Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 950



Những người khác cũng có vẻ mặt rất khó coi, đều hiểu rằng họ không thể làm được điều đó. Nếu số lượng cân bằng hơn một chút thì còn đỡ, hoặc giá như mấy người kia không thể sử dụng đạo cụ thì thì thì cũng còn cơ hội? Nhưng vấn đề là những điều tra viên nhắm mắt lúc này cũng chẳng khác gì những điều tra viên bình thường, số lượng lại gấp nhiều lần họ, hoàn toàn không thể đánh lại được.

"Họ đang ở trong ảo cảnh, coi chúng ta là kẻ thù." Cô gái nấm đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sau đó lại không nói gì nữa.

Vì trước đó đã rất quen với cách nói chuyện của cô ấy nên Tạ Kha Kha đã giúp giải thích: "Ý của Tiểu Vũ hẳn là những điều tra viên nhắm mắt lúc này đang ở trong ảo cảnh, trong ảo cảnh, chúng ta đều là kẻ thù của họ, vì vậy họ mới tấn công chúng ta."

Nhắm mắt sẽ dẫn những người kia vào một thế giới ảo cảnh, như số 32 vừa nói với họ trước đó. Khi nghe lời của cô gái nấm, mọi người đều hiểu rõ. Dường như quái đàm quy tắc này muốn bọn họ tự mưu sát lẫn nhau.

Nam đeo kính đen đẩy kính lên: "Không thể để bọn họ rời thư viện, mà nếu phòng tự học cũng không nhốt được bọn họ thì các người có đạo cụ khống chế nào không? Chúng ta ra tay trước, là có thể khống chế được bọn họ."

Theo lý thuyết, Gương cô gái tự luyến có thể làm được, nhưng những người kia đều đang nhắm mắt, không thể nhìn vào gương, tất nhiên không thể khống chế được.

Những người khác không cần nói cũng biết, đạo cụ quái đàm thuộc loại khống c.h.ế.t nhóm quy mô lớn là loại cao cấp, người bình thường chắc chắn sẽ không có.

Nhìn bộ dạng của họ, Tô Dung liền yên tâm. Ít nhất có thể chắc chắn rằng, nếu không đoán sai thì Đường Linh và Tần Phong hiện tại hẳn đang ở bên tòa nhà dạy học, như vậy thì bên tòa nhà dạy học sẽ không mất kiểm soát. Chỉ cần họ giải quyết xong chuyện bên mình là được, không cần lo lắng nhiều chuyện khác, đây đã là tin tốt nhất hiện tại rồi.

"Đúng rồi, bà quản lý vừa nãy nói bà ấy đã cho chúng ta biết phương pháp rồi, bà ấy đã nói cho chúng ta biết phương pháp gì vậy?" Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy, Tạ Kha Kha đột nhiên hỏi tò mò.

Số 32 chán chường nói: "Bà ấy không phải đã nói cho chúng ta trước khi chúng ta lên đây rằng chỉ cần kiểm soát được những người đó, bà ấy sẽ có thể đánh thức họ sao? Đó chính là phương pháp bà ấy nói cho chúng ta."

"Không, điều đó không đúng." Tô Dung lắc đầu, "Vấn đề tôi hỏi lúc đó là 'Làm thế nào chúng ta có thể khống chế bọn họ', chứ không phải 'Làm thế nào chúng ta có thể đánh thức bọn họ'. Vì vậy, câu mà quản lý trả lời cũng phải là 'Làm thế nào chúng ta có thể khống chế bọn họ'."

Nói cách khác, quản lý vừa nói với họ là phương pháp khống chế, nhưng bà ấy nói điều này khi nào?

"Cõng bọn họ." Cô gái nấm nhàn nhạt thốt ra ba chữ.

Hai mắt Tạ Kha Kha sáng lên, bổ sung cho cô gái nấm: "Cõng bọn họ lên, có phải bọn họ không thể động đậy nữa không? Đây là chuyện duy nhất mà vừa rồi bà quản lý đã để cho chúng ta làm."

"Thử một chút sẽ biết." Nam đầu đinh giơ tay lên mở cánh cửa sắp bị phá. Một nam sinh trong đó đang muốn tiếp tục đụng cửa, bỗng nhiên cửa mở ra, trực tiếp theo quán tính vọt ra ngoài. Mà nam đầu đinh nhanh tay luồn xuống dưới nách nam sinh, sau đó cõng lên lưng. Điều đáng ngạc nhiên là nam sinh kia thực sự ngừng di chuyển sau khi nằm trên lưng anh ta, như thể bị đóng băng. Số 32 nhìn ra manh mối: "Hình như không phải nam sinh này ngừng di chuyển vì nằm trên lưng anh ta mà là khi dời chân khỏi mặt đất."

Anh ta nói xong, vừa nhanh chóng bế điều tra viên đang nhắm mắt đang định tấn công bên cạnh lên, đối phương cũng ngừng cử động, đúng như anh ta nói, không cần cõng, chỉ cần để họ rời khỏi mặt đất là được.

Điều này giúp cho các điều tra viên dễ dàng kiểm soát họ hơn rất nhiều, sáu điều tra viên, với sức mạnh phi thường, mỗi người có thể nhấc bổng sáu người. Ba người chồng lên nhau ở lưng, hai tay mỗi bên xách một người.

Ở đây chúng ta phải thán phục trước sự nhìn xa trông rộng của chính phủ, họ đã quy định rõ ràng rằng chỉ những điều tra viên đã tham gia ít nhất năm quái đàm quy tắc mới được phép vào "Trường trung học số 13". Nếu không có nhiều điểm thuộc tính như vậy, thật khó để một người có thể gánh nhiều điều tra viên đang nhắm mắt như vậy.

Cần lưu ý rằng điều này hoàn toàn không dễ dàng, vì trước khi nhấc bỗng bọn họ ra khỏi mặt đất, bọn họ còn đang tấn công đến. Điều đáng sợ hơn là bọn họ chỉ đang ở trong một ảo giác, chứ không phải là bị kiểm soát. Nói cách khác, họ vẫn còn trí tuệ, không phải tấn công một cách ngu ngốc.

May mắn là họa đi đôi với phúc, đám người này còn lý trí thì sẽ tấn công theo thói quen bình thường. Tính keo kiệt, quen nghèo của các điều tra viên khiến họ không thể sử dụng những đạo cụ mạnh nhất để tấn công ngay từ đầu, nếu không thì giờ này chắc chắn là m.á.u chảy thành sông rồi.

Hai mươi phút sau, tất cả các điều tra viên nhắm mắt đều được đưa lên khỏi mặt đất. Sáu người tỉnh táo đều thể hiện tài năng của mình, dùng cách riêng để khống chế họ. Trong số đó, thú vị nhất phải kể đến nam đeo kính đen, anh ta lấy ra một đạo cụ giống như cái khay, trực tiếp cho bốn người lên đó, còn những người còn lại thì nhẹ nhàng cõng trên lưng.

Cô gái nấm Tiểu Vũ không biết đã dùng sức mạnh gì mà có thể trực tiếp khiến sáu điều tra viên nhắm mắt lơ lửng trên không, cách mặt đất khoảng 1m đến 1,3m. Chiều cao này khiến Tô Dung rất hứng thú: "Có thể cho họ bay xa hai mét không?"

Cô gái nấm không nói gì, chỉ lắc đầu, ra hiệu là không được.

Còn Tô Dung thì lấy ra Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa, sau khi phóng to thì trực tiếp đặt bảy người lên đó, cách làm cũng giống với nam đeo kính đen. Bức tường do đạo cụ này tạo ra tuy là trong suốt nhưng đó vẫn là tường, mà tường thì có thể để đồ đạc.

Ngay cả Tạ Kha Kha cũng thành công trong việc mang sáu người trên người. Cách của cậu ta rất giản dị và không cầu kỳ, toàn bộ đều được đặt trên người, trông có vẻ hơi khó khăn. Sự khó khăn này tất nhiên không phải vì cõng họ mà khó khăn, mà là vì cách làm này áp dụng lên sáu người rất khó khăn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 951



Lúc này nhìn bộ dạng này của cậu ta, Tô Dung định cười nói gì đó, nhưng đột nhiên vẻ mặt cô thay đổi: "Cẩn thận!"

Từ góc nhìn của cô, những điều tra viên nhắm mắt trên lưng Tạ Kha Kha vốn dĩ không thể động đậy được, đột nhiên giơ vũ khí lên, định tấn công Tạ Kha Kha.

Nhưng khi cô định cứu người, thì đột nhiên cảm thấy lạnh buốt trên đầu. Nhiều năm cảm nhận nguy hiểm khiến cô vội vàng thu Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa, làm rơi những điều tra viên nhắm mắt trên đó xuống.

Bị ném xuống đất, nhất thời đám người này không kịp trở tay, luống cuống cố gắng bò dậy.

Nếu đám người này tỉnh lại là do tiếp xúc với mặt đất, thì lẽ ra phải mất một lúc mới phản ứng lại. Nhưng nhìn vẻ vội vã bò dậy của họ, rõ ràng là đám người này đã tỉnh khi còn ở trên lưng Tô Dung.

Cũng giống như những điều tra viên nhắm mắt trên lưng Tạ Kha Kha!

Chỉ trong chớp mắt, Tô Dung đã liên tưởng đến điểm chung của mình và Tạ Kha Kha - bọn họ đều từng cõng quản lý thư viện.

Tô Dung thực sự phục rồi, cô vừa mới nói quản lý đó sẵn sàng giúp đỡ người tốt, có lẽ bản thân cũng là người tốt. Bây giờ nhìn lại, thì ra là cố tình nhắm vào người tốt để hại!

Mà lúc Tô Dung hô lên, Tạ Kha Kha cũng kịp thời loại hất đám người kia xuống người mình. Mặc dù cậu ta không phải là người thông minh, nhưng sau khi tham gia nhiều quái đàm quy tắc, cũng đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, khả năng phản ứng của cậu ta không kém cạnh các điều tra viên khác, thậm chí còn vượt trội hơn.

Cậu ta rất tin tưởng Tô Dung, chỉ vừa nghe cô la lên, cậu ta đã phản xạ có điều kiện ném đám "gánh nặng" trên người xuống, thành công tránh được đòn tấn công bất ngờ của những người đó.

Khi nhìn thấy mười ba người cố gắng đứng dậy trên mặt đất, Tạ Kha Kha vẫn chưa phản ứng, nhưng những người khác đã hiểu ngay.

Số 32 nhăn mày mắng: "Người quản lý đó thật là lừa đảo, hai người cõng bà ta thì không thể cõng người khác nữa à? Hoàn toàn không thông báo điều này cho chúng ta, đây không phải là cố ý lừa đảo sap?"

"Vốn dĩ chúng ta đang ở trong quái đàm quy tắc." Nam đầu đinh đã quen với điều này từ lâu, một tay nhấc hai điều tra viên bị hai người Tô Dung quăng xuống, "May mà hai cậu phản ứng kịp thời, nếu không c.h.ế.t ở đây thì thực sự quá thiệt thòi."

Những người khác cũng nhanh chóng chia sẻ những người bị vứt xuống đất đang khôi phục năng lực hoạt động, tránh cho bọn họ lại gây thêm rắc rối.

Tô Dung thở dài: "Mấy bạn đợi ở đây trước đi, Tây Tây cậu đi cùng tôi xuống tìm người quản lý, tôi đoán chúng ta sẽ phải mang bà ấy lên lần nữa."

Cô nên sớm nghĩ đến điều này khi quản lý đi xuống từ tầng ba. Vì bà ta đã xuống rồi, thì cần có người khác đưa bà ấy lên. Nếu vậy, đương nhiên phải để lại hai người không cõng thứ gì

Thực ra, các điều tra viên cũng có thể cùng khiêng điều tra viên nhắm mắt xuống, nhưng như vậy rõ ràng sẽ rắc rối hơn. Xét cho cùng, cho dù mọi người đều có tuyệt chiêu, thì một người mang bảy tám người cũng không phải là một công trình nhỏ.

Tô Dung và Tạ Kha Kha xuống mời bà quản lý lên, vẫn như trước, mỗi người cõng một tầng, khi cõng, Tạ Kha Kha thuận miệng hỏi: "Nếu chúng tôi khiêng những người đó xuống để bà đánh thức thì có được không?"

Bà quản lý cười lắc đầu, vẻ mặt hiền từ nhưng nói lời vô tình: "Không được, đánh thức họ phải ở trong phòng tự học."

Thì ra là thế, Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra. Từ đâu ngủ thì đánh thức ở đó, nếu nghĩ đến điều này, có thể thuận thế suy ra cần có hai người để đưa bà quản lý lên lại, từ đó suy ra hai người cõng bà quản lý cần phải rảnh tay, không rảnh tay thì có thể xảy ra vấn đề.

Mặc dù trước đó không nghĩ ra điều này, nhưng may mắn là không xảy ra vấn đề gì. Tô Dung không suy nghĩ nhiều nữa, đưa bà quản lý lên tầng ba, chỉ huy những điều tra viên khác cùng vào phòng tự học.

Lúc này quản lý cũng không gây ra sóng gió gì, dùng giọng nói già nua của mình nói: "Đã đến lúc dậy rồi, dậy rồi...."

Không lâu sau, mọi người dần mở mắt. Ban đầu họ hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng tỉnh táo và cảnh giác quan sát xung quanh.

Quản lý rời đi, số 32 bắt đầu giải thích những gì vừa xảy ra. Các điều tra viên không phải người ngu, hầu hết đã nghi ngờ mình ở trong ảo ảnh trước khi cửa bị mở.

Sau đó, với lời giải thích của số 32 và kiểm tra bằng dụng cụ phát hiện nói dối, bọn họ cũng tin rằng những người này thực chất là đồng nghiệp tỉnh táo hơn mình. Bọn họ bị quái đàm quy tắc này khống chế chơi một màn tàn sát lẫn nhau.

"Cảm ơn các cậu rất nhiều." Một cô gái đứng dậy, cuối người thật sâu cảm ơn nhóm sáu người Tô Dung. Lúc này cô ấy hiểu hết mọi chuyện, vô cùng biết ơn bọn họ đã cố gắng cứu mình, dù là chuyện không bắt buộc.

Vì vậy, cảm ơn chính thức là cần thiết. Mặc dù nói lời cảm ơn không khó, nhưng có thể truyền tải lòng biết ơn. Noi gương cô ấy, các điều tra viên khác cũng lần lượt cảm ơn. Số 10 tóc đuôi sam cảm ơn: "Cám ơn các cậu rất nhiều, tôi không ngờ các cậu sẽ ở lại cứu chúng tôi."

Cô ấy xấu hồ nhưng thành thật nói: "Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ bỏ đi ngay."

Nơi này rốt cuộc là quái đàm quy tắc, tốt nhất nên vứt bỏ lòng thương hại sớm đi, kẻo hại người hại mình.

"Nếu không cứu các người, sáng mai chúng ta có thể tuyên bố thông thông quan thất bại." Tô Dung cũng thành thật không kém.

Trước đó, khi khuyên nhủ những người khác cứu người, ngoài lợi ích cô không ngại dùng một số lời hoa mỹ để khơi dậy nhiệt huyết trong lòng các điều tra viên, khiến họ có động lực làm việc.

Nhưng bây giờ, khi hành động cứu người đã kết thúc, tự nhiên không cần phải nói những lời hoa mỹ đó nữa, cứ nói thật là được. Có những lời chỉ khi nói đúng lúc mới có tác dụng tích cực, những lúc khác có thể sẽ phản tác dụng.

Quả nhiên, nghe cô nói vậy, tóc đuôi sam số 10 đã thoải mái hơn nhiều: "Nói cũng đúng, lần này có quá nhiều người lật xe. May mà có các người ở đây, nếu không thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn."

Cô ấy tự động kể lại tình hình lúc nãy: "Thật ra thì trong ảo cảnh đó, tôi đã tìm thấy lối thoát rồi. Kết quả là không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy các cậu biến thành 'kẻ địch', lúc đó tôi còn tưởng đây là chướng ngại vật mà quái đàm quy tắc đặt ra để không cho tôi thoát ra ngoài."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 952



"Lối thoát?" Tô Dung nhướng mày, cô đã nói rằng có nhiều người lật xe như vậy không thể chỉ dựa vào lực lượng bên ngoài để giải cứu, họ nhắm mắt cũng nhất định phải có cách tự cứu.

Số 10 gật đầu, nói: "Các cậu cũng đã biết, ảo cảnh của chúng ta nhìn chẳng khác gì thế giới bình thường. Sau khi nhận ra đây có thể là thế giới ảo, thông qua những ngôi sao trên bầu trời bên ngoài vẫn không chuyển động, tôi đã bắt đầu tìm cách thoát ra."

"Ảo cảnh của tôi cũng vậy." Một người bên cạnh cười khổ: "Nhưng tôi không phát hiện ra đây là thế giới ảo."

"Sau một loạt quá trình khám phá, tôi nghi ngờ phương pháp thoát ra có liên quan đến người quản lý trong ảo cảnh, vì trong ảo cảnh này tôi không tìm thấy người quản lý. Đạo cụ hữu ích nhất chính là cuốn sách đó, chính là cuốn sách tôi lấy từ thư viện để ở trong phòng tự học. Vì trong quy tắc có nhắc đến việc muốn vào phòng tự học phải lấy sách, vậy thì sách hẳn có thể giúp ích cho điều tra viên."

Nghe cô ấy nói xong, mọi người đều vô thức nhìn vào những cuốn sách mà họ cố tình mượn từ thư viện. Tất nhiên, điều này không bao gồm Tô Dung và một vài người khác, vì họ đã trả sách khi xuống cầu thang nãy giờ.

"Tôi không ngờ đến điều này." Một người hơi bực bội nói, "Tôi đã nghĩ đến việc quản lý là điểm đột phá, nhưng không ngờ cuốn sách trên tay lại là chìa khóa quan trọng."

Tạ Kha Kha giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm, có vẻ như ngay cả khi không có chúng tôi giúp đỡ, cậu vẫn có thể thoát khỏi ảo ảnh."

"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người, tôi cũng không chắc mình phải mất bao lâu mới thực sự thoát khỏi ảo cảnh." Số 10 chân thành nói, "Hơn nữa, tôi rất vui khi được mọi người giúp đỡ."

Nghe vậy ai cũng không nhịn được cười.

Trong lúc mọi người đang cười nói, nam đeo kính đen đột nhiên nhìn về phía số 32: "Nhưng nói như vậy, nếu phản ứng đủ nhanh, có thể thoát ra trực tiếp bằng cách nhận ra đây là ảo cảnh. Còn nếu phản ứng không nhanh, hoàn toàn chìm đắm trong ảo cảnh, thì phải tìm được người quản lý mới có thể thoát ra, đúng không?"

Sau khi nghe xong, số 32 giải thích cho mọi người đang bối rối về cách anh ta thoát ra, sau đó gật đầu: "Tôi nghĩ là như vậy, có thể là có một nút thời gian. Ví dụ như khi người tỉnh táo nhận ra đây là ảo cảnh trước khi tìm thấy quản lý, thì có thể thoát ra ngoài trực tiếp?"

Mọi người đều đồng tình với lời nói của anh ta. Trong những quái đàm quy tắc, thời gian chính là sinh mạng, phản ứng kịp thời như vậy, anh ta có thể dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh cũng là điều dễ hiểu.

"Chúng ta nên đi thôi." Tô Dung nhìn thời gian, "Bây giờ đã là mười giờ rồi, mười một giờ là giới nghiêm."

Nghe vậy, mọi người lập tức không còn chần chừ nữa, cùng nhau đi xuống tầng dưới. Có thể tiếp tục tổng kết lại vào ngày mai, không cần thiết phải hoàn thành vào hôm nay. Ngoài Tô Dung ra, còn có không ít điều tra viên chưa về ký túc xá. Họ phải nhanh chóng quay về để làm quen với môi trường, tiện thể cầu nguyện là tối nay sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo nào.

Đi ra khỏi cửa thư viện, nhóm điều tra viên nhắm mắt kia lại lần nữa cùng nhau cúi chào sáu người Tô Dung để bày tỏ lòng cảm ơn, sau đó mới chia tay nhau.

Là bạn cùng lớp với Tô Dung, ký túc xá của số 10 cũng không xa, một người ở phòng 104, một người ở phòng 105, ở ngay bên cạnh, đương nhiên là phải cùng cô trở về ký túc xá nữ sinh.

Nhớ lại những nguy hiểm vừa mới gặp phải, số 10 cảm khái nói: "Hi vọng là số 15 và số 23 đều còn sống."

Tô Dung vô cùng đồng tình, cô thực sự không muốn một mình ở chung ký túc xá với những người dân địa phương kia.

Sau khi không gặp phải sự cố nào nữa trên đường đi, Tô Dung và hai người khác đã thuận lợi trở về ký túc xá nữ sinh. Trên đường về ký túc xá, bọn họ đã gặp rất nhiều điều tra viên số lẻ tự học ở lớp học.

Nhìn vẻ bề ngoài của họ có vẻ không bị thương tích gì, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những điều tra viên thư viện có vẻ ngoài nhếch nhác với khuôn mặt bầm dập, có lẽ là bọn họ không có trải qua nguy hiểm gì.

Rõ ràng, những điều tra viên đó rất tò mò về những trải nghiệm của Tô Dung và những người khác, thực ra Tô Dung cũng rất tò mò về trải nghiệm của bọn họ. Cô hiểu rõ rằng thư viện là nơi nguy hiểm, nhưng tòa nhà dạy học không thể không có chút nguy hiểm nào.

Hôm nay, bọn họ không may bị phân công đến thư viện, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ tự học ở tòa nhà dạy học. Tìm hiểu rõ ràng về những nguy hiểm có thể giúp họ an toàn hơn.

Tuy nhiên, dù là cô hay những điều tra viên khác, đều hiểu rằng bây giờ không phải là lúc trao đổi thông tin manh mối, bọn họ nên nhanh chóng trở về phòng và chuẩn bị đối phó với những nguy hiểm vào ban đêm.

Sau khi chào tạm biệt tóc đuôi sam số 10, Tô Dung đẩy cửa bước vào phòng ngủ của mình. Ký túc xá có tổng cộng sáu giường, bố cục giống hệt với "ký túc xá số 44" mà cô từng đến, điểm khác biệt duy nhất là cách trang trí và những người trong phòng.

Tô Dung không để mình chìm vào hồi ức, cô nhanh chóng lướt qua năm người này. Cô gái tóc ngắn số 15 đã trở về, đang dọn dẹp giường của mình. Sau khi cô bước vào, cô ấy nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nói điều gì đó.

Bốn cô gái khác đều cùng lớp với họ, may mắn thay, lớp trưởng ở trong ký túc xá này, còn ba cô gái khác thì Tô Dung không có ấn tượng gì. Dù sao thì những học sinh bình thường không phải là cán bộ lớp có vẻ không mấy thân thiện với các điều tra viên, cẩn thận là được.

Sau khi chào họ, Tô Dung đi thẳng đến chiếc giường duy nhất không có ai ngồi. Ở tầng dưới cùng bên trái, giường trên của số 15 nằm cạnh giường của cô.

"Này, số 34, bắt lấy này!" Sau khi cô lên giường, số 15 khẽ nói rồi ném cho cô một cục giấy.

Tô Dung nhanh tay bắt lấy, mở ra xem thì thấy có mấy quy tắc.

Một, ký túc xá mở cửa lúc năm giờ sáng.

Hai, có vấn đề gì có thể tìm quản lý ký túc xá để được giúp đỡ.

Ba, sau mười một giờ không được mở cửa sổ, cũng không được mở cửa ra vào.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 953



Chỉ có ba quy tắc ngắn gọn, số 15 nhún vai: "Tôi tìm thấy những thứ này trong ký túc xá của chúng ta, không biết những ký túc xá khác có không, chưa kịp hỏi."

Khi cô ấy trở lại cũng đã mười giờ rồi, những người ở các ký túc xá khác lại không có mặt đầy đủ, tự nhiên là không thể ra ngoài trao đổi manh mối.

"Tìm thấy gì vậy?" Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, lớp trưởng tò mò hỏi. Những dân địa phương khác thì không thèm để mắt đến bọn họ, giống như không nghe thấy gì cả.

"Nhìn thấy rác." Tô Dung tùy tiện trả lời: "Chúng tôi phát hiện rất nhiều tờ giấy trong ký túc xá và lớp, định gom lại để xử lý. Nếu lớp trưởng cũng thấy loại giấy này thì làm phiền giao cho chúng tôi."

Lớp trưởng không nghi ngờ gì: "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ để ý giúp hai người, hai người thật sự rất chăm chỉ."

Cô ta cho rằng Tô Dung và số 15 quan tâm đến cái gọi là "giấy rác" này vì hôm nay hai người trực nhật. Tất nhiên, một lý do chính dẫn đến suy nghĩ sai lầm này là trong mắt lớp trưởng, Tô Dung trước giờ luôn thể hiện tốt, là người tuân thủ quy tắc.

Nghe cô ta trả lời như vậy, số 15 không nhịn được liếc Tô Dung một cái, vừa khâm phục vừa áy náy. Khâm phục là vì Tô Dung có thể nhanh chóng biến lớp trưởng thành người hỗ trợ, còn áy náy là vì nếu lớp trưởng truy cứu nội dung trên tờ giấy thì họ khó mà giải thích được.

Tuy nhiên, với Tô Dung thì đây không phải là chuyện khó, học sinh in vài tờ giấy chẳng ra gì để làm trò chơi hay thí nghiệm là chuyện bình thường trong khuôn viên trường. Với điều kiện không vi phạm quy tắc thì lớp trưởng sẽ không quan tâm.

Cô lại nhìn về phía ba quy tắc mới, cả ba quy tắc này đều không có gì đặc biệt, quy tắc duy nhất có vẻ có giá trị là quy tắc thứ ba, không được mở cửa sổ.

Nhưng dù không có quy tắc nhắc nhở thì cô cũng sẽ không mở cửa sổ, một người đã trải qua "Quái đàm quy tắc ký túc xá số 44" như cô thì sao có thể mắc phải sai lầm như vậy được chứ? Mặc dù không biết bây giờ bên ngoài còn trăng đỏ hay không, nhưng dù sao thì đóng cửa sổ cũng an toàn hơn.

Nghĩ vậy, cô liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã 10 giờ 30 phút rồi, còn nửa giờ nữa là đến giờ giới nghiêm. Cô xuống giường đóng cửa sổ, kéo rèm, tiện thể hỏi ý kiến các thành viên khác trong phòng: "Tôi đóng cửa sổ kéo rèm nhé, kẻo muỗi bay vào."

Đám đông quả nhiên không có ý kiến, hoặc nói đúng hơn là cô đã làm xong việc rồi, mọi người hiểu ý cô, cũng lười phát biểu ý kiến.

Đóng cửa sổ xong, Tô Dung nghĩ ngợi một lúc, lại đặt một cái bẫy ở chỗ giường cô và cửa sổ gần nhau. Cái bẫy này không khó, chỉ cần lấy sợi dây nhảy dây của thân thể cũ buộc vào hai đầu giường bên trái và bên phải, buộc cốc kim loại vào dây, giấu dưới gầm giường. Một khi có người đi qua đá phải dây, cốc sẽ rơi xuống đất phát ra tiếng động, còn cô sẽ lập tức thức dậy.

Mặc dù Tô Dung khá tự tin vào độ nhạy bén khi ngủ của mình, nhưng có thêm một lớp bảo vệ thì an toàn hơn, cô không muốn vừa tỉnh dậy đã trực tiếp bước vào trạng thái ô nhiễm sâu.

"Các cậu tự học ở tòa nhà dạy học, có gặp chuyện thú vị gì không?" Làm xong việc này, Tô Dung quay lại giường, hỏi số 15 ở phía trên. Còn nửa giờ nữa, nghỉ ngơi trực tiếp có vẻ hơi lãng phí, không bằng trao đổi manh mối theo cách này.

Số 15 đương nhiên hiểu ý cô, lập tức nói: "Cậu đừng nói, còn thật sự có mấy chuyện thú vị. Khi chúng tôi tự học, có vẻ như có giáo viên tuần tra ở hành lang. Họ vào lớp kiểm tra chúng tôi đủ thứ, nhưng cậu cũng biết đấy, tôi học không giỏi, suýt nữa là bị hỏi cho cấm nín."

Khi được thầy cô gọi lên trả lời bài học, thực chất là vì cô ấy không hiểu họ đang nói gì cả. Tô Dung cũng hiểu, trong tình huống đó bị thầy cô hỏi là một điều khiến người ta rất hoảng sợ.

"May mắn là bên ngoài lớp 11 có xảy ra chuyện gì đó khiến tất cả các thầy cô đều được gọi đi. Sau đó không còn chuyện gì xảy ra nữa, chúng tôi yên ổn vượt qua tự học buổi tối."

Rõ ràng về những gì đã xảy ra trong buổi tối này, số 15 hoàn toàn không nắm được nhiều chi tiết. Bởi vì cô ấy không rời khỏi lớp nên không biết các thầy cô đã bị gọi đi như thế nào? Sau khi được gọi đi thì lại xảy ra chuyện gì, cô ấy hoàn toàn không rõ.

"Lớp 11?" Nghe cô kể xong, Tô Dung nhíu mày, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì lớp 11 có tám người bạn của chúng ta, đúng không?"

Ý ẩn trong câu nói này là: lớp 11 hiện tại vẫn còn nguyên đội hình tám điều tra viên, đúng không?

Số 15 trước đó không nghĩ đến điều này, sau khi Tô Dung nhắc nhở thì lập tức nhớ ra, kinh ngạc nói: "Đúng vậy, có vẻ như trong số họ có một đại lão rất lợi hại."

Nếu như lần sống sót của toàn đội vào buổi trưa có thể nói là vấn đề may mắn thì việc có thể giải quyết được khó khăn của tất cả các lớp chỉ bằng sức mạnh của một lớp vào buổi tự học tối vừa rồi thì chắc chắn là có đại lão dẫn dắt cả lớp rồi.

"Bên các cậu thì sao?" Không quá chú ý đến vị đại lão bí ẩn này, số 15 vẫn quan tâm đến tình hình của lớp mình hơn, "Vài người bạn tốt của chúng ta trong lớp đều ổn chứ?"

Tô Dung im lặng một giây: "Có lẽ số 26 nghỉ học rồi, tôi không thấy cậu ấy đến buổi tự học tối."

Cái gọi là nghỉ học ở đây có nghĩa là đã thông quan, hoặc là đã chết. Số 26 không thể đột nhiên thông quan, vậy thì chỉ còn một khả năng.

Số 15 cũng im lặng một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần hỏi: "Kể cho tôi nghe những chuyện thú vị mà các cậu gặp phải đi?"

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dung lướt qua mấy người dân địa phương kia: "Chuyện thú vị thì nhiều lắm, nhất thời kể không hết, để mai kể tiếp vậy."

Muốn dùng cách ẩn dụ để kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong giờ tự học tối ở thư viện, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Tô Dung không định tốn công vô ích, trực tiếp từ chối câu hỏi của đối phương.

Hiểu được ý cô, số 15 không hỏi thêm nữa. Sau khi hai người họ không nói chuyện, mấy người dân địa phương kia cũng chẳng có ý định nói chuyện gì vào buổi tối, ký túc xá cũng dần dần yên tĩnh lại.

Nằm trên giường, Tô Dung bắt đầu suy nghĩ về những quy tắc của ký túc xá. Ngoài mấy điều vừa nãy, còn có một điều mà bọn họ đã sớm phát hiện ra, đó là 11 giờ tối quản lý ký túc xá sẽ đi kiểm tra phòng, bà ta sẽ gọi tên, nhưng không cần mở cửa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 954



Trước đây theo suy nghĩ của cô, quản lý ký túc xá gọi tên thì cứ gọi, nhưng không được trả lời. Dù sao thì ăn không nói, ngủ không nói, nếu nói chuyện thì ngược lại sẽ gặp nguy hiểm. Suy nghĩ này cũng không có vấn đề gì, chỉ là Tô Dung luôn cảm thấy nếu buổi tối chỉ có một cái bẫy như vậy thì có vẻ hơi ít, liệu cô có bỏ sót gì không?

Đột nhiên, đèn tắt. Tô Dung nhìn đồng hồ, đúng là đã mười một giờ tối rồi. Trong không gian tĩnh mịch, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên hành lang truyền đến. Cửa ký túc xá cách âm rất kém, ngay cả tiếng bước chân nhẹ như vậy cũng có thể nghe rõ mồn một.

Một bước, hai bước, ba bước... đã đến trước cửa ký túc xá đầu tiên. Ngay lúc Tô Dung thầm đếm bước chân, cô nghe thấy tiếng quản lý ký túc xá: "101 điểm danh, Thường Tuyết Oánh."

"Có!" Một giọng nữ đáp lại.

Nghe thấy tiếng "có" vang dội này, Tô Dung nhíu mày. Chẳng lẽ cô đoán sai, thực ra lúc này có thể trả lời sao?

Quản lý ký túc xá: "Hồ Tuyết."

Hồ Tuyết: "Có!"

Quản lý ký túc xá: "Diệp Nam."

Diệp Nam: ". . Có."

Quản lý ký túc xá: "..."

Quản lý ký túc xá: "Triệu Nhược Hi."

Triệu Nhược Hi: "Có!"

Quản lý ký túc xá: "Vương Mỹ Lệ."

Vương Mỹ Lệ: "Có!"

Quản lý ký túc xá: "Ngô Sầu."

Ngô Sầu: "..."

Quản lý ký túc xá: "..."

Quản lý ký túc xá: "Kỷ Tiếu Tiếu."

Kỷ Tiếu Tiếu: "Có!"

Quản lý ký túc xá: "101 điểm danh đủ."

Quản lý ký túc xá đã gọi sáu cái tên, vừa đúng với tổng số người trong một ký túc xá. Trong sáu người này, có năm người trả lời, một người không trả lời.

Nhưng điều đáng chú ý là trong số những người trả lời có một người khác thường, đó là "Diệp Nam." Không giống như những sinh viên khác trả lời dứt khoát, cô ấy do dự một lúc rồi mới trả lời.

Và sau khi cô ấy nói xong, người quản lý ký túc xá vốn gọi tên rất đều đặn lại đột nhiên dừng lại một lúc rất đáng ngờ, rồi mới tiếp tục gọi tên.

Sau đó, Ngô Sầu không trả lời "có."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hai người này hẳn là điều tra viên. Nhưng kết quả của hai người này ra sao, Tô Dung không biết.

Sáu tiếng gọi tên ngắn ngủi nhưng dường như ẩn chứa sóng ngầm. Tô Dung nhíu mày suy tư, đồng thời dựng tai lắng nghe quá trình gọi tên của phòng ký túc xá thứ hai.

Quản lý ký túc xá dừng lại trước cửa phòng ký túc xá 101 khoảng mười giây rồi đi tiếp đến phòng ký túc xá tiếp theo. Nhưng lần này bà ta chỉ đọc năm cái tên.

Cả năm người đều dứt khoát trả lời "có", nhưng trong đó, sau khi một người trả lời "có", giám thị lại im lặng một lúc rồi mới gọi tên tiếp theo, giống như lần "Diệp Nam" trước đó.

Tô Dung ban đầu còn nhíu mày, cô tự cho rằng mình đã biết phải làm gì, nhưng lúc này lại sinh ra một thắc mắc mới - tại sao phòng ký túc xá 102 chỉ có năm thành viên?

Theo lý thì mỗi phòng ký túc xá đều có sáu thành viên, cho dù vì tổng số người không đủ, có một hoặc hai phòng ký túc xá sẽ thiếu người, thì cũng không nên ở hai phòng ký túc xá đầu tiên.

Chẳng lẽ thành viên mất tích là một điều tra viên đã chết? Điều này rất có thể, sau khi c.h.ế.t thì không bị gọi tên nữa quả là một thao tác rất hợp lý. Cả ngày hôm nay cũng có không ít điều tra viên chết, xem ra nếu không đoán sai thì không bị gọi tên tức là đã chết.

Phòng 103 có khá nhiều người, nhưng có hai người không trả lời khi bị gọi tên. Không ngoài dự đoán, hai người này hẳn là những điều tra viên. Và họ cũng có suy đoán giống như Tô Dung, rằng không nên trả lời khi quản lý ký túc xá gọi tên.

Trước đó, những người trả lời khi quản lý ký túc xá gọi tên đều thấy bà ta có biểu hiện dừng lại một cách kỳ lạ, điều này rõ ràng là không bình thường. Những lúc không bình thường rất có thể là dấu hiệu của sự bất thường, cho nên đó là lúc cần phải tránh xa.

Cuối cùng, sau phòng 103 đến lượt phòng 104. Quản lý ký túc xá đứng trước cửa phòng họ, gọi to: "104 điểm danh."

"Dương Hoan."

"Có!"

Dương Hoan là tên của lớp trưởng.

"Triệu Mỹ Linh."

"Có!"

"Lý Giai Kỳ."

"Có!"

"Hoàng Tư Gia."

Khi đọc đến tên này, Tô Dung lập tức cảm thấy có một ánh mắt nhìn về phía mình. Cô ngẩng đầu lên và đúng như dự đoán, số 15 đang nhìn cô.

Cô ấy đang hỏi có nên trả lời quản lý ký túc xá hay không.

Tô Dung lắc đầu.

Giống như những gì cô nghĩ trước đó, "ăn thì không nói, ngủ thì không nói", bây giờ coi như đã đến giờ "ngủ" rồi, thì không được nói chuyện. Dân địa phương thì không sợ bị trừng phạt, nhưng những điều tra viên như họ thì không thể chịu được.

Mặc kệ điều tra viên nào vừa trả lời, quản lý ký túc xá đều sẽ im lặng một lúc sau khi họ trả lời. Rõ ràng là sự im lặng như vậy có vấn đề, khả năng lớn là những điều tra viên đó sẽ bị hại.

Cô khá tin tưởng vào suy luận này, vì vậy khi số 15 hỏi cô, cô mới đưa ra câu trả lời. Tuy nhiên, ngay cả khi câu trả lời này sai, cô cũng không thấy áy náy, vì chính số 15 đã đưa ra lựa chọn liên quan đến mạng sống của mình là tin tưởng cô, thì liên quan gì đến cô?

Số 15 hiểu ý, không chút nghi ngờ, im lặng chờ điểm danh trôi qua. Vì cô ấy đã quyết định hỏi ý kiến Tô Dung, thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ câu trả lời của cô, nếu không thì hơi khó chịu.

"Vi Vũ Tình."

"Có."

"Phòng 104 điểm danh xong."

Nghe thấy câu "104 đã điểm danh xong", Tô Dung đột nhiên mở to mắt. Hả? Đã điểm danh xong rồi? Vậy còn cô thì sao? Nếu cô nhớ không nhầm thì tên cô vẫn chưa được gọi mà?

Số 15 cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy kinh ngạc và cảnh giác nhìn chằm chằm vào từng cử động của Tô Dung, biểu cảm thay đổi khó lường.

Những người không được gọi tên rất có thể đã chết, cô ấy và Tô Dung đều suy luận như vậy. Vậy mà lúc này Tô Dung không được gọi tên, vậy có phải là... cô đã c.h.ế.t rồi không?

Nhận ra có gì đó không ổn, Tô Dung dứt khoát đi về phía cửa, số 15 vội vàng nhảy xuống giường đi theo. Cô ấy không phải lo lắng cho Tô Dung, mà chủ yếu là sợ cô đột nhiên mở cửa, liên lụy đến mình. Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng không chắc Tô Dung có còn là người sống hay không, nên tự nhiên cô ấy phải đề phòng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 955



Nghe thấy tiếng động của cô ấy, Tô Dung lập tức hiểu ý định của số 15, nhưng cô không hề tức giận. Việc số 15 có thể duy trì được sự cảnh giác như vậy đối với Tô Dung mà nói là một điều tốt, điều này chứng tỏ hiện tại cô ấy vẫn là một điều tra viên bình thường, không xảy ra vấn đề gì cả

Đến cửa, Tô Dung gõ cửa, sau đó đưa nửa thẻ học sinh của mình qua khe cửa bên dưới để đối phương có thể nhìn thấy tên cô. Nhưng nửa còn lại lại đè chặt xuống đất để tránh bị đối phương bất ngờ giật mất thẻ học sinh.

Đây là cách giải quyết duy nhất mà cô nghĩ ra trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi. Thực ra khi quản lý ký túc xá gọi tên ký túc xá đầu tiên, cô đã thấy nghi ngờ. Tại sao sau khi quản lý ký túc xá gọi tên xong lại cố tình dừng lại mười giây rồi mới đến ký túc xá tiếp theo.

Cho đến khi phát hiện tên mình không được gọi, cô mới đột nhiên nhận ra rằng mười giây này chính là cơ hội để những học sinh như cô bị sót tên có thể bù đắp.

Cô cần phải khiến quản lý ký túc xá nhận ra rằng cô đã bị sót tên trong mười giây này và để làm được điều đó, cô cần một thứ gì đó có sức mạnh để chứng minh thân phận của mình.

Chỉ có thẻ học sinh mới có thể đáp ứng điều kiện này một cách nhanh chóng.

Tô Dung cảm thấy thẻ học sinh của mình bị người bên ngoài chạm vào, thậm chí còn cố gắng lấy đi. Nhưng cô đã đè rất chặt nên đối phương không thể thành công.

Một lát sau, lực trên thẻ học sinh yếu dần, giọng của quản lý ký túc xá lại vang lên: "Bổ sung thêm một người cho ký túc xá 104."

Nghe câu nói này, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình đã cược đúng, thành công tránh được vận rủi bị người ta đào hố không rõ nguyên do.

Đằng sau cô, số 15 cũng thở phào nhẹ nhõm, được bổ sung vào danh sách chứng tỏ Tô Dung hẳn vẫn còn sống, chỉ vì bẫy cạm của quái đàm quy tắc nên mới không được gọi tên lúc nãy.

Sau đó, cô ấy không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cô gái đang quay lưng về phía mình, tại sao người này chỉ trong vòng chưa đầy mười giây mà đã tìm ra được cách ứng phó chính xác? Bản thân cô ấy còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, tại sao tên cô gái này lại biến mất, thì cô đã giải quyết xong khó khăn này rồi.

Khả năng phản ứng và hiệu suất như vậy quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Nên nói không hổ là "Cà Phê" đi? Mãi đến lúc này, số 15 mới hiểu rõ tại sao người này có thể tiêu diệt được nhiều quái đàm quy tắc như vậy, mới xuất hiện đã đạt đến đỉnh cao, một bước trở thành điều tra viên xếp hạng nhất thế giới.

Chỉ riêng khả năng phản ứng này thôi, cô ấy đã không nghĩ ra còn ai có thể lợi hại hơn "Cà Phê" nữa.

Hơn nữa, từ khi nghe quản lý ký túc xá nói đã gọi hết tên của ký túc xá 104, cô ấy đã lập tức nhìn Tô Dung. Quả thật cô không hề lộ ra vẻ hoảng hốt nào, ngoài khoảnh khắc ngỡ ngàng thoáng qua.

Tô Dung vừa ngồi trên giường được hai ba giây thì đã rất quyết đoán đứng dậy, ung dung đi về phía cửa. Lúc đó, cô ấy còn lo lắng Tô Dung đã bị quỷ ám, muốn mở cửa hại c.h.ế.t tất cả mọi người.

Ai mà ngờ được cô đã nghĩ ra cách giải quyết rồi!

Nói không đùa chứ, số 15 rất nghi ngờ Tô Dung đã gian lận. Ông trời chắc chắn đã cho cô thêm một bộ não khi tạo ra cô, nếu không thì làm sao cô có thể suy nghĩ nhanh như vậy?

Trong lòng thầm khen ngợi, cô ấy giơ ngón tay cái lên với Tô Dung đang quay đầu lại. Tô Dung vẫy tay, tự mình trèo lên giường, cuối cùng căng thẳng trong lòng cũng hơi dịu xuống.

Từ góc nhìn của số 15, cô điềm tĩnh, tự tin và tính toán mọi thứ. Nhưng trên thực tế, cô thật sự có chút căng thẳng.

Với cô, cái bẫy này không phải là quá khó để nghĩ ra, nhưng vấn đề là thời gian quá ngắn. Mười giây trong lúc chiến đấu có thể quyết định thắng thua, nhưng khi suy nghĩ thì lại chẳng ích gì.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà nghĩ ra được cách giải quyết, đối với Tô Dung mà nói cũng là một thử thách không nhỏ. May mắn thay, cô đã không khiến bản thân thất vọng, đã giải quyết thành công cuộc khủng hoảng nhỏ này.

Tô Dung không biết, lúc này, những người ở kí túc xá khác đều đang tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì ở kí túc xá 104. Số 10 tóc đuôi sam là bạn cùng lớp với Tô Dung, tất nhiên biết 104 là kí túc xá của hai bạn cùng lớp với mình.

Tại sao đột nhiên lại bổ sung thêm một người? Người bổ sung là số 34 hay số 15?

Bên kia, Tô Dung đã nhắm mắt nằm trên giường. Không biết có phải là ảo giác của cô không, sau khi quản lý kí túc xá điểm danh xong, cô cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, bây giờ đầu óc đã hỗn loạn, mắt cũng hơi ríu lại.

Nhưng đúng là hôm nay cả ngày bận rộn gặp nhiều nguy hiểm, cô cảm thấy mệt mỏi cũng là bình thường. Tô Dung cố gắng mở mắt nhìn những người khác trong kí túc xá, số 15 đã nhắm mắt, những người khác cũng đều có vẻ đã đi vào giấc ngủ.

Chẳng lẽ sau khi điểm danh xong, học sinh bắt buộc phải đi ngủ? Nhưng quy tắc như vậy có vẻ hơi bất công thì phải? Vô tình xóa bỏ thời gian suy nghĩ của điều tra viên vào ban đêm.

Tô Dung đã trải qua nhiều quái đàm quy tắc trước đây cũng chưa từng gặp phải trường hợp này, chẳng lẽ quái đàm quy tắc này có gì đặc biệt? Hay là, trong chuyện bọn họ ngủ còn ẩn chứa bí mật nào khác?

Tô Dung thở dài, trong lòng lại nảy sinh một nghi vấn mới - tại sao cô vẫn còn tỉnh táo?

Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng cô thực sự có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.

Nếu quái đàm quy tắc này là bắt buộc điều tra viên phải đi ngủ sau khi điểm danh, thì bây giờ cô hẳn đã ngủ rồi. Nhưng nếu không bắt buộc, hoàn toàn dựa vào ý chí của điều tra viên thì tại sao số 15 lại ngủ nhanh như vậy?

Mặc dù Tô Dung đã tăng điểm tinh thần hai lần, nhưng cô vẫn rất dễ bị kiểm soát bởi các loại công kích tinh thần. Nhưng nếu dựa vào mức độ mệt mỏi hiện tại của cô, thì ngay cả khi số 15 không tăng điểm tinh thần lần nào, thì ít nhất cô ấy cũng có thể chống đỡ thêm một phút nữa, chứ không phải ngủ thiếp đi sớm như vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 956



Thật kỳ lạ, nhưng không biết có vấn đề gì đã xảy ra. Tô Dung nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sáng mai cô có thể biết được câu trả lời. Xét cho cùng, mục đích của quái đàm quy tắc này bày trò vào tối nay không phải là để ảnh hưởng đến hành trình ngày mai sao?

Cô nằm trên giường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để nhớ lại những gì đã xảy ra trong cả ngày hôm nay, cảm nhận chung là hỗn loạn và khó khăn. Những sự kiện khó khăn và nhiều như vậy thì không nói làm gì, dù sao thì đây cũng là quái đàm quy tắc cố định cuối cùng, điều này là rất bình thường.

Nhưng quy tắc hỗn loạn thực sự khiến Tô Dung không thể chấp nhận được, từng quy tắc liên tục xuất hiện từ mọi ngóc ngách, thậm chí không thể xác nhận được thật giả.

Là thật giả, chứ không phải đúng sai. Bởi vì mọi người hoàn toàn không biết rằng đây có phải là quy tắc thực sự hay là do dân địa phương in ra để đánh lừa các điều tra viên. Tuy nhiên, có thể chắc chắn rằng, trong số đó chắc chắn có một phần là đúng, những gì xảy ra vào buổi trưa đã chứng minh rằng có một số quy tắc ở đó là đúng.

Việc Công cụ nhắc nhở ô nhiễm không còn hiệu lực khiến Tô Dung có chút không quen, trong quái đàm quy tắc này, cô hầu như không nghi ngờ gì về tính xác thực của các quy tắc, chỉ vì cô đã có thói quen "màu đen là quy tắc đúng", đến mức vô thức không muốn nghi ngờ.

Cô bắt đầu nghi ngờ "Nó" đã cố tình lừa "Ý thức thế giới" để "Ý thức thế giới" giao Công cụ nhắc nhở ô nhiễm cho cô.

Càng suy nghĩ, suy nghĩ của Tô Dung càng chậm chạp. Nhận ra mình không thể suy nghĩ ra thêm thông tin gì hiệu quả nữa, cô thở dài một hơi, thả lỏng tinh thần, để bản thân chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dung bị tiếng chuông báo thức trong ký túc xá đánh thức. May thay ký túc xá có đồng hồ báo thức, nếu không chỉ dựa vào đồng hồ sinh học, cô nghĩ rằng mình có thể không dễ dàng tỉnh dậy kịp lúc.

Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, mất khoảng hai ba giây, Tô Dung mới cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường.

Cũng không thể nói là khác thường, chủ yếu là cô cảm thấy hơi yếu, toàn thân hơi mệt mỏi nhưng không quá nghiêm trọng, nếu cô không hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình thì có lẽ cô sẽ không cảm nhận được.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô cau mày ngồi dậy, thấy những bạn cùng phòng khác cũng bắt đầu thức dậy và mặc quần áo. Bây giờ là bảy giờ sáng, tám giờ học tiết đầu tiên, nếu không ăn sáng thì có thể ngủ thêm một lúc nữa. Tuy nhiên, rõ ràng là cả Tô Dung và những bạn cùng phòng khác đều không có thói quen không ăn sáng.

Người duy nhất còn nằm trên giường là số 15, Tô Dung cảm thấy có chuyển chẳng lành, nhẹ giọng gọi: "15... Hoàng Tư Gia? Tư Gia, cậu thức dậy chưa?"

"Ưm..." Hoàng Tư Gia số 15 phát ra tiếng, cố gắng bò dậy nhưng cuối cùng chỉ trở mình.

Nghe thấy tiếng cô ấy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Có thể lên tiếng chứng tỏ không có chuyện gì nghiêm trọng, dù sao cũng tốt hơn là hôn mê. Tuy nhiên, khi số 15 trở mình, lộ khuôn mặt về phía mình, cô lập tức hoảng sợ.

Lúc này, sắc mặt của số 15 trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng. Trông như thể cô ấy không ngủ cả đêm, bị yêu tinh hút sạch tinh khí vậy. Nhưng vấn đề là cô ấy cũng không thức đêm. Hôm qua, Tô Dung nhớ rõ ràng, cô ấy còn ngủ sớm hơn cả mình.

"Cậu làm sao vậy? Bây giờ có cảm giác thế nào?" Vừa nói, cô vừa nhanh chóng lấy Gương cô gái tự luyến, soi vào gương mặt mình. May là gương mặt cô không có nhiều thay đổi, chỉ là cũng trắng hơn một tông.

Một màu trắng nhợt nhạt.

Lúc này, số 15 cũng đã điều chỉnh lại được, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng giọng nói vẫn còn hơi yếu: "Tôi không sao, chỉ không biết tại sao lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, cũng chẳng có chút tinh thần nào, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Câu này thì phải tôi hỏi cậu mới đúng." Tô Dung cau mày suy đoán, "Tối qua cậu có nằm mơ không?"

Nếu trong mơ náo loạn cả đêm thì ban ngày có trạng thái này là hợp lý. Lại nói, ở trong quái đàm quy tắc thì việc cố tình tạo ra một con quỷ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác cũng không phải chuyện không thể.

Nhưng số 15 lắc đầu ngơ ngác: "Không, đêm qua tôi cảm thấy mình ngủ khá ngon."

Thật sự là ngủ rất ngon, bởi vì gần như vừa chạm gối là đã ngủ. Nhớ lại những suy nghĩ của mình khi nhìn thấy đối phương ngủ nhanh như vậy đêm qua, Tô Dung suy nghĩ một lúc, rồi vẫn kể lại phát hiện và suy đoán của mình tối qua.

"Ý cậu là sau khi điểm danh, chúng ta có thể bị thứ gì đó khống chế để ngủ?" Sau khi được cô nhắc nhở, số 15 cũng nhận ra rằng đêm qua mình đã ngủ quá sớm, điều này rất khác với dáng vẻ thường ngày của cô ấy. Trên thực tế, trong quái đàm quy tắc, không có mấy người có thể ngủ sớm.

Tô Dung gật đầu, vừa định nói gì thì nghe thấy lớp trưởng đã thu dọn xong và xuống giường gọi các cô: "Vừa nãy tôi nghe Tư Giai nói không khỏe, tôi có cần xin phép nghỉ giúp các cậu không?"

"Không, không cần đâu." Hoàng Tư Gia lập tức từ chối, "Cảm ơn lớp trưởng, nhưng mà tôi vốn đã không hiểu bài rồi, nếu còn không đi học nữa thì chẳng phải càng tệ hại hơn sao?"

Nghe vậy, lớp trưởng im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Cậu có suy nghĩ như vậy là tốt, nhưng mà thật ra cũng chẳng có gì khác biệt cả, dù sao thì cậu có đi cũng không hiểu gì. Nhưng nếu cậu kiên quyết thì tôi cũng không lo chuyện bao đồng."

Cô ta nói xong phẩy tay, một mình rời khỏi ký túc xá. Chờ khi cô ta đi rồi, ngoài Tô Dung và số 15 ra thì những người bạn cùng phòng khác bắt đầu trò chuyện, nhìn giống như những nữ sinh trung học bình thường vậy.

Chỉ có điều là trong chủ đề trò chuyện của họ thỉnh thoảng sẽ xen lẫn vài câu mà Tô Dung và số 15 hoàn toàn không hiểu, có lẽ là liên quan đến bài học trên lớp. Ba cô gái kia trò chuyện một lúc rồi đột nhiên nhìn về phía Tô Dung và số 15: "Hai người có muốn cùng chúng tôi đến nhà ăn không?"

Câu nói này đã nhắc nhở Tô Dung, cô trực tiếp kéo rèm cửa sổ, bên ngoài nắng chiếu rọi, không có chút sương mù nào. Nói cách khác, sương mù thực sự đã biến mất, không phải là kiểu buổi sáng xuất hiện buổi chiều biến mất.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 957



Thật kỳ lạ, nếu sương mù chỉ xuất hiện vào lúc bắt đầu, thì cũng chứng tỏ rằng nó là một thứ không quan trọng, nếu là như vậy thì tại sao lại có một quy tắc riêng nhắc đến sương mù?

Theo như Tô Dung đã nói Đừng đi trong sương mù với những người bạn học không quen biết, quy tắc này giống như được tạo ra để chuẩn bị cho bữa trưa đầu tiên của họ tại nhà ăn vậy.

Mặc dù quy tắc của quái đàm quy tắc này đã được thay đổi từ tờ giấy quy tắc thành từng mảnh giấy quy tắc nhỏ, nhưng không thể phi logic như vậy được? Một quy tắc chỉ tồn tại cho bữa trưa đầu tiên, luôn khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.

Nhưng quy tắc đó lại hoàn toàn đúng, những điều tra viên không tuân theo quy tắc đều bị trừng phạt.

Ngoài ra, tại sao màn sương lại biến mất, cô vẫn hoàn toàn không có manh mối, buổi trưa họ cũng không làm gì đặc biệt cả? Hay có người đã làm nhưng họ không biết?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, số 15 đã từ chối lời mời của ba cô gái kia. Cho dù bây giờ bên ngoài không còn sương mù nữa, nhưng cô ấy không muốn đi ra bên ngoài cùng những dân địa phương.

Khi Tô Dung nghe cô ấy từ chối, đột nhiên phản ứng lại, cười nói: "Chúng tôi vẫn chưa dọn dẹp xong, có thể phải đợi một lát. Nếu các cậu không phiền thì đợi chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ đi cùng, được chứ?"

Ba cô gái đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng hơi bất ngờ vì Tô Dung lại đồng ý chuyện này. Họ nhìn về phía số 15, dù sao thì trước đó Tô Dung đã tự ý đưa ra quyết định thay cho số 15, nhưng người thực sự có thể tự đưa ra quyết định cho mình vẫn là chính cô ấy.

Thành thật mà nói, số 15 cũng ngạc nhiên không kém gì họ, cô ấy không hiểu tại sao Tô Dung lại đồng ý chuyện như thế này. Nhưng vì thân phận "Cà Phê" của đối phương, cộng thêm cú sốc mà Tô Dung mang lại cho cô ấy tối qua, số 15 vẫn quyết định tin vào phán đoán của Tô Dung.

Cô ấy cười ngượng ngùng: "Lúc nãy tôi từ chối, chủ yếu là không muốn làm mất thời gian của các cậu, nhưng nếu các cậu sẵn lòng đợi chúng tôi thì chúng ta cùng đi nhé."

Nghe cô ấy nói vậy, ba cô gái cũng không còn e ngại nữa, họ gật đầu: "Bây giờ mới hơn bảy giờ, còn lâu mới đến giờ học, không mất thời gian đâu."

Vì đang ở trong quái đàm quy tắc, nên Tô Dung và số 15 không c** q**n áo ngoài vào ban đêm. Lúc này, cô buộc tóc đuôi ngựa, đi đến nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt nhanh chóng, tổng cộng chỉ mất chưa đầy năm phút.

Khi đang rửa mặt, nhân lúc không có ai, số 15 tranh thủ hỏi Tô Dung, muốn giải đáp thắc mắc của mình: "Tại sao cậu lại đồng ý với họ chứ? Tôi thấy họ không có vẻ gì là tốt cả. Hôm qua cậu cũng thấy người đi với dân địa phương ở bên ngoài rồi đấy, cậu không sợ gặp nguy hiểm nữa à? Họ có tới ba người, hai chúng ta chưa chắc đã đánh lại được."

"Quy tắc đó đã hoàn toàn vô dụng khi sương mù biến mất rồi, cậu có cảm thấy rất lạ không?" Tô Dung chỉ nói một câu này, sau đó không nói thêm gì nữa. Cô cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc "nói ít làm nhiều" của bà chủ tiệm tạp hóa, có thể không nói thì sẽ không nói.

Dù sao thì các điều tra viên thường rất thích suy diễn liên tưởng, cho dù không hiểu ý cô, họ cũng sẽ không hỏi cô nữa. Tô Dung không quan tâm đối phương có hiểu ý mình không, chỉ cần họ tuân thủ là được.

Còn số 15 sau khi nghe lời giải thích của cô thì quả nhiên bắt đầu suy nghĩ. Đúng như Tô Dung nói, quy tắc này đột nhiên trở nên vô dụng, quả là một chuyện rất lạ.

Nội dung trên quy tắc là Không được đi cùng bạn học không quen biết trong sương mù, ít nhất thì bản thân số 15 cho rằng nó còn có tác dụng khác, cô ấy nghĩ Tô Dung cũng nghĩ như vậy.

Quy tắc ban đầu là cấm các điều tra viên cùng dân địa phương đi trong sương mù, như vậy sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng bây giờ sương mù đã biến mất, họ lại đi cùng dân địa phương, liệu có phải sẽ xảy ra chuyện tốt không?

Nghĩ đến đây, số15 bừng tỉnh, cảm thấy mình đã hiểu ý của Tô Dung. Tô Dung quả thực là có ý này, nếu không thì cô không thể nghĩ ra tại sao quy tắc đó lại đột nhiên trở nên vô dụng.

Chỉ có thể là bề ngoài nó vô dụng, nhưng thực ra nó có một tác dụng tiềm ẩn, cần họ phải suy luận mới tìm ra được. Còn cô đã suy luận ra được thì đó chính là kết luận vừa rồi.

Sau khi dọn dẹp xong, năm cô gái cùng nhau đi ra ngoài. Khi không nói về việc học, họ trông giống như những nữ sinh trung học bình thường, nói về những chủ đề bình thường.

Sau vài câu trò chuyện, Tô Dung quyết định bắt đầu lái câu chuyện theo hướng khác. Những lợi ích có thể xuất hiện chỉ là có thể xuất hiện mà thôi. Cô không thể đặt hết hy vọng vào những thứ có thể xuất hiện được, thà rằng nhân cơ hội này trò chuyện về những thứ mà cô quan tâm còn hơn.

"Ở trường, các cậu có nhớ nhà không?" Cô giả vờ buồn rầu, "Tôi mới học lớp 10 thôi, nên còn phải ở trường này lâu lắm."

"Nhớ nhà hả?" Một trong số những bạn nữ ngạc nhiên nhìn cô, "Làm sao có thể chứ, tôi đến đây là vì mình không còn nhà nữa rồi."

Một bạn nữ khác thở dài: "Từ khi bố mẹ đưa tôi đến đây, có lẽ tôi cũng không còn nhà nữa rồi."

Bạn nữ thứ ba có vẻ cảnh giác hơn một chút, hỏi ngược lại: "Các cậu nhớ nhà lắm à? Vậy tại sao lại đến đây?"

Quả nhiên là ngôi trường này có uẩn khúc sao? Những học sinh đến đây, chẳng phải hầu hết đều không phải tự nguyện, mà chỉ vì bất đắc dĩ phải đến thôi sao?

Tô Dung và số 15 nhìn nhau, Tô Dung lên tiếng trước: "Tôi bị lừa đến đây, ngủ một giấc đã thấy ở đây rồi."

Câu trả lời này trong bối cảnh này tương đương với một câu trả lời vạn năng, côcó thể bị bố mẹ đưa đến, cũng có thể bị lừa đến, tóm lại là có thể sử dụng rất linh hoạt.

Còn số 15 thì nói: "Tôi ở ngoài không có nhà nên mới đến đây."

Lời của hai người tuy có chút không bình thường, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Đám học sinh cũng không dây dưa nữa, mọi người cùng nhau đến nhà ăn. Trên đường đi không gặp phải nguy hiểm gì nữa, Tô Dung không chắc rằng đây có phải là lợi ích khi đi theo dân địa phương trong lúc không có sương mù hay không.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 958



Nếu đúng thì còn tạm ổn, nhưng nếu không thì Tô Dung thực sự không hiểu quy tắc đó là thế nào. Tại sao nó chỉ có thể sử dụng một lần vào trưa hôm qua?

Vào đến nhà ăn, mọi người tự nhiên tản ra. Các điều tra viên đã đến khá đông, tụ tập ngồi ở góc. Hai người tùy tiện bưng một bát cháo, thêm một quả trứng rồi đi tới đó.

Đáng nói là có hai người bị tách riêng ra cùng với đám điều tra viên, không sai, chính là "Ngô thánh mẫu" và "Người tốt." Bị nhắm đến, hai người họ cũng không hề hoảng sợ, làm bạn với nhau cũng coi như vui vẻ.

Tô Dung biết rõ tình hình bên trong, tối hôm qua khi trực nhật, một người khác cùng nhóm với "Người tốt" đã c.h.ế.t một cách kỳ là, cũng chẳng trách những điều tra viên trong lớp của họ lại chọn cách cô lập hai người này. Rõ ràng là họ cũng sợ, sợ bản thân cũng bị hai người này liên lụy, hơn nữa còn c.h.ế.t một cách không rõ ràng.

Dù không cần Tô Dung nhắc nhở, họ đều nhận ra hai người này có vấn đề. Nếu không, tại sao lại có hai điều tra viên liên tiếp c.h.ế.t bên cạnh họ mà không có ai khác ở đó? Dù họ có khóc lóc thảm thiết, nói những lời chân thành đến mấy thì cũng không ai muốn đánh cược mạng sống của mình để tin họ.

Trong bữa ăn, Tô Dung mới có thời gian suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Mặc dù ba cô gái trong ký túc xá vừa rồi đã dành nhiều thời gian để thăm dò họ, nhưng trên thực tế ba người kia vẫn tiết lộ một số thông tin.

Tất cả họ đến đây đều cho rằng mình đã không còn nhà. Những người vốn không bố không mẹ thì nói mình không có nhà cũng là điều dễ hiểu. Nhưng những người có bố mẹ, được bố mẹ đưa đến đây mà lại nói mình không có nhà thì lý do bị đưa đến đây rất đáng để suy nghĩ

Bố mẹ họ đưa họ đến đây, có lẽ không có ý định để họ trở về. Điều này lại chia thành hai khả năng, khả năng thứ nhất là những người đến đây sẽ mãi mãi ở lại đây, ngay cả khi phải chết, vì vậy không có ý định để họ trở về.

Khả năng thứ hai là những người đến đây sẽ mất trí nhớ, bị tẩy não hoặc cơ thể bị chiếm giữ bởi một linh hồn mới, đến nỗi không còn muốn trở về nhà nữa. Rốt cuộc, nếu không có ký ức về quá khứ, tự nhiên sẽ không muốn trở về ngôi nhà đó.

Liên tưởng đến tình hình khối 11, khối 12, Tô Dung cảm thấy rất có thể là trường hợp sau. Bọn họ học hành chăm chỉ như vậy, rõ ràng là có cơ hội ra ngoài. Hơn nữa, trạng thái của khối 11, khối 12, và khối 10 rõ ràng là khác nhau, nói một cách đại khái thì đó là sự khác biệt giữa học sinh bình thường và học sinh sắp thi đại học

Nếu nói họ là trường hợp thứ hai, tức là mất trí nhớ, tẩy não, thay linh hồn, thì việc trở thành như bây giờ cũng dễ hiểu thôi.

Trong lúc suy nghĩ, cô đã ăn xong bữa sáng của mình. Sau khi đặt đĩa ăn về đúng vị trí, cô bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận của các điều tra viên.

Vừa nghe họ nói chuyện, Tô Dung vừa đếm số người. Vào khoảng trưa hôm qua còn có hơn tám mươi điều tra viên, bây giờ chỉ còn lại sáu mươi chín người. Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, các điều tra viên muốn ăn sáng hẳn đã đến gần hết.

Trong quái đàm quy tắc, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì hầu như không có điều tra viên nào bỏ bữa sáng. Rốt cuộc, nếu không ăn sáng, thì cho đến trước trưa tinh thần sẽ không được tốt lắm, đến lúc đó sẽ rất khó để ứng phó với vô vàn cuộc nguy hiểm vào buổi sáng.

Một số người mới sẽ bỏ qua việc ăn sáng để ngủ thêm một chút hoặc có thêm thời gian khám phá. Nhưng những điều tra viên có thể tham gia "Trường trung học số 13" đều có kinh nghiệm ứng phó với quái đàm quy tắc rất phong phú, tự nhiên sẽ không mắc phải sai lầm như vậy.

Nói cách khác, ngày hôm qua đã có không ít người chết. Bây giờ, số lượng điều tra viên của Quái đàm quy tắc cố định này có lẽ chỉ còn khoảng bảy mươi người. Trong số đó, phải kể đến những điều tra viên ó vấn đề như "người tốt". Mà thời gian mới chỉ trôi qua một ngày!

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên nặng trĩu, bởi vì sau khi thức dậy, cơ thể của tất cả mọi người đều có sự thay đổi. Một số người còn ổn, như Tô Dung chẳng hạn, mặc dù cảm thấy yếu ớt nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hành động. Nhưng có những người thì thảm, một chàng trai ngồi ở góc tường mặt tái nhợt như tờ giấy, quầng thâm dưới mắt đen như gấu trúc, môi không có chút m.á.u nào, có thể thấy tay cầm thìa của anh ta hơi run. Mặc dù những người như vậy cũng đến, nhưng tất cả mọi người đều biết, khả năng cao là anh ta không thể sống sót qua hôm nay.

Ngoài anh ta ra, không biết có bao nhiêu người thậm chí còn không thể đến, trực tiếp ngất xỉu trên giường vì quá yếu.

"Tôi cho rằng việc chúng ta trở nên như thế này chắc chắn có liên quan đến những việc xảy ra ngày hôm qua, không thể nào Quái đàm quy tắc cố định này thực sự chỉ cần sống thêm một ngày là sẽ yếu hơn một phần được?" Một cô gái nói, "Mọi người hãy cùng nhau suy nghĩ, chúng ta đã làm gì vậy. Hôm nay nhất định phải tìm ra vấn đề, sau đó tránh né, nếu không thì ngày mai sẽ không có nhiều người có thể đến nhà ăn nữa đâu."

Lời nói này không phải là lời nói đùa, phải biết rằng ngay cả Tô Dung, nếu ngày mai lại chồng thêm một lớp yếu ớt nữa, thì rất khó để trụ được một ngày, huống chi là những điều tra viên vốn đã rất yếu ớt từ hôm nay.

Một người khác cũng đứng lên nêu ý kiến: "Tôi vừa quan sát, những người có mặt ở đây có lẽ đều bị ảnh hưởng sau khi tỉnh dậy, có ai không bị ảnh hưởng không?"

Chờ một lúc, không ai nói gì, anh ta tiếp tục: "Vì tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, nên những việc chúng ta làm hôm qua chắc chắn là những việc mà tất cả mọi người đều đã làm, chẳng hạn như thở, đi học, tiếp xúc với không khí, v. v."

Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa dứt lời, đã có người phản bác. Đó là cô gái tóc đuôi ngựa đã dũng cảm lên tiếng ở lớp 6 hôm qua: "Anh nói vậy là không có lý rồi, quái đàm quy tắc này cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản đi? Ngay cả Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng cũng không thể như vậy được. Nếu đúng như anh nói, thở cũng sai thì chúng ta không cần chơi nữa, cứ trực tiếp cúi đầu bái lạy "Nó", dâng cả Trái đất luôn cho xong."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 959



Nói như vậy cũng đúng, quái đám quy tắc không thể thiết lập ô nhiễm hoặc tổn thương thành những thứ mà các điều tra viên bắt buộc phải trải qua. Nếu vậy thì phe quỷ quái sẽ quá mạnh.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Người bạn cùng lớp của cô gái lên tiếng ủng hộ, "Những thứ khiến chúng ta trở thành như thế này, có lẽ là những việc mà tất cả chúng ta đều đã trải qua hôm qua, nhưng không phải là những việc bắt buộc phải trải qua, chẳng hạn như... nói chuyện. Tất nhiên, tôi chỉ đưa ra ví dụ thôi."

Nói chuyện thực sự là một thứ không bắt buộc, nhưng là thứ mà tất cả mọi người đều đã làm. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều hiểu rằng, anh ta chỉ đưa ra ví dụ thôi, chứ không thực sự cho rằng nói chuyện là nguyên nhân khiến họ trở thành như vậy. Xét cho cùng, đối với những người tham gia quái đám quy tắc có nhiều người chơi, thì nói chuyện cũng quan trọng ngang với thở theo một nghĩa nào đó.

Nếu thật sự có vấn đề trong việc nói chuyện thì họ nên nhanh chóng cúi đầu bái lạy nhận thua.

"Có... có phải do sử dụng đạo cụ quái đàm không?" Số 23 lắp bắp nói một cách thận trọng, "Hôm qua mọi người đều sử dụng đạo cụ quái đàm phải không?"

Khi nghe thấy câu này, mọi người bỗng bừng tỉnh. Đúng vậy, đạo cụ quái đàm! Đây quả thực là phỏng đoán có khả năng nhất.

Phải biết rằng đạo cụ quái đàm vốn là một phần sức mạnh của "Nó", đây là điều mà chính phủ đã nghiên cứu từ lâu. Còn Tô Dung biết nhiều bí mật hơn, ban đầu khi "Nó" vừa mới giáng trần, vì sức mạnh của bản thân quá lớn nên không thể trực tiếp tiến vào. Nếu cố tình hạ cánh thì chỉ khiến Trái Đất phát nổ trực tiếp, dẫn đến kết quả cả hai bên cùng tổn thương.

"Nó" đương nhiên không muốn như vậy, dù sao thì việc "Nó" hạ xuống cũng không chỉ đơn thuần là để hủy diệt Trái Đất, mà còn là để bổ sung năng lượng. Có câu thế này rồng mạnh không át nổi rắn địa phương? Sau khi "Ý thức thế giới" tranh luận có lý, Trái Đất và quái đàm quy tắc mới trở thành như bây giờ.

Nếu có điều tra viên tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, họ có thể nhận được một phần năng lượng từ "Nó" làm phần thưởng, tức là cái gọi là đạo cụ quái đàm. Và bởi vì phần năng lượng này được lấy trực tiếp từ "Nó" nên mặc dù rất nhỏ nhưng cũng có thể tạo thành đạo cụ quái đàm hàng đầu.

Ngoài ra, "Nó" còn rải rác một số đạo cụ quái đàm trên bề mặt Trái Đất, tại các vị trí khác nhau của quái đàm quy tắc, chờ đợi các điều tra viên khám phá.

Sau khi trả giá như vậy, "Nó" mới có thể hạ xuống và bắt đầu mưu tính.

Nhưng về bản chất thì đạo cụ quái đàm vẫn là vật của "Nó", việc "Nó" động tay động chân vào đó là điều hết sức bình thường. Trước đây, những quái đàm quy tắc đó không gặp vấn đề gì, chỉ vì "Nó" không quan tâm mà thôi.

Một hoặc hai lần nguồn ô nhiễm bị phá hủy không thể gây ra bất kỳ tổn hại thực sự nào cho "Nó." Kể cả khi Tô Dung năm ngoái điên cuồng tiêu diệt nguồn ô nhiễm, không tính đến những Quái đàm quy tắc cố định, thì những quái đàm quy tắc bình thường cũng chỉ có thể khiến "Nó" suy yếu trong một thời gian. Thứ thực sự có thể gây ra tổn hại trên diện rộng cho "Nó" vẫn là Quái đàm quy tắc cố định.

Mà hiện tại đã là Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng rồi, "Nó" đương nhiên sẽ không còn giấu diếm nữa, mặc kệ chiêu nào cũng sẽ tung ra hết. Trong số đó, đạo cụ quái đàm vốn thuộc về "Nó" rất có thể sẽ dùng để đ.â.m sau lưng các điều tra viên.

"Cậu nói đúng đấy!" Nam đeo kính số 32 ngồi cạnh số 23 lập tức lên tiếng ủng hộ, "Đạo cụ quái đàm được biến đổi từ năng lượng của "Nó", bây giờ đột nhiên phản công cũng là chuyện bình thường."

Những người khác cũng nghĩ như vậy, bởi vì điều này thực sự quá hợp lý. Cô gái đuôi sam số 10 mặt mày khó coi: "Quá hiểm ác, vậy mà lại đặt bẫy ở nơi như thế này."

"Vậy thì trong "Trường trung học số 13" này, chúng ta không thể sử dụng đạo cụ quái đàm nữa sao?" Một người khác than thở, "Uổng công tôi trước khi vào đây, liều mạng ở các quái đàm trước tích góp được kha khá đạo cụ quái đàm, vậy mà bây giờ lại chẳng dùng được nữa rồi sao?"

Còn rất nhiều người khác cũng tỏ ra rất khó chịu, bản thân đạo cụ quái đàm là một phần sức mạnh của điều tra viên, đột nhiên bị mất đi đôi cánh, lại còn trong tình cảnh nguy hiểm như thế này, thì cũng chẳng trách mọi người lại tức giận và sợ hãi đến vậy.

Đúng vậy, còn sợ hãi nữa.

"Hôm qua tôi có thể sống sót, hoàn toàn là nhờ đạo cụ quái đàm giúp đỡ. Nếu sau này không thể sử dụng đạo cụ quái đàm nữa, tôi nghĩ có lẽ mình thậm chí còn không sống nổi đến ngày hôm nay." Một người mặt mày tái mét, vẻ mặt đau khổ, thoáng hiện lên chút tuyệt vọng.

Những đạo cụ quái đàm của anh ta đặc biệt phù hợp với bản thân, có thể vượt qua rất nhiều quái đàm quy tắc, thậm chí tự tin đăng ký tham gia "Trường trung học số 13" đều là nhờ có sự hỗ trợ của những đạo cụ đó. Nếu không thể sử dụng những đạo cụ này nữa, anh ta cho rằng mình có thể không khác gì người mới, hoàn toàn là không có cơ hội sống sót.

"Không, tôi nghĩ lý do chúng ta trở nên yếu ớt như thế này không liên quan đến những đạo cụ quái đàm." Đột nhiên, Tô Dung đứng dậy, phủ định giả thuyết gần như đã được mọi người nhất trí công nhận.

"Tại sao lại nói vậy?" Mọi người đều nhìn về phía cô, mong cô có thể đưa ra một câu trả lời. Không ai cho rằng Tô Dung đang cố tình gây chú ý, những người đăng ký tham gia quái đàm quy tắc cố định này đều là những người thông minh. Bao gồm cả Tô Dung, cũng bao gồm những người nghe khác. Đương nhiên họ sẽ không cho rằng có người sẽ đùa giỡn với những chuyện như thế này.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tô Dung cũng không giấu giếm: "Các cậu nhìn tình trạng của tôi, hẳn có thể thấy tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm đi?"

Đúng vậy, tuy rằng Tô Dung cũng có vẻ mặt tái nhợt, dưới mắt thâm quầng, nhưng so sánh ra thì đã là người có tình trạng nhẹ nhất trong số mọi người, còn có rất nhiều người còn nghiêm trọng hơn cô.

Thấy mọi người không có ý kiến gì, cô trực tiếp tung ra một quả b.o.m tiếp theo: "Nhưng ngày hôm qua tôi đã sử dụng ít nhất bốn, năm đạo cụ quái đàm."
 
Back
Top