Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 775



Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Tiểu Minh, vừa rồi cô nói đường hầm sắp xuất hiện à?"

"Tôi đoán vậy." Tô Dung không trực tiếp vạch trần anh Triệu. Một là cô không có đủ chứng cứ, hai là cô vẫn muốn giữ anh ta lại, xem anh ta muốn làm gì. Việc anh Triệu muốn làm chính là việc mà họ không thể làm.

Nhưng Kì Kì bị trói lại thì lại lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hồi tưởng một lúc, đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dung. Sau khi Tô Dung giải thích xong, cô ta mới hiểu ra là lúc nãy Tô Dung dịch chuyển hướng của cô ta là để không cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng tại sao lại phải làm như vậy? Cô ta đã sắp c.h.ế.t rồi.

Nói thật là từ đầu cô ta không nhìn ra ngoài cửa sổ?

Nhận ra điều này, Kì Kì lập tức nhớ ra, là anh Triệu đã di chuyển cô ta! Lúc đó cô ta không có cảm giác gì, nhưng bây giờ sau khi biết được sự thật, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Anh Triệu có vấn đề?

Nghĩ đến đây, Kì Kì vội vàng cố gắng nói chuyện với Tô Dung. Nếu Tô Dung không phát hiện ra vấn đề của anh Triệu , vậy thì cô ta chỉ ra điều này, có khi có thể cứu mạng mình.

"Suỵt". Hiểu được ý định của cô ta, Tô Dung ra hiệu im miệng, ý bảo cô ta không cần nói thêm nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Kì Kì lập tức hiểu ra Tô Dung đã biết anh Triệu có vấn đề, lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin: "Quái đàm quy tắc này cần tôi, cô phải hiểu, chúng ta không thể mất quá nhiều người, nếu không thì sau này..."

Mặc dù cô ta nói không rõ ràng, nhưng Tô Dung hoàn toàn hiểu ý của cô ta. Nếu quái đàm quy tắc này dự dự ô nhiễm người, vậy thì đương nhiên điều tra viên phải càng nhiều càng tốt. Nếu không đợi đến khi số lượng người bị ô nhiễm vượt quá số lượng điều tra viên, thì tình hình sẽ thực sự bất lợi.

Tô Dung cũng đang suy nghĩ về chuyện này, nếu tha cho Kì Kì, không những số điều tra viên biết được chuyện này sẽ tăng lên, mà Kì Kì chắc chắn sẽ sẵn sàng giúp cô làm chứng r ba người anh Triệu có vấn đề.

Còn nếu cô từ chối, đối phương chắc chắn sẽ liều lĩnh, hoặc là cung cấp thông tin cho anh Triệu để họ phá hoại. Hoặc là trực tiếp biến bản thân thành người bị ô nhiễm.

Nhưng Tô Dung rất rõ một điều, đó là tha cho Kì Kì, theo một nghĩa nào đó, chính là coi thường sự thật.

Nghĩ một lúc, cô cong môi: "Được rồi, cô nói đúng."

Nói xong, cô nhìn về phía nữ cà chua, "Cởi trói cho cô ta đi, tôi định nghe theo lời Tiểu Lý, để cô ta ra ngoài đầu thú."

"Tại sao?" Nữ cà chua tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Tô Dung lại đột nhiên thay đổi, ngay lúc Kỳ Kỳ sắp phải chịu sự trừng phạt.

"Có một số lý do, tóm lại cứ thả cô ta ra trước đã." Tô Dung chắp hai tay lại, dùng khẩu hình nói bốn chữ "liên quan đến việc thông quan".

Nữ cà chua hiểu ý, mím môi, nhanh chóng thu dây thừng lại. Kỳ Kỳ xoa cổ tay, vẻ mặt vui mừng, nhỏ giọng nói với Tô Dung: "Cô đã đưa ra một quyết định đúng đắn, bây giờ chúng ta có nên trực tiếp..."

Tô Dung lắc đầu: "Xem xem anh ta định làm gì đã."

Những người khác cũng chú ý đến hành động của họ, Tiểu Lý nghi ngờ ngồi tại chỗ hỏi: "Sao lại thả Kỳ Kỳ ra? Trước đó không phải nói là để cô ta c.h.ế.t ở đây sao?"

"Cô ta đưa ra lợi ích giao dịch với tôi, vì tôi là nạn nhân, nên tôi có quyền tha thứ cho đối phương đúng không?" Tô Dung cười hỏi.

Về vấn đề này, Tiểu Lý lại bắt đầu do dự, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Vậy sau khi cô ta ra ngoài vẫn phải tự thú chứ?"

Nếu cô ta không tự thú thì theo Tiểu Lý thấy có vẻ không ổn.

Tô Dung gật đầu, quay sang nhìn đối phương: "Một lát nữa đến toa xe số 2, chúng ta nói chuyện, tiện thể ký hợp đồng luôn."

Kỳ Kỳ thoát c.h.ế.t nên không thể không đồng ý, vội vàng gật đầu.

Anh Triệu nhíu mày nhìn cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên lên tiếng: "Nhưng như thế thì không ổn lắm, phải không? Mặc dù ngay từ đầu Kỳ Kỳ đã muốn hại cô, nhưng thực tế sự tồn tại của cô ta là mối đe dọa đối với tất cả chúng ta. Việc tha cho cô ta là chuyện mà tất cả mọi người nên cùng nhau quyết định, phải không?"

Nghe vậy, Tô Dung nghiêng đầu: "Chỉ cần không để cô ta đến gần mình là được, hay là ạnh không làm được cả chuyện đó?"

Nói đến đây, cô quay sang nhìn Kỳ Kỳ: "Đúng rồi, cái kỹ năng này của cô, chỉ cần chạm vào trong vòng năm giây là sẽ tự động kích hoạt, hay là sau năm giây chạm vào thì có thể tùy chọn kích hoạt?"

"Tự động kích hoạt và chỉ có thể kích hoạt một lần trong một quái đàm quy tắc." Kỳ Kỳ thành thật trả lời, theo cô ta thấy thì trong quái đàm quy tắc này hoàn toàn không có cơ hội để kích hoạt kỹ năng, nên đương nhiên không cần nói dối.

Câu trả lời này khiến nụ cười trên khóe miệng Tô Dung càng tươi hơn, cô không nói gì nữa. Chỉ nhìn anh Triệu: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Thấy những người khác đều không có ý phản đối quyết định của Tô Dung, sắc mặt anh Triệu có chút khó coi, nhưng vẫn cười đáp: "Không vấn đề gì, nếu mọi người đều không có ý kiến thì tôi cũng không có ý kiến."

Trò hề kết thúc, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình. Nam quả cà ngồi gần vị trí nhân viên phục vụ không nhịn được hỏi: "Nhân viên phục vụ, xe thức ăn khi nào thì đến vậy? Tôi đói quá rồi."

"Sẽ đến ngay thôi..."

Lời của nhân viên phục vụ chưa dứt, mọi người đã nghe thấy tiếng "Ùng ùng" từ xa vọng lại, đó là tiếng bánh xe của xe ăn lăn trên mặt đất. m thanh cực lớn, ngay cả khi họ ở toa số 1 cũng có thể nghe rõ mồn một.

Xe ăn mà mọi người mong chờ đã đến, mọi người đều thoải mái ngồi tại chỗ mình, nhìn về hướng xe ăn đang đến. Từ âm thanh có thể nghe ra, rõ ràng là xe ăn đang đi từ hướng toa số 6 tới.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 776



Quả nhiên là có thứ gì đó đặc biệt ở toa số 6, không ít người càng muốn đến đó để tìm hiểu. Anh chàng cool ngầu hỏi anh Triệu: "Lúc mọi người ở toa số 6, chẳng lẽ không nhìn thấy xe ăn sao?"

"Thực sự không thấy gì hết." Anh Triệu lắc đầu, "Toa số 6 là một hành lang ngoằn ngoèo, chúng tôi không dám đi đến tận cùng, vì sợ xảy ra vấn đề gì. Nghĩ là đợi mọi người đi qua rồi sẽ xem lại."

Nghe vậy, anh chàng cool ngầu xoa tay nói: "Tôi chắc chắn là ở cuối hành lang toa số 6 có cách để thông quan. Chúng ta phải nhanh chóng đến đó tìm hiểu đi!"

Một số người khác cũng lộ vẻ suy tư. Không nhắc mấy toa đầu, toa số 4 là không gian mưa axit, toa số 5 là mê cung, toa số 6 là hành lang quanh co. Cái bố cục này sao mà quen quen nhỉ?

Cuối cùng, cánh cửa được mở ra trước sự chú ý của mọi người. Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen đẩy một chiếc xe đẩy đầy thức ăn đi vào.

Chờ chút, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen? Mọi người đều ngạc nhiên. Nghĩ lại thì, đúng là quy tắc không nói nhân viên đẩy xe phục vụ nhất định phải mặc áo đỏ.

"Bán đây - hạt dưa, đồ ăn vặt, nước giải khát đây! Xem nào, nhìn này!" Nhân viên phục vụ mặc đồ đen rao lên, tiến lại gần mọi người, nhiệt tình chào hàng, "Các vị ngồi trên tàu lâu rồi, chắc bụng đói lắm rồi phải không? Có muốn ăn gì không?"

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì. Quy tắc chỉ nói Bạn sẽ không nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen.

Câu này chắc chắn là sai, nhưng cách làm đúng đắn là gì? Là phớt lờ sự tồn tại của đối phương hay cũng nhiệt tình đáp lại? Trong quái đàm quy tắc, cả hai trường hợp này đều có thể xảy ra.

Quy tắc 5 Nhân viên phục vụ sẽ đẩy xe đồ ăn đến để chào bán cho hành khách, đừng nhận bất kỳ đồ ăn nào họ bán. Có thể mua nước, nhưng chỉ được mua nước đóng chai màu xanh da trời.

Quy tắc này cũng không thể biết là thật hay giả, nên nhận đồ ăn mà họ bán hay chỉ nên mua nước đóng chai màu xanh da trời, hay không nên mua bất cứ thứ gì, không ai có thể chắc chắn được câu trả lời cụ thể.

Ngoại trừ Tô Dung.

Khi nhân viên phục vụ mặc đồ đen đẩy xe đồ ăn đến gần cô, cô đặt một tay lên xe, liếc nhìn một lượt các đồ vật trên xe, bỏ qua nhiều loại trái cây và rau củ, cầm lấy chai nước đóng chai màu xanh da trời, liếc nhìn giá ở đằng sau, ánh mắt hơi khựng lại. Sau đó cô rút ra 100 tệ quái đàm đặt lên xe đồ ăn.

Trong suốt quá trình, cô không hề mở miệng nói, vì nếu phán đoán của Tô Dung không sai, tốt nhất cô không nên nói chuyện với đối phương, nói chuyện với nhân viên phục vụ này có thể dẫn đến một số hậu quả không tốt.

Đã biết quy tắc năm là hoàn toàn đúng, nghĩa là họ không được ăn những thứ mà đối phương bán. Vậy nếu nói gì đó khiến đối phương bắt đầu b*n n**c khoáng thì có nghĩa là không được mua nước khoáng đúng không?

Ngoài ra, không có điều tra viên nào không biết nhân viên mặc đồ đen là có thật. Quy tắc bốn được viết như vậy trông giống như cố tình chiếm chỗ, không những không giúp ích gì cho các điều tra viên mà thậm chí còn không có tác dụng gợi ý cho họ, điều này rất lạ.

Tô Dung cũng không có thấy được nội dung khác trong quy tắc đó. Trước đây cũng từng gặp những quy tắc tương tự. Nhưng đằng này, chỉ có một câu duy nhất được đưa ra ở quy tắc bốn, điều này khiến cô phải suy nghĩ sâu xa.

Dựa trên quy tắc và cách biểu hiện của nhân viên mặc đồ đen vừa nãy, việc nhân viên mặc đồ đen không tồn tại là giả, nhưng sự tồn tại của họ không phải là điều tốt đẹp. Nếu là điều tốt, anh ta sẽ không giới thiệu những loại thực phẩm không được phép theo quy định.

Vì vậy, tốt nhất là giả vờ như họ không tồn tại như quy tắc đã nói.

Đối với loạt hành động trôi chảy của cô, mặc dù nhân viên phục vụ mặc đồ đen không hề lên tiếng trong suốt quá trình, nhưng anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Dung, vẻ mặt trông rất đáng sợ, như thể giây tiếp theo sẽ ra tay g.i.ế.c người vậy.

Có thể thấy anh ta rất muốn hù dọa Tô Dung, nhưng Tô Dung vẫn bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không coi anh ta ra gì, không hề bị ánh mắt của đối phương ảnh hưởng chút nào.

Khác với sự điềm tĩnh của cô, những điều tra viên khác sắp phát điên rồi. Từng người một mở to mắt, nín thở quan sát, sợ rằng nhân viên mặc đồ đen đột nhiên nổi giận, khiến Tô Dung tử vong ngay tại chỗ.

Nhưng cảnh tượng mà họ tưởng tượng đã không xảy ra, sau khi Tô Dung trả tiền, nhân viên mặc đồ đen thực sự không làm gì cả, chỉ thu tiền rồi bỏ đi.

Sau khi Tô Dung làm gương, những điều tra viên khác cũng lần lượt mua một chai nước suối màu xanh da trời. Bản thân họ không nghĩ ra cách làm, nhưng khi bắt chước thì lại học được khá kỹ. Từng người nhìn cũng chẳng nhìn nhân viên phục vụ mặc đồ đen, mắt không thèm liếc, lấy chai nước rồi bỏ 100 tệ vào xe đẩy.

Tất nhiên vẫn còn năm người không mua, trong đó có ba người là anh Triệu, còn lại là những điều tra viên mà Tô Dung không quen. Cũng như Tô Dung không quen họ, họ cũng không quen Tô Dung, nên không thể xác định được phán đoán của Tô Dung có đúng không, tất nhiên không dám mạo hiểm.

Sau khi đi hết một vòng, xác định không còn ai muốn mua đồ nữa, nhân viên phục vụ mặc đồ đen đẩy xe đẩy đi về phía cửa. Vừa đẩy xe đẩy "ầm ầm" tới lui, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như bị thu hút.

Bình thường nếu trên đường nhìn thấy ai đó chăm chú nhìn một hướng nào đó, thì những người chú ý đến cảnh tượng này cũng vô thức nhìn theo hướng đó.

Nhưng vì có lời nhắc nhở trước của Tô Dung, nên mọi người đều kiềm chế không nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảnh giác hơn. Nhân viên phục vụ mặc đồ đen thấy không dụ dỗ được bất kỳ ai, đành phải đẩy xe đi trong sự không hài lòng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 777



"Ầm ầm! Ầm ầm!"

Cho đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất, Tô Dung mới quay đầu lại: "Có lẽ đã ra khỏi đường hầm rồi."

"Sao cô biết vậy?" Tiểu Lý tò mò hỏi, thấy Tô Dung đã quay người nhìn cửa sổ, hơn nữa không xảy ra điều gì bất thường, lúc này mới quay người theo nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ không có gì khác biệt so với trước đó, hoàn toàn không nhìn ra được có đi qua đường hầm hay không, cũng không nhìn ra được có ra khỏi đường hầm hay không.

"Vì tiếng động biến mất rồi." Tô Dung nhìn về hướng nhân viên mặc đồ đen biến mất, nhàn nhạt trả lời, "Tiếng xe đẩy lúc nãy là để che tiếng vào đường hầm."

Đây cũng là lúc nhân viên phục vụ mặc đồ đen dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, dụ dỗ họ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mới phát hiện ra điều này. Đáng lẽ khi dừng lại, anh ta hoàn toàn có thể dừng xe đẩy lại. Nhưng anh ta không làm vậy, vẫn tiếp tục đẩy xe đi tới lui trong phạm vi nhỏ, phát ra tiếng "ầm ầm".

Nếu nói trong này không có vấn đề gì thì ma mới tin!

Huống hồ, quái đàm quy tắc sẽ không thiết kế một tình huống không có cách nào giải quyết, quy tắc có nói khi vào đường hầm thì không được đi lại, nhưng khi vào đường hầm thì không thể nhìn ra ngoài cửa, cho nên mọi người không thể xác định đã vào đường hầm hay chưa.

Hiển nhiên chỗ này có chút vấn đề, nếu thực sự không có cách nào để xác định được thời điểm tàu hỏa đi vào đường hầm, thì sự cân bằng của quái đàm quy tắc sẽ bị phá vỡ.

Nói cách khác, chắc chắn phải có điều gì đó có thể nhắc nhở mọi người trong mỗi toa tàu là tàu đã đi vào đường hầm.

Và lời nhắc nhở này chính là tiếng "ầm ầm" phát ra từ xe đồ ăn.

Hay nói cách khác, khi tàu hỏa đi vào đường hầm, nó sẽ phát ra tiếng "ầm ầm". Tiếng đẩy của xe đồ ăn là để che giấu tiếng này, làm mờ nhận thức của các điều tra viên về điều này.

Nữ cà chua đồng ý với suy đoán của Tô Dung, cô ta lên tiếng nói: "Có phải tên của đoàn tàu này là "Đoàn tàu Tiêu Hóa" hay không?"

Kỳ Kỳ gật đầu trước tiên: "Tôi cũng nghĩ vậy, hệ tiêu hóa vừa vặn có sáu phần, toa số 1 chính là khoang miệng, những cây cột màu trắng rơi xuống có thể là răng. Toa số 2 là cổ họng, toa số 3 là thực quản, toa số 4 là dạ dày, toa số 5 là ruột non và toa số 6 là ruột già."

Điều này thực sự rất phù hợp với thông tin của sáu toa tàu này, ví dụ như mưa axit tràn vào toa số 4 có thể là axit dạ dày, trong khi toa số 5 tượng trưng cho ruột non thực sự giống như mê cung, vô cùng phức tạp.

Đặc biệt là khi kết hợp với lối chơi chữ trong tên, gần như chắc chắn rằng tên thật của đoàn tàu này thực ra chính là tàu Tiêu Hóa. Và rất có thể bây giờ họ đang ở trong hệ tiêu hóa của một sinh vật nào đó!

Nhiều người cũng nhận ra điều này, họ gật đầu lia lịa. Anh Triệu còn vỗ tay, lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Đúng rồi! Hóa ra là thế! Nếu đây là tàu tiêu hóa, thì những cửa ải của những toa tàu này có thể giải thích được rồi!"

Một trong hai người đàn ông luôn đi theo sau anh đột nhiên nói: "Vậy thì chúng ta đang ở trong hệ tiêu hóa sao? Vậy thì chúng ta thực ra đang nuốt thức ăn của con người sao?"

Lời nói này dường như không có vấn đề gì, Kỳ Kỳ nhìn bộ quần áo của mình, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Ồ! Vậy thì bây giờ tôi là dưa chuột!"

Cô ta mặc một bộ đồ màu xanh lá cây, trên đầu đội Chiếc mũ vàng kia, trông không khác gì một quả dưa chuột!

Từ sau khi cô ta bắt đầu, những người khác cũng lần lượt nhận ra mình là thứ gì. Cà tím, cà chua, súp lơ, đủ cả, đúng như suy nghĩ ban đầu của Tô Dung - một cuộc họp của các loại rau củ.

Rõ ràng là mọi người đều rất phấn khích, một phần vì việc nhận ra mình đã biến thành loại rau củ nào đó vốn đã rất thú vị. Thứ hai, theo một nghĩa nào đó, họ cũng đã có một bước đột phá lớn đối với quái đàm quy tắc này.

Bản thân Tô Dung thì hóa trang thành súp lơ, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần liên tưởng một chút là có thể dễ dàng nhận ra.

Một người khác sau lưng anh Triệu nói: "Thức ăn muốn thoát khỏi hệ tiêu hóa thì phải thoát ra bằng cách nào?"

"Chắc chắn là từ toa số 6!" Tiểu Lý khẳng định, "Thức ăn không phải thoát khỏi cơ thể từ ruột già sao?"

"Thực ra cũng có thể là toa số 1." Anh chàng cool ngầu không đồng ý với quan điểm của Tiểu Lý, phản bác lại, "Cũng có thể nôn thức ăn ra ngoài, đúng không?"

Khả năng này cũng có lý, Tiểu Lý gật đầu, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng chúng ta đã ở đây khá lâu rồi, hoàn toàn là không thấy có nơi nào giống như lối ra cả? Hơn nữa, quái đàm quy tắc này làm sao có thể đặt toa số 1 làm lối ra được? Lỡ như có người phát hiện ra ngay từ đầu thì quái đàm quy tắc này chẳng phải là vô nghĩa sao?"

Tiểu Lý nói rất đúng, "Nó" thường không mắc phải những sai lầm như vậy. Suy cho cùng, các quỷ quái mở một quái đàm quy tắc là điều không dễ dàng, các điều tra viên ở bên trong càng lâu thì khả năng tử vong càng cao. Mặc dù rất khó nghĩ ra việc đặt lối ra ở ngay điểm xuất phát, nhưng một khi đã nghĩ ra thì cũng chỉ là vô ích.

"Dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cứ đến toa số 6 xem sao, phải không?" Kỳ Kỳ tóm tắt, "Chúng ta vẫn chưa đến toa số 6, tôi nghĩ bên trong chắc chắn có thứ gì đó mà chúng ta không biết."

Cô ta nghĩ như vậy, chỉ có ba người anh Triệu đã đến toa số 5 và 6. Nhưng trước đó cô ta đã biết rằng ba người này hiện đã trở thành những kẻ bị ô nhiễm, nghĩa là rất có thể trong toa số 6 có thứ gì đó giống như bản thể của quỷ quái.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 778



Một nơi nguy hiểm như vậy, nói là lối ra của quái đàm quy tắc này thì rất hợp lý, họ thực sự cần phải đến đó một chuyến.

Anh Triệu mỉm cười: "Vậy thì để tôi dẫn đường, bây giờ chúng ta đến toa số 5?"

Lần này mọi người đều không có ý kiến, đi theo anh ta ra ngoài.

Khi Tô Dung đứng cuối cùng nhìn nữ cà chua đi trước, cô đột nhiên hỏi: "Bây giờ cô không cảm thấy nguy hiểm sao?"

Nghe vậy, nữ cà chua khẽ giật mình, vẻ mặt có chút mơ hồ: "Nguy hiểm? Có chứ, nhưng muốn thông quan thì nguy hiểm là chuyện bình thường mà?"

Không ổn, cô ta bây giờ rất không ổn.

Thực ra mọi người từ lâu đã nghĩ đến khả năng toa số 6 có thể là phương pháp thông quan, dù sao đó cũng là toa cuối cùng, cho dù không nhận ra tàu Tiêu Hoa chính là tàu tiêu hóa, họ cũng sẽ không bỏ lỡ điểm này.

Nhưng trước đây nữ cà chua luôn kiên quyết không muốn đến toa số 5, giờ lại muốn đi, hơn nữa còn dùng lý do hoàn toàn không chặt chẽ. Phải biết rằng trước đây cô ta tỏ ra rất có chủ kiến, không thể vì mọi người đều quyết định như vậy mà cũng xuôi theo dòng nước.

Có phải bị ô nhiễm rồi không?

Tô Dung im lặng đi theo đoàn người phía trước, trong lòng suy nghĩ. Nếu nữ cà chua bị ô nhiễm, thì thời điểm ô nhiễm nhất định là sau khi họ trở về toa số 1. Bởi vì trước đó cô ta đều tỏ ra rất kiên định.

Nhưng vừa nãy ở toa số 1, mọi người đều ở đó. Nữ cà chua, không có cho anh Triệu và những người khác lại gần, càng không thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vậy thì rốt cuộc cô ta đã bị ô nhiễm ở đâu?

Gác lại câu hỏi này, Tô Dung định đổi góc độ để suy nghĩ về vấn đề này. Có thể thấy mục đích của việc ô nhiễm là để nữ cà chua nghe theo những người khác, cùng đi đến toa số 6. Cộng thêm thái độ của anh Triệu, không khó để nghĩ ra, toa số 6 tuyệt đối không thể đi.

Đột nhiên cô dừng bước, nhận ra một điều rất đáng sợ.

Về việc toa số 6 không thể đi, cô cũng đã biết từ rất sớm. Dù sao thì nữ cà chua biểu hiện rõ ràng như vậy, cô không thể nào không phân tích ra được.

Vậy thì bây giờ cô đang làm gì thế này?

Tại sao cô phải đi theo những người khác đến toa số 6, thậm chí còn phải dựa vào phân tích mới có thể nhận ra được toa số 6 có vấn đề?

Rõ ràng là cô cũng đã bị ô nhiễm!

Nhận ra điều này, vẻ mặt Tô Dung trở nên nghiêm trọng. Nếu như vậy thì có thể giải thích được rồi, rõ ràng cô cũng hành động giống với nữ cà chua, tại sao lại bị ô nhiễm mà bản thân cô lại không biết?

Bây giờ xem ra, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, thực ra có lẽ tất cả bọn họ đều đã bị ô nhiễm, mới không có ai có thể phát hiện ra điều bất thường.

Về việc bản thân bị ô nhiễm, đây không phải là lần đầu tiên Tô Dung nhận ra. Ngay từ khi chưa đến toa số 2, cô đã cảm nhận được điều này.

Ngoài ra, khi trở về từ toa số 4 lúc nãy, cô cũng cảm nhận được sự ô nhiễm ngày càng trầm trọng. Đối với Tô Dung, vì lý do tăng điểm tinh thần, một khi ô nhiễm nghiêm trọng hơn, cô có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu rõ ràng.

Ví dụ như nhức đầu trong nháy mắt trên đường trở về.

Cả ba lần cảm thấy ô nhiễm gia tăng, có hai lần là ở toa số 1. Nhưng vì lần khác là trên toa số 3 khi trở về, nên có thể thấy ô nhiễm không chỉ liên quan đến toa số 1.

Lần đầu tiên bị ô nhiễm, cô không cảm thấy, chỉ đến sau này mới nhận ra bản thân đã bị ô nhiễm. Lần thứ ba bị ô nhiễm cũng không cảm thấy, là do mới nãy nhận ra bản thân đã bị ô nhiễm.

Chỉ có lần thứ hai, cô thực sự cảm nhận được.

Vì vậy, lần thứ hai là chìa khóa phá vỡ thế bế tắc của cô.

Khi nào cô cảm thấy ô nhiễm lần thứ hai? Tô Dung cẩn thận nhớ lại từng cử động và suy nghĩ của mình vào thời điểm đó. Đột nhiên cô mở to mắt: Đó là khi cô mơ hồ nhận ra rằng đoàn tàu Tiêu Hoa chính là đoàn tàu tiêu hóa!

Khi suy nghĩ chạm đến điểm này, cô cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng. Có phải quái đàm quy tắc đang ngăn cản cô nghĩ đến sự thật không?

Nếu theo suy nghĩ này, có lẽ lần ô nhiễm đầu tiên là khi cô cảm thấy mọi người giống như một cuộc họp rau củ. Còn lần ô nhiễm thứ ba là khi cô xác nhận mọi người đều là thức ăn.

Nói cách khác, mỗi khi cô phát hiện ra một phần sự thật, ô nhiễm lại càng trầm trọng hơn!

Nhưng tại sao lại như vậy? Tô Dung không hiểu. Ít nhất theo nhận thức của cô, việc khám phá sự thật không nên là nguồn gốc của ô nhiễm, nếu không thì làm sao có thể vượt qua được quái đàm quy tắc này?

Giống như "quái đàm quy tắc trên du thuyền Người cá" trước đây, ở tầng phụ, cô và chị Đường lúc đầu đều nghĩ rằng bức tượng trước mặt chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này. Tuy nhiên, càng đến gần bức tượng, ô nhiễm càng mạnh, khiến Tô Dung dừng suy nghĩ đó lại. Thay vào đó, tìm thấy nguồn ô nhiễm thực sự.

Ở đây cũng vậy, nếu càng gần đến đích, ô nhiễm càng lớn, thì phải chăng quái đàm quy tắc này thực sự đang kiểm tra khả năng chống lại ô nhiễm của mọi người?

Rõ ràng là không thể!

"Tiểu Minh, sao cô không đi nữa?" Đi đầu đội ngũ, anh Triệu đột nhiên ngoảnh lại, liếc mắt đã thấy Tô Dung tụt lại phía sau, đứng im tại chỗ.

Thấy anh ta dừng lại, những người khác cũng dừng lại, mặt không biểu cảm, đồng loạt nhìn về phía Tô Dung. Tư thế đó thực sự có chút cảm giác lấy anh Triệu làm đầu. Bộ dạng này không giống như đang dẫn đầu đội ngũ, mà giống như đang đưa tang.

Nghĩ đến phép so sánh này, Tô Dung giật mình, miễn cưỡng cười: "Tôi sẽ theo kịp ngay đây."

Thấy cô thực sự tiến lên vài bước theo kịp đội ngũ, anh Triệu mới gật đầu, thu hồi tầm mắt. Nhưng ngay giây tiếp theo, hai cánh tay đắc lực của anh ta đã đến bên cạnh Tô Dung, một bên trái một bên phải, bề ngoài là trò chuyện với cô, thực chất là giám sát Tô Dung.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 779



Tuyệt đối không được đến toa số 6! Nhìn thấy hành động của bọn họ, Tô Dung đã quyết tâm trong lòng. Từ hành động của anh Triệu, không khó để nhận ra rằng, một khi họ thực sự đến toa tàu số 6, họ sẽ trở thành như anh Triệu hoặc trở thành như hai người bên cạnh anh ta. Tóm lại, chắc chắn là bị ô nhiễm nặng, thất bại ngay lập tức.

Tuy nhiên, nhìn những người khác như vậy, e rằng mức độ ô nhiễm cũng không thấp, muốn họ tỉnh táo lại là một điều rất khó, đặc biệt là khi còn có ba người anh Triệu ở bên cạnh xúi giục.

Không, không đúng, ai nói cô không có cách nào?

Tô Dung lắc lắc chai nước khoáng trong tay, lớn tiếng nói: "Mọi người uống chút nước đi, nước này hẳn là thứ tốt, uống một ngụm xem hiệu quả thế nào."

Nghe vậy, anh Triệu nhíu mày, từ chối: "Không ổn lắm đi? Làm sao cô biết chắc nước này không có vấn đề gì? Hay nói cách khác, làm sao cô biết chắc quy tắc đó không có vấn đề gì. Thực ra ngay từ khi cô mua đồ, tôi đã muốn nói rồi, cô quá hấp tấp, sẽ đưa mọi người vào nguy hiểm. Tôi đề nghị những người khác đưa nước cho tôi, để tránh trường hợp các người bị cám dỗ mà uống nước thật."

Nghe anh ta nói vậy, Tô Dung biết chai nước khoáng đóng chai màu xanh da trời này thực sự có thể phát huy tác dụng lớn. Giống như cô nghĩ lúc nãy, thứ này rất có thể có chức năng giảm ô nhiễm.

Cô có trong tay loại thuốc viên có thể trực tiếp loại bỏ ô nhiễm, nhưng theo Tô Dung, tốt nhất là không nên dùng đạo cụ này ngay bây giờ, nếu sau này cần dùng thì sao? Hơn nữa, vào một tháng mới, cô cũng cần nộp một viên thuốc cho chính phủ, nếu giữ lại được thì tất nhiên là tốt nhất.

"Vậy thì tôi uống thử một ngụm trước, nếu tôi uống không sao thì các người uống không phải là được rồi sao?" Nói rồi, Tô Dung mở chai nước khoáng uống một ngụm, quả nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, trước đó có một số chỗ còn cảm thấy khó hiểu cũng trong nháy mắt thông suốt.

Tại sao họ càng gần sự thật thì mức độ ô nhiễm càng nghiêm trọng? Điều đó chỉ có thể chứng tỏ những gì họ phát hiện ra không phải là sự thật!

Tại sao đoàn tàu là hệ thống tiêu hóa, họ là thức ăn... Từ đầu đến cuối, tất cả đều là do quái đàm quy tắc này cố tình tạo ra cho họ xem! Có lẽ hướng đi của họ đã sai ngay từ đầu!

"Các người xem, tôi đã uống rồi nhưng không có chuyện gì xảy ra, nước này hẳn là không có vấn đề gì." Tô Dung dang tay, nhìn những người khác.

Anh Triệu phản bác: "Cũng có thể là thuốc độc mãn tính, hơn nữa bây giờ mọi người cần gì phải uống nước? Lại không khát. Tại sao cô cứ xúi giục mọi người uống nước? Không phải đã bị ô nhiễm rồi chứ?"

Nghe vậy, những người khác lập tức tỏ ra cảnh giác, lùi lại một bước tránh xa Tô Dung. Đối với họ bây giờ, anh Triệu rất đáng tin, đương nhiên họ tin vào phán đoán của anh ta hơn.

Nói thật, nếu bản đồ quái đàm quy tắc của họ không nhỏ như vậy, nếu những người này cũng bị ô nhiễm, một mình cô khó có thể chống đỡ được, thì Tô Dung đã không phí nhiều tâm sức cho họ như vậy. Nhưng đáng tiếc là không có nếu như.

"Vậy thì các người mở nước ra để ngửi thử mùi xem." Cô có vẻ hơi thất vọng, "Ngửi thử thì cũng chẳng sao cả. Nếu mọi người đều không chắc chắn, thì lỡ như đây là một đạo cụ quái đàm hữu ích thì sao, chẳng phải lãng phí rồi sao?"

Mọi người đều bắt đầu lung lay trước lời nói có lý này. Họ thực sự rất tin tưởng anh Triệu, nhưng không phải là họ hoàn toàn mất hết lý trí. Tô Dung nói đúng, nếu gặp phải đạo cụ quái đàm mà vẫn còn chần chừ thì chẳng cần nghĩ đến việc thông quan nữa.

Anh Triệu nghĩ, chỉ cần không uống nước suối thì nó sẽ không phát huy tác dụng. Thế là anh ta gật đầu, tỏ vẻ cũng bị thuyết phục: "Cô nói đúng, mọi người hãy ngửi thử xem. Tất nhiên, ngay cả khi không ngửi thấy mùi lạ thì cũng đừng uống, chúng ta không cần phải mạo hiểm lúc này."

Mọi người tin tưởng gật đầu, mở nắp chai nước suối.

"Cô đang cầm thứ gì thế?" Anh Triệu vẫn luôn để ý Tô Dung đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào cô đã lấy ra một con búp bê trẻ em kỳ lạ.

Tô Dung mỉm cười giả tạo, miệng ghé sát vào đứa bé,, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn anh Triệu, nhẹ giọng nói: "Con không có mẹ."

"Oa oa oa oa oa!"

Ngay giây sau, tiếng khóc chói tai vang lên khắp toa tàu, tất cả mọi người đều lộ vẻ đau đớn, ôm tai ngồi xổm trên sàn, cố gắng chống lại thứ âm thanh ma quỷ này.

Đây là đạo cụ quái đàm mà cô có được sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm của "Bệnh viện Thánh Anh", tên là Bé bự ngủ say, có khả năng phát ra tiếng khóc khiến mọi sinh vật trừ vật chủ đều vô cùng khó chịu.

Nhưng trong lần dùng trước, Tô Dung đã phát hiện ra một nhược điểm của đạo cụ này. Đối với một đòn tấn công tinh thần như thế này, trừ khi có thể khiến điều tra viên hôn mê hoặc suy sụp ngay lập tức, nếu không với sức mạnh tinh thần của con người, chỉ cần một thời gian ngắn là có thể dần dần thích nghi. Mà sức mạnh tinh thần của những sinh vật phi nhân loại có lẽ còn tốt hơn cả con người.

Cô cố ý bảo những người này mở nắp chai trước chính là để tiết kiệm một lượng lớn thời gian.

Tô Dung chậm rãi đi tới, ép từng người đã mua nước khoáng uống một ngụm. Còn những người không mua nước, bất kể là vì không tin cô, hay vì không có tiền mua nước. Xin lỗi, cô lười cứu người.

Thực ra, chính cô cũng có nước khoáng, cả một chai nước khoáng, hoàn toàn có thể trực tiếp đổ cho mọi người uống. Nhưng Tô Dung không có thói quen dùng đạo cụ của mình để cứu người khác, cô có thể dùng đạo cụ của họ để cứu họ đã là nghĩa tận tình rồi. Hơn nữa, đối với cô, tác dụng của nước này không chỉ là giảm ô nhiễm.

Những người đã mua nước gồm có nam quà cà, Tiểu Lý, nữ cà chua, Kỳ Kỳ, anh chàng cool ngầu, họ đều khá tin tưởng Tô Dung, thấy cô đã tự mình thử nghiệm mua nước rồi mà không có vấn đề gì, họ cũng bắt chước làm theo. Hai người còn lại vì không hiểu Tô Dung, thêm vào đó lại nhát gan, nên lúc đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi cho những người đã mua nước đều uống xong, Tô Dung mới nói với Bé bự ngủ say một câu "Mẹ yêu con", thế là tiếng khóc của nó dừng lại.

Lúc này anh Triệu cũng đã thích nghi được ít nhiều, anh ta tức giận chất vấn Tô Dung: "Cô đang làm gì vậy? Trong quái đàm quy tắc này, cô lại công khai công kích điều tra viên?"

Hai người đi theo anh ta lập tức đồng thanh: "Đúng vậy, chẳng phải cô đã bị ô nhiễm rồi chứ? Tôi nghĩ chúng ta nên trói cô ta lại ngay, tránh cho cô tagây hại cho người khác."

Nói xong, hai người họ thực sự muốn kiểm soát Tô Dung. Lúc này, nữ cà chua đứng trước mặt Tô Dung, cô ta cũng đã bình tĩnh lại, mượn khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi để hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Cô ta cầm d.a.o điện trong tay, phát ra âm thanh xèn xẹt, ánh sáng điện màu lam tím đáng sợ phát ra, cười lạnh: "Các người coi chúng tôi như người ngốc sao? Anh nghĩ là bây giờ vẫn còn người nghe theo chỉ huy của các người sao?"

Lúc đầu cô ta không muốn đi đến các toa số 5, 6, nhưng sau đó đầu óc cô ta giống như bị đánh lạc hướng, thực sự đi theo anh Triệu. Bây giờ tỉnh táo trở lại, cô ta ngay lập tức nhận ra tình trạng trước đó không ổn.

Giống cô, Kỳ Kỳ cũng đã nhận ra tình hình hoàn toàn, cô ta đã biết rằng anh Triệu có vấn đề, có khả năng lớn là kẻ bị ô nhiễm. Trong tình huống như vậy, thông thường mặc kệ anh Tiệu muốn làm gì, cô tacũng không thể tuân theo. Làm sao có thể ngu ngốc đến mức nghe theo lời đối phương như trước?

Điều này rõ ràng là do bị ô nhiễm trước đó!

Cô ta biết ơn nhìn về phía Tô Dung, sau đó cũng lạnh lùng nói: "Các người định lừa chúng tôi à? Mặc dù tôi không biết anh vừa làm gì, nhưng bây giờ chúng tôi đã tỉnh táo."

Anh Tiệu không hiểu tại sao hai người này phản ứng nhanh như vậy, vì vậy anh nhìn về phía đám người Tiểu Lý: "Tôi nghĩ có khả năng lớn là họ đã bị ô nhiễm, các người nghĩ sao?"

Những người chưa uống nước đều gật đầu: "Chắc chắn là bị ô nhiễm, nếu không, làm sao có thể tấn công chúng ta?"

Tiểu Lý thì hoàn toàn bối rối nhìn về phía Tô Dung: "Tôi có thể hỏi, tại sao mới vừa rồi… cô dùng đạo cụ quái đàm không?"

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng Tiểu Lý có thể thấy Tô Dung không có ý định gây hại họ. Nếu không thì trong khoảng thời gian bị tiếng khóc kia làm đau đầu trước đó, họ đã đủ c.h.ế.t 800 lần.

Dựa trên cơ sở này, khi đã phục hồi một phần tỉnh táo, anh ta không dễ dàng bị anh Triệu chi phối nữa, lựa chọn trực tiếp hỏi ý định của Tô Dung. Còn việc Tô Dung có thể nói dối hay không, Tiểu Lý tin rằng mình có thể đánh giá chính xác.

Anh chàng cool ngầu cũng gật đầu, cũng nhìn về phía Tô Dung, không mang theo địch ý: "Vừa nãy cô ép chúng tôi uống nước khoáng, có phải phát hiện ra gì không?"

Khác với họ, nam quả cà không tin tưởng Tô Dung như vậy, anh ta cũng không chính kiến. Với lại hành vi của Tô Dung vừa rồi đúng là rất đáng ngờ, nên anh ta nhìn trái ngó phải rồi chọn cách im lặng, chờ xem tình hình diễn biến.

Phản ứng của những người này đều nằm trong dự đoán của Tô Dung, tình hình đang diễn biến theo chiều hướng tốt. Cô hơi nhíu mày, trả lời một cách ngắn gọn: "Vừa rồi các anh đều bị ô nhiễm, nước khoáng có thể giải trừ ô nhiễm."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back