Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 805



Tuy nhiên, người đối diện lại tỏ vẻ không hiểu gì cả: "Hả? Nếu muốn làm quen thì lúc nãy hỏi thẳng không phải là được sao?"

Lúc này, người đứng trước anh ta không chịu được nữa, quay đầu lại nói: "Người ta để ý đến nhân viên thu ngân, muốn tìm hiểu thêm về anh ta. Anh đúng là tra thẳng, nghe không hiểu gì cả."

Nghe anh ta nói vậy, Tô Dung thấy rất thú vị. Vừa nãy cô nói rất rõ ràng, nhưng lại có một người không hiểu, còn một người lại hiểu. Trước đó, biểu hiện của hai người dường như giống nhau, nhưng bây giờ lại thể hiện sự khác biệt rõ rệt.

So sánh hai người, chắc chắn là người đứng trước mặt cô, thậm chí còn không hiểu "làm quen" mới là người bất thường hơn.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ gì: "Tôi có thể hỏi thăm xem anh tấy sống ở đâu không?"

Câu hỏi này làm khó hai người, họ nhìn nhau, một lúc sau người đứng trước Tô Dung trả lời: "Không biết, có vẻ như anh ta sống trong siêu thị thì phải?"

Nhân viên thu ngân sống trong siêu thị, thực ra cũng khá hợp lý. Nghĩ một lúc, Tô Dung hỏi: "Vậy khi nào anh ấy tan làm?"

"Mười giờ tối tan làm."

Nghe câu trả lời này, Tô Dung nhướng mày. Mười giờ tan làm, vừa vặn lệch giờ với thời gian điều tra viên về nhà.

Có bí mật.

Nhưng buổi tối không thể ra ngoài, điều này thật phiền phức, cô trực tiếp dùng Thánh giá chữ thập bảo vệ ra ngoài đi? Thứ đó thì có thể ra ngoài được bao lâu chứ, hoàn toàn không thể khám phá được điều gì.

Tô Dung cau mày, mua xong đồ thì rời đi. Giá cả thực phẩm ở đây rất rẻ, một hộp thức ăn nhanh cộng với một chai nước khoáng chỉ mất hai tệ quái đàm.

Lúc cô ra ngoài đã là sáu giờ chiều, trì hoãn một trận đã đến hơn chín giờ. Mười giờ là giờ giới nghiêm, nhưng hẳn là sẽ không có ai thực sự về đúng giờ. Nếu không, lỡ như có chuyện gì bất ngờ xảy ra trên đường làm mất thời gian thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Nói ra thì cũng bất lực, vì quái đàm quy tắc này đủ lớn, đến mức cho đến bây giờ Tô Dung mới chỉ gặp một điều tra viên trước đó.

Xem ra với quái đàm quy tắc này thì "Nó" không muốn các điều tra viên tụ tập lại. Nhưng tại sao? Trước đây "Nó" không quan tâm đến điều này.

So với 10 ngàn dân địa phương thì thực ra năm mươi điều tra viên có tụ tập lại cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đúng không?

Không, không đúng.

Tô Dung chợt nghĩ đến một điều, dân địa phương thường không mua lượt đề xuất, còn điều tra viên thì có. Thực ra dân địa phương có thể không thường làm việc sắp xếp theo độ hot, họ chỉ xem cái nào thì xem cái đó. Vậy thì, giả sử 50 điều tra viên đều mua lượt đề xuất và đều đăng một số nội dung, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến dân địa phương. Đó chính là sức mạnh của mạng internet.

Vậy thì vấn đề đặt ra là, họ phải đăng nội dung như thế nào để "Nó" cảm thấy lo lắng đây?

Dù sao thì chắc chắn không phải là nội dung bạo lực k*ch th*ch, vì dù có tụ tập hay không, nếu muốn thu hút lượt xem thì họ nhất định sẽ tạo ra những nội dung như vậy.

Nhận ra điều này, Tô Dung cau mày.

Cô đã cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi, nội dung k*ch th*ch thực sự có thể thu hút lượng xem, nhưng chắc chắn cũng sẽ rơi vào bẫy của "Nó", vì đó là điều mà "Nó" muốn họ làm.

Nhưng nếu không làm vậy thì làm sao có thể thu hút được lượng xem?

Suy nghĩ miên man, Tô Dung trở về nhà. Ba người trong nhà đều ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tạo nên cảm giác áp bức khủng khiếp. Nhìn thấy chiếc túi màu đen mà Tô Dung cố tình mang trong tay, mắt mẹ cô sáng lên, hỏi: "Hoan Hoan mua gì thế con?"

"Một ít đồ dùng hàng ngày thôi ạ." Tô Dung vừa nói vừa định quay về phòng, cô còn phải về phòng cắt ghép video nữa. Mặc dù cô không được học bài bản, nhưng vẫn biết đôi chút.

Mẹ cô nói: "Sao vội về phòng thế? Xem tivi với chúng ta một lúc đi."

Trong nhật ký của Hoan Hoan có nói rằng mười một giờ phải về phòng, còn trước đó thì vẫn an toàn. Nghĩ vậy, Tô Dung gật đầu, ném túi vào phòng mình rồi đóng cửa lại, sau đó mới ngồi xuống mép ghế sofa.

Tivi đang phát bản tin thời sự, nội dung thì vô cùng nhàm chán. Người dẫn chương trình giới thiệu một cách cứng nhắc rằng "khu dân cư Hương Thảo" hòa thuận đến mức nào, khiến Tô Dung buồn ngủ.

Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội đứng dậy định quay về phòng: "Con đi xem trang web khu dân cư một lát."

Không biết chủ cũ đã có đủ 10 lần nhấn thích chưa, tốt nhất cô vẫn nên kiểm tra, nếu không chưa đủ thì phiền phức lắm. May là hôm nay trước khi ra khỏi phòng đã dành hơn nửa tiếng trên web, kiếm được một lượt thích, vậy thì tiếp theo cô chỉ cần treo máy hai tiếng nữa là được. Bây giờ mới chưa đến mười giờ, thời gian vừa đẹp.

Hôm nay Tô Dung định lên mạng đến sau mười hai giờ, ngày đầu tiên luôn là lúc quái đàm quy tắc an toàn nhất, nếu trong mấy ngày này có ngày nào có thể không gặp phải chuyện lạ thì chắc chắn là hôm nay.

Nghe cô nói muốn xem trang web khu dân cư, gia đình cũng không ngăn cản, mặc cho Tô Dung vào. Tô Dung mở máy tính, tháo USB trong máy ảnh cầm tay trên đầu ra, c*m v** máy tính, mở tất cả nội dung đã quay được trong ngày ra, chọn đoạn mình muốn đăng lên.

Cô muốn đăng lên chính là đoạn hôm nay cô gái kia định hại mình, mặc dù một phần là cô đoán, chứ không nói ra. Nhưng kết hợp với hành động trước sau của cô gái kia, người có mắt đều có thể nhìn ra, cô ta cố tình hại người ở cửa siêu thị.

Đăng đoạn phim này lên, một là có thể thu hút lượt truy cập, hai là có thể nhắc nhở các điều tra viên chú ý đến chuyện này. Thủ đoạn hại người của cô gái đó khá hiểm độc, nếu không đề phòng, có thể thực sự bị hại.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 806



Tô Dung mở "Diễn đàn trao đổi "Khu dân cư Hương Thảo"", nhấp vào dấu cộng, định lưu trước đoạn video này vào hộp nháp, sau đó tìm xem có cách chỉnh sửa nào không.

Ai biết một giây tiếp theo, toàn bộ video đã được tự động chỉnh sửa, trên màn hình hiển thị "Đã chỉnh sửa xong." Bên cạnh còn có một hộp thoại hỏi cô có muốn thêm chữ hoặc âm thanh vào không. Máy tính cũng có thể tự động chèn nhạc vào.

Tô Dung không ngờ đến điều này, cô dừng lại một giây rồi phát lại video. Đúng như cô nghĩ, những cảnh quay chờ đợi vô dụng trong video đã bị xóa. Chỉ còn lại cốt truyện chính, nhịp điệu rất rõ ràng, đối lập mạnh mẽ, giúp người xem dễ dàng nhận ra vấn đề.

Quá tuyệt vời! Tô Dung thốt ra một chữ "Wow", rồi lưu video vào hộp thư nháp và ẩn đi. Đây là một tính năng mà cô vừa mới phát hiện ra, cho phép ẩn trước video đã chỉnh sửa, như vậy sẽ không tìm thấy video đó trong hộp thư nháp hoặc bất kỳ nơi nào khác, chỉ có thể mở lại bằng cách nhấn một phím cụ thể.

Tính năng này khiến Tô Dung suy nghĩ một lúc, rồi cô đột nhiên cau mày, trong mắt thoáng hiện lên vẻ không chắc chắn. Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn âm thầm chọn một đoạn video khác để chỉnh sửa.

"Hoan Hoan, đi ngủ đi con." Giọng của bố vang lên ngoài cửa, Tô Dung liếc nhìn đồng hồ, lúc này là mười giờ năm mươi chín phút.

Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi, trong nhật ký của Hoan Hoan có nói, bố muốn cô làm gì thì tuyệt đối không được làm. Vậy tức là hôm nay cô không được ngủ?

Điều này không thể nào, quái đàm quy tắc không thể phá vỡ sự cân bằng như vậy được. Nếu không cho cô ngủ vào ban đêm, lại không cho cô ra ngoài, vậy chẳng phải là cô phải thức trắng đêm hoặc chỉ có thể ngủ ngoài đường vào ban ngày? Mức độ khó khăn như vậy thì khác gì g.i.ế.c c.h.ế.t điều tra viên trực tiếp.

Không, chắc chắn phải có cách giải quyết.

Sau khi vừa tới đây vào buổi chiều, Tô Dung nhớ bố đã bảo cô mở cửa sổ. Nhưng theo quan sát của cô, mở cửa sổ sẽ dẫn đến nguy hiểm - cô sẽ vi phạm quy tắc nếu có đồ vật rơi từ trên cao.

Không phải vì bố bảo mở cửa sổ nên mở cửa sổ mới nguy hiểm. Mà vì mở cửa sổ nguy hiểm nên bố mới bảo mở cửa sổ.

Cũng có thể suy ra, không phải vì bố bảo cô đi ngủ nên đi ngủ mới nguy hiểm. Vậy thì bây giờ đi ngủ nguy hiểm nên bố mới bảo cô đi ngủ.

Nói cách khác, bố không phải là người nói gì được nấy, theo một nghĩa nào đó, bố giống như một thiết bị báo động nguy hiểm hơn.

Nếu sử dụng đúng cách, ông thực sự có thể trở thành vũ khí giúp các điều tra viên sống sót trong nhà.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Dung lập tức bắt đầu lục lọi giường, cố gắng tìm xem trên đó có nguồn nguy hiểm nào không. Nhưng thật đáng tiếc, cô chẳng tìm thấy gì cả. Trên giường rất sạch sẽ, hoàn toàn không có thứ gì kỳ lạ. Cho dù là tủ đầu giường, gầm giường hay trong chăn đều không có gì cả.

Trên thực tế, cô đã kiểm chứng điều này vào buổi chiều, khi đó để tìm cuốn nhật ký, cô cũng đã lục lọi giường một lần, không khác gì bây giờ.

Ngồi lại trên ghế, Tô Dung xoa xoa g*** h** ch*n mày, hơi đau đầu một chút. Không tìm ra được vấn đề, cô cũng không dám ngủ. Tuy nhiên, đối với cô, việc không ngủ mấy ngày cũng không phải là chưa từng xảy ra, ban ngày chỉ cần ngủ hai ba tiếng là được, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tinh thần.

Rốt cuộc là có vấn đề gì, điều gì khiến cô không thể ngủ được?

Nghĩ vậy, Tô Dung thở dài. Biết thế này, cô đã mua sẵn một cốc cà phê rồi. Trước đây khi phá án, cô có thể uống đến ba cốc cà phê đen đá trong một đêm. Ngày hôm sau, cô vẫn tỉnh táo đi theo cảnh sát bắt người.

Không có cà phê thì hơi khó chịu, cô dựa lưng vào ghế, lướt video xuống. Thật ra ở đây vẫn có một số video bình thường, quay cảnh hoa cỏ, hoặc người tốt việc tốt. Nhưng độ hot đều rất thấp, cũng chẳng có mấy bình luận.

Cho nên những video này cũng chẳng có gì thú vị. Hòa bình thì hòa bình thật, nhưng cũng thật sự chán. Kể cả không có những video k*ch th*ch đó, Tô Dung cũng không nghĩ những video này có thể hot được.

Những người ở đây dường như đang đi vào hai thái cực, hoặc là cực kỳ bạo lực, hoặc là cực kỳ không quan tâm đến lượt xem. Nói đi cũng phải nói lại, một trăm người cuối cùng sẽ bị loại, những người này không sợ mình bị loại sao?

Đây quả là một vấn đề rất đáng để tìm hiểu, từ hành vi của cô gái định hãm hại cô hôm nay có thể thấy, dân địa phương biết đến những quy tắc này. Khi họ có thể tận hưởng những lợi ích của việc lọt vào top mười, thì chắc chắn họ cũng sẽ phải chịu hậu quả của việc nằm trong một trăm người xếp hạng cuối cùng.

Rốt cuộc sau khi bị loại, họ sẽ như thế nào?

Nếu không phải là chết, vậy thì sẽ đi đâu?

Đến mười hai giờ, một trăm người sẽ bị dọn dẹp. Nghĩa là vẫn phải tìm cơ hội ra ngoài vào buổi tối thì mới có câu trả lời được.

Vẫn phải nằm trong top mười mới có cơ hội.

Tô Dung thở dài, tiếp tục lướt video. Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng mẹ: "Hoan Hoan sao vẫn chưa ngủ thế? Không được ngủ muộn đâu nhé."

Nghe câu này, Tô Dung nhớ lại các quy tắc. Bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, quy tắc thứ tám trong nhật ký của Hoan Hoan chỉ nói không được chủ động mở cửa phòng chứ không nói không được trả lời. Thế nên cô lớn tiếng nói: "Con sắp ngủ rồi mẹ ạ!"

Ngay sau đó, Tô Dung đột nhiên thấy có gì đó không ổn.

Mười một giờ cô đã tắt đèn rồi, lúc nãy cũng không phát ra tiếng động gì, mẹ biết cô chưa ngủ bằng cách nào?

Chỉ có một khả năng là mẹ có cách nào đó để nhìn thấy tình hình bên trong phòng cô!
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 807



Nhận ra điều này, Tô Dung ngồi im không đổi sắc mặt, nhưng đầu óc lại đang suy nghĩ rất nhanh.

Đột nhiên cô nhận ra mình đã bỏ qua một điều, đó là chủ nhân cũ đã mở toang cửa phòng đón mẹ vào, vậy nên căn phòng này vốn dĩ đã không an toàn!

"Rắc!"

Trong không khí tĩnh lặng, tiếng tay nắm cửa xoay vang lên, Tô Dung cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.

Cô đột ngột quay đầu nhìn về phía cửa, gương mặt tươi cười của mẹ xuất hiện trong khe cửa.

"Hoan Hoan, mẹ vào xem con, con đang làm gì thế?" Mẹ cười bước vào, vẻ mặt hiền từ. Nhưng trong mắt bà không có chút ánh sáng nào, toát ra một cảm giác lạnh lẽo khiến người ta nhìn vào không khỏi rùng mình.

Mặc dù tim đã đập thình thịch lên đến cổ họng, nhưng biểu cảm của Tô Dung vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn nhếch mép cười: "Mẹ, con đang xem video trên trang chia sẻ."

Lúc này nhịp tim cô đã dần dần trở nên bình tĩnh, vì mẹ cô không làm cô bị thương ngay lập tức, điều đó có nghĩa là cô vẫn chưa vi phạm bất kỳ quy tắc nào dẫn đến tử vong, vẫn còn có thể xoay chuyển. Nếu vậy, thì cô chẳng có gì phải sợ cả.

"Ồ?" Mẹ cô chậm rãi chớp mắt, "Vậy Hoan Hoan có cắt ghép video không? Có thể cho mẹ xem Hoan Hoan đã làm video gì không?"

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dung lóe lên, cau mày nói: "Mẹ, đó là quyền riêng tư của con, mẹ không nên xâm phạm quyền riêng tư của con, đó là hành vi bất lịch sự."

Câu nói này đã thành công khiến nụ cười trên khuôn mặt của mẹ cô cứng lại, bà cũng không ngờ Tô Dung lại có thể nhanh chóng sử dụng thành thạo các quy tắc để chống lại bà.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt bà lại càng tươi hơn: "Nhưng mẹ đã vào rồi, Hoan Hoan là một đứa con ngoan, sẽ không ngăn cản mẹ đúng không?"

Nói xong, bà không chút kiêng dè bước tới, cố gắng lấy con chuột của Tô Dung.

Nhìn vẻ mặt của bà, Tô Dung chợt lóe lên một tia hiểu biết. Có vẻ như việc vào phòng cô có thể mang đến cho mẹ cô cơ hội vi phạm quy tắc?

Mặc dù đã nghĩ đến điều này, nhưng cô vẫn cố chấp cầm lấy con chuột, thử dò hỏi: "Mẹ làm vậy không sợ đội tuần tra bắt đi sao?"

Mẹ cô có chút không kiên nhẫn nhìn Tô Dung: "Lần này đội tuần tra sẽ không đến đâu, mau đưa con chuột cho mẹ. Hoan Hoan bây giờ có hơi bất hiếu rồi đấy."

"Lần này"? Vậy nghĩa là, việc vào phòng cô chỉ có thể mang đến cho bà một lần cơ hội vi phạm quy tắc.

Vì có ngọn núi "hiếu thuận" đè nặng, mẹ đã thành công giành con chuột từ tay Tô Dung, háo hức tìm kiếm hộp thư nháp trong máy tính, miệng lẩm bẩm: "Nếu Hoan Hoan con cắt ghép video không hay ho gì thì mẹ phải dạy dỗ con mới được!"

Trên mạng là ẩn danh, cho dù có phát tán video bạo lực cũng không sao. Nhưng nếu bị phát hiện cắt ghép loại video này thì đó lại là chuyện khác. Hoàn toàn có thể bị phán là vi phạm quy tắc, đây cũng chính là mục đích của mẹ.

Khuôn mặt bà ẩn hiện vẻ điên cuồng, mở hộp thư nháp đang lưu giữ video mới vừa được thêm vào chưa bao lâu, nhấn nút phát. Vừa định cao giọng nói gì đó, nụ cười trên mặt bà bỗng chốc cứng đờ.

Trên màn hình, hoa cỏ ven đường lay động theo gió, những cành cây cắt tỉa gọn gàng thể hiện vẻ đẹp môi trường của khu dân cư, đúng là cảnh mỗi người mua nhà đều muốn thấy trong khu dân cư.

Nhưng đó không phải là điều mẹ muốn thấy.

"Con chỉ đang edit cái này thôi sao?" Bà quay đầu lại, nét mặt méo mó, không thể tin nổi mà chất vấn Tô Dung.

Tô Dung ngồi trên ghế với vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, sao thế ạ?"

Xin nhờ, từ khi phát hiện tính năng lưu video ẩn, cô đã quyết định giấu mỗi video bạo lực được chỉnh sửa vào đó từ lâu.

Mặc dù lúc đó cô chưa từng nghĩ sẽ có người vào phòng xem máy tính của mình, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh. Sự tồn tại của chức năng đó đã cho cô biết, một khi video bạo lực bị phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Đã vậy, việc giấu nó đi chỉ là làm thêm một bước nữa, tại sao cô lại không làm chứ?

Nhìn xem, giờ không phải là đã có tác dụng rồi sao!

"Mẹ, con nghĩ là mẹ cũng nên ra ngoài rồi đấy." Tô Dung sâu kín nói, "Ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác cũng là một hành vi bất lịch sự."

"Con nói đúng." Nghe được câu này, trong mắt mẹ cô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói bước ra ngoài, "Vậy Hoan Hoan đi ngủ sớm nhé."

"Tất nhiên rồi, con sẽ nghe lời mẹ." Tô Dung cũng mỉm cười đáp lại, một bức tranh tình mẹ con hòa thuận.

Tô Dung tiễn mẹ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này chính là do cô sơ ý, bởi vì lúc đầu cô hoàn toàn không nghĩ đến việc thân phận này của mình còn có gia đình, nhịp sống bị đảo lộn, đến mức không chú ý đến một sơ hở lớn như vậy.

Từ biểu hiện của mẹ cô có thể thấy, mặc dù bà có thể nhìn thấy tình hình trong phòng, nhưng không biết trên màn hình máy tính của cô có gì. Nói cách khác, máy giám sát chắc chắn không ở nơi có thể nhìn thấy màn hình máy tính.

Gần như ngay giây tiếp theo, tầm mắt cô đã dừng lại ở con gấu bông nhỏ đặt trên máy chủ.

Tô Dung không lập tức cầm con gấu bông đó lên, mà đang tính toán xem phải làm sao để gọi đội tuần tra đến nhà.

Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu ra, lý do không thể ngủ là do có một thiết bị giám sát trong phòng. E rằng lý do mẹ cô có thể vào phòng của cô cũng là vì trong phòng có thiết bị giám sát.

Thiết bị giám sát này khiến căn phòng của cô không còn ở trạng thái đóng kín, chủ cũ nói rằng thông thường người nhà không thể vào, mà đây rõ ràng là trường hợp không thông thường.

Nhưng phải xử lý thiết bị giám sát này như thế nào đây?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 808



Quy tắc cư dân số mười một có nói Trong phòng được trang bị máy tính, tivi, tủ lạnh và các thiết bị điện khác, nhưng không được trang bị thiết bị giám sát. Sau khi phát hiện ra thiết bị giám sát, hãy nhanh chóng tìm đội tuần tra và thông báo sự việc cho họ.

Từ đó có thể suy đoán, sau khi tìm thấy thiết bị giám sát tốt nhất không nên tự xử lý, nếu không có thể chọc giận những người đang xem thiết bị giám sát đó.

Muốn đội tuần tra đến, cần phải vi phạm quy tắc. Nhưng mẹ cô đã ra ngoài rồi, cô không thể ra ngoài tìm họ được. Cũng không thể tự mình mạo hiểm vi phạm quy tắc

Sau khi suy nghĩ, Tô Dung mở lại máy tính, tìm ra người liên lạc duy nhất trong giao diện trò chuyện. Đó là một người có ảnh đại diện màu đen, tên là "Quản trị viên."

Người này đóng vai trò chốt chặn cuối cùng trong quy tắc của ứng dựng, mặc dù Tô Dung không biết quản trị viên này rốt cuộc là ai, nhưng đối phương hẳn có thể đóng vai trò giúp đỡ điều tra viên.

Vì vậy, Tô Dung trực tiếp gửi tin nhắn cho số này: "Có thể cử người tuần tra đến đây không? Tôi phát hiện ra có máy giám sát trong phòng mình."

Đợi hai phút, bên kia trả lời: "Được."

Sau đó không nói gì nữa.

Hai phút? Nếu đây là tốc độ trả lời thông thường của đối phương, thì điều đó có nghĩa là nếu gặp nguy hiểm, cô cũng cần phải chống đỡ ít nhất hai phút.

Nói thật, nếu khi đó quỷ quái thực sự xuất hiện, hai phút có thể sẽ khiến một số điều tra viên thiệt mạng. Huống hồ cho dù có liên lạc được với quản trị viên, thì có lẽ cũng không giải quyết được vấn đề ngay lập tức.

Như đã nói bẫy này quả thực rất thâm hiểm, không biết có bao nhiêu điều tra viên sẽ c.h.ế.t trong đêm nay. Đêm đầu tiên đã ra oai phủ đầu như thế này, Tô Dung linh cảm rằng ngày mai họ sẽ không được yên ổn.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Nhưng không ai ra mở cửa vào ban đêm, Tô Dung không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.

Sau một hồi gõ cửa, người bên ngoài trực tiếp phá cửa xông vào, sau đó đến gõ cửa phòng Tô Dung.

Tô Dung cũng không mở cửa, sau mười một giờ đêm, cô không thể chủ động mở cửa. Cũng chỉ gõ cửa vài lần, người đàn ông mặc đồng phục xanh đã phá cửa xông vào, hỏi Tô Dung: "Camera giám sát ở đâu?"

"Ở đây." Tô Dung chỉ vào con gấu bông trên máy chủ, "Không ngoài dự đoán, có lẽ nó nằm trong mắt."

Nghe vậy, người đàn ông chỉ cầm con gấu bông lên xem xét từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu: "Tôi mang máy giám sát đi."

Nói xong, anh ta cầm con gấu bông quay người rời đi.

Tô Dung vươn vai thật lớn, gửi cho người quản lý một câu "cảm ơn", sau đó đúng mười hai giờ, cô đăng video mình lưu trong mục ẩn lên, sau đó lại dùng 200 tệ quái đàm chức năng đề xuất để quảng cáo. Sau đó, cô mới tắt máy tính, lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dung ngồi trước máy tính mở trang web khu dân cư lên xem lượt thích mà mình nhận được. Tổng cộng là 1003 lượt, phải nói rằng quảng cáo cũng có tác dụng, không uổng công cô bỏ ra nhiều tiền như vậy. Một số bình luận đang mắng cô gái muốn hãm hại người khác, nhưng có một bình luận lại nói "cảm ơn chủ bài viết."

Người này hẳn là một điều tra viên, Tô Dung thầm hiểu. Đáng tiếc là phần mềm này hoàn toàn không có chức năng nhấn theo dõi, nếu không cô đã trực tiếp theo dõi đối phương, trao đổi thông tin với nhau.

Trên có chính sách, dưới có đối sách, mặc dù quái đàm quy tắc này hết sức ngăn cản họ trao đổi thông tin với nhau, nhưng ai nói rằng họ không có cách nào?

Tô Dung dựa theo danh sách đề xuất, lần lượt xem từng video một. Những người bỏ ra nhiều tiền để xếp hạng ở phía trước, có khả năng lớn là điều tra viên. Một số điều tra viên chỉ muốn đảm bảo rằng mình không rơi vào nhóm sau cùng, thậm chí còn muốn tranh một suất trong top mười.

Có những người thì giống như cô, muốn truyền đạt thông điệp gì đó cho những điều tra viên khác.

Lướt một lúc, Tô Dung nhanh chóng nhìn thấy video mà mình quan tâm. Đây cũng là một video góc nhìn thứ nhất, nội dung là một người tìm đến góc nhìn chính, thì thầm rằng anh ta đã tìm ra tầng hầm, nói với góc nhìn chính rằng hy vọng sẽ có người cùng xuống đó, hỏi góc nhìn chính có muốn đi cùng không.

Góc nhìn chính từ chối người kia nhưng lại âm thầm theo sau, nhìn anh ta vào tòa nhà đầu tiên. Đợi một lát, góc nhìn chính cũng vào theo nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Theo lý mà nói thì video này đáng lẽ phải có rất ít lượt thích vì ngoài một người đàn ông cố tỏ ra bí ẩn thì nó chẳng có gì cả. Nhưng nó lại có tới hơn hai trăm lượt thích. Không cần nghĩ cũng biết, hơn hai trăm lượt thích này hẳn là do các điều tra viên tặng.

Chủ nhân của video này hẳn cũng không nghĩ sẽ dùng video này để lọt vào top mười, chỉ cần không rơi vào một trăm người cuối cùng là được. Và đó là điều mà các điều tra viên có thể làm được.

Tô Dung không kìm được mà nhíu mày, quy tắc số bảy của cư dân Khu dân cư không tồn tại tầng hầm, nếu có bất kỳ ai tuyên bố mình đã tìm ra tầng hầm và mời bạn đi cùng, hãy nghiêm túc từ chối và ghi lại đoạn phim đó trong vlog trong ngày. Nếu người đó liên tục làm phiền, bạn có thể tìm đội tuần tra để nhờ giúp đỡ.

Cần biết rằng câu sai trong quy tắc này không chỉ có câu đầu tiên. Ghi lại đoạn phim đó trong vlog trong ngày. Câu này cũng sai!

Nói cách khác, người đăng video này đã vi phạm quy tắc và không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Nghĩ một lát, Tô Dung bình luận trong video, "Nếu chủ nhân bài đăng vẫn còn thì hãy trả lời tôi một chút. Cảm ơn."

Ngoài ra, Tô Dung còn nhận ra một số bẫy do quái đàm quy tắc để lại trong nhiều video khác nhau. Ví dụ như khi gặp đội tuần tra áo xanh thì hãy tránh đường, tránh xa họ ra, càng không được tiến lên bắt chuyện, nếu không sẽ cản trở công vụ và có thể bị bắt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 809



Chủ nhân video này chính là tự đi tìm đường chết, nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục màu xanh dương lại chủ động tiến tới bắt chuyện, rồi bị bắt.

Nhưng may mắn thay, người này cũng có cách, dứt khoát bán đứng "người thân" trong nhà, lấy lý do muốn tố cáo họ vi phạm quy tắc, thành công tìm người c.h.ế.t thay

Sau khi suy nghĩ, Tô Dung để lại một bình luận ở bên dưới: "Gia đình anh sau đó có trở về không? Có gì thay đổi không?"

Đây cũng là điều cô rất tò mò, rốt cuộc thì sau khi bị bắt đi sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu đích thân thử nghiệm thì quá mạo hiểm, dùng những "người nhà" không có ý tốt kia để làm thí nghiệm thì đáng tin hơn.

Tô Dung mở cửa phòng ra. Bên ngoài, bố đang ngồi xem tivi ở phòng khách, từ trong bếp vọng ra tiếng động mơ hồ, có lẽ là mẹ đang nấu bữa sáng.

"Buổi sáng tốt lành." Tô Dung chào hỏi đơn giản, nhưng đổi lại là cái nhíu mày của bố.

"Sao không chào hỏi hả?"

Tô Dung sửng sốt một chút, rồi mới bổ sung thêm: "Buổi sáo tốt lành, bố ơi."

Lúc này bố mới gật đầu, nói: "Ăn sáng xong rồi hãy đi."

Nghe thấy câu này, Tô Dung lập tức nói: "Không cần đâu bố, con muốn ra ngoài hàng ăn sáng, lâu rồi không đi."

Lẽ ra tưởng rằng sẽ thuận lợi ra ngoài như hôm qua, ai ngờ người đàn ông cau mày lại: "Đến lời bố nói con cũng không nghe nữa à!"

Không đúng.

Tô Dung lập tức nhạy bén nhận ra hôm nay bố trở nên nghiêm khắc hơn hôm qua, hoặc là, ông ta coi trọng lễ nghĩa hơn?

Tại sao? Phải chăng vì hôm qua cô gọi đội tuần tra đến, lấy mất con gấu bông mà họ để trong phòng cô?

Lời giải thích này có vẻ hợp lý, nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy bất an. Sự bất an này bắt nguồn từ việc độ khó tăng lên đột ngột vào tối qua.

Thật ra, ngay từ chiều hôm qua, cô đã cảm thấy ngày đầu tiên hoàn toàn chỉ để họ làm quen với môi trường, nói cách khác là sự lương tâm cuối cùng của quái đàm quy tắc. Còn hôm nay, độ khó của quái đàm quy tắc chắc chắn đã tăng lên rất nhiều.

Mặc dù đây chỉ là một phỏng đoán, nhưng nó cũng khiến Tô Dung nhận ra một điều. Trong quái đàm quy tắc này, phép lịch sự cần tuân theo có lẽ còn nghiêm khắc hơn cô nghĩ. Qua hành vi của bố, có thể thấy, việc cư xử văn minh, lịch sự có thể được xem nhẹ, nhưng cũng có thể giống có thể bắt bớ bất kỳ ai.

Cô tạm gác lại những suy nghĩ này, vẫn nên giải quyết với tình hình trước mắt. Tô Dung cũng nhíu mày, dụi mắt cho đỏ lên: "Bố mắng con sao? Mắng con gái của bố sao? Tiếp theo chính là bạo hành gia đình sao?"

Không ngờ cô lại đổ lỗi ngược lại, bố cô lập tức muốn giải thích: "Bố không có..."

"Hơn nữa, bố nói to như vậy, có vẻ hơi làm phiền hàng xóm rồi đấy." Tô Dung không hề nghe lời giải thích của bố, tiếp tục đổ lỗi cho ông.

Bố: "..."

Thấy sắc mặt ông tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa, Tô Dung thấy vui. Cô nghiêng đầu, nói lại: "Bố ơi, hôm nay con muốn ra ngoài ăn tối."

"Đi đi đi!" Bố cô vẫy tay, không muốn dây dưa thêm với đứa con gái như ôn thần này nữa.

Tuy nhiên, sau khi được bố cho phép, Tô Dung vẫn không rời đi ngay mà lại đi đến ghế sô pha, bất ngờ vỗ vào tường. Sau đó, cô giải thích với bố đang rất bối rối: "Vừa nãy con thấy trên tường hình như có con muỗi, nhưng bây giờ xem ra là con hoa mắt rồi."

Nói xong, cô quay người định đi. Nhưng vừa mở cửa, mẹ cô đã đi ra, tay bưng một bát cháo gạo nếp đen: "Hoan Hoan định đi đâu thế? Ăn sáng đi nào."

Để tránh tình huống vừa rồi, Tô Dung hỏi thẳng: "Sao mẹ không chào hỏi với con?"

Mẹ: "..."

Thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Dung, bà lập tức cảm thấy không ổn, liếc nhìn bố rồi cười gượng: "Hoan Hoan, chào con, mẹ quên mất. Con muốn ra ngoài à? Đi đi con."

Tô Dung gật đầu hài lòng rồi bước ra ngoài. Trên hành lang gặp một người, cô chủ động chào hỏi: "Chào anh."

Người kia cũng gật đầu đáp lại: "Chào cô."

Lúc này Tôô Dung định đi thì nghe thấy đối phương không hài lòng nói: "Sao cô không đợi tôi cùng đi? Sao lại vô phép như vậy?"

Bắt đầu soi mói rồi đúng không? Tô Dung quay lại, lịch sự mỉm cười: "Sao anh không chào hỏi tôi trước, có phải anh khinh thường tôi không?"

Người đàn ông: ",,,"

Dựa vào tài cãi cọ này, Tô Dung đã thành công vượt năm ải c.h.é.m sáu tướng, đến được nhà ăn. Nhà ăn ở đây rất lớn, trông giống như một căng tin trường học được mở rộng gấp đôi. Bên ngoài là một vòng các cửa sổ gọi món, bên trong là những bàn ghế để mọi người ăn uống.

Điều đáng nói là trước cửa nhà ăn có hai ba bảo vệ đội tuần tra mặc áo xanh dương, trông giống như đang canh gác ở đây. Nhưng tại sao lại phải canh gác ở đây? Không thể nào là sợ người ta ăn quỵt chứ?

Cả nhà ăn rất yên tĩnh, ngoài tiếng gọi cơm nhỏ nhẹ, hầu như không có một tiếng động nào khác. Không có tiếng nói chuyện khi ăn, không có tiếng nhai chép miệng, cũng không có tiếng húp canh hay hút mì.

Ngay lập tức Tô Dung hiểu ra, có lẽ ăn cơm ở chỗ này phải cẩn thận tuyệt đối, chỉ cần hơi bất cẩn có lẽ sẽ bị đội tuần tra ở cửa bắt đi.

Cô đi loanh quanh một vòng, vì bây giờ là buổi sáng, chỉ có mấy cửa sổ mở, bán toàn là đồ ăn sáng. Nghĩ ngợi một chút, Tô Dung mua một xửng bánh bao nhỏ, lại mua một bát canh trứng, cộng lại là ba tệ quái đàm.

Giá cả trong quái đàm quy tắc này thực sự rất rẻ, tất nhiên điều này chủ yếu cũng là vì những thứ này thực sự không có giá trị gì. Nếu thực sự quy đổi giá cả của tệ quái đàm và tiền tệ thực tế, thì bữa sáng này quá đắt.

Vừa cắn vỏ bánh bao, Tô Dung đã không chút động tĩnh nhả những thứ trong miệng vào đĩa. Bởi vì cô phát hiện ra bên trong nhân bánh bao này thực sự có cát và đá vụn. Những thứ này trộn lẫn với nhân thịt, nếu không quan sát kỹ thì căn bản không phát hiện ra được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back