Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 400: Chương 400



Cô nhớ rất rõ ràng, phía trên tờ hướng dẫn này có hai con dấu, hơn nữa hai con dấu này đều là cô giúp đỡ in lên. Nhưng bây giờ phía trên lại trống không, không có con dấu nào. Nhất thời Tô Dung đã hiểu, tờ hướng dẫn có thể đánh lui được hoa hồng đỏ, không phải dựa vào tờ hướng dẫn, mà là con dấu ở phía trên!

Hai người còn lại cũng kinh ngạc nhìn tờ hướng dẫn trống không, bọn họ còn nhớ, lúc ấy Tô Dung cố ý in con dấu của phòng triển lãm chụp hình lên tờ hướng dẫn này, bây giờ đã trống trơn rồi.

Tô Dung muốn chắc chắn suy đoán của mình, lên tiếng hỏi Adam: "Hai tờ giấy hướng dẫn mà mới vừa rồi cậu ném đi phía trên có mấy con dấu?"

"Một cái có hai con dấu, cái khác có ba con dấu." Adam nói xong, vừa đi đến trước mặt Dwyane, vươn tay đánh thức cậu ta.

Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Xem ra một con dấu có thể thanh trừ phạm vi bán kích 2 mét, con dấu có thể chồng lên."

Con dấu trừ có thể thông quan, còn có thể bảo vệ mình. Đúng là vô cùng có tác dụng. Chỉ là sau lần này dùng, vậy phải đi vào phòng triển lãm gom góp con dấu.

Trong quy tắc thứ 9 của viện bảo tàng nghệ thuật [phòng triển lãm có thể thăm viếng nhiều lần, đi nhiều lần mới có thể lãnh hội được sự tuyệt vời của phòng triển lãm], nửa câu sau là sai.

Nói cách khác mặc dù có thể đi thăm quan nhiều lần, nhưng như vậy không tốt, chắc chắn là nguy hiểm tứ phía.

Nên biết lần đầu tiên thăm quan, đám người Tô Dung cũng không gặp được nhiều nguy hiểm lắm. Ví dụ như "Mặt khóc thút thít’ trong phòng triển lãm chụp hình, cũng với tranh sơn dầu thuần sắc trong phòng triển lãm trong sơn dấu, còn có "tiếng khóc nức nở" trong phòng triển lãm cổ đại. Những nguy hiểm này cũng chưa từng xuất hiện.

Tô Dung vô cùng hiểu vận may của mình, lấy vận may của cô, trên cơ bản chỉ cần ở trong quái đàm có nguy hiểm, cô nhất định sẽ gặp được. Tỷ lệ chỉ 50% trong nháy mắt bị kéo lên 100%.

Nhưng lần đầu tiên đi đến những phòng triển lãm kia thì không gặp các loại tình huống nguy hiểm này, chỉ có thể nói rõ lần đầu tiên bọn họ đi thăm quan sẽ không xuất hiện những nguy hiểm này.

Lần đầu tiên sẽ không xuất hiện, vậy chỉ có thể là lúc đi vào thăm quan lần thứ hai thứ ba sẽ xuất hiện. Mà dù có cách đối phó với những nguy hiểm này, cũng không có khả năng dễ dàng như lúc mới bắt đầu.

Nói cách khác, lần đầu tiên đi thăm quan là độ khó bình thường, mà từ lần thứ hai bắt đầu, sẽ biến thành độ khó cao.

Cái quái đàm quy tắc này đúng là khắp nơi đều có bẫy. May mà không có ai ném tờ hướng dẫn của mình ra, nếu không thì thảm rồi.

Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Dwyane đang xoa đầu mới vừa tỉnh lại, không khỏi thở dài. Những người khác đều đã tham gia mấy phòng triển lãm rồi, cũng không thể nào đi cùng với cậu ta tham quan tiếp nữa, ví dụ như phòng triển lãm chụp hình.

Lấy tình huống của Dwyane, nếu để cho cậu ta một thân một mình đi thăm quan phòng triển lãm chụp hình lần thứ hai, sợ rằng phải chết.

"... Tôi đây là bị cái gì vậy? Tôi lại không c.h.ế.t sao?" Dwyane bị Adam đánh thức mờ mịt nhìn mọi người, lúc nhìn thấy Tô Dung, lộ ra vẻ tức giận: "Tại sao cô lại không cứu tôi!"

Cậu ta nói xong còn muốn đi đến chỗ Tô Dung, còn chưa đi được hai bước đã bị Adam kéo lại: "Cậu muốn làm cái gì?"

"Cô gái kia! Cậu biết không? Lúc ấy cô ta trơ mắt nhìn tộôi bị dây leo hoa hồng làm trật chân té ngã, lại không quay đầu lại cứu tôi!" Dwyane tức giận vô cùng, thấy không thoát được trói buộc của Adam, thì vươn tay chỉ vào Tô Dung mắng: "Tại sao lại có một cô gái độc ác như cô chứ?"

"Ha ha!"

Nhìn bộ dạng này của cậu ra, Tô Dung thật sự không nhịn được cười, thấy Adam không có ý thả tay của người này ra, cô ung dung đi tới trước mặt Dwyane, đứng ở vị trí cậu ta không với tới được.

"Cô cười cái gì? Cô còn có mặt mũi cười à?" Dwyane không hiểu, tức giận mắng.

"Tôi là mẹ của cậu sao?" Trên mặt Tô Dung nở nụ cười thân thiết lại có chút nghi ngờ, thấy Dwyane ngẩn ra, lại tiếp tục thành khẩn hỏi: "Nếu như tôi không phải là mẹ của cậu, cậu có mặt mũi gì yêu cầu tôi mạo hiểm tính mạng cứu cậu?"

Vẻ mặt của cô quá mức thành thật, một lát sau Dwyane mới phát ứng lại Tô Dung đang mắng mình, nhất thời làm ồn ào lên: "Hoa Hạ các người không phải có nói người với người phải giúp đỡ nhau sao? Quả nhiên miệng đầy lời nói dối!"

"Là người cùng người, không phải người cùng chó." Tô Dung tiếp tục thành thật nói: "À, xin lỗi, hình như tôi làm nhục chó rồi."

Mắt thấy Dwyane đang muốn tức giận mắng chửi tiếp, đột nhiên sắc mặt Tô Dung trở nên âm trầm, vỗ nhẹ lên mặt của cậu ta, dịu dàng nói: "Súc sinh cứ ngoan ngoãn đi, nếu lại kêu loạn, tôi sẽ nói những chuyện mà cậu đã làm ra."

Hài hước trong mắt của cô cùng với giọng nói dịu dàng hoàn toàn không hợp, để cho Dwyane đang tức giận cũng không nhịn được lộ ra vẻ nghi ngờ: "Tôi có chuyện gì?"

Nhìn bộ dạng hơi hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh của cậu ta. Tô Dung cũng biết mình không đoán sai. Cô tiến đến bên tai Dwyane, nhẹ giọng nói: "Một chân đạp hai thuyền."

Trong nháy mắt, sắc mặt của Dwyane trở nên tái nhợt. Cậu ta sợ hãi nhìn Tô Dung, thậm chí không dám hỏi tại sao cô biết được.

Còn về Tô Dung làm sao biết? Đương nhiên và quan sát thêm suy đoán rồi.

Dwyane này, có thể sống đến bây giờ, hiển nhiên không phải là người ngu, hoặc là nói cậu ta chắc chắn có mấy phần thông minh. Mà người như vậy lại bị lừa bởi nhân viên đồng phục màu đỏ, rõ ràng cậu ta rất rõ Martini sẽ không dám một mình đi vào phòng triển lãm tượng sáp nguy hiểm, nhưng vẫn tin lời nói dối của nhân viên đồng phục đỏ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 401: Chương 401



Chuyện này rất không phù hợp với lẽ thường.

Sau đó, dưới tình huống hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta lại để cho Cilic biến thành tượng sáp. Đã có biện pháp thông qua, có tấm gương đi trước còn có thể thất bại.

Tổng cộng có ba người, dưới tình huống còn có phương pháp, cuối cùng chỉ có một mình Dwyane là trở lại, vậy sao có thể không cho người ta cảm thấy kỳ lạ được?

Ở trong quái đàm, biểu hiện của Adam khác với bên ngoài, nhưng có một chút giống, chính là cậu ta vô cùng tự tin, có lẽ cũng có thể nói là kiêu ngạo,

Cho nên cậu ta không cho rằng Dwyane ngu ngốc phạm sai lầm như vậy là có cái gì không đúng, mà Tô Dung là người đứng xem, lại có thể dễ dàng phát hiện.

Như vậy Tô Dung suy đoán Dwyane một chân đạp hai thuyền, không chỉ làm việc cho nước A.

Đúng như dự đoán, cô đã đoán đúng.

Mắt thấy bộ dạng thất thần của Dwyane, sẽ không nói mấy lời làm cho người ta chán ghét nữa. Tô Dung mới lui ra phía sau, nhìn về phía Adam: "Như vậy bây giờ tôi dùng phương pháp phòng triển lãm cuối cùng đến trao đổi với cậu?"

Adam phức tạp nhìn Tô Dung, cũng không hỏi cô uy h.i.ế.p Dwyane như thế nào, chỉ là cầm ra một mảnh lá cây màu xanh da trời đưa cho cô: "Nhiệm vụ của phòng triển lãm hiện thực là trước khi tan làm phải từ chức, điểm khó khăn của chỗ này là sẽ khi đi vào điều tra viên sẽ mất hết trí nhớ. Đây là đạo cụ quái đàm suy nhất. Cô ngậm nó vào, tự mình quyết định một chữ mấu chốt. Chỉ cần cô ở trong phòng triển lãm hiện thực nhắc đến chữ mấu chốt đó, là có thể khôi phục trí nhớ."

Tô Dung nghe vậy, nhận lấy lá cây kia, đang muốn mở miệng, đã nghe Adam kiêu ngạo nói: "Trả ân huệ cho cô!"

"Tôi..."

Cô còn chưa nói xong, Adam đã cắt đứt lời của cô: "Cô không cần cảm ơn tội. Con người của tôi có ân báo ân, có oán báo oán, sẽ không để cho cô thua thiệt đâu."

"Không phải..."

"Sau khi đi ra ngoài tốt nhất đừng biểu hiện thân thiết với tôi, tôi không muốn bị bọn họ hiểu lầm chúng ta là bạn." Adam hất cằm, vẻ mặt thật sự rất thiếu đánh.

"Cậu..."

Adam: "Tôi là như vậy, cô không thích cũng không có cách nào."

"..."

Thấy Tô Dung im lặng, trái lại cậu ta nhìn về phía cô hỏi: "Cô muốn nói gì?"

Tô Dung không nhịn được trợn mắt nói: "Tôi muốn hỏi nếu sau khi tôi đi vào bị mất trí nhớ, nuốt lá cây này vào rồi thì nên làm cái gì?"

Không nghĩ đến mới vừa rồi mình hoàn toàn đoán sai, Adam hiếm khi cảm thấy lúng túng. Chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, "hừ" một tiếng: "Đừng dùng nhận biết thiếu thốn của cô suy đoán đạo cụ quái đàm này, sau khi ngậm nó vào miệng thì nó sẽ biến mất, lúc chờ cô khôi phục trí nhớ, lại nhổ nó ra là được."

"Cảm ơn." Tô Dung chân thành nói cảm ơn, quả quyết ngậm mảnh lá cây vào miệng, sau đó suy nghĩ một chút nói chữ mấu chốt: "Chữ mấu chốt là "vấn đề"."

Tô Dung vô cùng hiểu rõ mình, một khi cô bắt đầu suy nghĩ, nhất định sẽ nói ra cái từ này. Coi như mất trí nhớ, cô cũng nhất định sẽ bởi vì nguyên nhân gì đó bắt đầu suy luận.

Chẳng qua cô vẫn là lần đầu tiên thấy được quái đàm quy tắc làm cho người ta mất trí nhớ, cũng không biết đến lúc đó sẽ có tình hình gì. Nhưng Tô Dung dám khẳng định cô tuyệt đối không thích cảm giác mất trí nhớ, cũng may sẽ không duy trì thời gian quá dài.

Bởi vì sau khi đi vào sẽ mất trí nhớ, trước đó nói nhiều đi nữa cũng không có tác dụng gì. Cũng không hàn huyên gì, ba người cùng nhau đi đến phòng triển lãm hiện thực.

Lại là một ngày buồn chán.

Tô Dung nhàm chán nằm ở trên bàn làm việc, bây giờ đã là xế chiều, còn hai giờ nữa là tan làm. Cô đã làm xong hết nhiệm vụ, có thể nói là không có việc gì làm.

Tùy ý lật giở tài liệu, Tô Dung đột nhiên phát hiện xấp tài liệu này có một tờ giấy cô chưa từng thấy. Từ tinh thần tò mò muốn biết, Tô Dung rút tờ giấy này ra. Lúc này mới phát hiện phía trên lại có mấy quy tắc.

《 Quy tắc phòng triển lãm hiện thực》

Một, đây là một công ty giả, nhưng bạn không thể nói chuyện này cho bất kỳ người nào. Nhớ lấy, ai cũng sẽ không tin chuyện này.

Hai, không cần để ý người khác thăm dò từ "hiện thực" với bạn, làm bộ như không nghe thấy.

Ba, từ chối đồ ăn của bất kỳ người nào, dù người đó là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt với bạn.

Bốn, làm ơn trước khi tan làm tìm một lý do thích hợp từ chức, lấy được con dấu từ chức, nếu không bạn sẽ vĩnh viễn không rời khỏi được phòng triển lãm này.

Năm, trước khi từ chức không thể rời công ty.

Sau, ngày cá tháng tư vui vẻ!

Sáu quy tắc rất kỳ lạ, chợt nhìn cảm thấy rất kỳ lạ khủng bổ, nhưng nhìn đến quy tắc màu đỏ cuối cùng, Tô Dung không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô đã nói ra, đang làm việc thật tốt, sao lại bắt đầu có diễn biến kỳ dị rồi?

Thì ra là đùa giỡn của ngày cá tháng tư!

Nhưng hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

Tô Dung lật lịch đặt trên bàn, thật đúng là ngày cá tháng tư. Tô Dung gõ đầu một cái: "Sao đến ngay cả ngày cá tháng tư mình cũng quên.""

"..."

Cô yên lặng chốc lát, ý thức được có chỗ nào đó không đúng. Tô Dung rất hiểu mình, có lẽ Tô Dung sẽ quên ngày 1 tháng 4 là ngày cá tháng tư, nhưng tuyệt đối sẽ không quên hôm nay là ngày 1 tháng 4.

Nhưng mới vừa rồi cô rõ ràng không có chút ấn tượng nào đối với ngày tháng hôm nay, còn phải thông qua lịch để kiếm chứng.

Hình như từ khi nhìn thấy tờ giấy kia thì bắt đầu kỳ lạ rồi, cô lại nhìn về phía những quy tắc kia, đọc lại một lần. Nếu như coi thường quy tắc cuối cùng, mấy quy tắc trước thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ kỹ.

Rất nhanh Tô Dung đã chú ý đến một chỗ kỳ lạ, phần quy tắc này có tên là 《 Quy tắc phòng triển lãm hiện thực》 .**
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 402: Chương 402



"Phòng triển làm hiện thực" là chỗ nào? Công ty của cô đâu có được gọi với cái tên này?

Quy tắc sau đó nói cần phải từ chức trước khi tan làm, theo lý thuyết từ chức rời đi chắc là đang nói công ty này, nhưng trên quy tắc lại nói "rời khỏi phòng triển lãm".

Loại mâu thuẫn này càng làm cho quy tắc thêm phần quỷ dị, nếu quả thật là đùa dai của một người, vậy chắc người này cũng không để lại một cái bug rõ ràng như vậy!

Nhưng vì một phần quy tắc không giải thích được lại đi từ chức công việc đang làm. Nếu cố gắng thêm một ngày nữa cô có thể lấy được khen thưởng cuối năm, công ty rõ ràng có quy định, nếu nghỉ việc trước thời hạn, sẽ không thể nhận được thưởng cuối năm.

Nên biết khen thưởng cuối năm là mấy chục ngàn tệ! Ở trong ngày cá tháng tư từ chức, nhìn qua giống như chỉ có đứa ngốc mới làm.

Tờ quy tắc này chỉ có một mình cô nhận được sao?

Tô Dung không các định đánh giá xung quanh.

Đồng nghiệp bên cạnh có quan hệ không tệ thấy cô đột nhiên nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cô nhìn cái gì vậy?

Cô ấy hỏi xong, lại tiện tay đưa cho Tô Dung một miếng bánh quy nhỏ: "Là tôi tự làm, nếm thử xem mùi vị như thế nào?"

Theo bản năng, Tô Dung nhớ đến quy tắc thứ ba [từ chối thức ăn của bất kỳ người nào đưa cho bạn, dù là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt ] mình mới đọc được.

Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy tờ quy tắc kia rất hoang đường, nhưng Tô Dung vẫn lựa chọn lắc đầu, từ chối miếng bánh quy nhỏ kia: "Tôi bắt đầu giảm cân rồi, từ chối tất cả quà vặt."

"Cô gầy như vậy, sao đột nhiên muốn giảm cân?" Đồng nghiệp kinh ngạc hỏi.

"Mặt tôi gầy thôi, nhưng đã có mỡ bụng rồi." Tô Dung vừa trả lời, vừa tỉnh bơ quan sát tài liệu ở bên cạnh bàn của cô ấy.

Tờ giấy quy tắc này được làm từ chất liệu có chút đặc biệt, không phải là giấy A4 bình thường. Hiển nhiên trên bàn của đồng nghiệp cũng không có phần quy tắc này, chỉ có một mình cô nhận được thôi.

Ai lại đặc biệt đùa dai với cô chứ? Trong công ty, có quan hệ tạm được cũng chỉ có một vị đồng nghiệp này thôi, còn là do vì cô ấy ngồi bên cạnh cô, Tô Dung cố ý kết bạn.

Trong công tác, trước mắt cô không có cơ hội thăng chức, cũng không có mâu thuẫn với người khác.

Dưới tình huống như vậy, những người không quen khác không thể nào lại đùa như vậy với cô, muốn cô chủ động từ chức sao?

"Có vấn đề..." Tô Dung nhíu mày lẩm bẩm một câu.

Một câu này vừa ra khỏi miệng, đột nhiên cô ngây người tại chỗ. Nhiều trí nhớ lũ lượt vọt vào đầu, để cho cô cảm thấy đầu thật đau.

Thật vất vả sắp xếp trí nhớ trong đầu xong, Tô Dung xoa thái dương, nhổ ra miếng lá cây đã biến thành màu trắng. Đôi mắt của cô trở nên tỉnh táo rõ ràng.

Thì ra là như vậy, cái đạo cụ quái đàm thật sự quá có tác dụng, trí nhớ hoàn toàn quay trở lại rồi.

Tô Dung nhanh chóng viết một lá đơn từ chức, lý do là muốn gây dựng sự nghiệp tự mở phòng thám tử của mình.

Tô Dung suy nghĩ một chút, cô không lập tức rời đi, mà là quan sát khắp nơi. Theo lý thuyết ba điều tra viên bọn họ đều tiến vào phòng triển lãm này, như vậy phải ở cùng một công ty mới đúng. Nếu như có thể, cô vẫn hy vọng có thể giúp đỡ hai người khác một chút.

Dù sao trong quy tắc, quy tắc cuối cùng "Ngày cá tháng tư vui vẻ" Thật sự quá phạm quy, rất có thể để cho người ta trực tiếp coi thường vấn đề bên trong.

Tầng một không có, vậy có thể ở tầng hai. Hoặc là phòng triển lãm cố ý để cho bọn họ không nhìn thấy nhau, hoặc là không thấy rõ mặt nhau.

Tô Dung suy nghĩ một chút, cũng không đi tìm nữa, mà là đi đến phòng làm việc của lãnh đạo ở tầng một, từ chức với lãnh đạo trước.

"Tại sao cô muốn từ chức?" Đôi mắt sắc bén của lãnh đạo liếc nhìn Tô Dung, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, thật giống như một khi câu trả lời của cô có gì đó sai, sẽ lập tức lấy đi tính mạng của cô.

"Tôi muốn mở văn phòng thám tử!" Lúc nói ra lời này, trên mặt của cô tràn đầy nhiệt tình: "Tôi muốn đi tìm sự thật, đây chính là số mệnh của tôi."

Hiển nhiên lãnh đạo không nhìn ra chút sơ hở nào từ vẻ mặt của cô, bởi vì Tô Dung thật sự giống như một người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết.

Cô ta đẩy mắng kiếng nói: "Tôi đề nghị cô nên suy nghĩ lại, quyết định này có chút qua loa rồi đó, cô không cảm thấy sao?"

"Nhưng tôi còn trẻ mà!" Tô Dung cười híp mắt trả lời: "Tôi có tư cách qua loa một lần, không phải sao?"

Nghe vậy, lãnh đạo phức tạp nhìn cô, tiếp tục khuyên: "Kiên trì một chút nữa là cô có khen thưởng cuối năm, vừa khéo có thể làm vốn để gây dựng sự nghiệp."

Đúng là như vậy, đây cũng là vấn đề cần giải thích nhất. Nói thật Tô Dung cũng rất đau lòng! Đáng tiếc bây giờ cô nhất định phải lập tức từ chức: "Không cần đâu lãnh đạo, tôi tiết kiệm một khoản tiền cho công ty, chẳng lẽ cô không vui sao?"

Lãnh đạo không biết nói gì nữa, qua một phút sau thì gật đầu, in con dấu vào trong đơn từ chức của cô.

Bây giờ Tô Dung chỉ cần đi ra khỏi cửa công ty, là có thể thông qua phòng triển lãm này.

Nhưng cô không có lập tức rời đi, mà ở trong công ty cổ vũ tuyên dương chuyện mình từ chức, nói cho mọi người, mời mọi người ngày mai chơi trò chơi mới ra "Bắt chước toàn bộ quy tắc", sau đó lúc này mới đẩy cửa rời đi.

Bắt chước toàn bộ quy tắc = thế giới giả.

Cô đã làm hết tình hết nghĩa, hy vọng hai người kia có thể hiểu ám chỉ của cô.

Rời khỏi phòng triển lãm, Tô Dung nhìn tờ hướng dẫn đã có năm con dấu của mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Đã tập hợp đủ con dấu, vậy có thể trực tiếp rời đi đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 403: Chương 403



Nhưng một giây tiếp theo, cô không cười nữa, nghi ngờ nói: "Nhưng thật là như vậy sao?"

Trong đại sảnh trừ nhân viên đồng phục xanh dương ở trong quầy ra thì không có một bóng người nào, Tô Dung đi tới ghế ngồi xuống, híp mắt lại suy nghĩ.

Theo lý thuyết bây giờ cô đã gom đủ năm con dấu, có thể trực tiếp từ cửa rời khỏi quái đàm quy tắc kia. Nhưng cô biết rõ mình khẳng định quên mất một thứ, cái này làm cho cô không yên tâm rời đi được.

Vấn đề biểu hiện rõ ràng nhất --- tại sao cho đến bây giờ trong quái đàm này không có một người nào chết.

Lúc trước từng chuyện đến dồn dập, Tô Dung không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này. Bây giờ yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ, cô lập tức đã hiểu.

Điều kiện đi ra khỏi quái đàm quy tắc này là thông quan, còn có hai loại khả năng nữa là thông quan thất bại và chết. Theo lý thuyết ba khả năng này đã bao trùm hết tất cả tình huống có thể xảy ra, nhưng hết lần này đến lần khác còn chừa một chỗ trống, cũng chính là tình huống bây giờ của mấy người kia.

Bọn họ ở trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng không có hoàn toàn thất bại trong chuyện thông quan. Bởi vì bọn họ mở mắt ra, là có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thông quan.

Nói cách khác cũng bởi vì chưa đạt được đầy đủ điều kiện rời đi, bọn họ không thể rời khỏi quái đàm này được. Đoán chừng chờ cô về thực tế, là có thể nhìn thấy mấy người này còn đang ở trong trạng thái hôn mê, và cứ hôn mê mãi mãi như vậy.

Chờ chút?

Đột nhiên Tô Dung ý thức được một chuyện:"Thực tế?"

Cô bỗng dưng trợn to hai mắt: "Cổ đại đối ứng với hiện đại!"

Theo lý thuyết phòng triển lãm cổ đại đối ứng với phòng triển lãm hiện đại. Nhưng hết lần này đến lần khác trong quy tắc lại viết là phòng triển lãm hiện thực.

Hiện thực và hiện đại không giống nhau, đây là một chuyện rất dễ dàng nhìn thấy.

Từ trước đến giờ quái đàm quy tắc đều rất chặt chẽ cẩn thận, nhất là chuyện rất giỏi chơi chữ, không thể nào tự nhiên xuất hiện sai lầm như vậy.

Cho nên phòng triển lãm hiện thực còn có một ngụ ý khác!

Tô Dung lại nghĩ đến suy đoán lúc trước, cô vẫn cho rằng phòng triển lãm là đối ứng với nhau, ví dụ như phòng triển lãm chụp ảnh đối ứng với phòng triển lãm tranh sơn dầu, phòng triển lãm cổ đại đối ứng với phòng triển lãm hiện thực. Nhưng nếu như hiện thực không đối ứng với cổ đại, Vậy thì là cái gì?

Ảo tưởng.

Lập tức trong đầu Tô Dung xuất hiện từ này.

Cô nhớ rất rõ ràng, vốn dĩ quái đàm quy tắc này chính là ảo cảnh do quỷ quái chế tạo ra. Nói cách khác "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng" cũng là một cái phòng triển lãm lớn.

Như vậy lại có một vấn đề xuất hiện, phòng triển lãm to lớn này thông qua như thế nào?

Nhất định lấy được con dấu chính là phương pháp thông qua, Tô Dung đi về phía trước hỏi nhân viên đồng phục xanh dương trước quầy: "Viện bảo tàng nghệ thuật của các người có trưởng viện không?"

"Trưởng viện? Chính là tôi đây." Nhân viên đồng phục xanh dương đứng sau quầy cười trả lời.

Đáp án này làm cho Tô Dung có chút kinh ngạc, cô không nghĩ đối phương là trưởng viện. Chỉ là đây cũng là chuyện tốt, cô truy hỏi: "Vậy trong viện bảo tàng của các người có thứ gì giống như con dấu kỷ niệm hay không?"

Nhân viên đồng phục xanh dưới từ trong ngăn kéo ở phía dưới cầm ra một con dấu màu đỏ, phía trên có đồ án hoa hồng: "Có, xin hỏi du khách cần con dấu sao?"

Thấy vậy, Tô Dung nhíu mày lại, bình tĩnh đặt tờ hướng dẫn lên trên bàn, nhân viên cầm con dấu, muốn in xuống tờ giấy hướng dẫn kia.

Lúc con dấu sắp đụng vào tờ hướng dẫn, đột nhiên Tô Dung nắm thật chặt lấy cái tay kia của hắn ta, không chút do dự vén tay áo của hắn ta lên.

Bên trong áo khoác màu xanh dương bất ngờ xuất hiện tay áo màu đỏ.

Không nói gì, Tô Dung cười như không cười nhìn hắn ta, trong tay đã cầm chặt [xẻng phệ linh].

Mới vừa rồi cô đột nhiên phản ứng lại, cô là một mình đi ra ngoài, vậy nơi đi đến nhất định phải là đại sảnh hoa hồng đỏ mới đúng.

Hoa hồng đỏ trong đại sảnh không biết bị ai mang đi, bây giờ cả đại sảnh trống không không có gì. Mà nhân viên đứng trong quầy lại mặc đồng phục màu xanh dương, chuyện này làm cho Tô Dung mới vừa mất trí nhớ theo bản năng cho rằng đây là đại sảnh hoa hồng trắng.

Nhưng mới vừa rồi nghe nhân viên thừa nhận mình là trưởng viện, hơn nữa còn dễ dàng lấy con dấu ra, Tô Dung thức tỉnh!

Sao có thể dễ dàng để cho cô đạt được mục tiêu như vậy!

Lúc này trí nhớ của cô lại được sắp xếp rõ ràng thông suốt hơn, trong đó bao gồm chuyện một người rời khỏi phòng triển lãm sẽ đến đại sảnh hoa hồng đỏ.

Tô Dung dám khẳng định mình đã bị ô nhiễm, đoán chừng là ở trong quái đàm quy tắc này quá dài. Nếu không cũng không thể nào thiếu chút nữa quên mất chuyện này được.

Người đàn ông trong quầy thấy thân phận đã bị phơi bày, nhất thời vẻ mặt trở nên dữ tợn, giống như một con ác quỷ, sau lưng có vô số dây leo màu xanh bay ra, trên đỉnh của dây leo chính là một bông hoa hồng đỏ thật lớn, ở giữa bông hoa hồng là hàm răng bén chọn, giương nanh vuốt tuyên chiến với Tô Dung.

Vốn dĩ đó là một bông hoa hồng lãng mạn xinh đẹp, lúc này lại trở nên dữ tợn m.á.u tanh, không nhìn ra được chút vẻ đẹp nào cả.

Tô Dung trực tiếp móc [xẻng phệ linh], cứng đối cứng với hắn ta, vốn dĩ [xẻng phệ linh] lấy được trong vườn bách thảo, là một vũ khí tuyệt vời đối phó với thực vật, thậm chí còn có tác dụng vượt mức.

Nhân viên đồng phục đỏ đứng sau quầy chỉ huy thực vật của mình điên cuồng công kích. Hắn ta có thể thả ra vô số dây leo, hoàn toàn không quan tâm đến công kích của Tô Dung.

Tô Dung cũng vung xẻng lên, quét sạch tất cả dây leo qua một bên, một tay đặt lên trên đài, phát lực nhảy qua quầy gỗ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 404: Chương 404



Cô cúi đầu nhìn thử, đúng như dự đoán, nhân viên đồng phục đỏ không phải là người bình thường. Nửa người dưới của hắn ta chính là dây leo cường tráng, vững vàng cắm ở trong đất.

Đây là một người thực vật!

Vậy không phải là rất hợp với cô sao? Tô Dung nở một nụ cười giảo hoạt, trực tiếp dùng [xẻng phệ linh] xúc xuống bên cạnh của nhân viên, dùng sức đào xuống phía dưới.

Một giây tiếp theo, cả gốc cây của nhân viên đồng phục đỏ đều bị xúc lên từ dưới đất.

Đây vốn chính là tác dụng chính của [xẻng phệ linh], có thể tiêu diệt bất kỳ thứ gì ở trong đó. Nếu như là xẻng bình thường, cô còn phải vận lộn với đối phương một lát nữa.

Trong nháy mắt khi phần gốc bị bật ra ngoài, sắc mặt nhân viên đồng phục đỏ lập tức xám xanh, oán độc nhìn Tô Dung, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không phát ra được. Không qua mấy giây, hắn ta giống như cá ở trên bờ, vì thiếu oxy mà chết.

Tô Dung tùy ý đá thân thể của hắn ta, sau đó bắt đầu lụt soát quầy gỗ, nhìn xem thử có tìm được đầu mối gì không.

Trong ngăn kéo không có gì, trái lại ở trong cái động đào bật gốc của nhân viên đồng phục đỏ có một đóa hoa hồng màu trắng. Hoa hồng màu trắng kia bị đất che dấu, rất không bắt mắt. Nếu như không phải cô tỉ mỉ, đoán chừng đã bỏ qua rồi.

Trong nháy mắt khi Tô Dung chạm vào hoa hồng trắng kia, hoa hồng trắng biến thành một con dấu màu trắng, giống như đúc với con dấu màu đỏ mà nhân viên đồng phục đỏ lấy ra trước đó, chỉ là khác màu sắc mà thôi.

Hiển nhiên đây mới là con dấu của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng, Tô Dung in con dấu cho mình xong, sau đó yên lặng chờ đợi ở chỗ này. Tô Dung biết sớm muộn gì cũng sẽ có người đến. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sớm muộn gì cũng đến. Mặc dù chỗ này có một cái cửa, nhưng Tô Dung cũng không dám từ chỗ này đi ra ngoài.

Đúng như dự đoán, hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng chờ được Ngũ Minh Bạch. Ngũ Minh Bạch đi ra đứng ở cửa rất lâu, hiển nhiên đang sắp xếp lại trí nhớ.

Không quấy rầy đến anh ấy, Tô Dung cứ ở một bên chờ. Qua một lúc lâu, cuối cùng Ngũ Minh Bạch cũng tỉnh hồn lại, cười khổ nói với Tô Dung: "Mất trí nhớ quả thật đáng sợ, tôi thiếu chút nữa đã ở lại bên trong đó rồi."

"Đúng vậy, phần thưởng cuối năm đúng là rất hấp dẫn." Tô Dung ưu sầu nói: "Người bình thường ai lại từ chức trong lúc sắp nhận được phần thưởng cuối năm chứ?"

"Phần thưởng cuối năm? Phần thưởng cuối năm gì?" Ngũ Minh Bạch nghi ngờ hỏi.

Tô Dung cũng nghi ngờ, rất nhanh kịp phản ứng: "Cám dỗ ở chỗ anh là gì? Ý của tôi là, nếu như không từ chức sẽ được cái gì?"

"Có được cơ hội nghỉ nửa năm có lương." Lúc nói ra những lời này, mắt thường có thể thấy sự sợ hãi trên mặt anh ấy.

Quả thật quá đáng sợ, Tô Dung nghĩ nếu là mình cũng sẽ rất thích phần thưởng này. Chẳng qua bây giờ cô mới biết cám dỗ mà mọi người đối mặt lại khác nhau, cũng không biết Serena có tránh được hay không.

"Đúng rồi, tôi lại lấy được một con dấu." Tô Dung nói chuyện mình đã trải qua mới vừa rồi cho anh ấy, sau đó in con dấu lên tờ hướng dẫn của anh ấy.

Sau khi con dấu này in đến lần thứ hai, lập tức biến mất. Tô Dung nhún vào nói: "Xem ra một con dấu chỉ có thể dùng hai lần, tôi đoán chắc là phía dưới quầy của những nhân viên đồng phục đỏ đều có cất giấu một con dấu. Chờ lát nữa lúc anh tiến vào phòng triển lãm tượng sáp, giả bộ lấy tờ quy tắc và hoa hồng, ra tay với cái quầy gỗ kia."

Ngũ Minh Bạch gật đầu, tạm thời nhịn chuyện "vẫn còn có một con dấu" làm cho mình kinh ngạc, thân thiết hỏi: "Vậy cô thì sao?"

"Tôi nhất định không thể đi vào với anh được, lúc đó phòng triển lãm sẽ nâng cao độ khó lên." Tô Dung trả lời: "Nếu như Adam đủ thông minh, khi nhìn thấy tôi vẫn chưa trở lại, cậu ta có thể đoán được tôi lại phát hiện đầu mối gì đó. Từ đó đến tìm tôi. Sau khi các người trở về cũng có thể nói với cậu ta một tiếng, để cho cậu ta đến tìm tôi."

Tất nhiên Adam sẽ không ngốc cho rằng cô thu được năm con dấu rồi thì trừ tiếp rời từ đại sảnh hoa hồng đỏ. Vậy suy nghĩ một chút cũng đoán được cô lâu như vậy còn chưa về nhất định là có vấn đề. Lấy độ hiểu biết ngắn ngủi của Tô Dung đối với cậu ta, chắc cậu ta sẽ đi tìm cô.

Chẳng qua coi như không tìm cũng không sao, sau khi Ngũ Minh Bạch trở lại khẳng định cũng tới cứu cô.

Nhớ đến một chuyện lúc trước mình đang suy nghĩ, Tô Dung lập tức nói: "Đúng rồi, có một việc tôi muốn nói cho anh biết. Quái đàm quy tắc này có vấn đề, những người hôn mê kia không nhất định có thể về được thực tế."

Cô nói suy đoán lúc trước của mình, quả nhiên thấy được khuôn mặt tràn đầy trình trọng của Ngũ Minh Bạch: "Ý của cô là, chúng ta phải g.i.ế.c những người hôn mê đó, mới có thể để cho bọn họ trở lại thế giới thực tế? Nhưng giống như Pitt và Martini thì thế nào?"

Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi không thể cứu được hết tất cả mọi người, anh cũng vậy."

Biết cô nói đúng, Ngũ Minh Bạch yên lặng hồi lâu, một lát sau mới miễn cưỡng cười nói: "Nguồn ô nhiễm thì sao? Tiêu diệt nguồn ô nhiễm, mọi người khẳng định đều có thể đi ra đi!"

"Nguồn ô nhiễm ở trong tay sở nghiên cứu số 3." Đột nhiên Adam từ một cánh cửa đi ra, đến trước mặt hai người, hỏi: "Mới vừa rồi hai người thảo luận cái gì? Rại sao muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm?"

Ngũ Minh Bạch nói suy đoán mới vừa rồi của Tô Dung cho cậu ta, bao gồm con dấu hoa hồng trắng có giới hạn và điều tra viên hôn mê.

Nghe xong lời kể của anh ấy, Adam nhíu mày: "Chắc chắn "sở nghiên cứu số 3” sẽ không vì mấy người này tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này đâu."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 405: Chương 405



Lấy hiểu biết của cậu ta đối với “sở nghiên cứu số 3”, đối với bọn họ mà nói mấy mạng người cũng không bằng chuyện nghiên cứu, nghiên cứu rõ ràng quỷ quái, có thể cứu được càng nhiều hơn. Tất nhiên sẽ không tiếc rẻ mấy mạng người.

Đây chính là tôn chỉ của bọn họ, hy sinh một ít người, cứu được càng nhiều người.

Nếu như tất cả quốc gia hợp tác tạo áp lực với “sở nghiên cứu số 3”, cũng bỏ ra lợi ích nhất định, có lẽ bọn họ sẽ tiêu diệt nguồn ô nhiễm kia. Nhưng không nói đến quốc gia khác, nếu người c.h.ế.t không quá nhiều, nước A sẽ không làm gì cả.

Lần này vì để làm nổi bậc cậu ta, quốc gia bọn họ cũng không phái nhiều người lợi hại đến. Ít nhất mấy người lợi hại đều có thể thông quan, cho nên không cần băn khoăn.

"Không, đột nhiên tôi nghĩ đến người bị ô nhiễm và biến thành tượng sáp, chắc được tính là thông quan thất bại đi?" Tô Dung nghĩ đến một chuyện: "Nếu như bọn họ thông quan thất bại, đều sẽ bị truyền ra ngoài."

Đôi mắt của cô tràn đầy ánh sáng: "Mà nếu như bọn họ không được phán định là thông quan thất bại, vậy chứng minh trong quái đàm này có vật gì đó có thể để cho bọn họ khôi phục bình thường, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ!"

Lời này hiển nhiên làm thay đổi suy nghĩ của mọi người, Ngũ Minh Bạch phấn khởi nói: "Cô nói đúng, xét thấy chúng ta không biết rốt cuộc bọn họ có bị truyền ra ngoài hay không, cho nên bây giờ tốt nhất vẫn tìm thử có đạo cụ gì có thể để cho bọn họ khôi phục bình thường hay không?”

Thật ra Tô Dung đúng là có vật này, trong tay cô có viên thuốc kia. Nhưng cô không biết rốt cuộc viên thuốc này có cứu được người hay không, cũng không thể lấy ra được.

Đối với Tô Dung, so sánh với tính mạng của những người khác, chuyện cô bại lộ thân phận vẫn quan trọng hơn. Dù sao từ thái độ của Bạch Liễm cũng có thể biết được, nếu cô bại lộ thân phận sẽ bị "nó" chú ý đến, từ đó dễ dàng bị mất mạng.

"Còn có một vấn đề." Đột nhiên Adam nói: "Điều tra viên bị lạc trong phòng triển lãm, chúng ta cũng không chắc chắn có thể tìm được."

Lúc này Dwyane vẫn luôn hoảng hốt thất thần ngẩng đầu lên nói: "Nếu không tôi vẫn là tự sát để đi ra ngoài đi!"

Bây giờ trên tờ hướng dẫn của cậu ta không có bất kỳ con dấu nào cả, mặc dù biết phương pháp lấy được con dấu, nhưng trước đó nghe bọn họ nói chuyện, ý thức được khả năng một mình có thể thu gom được sáu con dấu rất là mong manh.

Thà đi một chuyến nữa, còn gặp phải nguy hiểm mới, không bằng trực tiếp trở lại thực tế, ít nhất như vậy có thể đảm bảo còn sống rời đi.

Suy nghĩ của cậu ta giống Adam, chính phủ nước A sẽ không nguyện ý bỏ cái giá lớn cứu bọn họ ra ngoài. Tất nhiên thông qua sẽ được chính phủ khen thưởng, nhưng nếu dưới điều kiện mình bị nhốt vĩnh viễn ở chỗ này, cậu ta lựa chọn buông tha.

"Có thể." Đây là một phương pháp tự mình biết mình rất tốt, Adam gật đầu, lại ra lệnh: "Chẳng qua trước đó, cậu phải trở về chỗ Diana đi, chờ chúng tôi rời đi xong thì mới tự sát rời đi. Nếu không c.h.ế.t thêm mấy người, tôi cảm thấy "nó" lại kéo theo hoa hồng đỏ trở về."

Dù sao dựa theo suy đoán lúc trước của bọn họ, c.h.ế.t hơn một nửa "nó" sẽ xuất hiện. Vậy lúc này nếu như c.h.ế.t càng nhiều hơn, chẳng phải nó lại xuất hiện sao?

Trên tay bọn họ có hướng dẫn, nhưng nếu như hoa hồng đỏ xuất hiện lần nữa, sợ rằng bọn họ sẽ bị mất con dấu trên tờ hướng dẫn giống với Dwyane.

Nghe được đối thoại của bọn họ, Tô Dung lắc đầu một cái: "Không cần lo lắng một điểm này, phán đoán trước đó của chúng ta bị sai rồi."

“Sao lại nói như vậy." Ngũ Minh Bạch hỏi,

Tô Dung giải thích: "Trước đó chúng ta cho rằng "Người c.h.ế.t hơn phân nửa" hoa hồng đỏ sẽ xuất hiện, nhưng tôi phát hiện không phải như vậy. Điều kiện để cho hoa hồng đỏ xuất hiện là "Số người còn lại ở hiện trường ít hơn sáu người."

Từ mặt ngoài thì hai điều kiện này có cùng một ý, nhưng trên bản chất lại không giống nhau. Chẳng qua rất khó hiểu, khó phân tích.

Adam là người đầu tiên hiểu ý của cô, cậu ta nhíu mày lại nói: "Tại sao lại nói như vậy? Suy luận lúc trước vẫn là do cô nói đi?"

"Ừ, cho nên tôi nói suy đoán của tôi sai rồi." Tô Dung nói chuyện rất thản nhiên. Trong quá trình phá án, có suy đoán sai lầm là chuyện rất bình thường, chỉ cần cuối cùng có thể phát hiện ra chân tướng là được.

Thấy những người khác đều không hiểu, cô giải thích từng bước: "Các người có phát hiện, trong quái đàm này, con số 6 rất thường xuyên xuất hiện không. Mỗi phòng triển lãm có sáu quy tắc, tổng cộng có sáu phòng triển lãm. Cho nên tôi nghĩ, nếu chúng ta có số người ít hơn sáu thì sẽ kích hoạt nguy hiểm, cũng không phải bởi vì nhân số ít hơn một nửa, mà chỉ bởi vì ít hơn sáu người mà thôi."

Nghe được lời giải thích này, ba người đều bừng tỉnh hiểu ra. Dwyane lập tức nói: "Nếu không ảnh hưởng, vậy bây giờ tôi lập tức đi ra ngoài."

Tô Dung liếc nhìn Ngũ Minh Bạch, lắc đầu một cái: "Chờ một chút, nếu như Serena còn chưa ra, cậu còn phải đi theo Ngũ Minh Bạch đến phòng triển lãm tượng sáp một chuyến."

"Tại sao tôi phải đi với anh ta? Tôi lại không cần..." Dwyane còn chưa nói xong, nhìn thấy Tô Dung mỉm cười nhìn chằm chằm mình, Dwyane lập tức hoảng sợ, bực bội gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ đi một chuyến với anh ta."

"Tôi hy vọng Ngũ Minh Bạch có thể còn sống đi ra ngoài." Tô Dung dùng giọng điệu uy h.i.ế.p nói với Dwyane một câu như vậy, lúc này mới quay đầu nói với Ngũ Minh Bạch: "Anh cẩn thận một chút, Dwyane đã đi qua phòng triển lãm tượng sáp một lần rồi, cho nên độ khó lần này sẽ được nâng cấp. Nếu như có thể, tốt nhất vẫn chờ Serena đi ra lại cùng đi. Chẳng qua mặc kệ như thế nào, đừng quên mang tờ hướng dẫn của Dwyane đi ra. Vậy tôi và Adam đi ra trước đây."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 406: Chương 406



Sở dĩ cô không đi theo đối phương giúp đối phương lấy con dấu của phòng triển lãm tượng sáp, là bởi vì trên người của cô có nhiều đạo cụ quái đàm, Nhưng họp thành một đội với Ngũ Minh Bạch sẽ không thể nào sử dụng đạo cụ. Hơn nữa còn phải khắc chế thuộc tính sức mạnh của mình, để tránh cho anh ấy nhìn ra được đầu mối. Cảm giác đó làm cho người ta rất khó chịu, cho nên cô lựa chọn để cho người khác đi cùng với Ngũ Minh Bạch.

Cô nắm được nhược điểm của Dwyane, cho nên cậu ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ, là thí sinh tốt nhất.

Chờ hai người gật đầu rồi, Tô Dung và Adam tùy tiện từng người đi vào một cái cửa. sau đó Adam lấy ra một sợi dây, dễ dàng trói nhân viên đồng phục đỏ trong quầy, sau đó đào cô ta lên.

Bắt được con dấu, in con dấu vào trong tờ hướng dẫn, hai người mới xoay người rời đi, quả nhiên lại trở lại đại sảnh hoa hồng màu trắng.

Trong tay Adam nắm một con dao, không chút do dự chấm dứt tính mạng của ba người trong đại sảnh, nhìn về phía Tô Dung: "Đi sao?"

Cậu ta muốn rời khỏi quái đàm quy tắc này.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lắc đầu, đi đến chỗ nhân viên đồng phục xanh dương ở sau quầy. Nhờ kinh nghiệm mới vừa rồi, cô cố ý quan sát cẩn thận một chút, chắc chắn đối phương không phải là nhân viên đồng phục đỏ ăn mặc như nhân viên nhân viên đồng phục xanh dương, mới yên tâm hỏi: "Có mấy du khách ở trong phòng triển lãm chưa ra, các người có thể giúp tôi tìm không?"

Cô chỉ là thuận miệng hỏi thử. Trong lòng cũng không có ôm hy vọng gì. Sở dĩ muốn hỏi như vậy cũng là bởi vì trước đó Tô Dung nghĩ như vậy --- nếu những người kia còn ở lại bên trong quái đàm quy tắc, vậy chứng minh bọn họ nhất định có cách rời khỏi phòng triển làm, nếu không đã bị trực tiếp phán định thất bại rồi.

Làm cho người ta kinh ngạc là, nhân viên đồng phục xanh dương lại thật sự gật đầu: "Một tờ hướng dẫn, có thể triệu hồi một du khách. Nhưng trạng thái lúc trở về của bọn họ sẽ không được đảm bảo."

Ý của lời này chính là nếu như bọn họ bị ô nhiễm trong phòng triển lãm, vậy lúc đi ra vẫn sẽ bị ô nhiễm, đây là không có cách nào thay đổi được.

Nhưng chuyện này cũng đúng cho bọn họ vui mừng rồi, Tô Dung và Adam không khỏi kinh ngạc trợn to mắt. Thật ra bọn họ không có tờ hướng dẫn của điều tra viên bị kẹt trong phòng triển lãm, nhưng cũng may bọn họ có không ít tờ hướng dẫn của điều tra viên bị hôn mê.

Tô Dung nhanh chóng tính: "Chúng tôi tổng cộng có 12 người, nếu như cộng thêm Serena, thì có năm người đi lạc trong phòng triển lãm. cho nên chúng ta cần năm tờ hướng dẫn."

“Bây giờ chúng ta có bốn tờ còn dư, chờ Dwyane trở về hiện thực, dùng tờ hướng dẫn của cậu ta là được."

Trong lời của hai người đều không có ý lấy tờ hướng dẫn của mình điền vào chỗ trống, coi như không có Dwyane, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.

Nói đến Adam, mục đích lớn nhất của toàn bộ liên minh nước A tham gia quái đàm này chính là vì đảm bảo cậu ta có thể bình an vô sự thông quan, hoàn thành kế hoạch quốc gia, cho nên chuyện cậu ta thông qua được ưu tiên đầu tiên, sinh mạng của những người khác hoàn toàn không quan trọng.

Mà Tô Dung, cô cũng chỉ cần cứu Pitt mà thôi, bởi vì Pitt là người liên minh với Hoa Hạ của bọn họ.

Còn về Serena và người đàn ông nước ngoài, Tô Dung nguyện ý cứu bọn họ là cô có lòng tốt, nhưng cô không tốt đến mức buông tha cơ hội mình thông quan đi cứu người khác.

Đợi chừng một tiếng, cuối cùng Ngũ Minh Bạch và Dwyane cũng xuất hiện. Lúc này Dwyane và Cilic đã biến thành tượng sáp.

Ngũ Minh Bạch lắc đầu nói: "Bọn tôi chờ rất lâu cũng không chờ được Serena, cho nên tôi và Dwyane đi vào phòng triển lãm tượng sáp. Tô Dung, cô suy đoán không sai, phòng triển lãm mà tôi đi vào không giống như những gì cô nói. Tất cả tượng sáp của khu hình người đều có bộ dạng giống tôi và Dwyane như đúc, nhưng không có cái nào có thể động đậy."

Chỉ một câu nói này thôi, là có thể biết nguy hiểm như thế nào. Tô Dung nói cách dựa vào tờ hướng dẫn có thể gọi điều tra viên cho anh ấy, Ngũ Minh Bạch vô cùng vui mừng, lập tức lấy tờ hướng dẫn của Dwyane ra: "Quá tốt rồi! Như vậy chúng ta có thể cùng đi ra ngoài được rồi!"

Ba người giao năm tờ hướng dẫn cho nhân viên đồng phục xanh dưới, nhân viên đồng phục xanh dương kia lập tức nhận lấy xé mấy tờ hướng dẫn kia.

Không quá một phút, mấy cánh cửa đồng loạt mở ra.

Bốn người một tượng sáp từ bên trong đi ra, trong đó sắc mặt của Pitt vẫn tái nhợt, mà Serena và hai người khác thì đều là vẻ mờ mịt, thật giống như không biết đây là ban ngày hay ban đêm.

Adam nhanh chóng dùng đạo cụ trói bốn người lại, cầm con d.a.o đến kết thúc cho bọn họ.

Đối với con d.a.o của cậu ta có thể làm tổn thương Pitt đã trở thành quỷ quái. Tô Dung rất hâm mộ. Phải biết vũ khí duy nhất có thể tạo thành thương tổn đến quỷ quái trong tay cô chính là [xẻng phệ linh] mà thôi.

Chủ nghĩa tư bản đáng chết!

Nhiệm vụ hoàn thành, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đi trước đấy." Adam là người duy nhất còn lại của nước A vẫy tay một cái, sau đó đi ra ngoài.

Tô Dung nhanh chóng gọi cậu ta lại: "Tôi có thể hỏi vai trò của Serena trong này là gì không? Dĩ nhiên, nếu như không được cũng có thể không nói."

Lấy năng lực quan sát của cô tất nhiên nhìn ra Serena không đúng, chỉ là cô ta cũng không làm chuyện xấu gì. Cho nên cô mới hỏi câu này.

"... Nằm vùng, cùng với vu oan." Adam hơi dừng bước chân lại, lời ít ý nhiều trả lời, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Tô Dung nhíu mày, nhìn Ngũ Minh Bạch, sau đó hai người cũng đi đến cánh cửa lớn ra vào kia, cùng nhau rời khỏi viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 407: Chương 407



Khi ý thức trở về, Tô Dung nhắm mắt lại bình phục một chút, mới lại mở mắt ra.

Bởi vì người tỉnh lại rất ít, cho nên cô mới vừa mở mắt, lập tức làm cho những người khác chú ý. Mai Lạc phụ trách bên này lại gần hỏi: "Tô Dung? Em thế nào rồi? Bây giờ cảm thấy sao?"

Tô Dung trừng mắt một chút, suy nghĩ trở lại, chậm rãi trả lời: "Thông quan, những người khác đâu?"

Còn không chờ Mai Lạc trả lời, cô đã nghe được giọng nói đắc ý của Adam: "Tất nhiên tôi thông quan, không phải là nói nhảm sao? Là người thông quan thứ mấy? Người đầu tiên, đừng luôn hỏi ông đây mấy câu như vậy."

Người này, Tô Dung có chút dở khóc dở cười, cậu ta mới vừa ra khỏi quái đàm tại sao lại thay đổi hoàn toàn như vậy.

Dĩ nhiên thật ra trong lòng Tô Dung rất rõ ràng, Adam làm như vậy khẳng định có quan hệ với nước A, chỉ là không biết nội tình bên trong đến cùng là gì.

Chú ý đến động tĩnh bên Adam, Mai Lạc lập tức kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Em và Adam ở cùng một tổ?”

"Vâng, em, Ngũ Minh Bạch và Adam là một tổ thông qua ba người." Tô Dung trả lời.

Lần này Mai Lạc thật sự kinh ngạc, mặc dù trước đó lúc anh ấy cổ vũ mọi người, có nói gặp phải Adam thì cố gắng đào thải cậu ta, nhưng trên thực tế Mai Lạc không cho rằng nếu bọn họ ở cùng một tổ với Adam có thể thành công thông quan. Sở dĩ nói như vậy, đơn giản là không muốn thấy bọn họ mới vừa biết được phân cùng tổ với Adam thì đã vứt bỏ rồi.

Người bình thường không biết, nhưng anh ấy là xã trưởng xã đoàn quái đàm của đại học Q vẫn hơi biết một ít. Bây giờ Adam được xem là người phát ngôn đại biểu cho điều tra viên của nước A, để đảm bảo cậu ta có thể sống sót trong quái đàm quy tắc, không làm nước A mất mặt, trên người của cậu ta mang theo vô số đạo cụ. Đừng nói là điều tra viên bình thường, ngay cả quỷ quái chống lại cậu ta cũng không chiếm được lợi thế.

Dưới tình huống này, Tô Dung lại có thể thành công thông quan, mà không phải bị đối phương loại khỏi quái đàm quy tắc, thật sự là một chuyện đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt qua mong đợi của anh ấy.

Hơn nữa trong một quái đàm đó lại có hai điều tra viên Hoa Hạ đi ra, đây hoàn toàn là làm mất mặt của Adam!

Nhìn vẻ mặt của anh ấy, Tô Dung lập tức biến Mai Lạc đang suy nghĩ cái gì. Cô nhỏ giọng nói: "Ở trong quái đàm quy tắc, biểu hiện của Adam rất khác với bên ngoài, cũng không cố ý nhằm vào chúng tôi."

Khi nhìn thấy Adam móc ra những đạo cụ quái đàm kia, Tô Dung ý thức được đối phương không có địch ý với nhóm người của mình. Nếu không dựa vào những đạo cụ quái đàm kia, dưới tình huống không muốn bại lộ thân phận, cho dù là cô, đoán chừng cũng chỉ có thể rời đi.

Nghe vậy, vẻ mặt của Mai Lạc càng nghiêm túc hơn, sau đó gật đầu thật mạnh: "Sau khi trở về sẽ có người đến hỏi những chuyện liên quan đến quái đàm lần này, chẳng qua Adam này, trên bảng chất là hàng hóa nước A đẩy ra ngoài. Biểu hiện bên ngoài khác với tính cách bên trong cũng rất bình thường."

Tô Dung rất hiểu một điểm này, tính cách biểu hiện trong quái đàm của Adam rất bình thường, thích hợp làm tất cả mọi thứ, nhưng chỉ không thích hợp để làm một "món hàng". Bởi vì loại tình cách thật của Adam phải tìm hiểm sâu mới có thể phát hiện ra được mị lực.

Muốn thu hút nhiều người hâm mộ, lấy được sự xem trọng của người mua, biểu hiện của cậu ta phải đủ cá tính, đủ điên mới được. Mà tính cách "Cuồng vọng tự đại lại có thực lực mạnh mẽ", sẽ dễ dàng giúp cậu ta thu hút người hâm mộ cuồng nhiệt.

Giống như những tội phạm mà cô đã từng gặp, tội phạm cũng có fan hâm mộ, bởi vì thủ đoạn g.i.ế.c người của bọn chúng vô cùng mới lạ. Còn những thủ phạm g.i.ế.c người bình thường, tuy vô danh không ai biết đến, nhưng đó mới là tội phạm càng thông minh hơn.

Tô Dung thở dài, liếc nhìn xung quanh: "Đúng rồi, những người khác thế nào?"

Bởi vì quái đàm này không phải là quái đàm chân chính, cho nên thời gian tỉnh lại có sự chênh lệch.

Nếu như đi vào quái đàm chân chính, mặc kệ lúc nào c.h.ế.t trong quái đàm, lúc nào thông quan, mọi người đều sẽ mở mắt cùng một lúc. Bởi vì sau khi đi vào quái đàm, thời gian bên ngoài sẽ dừng lại một cách tương đối.

Nhưng ở trong quái đàm quy tắc giả thì khác, từ khi đi vào đến khi đi ra cũng chỉ có một phút đồng hồ. Đây là chuyện lúc trước huấn luyện nói với bọn họ.

Nghe được câu hỏi này của Tô Dung, sắc mặt Mai Lạc trở nên khó coi, hoặc là nói sắc mặt của anh ấy vốn đã không được tốt rồi: "Xảy ra một chút vấn đề, chúng ta bị quỷ quái kia gài bẫy."

Giống với đám người Tô Dung đoán, quái đàm quy tắc này cố ý chơi chữ. Người thông quan, người thông quan thất bại, người c.h.ế.t có thể rời đi, nhưng bởi vì có thiết lập "Tờ hướng dẫn có thể gọi điều tra viên", cho nên có thể thỏa mãn được điều kiện "thông quan thất bại".

Những người khác mặc kệ là bị ô nhiễm hay bị lạc trong phòng triển lãm, đều được xem như thông quan thất bại.

Vì vậy đám người này cũng chỉ có thể bị nhốt trong quái đàm quy tắc.

mọi người đều biết, người có thể thông quan chính là số ít, người có thể mang sáu con dấu đi ra khỏi viện bảo tàng nghệ thuật cũng là số ít, có thể quả quyết tự sát bên trong quái đàm quy tắc lại cũng là số ít.

Càng nhiều người, hoặc là nói phần lớn mọi người đều chìm sâu vào bên trong quái đàm quy tắc. Mà phần lớn người này đều bị quái đàm quy tắc vây nhốt.

Tô Dung không có nói lời giành công giống như 12 người trong quái đàm của bọn họ đều thành công đi ra, chỉ là hỏi: "Vậy bây giờ nên làm thế nào? Cứ để bọn họ ở bên trong quái đàm sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 408: Chương 408



"Dĩ nhiên là không thể!" Mai Lạc c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Bên quốc gia đang thương lượng đối sách, chỉ là tôi tin tưởng bọn họ nhất định có cách cứu những người khác đi ra ngoài."

Lúc này có một sĩ quan nước ngoài dẫn theo Pitt đi đến: "Xin chào cô Tô, cô chính là người cùng một quái đàm quy tắc với Pitt đi?"

Thấy Tô Dung gật đầu, anh ta hỏi tiếp: "Pitt nói cậu ta ở phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại bởi vì xúc phạm quy tắc mà mấy đi ý thức. Tôi có thể hỏi cuối cùng cậu ta đi ra ngoài như thế nào không?"

Ở trong phòng triển lãm cổ đại mất đi ý thức chính là đại biểu biến thành quỷ quái, cho nên Pitt thuận lợi đi ra ngoài tất nhiên được xem trọng.

Tô Dung kể lại hành động cuối cùng cho bọn họ nhé, chẳng qua nhấn mạnh một chút là Adam là người phát hiện ra chi tiết trong quái đàm không có người nào tử vong.

"Cảm ơn cô nha Tô Dung!" Bitt từ chỗ của cấp trên biết được đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện, cảm kích nói: "Nếu như không phải có cô dẫn tôi đi ra, tôi khẳng định đã bị nhốt ở bên trong."

Mặc dù anh ta cũng cảm thấy quốc gia sẽ cứu mình, nhưng có thể đi ra tất nhiên là tốt rồi. Adam được xem là người nước A, chắc chắn không chủ động cứu anh ta. Cho nên người cứu anh ta nhất định là Tô Dung và Ngũ Minh Bạch.

"Chờ lát nữa các người có thể sẽ phải đi với chúng tôi một chuyển." Cấp trên tiết lộ tin tức: "Bởi vì ở trong quái đàm quy tắc các người chính là tổ duy nhất có tất cả các tổ viên đi ra."

Nhưng thực ra bọn họ cũng không có gì để nói, mới vừa rồi chuyện có thể nói Tô Dung đều đã nói. Cô ở trong quái đàm quy tắc gần như không làm ra hành động bại lộ mình. Duy nhất có hai lần dùng [xẻng phệ linh] thì cũng không có người nào thấy, tất nhiên không lo lắng.

Chờ hai người Pitt rời đi, Tô Dung vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mai Lạc: "Chuyến đi vào quy tắc này của em, trải qua thật nhiều chuyện ha?"

"Tạm được tạm được." Tô Dung cười ha hả nói: "Lần này vận may không tệ, Adam cũng không cố ý làm khó."

Thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng là số người ở phe bên Hoa Hạ bọn họ không có chênh lệch quá lớn với người liên minh nước A, cho nên cũng không làm gì được bọn họ cả. Nếu không Tô Dung nghĩ quái đàm quy tắc này cũng sẽ không hòa bình được như bây giờ.

Nói đến chỗ này, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: "Serena của nước B, hình như có chút vấn đề. Lúc rời đi Adam có nói cô ta cũng là người của liên minh nước A."

Nghe vậy, Mai Lạc nghiêm túc nói: "Quả nhiên nước B không để cho người khác yên tâm được, có mấy người đi ra khỏi quái đàm đều báo rằng người nước B bên trong tổ của bọn họ đã gãi bẫy bọn họ. Còn có mấy người nước B nói điều tra viên của nước ta cố ý gài bẫy bọn họ ở trong quái đàm quy tắc."

Thì ra là như vậy, đây chính là nằm vùng và vu oan mà Adam nói. Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra. Nếu như Serena ở lại cuối cùng, có thể cũng sẽ hại bọn họ. Hoặc là nếu như Adam xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể đẩy tội này lên người bọn họ.

Đây chính là tác dụng của người nước B.

“Em không cần lo lắng, nếu bọn họ dám đ.â.m lén chung ta, Hoa Hạ chúng ta nhất định sẽ trả lại."

Mai Lạc thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Tô Dung, anh ấy cho rằng cô cảm thấy bực bội vì chuyện này, cho nên lớn tiếng an ủi cô.

Tô Dung lắc đầu một cái, chẳng qua cũng không nói nhiều.

"Tô Dung!" Tiếng kích động của Tạ Kha Kha từ xa truyền đến, cậu ta chạy chậm đến, tiến bên cạnh Tô Dung, đôi mắt cún con tràn đầy ánh sáng rực rỡ: "Tôi thông quan rồi! Cô cũng thông quan rồi sao?"

Nghe vậy, trái lại Tô Dung rất bình tĩnh gật đầu một cái. Mà Mai Lạc thì kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu thông quan?"

Không trách anh ấy kinh ngạc như vậy, thật sự là biểu hiện của Tạ Kha Kha rất bình thường không giống với người có thể thông quan. Nhất là lúc Mai Lạc biết tổng cộng có sáu phòng triển lãm, ngay cả chính anh ấy cũng không xác định mình có thể phát hiện ra phòng triển lãm thứ sáu hay không.

"Đó là tất nhiên, em rất lợi hại mà!" Tạ Kha Kha đắc ý gật đầu một cái.

Đắc ý của cậu ta giống như một con ch.ó nhỏ vẫy đuôi tranh công, khác với đắc ý mà Adam cố ý biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn vào không làm cho người ta chán ghét, chỉ cảm thấy đáng yêu thôi.

Tô Dung biết Mai Lạc kinh ngạc cái gì, cô hỏi: "Con dấu hoa hồng trắng cuối cùng đó, sao cậu lấy được?"

“Trong quái đàm quy tắc của chúng tôi có ba người Hoa, cuối cùng còn dư lại tôi và một người khác. Người này phát hiện vẫn còn một phòng triển lãm. Tôi đi hỏi nhân viên con dấu của phòng triển lãm cuối cùng ở chỗ nào, nhân viên nói tôi có thể đến đại sảnh hoa hồng đỏ nhìn thử, sau đó hai chúng tôi đi đến đại sảnh hoa hồng đỏ. Tôi đi hỏi nhân viên đồng phục đỏ, hắn ta không giải thích đã lập tức hiện hình, bắt đầu công kích chúng tôi. Tóm lại cuối cùng chúng tôi đánh thắng, cũng phát hiện phía dưới hắn ta có con dấu."

Tạ Kha Kha nhanh chóng kể lại quá trình thông quan của mình, sau đó vẫy tay về phía xa xa. Tô Dung nhìn sang, lập tức ở bên kia nhìn thấy một cô gái cả người mặc đồ đen, vẻ mặt âm u. Vóc người cao gầy, sắc mặt ảm đạm, có thể trực tiếp đóng vai nhân vật quỷ quái trong quái đàm quy tắc.

Chú ý đến đám người Tạ Kha Kha đang nhìn mình, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó quay đầu lại nhắm mắt dưỡng thần.

Đây là đại lão mà Tạ Kha Kha ôm đùi, Tô Dung không nhịn được cảm thấy kính nể với năng lực này của cậu ta.

Đối với cô gái kia, trái lại Mai Lạc có biết một chút: "Hình như cô gái kia là truyền nhân của gia tộc nào đó, có bàn lĩnh đối phó với tà ma, rất lợi hại."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 409: Chương 409



Lúc bọn họ đang nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đi đến, anh ấy lấy điện thoại ra, cười hỏi Tô Dung: "Có thể thêm bạn không?"

Bởi vì ở trong quái đàm quy tắc hai người hợp tác không tệ, Tô Dung gật đầu một cái, kết bạn với anh ấy.

Sau khi thêm bạn xong, Ngũ Minh Bạch thở dài nói: "Bên chỗ chúng ta hình như có rất nhiều người bị nhốt vào bên trong, cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào."

---

Mười phút sau, tất cả quái đàm quy tắc đều đã kết thúc. Người thông quan tụ lại một chỗ trạm nghỉ ngơi của chính phủ nước mình. Tô Dung liếc nhìn một cái, lúc mới bắt đầu đội ngũ Hoa Hạ là sáu mươi bảy mươi người, bây giờ chỉ còn lại gần 10 người.

Rất may mắn là trong giây phút cuối cùng Điền Khinh Khinh cũng đi ra, chẳng qua cô ấy tự sát để đi ra ngoài, mà không phải là thông quan.

Hỏi cô ấy tại sao lại lựa chọn tự sát, câu trả lời của Điền Khinh Khinh chính là đạo cụ quái đàm nhắc nhở cô ấy. Vào lúc cô ấy phát hiện mình rơi vào tuyệt cảnh, cô ấy sử dụng cơ hội nhắc nhở.

Nếu như không có nhắc nhở này, cô ấy sẽ bị lạc ở trong phòng triển lãm như những người khác, sau đó bị kẹt ở trong quái đàm quy tắc này.

Sau khi đi ra, cô ấy mới biết nếu như bị lạc ở trong phòng triển lãm thì sẽ không ra được nữa, cả người đều toát mồ hôi lạnh: "Cũng may, cũng may tôi nghe theo lời nhắc nhở đó."

Đât là khen thưởng mà Điền Khinh Khinh lấy được trong quái đàm quy tắc lầu ký túc xá 44, cô ấy có thể ở trong mỗi một quái đàm nhận được một lời nhắc nhở mà mình cần nhất lúc đó.

Sau khi ý thức được mình đã phạm vào quy tắc, Điền Khinh Khinh lập tức sử dụng cơ hội này, sau đó lấy được nhắc nhở hãy tự sát.

Mặc dù Điền Khinh Khinh còn chưa từng sử dụng nhắc nhở lần nào, nhưng cô lựa chọn tin tưởng cái này. Dù sao bây giờ cô ấy đã xúc phạm quy tắc, kết quả bị quy tắc trừng phạt cũng sẽ bị đăng xuất ra khỏi quái đàm quy tắc giống với tự sát.

Không nghĩ đến bởi vì cô tin tưởng lời nhắc nhở, lại cứu mình một mạng.

Rất nhanh Điền Khinh Khinh từ trong miệng của Tạ Kha Kha biết được tin tức cậu ta và Tô Dung thuận lợi thông quan, nói không chút khoa trương, lúc ấy miệng Điền Khinh Khinh mở to đến nổi có thể nhét vào một quả trứng gà.

"Chờ chút, tôi có chút không hiểu? Tô Dung thông qua thì cũng rất bình thường, cậu ấy vẫn rất thông minh. Nhưng Tạ Kha Kha cậu thì dựa vào cái gì!" Thật sự chuyện này làm cho Điền Khinh Khinh không thể tin nổi, hiển nhiên cô ấy là không thể chấp nhận chuyện mình còn không bằng Tạ Kha Kha nữa.

Rất có một loại cảm giác chỉ có một mình là thi không qua, cả lớp học sinh kém học sinh giỏi cùng nhau nhận được 100 điểm trở về.

Tạ Kha Kha dương dương tự đắc lắc đầu, vô cùng không biết tự mình biết mình: "Không phải tôi vẫn luôn rất lợi hại sao?"

"Ha." Điền Khinh Khinh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Dung: "Tô Dung, sao cậu có thể thông quan, nhanh chóng nói cho tôi thử đi!"

Nội dung quái đàm quy tắc mà bọn họ trải qua đều giống nhau, Tô Dung lập tức đơn giản nói phương pháp lấy được con dấu của mỗi phòng triển lãm.

Mà Tạ Kha Kha ở một bên, thỉnh thoảng sẽ chen vào một câu để cho người ta cảm thấy thật không biết làm sao.

Tô Dung: “Đầu tiên tôi đi đến phòng triển lãm chụp hình, sau đó phát hiện hình chụp ở đó thiếu linh hồn, nhưng nếu như hai hình chụp thiếu linh hồn chạm vào nhau, có thể biến thành một tấm hình có linh hồn trọn vẹn hoàn mỹ. Có thể dùng tấm hình này để hoàn thành nhiệm vụ."

Tạ Kha Kha không hiểu: Hả? Là như vậy sao? Lúc ấy tôi vô tình đụng rớt hai tấm hình, lúc treo bọn nó lại, cảm thấy một trong hai tấm hình rất đẹp, cho nên thử nói câu kia, sau đó thành công."

Tô Dung yên lặng chốc lát, làm bộ như không nghe thấy, bắt đầu nói trải nghiệm của mình ở trong phòng triển lãm thứ hai: "Tiếp đó tôi đi đến phòng triển lãm cổ đại, ở chỗ đó phát hiện chủ nhân thật sự là quản gia, bởi vì ông ta là người duy nhất sống sót. Nhưng tâm nguyện của quản gia chính là làm cho phu nhân vui vẻ, cho nên chỉ có thể làm cho phu nhân hài lòng, mới có được con dấu."

"Lại là như vậy sao!" Trên mặt Điền Khinh Khinh tràn đầy kinh ngạc, cô ấy chính là xúc phạm quy tắc ở trong phòng triển lãm này: "Tôi cho rằng lão gia mới là chủ nhân của cái nhà đó, trong phòng của ông ta có khế ước nhà cửa!"

Đây chính là một đầu mối dễ dàng làm cho người ta phạm sai lầm, nhưng lão gia là ở rể, cho nên trực tiếp bị loại bỏ. Mà nguyên nhân bọn họ phát hiện ra cái này, chủ yếu là do lúc mới bắt đầu Pitt đã xúc phạm quy tắc.

Người kinh ngạc còn có Tạ Kha Kha, cậu ta vui mừng nói: "Cũng may tôi bị phân làm cháu của phu nhân, hình như bà ấy rất thích tôi, không qua bao lâu tôi đột nhiên lấy được con dấu của quản gia. Lúc ấy tôi vẫn không rõ ràng là xảy ra chuyện gì, thì ra là như vậy!"

Tô Dung và Điền Khinh Khinh lại yên lặng một hồi, sau đó ăn ý coi thường cậu ta, tiếp tục nói: "Tiếp đó tôi đi đến phòng triển lãm tượng sáp, cậu có đi qua phòng triển lãm này không?"

"Không đi qua, cái này đi như thế nào?" Điền Khinh Khinh tò mò hỏi.

"Một người rời khỏi phòng triển lãm, có thể đi đến một đại sảnh ở không gian khác. Tất cả phòng triển lãm trong đại sảnh đó đều là phòng triển lãm tượng sáp." Tô Dung trả lời: "Phòng triển lãm tượng sáp cần dùng vũ khí từ sáp đ.â.m vào tim của người giả, trong tim của đối phương có con dấu."

Cô nói xong, cố ý nhìn về phía Tạ Kha Kha: "Phòng triển lãm này chắc cậu không có khả năng dựa vào vận may thông qua đi?"

Nếu như Tạ Kha Kha nói người giả mạo kia tự mình vấp ngã, tim đụng vào vật nhọn nặn bằng sáp gì đó, cô thật sự sẽ đi tố cáo người này là ăn gian.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back