Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 910



Nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, hiểu rõ Tô Dung không thể đột nhiên gây ra động tĩnh. Trong lớp làm rơi bút quả thật rất bình thường, nhưng thời điểm này quả thật có hơi khéo. Đều là người thông minh, ai còn không hiểu chứ?

Tô Dung ngồi xuống chỗ ngồi, mới mượn một cuốn sách che chắn lấy tờ giấy ra, nhanh chóng đọc nó.

"Nhà ăn không cung cấp thịt dê, nếu nhìn thấy có cửa sổ bán thịt dê thì hãy tránh xa."

Đây là quy tắc của nhà ăn, nhắc nhở mọi người không được ăn thịt dê. Nhưng chắc chắn rằng, theo quy tắc bình thường của quái đàm quy tắc, chỉ cần bọn họ gọi món thịt, chắc chắn sẽ có người xui xẻo gặp phải thịt dê giấu bên trong.

Vậy người xui xẻo đó là ai... Không cần phải nghi ngờ, chính là cô.

Tô Dung thở dài đứng dậy, kể lại chuyện này cho những điều tra viên. Mọi người đều hiểu, không ai lại ngu ngốc ăn thịt trong những quái đàm quy tắc.

Thấy các bạn học cùng lớp đều đã đi ra khỏi lớp, mọi người nhìn nhau rồi ngay lập tức đuổi theo. Lúc này, hành lang đông nghịt người, ai cũng muốn nhanh chóng đi ăn, từng người một lao ra ngoài.

Từ đây có thể thấy họ lao ra ngoài rồi biến mất ngay trong làn sương mù dày đặc, không biết đi đâu.

Thấy vậy, anh chàng đeo mắt kính đen mặt biến sắc, lập tức muốn kéo một dân địa phương lại để trò chuyện. Lát nữa vào sương mù, tầm nhìn lại thấp thế kia. Lỡ lạc mất họ thì biết tìm nhà ăn ở đâu? Đừng nói đến nhà ăn, e rằng ngay cả việc quay về tòa nhà giảng dạy cũng thành vấn đề. Dĩ nhiên là phải tìm một dân địa phương dẫn đường.

Nhưng To Dung đã nhìn thấu ý định của anh ta, bất ngờ chặn anh ta lại, nghiêm túc: "Anh không thấy quá trùng hợp sao?"

Nghe vậy, anh chàng đeo kính ngẩn ra một lúc. Anh ta cũng là một điều tra viên tinh anh đã trải qua bảy lần quái đàm quy tắc, lập tức hiểu ra ý của Tô Dung.

Thật sự quá trùng hợp, sương mù bên ngoài lớn như vậy, mà ở vị trí này của họ lại có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài cửa. Mà những học sinh kia lại vừa vào sương mù là biến mất không thấy tăm hơi.

Những hiện tượng chồng chất lên nhau, điều tra viên không ngốc thì tự nhiên sẽ nghĩ đến việc kéo một dân địa phương dẫn đường.

Ý định này tự bản thân nó không có vấn đề gì, thậm chí trong những quái đàm quy tắc khó khăn thông thường thì đây còn là một quyết định cực kỳ chính xác. Nhưng trong quái đàm quy tắc cố định thì lại khác.

Đặc biệt là khi mọi người đều ngầm hiểu, sau một buổi sáng bình yên thì đến giờ ăn trưa "Nó" chắc chắn sẽ gây chuyện. Lúc này, họ không thể không phòng ngừa bất kỳ sự trùng hợp nào.

Cô gái thắt b.í.m hơi không chắc chắn nói: "Chúng ta như vậy có phải phòng ngừa quá mức rồi không? Hơn nữa, nếu không có dân địa phương thì chúng ta lạc mất đường thì phải làm sao?"

Dù sao thì cũng không có bằng chứng gì cả, hơn nữa những chuyện này cũng không có dấu vết cố ý nào, nói có vấn đề cũng được, không có vấn đề cũng được, nhưng vấn đề ở đây là nếu họ thực sự đánh mất dấu vết thì mới dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa, khả năng đây là bẫy còn lớn hơn.

Tuy nhiên, Tô Dung không chỉ nghi ngờ suông, cô giải thích: "Tôi đã từng tham gia một quái đàm quy tắc, trong đó có một màn sương mù như thế này. Một số kẻ ô nhiễm giống như con người rất mạnh trong màn sương mù này. Tôi sợ rằng những học sinh này cũng vậy. . ."

Trong "Quái đàm quy tắc chuyển phát nhanh Tích Tắc", một thông tin quan trọng đó là người dân địa phương thông thường không thể di chuyển trong sương mù dày đặc vì họ sẽ lạc đường. Chỉ có 'kẻ điên' mới có thể tự do làm như vậy.

Ở đây, người địa phương dường như hoàn toàn không lo lắng về điều này, tự do đi ra vào trong sương mù. Điều này khiến cho Tô Dung không thể không nghi ngờ bọn họ là ‘kẻ điên. ’. Nếu họ thực sự là 'kẻ điên', việc tiếp xúc gần gũi với ‘kẻ điên’ trong sương mù có thể gây ra rắc rối lớn.

Lúc trước suy đoán vào buổi trưa "Trường trung học số 13" sẽ gây ra một chuyện gì đó, Tô Dung cảm thấy mình đã đoán đúng tám chín phần.

Cô đơn giản kể lại trải nghiệm trong quái đàm quy tắc đó, tập trung vào sự việc sương mù và "kẻ điên".

Nghe xong những lời này, ai cũng yên lặng. Tất nhiên bọn họ hiểu ý của Tô Dung. Nếu dân địa phương ở đây đều là 'kẻ điên', thì việc họ theo dân địa phương ra ngoài hiển nhiên rất nguy hiểm.

Chàng trai đeo kính mắt đen lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy hốt hoảng: "May là cô nhắc nhở tôi, nếu không chúng ta có thể gặp rắc rối lớn."

Nếu anh ta thực sự tìm dân địa phương, mà dân địa phương thì chính là ‘kẻ điên’ giống như Tô Dung nói, như vậy hành động vừa rồi của anh ta không chỉ đơn giản là dẫn sói vào nhà, thậm chí có khả năng gây thương vong.

Mọi người đều đang suy nghĩ về việc phải làm gì bây giờ. Nếu không có người dân địa phương dẫn đường, bọn họ làm cách nào để đến nhà nhằn? Tóc đuôi sam suy nghĩ một lúc, đề xuất: "Trong trường hợp như vậy, chúng ta nên đi tìm xem có bản đồ trường học trong tòa nhà dạy học hay không."

Nếu không thể tin tưởng vào dân địa phương, họ chỉ có thể tin vào chính mình. Mặc dù bên ngoài đều là sương mù, nhưng nếu có bản đồ, với tài năng của mọi người, vẫn có khả năng tìm thấy nhà ăn.

Chàng trai đeo kính mắt đen nâng nhẹ khung kính: "Có ai có công cụ có thể xua tan sương mù không? Ngay cả việc xua tan một phần nhỏ cũng được."

Lý do họ muốn có loại công cụ này không phải vì muốn xua tan sương mù và tìm thấy vị trí nhà ăn trực tiếp, mà là vì Tô Dung vừa nói sương mù có thể chứa đựng ô nhiễm, vì vậy để tránh bị ô nhiễm, tự nhiên cần có thứ gì đó để xua đi.

Sau khi nghe vậy, Tô Dung kể những gì cô thấy trên diễn đàn để xua tan sương mù, mọi người phải đảm bảo toàn bộ cơ thể không tiếp xúc trực tiếp với sương mù, đồng thời mắt cũng không được nhìn thấy sương mù.

Nhưng điều này rõ ràng có vẻ hơi khó đối với mọi người, dù sao thì họ cũng không có thiết bị định vị, hơn nữa còn phải tìm đường, nhắm mắt chỉ là trạng thái lý tưởng chứ không thể thực hiện trong thực tế.

Ngay khi những người khác định chỉ ra vấn đề này, Tô Dung đã lấy ra Đèn ngôi sao: "Đạo cụ này gọi làĐèn ngôi sao, có thể xua tan sương mù trong phạm vi mười mét xung quanh người."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 911



Ngay sau khi cô nói xong, những điều tra viên định lên tiếng trước đó lập tức im lặng.

Một cô gái trước đó không mấy nổi bật đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một chậu Hoa Mặt Trời: "Cái này, cái này, chắc cũng xua tan được... sương, sương, sương mù."

Khi nhìn thấy chậu hoa này, Tô Dung mở to mắt, không chắc chắn hỏi: "Vườn bách thảo Màu Đỏ?"

Cô gái kia khựng lại, sau đó phấn khích nói: "Cô cũng, cũng đã trải qua, quái đàm quy tắc này à?"

Hóa ra cô ấy là người nói lắp.

Nhưng điều khiến Tô Dung ngạc nhiên hơn nữa là hóa ra bọn họ đều đã từng tham gia "Quái đàm quy tắc Vườn bách thảo Màu Đỏ", hiện tại còn cùng được phân vào một lớp trong Quái đàm quy tắc cố địnhcuối cùng, đây đúng là duyên phận hiếm có.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng từng mua một cái này, tiếc là sau này dùng hết mất rồi." Tô Dung cười đáp.

Nghe vậy, cô gái nói lắp thắc mắc một lát, không hiểu sao cô có thể dùng hết một chậu hoa, chẳng lẽ là nuôi c.h.ế.t rồi sao, loài hoa này chẳng cần tưới nước mà? Chỉ cần năng lượng mặt trời là được.

Nghĩ một lát, cô ấy không nhịn được hỏi: "Cô, cô sống ở Anh à?"

*Nước anh là vương quốc sương mù, ít ánh sáng mặt trời

Tô Dung ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, trong lòng thầm than: Không buồn cười chút nào

Thấy có hai người đều có đạo cụ có thể xua tan sương mù, những người khác lập tức thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, những người trong lớp sẽ không phải lo lắng khi đi trong sương mù nữa.

Không ai nói rằng "Vì đã có hai đạo cụ có thể xua tan sương mù, vậy thì có nên chia nhau ra đi không" hay những lời vớ vẩn như vậy. Theo như Tô Dung vừa nói, "kẻ điên" có giá trị sức mạnh rất cao trong sương mù. Tổng cộng có tám người bọn họ, chỉ khi ở cùng nhau mới an toàn. Nếu chia thành bốn người, khó mà nói trước được điều gì.

"Đúng rồi, có một vấn đề." Tô Dung nhìn về phía cô gái nói lắp, "Đạo cụ của cô nếu tôi nhớ không nhầm thì cần năng lượng mặt trời. Nhưng quái đàm quy tắc nơi này có vẻ như không có mặt trời, cô không thể nạp năng lượng ở đây. Vậy chậu Hoa Mặt Trời của cô có thể dùng được bao lâu?"

Nghe vậy, sắc mặt cô gái nói lắp lập tức thay đổi. Trước đó cô ấy không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ được Tô Dung nhắc nhở mới nhớ ra: "Hoa mặt trời tối đa chỉ hấp thụ năng lượng trong 24 giờ, nghĩa là nó chỉ có thể sáng trong 24 giờ, và khi lấy ra thì sẽ sáng, không có cách nào tắt."

"Vậy trước tiên cậu đừng dùng đạo cụ này." Tóc đuôi sam quyết đoán nói, "Dùng Đèn ngôi sao trước đi. Khi nãy cô hỏi như vậy chắc là đạo cụ của cô không có hạn chế gì đúng không?"

Tô Dung gật đầu: "Không cần sạc, có thể bật bất cứ lúc nào."

Đây chính là đạo cụ tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Mặc dù Đèn ngôi sao không có năng lực kinh thiên động địa như những đạo cụ khác của nguồn ô nhiễm, nhưng ưu điểm của nó là không có nhược điểm. Muốn bật lúc nào thì bật, không cần nạp năng lượng.

Những người khác cũng có thể dễ dàng đánh giá mức độ của đạo cụ quái đàm này dựa trên sự khác biệt giữa hai đạo cụ, xét cho cùng thì chức năng của chúng hiện tại là như nhau, trong khi đạo cụ của cô gái nói lắp có một nhược điểm rất rõ ràng. Khi so sánh hai bên, dễ dàng nhận ra bên nào tốt hơn bên nào tệ hơn.

Mọi người đoán rằng mức độ đạo cụ của Đèn ngôi sao có thể chỉ đứng sau đạo cụ quái đàm cao cấp, nhưng nếu họ biết Đèn ngôi sao không chỉ có thể xua tan sương mù mà còn có thể xua tan bất kỳ bóng tối nào, thì có lẽ đánh giá sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

"Chúng ta có nên nói với các điều tra viên của lớp khác về chuyện này không?" Một người đàn ông cao gần một mét chín nhìn về phía một vài điều tra viên vẫn chưa rời đi ở cách đó không xa, đột nhiên hỏi.

Do vóc dáng của mình, anh ta thực ra luôn rất có cảm giác tồn tại, chỉ là vì trước đó anh ta không nói chuyện nên những người khác cũng không chú ý đến anh ta nhiều. Lúc này anh vừa lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Mặc dù hơi mất thời gian, nhưng trong quái đàm quy tắc này, các điều tra viên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Trên thực tế, ngay từ đầu, quái đàm quy tắc này đã chia các điều tra viên thành nhiều nhóm, mỗi nhóm gồm bảy hoặc tám người. Tất nhiên các điều tra viên cùng lớp sẽ hình thành liên minh.

Tất nhiên, liên minh này không phải là kiểu liên minh phải đấu tranh lẫn nhau, chỉ là những người cùng lớp sẽ giao lưu thuận tiện hơn, thông tin lưu thông nhiều hơn. Trong trường hợp xảy ra nguy hiểm, việc hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt hơn nhiều so với các điều tra viên khác lớp.

Nhưng khi gặp phải nguy hiểm, cũng nguyện ý giúp đỡ những người khác lớp.

Tóc đuôi sam nhanh chóng sắp xếp: "Vậy... Anh này làm ơn đi thông báo cho các điều tra viên còn ở lại đây, còn chúng ta đi xem có tìm được bản đồ không. Nếu không được thì tính cách khác. Làm xong thì tập trung ở cửa."

Có thể thấy cô ấy nhất thời không biết nên gọi người đàn ông cao 1m9 là gì, nên tiện miệng nói thành anh này. Lại nói cả tám người họ đến giờ vẫn chưa tự giới thiệu, sau này chắc chắn còn rất nhiều chuyện bất tiện như thế này.

"Chúng ta gọi theo số ghế đi." Người cao 1m9 cũng nhận ra lý do cô ấy vấp, nói một cách thoải mái.

Đây là một cách hay, mọi người đều gật đầu đồng ý. Vì trước đó không tìm được chỗ ngồi của mình nên giờ họ đều nắm rõ số ghế của mình. Có thể không nhớ tên, nhưng chắc chắn nhớ số ghế.

Tô Dung là số 34, tóc đuôi sam là số 10, hai người họ vừa hay là số ghế đối nhau. Lúc đó còn lăn tăn với nhau rất lâu.

Người cao 1m9 là số 21, đối nhau là số 23 cô gái nói lắp.

Chàng trai kính đen ngồi ở số 32, tương ứng với cô gái tóc ngắn số 15.

Còn lại có hai nam sinh, lần lượt là số 6 và số 26.

Lớp họ vừa hay có bốn nam bốn nữ, thật thú vị.

Điều đáng nói là, từ khi tham gia Quy tắc cố định kỳ quái, Tô Dung có thể cảm nhận rõ ràng rằng tỷ lệ điều tra viên nữ đã tăng lên. Trong số các điều tra viên tinh anh cấp cao, thực ra có không ít phụ nữ, trái lại, ở những điều tra viên cấp thấp thì tỷ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 912



Sau khi xác nhận tên nhau, số 21 đi thông báo cho những điều tra viên khác, những người còn lại cùng nhau đi tìm bản đồ. May mắn thay, việc này không khó khăn như mong đợi, chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn thấy bản đồ trường học được dán ở phía bên kia của hành lang.

Tòa nhà dạy học ở trung tâm phía trước trường học, từ cửa đi ra khỏi tòa nhà dạy học, đi thẳng về hướng nam, khoảng hai trăm mét nữa là có thể nhìn thấy nhà ăn. Bên cạnh tòa nhà dạy học còn có một tòa nhà thí nghiệm, tòa nhà thí nghiệm đối diện với nhà ăn.

Đi thẳng từ lối vào tòa nhà dạy học một đoạn nữa là có thể nhìn thấy dãy nhà ký túc xá, bên cạnh dãy nhà ký túc xá không xa là dãy nhà ký túc xá giáo viên. Đi về phía tây nữa là sân vận động.

Điểm trọng tâm của trường này chính là tòa ký túc xá, sau khi suy nghĩ kỹ thì thấy thiết kế này khá hợp lý, có thể giúp học sinh và giáo viên đi đến bất kỳ nơi nào đều khá tiện lợi.

Phía sau tòa nhà giảng dạy còn có một thư viện, có thể nói là tuy nhỏ nhưng đầy đủ, mặc dù trường này không hề nhỏ.

Sau khi xác định được phương hướng thì mọi chuyện trở nên dễ dàng. Trở về đến cổng lớn của tòa nhà giảng dạy, số 21 đã chờ sẵn ở đây.

Đợi mọi người đến đông đủ, anh ta liền mở lời nói thẳng: "Tôi vừa tìm được điều tra viên hai lớp khác, đã nói chuyện với họ rồi, còn những người còn lại... thì tự cầu phúc vậy."

Họ đi muộn nên số điều tra viên còn ở lại đúng là không nhiều.

Số 21 nói xong, lật lòng bàn tay, lấy ra ba tờ giấy: "Đây là quy tắc mà hai nhóm ở lớp khác đưa cho chúng ta, bản gốc thì họ giữ lại, bản đưa cho chúng ta là bản chép tay."

Ba quy tắc đều được viết tay, không phải là hàng chính hãng.

Dòng đầu tiên ghi "ăn không nói, ngủ không nói."

Dòng thứ hai ghi "thời gian mở cửa của nhà ăn là 6:00-8:00, 11:30-1:30, 6:00-8:00, các thời gian khác đều không mở cửa."

Dòng thứ ba ghi "đừng đi cùng những bạn học không quen biết trong sương mù."

Mặc dù dòng đầu tiên khá phiền phức, nhưng lại dễ hiểu, chỉ là yêu cầu các điều tra viên không được nói chuyện khi ăn và ngủ. Dòng thứ hai cũng không có gì đáng nói, chủ yếu là giới thiệu thời gian của ba bữa sáng, trưa và tối.

Tuy nhiên, điều đáng nói là dòng thứ hai cho thời gian gần như bao gồm tất cả thời gian bọn họ thường cảm thấy đói bụng. Vậy thì quy tắc này có ý nghĩa gì? Ở tình huống nào sẽ vi phạm không?

Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng.

tiệm tạp hóa ở trong nhà ăn, nghĩa là nếu cô muốn đến tiệm tạp hóa để trú ẩn, thì phải đến vào giờ ăn. Nếu không, một khi cô vào tiệm tạp hóa tị nạn vào các thời gian khác, thì sẽ vi phạm hai quy tắc. Một quy tắc là cho phép cô tị nạn, một quy tắc là phải vào nhà ăn đúng giờ quy định. Trong khi tiệm tạp hóa chỉ có thể giúp loại bỏ một quy tắc.

Vậy nên quy tắc này có phải là nhắm vào tiệm tạp hóa, hay nói đúng hơn là "Cà Phê"? Gián điệp mà "Tập đoàn Tích Tắc" cài vào đã bị lộ từ khi nào?

Tô Dung lắc đầu, tạm thời gác lại vấn đề đau đầu này, nhìn vào quy tắc tiếp theo. Quy tắc thứ ba cần phải suy nghĩ một chút. Cái gọi là những bạn học không quen biết, hẳn là chỉ những dân địa phương, vì xét cho cùng, những điều tra viên thì khá quen thuộc với nhau. Vậy nên khi dịch quy tắc này, tức là trong sương mù thì không được đi cùng dân địa phương, điều này hoàn toàn trùng khớp với suy đoán trước đó của Tô Dung!

"Họ có nói ba quy tắc này được phát hiện ở đâu không?"Tô Dung hỏi. Rõ ràng là mỗi lớp đều có thể tìm ra các quy tắc, vậy thì có lẽ vị trí của các quy tắc cũng giống nhau.

"Tôi đã hỏi rồi." Đừng thấy người này cao to thô lỗ, thực ra anh ta rất tinh tế, "Quy tắc đầu tiên được phát hiện trong giờ học, kẹp dưới chân bàn của số một. Quy tắc thứ hai được phát hiện trong khe cửa sổ."

Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Quy tắc thứ ba, tức là quy tắc không được đi cùng người lạ, là do khi mọi người đều ra ngoài vào buổi trưa vừa rồi, có một điều tra viên nghĩ đến việc quay lại xem xét, sau đó phát hiện ra tờ giấy này ở dưới bục giảng."

Số 23 cô gái nói lắp nhìn hai tờ giấy này, đột nhiên hỏi nhỏ: "Bọn, bọn họ chỉ phát hiện ra những quy tắc này thôi sao?"

"Tôi cũng không chắc." Số 21 xoa đầu, "Tôi đã đến lớp sáu và lớp mười một, hai quy tắc đầu tiên đều là của lớp sáu, còn lớp mười một thì khăng khăng nói rằng họ chỉ tìm thấy một quy tắc, tôi nghi ngờ rằng họ có thể đang nói dối, nhưng không có chứng cứ."

Nghe vậy, mọi người đều cau mày. Theo lý mà nói, trong Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng, tất cả các manh mối đều phải được chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng bây giờ, thực sự có người giấu manh mối, điều này chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ hợp tác giữa họ trở nên căng thẳng.

"Đừng đoán bừa." Số 10 tóc đuôi sam lắc đầu, "Biết đâu họ thực sự không phát hiện ra các quy tắc khác thì sao? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù họ có phát hiện ra thật, thì việc che giấu manh mối chắc chắn cũng có lý do riêng, nếu không thì tại sao họ phải che giấu manh mối?"

Đúng vậy, nói chung, các điều tra viên trong quái đàm quy tắc này sẽ không giấu manh mối. Nếu thực sự giấu thì chắc chắn có ẩn tình.

Nhưng ẩn tình là gì mà khiến họ chọn cách giấu manh mối với các điều tra viên lớp khác?

Thật ra, anh chàng số 26 định hỏi thêm một câu là có nên đi cùng các điều tra viên khác không, dù sao thì đông người sẽ an toàn hơn. Nhưng sau khi phát hiện đám người kia giấu manh mỗi, anh ta đã từ bỏ ý định này.

Thế nhưng, thực ra dù anh ta có nói thì cũng không được đồng ý, tám người đã là quá đông rồi, nếu tám người không thể ngăn được nguy hiểm ập đến thì dù có hai mươi tám người cũng không ngăn được.

Không thể để tất cả trứng trong cùng một giỏ, tất nhiên họ cũng không thể đi cùng nhau. Chỉ cần truyền thông tin đến đó là đủ rồi.

Nhìn thấy mọi người đều im lặng, anh chàng cao to số 21 chủ động hỏi: "Các người thì sao? Đã tìm thấy bản đồ chưa?"

Cuối cùng thì câu nói này cũng phá vỡ bầu không khí im lặng, cậu nam sinh số 6 cười nói: "Tất nhiên là tìm thấy rồi, ở cuối hành lang kia. Bây giờ chúng ta ra khỏi cửa đi về hướng nam, đi 200 mét, nhìn về phía bên phải là có thể thấy lối vào nhà ăn. Tôi thấy ở vị trí đó, chúng ta cứ đi sát tòa nhà thí nghiệm là không sợ đi sai đường."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 913



Thật ra đây đúng là một phương pháp hay, dù sao thì phía nam tòa nhà giảng dạy chính là tòa nhà thí nghiệm, ngay đối diện cổng chính của tòa nhà thí nghiệm chính là nhà ăn. Đi sát tòa nhà thí nghiệm thì chắc chắn sẽ không đi sai đường.

Vừa rồi Tô Dung còn muốn nhắc nhở bọn họ, sương mù này khiến người ta không phân biệt được phương hướng, có tác dụng khiến người ta lạc đường, tốt nhất là phải có một thứ gì đó để đi thẳng, nếu không thì dù cho mình cho rằng mình đang đi thẳng, thì có lẽ cũng đã vô tình đi sai đường rồi. Không ngờ lời cô chưa kịp nói ra thì cậu nam sinh số 6 đã giải quyết được vấn đề này rồi.

Lợi ích của việc có đồng đội ưu tú chính là ở chỗ này, rất nhiều việc không cần phải tự mình làm, chỉ cần nêu ra những khó khăn chung chung thì họ có thể tự tìm ra vấn đề và giúp giải quyết.

Tô Dung cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ đã là 12 giờ trưa rồi. Trong lòng cảm thán một tiếng về lợi ích của việc có đồng hồ, cô lên tiếng nói: "Mười hai giờ rồi, chúng ta nên đi thôi."

Nghe vậy, mọi người cùng nhau gật đầu. Cô gái đuôi sam số 10 đưa tay ra trước: "Chúng ta nắm tay nhau đi nhé?"

Đây là một ý kiến hay, nắm tay nhau tuy không được linh hoạt nhưng có thể đảm bảo mọi người không bị lạc. Mà điều này đối với họ bây giờ là quan trọng nhất.

Những người khác nắm tay nhau cùng nhau bước vào trong màn sương, Tô Dung đứng ở giữa, cô mở Đèn ngôi sao rồi bỏ vào trong túi ào.

Đạo cụ này dù có để trong túi cũng có thể phát sáng. Cô bước vào khỏi màn sương trước, những người khác đi theo ngay sau đó, rồi mới theo thứ tự đã hẹn trước mà bám tường đi về phía trước.

Đi theo tường về phía tây đến cuối, rồi đi ra ngoài khoảng hai mươi mét, đó chính là góc của tòa nhà thí nghiệm. Mọi người đều thầm đếm bước trong lòng, cho đến khi bám tường đi được 200 mét, mọi người gần như đồng loạt dừng lại.

Đừng nhìn thấy nói dễ dàng, nhưng trên thực tế, chặng đường này không hề yên ổn. Vài người họ may mắn, không gặp chuyện gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng động xảy ra chuyện.

Lúc trước ở trong "Quái đàm quy tắc giao hàng nhanh Tích Tắc", Tô Dung đã biết, mặc dù sương mù dày đặc này che khuất tầm nhìn nhưng lại không che khuất âm thanh.

Trên đường đi, họ nghe thấy nhiều tiếng la hét ngắn ngủi, còn nghe thấy cả tiếng kêu cứu. Tuy nhiên, mọi người đều biết chỉ nên nhắm mắt làm ngơ, không ai đề cập đến việc giúp đỡ. Thậm chí, họ còn cố tình bước thật nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ thu hút những thứ không sạch sẽ.

Không hành động, là vì họ không muốn tự chuốc lấy rắc rối, đặc biệt là trong hoàn cảnh rõ ràng là bất lợi với họ, nếu thực sự thu hút nguy hiểm đến thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đừng thấy bề ngoài họ tỏ ra không quan tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là họ lạnh lùng, vô tình, không hề cảm thông cho những điều tra viên đó. Trên thực tế, bao gồm cả Tô Dung, tất cả mọi người sau khi nghe thấy những tiếng la hét đó, đều cảm thấy nặng nề trong lòng.

Không biết có bao nhiêu người đã c.h.ế.t trong chuyến đi này, phải biết rằng ngày đầu tiên mới chỉ trôi qua một nửa, "Trường trung học số 13" cũng mới chỉ tung ra một đòn sát thủ. Nếu số người c.h.ế.t quá nhiều, họ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại trước thời hạn.

Cuối cùng cũng đến được địa điểm đã định, Tô Dung bước hai bước về phía cửa phòng thí nghiệm, mượn ánh sáng của Đèn ngôi sao, nhìn thấy cửa ra vào của nhà ăn.

Bên ngoài cửa nhà ăn cũng có một ngọn đèn, nhưng ánh sáng chỉ đủ soi rõ khoảng năm mét xung quanh. Những học sinh bước ra từ màn sương mù đều có vẻ rất bình thường, chỉ có một hoặc hai điều tra viên mặt tái nhợt cho thấy tiếng hét thảm thiết vừa rồi không phải là ảo giác của họ.

Đúng lúc đó, một điều tra viên mặt tái nhợt như tờ giấy, một tay ôm chặt cánh tay quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dung và những người khác. Tám người cùng đi, không phải là điều tra viên cùng lớp, thì còn có thể là ai?

Anh ta như bừng tỉnh, lập tức chạy đến, van xin: "Cho tôi đi cùng với, điều tra viên lớp tôi, ngoại trừ tôi ra, chắc là đều c.h.ế.t hết rồi!"

"Chuyện gì thế? Cậu là lớp mấy?" Tóc đuôi sam hỏi, nhưng biểu cảm lại không mấy vui vẻ. Từ tình hình của điều tra viên này có thể thấy, cho dù tám người cùng đi, cũng không chống lại được dân địa phương trong sương mù.

"Tôi là lớp một." Dù sao thì điều tra viên cũng đã trải qua trăm trận chiến, lúc này đã bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ, "Lớp chúng tôi có tổng cộng sáu điều tra viên, lúc ra ngoài đã quyết định cùng đến nhà ăn. Nhưng sương mù bên ngoài quá dày, chúng tôi sợ bị lạc đường, nên đã tìm hai dân địa phương dẫn đường."

Nghe thấy vậy, mọi người nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ. Một dân địa phương, sáu người các cậu có lẽ đều không chống lại nổi, huống hồ các cậu còn tìm đến tận hai người. Có thể sống sót được một người cũng coi như may mắn lắm rồi.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt điều tra viên trở nên đầy sợ hãi: "Kết quả, ai mà biết được ngay sau khi vừa đi ra ngoài không lâu, hai người dân địa phương đó đột nhiên bắt đầu có biểu hiện không bình thường. Bọn họ nở nụ cười rất kỳ lạ, rất kỳ lạ, các người hiểu không? Bây giờ tôi suy nghĩ lại, có lẽ lúc đó bọn họ đã cảm thấy đã đến lúc ra tay, cho nên trực tiếp nhào đến g.i.ế.c người."

Nói đến chỗ này, anh ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút hối hận: "Lúc đó sáu người chúng tôi định phản kháng. Kết quả là hai dân địa phương này không biết đã ăn phải loại k1ch thích nào, cả về sức mạnh lẫn tốc độ đều áp đảo chúng tôi."

"Cuối cùng, sau khi hai người chết, chúng tôi nhận ra nếu cứ phản kháng thì sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Không còn cách nào khác, chúng tôi mới tản ra chạy trốn. Tôi may mắn hơn, hai dân địa phương đó mỗi người đuổi theo một người, còn một mình tôi thì bắt đầu chạy loạn xạ."

Lúc này, anh ta cũng đã bình tĩnh trở lại: "Trong sương mù rất dễ bị lạc đường, nhưng tôi phát hiện ra nơi này không thể ngăn cách âm thanh, vì vậy tôi đã xác định phương hướng dựa vào âm thanh. Có tiếng hét thì tránh xa, những nơi nào có nhiều tiếng bước chân thì phải đến gần, cứ thế mà đi, cuối cùng thì đến đây."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 914



Phải nói rằng, đây cũng là một phương pháp rất sáng suốt. Vừa nãy, Tô Dung và những người khác còn đang lo lắng, nếu bị lạc trong sương mù, thì phải làm sao để tìm đường về. Bây giờ thì có ngay một phương pháp.

Gặp phải chuyện như vậy, mọi người cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể gật đầu, tiếp nhận điều tra viên tên "Tiểu Tiền" này vào đội. Nhân tiện cũng nói cho anh ta biết quy tắc không nói khi ăn, không nói khi ngủ và không được ăn thịt dê.

Tiểu Tiền cũng báo đáp lại, nói cho Tô Dung và những người khác biết rằng lớp của họ cũng có được hai manh mối. Tuy nhiên, rất đáng tiếc là không có manh mối nào trong số này hữu ích cả. Một là cách lau bảng, hai là không được ồn ào trong hành lang.

Điểm đáng nói duy nhất là, quy tắc về việc lau bảng này khá thú vị.

"Sau giờ học, học sinh cần lau sạch những thứ bẩn trên bảng, và giặt sạch những thứ bẩn trên giẻ lau."

Trong quy tắc này, dấu phấn được gọi chung là "những thứ bẩn."

Nói đến những thứ bẩn trong những quái đàm quy tắc này, trong lúc nhất thời mọi người chỉ nghĩ đến ô nhiễm. Chẳng lẽ dấu phấn thực sự là ô nhiễm? Nếu đúng như vậy, thì cũng có thể giải thích tại sao nhìn bảng lại thấy buồn ngủ, và tại sao quy tắc lại yêu cầu giặt giẻ lau sau khi lau bảng.

"Vào trong rồi nói chuyện tiếp, trưa nay tôi còn có việc." Nhìn đồng hồ, Tô Dung đột nhiên lên tiếng. Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi rồi, lát nữa cô phải đi tìm Vương Kiến Quốc, còn phải tìm xem tiệm tạp hóa ở đâu.

Có lẽ là do không có không gian độc lập nên vị trí của tiệm tạp hóa không được thể hiện trên bản đồ mặt bằng mà cô vừa tìm thấy. Theo cấu trúc thông thường của trường học, tiệm tạp hóa sẽ nằm trong nhà ăn hoặc ở tầng một của tòa nhà giảng dạy.

Cô đã đi dạo quanh tầng một của trường, trừ khi có một căn phòng bí mật nào đó, nếu không thì không thể có tiệm tạp hóa nào ở đó. Vậy thì khả năng cao là tiệm tạp hóa sẽ ở trong nhà ăn.

Quy tắc chỉ nói khi ăn thì không được nói, khi ngủ thì không được nói. Nghĩa là không được nói chuyện khi ăn cơm và khi ngủ. Nhưng không nói không được nói chuyện trong nhà ăn và ký túc xá, vậy thì tạm thời không gọi món là được.

Chờ đến khi thức ăn đến tay, e là dù chưa động đũa thì cũng đã được coi là "ăn" rồi. Tương tự như vậy, đợi đến mười một giờ đêm giới nghiêm, dù chưa nhắm mắt thì cũng được coi là "ngủ" rồi.

Bước vào nhà ăn, hơi nóng và mùi thơm phả vào mũi. Mặc dù so với nhà ăn của các trường học bình thường thì ở đây yên tĩnh hơn nhiều, nhưng nhìn chung thì cũng không có gì khác biệt. Từ trái sang phải dọc theo tường là từng ô cửa sổ, trên cửa sổ treo biển báo ghi rõ ô cửa sổ đó là món gì.

Tô Dung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cửa chính của tiệm tạp hóa ở bên cạnh cửa ra vào. Lúc này cửa chính mở toang, chỉ dùng một tấm rèm cửa để che chắn. Sau khi chào mấy người khác, cô vén rèm cửa rồi bước vào trong.

Trong quầy tạp hóa có rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống, ngoài ra còn có một số nhu yếu phẩm hàng ngày như khăn giấy, khăn tắm các loại. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc sườn xám đen, tóc búi gọn sau gáy bằng chiếc trâm hoa mai đang đứng sau quầy. Rõ ràng là một không gian rất hiện đại, nhưng chỉ cần nhìn vào người phụ nữ này, bạn sẽ ngay lập tức cảm thấy như đã trở về thời Dân quốc.

Tuy nhiên, người phụ nữ ở phía đối diện rõ ràng không nhận thức được điều này, cô ấy mỉm cười dịu dàng: "Xin chào, em cần gì không?"

Trước kia Tô Dung không phải là chưa từng đến tiệm tạp hóa trong trường, chủ cửa hàng ở đó thường không nói gì nhiều. Chỉ đợi cô chọn xong đồ mới nói giá, sau đó trao đổi tiền hàng, hoàn tất giao dịch.

Ngay cả khi người này tính tình tốt, thì theo lý cũng không nên quá lịch sự như vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là tiệm tạp hóa trong trường, chứ không phải là trung tâm thương mại cao cấp nào đó.

Biểu hiện như vậy của cô ấy chỉ có thể nói lên một điều - đối phương đã nhận ra thân phận điều tra viên tinh anh của Tô Dung. Hay nói cách khác, đã nhận ra được thân phận "Cà Phê" của cô .

Nghĩ đến đây, Tô Dung liếc nhìn xung quanh thấy không có ai, vừa chọn đồ uống vừa hỏi: "Ở đây có loại giấy nào không? Là loại có thể viết quy tắc ấy."

Câu hỏi này thực chất là muốn hỏi xem trong quái đàm quy tắc này có tờ giấy quy tắc nào không.

Người phụ nữ mặc sườn xám sửng sốt một chút, sau đó trong mắt cô ấy ánh lên nụ cười chân thành: "Xin lỗi, hình như không có."

Cũng chính là đang nói cho Tô Dung, quái đàm quy tắc này không không có giấy quy tắc.

Dù đã đoán trước được câu trả lời này nhưng khi xác nhận chắc chắn, Tô Dung vẫn không khỏi thở dài. Không có tờ giấy quy tắc, quái đàm này đúng là quái đàm quy tắc đáng ghét.

"Vào giờ học, em luôn nghe không hiểu giáo viên giảng gì." Cô cố làm ra vẻ than thở: "Có phải em quá ngốc không?"

Cô đang hỏi tại sao không hiểu những gì giáo viên đang giảng.

"Không, chị nghĩ có lẽ có lý do khác." Người phụ nữ mặc sườn xám lắc đầu, "Nhưng chị không thể vào tòa nhà giảng đường và ký túc xá, nên không thể giúp em được."

Nghe lời này, Tô Dung đột nhiên hiểu ra. Hạ Hành Chi có thể đưa cô gái xinh đẹp này vào đây đã rất khó khăn, hoàn toàn không thể để cho cô ấy có bất kỳ quyền lực nào. .

Không thể vào tòa nhà giảng dạy và ký túc xá, vậy manh mối mà cô ấy cung cấp sẽ rất ít. Quan trọng hơn là, Tô Dung cũng không biết mình có thể hỏi gì nữa.

Cho nên cô chỉ đành cười nói: "Việc học tập của em hiện tại hơi vất vả, cô giáo, côcó lời khuyên nào cho em không?"

"Không cần gọi chị là cô giáo, cứ gọi là chị Sở đi." Người phụ nữ mặc sườn xám, tức chị Sở, nghiêm túc trả lời, "Lời khuyên lớn nhất mà chị có thể đưa ra là ít nói, làm nhiều."

Thông thường, trong cụm từ "ít nói, làm nhiều", phần "làm nhiều" phía sau mới là quan trọng. Nhưng trong ngữ cảnh này, có lẽ "ít nói" mới là trọng tâm.

Cái gọi là "làm nhiềm" hẳn là chỉ việc khám phá nhiều hơn, điều mà các điều tra viên sẽ làm dù cô ấy không nói ra. Vậy thì điều mà chị Sở thực sự muốn nhấn mạnh hẳn là "ít nói."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 915



Trong quái đàm quy tắc này, liệu có nên nói nhiều không? Hay cái gọi là "ít nói" ở đây có nghĩa là ít giao lưu với các điều tra viên của các lớp khác? Hay còn hàm ý nào khác nữa?

Nghĩ vậy, cô hỏi thẳng: "Tại sao vậy? Em còn tưởng rằng nên nói nhiều chứ."

Chị Sở bất lực nhún vai, động tác này được cô ấy làm vô cùng tao nhã: "Những người khác đều làm như vậy, nên chị nghĩ các em cũng nên làm như vậy."

Những người khác mà cô ấy nhắc đến chắc chắn không thể là những điều tra viên trước đó, mà phải là những dân địa phương trong quái đàm quy tắc này.

Lấy hành vi của dân địa phương để phán đoán mình nên làm gì, đúng là một phương pháp chỉ dẫn hành động. Nhưng để chị Sở coi chuyện này là một manh mối quan trọng nhất, chắc chắn còn ẩn tình khác. Chỉ là vì lý do gì đó mà cô ấy không thể nói ra mà thôi.

Tô Dung gật đầu, không hỏi thêm nữa. Mua đại một chai nước, đi ra khỏi tiệm tạp hóa, đi gọi món.

Gọi đại một bát cháo, cô kinh ngạc phát hiện ra gọi món ở nhà ăn không cần phải trả tiền. Xem ra tiền ăn đã được tính vào học phí, như vậy thì tiết kiệm được tiền quái đàm của họ.

Tuy nhiên, điều này cũng đưa ra một gợi ý cho các điều tra viên, đó là không được lãng phí thức ăn. Xét cho cùng, về một phương diện nào đó, thứ này cũng giống như tiệc buffet, trước tiên phải trả tiền rồi mới có thể thoải mái ăn uống. Nhưng trong trường hợp này, nếu lãng phí, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Cô đi về nơi tập trung của các điều tra viên. Một nhóm các điều tra viên tụ tập với nhau, so với dân địa phương thì họ vẫn rất nổi bật, gần như có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trên đường đi, cô đếm số người, có tổng cộng tám mươi mốt điều tra viên ở đây. Mọi người hẳn đều không bỏ bữa trưa, hơn nữa hiện tại, những ai cần đến thì đều đã đến. Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có khoảng mười chín điều tra viên đã c.h.ế.t trong sương mù.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là buổi trưa của ngày đầu tiên.

Nhưng có một điều rất thú vị là Tiểu Tiền không ngồi cùng bàn với đám người tóc đuôi sam số 10, mà là mắt đỏ hoe ngồi cạnh hai người khác, không khí giữa ba người rõ ràng khác với những người xung quanh.

Có vẻ như hai người kia cũng là điều tra viên lớp một, Tiểu Tiền lúc đó nói những người khác đều đã chết, chỉ còn ba người họ chạy thoát ra ngoài, trong đó có hai người bị hai dân địa phương truy đuổi, còn anh ta thì chạy một mình đến nhà ăn.

Nếu lời này không sai thì hai điều tra viên lớp một mới trở về này chẳng lẽ đã thoát khỏi sự truy đuổi của dân địa phương? Điều đó có vẻ hơi quá lợi hại. Có lẽ là có cách nào đó để đối phó với dân địa phương, đợi ăn cơm xong cô có thể hỏi thử.

Cô im lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo. Cô mua cháo bát bảo, nguyên liệu rất đầy đủ, không lo không đủ no. Những người bên cạnh cũng đều mua đồ chay, cháo bát bảo lại càng là lựa chọn hàng đầu của mọi người.

Có thể thấy tâm trạng của mọi người đều không được tốt lắm, dù sao cũng có nhiều người c.h.ế.t như vậy, tâm trạng của mọi người đều rất khó chịu. Tin tốt duy nhất là mọi người đều không ăn trung thịt dê, có thể thấy quái đàm quy tắc không thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả họ ngay lập tức, theo một nghĩa nào đó, vẫn có sự nới lỏng.

Nhưng đáng nói là Tô Dung đã tìm thấy Tạ Kha Kha. Trên đầu đội phương vẫn cột một cái khăn vuông màu xanh, có thể mang vào quái đàm quy tắc hiển nhiên là đạo cụ quái đàm, chỉ là Tô Dung chưa bao giờ thấy người kia sử dụng, không biết đạo cụ này có tác dụng gì.

Một số người ăn xong trước, xếp đĩa và các thứ vào đúng chỗ rồi nhanh chân quay lại. Sau khi ăn xong thì được phép nói chuyện, người ăn xong đầu tiên thở dài: "Chắc mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra trong sương mù rồi đi, tôi học lớp 5, lớp chúng tôi ban đầu có tám người, giờ chỉ còn sáu người. Một dân địa phương có thể hạ gục bốn điều tra viên mà không hề cảm thấy khó khăn."

Một bạn nam khác cũng ăn xong tiếp lời: "Tôi học lớp 7, lớp tôi có bảy người, giờ chỉ còn năm người."

Tô Dung nhanh chóng đếm thầm trong đầu, tổng cộng có mười ba lớp.

Lớp 1, bảy còn ba

Lớp 2, bảy còn bốn

Lớp 3, tám còn bảy

Lớp 4, vẫn còn sống tám người

Lớp 5, tám còn sáu

Lớp 6, tám còn bảy

Lớp 7 bảy còn năm

Lớp 8 tám còn bảy

Lớp 9 bảy còn sáu

Lớp 10 tám còn bảy

Lớp 11 8 người đều sống sót

Lớp 12 bảy còn năm

Lớp 13 8 người đều sống sót

Nghe vào thì 19 người c.h.ế.t là rất nhiều, nhưng nếu chia đều cho mỗi lớp thì có vẻ không còn nhiều nữa. Đặc biệt là có một số lớp toàn bộ đều sống sót, điều này càng thu hút vô số sự chú ý.

Lớp 4 của Tô Dung đã đoán trước được sự thật nên toàn bộ đều sống sót. Lớp 11 là do được họ thông báo nên cũng biết được sự thật, do đó toàn bộ đều sống sót.

Lớp 13 của Tạ Kha Kha, nghe nói ngay từ đầu đã không muốn tìm dân địa phương dẫn đường. Trong số họ có người có đạo cụ dẫn đường, nhưng có lẽ chất lượng của đạo cụ này quá kém nên đã bị hỏng khi ở trong sương mù.

Mấy người dù nghe thấy tiếng la hét nhưng cũng không dám kêu lớn tìm người dẫn đường, đành phải mò mẫm đi tiếp. Có Tạ Kha Kha ở đây thì vận may chẳng còn gì để nói. Cả quãng đường không gặp ai, cả nhóm đã đến được nhà ăn.

Đối với điều này, mọi người đều có biểu cảm khác nhau, có thể thấy đều không phục lắm. Có người mệt mỏi cố gắng, có người lại may mắn vượt qua, ai chịu được cơ chứ?

Nhưng đáng giận hơn là lớp 6, rõ ràng đã được anh chàng cao lớn số 21 nhắc nhở, đã biết chuyện gì xảy ra rồi, vậy mà vẫn c.h.ế.t mất một người, đúng là có cơ hội cũng không biết nắm bắt!

Các điều tra viên lớp 4 đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, muốn hỏi cho ra nhẽ. Đều là những điều tra viên có thể tham gia vào Quái đàm quy tắc cố định, vậy mà trong tình huống như thế này vẫn có thương vong, thật sự có hơi khó hiểu?

Các điều tra viên lớp 6 cũng biết là mình đã phạm sai lầm, vẻ mặt ai cũng rất nặng nề. Một nữ sinh đeo kính trong số đó giải thích với anh chàng cao lớn số 21 rằng: "Lúc đó chúng tôi muốn dựa vào một đạo cụ định vị để tìm nhà ăn, kết quả là vô tình nghe thấy có người ở rất gần đang kêu cứu."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 916



Nói đến đây, cô ấy im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: "Lúc đó chúng tôi nghĩ mình đã được người khác giúp đỡ, nên cũng muốn đáp lại, vì vậy đã đi đến xem thử. Kết quả là phát hiện ra người kêu cứu là một dân địa phương, anh ta đang dẫn dụ người khác...."

Những chuyện sau đó thì không cần nói mọi người cũng biết, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Những tiếng kêu cứu, tiếng hét, tất nhiên bọn họ cũng nghe thấy, vì sương mù không cách âm.

Nhưng không ai ngờ rằng, trong số những âm thanh đó lại có tiếng dân địa phương câu cá cố tình phát ra để dụ các điều tra viên mắc câu. Quả thực quá hiểm độc, may mắn thay lúc đó không có mấy người thánh mẫu muốn cứu người trong tình cảnh tự thân còn khó bảo toàn.

Lúc này, một cô gái tóc đuôi ngựa khác trong lớp bỗng cười khẩy một tiếng: "Đừng bao che cho kẻ ngốc đó nữa, nếu không phải vì cậu ta, sao Tiểu Triệu lại c.h.ế.t chứ?"

Lúc nói chuyện đôi mắt cô ấy cứ nhìn chăm chăm một chàng trai luôn cúi đầu ăn mà không nói một lời, rõ ràng người "ngốc đó" trong miệng cô ấy chính là chàng trai này.

Người kia gần như bị mắng ở trước mặt, đôi mắt đỏ bừng trong nháy mắt. Nhưng không có phản ứng nào, chỉ là tiếp tục cúi đầu ăn.

Không cần họ phải nói rõ, mọi người đều có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó, rõ ràng là chàng trai này cố đi cứu người, mới khiến đội họ mất một người.

Cô gái đeo kính nói đầu tiên thở dài một hơi: "Dù sao, lúc đó mọi người cũng đồng ý với hành động này, phải không? Mọi người đều có trách nhiệm, đừng ném đá nhau nữa."

"Hả?" Cô gái tóc đuôi ngựa quay ngược họng súng, "Có phải cô cảm thấy làm người tốt rất thoải mái? Chúng tôi đồng ý vì lúc đó anh ta nói anh ta sẽ tự đi, kết quả là quay lại kêu cứu, gọi Tiểu Triệu đến. Cuối cùng Tiểu Triệu chết, anh ta thì không. Cô bảo chúng tôi đừng trách anh ta, nói rằng chúng tôi cũng có trách nhiệm?"

Sau khi nghe lời cô gái tóc đuôi ngựa, những người vừa rồi còn thấy cô ấy hơi hung hăng đã thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn cô gái đeo kính và chàng trai thánh mẫu trở nên kỳ lạ. Hai người này, một người đóng vai "thánh mẫu" cố chấp hại người, một người khác thì hào phóng làm "người tốt", xét về mặt nào đó, đúng là tuyệt phối.

Những người khác của lớp sáu cũng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không thích hai người này. Một người trong số đó nhỏ giọng nói: "Khi đó toàn là sương mù, ai biết được Tiểu Triệu c.h.ế.t thế nào. Tôi chỉ biết rằng Tiểu Triệu đi sau thì chết, còn Ngô thánh mẫu đi trước thì vẫn còn sống."

Một người cao gầy khác, cũng âm dương quái khí nói: "Tôi nói thật, mặc dù phía trên yêu cầu chúng ta phải đoàn kết trong Quái đàm quy tắc cố định này. Nhưng tôi thực sự sợ đoàn kết với một số kẻ ngốc sẽ làm cho chúng ta toàn quân bị diệt mất."

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này sẽ bị năm người còn lại của lớp sáu, bao gồm tất cả những điều tra viên chứng kiến màn kịch này cô lập. Cuối cùng, không ai muốn gặp phải một người hố đồng đội cùng với một ‘người tốt’ như vậy.

"Lạch cạch!"

Đột nhiên, một tiếng động do vật gì đó rơi xuống đất phát ra. Bầu không khí trong nhà ăn đã khá yên tĩnh, âm thanh này càng trở nên rất rõ ràng với điều tra viên có thính lực nhạy bén.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy Ngô thánh mẫu bị chỉ trích đang cúi đầu, rơi nước mắt như mưa.

Mọi người: ". . ."

Cô gái đuôi ngựa là người thẳng thắn, hoàn toàn nhìn không nổi cảnh này. Tất nhiên không phải là vì cảm thông, mà thật sự cảm thấy rất phiền lòng: "Cậu bị bệnh à, cậu khóc cái quái gì vậy? Nếu tôi là Tiểu Triệu, tôi cũng phải sống lại tát cho cậu hai cái."

"Sao cậu có thể nói như vậy với cậu ấy?" Cô gái kính cận, ‘người tốt’ cũng bị mắng cùng, lập tức lên tiếng, "Tiểu Ngô cũng đã khóc rồi, cậu ấy chẳng làm gì sai cả, đó chỉ là một tai nạn, chúng ta đều không muốn điều đó."

"Cậu. . ." Cô gái đuôi ngựa bị cô ta làm tức đi không thể nói nên lời nữa, cô ấy chưa bao giờ gặp phải người mặt dày như vậy.

Tô Dung chỉ muốn xem bi kịch, cô đã thường xuyên gặp cảnh này khi điều tra vụ án trước đây, tội phạm chỉ cần rơi nước mắt, thừa nhận sai lầm, hoặc quỳ gối, ngay lập tức sẽ có người đồng cảm với họ. Dường như nước mắt không phải là hợp chất muối hữu cơ, mà là loại thuốc hối lỗi không thể mua được bằng vàng.

Ngày trước, cô còn tức đến phát cười, bây giờ thì chẳng còn gì nữa. Kẻ hồ đồ thì ở đâu cũng có. Bạn có nói với họ, họ cũng chẳng hiểu được.

Làm sao có thể trông mong 7 tỷ người trên thế giới này đều có tam quan ngay thẳng được chứ? Nếu tin chuyện này còn hơn tin cô ấy là Tần Thủy Hoàng chuyển thế, chuyển khoản cho cô 50 tệ cô có thể giúp thống nhất thiên hạ được.

Ngược lại, cô gái nói lắp ở bên cạnh tức muốn chết, nhưng vì khiếm khuyết về ngôn ngữ của bản thân nên chỉ có thể tức giận trong lòng. Nhưng đột nhiên cô ấy nhận ra Tô Dung thậm chí còn chẳng có một chút biểu cảm tức giận nào, trông cô thật khác biệt so với những điều tra viên đang vô cùng phẫn nộ.

Cô ấy không kìm được mà tiến lại gần, hỏi nhỏ: "Số 34, cô không, không tức giận sao?"

Sau khi nghe cô ấy hỏi vậy, ánh mắt của những người khác cũng chuyển sang cô.

"Tôi đang suy nghĩ một vấn đề." Tô Dung nhìn cô gái nói lắp, "Đưa cho tôi 50 tệ, tôi sẽ nói cho cô biết tôi đang nghĩ gì."

Cô nói thế là vì việc cô gái nói lắp biến cô thành tâm điểm khiến cô hơi bất mãn. Giống như khi cô đang xem kịch thì bất ngờ bị ai đó kéo lên sân khấu để cùng diễn vậy.

Số tiền 50 tệ quái đàm này vừa là muốn bù đắp cho bản thân, vừa là để kiểm chứng xem đối phương có cố ý không. Nếu cô ấy cố ý thì sau khi nghe yêu cầu này của cô, biểu cảm chắc chắn sẽ thay đổi.

Nhưng nếu cô ấy không cố ý, lại còn đưa tiền, thì cô cũng không ngại nói ra. Dù sao cô cũng nhìn ra được cô gái nói lắp rất ghét cặp nam nữ kia, nên cô cũng vui vẻ nhận khoản tiền này.

Mọi người: "..."

Lúc mọi người đều đang im lặng, cô gái nói lắp do dự một chút, vậy mà lấy ra 50 tệ quái đàm từ trong túi, cô ấy có linh cảm Tô Dung có thể giúp cô ấy trút giận. Vì vậy, cô ấy đưa tiền cho cô Tô Dung: "Cô đang nghĩ, đang nghĩ gì vậy?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 917



"Tôi đang nghĩ anh ta khóc vì điều gì?" Tô Dung vừa nói vừa cất tiền vào túi, rồi nhìn về phía Ngô thánh mẫu: "Là vì Tiểu Triệu đã chết, hay là vì bị mắng oan?"

Ngô thánh mẫu theo bản năng muốn trả lời là vì lý do trước, dù sao thì cho dù trong lòng nghĩ thế nào, cậu ta cũng biết lý do trước có lập trường hơn.

Tuy nhiên chưa kịp đợi cậu ta trả lời, Tô Dung đã tự nói tiếp: "Ừm, tôi biết rồi. Chắc không phải vì cái c.h.ế.t của Tiểu Triệu. Nếu là vì cái c.h.ế.t của Tiểu Triệu thì cậu ta đã khóc từ lâu rồi, dù sao thì Tiểu Triệu cũng không phải mới c.h.ế.t đây."

"Phụt!" Người cao gầy của lớp sáu nhịn không được bật cười chế nhạo, ăn ý phối hợp với giọng điệu mỉa mai của Tô Dung, "Đúng rồi, cái c.h.ế.t của Tiểu Triệu nào so được với nỗi ấm ức trong lòng cậu ta chứ? Tiểu Triệu chỉ mất đi một mạng người, còn cậu ta mất đi cả một trái tim vui vẻ!"

Hai người một người xướng một người họa, làm cho sắc mặt của Ngô thánh mẫu lúc đỏ lúc trắng, giống như định dùng sắc mặt để nhảy một điệu múa mừng đám cưới đám ma cho Tiểu Triệu vừa mới chết.

"Người tốt" cũng không dám tiếp tục nói đỡ cho cậu ta nữa, dù trong lòng vẫn cho rằng không cần phải gay gắt đến vậy. Nhưng dù sao Tiểu Triệu cũng đã chết, hơn nữa lại mới vừa chết, tốt hơn hết là cô ta đừng nhảy nhót trên đầu người chết.

Cuối cùng, nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái nói lắp, Tô Dung ngồi xuống nhìn cô ấy, dùng âm lượng nhỏ như cô ấy vừa nãy, nhẹ giọng hỏi: "Có đáng không?"

"Ừm!" Cô gái nói lắp gật đầu thật mạnh, "Đáng, đáng giá lắm!"

Tô Dung cười híp mắt quay đầu lại, thản nhiên chống đầu bằng một tay, cảm nhận được có mấy ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Nhưng cô chẳng quan tâm, tiếp tục nghe họ báo cáo.

So với lớp 6, lớp 1 tuy c.h.ế.t nhiều người nhưng không có nhiều khúc mắc. Ngoài Tiểu Tiền sống sót, hai điều tra viên sống sót kia cũng kể lại những điều họ đã gặp phải.

Một điều tra viên có kỹ năng giả chết, đã đánh lừa được dân địa phương. Đợi người đó đi rồi mới lặng lẽ đứng dậy tìm đến nhà ăn. Còn một người nữa thì nhờ tốc độ vô địch mà không để dân địa phương đuổi kịp.

Người tự nhận mình có tốc độ rất nhanh này khiến Tô Dung không khỏi liên tưởng đến người chạy khỏi đội tuần tra trong Quái đàm quy tắc cố định trước đó, không lẽ hai người này là một sao?

Phải nói là sau khi nghe hết một vòng báo cáo, Tô Dung thấy mình đã nhìn thấy vài người quen, ngoài Tạ Kha Kha, người chạy nhanh nhất ra, thì người cao gầy âm dương quái khí cùng lúc nãu cô cũng cho cô một cảm giác quen thuộc. Gã này… không phải là Adam chứ?

Đường Linh và Tần Phong đều đã vào quái đàm quy tắc này rồi, chỉ là hai người này Tô Dung hiện vẫn chưa tìm thấy. Cô tính tổng số người mà các lớp đã nói, trong lòng đã hiểu rõ.

Bây giờ tổng số người ban đầu cộng lại của tất cả các lớp là 99 người, nhưng số điều tra viên vào quái đàm quy tắc này lại là 100 người. Nghĩa là, Tần Phong đã sớm dùng kỹ năng sao chép thân phận kỳ diệu của mình trà trộn vào đội ngũ giáo viên từ lúc nào không hay.

Sau khi tan học buổi sáng, tối vẫn phải quay về ký túc xá ăn cơm. Nói đến vấn đề này, Tô Dung rất tò mò không biết mình được phân vào ký túc xá nào. Cho đến giờ cô vẫn chưa có thông tin gì về vấn đề này, nếu đến lúc đó không tìm được ký túc xá thì phiền phức lắm.

Nghĩ một lúc, cô quyết định đợi đến chiều rồi mới đi dò la. Có lẽ đến lúc đó cô không cần phải dò la nữa, các điều tra viên khác có thể tìm ra được thứ gì đó hữu ích thì sao?

Mọi người ăn xong bắt đầu trao đổi manh mối với nhau, Tô Dung không nán lại, nói một tiếng với tóc đuôi sam số 10 rồi đứng dậy rời đi. Cô có thể nghe các điều tra viên trong lớp kể lại chuyện này khi trở về lớp, còn bây giờ cô phải đi tìm Vương Kiến Quốc.

Lúc này vẫn còn rất nhiều học sinh đang ăn cơm trong nhà ăn, không có nhiều người rời đi. Tuy nhiên, thấy Tô Dung định đi, có vài dân địa phương tự nhiên đi theo, ra vẻ muốn đi cùng cô.

Dĩ nhiên Tô Dung không thể đồng ý, nguy hiểm không chỉ có trước bữa ăn, sau bữa ăn vẫn tồn tại, nếu đi cùng họ thì chắc chắn cô không đánh lại được. Nếu chỉ có một người, có lẽ cô còn có thể đối phó, nhưng nhiều người như vậy thì đừng hòng.

Nghĩ một lúc, cô còn phải trò chuyện với Vương Kiến Quốc, không nên dây dưa với những người này quá lâu. Vì vậy, Tô Dung trực tiếp sử dụng Thuật dịch chuyển dưới nước, trở về nhà vệ sinh của tòa nhà dạy học.

Kỹ năng này có thời gian hồi chiêu ngắn, chỉ có hai giờ, cô cũng không thấy tiếc khi sử dụng.

Những học sinh đi theo sau thấy Tô Dung đột nhiên biến mất cũng không ngạc nhiên, nhìn nhau rồi cười khúc khích đi về chỗ núp tiếp. Không thể người nào cũng có khả năng như vậy? Họ luôn có thể tìm thấy mục tiêu của mình.

Mối nguy hiểm mà Tô Dung vừa gặp phải, mọi người trong nhà ăn cũng đều nhìn thấy rõ ràng. Khi thấy Tô Dung trốn thoát thành công, họ đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mấy người kia lại ngồi xuống, sắc mặt của mọi người không hẹn mà cùng trở nên nghiêm trọng.

Làm sao họ không biết mấy người này đang tính toán điều gì, chẳng qua là thấy không hại được Tô Dung thì quay sang muốn hại họ.

Có mấy người này canh giữ, muốn quay về thật sự không dễ dàng, đi cùng họ là điều không thể, bọn họ phải nghĩ cách để thoát khỏi mấy dân địa phương này.

Nam sinh số 6 vốn ngồi ở dãy ngoài cùng của lớp, có một người bạn học khác lớp thì thầm hỏi: "Người vừa đi nãy làm gì thế?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ là đi vệ sinh." Nam sinh số 6 thành thật nói, không phải cậu ấy không muốn nói cho người khác biết, mà là thực sự không biết Tô Dung đã đi đâu.

Nghe vậy, người hỏi cậu ấy giật giật khóe miệng. Biết điều quay đầu đi không hỏi nữa.

Còn Tô Dung lúc này đã đi trên hành lang của tòa nhà dạy học, lúc trước Vương Kiến Quốc có nói, anh ta sẽ ăn trong nửa tiếng, vậy thì bây giờ hẳn đã quay về văn phòng rồi.

Không ngoài dự đoán, khi vừa đến cửa văn phòng, cô đã thấy Vương Kiến Quốc đang ngồi uống trà ở đó. Các giáo viên khác đều không có ở đó, có lẽ đã đi dạo đâu rồi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 918



Nghe thấy tiếng Tô Dung gõ cửa, Vương Kiến Quốc quay đầu lại, thấy người đến là cô, anh ta vẫy tay ra hiệu: "Vào đi."

Vì thời gian buổi trưa còn rất nhiều, bây giờ mới chỉ hơn một giờ một chút, nên Tô Dung cũng không còn kìm nén sự tò mò của mình nữa, trực tiếp hỏi: "Anh đến "Trường trung học cơ sở số 13" bằng cách nào, mà còn trở thành giáo viên nữa?"

"Nói ra thì dài dòng lắm." Vương Kiến Quốc thở dài, thong thả kể lại những gì mình đã trải qua trong thời gian qua, "Lúc em phá hủy chiếc máy tính tiền đó, toàn bộ "quái đàm quy tắc Siêu thị An Vui" bắt đầu sụp đổ và biến mất. Bản thân anh đang ở ngay cửa, nhân lúc cánh cửa đó sắp sụp đổ, anh cảm thấy một cơ hội sống, nên đã lao thẳng ra ngoài."

Nói đến đây, anh ta không nhịn được mà cười: "Giờ nghĩ lại, phản ứng của anh lúc đó đúng là nhanh thật, khoảnh khắc cánh cửa đó sụp đổ, quy tắc không còn tác dụng lên nó nữa, đó là con đường duy nhất để anh thoát thân. Nếu không thì anh sẽ c.h.ế.t cùng với quái đàm quy tắc đó rồi."

Nghe đến đây, Tô Dung cũng không khỏi kinh ngạc, hóa ra lại sống sót như vậy, đúng là thời thế tạo anh hùng. Cô vốn tưởng rằng sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nếu những người trong quái đàm quy tắc có thể sống sót, thì hoàn toàn là vì được quy tắc bảo vệ Bây giờ xem ra, ngược lại là do quy tắc không bảo vệ, nên anh ta mới giành được một đường sống.

"Sau khi trốn thoát thành công, tôi đã hôn mê, đến khi mở mắt ra lần nữa, thì đã trở thành nhân viên mới của một quái đàm quy tắc khác." Vương Kiến Quốc không khỏi thở dài, nói với Tô Dung về suy đoán của mình, "Tôi nghĩ có thể trở thành nhân viên của quái đàm quy tắc mới, là vì bản thân tôi đã mất tư cách điều tra viên, nhưng lại là nhân viên trốn thoát khỏi quái đàm quy tắc, nên mới được phân công đến nơi khác."

"Vậy anh được phân công đến quái đàm quy tắc nào?" Tô Dung tò mò hỏi.

"Lúc đó tôi được phân công đến một thư viện, làm nhân viên quản lý thư viện."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức khỏi: "Thư viện đó chính là..."

Vương Kiến Quốc gật đầu khẳng định: "Chính là thư viện của trường này, sau đó khoảng nửa năm gì đó, họ thấy tôi làm tốt, nên đã cho tôi thăng chức làm giáo viên."

Giỏi lắm, bọn họ thì ở ngoài chơi trò phiêu lưu mạo hiểm, Vương Kiến Quốc thì ở chơi trò thăng tiến trong sự nghiệp.

"Vậy thì chúc mừng anh, dù sao thì ở trong trường cũng tốt hơn là ở trong thư viện." Tô Dung chân thành nói, nếu cứ ở trong thư viện mãi, cô chắc chắn sẽ chán c.h.ế.t mất.

"Đúng vậy, tuy thoải mái hơn khi còn làm điều tra viên, nhưng nhìn thấy một màn sương mù trắng xóa ở bên ngoài, thỉnh thoảng anh cũng có ý định lao ra ngoài rồi c.h.ế.t quách đi cho rồi." Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khổ một tiếng, "Nhưng mà tôi vẫn không nỡ chết."

Điều anh ta chưa nói là, khi anh ta biết mình ở "Trường trung học số 13", anhta đã luôn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó có thể giúp được những điều tra viên đến đây chăng?

Tô Dung im lặng một lát, rồi lại hỏi: "Anh không sợ sương mù sao? Khi đi dạo bên ngoài chẳng hạn."

Vương Kiến Quốc đáp: "Anh là nhân viên của quái đàm quy tắc này, nếu là sương mù bên ngoài trường học thì anh sợ, nhưng sương mù trong trường học không gây hại cho anh." Là nhân viên, anh có nhiều chế độ đãi ngộ mà các điều tra viên không có, tính an toàn cũng được nâng cao rất nhiều.

"Sinh tồn ở chỗ này có cái gì cần nhắc nhở em không? Sau này em sẽ cố gắng không tìm anh nữa, tránh để "Nó" chú ý." Đã khó khăn lắm đối phương mới sống sót được, cô không thể làm phiền đối phương.

Nghe vậy, Vương Kiến Quốc dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ trả lời câu hỏi của cô: "Đừng trêu chọc những dân địa phương, được rồi, anh biết điều này không điều tra viên nào làm được. Nếu gặp nguy hiểm, hãy đến phòng tự học của thư viện, mặc dù nơi đó cũng có rất nhiều phiền phức, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ tạm thời cho em một thời gian."

Thư viện sao? Tô Dung cúi đầu cảm ơn, quay người muốn rời khỏi phòng giáo viên. Vừa bước đến cửa, cô đã gặp ngay một giáo viên khác. Vị giáo viên này đã từng dạy họ, là giáo viên của tiết thứ ba.

Thấy Tô Dung, ông ta hòa nhã hỏi: "Chào buổi trưa, hôm nay nghe hiểu bài giảng không?"

Đây là một câu hỏi rất đáng để do dự, theo lẽ thường trả lời là nghe hiểu thì chắc chắn là câu trả lời đúng. Nhưng nếu sau đó ông ta vì mình nghe hiểu mà chọn hỏi mình một số câu hỏi, vậy thì khi mình không trả lời được, sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Nhưng nếu trả lời không hiểu, ông ta sẽ giải thích lại một lần nữa, vừa lãng phí thời gian, vừa có thể gây ô nhiễm. Huống hồ nếu ông ta hỏi lại mình chỗ nào không hiểu, mình cũng không trả lời được.

Trong tích tắc, Tô Dung suy nghĩ một chút, cười nói: "Thầy, chào buổi trưa, thực ra em vẫn còn một chút chưa hiểu."

Cô tinh nghịch dùng ngón tay ra hiệu "một chút": "Nhưng em muốn thử xem khả năng học tập của mình như thế nào, tự mình giải quyết vấn đề này. Nếu thực sự không được, em sẽ hỏi lại thầy."

Nghe vậy, tất nhiên giáo viên kia đồng ý, cười nói: "Được, tự học đúng là một năng lực rất quan trọng. Nhưng nếu không hiểu thì nhất định phải đến hỏi thầy. Thầy sẽ ở trong phòng làm việc cho đến khi hết giờ học."

"Em biết rồi, cảm ơn thầy!" Tô Dung nói xong, đợi thầy giáo vào phòng làm việc, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chân đi về lớp học của mình.

Vào lớp, các bạn trong lớp vẫn chưa đến đông đủ, nhưng mấy bạn điều tra viên đã về rồi. Thấy Tô Dung đi vào, mấy người đó đều vẫy tay chào cô, nhưng không nói gì.

Dù sao bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa, trong lớp vẫn có mấy bạn đang ngủ, nói bừa bãi thì khác gì tự sát?

Tđuôi sam số 10 ra hiệu, cả nhóm cùng nhau đi ra ngoài. Đến hành lang, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được. Tuy nhiên, giọng nói vẫn phải nhỏ một chút, dù sao ở đây cũng phải tránh ồn ào.

"Chúng tôi đã trao đổi một số quy tắc với người ở lớp khác, mới vừa rồi số 15 đã viết ra các quy tắc. Tôi đã bỏ đi những phần trùng lặp và những phần chúng tôi đã biết, cô xem qua đi." Cô ấy nói xong, nữ sinh tóc ngắn số 15 bên cạnh đã đưa một cuốn sổ tay cho cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 919



Chữ viết của cô ấy rất đẹp, vừa mềm mại vừa cứng cáp. Người thế nào chữ thế, mặc dù điều này có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng thực sự có một số đạo lý

Nhìn vào 11 thôn tin được liệt kê rõ ràng ở trên, Tô Dung chìm vào suy nghĩ.

Một, học sinh không được rời trường trong giờ học.

Hai, tôn trọng thầy cô, nghe lời thầy cô, hoàn thành nhiệm vụ thầy cô giao.

Ba, thứ sáu hàng tuần có bài kiểm tra nhỏ, học sinh có thành tích xuất sắc sẽ được thưởng.

Bốn, trong giờ học phải mặc đồng phục, không được mặc trang phục kỳ quái.

Năm, trong giờ học phải chăm chú nghe giảng, làm bài tập cẩn thận.

Sáu, không được lãng phí thức ăn.

Bảy, nghiêm cấm đánh nhau, chửi bới, nếu phát hiện sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Tám, giáo viên của trường đều mặc đồng phục vest. Nếu gặp người mặc quần áo khác tự xưng là giáo viên, hãy phớt lờ và báo cho giám thị.

Chín, khi giáo viên vắng mặt, học sinh phải nghe theo yêu cầu của cán bộ lớp.

Mười, khi kết thúc bài học trong ngày, học sinh cuối cùng rời khỏi lớp phải chủ động tắt đèn.

Mười một, học sinh trực nhật trong ngày phải đảm bảo vệ sinh lớp học. Chỉ có giám thị mới được vào kiểm tra. Nếu có giáo viên khác kiểm tra, hãy từ chối mở cửa.

11 quy tắc này không quá khó hiểu, vì chúng là bản viết tay, nên Công cụ nhắc nhở ô nhiễm không thể hoạt động. Nhìn bằng mắt thường, những quy tắc đáng chú ý nhất là quy tắc thứ bảy, thứ chín và thứ tám, thứ mười một.

Phần lớn quy tắc trong này thường chỉ nêu những chuyện điều điều tra viên không được làm, nhưng không nói rõ hình phạt nếu vi phạm hoặc cách giải quyết nếu vi phạm. Đây là trường hợp điển hình của việc chỉ đào hố mà không lấp.

Tuy nhiên, điều thứ bảy lại viết rất rõ ràng rằng "nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc", tức là đánh nhau sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đây là sự hạn chế đối với các điều tra viên, cũng như đối với dân địa phương.

Nhưng chỉ cần nhớ lại một chút thì sẽ biết, trước đó những dân địa phương đánh nhau rất nhiều trong sương mù, thậm chí còn g.i.ế.c người.

Tại sao bọn họ không bị trừng phạt? Cũng bởi vì quy tắc này. "Nếu bị phát hiện" là mắt xích quan trọng nhất trong quy tắc này, tức là nếu không bị phát hiện thì làm gì cũng được. Nhưng nếu bị phát hiện, thì sẽ bị trừng phạt.

Nếu trong sương mù, có lẽ họ có thể sử dụng phương pháp này để đối phó với dân địa phương. Điều kiện tiên quyết là phải có cách nào đó đảm bảo 100% là thầy giáo sẽ đến kịp.

Quy tắc thứ chín nếu không sai thì đã ám chỉ điều tra viên, cán bộ lớp trung lập hơn học sinh bình thường, ít nhất là không chủ động làm hại người khác.

Dựa vào tình hình trước đó, những kẻ hại người sương mù có lẽ đã bị "nhiễm độc" hoàn toàn. Vì vậy, lớp trưởng, cán bộ lớp chỉ là học sinh chưa bị nhiễm độc hoàn toàn.

Vậy câu hỏi đặt ra là, nhà trường cố tình chọn ra những học sinh chưa bị ô nhiễm làm cán bộ lớp; hay sau khi làm cán bộ lớp, có thứ gì đó khiến học sinh có thể chống lại ô nhiễm?

Hai khả năng này sẽ dẫn đến kết quả rất khác nhau, nếu là khả năng đầu tiên thì chứng tỏ nhà trường hẳn phải đứng về phía điều tra viên, ít nhất là muốn bảo vệ học sinh bình thường.

Còn nếu là khả năng thứ hai thì điều tra viên nên cố gắng tranh cử làm cán bộ lớp, tranh thủ quyền lợi. Đặc biệt là lớp trưởng, quyền lợi trên người chắc chắn nhiều hơn các cán bộ lớp khác.

Tiếp theo cô phải đi hỏi thăm, buổi sáng cô ra ngoài suốt, cũng chưa làm quen với dân địa phương, hy vọng bây giờ chưa muộn. Bên lớp trưởng, các điều tra viên khác chắc hẳn đã thử thăm dò công khai hoặc ngầm, tốt nhất là cô nên chọn người khác.

Để cô nghĩ xem... ủy viên học tập và ủy viên vệ sinh đều là những lựa chọn không tệ.

Ủy viên học tập thì không cần nói, nếu quan hệ tốt đẹp thì có lẽ có thể nhờ đối phương giúp đỡ để đối phó với bài kiểm tra thứ sáu. Tất nhiên, không phải nói là gian lận, chỉ là xem có thể hiểu được từ đối phương tại sao họ không hiểu bài giảng của giáo viên hay không.

Còn lý do tại sao lại thấy làm quen với ủy viên vệ sinh cũng là một lựa chọn không tệ, là vì từ quy tắc có thể thấy rõ ràng, khi vệ sinh sẽ gặp nguy hiểm. Có một ủy viên học tập bảo vệ, xác suất xảy ra chuyện sẽ ít hơn nhiều.

Hơn nữa ủy viên vệ sinh được yêu thích giống như lớp trưởng và ủy viên học tập ưa chuộng, tương đối dễ làm quen hơn.

Tô Dung lắc đầu tạm thời gác lại chuyện này, nhìn sang hai quy tắc khác mà mình quan tâm.

Quy tắc thứ tám và thứ mười một, hai quy tắc này phải xem xét cùng nhau mới có ý nghĩa.

Quy tắc thứ tám nói sẽ có người đóng giả làm giáo viên, tức là giáo viên đối với điều tra viên mà nói, là trung lập hoặc có thiện chí, ít nhất là sẽ không tùy tiện làm hại, giống như cán bộ lớp vậy.

Nếu giáo viên đã có ác ý với những điều tra viên, thì tại sao quái đàm quy tắc vẫn sắp xếp người giả mạo bọn họ làm gì?

Sau khi nghĩ xong chuyện này, cô lại xem quy tắc số 11. Quy tắc này nói khi làm trực nhật chỉ có giám thị đến kiểm tra, các giáo viên khác sẽ không đến. Nếu giáo viên khác đến, thì đừng mở cửa.

Những giáo viên được đề cập ở đây chắc chắn là người xấu, muốn hãm hại những điều tra viên, điều đó mâu thuẫn với kết luận vừa nêu.

Do đó có thể đưa ra hai phỏng đoán, hoặc là những giáo viên trong thời gian trực nhật bị một thế lực kỳ lạ chiếm giữ cơ thể và trở thành người xấu, hoặc là sẽ có người xấu giả mạo thành giáo viên, đến xem những điều tra viên viên trực nhật.

Còn nếu là trường hợp thứ hai, thì vừa khớp với quy tắc thứ tám.

Sẽ có một số người, giả mạo thành giáo viên, lừa những điều tra viên mở cửa khi họ trực nhật.

Vì đối phương có thể giả mạo thành giáo viên, thì ngoại hình của họ chắc chắn giống hệt giáo viên, nếu không thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay. Đây chính là manh mối ẩn giấu trong hai quy tắc này.

Còn điểm khác biệt duy nhất giữa giáo viên giả và giáo viên thật, chính là vấn đề đồng phục được nêu trong quy tắc thứ tám. Đồng phục vest của giáo viên thật sẽ không thay đổi, còn giáo viên giả có thể sẽ động tay động chân ở góc nào đó.
 
Back
Top