Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 330: Chương 330



Tô Dung gật đầu một cái, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ. Dựa theo lời của Tiểu Tiêu, cô muốn đi vào xưởng chế biến lại có thêm chút khó khăn. Đầu tiên phải trở thành tổ trưởng, quan trọng nhất chính là làm ra một sản phẩm làm cho quản lý hài lòng, sau khi gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng' lại phải chờ hoàn thành nhiệm vụ, trở thành người duy nhất kia. Mà chờ sau khi cô đi vào xưởng chế biến, còn phải tìm kiếm danh sách nhà cung cấp hàng ở khắp nơi.

Nghĩ tới nghĩ lui, ít nhất cũng phải là một tháng.

Vẫn là câu nói kia, chờ lâu như vậy, cỏ trên mộ của cô đã mọc dài ra rồi!

Lúc này Tô Dung ý thức được kế hoạch trước đó của mình không thể thực hiện được, cũng may hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, còn có cơ hội thay đổi,

Cô suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Trừ cái này ra, còn có cách nào có thể đi vào xưởng chế biến làm việc không?"

"Tại sao cô muốn tiến vào xưởng chế biến?" Tiểu Tiêu nghi ngờ hỏi.

Tô Dung cười nói: "Tất nhiên là vì thăng tiến. Cô nghĩ đi, mục tiêu của người bên ngoài chính là tiến vào bộ phận nghiên cứu có tiền lương tốt nhất, thành viên trong bộ phận nghiên cứu thì muốn tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng'. Người trong 'Tổ hạng mục quan trọng' lại chỉ có một người có thể đi xưởng chế biến. Đây chẳng phải là nói rõ xưởng chế biến lợi hại nhất sao? Nếu có thể, dĩ nhiên tôi muốn trực tiếp thăng tiến, đi đến xưởng chế biến làm việc rồi."

"Cô nói... Có đạo lý!" Tiểu Tiêu bị cô thuyết phục, suy nghĩ một chút nói với Tô Dung: "Muốn vào xưởng chế biến phải được quản lý phê duyệt đi? Cô có thể đi hỏi quản lý một chút."

Có lẽ đây là một ý kiến hay, nhưng cô phải chuẩn bị cho thật kỹ. Một giờ tiếp theo, cô vừa hoàn thành công việc vừa suy nghĩ cái vấn đề này.

Dĩ nhiên, cô đang suy nghĩ không phải là có nên đi hỏi quản lý hay không, mà là nên hỏi thế nào mới sẽ không để cho đối phương nổi lòng nghi ngờ.

Chuyện cô là điều tra viên các quản lý đều biết, mà cô có thể ở lại vốn dĩ đã là một chuyện bất ngờ rồi, nếu như cô trắng trợn hỏi chuyện liên quan đến xưởng chế biến, khó đảm bảo sẽ không để cho người ta nghi ngờ.

Chuyện này phải quyết định trước lúc nghỉ trưa, nếu không chờ đến thời gian làm việc buổi chiều lại rời khỏi bộ phận làm việc sẽ nguy hiểm hơn. Hôm nay nhất định "nó" sẽ mạnh hơn hôm qua, cho dù Tô Dung, cũng không có lòng tin mình có thể an toàn trở về.

"Tổ trưởng, mới vừa rồi tôi biết được trong 'Tổ hạng mục quan trọng', sẽ có một người duy nhất đi xưởng chế biến. Vậy người kia cũng quá thảm rồi đi!" Cuối cùng, Tô Dung quyết định thử thăm dò tổ trưởng nhà mình trước. Đối phương không biết thân phận thật của cô, chắc có thể tiết lộ một chút tin tức.

Tổ trưởng Cao nghe được lời của cô thì dừng động tác trên tay lại, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại cảm thấy người kia thảm."

"Bởi vì mọi người đi đến bộ phận nghiên cứu, đều là muốn nghiên cứu ra đồ hộp ngon nhất đúng không? Nếu như đi xưởng chế biến, vậy không thể tiếp tục nghiên cứu nữa." Tô Dung trả lời.

Sau khi nói xong, hình như cô có thể cảm nhận được tổ trưởng Cao trở nên hiền hòa hơn.

Có lẽ ở trong mắt cô ta, Tô Dung giống với mình, là một nhân tài ưu tú say mê nghiên cứu: "Mỗi người có chí riêng, tôi cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, có thể là vì tiền lương cao hơn đi?"

Tô Dung gãi đầu một cái, tiến vào vấn đề chính: "Vậy tại sao bọn họ không lấy phương pháp khác tiến vào xưởng chế biến? Nhất định phải thông qua đường dây nghiên cứu đi vào xưởng chế biến, thật quá khó khăn!"

"Những phương pháp khác?" Tổ trưởng Cao suy nghĩ một chút: "Hình như không có những phương pháp khác đi? Ở trong ấn tượng của tôi, trừ thỉnh thoảng quản lý sẽ đưa một vài người vào, hình như trong công ty chỉ có bộ phận nghiên cứu của chúng ta mới có cơ hội vào xưởng chế biến."

Người bị quản lý đưa vào xưởng chế biến đều đã bị ô nhiễm, giống như nam mắt kiếng vậy.

Khẳng định không thể chọn loại phương pháp này, trừ phi thật sự đi đến đường cùng, nếu không dù có viên thuốc ở trong tay, Tô Dung cũng không dám mạo hiểm. Cho nên nói, muốn tiến vào xưởng chế biến, thật sự chỉ có một con đường này thôi sao?

Đôi mắt của cô trở nên nghiêm trọng, đầu óc có chút hỗn loạn. Dựa theo tình huống bây giờ, cô chỉ có một con đường duy nhất, mà muốn đi con đường này, dù tất cả thuận lợi, thì cũng phải chờ 10 ngày nữa.

Mười ngày sau cô không dám nghĩ đến độ khó của quái đàm này sẽ tăng lên như thế nào. Đây thật sự là nhiệm vụ nằm vùng mà con người có thể hoàn thành được sao? Sao cô lại không nhìn thấy một con đường sống nào vậy?

Thật ra còn có một con đường, đó chính là trực tiếp đi xưởng chế biến. Trong quy tắc nhân viên không có cấm nhân viên đi xưởng chế biến, thậm chí trong quy tắc cũng không có nói những lời liên quan đến xưởng chế biến.

Nhưng trực giác của Tô Dung cảm thấy có vấn đề, suy luận của cô cũng nói cho cô biết có vấn đề. Xưởng chế biến không bị quy tắc ước thúc giống như là một cạm bẫy được đặt công khai, cô đúng là có thể đi vào, nhưng có lẽ "nó" cũng có thể tùy tiện g.i.ế.c người.

Như vậy hình như đây là đang dụ dỗ điều tra viên đi đến xưởng chế biến tìm tòi nghiên cứu kết quả. Chỗ này càng giống như một cái vực sâu khổng lồ, đang chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Cô suy nghĩ một chút, làm bộ ngượng ngùng hỏi: "Tổ trưởng đã từng đi đến xưởng chế biến chưa? Tôi tới công ty lâu như vậy, còn chưa từng nhìn thấy."

"Đã đi một lần rồi." Tổ trưởng Cao trả lời: "Bởi vì xưởng chế biến giống như là cơ mật của công ty, cho nên toàn bộ công ty chỉ có bộ phận nghiên cứu của chúng ta là có thể đi xem trực tiếp. Trước kia tôi cũng tò mò giống như cô, có đi qua một lần. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một công xưởng của dây chuyền sản xuất bình thường thôi. Chỉ là bên trong có phân xưởng khử độc, vì phòng ngừa vi khuẩn tiến vào, cho nên không để cho tôi đi vào."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 331: Chương 331



Đây là một tin tức rất hữu dụng, phân xưởng khử động không để cho người ta đi vào? Có phải bên trong có bí mật gì không?

Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này thì có chút vượt mức, cô ngay cả cách tiến vào xưởng chế biến cũng không biết.

Muốn nhậm chức ở xưởng chế biến thì phải bắt đầu từ bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nhưng nếu như vậy thời gian sẽ không đủ, cái này giống như đi vào ngõ cụt vậy.

Nghĩ đến vấn đề này lại cảm thấy nhức đầu, Tô Dung thật sự không tìm ra được phương pháp thích hợp. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã phạm sai lầm gì đó. Nhưng trong lúc nhất thời lại không thoát ra được. Mặc dù rõ ràng mọi chuyện đã rơi vào ngõ cụt, tuyệt đối là bước trước đó có sai lầm, nhưng muốn tìm được sai lầm cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Buổi trưa lại đến, cô dứt khoát không suy nghĩ nữa, đứng dậy đi ăn cơm. Tô Dung tin chắc người là sắt cơm là thép. Chỉ cần lấp no bụng, suy nghĩ sẽ ngày nhạy bén hơn.

Hơn nữa người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt, có lẽ cô có thể từ chỗ Phùng Ngọc Linh có được một chút gợi ý mới.

Lúc ăn cơm, cô nhìn đối phương uống hai ngụm canh, sau đó mờ mịt hỏi Phùng Ngọc Linh: "Nếu như bây giờ tôi muốn đi phòng bếp lấy chút thức ăn, nhưng muốn trở thành đầu bếp gia nhập phòng bếp thì tốn quá nhiều thời gian, cô cảm thấy tôi còn có cách gì nữa không?"

Cái vấn đề này thật sự làm cho người ta cảm thấy chả ra sao, nhưng Phùng Ngọc Linh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dung, suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc trả lời: "Không thể trực tiếp đến phòng bếp lấy thức ăn sao?"

Tô Dung lắc đầu một cái: "Không thể, người trong phòng bếp không có hoan nghênh tôi."

Nghe vậy, Phùng Ngọc Linh lại hỏi: "Tại sao bọn họ lại không hoan nghênh cô?"

"... Bởi vì tự trong đáy lòng bọn họ đã ghét tôi, mà tôi đến phòng bếp, chính là vô cớ xuất binh." Tô Dung do dự một chút vẫn trả lời.

Cô phải dưới tình huống không bại lộ mục đích thật sự của mình, lại cố gắng miêu tả đúng tình cảnh của mình, đây thật sự là một chuyện không dễ dàng.

Mà câu trả lời này của cô lại càng cho Phùng Ngọc Linh khó hiểu hơn, cô ấy không nghĩ ra rốt cuộc là tình huống gì, mới có thể để cho người ở đó đều ghét Tô Dung, mà Tô Dung lại còn muốn đi vào bên trong lấy đồ.

Chẳng qua vẫn nên trả lời bạn bè, Phùng Ngọc Linh thuận miệng nói: "Vậy cô cứ vô cớ xuất binh đi, tìm một lý do khác đi vào không được sao?"

Sao có thể dễ dàng vô cớ xuất binh được? Cho dù có lý do thích hợp đi vào, cũng phải nhìn thử quỷ quái bên trong có chấp nhận hay không...

Tô Dung đang suy nghĩ một nửa, đột nhiên nụ cười khổ c**ng c*ng tại chỗ.

Đôi mắt của cô sáng lên: "Hình như tôi đã có cách rồi!"

Thuần thục đọc lại quy tắc trong lòng, Tô Dung nhớ rất rõ quy tắc thứ tư có nói công việc nghiên cứu của hạng mục quan trọng cao hơn tất cả.

Như vậy nếu như cô lấy danh nghĩa giúp đỡ 'Tổ hạng mục quan trọng' tiến vào xưởng chế biến, có phải có thể nhận được bảo vệ không?

Cho nên cô chỉ cần gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng' là được, hoàn toàn không cần phải trở thành người duy nhất tiến vào xưởng chế biến gì đó.

Nếu suy nghĩ dựa theo suy luận này thì...

Không muốn làm chậm trễ thời gian, Tô Dung nhanh chóng ăn hết cơm trong khay, sau đó bưng cái khay đứng dậy: "Tôi đi trước đây."

Cô còn có một việc cần phải nghiệm chứng.

Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, bây giờ là 12 giờ 30 phút.

Hả? Cô mới ăn có nửa giờ thôi sao?

Tô Dung vẫn luôn tự có cảm giác với thời gian trôi qua, bình thường cô ăn cơm trưa sẽ tốn khoảng 40 phút, nhưng thời gian bây giờ chỉ mới 12 giờ 30 phút.

Loại thay đổi thời gian này làm cho Tô Dung nhất thời cảnh giác trong lòng: "Ngọc Linh, cô có điện thoại không? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Chờ tôi nhìn một chút." Phùng Ngọc Linh liếc nhìn điện thoại của mình: "12 giờ 30 phút, sao vậy?"

Chẳng lẽ là do cô đa nghi? Tô Dung nhíu mày, nhưng vẫn là chuẩn bị đứng dậy rời đi, Mặc kệ như thế nào, cô cũng muốn trở về sớm suy nghĩ kế hoạch một chút.

Đi ra khỏi phòng ăn không được mấy bước, đột nhiên Tô Dung nghe được sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân. Cô nhướng mày một cái, bước nhanh hơn, định làm như không nghe thấy cái gì, tốt nhất có thể nhanh chóng rời đi, tránh cho bị thứ dơ bẩn gì đó dây dưa.

Nhưng người đuổi theo phía sau vẫn đuổi kịp cô, là tổ trưởng Cao. Thấy người quen, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ mới 12 giờ rưỡi, nói chuyện không thành vấn đề.

Cô gật đầu với đối phương: "Chào buổi trưa tổ trưởng."

Tổ trưởng Cao liếc nhìn thời gian: "Lúc này mới 12 giờ rưỡi, cô đã ăn xong rồi sao?"

"Không phải tổ trưởng cũng vậy sao?" Tô Dung nói.

Đối phương lắc đầu một cái: "Ừ, tôi ăn sớm hơn các cô, cho nên đi ra ngoài nhanh. Đúng rồi nếu như cô đã ăn xong, tới giúp tôi chỉnh sửa một ít tài liệu đi. Cách thời gian nghỉ trưa còn nửa tiếng nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về."

Nghe vậy, Tô Dung hơi nhìn xung quanh một chút, sau đó nói: "Tổ trưởng trực tiếp cầm tài liệu về bộ phận làm việc đi, như vậy tổ viên đều có thể giúp đỡ chỉnh sửa cho ngài."

Lúc này cô mới phát hiện, so sánh với tổ trưởng Cao lúc trước, quần áo bây giờ của tổ trưởng Cao này có chút thay đổi. Từ trước đến nay, ở chỗ làm việc, tổ trưởng Cao chưa bao giờ chú ý đến hình tượng, quần áo thường xuyên xốc xếch, tay áo luôn vén lên trên.

Nhưng "tổ trưởng Cao" bây giờ, nút áo sơ mi màu xanh cài đến nút cuối cùng, tay áo dài cũng được thả xuống ngay ngắn, nhìn qua có chút kỳ lạ, giống như đang che giấu cái gì vậy.

Cô ta thật sự là tổ trưởng Cao sao?

"Thời gian nghỉ trưa tôi muốn tự mình nghỉ ngơi một chút, cũng không về bộ phận làm việc." "Tổ trưởng Cao" trả lời.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 332: Chương 332



Nghe vậy, Tô Dung suy nghĩ nhanh chóng, bắt được sơ hở trong lời này: "Nhưng không phải mới vừa rồi ngài nói với tôi, chờ chúng ta chỉnh sửa xong, ngài muốn trở về với tôi sao?"

Cô vừa nói xong lời này, nhất thời "tổ trưởng Cao" á khẩu không trả lời được. Nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nắm chặt cô tay của Tô Dung lôi cô đi: "Mới vừa rồi là tôi lỡ lời, đi nhanh đi, nếu không sẽ không còn thời gian nữa!"

Thật sự sức của "tổ trưởng Cao" giả này có hơi lớn, cho dù Tô Dung đã được tăng lực lượng lớn cũng thiếu chút nữa bị cô ta kéo đi.

Mặt ngoài thì cô bình tĩnh mỉm cười, nhưng cổ tay lại chuyển một cái, thẻ bài dán ở trong tay áo tụt xuống lòng bàn tay, thuận thế biến thành Xẻng Phệ Linh. Cô đè nút ở trên tay cầm, trong nháy mắt Xẻng Phệ Linh từ nhỏ biến thành lớn, được Tô Dung cầm trong tay, không chút lưu tình đập về phía đối phương.

Một tiếng "lạch cạch" vang lên, "tổ trưởng Cao" lập tức ngã xuống mặt đất. Tô Dung dùng xẻng vạch cổ áo của đối phương xuống một chút, quả nhiên nhìn thấy màu đỏ bên trong.

Đó là một nhân viên mặc đồng phục màu đỏ!

Cô trầm mặt, không quan tâm đến người nằm trên đất nữa, nghiêng đầu nhanh chóng đi về bộ phận của mình.

Ngày đầu tiên nhân viên đồng phục đỏ chỉ có thể dùng mặt của bản thân, hoặc là mặt của một người xa lạ tới làm chậm trễ thời gian của cô, mà hôm nay đối phương cũng đã có thể dùng khuôn mặt của người quen đến để lừa gạt người rồi.

Nếu như không phải Tô Dung đủ cẩn thận, không đi cùng với cô ta, vậy sợ rằng rất khó để trở về đúng thời gian. Một khi vượt qua thời gian, chờ đợi cô chính là nguy hiểm mà "nó" mang lại.

Trở lại chỗ làm việc, đầu tiên Tô Dung yên tĩnh ngồi ở chỗ ngồi một lúc, sau khi xác nhận đây chính là bộ phận làm việc chính xác của mình, mới thở dài một hơi. Buổi sáng sóng êm gió lặng để cho cô gần như cho rằng hôm nay cũng sẽ giống như hôm qua, kết quả mới qua giữa trưa đã bắt đầu xảy ra chuyện.

Hôm nay cô quyết định chưa đến giờ tan làm thì sẽ không ra ngoài, ai tới cũng không thể thay đổi quyết định của cô!

Rất nhanh tổ trưởng Cao đã về, tổ trưởng Cao này vẫn lôi thôi lếch thếch giống với trong tưởng tượng của cô. Chú ý đến ánh mắt của Tô Dung, cô ta kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"

Tô Dung lắc đầu một cái: "Tổ trưởng, 'Tổ hạng mục quan trọng' ở chỗ nào vậy? Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ?"

"Bọn họ ở một căn phòng làm việc khác, là nơi tương đối gần với xưởng chế biến. Bhư vậy lúc cần gì đó cũng có thể trực tiếp đi qua, tương đối dễ dàng."

Tô Dung nghe nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Bình thường thì sẽ cần thứ gì? Bguyên liệu nấu ăn sao?"

"Đúng, chủ yếu là cái này, có lúc cũng sẽ đi xem phương thức chế biến có phù hợp với mong muốn hay không."

Nói như vậy, chỉ cần cô gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', thì sẽ có rất nhiều cơ hội đi đến xưởng chế biến, đúng là không cần tốn sức phấn đấu trong 'Tổ hạng mục quan trọng' rồi trở thành người duy nhất nhậm chức ở xưởng chế biến.

Mặc dù nhậm chức ở xưởng chế biến còn có thể được quy tắc bảo vệ, nhưng nói thật, dưới lực độ ô nhiễm mạnh như vậy của "nó", mặc kệ quy tắc nào cũng chỉ là phí công mà thôi.

Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian mới là quan trọng nhất.

Chờ tổ trưởng Cao đi làm chuyện của mình, Tô Dung lại hỏi Tiểu Tiêu mới trở về: "Nhiệm vụ của tiểu tổ chúng ta còn bao lâu nữa thì mới hoàn thành? Tôi cảm thấy trước khi tôi đến, mọi người chắc đã đã nghiên cứu rất lâu rồi đi?"

Sở dĩ hỏi như vậy, tất nhiên là muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian để có thể thay đổi suy nghĩ của tổ trưởng Cao, tranh thủ để cho mình trở thành tổ trưởng.

Nhưng lời của Tiểu Tiêu làm cho trái tim của cô trở nên lạnh lẽo: "Đã tiến vào giai đoạn khảo sát cuối cùng rồi, chắc còn hai ngày nữa là kết thúc đi?"

Nếu như là hai ngày sẽ kết thúc, vậy cô gần như không thể làm so sánh với các tổ viên còn lại. Mà một khi cô không thể trở thành tổ trưởng tiếp theo, thời gian thông quan sẽ càng thu hẹp hơn.

Nên làm thế nào bây giờ? Tô Dung cảm thấy thật sự nhức đầu, nếu muốn thay đổi tình hình, cô phải có một sáng kiến long trời lở đất, để cho sản phẩm kia được nâng cấp cao hơn một bậc, mới có thể để cho tổ trưởng Cao tin tưởng vào năng lực của cô, bổ nhiệm cô làm tổ trưởng nhiệm kỳ tiếp theo.

Nhưng đây là chuyện gần như không thể nào.

Đầu tiên, vốn dĩ cô không có hợp với mấy thứ đồ hộp này, giống với tổ trưởng Cao có suy nghĩ làm ra sản phẩm kỳ quái phối hợp giữa thịt ốc sên, cục huyết đông và gốc diếp cá, đây là thứ người bình thường như cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được.

Thứ hai, món phối hợp giữa ba thứ này cũng thật sự không khó ăn như tưởng tượng, nhưng nếu như cô đề nghị thêm cái gì vào, rất có thể mùi vị sẽ trở nên không ngon, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không tiếp nhận đề nghị này.

Hơn nữa cô cũng không có đề nghị nào nâng cao chất lượng của đồ hộp, dù sao Tô Dung hoàn toàn không có kiến thức gì về chuyện làm đồ hộp, cũng không có đi qua xưởng chế biến, cho nên không hiểu một chút nào đối với kỹ thuật chế tạo đồ hộp, sao có thể so sánh với các tổ viên đã làm việc lâu dài ở chỗ này chứ?

Sản phẩm bọn họ nghiêm túc nghiên cứu rất lâu, nếu như có thể bị một hai lời của cô thay đổi, vậy bộ phận nghiên cứu không cần mở cửa nữa, trực tiếp cắt giảm nhân lực là được!

Đổi cách nói khác chính là, cô gần như không có cơ hội trở thành tổ trưởng.

Thật ra thì còn có một cách, chính là những tổ viên khác bởi vì các loại nguyên nhân mà từ chối thành tổ trưởng, như vậy thí sinh cuối cùng của vị trí tổ trưởng mới có thể rơi vào trên người cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 333: Chương 333



Nhưng sao có khả năng này xảy ra chứ?

Tô Dung nhìn về phía Tiểu Tiêu: "Tiểu Tiêu, cô cảm thấy trong tổ chúng ta ai có thể trở thành tổ trưởng tiếp theo?"

"Dĩ nhiên tôi cảm thấy chính là tôi nha." Tiểu Tiêu giống như đang nói giỡn: "Binh lính không muốn làm tướng quân không phải là binh lính tốt, chắc mọi người ai cũng muốn trở thành tổ trưởng, vậy thì cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi!"

Tô Dung nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên vị trí tổ trưởng đúng là thứ ai cũng muốn. Cô cũng không thể vì vị trí này, lại g.i.ế.c hết tất cả người trong tổ được?

Coi như cô thật sự có ý định đó, cũng phải xem thử những người khác có đồng ý hay không? Có lẽ trong công ty có camera theo dõi, tất nhiên xẻng của cô đánh quỷ quái thì không sao, chắc chắn không bị nhìn ra. Nhưng nếu đánh người thật, vậy không thể tùy tiện lừa gạt được.

Coi như cô tránh tất cả camera theo dõi, hoặc là thiết kế phương pháp g.i.ế.c người khôn khéo nào đó để tránh bị nghi ngờ. Nhưng khi đó trong tổ chỉ còn lại một mình cô, nhưng người trong công ty sẽ không nghi ngờ sao.

Hơn nữa nếu thật sự làm đến bước này, vậy cái tổ này còn cần thiết tồn tại sao? Một người cũng không có cách nào tạo thành tổ hạng mục được, nói cái gì đến chuyện làm tổ trưởng của một tổ một thành viên? Nếu như cô bị chuyển đến một tổ khác, vậy cuối cùng vẫn không có cách nào nhanh chóng gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng' sao.

Thời gian mới đến ngày thứ hai, Tô Dung cũng đã lại lần nữa đi vào ngõ cụt rồi.

Chú ý đến cảm xúc hạ xuống của cô, Tiểu Tiêu lo lắng hỏi: "Cô sao vậy? Bộ dạng rất không có tinh thần."

Tô Dung muốn nói lại thôi, một lát sau lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là cơm nước xong cảm thấy hơi mệt, tôi muốn ngủ một lát."

Nghe vậy Tiểu Tiêu thân thiết yên lặng, cho Tô Dung một không gian nghỉ ngơi.

Mượn thời gian nghỉ trưa hiếm có, Tô Dung nằm trên bàn nhắm hai mắt lại, bắt đầu lại sửa sang suy nghĩ trong đầu mình.

Suy nghĩ lúc trước của cô không hẳn là có vấn đề, mượn dùng danh nghĩa của ‘Tổ hạng mục quan trọng’ đi vào xưởng chế biến, đây là phương án an toàn nhất. Nhưng tình huống bây giờ không đủ để cho cô tiến vào trong 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Nếu không không có danh nghĩa của 'Tổ hạng mục quan trọng' đi vào xưởng chế biến, như vậy muốn an toàn hơn một chút, cô nhất định phải trở thành nhân viên của xưởng chế biến. Nhưng trước mắt có thể trở thành nhân viên của xưởng chế biến chính là, một bị ô nhiễm giống như nam đeo kính, hai là vẫn phải gia nhập vào 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Bị ô nhiễm là một chuyện rất đáng sợ, bởi vì dù cô có ngậm viên thuốc kia vào, sau khi bị ô nhiễm cũng sẽ thay đổi nhận biết của cô, cũng có thể móc viên thuốc ra, không để cho mình khôi phục lại bình thường. Đến lúc đó cô chính là tự chui đầu vào lưới, kêu trời không đáp kêu đất không nghe.

Cho nên trừ phi là cực kỳ bất đắc dĩ, nếu không Tô Dung sẽ không thử nghiệm phương pháp này.

Cho nên hoặc là cô trực tiếp không gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', tìm cách an toàn tiến vào xưởng chế biến. Hoặc là tìm một phương pháp nhanh chóng tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Nhưng cho tới bây giờ, cô cũng không tìm được phương pháp thích hợp để hoàn thành hai mục tiêu này.

Không được, không thể nghĩ như vậy được, còn nghĩ như vậy rất dễ dàng chui vào ngõ cụt.

Tô Dung thở ra một hơi, thanh trừ đầu óc sạch sẽ, đổi một góc độ khác.

Cô còn có thể ở trong quái đàm này bao lâu chứ?

Vốn dĩ cô cho rằng uy h.i.ế.p lớn nhất đối với cô chính là ô nhiễm có mọi lúc mọi nơi trong quái đàm, người bên ngoài đến ở lâu trong quái đàm sẽ bị ô nhiễm. Từ trình độ nào đó mà nói, coi như là phản ứng bài xích dị loại của thế giới này đi, hoặc là đồng hóa những người bên ngoài đến như cô, hoặc là tiêu diệt sạch sẽ.

Nhưng ít nhất phải mất 10 ngày 20 ngày mới có thể ô nhiễm cô hoàn toàn, nhưng bây giờ lấy cường độ tăng trưởng thực lực của "nó", không cần chờ ô nhiễm, cô đã có thể bị "nó" g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.

Đây chính là độ khó khi ở lại quái đàm đã vượt qua sao? Ra cửa sẽ kích động đến quỷ quái, hơn nữa độ khó đều không thấp. Nếu như tính toán không sai, dựa theo độ khó bây giờ, cô nhiều nhất chỉ còn có thể ở chỗ này 5 ngày nữa thôi. Năm ngày sau sợ là "nó" có thể tự mình xuất hiện tìm cô "chơi".

Năm ngày... Thời gian này làm cho Tô Dung vô cùng rõ ràng, nếu như đến ngày mai cô còn không có tiến triển gì, sợ rằng chắc chắn phải chết.

Cho nên hôm nay cô phải chắc chắn được hướng đi tiếp theo, ngày mai nếu cứ tiếp tục đi vào ngõ cục thế này tuyết độ phải chết.

Dù sao thời gian eo hẹp, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cô ít nhất phải để lại một hai ngày để mình thăm dò xưởng chế biến kia đúng không?

Sau khi suy nghĩ rõ ràng được một chút, Tô Dung cảm thấy đầu óc của mình thông suốt hơn không ít. Lúc suy nghĩ của cô rơi vào đình trệ, rất cần suy nghĩ đến chuyện khác để cho suy nghĩ trở nên thông suốt lên.

Lúc này lại trở về suy nghĩ chuyện đã đi vào ngõ cụt, không lâu lắm Tô Dung cũng đã tìm được đường ra --- không gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', nhưng lợi dụng danh tiếng của ‘Tổ hạng mục quan trọng', đi xưởng chế biến, có thể là một phương pháp khả thi.

Cô còn nhớ tổ trưởng Cao có nói, người của 'Tổ hạng mục quan trọng' thỉnh thoảng sẽ đến xưởng chế biến, vì lấy một ít nguyên liệu nấu ăn, hoặc là đi xem thử phương pháp chế biến có phù hợp hay không.

Dĩ nhiên cái sau không có cách nào động tay động chân gì, nhưng cái trước, cô có thể giúp đỡ làm một người chạy chân, tiết kiệm thời gian cho 'Tổ hạng mục quan trọng' không?

Như vậy cô đã có thể dùng danh nghĩa của 'Tổ hạng mục quan trọng' đi xưởng chế biến, chắc có thể được bảo vệ đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 334: Chương 334



Cuối cùng Tô Dung cũng đã nghĩ xong, mắt thấy sắp bắt đầu thời gian làm việc buổi chiều, cô cũng không lập tức làm phiền tổ trưởng Cao, Mà là chờ sau khi đối phương làm xong công việc trên tay, mới bưng một ly nước đến: "Tổ trưởng, sau khi chị vào 'Tổ hạng mục quan trọng' thì định làm gì?"

"Làm gì?" tổ trưởng Cao kỳ quái nhìn cô: "Tất nhiên là tập trung chuyên muôn sáng tạo đồ hộp, nghe nói sau khi tiến vào đó có thể sử dụng nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn, tôi nhất định có thể làm ra được đồ hộp ngon đẹp hơn bây giờ!"

Nghe vậy, trong đáy mắt Tô Dung có ánh sáng gì đó lóe lên: "Như vậy sao? Vậy chắc chị không thích vì thay đổi nguyên liệu nấu ăn gì đó mà lãng phí thời gian vất vả đến xưởng chế biến đúng không?"

"Dĩ nhiên không thích!" Nhắc đến chuyện này, tổ trưởng Cao nhíu mày lại. Cô ta một lòng một nghiên cứu ra đồ hộp mới, tất nhiên chán ghét loại hoạt động lãng phí thời gian này.

Nhưng hết lần khác không làm thì không được, dù sao nguyên liệu mà cô ta mong muốn đều phải đi đến xưởng chế biến cầm về mới được. Có lúc vì phối hợp nhiều mùi vị khác nhau, sợ rằng phải đi nhiều lần. Một chuyện này cô ta đã cảm nhận được ở giai đoạn đầu của hạng mục hiện tại, thật sự rất phiền.

Nhìn ra thái độ của cô ta, Tô Dung lập tức nói: "Nếu không, tôi tới làm người chạy việc vặt cho tổ trưởng được không?"

Sở dĩ nói ra yêu cầu này, hoàn toàn là nhìn từ quần áo của tổ trưởng Cao để phán đoán. Rất rõ ràng, trong lòng trong mắt của tổ trưởng Cao lôi thôi lếch thếch đều là đồ hộp. Ngay cả quần áo của mình cũng không có kiên nhẫn chỉnh sửa lại, vậy sao có thể kiên nhẫn tự mình đi một đoạn đường đi đến xưởng chế biến chọn nguyên liệu nấu ăn chứ?

Có nhu cầu thì sẽ có thị trường, đây là nguyên nhân mà cô nói ra ý kiến này. Tô Dung cho rằng tổ trưởng Cao sẽ đồng ý.

"Cô?" Tổ trưởng Cao nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô muốn làm như vậy?"

"Bởi vì tôi muốn học thêm nhiều thứ với tổ trưởng, tổ trưởng tiếp theo khẳng định không phải là tôi, thà ở chỗ này học, còn không bằng đi theo tổ trưởng tiếp tục học. Sau khi chị đi đến 'Tổ hạng mục quan trọng' thứ có thể dạy cho tôi khẳng định sẽ rất nhiều. Dù sao mục tiêu cuối cùng của tôi chính là chỗ đó, đương nhiên học với chị sẽ dễ dàng hơn. Vì chuyện này, tôi nguyện ý làm người chạy chân cho chị."

Nghe vậy, tổ trưởng Cao lâm vào trầm tư. Cô ta cảm thấy Tô Dung nói là lời thật lòng, dù sao hai ngày nay Tô Dung làm việc chăm chỉ, đều cảm thấy chuyện làm ra đồ hộp quan trọng nhất như cô ta, lại có tinh thần sáng tạo cái mới, muốn đi theo học tập với cô cũng rất bình thường.

Đối mặt với hậu bối như vậy, cô ta cũng không ngại cho đối phương cơ hội.

Chủ yếu là cô ta thật sự không muốn lãng phí thời gian không cần thiết, mặc dù phòng làm việc của 'Tổ hạng mục quan trọng' không xa với xưởng chế biến, thế nhưng vẫn phải đi một đoạn đường.

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi thử quản lý làm như vậy có được hay không." Nghĩ đến chỗ này, tổ trưởng Cao gật đầu, đồng ý với đề nghị của Tô Dung.

Tô Dung vui mừng trong lòng, lại vội vàng nói: "Nhưng mà chuyện đó... Tổ trưởng, tôi chỉ sợ quản lý sẽ cho rằng tôi là một người vì lợi ích trước mắt..."

Cô mới đến ngày thứ hai, đã muốn đi cùng với tổ trưởng vào 'Tổ hạng mục quan trọng', mặc dù chỉ là một người làm việc vặt, nhưng cũng dễ dàng bị người khác cho rằng là loại người vì lợi ích trước mắt, không có kiên nhẫn.

Dĩ nhiên lo lắng chân chính của Tô Dung không phải như vậy, cô lo lắng chính là, lỡ như quản lý nghi ngờ mục đích thân sự của cô thì làm thế nào đây?

Tổ trưởng Cao không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là Tô Dung nói cũng có đạo lý. Cô ta suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy như thế này đi, tôi nói với quản lý đây là yêu cầu của mình thì sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

Thật sự quá tuyệt vời! Tô Dung dừng sức gật đầu: "Cảm ơn tổ trưởng!"

"Hôm nay hoàn thành công việc thật tốt đi, đoán chừng ngày mai chúng ta có thể đi đến 'Tổ hạng mục quan trọng'." Tổ trưởng nói xong câu này với cô, thì vỗ tay một cái, để cho những tổ viên khác trong tổ chú ý đến bên này của cô ta, "Ngày mai hạng mục của chúng ta sẽ kết thúc, trước tiên tôi sẽ bổ nhiệm tổ trưởng mới một chút --- Tiểu Tiêu. Mọi người vỗ tay nào."

Tiểu Tiêu hướng dẫn công việc cho Tô Dung trở thành tổ trưởng mới.

Thật ra đây cũng là chuyện mà Tô Dung đã đoán trước được rồi, từ thái độ để cho cô ấy hướng dẫn mình của tổ trưởng Cao, lại có lời nói giỡn nửa thật của Tiểu Tiêu, sao cô có thể không nhìn ra được chứ.

Nếu như g.i.ế.c Tiểu Tiêu, có lẽ cô có một ít cơ hội trở thành tổ trưởng mới. Dù sao những người khác trong tổ cũng không có năng lực sáng tạo gì, hai ngày qua cô đã thấy rõ được một chuyện này. Quan hệ của tổ trưởng Cao và người khác rất lạnh nhạt.

Những người đó đến sở nghiên cứu đều chỉ vì tiền lương mà thôi.

Cho nên chỉ cần g.i.ế.c Tiểu Tiêu, cô đúng là có khả năng có thể thành tổ trưởng mới. Tổ trưởng của tổ hạng mục cần nhất chính là khả năng sáng tạo.

Nhưng Tô Dung không làm vậy.

Nên biết cô chính là một thám tử! Nếu làm như thế, vậy cô có khác gì với vô số tội phạm bị cô bắt vào tù chứ? Cô có thể vì lợi ích của mình nói dối hoặc là sử dụng một ít thủ đoạn. Nhưng tuyệt đối không thể vì lợi ích của mình mà tổn hại một mạng người được.

Sau khi Tiểu Tiêu được bổ nhiệm thành tổ trưởng mới, tất cả cũng không có gì thay đổi cả, mọi người tiếp tục công việc tổng kết kết thúc hạng mục. Tổ trưởng Cao gọi Tiểu Tiêu đi ra ngoài dặn dò chuyện sau khi cô ấy trở thành tổ trưởng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 335: Chương 335



Một lát sau, hai người lại trở về, tổ trưởng Cao thuận miệng nói với Tô Dung: "Hoa Hoa, mới vừa rồi quản lý bộ phận trước kia của cô có chuyện tìm cô, cô đi một chuyến đi."

Tô Dung: "..."

Nhất thời cô không cười nổi nữa: "Quản lý Phương tìm tôi có chuyện gì sao? Mới vừa rồi ngài ấy đến tìm tổ trưởng sao? Vậy tại sao không trực tiếp đi vào tìm tôi chứ?"

"Không có, cô ấy gọi điện thoại nói với tôi." Tổ trưởng Cao lắc điện thoại của mình.

Tô Dung nắm lấy cơ hội lập tức nói: "Vậy tổ trưởng có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không, tôi dùng điện thoại di động nói chuyện với quản lý Phương."

Nghe vậy, tổ trưởng Cao cũng không suy nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho cô: "Cầm đi."

Sau khi Tô Dung cảm ơn đối phương, lập tức đánh chữ ở đoạn tin nhắn trước đó của hai người: "Quản lý Phương, tôi là Hoa Hoa, ngài có chuyện gì có thể nói trên điện thoại được không?"

Phía trên khung đối thoại hiện hàng chữ "đối phương đang nhập", rất nhanh quản lý Phương trả lời: "Không được, là chuyện cô phải tự mình đến một chuyến."

"Vậy thật xin lỗi." Tô Dung mím môi, cứng rắn nói: "Nếu như ngài không thể nói rõ đó là chuyện gì, tôi sẽ không đi ra ngoài. Không có nhân viên nào đi cùng với tôi, tôi không thể rời bộ phận làm việc vi phạm quy tắc được."

Đối phương đã biết cô là điều tra viên, tất nhiên cô cũng không cần giấu diếm chuyện này.

Gửi xong những lời này, đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý thuyết những quản lý biết được thân phận của cô, chắc chắn cũng không muốn để cho cô c.h.ế.t nhanh như vậy. Dù sao ở trong mắt bọn họ, cô chắc chắn sẽ chết, nhưng cô sống càng lâu thì sẽ càng sáng tạo nhiều lợi nhuận cho công ty hơn.

Đã như vậy, sao lúc này đối phương lại bảo cô rời khỏi bộ phận làm việc?

Ý thức được điểm này, Tô Dung nhíu mày lại, lại nhìn tin nhắn trả lời tràn đầy uy h.i.ế.p của đối phương "nếu như bây giờ cô không đến tôi có thể đại biểu công việc sa thải cô" không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười. Dưới tình huống cô tuân thủ quy định, đối phương dựa vào cái gì sa thải cô? Rõ ràng đây chỉ là quỷ quái đang diễn trò mà thôi.

Nhưng lúc cảm thấy buồn cười, cô cũng có chút nghĩ lại mà sợ.

Quỷ quái đã có thể vươn tay đến loại trình độ này rồi sao? "Nó" có thể lấy danh nghĩa của "quản lý Phương" gửi tin nhắn cho tổ trưởng Cao, như vậy sau này có phải trực tiếp sẽ biến thành quản lý Phương tới chỗ này tìm cô không.

Đây mới là ngày thứ hai thôi!

Cũng may ngày mai cô sẽ đổi chỗ làm việc, nếu không thật giống như lúc trước cô nghĩ, nếu như hôm nay không tìm được hướng đi tốt cho mình, hoặc là ngày mốt, cô có thể trực tiếp bị một đám người xông đến kéo ra ngoài.

Chỉ là ngày mai phải đi địa điểm mới, có danh tiếng của 'Tổ hạng mục quan trọng', chắc có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.

Không trả lời tin nhắn của đối phương, dù sai ai mà biết đối thoại với quỷ quái có thể làm mình bị ô nhiễm hay không?

Tô Dung suy nghĩ một chút, cài đặt đối phương vào mục "tin nhắn quấy rầy", lúc này mới lui ra màn hình chính, trả lại điện thoại cho tổ trưởng Cao: "Đã không sao rồi."

Tổ trưởng Cao đang làm số liệu nghe vậy thì tùy ý gật đầu một cái, bỏ điện thoại vào trong túi.

Đại khái ý thức được mình không có cách nào lừa gạt Tô Dung, hoặc có lẽ chuẩn bị ngày mai làm một trận lớn. Tóm lại cả buổi chiều hôm nay, Tô Dung không có bị quấy rầy gì.

Cô tự nhiên vui vẻ an nhàn, vừa ngâm nga bài hát vừa hoàn thành công việc buổi chiều.

Chờ đến sáu giờ chiếu, đến giờ tan làm, công ty lại bắt đầu giở trò.

tổ trưởng Cao vỗ tay một cái: "Còn thiếu một chút chỉ có thể làm xong, hôm nay mọi người tăng ca một chút nhé."

Tô Dung nhớ lại quy tắc, giơ tay lên nói: "Nhưng bên trong sổ tay của nhân viên, chỉ có 'Tổ hạng mục quan trọng' mới có thể tăng ca."

"Không phải đã nói rồi sao?" Tiểu Tiêu ở bên cạnh nói: "Quy tắc đó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, không cần để ý."

Dĩ nhiên đối với người khác chính là vô dụng, nhưng Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô ở lại tăng ca không tuân thủ theo quy tắc, dù là thần tiên cũng không cứu được cô.

Cô cười khổ một tiếng, mình mới vừa xin tổ trưởng để cho cô đi cùng đến 'Tổ hạng mục quan trọng', nếu như bây giờ lộ ra tinh thần không muốn tăng ca, sợ rằng đối phương sẽ nghi ngờ mình có thể đảm nhận được công việc tiếp theo hay không.

Phải tìm một lý do thích hợp mới được, lý do này không thể để cho tổ trưởng tức giận.

Con người Tô Dung hơi xoay chuyển, mở miệng nói: "Tôi có hẹn với bạn ở bộ phận hành chính, tôi định thừa dịp hôm nay tan làm đi điều tra khách hàng càng thích loại đồ hộp nào, chuẩn bị để lần sáng tạo sau đó của mình."

Để cho tổ trưởng Cao cuồng công việc không tức giận vì không tăng ca, nhất định cũng phải vì công việc.

Mà bởi vì tránh để cho có người nhìn ra hoặc là có năng lực phát hiện nói dối, Tô Dung cố ý sửa lại lời nói một chút, để cho lời của mình không có nói dối.

Lời của cô chính là trước sau bị tách ra. "Đã hẹn với bạn ở bộ phận hành chính" là một câu, câu sau là một câu.

Cô đúng là có hẹn với Phùng Ngọc Linh ở bộ phận hành chính tan làm đi cùng nhau, chỉ là muốn đi ăn cơm, mà không phải khảo sát điều tra gì đó. Cô còn cố ý tăng chủ ngữ cho câu sau, cho thấy chuyện điều tra khảo sát là chuyện cô muốn làm, không có liên quan đến Phùng Ngọc Linh.

Tổ trưởng Cao nghe xong lời của cô, quả nhiên giãn chân mày ra, vung tay lên: "Được rồi, vậy cô đi điều tra khảo sát đi. Thật ra làm chuyện này cũng có thể làm cùng với bộ phận thị trường, bọn họ hiểu nhiều về phương diện này hơn."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 336: Chương 336



Tô Dung thở ra một hơi, bình tĩnh đứng dậy gật đầu chào với mọi người, sau đó bước nhanh rời đi.

Đi đến bên ngoài công ty, nhìn bầu trời mờ tối, cô thả lỏng ra. Cái quái đàm này chỉ giới hạn trong công ty, trừ phi giống với bộ phận chăm sóc khách khác, ở trong công ty không tuân thủ quy tắc mới có thể c.h.ế.t ở trong công ty.

Cũng không lâu lắm, Phùng Ngọc Linh cũng đi ra theo. Cô ấy vừa đi vừa oán trách: "Không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên bộ phận của chúng tôi có hai người bị sa thải. Tôi nghe nói bộ phận cách vách cũng có người bị sa thải, tôi nghi ngờ công ty đang cắt giảm nhân lực."

Tô Dung vừa nghe xong lời này, cũng biết là xảy ra chuyện gì. Bởi vì sự tồn tại của cô, bây giờ quỷ quái hoành hành trong công ty, những nhân viên bình thường khác không biết, tất nhiên dễ dàng làm con mồi.

Áy náy sao? Tất nhiên là không. Nào có đạo lý người thực hiện bạo lực tiêu diêu tự tại, người bị hại lại áy náy chứ? Tô Dung biết rõ người hại c.h.ế.t bọn họ là "nó" không phải là cô. Cho nên cô tuyệt đối sẽ không sinh ra cảm xúc áy náy, thậm chí nghi ngờ mình.

Chỉ là cô vẫn nhắc nhở Phùng Ngọc Linh một chút: "Nếu như công ty thật sự cắt giảm nhân lực, vậy cô nhất định phải tuân thủ quy tắc của nhân viên, tránh để cho người ta bắt được khuyên điểm cũng sai thải cô. Nên biết, nếu như thật sự cắt giảm nhân lực, thời gian làm việc tiếp theo sẽ trở nên không dễ dàng."

Phùng Ngọc Linh nghiêm túc gật đầu, cô ấy cũng nghĩ như vậy. Cô ấy còn định nhận tiền lương tháng này, tuyệt đối không thể để cho người ta tùy tiện sa thải được.

Tô Dung suy nghĩ thêm một chút, lại bổ sung: "Đúng rồi, nếu như cấp trên để cho các cô tăng ca, vậy thì không được tăng ca."

"Sao vậy?" Phùng Ngọc Linh không hiểu, mặc dù cô ấy định tuân thủ quy tắc nhân viên, nhưng cũng không định tuân thủ hết tất cả, ví dụ như quy tắc cuối cùng, cô ấy tuyệt đối sẽ không tuân theo.

Chuyện tăng ca này cũng là như vậy, ở trong suy nghĩ của cô ấy, tăng ca sẽ là lúc lộ ra giá trị của mình, từ đó để cho công ty có ấn tượng tốt với mình.

Tô Dung há miệng thuyết phục cô ấy: "Cô suy nghĩ một chút đi, có phải tăng ca đại biểu gặp sao hay vậy, nghe theo sắp xếp của cấp trên không. Thứ người như vậy chính là dễ bắt nạt nhất từ trước đến nay. Trái lại người từ chối tăng ca, sẽ cho rằng là người có chính kiến thái độ riêng, coi như phía trên có cắt giảm nhân lực, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cắt giảm người như vậy. Đến lúc đó chỉ cần cô cầm quy tắc của nhân viên nói là mình tuân thủ quy tắc, ai có thể làm gì được cô?"

"... Hình như có chỗ nào đó không đúng?" Sau khi Phùng Ngọc Linh suy nghĩ một chút, đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ vào Tô Dung nói: "Có phải cô chính là cái loại người, chưa yêu bao giờ nhưng lại là "bậc thầy trong chuyện tình cảm" đúng không?"

Tô Dung: "..."

Cô yên lặng trong chốc lát, sau đó chỉ có thể mỉm cười nói: "Ừ... Chắc là vậy đi?"

Sau đó hai người không hẹn mà cười ra tiếng.

Trở lại ký túc xá, Tô Dung không có gọi điện cho Tiểu Trần, Nhiệm vụ đã tiến triển đến bước này, trừ phi ở trong xưởng chế biến phát hiện ra chuyện gì, nếu không không cần thiết với liên lạc với anh ta.

Ngày mai nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra cô có thể được chuyển đến 'Tổ hạng mục quan trọng', mặc dù chỉ là một người làm việc vặt, nhưng cái này cũng đã đủ đối với mục đích chân chính của cô rồi.

Nói cách khác ngày mai cô có thể thăm dò xưởng chế biến.

Xưởng chế biến chắc chắn chính là chỗ nguy hiểm nhất trong công ty, tuyệt đối phải chuẩn bị thật đầy đủ. Đầu tiên phải có thuật đổi vị trí dưới nước, thứ hai là cô còn phải thăm dò một ít tin tức liên quan đến xưởng chế biến này.

Nghĩ như vậy, Tô Dung lại tạo ra một kế hoạch cho ngày mai, sau đó thì đi ngủ sớm.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Dung theo tổ trưởng Cao bắt đầu "dọn nhà". Hạng mục của cô ta đã hoàn thành rồi, quả nhiên theo lời của cô ta nói, quản lý rất thưởng thức đồ hộp mà cô ta nghiên cứu ra, điều cô ta đến 'Tổ hạng mục quan trọng'. Tô Dung được tổ trưởng Cao thuận tiện tiến cử cũng được điều qua, mặc dù quy định chính là không thể tham gia hạng mục nào, chỉ có thể làm người làm việc vặt thôi.

Hiển nhiên, hắn ta sợ điều tra viên Tô Dung này động tay động chân vào hạng mục quan trọng gì đó.

Chẳng qua hắn ta đã tính sai rồi, mục đích thật sự của Tô Dung không nằm ở 'Tổ hạng mục quan trọng'.

Chỉ là cũng không nhất định...

Nói là hai người dọn đồ, thật ra chủ yếu là tổ trưởng Cao dọn, cô đi theo giúp đỡ. Dù sao cô mới đến chỗ này không làm việc được mấy ngày, hơn nữa cũng đang ở trong quái đàm, hoàn toàn không có đồ gì cần dọn cả.

Hai người cùng nhau đi vòng qua gần nửa cái công ty, đi đến một phòng làm việc ở phía sau công ty gần xưởng chế biến.

Giống với bộ phận nghiên cứu lúc trước, phòng làm việc này cũng phải cần quẹt thẻ mới đi vào được.

Quản lý ở trong cửa chờ hai người, sau khi thấy các cô đi vào, đầu tiên ý tứ hàm súc nhìn Tô Dung một cái, sau đó mới nói với tổ trưởng Cao: "Tới chỗ này làm việc cần làm một nghi thức trước. Cô đi cùng với tôi. Còn về Hoa Hoa, cô ở chỗ này chờ là được."

Bghe vậy, Tô Dung nhạy bén ý thức được "nghi thức" này có thể không được bình thường.

"Là nghi thức gì vậy?" Cô chủ động hỏi, tổ trưởng Cao cũng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn quản lý, cô ta cũng muốn biết vấn đề này.

Quản lý mỉm cười nói: "Là một loại nghi thức có thể k*ch th*ch linh cảm."

Sau khi nói xong lại nhìn Tô Dung, chỉ là lần này không mắt mang theo mấy phần không tốt: "Nếu như cô muốn, tôi cũng có thể phá lệ để cho cô thử một lần."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 337: Chương 337



Tô Dung quả quyết từ chối, cô lập tức ý thức được có thể nghi thức này có liên quan đến "nó".

Còn tổ trưởng Cao nghe vậy thì không kịp chờ mà đi theo đối phương, thật ra không phải là cô ta không biết nội dung của nghi thức này là gì, dù sao nào có nghi thức bình thường nào có thể k*ch th*ch linh cảm của con người chứ! Nhất định là có liên quan đến quỷ quái.

Nhưng thân ở trong thế giới quái đàm, cô ta cũng đã sớm không cảm thấy xa lạ với loại sinh vật này, nếu như lạy tà thần một cái có thể để cho linh cảm của mình bùng nổ, vậy cô ta cũng đồng ý.

Nhìn bọn họ rời đi, Tô Dung lại nhìn xung quanh một vòng. Phòng làm việc này tràn đầy mùi m.á.u tanh, có thể là bởi vì mới là buổi sáng, mọi người còn chưa kịp cầm ra vật thí nghiệm của mình. Nhưng dưới tình huống này mùi m.á.u tanh vẫn nồng như vậy, cái này làm cho Tô Dung không nhịn được suy nghĩ.

Bình thường những người này sẽ lấy cái gì nghiên cứu?

Trong phòng thí nghiệm tổng cộng chỉ có tám người, cũng không có để ý đến hai người mới đến, vẫn cúi đầu làm công việc của mình.

Mà một người đàn ông lôi thôi lết thết giống với tổ trưởng Cao ngồi ở gần cửa, đột nhiên nhìn ra chỗ này, trong đáy mắt có tơ máu, thuận miệng hỏi: "Này, cô tới đây làm gì?"

Tổ trưởng Cao đi theo người ta làm nghi thức, tất nhiên mọi người rõ ràng cô ta chính là người mới đến. Nhưng Tô Dung thì sao? Bọn họ biết mỗi lần chỉ có một người tiến vào mà thôi, lúc này nhiều thêm một người tất nhiên sẽ làm cho người ta chú ý đến.

"Tôi là đến để giúp tổ trưởng Cao làm việc vặt?" tô Dung trả lời: "Giống như giúp đỡ đi đến xưởng chế biến lấy một ít nguyên liệu về, hỗ trợ cắt nghiền, mài gì đó."

Nghe cô nói vậy, mọi người bên trong phòng không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên. Người đàn ông lúc trước hỏi cô cũng nhanh chóng nói: "Vậy có thể thuận tiện giúp tôi làm mấy chuyện này không?"

Sau khi người đàn ông mở miệng, những người khác cũng đi theo phụ họa: "Đúng vậy, dù sao cũng là đi xưởng chế biến, cũng giúp chúng tôi mang về một ít đi."

Tô Dung ý thức được đây chính là một cơ hội, nhưng cố làm ra vẻ khổ sở nói: "Nhưng tôi chưa bao giờ đến xưởng chế biến, cũng không biết quy tắc bên trong. Giúp tổ trưởng đi lấy mấy nguyên liệu này cũng được đi, tôi sợ nếu giúp các người, sẽ xúc phạm quy tắc nào đó."

Mọi người nghe cô nói như vậy đều nhìn nhau, mà lúc này người đàn ông lên tiếng trước mở ngăn kéo lấy ra một sổ tay: "Đây là quy tắc cho nhân viên của xưởng chế biến, cô có thể xem trước một chút."

Một người đàn ông cách đó không xa lên tiếng: "Những người ở trong 'Tổ hạng mục quan trọng' như chúng tôi đi đến xưởng chế biến cũng không có kiêng kỵ gì, không nên nói chuyện với người nào là được."

Tô Dung gật đầu với người này, mở 《 Quy tắc của nhân viên xưởng chế biến 》, quy tắc thứ nhất đã làm cho cô choáng váng đầu óc rồi.

《 Quy tắc của nhân viên xưởng chế biến 》.

Một, nhân viên xưởng chế biến không thể chủ động từ chức.

Hai, nhân viên xưởng chế biến cần phải mặc đồng phục màu đen, bên trong xưởng chế biến không có nhân viên mặc đồng phục màu đỏ. Nếu như có thấy, đây chính là ảo giác vì quá nóng, phải xem như không nhìn thấy, cũng nhanh chóng rời đi.

Ba, thời gian làm việc của ca sáng là 6 giờ - 19 giờ, thời gian làm việc của ca đêm là 20 giờ - 5 giờ, xin đi làm dựa theo sắp xếp của thời gian biểu.

Bốn, bên trong phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm, có nhân viên chuyên môn trông chừng, không có mệnh lệnh không được đi vào?

Năm, trong lúc làm việc không được nói chuyện với nhân viên mặc đồng phục khác, không nên rời khỏi xưởng chế biến, cố gắng giảm bớt trao đổi với người bên ngoài.

Sáu, nguyên liệu nấu ăn được xử lý trong xưởng chế biến đều an toàn đáng tin, xin đừng sinh ra nghi ngờ với chuyện này.

Bảy, nếu như phát hiện một số lượng lớn nhân viên không quen biết đi vào trong phân xưởng của bạn, xin nhanh chóng rời khỏi phân xưởng, tiến vào nhà vệ sinh hoặc là phòng làm việc của quản lý để tránh né 10 phút.

Tám, quản lý xưởng chế biến có trách nhiệm với nhân viên, nếu như hắn ở trong xưởng, có thể tìm hắn giúp đỡ.

Chín, quản lý xưởng chế biến không ở xưởng chế biến.

Tổng cộng có 9 quy tắc, quy tắc thứ nhất làm cho Tô Dung chảy cả mồ hôi lạnh.

Nhân viên xưởng chế biến không thể chủ động từ chức!

Ở trong quái đàm này, có một số việc đã sớm biết, đó chính là một khi bị sa thải thì đại biểu với cái c.h.ế.t hoặc là bị ô nhiễm hoàn toàn.

Mất đi cơ hội chủ động từ chức, nói cách khác coi như Tô Dung hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ có thể ở chỗ này cho đến chết. Bởi vì cô muốn thoát khỏi quái đàm này, phải từ chức mới được.

Nếu như cô thật sự tiến vào xưởng chế biến theo kế hoạch ban đầu, vậy bây giờ chờ đợi cô chính là sự tuyệt vọng tận cùng.

Suy nghĩ đáng sợ này làm cho Tô Dung ngẩn ngẩn một lúc lâu, mới tiếp tục xem quy tắc.

Trong quy tắc này tổng cộng có hai quy tắc bị sai, theo thứ tự là quy tắc thứ 2 và quy tắc thứ 6.

Quy tắc thứ hai chính là câu chính giữa bị sai: Bên trong xưởng chế biến không có nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, Nếu như nhìn thấy, đây chính là ảo giác do nóng gây ra.

Đây là chuyện mà Tô Dung đã sớm biết, bên trong xưởng chế biến có nhân viên đồng phục màu đỏ. Nhìn tình hình trước mắt, có lẽ loại nhân viên này tồn tại chủ yếu ở phân xưởng khử độc, chuyện này cũng làm cho Tô Dung hứng thú hơn với phân xưởng này.

Quy tắc thứ 6 đều sai toàn bộ, tin tức trong quy tắc này Tô Dung cũng đã sớm biết. Dù sao công ty đáng c.h.ế.t này còn sản xuất đồ hộp thịt người mà! Sao nguyên liệu nấu ăn trong xưởng chế biến có thể an toàn đáng tin được chứ?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 338: Chương 338



Chỉ là như vậy cũng có thể thấy được, nhân viên trong xưởng chế biến cũng không biết chuyện bên trong, là một người bình thường thuần túy.

Hai quy tắc cuối cùng cũng rất thú vị, hiếm thấy gặp được quản lý có trách nhiệm với nhân viên thuộc quyền của mình, kết quả quản lý hoàn toàn không có ở bên trong xưởng chế biến. Mà dựa vào quy tắc thứ năm, trong thời gian làm việc, nhân viên không thể rời khỏi xưởng chế biến.

Nói cách khác cho dù gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không thể tìm quản lý giúp đỡ được.

Nhìn ra được những quy tắc này có thể nói là dùng để bảo vệ sự an toàn của nhân viên xưởng chế biến, nhưng quản lý - người duy nhất có thể bảo vệ bọn họ lại hoàn toàn không ở trong xưởng, nhìn vào chuyện này sợ rằng công ty cũng không có bao nhiêu coi trọng đối với những nhân viên này.

Hoặc là nói, công ty cũng không có cách nào đối phó với nhân viên mặc đồng phục đỏ trong xưởng chế biến?

Như đã nói qua, quản lý không có trong xưởng chế biến, vậy phòng làm việc của quản lý dùng để làm gì.

Tô Dung hơi nhíu mày, rất nhanh đã xác định được hành động tiếp theo của mình. Trước tiên đi đến phòng làm việc của quản lý một chuyến, nhìn thử xem có danh sách hay không. Nếu như không có, lại nghĩ cách đi đến phân xưởng khử độc.

Lúc cô đang suy nghĩ, tổ trưởng Cao đã về. Nhìn qua cô ấy không có gì khác với lúc trước cả, chỉ là Tô Dung có một loại cảm giác âm u khó hiểu, giống như đúc với tám nhân viên còn lại ở chỗ này.

Quản lý vui vẻ vỗ vai cô ấy, sau đó quay đầu rời đi.

Tổ trưởng Cao ngồi vào vị trí của mình, suy nghĩ một chút, nói với Tô Dung: "Trước tiên cô đi đến xưởng chế biến lấy một phần tim người đến đây đi, chia ra là của trẻ em, của người trưởng thành và người lớn tuổi... Thôi, không cần người lớn tuổi. Coi như là tim, già rồi khẳng định không bằng lúc còn trẻ."

Nghe được câu này của cô ấy, Tô Dung thật sự kinh hãi. Chuyện gì xảy ra! Tại sao tổ trưởng Cao lại biến thành như vậy?

Nên biết lúc trước cô đã cố ý thăm dò, trước kia nguyên liệu mà tổ trưởng Cao sử dụng đều rất bình thường, hơn nữa bản thân cũng không có suy nghĩ làm đồ hộp thì phải dùng nguyên liệu từ người. Lúc Tô Dung hỏi, cô ta còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, giống như cô là phần tử nguy hiểm gì đó. Vẫn là Tô Dung phải giải thích một trận, mới để cho cô ta yên tâm?

Nhưng bây giờ, cô ta lại chủ động sử dụng tim người.

Chỉ trong chốc lát, cô đã kịp phản ứng lại, nhất định là tác dụng của "nghi thức " đó.

Có lẽ nghi thức đó có thể để cho người ta sử dụng nguyên liệu từ người mà không có suy nghĩ gì, chắc là có công hiệu tẩy não.

Sau khi tổ trưởng Cao nói xong lời này, những người khác cũng đi theo báo ra mấy nguyên liệu, chia ra có phổi người, thịt bắp đùi của người cùng với cuống rốn.

Từng "nguyên liệu nấu ăn" làm cho Tô Dung nổi cả da gà, nhưng cô chỉ có thể đồng ý, chuẩn bị lần đầu tiên đi thăm dò xưởng chế biến.

Quy tắc có thể bảo vệ mình trong xưởng chế biến chính là không được nói chuyện với những người khác, nhân viên của xưởng chế biến dựa vào cái này để bảo vệ tính mạng, cho nên người đến từ bên ngoài như cô cũng phải tuân thủ mới đúng.

Ghi nhớ nguyên liệu mà mọi người cần, Tô Dung rời khỏi phòng làm việc, lướt qua gió nhẹ đi đến xưởng chế biến.

Từ bên ngoài nhìn vào, xưởng chế biến là một màu xám tro. Màu xám tro bao quanh toàn bộ xưởng, kết hợp với không khí lờ mờ càng giống như xưởng chế biến dung nhập vào chỗ này.

Sau khi đi vào chính là một phòng khách, trong phòng khách không có một bóng người nào, bên trong tràn đầy mùi m.á.u tanh và mùi thơm của thịt. Hai mùi hương này kết hợp với nhau, làm cho người ta không khỏi muốn nôn mửa.

Trong phòng khách có rất nhiều cánh cửa, nhưng phía trên lại không dán tên phòng. Chỉ từ bên ngoài, hoàn toàn không biết bên trong chính là phân xưởng nào. Chẳng qua cũng may Tô Dung có bản đồ mà 'Tập đoàn Tích Tắc' cung cấp, cho nên biết rõ muốn tìm nguyên liệu nấu ăn thì đi cửa đầu tiên của đằng sau.

Cửa không có khóa, sau khi gõ một cái, Tô Dung rất dễ dàng đẩy cửa đi vào. Trong phòng có mấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, đang xử lý nguyên liệu trong rổ, rồi bỏ nguyên liệu vào trong một cái ống vận chuyển. Ống vận chuyển chuyển nguyên liệu đến phân xưởng ở bên cạnh. Chỉ là vách tường rất cao ngăn cản, không có thấy bộ dạng ở bên cạnh.

Những nhân viên đồng phục màu đen kia giống như không nhìn thấy Tô Dung, không có một người nào nhìn cô, đều chăm chú hoàn thành công việc trên tay.

Chỗ rất kỳ lạ chính là, nhìn qua những nguyên liệu này đều không phải bộ phận của con người.

Là một thám tử, Tô Dung vẫn phân biết được đây có phải là bộ phận của con người hay không. Hiển nhiên những thứ này cũng chỉ là bộ phận của động vật bình thường mà thôi.

Nhưng mà đám người tổ trưởng Cao muốn cô cầm bộ phận của người! Đây làm cho cô sao có thể tìm được vật mình muốn. Vấn đề ở chỗ chính là cô không thể hỏi đối phương, chỉ có thể tự đi tìm.

Nhưng mà không có, nguyên liệu ở chỗ này đều rất bình thường. Tim heo, gan bò, thịt dê... Hoàn toàn không có dấu vết của bộ phận người.

Nhất thời Tô Dung cảm thấy nhức đầu, tại sao lại như vậy? Nên biết mặc kệ như thế nào cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà những người kia giao cho, nếu không cô không có cách nào tiếp tục ở lại 'Tổ hạng mục quan trọng'. Mà muốn ở lại trong 'Tổ hạng mục quan trọng' thì phải hoàn thành chuyện bọn họ nhờ để duy trì chuyện ở lại này.

Nếu chỗ này không có, có lẽ nguyên liệu mà cô muốn hoàn toàn không có ở trong phân xưởng này?

Tô Dung lại lần nữa nhớ lại bản đồ một chút, bên cạnh phân xưởng xử lý nguyên liệu nấu ăn là phân xử khử độc, sau đó là phân xưởng chỉnh lý, sau đó là phân xưởng chế biến, phía sau nữa chính là phân xưởng đóng gói. Tất nhiên không cần đi chỗ chế biến và đóng gói, dù sao mấy người kia là muốn nguyên liệu nấu ăn sống, mà không phải nguyên liệu đã được xử lý xong.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 339: Chương 339



Không thể đi đến phân xưởng khử độc, vậy cũng chỉ có thể đi đến phân xưởng chỉnh lý. Giống với phân xưởng xử lý nguyên liệu nấu ăn, chỗ này cũng có mấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, vây quanh một cái dây chuyền sản xuất, nhìn máy móc tiến hành xử lý đối với nguyên liệu được truyền đến, sau đó chia những nguyên liệu thành những nhóm khác nhau.

Thấy Tô Dung đi vào, có một đôi mắt sáng quắc nhìn cô, con ngươi gần như biến thành một chấm đen, nhìn qua vừa b*nh h**n lại kỳ dị. Tô Dung nhìn thấy mà giật mình trong lòng, gần như muốn lập tức lui ra ngoài.

nhưng không được, ở chỗ này cô nhìn thấy thứ mình muốn. Những nhân viên đồng phục màu đen kia chia nguyên liệu truyền đến thành hai phần, một phần trong đó chính là bộ phận đến từ loài người.

Nguyên liệu đi ra từ phân xưởng đầu tiên đều là nguyên liệu thức ăn bình thường, trải qua phân xưởng thứ hai đến phân xưởng thứ ba xong, đột nhiên có một bộ phận biến thành thịt người. Rất rõ ràng, hai phân xưởng này có vấn đề.

Chờ chút.

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Dựa theo suy đoán của cô, công nhân của xưởng chế biến bình thường không biết trong xưởng là chế biến thịt người, nếu không trong quy tắc cũng không đến nỗi phải che che dấu dấu như vậy. Nhưng ở phân xưởng này, coi như có một số người không quen thuộc bộ phận con người, nhưng bọn họ cũng không có khả năng không biết trong tất cả nguyên liệu mình xử lý không có cái nào giống với bộ phận của người.

Nếu đã nhìn ra, còn có thể bình tĩnh như vậy. Trừ phi... bọn họ hoàn toàn không phải là nhân viên bình thường!

Ý thức được chuyện này, trái tim của Tô Dung đập nhanh hơn một chút, thầm mắng trong lòng một cái, cúi đầu cố gắng không nhìn những nhân viên này, nhanh chóng chọn thứ mình cần.

"Cô là người mới đến sao?" Một giọng nói con gái dịu dàng vang lên.

Tô Dung khống chế mình không nói gì, đồng thời trong lòng cũng đã xác định được, những người này tuyệt đối không phải là nhân viên bình thường. Trong quy tắc đã nói nhân viên bình thường không nên nói chuyện với người khác.

Nếu người này lựa chọn nói chuyện với cô, có lẽ đầu óc của cô ta không tốt, hoặc là cô ta không phải là nhân viên đồng phục đen, dĩ nhiên không cần tuân thủ quy tắc.

Ở bên trong xưởng chế biến này, không phải nhân viên đồng phục màu đen, vậy còn có thể là ai?

Chỉ có thể là nhân viên đồng phục màu đỏ!

---

Tô Dung cũng không quan tâm đến cô ta, nhanh chóng chọn thứ mình cần, sau đó lập tức muốn trở về. Nhưng cô mới vừa quay người lại, đã nhìn thấy có mấy nhân viên đồng phục đen chặn ở cửa, trên mặt là nụ cười giống với nhau, đồng thanh hỏi: "Cô là người mới đến sao?"

Làm cho người ta bất ngờ chính là, ở trong đám người này, Tô Dung lại nhìn thấy nam đeo mắt kiếng!

Chỉ là hiển nhiên nam đeo mắt kiếng bay giờ đã không còn là nam đeo mắt kiếng mà cô biết nữa, trên mặt của anh ta cũng là nụ cười kinh khủng giống với những người chặn ở cửa, cùng nhau trả hỏi Tô Dung.

Thì ra đây là nơi về của người bị ô nhiễm trên 100 điểm?

Tô Dung bừng tỉnh hiểu được lời lúc ấy của quản lý Phương, 100 điểm trở xuống biến thành nguyên liệu nấu ăn để tiến vào xưởng chế biến, 100 điểm trở lên biến thành nhân viên đồng phục đỏ trong xưởng chế biến.

Những người này cùng nhau chặn cửa, rất có bộ dạng: "Cô không trả lời chúng tôi sẽ không cho cô đi".

Kẻ ngu cũng biết nếu lúc này trả lời thì sẽ có vấn đề, bây giờ cô không có vi phạm quy tắc, ít nhất trước mắt những người này sẽ không có cách nào thương tổn cô được. Tô Dung ung dung nhìn bọn họ, hơi chuyển cổ tay, Xẻng Phệ Linh yên lặng rơi xuống bàn tay.

Cô cũng không nói chuyện, cải xẻng trong tay xoay một vòng, không chút do dự vung về phía người đứng ở cửa. Những người này chính xác đã bị ô nhiễm hoàn toàn, nhưng trên bản chất vẫn là người, vẫn biết xu lợi tránh hại.

Nhìn cái xẻng của Tô Dung đánh đến, lập tức mấy nhân viên kia nhanh chóng đi sang bên cạnh. Tô Dung cũng không ham chiến, nhanh chóng đẩy cửa ra, mang đồ bước nhanh ra ngoài.

Chú ý đến sau lưng không có ai đuổi theo, cô mới dừng bước lại, có chút nghi ngờ gãi đầu. Chẳng lẽ bây giờ những người này không thể rời khỏi chỗ làm việc sao?

Nếu là như vậy...

Đôi mắt của cô lập tức sáng lên.

---- vậy bây giờ chính là lúc thăm dò tốt nhất của cô.

Ý thức được chuyện này, cô lập tức nhớ lại bản đồ, sau đó chạy thẳng đến phòng làm việc của quản lý. Đây là nơi mà cô đoán có danh sách nhà cung cấp hàng.

Phòng làm việc của quản lý bị khóa, không thể trực tiếp mở ra được. Mặc dù Tô Dung có xẻng, nhưng cũng không dám đập cửa. Dù sao lỡ như tiếng động phát ra quá lớn, lại hấp dẫn những nhân viên đồng phục màu đỏ thì phiền phức.

Tô Dung rút kim băng gắn ở trong thẻ nhân viên, dùng kim băng đỏ chọc ngoáy vào lỗ chìa khóa mấy cái.

Một tiếng "rắc rắc" vang lên, cửa mở ra.

Cô hài lòng nhướng mày, đẩy cửa đi vào.

Thám tử mà, phải biết một chút gì đó thì mới được. Tội phạm biết, cô cũng phải biết, nếu không sao có thể suy luận phá án chứ?

Phòng làm việc của quản lý ở chỗ này gần như giống với phòng quản lý trong công ty, chỗ khác duy nhất chính là bên trong trống rỗng không có gì cả. Cũng đúng, người ta cũng không ở xưởng chế biến, dĩ nhiên phòng làm việc này cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là đây cũng là kết quả xấu nhất đối với Tô Dung, phòng làm việc của quản lý không có người, vậy cô muốn tìm danh sách bên cung cấp hàng, nhất định phải đi đến xưởng khử độc.

Đừng thấy mới vừa rồi trong phân xưởng kia tất cả đều là nhân viên đồng phục đỏ ngụy trang thành nhân viên đồng phục đen, Tô Dung dám khẳng định, nhân viên đồng phục đỏ ở phân xưởng khử độc nguy hiểm ở các phân xưởng khác.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back