Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 320: Chương 320



Từ trước đó nay, cách ăn mặc cũng có thể đại biểu tính cách của một người. Nhất là người rất chú trọng "sáng tạo" như Quản lý Trịnh đây, từ trình độ nào đó kiểu quần áo nửa nọ nửa kia cũng đại biểu cho "sáng tạo" mà hắn ta theo đuổi.

Hỗn loạn không có trật tự, lật đổ lẽ thường.

Đây là phán đoán Tô Dung nghĩ ra.

Quản lý Trịnh ngồi ở chỗ ngồi của mình, vẫn ung dung nhìn Tô Dung: "Nhân viên mới, tên là... Hoa Hoa phải không?"

Đây là tên mà Tô Dung đăng ký sau khi chính thức nhậm chức.

"Đúng vậy, Quản lý, tôi là từ bộ phận chăm sóc khách hàng điều đến." Tô Dung trả lời.

Hiển nhiên Quản lý Trịnh đã sớm biết được tin tức này: "Tiểu Phương đã nói với tôi là cô muốn đến bộ phận của chúng tôi, có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại lựa chọn bộ phận nghiên cứu sản phẩm không?"

Tiểu Phương? Chắc đây là đang nói Quản lý Phương đi? Đều là Quản lý, nhưng Quản lý Trịnh lại có thể gọi Quản lý Phương là "Tiểu Phương" có thể thấy địa vị của hắn ta cao hơn Quản lý Phương.

Trầm ngâm chốc lát, Tô Dung cẩn thận trả lời: "Đầu tiên tôi cảm thấy vừa nghe nhắc đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm thì đã có thể đoán được đây là một bộ phận quan trọng nhất của chúng ta, có câu nói binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải là binh lính tốt. Nếu có thể tự chọn, tất nhiên là muốn chọn chỗ lợi hại!"

Tô Dung vừa nói chuyện, vừa bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Quản lý, nếu như thấy có biến lập tức thay đổi lời. Nhưng cũng may Quản lý rất hài lòng với lời nịnh nọt của cô, hoặc là nói, hắn ta cũng cảm thấy bộ phận của mình chính là bộ phận quan trọng nhất của công ty. Tô Dung nói thật, tất nhiên hắn ta sẽ không có bất mãn gì.

Sau khi quan sát xong, Tô Dung làm bộ do dự rồi nói: "Trừ cái này ra... Tôi cảm thấy mình rất có tinh thần sáng tạo cái mới, rất thích hợp tham gia vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm."

Trong quy tắc đã nói hết rồi, người có năng lực sáng tạo cái mới mới có thể được vào 'Tổ hạng mục quan trọng'. Mà ở trong phán đoán của cô, 'Tổ hạng mục quan trọng' vô cùng trọng yếu, rất có thể có được cơ hội đến gần xưởng chế biến. Như vậy cô tất nhiên phải nắm chắc cơ hội biểu diễn năng lực sáng tạo cái mới của mình cho Quản lý rồi.

"À?" Nhìn vẻ mặt cũng rất dễ thấy, Quản lý Trịnh có hứng thú với đề tài này, quan sát Tô Dung từ trên xuống dưới: "Cô có cách nào chứng minh mình rất có tinh thần sáng tạo cái mới không?"

Giống với Quản lý Phương, tất nhiên Quản lý Trịnh cũng biết thân phận của Tô Dung. Điều tra viên đến từ bên ngoài, có quan hệ đối nghịch tự nhiên với "nó"

Nhưng thực ra bọn họ cũng không có quan tâm đến chuyện này.

Ở trong mắt bọn họ, Tô Dung và "nó" giống như một con kiến và người, bạn sẽ bởi vì một con kiến chán ghét loài người sao, sẽ hận thấu xương sao? Tất nhiên là không rồi.

Mà lúc này bạn lại phát hiện, tồn tại của con kiến này có thể để cho hiệu suất hành động của bạn được tăng lên một trình độ lớn. Như vậy phần lớn người sẽ chọn lựa con kiến này.

Quản lý Trịnh chính là có thái độ này đối với Tô Dung, hắn ta không thèm để ý Tô Dung ở trong công ty làm gì, cũng sẽ không đối xử khác biệt với cô, Thậm chí hắn ta còn hi vọng cô có thể c.h.ế.t chậm một chút.

Chẳng qua nếu như cô thật sự c.h.ế.t rồi cũng không sao, góp đủ năng lượng mở vòng quái đàm quy tắc tiếp theo là được.

"Tôi cảm thấy trên đầu của ngài còn thiếu một cái mũ ngôi sao năm sừng." Tô Dung mỉm cười trả lời.

Từ thị giác của cô, toàn thân của Quản lý Trịnh đều rất lòe loẹt, chỉ có cái đầu là trống không. Nhất là hắn ta còn là đầu trọc, nhìn vào cảm giác không được hài hòa.

Đã như vậy, không bằng phối hợp một cái mũ trên đầu.

Về phần tại sao là mũ ngôi sao năm sừng, dĩ nhiên là bởi vì mũ này rất ít thấy, cũng rất mới lạ. Cô nghĩ Quản lý Trịnh sẽ hài lòng.

Đúng như dự đoán, nghe xong đề nghị của cô, đôi mắt của Quản lý Trịnh sáng lên, sờ cái đầu trọc của mình một cái, cười ha hả nói: "Đề nghị được tiếp nhận, cầm cái này đưa cho tổ trưởng của tổ hạng mục mà cô muốn tham gia, có thể trực tiếp tham gia tổ hạng mục đó. Chỉ là giới hạn với hạng mục bình thường."

Hắn ta nói xong, quăng cho Tô Dung một món đồ, Tô Dung nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, tập trung nhìn lại, đó là một cái đơn xin vào hạng mục. Phía trên đã được viết đầy đủ, còn có chữ ký của Quản lý Trịnh --- Trần Đại Nghĩa.

Lấy được khen thưởng vượt mức, Tô Dung vui vẻ rời khỏi phòng Quản lý. Cô biết mình không thể nào chỉ dùng có hai ba câu đã trở thành nhân viên của 'Tổ hạng mục quan trọng', chỉ cần để lại ấn tượng có năng lực sáng tạo cho Quản lý là được.

Có thể được đơn xin, nhảy qua giai đoạn làm việc vặt mà mỗi một người mới đi làm đều gặp phải đã là niềm vui ngoài ý muốn, tất nhiên cô rất vui vẻ.

Lúc trước khi đi tìm manh mối, cô có đi ngang qua bộ phận nghiên cứu sản phẩm, trí nhớ của cô luôn rất tốt, lúc này cũng dễ dàng tìm được.

Dùng thẻ nhân viên cà thẻ đi vào cửa, mới vừa tiến vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm cô lập tức bị kinh ngạc bởi tình huống bên trong. Chỗ này nào giống với một bộ phận? Rõ ràng là một phòng nghiên cứu lớn.

Chất kim loại có ở khắp mọi nơi giống như chỗ này chính là tường đồng vách sắt phong bế hoàn toàn bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nếu như không có thẻ nhân viên, sợ rằng sẽ không vào được.

Không gian bên trong rất lớn, toàn thân màu bạc. Mà nhân viên mặc đồng phục nhân viên màu xanh thì tụ năm tụ ba nghiên cứu đồ đựng gây trồng, kính hiển vi gì đó, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng thảo luận. Rất ngay ngắn trật tự, hoàn toàn khác với hoàn cảnh mà Tô Dung dự đoán.

Tổng cộng có 4 tiểu tổ, 5 người một tổ.

Có người ở trong tổ gần nhất nghe được tiếng mở cửa, giương mắt nhìn sang, sau khi kinh ngạc một chút, đẩy những người bên cạnh: "Này, người mới mà Quản lý nói hình như đến rồi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 321: Chương 321



Lời này vừa ra, nhất thời mọi người đều nhìn về phía cửa, tò mò nhìn Tô Dung đứng ở cửa

Tô Dung bị nhiều người nhìn như vậy cũng không hoảng hốt, thoải mái cúi người chào với mọi người một cái, sau đó tự giới thiệu mình: "Xin chào mọi người, tôi tên là Hoa Hoa, rất hân hạnh được biết mọi người.

Một người ở trong tổ gần cửa đứng dậy: "Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ A. Người mới chỗ này của chúng tôi, nếu như không bị tổ hạng mục chọn trúng, giai đoạn đầu tiên cần phải làm một ít công việc chạy vặt. Chờ tổ hạng mục lựa chọn cô, thì có thể bắt đầu chính thức nghiên cứu."

Một nhân viên mang mắt kiếng ở trong góc hưng phấn nói: "Quá tốt! Cuối cùng không cần mình ăn thử rồi?"

Một người đàn ông ở bên khác tằng hắng một cái, tỏ ý cậu ta khiêm tốn một chút.

Dĩ nhiên Tô Dung biết chuyện ăn thử này, lúc ấy áo thun màu đen chính là ăn thử một món đồ đóng hộp, sau đó lấy được khen thưởng, từ đó thành công thông quan.

Chắc hoạt động này không có nguy hiểm gì, đáng tiếc cô không có duyên để thử. Tô Dung cầm tờ đơn mà Quản lý Trịnh cho ra: "Nếu có cái này, là có thể trực tiếp chọn tổ mình muốn vào đúng không?"

Thấy tờ đơn này, trong mắt tổ trưởng tổ A thoáng qua chút kinh ngạc, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tô Dung, sau đó gật đầu một cái, quay đầu nói với mọi người bên trong: "Tổ trưởng tổ B C D đến đây một chút."

Người của ba tổ còn lại trố mắt nhìn nhau, vốn dĩ đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh lại. Trong các tổ có một người đứng lên, bọn họ chính là các tổ trưởng.

Bốn người kia cắm thẻ vào trong cái lõm của cửa, sau khi mở cửa thì dẫn Tô Dung rời đi bộ phận nghiên cứu, sau khi đi ra ngoài, một người phụ nữ tóc tai rối bời không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy? Tôi còn phải tiếp tục trở về nghiên cứu nữa! Chờ tôi hoàn thành hạng mục này, nhất định có thể tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng'!"

Tô Dung nghe được, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng gì đóa. Lập tức có thể đi vào 'Tổ hạng mục quan trọng'? Vậy đây không phải là mục tiêu của cô sao?

Tổ trưởng tổ A đưa đơn xin của Tô Dung đưa qua: "Cô gái này lấy được cái này, các người hiểu ý của tôi chứ."

trong nháy mắt thấy được đơn xin mọi người không hẹn mà lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà người phụ nữ tóc tai rối bời là người phản ứng trước nhất, nhìn về phía Tô Dung, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Được rồi, cô muốn gia nhập tổ nào?"

Cô ta biết ánh mắt nhìn người của Quản lý, nếu đối phương cho Tô Dung đơn xin này, vậy đại biểu đúng là Tô Dung có một chút bản lĩnh.

"Chuyện đó, xin hỏi bốn tổ của các người đang nghiên cứu cái gì?" Nhìn ra được thái độ của người phụ nữ kia đã thay đổi, Tô Dung rất dễ dàng nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó. Nếu trên người của cô có chút tiền đặt cược, vậy phải lợi dụng thật tốt.

Tổ trưởng tổ A mở miệng trước, nhìn qua hắn ta rất giống người bình thường, lúc nói đến hướng nghiên cứu của tổ mình, lập tức biến thành bộ dạng say mê b**n th**: "Thịt dê và trái cây làm thành đồ hộp. Mùi vị của trái cây có thể hoàn toàn che dấu được mùi tanh của thịt dê! Đây chính là sự phối hợp tuyệt vời biết bao!"

Tô Dung: "..."

Cô suýt chút nữa không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, đây là phối hợp quỷ gì vậy? Cái này có gì khác với món đậu hũ cay bỏ ô mai vào?

Nhưng không phải chỉ có một mình hắn không được bình thường, tiếp theo Tô Dung nghe được mấy người tổ trưởng khác nói, theo thứ tự là "Đồ hộp da cá phối hợp với da heo", "Thịt ốc sênh, gốc diếp cá với đậu hũ làm ra đồ hộp mặn", "Thịt con gián, thịt chuột cống phối hợp thành đồ hộp"

Thực sự không dám giấu diếm, Tô Dung cảm giác được tinh thần của mình đã bị ô nhiễm.

Khó trách những người này có thể trở thành tổ trưởng, đây không phải là có thường thức giống với Quản lý sao?

Đúng, nếu muốn gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', sợ rằng cô cũng phải làm ra đồ ăn không bình thường giống như những người này, mới có thể làm cho Quản lý coi trọng được.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ của mình: "Công ty chúng ta đều kinh doanh những đồ hộp này sao?

"Trái lại cũng không phải, những đồ hộp này có chút đắt. Công ty chúng ta có bán đồ hộp bữa trưa bình thường." Tổ trưởng tổ A trả lời.

Tô Dung không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy đồ hộp bữa trưa bình thường bán tốt, hay là những đồ đồ hộp này bán tốt hơn?"

"Tất nhiên là những đồ hộp này rồi! Nếu không chúng ta còn phải nghiên cứu làm gì?" Tổ trưởng tổ A không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ cô không thích những loại đồ hộp mà chúng ta nghiên cứu sao?"

Cái vấn đề này làm cho người ta có chút khó xử, theo lý thuyết dĩ nhiên lúc này nên trái lương tâm nói mình rất thích, như vậy mới có thể nhận được hảo cảm của bọn họ.

Nhưng đột nhiên Tô Dung nhớ đến lời lúc ấy của người mặc áo thun màu đen, lúc ấy anh ta đến chỗ này, ăn thử đồ hộp, sau đó thành thật trả lời cảm nhận của mình. Trong đó bao gồm cách đóng gói xấu xí của đồ hộp.

Dưới tình huống đó, những người kia cũng không tức giận, đây có phải đã chứng minh bọn họ cũng muốn nghe lời thật lòng không?

Nhưng nếu như cô đoán sai, thật ra những người này chỉ là để ý mùi vị có ngon hay không. Như vậy cô phê bình đồ hộp bọn họ làm, biểu đạt mình không thích, sợ rằng nhiệm vụ lần này sẽ càng khó hoàn thành.

"... Thật không dám giấu diếm." Cuối cùng, Tô Dung cẩn thận nói: "Thật ra tôi tôi còn chưa nghiêm túc ăn đồ hộp của công ty, chỉ ăn một lần thôi, lần đó còn là ăn trong tình huống đầu óc không được tỉnh táo."

Cô chân thành nhìn về phía bốn người: "Cho nên thật ra tôi cũng không biết đồ hộp các người làm có tốt hơn bữa trưa tôi ăn hay không."

Đúng vậy, đây chính là câu trả lời của cô. Dưới tình huống không nói dối, vậy nói lập lờ là an toàn nhất, cho ra một câu trả lời không có vấn đề gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 322: Chương 322



"Vậy cô đúng là bỏ lỡ một vật báu lớn." Quả nhiên câu trả lời của Tô Dung không có làm cho những người khác bất mãn, dù sao cô cũng nói chưa ăn, tất nhiên không thể đánh giá được gì hết.

Người đàn ông kiểu tóc xoăn mì gói kích động nói: "Nhất định phải nếm thử đồ hộp do tôi làm, chỉ cần ăn vào cô tuyệt đối sẽ thích mùi vị này!"

Anh ta là tổ trưởng tổ D, chính là nhân tài đã nghĩ ra hỗn hợp thịt con gián trộn với thịt chuột.

Người phụ nữ tóc tai rối bời là tổ trưởng tổ C, Tô Dung nghĩ trong lòng, người có thể chịu được mùi vị của cây diếp cá đều là người có nghị lực lớn.

Tổ trưởng tổ B thì là một người trung niên để râu như thổ phỉ có tuổi lớn nhất trong mấy người. Đồ hộp của ông ta cũng là thứ duy nhất Tô Dung nguyện ý thử. Dù sao cô có thể ăn được da cá, cô cũng có thể ăn được da heo. Mặc dù chưa ăn qua món ăn hỗn hợp giữa hai cái này, nhưng chắc mùi vị cũng không tệ lắm đi? Dù sao cái này dễ tiếp nhận hơn những cái khác.

Trái lại tổ trưởng tổ A là bộ dạng của nam tinh anh, nhưng đồ hộp thịt dê phối với trái cây của hắn ta, quả thật làm cho Tô Dung không có cách nào tiếp nhận được. Nếu nói ra, đúng là suy luận của hắn không có vấn đề gì. Nếu như thịt dê không có mùi tanh, đúng là ăn rất ngon. Nhưng mà...

Nhưng mà chỗ kỳ quái chính là, thịt ống sênh trộn với gốc diếp cá và đậu hũ lại có thể để cho tổ trưởng tổ C tự tin mình có thể vào 'Tổ hạng mục quan trọng', đây là vì sao? Là cô ta tự tin mù quáng, hay là thật sự có nguyên nhân gì?

"Chuyện thưởng thức đồ hộp thì nói sau đó, trước tiên cô quyết định muốn đi vào tổ nào đã." Tổ trưởng tổ A đáng tin nhất nói.

"Trước khi chọn, tôi còn có một vấn đề nữa." Tô Dung hỏi: "Điều kiện để chúng ta tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng' là gì vậy?"

"Ha ha, cô gái nhỏ cô nghĩ đúng là xa nha." Tổ trưởng tổ B thiện ý trêu chọc: "Đầu tiên cô phải trở thành tổ trưởng của một hạng mục, sau đó dẫn đầu một tổ làm ra loại đồ hộp để cho Quản lý hài lòng, như vậy có thể tiến bào."

Tổ trưởng tổ A vỗ vai Tô Dung một cái: "Luôn sẽ có cơ hội, bộ phận này của chúng ta có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần cô có tài năng sáng tạo cái mới, có thể một bước lên trời."

Nữ tổ trưởng duy nhất liếc nhìn Tô Dung một cái, sau đó xoa mái tóc rối bù của mình: "Còn không nhanh chọn đi? Đừng chậm trễ thời gian, tôi còn phải suy nghĩ người được chọn tiếp theo cho vị trí tổ trưởng sau khi tôi rời đi nữa."

Tô Dung nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên: "Tôi chọn tổ của chị này!"

Chọn tổ của đối phương, chính là có thể nhanh chóng trở thành tổ trưởng, đây là chuyện quan trọng đối với thời gian có hạn như Tô Dung.

"Tôi cũng muốn nhắc nhở cô!" Tổ trưởng tổ C rất rõ ràng ý đồ của cô, lạnh nhạt nói: "Nếu cô không có ưu thế tài năng hơn các tổ viên còn lại, tôi nhất định sẽ không chọn cô."

Tô Dung dùng sức gật đầu, mặc kệ như thế nào cô cũng phải tranh thủ một chút.

Xác nhận chỗ về của nhân viên mới đến, mọi người đều trở lại. Tô Dung bị tổ trưởng tổ C dẫn đến địa bản của tổ C. Đây là một tiểu tổ năm người, cộng thêm cô chính là sáu người, muốn tranh thủ kế nhiệm chức tổ trưởng tiếp theo, đúng là cạnh tranh rất khốc liệt.

Tổ trưởng tổ C đơn giản giới thiệu cho người hai bên quen biết một chút, lúc này Tô Dung cũng mới biết cô ta họ Cao. Tổ trưởng Cao phân phó Tô Dung: "Hôm nay chuyện cô cần làm chính là cắt cục huyết đông thành từng miếng nhỏ thật nhỏ. Mỗi miếng một tổ, cắt thành kích thước khác nhau, so sánh ba tổ với nhau, chờ đến buổi trưa thì giao cho tôi."

Đừng thấy nhiệm vụ nghe vào rất đơn giản, nhưng lấy kinh nghiệm của Tô Dung tất nhiên biết đối phương đang kiểm tra năng lực của cô. Nhiệm vụ này không chỉ đơn giản, hơn nữa cũng không liên quan đến bất kỳ cơ mật nào. Nếu như cô ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không làm được, như vậy sau này chỉ sợ đừng nghĩ đến chuyện nhận nhiệm vụ khó khăn quan trọng hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu công việc sáng hôm nay. Sau khi những tổ trưởng khác trở về cũng lục tục triển khai công việc, cả phòng thí nghiệm tràn ngập mùi khó ngửi.

Lúc cắt cục huyết đông, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề --- đây là m.á.u của sinh vật gì vậy?

Sở dĩ nghĩ đến vấn đề này, vẫn là bởi vì lúc còn thực tập ăn được những đồ hộp buồn nôn kia. Đừng thấy cô phán đoán những cái đó đều là ảo cảnh, nhưng đó cũng không có nghĩa là công ty này không sản xuất những cái đó. Nên biết, đây chính là công ty dưới danh nghĩa của 'Chìa khóa cứu đời', chẳng lẽ còn có thể trông cậy nó tuân thủ pháp luật sao?

Chẳng qua như đã nói, bầu không khí của bộ phận nghiên cứu sản phẩm không giống 'Chìa khóa cứu đời', trái lại càng giống như là ‘Sở nghiên cứu số 3’. Nếu không phải hai tổ chức này đối lập với nhau, Tô Dung cảm thấy bọn họ có thể hợp tác tác làm đồ hộp này.

Trở lại vấn đề chính, là một thám tử, Tô Dung cũng có có chút nghiên cứu với máu. nhưng lại không có nhiều nghiên cứu về huyết đông. Ở trong mắt người ngoài nghề, mặc kệ là cục huyết đông của m.á.u người m.á.u heo hay là m.á.u vịt thì đều có bộ dạng giống nhau.

Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ lại cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao những huyết đông này đều là cho người ăn. Sau khi hỏi Tô Dung cũng yên tâm, đúng là m.á.u heo, tổ trưởng còn nói cho cô, bên trong giỏ khác còn có huyết đông của m.á.u vịt.

Sở dĩ nghi ngờ một điểm này, là bởi vì Tô Dung cảm thấy quái đàm quy tắc lúc này quá bình thường.

Nếu như nói bởi vì ngày đầu tiên sẽ không có quỷ quái, vậy cũng bình thường. Nhưng các đồng nghiệp đều có bộ dạng rất hiền hòa thân thiết, thật sự có một chút vấn đề.

Nhất là lấy kinh nghiệm của Tô Dung, cũng không nhìn ra được bọn họ đang giả bộ. Ngay cả tổ trưởng nhà mình có tính khí không tốt lắm, cũng ôm chút lòng tốt đối với cô. Không thấy cô ta cố ý nói mình chọn tổ trưởng tiếp theo, để cho cô chọn vào tổ C sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 323: Chương 323



Như đã nói qua, Tô Dung rõ ràng Quản lý biết thân phận của cô, nhưng những tổ trưởng này thì sao? Bọn họ có biết hay không, người đi ra từ bộ phận chăm sóc khách hàng đều là điều tra viên?

Ôm loại nghi ngờ này, Tô Dung rất nhanh đã hoàn thành công việc buổi sáng. Mọi người đều có công việc của mình, lại bởi vì không thân quen với Tô Dung, cho nên cũng không có người nào làm phiền cô.

Làm đến 11 giờ, Tô Dung làm xong nhiệm vụ. Vì để lưu lại ấn tượng tốt cho tổ trường, cô làm rất chăm chỉ.

Tất nhiên không chỉ chăm chỉ, cô cũng không quên một nhiệm vụ quan trọng nhất --- sáng tạo cái mới.

Tổ trưởng Cao đã nói, trên chuyện cạnh tranh tổ trường kỳ tiếp theo cô không có ưu thế gì so với các tổ viên khác. Hoặc là nói hoàn cảnh của cô còn bất lợi hơn một chút.

Chỉ có ở trên chuyện sáng tạo cái mới, mới để cho tổ trưởng lựa chọn cô mà thôi.

Liên quan đến cục huyết đông, Tô Dung không chỉ cắt cục huyết đông của mỡ heo, còn có cục huyết đông của m.á.u vịt, còn là miếng nhỏ dung hợp hai loại này vào nhau.

Nói là ba tổ so sánh với nhau, nhưng trong thực tế Tô Dung so sánh chín tổ với nhau, Vừa biểu đạt sự chăm chỉ của mình, cũng tỏ rõ cô có suy nghĩ của riêng mình, có tinh thần sáng tạo cái mới.

Quả nhiên, thấy thành quả công việc của cô, tổ trưởng Cao khó nén ngạc nhiên mừng rỡ: "Cô đó, làm thật không tệ? Tôi cũng không nghĩ ra cách kết hợp giữa cục huyết đông của m.á.u heo và m.á.u vịt, có lẽ sẽ ra được hiệu quả mới!"

Cô ta nói xong, lại hỏi: "Chờ một chút nữa, tôi biểu diễn thành quả của cô cho những tổ viên khác, cô có để ý không?"

Cái vấn đề này để cho Tô Dung do dự một chút, ngượng ngùng nói: "Tôi là người mới đến, vừa tới đã như vậy, liệu có tốt không?"

Người mới quá nổi bậc rất dễ dàng bị nhằm vào. Nếu ở trong thế giới thật, nhiều lắm là bị bắt nạt rồi bị ép từ chức, mà ở trong thế giới quái bị nhằm vào thì sẽ mất mạng.

Nghe được lời của cô, tổ trưởng Cao cũng ý thức được mình kích động quá, cô ta gật đầu: "Cũng đúng, vậy thôi đi. Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, buổi chiều tôi sẽ phát nhiệm vụ mới cho cô. Nửa giờ tiếp theo cô có thể nghỉ ngơi một chút, chắc làm việc cả buổi sáng đã mệt mỏi rồi đi."

Tô Dung cười híp mắt gật đầu, theo lời nghỉ ngơi một lát.

Buổi trưa, cũng giống như trước, Tô Dung đi tới phòng ăn ăn cơm cùng với Phùng Ngọc Linh, Phùng Ngọc Linh hào phóng nói: "Để chúc mừng hôm nay cô chính thức nhậm chức, hôm nay tôi mời cô đi ăn cơm tối, chúng ta đi ăn với nhau?"

Quy tắc nhân viên chính thức chưa tan việc không thể liên hệ với nhân viên khác, tất nhiên Tô Dung vui vẻ đồng ý: "Được nha, vừa khéo cô có thể đề cử cho tôi quán ăn nào ngon ở gần đây một chút."

--- thuận tiện cô có thể khuyên đối phương chủ động từ chức.

"Đúng rồi, cô có nghe nói về 'Tổ hạng mục quan trọng' của bộ phận nghiên cứu sản phẩm chưa?" Đột nhiên Tô Dung hỏi.

Đây là vấn đề mà cô đã sớm muốn hỏi, sau khi tiến vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm, Tô Dung cũng không nhìn thấy cái gì gọi là 'Tổ hạng mục quan trọng'. Quan sát và suy đoán cũng không có chút đầu mối gì về nó, để cho cô không nhịn được có chút bất an, giống như đến bây giờ cô cũng không nhìn thấy được xưởng chế biến vậy.

Trong quy tắc nhân viên cũng không có tiến hành hạn chế đối với chuyện nhân viên ra vào xưởng chế biến, nhưng cũng bởi vì như vậy, cô mới càng không dám tùy ý đi qua. Đã biết bên trong xưởng chế biến có nhân viên quần áo đỏ, đã biết nhân viên quần áo đỏ cực kỳ nguy hiểm, nếu cô không biết gì đã đi vào xưởng chế biến, không chừng vừa đi vào đã bị một đống nhân viên quần áo đỏ đứng thành hai hàng hoan nghênh. Đến lúc đó c.h.ế.t cũng không biết c.h.ế.t như thế nào.

Cho nên Tô Dung nghĩ là tìm cơ hội gia nhập xưởng chế biết, lấy được quy tắc cho nhân viên quần áo đen. Có quy tắc trên người, cũng sẽ không dễ chết.

Sở dĩ không có hỏi vấn đề này ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm, chính là bởi vì quá nhạy cảm. Giống như cô đã nói, binh lính không muốn làm tướng quân không phải là một binh lính tốt, khẳng định mọi người đều muốn đến đến bộ phận quan trọng của hạng mục nghiên cứu. Như vậy một người mới như cô, mới vừa vào làm đã hỏi vấn đề này, coi như những người kia có thân thiện như thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ phê bình kín đáo đối với cô.

Mà hỏi Phùng Ngọc Linh thì không cần lo lắng, cô ấy hoàn toàn không có xung đột lợi ích với chuyện này, quan hệ với cô lại không tệ, tất nhiên sẽ biết gì nói nấy.

Quả nhiên Phùng Ngọc Linh gật đầu một cái, tùy ý nói: "Tất nhiên biết rồi, là tổ hạng mục trâu bò nhất của công ty chúng ta mà."

Tô Dung hợp thời nói: "Thật sự trâu bò nhất? Tôi còn tưởng rằng là bọn họ tự mình khen mình nữa!"

Nói đến chỗ này, ngay cả cơm Phùng Ngọc Linh cũng không ăn, hào hứng phổ cập kiến thức cho cô: "Dĩ nhiên là không phải, danh tiếng của công ty chúng ta có thể tốt như vậy đều toàn là đẩy ra sản phẩm tràn đầy mới mẻ. Cho nên bộ phận nghiên cứu sản phẩm của các cô chính là bộ phận quan trọng nhất của công ty, hơn nữa còn có 'Tổ hạng mục quan trọng' của các cô nữa? Nói dễ hiểu thế này, nếu bọn họ muốn thí nghiệm một nguyên liệu nấu ăn nào đó, mà công ty không có, như vậy toàn bộ công ty đều phải tìm kiếm nguyên liệu đó, rồi dâng lên."

Nghe vậy, đột nhiên đôi mắt của Tô Dung sáng lên. Nếu là như vậy, vậy cô không phải có thể lấy chuyện nguyên liệu nấu ăn hiếm hoi, dùng loại cách này thăm dò nhà cung cấp của công ty sao?

"Vậy 'Tổ hạng mục quan trọng' đang nghiên cứu đồ hộp gì sao?" Tô Dung tò mò hỏi, cô muốn biết nhiều hơn, như vậy đến lúc đó cũng dễ dàng hành động.

Nhưng mà lúc này Phùng Ngọc Linh lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, theo Quản lý của tôi nói, cách điều chế do 'Tổ hạng mục quan trọng' phát minh ra sẽ đều được cung cấp cho một ít nhân vật lớn, những dân chúng bình thường như chúng ta hoàn toàn không mua được, chứ đừng nhắc đến chuyện biết cách điều chế."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 324: Chương 324



"Nhân vật lớn?" Tô Dung nhạy bén ý thức được, "nhân vật lớn" trong miệng đối phương rất có thể là quỷ quái.

Cho nên đồ hộp do 'Tổ hạng mục quan trọng' nghiên cứu ra thật ra là cung cấp đặc biệt cho quỷ quái, đại khái chính là những đồ hộp tạo thành từ thịt người mà cô nhìn thấy lúc trước.

Sau khi trở thành tổ trưởng, cạnh tranh thắng lời là có thể tiến vào chỗ đó, mà tiến vào chỗ đó thì phải bắt đầu chế tạo đồ hộp thịt người. Từ chế tạo đồ hộp cũng không được bình thường lắm, nhưng không hề trái pháp luật, đến chế tạo đồ hộp thịt người, chẳng lẽ những tổ trưởng này sẽ không cảm thấy có vấn đề sao?

Chẳng lẽ là bởi vì người ở thế giới quỷ quái có độ tiếp nhận rất nhanh đối với chuyện này, hay là bởi vì một khi tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng' thì phải bị tẩy não giống với Quản lý của bọn họ?

Tô Dung nghĩ, cô phải tìm cơ hội nghiên cứu một chút. Mặc kệ là cái trước hay là cái sau, tình huống đều có chút không ổn. Nếu như là cái trước, như vậy nếu như cô không có cách nào cố gắng giữ được sự bình thường bên trong chuyện lạ "dùng thịt người cung phụng quỷ quái’. Không ngại dùng thịt người, đó có phải đại biểu đã ăn thịt người rồi, hoặc là từng g.i.ế.c người rồi?

Nếu như là cái sau, vậy cô phải lo lắng cho mình nên làm thế nào chống cự lại sự tẩy não đó. Bên biết, lúc trước cô buông tha cơ hội trở thành Quản lý là bởi vì không muốn bị tẩy não!

Cơm nước xong thì phải trở về làm việc buổi chiều, rời phòng ăn, đột nhiên một bà bác quét dọn gọi Tô Dung lại: "Cô gái nhỏ, có thể giúp bác cầm mấy thứ này một chút không?"

Trên tay của bà ấy đúng là ôm hai cái thùng lớn, nhìn qua rất cố hết sức, Tô Dung liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, bây giờ là 12 giờ 40 phút. Quy tắc quy định, 1 giờ phải trở về bộ phận của mình. Đối phương chọn thời gian này tới tìm cô giúp đỡ, thật sự làm cho Tô Dung không thể không đề phòng được.

Những chuyện trải qua của bà Hoa đã cho cô một bài học, những điều tra viên như bọn họ không thể mặc quần áo khác màu sắc, không có nghĩa là dân địa phương không thể. Nhất là nhân viên quần áo màu đỏ nhìn một cái cũng biết đã bị ô nhiễm. Đều đã bị ô nhiễm, tất nhiên không sợ những thứ này.

Trừ thời gian giúp đỡ không đúng, Tô Dung mơ hồ nhìn thấy khuy trong cổ áo của đối phương có chút màu đỏ.

Một chút màu đỏ này làm cho chuông nguy hiểm kêu vang trong lòng cô, nguy rồi! Người này không phải thực sự là nhân viên quần áo đỏ chứ? Nếu như là thật, vậy bây giờ muốn cô giúp đỡ, như thế tuyệt đối không có ý tốt gì. Rất có thể là muốn cho cô không về bộ phận làm việc đúng giờ, sau đó g.i.ế.c cô?

Cách tốt nhất là không giúp đỡ, trực tiếp từ chối bà ta, làm một lần khỏe suốt đời.

Nhưng thật sự phải từ chối trực tiếp sao?

Tô Dung nhớ lại quy tắc thứ 12 dành cho nhân viên nhân viên quần áo màu đỏ và quần áo màu đen đều là nhân viên cấp cao, thấy bọn họ, phải chủ động chào hỏi.

Mặc dù quy tắc này là sai, những Tô Dung trải qua nhiều quái đàm quy tắc cũng đã rõ ràng, trong quy tắc sai cũng có mang theo rất nhiều tin tức. Hơn nữa có một ít quy tắc sai cũng không phai là sai hoàn toàn.

Ví dụ như quy tắc này, nhân viên chủ động chào hỏi khẳng định là sai, Dù sao nhân viên quần áo màu đỏ rất nguy hiểm, chủ động chào hỏi không khác gì tìm đường c.h.ế.t cả. Nhưng nửa câu trước lại không thành vấn đề, nói cách khác nhân viên đồng phục đỏ đúng là nhân viên cao cấp.

Đối mặt với nhân viên cao cấp, chắc là nên giữ lễ phép đi? Trực tiếp từ chối bọn họ, giống như từ chối cấp trên công tỷ, từ chối đàn anh đàn chị có thành tích tốt ở trường học, như vậy rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Ở trong quái đàm quy tắc, mặc kệ như thế nào cũng phải cẩn thận.

Cô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó nói: "Giúp một tay sao? Dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ là sức của cháu cũng rất yếu, có lẽ sẽ giúp không được. Trước tiên bác đặt thùng dưới đất đi, cháu đi tìm mấy người đàn ông đến giúp bác?"

"Cháu không muốn giúp bác sao?" Bà bác này mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, thật giống như chỉ cần cô nói không, sẽ nhào vào xé nát cô vậy.

Tô Dung vừa cười ha hả, vừa lui về phía sau: "Sao có thể chứ? Cháu là người lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui mà. Nhưng thân thể của cháu liễu yếu đào tơ, bác có hiểu liễu yếu đào tơ là gì không? Là thật sự không khiêng nổi đồ nặng. Hơn nữa cháu cũng không phải là không giúp bác, bác nhìn đi, cháu đây không muốn là muốn giúp bác tìm người đến sao?"

Lúc lui đến chỗ cửa phòng ăn, cô chợt lách người đi vào. Sau đó dùng 10 tệ quái đàm, tìm hai người đi ra ngoài giúp đối phương.

Chờ nghe được tiếng động rời đi, cô mới đi ra khỏi phòng ăn, chạy như bay về bộ phận làm việc. Người không biết chuyện nhìn thấy bộ dạng này của cô còn tưởng rằng cô là kẻ gian gì đó!

Thấy cô thở hổn hển ở chỗ ngồi, có một cô gái ở tổ C đi qua tò mò hỏi: "Cô làm sao vậy? Giống như có quỷ đuổi theo sau lưng vậy."

Tô Dung cười khổ trong lòng, ai nói không phải chứ? Cô lắc đầu nói: "Tôi sợ ngày đầu tiên đã đến trễ, cho nên chạy trở về."

Nghe được câu trả lời này làm cho cô gái kia không khỏi nở nụ cười: "Không cần lo lắng, công ty của chúng ta cũng không nghiêm như vậy. Tôi cũng thỉnh thoảng đến trễ, chưa từng bị phạt lần nào."

Tô Dung lại cười khổ trong lòng, dĩ nhiên đối phương là người địa phương nên không sợ, nhưng cô thì thảm rồi. Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô đến trễ một chút, tuyệt đối sẽ ích động quỷ quái.

Đang lúc nói chuyện, tổ chưởng Cao trở về. Cô ta tùy ý đưa cho Tô Dung một tờ danh sách.

Nhiệm vụ buổi chiều của cô là cùng Tiểu Tiêu làm ghi chép số liệu, thứ cần đều phải được liệt cơ trên bảng biểu, dựa theo ghi chép của tờ danh sách này là được.

"Tiểu Tiêu, cô giúp đỡ người mới một chút."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 325: Chương 325



Cô gái ngồi bên cạnh Tô Dung gật đầu: "Em biết rồi chị Cao, yên tâm đi."

Vậy là nửa ngày tiếp theo để cho Tô Dung không nhịn được có chút kinh ngạc, lại nói từ đời trước, cô chưa bao giờ chính thức đi làm, tốt nghiệp một cái là tự mở văn phòng thám tử. Loại công việc giống như trợ lý thư ký này, cô chưa từng làm.

Ghi chép gì đó, chủ yếu là ghi chép các loại số liệu liên quan đến đồ hộp mà bọn họ muốn chế tạo. Nhiệm vụ không hề khó khăn, chỉ là cần phải kiên nhẫn một chút.

"Hoa Hoa, giao những tài liệu này cho Quản lý đi." Tổ trưởng Cao đặt một tập tài liệu mới in ra đến chỗ Tô Dung.

Nghe vậy Tô Dung có chút khó xử: "Tổ trưởng, nếu không lại để cho một người đi cùng với tôi được không?"

"Tại sao? Một mình cô ôm không hết tài liệu này sao?" Tổ trưởng Cao nghi ngờ hỏi.

"Không phải trong quy tắc có nói." Tô Dung trả lời: "Tốt nhất là không rời khỏi bộ phận làm việc khi không phải là thời gian nghỉ trưa, nếu phải đi thì đi cùng với một người khác."

Câu trả lời này làm cho mọi người trong tổ đều dở khóc dở cười, tổ trưởng Cao bất đắc dĩ trả lời: "Thật ra cái quy tắc đó chỉ là để nhìn như vậy thôi, chắc cô sẽ không tưởng thật chứ?"

Chẳng lẽ các người hoàn toàn không quan tâm phần quy tắc này sao? Phản ứng của bọn họ làm cho Tô Dung cảm thấy kỳ quái. Đây chính là thế giới quái đàm, những người này cũng điều thường xuyên phải tiến vào quái đàm quy tắc, sao lại có thái độ thờ ơ đối với quy tắc như vậy.

Tổ trưởng Cao biết cô là người mới, để cho Tiểu Tiêu giải thích cho cô nghe.

Tiểu Tiêu cười nói: "Nếu như là tiến vào quái đàm quy tắc trái lại cẩn thận tuân theo quy tắc là chuyện rất cần thiết. Nhưng vấn đề là chỗ này của chúng ta không phải là quái đàm quy tắc, ở chỗ này quỷ quái ra tay có xác suất rất nhỏ. Cho nên, dù có quy tắc này ở đây, một năm cũng chỉ c.h.ế.t có một hai người xui xẻo mà thôi."

Sao có thể chứ? Dựa theo cô hiểu, lúc "nó" không có cách nào lấy được năng lượng từ chỗ điều tra viên thì rất dễ khai đao với người địa phương. Dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt, vì lấp no bụng tất nhiên không kiêng chay mặn.

Đột nhiên Tô Dung nhớ đến cái gì đó: "Bộ phận chăm sóc khách hàng bao lâu thì tuyển người mới một lần?"

"Hình như là một tháng một lần sao á?" Tiểu Tiêu gãi đầu: "Tôi cũng không chú ý đến chuyện này lắm, mà sao vậy?"

Tô Dung: "..."

Cô cảm thấy số lần mà mình cạn lời ở trong quái đàm này có quá nhiều, một tháng tuyển người một lần, một lần "ăn" mười mấy điều tra viên, khó trách "nó" không "ăn" dân địa phương.

Nhưng điều này cũng làm cho Tô Dung ý thức được--- mỗi tháng quỷ quái bên trong cái công ty này cũng có thể ăn được một bữa tiệc lớn, mà cô chỉ cần cứ ở mãi cái công ty này, quái đàm quy tắc mới sẽ không có cách nào mở ra. Lần này vốn dĩ người bên bọn họ c.h.ế.t cũng rất ít, nếu như "nó" vẫn còn không thể mở quái đàm quy tắc mới, nhất định sẽ hận thấu xương người cản đường là cô đây.

Giống với tất cả quái đàm quy tắc, cô ở thêm một ngày trong công ty này, độ mạnh yếu của "nó" sẽ được gia tăng. Mà có thể nói thời gian trễ nhất để cô sống trong quái đàm này chính là cuối tháng này.

Vì đúng hạng mở quái đàm quy tắc mới, "nó" nhất định sẽ cố gắng g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Thấy cô không còn chưa đi đưa tài liệu, Tiểu Tiêu không hiểu hỏi:"Cô vẫn còn lo lắng sao? Thật sự không có chuyện gì đâu, trừ phi là người bên ngoài đến, nếu không rất khó xảy ra chuyện gì ở công ty chúng ta. Cô xem, bây giờ chúng tôi đều có chuyện mình cần làm, thật sự không có cách nào đi cùng với cô cả."

Tô Dung nghe vậy cũng không nói gì thêm, đứng dậy, làm bộ như đã bị thuyết phục, mang theo tài liệu rời khỏi bộ phận nghiên cứu sản phẩm. Nếu ở tiếp bên trong có thể sẽ làm khó những người khác, còn sẽ làm cho mình rơi vào tình huống lúng túng.

Mặc dù lời mới vừa rồi của Tiểu Tiêu chỉ là thuận miệng nói, không có thật sự nghi ngờ cô chính là người bên ngoài đến, dù sao ở trong nhận biết của cô ấy, điều tra viên không thể nào lại vào công ty trong thế giới quái đàm làm việc.

Nhưng lời của cô ấy vẫn là gõ tỉnh Tô Dung.

Mặc dù bây giờ không có người nào nghi ngờ cô, nhưng nếu như cô vẫn biểu hiện ra bộ dạng sợ này sợ kia, coi như Tiểu Tiêu không nghi ngờ cô, chỉ sợ tổ trưởng cao cũng sẽ nghi ngờ cô. Cô ta là tổ trưởng, có lẽ sẽ biết nhiều thứ hơn nhân viên bình thường.

Rời khỏi bộ phận nghiên cứu, Tô Dung ôm một xấp tài liệu kia đi đến cầu thang thông đến lầu hai.

Vừa rời khỏi bộ phận không được bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng chạy chậm. Tiểu Tiêu thở hổn hển chạy đến, nói với Tô Dung: "Được rồi, tôi nghĩ xong rồi, vẫn là tôi đi cùng với cô đi. Dù sao đây là ngày đầu tiên cô đi làm, sợ hãi cũng là chuyện bình thường."

"..."

Chỉ thiếu chút nữa Tô Dung đã trả lời lại cô ấy.

Quả thật đoạn đối thoại này rất tự nhiên, dù cho cô đã sớm có chuẩn bị, cũng thiếu chút nữa không chịu được.

Nhưng cũng may đầu óc khống chế lại được cái miệng, quy tắc bày ra ở đó, mặc kệ là ai, mặc kệ nói chuyện gì, cô cũng phải im miệng bịt tai làm như không nghe thấy.

Nhưng một giây im miệng kia, trán của Tô Dung xuất hiện mồ hôi lạnh.

Cô đã nghĩ ra được chỗ không đúng rồi!

Dĩ nhiên lời của "Tiểu Tiêu" không thành vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ, cô không nghe được tiếng mở đóng cửa!

Bây giờ cô cũng không cách quá xa so với cửa ra vào của bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nếu như Tiểu Tiêu đuổi theo ra tìm cô, cô nhất định có thể nghe được tiếng mở đóng cửa. Nhưng mà không có, vậy chỉ có thể nói rõ "Tiểu Tiêu" trước mắt này chính là quỷ dị biến thành.

Tô Dung làm bộ không nhìn thấy đối phương, đi thẳng lên lầu: "Tiểu Tiêu" không từ bỏ ý định, ở bên cạnh cô nghi ngờ hỏi: "Hoa Hoa, cô sao lại không để ý đến tôi? Là tôi làm sai gì sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 326: Chương 326



Quả nhiên câu nói nhiều sai nhiều thật sự rất đúng, nghe tiếp những lời này, Tô Dung càng chắc chắn người này không phải là "Tiểu Tiêu" thật. Hai người bọn họ cũng chỉ là mới quen mà thôi, sao đối phương có thể vì thái độ của cô mà cho rằng mình đã làm sai điều gì đó? Hiển nhiên chuyện này không phù hợp, chỉ là vì để cho cô mềm lòng mở miệng nói chuyện mà thôi.

Chuyện dọc theo đường đi bị quỷ quái dây dưa đúng là một chuyện làm cho người ta hoảng sợ, chỉ là cũng may chỉ cần cô yên lặng không nói câu nào, đối phương cũng không có cách nào với cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Dung đi vào phòng làm việc của quản lý.

Quản lý Trịnh đang ăn đồ hộp, thấy Tô Dung thì tùy ý hỏi: "Muốn đến ăn chung không?"

"Không..." Vừa định trả lời, Tô Dung đột nhiên ý thức được chuyện không đúng. Bây giờ cô có thể nói chuyện sao?

Dựa theo quy tắc, chỉ cần một mình rời khỏi bộ phận làm việc, thì không được để ý đến bất kỳ ai. Mặc dù bây giờ cô đã tiến vào phòng làm việc của Quản lý, nhưng đâu ai nói phòng Quản lý là nơi an toàn?

Ý thức được chuyện này, trái tim cô đập thật nhanh, nhắm mắt tiếp tục lời mới vừa rồi của mình: "Không --- tài liệu để ở chỗ này."

Cô nói xong thì đặt tài liệu xuống bàn, sau đó xoay người rời đi, một giây cũng không dừng lại.

"Chao ôi, sao cô có thể không lễ phép như vậy?" Quản lý Trịnh ở sau lưng kêu ầm lên: "Cô như vậy sợ rằng không ở công ty lâu được đâu."

Trái lại uy h.i.ế.p trắng trợn như vậy lại để cho Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, như vậy có thể nói, hiển nhiên đối phương là Quản lý Trịnh chân chính.

Cũng không để ý đối phương, cô nhanh chóng bước xuống lầu đi về bộ phận làm việc của mình. Dùng thẻ mở cửa, một giây khi bước vào cửa, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tiêu tới hỏi: "Đưa tài liệu xong chưa?

Chờ chút, Tô Dung cảm thấy những lời này có chút vấn đề. Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô không có trả lời liền, mà là suy nghĩ: Cuối cùng là vấn đề chỗ nào chứ?

Đột nhiên cô nghĩ đến, nếu như có một người nói mình phải đi nhà vệ sinh. Sau khi trở về sẽ có người hỏi "đi nhà vệ sinh xong chưa", đây không phải là vấn đề không cần trả lời một cách rõ ràng sao?

Hiển nhiên có chút không đúng!

Tiểu Tiêu có vấn đề! Sợ rằng nơi này không phải là bộ phận nghiên cứu sản phẩm chân chính.

Tô Dung kinh ngạc hoảng sợ phát hiện sợ rằng bây giờ mình vẫn đang ở trong ảo cảnh do quỷ quái chế tạo, nếu không không có đạo lý đã an toàn vào bên trong bộ phận của mình, lại vẫn có quỷ quái xuất hiện.

Nhưng rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu? Làm cách nào mới có thể ra ngoài?

Có một loại người, càng ở trong lúc nguy cấp càng tỉnh táo hơn.

Tô Dung chính là loại người như vậy.

Yên lặng trong chốc lát, Tô Dung cũng không lựa chọn trực tiếp rời đi, mà là ở lại quan sát chỗ này. Dù sao nơi này cũng là giả thành bộ phận cô làm việc, nói không chừng ở chỗ này sẽ phát hiện đầu mối, nếu như đi ra ngoài, đoán chứng sẽ bị đi nhầm đến chỗ khác.

Tiểu Tiêu vẫn ở bên cạnh cô nói không ngừng, Tô Dung trực tiếp xem thường cô ta, tự mình quan sát xung quanh. Nhìn qua thì nơi này giống bộ phận nghiên cứu sản phẩm như đúc, hình dạng của nhân viên cũng không thành vấn đề gì.

Không đúng! Vẫn có một nơi không giống.

Tô Dung nhạy bén nhìn về một phía, đi tới cửa, cúi đầu nhìn chỗ quẹt thẻ.

Phương thức của cửa ra vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm rất khác biệt, sau khi vào cửa thì phải quẹt thẻ đi vào, còn lúc đi ra thì phải cắm thẻ vào khe hở trong cái rãnh mới có thể mở cửa được.

Mà lúc này, cửa của bộ phận nghiên cứu sản phẩm lại rõ ràng phải quẹt thẻ thì mới có thể mở cửa.

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quẹt thẻ xong, mình lại đi vào, chắc là chân chính bước vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm.

Cuối cùng lực lượng quỷ quái cũng không mạnh đến mức dưới tình huống cô còn chưa xúc phạm quy tắc đã sáng tạo một không gian độc lập cho cô, có thể chế tạo được ảo cảnh đã là rất lợi hại rồi.

Chỉ là nhắc đến, cô cũng không phải là hoàn toàn không xúc phạm quy tắc, lúc "Quản lý" nói chuyện với cô, Tô Dung còn theo bản năng trả lời một câu.

Mặc dù chỉ một chữ, hơn nữa sau đó cô cũng đã làm ra đối sách tương ứng, nhưng cái này cũng không đại biểu cô hoàn toàn tuân thủ quy tắc, nhiều lắm được xem như là không tuân thủ ở mức độ nhẹ.

Cho nên quái đàm không có trực tiếp xóa sổ cô, mà là dùng ảo cảnh đến kiểm tra cô.

Nói thật, ngày đầu tiên trong quái đàm xuất hiện loại ảo cảnh có độ khó này thật sự không bình thường, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, hôm nay cũng không phải là ngày đầu tiên cô đi vào quái đàm này, hôm nay là ngày thứ sáu trong quái đàm này rồi!

Quái đàm công ty đồ hộp vẫn chưa kết thúc, chỉ là bởi vì cô có quy tắc mới, cho nên nó không có cách nào dựa vào quy tắc cũ để g.i.ế.c cô, Nhưng cái này cũng không trở ngại thực lực của "nó" đang ngay càng nâng cao, ở trong mắt Tô Dung, bây giờ độ khó của quái đàm này đã đạt đến 120%.

Chỉ mới ngày đầu tiên đã liên tục gặp quỷ quái hai lần, lần sau còn có độ khó cao hơn lần trước, cuối cùng Tô Dung cũng biết "Nhiệm vụ nằm vùng vô cùng nguy hiểm" mà trong diễn đàn nói có bao nhiêu nguy hiểm.

Nếu như nói quái đàm khó ở trình độ khó khăn, thì nhiệm vụ nằm vùng, chính là độ khó cấp địa ngục.

Ở chỗ loại quái đàm có độ khó 120% này muốn sống đã không dễ dàng, mà cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Dung thở dài một hơi, quét thẻ vào cửa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 327: Chương 327



Không khí ấm áp nhưng khó ngửi truyền đến, nghe được tiếng thảo luận có chút ồn ào, Tô Dung lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tinh thần căng thẳng cũng đã dịu lại.

Nếu như cô đoán không lầm, bây giờ cô đã thật sự trở về bộ phận mình làm việc.

Cô gái Tiểu Tiêu cùng tổ ngồi tận cùng ở bên trong thấy Tô Dung trở về, tùy ý vẫy tay với cô, sau đó tiếp tục ghi chép số liệu.

Thấy phản ứng của cô ấy, Tô Dung lại không nhịn được thở ra. Phản ứng như vậy mới là tự nhiên, người thấy cô trở về đã hỏi câu hỏi dụ dỗ cô mở miệng mới là có vấn đề.

Trở lại vị trí của mình, Tiểu Tiêu lại đưa cho cô một tờ danh sách, tiếp đó hướng dẫn cô ghi chép số liệu.

Loại chuyện này hoàn toàn không cần phí quá nhiều tế bào não, Tô Dung vừa ghi chép vừa suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ đến một vấn đề --- cô thật sự đưa tài liệu kia đến phòng làm việc của quản lý sao? Dù sao mới vừa bộ phận làm việc mà cô nhìn thấy cũng là giả, không nhất định phòng làm việc kia sẽ là thật! Nếu như tài liệu không đưa được đúng nơi thì phải làm sao?

Nhưng rất nhanh Tô Dung đã suy nghĩ rõ ràng, nếu như không đưa đến, như vậy chỉ cần cô kiên trì nói mình đã đưa rồi, tổ trưởng nhất định sẽ vì vậy mà kiểm tra camera giám sát. Xem cái này có thể nhận ra được khác lạ của Tô Dung, đến lúc đó lại nói thật ra, vứt vấn đề này lại cho "nó" là được.

Không thể không nói, sau khi học công việc ghi chép này, Tô Dung mới hiểu được tại sao công ty này có thể trở thành xí nghiệp đứng đầu ở chỗ này. Đồ hộp bọn họ làm đều được toàn dân ưa chuộng.

Nếu như không phải biết bọn họ làm từ nguyên liệu gì, Tô Dung khẳng định cũng sẽ mua một hũ.

Nhưng mà cô không mua cũng không sao, mới vừa đến giờ tan làm, tổ trưởng Cao đã bày một hàng đồ hộp trước mặt cô: "Không phải cô chưa từng ăn đồ hộp của công ty sao? Đây, cầm về nếm thử đi, ngày mai giao cho tôi bài cảm nhận đánh giá 3000 chữ."

Tô Dung: "..."

Họa vô đơn chí cũng chỉ có thế này mà thôi.

Mặc dù cảm thấy vô cùng nhức đầu, nhưng cô vẫn gật đầu nhận lấy. Vốn dĩ cô muốn nhìn thử tại sao tổ trưởng Cao có thể chắc chắn sản phẩm lần này có thể làm cho quản lý hài lòng, như vậy bây giờ cũng có thể nhờ cơ hội này kiểm tra thành phẩm tổng kết ra quy luật.

Lại nói, nếu không phải là cô muốn khuyên Phùng Ngọc Linh rời đi, chắc hôm nay cô đã hẹn Tiểu Tiêu đi ăn cơm tối, vừa khéo có thể hỏi thăm mấy vấn đề liên quan đến 'Tổ hạng mục quan trọng'. Nói thật cô còn có rất nhiều chuyện không hiểu, bây giờ nhìn lại chỉ có thể để mai hỏi mà thôi.

Sau khi tan làm, Tô Dung và Phùng Ngọc Linh đi đến một nhà hàng nổi tiếng. Theo Phùng Ngọc Linh nói tôm hùm đất cay ở chỗ này rất tuyệt, cô ấy mãnh liệt đề nghị công tay ra sản phẩm đồ hộp tôm hùm đất cay, có thể hợp tác với cửa tiệm này.

Lúc Tô Dung nghe cô ấy nói lời này thật sự là dấu hỏi đầy đầu, trái lại đồ hộp tôm hùm đất cay đúng là không tệ, nhưng cũng không cần hợp tác với cửa tiệm này.

Thức ăn ngon chính là mở đầu cho một cuộc trò chuyện vui vẻ, lúc Tô Dung liên tiếp lột năm con tôm hùm đất, ăn miệng đầy dầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngọc Linh, ban đầu cô đã muốn đến công ty chúng ta làm việc rồi sao?"

"Tất nhiên là không phải, sao cô lại nghĩ như vậy?" Phùng Ngọc Linh bỏ vào miệng một con tôm đã bóc vỏ: "Tôi là người ở tỉnh khác, mục tiêu đầu tiên đương nhiên là làm công việc ở chỗ quê của mình rồi."

"Vậy sao cô..."

"Bởi vì tìm công việc ở quê rất khó, trùng hợp công ty chúng ta tuyển người, tiền lương lại cao, cho nên tôi đến đây làm việc. Cô cũng biết, không biết vì nguyên nhân gì, công ty chúng ta chỉ thu nhận người từ tỉnh khác đến thôi."

Nghe được Phùng Ngọc Linh cũng không có nguyên nhân gì nhất định phải ở lại công ty, Tô Dung hơi yên tâm một chút, cũng may cô ấy không có bởi vì ước mơ hay là điều kiện gia đình mà đến chỗ này, nếu không cô cũng không biết nên khuyên như thế nào nữa.

Chỉ là coi như muốn khuyên, cô cũng không thể nói thẳng: "Tôi là điều tra viên, khoản thời gian này công ty sẽ rất rối loạn, cô nhanh chóng chạy nhanh đi."

Ít nhất trước mắt, Tô Dung còn chưa phải là người để cho đối phương tin tưởng nhiều như vậy. Trong thế giới quái đàm có không ít người coi điều tra viên thành kẻ thù, bởi vì bọn họ nghĩ rằng điều tra viên thường xuyên đến thế giới quái đàm, mới để cho cuộc sống của bọn họ tràn đầy nguy hiểm. Đây chính là bắt nạt kẻ yếu điển hình, người nào không biết để cho thế giới quái đàm càng nguy hiểm hơn chính là quỷ quái chứ?

Mà một ít người còn lại không xem điều tra viên là kẻ thù, nhưng cũng không có hảo cảm gì. Dù sao các điều tra viên xuất hiện chính là đại biểu nguy hiểm buông xuống.

Tô Dung suy nghĩ một lát, rồi mở miệng: "Thật ra tôi có chút nhớ nhà, làm việc ở tỉnh mình lúc nào cũng có thể về nhà, tiện hơn ở chỗ này rất nhiều."

Nỗi nhớ nhà luôn là đề tài dễ đồng tình nhất, Phùng Ngọc Linh lập tức gật đầu, giữa chân mày có một chút buồn bã: "Đúng vậy, tôi đã hơn một tháng không về nhà rồi, mẹ tôi thường xuyên giục tôi về thăm nhà."

"Vậy tại sao không đi về?" Tô Dung đột nhiên hỏi: "Công ty của chúng ta cũng được xem như là một công ty lớn, cô làm ở đây một đoạn thời gian, cũng như đã có kinh nghiệm trong sơ yếu lý lịch, trở về quê tất nhiên cũng không buồn không tìm được công việc. Còn về vấn đề tiền lương, nói thật, tôi thấy cô cũng không phải là người thiếu tiền. So sánh với tổn thất một chút xíu tiền lương này, chẳng lẽ không quan trọng bằng việc ở bên cạnh người thân của mình sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 328: Chương 328



Phùng Ngọc Linh nghe xong lời cô, rõ ràng có chút d.a.o động. Cô ấy cũng không có tình cảm đặc biệt gì với công ty này cả, rời đi cũng không có gánh nặng trong lòng: "Vậy tôi làm xong tháng này thì sẽ từ chức, vừa khéo lấy thêm được một tháng tiền lương."

Chờ tháng sau mới đi, vậy t.h.i t.h.ể cũng đã lạnh rồi!

Nhưng bây giờ Tô Dung không có lý do nào thích hợp hơn để khuyên cô ấy rời đi, khuyên nữa sẽ lộ ra chút kỳ quái. Nhất là cô cũng không rời đi, tại sao lại muốn khuyên người ta nghỉ việc chứ? Rất khó không để cho người ta cho rằng cô có dụng ý khác.

Nếu không có cách nào khuyên đối phương rời đi, Tô Dung chỉ có thể khuyên đối phương tuân thủ quy tắc: "Vậy nếu cô định làm thêm một tháng nữa mới rời đi, vậy tháng này phải tuân thủ quy tắc thật tốt, cố gắng lập nhiều thành tích!"

"Sao lại nói như vậy?" Phùng Ngọc Linh nghi ngờ hỏi. Nhân viên sắp nghỉ việc đều sẽ lựa chọn làm biếng một chút, dù sao mình cũng sắp rời khỏi công ty này rồi, tất nhiên cũng không lo lắng có người phê bình, nói xấu mình.

"Kiểm tra lý lịch nha!" Tô Dung làm ra bộ dạng nghiêm túc: "Bây giờ vốn dĩ cô đang làm việc ở công ty lớn, tương lai muốn tìm công việc, công ty mới sẽ kiểm tra sơ yếu lý lịch, xem thử biểu hiện của cô ở công ty lớn như thế nào. Một tháng cuối cùng này chính là cơ hội tốt nhất để cô biểu hiện!"

Phùng Ngọc Linh nghe vậy công nhận gật đầu: "Cô nói có lý, tôi đúng là nên biểu hiện tốt một chút. Như vậy từ chức cũng không sợ bị nhân viên trong bộ phận làm việc nói xấu."

"Cho nên phải tuân thủ quy tắc." Tô Dung lại lần nữa nghiêm túc nhấn mạnh chuyện này: "Lúc không được đi ra ngoài thì đừng đi ra ngoài, tránh cho lãnh đạo không có ấn tượng tốt. Dù sao cũng không đến một tháng nữa, tuân thủ một chút cũng không có gì khó khăn đúng không?"

Cuối cùng khuyên xong được đối phương, Tô Dung kéo thân thể mệt mỏi trở về ký túc xá. Cảm ơn quái đàm này, chỗ nguy hiểm chỉ là bên trong công ty, ký tú xá là một nơi tương đối an toàn.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cô bấm điện thoại gọi cho Tiểu Trần. Hình như đối phương đang canh giữ bên cạnh điện thoại, cô mới vừa gọi, đầu bên kia đã lập tức nhận: "A lô? Có chuyện gì không?"

Tô Dung nói suy nghĩ lúc trước của mình ra: "Tôi muốn tự mình tổng kết danh sách nhà cung cấp, anh coi có được không? Dù sao bây giờ tôi đang ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm, có thể lợi dụng chức vị này thăm dò được một ít tin tức. Nếu như có thể không đi xưởng chế biến, nguy hiểm của tôi sẽ ít hơn."

Không ngờ đến Tô Dung lại được chia đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm, Tiểu Trần hiểu rõ đây chính là yêu cầu của cô. Nếu không mấy quản lý kia không thể phân phối một người sắp c.h.ế.t như cô vào trong bộ phận quan trọng như vậy.

"Không được, ‘Sở nghiên cứu số 3’ muốn chính là phần danh sách chính thức kia. Cô làm thế nào đảm bảo phần danh sách tự chế kia của mình là đầy đủ hết chứ?" Mặc dù thực lực của Tô Dung làm cho Tiểu Trần kinh ngạc, nhưng cậu ta vẫn từ chối.

Tô Dung chưa từ bỏ ý định, sau khi cả ngày hôm nay cảm nhận được thực lực của "nó" ở trong quái đàm này, cô thật sự không muốn đi vào xưởng chế biến. Coi như là cô, cũng là một lựa chọn phải chết.

"Nhưng các người cũng không có cách nào đảm bảo danh sách tôi gửi đi là chính xác nha." Tô Dung bình thản nói: "Nếu như tôi tự chế một phận giao cho các người, sao các người có thể phân biệt được danh sách tôi gửi qua là thật hay giả."

Nếu như đối với công ty bình thường, có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng. Nhưng 'Tập đoàn Tích Tắc' có thể trở thành một công ty lớn nhất của thế giới quái đàm, sao có thể không phòng bị loại chuyện này chứ?

Tiểu Trần nhún vai nói: "Cô còn nhớ quy định của chúng ta không, nếu như chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô không có cách nào rời khỏi cái thế giới này?"

Dĩ nhiên Tô Dung nhớ chuyện đó, chuyện này cũng nói rõ cho dù bây giờ cô từ chức, cũng không có cách nào rời đi được. Một khi đã nhận nhiệm vụ nằm vùng, cũng chỉ có hai con đường là hoàn thành và c.h.ế.t mà thôi.

Cô nhanh chóng biết ý của đối phương: "Anh nói là, vốn dĩ lấy được danh sách chính xác đã bị quy định trong phần khế ước?"

Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, Tiểu Trần gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô tự chế ra danh sách cũng vô ích. Vẫn là hoàn thành tốt nhiệm vụ đi, sau khi gia nhập xưởng chế biến, quy tắc mới có thể bảo vệ cô một đoạn thời gian. Chỉ cần trong thời gian quy định lấy được danh sách, nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc."

Đây cũng là kế sách mà lúc mới bắt đầu Tô Dung nghĩ đến, nhưng loại phương pháp bất kỳ người nào cũng có thể nghĩ ra làm cho cô cảm thấy bất an mơ hồ. Vốn dĩ lo lắng căng thẳng của ngày thứ nhất có độ khó địa ngục đã giảm xuống, bây giờ lại bị k*ch th*ch ra.

Chẳng lẽ độ khó của nhiệm vụ nằm vùng là chỉ thực lực của "nó" được tăng cường sao?

Tô Dung cúp điện thoại, mở đồ hộp ra. Cô còn phải viết bài đánh giá nhận xét 3000 chứ, dĩ nhiên phải ăn trước rồi mới viết được?

Đồ hộp vừa mở ra, đập vào mắt chính là chất nhờn, cục m.á.u đông, còn có thịt ốc sên, nhìn qua không thể miêu tả bằng lời.

Trịnh độ buồn nôn tăng lên 100% khi nhìn thấy đồ hộp lúc còn thực tập.

Trong lúc nhất thời Tô Dung không dám ăn.

Cái thứ này có thể ăn sao? Không biết "nó" có thiết lập cạm bẫy gì không? Một công ty bình thường sao có thể làm đồ hộp thành ra bộ dạng thế này chứ!

Nhưng sau khi Tô Dung thở dài, vẫn lựa chọn ăn cái này. Trước không nói đến chuyện không ăn cô sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ tổ trưởng Cao giao cho. Chỉ nói đến trong quy tắc không có dòng nào nhắc đến chuyện đồ hộp này, cũng đủ để cho cô mạo hiểm một lần.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 329: Chương 329



Mặc dù không nhắc đến không đại biểu không có nguy hiểm, nhưng ít ra tỷ lệ bị giở trò sẽ nhỏ hơn. Đây là đồ hộp tổ trưởng Cao tự cho cô, nếu như ngay cả cái này cũng không đáng tin, vậy ở trong quái đàm quy tắc này cũng không có thứ gì đáng tin cả.

Làm cho cô ngoài ý muốn chính là mùi vị của đồ hộp này khá ngon. Tự bản thân thịt ốc sơn đã là một món ăn ngon của nước Pháp, kết hợp với cục huyết đông cũng không hệ có chút mùi vị mâu thuẫn, trái lại làm cho mùi vị trở nên đậm đà hơn. Chỉ là mùi vị của rễ diếp cá thật sự làm cho Tô Dung không chịu được, nếu không cô chắc sẽ mua một ít.

Sau khi ăn xong, Tô Dung bắt đầu viết bài nghiên cứu... À không, là nhận xét đánh giá. Sau khi cô đi làm cũng đã không viết loại bài như thế này rồi, nhưng kinh nghiệm viết luận văn ở thời đại học vẫn còn, sau khi viết vài dòng tìm lại cảm giác cũng coi như quen việc dễ làm.

Ngày mai cũng phải dậy sớm đi làm, cộng thêm năm ngày trước, đây đã là ngày thứ 7 cô đi làm. Tám giờ mở cửa, cô đi theo phần lớn người đi vào bên trong công ty.

Tổ trưởng tổ B vừa khéo đi tới bên cạnh Tô Dung, đi vào trong cùng với cô.

Mục tiêu của hai người đều giống nhau, đối phương sờ râu của mình, thuận miệng nói: "Người mới, ngày hôm qua làm việc như thế nào? Tiểu Cao là một người miệng d.a.o găm lòng đầu hũ, nếu có nói cái gì quá đáng cô cũng đừng để ý."

Ở trong mắt ông ta, sở dĩ tổ trưởng Cao nguyện ý để cho Tô Dung tiến vào đội ngũ sắp hoàn thành nghiên cứu, đó là bởi vì Tô Dung là được quản lý đề cử. Cô ta tin tưởng năng lực của quản lý, cho nên có kỳ vọng rất cao với Tô Dung.

Mà một khi Tô Dung không đạt được như kỳ vọng, cũng rất dễ dàng để cho tổ trưởng Cao thất vọng. Hơn nữa cô ta là một người miệng độc, khẳng định sẽ không nói lời tốt lành gì.

Chỉ là mặc dù như vậy, nhưng có thể ở bên cạnh đối phương học được rất nhiều thứ, cho nên ông ta mới khuyên Tô Dung nhịn một chút, không nên tức giận.

Nhưng mà Tô Dung chỉ gãi đầu một cái nói: "Không có đâu? Con người tổ trưởng Cao rất tốt, ngày hôm qua chị ấy còn khen tôi làm rất tốt nữa!"

Tổ trưởng B: "?"

Dĩ nhiên ông ta biết tại sao tổ trưởng C có thái độ tốt, nhất định là vì Tô Dung biểu hiện không tệ. Ít nhất đối phương cảm thấy đây là một nhân tài.

Tổ trưởng B kinh ngạc xong, thì cười nói: "Vậy nếu như cô đột nhiên muốn chuyển tổ, chỗ này của tôi có thể thu nhận cô."

Nếu tổ trưởng Cao cho rằng Tô Dung là một nhân tài, vậy tất nhiên ông ta muốn đào góc tường rồi. Nếu Tô Dung không đồng ý cũng không sao, nếu cô đồng ý, vậy thì chèn ép một chút giá trị. Dù sao ông ta cũng sẽ không tùy tiện để một người dễ phản bội vào trong trung tâm đội ngũ

Tô Dung lễ phép mỉm cười: "Vậy nếu như ngài muốn ở rể, tôi cũng có thể khuyên tổ trưởng chúng tôi thu nhận ngài nha."

Hiển nhiên câu trả lời này làm cho tổ trưởng B bất ngờ, ông ta sững sốt một chút, sau đó cười ha ha tiện tay xoa đầu Tô Dung, dẫn đầu đi đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm.

Đi tới bộ phận nghiên cứu sản phẩm không bao lâu, những người khác cũng lục tục đến.

Tô Dung giao bài viết ba ngàn chữ ngày hôm qua cho tổ trưởng Cao, sau đó bày ra vẻ mặt đau khổ báo động trước với cô ta: "Tôi thật sự không tiếp nhận nổi mùi vị của rễ diếp cá."

Ngày hôm qua vì để cho bài viết nhiều chữ hết, cô viết rễ diếp cá khó ăn như thế nào rất nhiều, còn có các loại ví dụ, chỉ vì để số chữ đủ yêu cầu.

Tổ trưởng Cao gật đầu, nói với Tô Dung: "Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô cũng giống như ngày hôm qua, tiếp tục ghi chép số liệu. Nếu như bọn họ cần, có thể giúp bọn họ làm thí nghiệm."

Nghe vậy, trong mắt Tô Dung thoáng qua một chút u ám, nhưng ngoài mặt vậy ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đi làm số liệu.

Mặt ngoài không hiện, nhưng trái tim trong lòng đã trầm xuống. Chuyện mà hôm nay tổ trưởng Cao sắp xếp chỉ có thể chứng minh ---- cô ta không tính để cho cô đảm nhận vị trí tổ trưởng sau khi mình rời đi. Cho nên bây giờ để cho cô đi tích lũy kinh nghiệm, học tập thích nghiệm như thế nào, tranh thủ làm tổ trưởng của lần sau sau nữa.

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, dù sao hạng mục này đã đến hồi cuối. Những người vất vả công cao đều không trở thành tổ trưởng, dựa vào cái gì đến lượt một người mới đến như cô?

Nhưng cô không chờ được! Chờ người khác lên làm tổ trưởng, lại bắt đầu triển khai hạng mục mới thì ít nhất cũng phải qua nửa tháng nữa, đến lúc đó cỏ trên mộ của cô cũng đã mọc dài rồi.

Không được, cô phải nghĩ ra cách tự cứu mình!

Tô Dung thở ra một hơi, lại lần nữa cố gắng để mình bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ của ngày hôm qua, hỏi Tiểu Tiêu bên cạnh: "'Tổ hạng mục quan trọng' vẫn luôn nhận người, nhưng vậy không phải người nhiều lại càng nhiều sao?"

Nghe được vấn đề này của người mới, Tiểu Tiêu không nhịn được cười: "Dĩ nhiên sẽ không, sau khi nhân viên của 'Tổ hạng mục quan trọng' hoàn thành một hạng mục, trong số nhân viên sẽ chọn một người tiến vào xưởng chế biến làm việc, vị trí trống kia vừa khéo để cho tổ trưởng của hạng mục bình thường đi vào."

Nghe vậy, Tô Dung theo bản năng vui mừng trong lòng. Nói như vậy phương hướng của cô không bị sai, sau khi tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng', quả nhiên có thể tiến vào xưởng chế biến.

Nhưng cuối cùng cô lại có chút nghi ngờ hỏi: "Tại sao phải để cho một người đi vào xưởng chế biến chứ?"

Chỉ có khi biết được nguyên nhân này, cô mới có thể thuận lý thành chương để cho mình đi vào xưởng chế biến.

"Chuyện này thì tôi không biết." Tiểu Tiêu nhún vai: "Tôi lại không thể trở thành tổ viên của 'Tổ hạng mục quan trọng'."
 
Back
Top