Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 300: Chương 300



Nếu đoán không sai, thì sau khi rời khỏi công ty hai người đó đã tử vong vì nguyên nhân gì đó, vẫn chưa kịp về ký túc xá.

Ngày hôm qua Tô Dung đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện nên càng hiểu rõ, hai người đeo kính có lẽ cũng giống như hai người ngày hôm qua, bị quản lý mời vào xưởng chế biến.

Xưởng chế biến……

Mãi cho đến lúc này, nơi đó vẫn là nơi bọn họ không thể đặt chân đến. Tô Dung nghi ngờ rất có khả năng nguồn ô nhiễm đang ở xưởng chế biến, nhưng cô không hề có suy nghĩ muốn vào đó tìm kiếm.

Nơi đó vừa nhìn đã thấy vô cùng nguy hiểm, nếu không cần thiết, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm đường chết.

Thật ra lần này không hề giống với ký túc xá lúc trước, muốn đến xưởng chế biến thì phải được quản lý đồng ý. Ngay cả điều kiện để đến xưởng chế biến cô cũng không biết, nếu tùy tiện đi tìm quản lý rất có thể sẽ rơi vào bẫy.

Huống hồ có quản lý ở đó, lỡ như có nguy hiểm, cô cũng không thể trực tiếp sử dụng Thuật dịch chuyển dưới nước để chạy trốn. Lúc ấy có thể chạy, nhưng sau này thì sao? Cô vẫn phải đến công ty, sau khi trở về chắc chắn quản lý sẽ vì hành động này của cô mà nhắm vào cô.

Mất nhiều hơn được.

Ngồi xuống vị trí của mình, Tô Dung và bà Hoa cùng nhau bắt đầu làm việc. Bởi vì suy đoán ngày hôm qua, nên hôm nay khi nghe điện thoại, Tô Dung nghiêm túc lắng nghe lời khen của đối phương, không ngừng nhắc nhở bản thân, thịt trong đồ hộp là thịt bình thường, đừng tưởng tượng kỳ lạ.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại thứ nhất, nhìn điểm số, tổng cộng chỉ có thêm một điểm!

Nói cách khác suy đoán đêm qua của cô là đúng, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, thì sẽ không bị ô nhiễm, nói cách khác trình độ ô nhiễm sẽ rất thấp.

Chờ đến thời gian rảnh rỗi tiếp theo, Tô Dung nhỏ giọng nói những việc đã xảy ra ngày hôm qua cho bà Hoa nghe.

"…… Cho nên nói, quy luật là đúng, hôm nay theo lý thuyết sẽ có bốn người phải chết?" Nghe xong lời Tô Dung nói, bà Hoa lập tức nghĩ đến vấn đề này, bà ấy nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Vốn dĩ lúc này bà ấy muốn đi nghiệm chứ xem nếu rời khỏi vị trí quá mười phút thì sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nhưng đã có người ở tổ khác đi thử, chỉ cần chờ kết quả là được.

Vấn đề này Tô Dung đã suy nghĩ cả đêm, hiện tại đã có đáp án chính xác: "Nếu trên 100 điểm sẽ chết, dưới 100 điểm cũng chết, vậy 100 điểm thì sao?"

Bà Hoa lập tức hiểu rõ ý của cô: "Cháu muốn chúng ta duy trì mức điểm ở 100 sao? Thật ra bà cũng cảm thấy đây là điểm an toàn, nhưng hôm qua mới nhận ra."

Thật ra chuyện này cũng không khó suy nghĩ, nhưng vấn đề là từ lúc ban đầu bọn họ đã có được 100 điểm. Mà số điểm này lại hoàn toàn không xuất hiện trong quy tắc và dường như cũng không có tác dụng gì. Cho nên cho dù có người nghĩ như vậy, những cũng không ai muốn thử.

Mấy ngày hôm trước không nhận ra, cho đến buổi chiều ngày hôm qua, cho dù muốn thử cũng không thử được. Dù sao buổi chiều ngày hôm qua không đủ điểm để thử sức và tăng ca, lại cũng không thể để bản thân bị khiếu nại.

Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, hôm nay có thể thử một lần.

Tuy nhiên chuyện này không cần phải nói ra bên ngoài, nếu như tất cả mọi người đều có 100 điểm, mà 100 điểm thật sự sẽ không chết, vậy nếu quái đàm này lại xuất hiện chuyện quái dị gì đó thì phải làm sao?

Rất nhanh sau đó người thử nghiệm đã trở lại, áo sơ mi vui vẻ nói: "Nếu ở bên ngoài quá năm phút thì bị trừ 1 điểm, hơn mười phút thì bị trừ hai điểm, cứ vậy tính tiếp."

Nghe được kết quả thử nghiệm này, những người khác đều vui mừng quá đỗi. Ngoại trừ bị trừ điểm ít hơn, bọn họ cũng dễ dàng khống c.h.ế.t điểm hơn. Giống như hiện tại có không ít người có ý định muốn duy trì điểm số của mình ở mức 100, loại trừ 1 điểm như thế này thật sự khiến mọi người đều dễ dàng thực hiện mong muốn của mình.

Chỉ có Tô Dung trầm mặt xuống: "Có vấn đề."

"Làm sao vậy?" Bà Hoa nghi hoặc hỏi, bà ấy không thấy chỗ nào có vấn đề.

Tô Dung giải thích: "Giả thiết nếu 100 điểm là an toàn, hiện tại tất cả mọi người đều có điểm số vượt qua 100. Như vậy vì để mọi người không đạt được con số 100 này, theo lý thuyết trừ điểm càng nhiều, càng xảo quyệt thì càng tốt, như vậy chúng ta sẽ khó cân bằng hơn."

Nhưng nếu chỉ trừ một hai điểm như vậy, thì thật sự rất dễ khống chế điểm số. Cô có cảm giác quái đàm này đang đánh lừa họ, nhưng bất kỳ điều tra viên nào cũng biết việc này không có khả năng xảy ra.

Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề.

Cô nghi ngờ như vậy cũng rất có lý, bà Hoa suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi "Chẳng lẽ 100 điểm có vấn đề? Nếu đạt đến số điểm này sẽ xuất hiện nguy hiểm?"

"Không, có lẽ không phải như vậy." Tô Dung lắc đầu: "Ban đầu chúng ta có 100 điểm, nếu điểm số này thật sự có vấn đề, vậy ban đầu phải có người tử vong."

Hơn nữa cô không nghĩ rằng những suy đoán lúc trước của mình là sai. 100 điểm trở lên sẽ được mời đến xưởng chế biến, dưới 100 điểm sẽ rất bị động, 0 điểm thì sẽ trực tiếp bị sa thải, như vậy 100 điểm chính là vùng an toàn khác biệt với những số điểm khác.

Lúc này suy nghĩ của bà Hoa cũng bị trì trệ, thấy Tô Dung đã có ý tưởng, vội vàng truy vấn: "Vậy cháu cảm thấy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"

"Là bản thân việc đi ra ngoài quá thời gian có vấn đề." Tô Dung nói với vẻ chắc chắn, chuyện này chỉ có liên quan đến nó và điểm số, nếu vế sau không thành vấn đề, vậy chỉ có thể là vế trước có vấn đề.

Nghĩ như vậy, cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng hơn: "Bà nghĩ xem, nếu năm phút chỉ trừ 1 điểm, ngoại trừ khiến chúng ta dễ dàng khống chế điểm số, còn có ảnh hưởng gì không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 301: Chương 301



"…… Sẽ khiến thời gian chúng ta ở bên ngoài tăng cao hơn!" Bà Hoa cũng có suy nghĩ vô cùng nhạy bén nên chỉ cần suy nghĩ một chút, đã lập tức hiểu ra: "Dưới tình huống vượt quá thời gian, ở bên ngoài càng lâu, càng có khả năng gặp nguy hiểm!"

Tô Dung gật đầu đồng ý: "Cháu cũng nghĩ như vậy, cũng may điểm của hai chúng ta đều không quá cao, tiếp theo chỉ cần cố gắng kiếm thêm điểm ít một chút, sau đó lại đi ra ngoài giảm điểm là được."

Thời gian chậm rãi trôi đến 12 giờ trưa, lập tức phải đi ăn cơm. Cho đến hiện tại, các manh mối tìm được đều không có gì khác biệt, có lẽ cũng không tìm được manh mối có ích gì từ các cư dân ở đây nữa. Bà Hoa hỏi Tô Dung: "Hôm nay có muốn ăn cơm cùng nhau không?"

Trong lòng Tô Dung đã có tính toán nên không đồng ý: "Cháu định nhờ Phùng Ngọc Linh giải quyết vấn đề tăng ca của chúng ta."

Nghe vậy, bà Hoa hiếm khi trừng lớn hai mắt: "Giải quyết như thế nào?"

"Quy tắc đã nói thực tập sinh như chúng ta không thể từ chối quản lý, nhưng cũng không nói những người khác không thể đúng không?" Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Cháu nghĩ có lẽ Phùng Ngọc Linh có thể giúp chúng ta một phen."

Trong lúc ăn cơm trưa, cô nói chuyện này với Phùng Ngọc Linh: "Ngọc Linh, quản lý của bọn tôi muốn bọn tôi tăng ca. Nhưng cơ thể của tôi có chút không thoải mái, không muốn tăng ca chút nào."

"Vậy cậu cứ từ chối yêu cầu của quản lý Phương đi." Phùng Ngọc Linh gắp một đũa trứng gà cho vào miệng, thuận miệng nói.

Đã vượt qua bốn ngày trong quái đàm quy tắc này, đây là lần đầu tiên Tô Dung biết thì ra quản lý họ Phương "Nhưng mà không được, cậu cũng biết đấy, tôi là thực tập sinh. Nếu từ chối quản lý, cô ta không cho tôi thông qua kỳ thực tập thì phải làm sao bây giờ?"

"Điều này cũng đúng……" Phùng Ngọc Linh nhận ra có lẽ cô muốn nhờ mình giúp đỡ, vì thế buông chiếc đũa: "Tôi có thể làm gì không?"

Tô Dung gắp cho cô ấy một miếng thịt bò trong chén mình để lấy lòng: "Khi tan làm, làm phiền cậu đến quầy lễ tân, giúp tôi nói với quản lý là chúng ta đã có hẹn từ trước. Đúng rồi, tôi còn có một người bạn, bà ấy đã lớn tuổi, cũng không thích hợp tăng ca. Đến lúc đó cậu chỉ cần mang hai người chúng tôi đi là được."

Yêu cầu này cũng không quá khó, nhưng Phùng Ngọc Linh vẫn có chút khó xử: "Tôi đưa hai người đi trước mặt quản lý của hai người có phải không tốt lắm không?"

"Quản lý của chúng tôi đối xử với các nhân viên chính thức rất thân thiện." Tô Dung cố gắng khuyên, dùng biểu cảm cầu xin nhìn cô ấy: "Nếu cậu không giúp tôi, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ. Cầu xin cậu, Ngọc Linh, cậu là tốt nhất!"

Thật ra cô không hề nói dối, thái độ của quản lý đối với những nhân viên chính thức thật sự không hề tệ. Cho dù cô chưa từng thấy, nhưng suy đoán của cô cũng có căn cứ.

Quy tắc thứ mười trong quy tắc của thực tập sinh: Quản lý có trách nhiệm với nhân viên, thực tập sinh không thể từ chối yêu cầu sắp xếp công việc của quản lý.

Sau khi xác định quản lý không phải người đứng về phía các điều tra viên, Tô Dung liền xem kỹ quy tắc một lần nữa. Cô dễ dàng phát hiện cách chơi chữ mà "Nó" để lại.

"Quản lý có trách nhiệm với nhân viên", thực tập sinh như bọn họ cũng không tính là nhân viên có đúng không? Tô Dung nghĩ có lẽ là không tính, dù sao bọn họ cũng không phải nhân viên chính thức.

Cho nên nếu quản lý có trách nhiệm với nhân viên, có lẽ thái độ đối với nhân viên cũng sẽ không tệ, ít nhất cũng sẽ đối xử tốt hơn đối với những thực tập sinh như bọn họ.

Thấy cô cầu xin như thế, Phùng Ngọc Linh bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy được rồi, để tôi đi thử xem. Nhưng mà nếu quản lý không đồng ý thì tôi cũng không nói thêm gì giúp cậu đâu."

"OK! Rất cảm ơn cậu!"

Ăn cơm trưa xong, Tô Dung không trở về ngay mà đi dạo một vòng quanh các bộ phận khác, hỏi thăm các quy tắc của bọn họ.

Ngoại trừ việc phải hoàn thành công việc được giao, không được bị khiếu nại quá nhiều lần ra thì cũng không còn yêu cầu nào khác. Cuối cùng cô cũng yên tâm, nếu cô đoán không sai, yêu cầu thông quan chính là khi tổng kết vào ngày thứ năm, điểm số phải được duy trì ở con số 100, không bị khiếu nại quá ba lần.

Đương nhiên tất cả đều dựa trên tiền đề bọn họ có thể sống sót đến ngày thứ năm.

Hôm nay khi tan làm sẽ có hoạt động tăng ca, theo Tô Dung đoán, có lẽ sẽ rất khó sống sót. Phải xem những người khác có nghĩ ra phương pháp giống cô hay không.

Tất nhiên, cô sẽ không nói phương pháp này ra cho những người đó biết.

Có lẽ quản lý sẽ cho phép một hai người được người của bộ phận khác cứu đi, nhưng không có khả năng cho phép tất cả mọi người đều dùng cách này để trốn thoát. Nếu thật sự tất cả mọi người đều dùng phương pháp này, nói không chừng quản lý sẽ dùng gậy trực tiếp đánh c.h.ế.t bọn họ, đến lúc đó không ai có thể rời đi.

Mắt thấy sắp đến giờ, Tô Dung trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng. Bà Hoa cũng đã trở lại, biểu cảm của bà ấy không tốt lắm. Thấy Tô Dung trở về lập tức nhỏ giọng nói với cô: "Bà thấy hình như Tiểu Hồ đã nổi điên nói năng lộn xộn ở bên ngoài, Thần Thần ở bên cạnh đã đi tìm quản lý, sau đó quản lý đã mang cậu ta đi."

Tiểu Hồ chính là áo sơ mi, Thần Thần chính là váy vàng - đồng đội của anh ta.

Quy tắc thứ năm của bộ phận chăm sóc khách hàng nếu có đồng nghiệp đột nhiên nói những điều vô nghĩa, vậy có thể là do công việc quá căng thẳng dẫn đến tinh thần thất thường. Đừng quan tâm đến những gì đối phương nói, hãy gọi quản lý đến xử lý.

Thần Thần mặc váy vàng chắc chắn đã tuân thủ quy tắc này, cho nên mới gọi quản lý đến giúp đỡ. Nhưng Tô Dung biết, quy tắc này là sai, gọi quản lý đến chính là một cách làm sai lầm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 302: Chương 302



Tiểu Hồ, chàng trai mặc áo sơ mi đã bị quản lý đưa đi, có lẽ hiện tại đã lành ít dữ nhiều

Tuy nhiên nói thật cũng chưa chắc Thần Thần không biết hành động này có vấn đề, dù sao cũng đã biết quản lý không đứng về phía bọn họ, một khi đã như vậy, tìm quản lý giúp đỡ thì có tác dụng gì chứ? Sở dĩ cuối cùng cô ta lựa chọn gọi quản lý đến giúp đỡ, có lẽ nguyên nhân là vì không muốn làm ảnh hưởng đến mình.

Thấy cô trầm tư, bà Hoa cũng không làm phiền cô. Đúng lúc nhìn thấy váy vàng nhíu chặt mày trở về, bà ấy cao giọng hỏi: "Thần Thần, quản lý nói gì với cháu?"

Nghe vậy, sắc mặt Thần Thần, không ngờ rằng những người khác lại nhìn thấy chuyện này. Tuy nhiên cũng may cô ta không liên quan gì cả, điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta thở dài: "Không biết vì sao Tiểu Hồ lại đột nhiên nói năng lộn xộn, nói linh tinh rằng xung quanh anh ta toàn là đồ đóng hộp, rất ghê tởm, còn không ngừng giơ tay múa chân, giống như kẻ điên vậy. Cháu có chút sợ hãi, lại nhớ ra đây không phải là tình huống mà quy tắc đã nhắc đến sao? Sau đó liền nhanh chóng chạy đi tìm quản lý, quản lý nói một câu ‘Cô làm tốt lắm, hắn bị sa thải ’, sau đó liền mang anh ta đi."

Xung quanh toàn là đồ đóng hộp… Đây rõ ràng là ảnh hưởng do quỷ quái gây ra. Nhưng vì sao lại như thế? Rõ ràng Tiểu Hồ và Thần Thần đi cũng nhau, nhưng Thần Thần không sao cả, còn Tiểu Hồ lại xảy ra chuyện.

Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu: "Điểm của Tiểu Hồ và cô chênh lệch bao nhiêu?"

Xét thấy trước mắt điểm của Tô Dung và bà Hoa thấp nhất trong tất cả mọi người, nên cũng không cần lấy điểm của người khác, nên Thần Thần thành thật trả lời: "Tôi là 113 điểm, còn anh ta thì 105 điểm."

Điểm này cũng không quá cao, nhưng nếu Tô Dung nhớ không lầm, ngày hôm qua khi tan làm, điểm của hai người này cũng không thấp như vậy. Nói chính xác hơn, ngoại trừ hai người đã c.h.ế.t thì điểm của hai người này chính là cao nhất.

Theo lý thuyết qua một ngày, điểm sẽ càng cao hơn chứ không thể thấp xuống như thế. Dưới tình huống không bị khiếu nại ——

"Hôm nay các người đã vượt quá bao nhiêu thời gian?"

Nhận ra dường như cô đang phân tích nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tiểu Hồ, Thần Thần cũng trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại: "Hình như là…… Hơn 50 phút, Tiểu Hồ nhiều hơn tôi một chút, chắc chắn sẽ hơn 1 tiếng."

Nghe đến đó, sao Tô Dung còn không hiểu chứ? Bà Hoa trước đó đã cùng cô suy luận về hậu quả của việc vượt quá thời gian cũng đã hiểu ra, mở miệng nói: "Sở dĩ Tiểu Hồ biến thành như vậy, có lẽ là bởi vì hai người ở bên ngoài vượt quá thời gian quá lâu không trở về."

"Cái gì?!" Vẻ mặt Thần Thần vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: "Không phải nếu ở bên ngoài quá lâu vượt quá thời gian cho phép chỉ bị trừ điểm thôi sao? Sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì tìm được manh mối gì sao?"

Nói xong, cô ta lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa đáng thương, tiến đến gần bà Hoa, bất lực nói: "Bà Hoa, có thể xin bà thương xót, nói cho cháu biết rốt cuộc là có chuyện gì không?"

Tất nhiên bà Hoa nhận ra cô ta cố ý tỏ ra yếu thế để lấy được tin tức, tuy nhiên tin tức này cũng không có gì phải giấu giếm. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Tô Dung, bà ấy nói ra những gì Tô Dung đã suy luận lúc nãy.

Bởi vì là bà ấy nói, tất nhiên Thần Thần cho rằng đây là do bà ấy suy luận. Điều này cũng giống như suy đoán lúc đầu cô ta dành cho bà Hoa—— một bà lão vô cùng thông minh.

Tròng mắt chuyển động, Thần Thần ngồi xuống bên cạnh bà Hoa. Vị trí đó vốn dĩ là của người đàn ông đeo kính, nhưng thì khi người đàn ông đeo kính c.h.ế.t thì vẫn luôn bị bỏ trống.

Thấy hai người nhìn mình, Thần Thần lập tức giải thích: "Dù sao có lẽ đồng đội của cháu cũng không về được, ngồi ở đâu cũng giống nhau thôi, cháu cứ ngồi ở đây là được. Ngồi gần bà Hoa một chút cháu cũng yên tâm hơn. Hai người không để ý chứ?"

Rất rõ ràng, Thần Thần muốn ôm chặt đùi của bà Hoa, tranh thủ dựa vào suy luận của bà ấy để thông quan. Tiểu xảo nhỏ này thật sự yếu đuối bất kham trong mắt hai người Tô Dung, tuy nhiên hai người cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu không quan tâm đến cô ta nữa. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc hai người thông quan, giúp một chút cũng không sao cả.

Rất nhanh sau đó những người khác cũng đã trở lại, nhạy bén nhận ra Tiểu Hồ đã biến mất. Có kinh nghiệm được dạy dỗ lần trước, hiện tại đối với việc người nào đó biến mất, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không hẹn mà cùng lựa chọn dò hỏi đồng đội Thần Thần của Tiểu Hồ.

Tất nhiên Thần Thần rất vui vẻ khi bán được ân tình này, kể lại những việc đã xảy ra và những suy luận của bà Hoa cho mọi người nghe, cuối cùng lại thành khẩn nói đây là suy luận của bà Hoa, nếu mọi người muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn bà Hoa đi.

--------------------

Không thể không nói, cô ta làm như vậy thật sự chu đáo mọi mặt, khiến mọi người vô cùng vừa lòng. Tuy rằng những người khác biết đây là suy luận của bà Hoa, nhưng dù sao người đồng ý nói ra cũng là Thần Thần, tất nhiên sẽ có thêm chút hảo cảm đối với cô ta. Còn bà Hoa thì sao, thấy Thần Thần không hề ôm hết công lao về mình, còn thành thật kể công của bà ra, tất nhiên cũng sẽ không để ý nhiều.

Nhưng thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ, cô ta không hề hỏi ý kiến của bà hoa, đã lập tức nói hết những suy đoán của bà ấy ra, thật sự không lễ phép.

Chẳng qua người bình thường rất hiếm khi nghĩ ra mà thôi.

Thật ra Thần Thần cũng không muốn làm như vậy, muốn ôm đùi cũng phải ôm đùi của người mạnh nhất. Cô ta hiểu rõ kết quả cuối cùng của việc cố gắng lấy lòng hai bên là mất cái này được cái kia, cả hai bên đều sẽ có sự bất mãn với cô ta.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 303: Chương 303



Nhưng không còn cách nào khác, đồng đội của cô ta đã chết, hiện tại các điều tra viên ở đây chỉ còn số lẻ, chỉ có một mình cô ta không có đồng đội, chính là người yếu thế nhất.

Đừng thấy ngoài mặt mọi người tỏ ra hòa khí với nhau, nhưng đã trải qua nhiều quái đàm như vậy, Thần Thần đã sớm cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g ở bên trong. Đặc biệt là dưới tình huống xuất hiện sự cạnh tranh, người yếu thế nhất rất có thể sẽ trở thành pháo hôi bị vứt bỏ.

Cho nên cô ta cần phải lấy lòng những người khác, để bọn họ không lấy cô ta ra khai đao. Nếu Tiểu Hồ vẫn còn ở đây, cô ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, dù sao dưới tình huống như thế này, tiểu đội của bọn họ đang chiếm ưu thế.

Đáng tiếc không có nếu.

Nhìn thấy biểu cảm của cô ta thay đổi, Tô Dung chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút cũng biết được Thần Thần đang nghĩ gì. Đối với thái độ tự cứu lấy mình nhưng không ảnh hưởng đến người khác như thế này, cô luôn có thái độ ủng hộ. Cho nên dù Thần Thần có hiềm nghi chiếm đoạt công lao của người khác, nhưng cô và bà Hoa cũng không hề phản bác cô ta.

Sau khi nghe xong những lời Thần Thần nói, vẻ mặt của mọi người vô cùng kinh ngạc. Mũ đỏ không nhịn được oán giận nói: "Bị khiếu nại cũng không được, ở bên ngoài cũng không được, vậy chúng ta phải làm sao để bị trừ điểm đây? Dựa theo tình huống hiện tại, chẳng lẽ mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm của mình càng ngày càng cao sao!"

Phải biết rằng hiện tại điểm của bọn họ rất cao, hơn nữa vì nhiệm vụ mỗi ngày nên bọn họ đều được cộng thêm điểm, nếu không thể bị trừ điểm, chỉ sợ điểm mà bọn họ tích lũy được sẽ càng ngày càng cao.

Đến lúc này, có ai không biết điểm càng thấp thì càng tốt chứ. Muốn sống sót, nếu không thể tự giảm điểm của mình, thì cũng chỉ có thể dùng vũ lực để cộng điểm thêm cho người khác.

Tới lúc đó, toàn bộ bộ phận chăm sóc khách hàng, chỉ sợ sẽ chướng khí mù mịt.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng ngồi ở chỗ của mình để suy nghĩ đối sách.

Sốt ruột là một chuyện, nhưng nên hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Đến thời gian làm việc, mọi người lại bắt đầu khí thế ngất trời nghe điện thoại.

Trong khoảng thời gian trống khi nghe điện thoại, Tô Dung chống cằm im lặng tự suy nghĩ. Đã biết nguyên nhân tử vong của Tiểu Hồ là vì ở bên ngoài quá lâu, có khả năng giới hạn là một tiếng.

Như vậy nói cách khác mỗi ngày bọn họ chỉ có thể dựa vào việc ở bên ngoài quá thời gian để bị trừ 12 điểm.

Mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất sẽ được cộng thêm 10 điểm, hai ngày chính là 20 điểm. Hiện giờ cho dù là Tô Dung có điểm ít nhất, cũng khoảng 110 điểm, đây là điểm được tính dưới tình huống chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay. 12 điểm trừ khi ở bên ngoài vượt quá thời gian không thể khiến điểm của bọn họ trở về mức 100 điểm trong hai ngày sau.

Nhưng điều này cũng khiến Tô Dung tin chắc rằng, 100 điểm chính là điểm an toàn. Rốt cuộc nếu giới hạn không phải là 100 điểm, quái đàm này cũng sẽ không trăm phương nghìn kế cản trở việc họ đạt được 100 điểm.

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, khiến cô dù có suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra cách hạ điểm xuống điểm an toàn chứ?

Không nghĩ ra được, vậy rất có thể là phương hướng đã sai rồi. Tô Dung lại lần nữa nhớ lại miêu tả của Thần Thần trước khi Tiểu Hồ bị đưa đi.

Tiểu hồ nói năng lộn xộn trước, sau đó mới dùng tay giơ loạn trong không khí.

Có thể chắc chắn rằng, hai hành động này đều là vì anh ta đã rơi vào ảo giác. Như vậy điều cần phải điều tra chính là anh ta đã nhìn thấy gì, và những thứ đó có mục đích gì.

Thần Thần nói, Tiểu Hồ đã nhắc đến đồ đóng hộp, anh ta nhìn thấy rất nhiều đồ đóng hộp, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ đều đã được mở ra, nếu không anh ta cũng không cho rằng đồ đóng hộp "Ghê tởm".

Đối với những người có điểm cao hơn 100, đồ đóng hộp đều rất ghê tởm.

Hành động dùng tay giơ loạn tiếp theo có thể là do muốn đẩy đống đồ hộp qua một bên, đi đến nơi an toàn. Nếu Thần Thần không gọi quản lý đến, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Dưới tình huống không có bất kì manh mối nào, cho dù là Tô Dung cũng không thể nghĩ ra được.

Nhưng cô đột nhiên nhận ra, nếu quản lý đã tuyên án tử hình cho Tiểu Hồ, như vậy suy đoán theo logic, trước khi quản lý đến, rất có thể Tiểu Hồ vẫn còn khả năng cứu được!

Suy nghĩ này khiến ánh mắt cô sáng ngời, những vấn đề khiến cô hoang mang lúc trước cũng trở nên thông suốt và tìm được đáp án. Ngoại trừ việc bị khiếu nại và ở bên ngoài quá thời gian quy định, có khả năng thật sự không có cách khác để bị trừ điểm.

Thật sự không thể bị khiếu nại quá số lần, cho nên không thể làm nhiều. Nhưng ở bên ngoài quá thời gian quy định thì có thể, vì hậu quả xấu mà nó mang đến có cách để giải quyết.

Nhưng phải giải quyết như thế nào đây?

Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Tô Dung nói suy nghĩ này cho bà Hoa nghe: "Bà Hoa, bà nói xem lúc trước khi chúng ta không đủ 100 điểm và rời vào ảo giác thì có biện pháp giải quyết. Vậy rơi vào ảo giác khi ở bên ngoài vượt quá thời gian quy định thì có thể cũng có biện pháp giải quyết hay không?"

Thần Thần ở một bên cũng nhích qua nghe cùng, cô ta chỉ cho rằng Tô Dung đột nhiên nảy ra sáng kiến, nhưng cũng bắt đầu tự suy nghĩ: "Không phải quy tắc đã nói nếu gặp phải tình huống này thì phải gọi quản lý đến sao?"

Nếu không cô ta cũng sẽ không đi tìm quản lý trợ giúp.

"Nhưng không phải quản lý đã tuyên bố Tiểu Hồ bị sa thải ngay tại chỗ sao?" Bà Hoa lắc đầu: "Việc này thể hiện rõ, trong quy tắc này có một nội dung là sai, chỉ sợ gọi quản lý không phải là giải pháp tối ưu, ngược lại chính là một phần quan trọng để đẩy Tiểu Hồ vào con đường chết."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 304: Chương 304



Thần Thần có ý định giãy giụa: "…… Nhưng mà, nhưng mà lỡ như Tiểu Hồ rơi vào ảo giác sẽ gây ra uy h.i.ế.p với chúng ta, quy tắc muốn quản lý đến là vì muốn bảo vệ chúng ta thì sao?"

Thật ra suy đoán này cũng rất hợp lý, Tiểu Hồ rơi vào ảo giác rất có thể đã bị ô nhiễm, việc người bị ô nhiễm làm hại những người khác là điều rất bình thường. Rất có khả năng vì quy tắc muốn lẩn tránh tình huống này, nên mới yêu cầu bọn họ gọi quản lý đến để sa thải nhân viên đã rơi vào ảo giác.

Thấy bà Hoa đã có dấu hiệu bị thuyết phục, Tô Dung đúng lúc mở miệng: "Hả? Vậy mà quản lý lại đến bảo vệ chúng ta sao?"

Lời này vừa ra, hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi, đã là ngày thứ tư, tất cả mọi người đều biết chắc chắn quản lý sẽ không đứng về phía các điều tra viên. Cô ta không tàn sát các điều tra viên đã là không tệ rồi, còn vọng tưởng cô ta sẽ bảo vệ các điều tra viên sao?

Bà Hoa cũng nghĩ ra chứng cứ: "Quy tắc đã nói quản lý có trách nhiệm với nhân viên, nhưng chúng ta là thực tập sinh cũng không thể xem là nhân viên đúng không?"

Nhận ra có thể mình đã hại đồng đội, sắc mặt Thần Thần trở nên trắng nhợt, nói không ra lời. Thật ra cô ta cũng không có bao nhiêu áy náy. Dù sao ai bảo Tiểu Hồ lại là người c.h.ế.t đầu tiên chứ? Lúc trước hoàn toàn không có trường hợp nào để cô ta suy đoán quy tắc đó là sai. Thần Thần dám khẳng định, nếu tình huống đổi ngược lại, Tiểu Hồ cũng sẽ không chút do dự đi tìm quản lý.

Sở dĩ biểu cảm khó coi, là vì cô ta nhận ra vừa rồi bản thân cách cái c.h.ế.t rất gần. Lỡ như sáng nay cô ta đi trước làm thử nghiệm việc ở bên ngoài quá thời gian quy định, ở bên ngoài nhiều thêm mười phút, rất có thể người c.h.ế.t hiện tại chính là cô ta.

Ngay cả Tô Dung cũng có thể nhận ra quy tắc này là sai, nhưng cô ta lại không nhận ra. Ở mức độ nào đó, điều này khiến Thần Thần nghi ngờ không biết bản thân có thật sự có thể sống sót rời khỏi quái đàm quy tắc này không.

Hai người bên cạnh cũng không chú ý đến sự thấp thỏm của cô ta, bà Hoa hiểu Tô Dung đột nhiên nói như vậy rất có thể là vì đã nghĩ ra điều gì đó, vì thế nói: "Bà cũng cảm thấy sau khi rơi vào ảo giác sẽ có cách để thoát ra, nếu không thì phải thông quan thế nào đây?"

"Chỉ có tự mình thử xem?" Tô Dung nghiêng đầu, chủ động nói: "Cháu đi thử."

Quyết định này của cô thoạt nhìn thì có vẻ l* m*ng, nhưng thật ra lại là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận. Sau khi rơi vào ảo giác rất có thể sẽ bị khống chế, việc này cũng có thể xem như phương pháp phòng ngừa hiệu quả việc cô tự tổn thương mình trong ảo giác.

Sự xuất hiện của quản lý đồng nghĩa với cái c.h.ế.t của người đang bị ảo giác, nói cách khác trước khi quản lý đến, cô vẫn có một khoảng thời gian nhất định để tự cứu lấy chính mình.

Dựa theo lời kể của Thần Thần, quản lý không thể cảm nhận được việc ai đã rơi vào ảo giác, phải đợi có người đến gọi mình mới biết được. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là như thế. Cho nên thời gian mà cô có cũng không hề ít.

Dưới sự giúp đỡ của những điều kiện này, cô mới dám tự mình thử nghiệm.

Thật ra Thần Thần không biết cô suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng Tô Dung có lá gan lớn, liều lĩnh và táo bạo. Việc này đối với những người thích nghe ngóng như cô ta là chuyện rất tốt, thật ra cô ta rất sợ Tô Dung và bà Hoa cùng nhau ép cô ta làm thử nghiệm.

Nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là cô ta đánh giá cao Tô Dung. Làm sao người này lại có tâm tư như vậy được chứ?

Không giống với cô ta, bà Hoa rất lo lắng: "Có thể được không? Lỡ như có nguy hiểm thì phải làm sao? Hoa Hoa, nếu không thì cháu vẫn nên suy xét lại đi."

"Không cần." Tô Dung lắc đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn bà Hoa: "Cháu cảm thấy cháu có thể."

Ánh mắt này khiến bà Hoa đột nhiên nhận ra cô gái trước mặt bà ấy không chỉ là một cô gái thông minh bình thường, hiện tại cô còn chính là điều tra viên "Cà Phê" vô cùng nổi tiếng. Được mọi người biết đến vì liên tục tiêu diệt nguồn ô nhiễm, liên tiếp thông quan sáu quái đàm.

Bà ấy có lý do gì để không tin tưởng cô chứ?

Nghĩ đến đây, bà Hoa gật đầu tin tưởng: "Được, cháu đi đi. Nhưng chờ sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi lại đi."

Bà ấy nói như vậy không phải là vì sợ lỡ như Tô Dung gặp chuyện thì bà ấy không thể hoàn thành nhiệm. Dù sao bên cạnh vẫn còn có Thần Thần vội vàng muốn trở thành đồng đội của bà ấy.

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng dễ dàng thực hiện thử nghiệm hơn. Không có nỗi lo về sau, cũng không cần lo lắng chậm trễ thời gian.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận mười cuộc gọi thì đã là bốn giờ chiều, trong khoảng thời gian trống khi chờ điện thoại, Tô Dung đã ra ngoài rất nhiều lần cho hết thời gian.

Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian cô ở bên ngoài đã vượt quá hai mươi phút.

Bà Hoa đi theo cô ra bên ngoài đợi 40 phút.

Thời gian một tiếng vừa đến, đầu óc và cả người Tô Dung đột nhiên "ong" lên một tiếng, vô thức nhắm mắt lại. Một mùi hương cực kỳ khó chịu xông vào mũi cô, hỗn hợp mùi cá, mùi m.á.u tươi, mùi hư thối …… Cùng với các loại mùi khó ngửi khác.

Tất nhiên những mùi vị này không thể âm với âm thành dương được, trong nháy mắt khi tất cả những mùi hương này xông vào mũi, suýt chút nữa Tô Dung đã không nhịn được phun ra một tiếng: "Oẹ!"

Cô dùng một tay xoa ngực, mở to mắt. Chỉ nhìn thấy xung quanh cô chất đầy đồ đóng hộp thịt tươi nhỏ.

Những miếng thịt trong đồ đóng hộp đều nửa sống nửa chín kèm theo tơ máu, không phải màu hồng mà là màu xanh đen, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta mất đi cảm giác ngon miệng. Những con giòi tràn đầy trong hộp, vui vẻ bò tới bò lui trên miếng thịt yêu thích của chúng. Nước thịt có màu hồng xám bên trên còn có những vật thể trôi nổi màu xanh xám không biết là thứ gì. Bốn phía vang lên tiếng ầm ầm của ruồi bọ, tham lam mơ ước thịt trong đồ đóng hộp.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 305: Chương 305



Thậm chí Tô Dung còn nhìn thấy t.h.i t.h.ể hoàn chỉnh của một con gián trong đồ đóng hộp.

Dạo qua một vòng, cô có cảm giác bản thân đầu váng mắt hoa. Tất cả mọi thứ xung quanh cô đều là đồ đóng hộp khiến người ta ghê tởm, những chỗ nhìn thấy, những thứ ngửi được, những nơi tay chạm vào đều khiến cô cảm thấy cô cùng ghê tởm, cô gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi địa ngục đồ đóng hộp này.

Không, không đúng.

Tô Dung lắc lắc đầu óc, nhắm mắt lại, một tay dùng sức ấn trên huyệt Thái Dương, cố gắng phớt lờ sự khó chịu do mùi hôi thối gây ra.

Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề. Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề. Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề……

Liên tục lẩm bẩm vài lần, nhưng mùi hôi thối trong mũi vẫn không biến mất. Tô Dung mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là đồ đóng hộp khiến người ta buồn nôn.

Chẳng lẽ chỗ này không phải ảo giác? Đầu óc của cô đã không đủ tỉnh táo, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi không có đồ hộp. Cô không thể không đẩy vô số đồ đóng hộp bên cạnh đi, cố gắng đi về phía trước.

Nhưng dường như có thứ gì đó đang ngăn cản cô, khiến cô không thể nào hành động.

Cô muốn thoát khỏi thứ đã ngăn cản mình! Tô Dung có ý định lấyXẻng phệ linh ra. Nhưng ngay khi cô có động tác, Tô Dung lập đột nhiên nhớ ra, hình như cô đang ở trong ảo giác!

Đúng vậy, cô vẫn đang ở trong ảo giác, tất cả ở đây đều là giả.

Tô Dung nói như thứ với chính mình, trong đầu lại đột nhiên có một âm thanh nói với cô: "Mấy thứ này chân thật như thế, sao lại là giả được chứ? Những ký ức lúc trước của cô mới là giả, nhanh chóng rời khỏi biển đồ đóng hộp này đi!"

Hiện tại Tô Dung còn có thể dùng lý trí để nhắc nhở bản thân đây là ảo giác, nhưng cô không chắc chắn lý trí của mình có thể duy trì được bao lâu.

Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp rời khỏi đây!

Tô Dung nhíu chặt mày, trong đầu lại không ngừng nhớ lại các quy tắc. Quy tắc trong quái đàm chính là những quy tắc bọn họ có thể dựa vào đó để sống sót, có lẽ con đường sống của cô đang nằm trong quy tắc.

Khi nhớ lại nội dung thứ chín trong quy tắc của thực tập sinh Người có điểm thấp hơn 100 thì không thể ăn đồ đóng hộp, cao hơn 100 thì có thể ăn. , cuối cùng cô dừng lại.

Đây chính là quy tắc thứ hai liên quan đến đồ đóng hộp.

Quy tắc đầu tiên chính là giao đồ đóng hộp cho quản lý, nhưng cô biết quy tắc đó là sai. Cho nên đồ hộp mà cô có được cô luôn giữ trong tay.

Còn trong quy tắc số 9, đầu óc Tô Dung không còn tỉnh táo, cố gắng tự suy nghĩ —— hậu quả của việc người có điểm thấp hơn 100 ăn đồ đóng hộp chính là cái chết, Lý Chí đã giúp bọn họ nghiệm chứng điều này.

Được, quy tắc này không có gì phải suy nghĩ nữa, tiếp tục nhớ lại……

Không đúng!

Cô đột nhiên mở to hai mắt.

Nửa câu sau thì sao? Cô chỉ suy nghĩ nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau thì sao? Thực tập sinh có điểm từ 100 trở lên có thể ăn đồ đóng hộp, điều này có ích lợi gì sao?

Tô Dung đột nhiên nhớ đến "quái đàm quy tắc xe taxi" rất lâu trước đó, tình huống của chỗ đó vô cùng giống ở đây —— radio trên xe.

Radio trên xe có hai kênh, một là kênh tin tức, hai là kênh âm nhạc.

Trong quy tắc chỉ nói nếu bật kênh tin tức sẽ khiến khách hàng phát cuồng, lại hoàn toàn xem nhẹ tác dụng của kênh âm nhạc.

Sau khi nghiệm chứ, cô đã xác định kênh âm nhạc vừa lúc có tác dụng tương phản với kênh tin tức, có thể làm suy yếu thực lực của những khách hàng quỷ quái.

Vậy không phải đồ đóng hộp cũng sẽ như thế sao?

Nhìn đống đồ hộp tanh tưởi tràn đầy xung quanh, Tô Dung tùy tiện cầm một cái trong tay, mày nhíu chặt. Đồ đóng hộp này thật sự có thể ăn sao?

Ngoại trừ nguyên nhân vẻ bề ngoài của đồ đóng hộp này quá ghê tởm, còn có một nguyên nhân khiến Tô Dung băn khoăn, vì cô biết rõ đây là ảo giác.

Bản thân những thứ trong ảo giác không hề chân thật, cho dù thật sự giống với suy đoán của cô, ăn đồ đóng hộp có thể thoát khỏi ảo giác, nhưng những đồ đóng hộp do ảo giác này chế tạo ra thật sự có thể ăn sao?

Khoan đã! Ai nói cô chỉ có thể ăn đồ đóng hộp trong ảo giác!

Tô Dung bỗng nhiên nảy ra ý kiến, mở miệng nói: "Bà Hoa, bà còn ở bên cạnh cháu không? Làm phiền bà lấy một lon đồ đóng hộp, mở ra rồi đặt lên tay cháu."

Lời này vừa nói xong không bao lâu, trên tay cô đột nhiên xuất hiện một lon đồ đóng hộp.

Đồ đóng hộp này chính là thứ ghê tởm nhất mà cô từng thấy, bởi vì bên trong đồ hộp không phải là loại thì quái quỷ gì, mà chính là phôi thai trẻ em.

Trước đây Tô Dung đã từng nhìn thấy thứ này, thế giới nguyên bản của cô không hề thiếu những kẻ khốn tội ác tày trời thích ăn phôi thôi trẻ em. Vì điều tra vụ án, tất nhiên cô đã nhìn thấy không ít.

Hiện giờ bên trong đồ hộp không phải một phôi thai trẻ em hoàn chỉnh, chỉ có một cái đầu còn chưa thành hình thôi.

Có lẽ bởi vì để quá lâu nên không còn tươi nữa, hiện ra màu xanh xám, lẫn trong nước sốt đỏ tươi, mùi tanh tưởi khiến người ta muốn nôn khan.

Những thứ đồ hộp trước đó Tô Dung còn có thể nhịn được, nhưng cái này thì cô thật sự không thể nhịn được, dùng tay che n.g.ự.c bắt đầu nôn mửa.

Lấy phôi thai trẻ con làm đồ ăn, sao lai tàn nhẫn như vậy?

Nhưng hiện tại càng tàn nhẫn hơn chính là cô phải ăn thứ đồ này vào miệng, vất vả lắm mới ngừng nôn mửa nhưng suy nghĩ này lại thiếu chút nữa khiến cô nôn ra. Nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhìn cái đầu không tay không chân trong hộp, Tô Dung cắn chặt răng, trực tiếp đổ thứ đó vào miệng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 306: Chương 306



Kết cấu mềm mại không hề cứng, khi tiến vào miệng lập tức có mùi rỉ sắt kết hợp với tanh tưởi đập vào mặt, Tô Dung bắt buộc bản thân không được nghĩ nhiều, cố gắng nuốt xuống bụng. Đôi mắt trắng dã, gần như sắp ngất xỉu.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được, vừa mở mắt ra, đồ hộp xung quanh đã hoàn toàn biết mất. Bà Hoa đỡ lấy bả vai cô, gương mặt lo lắng nhìn cô.

Trên tay cô là một cái hộp rỗng, bên trong chỉ còn một chút thịt vụn.

Điểm hiện tại của Tô Dung là 102 điểm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chỉ cần khấu trừ 10 điểm khi hoàn thành nhiệm vụ cộng thêm 2 điểm này, cũng chính là 12 điểm, chỉ cần ra ngoài 1 tiếng là có thể trừ được.

Hôm nay cô đã gặp nguy hiểm một lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp lại lần thứ hai. Cho nên cô vẫn còn có thể ở bên ngoài thêm một lúc nữa, tranh thủ giảm thêm nhiều điểm, để phòng ngừa việc ngày mai lại gặp phải tình huống này.

"Cháu khỏe không Hoa Hoa?" Thấy dường như cô đã tỉnh táo lại, bà Hoa vội vàng hỏi.

"…… Cháu không sao." Sắc mặt Tô Dung trắng bệch, trước mắt đây chính là lúc cô suy yếu nhất trong quái đàm này: "Trước tiên cứ đỡ cháu về đã, có nước không? Thuận tiện lấy giúp cháu bình nước ạ"

Thậm chí hiện tại cô còn không dám nuốt nước miếng, chỉ sợ sẽ cảm nhận được mùi vị còn lại trong khoang miệng.

Bà Hoa đỡ cô lại chỗ ngồi, rót một ly nước cho cô. Bộ phận chăm sóc khách hàng có máy lọc nước, cũng có trang bị ly giấy, dùng rất tiện.

Tất nhiên những người khác cũng nhìn thấy được dáng vẻ suy yếu thảm hại của Tô Dung, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, có thể nói Tô Dung vô cùng may mắn trong quái đàm này, rõ ràng không thông minh lắm, nhưng vẫn không chết.

Nhưng sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này?

Áo thun đen nhạy bén nhận ra có chuyện gì đó không đúng: "Hoa Hoa, vừa rồi cô gặp phải chuyện gì?"

Nghe thấy bọn họ hỏi, Tô Dung lập tức bày ra dáng vẻ nóng lòng muốn kể: "Các người không biết đâu, vừa rồi tôi nhìn thấy một nhân viên ăn đồ đóng hộp đó. Đồ đóng hộp đó… Ghê tởm muốn chết! Tôi nhìn thôi cũng muốn nôn."

Mọi người đều biết sau khi điểm cao hơn 100, nhìn thấy đồ đóng hộp sẽ rất ghê tởm. Đặc biệt là Tô Dung vừa nhìn chính là loại người chưa trải sự đời, bị ghê tởm cũng là chuyện bình thường. Mọi người tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, cũng không chú ý đến cô nữa. .

Chỉ có Thần Thần, bởi vì lúc trước đã nghe bọn họ thảo luận, nên biết được Tô Dung đã đi làm gì. Nhìn thấy Tô Dung trở lại, ban đầu cô ta còn ngạc nhiên vì không ngờ rằng Tô Dung vẫn có thể sống sót trở về.

Khi nghe thấy Tô Dung nói dối, cả người cô ta sửng sốt, ánh mắt trở nên tối tăm không rõ. Cô ta đã thông quan nhiều quái đàm như vậy, lúc này Tô Dung giấu giếm mọi người chắc chắn là vì đã tìm ra được manh mối gì đó.

Đơn giản chính là một khi manh mối này bị lộ ra ngoài, rất có thể sẽ tổn hại lợi ích của cô.

Nhưng manh mối duy nhất mà cô có được lúc này, chính là làm thế nào để thoát khỏi ảo giác giống như Tiểu Hồ đã gặp phải.

Nói cách khác thoát ra không thể để nhiều người biết, nếu không sẽ tổn hại đến lợi ích của cô.

Phương pháp nào lại tổn hại đến lợi ích của cô? Nếu đúng là như vậy, cô có nói cho cô ta biết không?

Sau khi đối phó với những người khác xong, Tô Dung ngồi ở chỗ của mình, không trực tiếp mở miệng, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Thần Thần: "Một đạo cụ quái đàm, tôi giúp cô giải quyết vấn đề này."

Nghe vậy, Thần Thần sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu: "Có thể, tôi đồng ý."

Nói xong cô ta lấy một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át từ trong túi ra, rõ ràng vừa lấy từ trong túi, nhưng cánh hoa lại không hề có nếp uốn, nở rộ vô cùng tươi đẹp: "Đây là Hoa hồng tình yêu , đạo cụ dùng một lần. Đưa nó cho một người khác phái, trong năm phút đối phương sẽ cho rằng cô là người hắn yêu nhất. Sau năm phút sẽ mất hiệu quả."

Đạo cụ này tốt ngoài ý muốn, đừng thấy đây chỉ là đạo cụ dùng một lần, nhưng nếu dùng tốt thậm chí có thể thông quan nhanh chóng. Ví dụ như tìm được đại BOSS của quái đàm, lấy được đạo cụ thông quan mấu chốt trong tay hắn.

Tất nhiên, nếu dưới tình huống như vậy lại không nhanh chóng thông qua, năm phút sau có lẽ sẽ phải nhận lấy sự đuổi g.i.ế.c điên cuồng từ đại BOSS của quái đàm.

"Định nghĩa "Người yêu nhất" này là cái gì?" Tô Dung hỏi cô ta vấn đề mà cô cảm thấy hứng thú.

Nhưng Thần Thần cũng cái biết cái không: "Tôi cũng không chắc chắn. Nhưng có lẽ sẽ được quyết định dựa trên suy nghĩ của người nhận được hoa?"

Nếu đúng là như vậy, vậy phải sử dụng đóa hoa này cẩn thận hơn. Có người sẽ vì tình yêu từ bỏ mạng sống, nhưng cũng có người sẽ vì lợi ích từ bỏ tình yêu.

Cho dù như thế nào, nhận được đạo cụ này cũng xem như cô đã có lời. Tô Dung vô cùng vừa lòng nhận lấy đóa hoa, bỏ vào trong túi. Lúc này mới nói: "Muốn đột phá ảo giác, cần phải có một lon đồ đóng hộp."

Nói xong cô nhìn về phía bà Hoa: "Tổng cộng chúng ta có ba lon đồ hộp, trong đó có hai hộp là cháu đạt được. Cháu dùng một hộp, một hộp khác cháu đưa cho Thần Thần để đổi đạo cụ, bà không ngại chứ?"

Bà Hoa lắc đầu, giống như những gì Tô Dung nói, hai hộp kia đều là của cô, tất nhiên cô muốn sử dụng như thế nào thì sử dụng như thế đó. Tuy nhiên từ thái độ của cô cũng có thể nhận ra, một người chỉ cần dùng một lon đồ đóng hộp là đủ rồi, nếu không Tô Dung cũng sẽ không chia một lon đồ hộp trong hai lon duy nhất của mình đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 307: Chương 307



Quả nhiên, Tô Dung nói ra những chuyện mình vừa trải qua. Bà Hoa chỉ cần tính toán một chút cũng biết ngày mai sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đợi ở bên ngoài một tiếng, Tô Dung cũng có thể giúp đỡ.

Thần Thần cũng giống như thế, điểm của cô ta vẫn luôn duy trì ở vị trí không cao, chỉ cần ngày mai mở một lon đồ đóng hộp là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Dung đột nhiên nhớ ra một vấn đề, nhỏ giọng hỏi Thần Thần: "Cô bị khiếu nại mấy lần rồi?"

"Hai lần." Thần Thần cũng nhỏ giọng trả lời, hơn nữa còn ngoài ý muốn nói với cô: "Bị khiếu nại vượt quá ba lần sẽ không thể thông quan được nữa."

"Làm sao cô biết được?" Tô Dung kinh ngạc hỏi, thật ra cô không hề cảm thấy việc Thần Thần biết bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ không thể thông quan, dù sao chỉ cần đi hỏi những bộ phận khác về điều kiện bị sa thải thì sẽ biết được.

Nhưng điều khiến cô ngoài ý muốn chính là vì sao Thần Thần lại biết được ba lần chính là giới hạn cao nhất.

Rõ ràng Thần Thần hiểu Tô Dung đang hỏi gì, nên lên tiếng giải thích: "Tôi tốn một ít tệ quái đàm, nhờ một nhân viên hỏi quản lý của chúng ta."

Đây là cách làm mà bà Hoa và Tô Dung không ngờ đến, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn họ mới phát hiện phương pháp này thật ra rất khả thi.

Quản lý có trách nhiệm với nhân viên, cho nên chỉ cần vấn đề mà nhân viên hỏi không quá quan trọng, có lẽ cô ta đều sẽ trả lời. Nếu trực tiếp hỏi điều kiện để các thực tập sinh thông quan thì quá cố tình, nhưng nếu nhờ miệng của nhân viên khác hỏi giúp bọn họ bị khiếu nại mấy lần thì bị sa thải hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ba người cùng nhau đi ra ngoài để tiêu tốn thời gian, Thần Thần nhỏ giọng hỏi Tô Dung: "Hoa Hoa, quả nhiên cô không đơn giản như biểu hiện lúc trước có phải không?"

Tô Dung chỉ cười không nói.

Lại ở bên ngoài thêm mười phút, bị trừ hai điểm, khi đạt đến 100 điểm thì cũng đến lúc tan làm.

Ngày mai cô chỉ cần ở bên ngoài thêm 50 phút thì có thể thuận lợi kiểm soát điểm đến mức 100. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô có thể thông quan một cách ổn định.

Mọi người cùng nhau đi đến quầy lễ tân, Tô Dung nhìn thấy Phùng Ngọc Linh đã chờ ở một bên. Cô chớp chớp mắt, ôm lấy cánh tay bà Hoa. Để lát nữa Phùng Ngọc Linh dễ dàng nhận người.

Trước tiên, quản lý tuyên bố Tiểu Hồ bị sa thải, sau đó tỏ vẽ thong thả ung dung nhìn mọi người: "Như vậy dựa theo những gì đã nói ngày hôm qua, mọi người đã chuẩn bị tốt để tăng ca chưa?"

"À, quản lý… tôi có chút việc muốn nói." Phùng Ngọc Linh đứng bên cạnh đúng lúc mở miệng: "Thật ra tôi đã có hẹn trước buổi tối hôm nay sẽ đi xem phim với Hoa Hoa và bà Hoa. Ngay cả vé phim cũng mua rồi. Có thể để bọn họ ngày mai mới tăng ca không"

Nghe vậy, quản lý lập tức nhíu mày khó xử. Đặc biệt là khi nhìn Tô Dung, cô ta càng nhăn mày chặt hơn.

Vì sao? Trong lòng Tô Dung cảm thấy có chút nghi hoặc. Cô không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, tất nhiên bao gồm cả biểu cảm của đối phương.

Theo lý thuyết thì đáng lẽ quản lý phải đối xử bình đẳng giữa cô và bà Hoa mới đúng, vì sao cô ta lại có vẻ không hề muốn cô bị đưa đi?

Trên người cô có chỗ nào đặc biệt sao?

Suy nghĩ một chút, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến điểm của cô. Hôm nay cô đã đạt được 100 điểm.

Nếu suy luận trước đó không sai, chỉ cần đạt được 100 điểm là có thể thông quan. Quản lý là người không muốn bọn họ thông quan, nhìn thấy cô thế nhưng lại nhìn thấu bí mật thông quan, chắc chắn sẽ không muốn để cô sống sót đến ngày mai.

Nghĩ đến đây, Tô Dung thông suốt mọi chuyện, tỏ vẻ buồn rầu nói: "Quản lý, tôi cũng muốn tăng ca, hiện tại tôi chỉ mới được 100 điểm, nhưng 100 điểm lại không có cách nào thông qua kỳ thực tập. Nếu không phải hôm nay tôi ở nhà vệ sinh quá lâu, cũng sẽ không bị trừ nhiều điểm như vậy."

Nghe vậy, sắc mặt quản lý trở nên tốt hơn. Có lẽ cũng bởi vì lúc trước Tô Dung cũng mang đến cho cô ta ấn tượng cô là một người ngu ngốc, cho nên cô ta cũng không nghi ngờ Tô Dung đang nói dối, vẫy vẫy tay để hai người rời đi cùng Phùng Ngọc Linh.

Vừa đi ra ngoài mọi người liền lập tức đường ai nấy đi, rõ ràng quy tắc không được giao lưu ở bên ngoài cũng vô cùng hữu hiệu với nhân viên chính thức.

Tô Dung không trở về ký túc xá, cũng không đi ăn cơm, mà nhanh chóng đi về phía "Ngân hàng bất quy tắc".

Đúng vậy, cô định tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng.

Ngày thứ năm, bức thư này sẽ trở thành nguồn ô nhiễm, cho nên hôm nay là kỳ hạn cuối cùng. Cũng may hôm nay cô cảm thấy bản thân đã gần như hiểu rõ phương pháp thông quan quái đàm này, tự nhiên là đã đến lúc suy nghĩ có nên tiếp nhận nhiệm vụ này hay không

Mọi người đều biết nhiệm vụ nằm vùng vô cùng nguy hiểm, cho dù trên diễn đàn không nhắc đến, nhưng Tô Dung cũng có thể tự ra đưa suy đoán của bản thân, nếu không phần thưởng cũng sẽ không phong phú như vậy.

Có lẽ điều này sẽ khiến những người khác rút lui, nhưng Tô Dung chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Nếu cô sợ gặp nguy hiểm, vậy lúc trước cô đã không lựa chọn ở lại thành phố H.

Vấn đề là ở chỗ lợi ích mà đối phương đưa ra có đáng giá để cô đi mạo hiểm cửu tử nhất sinh như vậy không.

Rất rõ ràng, là đáng giá.

Nếu nói đến cửu tử nhất sinh, thật ra bất cứ thứ gì trong quái đàm cũng đều không dễ dàng, đều có thể dùng từ cửu tử nhất sinh để hình dung. Mà khen thưởng do "Tập đoàn Tích Tắc" đưa ra thật sự cũng rất nhiều.

So sánh giữa hai thứ, mạo hiểm là chuyện tất yếu.

Ngoại trừ điều này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn ——

Sau khi gặp lại Bạch Liễm, Tô Dung liền hiểu rõ, muốn tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có, tất nhiên cô phải bước chân lên một con đường đầy khó khăn.

Trước khi đến được điểm đích của con đường này, cô phải dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để nâng cao thực lực của bản thân, như vậy mới có khả năng chiến thắng đại BOSS cuối cùng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 308: Chương 308



Rõ ràng đây là một cơ hội rất tốt để nâng cao thực lực.

Cho nên Tô Dung đã đến.

Đi vào ngân hàng, gọi giám đốc ngân hàng ra, đưa chìa khóa cho hắn.

Khi nhìn thấy chìa khóa, rõ ràng giám đốc ngân hàng mũm mĩm nheo mắt lại đầy kinh ngạc, sau đó cung kính nói: "Vị tiểu thư này cứ đi theo tôi trước đã, tôi cần xác định tính chân thật của chiếc chìa khóa này, hy vọng ngài đừng để ý."

Tất nhiên Tô Dung không ngại, đi theo đối phương vào phòng dành cho khách quý. Chỉ trong chốc lát, giám đốc đã mang một cái rương đến.

"Đây là vật phẩm mà quý công ty đã cất giữ ở chỗ chúng tôi, hiện tại vật về nguyên chủ. Ngài có thể xem xét ở chỗ này, chúng tôi đảm bảo ngài sẽ vô cùng an toàn. Tất nhiên nếu ngài muốn đến chỗ khác để xem xét cũng không sao cả, tuy nhiên sau khi ra khỏi ngân hàng chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nữa."

Do dự một chút, Tô Dung nhận lấy cái rương không quá nặng: "Khi trở về tôi sẽ mở ra."

"Ngân hàng bất quy tắc" là ngân hàng được ba tổ chức có thế lực đứng đầu thế giới quái đàm cùng nhau thành lập, tuy rằng ngoài miệng nói an toàn đáng tin cậy, nhưng nếu liên quan đến lợi ích của ba bên, nói không chừng sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài.

Nhiệm vụ nằm vùng lần này có lẽ là "Tập đoàn Tích Tắc" nhằm vào tổ chức "Chìa khóa cứu đời" , cho nên nếu mở rương ở đây thì có chút không thích hợp.

Còn về phần tai họa ngầm trong miệng giám đốc, Tô Dung cũng phải thừa nhận, một khi cô rời khỏi ngân hàng, thật sự không thể nào đảm bảo bản thân và cái rương được an toàn.

Cho dù bản thân giám đốc cũng không có ý định ép buộc cô phải mở cái rương này ra ở đây, nhưng một khi hắn là người của hai tổ chức khác, làm lộ chuyện cô mang cái rương của "Tập đoàn Tích Tắc" ra ngoài. Sự an toàn mạng sống của cô rất khó được bảo đảm.

Cho nên phải tìm cho bản thân một người bảo vệ…… Tô Dung suy tư liếc mắt nhìn tên giám đốc ở trước mặt.

Không biết vì sao, giám đốc đứng ở chỗ đó, đột nhiên rùng mình một cái. Ngay sau đó đôi mắt nhỏ của hắn bắt đầu liếc loạn —— là ai đang tính kế hắn?

Không cảm nhận được xung quanh có gì không đúng, giám đốc thu lại tinh thần, gật đầu với Tô Dung: "Vậy tôi đưa ngài rời đi."

Vừa đi theo giám đốc ra ngoài, Tô Dung vừa tùy ý nói chuyện: "…… Nói đến thì tôi đã do dự rất lâu mới đến nhận đồ vật này."

Đối với những đồ vật có thể dùng cách này để lưu trữ ở ngân hàng, tất nhiên giám đốc ngân hàng sẽ biết tính chất của đồ vật bên trong, bởi vậy cũng có thể hiểu được vì sao Tô Dung lại do dự.

"Nếu ngài đã lựa chọn nhận lấy thứ này, thì thật sự vô cùng dũng cảm." Ngàn xuyên vạn xuyên, m.ô.n.g ngựa không quan tâm. Tên giám đốc nhân tinh này vô cùng hiểu rõ việc thả rắm cầu vồng.

Tô Dung im hơi lặng tiếng nhấn mạnh: "Vốn dĩ tôi đã định từ bỏ……"

"Vậy ai đã giúp ngài hạ quyết tâm?" Giám đốc thuận thế thuận miệng hỏi.

Cuối cùng cũng đi vào đề tài, trong mắt Tô Dung hàm chứa ý cười, lắc đầu: "Không có, là tự bản thân tôi thuyết phục chính mình. Hơn nữa, giám đốc chính là người đầu tiên biết tôi đến đây nhận đồ đấy!"

"Vậy thật sự là…… À……" Nói đến một nửa, giám đốc đột nhiên phản ứng lại, nụ cười thường trực trên gương mặt như miếng bánh nướng lớn của hắn dẫn biến mất.

Tô Dung ở bên cạnh tỏ vẻ không chú ý đến điều này, vẫn còn lo lắng lải nhải: "Haizz, nói thật thì tôi cảm thấy có lẽ bản thân không thể an toàn ôm cái rương này về, dù sao tôi cũng rất yếu đuối. Anh nói xem nếu tôi chết, ‘ Tập đoàn Tích Tắc ’ có tìm hung thủ để báo thù cho tôi không?"

Khi nói chuyện hai người đã đi đến cổng lớn, Tô Dung ôm cái rương vô cùng nhiệt tình chào tạm biệt giám đốc: "Bai bai, hy vọng lần sau chúng ta còn có thể gặp mặt!"

Nhìn bóng dáng cô rời đi, sắc mặt của giám đốc béo trở nên âm trầm không rõ. Dựa theo lời Tô Dung nói, chuyện cô đến lấy cái rương chỉ có một mình hắn biết. Như vậy nếu Tô Dung xảy ra chuyện, người thứ nhất gặp xui xẻo chắc chắn là hắn.

Chắc chắn "Tập đoàn Tích Tắc" sẽ điều tra, dù sao việc này không chỉ liên quan đến nhân viên ưu tú của bọn họ, mà còn liên quan đến vấn đề lợi ích bên trong "Ngân hàng bất quy tắc". Vì lợi ích của chính mình và uy h.i.ế.p hai tổ chức khác, nếu Tô Dung thật sự chết, vậy chắc chắn bọn họ sẽ truy lùng điều tra.

Đến lúc đó vì bình ổn lửa giận của "Tập đoàn Tích Tắc" , cho dù sự thật là như thế nào, giám đốc ngân hàng, người đầu tiên biết mọi chuyện như hắn chắc chắn sẽ bị đẩy ra ngoài để chịu tội.

Nghĩ đến đây, giám đốc béo không nhịn được nghĩ rằng Tô Dung chính là con bài mà "Tập đoàn Tích Tắc" sử dụng để quét sạch các thế lực bên trong "Ngân hàng bất quy tắc", một lần nữa duy trì sự cân bằng, thậm chí là nắm lấy quyền lực to lớn.

Việc hắn nhận được nhiệm vụ này, nói không chừng chính là bẫy rập do kẻ thù cố ý thiết kế!

Không được! Cho dù phải bỏ bài thì tuyệt đối không thể đánh ra từ tay hắn!

Trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, giám đốc béo vung tay, gọi hai người đến, ra lệnh: "Đi, đi theo cô ta trở về ký túc xá, sau đó canh chừng ở bên ngoài không cho bất cứ ai vào trong. Cần phải bảo đảm ngày hôm sau cô ta có thể an toàn ở thế giới quái đàm."

Những người khác không thể tiến vào quái đàm khi nó chưa kết thúc, chỉ cần Tô Dung trở về thì sẽ an toàn. Là thế lực lớn nhất ở khu này, quái đàm nào đang mở hắn biết rất rõ.

Kỳ khảo sát của thực tập sinh trong "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" tổng cộng chỉ có năm ngày, ngày mai chính là ngày thứ năm. Chỉ cần bảo vệ cô đến khi cô vào công ty vào ngày mai, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thuận lợi trở lại ký túc xá, Tô Dung ngồi ở trên giường, cuối cùng cũng có thời gian quan sát cái rương chứa nhiệm vụ tiếp theo của mình. Đây là một cái rương màu bạc, rất máy móc, có kích thước bằng một chiếc hộp đựng giày.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 309: Chương 309



Chỗ mở có ổ khóa số, phải nhập vào sáu con số mới có thể mở ra.

Tô Dung không nhịn được thở dài, sao trước đó không ai nói cho cô biết phải tìm được mật mã mới có thể lấy manh mối?

Mật mã sẽ là cái gì đâu? Nếu không có ai nói với cô, vậy mật mã này có lẽ là thứ cô có thể suy nghĩ ra.

Chẳng lẽ chính là thời gian mình tiến vào quái đàm?

Không đúng. Tô Dung nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình. Rõ ràng cái rương này đã được lưu trữ ở ngân hàng từ sớm, có lẽ mật mã đã được đặt từ rất lâu. Trước cô không có ai tiếp nhận nhiệm vụ này, cho nên chắc chắn sẽ không có liên quan gì đến cô cả.

Suy tư một lát, Tô Dung lấy lá thư lúc đầu người kia đưa cho mình ra. Nếu cô đoán không sai, có lẽ bên trong sẽ có đáp án.

Nhanh chóng nhìn lướt qua, cuối thư không có thời gian, trong bức thư cũng không hề đề cập đến nội dung liên quan đến mật mã. Nhưng Tô Dung có kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy sáu con số được nhắc đến bên trong. Các con số này vừa lúc giống với con số yêu cầu trong mật mã, nếu nói nó không phải mật mã chắc chắn Tô Dung sẽ không tin.

Cô dựa theo trình tự xuất hiện của sáu con số để nhập vào theo thứ tự 111151.

"Cạch".

Cái hộp cạch một tiếng mở ra.

Khóe miệng Tô Dung cong lên, mở cái hộp ra. Bên trong chỉ có hai loại đồ vật —— một chiếc điện thoại dành cho người già và một tấm bản vẽ mặt phẳng.

Cô cầm lấy bản vẽ mặt phẳng nhìn thử, phía trên là bản vẽ mặt phẳng của xưởng chế biến. Rõ ràng đây chính là xưởng chế biến của công ty đồ đóng hộp, tổng cộng chỉ có một tầng. Ngoại trừ văn phòng của các quản lý ở bên ngoài, còn có rất nhiều phân xưởng: Phân xưởng làm sạch và khử trùng, phân xưởng chế biến thực phẩm, phân xưởng đóng gói và phân xưởng xử lý sản phẩm sau cùng.

Trong đó không gian của xưởng chế biến thực phẩm rất lớn, nhưng bên trong lại không hề được ghi chú hoặc đánh dấu gì cả. Có thể thấy, bản vẽ mặt phẳng này được tạo ra trong điều kiện thiếu rất nhiều thông tin, bên trong có rất nhiều bộ phận vẫn còn trống.

Có vẻ như nhiệm vụ nằm vùng tiếp theo phải hoàn thành ở xưởng chế biến?

Bỏ bản vẽ mặt phẳng xuống, Tô Dung mở chiếc điện thoại cũ kĩ ra, chiếc điện thoại này không có mật khẩu, sau khi khởi động thì giao diện chính cũng chỉ có mấy phần mềm: Cài đặt, tin tức, điện thoại, camera, quản lý tập tin và trình duyệt.

Trong công ty không có internet, cho nên dù đăng nhập trình duyệt cũng vô dụng. Click mở camera, tin tức, quản lý tập tin, bên trong đều rỗng tuếch, rõ ràng đây là một chiếc di động hoàn toàn mới.

Bên trong chiếc điện thoại này chỉ có một số điện thoại duy nhất.

Xem ra đây chính là thông tin của người mà cô phải liên lạc, Tô Dung nhấn gọi điện thoại, chuông reo được vài giây người bên kia liền nhấc máy.

"Chờ cô thật lâu, chúc mừng cô, cuối cùng cũng hạ quyết tâm tiếp nhận nhiệm vụ này." Điện thoại được kết nối, người đàn ông bên kia lập tức mở miệng.

"Nhiệm vụ của tôi là gì?" Tô Dung đi thẳng vào vấn đề hỏi.

—— "Tiến vào xưởng chế biến của ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ’, tìm thấy danh sách nhà cung cấp của bọn họ. Dùng di động chụp lại toàn bộ danh sách thật rõ ràng, thì được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Bất kì tài liệu nào trong chiếc điện thoại này đều tự động được chuyển đến trên máy tính của chúng tôi."

Vậy mà lại là loại nhiệm vụ như thế này, Tô Dung suy tư nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, tôi vẫn muốn hỏi một câu trước. Thế lực phía sau công ty này chính là "Chìa khóa cứu đời" có đúng không?"

Đừng thấy những đồ hộp này dường như không có tác dụng gì, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ biết bên trong chắc chắn có vấn đề, những đồ hộp bọn họ nhìn thấy là giả, nhưng cũng có khả năng là thật.

Nếu nói cho người có số điểm cao hơn 100 ăn thì đó là thịt thối, nhưng thật ra lại là thịt ngon. Như vậy đối với những người thấp hơn 100 thì sao? Chỉ sợ là sẽ tương phản.

Có thể sử dụng thịt thối làm đồ hộp, "Chìa khóa cứu đời’ chính là tổ chức có khả năng nhất. Đặc biệt những khách hàng mà bọn họ tiếp đãi rất có khả năng là quỷ quái, mà cũng chỉ có một mình ‘Chìa khóa cứu đời’ mới tiếp đãi quỷ quái.

"Tất nhiên." Người đàn ông ở đầu dây bên kia đưa ra đáp án khẳng định: "Thuận tiện nhắc tới, cô có thể gọi tôi là anh Trần hoặc tiểu Trần."

Nghe vậy, Tô Dung không khỏi bắt đầu suy nghĩ về mục đích chính của nhiệm vụ này. Nhiệm vụ lần này là lấy được nguồn cung nguyên liệu của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", có thể chắc chắn rằng, bọn họ cần danh sách đó là vì hiệu lực của quỷ quái.

Nhưng danh sách này có lợi ích gì chứ?

Phá huỷ những nơi đó sao?

"Nhiệm vụ này dù nhìn thấy nào cũng thấy giống như "Sở nghiên cứu số 3" đưa ra." Tô Dung nhịn không được phàn nàn.

Là tổ chức duy nhất được thành lập vì bảo vệ loài người, nếu "Sở nghiên cứu số 3" muốn lấy được danh sách này, tiêu diệt những nơi gây hại cho con người như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng Tô Dung thật sự không nghĩ ra "Tập đoàn Tích Tắc" muốn lấy danh sách này để làm gì, cũng không thể hợp tác với những thế lực trong danh sách với tư cách là trung gian đúng không? Nếu thật sự như vậy thì cô sẽ rất tức giân!

"Cô rất thông minh." Tiểu Trần trả lời với giọng điệu thưởng thức: "Đây chính là nhiệm vụ mà ‘Sở nghiên cứu số 3" bỏ tiền ra nhờ chúng ta hoàn thành."

Tô Dung: "……"

Trâu bò!

Chân thành luôn luôn là điều cần thiết.

Tô Dung im lặng một giây sau đó hỏi: "Anh có thể nói cho tôi biết tin tức gì?"

"Vậy phải xem cô muốn tin tức gì." Sau câu nói vô nghĩa đó, Tiểu Trần lại trở về dáng vẻ đứng đắn: "Tuy nhiên tôi chưa từng tiến vào xưởng chế biến, tôi hoàn toàn không hiểu rõ về chỗ đó."

Cũng đúng, nếu không vì sao phải phái cô đi chứ. Tuy nhiên vì sao bọn họ lại không đi vào xưởng chế biến? Trong lòng Tô Dung bắt đầu có cảm giác không tốt, độ khó của nhiệm vụ nằm vùng này không chỉ nằm bên ngoài, có khả năng vẫn còn rất nhiều bẫy rập đang chờ cô.
 
Back
Top