Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 390: Chương 390



Nhưng hoa hồng của Adam vẫn là màu hồng đậm.

Chuyện này làm cho Tô Dung ý thức được, hoa hồng của Adam trong phòng này với cô có thể là giả, hoàn toàn không biết thay đổi màu sắc. Hoa hồng là giả, tất nhiên người cũng là giả.

"Ai, tiếp theo nên làm cái gì đây?" Tô Dung thở dài, than phiền với "Adam" trong phòng: “Đã hồi lâu, cũng không tìm được đầu mối.”

Nghe vậy, "Adam" lập tức nói: "Tôi đã nói cô quá bảo thủ rồi, những tượng sáp này phải lục lọi tìm kiếm, cô không lục lọi sao có thể tìm ra được đầu mối chứ?”

Tô Dung như có như không phụ họa, sau đó lại bày ra bộ dạng do dự khi hành động này quá nguy hiểm. Thấy cô u mê không tỉnh, "Adam" cũng lười nói nhiều. Dù sao ở trong suy nghĩ của hắn ta, cô không có cách nào khác.

Mà Adam thật ở đầu bên kia điện thoại lại nghe hiểu được ý của cô, cô đã tin tưởng mình, đang hỏi mình tiếp theo phải làm cái gì.

"Coi như cô thông minh.” Trong giọng nói của Adam mang theo chút hài lòng, tỉnh táo nói: "Tôi đã trói người giả mạo cô ở bên tôi lại rồi, cô nhanh chóng mở cửa, chúng ta cùng nhau trói người giả mạo lại, sau đó thương lượng đối sách. Tôi bây giờ đang ở bên ngoài cửa."

Thì ra là như vậy, xem ra vừa rồi người giả mạo khóa cửa, còn không để cho cô đi ra ngoài. Tô Dung đã hiểu, sau đó nhẹ giọng nói: "Không, tôi không thể."

"Adam" giả cho là cô từ chối đề nghị lục lọi quần áo của tượng sáp, cười lạnh hỏi: "Vậy cô muốn nói gì?"

Adam thật ở bên kia thì cũng hỏi giống như vậy: "Tại sao? Cô đừng làm bậy, vẫn là mở cửa cho tôi, chúng ta cùng nhau thương lượng."

Tô Dung rất rõ ràng, sỡ dĩ Adam giả xuất hiện, mục đích nhất định là muốn thừa dịp cô chỉ có một mình hại cô. Cho nên vì lý do an toàn, nên đi ra ngoài hội hợp với Adam thật là biện pháp tốt nhất.

Nên biết trên tay của Adam thật có một đống đạo cụ quái đàm, dưới tình huống không tổn hại tượng sáp, chế ngự người giả mạo này cũng không khó khăn gì?

Cô sở dĩ không đồng ý rời đi, là bởi vì cô đột nhiên hiểu được quy tắc thứ 6 [Chỉ có tượng sáp có thể đạt được con dấu].

Tượng sáp bình thường sẽ không động đậy, tất nhiên không có cách nào giúp bọn họ lấy được con dấu. Mà để cho bọn họ biến thành tượng sáp thì không thể.

Nhưng bây giờ có một tượng sáp biến thành "Adam" giả, vậy không phải đã có người giúp hoàn thành nhiệm vụ sao?

Để cho Adam thật đến bắt "Adam" giả này tất nhiên là được, nhưng bởi vì không thể làm hư hại tượng sáp, bọn họ cũng không có cách nào tra hỏi đối phương chuyện sáp. Trái lại bởi vì bắt hai người giả này, mà mất đi cơ hội đạt được đầu mối.

Cho nên cô không tính làm theo lời của Adam thật, nếu đến bây giờ "Adam" giả cũng không làm tổn thương đến cô, vậy chứng minh hắn ta tạm thời không có năng lực trực tiếp tổn thương đến cô, Dĩ nhiên cô phải thừa dịp này thăm dò tình báo một chút.

Nghĩ đến đây, Tô Dung sờ túi một cái. Trong túi của cô có đạo cụ có thể để cho cô trực tiếp thông qua, sau đó sau khi hoàn thành không có cách nào giải thích với Adam, dù sao cô tốt nhất không nên bai lộ mình có đạo cụ quái đàm.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, cô vẫn có ý định trước tiên dựa vào mình thử một chút.

Không có cúp điện thoại, Tô Dung nhìn về phía "Adam" giả: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, quy tắc thứ sáu không phải nói chỉ có tượng sáp mới có được con dấu sao? Vậy chúng ta biến mình thành tượng sáp, có phải có thể thấy con dấu ở chỗ này không?"

"Adam" giả: "???"

Hắn ta thật sự bất ngờ không ngờ Tô Dung suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lại có thể nghĩ ra phương pháp hoang đường như vậy

Cũng may cái này có lợi với hắn ta, cũng đủ để cho "Adam" có chút nghi ngờ: "Cô nói thật? Sau khi biến thành tượng sáp ngay cả đi ra ngoài cũng được, còn lấy con dấu làm gì?"

"Đương nhiên là có biện pháp!" Trên mặt Tô Dung tràn đầy tự tin, nói ra lời giải thích mà mình đã sớm có chuẩn bị: "Tôi biến mình thành tượng sáp, cậu đến lấy con dấu không phải là được sao? Con dấu của phòng triển lãm này cũng không phải chỉ cho một người in vào, cậu lấy con dấu, in vào tờ hướng dẫn của hai chúng ta, sau đó chuyển tôi ra ngoài, tôi đoán như vậy có thể trở về."

Mặc dù cô suy nghĩ rất chu toàn, nói chuyện rất thành khẩn, nhưng "Adam" vẫn có chút nghi ngờ. Dù sao nói thế nào đi nữa Tô Dung cũng không phải là kẻ ngu, loại người có kế hoạch rõ ràng cũng có thể nhìn ra được chỗ không đúng đi?

Trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn đồng ý: "Ý kiến hay! Sao tôi không nghĩ đến? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển cô ra ngoài! Cô chỉ cần dựa vào bức tượng này, rất nhanh có thể biến thành tượng sáp."

Nhưng mà lúc này, hình như Tô Dung kịp phản ứng lại, nhíu mày nói: "Đúng vậy, tôi đột nhiên ý thức được, lỡ như cuối cùng cậu lật lọng thì sao? Dù sao chúng ta vốn không hợp nhau."

Cô lộ ra vẻ suy nghĩ, hình như đã đổi ý: "Cái gì đều là tôi làm, cậu không bỏ ra chút gì sao?"

"Sao cô có thể lật lọng như vậy?" Mắt thấy vịt đã đến miệng còn muốn bay, "Adam" lập tức lo lắng hỏi.

Sau đó giống như ý thức được biểu hiện của mình quá khoa trương, lại tằng hắng một cái, cố gắng bình tĩnh nói: "Chủ yếu là tôi nghĩ thông suốt, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô cần phải tin tưởng tôi."

"Ừ, nếu như cậu đã nói như vậy, vậy cậu đi biến thành một tượng sáp đi, tôi đến lấy con dấu chuyển cậu ra ngoài, như thế nào?" Tô Dung có thể tin lời nói dối của hắn ta mới là lạ.

Thái độ như vậy của cô trái lại để cho "Adam" càng tin, nhìn lúc này cũng biết trước kia người này đúng là hồ đồ nhất thời, nhưng nếu đã hồ đồ nhất thời, hắn ta phải để cho cô hồ đồ cả đời.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 391: Chương 391



Trong mắt "Adam" xuất hiện một tia hung ác, cười nói: "Vậy cô muốn như thế nào? Hoặc là nói, cô muốn tôi làm cái gì?"

"Ít nhất cậu phải tìm cho tôi đầu mối quan trọng có thể sánh bằng với hành động nguy hiểm mà tôi chuẩn bị làm, nếu không tôi sẽ không thỏa hiệp." Tô Dung làm bộ suy nghĩ một chút, cho ra một câu trả lời.

Nghe vậy, "Adam" rối rắm. Hắn ta không muốn trả giá gì cả, nhưng hắn ta cũng biết đây đã là Tô Dung đang nhượng bộ. Nếu như đổi lại là hắn ta, kịp phản ứng đề nghị mới vừa rồi của mình rất ngu ngốc, nhất định sẽ trực tiếp buông tha, mà không phải mượn cái này đạt được mục đích.

Cho nên ở trong mắt hắn ta, bây giờ Tô Dung vẫn chưa tỉnh táo lại, đoán chừng là bị ô nhiễm. Sau khi bị ô nhiễm đầu óc mơ màng vận chuyển chậm, thứ nghĩ ra không đáng tin cũng là bình thường.

Hắn ta không biết là, Tô Dung chỉ là định giả heo ăn thịt thỏ. Chờ "Adam" bỏ ra thứ cô mong muốn, lập tức trực tiếp lật lọng nghênh đón Adam thật trở về.

Lúc "Adam" giả đang do dự, Tô Dung bước nhanh đến, sau đó làm bộ như tùy ý nắm lấy tay của hắn ta, kéo hắn ta đến bên cạnh bà lão thuận tiện vươn tay cúp điện thoại để tránh bị phát hiện.

"Đúng rồi, trước tiên cậu nhìn thử, mới vừa rồi hình như chúng ta đều thấy là cái tượng sáp này động đậy, cậu nói có phải tượng sáp này có chỗ đặc biệt không." Tô Dung nói xong, tự nhiên buông tay ra.

"Adam" bị giật mình bởi động tác bất ngờ của cô, lúc phản ứng lại thì cô đã buông tay rồi. Hắn ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tô Dung, cảm thấy không có khác thường gì, lúc này mới làm bộ nhìn tượng sáo.

Mà lúc này Tô Dung hơi cúi đầu, che giấu đôi mắt kinh ngạc hoảng sợ của mình ---

Tay của "Adam" này ấm áp!

Dựa theo quy tắc, tượng sáp nhất định phải có xúc cảm lạnh như băng, tuyệt đối không có xúc cảm ấm áp như da người.

Cho nên tình huống của "Adam" này là được nhắc trong quy tắc 4 [Tượng sáp do sáp chế tạo, sẽ không có hơi ấm, lại càng không có xúc cảm như da người.]

Như vậy bây giờ chuyện cô phải làm là nửa đoạn sau của quy tắc này [nếu như lúc bạn chạm vào tượng sáp cảm nhận được xúc cảm không thuộc về tượng sáp, có thể đến khu nghỉ ngơi nghỉ năm phút, rồi trở lại.]

Không đúng! Tô Dung đột nhiên lại ý thức được một vấn đề. Trong điện thoại Adam có nói cậu ta đã bắt người giả mạo kia lại, vậy sao cậu ta không phát hiện ra chuyện này chứ?

Phải biết đây cũng không phải là một tin tức bình thường, gặp phải tượng sáp có nhiệt độ nhất định phải tránh đến khu nghỉ ngơi mới được, nhưng mà hết lần này đến lần khác Adam không có nhắc đến.

Cậu ta thật sự là Adam sao? Tô Dung không nhịn được nghi ngờ.

Tô Dung cẩn thận suy nghĩ lại lời của Adam trong điện thoại, rất nhanh phát hiện được một điểm khả nghi: Adam không thể không biết tầm quan trọng của chuyện nói lòng vòng, thăm dò, nhưng cậu ta trực tiếp để cho Tô Dung mở cửa, hơn nữa ba bốn lần nhấn mạnh chuyện này.

Nếu như là Adam trong điện thoại có vấn đề, vậy cuối cùng người nào là Adam thật?

Nói thật Tô Dung không muốn nghi ngờ Adam trong điện thoại, cách giải thích của cậu ta rất giống Adam thật, mặc kệ là giọng điệu hay cách sử dụng đạo cụ quái đàm đều không có vấn đề gì.

Nhưng nếu như cậu ta thật sự là Adam, lại giải thích chuyện tại sao cậu ta không phát hiện người giả có hơi ấm?

Không, thật ra còn có một loại khả năng! Đôi mắt Tô Dung bỗng nhiên sáng lên, Adam lại bị ô nhiễm!

Sau khi bị ô nhiễm sẽ sinh ra nhận biết sai lầm, giống như khi cô ở ký túc xá số 44, bọn họ đều bị ô nhiễm cho nên không phát hiện sự vặn vẹo trên khuôn mặt, như vậy Adam cũng hoàn toàn có thể bị ô nhiễm mà không cảm nhận được nhiệt độ chính xác.

Chỉ là Tô Dung vẫn không dám mở cửa, bởi vì cô không biết rốt cuộc bây giờ Adam bị ô nhiễm đến trình độ nào. Nếu như đã biến thành ô nhiễm nghiêm trọng, vậy cô thật sự không dám mở cửa cho đối phương.

Quả nhiên vẫn phải dựa vào mình.

Tô Dung thở dài, lại lần nữa nhìn về phía "Adam" giả. Người này chắc chắn là hàng giả, nhưng lại không phải là tượng sáp, cũng chỉ có thể là quỷ quái thôi.

Tô Dung ở phía sau hàng giả lộ ra vẻ hưng phấn, tượng sáp không thể bị làm hư, nhưng quỷ quái có thể! [Xẻng phệ linh] của cô có thể đánh cả quỷ quái, quỷ quái này nhìn vào cũng không mạnh lắm, vậy cô không phải có thể dùng bạo lực đập vỡ sao?

Lúc này cuối cùng "Adam" cũng mở miệng: "Như vậy đi, tôi nói cho cô một đầu mối quan trọng, sau đó cô lại làm theo lời đề nghị mới vừa rồi, như thế nào?"

Nghe vậy Tô Dung không có hành động thiếu suy nghĩ, gật đầu: "Cậu nói đi."

"Con dấu ở trong tim tượng sáp." "Adam" mở miệng nói ra một bí mật kinh người.

Tô Dung: "?"

Cô thật sự bị lời này làm cho sửng sốt, hồi lâu mới há miệng hỏi: "Sao cậu biết được.

Ngay cả che giấu cũng không che giấu mình có thị giác thượng đế sao?

Trái lại "Adam" có lý chẳng sợ nói: “Tôi dùng đạo cụ quái đàm thăm dò được."

Đây đúng là một lý do vạn năng, Tô Dung nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, đột nhiên cầm ra một chai bột màu xanh lá: "Đây là bột thành thật, cậu uống nó xong thì lặp lại lời vừa rồi, tôi mới chịu tin tưởng cậu. Cậu cũng không cần lo lắng tôi hại cậu, bây giờ hai người chúng ta là đồng đội, hại cậu tôi cũng không có chỗ tốt nào."

Biểu hiện càng cẩn thận của cô, càng làm cho "Adam" tin tưởng đây mới là tính cách thật mà cô biểu hiện ra. Dù sao hắn ta cũng không sợ bị Tô Dung đầu độc, sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu: "Được, cô đưa cho tôi đi, chỉ là sau khi xác định, cô nhất định phải làm theo lời đề nghị lúc nãy!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 392: Chương 392



Hắn ta nói xong thì nuốt bột mà Tô Dung đổ ra trong tay cho mình.

Sau khi chắc chắn hắn ta đã ăn xong, lúc này Tô Dung mới hỏi: "Là trong tim của mỗi tượng sáp đều có con dấu sao?"

Cái vấn đề này hết sức ảo dịu, vừa có thể xác định lời mới vừa rồi có phải là thật hay không của "Adam", vừa có thể hỏi ra được đầu mối khác.

Mặc dù mưu kế này của cô rất dễ dàng nhìn ra, nhưng "Adam" cũng không từ chối, trả lời: "Không phải mỗi một, chỉ có con dấu ở tượng sáp đặc biệt."

Hắn ta vừa nói vừa chỉ vào tượng sáp bà lão: "Tượng sáp này động đậy dưới mi mắt của tôi và cô, tôi đoán đây chính tượng sáp đặc biệt. Sau khi cô biến thành tượng sáp vậy có thể nhìn thử rốt cuộc có phải là tượng sáp này hay không."

Tô Dung chính là chuyên gia chơi chữ, sao có thể không nhìn ra được lời của "Adam" là nói dối?

Trong câu đầu tiên của hắn ta thiếu chủ ngữ, chỉ nói "không phải mỗi một", lại không nói rõ ràng không phải là mỗi một cái gì. Nếu như câu trả lời chỉ đơn giản là "không phải mỗi một trong tượng sáp đều có tim", hắn ta có thể nói thẳng là được. Vốn dĩ thiếu chủ ngữ là không phù hợp với cấu trúc câu, nhất định là vì giấu diếm gì đó.

Mà thứ giấu diếm chính là thứ hắn ta coi thường, cũng chính là chủ ngữ.

Rốt cuộc ở trong tim thứ gì có con dấu?

Câu trả lời rất dễ thấy, nếu như không phải con dấu trong tim của điều tra viên, vậy đó chính là trong tim của quỷ quái.

Không phải vạn bất đắc dĩ, tất nhiên Tô Dung sẽ không cho rằng tim mình có con dấu. Hơn nữa như vậy không phù hợp với quái đàm quy tắc không cần phải chết.

Tô Dung suy nghĩ một chút, thừa dịp bột thành thực còn có công hiệu, cô hỏi tiếp: "Muốn đạt được con dấu, vậy tôi phải vận động mạnh, như vậy có phải sẽ làm hư thân thể tượng sáp. Vậy không phải trực tiếp phạm quy rồi sao?"

"Không sao, đến lúc đó tôi làm là được." "Adam" lập tức nói, nhưng kịp phản ứng lại lời này không hợp suy luận, lại bổ sung, "Ý của tôi là, cô biến thành tượng sáp đã không thể được xem là một bộ phận thân thể của cô nữa, sáp là một tài liệu cứng rắn nhất. Đến lúc đó tôi dùng cái đó lập chỗ trống bị vỡ cho cô là được."

Câu "sáp là tài liệu cứng nhất nhất" không phù hợp với lẽ thường, làm cho Tô Dung chú ý đến. Tại sao "Adam" lại cho rằng sáp là tài liệu cứng rắn nhất? Hắn ta ăn bột thành thật, những lời này nhất định là thật.

Đã biết sáp không hề cứng rắn, nếu như hắn ta có thể nói ra những lời này, có phải đã nói lên, đối với hắn ta sáp chính là th* c*ng r*n nhất không?

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tô Dung lóe lên ánh sáng gì đó. Nhanh chóng bày ra bộ dạng ưu sầu: "Tôi sợ sau khi tôi biến thành tượng sáp tay sẽ không đủ cứng, nếu chỗ này có một con d.a.o bằng sáp thì tốt rồi. Thôi, tôi vẫn là đi đến phòng bên cạnh xem thử có thể tìm được con d.a.o làm bằng sáp hay không."

Lúc này cô mới hiểu được, quả nhiên hai khu này đều có chỗ dùng. khu nhân vật giống như là cung cấp ổ khóa, còn khu đồ vật thì cung cấp chìa khóa.

Chẳng qua không sao, dù sao vì không để cho cô phát hiện chân tướng, "Adam" chắc sẽ chủ động đưa chìa khóa cho cô.

Nghe vậy, đúng là "Adam" từ một góc tìm ra được một con d.a.o làm bằng sáp tới : "Đừng nói tôi không giúp cô nhé, dùng cái này đi."

Hắn ta nói xong, thì vội vàng hỏi: "Sao cô còn chưa làm? Tôi cũng đã chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ cô sẽ không tiếp tục do dự nữa đi?"

"Dĩ nhiên là không có, cậu giúp tôi dời bức tượng kia ra đi, cách gần tôi một chút." Tô Dung mỉm cười, tựa vào vách tường nghiêng đầu nhìn hắn ta.

"Adam" không nghi ngờ xoay người lại muốn di chuyển tượng sáp kia. Ngay khi hắn ta xoay người, Tô Dung nắm chặt con d.a.o bằng sáp, bước một bước dài xông đến, dùng hết sức toàn thân, từ phía sau đ.â.m vào tim của hắn ta.

Cảm ơn kiếp sống thám tử, cô vô cùng hiểu rõ thân thể con người, coi như đ.â.m từ sau lưng cũng sẽ không lo lắng đ.â.m sai.

"Cô..." "Adam" bất ngờ không kịp đề phòng, khiếp sợ muốn quay đầu lại. Nhưng mà con d.a.o làm bằng sáp kia c*m v** n.g.ự.c của hắn ta đã dần hòa tan, dung nhập vào trong cơ thể của "Adam".

Chỉ chốc lát sau, "Adam" không nói được một chữ nào, nhanh chóng biến thành tượng sáp. Sau khi hoàn toàn biến thành tượng sáp, một tiếng ầm nổ ra, cả người hắn ta đều vỡ vụn.

“Rào rào!"

Một vật nhỏ rơi trên mặt đất, Tô Dung nhặt nó lên, chính là một con dấu.

Quả nhiên "Adam" không nói thật hoàn toàn, con dấu đúng là ở trong tim, nhưng không phải ở trong tim của tượng sáp mà là ở trong tim của hắn ta. Nếu như lúc ấy cô thật sự tin tưởng chuyện hoang đường của đối phương, bây giờ đã c.h.ế.t rồi.

Cô in con dấu lên tờ hướng dẫn của mình, trong nháy mắt trên tờ hướng dẫn xuất hiện một ký tự nhỏ hình đầu người. Bên cạnh nó chính là máy chụp hình nhỏ, và ngôi nhà nhỏ.

Mà sau khi in xuống xong con dấu lập tức biến mất.

Thỏa mãn nhìn hai lần, lúc này Tô Dung mới mở cửa, nhìn về phía "Tô Dung" bị Adam buộc lại, có bộ dạng giống như đúc với cô.

Nhìn người khác có khuôn mặt giống mình thật sự là một chuyện có chút khó chịu, Tô Dung lấy con d.a.o ra, hài lòng thấy đối phương thay đổi sắc mặt.

"Cuối cùng cô cũng đi ra rồi." Thấy cô, Adam đứng lên, bất mãn nói: "Tại sao không trực tiếp mở cửa, để cho tôi đi vào trói tên kia lại? Hàng giả kia sợ tôi tiến vào, nhất định là sợ chúng ta hội họp với nhau. Chẳng qua nếu như cô đã đi ra, vậy hàng giả kia đã bị cô giải quyết rồi? Sao làm được?"

Lời này của cậu ta làm cho Tô Dung ý thức được, nếu để cho hai người giả này gặp nhau, sợ rằng sẽ xảy chuyện gì đó? Đừng thấy Adam là nói Tô Dung giả không để cho cậu ta mở cửa. Nhưng mà cậu ta đã bị ô nhiễm, đầu óc không tỉnh táo lắm, bị lừa gạt cũng rất có thể.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 393: Chương 393



Nhưng nếu chỉ là như vậy, mới bắt đầu sao hai người giả lại tách bọn họ ra? Hơn nữa rõ ràng "Adam" bên trong không hy vọng Tô Dung mở cửa, mà "Tô Dung” bên ngoài lại hy vọng cô mở cửa.

Cô không trả lời câu hỏi của Adam, mà là đi thẳng đến trước mặt "Tô Dung", giơ con d.a.o lên, hỏi nghi ngờ của cô.

"Tô Dung" sợ hãi nhìn con d.a.o kia, cô ta rõ ràng, Tô Dung có thể đi ra, khẳng định "Adam" đã bị giết, mà cô ta cũng không thể may mắn tránh thoát, cho nên sợ hãi.

"... Nếu tôi nói, cô có thể bỏ qua cho tôi sao?" Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng cô ta vẫn hỏi.

Tô Dung lắc đầu một cái, lười hỏi lại. Từ thái độ của đối phương cô đã biết. Nếu như trước đó không g.i.ế.c "Adam", cô mở cửa đúng là xảy ra vấn đề. Nhưng mặc lệ là vấn đế gì, cô đã giải quyết xong, cũng không cần phải xoắn xuýt thêm làm gì nữa.

Tô Dung xác định xong chuyện này, cũng không định nghe câu trả lời, không chút lưu tình cắm con d.a.o vào tim của cô ta, sau đó từ trong tim của cô ta lấy con dấu ra, tiện tay ném cho Adam vẫn đang trợn mắt há miệng: "Cậu thiếu tôi một ân huệ."

---

Lúc hai người cùng đi ra, cũng đã trở lại đại sảnh có hoa hồng màu trắng. Tô Dung vứt hoa hồng đỏ biến thành hoa hồng màu hồng đi, đột nhiên nói: "Xem ra một người đi ra từ phòng triển lãm sẽ đến đại sảnh hoa hồng đỏ, nhiều người đi ra thì sẽ đến đại sảnh hoa hồng trắng.”

Vốn dĩ Adam còn định cười nhạo cô ngu ngốc, bây giờ mới phát hiện chuyện này. Nhưng mới vừa nghĩ đến mình không hiểu gì hết thiếu người ta một ân huệ, lại bực bội im miệng.

Lúc mới vừa đi ra ngoài cậu ta hỏi Tô Dung rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao vừa đi ra đã hoàn toàn lột xác, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.

Trái lại Tô Dung cũng không giấu diếm, nhưng cũng không nói quá nhiều, chỉ là phương pháp lấy được con dấu chính xác cho cậu ta.

Nếu nói ra chuyện bột thành thật có khả năng sẽ bại lộ thân phận, cũng may chỉ cần cô không nói, cũng sẽ không ai biết xảy ra chuyện gì. Nếu có người hỏi sao cô dám tin tưởng lời của đối phương là thật, cô hoàn toàn có thể dùng chuyên ngành tâm lý học của mình để lừa gạt qua.

Không quan tâm đến tâm trạng xoắn xuýt của Adam, Tô Dung đi về phía Ngũ Minh Bạch và Serina đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách. Trừ hai người bọn họ, trong phòng khách còn có hai người đang hôn mê. Trừ người đàn ông nước ngoài lúc trước, một người khác chính là người trong đội của Adam.

Ngũ Minh Bạch nhìn thấy cô, kinh ngạc vui mừng đứng lên muốn đi đến chỗ của cô. Nhưng khi nhìn thấy Adam. lại do dự dừng bước lại, mà Serena cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không xác định.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Adam chỉ có thể tự ngồi một mình, chờ ba đồng đội còn lại của mình còn chưa đi ra.

Tô Dung đi đến, giải thích: “Mới vừa rồi tôi và Adam tổ đội, lấy được con dấu của phòng triển lãm tượng sáp."

."... Hình như mỗi khi gặp mặt, cô đều có thể mang đến cho chúng tôi chút ngạc nhiên mừng rỡ." Ngũ Minh Bạch nghe xong cũng chỉ hơi ngẩn ra, sau đó cảm thán một câu.

So với anh ấy, Serena lại vội vàng hơn, trực tiếp hỏi: "Sao cô làm được? Phòng triển lãm tượng sáp phải đi như thế nào?"

Cô ta rất rõ ràng, mặc dù mình không phải là người Hoa, không thể vô điều kiện lấy được sự giúp đỡ của Tô Dung, dĩ nhiên chỉ có thể chủ động hỏi, để cho cô có lòng tốt nói cho mình biết.

Tô Dung sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, đơn giản trả lời vấn đề của Serena. Bây giờ bọn họ chỉ còn ba người, mà cô đã đi qua phòng triển lãm tượng sáp, sẽ không thể lại đi nữa. Vì lý do an toàn, Ngũ Minh Bạch phải đi cùng một người mới được.

Không cần suy nghĩ đến chuyện liên minh với người nước A, bọn họ cũng không thiếu người, như vậy chỉ có thể hợp tác với Serena. cho nên Tô Dung mới nguyện ý nói tình báo này cho đối phương.

Ngũ Minh Bạch nghe được lời kết của cô, không nhịn được nhíu mày. Mặc dù đã lấy được phương pháp, nhưng thật sự bắt đầu thực hiện, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao người giả mạo điều tra viên cũng là quỷ quái, muốn dùng d.a.o làm bằng sáp g.i.ế.c c.h.ế.t chỉ sợ không đơn giản như thế.

“Chuyện đi đến phòng triển lãm tượng sáp có thể để sau, trước tiên chúng ta đến phòng triển lãm tranh sơn dầu đi!" Tô Dung cắt đứt suy nghĩ của anh ta: "Tôi đã trao đổi phương pháp lấy được con dấu với Adam, cũng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe vậy, nhất thời Ngũ Minh Bạch lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, xoắn xuýt hồi lâu mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện đó, cô và Adam kia xảy ra chuyện gì? Cậu ta có mời cô đi nước A không?"

Anh ấy thật sự không hiểu, rõ ràng trước khi tách ra, bọn họ vẫn không đội trời chung với Adam, kết quả lúc trở về, Tô Dung đã tổ đội thông qua một phòng triển lãm với Adam rồi.

Rất có cảm giác một giây trước cô còn nói dâu tây ăn không ngon, một giây sau đã ăn một giỏ rồi.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, Tô Dung lắc đầu phủ nhận: "Không, không có, hai chúng tôi chỉ là cùng nhau hoàn thành một phòng triển lãm, không nói chuyện liên quan những đề tài khác."

Mặc dù bọn họ nói chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng đại sảnh lại trống trải, thính lực của Adam lại tốt, cậu ta chế nhạo nói: "Tôi cũng không phải là người nào cũng mời được không?"

"Cậu!" Ngũ Minh Bạch lập tức tức giận, ở trong mắt anh ấy, Tô Dung hoàn toàn là một điều tra viên ưu tú, chỉ có chuyện cô từ chối, chứ không có người khác ghét bỏ cô.

Lúc này nghe được giọng điệu ghét bỏ của Adam, tất nhiên anh ấy rất tức giận: "Thật sự là có mắt không tròng, dù cậu có mời, Tô Dung cũng không nhất định sẽ đi!"

Khác với anh ấy, Tô Dung cũng không tức giận với lời chế nhạo này. Cô nhìn Adam một cái, cảm thấy lời mới vừa rồi kia của cậu ta không phải ý mà Ngũ Minh Bạch hiểu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 394: Chương 394



Ý của Ngũ Minh Bạch hiểu chính là: Tô Dung không ưu tú, tôi sẽ không mời một người vô dụng.

Mà sau khi Tô Dung nghe, hoặc là nói sau khi cô quan sát thì đưa ra kết luận ý thật của Adam: Nước A không tốt như vậy, tôi sẽ không mời người có chủ kiến của mình.

Cô không có chứng cứ, nhưng cô cảm thấy ý của lời Adam chính là như vậy. Tô Dung rất có lòng tin với thực lực của mình, hơn nữa cậu ta còn thiếu nợ mình, không thể nào mở miệng chế nhạo cô trắng trợn như vậy được.

"Hai người thì sao?" Cô đổi chủ đề, để tránh cho Ngũ Minh Bạch và Adam cãi vả: "Hai người các người lúc nào hoàn thành nhiệm vụ của phòng triển lãm cổ đại."

“Đại khái là khoản 20 phút trước." Serena lấy lòng chủ động trả lời: "Anh Ngũ đây hoàn thành trước, sau đó ở bên trong đợi tôi một lát. Nhắc đến cũng may, cô sớm rời đi, càng về sau đám chủ tử kia càng nóng nảy, hơi lơ là một chút sẽ làm cho bọn họ tức giận. Cô là nhân vật nha hoàn, nếu ở lại trong đó, sợ rằng không có cách nào dỗ bọn họ được."

Cái này giống như phỏng đoán lúc trước của Tô Dung. Mặc dù thân phận nha hoàn được gần chủ tử, nhưng dù sao địa vị quá thấp, ở lại lâu rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Mà Ngũ Minh Bạch ở một bên cũng gật đầu, ngay cả lão phu nhân được anh ấy dỗ dành thật tốt sau đó cũng thiếu chút nữa tức giận với anh ấy, độ khó có thể thấy được nâng lên. Hơn nữa không chỉ có như vậy: "Càng về sau uy lực của Pitt càng mạnh, lúc hai chúng tôi rời đi, anh ta thiếu chút nữa bắt được tôi."

Đang nói chuyện, lại có hai người đi ra từ phòng triển lãm, đều là người nước A. Một người trong đó thấy Adam, kinh ngạc hỏi: "Adam, Martini không ở cùng với cậu sao?"

Adam nghe vậy nhíu mày, đi đến: "Lúc ấy tôi vừa rời đi đã đi vào phòng triển lãm tượng sáp, sau khi lấy được con dấu mới trở về, hoàn toàn không nhìn thấy Martini gì đó. Các người không đi cùng nhau sao?"

"Cái gì!Adam, cậu thông qua phòng triển lãm tượng sáp rồi sao?" Hai người lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, trong nháy mắt trực tiếp quên mất Martini, xúm lại hỏi cậu ta: "Phương pháp thông qua của phường triển lãm tượng sáp là gì vậy?"

Nhìn bọn họ như vậy, trong mắt Adam thoáng qua một tia ghét bỏ: "Martini đi đâu? Các người nói xong tôi lại trả lời các người."

"Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn chúng tôi, nói là mình đi ra ngoài với câu, sau đó thì đi ra ngoài." Một người trong đó nói.

Nhất thời Adam đã hiểu, xem ra Martini cũng bị đưa vào đại sảnh hoa hồng đỏ. Cậu ta nói chuyện này cho hai người biết, lại nói phương pháp thông qua, sau đó tỉnh táo nói: "Bây giờ các người chia nhau ra đi vào phòng triển lãm tranh sơn dầu rồi lại đi ra, hội họp với Martini ở đại sảnh hoa hồng đỏ đi.”

Nếu chỉ có một mình Martini bên kia, chờ cậu ta không khống chế được đi vào phòng triển lãm tượng sáp, vậy lúc đó chính là ngày giỗ của cậu ta.

"Vậy nếu như Martini đã tiến vào thì sao?" Một người trong đó hỏi.

Lúc này Adam lộ ra có chút không kiên nhẫn: "Vậy hai người các cậu họp thành đội."

Nói cách khác chính là, Martini c.h.ế.t chắc.

Vẻ mặt hai người cũng trở nên nghiêm túc, lập tức gật đầu, chỉ là vẫn có chút lo lắng: "Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng biết, lần này chúng tôi chủ yếu là đi bảo vệ cậu."

Hiển nhiên lời này đã chọc cười Adam: "Tôi còn cần hai người bảo vệ sao?" Gai người ngượng ngùng nhìn nhau, xoay người rời đi.

Tô Dung thì dẫn theo hai người Ngũ Minh Bạch đến phòng triển lãm tranh sơn dầu, cô đã lấy được phương pháp thông qua, muốn thông qua rất dễ dàng.

Sau khi đi vào, nhân viên đồng phục xanh dương theo lệ đưa quy tắc cho bọn họ.

《 Quy tắc phòng triển lãm tranh sơn dầu》

Một, phòng triển lãm tranh sơn dầu chỉ có rất nhiều tranh sơn dầu và khách tham quan, xin tuyệt đối đựng đụng chạm làm hư hại tranh sơn dầu.

Hai, nếu như thấy có người đã chạm vào tranh sơn dầu, không được tiếp xúc với người đó, nhanh chóng đi tìm nhân viên nói rõ tình huống. Chú ý nhân viên bạn tìm là nhân viên đồng phục xanh dương.

Ba, mỗi bức tranh sơn dầu của phòng triển lãm đều là hoàn mỹ nhất, bày ra người, vật trong tranh một cách tinh tế.

Bốn, tranh sơn dầu là vật tĩnh, sẽ không xuất hiện trái cây chuyển động, người đi ra khỏi tranh, đây chỉ là tưởng tượng để làm cho bức tranh thêm sinh động thôi.

Năm, trong phòng triển lãm, tranh sơn dầu đều có nội dung cụ thể, nếu như nhìn thấy tranh sơn dầu thuần sắc, mời lập tức nghĩ cách rời khỏi phòng triển lãm.

Sáu, xé bỏ sản phẩm chất lượng kém có thể đạt được con dấu.

Có vẻ rất dễ thấy, trong sáu quy tắc nàyquy tắc thứ 4 bị sai.

Mà phương pháp thông qua giống như Adam nói, hủy tác phẩm kém nhất là được.

"Quy tắc này mâu thuẫn!" Xem xong quy tắc Serena nhíu mày nói: "Quy tắc thứ nhất nói không làm hư hại tranh sơn dầu, quy tắc thứ sáu thì nói hủy diệt tác phẩm kém nhất. Vậy sao chúng ta có thể lấy con dấu được?"

Ngũ Minh Bạch đã phát hiện được manh mối, lắc đầu một cái: "Cô nhìn kỹ đi, quy tắc thứ 3 đã nói, tranh sơn dầu trong phòng triển lãm là hoàn mỹ. Vậy tác phẩm kém không phải là tranh sơn dầu rồi."

Đúng là như vậy, thậm chỉ quy tắc thứ 6 còn dùng từ "sản phẩm" để hình dung tranh sơn dầu không hoàn mỹ. Nếu nó không phải là tranh sơn dầu, tất nhiên cũng có thể hủy diệt.

Nhưng có một ít chỗ cần phải chú ý, khác với phòng triển lãm chụp ảnh có hai lần cơ hội, hiển nhiên chỗ này chỉ có một lần cơ hội, một khi thất bại tương đương với việc hủy hoại tranh sơn dầu, là trực tiếp không tuân theo quy tắc.

Cũng may bọn họ đã biết cách để phán đoán sản phẩm kiém, Tô Dung nói phương thức hoàn thành nhiệm vụ mà Adam đã nói cho hai người Ngũ Minh Bạch.

Ngũ Minh Bạch nghe xong thì nghi ngờ hỏi: "Cô chắc chắn cậu ta nói thật sao? Chắc sẽ không là cố ý lừa chúng ta đi!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 395: Chương 395



“Chắc là sẽ không, dù sao cậu ta vẫn chờ tôi nói phương pháp hoàn thành ở phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại." Tô Dung lắc đầu: "Hơn nữa chúng ta vào xem một chút thì biết, nếu như tài liệu làm ra bức tranh tương ứng với nội dung, mà có mấy bức tranh không tương ứng, không phải chứng minh cậu ta nói thật sao?"

Đây chính là một phương pháp tốt, Ngũ Minh Bạch gật đầu một cái. Mà Serena ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, cẩn thận hỏi: "Chúng ta thật sự nói thật phương pháp thông qua phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại cho Adam sao?"

"Trên thực tế coi như chúng ta không nói, cậu ta chắc chắn cũng có thể thông qua." Tô Dung cho ra lời khuyên: "Cho nên không cần nói dối đặt bẫy gì đó."

Nghe vậy Serena lắc đầu một cái: "Nhưng nếu chúng ta nói phương pháp thông qua cho cậu ta, rất có thể bọn họ sẽ không tự mình thăm dò, trực tiếp hành động theo cách của chúng ta, như vậy đến lúc đó chúng ta rất dễ dàng gài bẫy bọn họ."

“Không, đây là lần giao dịch thứ hai, không có tiếp theo, cũng không có đảm bảo. Cho nên nếu như cậu ta không ngốc, tất nhiên sẽ chứng thực nghiêm túc đối với phương pháp thông qua mà tôi nói." Tô Dung nhìn Serena thật sâu: “Chỉ là trái lại tôi không biết cô lại hận Adam như vậy đó."

Lúc trước suy nghĩ của Tô Dung chính là Serena chính là nằm vùng mà Adam phái đến, cũng có khả năng là điều tra viên xui xẻo bị chia vào nhóm của bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng mục đích của cô ta không đơn giản như vậy?

Nước B sao...

"Dù sao quốc gia chúng tôi cũng không có quan hệ tốt với nước A, không phải sao." Nhận ra được chuyện không đúng, Serena vội vàng cười giải thích: "Chẳng lẽ các người không ghét Adam sao?"

"Ghét, nhưng bây giờ đã đạt thành quan hệ hợp tác, vậy không nên phản bội." Ngũ Minh Bạch rất tỉnh táo, trả lời khẳng định.

Thấy vậy, Serena cuối cùng cũng yên lặng, không nói gì nữa.

Bởi vì đã biết phương pháp thông qua, nhìn tranh sơn dầu cả một hành lang, Ngũ Minh Bạch quen cửa quen nẻo sắp xếp mọi người: "Serena, cô từ cửa bắt đầu quan sát hàng này, tìm ra tranh sơn dầu có tài liệu không tương ứng với nội dung, Tô Dung thì từ đối diện tìm, một hàng khác sẽ do tôi tìm."

Hai người hành động theo lời của anh ấy, Tô Dung nhanh đi đến đối diện. Bức tranh đầu tiên vẽ một vườn táo, đến gần có thể ngửi được mùi thơm trái táo. Hiển nhiên bức tranh này là dùng nước táo nghiền vẽ ra.

Tiếp đó là một bức tranh ruộng đồng vàng ươm, đập vào mặt là một mùi thơm để cho Tô Dung tin lời trong quy tắc --- những bức tranh sơn dầu này đều vô cùng hoàn mỹ.

Vẽ bình thường chỉ có thể để cho mắt của người cảm giác bức tranh này thật đẹp, nhưng tranh vẽ từ nước của thực vật thật lại có thể làm cho khứu giác, thị giác, thậm chí là cảm giác, để cho ai cũng giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Hiển nhiên không chỉ là bởi vì bức tranh này dùng nguyên liệu tương xứng với nội dung, có lẽ bên trong còn có linh hồn giống như hình trong phòng triển lãm chụp hình.

Giống với phòng triển lãm chụp hình, phòng triển lãm tranh sơn dầu cũng không coi là rất khó. Như vậy xem ra, sợ rằng phòng triển lãm nghệ thuật hiện đại có độ khó như phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại.

Tô Dung vừa suy nghĩ vừa nghiêng đầu qua, đột nhiên nhìn thấy Serena ở sau lưng vươn tay muốn chạm vào tranh sơn dầu.

Tô Dung: "..."

Cô nhanh tay lẹ mắt kéo Serena ra, thấy được người phụ nữ này còn đang xuất thần, thở dài nói: "Tỉnh lại đi, mới vừa rồi cô bị dụ dỗ."

Vừa nói cô vừa liếc nhìn hoa hồng của Serena, đã biến thành màu hồng nhạt rồi.

Serena bị Tô Dung lôi kéo cuối cùng cũng đã tỉnh hồn lại, hoảng sợ nhìn tay của mình thiếu chút nữa đụng vào bức tranh kia: "Mới vừa rồi... Quái đàm quy tắc này cũng quá nguy hiểm đi!"

"Dù sao cũng là quái đàm quy tắc khó khăn mà." Tô Dung bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc trước lần đầu tiên cô vào quái đàm khó, chính là quái đàm quy tắc vườn bách thảo, bị mùi trái cây ô nhiễm dụ dỗ, thiếu chút nữa không nhịn được. Nếu không muốn bị cám dỗ, hoặc là cố gắng lấy được sức mạnh tinh thần được thưởng, hoặc là trải qua nhiều lần, dĩ nhiên có kinh nghiệm chống trả.

Giống với Serena, một quái đàm đã bị cám dỗ hai lần, đoán chừng lần tiếp theo có khả năng sẽ thanh tỉnh hơn một chút.

Dĩ nhiên cô không nói ra những lời này, đây không phải là chuyện một người trải qua hai quái đàm quy tắc như cô nên biết.

Rất nhanh ba người đã tìm ra sáu bức tranh không nhìn ra được chất liệu vẽ cụ thể. Trong đó có bốn bức tranh vẽ người, có hai bức vẽ phong cảnh.

Nói đến bức tranh vẽ người, không ngoài dự đoán của Tô Dung, mấy bức tranh đó đều dùng m.á.u tươi vẽ nên, còn có một bức tranh sơn dầu mô tả chiến tranh, xít lại gần một chút đã có thể ngửi được mùi m.á.u tanh nồng đậm, phối hợp với nội dung của bức tranh, để cho người nhìn giật mình.

Nhìn sáu bức tranh được chọn ra, rất nhanh Tô Dung đã lựa ra một bức tranh vẽ thác nước: "Bức tranh này là dùng nước của thác nước vẽ ra."

“Sao cô biết được." Ngũ Minh Bạch kinh ngạc hỏi.

Tô Dung nhún vai, chỉ xuống một chỗ trong bức tranh: "Hai người nhìn hạt cát chỗ này đi, đây không phải là vẽ lên, mà là dính lên."

Những hạt cát dính vào đá được vẽ trên bức tranh, nếu như không cẩn thận quan sát hoàn toàn không phát hiện được. Lúc trước hai người đã chứng kiến năng lực quan sát của Tô Dung, lúc này trừ cảm khái trong lòng ra, cũng lười bộc lộ vẻ kinh ngạc.

Còn dư lại năm bức tranh không có cách nào xác nhận tài liệu gì, ba người Tô Dung hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật, càng không có cách nào phân biệt được thuốc màu trên bức tranh là làm từ cái gì.

Mà cơ hội của bọn họ chỉ có một lần, tùy tiện thử, lỡ như xảy ra vấn đề, người nào sẽ phụ trách?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 396: Chương 396



Chẳng qua có thể khẳng định, trong năm bức tranh này, nhất định có ba bức là chính xác, chỉ có hai bức là có vấn đề.

Tô Dung rút bức tranh phong cảnh duy nhất còn lại: "Dựa theo tỷ lệ xác suất, bức tranh này nhất định có thể lấy được con dấu."

Dù sao bọn họ không phân biệt được cái nào là đúng, vậy không bằng dựa vào vận may. Vận may của Tô Dung luôn không tốt, cho nên cô dựa vào tỷ lệ xác suất.

Trong phòng triển lãm này một nửa là tranh sơn dầu về vật, một nửa là về người, cũng không có khả năng tranh vẽ có vấn đề đều là vẽ người được?

Cô nói xong, không chút do dự xé bức tranh kia. trong tiếng kinh hô của hai người còn lại, thuận lợi nhận được con dấu. Tô Dung mỉm cười, in tờ hướng dẫn của mình lên con dấu mới.

Từ trước đến giờ cô thích làm xong chuyện của mình trước, sau đó xem thử có còn sức giúp đỡ người khác hay không. Nếu như ngay cả nhiệm vụ của mình cũng chưa hoàn thành, vậy giúp người khác không khỏi có chút thánh mẫu.

Tô Dung liếc nhìn những bức tranh còn lại, cô lựa tranh sơn dầu vẽ người phụ nữ mặc váy đỏ ra, giải thích: "Tranh này đều là màu đỏ, lấy thói quen bình thường của quái đàm quy tắc, có tỷ lệ rất lớn là sẽ dùng m.á.u tươi vẽ thành. Nếu bức tranh này không có mùi m.á.u tươi, vậy chắc không có vấn đề gì lớn."

Thật ra phương pháp phán đoán này cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng không có cách nào, ai bảo trong bọn họ không có họa sĩ chuyên nghiệp chứ? Cũng chỉ có thể phán đoán thử vận may mà thôi!

Hiển nhiên phương pháp của cô mang lại linh cảm cho người khác, Ngũ Minh Bạch chọn ra một bức tranh yến hội: "Người ở trong bức tranh sơn dầu này nhiều như vậy, quần áo trên người lại phức tạp, khẳng định dễ dàng xếp tài liệu không tương ứng với nội dung vào trong tranh."

Chỉ là anh ấy không quyết đoán như Tô Dung, sau khi nói xong lại hỏi Tô Dung: "Tôi nói có đúng không?"

Tô Dung cười không nói, không trả lời. Cô không thể trả lời vấn đề này, bởi vì cô sẽ không phụ trách đối với lựa chọn của những người khác, cũng không muốn tự tìm phiền phức, nếu khẳng định câu trả lời của đối phương, lỡ như cuối cùng thất bại, vậy cô phải gánh tội rồi.

Không có được câu trả lời của cô, Ngũ Minh Bạch cười khổ một tiếng. Anh ấy nhìn chằm chằm bức tranh kia hồi lâu, cuối cùng vẫn xé bỏ nó. Một giây tiếp theo, một con dấu rơi ra.

Bầu không khí phòng triển lãm hơi thả lỏng một chút, Ngũ Minh Bạch nhanh chóng in con dấu vào tờ hướng dẫn của mình, sau đó cùng Tô Dung nhìn về phía Serena.

Hai người bọn họ đều đã làm xong, bây giờ còn không đi đơn giản chỉ là theo chủ nghĩa nhân đạo.

Mắt thấy còn có ba bức tranh dư lại, nhưng Serena lại không nhìn ra được bức nào có vấn đề, cô ta cầu xin nhìn Tô Dung: "Tô Dung, cầu xin cô, cô nhất định đã nhìn ra đi? Cô giúp tôi đi, tôi không muốn c.h.ế.t ở chỗ này."

Mặc dù quái đàm này thật sự sẽ không c.h.ế.t thật, nhưng mùi vị thất bại cũng không dễ chịu. Serena là một người rất có dã tâm, tất nhiên không cho phép mình thất bại trước mặt mọi người.

Nhưng Tô Dung lại lắc đầu: "Cô biết đó, tôi cũng không phải là người học nghệ thuật. Nếu thật sự không biết thì cô dựa theo vận may đi."

Nói đến chỗ này, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lấy ra một bức tranh: "Tôi cảm thấy bức tranh này có thể lấy được con dấu."

Nghe vậy, đôi mắt của Serena sánh lên, vừa muốn nhận lấy bức tranh kia, đã nghe Tô Dung tiếp tục nói: "Vận may của tôi luôn rất kém, cho nên có thể loại bỏ bức tranh này. Chúc mừng cô, bây giờ là hai chọn một.

Serena: "..."

Ngũ Minh Bạch: "..."

Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của hai người, Tô Dung không nhịn được cười. Cô vẫy tay, một mình đứng ở chỗ gần bình phòng cửa ra, chờ Serena đưa ra quyết định cuối cùng.

Do sự một chút, Serena lắp bắp nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Vận may của anh như thế nào?"

Chỉ trong vòng một phút, Ngũ Minh Bạch đã cạn lời hai lần. Dù cho giáo dưỡng của anh ấy tốt, cũng không nhịn được trợn trắng mắt: "Tôi chính là một người bình thường, vận may có tốt có xấu, cô cũng đừng hy vọng vào tôi."

Thấy anh ấy nói khẳng định như vậy, Serena thất vọng cuối đầu, nhìn hai bức tranh kia. Do dự rất lâu, cô ta cẩn thận chọn bức tranh bên trái. Là nên cẩn thận, dù sao đây là quyết định sống chết.

Sau khi lựa chọn xong, Serena cũng không do dự, trực tiếp xé bỏ bức tranh kia.

"Roẹt!"

Một con dấu xinh xắn rơi xuống đất.

Bầu không khí của phòng triển lãm hoàn toàn thả lỏng, vốn dĩ Tô Dung đang dựa vào tường, cũng đứng thẳng người lên: "Chúc mừng thông qua, đi thôi, chúng ta nên ra ngoài rồi."

Chờ ba người đi ra, trong phòng khách vẫn chỉ có một mình Adam. Cậu ta thấy ba người Tô Dung đã đi ra, khó chịu hừ một tiếng, nói trước: "Quy tắc phòng triển lãm hiện đại, tội phải chờ đồng đội của mình trở về mới nói cho các người biết?”

Hiển nhiên làm như vậy là không muốn liên minh nước A rơi vào hạ phong, Tô Dung cũng không có ý kiến gì. Bọn họ mới vừa xong một phòng triển lãm, nghỉ ngơi một lát cũng tốt.

Đợi khoảng 10 phút, cuối cùng có hai người đi ra từ trong cửa. Không, phải nói là một người một tượng sáp đi ra.

Thấy bộ dạng chật vật của bọn họ, sắc mặt Adam cực kỳ khó coi, đi tới hỏi người sống duy nhất: "Dwyane, xảy ra chuyện gì? Tôi không phải đã nói phương pháp thông qua cho các người rồi sao, sao không mang được Martini về, còn khiêng một người về?"

"Chuyện này không thể tránh chúng tôi được!" Người đàn ông tên Dwyane đặt tượng sáp qua một bên, nói: "Lúc chúng tôi đến đại sảnh hoa hồng đỏ, nghe nói Martini đã đi vào rồi."

"Nghe nói? Nghe ai nói?" Nghe được trọng điểm, Adam lập tức truy hỏi,

"Nhân viên đồng phục đỏ nha." Trên mặt Dwyane tràn đầy vô tội còn đắc ý nói ra suy đoán của mình. “Đại sảnh hoa hồng đỏ đều là nhân viên đồng phục màu đỏ, đều giống với nhân viên đồng phục xanh dương. Cho nên bọn họ sẽ không gạt tôi!”

Nghĩ đến chuyện lúc trước Tô Dung nói nhân viên đồng phục đỏ có vấn đề, Adam xoa mày. Cậu ta rõ ràng Martini không phải là người l* m*ng, biết phòng triển lãm tượng sáp nguy hiểm, không thể nào mạo hiểm một mình xông vào được.

Dwyane tuyệt đối đã bị nhân viên đồng phục đỏ lừa!
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 397: Chương 397



Đối với đồng đội thành sự chưa đủ bại sự có thừa này, Adam đã vô cùng bất đắc dĩ. Cậu ta cũng lười giải thích, hỏi tiếp: "Vậy người này thì sao? Người này lại xảy ra chuyện gì?"

Cậu ta chỉ vào người biến thành tượng sáp.

Dwyane đau khổ nói: "Sau khi chúng tôi đi vào thì cố ý tách ra đi riêng, rất nhanh giống với cậu nói, xuất hiện hai người giống với đối phương. Bởi vì không xác định chúng tôi có thể tự mình đối phó với đối phương hay không, cho nên tôi lập tức cưỡng ép vượt qua người giả kia mở cửa ra, hai người cùng nhau chống lại hai người giả kia."

Lúc Tô Dung nghe đến chỗ này cũng hơi chú ý, cô vẫn luôn rất tò mò tại sao "Tô Dung" giả muốn cô mở cửa.

"Kết quả người giả mạo tôi đột nhiên há miệng nuốt chửng người giả của Cilic, dọa cho hai người chúng tôi đều sợ đến choáng váng. Sau khi phát hiện chúng tôi lập tức công kích người giả đó, nhưng nó đặc biệt lợi hại, hoàn toàn không đánh lại." Dwyane run rẩy kế lại: "Adam, không phải trước đó cậu nói với chúng bọn nó rất dễ đánh sao? Hoàn toàn không phải như vậy nha!"

Thấy người này than phiền, Adam không nhịn được nói: "Đó là hai người giả cộng lại với nhau, dĩ nhiên uy lực sẽ tăng nhiều. Nói tiếp đừng đánh trống lảng!"

Dwyane không thể làm khác hơn là tiếp tục nói: "Chúng tôi tìm được một con d.a.o bằng sáp, là tôi cầm. Cilic dùng vũ khí thường g.i.ế.c người giả đó, kết quả mới vung một d.a.o xuống, cả người và d.a.o đều nhanh chóng biến thành tượng sáp. Tội vội vàng thừa dịp này cắm con d.a.o bằng sáp vào tim của người giả kia, sau đó nhanh chóng cắt đứt con d.a.o nối với Cilic."

"Nhưng Cilic cũng không thể vì ngọn nguồn hóa tượng sáp đã cắt đứt mà kết thúc, rất nhanh cậu ta cũng biến thành một người tượng sáp. Mà bởi vì hai người giả kia đã thống nhất, tôi chỉ đạt được một con dấu mà thôi." Cậu ta thở dài: "Nhưng tôi không đành lòng để Cilic ở bên trong đó một mình, cho nên liền chuyển cậu ta ra đây, nhìn xem thử còn có cách nào không. Đúng rồi, tôi không tìm được tượng sáp của Martini."

Adam cũng lười vạch trần cậu ta, cậu ta ôm tượng sáp của Cilic là vì tốt bụng sao? Rõ ràng là vì sợ một mình đi ra ngoài sẽ không trở về được chỗ này, mới ôm Cilic đi ra.

Adam đang muốn nói gì đó, đột nhiên Tô Dung đứng lên: "Hoa hồng trắng biến đỏ!"

Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn hoa hồng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy những bông hoa hồng trắng đều biến thành màu đỏ như máu. Hoa hồng màu đỏ đang không ngừng lan tràn, leo lên hai người hôn mê trong phòng, vượt qua tượng sáp, bò đến chỗ mọi người.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngũ Minh Bạch cũng đứng lên, kinh ngạc nói:

“ "Nó" tới sao? Nhưng chúng ta xúc phạm quy tắc gì?"

Không để ý đến anh ấy, Tô Dung dẫn đầu chạy đến nhà vệ sinh, đi theo sau chính là Adam.

Quy tắc thứ mười của viện bảo tàng nghệ thuật [Trong viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng có rất nhiều hoa hồng màu trắng, nếu như hoa hồng biến thành màu đỏ, xin nhanh chóng rời khỏi khu vực đang ở, đều đi đến nhà vệ sinh tị nạn.]

Bây giờ hoa hồng biến thành màu đỏ, tất nhiên phải nhanh chóng đi nhà vệ sinh dựa theo quy tắc. Dựa theo suy luận mà bọn họ đã suy đoán trong phòng triển lãm, hoa hồng trắng có thể chịu đựng ô nhiễm. Hoa hồng trắng hoàn toàn biến thành màu đỏ đại biểu trình độ tiếp nhận ô nhiễm của nó đã đạt đến cấp cao nhất.

Nói cách khác chính là bây giờ đều là một mảnh ô nhiễm, nếu như còn không chạy, chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ bị ô nhiễm thôi.

Những người khác cũng kịp phản ứng lại, co giò chạy như điên theo Tô Dung. Tô Dung nhớ đến thiết lập nhân vật của mình, một lần tăng thêm lực lượng, một lần tăng thêm tốc độ, cho nên cũng không chạy quá nhanh, chỉ để mình là người thứ hai từ dưới đếm lên.

Ở sau lưng cô chính là Dwyane nước A, cậu ta chạy rất chậm, hoàn toàn không đuổi kịp người trước mắt.

Trên mặt đất hai bên hành lang phủ kín hoa hồng trắng, mà ở sau lưng mấy người, một mảnh đỏ như m.á.u nhanh chóng lan tràn lên hoa hồng màu trắng, tốc độ cực nhanh, trực tiếp đuổi đến chỗ mọi người.

Những hoa hồng đỏ tươi kia đã không có vẻ đẹp kiều diễm ngày bình thường, lúc này nó giống như một cái miệng to đầy máu, giương nanh vuốt muốn nuốt mọi người vào trong bụng.

Mà không biết từ lúc nào trên vách tường xung quanh cầu thang treo đầy hình người, người trong hình há miệng luyên thuyên khuyên mọi người.

"Chạy cái gì? Nhìn hoa hồng xinh đẹp sau lưng các ngươi một chút đi!"

"Mệt mỏi không? Mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút đi."

"Các ngươi không chạy thoát đâu, giãy giụa chỉ phí công mà thôi."

Mỗi một câu nói đều làm hao mòn ý chí của mỗi người, mỗi một tiếng đều làm nhiễu loạn lòng của mỗi người, để cho mọi người đều muốn quay đầu nhìn thử cảnh đẹp sau lưng, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Mặc dù ai cũng biết lúc này một khi dừng lại, chỉ sợ phải đối mặt với kết cục bị ô nhiễm.

"Ầm!"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng người ngã xuống. Tô Dung vừa chạy vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Dwyane ngã lăn xuống đất. Không biết từ lúc nào trên chân của cậu ta đã bị dây hoa hồng quấy vào, mấy đóa hoa hồng màu đỏ kiều diễm từ dưới nở rộ lớn, diễu võ dương oai trên người của cậu ta, vô cùng có sức sống.

"Cứu tôi!" Dwyane đưa tay cầu xin Tô Dung, muốn cô trở lại kéo mình một cái.

Nhưng chuyện cậu ta ngã xuống cũng không làm chậm tốc độ hoa hồng đỏ lan tràn, nếu như lúc này dừng lại không chỉ không cứu được đối phương, ngay cả mình cũng bị kéo vào.

Cho nên đối với sự cầu cứu của cậu ta, Tô Dung không chút do dự xoay người, tăng thêm một chút tốc độ chạy về phía trước. Mấy người trước mặt cũng không quay đầu lại, bọn họ đều biết mình không có sức cứu người.

Hành lang đi đến nhà vệ sinh thật sự dài đằng đẵng, thật giống như chạy thế nào cũng không đến điểm cuối. Rõ ràng tấm bảng ghi nhà vệ sinh ở ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được. Nhìn thì rất gần như đi lại rất xa, để cho người ta không nhịn được dâng lên sự tuyệt vọng trong lòng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 398: Chương 398



Lúc này cám dỗ xung quanh càng đầu độc lòng người hơn, Serena và Ngũ Minh Bạch ở phía trước rõ ràng đã chạy chậm lại, còn bụm lỗ tai, hiển nhiên là bị những lời đầu đọc kia ảnh hưởng.

Tô Dung có được phần thưởng tăng lực lượng tinh thần, cho nên không sợ loại quấy nhiễu đơn giản này. Nhưng những người khác thì không giống, sẽ có một chút ảnh hưởng.

À, Adam không giống, nhìn nam sinh cao lớn chạy ở phía trước nhất kia, Tô Dung dám khẳng định trên người của cậu ta có đạo cụ quái đàm ngăn cản công kích tinh thần.

Nhà giàu đáng chết!

Cô vừa chạy, vừa suy nghĩ nhanh chóng. Mới vừa khi nhìn thấy hoa hồng đỏ, vấn đề mà Ngũ Minh Bạch hiểu là, "Chúng ta xúc phạm vi tắc gì?"

"Nó" đột nhiên xuất hiện nhất định phải có nguyên nhân, không thể nào đột nhiên lại thả sát chiêu ra. Nhất định là bọn họ kích phát cái gì đó, cho nên lực lượng của "nó" tăng nhiều, có thể thả ra sát chiêu.

Như vậy vấn đề lại đến, mới vừa rồi tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh, không có ai có bất kỳ hành động nào cả, sao có thể xúc phạm quy tắc chứ?

Không đúng! Tô Dung đột nhiên nghĩ đến còn có một người không ở trong đại sảnh.

Martini, người này không ở hiện trường.

Như vậy chỉ có thể là bởi vì Martini đã làm chuyện gì đó, mới làm cho thực lực của "nó" tăng lên.

Cậu ta đã làm gì? Đây là một vấn đề.

Tô Dung vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi Adam: "Adam, cậu có cách nào biết được tình huống bây giờ của Martini không?"

Sỡ dĩ cô dám nói chuyện lớn tiếng là bởi vì mới vừa rồi khi Dwyane mở miệng nhờ giúp đỡ cũng không xuất hiện dị thường. Có thể thấy tốc độ lan tràn của hoa hồng đỏ sẽ không thay đổi vì giọng nói.

"Chờ đi nhà vệ sinh tôi có thể xem một chút!" Adam cũng không quay đầu lại, trả lời.

Xem ra quả nhiên có loại đạo cụ quái đàm đó, Tô Dung lại lần nữa ghen tị. Tính luôn lúc trước, đảm bảo trên người của người này không thể nào thấp hơn 10 món đạo cụ quái đàm. Còn đều là loại rất hữu dụng, có giá trị không rẻ.

Rất hiển nhiên nước A là muốn dồn lực đào tạo Adam, chỉ là không biết bọn họ có biết tính cách thật của Adam khác hoàn toàn với tính cách biểu hiện bên ngoài hay không.

"Đừng nghe những lời quỷ quái kia, quả thật không được mọi người có thể nói chuyện một chút, hoặc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì." Mắt thấy hai người trước mặt chạy ngày càng chậm, Tô Dung cất giọng nhắc nhở.

Biết ý của cô, Ngũ Minh Bạch cố gắng không chú ý đến đến những người ở trong ảnh kia: "Nói chuyện gì? Tiếp theo... Tiếp theo cứ ở trong nhà vệ sinh chờ thôi, chờ hoa hồng đỏ biến mất chúng ta lại đi ra."

"Có lẽ các người còn nhớ, trong quy tắc thứ 10, đều không có nói hoa hồng đỏ biến mất." Tô Dung giả bộ thở hổn hển, ỷ vào ai cũng chạy phía trước không quay đầu nhìn mình, trạng thái rất thoải mái.

Serena theo lời cô nhớ lại một chút: "... Đúng là như vậy! Quy tắc thứ 10 chỉ nói hoa hồng đỏ xuất hiện chúng ta đi nhà vệ sinh tị nạn, cũng không nói lúc nào hoa hồng đỏ biến mất."

Lúc này Ngũ Minh Bạch cũng có chút luống cuống: "Vậy nếu như hoa hồng đỏ vẫn luôn không biến mất, chẳng phải chúng ta sẽ cứ bị kẹt ở nhà vệ sinh sao?"

"Đúng như vậy, cho nên thừa dịp bây giờ vội vàng nghĩ cách chúng ta nên làm thế nào để cho hoa hồng đỏ biến mất đi!"

Thật ra Tô Dung còn có một việc chưa nói, chính là nhà vệ sinh cũng không tuyệt đối an toàn. Ít nhất là không an toàn vĩnh viễn.

Ở trong quy tắc nói rất rõ ràng, nhà vệ sinh chỉ là chỗ tị nạn mà thôi. Là chỗ tị nạn thì có một ngày cũng bị phá vỡ, quỷ quái trong quái đàm quy tắc này sẽ không có kiên nhẫn để cho bọn họ từ từ c.h.ế.t đói trong nhà vệ sinh, đoán chừng là vì có quy tắc sẽ cho bọn họ chút thời gian th* d*c. Nếu như ở trong đoạn thời gian đó không tìm được phương pháp giải quyết thì phải trơ mắt nhìn chỗ tị nạn bị công phá.

Là nhân từ trong sự tàn nhẫn của "nó" và "quy tắc".

Cuối cùng bọn họ cũng đi đến nhà vệ sinh. Giống với quy tắc, quả nhiên hoa hồng đỏ lan tràn đến cửa nhà vệ sinh thì dừng lại. Hơi nhìn ra bên ngoài, toàn bộ hành lang đều bao phủ hoa hồng đỏ. Màu đỏ tươi giống như ngọn lửa, ngăn bọn họ ở trong nhà vệ sinh nho nhỏ này.

Vừa đến vào, Adam lập tức bắt đầu kiểm tra tình huống của Martini. Cậu ta lấy ra một quyển sổ, ở phía trên viết tên của Martini. Một giây kiếp theo, tên của quyền sổ kia biến mất.

"Cậu ta đã chết." Adam sầm mặt, tuyên bố kết quả này.

"Thì ra là như vậy..." Tô Dung như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra cái c.h.ế.t của Martini đã làm cho hoa hồng đỏ xuất hiện."

Cô nói xong lời này, thì tiếp tục nói suy đoán mới vừa rồi của mình cho mọi người.

Mọi người đều đồng ý với cách nào của Tô Dung, Serena nhíu mày nói. "Rốt cuộc Martini c.h.ế.t vì cái gì? Lại để cho "nó" xuất hiện."

"Không, tôi nghĩ "nó" xuất hiện không phải là vì nguyên nhân gì mà Martini chết, mà là vì cái c.h.ế.t của Martini." Đóng quyển sổ lại, Adam nhíu mày nói.

Lời này có chút khó hiểu, nhưng Tô Dung suy nghĩ một chút đã hiểu ý của cậu ta: "Cậu nói là bởi vì cái c.h.ế.t của Martini, chúng ta đã thỏa mãn được điều kiện hoa hồng đỏ xuất hiện. Như vậy điều kiện này chắc là --- khi điều tra viên toàn trường c.h.ế.t hơn một nửa trở lên, "nó" hấp thụ đủ năng lượng, có thể xuất thủ."

Trong quái đàm này tổng cộng có 12 người, còn lại năm người không phải hơn một nửa rồi sao?

Nói thật Serena cảm thấy suy đoán hiện tại của bọn họ cũng không có ích gì, chờ hai người thảo luận xong, cô ta lập tức mở miệng hỏi: "Cho nên tiếp theo chúng ta ở chỗ này chờ hoa hồng bên ngoài biến mất là được đúng không?"

"Cô cũng không cần ôm ảo tượng này làm gì." Tô Dung không chút lưu tình tạt một chậu nước lạnh cho cô ta: "Chỉ sợ những hoa hồng đỏ này sẽ không biết mất.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 399: Chương 399



"Tại sao?" Nghe được lời của cô, Serena sững sốt, vội vàng hỏi.

Tô Dung nói suy đoán nhà vệ sinh không an toàn lúc trước của mình ra, mọi người nhất thời im lặng. Bọn họ đều có năng lực tự phán đoán, dĩ nhiên nghe được Tô Dung nói đúng.

Vậy vấn đề lại đến, hoa hồng đỏ không biến mất, thậm chí còn có thể xâm phạm nhà vệ sinh, chiếm cứ không gian sinh tồn cuối cùng của bọn họ. Lúc này Serena đã trở nên sốt ruột: "Vậy chúng ta nên làm cái gì đây? Trong quy tắc không có viết đối sách khi đối mặt với chuyện này."

Đúng là không viết, dù Tô Dung nhiều lần đọc quy tắc, cũng không tìm ra được cách ứng đối. Cô nhíu mày thật chặt, tỉ mỉ nhớ lại từ lúc hoa hồng đỏ xuất hiện, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Quái đàm quy tắc không thể nào thiết kế một vấn đề không giải quyết được, nếu câu trả lời không có ở trong quy tắc, vậy thì nhất định ở trong quá trình.

Tình huống lúc đó là cô nhìn thấy một góc hoa hồng trắng biến thành màu đỏ, sau đó màu đỏ nhanh chóng nhuộm đỏ những hoa hồng trắng khác, cũng sinh trưởng ra vô số dây leo chiếm lĩnh toàn bộ đại sảnh. Sau đó cô chạy trốn, tiếp theo...

Chờ đã?

Đột nhiên Tô Dung ý thức được sai lầm trong suy nghĩ mới vừa rồi --- hoa hồng đỏ cũng không có chiếm lĩnh toàn bộ không gian đại sảnh, có một nơi không có hoa hồng --- tượng sáp của Cilic.

Tại sao tượng sáp của Cilic lại không bị hoa hồng đỏ bao trùm chứ? Bởi vì cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ sao? Nhưng bên kia còn có hai người hôn mê cũng bị hoa hồng đỏ bao phủ, sao cậu ta lại không bị?

Chẳng lẽ bởi vì cậu ta biến thành tượng sáp? Nếu là như vậy, vậy thật sự nghĩ không thông. Tượng sáp chỉ là một sản phẩm trong phòng triển lãm, bọn họ không có khả năng cũng biến thành tượng sáp được?

Trên bản chất, phương thức thất bại của Cilic và hai người hôn mê khác đều giống nhau. Như vậy nhất định giữa bọn họ còn có chỗ khác.

Mắt thấy mình không nghĩ ra, Tô Dung biết mình phải tiếp thu ý kiến hữu ích mới có thể tìm được câu trả lời, cô hỏi: "Các người biết giữa ba người trong đại sảnh có gì khác không?"

"Hai người khác là là hôn mê, Cilic là bị biến thành tượng sáp." Ngũ Minh Bạch trả lời rất nhanh.

Đây là thứ dễ biết nhất, nhưng hiển nhiên Tô Dung hỏi không phải là cái này.

Adam suy nghĩ một chút, đột nhiên trả lời: "Tôi có cầm theo tờ hướng dẫn của Diana."

Diana trong miệng của cậu ta chính là người trong liên minh nước A, một trong hai người hôn mê trong đại sảnh.

Sở dĩ không lấy của Cilic là vì không kịp, lúc ấy bọn họ đang nói chuyện, sau đó hoa hồng đỏ lập tức xuất hiện. Cậu ta hoàn toàn không có thời gian đến lấy tờ hướng dẫn của Cilic. Chỉ là chỉ cần hoa hồng đỏ biến mất, chắc cậu ta vẫn còn cơ hội.

Không ai hỏi cậu ta tại sao lại lấy tờ hướng dẫn của Diana, mọi người đều không phải người ngu. Bọn họ chỉ là nhất thời không nghĩ ra làm như vậy để làm gì, nhưng khi nghe được tất nhiên sẽ hiểu. Thậm chí Serena còn ảo não tại sao mình không nghĩ đến chuyện này, trong tay có nhiều thêm một phần hướng dẫn, vậy không phải sẽ yên tâm một chút hơn sao?

Nghe được câu trả lời của cậu ta, Tô Dung hơi kinh ngạc nói: "Tôi cũng cầm tờ hướng dẫn của đồng đội nam bị hôn mê bên đội mình!"

Xem ra là như vậy, khác nhau giữa ba người hôn mê trong đại sảnh chính là trong tay tượng sáp Cilic còn tờ hướng dẫn, mà hai người còn lại thì không có.

Duy chỉ có tượng sáp của Cilic là không bị hoa hồng đỏ bao trùm.

Cho nên tờ hướng dẫn là vấn đề mấu chốt!

Trong mắt Tô Dung có gì đó lóe lên, lúc này lấy tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài ra. Phần hướng dẫn này chỉ có hai con dấu, theo thứ tự là phòng triển lãm hình chụp, và phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại. Còn có hai phòng triển lãm cô không lấy được con dấu dư thừa, chỉ là chắc đủ dùng rồi.

Nghĩ như vậy, Tô Dung thử thăm dò đi đến cửa nhà vệ sinh, ném tờ hướng dẫn này ra ngoài. Dây leo màu xanh đen thuận tiện leo lên, nở ra hoa hồng màu đỏ trên tờ hướng dẫn.

"Vô dụng sao, vậy chúng ta." Đang lúc mọi người thất vọng, chỉ thấy hoa hồng đỏ kia chuyển thành trạng thái khô héo, lại biến thành xám đen, cuối cùng biến thành một chút ánh sáng màu đen tiêu tán trong không trung.

Tiếp theo lấy tờ hướng dẫn này làm trung tâm, không gian bán kính 4m đều trở nên sạch sẽ, tất cả hoa hồng đỏ đều biến mất, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Tình hình chuyển biến nhanh chóng, mọi người đều vô cùng mừng rỡ, Ngũ Minh Bạch là người đầu tiên thăm dò đi ra ngoài, sau đó kinh ngạc nói: "Hình như Dwyane không có bị gì cả?"

Thấy không có hoa hồng công kích, mọi người đều đi theo ra ngoài. Quả nhiên nhìn thấy Dwyane hôn mê nằm trên mặt đất, xung quanh không có bất kỳ hoa hồng nào cả.

Trên người của cậu ta có tờ hướng dẫn, cho nên cậu ta cũng được bảo vệ!

"Vậy bây giờ cậu ta..." Serena không xác định hỏi.

"À, chắc người này bị dọa cho xỉu rồi." Adam đi ra, cầm ra hai tờ hướng dẫn mình tích trữ được, vừa đi về phía trước vừa ném. Sức của cậu ta lớn, ném cũng rất chính xác, rất nhanh đã tạo ra một con đường sạch sẽ trên hành lang cho mọi người.

Trong quá trình này, Tô Dung chú ý đến một chuyện rất thú vị. Trước đó cô ném tờ hướng dẫn có thể dọn sạch không gian có bán kính 4 mét, mà hai tờ hướng dẫn Adam ném ra, một tờ có bán kín bốn mét, một tờ có bán kính sáu mét.

Cũng chính là bởi hai tờ cộng lại, bọn họ mới có thể thuận lợi trở lại phòng khách.

Nhưng tại sao diện tích lại không giống nhau? Chẳng lẽ là do tờ hướng dẫn không giống.

Tô Dung mang theo nghi ngờ, đi tới nhặt tờ hướng dẫn mình mới vừa ném kia, sau khi nhặt lên thì mở ra, sau đó kinh ngạc nhướng mày: "Con dấu trên tờ hướng dẫn biến mất rồi."
 
Back
Top