Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 310: Chương 310



Suy nghĩ một chút, Tô Dung hỏi về những thứ mà cô cảm thấy hứng thú ở công ty này: "Vậy tôi phải làm cách nào để vào xưởng chế biến, chẳng lẽ phải trực tiếp nói với quản lý sao? Nhiệm vụ này có thời gian là bao lâu, ngày mai tôi phải kết thúc quái đàm này rồi."

"Phương pháp tiến vào xưởng chế biến được ghi chép trong quy tắc dành cho nhân viên chính thức, đến lúc đó cô có thể tự mình xem. Quái đàm này sẽ tiếp tục cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ hoặc tử vong; ngày mai nếu cô có thể thuận lợi thông quan kỳ thực tập, chỉ cần cô không lập tức từ chức để rời khỏi quái đàm này nay. Đến lúc đó quản lý sẽ sắp xếp vị trí làm việc cho cô, sau đó cô cứ chậm rãi tìm biện pháp tiến vào xưởng chế biến là được."

Ban đầu bọn họ đã có suy đoán, phương pháp để rời khỏi quái đàm quy tắc này chính là từ chức. Thực tập sinh không được từ chức, nhưng sau khi trở thành nhân viên chính thức thì có thể. Cho nên chỉ cần thông qua kỳ thực tập trong năm ngày, liền có thể từ chức ngay tại chỗ, thông quan quái đàm.

Nghe thấy đáp án của vấn đề thứ hai, Tô Dung rũ mắt xuống: "Chẳng lẽ nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, các người sẽ không phái người khác đến sao?"

"Đương nhiên có, nhưng một khi chúng tôi phái người mới đến, thì đồng nghĩa với việc cô đã tử vong." Tiểu Trần cười hì hì nói, giọng điệu thảnh thơi: "Có lẽ cô sẽ không cho rằng bản thân sẽ luôn sống trong công ty này chứ? Phải biết rằng nơi này có không ít quỷ quái tồn tại đâu."

Bản chất của quỷ quái chính là phân thân của ‘Nó’, chẳng qua "Nó" có vô số phân thân, mà chỉ cần những phân thân này g.i.ế.c người, thì có thể nuôi dưỡng ngược lại bản thể.

Sống trong môi trường tràn đầy quỷ quái, dần dần sẽ tạo thành ô nhiễm không khác gì so với việc đối mặt trực tiếp với ‘Nó’. Đơn giản mà nói chính là ở nơi này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, hoặc là điên hoặc là chết.

Tất nhiên, người dân ở đây thì khác, bọn họ đã bị "Nó" khống chế, tất nhiên cũng được ‘Nó’ bảo vệ, cũng sẽ không vì quỷ quái quá đông đảo mà ảnh hưởng đến tinh thần. Đây cũng là nguyên nhân chính phủ của thế giới hiện thực không phái số lượng lớn nhân loại tấn công chiếm lĩnh nơi này, bởi vì nơi này hoàn toàn không phù hợp để nhân loại bình thường sinh tồn.

Cho nên Tiểu Trần nói đúng, cô là điều tra viên của thế giới hiện thực, nếu vẫn luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng không bao lâu sau sẽ c.h.ế.t trong quái đàm này. Chờ cô vừa chết, tất nhiên bọn họ sẽ phái nhân viên mới đến đây.

"Đúng rồi, quái đàm này…… Chẳng lẽ bản thân nó đang ở trong thế giới quái đàm sao?" Tô Dung đột nhiên nhớ ra nghi hoặc lúc trước của mình.

Quái đàm quy tắc này không bị giới hạn trong một khung cảnh nhất định, mà có thể để cô hoạt động tự do ở bên ngoài. Gần như giống như đúc với thế giới quái đàm mà cô từng nhìn thấy.

Rõ ràng câu hỏi này của cô không dễ trả lời như vậy, người đối diện dường như đang tự hỏi trong chốc lát rồi mới trả lời: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không được đầy đủ. Từ khi cô bắt đầu bước vào quái đàm quy tắc, không gian của cô đã bị khóa lại. Cô chỉ có thể hoạt động trong một khu vực ở đây, hơn nữa tuyệt sẽ không gặp được những điều tra viên khác ở ngoài quái đàm quy tắc này. Mặt khác ấn tượng của những người dân ở đây đối với cô sẽ dần mờ nhạt khi họ rời khỏi khu vực này hoặc không nhìn thấy cô. Bề ngoài thì cô và bọn họ ở cùng một thời không, nhưng thật ra cô đã tiến vào trong thế giới được hình thành tại quái đàm quy tắc"

Thì ra như thế này, việc này đã ngăn chặn khả năng tìm kiếm cứu viện ở bên ngoài của bọn họ.

Tô Dung gật đầu, một lần nữa quay trở lại chủ đề liên quan đến nhiệm vụ : "Sau khi thông qua kỳ thực tập, quản lý sẽ sắp xếp vị trí công việc cho tôi sao?"

"Nhìn có vẻ như cô rất tin tưởng vào bản thân mình đấy." Thuận miệng trêu chọc một câu, Tiểu Trần đưa ra câu trả lời: "Chính là phân phối đến các bộ phận khác, cái này thì tương đối tùy tiện. Tuy nhiên cô cũng có thể tự đưa ra yêu cầu của mình, tỷ lệ đồng ý của quản lý sẽ rất cao."

Nếu có thể tự mình yêu cầu, thật ra Tô Dung muốn đến bộ phận hành chính ngay. Đầu tiên là Phùng Ngọc Linh ở đó, cô không cần lo lắng việc sẽ bị xa lánh. Tiếp theo từ biểu hiện của Phùng Ngọc Linh, thì bộ phận hành chính rất ít khi tiếp xúc với quỷ quái, chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Nhưng trên thực tế tất nhiên không thể tùy ý chọn như vậy, cô phải xem xét bộ phận nào dễ dàng đi đến xưởng chế biến nhất, rồi mới đưa ra phán đoán bản thân phải đến bộ phận nào. Vì mục đích chủ yếu của cô là đến xưởng chế biến, nên cô không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở công ty đúng không

"Tôi nhớ rõ quản lý có thể tùy ý đi đến xưởng chế biến đúng không? Tôi có khả năng thăng chức thành quản lý, sau đó hoàn thành nhiệm vụ không?" Đây chính là phương pháp Tô Dung nghĩ ra trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng phía đối diện lập tức phủ định ý nghĩ này của cô: "Làm ơn đi! Đây chính là ‘Chìa khóa cứu đời’. Nếu muốn trở thành quản lý, ít nhất cũng phải bị tẩy não trước có được không? Nếu cô tình nguyện bị tẩy não, vậy không cần chờ bản thân được thăng chức, sau khi thông qua kỳ thực tập chỉ cần trò chuyện trực tiếp với đối phương là được. Một điều tra viên trở thành quản lý, đối với họ mà nói chính là tài lớn nhưng lợi ích nhỏ. Hơn nữa còn tượng trưng cho ý nghĩa lớn hơn nữa."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức từ bỏ ý định này. "Chìa khóa cứu đời" rất thích tẩy não nhân loại, tẩy não khiến bọn họ trở nên trung thành với ‘Nó’. Dù sao người bình thường không bị tẩy não cũng không có ai tin rằng quỷ quái mới là chúa cứu thế thật sự!

Xét thấy cô tuyệt đối không thể đối kháng với đạo cụ tẩy não, vẫn nên thành thật lấy thân phận nhân viên bình thường tiến vào xưởng chế biến thì tốt hơn. Tô Dung chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không hề có ý định đưa bản thân vào.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 311: Chương 311



"Trong quy tắc của thực tập sinh có nhắc đến nhân viên mặc đồ đỏ, sao tôi chưa từng nhìn thấy?"

--------------------

Quái đàm đã đến ngày thứ tư, gần như đa số quy tắc đều có tác dụng, quy tắc duy nhất vẫn chưa có tác dụng chính là: Trong thời gian đi làm thực tập sinh phải mặc quần áo đồng phục màu xanh lục, nhân viên chính thức sẽ mặc đồng phục màu xanh lam, nhân viên của xưởng chế biến sẽ mặc đồng phục màu đen. Công ty của chúng ta không có nhân viên mặc đồng phục lao động màu đỏ.

Nếu nói tất cả công nhân áo đen đều ở xưởng chế biến, cô chưa đến đó nên không thấy cũng rất bình thường. Nhưng còn nhân viên áo đỏ đâu? Đừng thấy quy tắc nói nhân viên áo đỏ không tồn tại, nhưng chỉ cần là người có một chút kinh nghiệm đều biết chắc chắn có nhân viên mặc đồ đỏ.

"A, nếu gặp được nhân viên áo đỏ thì cô gần như xong đời rồi." Đối với câu hỏi này, Tiểu Trần cũng không nói rõ, chỉ cảnh cáo: "Nhân viên áo đỏ cũng giống với nhân viên trong xưởng chế biến, nhưng bởi vì chúng ta chưa tiến vào xưởng chế biến, cho nên không biết được tình huống cụ thể."

Tuy rằng nói như thế, nhưng hắn vẫn đưa ra một ít tài liệu: "Nhưng theo tình báo hiện tại, nhân viên đồ đỏ có tính công kích rất cao, tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, hơn nữa quan trọng nhất chính là cực kỳ ô nhiễm. Ở bên ngoài cô có quy tắc bảo vệ nên không cần quá lo lắng, nhưng nếu trong xưởng chế biến, không có ai biết quyền lợi của bọn họ lớn như thế nào. Tóm lại chính là có thể chạy thì chạy, không chạy được thì chết."

Như vậy xem ra, nhân viên áo đỏ chính là sinh vật đã bị ô nhiễm, vô cùng nguy hiểm. Còn ba loại nhân viên khác đều tương đối bình thường.

Phải nói rằng, trong những quái đàm mà cô từng trải qua, nhân viên mặc đồ lao động màu đỏ đa số đều có vị trí tương đối gần với quỷ quái.

Đây là một phát hiện rất thú vị, Tô Dung yên lặng ghi nhớ trong lòng.

"Có thể chắc chắn danh sách đang ở xưởng chế biến sao?"

"Chắc chắn ở đó."

"Trong công ty còn có những nhân viên khác đến từ công ty của chúng ta sao?"

"Không thể trả lời."

Không thể trả lời sao…… Vậy chính là có. Tô Dung suy nghĩ rồi gật gật đầu, Tiêu Trần không muốn nói, như vậy đồng nghĩa với việc người kia có nhiệm vụ cơ mật của chính mình. Nhưng Tiểu Trần không nói, không đồng nghĩa với việc bản thân cô không thể phát hiện ra. Nếu thật sự phát hiện, chưa chắc không thể tìm kiếm sự trợ giúp từ người đó.

Tạm thời không thể nghĩ ra những vấn đề khác liên quan đến nhiệm vụ, có lẽ phải chờ đến khi thật sự nhìn thấy quy tắc của nhân viên chính thức mới có thể có những câu hỏi mới. Vì để chuẩn bị cho sau này, Tô Dung hỏi câu cuối: "Sau này tôi có thể liên lạc với anh không?"

"Lúc nào cũng có thể."

Tắt điện thoại, Tô Dung nằm ngửa trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Cô đang suy nghĩ.

Nhiệm vụ nằm vùng này chính là lấy được "Danh sách nhà cung cấp", rồi chụp được ảnh. Nhưng có một việc rất quan trọng, chính là sau khi chụp được ảnh thì cũng có nghĩa nhiệm vụ nằm vùng của cô đã kết thúc, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô có thể rời khỏi quái đàm quy tắc này. Còn phải từ chức mới được.

May mắn thay việc từ chức từ trước đến nay đều là thông báo chứ không phải xin, cho nên chỉ cần nói một tiếng với quản lý là có thể rời đi.

"Tập đoàn Tích Tắc" đã cung cấp bản vẽ mặt phẳng của xưởng chế biến, ngoại trừ các phân xưởng, còn lại cũng chỉ có văn phòng của những quản lý. Theo lý thuyết thì loại danh sách quan trọng như thế này chắc chắn sẽ nằm trong phòng của quản lý, nhưng sự thật có khả năng không đơn giản như vậy, nếu không nhiệm vụ này cũng không trở thành nhiệm vụ nằm vùng.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cô có thể tự mình suy đoán "Danh sách nhà cung cấp" hay không?

Căn cứ vào nguyên liệu nấu ăn mà phân xưởng rửa sạch và khử trùng, mỗi loại đều có xuất xứ nhất định. Nếu hỏi được tất cả các thành phần nấu ăn, cô có thể có được một danh sách hoàn chỉnh hay không? Danh sách này có được tính không?

Đây chính là một vấn đề xứng đáng để tìm tòi nghiên cứu, tuy nhiên phải chờ đến khi cô vào xưởng chế biến mới có thể xem xét thêm. Dù sao nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng có một số chuyện lại là cấm kỵ trong xưởng chế biến, ví dụ như dò hỏi nguồn gốc nguyên liệu.

Nếu không được, vậy cô cũng không cần lãng phí thời gian hỏi Tiểu Trần.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng của quái đàm này. Tô Dung đi đến cổng công ty như ngày thường. Rất nhanh sau đó mọi người đã tụ tập lại, tổng cộng có năm người, tóc rẽ ngôi và mũ đỏ không đến.

Tô Dung nhìn về phía Thần Thần: "Cô có biết hai người đó c.h.ế.t như thế nào không?"

Thần Thần lắc đầu: "Sau khi hai người rời đi, tôi cũng giả vờ bị bệnh phát sốt nên rời đi, những chuyện phía sau tôi không biết được."

Nói xong, cô ta nhìn về phía áo thun đen và áo lông xám: "Trong số hai người ai là người rời đi cuối cùng? Có ai không rời khỏi không?"

"Hai người đã c.h.ế.t kia không hề rời đi." Áo lông xám cười nhạo nói: "Cô cho rằng bọn họ c.h.ế.t như thế nào?"

Trong khi bọn họ đang thảo luận, Tô Dung đang suy nghĩ một việc. Theo lý thuyết quy luật tử vong và số người tử vong trong quái đàm phải thống nhất với nhau, như vậy ngày hôm qua có lẽ phải có bốn người c.h.ế.t mới đúng.

Nhưng hiện tại cộng thêm Tiểu Hồ cũng chỉ mới có ba người mà thôi, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ sai rồi sao?

Rất nhanh sau đó Tô Dung liền nghĩ ra, tuy nhiên cô đã suy đoán sai, chỉ cần hôm nay còn lại năm điều tra viên là được, hoàn toàn không cần quan tâm ngày hôm qua có bao nhiêu người chết. .

Chắc chắn mục đích của ‘nó’ chính là khiến các điều tra viên đi đến kết cục toàn đoàn bị diệt, dựa theo quy luật phát hiện trước đó, ngày thứ năm có thể tiêu diệt năm điều tra viên, cho nên chỉ cần số người còn lại không vượt quá năm, thì không có vấn đề gì cả.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 312: Chương 312



Bây giờ trong sảnh chỉ còn lại năm người. Nếu Tô Dung nhớ không lầm, ngoại trừ cô và bà Hoa bị khiếu nại hai lần, những người còn lại đều là ba lần.

Ngoài dự đoán chính là hôm nay mọi người đều vô cùng bình tĩnh, Thần Thần dưới sự chỉ đạo của Tô Dung, đã bị trừ số điểm tương ứng, chỉ cần hôm nay hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đạt được 100 điểm.

Về phần bà Hoa, Tô Dung hỏi ý kiến của bà ấy: "Bà mới chỉ bị khiếu nại hai lần, ba lần mới là giới hạn. Cho nên hôm nay bà hoàn toàn có thể dùng việc bị khiếu nại để trừ điểm."

Vốn dĩ Tô Dung cũng có thể làm vậy, nhưng trước khi cô biết được tin tức này thì đã sử dụng xong lon đồ đóng hộp rồi. Trước khi Thần Thần đưa ra đáp án chắc chắn, Tô Dung và bà Hoa thật sự không thể xác định chắc chắn số lần giới hạn bị khiếu nại là hai lần, ba lần, hay là năm lần.

Cô nghi ngờ là ba lần, tất nhiên năm lần không cần phải giải thích, sở dĩ cô còn nghi ngờ hai lần là giới hạn là bởi vì quy tắc mà nhân viên đưa ra thật sự vô cùng mơ hồ, chỉ nói bị khiếu nại ba lần sẽ bị trừ điểm thành tích. Việc này rất khó không khiến người khác hiểu lầm.

Có bài học lúc trước của Tiểu Hồ, những người khác vô cùng cẩn thận đối với chuyện dùng việc ở bên ngoài vượt quá thời gian quy định để bị trừ điểm.

Buổi chiều mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ, vì tiến đến 100 điểm, ngoài dự đoán áo lông xám lại khiến bản thân bị khiếu nại thêm một lần nữa, đúng lúc biến thành 100 điểm. Áo thun đen bên cạnh không khỏi nghi hoặc hỏi: "Anh không sợ bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ bị ô nhiễm như những gì Hoa Hoa đã nói trước đó sao?"

"Tất nhiên tôi không sợ!" Áo lông xám cười đắc ý: "Tôi có thuốc chuyên trị ô nhiễm."

"……"

Nghe thấy anh ta nói như vậy ba người Tô Dung không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng yên lặng bi ai vì anh ta. Hậu quả của việc bỏ sót manh mối chính là như thế, chỉ cần vô ý một chút liền không còn khả năng sống sót.

Lúc trước Tô Dung đã nhắc nhở tận tình tận nghĩa, cố gắng hết sức 360 độ không góc c.h.ế.t ngăn cản bọn họ tiếp tục khiến bản thân bị khiếu nại. Không ngờ áo lông xám còn có thể tìm ra góc 361 để tìm chết, cũng là một người có bản lĩnh.

Như vậy xem ra, kết cục của bọn họ gần như đã được định trước, chỉ có áo thun đen có biến số ngẫu nhiên. Sống đến bây giờ, mọi người đều đoán được 100 chính là điểm duy nhất có thể thông quan. Mà điểm của áo thun đen vẫn chưa đến 100.

Rõ ràng anh ta không định để mặc kệ bản thân đi tìm c.h.ế.t như vậy, còn đang tích cực tìm kiếm biện pháp.

Không bao lâu sau, đối phương tìm tới bà Hoa: "Bà Hoa, thật ra bà đã đạt được 100 điểm rồi, cháu nói không sai đúng không?"

Tuy rằng bà Hoa chưa từng nói, cũng không biểu hiện ra việc bản thân đã đạt 100 điểm. Nhưng áo thun đen vẫn có thể từ thái độ không nhanh không chậm bình tĩnh thong dong của bà ấy đoán ra sự thật.

"Đúng vậy." Bà Hoa gật gật đầu.

Chỉ có một mình áo thun đen, bà ấy cũng không sợ đối phương gây ra chuyện xấu gì, cho nên trực tiếp gật đầu thừa nhận.

"Cháu có thể biết được bà đã làm thế nào không?" Thấy bà Hoa gật đầu, ánh mắt áo thun đen sáng ngời, gần như cầu xin hỏi.

Bọn họ đều đã dùng hết đồ đóng hộp rồi, cũng không cần lo lắng người khác sẽ có tâm tư xấu, cho nên bà Hoa chỉ đơn giản cần 100 tệ quái đàm của đối phương, sau khi chia đều với Tô Dung, mới nói cho anh ta biết cách để ứng phó khi ô nhiễm.

"Cái gì?! Còn cần đồ hộp?" Áo thun đen gần như đã tuyệt vọng. Hiện tại chỉ còn khoảng 2 tiếng nữa là đến 5 giờ, anh ta tìm đâu ra người trong công ty đồng ý cho anh ta đồ hộp chứ!

Áo lông xám thảnh thơi ngồi trên ghế cười nhạo vui sướng khi người gặp họa: "Tốt nhất là anh bỏ cuộc đi, cố gắng ngồi hưởng thụ những giờ phút cuối cùng của sinh mệnh, đừng làm khó bản thân nữa."

Anh ta không có khả năng từ bỏ, dùng ánh mắt tuyệt vọng chuyện gì cũng có thể làm nhìn hai người Tô Dung, dò hỏi hai người có dư đồ hộp hay không.

Nhưng mà không có, bọn họ chỉ có tổng cộng ba đồ hộp, bản thân dùng xong thì không còn nữa.

Áo thun đen tê liệt ngồi trên ghế, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ còn con đường bị khiếu nại để giảm điểm hay sao? Nhưng nếu lại bị khiếu nại một lần nữa rất có thể anh ta không thể thông quan nữa, anh ta không thể mạo hiểm được.

Nhìn dáng vẻ của áo thun đen, trong lòng Thần Thần không khỏi cảm thấy vui sướng không thể tả. May mắn thay cô ta đã đi trước một bước, lấy được đồ hộp trước. Nếu không hiện tại có lẽ cô ta cũng sẽ vì mạng sống mà gấp đến độ lửa xém lông mày giống như vậy.

Nghĩ như vậy, cô ta không nhịn được nhìn trộm Tô Dung. Ai có thể ngờ rằng người bị mọi người cho rằng không quá thông minh lại chính là một đại lão chứ? Nếu như là cô ta, khi đối mặt với tuyệt cảnh, có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết hay không?

Khi cô ta đang suy nghĩ lung tung, Tô Dung đột nhiên mở miệng: "Vì sao không đến bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm xem thử?"

Cho đến tận bây giờ cô chưa từng thăm dò bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm, nhưng chỉ nghe tên thì biết, nơi này dùng để nghiên cứu đồ đóng hộp.

Nếu là nghiên cứu phát minh, cũng phải cần người nếm thử và đưa ra ý kiến đúng không? Vì vậy trong tất cả các bộ phận, nơi này chính là nơi dễ dàng nhận được đồ hộp nhất mà không cần chủ động yêu cầu, cũng chính là cơ hội lớn nhất của áo thun đen.

Nghe vậy, áo thun đen lập tức hiểu rõ ý của Tô Dung. Ánh mắt anh ta sáng ngời, nhanh chóng nói cảm ơn, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài. Cách thời gian tan làm còn một tiếng rưỡi, nếu trong khoảng thời gian này anh ta không lấy được đồ hộp thì cũng không cần trở lại nữa, dù sao có lẽ phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

"Anh ta có kịp lấy được đồ hộp không?" Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, Thần Thần lẩm bẩm tự nói.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 313: Chương 313



Không ai trả lời cô ta, không ai biết đáp án của câu hỏi này.

Áo lông xám là người duy nhất không dựa vào phương pháp vượt quá thời gian để bị trừ điểm để đạt được mục đích, đột nhiên anh ta có cảm giác bản thân bị cô lập. Anh ta cười lạnh dội một gáo nước lạnh vào mọi người: "Tôi thấy anh ta đang làm chuyện vô ích mà thôi."

Không ai để ý đến anh ta, ai lại so đo với một người sắp c.h.ế.t chứ?

Một tiếng tiếp theo, chờ đợi vừa dày dò vừa khó chịu, không ai nói chuyện, mọi người đều ngồi ở vị trí của mình xem xét xem mình đã làm gì, có cần bổ sung thêm không. Bọn họ đều hy vọng hành động này sẽ khiến bản thân yên tâm hơn, xác định bản thân có thể sống sót.

Rất nhanh sau đó, thời gian đã đến năm giờ. Mấy người cùng nhau đi đến trước cửa văn phòng của quản lý ở tầng hai. Thấy đến bây giờ áo thun đen vẫn chưa đến, Tô Dung không khỏi thở dài.

Nhưng cô còn chưa thở dài xong, đã nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa vọng lại. Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy áo thun đen đang chạy như bay về phía này

Anh ta đã thành công!

"Lợi hại thật!" Có người sống sót luôn là chuyện khiến người ta vui sướng, Thần Thần không nhịn được khen ngợi, sau đó tò mò hỏi: "Bọn họ thật sự cho anh đồ hộp sao?"

Ao thun đen thở hổn hển, dừng lại một chút mới trả lời: "Khi tôi đến thì bọn họ vẫn còn đang làm việc, bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm tan làm trễ hơn chúng ta, họ đang làm thí nghiệm. Tôi hỏi bọn họ có cần giúp đỡ gì không, bọn họ đã nhờ tôi ăn thử đồ đóng hộp. Những cái đồ hộp đó vô cùng kỳ lạ, không đùa đâu, chắc chắn tôi đã nhìn thấy râu gián trong đó. Nhưng có lẽ nguyên nhân là vì lúc đó tôi có hơn 100 điểm, nên những đồ hộp đó có vị ngon ngoài ý muốn, sau khi ăn xong tôi liền nói đúng sự thật. Dường như bọn họ rất hài lòng với câu trả lời của tôi, cho nên sau khi ăn thử xong bọn họ còn tặng tôi một lon đồ hộp để làm tiền công."

"Cho nên hiện tại anh……"

"100 điểm tròn chỉnh!" Áo thun đen tự hào ưỡn ngực.

Anh ta thật sự có lý do để tự hào, trong thời gian một tiếng cực hạn đã có thể cứu lấy bản thân mình, trong lúc còn ăn đồ hộp ghê tởm như vậy, rõ ràng là anh ta đã cố gắng hết sức để sống sót

Đi vào văn phòng của quản lý, quả nhiên quản lý Phương đang ở bên trong. Mấy người xếp hàng theo thứ tự, căng thẳng chờ đợi kết quả phán quyết cuối cùng.

Người đầu tiên là áo lông xám, nhìn thấy anh ta, trên mặt quản lý Phương mang theo ý cười, thong thả ung dung nói: "Một nhân viên chăm sóc khách hàng đủ tư cách, sao có thể bị khiếu nại nhiều lần như vậy? Không đủ tiêu chuẩn!"

"Khoan đã? Tôi……" Áo lông xám sửng sốt, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng bản thân lại không thể thông quan. Nhưng anh ta còn chưa kịp cãi lại, cả người đột nhiên run lên, sau đó tứ chi vô lực rũ xuống, trong mắt mất đi ánh sáng, giống như một người máy không còn điện.

Đây là bị rút mất linh hồn sao? Mấy người nhìn thấy đều không rét mà run.

Mọi người đều biết anh ta thông quan thất bại, cho dù không thích áo lông xám, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác thỏ c.h.ế.t cáo khóc thương.

Người thứ hai là áo thun đen, khi nhìn thấy anh ta, nụ cười trên mặt quản lý Phương chợt tắt, cẩn thận đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt như hóa thành thực thể, khiến anh ta sởn tóc gáy.

Nhưng cuối cùng, quản lý Phương vẫn mở miệng nói ra lời vàng ngọc: "Thông qua."

Dù sao cô ta cũng bị quy tắc trói buộc, không thể làm theo ý muốn của mình. Chỉ cần điều tra viên phù hợp với quy định đều được phán định thông quan, nếu không chỉ sợ cô ta sẽ bị trừng phạt.

Tiếp theo là Thần Thần và Tô Dung cùng trải qua chuyện giống nhau, cũng nhận được đánh giá "Thông qua". Đây là việc nằm trong dự đoán, nhưng hai người họ vẫn không hẹn mà cùng nhau thở dài một hơi.

Liên tục có ba người thông qua, sắc mặt của quản lý Phương vô cùng khó coi. Phải biết rằng mỗi một người thông quan, đồng nghĩa với việc thành tích của cô ta sẽ bị hạ xuống một chút.

Người cuối cùng là bà Hoa, hai người Tô Dung vô cùng tin tưởng bà ấy, rốt cuộc bọn họ đều đã vượt qua, không có lý nào bà Hoa lại không thể thông qua.

Nhưng khi nhìn thấy bà ấy, trên mặt quản lý Phương lại lần nữa lộ ra nụ cười tươi.

Vừa nhìn thấy nụ cười này, chuông cảnh báo trong lòng Tô Dung lập tức vang lên, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Đối phương cười như vậy, không phải sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Quả nhiên, quản lý Phương vừa lòng nói: "Chuẩn bị cùng tôi đi đến xưởng chế biến."

Xưởng chế biến?

Tô Dung lập tức nhớ đến hai người đeo kính bị quản lý đưa đến xưởng chế biến sau khi tan làm. Bọn họ đã bị ô nhiễm, cho nên mới nghe lời quản lý đi đến xưởng chế biến.

Nhưng rõ ràng bà Hoa vẫn còn ý thức……

Vừa nghĩ đến đây, Tô Dung đột nhiên nhớ ra, có lẽ bởi vì bà Hoa có thể miễn dịch những hiệu quả xấu của ô nhiễm, cho nên mới có thể biểu hiện không có chút vấn đề nào.

Có lẽ bà ấy đã sớm bị ô nhiễm.

Đây chính là điểm không tốt của miễn dịch những hiệu quả xấu do ô nhiễm mang đến, nó sẽ khiến người ta không thể nào nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình, do đó đã bỏ lỡ thời gian giải quyết tốt nhất.

Nhưng là khi nào? Bà ấy đã bị ô nhiễm khi nào?

"Sao có thể?" Tô Dung không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía bà Hoa: "Bà……"

Cô nghĩ không ra, hành động của cô và bà Hoa gần như giống nhau như đúc, tại sao bà ấy bị ô nhiễm nhưng cô lại không có vấn đề gì?

Trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu, hiện tại bà Hoa đã trấn định hơn rất nhiều. Sau khi nhận được năng lực này, bà ấy vẫn luôn chờ ngày này. Chờ đến ngày bà ấy bị năng lực này cắn lại.

Nghe thấy câu hỏi của Tô Dung, bà ấy mỉm cười: "Có thể là lúc ăn cơm vào buổi trưa."

Sau khi cẩn thận nhớ lại, trong lòng bà Hoa đã hiểu rõ. Chỉ khi đi đến nhà ăn và đi về ký túc xá bà ấy và Tô Dung mới tách nhau ra, trở về ký túc xá một mình không có vấn đề gì cả, nhưng trong lúc ăn cơm……
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 314: Chương 314



Bà ấy cố gắng nhớ lại người nhân viên dọn vệ sinh luôn thích cho bà thêm đồ ăn, bà Hoa đột nhiên bừng tỉnh nói: "Người kia…… Quần áo bên trong của người đó hình như là màu đỏ."

"Cái gì?!" Tô Dung kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, hôm qua cô còn cảm thấy bản thân hiếm khi may mắn không gặp phải quy tắc nguy hiểm như vậy, kết quả không ngờ vậy mà bà Hoa lại gặp phải.

Thần Thần nhịn không được hỏi: "Vậy tại sao lúc trước bà không phát hiện?"

"Bà ta mặc một bộ đồ lao động màu xanh ở bên ngoài, bà không ngờ rằng nhân viên đồ đỏ còn có thể mặc thêm đồ khác." Bà Hoa thở phào một hơi: "Là do bà không nghĩ đến, không ngờ lại lật thuyền trong mương như thế."

Rất nhiều quái đàm quy tắc lúc trước, các nhân viên trong quái đàm đều không thể mặc quần áo của người khác. Điều này đã hình thành ấn tượng bên trong bọn họ, theo bản thân sẽ không suy xét đến phương diện này, nhìn thấy quần áo gì thì chính là quần áo đó.

Hiện tại bà Hoa đã trúng bẫy, bọn họ đều không khỏi nghĩ lại mà sợ. Bọn họ hiểu rõ, nếu bản thân bọn họ gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn sẽ không thể sống sót. Dù sao bọn họ đều nghĩ giống như bà Hoa, cho rằng nhân viên không thể mặc quần áo của người khác.

"Cháu có một câu hỏi." Tô Dung đột nhiên nhìn về phía bà Hoa, hỏi: "Bà đã hoàn toàn bị ô nhiễm sao?"

Bà Hoa lắc đầu: "Tất nhiên là không, nếu hoàn toàn bị ô nhiễm, chắc chắn bà không thể giữ được lý trí như bây giờ"

Cho dù là năng lực của bà ấy, cũng chỉ là có thể miễn trừ ảnh hưởng xấu của ô nhiễm chứ không thể loại trừ ô nhiễm. Nếu hoàn toàn bị ô nhiễm, vậy trực tiếp không còn là người nữa, năng lực này cũng trở nên vô dụng.

"Nếu thật sự là như vậy……"

Tô Dung bình tĩnh nhìn bà ấy, móc một viên thuốc màu trắng từ trong túi áo ra: "Bà có muốn uống cái này không?"

Mọi người đều nhất trí nhìn qua, hiện tại bọn họ đã vượt qua kỳ thực tập, không còn nguy hiểm gì, cũng không nóng vội rời đi. Chỉ tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Bà Hoa cũng vô cùng kinh ngạc: "Là đạo cụ có thể giảm bớt ô nhiễm sao?"

Căn cứ vào nguyên nhân cái c.h.ế.t của hai người mắt kính mà Tô Dung đã nói lúc trước, bà ấy hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình. Bởi vì giá trị ô nhiễm của bà ấy đã đạt đến một mức độ nào đó, cho nên quản lý mới mời bà ấy đến xưởng chế biến.

Chỉ có viên thuốc màu trắng có thể giảm bớt ô nhiễm này, bà ấy mới có thể sống sót.

"Trên thực tế…… Cháu cũng không biết." Tô Dung nhún nhún vai: "Là đạo cụ mới, cháu chưa dùng thử, cũng không biết tác dụng của nó. Nhưng cứ xem ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà trị đi, phải xem bà có đồng ý thử hay không."

"Bà đồng ý." Bà Hoa trả lời không chút do dự. Giống như những gì Tô Dung nói, cứ xem ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà trị. Dù sao hiện tại bà ấy ăn cũng chết, không ăn cũng chết, nhưng ăn vào thì tốt xấu gì cũng có một con đường sống.

Suy nghĩ một chút, bà ấy lại hỏi: "Bà cần phải cho cháu tiền công như thế nào?"

Tuy rằng không hiểu rõ hiệu quả công dụng của viên thuốc này, nhưng đạo cụ của quái đàm có cái nào là không quý giá chứ? Bà ấy cũng không thể lấy không đồ vật của người bạn nhỏ này được.

"Không cần." Lắc đầu, Tô Dung bình tĩnh mỉm cười, như thể thứ cô sắp đối mặt không phải cái c.h.ế.t của bà Hoa: "Nếu viên thuốc này thật sự có thể cứu mạng của bà, cháu sẽ biết tác dụng của nó, đúng lúc đạt được mục đích của cháu. Nếu nó không cứu được mạng của bà, vậy xem như cháu cho bà một tấm lụa vàng."

Lời vừa nói ra, bà Hoa không nhịn được cười lớn, tuy rằng tuổi đã xế chiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái khi còn trẻ tuổi: "Được, nếu cháu đã nói như vậy."

Nói xong, bà ấy cầm lấy viên thuốc trên tay Tô Dung, ngửa đầu nuốt vào.

Một lát sau, bà ấy không chết. Tô Dung quay đầu hỏi quản lý: "Hiện tại bà ấy còn cần đi đến xưởng chế biến hay không?"

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn quản lý, chưa chắc bọn họ quan tâm đến việc bà Hoa có thể thông qua hay không, mà bọn họ càng cảm thấy có hứng thú với thuốc của Tô Dung.

"…… Không, cần." Sắc mặt quản lý vô cùng xấu, hung tợn, gằn từng chữ một.

Tô Dung chớp chớp mắt, không sợ c.h.ế.t lại hỏi: "Vậy bà ấy đã thông qua kỳ thực tập chưa?"

"Thông qua thì có thể đi? Đừng hỏi nữa!" Thoạt nhìn quản lý đã hít thở không thông, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, giống như cái vỉ pha màu, trông rất đẹp mắt.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người lập tức sáng ngời. Thần Thần nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Dung, nhìn như ngượng ngùng, thật ra lại vô cùng không biết xấu hổ hỏi: "Cái kia…… Xin hỏi cô còn loại thuốc đó không? Tôi có thể dùng đạo cụ để mua."

"Cái đó tôi cũng……" Áo thun đen đúng lúc giơ lên tay.

Nhưng Tô Dung lại lắc đầu: "Không có."

Thấy cô nói như vậy, hai người cũng không dây dưa nữa. Dù sao bọn họ cũng không thân thiết với Tô Dung, đối phương nói không có, không cho bọn họ cũng bình thường. Có chút đồ vật chỉ cần biết thì đã rất quý giá. Vì thế hai người hai người gật đầu với cô, trăm miệng một lời nói với quản lý: "Chúng tôi muốn từ chức."

Sau khi nói xong, bọn họ cùng nhau biến mất trong không khí.

Bọn họ thông quan rồi.

Bà Hoa không lập tức rời đi ngay, mà cảm ơn Tô Dung thêm lần nữa, sau đó hỏi: "Có muốn trao đổi phương thức liên hệ không? Bà có thể đưa cháu đi du lịch thế giới, tiền hưu của bà còn rất nhiều, thêm một người như cháu vẫn đủ."

"Không cần." Bề ngoài Tô Dung kiên định lắc đầu, trên thực tế lại đau lòng đến rỉ máu. Làm ơn, đây là một người đồng ý đưa cô đi du lịch thế giới đấu! Vậy mà cô lại cứ bỏ lỡ như vậy!

Trên thực tế bà Hoa cũng biết cô không tiện để lộ thân phận, chẳng qua chỉ là ôm may mắn hỏi một chút thôi. Thấy cô từ chối cũng không nói thêm, sau khi từ chức cũng rời khỏi quái đàm quy tắc này

"Sao cô còn không đi?" Nhìn thấy Tô Dung còn ở lại cuối cùng, quản lý tức giận mắt trợn trắng. Lúc này bọn họ đạt được quá ít nguyên liệu nấu ăn, công ty bọn họ lại phải dùng rất nhiều tiền để mua nguyên liệu từ nhà cung cấp. Cô ta còn bị trừ thành tích, có thể vui mới gặp quỷ đấy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 315: Chương 315



"Ai nói tôi muốn đi?" Tô Dung nghiêng đầu: "Vất vả lắm mới có thể thông qua kỳ thực tập, tất nhiên là tôi muốn trở thành nhân viên chính thức của công ty chúng ta rồi!"

--------------------

"Cô... Cô muốn ở lại?" Quản lý Phương ngẩn ra, sau đó đôi mắt trở nên sáng lên: "Thật sao?!"

Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn cô ta, mở miệng nói: "Chỉ là tôi có điều kiện."

Vốn dĩ không có điều kiện, nhưng nhìn bộ dạng này của Quản lý Phương, cô không nhân cơ hội lừa gạt một ít điều kiện có lợi cho mình thì thật sự có lỗi với bản thân. Đàm phán chính là như vậy, ai lộ ra thứ mình cần trước, vậy thì thuộc về phe yếu hơn.

Quản lý Phương do dự một chút, gật đầu: "Được, trước tiên cô nói chút điều kiện đi."

"Tôi muốn cô trả lời ba câu hỏi của tôi." Tô Dung vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ từ trong túi áo bên phải cầm ra một cái bình đựng bột màu xanh lá cây, sau đó để tay ra sau lưng.

Trên thực tế tay sau lưng của cô đang mở nắp bình chứa bột xanh này, sau đó đổ chút bột màu xanh lá cây này ra tay. Tất cả cũng chỉ mất có năm giây. Sau khi làm xong, Tô Dung lại lần nữa nhét bình vào trong túi.

Quản lý Phương đang suy nghĩ đến yêu cầu của cô không có chú ý nhiều như vậy, sau khi suy nghĩ xong thì trả lời: "Được, cô hỏi đi, nhưng tôi không nhất định có thể cho cô một câu trả lời hoàn chỉnh."

Tô Dung nghe vậy, làm ra vẻ lấy lòng cầm một ly nước đặt ở bên trái đưa cho cô ta: "Quản lý uống nước đi, đừng để bị khát."

Thấy cô như vậy, Quản lý Phương rất hưởng thụ nhận lấy ly nước. Ở trong suy nghĩ của cô ta, bây giờ sở dĩ Tô Dung lấy lòng mình, hoàn toàn bởi vì các cô lập tức sắp trở thành cộng sự, mà chức vị của cô ta lại cao hơn một bậc.

Đối với nhân viên chính thức, cô ta sẽ có thái độ tốt hơn nhân viên thực tập rất nhiều. Mặc dù biết thân phận Tô Dung không bình thường, nhưng vẫn theo ý của cô uống một ngụm.

Chờ cô ta uống xong, Tô Dung mới mở miệng hỏi: "Vậy tôi bắt đầu hỏi đây, câu hỏi đầu tiên là thực tập sinh bị sa thải đều đi đâu vậy?"

Cô nói xong, sợ vấn đề quá nhạy cảm, đối phương không trực tiếp trả lời, lại bổ sung một câu: "Quản lý không cần giấu diếm tôi, dù sao tôi cũng là thực tập sinh đi lên, có một số việc vẫn có thể đoán được."

Lời này đúng là rất có đạo lý, nếu như không phát hiện ra được cái gì, vậy cũng không sống được đến bây giờ.

Quản lý Phương trầm ngâm trong chốc lát: "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, bọn họ đều sẽ bị đưa vào xưởng chế biến."

Đây là một câu trả lời rất thú vị, Tô Dung không nhịn được nhíu mày. Dựa theo suy đoán lúc trước của cô, chắc những người này đều trở thành nguyên liệu làm đồ hộp. Nhưng nếu quả thật như vậy, Quản lý Phương sẽ không trả lời như thế.

Coi như cô ta không muốn nói ra chân tướng của thịt đóng hộp, ít nhất cũng phải biểu lộ một chút kết cục của những người bị sa thải kia.

Nhưng bây giờ cô ta lại nói ngắn gọn như vậy, chỉ nói bọn họ đều đi vào xưởng chế biến.

Chuyện này làm cho Tô Dung không thể không nghi ngờ điều tra viên có số điểm cao hơn 100 và điều tra viên có số điểm thấp hơn 100 có kết quả khác nhau. Hơn nữa kết quả khác nhau của bọn họ cũng chứa không ít đầu mối ngầm, đây mới là nguyên nhân Quản lý Phương giấu diếm.

Ghi nhớ một điểm này, Tô Dung giả bộ như không phát hiện cái gì, hỏi câu hỏi thứ hai: "Muốn trở thành nhân viên trong xưởng chế biến thì cần có điều kiện gì?"

Hiển nhiên vấn đề này không khó, Quản lý Phương trực tiếp trả lời: "Bình thường xưởng chế biến không thu nhận nhân viên mới, tôi cảm thấy cô cũng không cần suy nghĩ đến chuyện này làm gì."

"Lại nói." Cô ta đột nhiên cảnh giác nheo mắt lại: "Cô muốn gia nhập xưởng chế biến làm gì?"

--- Bởi vì muốn nằm vùng ăn cắp tình báo nha.

Tất nhiên Tô Dung không thể nói như vậy được, cô chớp mắt, bày ra bộ dạng vô tội, kết hợp với gương mặt này, thoạt nhìn chính là một sinh viên ngây thơ ngốc nghếch: "Rõ ràng nhân viên của xưởng chế biến sẽ cao cấp hơn một chút. Có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Quản lý Phương nghe vậy, cười nhạo một tiếng, trong đầu nghĩ quả nhiên mình suy nghĩ nhiều rồi. Rõ ràng Hoa Hoa này không quá thông minh, trái lại cô ta không cần cảnh giác như thế. Người này có thể thông quan sợ là hoàn toàn là hợp tác với ai đó, bây giờ lựa chọn ở lại, cũng đã nói cô không thông minh.

Nói thật, Quản lý Phương vô cùng nghi ngờ, sở dĩ Hoa Hoa lựa chọn ở lại, là bởi vì cô cảm thấy ở chỗ này sẽ không bị quái đàm quy tắc chọn trúng. Trước kia đúng là cô ta có gặp phải loại người như vậy.

Hừ! Thật sự là suy nghĩ buồn cười ngây thơ biết bao!

Mặc dù mới vừa rồi chính viên thuốc màu trắng của Tô Dung để cho bà Hoa thuận lợi thông quan, nhưng Quản lý Phương cũng không có bởi vì chuyện này mà cho rằng lúc trước đều là Tô Dung giả bộ.

Dù sao chính cô cũng đã nói, cô hoàn toàn không biết tác dụng của viên thuốc kia, đơn giản chính là mèo mù đụng phải chuột chết. Nhiều nhất cũng chỉ là lúc ấy cô nói dễ nghe một chút thôi.

"Tiền kiếm được ở xưởng chế biến cũng không được nhiều lắm, hơn nữa công việc còn rất bận rộn, không cần nhớ mong làm gì." Quản lý Phương khuyên: "Tất nhiên, coi như cô muốn đi vào đó cũng không được."

Không dây dưa đến vấn đề này nữa, Tô Dung hơi cúi đầu, hỏi ra vấn đề thứ ba: "Tại sao cô lại vui vẻ đối với chuyện tôi đồng ý ở lại như vậy?"

"Bởi vì nếu như trong bộ phận chăm sóc khách hàng có người thành công trở thành nhân viên chính thức, tôi có thể được không ít tiền hoa hồng. Hơn nữa tồn tại của các người có thể tăng thực lực của "nó", trước khi các người chết, hiệu suất công ty cũng sẽ rất cao."

Sau khi Quản lý Phương nhanh chóng trả lời xong câu này, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, một tay che miệng lại, kinh ngạc nói: "Mình làm sao thế? Sao lại nói ra?"

Vốn dĩ cô ta định chỉ nói thật nửa câu đầu, nửa câu sau thì tùy tiện bịa một lý do. Nhưng không biết tại sao, miệng của cô ta giống như không bị khống chế, nói hết nửa câu sau suy nghĩ trong đầu ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 316: Chương 316



Tô Dung cũng là mặt đầy vẻ hoảng sợ, thậm chí còn sợ hơn cả cô ta: "Cái gì? Tại sao lại như vậy? Vậy tôi lập tức từ chức, tôi không muốn c.h.ế.t ở chỗ này!"

Đây chỉ là bùng nổ diễn xuất mà thôi, trong lòng của Tô Dung vẫn vô cùng tỉnh táo.

Tại sao Quản lý Phương lại nói thật được chuyện này? Tất nhiên là bởi vì động tác nhỏ mà cô làm ra.

Mới vừa rồi cô đổ bột màu xanh lá cây, cũng chính là bột thành thực vào trong tay phải, lúc cầm ly nước lên, lại không dấu vết hơi rải vào, sau đó đưa cho Quản lý Phương. Quả nhiên đối phương không có nghi ngờ gì đã uống vào, cho nên mới vừa rồi mới nói thẳng ra như vậy.

Mà sở dĩ đặt vấn đề này ở cuối cùng, đương nhiên là vì để cho cô ta nói thật vấn đề này rồi.

Hai vấn đề trước Tô Dung cũng có thể đoán được câu trả lời, vấn đầu đầu tiên rất đơn giản, cũng rất dễ dàng xử lý mơ hồ, chắc Quản lý sẽ không nói dối. Vấn đề thứ hai là vấn đề liên quan đến tiền lương công khai, Tô Dung tin tưởng công ty này nhất định có giải thích hợp lý với nhân viên. Dù sao xưởng chế biến ở đằng kia, liếc nhìn một cái cũng biết địa vị rất cao, nhất định sẽ có những nhân viên khác cũng muốn gia nhập. Vì để bọn họ từ bỏ suy nghĩ này, công ty sẽ đưa ra lời thông báo chính thức.

Chỉ cần hai vấn đề trước cô ta không nói dối, như vậy cũng sẽ không phải hiện Tô Dung bỏ thuốc trong nước. Như thế, một khi cô ta muốn nói dối ở vấn đề thứ ba, tất nhiên sẽ bởi vì thuốc thành thật mà nói sự thật.

Mà sở dĩ cô càng chú ý đến vấn đề thứ ba, chính là bởi vì mới vừa rồi lúc Quản lý nghe mình nói muốn ở lại, biểu hiện quá mức hưng phấn. Cô đã sớm suy đoán được nếu có nhân viên trở thành chính thức thì cô ta có thể thêm được điểm vào thành tích gì đó, có người mới thuận lợi vào công ty, bộ phận nhân sự còn có thể được tiền hoa hồng nữa.

Cho nên quản lý Phương thậm chí nguyện ý để cho mình hỏi ba câu hỏi, cái này thật sự không phải đơn giản như "Có không ít tiền hoa hồng".

Đúng như dự đoán, bây giờ cô đã biết nguyên nhân.

Cô gia nhập có thể để cho uy lực của "nó" được gia tăng. Chuyện này rất dễ hiểu, dù sao một điều tra viên như cô ở trong đám dân địa phương, giống như trăng sáng trên bầu trời đêm vậy.

Vì tiêu diệt cô, tăng cường lực lượng của mình, "nó" nhất định sẽ tăng lực độ quỷ quái, cố gắng g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Giống như lúc cô trong "Quái đàm quy tắc xe buýt" trong thế giới quái đàm, vì g.i.ế.c c.h.ế.t cô, quỷ quái bên trong xe buýt hoàn toàn không ngại chuyện mang theo những người khác chôn cùng.

Như vậy xem ra, chỉ sợ Quản lý Phương không có quan tâm gì đến tính mạng của những nhân viên khác. Hoặc là nói, những người khác có thể trở thành nhân viên của công ty này, cũng chỉ có mục đích là lập đầy bụng của "nó". Chỉ đối với người địa phương, độ "thèm ăn" của "nó" sẽ ít hơn một chút.

Nhưng suy đoán xong, trái lại Tô Dung có một chút nghi ngờ. Nếu chỗ tốt giữ lại bọn họ nhiều như vậy, tại sao Quản lý Phương không trực tiếp nói phương thức thông quan cho bọn họ, để cho bọn họ có nhiều người sống sót hơn?

Chỉ là qua một giây, cô đã hiểu rõ. Bởi vì điều tra viên thành công thông qua thời kỳ thực tập hoàn toàn sẽ không lựa chọn ở lại, đối với cô ta mà nói chính là một trận giỏ trúc múc nước, dĩ nhiên sẽ không thả cho bọn họ dễ dàng thông quan.

Mà bên kia, Quản lý Phương nghe được Tô Dung muốn rút lui, cô ta cũng bất chấp chuyện tại sao lúc này mình lại buột miệng nói ra như thế, vội vàng lên tiếng khuyên can: "Đừng, cô đừng đi! Cô cũng không nhất định phải c.h.ế.t mà, chỉ là phải tuân thủ quy tắc thật tốt, vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cô nhìn những nhân viên khác đi, không phải đều sống rất tốt sao?"

"Cô đang gạt tôi, tôi không nghe." Tô Dung đang chiếm thế thượng phong, lập tức bày ra bộ dạng trang cãi vô lý: "Quỷ mới biết cô có thể phân phối tôi đến ngành nguy hiểm nhất gì đó không?"

Quản lý Phương nghe vậy, lập tức nói: "Tôi có thể để cho cô tự chọn bộ phận, tự cô chọn, như vậy cô sẽ không sợ tôi hại cô đi?"

Đạt được mục đích, Tô Dung không được voi đòi tiên nữa, làm bộ suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi muốn đi đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm, vừa nghe cái tên đã cảm thấy rất quan trọng, chắc chắn các người sẽ không tùy tiện làm tổn thương tôi."

Tất nhiên đáp án này không phải là thuận miệng nói ra, cũng không phải mới suy nghĩ ra. Trên thực tế ngày hôm qua, lúc Tiểu Trần nói cô có thể tự lựa chọn ngành, cô đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi.

Có thể khẳng định là, bộ phận hành chính nhất định là nơi an toàn nhất. Từ thái độ của Phùng Ngọc Linh, cô ấy hoàn toàn không biết công ty này có quỷ quái, cho nên bộ phận mà cô ấy ở nhất định ít tiếp xúc với quỷ quái nhất.

Nếu như cô vì sống sót, gia nhập bộ phận hành chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tiếc là không được, trên người cô có nhiệm vụ nằm vùng, phải trộm được danh sách của xưởng chế biến mới được, an toàn thì đồng nghĩa cách mục tiêu sẽ xa hơn, cho nên bộ phận hành chính trực tiếp bị loại bỏ.

Trong mấy bộ phận còn lại, không nghi ngờ chút nào, bộ phận nghiên cứu sản phẩm là gần mục tiêu nhất. Nghiên cứu cũng đồng nghĩa với việc cần phải chọn nguyên liệu, chỉ định phương thức chế biến, là ngành có khả năng tiến vào xưởng chế biến nhất.

Dĩ nhiên trừ cái này ra, thật ra thì Tô Dung cũng muốn thông qua bộ phận này, dựa vào suy đoán của mình ra được bảng danh sách, dù sao chỗ này là bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nhất định phải nghiên cứu nguyên liệu. Nghiên cứu thì sẽ có nghiên cứu nơi sản xuất, vậy cô có thể nhân cơ hội gom đủ nhà cung cấp. Lỡ như thành công, vậy cũng không cần mạo hiểm. Cô cảm thấy mình có thể thử một chút.

".... Được." Nghe được lựa chọn của Tô Dung, vẻ mặt Quản lý Phương có chút phức tạp. Ở trong mắt cô ta Tô Dung là chọn tùy tiện, không động não suy nghĩ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 317: Chương 317



Giống như cô nói, bộ phận nghiên cứu là chỗ quan trọng nhất, gần như tất cả Quản lý đều đi ra từ bộ phận nghiên cứu sản phẩm, còn có một số ít là đến từ bộ phận chăm sóc khách hàng.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô là điều tra viên, cho nên nơi có tiền đồ nhất đối với những người khác, lại trở thành nơi dễ dàng đi vào địa ngục đối với cô.

Nhưng cũng chính bởi vì ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm, cho nên một khi "nó" ra tay, sợ rằng nhân viên của bộ phận nghiên cứu sản phẩm sẽ c.h.ế.t hơn phân nửa.

Chuyện này làm cho cô ta cảm thấy thật đau tim, nhân tài thật vất vả đào tạo, lại phải chôn cùng với Tô Dung, thật sự có chút thua thiệt.

Chẳng qua không sao, chỉ cần có thể thỏa mãn được "nó", hy sinh cái gì cũng đáng giá.

Sau khi chắc chắn xong, cô ta phất tay tiễn khách: "Thứ hai đi làm, đồng phục làm việc cùng với quy tắc nhân viên cần phải tuân thủ sẽ được đặt trong phòng ký túc xá của cô."

Tô Dung gật đầu, xoay người rời khỏi công ty.

Trong nháy mắt đi ra, cô thở phào nhẹ nhõm, lại biến thành quái đàm một người, cũng không biết bây giờ quy tắc sẽ thế nào. Đến bây giờ còn chưa có cơ hội tiếp xúc với xưởng chế biến, luôn cảm thấy độ tiến triển có chút chậm.

Liên quan đến nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này, thật ra trong lòng Tô Dung đã có suy đoán rồi. Có thể là những cái điện thoại trong phòng làm việc, cũng có thể là chính Quản lý Phương, còn có khả năng là phòng làm việc của bộ phận chăm sóc khách hàng. Hay là xưởng chế biến đồ đóng hộp.

Chẳng qua mặc kệ là loại nào, nếu cô muốn ở lại, cũng không thể phá hư. Đây chính là nguyên nhân Tô Dung không đi thử phá hủy nguồn ô nhiễm.

Cô quay đầu nhìn văn phong không tính quá lớn ở phía sau, sau đó xoay người trở lại ký túc xá.

Giống như Quản lý Phương nói, một bộ đồng phục màu xanh da trời mới tinh cùng với một quyển sổ xuất hiện ở trong phòng ký túc xá của cô.

Không có đi thử đồng phục, Tô Dung mở quyển sổ tay ra.

《 Quy tắc của nhân viên ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm》

Hoan nghênh ngài đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm làm việc, mời tuân thủ những quy tắc dưới đây, điều này đảm bảo ngài có thể thuận lợi làm việc ở công ty này.

Một, thời gian làm việc của bộ phận nghiên cứu sản phẩm là 8:00 - 18:00 từ thứ hai đến thứ sáu, không thể tới trễ tới sớm, trừ 'Tổ hạng mục quan trọng' ra không cho phép làm thêm giờ.

Hai, ở trong công ty, nhân viên cần phải thống nhất mặt đồng phục màu xanh da trời, đeo thẻ nhân viên. Nhân viên cần thông qua thẻ nhân viên điểm danh cùng với mở cửa, xin đừng đánh mất, nếu như mất kịp thời báo cáo lại.

Ba, công việc của bộ phận nghiên cứu sản phẩm bao gồm thiết kế sản phẩm, xác lập hạng mục, thí nghiệm sản phẩm, xác định đánh giá sản phẩm,... tuân theo sự sắp xếp của Quản lý, xin đừng làm những công việc không liên quan ở trong bộ phận mình đang làm.

Bốn, chỉ có nhân viên được Quản lý của bộ phận nghiên cứu sản phẩm cho rằng có năng lực sáng tạo cái mới, mới có thể tham gia vào nghiên cứu hạng mục quan trọng, công việc của nghiên cứu hạng mục quan trọng cao hơn tất cả.

Năm, các tiểu tổ hạng mục không thể tiết lộ cách điều chế của tiểu tổ mình cho những tiểu tổ khác. Một khi bị phát hiện, sẽ bị sa thải.

Sáu, nhân viên gặp phải bất kỳ khó khăn gì đều có thể đến tìm Quản lý của bộ phận đó giúp đỡ, Quản lý nhất định sẽ giúp đỡ bạn.

Bảy, buổi trưa 12 giờ đến 2 giờ là thời gian nghỉ trưa. Sau một giờ chiều không nên rời khỏi khu vực bộ phận của mình, để tránh ảnh hưởng thời gian nghỉ trưa của các nhân viên khác. Nếu bạn vì một nguyên nhân nào đó, ở khoảng thời gian này không kịp thời trở về bộ phận của mình, xin nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh gần nhất với mình, cho đến khi thời gian đạt đến 2 giờ.

Tám, bảo đảm buổi chiều lúc rời khỏi bộ phận bên cạnh có người quen biết, nếu như ở bên ngoài một mình, trước khi trở về bộ phận, không được để ý đến ai.

Chín, sau khi rời khỏi công ty không được tiết lộ sản phẩm mới của công ty.

Mười, nhân viên công ty đều sẽ có tài khoản công việc đặc biệt của mình, không cho phép kết bạn với bất kỳ tài khoản nào khác trừ tài khoản công việc.

Mười một, đồng nghiệp đột nhiên nghỉ việc là chuyện bình thường, vì bảo vệ quyền riêng tư của nhân viên, xin đừng hỏi tình huống nhân viên nghỉ việc với công ty.

Mười hai, nhân viên mặc quần áo đỏ, quần áo đen đều là nhân viên cao cấp, thấy bọn họ nên chủ động chào hỏi.

Mười ba, nhân viên nến dâng hiến hết mình cho công ty, thường xuyên không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị sa thải.

Tổng cộng có 13 quy tắc, trong đó quy tắc 6, 7, 10, 11, 12, 13 thì xuất hiện chỗ sai.

Dù sao đây là quy tắc giống với của dân địa phương vậy, vốn dĩ "nó" lười ăn dân địa phương, cho nên quy tắc ô nhiễm cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất chính là chỗ sai của mấy quy tắc đều rất rõ ràng.

Câu sau của quy tắc thứ sáu bị sai. Quản lý nhất định sẽ giúp bạn, suy nghĩ một chút cũng biết lời này không đúng, bọn họ đều là người bị 'Chìa khóa cứu đời' tẩy não, một khi nhân viên uy h.i.ế.p đến công ty, vậy bọn họ tuyệt đối lục thân không nhận, đại nghĩa diệt thân.

Chẳng qua nếu như không liên quan đến lợi ích của công ty, có lẽ có thể tìm bọn họ giúp đỡ.

Tô Dung còn nhớ quy tắc của thực tập sinh, Quản lý có trách nhiệm với nhân viên. Bây giờ cô cũng là nhân viên, như vậy theo lý thuyết nếu Quản lý có thể giúp một tay thì sẽ giúp.

Chỗ sai của quy tắc thứ 7 chính là hai câu cuối cùng: xin nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh cách bạn gần nhất, cho đến khi thời gian đạt hai giờ.

Nếu quả thật không đúng hạn trở về, chạy vào nhà vệ sinh chính là một cách làm sai. Nhưng cách làm đúng là như thế nào? Nếu như không biết chuyện này, lỡ như thật sự gặp tình huống đó, chẳng phải cô sẽ c.h.ế.t sao.

Không nên nghĩ dựa vào may mắn thì sẽ không gặp phải chuyện này, phải biết ở trong quái đàm quy tắc này chỉ còn một mình cô là điều tra viên. Đây không phải là gậy ánh sáng trong đêm tối sao --- cực kỳ nổi bật.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 318: Chương 318



Nếu nói "nó" không nhắm vào mình, Tô Dung khẳng định không tin. Còn nhớ lúc trước ở trong quái đàm quy tắc xe buýt, nó gần như là nhằm vào cô cả hành trình.

Tiếp theo chính là quy tắc thứ 10, sai lầm của quy tắc này nhìn vào là có thể đoán được. Quy tắc này giống với quy tắc thứ 12 của thực tập sinh, mục đích cũng chỉ là vì phòng ngừa bọn họ ý thức được chỗ không đúng của công ty.

Dù sao nếu như thêm phương thức liên lạc riêng, kết quả đối phương tạm thời rời khỏi cương vị công tác rồi hoàn toàn biến mất. Một lần hai lần còn có thể nói người này không có người nào quen biết, đều là tình cảm plastic. Nhưng nhiều lần, ai còn có thể không biết công ty có vấn đề chứ?

Quy tắc thứ 11 thì sai hết, cái này cũng rất dễ nhìn ra, điều tra viên không cần quá nhiều kinh nghiệm cũng có thể nhìn ra được vấn đề. Tại sao nhân viên đột nhiên biến mất, chẳng lẽ bọn họ còn không biết sao? Trăm phần trăm là c.h.ế.t rồi.

Còn câu nói "Vì bảo vệ riêng tư của nhân viên", cười c.h.ế.t mất, quỷ mới tin những lời này.

Quy tắc 13 thì sai câu cuối cùng, nếu không phải Tô Dung đã từ chỗ của Tiểu Trần biết nhân viên mặc đồng phục đỏ có vấn đề, có lẽ còn suy đoán quy tắc này có vấn đề ở chỗ nào. Nhưng bây giờ, cô không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được vấn đề của quy tắc này.

Đã biết nhân viên đồng phục đỏ cực kỳ nguy hiểm, như vậy phải cố gắng trắng xa. Thấy bọn họ lại chủ động đi qua chào hỏi, đó không phải là muốn c.h.ế.t sao?

Nhưng nhân viên đồng phục đỏ có vấn đề, không có nghĩa là nhân viên đồng phục đen cũng có vấn đề. Nếu như Tô Dung đoán không sai, lúc thấy nhân viên mặc đồng phục đến, sợ rằng phải dựa theo quy tắc chủ động chào hỏi bọn họ.

Chỗ sai của quy tắc này thật sự rất xảo quyệt, rất dễ dàng để cho người ta bị mắc lừa. Tất nhiên quy tắc cuối cùng này cũng là một loại quy tắc nhìn vào là biết sai, nhưng nó chỉ là câu trước sai, còn câu sau thì không có vấn đề gì.

Cái này không phải rõ ràng là đang tháo túng sao? Cấp trên thao túng nhân viên nên cống hiến vô điều kiện cho công ty, Tô Dung tin tưởng coi như những dân địa phương kia, cũng sẽ không để ý những điều này.

Trong đó quy tắc trực tiếp nói rõ sẽ bị sa thải thì có hai cái, một cái là không nên tiết lộ cách điều chế, cái khác là không được chểnh mảng công việc của mình. Phải biết, sai thải và chủ động từ chức không giống nhau, nhân viên chính thức thật ra có quyền lợi chủ động từ chức, chủ động từ chức cũng an toàn. Nhưng nếu bị sa thải, chỉ sợ sẽ không được an toàn.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại, đối với người địa phương, những quy tắc sai lầm này còn rất thân thiện. Quy tắc thứ 6, dưới tình huống bình thường, dân địa phương là nhân viên sẽ không tổn hại lợi ích của công ty, tất nhiên cũng không cần lo lắng bị Quản lý hãm hại.

Quy tắc thứ 7, chỉ cần "nó" không ra tay, thì sẽ không có việc gì. Mà "nó" cũng không có nhiều hứng thú với dân địa phương, tất nhiên cũng sẽ không thường xuyên gây chuyện.

Quy tắc thứ 10 đối với công việc cuộc sống cũng không ảnh hưởng gì.

Tin tưởng quy tắc thứ 10 cũng không sao, trái lại nếu không tin mới có thể gặp nguy hiểm.

Còn về quy tắc 12 cũng không khác biệt lắm với quy tắc thứ 7, chỉ cần nhân viên đồng phục màu đỏ không xuất hiện, dân địa phương sẽ không gặp nguy hiểm. Sự thật đã chứng minh nhân viên đồng phục đỏ rất ít khi rời khỏi xưởng chế biến.

Chỉ là nếu như Tô Dung đoán không nhầm, bắt đầu từ thứ hai, cho đến khi cô c.h.ế.t hoặc là thoát khỏi quái đàm này, chắc chắn nhân viên quần áo đỏ sẽ thường xuyên vào trong công ty. Sợ rằng có không ít dân địa phương vì thế mà chết.

Quy tắc thứ 13 vẫn là câu nói kia, là người bình thường cũng sẽ không tin tưởng. Coi như tin cũng không hại đến đại thể, còn có khả năng thăng chức thành Quản lý.

Đây chính là thay đổi sau khi cô đến đây.

Tô Dung suy nghĩ một chút, thầm hạ quyết tâm, ít nhất cô phải nhắc nhở Phùng Ngọc Linh. Dù sao lúc trước đối phương giúp đỡ cô rất nhiều, cô nhất định phải nhắc nhở lại.

Suy nghĩ kỹ một chút, Tô Dung cảm thấy tốt nhất là trực tiếp khuyên đối phương từ chức. Vốn dĩ Phùng Ngọc Linh chính là dân địa phương, còn làm việc ở bộ phận hành chính an toàn nhất, không có khả năng tiếp xúc với thông tin cơ mật trong công ty. Nếu như cô ấy chủ động từ chức, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là không biết đối phương có đồng ý hay không, Tô Dung biết có rất nhiều người lựa chọn công ty nào đó là thân bất do kỹ. Ví dụ như điều kiện gia đình quả thật khó khăn, không thể theo ý mình mà từ chức. Lỡ như Phùng Ngọc Linh chính là loại này, vậy cô cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ tính mạng của cô ấy.

Chỉ là chắc Phùng Ngọc Linh không phải là người có gia cảnh khó khăn, biểu hiện bình thường của cô ấy tuyệt đối là gia đình bậc trung, Tô Dung có thể đoán ra được chuyện này.

Tô Dung lại một lần nữa nhìn quyển sổ tay, nhìn về phía hàng chữ "hạng mục quan trọng" được nhắc nhở nhiều lần. Hạng mục quan trọng của cái này được gọi là cái gì? Nhân viên phải làm như thế nào mới có thể được tính là có năng lực sáng tạo mới?

Ý của hạng mục quan trọng cao hơn tất cả, như vậy có phải đại biểu, nếu như cô tham gia nghiên cứu hạng mục quan trọng, như vậy coi như là nhân viên quần áo màu đỏ cũng không thể làm tổn thương đến cô?

Ngoài ra, còn có một chuyện làm cho Tô Dung quan tâm, cô có thể ở trong quái đàm này bao lâu?

Lúc trước cũng đã nói, người từ bên ngoài đến không thể ở quá lâu bên trong quái đàm, sẽ bị hơi thở quỷ quái có mọi lúc mọi nói của chỗ này ảnh hưởng.

Ở bên ngoài thì khá tốt, nhưng công ty này rõ ràng còn nuôi dưỡng quỷ quái, trình độ ô nhiễm tuyệt đối sẽ nghiêm trọng gấp mấy lần. Hoặc là phát điên, hoặc là chết. Trước đó cô không có đặt biệt nghiên cứu giới hạn vượt qua, bây giờ chỉ có thể tự phán đoán.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 319: Chương 319



Tô Dung nằm trên giường, từ trong túi cầm ra một viên thuốc còn dư lại. Vốn dĩ lúc ấy bà Hoa đã sắp thất bại, sau khi uống viên thuốc này thì thành công thông qua.

Có thể thấy tác dụng của viên thuốc này chính là giảm bớt ô nhiễm, chuyển từ ô nhiễm nghiêm trọng thành ô nhiễm trung bình hoặc có lẽ chính là trực tiếp tiêu diệt ô nhiễm.

Mặc kệ là loại nào, cũng đủ để thấy chỗ lợi hại của viên thuốc này.

Đã trải qua nhiều lần quái đàm, sau khi Tô Dung đi vào, đều có thể cảm thấy đầu óc bị ức chế. Theo trình độ ô nhiễm ngày càng cao, lối suy nghĩ cũng ngày càng chậm. Hơn nữa ô nhiễm còn sẽ ảnh hưởng đến nhận biết, ở trong quái đàm, thay đổi nhận biết thường sẽ có ý nghĩa cách chuyện thông quan càng lúc càng xa.

Không chỉ như vậy, còn có thể tăng thêm ô nhiễm, ví dụ như tầng phụ của du thuyền Giao Nhân, nếu như muốn đi vào, thì phải chịu đựng sự ô nhiễm vô tận. Nếu như lúc ấy có viên thuốc này, có lẽ Tô Dung có thể trực tiếp đi qua thăm dò bí ẩn của pho tượng kia.

Mặc dù bây giờ cô đã biết pho tượng kia cũng không phải là nguồn ô nhiễm của quái đàm đó, nhưng nó có thể phát ra ô nhiễm mạnh như vậy, chỉ sợ cũng có lai lịch lớn.

Tóm lại, có tồn tại của viên thuốc này, vào lúc quan trọng nhất có thể cứu cô một mạng.

Chẳng qua chờ sau khi rời khỏi quái đàm quy tắc này, vẫn phải hợp tác với chính phủ nghiên cứu về tác dụng cụ thể của nó một chút.

Dù sao giảm bớt ô nhiễm và tiêu trừ ô nhiễm khác nhau rất lớn, một chi tiết nhỏ nào trong quái đàm quy tắc đều có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của một người, hơn nữa đây chính là một vấn đề lớn như vậy.

Với lại quan trọng nhất chính là, lỡ như chính phủ thật sự có thể dựa vào viên thuốc này nghiên cứu ra được thứ gì đó, hơn nữa còn ứng dụng rộng rãi, nhất định có thể cứu được rất nhiều điều tra viên, có thể tăng cường diện rộng thực lực của điều tra viên.

Thực lực của điều tra viên đi lên, cũng đồng nghĩa với việc thực lực của "nó" bị suy yếu.

Mục tiêu cuối cùng của Tô Dung chính là tiêu diệt "nó" hoặc là đuổi "nó" ra khỏi trái đất, cho nên làm như vậy rất cần thiết.

Tất nhiên cô cũng không đưa thuốc miễn phí cho chính phủ, để cho bọn họ tùy ý nghiên cứu. Mặc dù từ trình độ nào đó mà nói là đôi bên cùng có lợi, nhưng sau khi cô đoán được đại khái tác dụng của viên thuốc này, loại giao dịch này lập tức trở nên không bình đẳng.

Dù sao tăng thực lực toàn diện của điều tra viên chỉ là nhân tiện, cô càng cần hơn chính là tăng thực lực của mình.

Cho nên phải nắm chặt cơ hội trả giá, tranh thủ nhiều chỗ tốt cho mình.

Bây giờ, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, cần lợi ích gì từ chỗ chính phủ, mới có thể làm cho cô lấy được lợi lớn nhất.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, thời gian thỏa mái luôn là trôi qua chớp mắt, đảo mắt đã đến ngày thứ hai mệt mỏi.

"Hi! Hoa Hoa!" Một cô gái hưng phấn từ phía sau vỗ vai Tô Dung: "Không nghĩ đến cô thật sự ở lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhân viên thực tập của bộ phận chăm sóc khách hàng trở thành nhân viên chính thức, thật lợi hại!"

Lúc cô ấy đi đến từ phía sau, Tô Dung cũng đã phân biệt được tiếng bước chân này là của Phùng Ngọc Linh. Cho nên lúc bị cô ấy tùy tiện vỗ vai cũng không kinh ngạc, chỉ là cười nói: "Thật ra thì chúng tôi có không ít người thông qua kiểm tra, chỉ là bộ phận chăm sóc khách hàng quá mức bận rộn, cho nên phần lớn mọi người đều lựa chọn từ chức."

"Vậy cô không cảm thấy bận rộn sao?" Phùng Ngọc Linh tò mò hỏi.

Vốn dĩ cô ấy cho rằng Tô Dung sẽ biến mất giống như nhiều nhân viên của bộ phận chăm sóc khách hàng, dù sao ở trong ấn tượng của cô ấy, hình như chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy có nhân viên được giữ lại. Mới vừa rồi lúc ở xa thấy được Tô Dung, cô ấy thật sự vô cùng vui mừng. Phải biết, nếu như Tô Dung đi, cô ấy sẽ khó lại tìm được một người bạn cơm như vậy.

Tô Dung chớp mắt mấy cái: "Cô không phải đã nói, thực tập sinh đi ra từ bộ phận chăm sóc khách hàng đều sẽ không ở bộ phận chăm sóc khách hàng? Vậy tôi còn lo lắng bộ phận chăm sóc khách hàng bận hay không bận làm gì?"

Nghe vậy, Phùng Ngọc Linh sửng sốt một chút, như hiểu ra gì đó: "Có đạo lý nha!"

Sau khi hiểu xong, cô ấy lại hỏi: "Đúng rồi, vậy cô được phân phối đến bộ phận nào?"

"Bộ phận nghiên cứu sản phẩm." Tô Dung trả lời.

"Trời ơi! vận may của cô thật tốt, tiền lương ở bộ phận đó rất cao!" Sau khi Phùng Ngọc Linh biết được bộ phận mà Tô Dung được phân phối đến, vô cùng hâm mộ nói.

Vốn dĩ lúc mới đến công ty cô ấy cũng muốn đi đến bộ phận nghiên cứu, dù sao tiền lương cơ bản ở chỗ đó đã cao rồi, nếu như ở tổ hạng mục có thể nghiên cứu ra mùi vị mới, toàn bộ tổ hạng mục điều có thể được thêm điểm vào thành tích. Tiền lương cộng lại cũng rất khả quan.

"Vận may tốt mà thôi." Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn cô ấy, mắt thấy gần 8 giờ rồi, nhanh chóng nhấc chân đi vào trong công ty: "Buổi trưa ăn cơm lại nói đi."

Trước khi đi vào bộ phận làm việc thì phải đi một chuyến đến phòng làm việc của Quản lý. Dĩ nhiên, không phải Quản lý Phương, mà là Quản lý của bộ phận nghiên cứu sản phẩm. Đối phương họ Trịnh, là một nam đầu trọc ăn mặc rực rỡ.

Đúng vậy, ăn mặc rất rực rỡ. Trong nháy mắt thấy được Quản lý Trịnh, Tô Dung không nhịn được hơi run rẩy khóe miệng, phía trên mặc một cái áo, một nửa là kiểu áo lông, một nửa là kiểu áo sơ mi, phần phía dưới mặc một loại quần, nửa bên kia là váy, nửa bên còn lại là quần dài, hai cánh tay còn đeo găng tay dài màu hồng, cùng với giằng xăng đan trong suốt.

Đây là ma nơ canh thành tinh ở khu quần áo của siêu thị An Vui đúng không?

Người đã biết thì biết đây là Quản lý của bộ phận nghiên cứu sản phẩm, người không biết còn tưởng là Quản lý của bộ phận thiết kế thời trang gì đó!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back