Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 370: Chương 370



"Tôi cũng không biết, đi một bước tính một bước đi, chỉ là tôi đoán đến lúc ăn cơm trưa, mọi người có thể gặp nhau." Đây cũng chỉ là suy đoán của Tô Dung, lấy trình độ hiểu biết của cô đối với quái đàm quy tắc, đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội làm một chuyện lớn.

Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào, trong phòng triển lãm này nhất định phải tách nhau ra. Có lẽ trong quái đàm này tách ra sẽ nguy hiểm, nhưng sẽ không chết.

Trong quái đàm này trừ đại sảnh của viện bảo tàng nghệ thuật ra thì không có đồng hồ, mấy người lại không có đạo cụ quái đàm tính giờ, thời gian gì đó cũng chỉ có thể tự suy đoán thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại nói: "Bây giờ chắc cũng gần 10 giờ rồi, chậm nhất là một giờ sau, đoán chừng mọi người có thể gặp mặt.”

Có người xác thực thời gian, Pitt yên tâm hơn nhiều, gật đầu đi theo Tô Dung tiếp tục đi về phía trước.

Mới vừa rồi lúc nói chuyện, Tô Dung cũng không quên quan sát hoàn cảnh. Thật ra cô không quá hiểu kết cấu nhà ở cổ đại, cũng không có khái niệm gì đối với "phòng khách nhà chính". Nhưng có thể dựa theo lời quản gia mà suy đoán, phòng khách nhà chính chắc là nơi tiếp khách.

Tô Dung nhanh chóng đi dạo hơn nửa căn nhà, cuối cùng dẫn Pitt đến trước một căn phòng. Sở dĩ lựa chọn nơi này, một là bởi vì chỗ này tương đối lớn, càng giống như là một phòng khách. Hai là bởi vì bên trong treo đầy tranh vẽ hội họa Phương Tây, nhìn qua là nơi chuyên chiêu đãi thương hộ nước ngoài.

Sau khi dẫn người vào, Tô Dung cũng không đi, cẩn thận đứng ở chỗ này.

Chỉ chốc lát sau quản gia đi đến, trong nháy mắt thấy ông ta, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình đã tìm được đúng chỗ rồi.

Sau khi quản gia đi vào, đầu tiên cười nói với Pitt: "Lão gia thay quần áo xong sẽ lập tức đến liền."

Sau đó ông ta nhìn về phía Tô Dung: "Ngươi có thể đi xuống."

Đi xuống? Đi đâu?

Tô Dung mơ màng cung kính rời đi. Mới vừa đi không được bao xa, đã bị người gọi là. Người đến là một người phụ nữ trung niên vóc người phát tướng, quần áo mặc trên người không bằng quản gia mới vừa rồi, nhưng cũng không qua loa rách rưới.

Chú ý đến vết chai trên tay đối phương, Tô Dung đã hiểu. Chắc người này cũng là nha hoàn, chỉ là quản sự trong đám nha hoàn.

Quả nhiên người phụ nữ kia ra lệnh về phía cô: "Trong nhà đang cần người, nha đầu nhà ngươi chạy lung tung ở chỗ này làm gì? Nhanh theo ta đi làm việc!"

Tô Dung đi theo bà ta đến phòng bếp, trong phòng bếp có một đống người, đều vội vàng làm việc khí thế ngất trời. Người thì xắc nguyên liệu nấu ăn, người thì bổ củi, người thì rửa nguyên liệu, nấu đồ ăn, thật sự là một mảnh náo nhiệt yên bình.

Nhưng Tô Dung cũng không buông lỏng cảnh giác, phải biết đây chính là ở trong quái đàm. Cô đi theo làm việc chung với những người khác, chẳng qua là rửa các loại nguyên liệu nấu ăn.

Có lúc có người muốn tiện tay đút cái gì cho cô ăn, đều bị Tô Dung liên tục từ chối. Trong quy tắc có viết, điều tra viên chỉ có thể tiếp nhận con dấu ở chỗ này, ngoài ra không được nhận bất kỳ vật gì. Thức ăn cũng là vật khác, tất nhiên không thể nhận.

Củi đốt không đủ dùng, ma ma quản sự thấy Tô Dung đã rảnh tay, phân phó nói: "Ngươi đi tìm chút đồ đốt lửa đi, ghế cũ gì đó cũng được, lão phu nhân sẽ không trách mắng đâu."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày. Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà vấn đề ở chỗ quy tắc thứ 4 có nói, không nên phá hư đồ trong nhà. Lão phu nhân không trách mắng cũng vô ích, Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô cầm bấy kỳ đồ gì trong phòng triển lãm đưa cho người khác làm củi đốt chính là không tuân thủ quy tắc.

Nhưng nếu như không tìm ra được thứ gì ma ma quản sự nhất định sẽ tức giận, quy tắc thứ 2 đã nói không thể chọc cho bất kỳ người nào trong nhà.

Hai bên đều có quy tắc kiềm chế, cô nên làm thế nào đây?

"Còn cần bao nhiêu ạ?" Tô Dung cung kính hỏi.

Ma ma quản ự nhìn hai lò bếp bên kia, sau đó nói: "Một chút là được, nhanh chóng làm xong đi."

Vậy thì dễ làm. Tô Dung cởi áo khoác của mình ra, ngoan ngoãn nói: "Dùng cái này được không ạ? Coi như lão phu nhân đồng ý, nô tỳ nghĩ mình là người làm cũng không tiện đốt đồ của chủ nhân."

Thấy cô thức thời như vậy, ma ma hài lòng gật đầu: "Có thể, trái lại người rất lo nghĩ cho chủ tử. Đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh.”

Bây giờ đã đến tháng tư, cuối mùa xuân. Thời tiết đã ấm trở lại, nhưng chỉ mặc áo tay ngắn rất dễ dàng bị cảm.

"Cảm ơn ma ma." Tô Dung làm ra bộ dạng cảm kích, ngồi xổm ở một bên nghỉ ngơi. Mặc dù đối phương nói để cho cô đi nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô cũng không biết bản thân mình nên đi chỗ nào, còn không bằng ở chỗ này chờ.

Bây giờ cô biết chủ tử trong nhà này có lão gia, phu nhân, thiếu gia, lão phu nhân, nếu như không có người khác, như vậy trong những người này chắc có một người là mục tiêu để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù ngoài mặt lão gia chính là người đứng đầu trong nhà, nhưng sao quái đàm quy tắc có thể dễ dàng như vậy được! Tô Dung suy đoán chắc chắn phải có gì đó giấu diếm bên trong.

Sau khi xác định mục tiêu, nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra phương pháp làm cho đối phương vừa lòng. Liên quan đến chuyện này, ở trong suy nghĩ của Tô Dung, phương pháp để cho mỗi người bọn họ làm chủ tử hài lòng đều không giống nhau.

Dù sao tiêu chuẩn hài lòng của chủ tử đối với nha hoàn khẳng định không thể nào giống với tiêu chuẩn đối với biểu thiếu gia được.

Bọn họ không có cách nào sao chép câu trả lời của đối phương.

Thời gian trôi qua rất nhanh, từng đĩa thức ăn được làm xong, đề được những nha hoàn khác bưng đi ra ngoài. Tô Dung đếm một chút, tổng công có tám món ăn một món canh, tổng cộng có chín món.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 371: Chương 371



Đây là một con số rất thú vị, theo lý thuyết mọi người đều quen thuộc với việc chín món ăn một món cảnh, tổng cộng có mười món mới đúng.

Lúc trước đi phá án, Tô Dung có từng tìm hiểu một chút, nếu như trong nhà hơi nghiêm một chút, tất cả món ăn trên bàn cơm cộng lại đều sẽ là số chẵn. Còn về số lẻ, đó là bữa cơm cho người c.h.ế.t ăn!

Nhà này cố ý bày cơm số lẻ, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán.

Sợ rằng trong cái nhà này có người chết, vận may không tốt, có lẽ tất cả mọi người đều là người c.h.ế.t cũng nên!

"Ngươi còn ngồi chỗ này làm gì, còn không nhanh đi đỡ phu nhân ăn cơm!" Thấy cô ngồi ở một bên, ma ma quản sự lập tức phân phó.

Tô Dung lập tức đứng dậy, lúc này cô mới biết mình lại là nha hoàn của phu nhân. Nếu nói sớm, cô cũng có thể đi trước làm quen đường rồi.

Tô Dung không biết làm sao nhìn một tiểu nha hoàn cũng đang rảnh tay: "Ngươi có muốn đi tìm phu nhân với ta hay không?"

Tiểu nha hoàn sửng sốt một chút, liếc nhìn xa xa, sau đó lắc đầu một cái: "Cái này không được đâu, tỷ tỷ, ngươi là nha hoàn trong phòng phu nhân, đi giúp đỡ rất bình thường, nhưng ta đi qua thì được xem là chuyện gì xảy ra chứ?"

Bị từ chối trong dự liệu, Tô Dung cũng không dây dưa, mà là đi theo phương hướng mà người nọ mới vừa nhìn đí. Vốn dĩ cô muốn kéo một người giúp mình chỉ đường, Mà ánh mắt mới vừa rồi của nha hoàn kia đã cho cô phương hướng.

Theo phương hướng này đi thẳng một cái, rất nhanh Tô Dung đã đi tới trước một gian phòng. Xung quanh chỗ này trồng một ít hoa, có mấy phần khí chất nghệ thuật.

Cô gõ cửa một cái, nghe được bên trong có giọng nữ để cho cô đi vào, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đẩy cửa vào.

Ở trong phòng, trước bàn trang điểm có một người phụ nữ nhợt nhạt yếu ớt như tờ giấy, mặc đồ trong màu trắng, đưa lưng về phía cửa, thật giống như một qủy mị.

Chắc lúc trước đối phương có dung mạo không tệ, sở dĩ nói "lúc trước", là bởi vì từ trong gương có thể nhìn ra, bộ dạng bây giờ của bà ta khô cằn, đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn, dung nhan đã không còn nữa. Nhưng lấy mắt nhìn của Tô Dung, có thì nhìn ra được bộ dạng xinh đẹp vốn có lúc trước.

Thấy bộ dạng này của bà ta, Tô Dung giật mình trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân, nên ăn cơm rồi."

"Đã đến buổi trưa rồi sao? Một ngày này, thời gian trôi qua thật nhanh." Phu nhân thở dài,vươn một tay ra.

Tô Dung vội vàng đi qua đỡ lấy tay bà ta, đối phương tiện tay cầm một mức hoa quả đưa cho Tô Dung: "Chờ lát nữa ngươi không thể ăn cơm, bây giờ ăn một chút lót bụng đi?"

"Không cần đâu phu nhân." Tô Dung vội vàng từ chối: "Nô tỳ không đói bụng, không thể phá hư quy củ được."

Nhưng cô nói xong vẫn đưa tay nhận mứt hoa quả của đối phương, cười nói: "Chỉ là phu nhân có thể khen thưởng cho đầu bếp, để lúc đó hắn vui vẻ, có lẽ có thể cho nô tỳ một bữa ăn khuya!"

"Quỷ nghịch nghợm nhà ngươi!" Phu nhân nghe vậy, cười một tiếng, nói đùa: "Nghe nói hôm nay trong nhà có rất nhiều người đến?"

"Đúng vậy ạ, có biểu thiếu gia, cô gái ngoại bang thiếu gia mới cưới, cùng với thương nhân nước ngoài." Tô Dung trả lời xong, lại thử thăm dò một chút: "Nô tỳ nghe nói thương nhân nước ngoài kia là tới nói chuyện làm ăn với chủ nhân trong nhà."

"Chủ nhân trong nhà?" Phu nhân giống như nghe được một chuyện người gì đó, dùng tay che miệng cười nói: "Ha ha ha ha hắn nói chuyện làm ăn với lão gia, nha đầu ngốc nhà ngươi không hiểu thì đừng có nói càn."

Nói như vậy, vậy lão gia không phải người đứng đầu trong nhà. Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tại sao phu nhân nghe cô nói như vậy thì lại cười chứ?

Người đứng đầu trong nhà không thể giao dịch với người nước ngoài sao?

Phu nhân không nói nữa, để cho Tô Dung phục vụ bà ta mặc quần áo. Quần áo cổ đại rất khó mặc, cũng may những quần áo kia đã được xếp ngăn ngắn theo thứ tự rất chỉnh tề, mặc mỗi một món vào, trừ phu nhân nói một câu vụng về ra thì không xảy ra chuyện gì cả.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, phu nhân đứng ở cửa chờ Tô Dung. Tô Dung còn tưởng rằng đối phương là muốn cô đi phía trước dẫn đường, vừa muốn đi về phía trước đột nhiên ý thức được chuyện không đúng.

Đây là nhà của người ta, dĩ nhiên không thể nào không biết đường. Lấy kinh nghiệm xem phim nhiều của cô, chắc là người làm nên đi theo sau lưng chủ nhân mới đúng.

Cho nên đối phương không phải là đang chờ cô dẫn đường, mà là chờ...

Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên Tô Dung nhìn thấy dù giấy lớn được đặt ở cửa. Cô bừng tỉnh hiệu ra, cầm dù giấy dầu đi ra ngoài, che khuất ánh sáng cho phu nhân.

Quả nhiên đối phương hài lòng đi về phía trước.

Khuôn mặt tái nhợt như vậy, chẳng lẽ cũng là vì không phơi nắng nên như vậy?

Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tiếp tục dò hỏi: "Ngài thật sự rất không thích phơi nắng nha."

Phu nhân nghe vậy, đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dung. Sau đó bỗng nhiên mỉm cười.

Thôi xong, nói sai rồi. Trái tim Tô Dung đập mạnh một cái, quả nhiên nghe đối phương sâu xa nói: "Tại sao ta không phơi nắng chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tại sao? Bởi vì bà là người c.h.ế.t sao? Nhớ tới suy đoán lúc trước, Tô Dung không nhịn được lẩm bẩm.

Nhưng không thể nói ra lời như vậy, giống như trong quái đàm taxi, nếu để cho người c.h.ế.t biết mình đã chết, vậy chỉ sợ người c.h.ế.t tiếp theo chính là cô.

Nhưng cô cũng không thể nói không biết được, dù sao bây giờ nhân vật của cô chính là nha hoàn của phu nhân, hơn nữa còn là một nha hoàn phục vụ đã lâu, chắc chắn biết loại chuyện này.

"Ánh mắt trời không tốt đối với phu nhân, dĩ nhiên ngài không thích rồi." Cuối cùng Tô Dung cũng trả lời một câu rất mập mờ, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ngài còn chưa thấy cô gái ngoại bang kia đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 372: Chương 372



Quả nhiên cái đề tài này hấp dẫn sự chú ý của phu nhân, cô gái ngoại bang là tiểu thiếp mà bà ta nạp cho con trai, mặc dù không phải chính thê, nhưng cũng làm cho bà ta chú ý đến: "Còn chưa thấy qua, nữ nhân đó như thế nào?"

"Nô tỳ nào dám tùy tiện nghị luận chủ tử chứ." Tô Dung cười nói: "Nhưng mà rất đẹp, ngài còn lo lắng mắt nhìn của thiếu gia sao?"

"Nam nhân đều là động vật nửa th*n d***, có mắt nhìn gì đáng nói chứ?" Phu nhân cười nhạo một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng phân tích những câu này. Từ biểu hiện nãy giờ có thể thấy phu nhân không hài lòng với lão gia, mới có thể giận lây qua thiếu gia như vậy.

Chẳng lẽ lão gia chính là loại người ái thiếp diệt thế sao?

Đi theo đối phương đến gian nhà chính, cửa ở gian nhà chính có đặt một cái dù. Tô Dung thu dù của phu nhân lại, sau đó đặt sát bên cạnh cây dù kia. Dù chỉ là hai cây dù bình thường, nhưng đặt ở cùng một chỗ có thể nhìn ra rõ ràng là một cũ một mới..

Trong phòng chính cũng đã gần chuẩn bị xong, phu nhân ngồi vào vị trí của mình, chờ những người khác đến.

Quản gia đã sớm đến phòng khách, thấy phu nhân thì chủ động hỏi thăm sức khỏe. Nhìn qua quan hệ của phu nhân và lão quản gia rất tốt, cười nói với ông ta. Quản gia cũng không phải nói chuyện ngập ngừng, hiển nhiên ông ta biết rất rõ sở thích của phu nhân, để cho Tô Dung ở bên cạnh cũng biết không ít.

Phu nhân rất có tiền, cửa hàng nào có tranh sức mới ra cũng có thể nói chuyện một chút với quản giản về đề tài này. Nhưng nhìn vào thì biết đã rất lâu không có đi mua, dù sao bà ta cũng ốm yếu thành cái dạng này rồi.

Người đi vào tiếp theo chính là một người trẻ tuổi, ăn mặc rất dày hoàn toàn không hợp với thời tiết, sắc mặt cũng trắng nhợt như quản gia. Đi theo sau lưng hắn ta là Serena, trên mặt Serena là nụ cười mỉm, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.

Hiển nhiên đây là thiếu gia.

Sau khi hắn ta đi vào quản gia lập tức ngậm miệng, Tô Dung chú ý đến mặc dù ngoài mặt quản gia rất cung kính cúi đầu, nhưng trên thực tế là đang nhíu mày, giống như rất ghét bỏ thiếu gia.

Có chút thú vị, nhiệt tình với phu nhân, nhưng lại lạnh nhạt với thiếu gia sao?

Thiếu gia chào hỏi phu nhân, mà Tô Dung cũng nhân cơ hội này trao đổi ánh mắt với Serena. Serena nhíu mày lắc đầu với Tô Dung, lập tức Tô Dung đã hiểu.

Thiếu gia cũng không phải là chủ nhà.

Tiếp theo có một phụ nhân đã hơi lớn tuổi sắc mặt tái nhợt đi đến, đi theo bên cạnh là Ngũ Minh Bạch. Nhìn qua Ngũ Minh Bạch dỗ phụ nhân kia rất vui vẻ, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất náo nhiệt.

Vị này là lão phu nhân.

Tô Dung và Ngũ Minh Bạch cũng hai mắt nhìn nhau, đối phương lắc đầu một cái, nhưng không phải ý phủ định, mà là lắc đầu vì không biết. Anh ấy không xác định được lão phu nhân có phải người đứng đầu nhà này không.

Hai người tiếp theo đến chính là lão gia và Pitt, khuôn mặt lão gia tái nhợt, gò má hóp lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Mà thứ làm cho người ta bất ngờ chính là sắc mặt của Pitt cũng tái nhợt, lúc đến cũng không thèm nhìn mấy người Tô Dung một cái nào.

Bộ dạng này có vấn đề, trái tim Tô Dung trầm xuống, lại nhìn về phía Ngũ Minh Bạch. Vẻ mặt của đối phương cũng khó coi, hiển nhiên biết được bây giờ trạng thái của Pitt không đúng.

Nhưng lúc này không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bời vì cơm trưa chính thức bắt đầu.

Serena là tiểu thiếp không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, chính cô ta không biết, đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Tô Dung, dùng ánh mắt hỏi thăm.

Trái lại cô ta rất cẩn thận. Tô Dung nhíu mày, lắc đầu một cái trả lời cô ta.

Biết ý của cô, quả nhiên Serena không ngồi xuống, mà là đứng sau lưng thiếu gia.

Mọi người bắt đầu ăn cơm, điều tra viên đều biết không thể ăn thật được, hiển nhiên Ngũ Minh Bạch đã sớm có chuẩn bị, ngồi ở một bên nhìn người khác ăn.

Chú ý đến chuyện anh ấy hoàn toàn không động đũa, phu nhân nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi không ăn? Là ghét bỏ đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị sao?"

Lão phu nhân chủ động giúp giải thích: "Gần đây khẩu vị của hắn không tốt, trước đó còn than phiền với ta. Đứa nhỏ này rời nhà lâu như vậy, chắc chắn chịu nhiều khổ ở bên ngoài!"

Có thể để cho lão phu nhân giải thích như vậy, xem ra Ngũ Minh Bạch làm việc không tệ. Tô Dung kính nể nhìn đối phương một cái, quả nhiên giáo viên ở chỗ nào cũng rất có bản lĩnh.

Được rồi, không phải. Chỉ có thể nói người ta biết ứng đối trong mọi trường hợp.

Mà một màn tiếp theo, làm cho Tô Dung và hai điều tra viên còn lại trợn to hai mắt --- Pitt lại đang mở miệng ăn cơm.

Nên biết trong quy tắc đã nói rõ không thể nhận bất kỳ thứ gì ở trong triển lãm, người hơi có chút đầu óc sẽ không ăn những cái này.

Mặc dù Pitt không thông minh lắm, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không phải là người ngu, nếu không cũng không có khả năng thông qua hai quái đàm quy tắc.

Nhưng bây giờ anh ta lại không chút cố kỵ ăn đồ ăn trong phòng này, hơn nữa vẻ mặt của anh ta còn tái nhợt giống như đúc với người ở trong phòng triển lãm, Tô Dung không nhịn được đưa ra một phỏng đoán xấu --- Pitt đã bị ô nhiễm.

Bây giờ chỉ có hoa hồng của 'Pitt' mới chứng minh được điểm này. Tô Dung nhìn chằm chằm túi mà anh ta nhét hoa hồng vào, trong lòng đang suy nghĩ nên dùng cách nào để lấy hoa hồng kia ra nhìn kết quả một chút.

Cô lại nhìn Serena và Ngũ Minh Bạch, vẻ mặt của hai người đều ngưng trọng, hiển nhiên đã đoán được 'Pitt' xảy ra chuyện gì.

Vì thăm dò chuyện này, Ngũ Minh Bạch mở miệng hỏi lão gia: "Lão gia, ngài và vị thương nhân này đã nói xong chuyện làm ăn rồi sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 373: Chương 373



Nghe được lời này, lão gia lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Dĩ nhiên, mặc dù lúc mới bắt đầu có một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng sau đó chúng ta nói chuyện rất vui vẻ."

Câu "mới bắt đầu có chút mâu thuẫn nhỏ" hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung. Có mâu thuẫn đồng nghĩa với việc tức giận, mà trong quy tắc rõ ràng đã nói bọn họ không thể chọc người trong nhà tức giận được.

Có lẽ 'Pitt' cũng là vì vi phạm quy tắc này, mới biến thành như bây giờ.

Ngũ Minh Bạch cũng nghĩ như thế, thuận miệng hỏi một chút: "Là mua bán gì vậy ạ?"

Nghe được vấn đề này, đầu tiên lão gia theo bản năng nhìn phu nhân một cái, sau đó mới khoát tay, làm bộ như không muốn trả lời: "Mua một ít đồ thôi."

Biểu hiện như vậy hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung, trước đó lúc phu nhân buộc miệng châm chọc thì cô đã nhìn ra được quan hệ vợ chồng của bọn họ không được tốt, hơn nữa có thể suy đoán nguyên nhân vẫn là lão gia không quản được nửa người dưới.

Nhưng ở trên bàn cơm lại không xuất hiện nhân vật di nương gì đó, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Không có di nương, vậy chẳng lẽ lão gia thường xuyên đi đến kỹ viện sao? Đây cũng rất có khả năng, chỉ tiếc người duy nhất tiếp xúc với lão gia là 'Pitt' đã có chuyện, nếu không còn có thể hỏi thăm anh ta.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của bọn họ, là để cho chủ nhân của nhà này hài lòng.

Bây giờ bọn họ bị phân phối cho các chủ tử trong nhà, nhìn qua không giống như là làm hài lòng chủ nhân chân chính của căn nhà này, mà là phải làm hài lòng đối tượng mà mình phân phối đến.

Cuối cùng ai mới là chủ nhà chứ?

Rất nhanh đã xong cơm trưa, Tô Dung là nha hoàn tất nhiên ở lại thu dọn tàn cuộc. Ngũ Minh Bạch và Serena đều kiếm cớ ở lại, chỉ có 'Pitt' là tự nhiên rời đi theo lão gia, không có một chút bộ dạng của điều tra viên.

Serena ngồi trên ghế, trên mặt là sự chán ghét mang theo chút sợ hãi: "Thiếu kia kia là một tên b**n th**! Tôi ở trong phòng của hắn phát hiện rất nhiều... Thứ dùng trên giường, các người hiểu chứ."

Nhìn bộ dạng của Serena có thể biết được thứ dùng trên giường kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là mấy món tình thú vợ chồng. So sánh với người trong nước, phần lớn người nước ngoài sẽ cởi mở về chuyện này rất nhiều. Nhưng ngay cả Serena cũng cảm thấy b**n th**, như vậy tên thiếu gia kia thật sự rất b**n th**. Hơn nữa còn có khả năng b**n th** nguy hiểm đến tính mạng, nếu không đối phương cũng không lộ ra vẻ sợ hãi như thế.

Cô ta kiên quyết nói: "Tôi sẽ không ở chỗ này đến tối, khi trời tối tôi sẽ rời khỏi chỗ này.”

Trên thực tế, Tô Dung cũng định rời đi trước khi trời tối, đã biết chỗ này đều là quỷ, sau khi trời tối sức mạnh của quỷ sẽ tăng lên, bọn họ có thể sống sót hay không thật sự rất khó nói!

“Đúng rồi, cô chắc thiếu gia không phải chủ nhà sao?" Ngũ Minh Bạch hỏi.

Một chuyện này Serena rất khẳng định, cô ta gật đầu: "Quyền hành trong nhà của vị thiếu gia này rất nhỏ, không giống như dáng vẻ chủ nhà nên có."

Người tiếp theo chính là Tô Dung, đầu tiên cô hủy bỏ khả năng lão gia chính là chủ nhà, sau đó tiếp tục nói: "Tôi thấy thái độ lúc đó của phu nhân, hình như bà ta cũng không phải là chủ nhà. Nhưng mà... Tóm lại thái độ rất kỳ quái, tôi cũng không nói rõ ràng được."

Hiếm khi ngay cả cô cũng lộ ra vẻ không hiểu, nhưng đối với cái nhà này cô biết rất ít, không hiểu cũng rất bình thường.

"Tôi nghi ngờ người bên trong cái nhà này đều là quỷ, nhất là những người có sắc mặt tái nhợt kia." Tô Dung nói xong, lại tiếp tục chỉ là bằng chứng: "Phu nhân không thể thấy ánh sáng, lúc đồ ăn mang lên đều là số lẻ, tôi còn thấy bên trong có rất nhiều món ăn làm từ đậu nành đậu hủ, rất giống đồ ăn cho người chết."

Thật ra hai người còn lại điều loáng thoáng cảm giác được, nghe được Tô Dung nói như vậy bọn họ cũng không quá kinh ngạc. Bọn họ cũng đã trải qua hai lần quái đàm quy tắc, mặc dù sự xuất hiện của quỷ quái làm bọn họ sợ, nhưng cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Cuối cùng người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch, anh ấy vừa mở miệng đã nói ra một tin tức làm người kinh ngạc: "Tôi phát hiện hình như lão gia của nhà này là ở rể, thiếu gia theo họ mẹ, đều là họ Tống."

Chuyện này đúng là làm cho người ta kinh ngạc, mà càng làm cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau: "Phu nhân là em gái họ của lão gia, cũng là cháu gái của lão phu nhân. Cho nên thật ra cái nhà này, chỉ có lão gia là người khác họ, còn dư lại đều là người nhà họ Tống."

"Nói như vậy, lão phu nhân rất có thể chính là chủ nhà, vì không để cho gia tài trong nhà rơi vào tay người ngoài, mới để cho con trai đến nhà cháu gái mình ở rể, như vậy gia tài trong nhà chính là của cháu gái? Không đúng, suy luận này không phù hợp đi?" Serena thật sự không hiểu: "Đây là phương thức thừa kế đặc biệt của Hoa Hạ sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Ngũ Minh Bạch vội vàng chặn lại suy nghĩ tung bay của đối phương, nhìn về phía Tô Dung: "Cô chắc chắn phu nhân không phải chủ nhà sao?"

Dựa theo suy luận bình thường, phu nhân là người có khả năng là chủ nhà nhất. Bà ta là chủ nhân của cái nhà này, lão phu nhân để cho con trai mình đến ở rể.

"Không xác định, lúc đó biểu hiện của bà ta rất kỳ quái." Tô Dung lắc đầu một cái, nghĩ trái nghĩ phải lại bổ sung một câu: "Cũng có thể là cố ý che giấu thân phận."

"Cô đi theo phu nhân, lại đi xác nhận một chút đi. Đã loại bỏ thiếu gia và lão gia, vậy cũng chỉ có phu nhân và lão phu nhân." Ngũ Minh Bạch xoa mi tâm: "Bây giờ chúng ta ngay cả chủ nhà là ai cũng không chắc chắn, đừng nhắc đến chuyện để cho đối phương hài lòng. Sẽ không phải cả ngày đều dậm chân ở chỗ này chứ?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 374: Chương 374



"Tôi cho cho rằng thời gian của quái đàm quy tắc này sẽ không quá lâu." Tô Dung lắc đầu nói.

Dựa theo kinh nghiệm của cô, quái đàm quy tắc này chắc thuộc về loại một ngày, tương tự với quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu Đỏ. Dù sao nhìn từ quy tắc, chỗ này không có khu an toàn để nghỉ ngơi. Trái lại có thể đi đến phòng khách nghỉ ngơi, nhưng không đảm bảo.

Cho nên đây cũng chỉ là quái đàm quy tắc kéo dài một ngày, mà bây giờ bọn họ mới đi qua hai phòng triển lãm, mục tiêu là năm phòng. Hiệu suất quá chậm, nhất định là bọn họ bỏ quên cái gì đó.

"Chờ một chút? Hình như chúng ta đã bỏ quên một người? Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một vấn đề: "Quản gia đã bị chúng ta bỏ quên!"

Nghe vậy, Serena nghi ngờ nhìn cô: "Tên kia là người làm đi? Sao người làm có thể trở thành chủ nhà được?"

"Dựa theo suy nghĩ bình thường thì đúng là như vậy, nhưng chúng ta đã bỏ qua một vấn đề." Tô Dung càng nói trong lòng càng chắc chắn: "Tại sao quản gia cũng có sắc mặt tái nhợt giống với những chủ tử khác?"

Trừ những chủ tử và quản gia ra, những người khác đều có sắc mặt rất bình thường. Trước đó những nha hoàn gã sai vặt Tô Dung nhìn thấy đều hoàn toàn giống như người bình thường, hoàn toàn khác với chủ tử.

Mà quản gia, rõ ràng là người làm, tại sao cũng có một gương mặt tái nhợt chứ?

Cô nói như vậy, hai người còn lại kịp thời phản ứng được. Nhưng vẫn không đồng ý với cách nghĩ quản gia mới là chủ nhà của Tô Dung.

"Xem như ông ta giống với những chủ tử khác, vậy thì sao? Mặc kệ như thế nào toà nhà này cũng không thể là của ông ta được? Nếu ông ta là chủ nhà, tại sao lại để cho mình làm người làm chứ? Cũng không thể muốn làm cái chuyện dở hơi này được!" Serena nói xong, lại nhìn về phía Tô Dung, muốn xem thử cô sẽ giải thích như thế nào.

"Tôi nghĩ trước khi muốn nói chuyện này, chúng ta cần hiểu rõ một chuyện khác." Tô Dung không nóng không vội nói: "Ý nghĩa của sắc mặt tái nhợt là như thế nào, bọn họ khác gì với những người bình thường khác."

Đối với hai vấn đề này, trái lại Ngũ Minh Bạch đã suy nghĩ rồi: "Sắc mặt tái nhợt đều là người bị ô nhiễm, hoặc có thể nói là quỷ. Còn về những người làm kia, tôi nghĩ bọn họ có thể không phải là người thật, là ảo giác.”

Tiếp đó anh ấy giải thích tại sao mình lại nghĩ như vậy: "Bên chỗ lão phu nhân cũng có nha hoàn, tôi đã thăm dò thử, phát hiện bọn họ không giống với lão phu nhân, nghe được bất kỳ suy nghĩ nào không hợp với cổ đại đều sẽ tự động tránh giống như không nghe thấy, giống như một người máy. Nhưng lão phu nhân thì không phải vậy, bà ta sẽ thảo luận với tôi."

Chênh lệch của hai bên quá lớn, giống như người thật và người máy. Đây là đầu mối cô và Serena còn chưa phát hiện được, lập tức đều làm cho hai người chú ý đến.

Tô Dung suy nghĩ một chút thì nói: "Nếu những người làm đều là người giả, chủ tử sắc mặt nhợt nhạt là quỷ, vậy quản gia kia chính là một ngoại lệ. Ông ta là người làm, nhưng lại là quỷ. Không đúng ---"

Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, hứng khởi nhìn về phía hai người còn lại: "Quỷ có đặc điểm gì?"

"... Ăn đồ ăn số lẻ?" Đây là chuyện mới vừa rồi Tô Dung có nói, Serena theo bản năng nói ra. Dù sao cô ta cũng là người nước ngoài, không biết quỷ của Hoa Hạ có thói quen gì.

Ngũ Minh Bạch lại nói: "Không thể phơi nắng."

Trong phòng triển lãm này, đây là hai đặc điểm chủ yếu mà quỷ biểu hiện ra, bọn họ không phát hiện những cái khác.

"Hai cái này, quản gia đã làm những cái nào?" Tô Dung nhướng mày hỏi.

Serena nhớ lại một chút, khẳng định nói: "Ít nhất quản gia làm được chuyện không thể phơi nắng đi? Lúc đi ông ta có che dù, tôi nhớ được."

Còn về chuyện ăn đồ ăn số lẻ, quản gia hoàn toàn không có ngồi vào bàn cơm, tất nhiên không thể nói được. Nhưng mọi người đều thấy ông ta che dù, lúc ấy mấy người Tô Dung vừa đến đã nhìn thấy ông ta che dù, mọi người vẫn nhớ rõ.

"Dù mà ông ta che rất mới." Tô Dung ung dung nói.

Lúc ấy cô và phu nhân đến cửa chỉ thấy một cái dù mới, trong phòng chỉ có một quản gia, không có những chủ tử khác, cho nên chiếc dù kia chỉ có thể là quản gia.

“Một người ăn mặc cũ kỹ, thật giống như đã nhiều năm không mặc quần áo mới, nhưng lại dùng một cây dù mới, các người không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Cô vừa nói ra lời này, nhất thời hai người còn lại đều cứng họng. Dĩ nhiên bọn họ không chú ý chi tiết trên người của quản gia, chứ đừng nói ông ta dùng dù mới hay cũ, mặc đồ mới hay đã cũ nát.

Nhưng Tô Dung vừa nhắc nhở, hai người cũng miễn cưỡng nhớ lại, sau đó bắt được chút đầu mối chứng minh đối phương nói đúng.

Nếu như dựa theo lời của Tô Dung, sợ rằng người quản gia này không giống với chủ tử nhà này --- ông ta không phải là quỷ!

Nói đến chỗ này, Serena đã tin suy đoán của Tô Dung. Trên thực tế cô ta cũng không thể không tin, bởi vì trên người Tô Dung bộc ra một luồng ánh sáng tự tin mãnh liệt với suy luận của mình, sẽ làm cho người ta không thể không tin phục cô. Chuyện này không có liên quan đến chuyện quen thân hay không, đơn giản chỉ là mỹ lực cá nhân mà thôi.

Cô ta kinh ngạc hỏi: "Cho nên quản gia không phải là quỷ? Vậy sao sắc mặt ông ta cũng tái nhợt, giả bộ sao?"

"Đây chính là chỗ có vấn đề." Tô Dung nhún vai: "Ông ta không phải là quỷ, cũng không phải là ảo ảnh, vậy ông ta là cái gì chứ?"

Không đợi những người khác suy nghĩ, vẫn là Tô Dung đã tự mình nghĩ thông suốt, lười tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp tự hỏi tự nói: "Ông ta là người, là chủ của căn nhà này. Sở dĩ làm cho sắc mặt của mình trở nên tái nhợt chính là vì muốn lừa gạt những người khác. Lại không nghĩ ra như vậy rất mâu thuẫn, trái lại tạo thành sơ hở."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 375: Chương 375



Loại tội phạm vẽ rắn thêm chân này cô đã thấy rất nhiều rồi, rất nhiều tội phạm bởi vì suy nghĩ quá nhiều, tự cho mình là đúng. Nào ngờ làm nhiều lỗi nhiều, trái lại bại lộ mình dưới ánh mặt trời.

"Cô..." Ngũ Minh Bạch sững sờ nhìn cô, bây giờ sinh viên lợi hại như vậy sao? Suy luận rõ ràng mạch lạc, thành thạo. Để cho một người trưởng thành như anh ấy cũng cảm thấy tự xấu hổ,.

Một hồi lâu sau anh ấy mới tiếp tục: "Tôi cảm thấy suy đoán của cô là đúng, như vậy xem ra đúng là quản gia thật sự là chủ nhà. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để cho ông ta hài lòng chứ?"

"Cái này thì phải tiếp tục thăm dò." Tô Dung thở dài, lấy hoa hồng màu trắng trong túi ra: "Đây là màu gì?"

"Màu trắng." Ngũ Minh Bạch và Serena đồng thanh trả lời, sau đó cũng lấy hoa hồng của mình ra. Hoa hồng của bọn họ đều là màu trắng, hình như là hoàn toàn không bị ô nhiễm.

Nhưng Tô Dung cũng không dễ dàng tin tưởng chuyện này, mà là nói với hai người :"Chúng ta phải lấy được hoa hồng của 'Pitt' nhìn thử một chút, hoa hồng của anh ta nhất định đã bị ô nhiễm biến thành màu đỏ. Chỉ có khi chúng ta thấy được hoa hồng của anh ta là màu đỏ, mới có thể chứng minh chúng ta thật sự không bị ô nhiễm.”

Phương pháp nghiệm chứng này thật sự không có một chút sơ hở nào, vẻ mặt của 'Pitt' trắng bệch như vậy khẳng định đã trở thành quỷ. Trở thành quỷ chính là hoàn toàn bị ô nhiễm, dĩ nhiên hoa hồng là màu đỏ.

Trình độ ô nhiễm của bọn họ có thể là giống nhau, cho nên nhất định phải lấy hoa hồng của 'Pitt' tiến hành nghiệm chứng như vậy mới yên tâm được.

"Hai người các người một người đến phòng của quản gia nhìn thử, một người khác thì đi đến phòng của lão gia tìm đầu mối." Tô Dung đơn giản sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi người.

Sở dĩ sắp xếp như vậy tất nhiên không phải là tùy tiện, ở phòng triển lãm này, hiển nhiên lão gia và quản gia chính là hai dị loại. Lão gia là người họ khác duy nhất, mà quản gia là người sống duy nhất.

Sợ rằng trên hai người này đều có bí mật.

"Vậy cô thì sao?" Thấy cô nhanh chóng sắp xếp công việc cho bọn họ, Serena không nhịn được hỏi.

Tô Dung đang chuẩn bị xoay người rơi đi, nghiêng đầu nhìn cô ta: "Tôi? Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục trở về hầu hạ phu nhân rồi. Bí mật giữa bà ta và quản gia còn chưa bị phát hiện đâu."

Trước khi những người khác chưa đến, quản gia và phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, chờ sau khi người đến rồi hai người cũng không nói chuyện này. Theo Tô Dung, có lẽ giữa hai người bọn họ có mập mờ gì đó, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Trở lại phòng phu nhân, Tô Dung thấy phu nhân không có ý muốn ngủ trưa, vì vậy bắt đầu làm bộ lơ đãng nói chuyện với đối phương.

Từ trong cuộc nói chuyện của phu nhân với quản gia, cô lấy được rất nhiều tin tức, bây giờ muốn làm cho đối phương hứng thú với đề tài câu chuyện cũng rất dễ.

Trò chuyện một hồi thì đề tài được dẫn đến trên người quản gia, Tô Dung giả bộ bày ra vẻ kính nể đối với quản gia: "Quản gia thật lợi hại, nếu như lúc nô tỳ tuổi đó cũng có thể trở thành như vậy thì quá tốt rồi."

"Người này nha, đúng là rất có bản lĩnh. Chỉ tiếc quá mức coi trọng ân tình, kiên trì ở lại trong phủ của chúng ta." Nghe được Tô Dung tâng bốc quản gia, hiển nhiên phu nhân rất dễ chịu.

Vừa nghe cũng biết là có chuyện xưa, Tô Dung lập tức tỉnh táo tinh thần hỏi: "Coi trọng ân tình? Là ngài có ân huệ gì với quản gia sao?"

Đây đều là chuyện của nhiều năm trước, nói ra cũng không có gì.

Phu nhân nói: "Lần đầu tiên ta gặp hắn, cả người hắn đầy m.á.u ngã dưới đêm mưa. Lúc ấy ta trẻ tuổi, cũng lớn gan, lập tức cứu hắn. Sau đó hắn vẫn luôn ở lại trong phủ."

"Cả người đầy máu?" Tô Dung kinh ngạc nói: "Là ai muốn g.i.ế.c quản gia sao ạ?"

"Là người của gia tộc hắn, đây cũng là nguyên nhân để cho Trọng Tài mất hết ý chí, ở lại chỗ này của ta làm một quản gia nho nhỏ." Phu nhân thở dài, thương tiếc nói.

Vì báo ân ở lại trong phủ, vậy tại sao người trong phủ đều c.h.ế.t hết, chỉ chừa lại có một mình ông ta còn sống, còn có thể thừa kế ngôi nhà này nữa?

Là lấy ơn báo oán sao?

Không, không thể nào. Tô Dung lắc đầu, nếu quả thật là lấy ơn báo oán, quản gia cũng sẽ không giữ gìn cái nhà này, còn nói cười với phu nhân nữa.

Lại nói, có một việc làm cho người ta tò mò, phu nhân nói quản gia là một người rất có bản lĩnh, gia tộc của quản gia muốn g.i.ế.c ông ta. Vậy rốt cuộc quản gia có bản lĩnh gì, mới dẫn đến họa sát thân chứ?

Nhưng Tô Dung cũng không thể hỏi trực tiếp những chuyện này, một là bởi vì chuyện này có hơi riêng tư, hỏi đến sẽ làm cho phu nhân dễ dàng rơi vào cảnh giác. Hai là bởi vì rõ ràng đối phương đã có chút mệt nhọc, cô cũng không tiện tiếp tục quấy rầy đối phương.

Chờ phu nhân ngủ, Tô Dung rời khỏi phòng, suy nghĩ một chút lại đi tìm phòng của quản gia. Bởi vì không biết, cô bắt đầu đi lang thang trong phủ, định xem xét một chút.

Trái lại dạo một vòng làm cho cô phát hiện được một chuyện thú vị.

Viện Tống phủ không tính là rất lớn, lúc trước ở phòng bếp thấy được rất nhiều người làm, bây giờ lúc đi lang thang lại không nhìn thấy một người nào. Toàn bộ Tống phủ trống trại giống như mà căn nhà chết.

Chuyện này càng làm cho Tô Dung tin vào suy đoán của Ngũ Minh Bạch, những nha hoàn gã sai vặt kia đều là ảo giác, lúc không cần thiết sẽ không xuất hiện.

"Tô Dung? Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Đột nhiên, tiếng của 'Pitt' vang lên sau lưng. Cả người Tô Dung cứng đỡ, làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng bước về phía trước. Đồng thời tay mò vào trong túi chạm vào thẻ bài [xẻng phệ linh], [xẻng phệ linh] mini lập tức xuất hiện.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 376: Chương 376



Mặc kệ như thế nào 'Pitt' đã biến thành không bình thường, bây giờ lại gọi cô, không chừng là quỷ quái.

Nhưng mà khác với vô số lần nguy hiểm khác, nguy hiểm lần này cũng không phải cô muốn tránh là có thể tránh được.

Thân hình 'Pitt' cao lớn đi đến bên cạnh cô, nghi ngờ hỏi: "Tô Dung, tại sao cô không trả lời tôi?"

Anh ta cố ý nhấn mạnh từ trả lời, chuyện này làm cho Tô Dung càng thêm kiên định với quyết tâm ngậm chặt miệng của mình. Cho dù là quỷ quái muốn hại người, cũng nhất định cần điều tra viên kích hoạt cơ chế gì đó.

Mà nếu như loại cơ chế này không được viết trong quy tắc, vậy cũng chỉ có thể phán đoán thông qua hành vi của đối phương mà thôi.

Nếu 'Pitt' rất muốn cô nói chuyện, vậy cô lập tức ngậm miệng không nói.

Nhưng chỉ như vậy hiển nhiên không được, 'Pitt' trực tiếp cầm lấy tay Tô Dung, nhìn qua có chút nóng nảy: "Sao cô lại không để ý đến tôi? Có phải xem thường tôi không?"

Lúc này cuối cùng Tô Dung cũng nhìn đối phương, hiện tại bộ dạng của 'Pitt' rất tức giận, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng trong mắt bởi vì tức giận mà tràn ngậm tia máu, màu đỏ cùng trắng tạo thành sự tương phản rõ ràng, để cho người ta nhìn mà giật mình.

Lời này nghe vào giống như là thông điệp cuối cùng, nếu như mình không trả lời, có thể sẽ kích họa cơ chế tấn công gì đó. Nhất là 'Pitt' có thể trực tiếp đụng chạm mình, chuyện này làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày.

Mới vừa rồi anh ta không có chạm vào mình, nhưng bây giờ lại có thể. Hơn nữa không có chuyện ngoại ý muốn, nếu như mình tiếp tục không trả lời, chỉ sợ anh ta có thể phát động tấn công.

Nhưng mà tại sao?

Nói chuyện sẽ kích động cơ chế tấn công, không nói chuyện cũng sẽ bị tấn công, vậy chẳng phải cô không còn con đường nào để đi sao?

Không đúng.

Cẩn thận quan sát đối phương, rất nhanh Tô Dung ý thức được nguyên nhân để cho đối phương đụng vào mình rất có thể là bởi vì anh ta tức giận, mà không phải là vì mình không nói lời nào.

Trong quy tắc của phòng triển lãm cổ đại có nói, không thể chọc cho người trong nhà tức giận. bây giờ 'Pitt' biến thành quỷ, xem bộ dạng này cũng được tính là người trong nhà này. Cho nên nếu như chọc cho đối phương tức giận, thì sẽ được xem là không tuân thủ quy tắc.

Nghĩ thông suốt một điểm này, nhất thời Tô Dung cảm thấy ung dung thoải mái hơn.

Trả lời thì không thể nào trả lời được, ai biết được có phải là bẫy hay không. Cô chỉ vào cổ họng của mình, sau đó lắc đầu một cái, há miệng làm khẩu hình nhưng không có tiện phát ra.

Hành động lưu loát đến mức làm cho đối phương cũng ngây ngốc.

'Pitt' gãi đầu nói: "Cô câm rồi?"

Vốn dĩ anh ta muốn mở miệng cười nhạo, để cho Tô Dung nói chuyện. Ai ngờ Tô Dung lập tức dùng sức gật đầu, bày tỏ đúng là mình bị câm rồi.

'Pitt': "..."

Anh ta thả tay ra, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào,

Mà Tô Dung thì vui mừng trong lòng, quả nhiên chiêu này có tác dụng! Chỉ cần đối phương không có lý do tức giận, cô lập tức an toàn.

Sau khi ý thức được mình tạm thời không gặp nguy hiểm, Tô Dung lập tức trở nên lớn mật. Vốn dĩ cô đã muốn nhìn thử hoa hồng của 'Pitt', đây không phải là có cơ hội rồi sao?

Lúc trước có thấy mấy lần 'Pitt' lấy hoa hồng bỏ ra bỏ vào, Tô Dung nhớ anh ta theo thói quen đặt hoa hồng vào trong túi áo. Cái miệng túi này tương đối rộng rãi, Tô Dung từ từ đến gần đối phương, dò đầu vào quan sát.

Bởi vì ánh sáng trong túi mờ tối không rõ, cô chỉ có thể mơ hồ thấy được màu sắc của đóa hoa hồng rất đậm, nhưng cũng không biết rốt cuộc là màu hồng đậm hay là màu đỏ,

Nếu là những người khác, có thể là theo bản năng cảm thấy là màu đỏ. Nhưng cho tới bây giờ cô sẽ không suy đoán khi chưa có căn cứ, cô nhìn 'Pitt', trong lòng đang suy nghĩ có cách nào không chọc đối phương tức giận, sau đó lấy hoa hồng ra không.

Đột nhiên Tô Dung có một suy nghĩ to gan.

Cô nghiêng đầu muốn quay về đường cũ, 'Pitt' muốn hại cô, dĩ nhiên sẽ đi theo cô. Chỉ là bởi vì không thể để cho Tô Dung mở miệng, anh ta rất khó tìm lý do để cho mình tức giận.

Đi đến cửa phòng phu nhân, 'Pitt' xoay người muốn rời đi, đột nhiên Tô Dung níu anh ta lại, cổ tay dùng lực, đẩy anh ta vào trong phòng.

Phu nhân nghe được động tĩnh thì mở mắt ra, thấy 'Pitt' xông vào kinh ngạc ngồi dậy, tức giận nói: "Sao ngươi lại xông vào?"

Lúc này Tô Dung đã thả tay ra, 'Pitt' oan ức nói: "Không phải ta, là cô ta..."

Tô Dung đúng lúc cắt đứt lời của đối phương, ngoan ngoãn nói: "Vị tiên sinh thương nhân nước ngoài này nói có quà muốn tặng cho phu nhân, tôi không ngăn được ngài ấy, xin phu nhân trách phạt."

Dĩ nhiên phu nhân sẽ không cảm thấy đây là vấn đề của Tô Dung, dù sao dáng người của cô quá nhỏ so với đối phương, không ngăn cản được cũng là bình thường.

Chỉ là nghe được thương nhân nước ngoài xông vào là muốn tặng quà, vẻ mặt của bà ta hơi dịu lại. Đã sớm nghe nói người nước ngoài không chú trọng lễ nghi, bà ta cũng không thể quá mức so đo được: "Ngươi muốn tặng quà gì cho ta?"

'Pitt' chính là người bị người ta kéo vào, nào có quà gì muốn tặng. Nhưng phu nhân cũng đã nói như vậy, nếu như anh ta không lấy ra được thứ gì sợ rằng không có cách nào thu xếp ổn được chuyện này. Anh ta cuống cuồng, theo bản năng nhìn Tô Dung.

Quả nhiên Tô Dung không phụ sự mong đợi của mọi người, Tô Dung mờ mịt chỉ túi áo của anh ta. 'Pitt' theo bản năng sờ một cái, từ bên trong móc ra một đóa hoa hồng màu hồng đậm.

Anh ta cũng không phải là người ngu, thuận tế hiến tặng hoa cho đối phương, Phu nhân thấy đóa hoa xinh đẹp này, nở nụ cười nói: "Cảm ơn quà tặng này của ngươi, có lòng."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 377: Chương 377



Lấy được khẳng định của đối phương, cuối cùng 'Pitt' cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ tìm Tô Dung gây chuyện, anh ta lập tức tạm biệt rời đi.

Chờ sau khi anh ta rời đi, Tô Dung nghe được phu nhân than phiền đối phương không lễ phép, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Biểu hiện mới vừa rồi của 'Pitt' tuyệt đối là bị ô nhiễm hoàn toàn, nhưng màu hoa hồng của anh ta là màu hồng đậm, vậy cũng chỉ có thể nói rõ cô cũng đã bị ô nhiễm. Mà trình độ ô nhiễm là màu hồng nhạt.

Chẳng qua cô cũng không chỉ phát hiện ra một tin tức xấu này, Tô Dung còn phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa --- hình như 'Pitt' sợ phu nhân.

Nếu chỉ là nhìn mặt ngoài, bây giờ 'Pitt' chính là quỷ giống với chủ tử trong nhà này, dù sao sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch, hơn nữa tự có ý thức của mình.

Nhưng nhìn thái độ của 'Pitt' đối với phu nhân, hiển nhiên năng lực hoặc địa vị của anh ta thấp hơn phu nhân, nhưng rốt cuộc anh ta chỉ thấp hơn một mình phu nhân, hay là thấp hơn tất cả chủ tử trong căn nhà này?

Nếu là cái trước, vậy chứng minh phu nhân rất đặc biệt. Ít nhất đối với quản gia chính là như vậy, mà nếu là cái sau, vậy cũng chỉ có thể chứng minh quỷ bên ngoài đều là cấp thấp. Chỉ là đây cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất vào lúc 'Pitt' muốn gây chuyện cô đã nghĩ ra kế sách.

Đơn giản chính là chỉ cần bọn họ không biến thành quỷ, vậy chuyện quỷ bên ngoài thấp hơn những quỷ khác trong nhà sẽ có lợi với bọn họ.

Nói thật Tô Dung rất tò mò rốt cuộc tại sao 'Pitt' lại biến thành quỷ, anh ta xúc phạm quy tắc gì?

Đầu mối quá ít, Tô Dung lại lần nữa hầu hạ phu nhân đi ngủ, sau đó yên lặng rời khỏi cửa phòng. Quỷ quái g.i.ế.c người cũng không nói đạo lý, cái phòng triển lãm này cũng không phải chỉ có một mình cô là người, 'Pitt' mới vừa dây dưa với cô, không đạo lý không nghỉ ngơi chút nào lại xuất hiện ở chỗ cô lần nữa.

Hiếm khi có thời gian an toàn, cô nên đi nhanh đến phòng quản gia nhìn thử Ngũ Minh Bạch có tìm được đầu mối gì sao?

Cảm ơn vì chuyện dò đường lúc trước, bây giờ Tô Dung đã hiểu biết về hoàn cảnh địa lý của Tổng phủ này. Một đường đi nhanh, thuận lợi đi đến phòng của quản gia.

Lúc này Ngũ Minh Bạch đang muốn đi ra từ phòng quản gia, nhưng nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng trốn lại về phòng.

"Quản gia đại nhân, ngài có ở bên trong không?" Tô Dung đứng ở cửa, lễ phép hỏi.

Nghe được giọng nói của cô, Ngũ Minh Bạch mới dám đi ra: “Tô Dung, cô đến đây làm gì? Chẳng qua vừa khéo, tôi mới vừa lụt soát xong, nói cho cô một chút đầu mối."

Trước khi anh ta nói tiếp, Tô Dung đã nhanh chóng nói chuyện 'Pitt' lúc nãy ra. Lúc này Ngũ Minh Bạch nghe xong thì nhíu mày nói: "Vậy chúng ta có cần bây giờ đi tìm Serena không? Hai người chúng ta ở cùng một chỗ, 'Pitt' chắc chắn sẽ không đến chỗ này, vậy anh ta chỉ có thể gieo họa cho Serena."

"Đây cũng là nguyên nhân tôi cướp lời của anh." Tô Dung gật đầu: "Trên đường đi anh vừa vặn có thể nói cho tôi biết đầu mối phát hiện trong phòng quản gia.”

Hai người cùng nhau đi đến phòng lão gia, Ngũ Minh Bạch nói: "Tôi ở trong phòng quản gia phát hiện một quyển sách trận pháp, bên trong có mấy tờ được đánh dấu, đều có nội dung giam cầm bảo vệ hồn phách."

Thì ra là như vậy! Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra. Chỉ sợ bản lĩnh thật sự của quản gia chính là những trận pháp này, đám người phu nhân có thể lấy thân phận quỷ ở lại chỗ này chắc cũng là vì tác dụng của trận pháp.

Cô có nên nói không hổ là quái đàm cổ đại không? Hoàn toàn khác biệt với hiện đại, chỗ này còn có đạo sĩ nữa, sợ rằng độ khó lại tăng lên.

Chỉ là không biết quản gia giam linh hồn bọn họ ở chỗ này là vì cái gì.

Ngũ Minh Bạch đáng tiếc thở dài: "Tôi đã xem kỹ những trận pháp kia, đều rất huyền diệu, hơn nữa cảm giác được tính thao tác rất mạnh. Đáng tiếc trong quái đàm này không có điện thoại di động, nếu không tôi đã chụp lại."

Dù sao những quyển sách kia cũng là của quản gia, không nói đến chuyện trộm không phù hợp với đạo đức, còn rất dễ dàng bị phát hiện, dĩ nhiên anh ấy sẽ không mạo hiểm như vậy. Chỉ là nhìn thấy cơ hội tìm hiểu như vậy biến mất không còn, quả thật có chút khó chịu.

Nghe anh ấy nói như vậy, Tô Dung cũng khó chịu. Đây chính là trận pháp đó! Đừng thấy chính là đồ sản xuất trong quái đàm cổ đại, nhưng ai nói được không thể dùng trong quái đàm hiện đại? Nếu thật sự học được một chút trận pháp, bảo đảm có thể sử dụng. Lại nói coi như không dùng được, thỏa mãn chút ước mơ làm võ hiệp giang hồ lúc nhỏ của mình cũng rất tốt.

Chỉ là vật này khẳng định không thể học thành một sớm một chiều được, tự học cũng rất khó. Coi như thật sự mang sách đi, chỉ sợ cũng chỉ học được một chút kiến thức bên ngoài mà thôi.

Tô Dung từ bỏ ảo tưởng không thực tế, hỏi: "Còn phát hiện ra cái gì không?"

Từ khi bọn họ chia ra hành động đến bây giờ cũng đã qua một đoạn thời gian, nếu như đối phương chỉ là lật nhìn một quyển sách trận pháp, vậy hiệu suất quá thấp, quả thật có chút vô dụng. Nếu quả thật là như vậy, lần sau cô giao nhiệm vụ cho đối phương cần phải tùy theo tình hình mà giảm độ khó xuống.

Quả nhiên Ngũ Minh Bạch không chỉ phát hiện có một chút này, anh ấy tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, tôi có xem được thư tín của vị quản gia này, phát hiện ông ta tổng cộng bị trả thù hai lần. Còn đều là bị người nhà trả thù. Cô đoán người này đã làm chuyện gì để cho trời nổi giận người nhà oán hận như vậy?"

Bị trả thù hai lần? Sự phát hiện này làm cho Tô Dung cảm thấy hứng thú. Nên biết trong miệng của Tống phu nhân, đối phương chỉ bị gia tộc trả thù một lần, sau đó bị bà ta cứu. Tiếp đó quản gia lựa chọn ở lại trong phủ báo ân.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 378: Chương 378



Như vậy một lần trả thù khác là lúc nào chứ?

Tô Dung suy nghĩ một chút, trả lời vấn đề của đối phương: "Ông ta khinh sư diệt tổ sao?"

Nếu không tại sao một gia tộc lại có thâm cừu đại hận như vậy?

Ngũ Minh Bạch lắc đầu, cười châm chọc một tiếng: "Bởi vì số mạng của ông ta được phán định là thiên sát cô tinh, người gia tộc của ông ta cảm thấy nếu ông ta không chết, người c.h.ế.t chính là những người trong gia tộc. Vì vậy đều cố gắng hết sức muốn g.i.ế.c ông ta bảo vệ sự bình an toàn tộc."

Có nên nói không đây, phán định về số mạng này còn rất chính xác. Tổng phủ không có một người nào còn sống, mà bây giờ gia tộc cũng không đuổi g.i.ế.c quản gia nữa, chắc hẳn cũng đã tuyệt tích rồi.

Người này thật đúng là thiên sát cô tinh..

Nhưng nếu như gia tộc quản gia không đuổi g.i.ế.c ông ta, có phải tất cả đều giống nhau? Tô Dung không học trận pháp, tất nhiên cũng không biết. Chủ yếu nếu là vào lúc bình thường cô sẽ thăm dò một phen. nhưng ở bên trong quái đàm quy tắc này lúc nào cũng có nguy hiểm, Tô Dung chỉ có thể nhanh chóng tìm chân tướng: "Trong những bức thư kia viết cụ thể những gì? Có cột mốc thời gian không?"

"Hai bức thư kia đều là văn kiện báo trước cái c.h.ế.t do gia tộc gửi đến, à, ở cổ đại hình như được gọi là thông điệp cuối cùng thì phải. Nội dung tóm tắt chính là nói cho quản gia, bọn họ đã tìm được ông ta, muốn đến thanh lý môn hộ." Đối với loại hành động báo trước này, hiển nhiên Ngũ Minh Bạch thật sự rất cạn lời: "Bởi vì một nguyên nhân hoang đường như vậy lại muốn g.i.ế.c người, còn làm quan minh lỗi lạc như vậy, thật sự là ra vẻ đạo mạo!"

"Ở trong quái đàm cổ đại này, anh nói chuyện cũng trở bên văn nhã có hàm dưỡng rồi." Tô Dung cười đổi chủ đề, không phán xét cách nói của đối phương.

Cả câu chuyện này đúng là quản gia rất đáng thương, gặp phải tai ương vô vọng. Nhưng nhìn người có quan hệ với ông ta đều đã chết, vậy phán đoán Thiên sát cô tinh cũng không phải chỉ nói mà không có.

Suy nghĩ về góc độ của gia tộc, thật ra cô có thể hiểu được, dù sao một người so sánh với gia tộc, trừ người ngu ngốc, những người còn lại đều sẽ chọn bảo vệ gia tộc.

Sau khi châm chọc mấy câu sau, Ngũ Minh Bạch tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Dung: "Trong thư không viết thời gian, nhưng có viết địa điểm. Lần đầu tiên chỗ quản gia bị phát hiện là sườn núi Vũ gia, thứ hai chính là ở Tống phủ này."

Nghe vậy, Tô Dung đã có suy đoán. Chỉ là còn thiếu một ít chứng cứ mấu chốt.

"Vậy trên hai bức thư này có viết từ khi bức thư được gửi đi, đến khi bọn họ đuổi g.i.ế.c đến chỗ quản gia lẫn trốn là lúc nào không?" Tô Dung lập tức hỏi.

Nếu như không có cái này, sợ rằng cô cần có một ít bằng chứng khác. Mặc dù đây không phải là công đường xử án, không có chứng cứ cũng có thể phán đoán. Nhưng làm một thám tử, từ trước đến giờ Tô Dung sẽ không làm loại chuyện không có trách nhiệm này. Huống chi chỗ này là quái đàm quy tắc, chân tướng hơi chênh lệch có thể dẫn đến cái chết. Tất nhiên cô càng phải tuyệt đối cẩn thận.

Cũng may vấn đề của cô đã được Ngũ Minh Bạch trả lời: "Hai bức thư kia đều viết sẽ cho quản gia nửa ngày để chuẩn bị, chỉ cho nửa ngày, cô nói có hẹp hòi hay không!"

Đây cũng hành động có chút không phóng khoáng, có thể hiểu bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, nhưng nếu sợ quản gia chạy, cũng không cần gửi thư thông báo. Mà đã gửi thư thì cũng nên rộng rãi một chút, ít nhất cũng phải một ngày. Chỉ qua loa cho nửa ngày chuẩn bị, thật là làm cho người ta ghét bỏ.

Hơn nữa nếu định g.i.ế.c người một cách quan minh lỗi lạc, cuối cùng lại g.i.ế.c hết cả nhà người thu nhận quản gia, vậy không chỉ hẹp hòi, mà còn độc ác.

Đúng vậy, Tô Dung suy đoán gia tộc của quản gia chính là đầu sỏ để cho cả nhà Tống gia bị diệt môn.

Lần đầu tiên là đuổi g.i.ế.c ở sườn núi Vũ gia khi quản gia còn chưa đến Tông phủ, cũng chính là lần cứu quản gia trong miệng của phu nhân.

Mà lần thứ hai rõ ràng ở Tống phủ, có thể là phu nhân cũng không biết. Hiển nhiên điều này không phù hợp với lẽ thường. Dù sao nếu quản gia biết có người đến g.i.ế.c mình thì nên rời khỏi Tống phủ, nói một tiếng với chủ nhà.

Kết hợp với người c.h.ế.t không biết mình đã chết, Tô Dung suy đoán phu nhân c.h.ế.t trong lần thứ hai đuổi giết. Cho nên sau khi trở thành quỷ mới có thể quên mất chuyện này, dù sao nếu nhớ được chuyện này, bà ta cũng biết mình đã chết.

Tất nhiên không thể tùy tiện nói xấu gia tộc của quản gia được, từ tác phong làm việc của quản gia có thể biết đối phương rõ ràng là hạng người nghiêm trang đạo mạo, quản gia nhận được thư lập tức chạy trốn, để lại người một nhà Tống gia, như vậy không phải dễ dàng bị gia tộc không tìm thấy ông ta sau đó tức giận trả thù Tống gia sao? Nhất là chỉ có nửa ngày, Tống gia cũng không có cách nào chạy trốn hết được.

Nếu quả thật là như vậy, vậy có thể hiểu được vì sao ông ta lại giữ lại hồn phách của người nhà Tống gia. Dù sao ông ta là đến báo ơn nhưng lại làm cho cả nhà ân nhân đều chết, có thể nói là lấy oán báo ơn điển hình của ngày nay.

Sau chuyện này cũng có thể hiểu hành động mất dê mới lo làm chuồng đề bù đắp một chút, dĩ nhiên không thể đồng tình được. Loại tự mình cảm động vì hành động giữ lại linh hồn của cả nhà người ta này còn không bằng không làm, để cho cả nhà người ta đi đầu thai, thuận tiện giải phóng mình không tốt sao?

Tô Dung lắc đầu một cái, nói suy đoán của mình cho Ngũ Minh Bạch biết. Đối phương cũng rất rung động, một là rung động vì kịch bản m.á.u chó này, hai là rung động bởi năng lực suy luận của Tô Dung. quá nhanh, coi như câu chuyện này rất cũ rích, nhưng tốc độ suy nghĩ của cô cũng quá nhanh đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 379: Chương 379



"Cô học ngành gì vậy?" Ngũ Minh Bạch không nhìn được hỏi, Ngũ Minh Bạch có chút muốn đề cử cho học sinh mình đăng ký thi vào chuyên ngành này, Thật sự quá rèn luyện người, vô cùng thích hợp tham gia quái đàm quy tắc.

Tô Dung nhíu mày trả lời: "Ngành tâm lý học."

Nghe vậy, Ngũ Minh Bạch có chút kinh ngạc, Vốn dĩ anh ấy cho rằng Tô Dung sẽ là chuyện ngành liên quan đến cảnh sát gì đó, dù sao biểu hiện của cô rất giống cảnh sát.

Lúc này hai người đã đi đến dưới mái hiên, Tô Dung nhìn thấy bóng người dây dưa của Serena và 'Pitt' ở phía xa xa, không nhịn được nhướng mày một cái, bước nhanh hơn: "Nhanh lên một chút, đừng để lại thêm một người chết."

Bên kia, Serena đang sức đầu mẻ trán đối phó với 'Pitt', thấy được hai người Tô Dung giống như thấy được cứu tinh đến, nhanh chóng chạy về phía bọn họ. Trái lại cô ta thông minh, lúc này cũng không lên tiếng cầu cứu.

Nhưng cô ta yên lặng trong thời gian dài đã sớm kích phát sự tức giận của ‘Pitt’, bây giờ thấy cô muốn chạy trốn, anh ta đi theo sau lưng cô ta, giống như bị điên, giơ tay lên muốn tấn công.

Không phải Tô Dung làm người quá tốt, chủ yếu bây giờ bọn họ chỉ còn lại có ba người, nếu c.h.ế.t thêm một người, vậy tiếp theo rất dễ rơi vào tình huống chỉ còn lại một mình trong quái đàm.

Cho nên khi nhìn thấy 'Pitt' muốn công kích Serena, nếu một tay kia của đối phương đánh xuống rất có thể sẽ làm cô ta mất mạng, dưới tình huống cấp bách, Tô Dung trực tiếp giơ tay đến chỗ chuông gió treo dưới mái hiên. Xẻng phệ linh bằng kim loại trong tay áo đụng vào chuông gió, phát ra một tiếng vang lớn.

"Đinh!"

Tiếng chuông gió thật lớn vang lên, để cho 'Pitt' theo bản năng sững sốt một chút, cũng để cho Serena có thời gian chạy trốn.

Cho đến khi Serena chạy ra ngoài được mấy bước, 'Pitt' mới phản ứng được, muốn đuổi theo. Tô Dung không nói nhiều, dẫn đầu dẫn hai người chạy về phòng phu nhân.

Đại khái biết ý đồ của cô, 'Pitt' đuổi theo một chút thì từ bỏ.

Đến cửa phòng phu nhân, sau khi xác định đã an toàn, Tô Dung mới dừng lại, nhìn về phía Serena: "Nói thử đi, sao lại bị anh ta dây dưa?"

Nói đến chỗ này, Serena đang thở hổn hển cũng không nhịn được thở dài một tiếng, cảm thấy mình xui xẻo.

Chờ sau khi đã ổn định lại hơi thở, cô ta mới kể lại chuyện mình trải qua trong khoảng thời gian này: "Tôi là nghe theo sắp xếp đến phòng lão gia tìm đầu mối. Không may chính là lão gia ở trong phòng. Không có cách nào, tôi chỉ có thể mượn lý do thỉnh an cha chồng đi vào xem thử. Quả nhiên ông già kia cũng không phải thứ tốt lành gì, thượng bất chính hạ tắc loạn, ông ta và thiếu gia đúng là không hổ là một đôi cha con!"

Lúc trước Serena cũng đã nói cho bọn họ biết sở thích của thiếu gia, không nghĩ đến lão gia nghiêm túc nghiêm chỉnh cũng có sở thích như vậy.

Hiểu nhiên Serena rất ghét bỏ: "Không chỉ là như vậy, thứ người làm cho người ta buồn nôn này còn mua bán thiếu nữ, trên bàn của ông ta có đặt mấy giấy tờ, tôi hơi liếc một cái, Tôi đoán nhân vật của Pitt chính là làm buôn bán này với ông ta.”

Đúng vậy, nhân vật của 'Pitt' người buôn b*n n**c ngoài, đúng là rất kỳ quái khi đến Tông phủ, nhất là Tổng phủ cũng không phải là nhà đặc biệt giàu, ở cổ đại sao có thể công khai thông thương với người nước ngoài chứ?

Chỉ là lúc ấy đám người Tô Dung không có suy nghĩ đến cái này, một là bọn họ không biết tình huống cổ đại, hai là không biết cơ chế sắp xếp nhân vật trong phòng triển lãm, dĩ nhiên đã bỏ quên vấn đề này.

Bây giờ nghĩ lại, sự sắp xếp của đối phương có thể cung cấp một số tin tức.

Sau khi ghét bỏ lão gia một trận, Serena lại nói đến chuyện liên quan đến 'Pitt': "Chờ lúc tôi đi ra ngoài gặp phải 'Pitt', biểu hiện kia của anh ta nhìn một cái là có vấn đề, vì lý do cẩn thận nên tôi không có nói chuyện với anh ta, còn muốn trở về tìm lão gia giúp đỡ. Nhưng lão gia hoàn toàn không muốn chống lại anh ta, trực tiếp đuổi tôi ra."

Tô Dung nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng gì đó.

Trước tiên cô nói chuyện thật ra bọn họ cũng đã bị ô nhiễm với hai người biết, sau đó tằng hắng một tiếng, hơi khiêm tốn nói: "Thật ra tôi hình như đã có được phương pháp rời khỏi phòng triển lãm này rồi."

Muốn trực tiếp rời khỏi phòng triển lãm này thì đi ra cửa là có thể trở về đại sảnh, nhưng hiển nhiên Tô Dung không có nhắc đến phương pháp này. Cô đang nói chính là phương pháp đạt được con dấu đi ra khỏi chỗ này.

"Sao có thể chứ?" Serena trợn to hai mắt, cô ta luôn cảm thấy mình thông minh, rất ít lộ ra vẻ mặt mất kiểm soát. Nhưng lúc này sau khi nghe xong lời của Tô Dung, vẻ mặt của cô ta rất buồn cười.

Tô Dung cũng không ngại trả lời vấn đề này của đối phương: "Thật ra rất đơn giản, mặt ngoài chủ của căn nhà trong phòng triển lãm này là quản gia, đây chính là suy đoán mà chúng tôi mới vừa suy luận ra. Nhưng muốn làm cho quản gia hài lòng, vậy phải làm cho phu nhân hài lòng mới đúng."

Một điểm này cũng không khó đoán, dù sao phu nhân cứu đối phương, người mà quản gia muốn bù đắp chính là phu nhân. Mà bằng chứng cuối cùng để cho Tô Dung chắc chắn chuyện này chính là địa vị của 'Pitt' trong ngôi nhà này.

Rõ ràng anh ta sợ phu nhân, nhưng anh ta lại áp chế được lão gia. Cho nên có thể suy đoán, ở trong phòng triển lãm này, trừ quản gia ra, địa vị của phu nhân là cao nhất, tiếp theo đến quỷ bên ngoài 'Pitt', cuối cùng là quỷ địa phương.

Chẳng qua tìm hiểu hết tình huống trong phòng triển lãm này thì có thể biết, phu nhân sống không được như ý. Chồng làm mua bán thiếu nữ, con trai hoàn toàn kế thừa tính cách b**n th** của chồng. Tuy lão phu nhân là cô của bà ta, nhưng rõ ràng đứng về phía con trai, nếu không nhà này cũng không đến nổi biến thành bộ dạng "đã hình thành thì không thay đổi được".
 
Back
Top