Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 850



Nghe cậu ta nói vậy, Tô Dung cũng cảm thấy háo hức. Phải biết rằng đây là Tạ Kha Kha! Tạ Kha Kha là ai? Là người may mắn nhất! Những thứ có thể khiến cậu ta phấn khích như vậy, chẳng lẽ đã tìm ra lối vào tầng hầm cho cô sao?

"Phát hiện ra điều gì?"

"Tôi đã tìm thấy một lối vào kỳ lạ, tôi nghi ngờ đó là lối dẫn đến tầng hầm!" Tạ Kha Kha vui vẻ nói.

"Oa, thật không tệ." Tô Dung đã đoán được điều này nên giọng điệu không có gì vui mừng hay buồn bã, cô nhanh chóng nói: "Dẫn tôi đi xem thử đi."

Tạ Kha Kha dẫn Tô Dung đi lđến một góc, càng đi Tô Dung càng thấy quen thuộc. Khi sắp đến nơi mà cô hoàn toàn quen thuộc, cô dừng bước: "Chỗ mà cậu tìm thấy, có phải ở trong một bụi gai không?"

"Sao cô biết?" Tạ Kha Kha ngạc nhiên hỏi, "Cô cũng bị người ta đuổi theo sau đó vô tình phát hiện lỗ chó này à?"

Tô Dung: " . . . ?"

"Không, có người nói cho tôi biết về nơi này, trước tiên cậu nói cho tôi biết cậu phát hiện ra nó như thế nào đi?Cậu chui qua lỗ chó bằng cách nào?" Cô thong thả hỏi, rất hứng thú với chữ "cũng" mà Tạ Kha Kha vừa nói.

Tạ Kha Kha cũng biết mình đã để lộ điều gì đó, cậu ta ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Ừ, lúc đó, có một người nói với tôi là anh ta đã phát hiện ra tầng hầm rồi muốn dẫn tôi đi, nhưng chuyện này chẳng phải là giả sao. Tôi chạy, người kia đuổi theo, rồi tôi chạy đến gần bụi gai. Bên này không phải là ký túc xá của đội tuần tra sao, tôi thấy đội tuần tra ở đằng xa đang đi tới, xung quanh lại không có đường nào. Sợ bị họ phát hiện, thấy bụi gai góc rất rậm rạp, tôi liền... chui vào, rồi phát hiện ra một cái lỗ đó."

Nói xong, cậu ta lại nhấn mạnh một cách tự đắc: "Nhưng tôi không vào, cố ý đợi định rủ hai đại lão các người dẫn tôi đi vào."

Tô Dung hiểu cậ ta đắc ý điều gì, có thể kiềm chế được sự tò mò vốn là một phẩm chất rất đáng khen ngợi, cô không nhịn được mà xoa đầu cậu ta: "Làm tốt lắm."

Khi bị cô xoa đầu, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, có chút không chắc chắn nhìn về phía Tô Dung: "... Chúng ta đã từng gặp nhau ở ngoài đời sao?"

Tên này cũng hơi nhạy cảm rồi đi, Tô Dung hơi nghiêng đầu, làm ra vẻ nghi hoặc: "Không có đi, trí nhớ của tôi rất tốt, nếu đã từng gặp cậu thì tôi sẽ nhớ mà."

Câu trả lời này không có vấn đề gì, thế nhưng Tạ Kha Kha lại không dời mắt đi, nhìn cô chằm chằm hai giây, mới nở nụ cười ấm áp, tươi tắn mà thường ngày vẫn thường thấy: "Vậy có thể là tôi nhớ nhầm rồi."

Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng Tô Dung lại có dự cảm, Tạ Kha Kha không tin lời giải thích của cô, thậm chí có khả năng đã đoán ra thân phận ngoài đời của cô. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc cậu ta đã biết cô chính là "Cà Phê."

Dự cảm này thực sự không hợp lý, dù sao với chỉ số thông minh của Tạ Kha Kha, theo lý mà nói thì không thể nghĩ ra được. Nhưng Tô Dung tin vào trực giác của mình, Tạ Kha Kha này tuy đầu óc không được tốt lắm, nhưng vận may và khả năng cảm nhận thì đều là đứng nhất.

Mặc dù nhìn biểu hiện của cậu ta, có vẻ như không có ý định vạch trần cô. Nhưng trên thế giới này, người duy nhất mà Tô Dung có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có Bạch Liễm, vì vậy cô không thể để Tạ Kha Kha đoán ra thân phận của mình.

"Tôi đã tìm được không ít manh mối rồi, nếu cậu muốn thì phải ký hợp đồng với tôi." Cô lấy ra Giấy hợp đồng, "Có đồng ý không?"

"Đương nhiên rồi!" Tạ Kha Kha lập tức gật đầu, có cơ hội bám đùi, sao cậu ta có thể không đồng ý chứ?

Tô Dung nhanh chóng viết nội dung lên giấy, Tạ Kha Kha không được tiết lộ bất kỳ phát hiện và phỏng đoán nào trong quái đàm quy tắc này. Trong quái đàm quy này, phải nghe theo mệnh lệnh của cô vô điều kiện. Cô viết xong thì đưa cho đối phương.

Nhìn thấy nội dung trên, Tạ Kha Kha sửng sốt một lúc. Nếu như yêu cầu sau rất bình thường thì yêu cầu đầu lại có vẻ hết sức kỳ lạ.

"Cậu cũng có thể từ chối." Tô Dung thành thật nói, cô không chỉ có một cách này mới khống chế được Tạ Kha Kha không truyền bá suy đoán ra ngoài, nhưng nhất định đây là cách hòa bình nhất.

"Tôi không có ý kiến." Nghe cô nói vậy, Tạ Kha Kha lắc đầu, dứt khoát ấn dấu tay lên đó.

Sau đó, Tạ Kha Kha iền hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải chui vào từ cái lỗ này sao?"

"Không, cái lỗ này thông đến ký túc xá của đội tuần tra, nếu muốn vào đó thì phải mặc đồng phục của đội tuần tra mới được, nếu không dễ bị phát hiện." Tô Dung trả lời.

Nghe vậy, tâm trạng của Tạ Kha Kha có chút không tốt. Ban đầu cậu ta tưởng rằng cái lỗ này chính là thông đến tầng hầm, cho dù Tô Dung đã biết trước, thì tin tức này của cậu ta vẫn rất hữu dụng. Dù sao thì Tần Phong cũng cần tin tức này.

Nhưng sau khi nghe cô nói rằng đây thực chất là lỗ thông đến ký túc xá của đội tuần tra thì Tạ Kha Kha biết tin tức này đối với hai người mà cậu bám theo đều vô dụng. Điều này khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

"Thật ra cũng chưa chắc..." Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Tô Dung bỗng nhiên nghĩ gì đó. Với vận may của Tạ Kha Kha, ông trời có thật sự để cậu ta thất vọng như vậy không?

Nhưng dù thế nào đi nữa: "Trước tiên hãy đi tìm Tần Phong, xem có thể xin được hai bộ quần áo từ anh ta không."

Hai người đến nơi đã đợi lần trước, không lâu sau Tần Phong mặc đồng phục của đội tuần tra, từ bên ngoài áp giải mấy người, theo đội ngũ lớn trở về. Nhìn thấy bóng dáng của hai người họ, anh ấy giả vờ như không thấy. Nhưng mười phút sau đúng hẹn xuất hiện trước mặt hai người.

Nhưng không giống như hôm qua, anh ta không cởi bỏ đồng phục mà vẫn mặc nguyên như vậy. Tô Dung cũng rất thức thời, lập tức tỏ ra có mâu thuẫn với Tạ Kha Kha, như vậy ba người họ sẽ trở thành một mối quan hệ logic bình thường, những người khác sẽ không đến gây phiền phức.

"Hai người đến đây sớm như vậy, chắc hẳn đã tìm được manh mối quan trọng. Vậy thì tôi nói trước nhé, tiệc chia tay có vẻ như là một lựa chọn sai lầm, chưa có ai vượt qua được tiệc chia tay mà rời đi cả."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 851



"Đội tuần tra, bao gồm cả nhân viên thu ngân, đầu bếp siêu thị đều là người máy, bị điều khiển bởi thứ gì đó đằng sau. Tôi nghi ngờ là trí não, mà trí não thì chắc phải ở tầng hầm. Hiện tại, tôi phỏng đoán rằng toàn bộ khu dân cư đều là tầng hầm, nhưng tôi đã thử đào đất rồi, bên dưới có một lớp tấm kim loại không thể phá vỡ, phải tìm được lối vào mới vào được."

"Sau khi đội tuần tra bắt được cư dân, họ sẽ bị nhốt vào phòng biệt giam. Đội tuần tra bị cấm vào phòng biệt giam vì có tấm bình phong che chắn, cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hai giờ sau, những người bị bắt sẽ được thả ra, sau khi ra ngoài họ trở nên rất bình tĩnh và đều không nhớ chuyện gì đã xảy ra bên trong. Có cả điều tra viên cũng đã bị bắt vào đó, tôi có thể cảm nhận được rằng phần lớn họ đã mất đi tư cách điều tra viên, chỉ còn rất ít người còn giữ được, nhưng cũng không còn trí nhớ."

Là một điều tra viên hàng đầu thế giới, Tần Phong không giống những điều tra viên khác. Anh ấy hoàn toàn không lo lắng Tô Dung và Tạ Kha Kha sẽ không làm mà đòi có, lấy manh mối của anh ấy mà không trả lại gì.

Đây là sự tự tin của anh ấy với tư cách là một điều tra viên hàng đầu, một là cho dù không có manh mối của hai người họ, anh ấy cũng có thể tìm ra cách vượt ải. Hai là cho dù họ không đưa, anh ấy cũng có cách lấy thứ thuộc về mình.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mô đều chỉ là vô ích.

Nghe anh ấy nói những điều tra viên bị nhốt vào phòng biệt giam đã mất đi tư cách điều tra viên, Tô Dung nhíu mày: "Mất đi tư cách điều tra viên là thế nào? Họ đã trở thành dân địa phương sao?"

"Đúng là như vậy, tôi có một đạo cụ có thể xác định đối phương có phải là điều tra viên hay không, vì vậy việc xác định này sẽ không có vấn đề gì. Nếu mất đi thân phận điều tra viên, sẽ không còn cách nào để thoát khỏi quy tắc quái đàm này nữa và đây là điều không thể thay đổi."

Tần Phong trả lời câu hỏi của cô, khi nói đến manh mối, anh không hề nó âm dương quái khí giống như lúc nói chuyện bình thường, mà thể hiện tính chuyên nghiệp rất cao.

Tuy nhiên, sau khi nói xong, anh ấy lại bắt đầu không đáng tin cậy: "Đúng rồi, cứ sùng bái nhìn tôi như vậy, đây chính là tác dụng lớn nhất của hai người rồi."

Tô Dung nhịn xuống xúc động trợn mắt, cô là một người trưởng thành, không thể so đo với một đứa trẻ con, cô nhanh chóng kể lại những phát hiện của mình, như mong muốn, cô thấy Tần Phong biểu lộ vẻ ngạc nhiên.

Không giống như Tô Dung, Tần Phong đã tham gia nhiều hơn ba bốn lần Quái đàm quy tắc cố định. Anh nổi tiếng rất sớm, khoảng hai ba năm sau khi "Nó" mới xuất hiện trên Trái đất thì anh ấy đã xuất hiện, trở thành điều tra viên số một thế giới.

Về một phương diện nào đó, anh ấy khá giống Tô Dung. Tuy nhiên, khác biệt là Tô Dung thành danh nhanh hơn anh ấy nhiều, hiệu suất cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trải qua nhiều năm, anh ấy cũng có nhiều kinh nghiệm về những quái đàm quy tắc hơn Tô Dung. Anh ấy cũng gặp khá nhiều đồng đội đáng tin cậy, đặc biệt là trong những Quái đàm quy tắc cố định, kiểu đồng đội như thế này thì không bao giờ thiếu.

Thông thường, quá trình mà Tần Phong trải qua đều là tự mình tìm ra manh mối chính, những điều tra viên còn lại thì thỉnh thoảng đưa cho anh ấy một số manh mối vụn vặt có ích hoặc vô ích. Cuối cùng, anh ấy sẽ tổng hợp lại, tìm ra phương pháp vượt ải. Sau đó, anh ấy sẽ tiên phong, cuối cùng vượt ải thành công.

Anh ấy chưa từng gặp ai có thể tìm ra nhiều manh mối hơn anh ấy Xét cho cùng, anh ấy có kỹ năng sao chép danh tính, với tư cách là dân địa phương, anh ấy luôn có thể dễ dàng có được manh mối hơn những người khác.

Tuy nhiên, lần này, rõ ràng Tô Dung trội hơn một bậc, cô biết hầu hết những manh mối mà anh ta tìm được, còn biết toàn diện hơn. Hơn nữa, còn có rất nhiều manh mối mà ngay cả anh ấy cũng chưa khám phá ra.

Nghe xong một loạt manh mối như vậy, ngay cả Tần Phong cũng không thể nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, anh ấy ngơ ngác nhìn Tô Dung: "Vậy bây giờ cô nghĩ thế nào? Chúng ta phải làm thế nào để thoát khỏi quái đàm quy tắc này?"

"Hầm ngầm nhất định là lối thoát, trước tiên phải tìm thấy hầm ngầm đã. Trước đó phiền anh lấy cho chúng tôi hai bộ quần áo của đội tuần tra, chúng tôi sẽ chui qua cái lỗ đó xem có phát hiện gì không. Tối nay nếu đợi ở phía sau phòng ăn có thể xuống được hầm ngầm, nhưng đến lúc đó ra ngoài sẽ rất phiền phức. Nếu anh chắc chắn có cách có thể ra ngoài thì cũng có thể trực tiếp thử phương pháp đó."

Tô Dung không định thử, mặc dù cô có Thuật dịch chuyển dưới nước, nhưng không chắc chắn ở nơi như hầm ngầm, có phải là một không gian khác hay không. Thuật dịch chuyển dưới nước chỉ có thể dịch chuyển tùy ý trong cùng một không gian, nhưng không thể dịch chuyển giữa hai không gian.

Nhưng cô không được không có nghĩa là người khác cũng không được. Là một điều tra viên của chính phủ, Tần Phong chắc chắn có một số đạo cụ cao cấp.

Quả nhiên sau khi nghe Tô Dung nói, anh ta suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm quần áo cho hai người. Nhưng nếu các người thực sự có thể tìm thấy hầm ngầm từ lối vào khác thì hãy gọi cho tôi một tiếng, cảm ơn."

Thật ra anh ấy có thể làm người để người ta dựa vào, nhưng nếu có thể lười biếng thì Tần Phong cũng rất muốn thử cảm giác lười biếng.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy đại lão lễ độ như vậy đó." Tạ Kha Kha kinh ngạc nói.

Ở bên cạnh, Tô Dung phiên dịch: "Cạu ta không ngờ trong từ điển của anh lại có từ 'cảm ơn'."

Tần Phong cười giả tạo, đá nhẹ vào chân Tạ Kha Kha: "'Cà Phê' thì thôi đi, tên nhóc như cậu còn dám chế nhạo tôi sao?"

Ngoài miệng thì nói Tô Dung thì thôi đi, nhưng thực ra lại không nể tình mà vạch trần cô.

Đúng như Tô Dung đã nghĩ trước đó, Tạ Kha Kha đã biết Tô Dung chính là "Cà Phê." Dù sao thì cao thủ lợi hại như vậy trên toàn thế giới cũng chỉ có vài người. Vừa nãy Tô Dung giỏi hơn hẳn Tần Phong, nếu không phải là "Cà Phê" thì còn có thể là ai?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 852



Vì vậy, cậu ta không hề ngạc nhiên, chỉ vô tội nói: "Tôi không có chế nhão đại lão anh mà nhưng lão đại Tần Phong không đi cùng chúng ta sao?"

"Không, tôi phải tiếp tục làm một thành viên đội tuần tra. Nếu tôi đoán đúng, chắc chắn có một lối vào ở đây, có thể là trong phòng giam. Tôi phải tìm cách vào trong." Nói xong, anh ấy lại có vẻ hơi xấu tính: "Đúng rồi, nếu các người đủ can đảm, có thể chủ động phạm lỗi để tôi bắt vào đó."

Nghe thấy câu này, Tô Dung đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đưa cho anh ấy một tờ Nhãn dán giám sát: "Chắc anh biết 'Tập đoàn Tích Tắc’ có nghiên cứu ra Nhãn dán giám sát đi. Thử dán nó lên người bị bắt vào phòng giam, xem có thể tìm ra manh mối gì không."

"Tôi đã thử rồi." Là một nhân viên chính phủ, Tần Phong đương nhiên có đạo cụ này, anh ta lắc đầu tiếc nuối: "Về bản chất, Nhãn dán giám sát là sản phẩm công nghệ, sau khi vào trong, không biết bị nhiễu tín hiệu gì, lấy ra chỉ thấy một màn hình đen, nên không dùng được."

Anh ấy nhanh chóng mang ra hai bộ quần áo, đối với các thành viên đội tuần tra, làm việc này không khó. Nhưng đến tối, Tô Dung và Tạ Kha Kha phải trả lại quần áo, nếu không số lượng không khớp, anh ấy có thể gặp rắc rối. Ngay khi hai người nhận quần áo định đi, Tần Phong đột nhiên đưa cho họ một con búp bê.

Con búp bê này và đạo cụ cứu mạng mà Tô Dung tạm thời có được là Búp bê thế thân trông có mấy phần giống nhau, Tần Phong giới thiệu: "Đây là đạo cụ quái đàm Búp bê dịch chuyển, tôi đã để tóc mình vào trong rồi. Chỉ cần xé rách búp bê, tôi sẽ có thể xuất hiện."

Nghe vậy, Tạ Kha Kha lập tức tỏ ra hiểu ý: "Là muốn chúng tôi vừa xuống tầng hầm thì gọi anh vào à?"

Trán Tần Phong nổi gân xanh, bực mình nói: "Là muốn các người khi không chịu nổi nữa thì gọi tôi ra."

Là một thành viên của đội tuần tra, anh ấy không thể đột nhiên biến mất. Hơn nữa anh ấy cũng đã biết, phòng giam chắc chắn là một trong những lối vào tầng hầm. Bây giờ vấn đề chỉ là anh ấy phải làm sao để an toàn đi vào phòng giam mà thôi.

Nếu anh ấy đoán không nhầm, nơi đó mới là lối vào chính thức, còn những nơi khác như phòng ăn mà Tô Dung nói, tuy cũng là lối vào nhưng không đáng tin cậy lắm.

Vì vậy, anh ấy không định đi cùng hai người Tô Dung mà định dùng cách riêng của mình để vào tầng hầm. Nhưng nếu họ cần, anh ấy cũng có thể đến hỗ trợ. Đây mới là lý do Tần Phong đưa cho họ Búp bê dịch chuyển"

Tô Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu, cất Búp bê dịch chuyển đi, mặc đồng phục đội tuần tra vào: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hai người tránh né mọi ánh mắt theo dõi, cẩn thận quay trở lại bụi gai. Tạ Kha Kha tình cờ đi vào, nên thực ra cậu ta không biết gai có thể nhổ được và chỉ cần nhổ một cây là có thể xuất hiện cái hang bí mật.

Khi thấy Tô Dung lấy ra Xẻng phệ linh, dễ dàng đào được cây mà Nghê Tử đã đào ra lần trước, sau đó đột nhiên xuất hiện một con đường, cả người anh ta đều ngây người ra.

Không biết ai đã đào đường hầm dưới lòng đất, trên dưới toàn là bùn đất, hoàn toàn là đào một cái hang dưới lòng đất. Đi thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến đích. Điểm cuối là một cái hang hình tròn, trên có thứ gì đó đè lên.

Cẩn thận lấy thứ đó ra, có thể phát hiện ra đây chính là góc cầu thang bên trong ký túc xá của đội tuần tra. Rất kín đáo, cho dù có ra ngoài cũng không dễ bị phát hiện. Đề phía trên bọn họ chính là những thùng giấy tùy ý đặt ở đây, bên dưới còn trải một tấm thảm.

"Bây giờ lên không?" Tạ Kha Kha tò mò hỏi.

"Không..." Tô Dung xem xong cảnh tượng trên đó, đi xuống trở về trong hang, như có điều suy nghĩ nhìn bùn đất xung quanh

Cô quay đầu nhìn Tạ Kha Kha: "Vừa rồi Tần Phong nói, trước đây anh ta đã đào đất rồi. Dưới đất có tấm kim loại, đào không thủng. Vậy tại sao chỗ này lại không có tấm kim loại?"

Nghe vậy, Tạ Kha Kha suy nghĩ một chút: "Có lẽ ở sâu hơn?"

"Đào thử là biết ngay." Tô Dung trực tiếp bắt tay vào làm, cô phát hiện ra Xẻng phệ linh thực sự là đạo cụ quái đàm phù hợp nhất với mình, trong rất nhiều quái đàm quy tắc, nó đều đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Đào sâu khoảng một mét, bên dưới thực sự xuất hiện một không gian khác. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tuy nhiên, điều đáng nói là, mặc dù rõ ràng đã đào ra một không gian mới, nhưng bên dưới lại tối đen như mực, giống như lối vào "Khu công viên chú hề" trong "Khu vui chơi Mắt To."

Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây hẳn là một không gian mới, giống như những gì Tô Dung nghĩ ban đầu, quả nhiên là không thể sử dụng được Thuật di chuyển dưới nước.

Thấy Tạ Kha Kha bên cạnh đang thử muốn nhảy xuống, Tô Dung kéo cậu ta lại: "Bên dưới chắc chắn có nguy hiểm, chưa kể còn có thể bị ô nhiễm rất nặng, cậu có đạo cụ nào có thể dùng để khử ô nhiễm không?"

Cô còn hai viên thuốc trong tay, nhưng tốt hơn hết là nên hỏi trước.

Tạ Kha Kha lắc đầu, cậu ta thực sự không có đạo cụ nào có thể loại bỏ ô nhiễm: "Chúng ta có nên gọi người khác đến không? Nếu chỉ có hai chúng ta sẽ rất nguy hiểm?"

"Nguy hiểm là chắc chắn rồi, nhưng không cần gọi người khác đến." Tô Dung lắc đầu, loại nơi này không phải là nơi có nhiều người là có thể vượt qua, hoặc có thể nói là có nhiều người dễ xảy ra hỗn loạn hơn.

Nghĩ một lúc, cô lấy viên thuốc ra: "Đây là đạo cụ có thể làm sạch ô nhiễm, cậu đổi bằng gì?"

Trong một quái đàm quy tắc chỉ có thể uống một viên thuốc, vì vậy cô hoàn toàn có thể đưa viên thuốc còn lại cho Tạ Kha Kha. Tất nhiên là không thể tặng không, Tô Dung không phải là người làm từ thiện.

"Thứ này được không?" Nghĩ một lúc, Tạ Kha Kha lấy ra một con xúc xắc, "Đây là Xúc xắc chuyện dành riêng cho người may mắn, tác dụng là khi lắc một lần sẽ lập tức xuất hiện một chuyện vốn không thể xảy ra, số lắc ra càng lớn thì chuyện xuất hiện sẽ càng có lợi cho chúng ta."

Sau khi nghe vậy, Tô Dung cầm lấy đạo cụ, xem qua kỹ năng của nó.

Xúc xắc chuyện dành riêng cho người may mắn : Đạo cụ này là xúc xắc dành riêng cho người may mắn, khi tung xúc xắc sẽ ngay lập tức xuất hiện một sự kiện ngẫu nhiên. Số tung ra càng lớn thì sự kiện càng có lợi cho người tung xúc xắc. Nếu số thấp hơn 3, sẽ xuất hiện sự kiện bất lợi cho người tung xúc xắc. Mỗi quái đàm quy tắc chỉ được sử dụng một lần.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 853



Nói lại lần nữa, đây là xúc xắc dành riêng cho người may mắn, những người xui xẻo tránh xa tôi ra, tôi ngại xui xẻo.

Tô Dung: "..."

Đọc xong phần giới thiệu này, cô không kìm được mà giật giật khóe miệng, mặt đầy vạch đen. Cái quái gì thế này, thời buổi này còn phân biệt người xui xẻo nữa sao? Nhưng đạo cụ này đúng là sẽ có ích với người may mắn, nhưng việc công khai nói như vậy trong phần giới thiệu thì có hơi quá đáng rồi đó?

Cô buồn bực nhét lại đạo cụ vào tay Tạ Kha Kha, tiện tay đưa luôn viên thuốc cho cậu ta: "Vậy thì quyền sử dụng đạo cụ này trong quái đàm quy tắc này sẽ giao cho tôi, tôi sẽ bảo cậu tung khi cần, được chứ?"

Mặc dù cô không may mắn, nhưng bên cạnh cô có một người may mắn. Tô Dung sẽ không lãng phí, dù sao chỉ cần có thể hưởng được lợi của đạo cụ là được.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau nhảy xuống. Vừa xuống, giống như Tô Dung nghĩ, cô bắt đầu cảm thấy não mình có chút hỗn loạn. Đây là dấu hiệu của sự xâm nhập ô nhiễm.

Tạ Kha Kha cũng cảm thấy như vậy: "Sao tôi thấy không thoải mái lắm nhỉ?"

"Vì bên dưới này có ô nhiễm, tìm nhanh lên nào. Nếu tốc độ nhanh hơn, chúng ta không uống thuốc thì có thể ở bên dưới khoảng một tiếng."

Trải qua rất nhiều lần ở cùng một bối cảnh như vậy, Tô Dung đã có kinh nghiệm từ lâu, thậm chí có thể phán đoán được cường độ ô nhiễm.

Một giờ không phải là ngắn, nhưng ai biết được sau đó có tăng ô nhiễm không? Vậy nên vẫn nên nhanh chóng tìm cách vượt ải thì tốt hơn.

Vừa nói, cô vừa bắt đầu quan sát bốn phía. Nơi này trông như một căn cứ thí nghiệm, bốn phía đều là gạch ốp tường nguyên khối màu trắng bạc, hẳn là loại kim loại mà Tần Phong nói không thể phá vỡ được.

Cái hang mà họ nhảy xuống, lúc này đã treo trên trần nhà, muốn trèo lên cũng không dễ dàng. Nhưng Tô Dung có cách, cô có Xe cút kích chạy như bay , có thể bay lên. Chỉ cần cửa hang không biến mất, trở về đây cô có thể đưa Tạ Kha Kha rời đi.

Trước sau đều có đường, nhưng đều rất nhanh đến chỗ ngoặt, nên không thể thấy được những gì sẽ xảy ra sau đó.

"Cậu thấy nên đi đường nào?" Tô Dung hỏi Tạ Kha Kha.

Chần chừ một lát, Tạ Kha Kha tùy ý chỉ một hướng. Cậu cũng biết Tô Dung hỏi mình không phải là thật sự muốn cân nhắc ý kiến của mình, mà là hoàn toàn muốn dựa vào vận may của mình. Nên cậu ta cũng trực tiếp tùy duyên, cố gắng dựa vào trực giác.

Hai người đi theo con đường bên phải, vừa mới rẽ qua góc thì phía trước lại xuất hiện ba con đường. Cùng lúc đó, hành lang hai bên bắt đầu đóng lại nhanh chóng, rõ ràng là không muốn cho họ thời gian suy nghĩ.

Thấy vậy, Tô Dung không chút do dự, tiếp tục dẫn theo Tạ Kha Kha đi về phía con đường bên phải nhất, đồng thời hét lên: "Đi theo tôi, đừng tụt lại phía sau."

Lại một đường hầm dài, phía trước xuất hiện một không gian mở, hai người đi vào thì phát hiện ra đây hóa ra là một nơi giống như phòng giám sát. Trên tường của toàn bộ không gian hình tròn đều là màn hình, bên trong màn hình là đủ loại hình ảnh video.

Không, không đúng, đây không phải là phòng giám sát, mà phải nói đây là hậu trường của "Nền tản giao lưu khu dân cư Hương Thảo."

Chỉ cần nhìn lướt qua, Tô Dung đã nhận ra những video này không phải là hình ảnh giám sát, mà là những video đã được cắt ghép và tải lên. Điều này không khó để nhận ra, vì cùng là cảnh bên ngoài nhưng thời gian của hai video lại không giống nhau, sao có thể là giám sát được?

Có thể thấy ở đây, phần lớn những video này đều là cảnh bạo lực đẫm máu, một số ít còn lại là cảnh các điều tra viên phá án.

Nhưng những video đó quá ít, không mấy nổi bật, đến nỗi khi ở đây, xung quanh toàn là tiếng chửi bới, tiếng đ.ấ.m đá và tiếng d.a.o đ.â.m chém, khiến người ta có cảm giác bực bội, khó chịu.

Tạ Kha Kha tức giận một cách vô lý, không kiềm chế được mà muốn đập vỡ những màn hình này. Ngay giây sau đã bị Tô Dung nắm chặt cổ tay: "Tỉnh táo lại đi, đừng để bị ảnh hưởng."

Tay cô rất lạnh, Tạ Kha Kha bị nắm lấy tay nên tỉnh táo hơn không ít. Dù sao cũng từng trải qua nhiều quái đàm quy tắc, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại: "Chuyện gì thế này? Tôi bị ô nhiễm sao?"

"Đúng vậy, ở đây có ô nhiễm tăng cường." Vì từng cảm nhận được điều tương tự trước đó, nên sau khi tăng điểm tinh thần không chỉ một lần, sức đề kháng của Tô Dung tương đối mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

Cô nhíu mày, cảm thấy mình đã nắm bắt được một điểm quan trọng. Ô nhiễm này thoạt nhìn cũng giống như ô nhiễm trong tất cả các quái đàm quy tắc trước đây, nhưng thực ra lại rất khác.

Điểm khác biệt nằm ở chỗ, ô nhiễm này sẽ không làm điều tra viên bị tổn thương.

Mà bhững ô nhiễm mà trước đây gặp phải, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đụng phải, sau đó chồng chất lên nhau, cuối cùng điều tra viên sẽ vô tình trở thành tù nhân của "Nó."

Nhưng ô nhiễm được truyền đạt qua video như thế này, chỉ cần không xem kỹ từng video, mà xem nhanh thì về cơ bản sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.

Trên thực tế, hiện tại nhìn lại, quái đàm quy tắc này hầu như không có trường hợp nào tử vong do ô nhiễm, Tô Dung cũng hầu như không cảm nhận được cảm giác bị ô nhiễm, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của "Nó."

Chính xác thì điều gì không ổn?

Nếu như những ô nhiễm này đúng là không gây ra quá nhiều tổn thương cho điều tra viên, mà điều này lại không thể là lỗi của "Nó", thì chỉ có thể chứng minh rằng những thứ này không dành cho điều tra viên!

"Nó" muốn làm ô nhiễm một người khác!
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 854



"Tôi cảm thấy không ổn lắm." Tạ Kha Kha xoa đầu, vẻ mặt tức giận vô cùng hiếm thấy. Có thể thấy rằng cậu ta không hề muốn tức giận, hoàn toàn là không thể kiềm chế.

Hiện giờ trong lòng Tô Dung cũng xuất hiện mấy phần bạo ngược, biết nơi này không thể nán lại lâu: "Đi thôi đi thôi, tiếp tục đi về phía trước."

Cô đi trước, trên tay cầm Xẻng phệ linh, trang bị đầy đủ. Cho dù đột nhiên xuất hiện nguy hiểm gì, cô cũng có thể phản ứng ngay lập tức.

Thế nhưng ai mà ngờ được vấn đề không nằm ở phía trước, mà lại ở phía sau. Vừa đi đến giữa hành lang, một bức tường đồng vách sắt đột nhiên từ trên trần nhà rơi thẳng xuống. Tạ Kha Kha hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị giữ lại phía sau, hai người cách tường một bức tường.

"Hoan Hoan? Đại lão? Cô còn nghe thấy tiếng tôi không?" Tạ Kha Kha vừa gõ tường vừa lớn tiếng hỏi. Thế nhưng, bên kia bức tường như thể vốn chẳng có ai, chẳng có một âm thanh nào truyền lại.

Xong rồi, bị tách ra rồi. Tạ Kha Kha thật sự muốn khóc, bỗng nhớ ra, mới vừa rồi Tô Dung còn đặc biệt dặn cậu ta phải bám sát, đừng để lạc nhau. Không ngờ cuối cùng cậu ta vẫn bị tách khỏi cô, không còn cách nào khác, hoàn toàn là do cậu ta không kịp phản ứng. Cậu ta đành quay đầu, đối mặt với thử thách của riêng mình.

Bên kia bức tường, Tô Dung thở dài một hơi. Ngay từ khi nhìn thấy có nhiều ngã rẽ, cô đã nhận ra tầng hầm này có thể muốn chia cách họ. Loại đường như thế này rất dễ khiến người ta lạc nhau.

Còn may là cô đã đưa trước cho cậu ta một viên thuốc, nếu không thì Tạ Kha Kha chưa chắc đã có thể sống sót. Thôi vậy, là một người may mắn, cậu ta luôn có cách sống riêng của mình, Tô Dung thấy cô vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn.

Cuối cùng liếc bức tường một cái, cô quay người bước nhanh về phía trước.

Hành lang này không có đèn tường, suốt dọc đường vô cùng tối tăm. Tô Dung cố gắng quan sát tường, nhưng trên tường ngoài những chỗ lồi lạ xuất hiện cách một đoạn thì không có manh mối nào khác.

Nhưng chỗ lồi này dùng để làm gì?

Đi qua hành lang kim loại dài hun hút, không lâu sau đã nhìn thấy điểm cuối của đường hầm này, điểm cuối bị bịt kín, ở giữa có một cánh cửa đang đóng.

Cánh cửa trông giống như cánh cửa kho tiền của ngân hàng, toàn bộ cánh cửa màu bạc, không rõ độ dày, nhưng nhìn thoáng qua thôi cũng biết khó có thể đ.â.m thủng. Ở giữa là một tay nắm cửa hình xoắn ốc giống như bánh lái của tàu du lịch.

Không có chìa khóa, có thể vào được không?

Cô bước tới, đặt tay lên tay nắm cửa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng báo động vang lên khắp nơi.

"Tít tít tít! Cảnh báo, có kẻ đột nhập trái phép, cảnh báo, có kẻ đột nhập trái phép, kích hoạt trạng thái phòng thủ, tít tít tít!"

Đèn đỏ sáng lên khắp nơi, rồi từng tia laser đỏ b.ắ.n ra từ các lỗ, chưa đầy một giây, toàn bộ hành lang đã biến thành một bức tường sắt kiên cố đến nỗi muỗi cũng không thể bay ra được.

Tô Dung: "..."

Quá bất cẩn, cô cũng không ngờ rằng quái đàm quy tắc này lại có công nghệ cao đến vậy, ngay cả việc gây tổn hại cho điều tra viên cũng dựa vào công nghệ cao, chứ không phải ô nhiễm và quỷ quái, hoàn toàn khác với quái đàm quy tắc trước đó.

Quả nhiên là có sự đổi mới sao?

Đổi mới hay không đổi mới thì hãy gác sang một bên, bây giờ cô hoàn toàn bị mắc kẹt. Bức tường sau lưng không thể mở được, trước mặt lại bị tia laser chặn đường, dù đi về phía trước hay đi về phía sau đều không được.

Bây giờ Tô Dung không còn cảm thấy quá nhạy cảm với ô nhiễm trong tầng hầm nữa, nhưng cô biết chắc ô nhiễm vẫn còn ở đó, tức là cô chỉ có thể bị mắc kẹt ở đây chưa đầy một giờ.

Vừa rồi cô chạm vào cánh cửa sắt mới kích hoạt báo động, trên cánh cửa sắt này không có bất kỳ chỗ nào có thể cắm chìa khóa, cũng không có chỗ bấm mật khẩu, tức là điều kiện mở khóa của nó chắc chắn khác với các cánh cửa thông thường khác.

Theo tình hình vừa trải qua thì chạm vào cửa sẽ kích hoạt thiết bị báo động, nhưng muốn mở cửa thì nhất định phải chạm vào cửa, vì vậy nếu không có gợi ý nào khác, đây là một màn chơi không có đáp án.

Nhưng trong quái đàm quy tắc không có cửa ải không có đáp án, vì vậy chắc chắn trước đó cô đã nhìn thấy một số gợi ý có thể phá giải ải này, chỉ là tạm thời cô chưa nghĩ ra mà thôi.

Trong các quy tắc, chỉ có một quy tắc liên quan đến tầng hầm, đó là quy tắc số bảy Trong khu dân cư không tồn tại tầng hầm, nếu có bất kỳ ai tuyên bố mình đã tìm thấy tầng hầm và mời bạn đi cùng, hãy từ chối một cách nghiêm túc và ghi lại đoạn phim đó trong vlog trong ngày. Nếu họ cứ đeo bám không buông, có thể tìm đội tuần tra để nhờ giúp đỡ.

Dù nhìn từ góc độ nào, quy tắc này cũng không liên quan gì đến bối cảnh hiện tại. Nhưng nếu không phải là vấn đề này, vậy thì ngay cả Tô Dung cũng không nghĩ ra được còn manh mối nào có thể giải quyết được tình thế khó khăn hiện tại.

Ngay từ trước khi bước vào quái đàm quy tắc này, bây giờ là ngày thứ hai, cô đã tận mắt chứng kiến tình huống mà quy tắc thứ bảy nhắc đến. Sẽ có một số người dùng quy tắc dụ dỗ người khác, giả vờ mình tìm thấy tầng hầm, dụ người đến sau đó để đội tuần tra bắt hết họ lại.

Lúc đó trong video, người dùng chuyện này dụ dỗ các điều tra viên đi theo mình đã nói gì?

Nói là hy vọng người quay video có thể đi cùng mình, hỏi anh ta có muốn đi không, sau đó bị người quay video từ chối.

Lúc đó, Tô Dung chỉ nghĩ rằng đối phương muốn bẫy điều tra viên nên mới nói như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không chừng "có thể đi cùng mình" chính là một trong những quy tắc để sống sót trong tầng hầm?

Nói cách khác, cần ít nhất hai người mới có thể mở cánh cửa này. Và đây chính là lý do tại sao tầng hầm này lại tìm mọi cách để chia cắt cô và Tạ Kha Kha.

Rất hợp lý, cô cũng có cách giải quyết tình thế khó khăn hiện tại. Sử dụng Búp bê di chuyển để triệu hồi Tần Phong đến, họ sẽ trở thành hai người. Nhưng vấn đề duy nhất là, nếu không có Búp bê di chuyển mà Tần Phong đưa, cô phải làm thế nào để rời khỏi đây?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 855



Vì vậy, suy nghĩ có vấn đề, đây không phải là cách giải quyết hoặc không phải là cách giải quyết duy nhất.

Xem lại phần sau của quy tắc, có thể tìm đội tuần tra để nhờ giúp đỡ. Vậy có phải là đội tuần tra sẽ giúp ích trong vấn đề này không?

Nghĩ vậy, cô trực tiếp mặc bộ đồng phục đội tuần tra đang cầm trên tay, thử mở cửa lại.

"Kẽo kẹt ——"

Tiếng xoay cửa khiến người ta nhức răng vang lên, cánh cửa thực sự đã mở ra!

Tô Dung nhún vai, biết chắc chắn còn có cách mở khác, bởi vì không phải ai cũng có thể có bộ quần áo tuần tra. Nhưng ai quan tâm chứ, dù sao cô cũng đã mở được cửa, không cần đào sâu vấn đề này nữa.

Phía sau cánh cửa là một phòng thí nghiệm rất lạ, bên trong đặt rất nhiều trụ nuôi cấy rỗng cao hơn người.

Cái gọi là trụ nuôi cấy, chính là loại hình trụ tròn khổng lồ bằng thủy tinh thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng, bên trong thường chứa đầy chất dinh dưỡng, sau đó chứa một số sản phẩm khoa học viễn tưởng.

Những trụ nuôi cấy này được sắp xếp rất có trật tự, số lượng rất lớn, xếp cạnh nhau trông giống như một mê cung khổng lồ, khiến Tô Dung trong chốc lát cảm thấy mình rất nhỏ bé.

Cô tiến lại gần một trụ nuôi cấy để quan sát, rõ ràng là trụ nuôi cấy này đã trống được một thời gian, bề mặt rất khô ráo, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu xanh lam, có lẽ là chất dinh dưỡng còn sót lại.

Cô nhanh chóng đi qua một hàng, quan sát từng cái một. Tình trạng của hàng này gần như giống nhau, tuy nhiên đến hàng thứ hai, Tô Dung phát hiện ra một thứ khác lạ.

So với những trụ nuôi cấy khác, cái này rõ ràng là rất mới. Hay nói cách khác, những thứ bên trong hẳn mới được lấy ra cách đây không lâu. Bởi vì thành thủy tinh rõ ràng vẫn còn hơi ẩm ướt, trên thành trụ còn sót lại một số chất lỏng màu xanh lam.

Số lượng trụ nuôi cấy thực sự rất, rất nhiều, Tô Dung có cảm giác như mình đã bước vào vương quốc của trụ nuôi cấy. Rất nhiều trụ nuôi cấy như vậy chiếm một diện tích cực lớn, Tô Dung ước tính ít nhất cũng phải bằng nửa khu dân cư.

Quả nhiên như những gì bọn họ nghĩ trước đó, phía dưới khu dân cư đều trống rỗng, toàn bộ đều dành làm tầng hầm.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến Tô Dung nảy sinh một suy nghĩ, liệu những thứ ban đầu chứa trong các trụ nuôi cấy này có phải là những người dân địa phương không?

Rất nhiều trụ nuôi cấy như vậy, nói có một vạn cái cô cũng tin. Những thứ này đều trống rỗng, tự nhiên là đổ xuống đất. Trên mặt đất có thứ gì nhiều nhất? Chỉ có con người.

Nhưng có một vấn đề rất kỳ lạ, với kiến thức khoa học viễn tưởng nông cạn của Tô Dung, loại trụ nuôi cấy chứa chất dinh dưỡng này thường chứa những sinh vật kỳ lạ.

Nhưng theo lời anh trai cô nói, ban đầu họ là con người, chỉ vì bị trừng phạt nên mới bị thay thế các bộ phận cơ thể, biến thành bộ phận máy móc. Nếu bản thân là người bình thường, thì không nên vào những trụ nuôi cấy này đi!

Những chiếc trụ nuôi cấy này không thể chứa não được, nếu có thì cũng không cần phải dùng một chiếc trụ lớn như vậy. Có lẽ bên trong những chiếc trụ này là người hoặc sinh vật hình người.

Có khả năng dân địa phương vốn không phải là người bình thường, ngay từ đầu họ đã được nuôi dưỡng trong những trụ nuôi cấy này. Sau khi được thả ra, họ mất đi ký ức này và nghĩ rằng mình là người bình thường.

Giả thuyết này rất hợp lý, nó giải thích được lý do tại sao họ mất đi ký ức trước đây. Nhưng nếu vậy thì họ vốn là thứ gì?

Vì đây là một căn cứ thí nghiệm, nên hẳn là sẽ có một phòng lưu trữ hồ sơ thí nghiệm. Cuối cùng Tô Dung cũng có một mục tiêu cụ thể, không còn phải mò mẫm nữa.

Cô không sợ mục tiêu khó khăn, chỉ sợ không có mục tiêu, cứ mò mẫm tiến về phía trước, như vậy sớm muộn gì cũng rơi vào bẫy của "Nó".

Trước khi tìm tài liệu, có một việc cô rất tò mò, đó là trụ nuôi cấy nhìn giống như sinh vật bên trong đó mới thoát ra ngoài mà cô vừa nhìn thấy.

Khu dân cư này không có trẻ sơ sinh, vì tất cả mọi người đều đã bị đội tuần tra bắt đi, các cơ quan bên trong cơ thể bị cải tạo thành máy móc, nên không thể sinh con được nữa.

Do đó, về mặt lý thuyết, dân số của "Khu dân cư Hương thảo" chỉ giảm chứ không Lầu, vậy thì sinh vật trong trụ nuôi cấy đó sau khi thoát ra đã đi đâu?

Có quá nhiều trụ nuôi cấy, cô không thể kiểm tra từng cái một được. Dù sao thì thời gian cũng có hạn, nếu kiểm tra hết thì có lẽ phải mất hơn nửa tiếng.

Tốt nhất là nên tìm phòng lưu trữ hồ sơ, ít nhất phải xác định xem bên trong là thứ gì đã.

Ngay khi Tô Dung đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên có tiếng bước chân từ xa vọng lại. Vì nơi này rất yên tĩnh nên dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng trở nên rất rõ ràng.

Cô lập tức cảnh giác, nắm chặt Xẻng phệ linh, thận trọng đi về phía đó. Qua lớp kính dày, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đó.

Là Tạ Kha Kha?

Một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Dung. Chính là Tạ Kha Kha. Cậu ta ngạc nhiên chạy tới: "Đại lão là cô sao! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi!"

Cậu ta có thể tìm lại cô nhanh như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của Tô Dung. Cô đánh giá Tạ Kha Kha từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Đồng phục đội tuần tra của cậu đâu?"

Nghe vậy, Tạ Kha Kha khóc lóc kể lể: "Vừa nãy tôi gặp phải rất nhiều người đuổi theo tôi, lúc bỏ chạy tôi không chú ý nên đã làm mất quần áo rồi."

"Rất nhiều người đuổi theo cậu?" Tô Dung lập tức bị câu nói này thu hút sự chú ý, cô truy hỏi: "Chuyện gì vậy? Trong tầng hầm này còn có người khác sao?"

Tạ Kha Kha gật đầu, cố gắng ra hiệu: "Có rất nhiều người! Giống như xác sống vây thành! Không biết tình hình của họ thế nào, tóm lại đột nhiên xuất hiện một nhóm người đông đảo. Nếu tôi nhớ không nhầm thì có vẻ như có rất nhiều người trông rất kỳ lạ. Nhìn thấy tôi là họ bắt đầu đuổi theo tôi. Tôi chạy một hồi mới đến được nơi này, rồi nhìn thấy cô."

Nói đến đây, cậu ta quay đầu lại nhìn, có chút kỳ lạ gãi đầu: "Không biết tại sao, bây giờ họ không đuổi theo nữa, có thể là không vào được đây?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 856



Cậu ta gặp phải tình huống hoàn toàn khác với mình, Tô Dung nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Tạ Kha Kha. Cô vốn tưởng rằng những sinh vật từ những chiếc trụ nuôi cấy này là cư dân của "Khu dân cư Hương Thảo", bây giờ đều ở trên mặt đất.

Nhưng theo lời cậu ta nói, nếu trong tầng hầm đột nhiên xuất hiện một nhóm người đông đảo, thì ngược lại có khả năng là sinh vật trong trụ nuôi cấy. Có phải cô đã nghĩ sai ngay từ đầu, những người trên mặt đất là người bình thường, sinh vật trong trụ nuôi cấy không ở phía trên?

"Vừa nãy cậu nói những người đuổi theo cậu đều rất kỳ lạ đúng không, kỳ lạ ở chỗ nào?" Nghĩ một lúc, cô vẫn tiếp tục hỏi chi tiết, hy vọng có thể phát hiện ra điều gì đó hữu ích.

Tạ Kha Kha do dự một chút, lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Lúc đó tôi đang bận bỏ chạy, không chú ý kỹ. Nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ, không giống người bình thường."

Tô Dung tin tưởng vào cảm giác của cậu ta, cô gật đầu: "Cậu dẫn tôi đến chỗ của cậu xem thử đi."

Yêu cầu này Tạ Kha Kha làm được, cậu ta dẫn Tô Dung đi thẳng về phía trước, vượt qua vô số trụ nuôi cấy, cuối cùng đến trước một cánh cửa sắt. Cánh cửa sắt này giống hệt cánh cửa mà Tô Dung đã mở khi vào.

Khi nhìn thấy cánh cửa sắt, cô nhíu mày, như thể nhớ ra điều gì đó, rồi hỏi: "Đúng rồi, cậu vào đây bằng cách nào?"

"Tôi đọc thuộc lòng quy tắc thứ bảy, rồi cánh cửa tự mở ra." Tạ Kha Kha trả lời một cách thành thật, sau đó lại suy đoán, "Cánh cửa này hẳn là được mở khóa bằng lệnh."

Tô Dung: "?"

Ngay cả cô cũng khó có thể tin rằng đây lại là một cách mở cửa, lệnh mở cửa lại là một quy tắc? Nghĩ thế nào cũng không thể nào!

Cô đọc lại quy tắc một lần nữa, sau đó lại thử nghiệm nói với cánh cửa: "Đội tuần tra?"

"Cạch."

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.

Tạ Kha Kha bên cạnh đột nhiên hiểu ra: "À! Thì ra đây mới là lệnh mở cửa!"

Nói xong, cậu ta nhìn Tô Dung một cách lo lắng: "Bây giờ chúng ta có ra ngoài không? Tôi không biết bên ngoài còn có đám người kia canh gác không, cảm giác như bọn họ vẫn chưa đi."

"Tạm thời không ra ngoài, đã đến đây rồi thì cùng tôi tìm xem những nơi này còn trụ nuôi cấy nào có thành thủy tinh ẩm ướt không. Không cần quá kỹ, cậu chỉ cần chạy một vòng nhanh là được. Không cần kiểm tra những chỗ chúng ta đã đi qua, tôi đã quan sát hết rồi. Cậu chọn một bên để xem đi!"

Trên đường đi cùng Tạ Kha Kha, cô không hề lãng phí thời gian, vừa quan sát trái phải vừa kiểm tra hết tất cả các trụ, đều rất khô ráo, thoạt nhìn không có gì bất thường.

Một mình kiểm tra một khu vực lớn như vậy quá tốn thời gian, nhưng nếu có hai người thì thời gian sẽ được rút ngắn rất nhiều. Quan trọng nhất là, với vận may của Tạ Kha Kha, biết đâu cậu ta sẽ nhanh chóng tìm thấy thứ gì gìddos.

Nghe vậy, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi chọn bên trái."

Hai người cùng nhau bắt đầu chạy qua chạy lại để kiểm tra hai bên, sau nhiều lần Lầu điểm, tốc độ chạy của họ rất nhanh, đặc biệt là Tô Dung, tốc độ còn vượt xa Tạ Kha Kha một đoạn dài.

Nói về số lượng quái đàm quy tắc mà Tạ Kha Kha trải qua thì đúng là ít hơn Tô Dung khá nhiều, nhưng khoảng cách về tốc độ lớn như vậy khiến Tô Dung không khỏi nghi ngờ rằng liệu có phải Tạ Kha Kha đã cộng hết điểm vào chỉ số may mắn hay không.

Chạy được vài bước, Tạ Kha Kha đột nhiên ngã. Tô Dung nghe thấy động tĩnh quay đầu lại thì thấy Tạ Kha Kha đang xoa xoa đầu gối đứng dậy, vẻ mặt như thể đã quen rồi.

"Cậu không sao chứ?" Cô hỏi từ xa.

Tạ Kha Kha lắc đầu: "Tôi không sao!"

Tô Dung nhìn Tạ Tạ Kha hai lần, suy nghĩ rồi nói: "Cậu đừng chạy nữa, đi bộ xem, đi nhanh một chút."

Nói xong cô lại tiếp tục công việc của mình.

Do đang chạy và chỉ cần xem một nửa sân nên chỉ sau mười phút, Tô Dung đã tìm xong. Cô nhanh chân đi đến gặp Tạ Kha Kha: "Cậu có tìm thấy trụ nuôi cấy ẩm ướt không?"

Tạ Kha Kha lắc đầu, vẻ mặt rất tiếc nuối: "Không, tôi nghĩ ở đây có lẽ chỉ có một cái..."

"Tôi tìm thấy rồi!" Tô Dung cười ngắt lời anh chàng.

Nghe vậy, Tạ Kha Kha trợn tròn mắt, thốt lên: "Sao có thể?"

Nói xong cậu ta lập tức phản ứng lại, cố gắng sửa lời: "Không phải, ý tôi là tôi tưởng là không có, không ngờ cô lại..."

"Cậu không phải là... Vương Thần thật đi?" Cậu ta chưa kịp nói hết thì lại bị Tô Dung cắt ngang. Lần này, đi kèm với câu nói còn có cả chiếc Xẻng phệ linh đang kề vào cổ cậu ta.

Tên của Tạ Kha Kha trong quái đàm quy tắc này là Vương Thần.

Vẻ mặt của Tạ Kha Kha hoang mang xen lẫn sợ hãi, rụt cổ lại, cố gắng thanh minh cho mình: "Đại lão, cô đang nói gì vậy? Tôi chính là Vương Thần mà! Nếu cô nghi ngờ tôi vì những lời tôi vừa nói thì tôi thực sự vô tình nói ra thôi, cô không tin thì có thể kiểm chứng mà. Cô nói cách kiểm chứng đi, đừng kết án tử hình tôi luôn chứ."

"Cậu biết không?" Tô Dung thở dài, "Vương Thần không thể nói ra những lời có lý lẽ như vậy được."

Tạ Kha Kha: "..."

Cậu ta nghẹn lời, sau đó dở khóc dở cười nói: "Cho dù là đại lão thì cô cũng không thể, không thể nói như vậy được, tôi vẫn rất có thông minh mà. Ừm... ít nhất là tôi nghĩ vậy."

Biểu hiện của cậu ta rất giống Tạ Kha Kha mà cô biết, Tô Dung nhìn khuôn mặt quen thuộc này, suy nghĩ một chút, rồi quyết định giải thích cho cậu ta hiểu.

"Đầu tiên, Vương Thần không có thói quen hay ngã khi chạy, nhưng rõ ràng là cậu đã quá quen với điều đó. Điều này không giống 'Vương Thần' chút nào. Hơn nữa, cậu ta rất may mắn, cậu có thể bắt chước ngoại hình, giọng nói, tính cách của cậu ta, nhưng không thể bắt chước được sự may mắn của cậu ta. Nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ tìm được trụ nuôi cấy ẩm ướt đó. Nhưng mà thật ra cậu đã tìm ra được, nhưng không nói, đúng không?"

Nghe vậy, vẻ mặt của Tạ Kha Kha thoáng chốc trở nên không tự nhiên.

Không cho cậu ta cơ hội phản bác, Tô Dung tiếp tục nói: "Thực ra cậu đoán không sai, điều khiến tôi xác nhận cậu không phải Vương Thần chính là câu nói cậu vừa thốt ra. Tôi nói rằng mình đã tìm thấy, bởi vì trước đó khi thấy cậu ngã, tôi đã nghi ngờ cậu không phải Vương Thần thật. Cho nên mới thử như vậy."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 857



"Tôi không hiểu." Tạ Kha Kha lắc đầu, cậu ta vẫn muốn giãy dụa, nhưng chủ yếu là muốn tự giải đáp thắc mắc của mình, "Cô đang thử thăm dò tôi cái gì?"

"Nếu cậu là Vương Thần giả, được tạo ra để đánh lừa tôi. Thì Vương Thần thật cũng sẽ có một người giả để đánh lừa cậu ta. Hai người xuất hiện, hẳn là do chúng ta vào đây mới xuất hiện. Nói cách khác, các người mới được tạo ra." Cô từ từ phân tích, "Vậy thì trụ nuôi cấy ẩm ướt mà tôi nhìn thấy trước đó rất có thể là dùng để nuôi hai người. Nói cách khác, trong toàn bộ căn hầm này hẳn là có hai trụ nuôi ẩm ướt."

Nghe đến đây, 'Tạ Kha Kha' đã được giải đáp thắc mắc của mình, cũng biết mình không thể giấu giếm gì nữa: "Vậy nên cô biết nếu tôi là giả, bên tôi chọn chắc chắn có trụ nuôi ẩm ướt. Mà tôi lại nói dối cô là không có, cô cố tình nói bên cô cũng có một cái để lừa tôi?"

Quan trọng nhất là, anh ta thực sự bị lừa, cho nên bây giờ anh ta cũng chẳng còn gì để biện minh.

Tô Dung gật đầu, hứng thú nhìn anh ta: "Xem ra, cậu không sợ chết?"

Trong mắt Tô Dung, nỗi sợ hãi mà anh ta vừa bộc lộ ra rất hời hợt, cô đã gặp nhiều tội phạm bị lật tẩy, nên hiểu rõ nỗi sợ hãi thực sự là như thế nào.

Vừa nãy, cô tùy tiện đưa ra một vài manh mối đã khiến tên giả mạo này quên mất vẻ sợ hãi giả tạo, rõ ràng là anh ta thực sự không sợ chết.

"Mạng sống của tôi là do nơi này ban Lầu, nếu cô muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao tôi cũng sẽ không nói cho cô bất kỳ manh mối nào đâu." 'Tạ Kha Kha' tỏ ra rất có khí phách, vẻ ngoài không sợ chết.

Tuy nhiên, lúc này sự chú ý của Tô Dung không còn ở trên người anh ta nữa, cô chăm chú nhìn xuống mặt đất như thể có kho báu gì đó trên đó vậy.

Thấy vậy, 'Tạ Kha Kha' không khỏi hỏi: "Cô đang nhìn gì thế?"

"Tôi phát hiện ra trong suy luận vừa nãy của mình có một lỗ hổng." Tô Dung không ngẩng đầu lên, "Nếu anh và người giả tôi kia đều được tạo ra vì chúng tôi bước vào đây, thì theo lý mà nói nơi này ít nhất cũng phải có bản sao của tất cả những điều tra viên, như vậy mới có thể tạo ra bản sao của bất kỳ ai bước vào đây."

Cô không cho rằng suy luận này có vấn đề, vậy thì câu hỏi đặt ra là: "Những bản sao khác đã đi đâu?"

Không ngờ cô còn có thể nghĩ đến điểm này, 'Tạ Kha Kha' rõ ràng đã hoảng sợ: "Cô đang nói gì vậy? Nghĩ nhiều quá rồi đấy? Các người bước vào thì chúng tôi sẽ được tạo ra, chuyện này rất đơn giản, hoàn toàn không cần phải chuẩn bị sẵn bản sao của những người khác. Mặc kệ là ai bước vào, chúng tôi đều có thể nhanh chóng tạo ra bản sao của họ."

"Chỉ nói đến chuyện sao chép tên Vương Thần kia, ngay cả nói nói dối cậu còn chẳng biết." Tô Dung chân thành khuyên, "Lúc này tốt hơn hết là cậu đừng nói gì cả, nếu không thì rất giống đang gọi ý cho tôi đó?"

Cô phớt lờ 'Tạ Kha Kha' đang sắp khóc đến nơi, tiếp tục nói: "Xem ra tôi đoán đúng rồi, còn những bản sao khác nữa. Có thể sở hữu tính cách và ký ức của chủ nhân ban đầu như chúng tôi, chắc hẳn các anh đã học được hành vi cử chỉ sau khi chúng tôi bước vào quái đàm quy tắc này đúng không?"

Nói đến đây, cô không khỏi "chậc" một tiếng, vẻ mặt có chút không vui: "Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ chỉ có video được đăng lên mạng mới bị người khác nhìn thấy, bây giờ xem ra là tôi đã bị quy tắc đánh lừa rồi. E là chỉ cần là nội dung được máy ảnh các người phát cho mỗi điều tra viên ghi lại, các anh đều có thể nhìn thấy. Chúng tôi đúng là đang đóng vai trò là máy giám sát bằng xương bằng thịt!"

Cô túm lấy cổ áo của 'Tạ Kha Kha', trước tiên dùng 'Gương cô gái tự luyến thử anh ta một chút. Chiếu được hình ảnh, nhưng không thể khống chế anh ta.

Xem ra ‘Tạ Kha Kha’ và cư dân bình thường có cùng một thân phận, đều là bản sao. Tô Dung nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Dưới lòng đất này thật ra còn có một căn cứ thí nghiệm phải không?"

"Không có!" 'Tạ Kha Kha' c.h.é.m đinh chặt sắt, không hề do dự, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Tô Dung.

Tô Dung hiểu ra: "Nói dối, vậy thì hẳn là ở dưới lòng đất."

'Tạ Kha Kha': "...."

Thật ra trong lòng anh ta hiện tại vô cùng suy sụp, anh ta nghi ngờ cô gái trước mắt này chính là ác quỷ, nếu không sao có thể dễ dàng nhìn ra anh ta đang nói dối?

Hay là bây giờ cứ c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi còn hơn là liên tục bị ép buộc cung cấp manh mối cho đối phương.

Nghĩ như vậy, trong mắt anh ta lóe lên một tia hung ác, dùng hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sự giam cầm của Tô Dung rồi đập đầu tự sát.

Nhưng không thoát ra được.

Tô Dung: "..."

'Tạ Kha Kha': "..."

"Anh muốn chạy trốn?" Tô Dung rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của đối phương, nói, "Không đúng, anh muốn tự sát."

'Tạ Kha Kha' không biết nói gì, vừa rồi dùng hết sức mà vẫn không thoát khỏi sự kìm kẹp tưởng chừng như vô ý của Tô Dung, anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi, đương nhiên không muốn tiếp tục mất mặt.

Nhìn vẻ mặt của anh ta, Tô Dung nhướng mày, đột nhiên nói: "Anh có biết không? Những người trên mặt đất giống như anh, tuyệt đối sẽ không như anh, gặp phải chuyện gì cũng muốn chết."

"Đó là vì họ không..." Câu nói này lại kích hoạt chức năng nói chuyện của 'Tạ Kha Kha', anh ta vừa định phản bác thì bị Tô Dung cắt ngang lần nữa.

"Không gặp phải hoàn cảnh giống như anh?" Tô Dung tiếp lời anh ta thấy biểu hiện của anh ta thì biết mình đoán đúng.

Thế là cô lộ ra nụ cười chế giễu: "Sao lại không? Trên kia có biết bao cư dân bị đe dọa để nói ra một số manh mối. Còn có một người nữa, ồ, chính là anh trai tôi. Toàn thân chỉ còn mỗi bộ não là nguyên bản, để được sống vẫn phải nói ra những gì mình biết, nếu không thì anh nghĩ tôi tìm được đây bằng cách nào?"

Cô thay đổi sự thật một chút, nhưng cũng chẳng sao.

Nghe cô nói như vậy, 'Tạ Kha Kha' trợn tròn mắt, có chút không thể tin được mà hỏi: "Sao anh ta có thể phản bội khu dân cư?"

Phải biết rằng trong mắt anh ta, bí mật của khu dân cư cao hơn tất cả, anh ta có thể vì thế mà không chút do dự mà chết. Nếu như nói những lời trước đó của Tô Dung còn có thể quy kết là cư dân mất trí nhớ, cho nên mới tiết lộ một số thông tin không mấy quan trọng. Thì những thông tin mà anh trai kia tiết lộ chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, tội ác tày trời.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 858



"Vì không muốn c.h.ế.t chứ sao." Tô Dung lại nhấn mạnh một lần nữa.

Nghe vậy, trong mắt 'Tạ Kha Kha' thoáng qua vẻ bối rối: "Không muốn c.h.ế.t sao? Tại sao? Rõ ràng chúng tôi có thể dễ dàng sống lại mà."

"Sống lại?" Tô Dung nghiêng đầu nhìn anh ta, "Anh muốn nói đến một thân xác mới, được thổi vào những ký ức nửa thật nửa giả, tạo thành một người mới sao? Như vậy cũng gọi là sống lại sao?"

." . . Không thể gọi như vậy sao?" Dù vẫn bị Tô Dung trói buộc, nhưng lúc này 'Tạ Kha Kha' đã mất hết sức phản kháng. Anh ta biểu lộ vô cùng hoang mang, tựa như một đứa trẻ mất đi mọi thứ.

Mang khuôn mặt của Tạ Kha Kha mà lại lộ ra vẻ mặt như vậy, thật khiến người ta không vui chút nào. Tô Dung cau mày: "Sinh mệnh của con người được tạo thành từ thân xác, linh hồn, ký ức, thân xác anh đã thay đổi, ký ức vốn không phải của anh, linh hồn cũng chưa chắc đã tồn tại. Như vậy thì gọi là sống lại thế nào được, rõ ràng là đổi thành một người khác. Còn anh, c.h.ế.t rồi là hết."

Cô khống chế 'Tạ Kha Kha' đi đến nơi mình muốn, vừa đi vừa nói: "Vừa rồi anh không phải muốn hỏi tại sao những người ở trên mặt đất không muốn c.h.ế.t đúng không?"

"Đúng vậy, tại sao?" 'Tạ Kha Kha' gần như vô thức hỏi theo.

"Bởi vì họ có cuộc sống của riêng mình, có những thứ họ yêu thích, những người họ quan tâm. Họ đã cảm nhận được sức nặng của cuộc sống, nên không còn cảm thấy cuộc sống vô nghĩa nữa."

Thật ra Tô Dung không có hứng thú giáo dục người khác, sở dĩ nói nhiều như vậy chỉ là để 'Tạ Kha Kha' có thể cung cấp cho cô nhiều manh mối hơn.

Cô tiến đến trụ nuôi cấy có mặt thủy tinh ẩm ướt, biểu hiện có sinh vật mới chui ra từ trong này lúc nãy mình nhìn thấy: "Anh, hoặc là người giả thành tôi, có phải ra đời từ đây không? Để tôi nghĩ một chút, trụ này có thể từ dưới đất nâng lên trên, anh có biết cách nào để nó hạ xuống không?"

." . . Tôi muốn lên mặt đất." 'Tạ Kha Kha' không trả lời câu hỏi của cô mà bỗng nhiên lên tiếng. Sự mơ hồ trước đó đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy kiên định.

Anh ta muốn biết tại sao những người khác lại bắt đầu quan tâm đến sự sống chết, cuộc sống trên đó khác với cuộc sống hiện tại của anh ta nhiều lắm sao? Thậm chí có thể khiến họ phản bội khu dân cư, phản bội nơi nuôi dưỡng họ.

Đối với lời nói của anh ta, Tô Dung không hề bất ngờ, cô gật đầu: "Nếu anh có thể cùng tôi tìm ra sự thật ở đây, tôi sẽ đưa anh lên đó."

"Tôi không thể phản bội..."

"Ai nói đây là phản bội?" Tô Dung không nhớ nổi đây là lần thứ mấy cô ngắt lời anh ta rồi, thực sự là tính cách người này giống hệt Tạ Kha Kha, nếu không có ai dẫn dắt thì quá ngu ngốc.

May mắn là 'Tạ Kha Kha' vẫn quen như vậy, ngoan ngoãn nhìn cô, có vẻ như đang đợi cô nói lời phản bác, hoặc là đang muốn tìm cho mình một lý do để "phản bội."

Để có thể nhờ anh ta giúp, Tô Dung không ngại nghĩ ra một lý do. Vì vậy, cô đã thay đổi biểu cảm, trông như đang nói rất nghiêm túc: "Mặc dù tôi không biết tại sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ gây nguy hiểm cho khu dân cư này, nhưng thực tế là tôi đến để cứu khu dân cư này."

"Hả?" 'Tạ Kha Kha' không ngờ rằng cô lại có thể đưa ra một lý do vô lý như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Tuy nhiên, Tô Dung cũng không định xem phản ứng của anh ta, cô tiếp tục nói: "Anh thực sự nghĩ rằng cách tồn tại của khu dân cư này không có vấn đề gì sao? Nếu anh xem đoạn giám sát được truyền đến từ bên ngoài, anh sẽ thấy một cảnh hỗn loạn trên mặt đất."

"Giám sát?"

'Tạ Kha Kha' này vừa "sinh ra", chưa kịp xem qua màn hình giám sát ở đó. Nhưng anh ta tiếp thu ký ức thực sự của 'Tạ Kha Kha' từ hệ thống, nên vẫn biết tình huống trên mặt đất

Vì vậy, anh ta lập tức phản bác: "Đó không phải là video chỉnh sửa sao? Hoàn toàn không phải là giám sát gì đó? Đừng nghĩ tôi là người ngu!"

"Còn nói mình không ngốc, thậm chí anh còn không nghĩ việc cư dân chỉnh sửa video có nội dung như vậy là không có vấn đề gì?" Tô Dung mỉm cười nhìn anh ta.

Thấy 'Tạ Kha Kha' đang suy nghĩ, cô tiếp tục nói chuyện giật gân: "Tất cả cư dân đều chứa đựng cảm xúc bạo lực như vậy, khu dân cư này sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy. Tôi nghĩ việc các người thực hiện thí nghiệm cũng không phải để làm cho khu dân cư bị phá hủy, phải không?"

Đúng vậy, thực hiện thí nghiệm. Nếu Tô Dung không đoán lầm, toàn bộ "Khu dân cư Hương Thảo" thực tế là một cơ sở thí nghiệm.

'Tạ Kha Kha' nhanh chóng bị thuyết phục, vốn dĩ anh ta định ngoan ngoãn nghe theo, để cô có thể dẫn mình lên mặt đất. Sau đó lý do này cũng không quá hết sức không tưởng tượng được, anh ta cũng có thể tiếp thu.

Nhìn thái độ của anh ta, Tô Dung hơi có vẻ suy nghĩ. Dựa vào hành động của 'Tạ Kha Kha' vừa rồi, dù có muốn đi lên mặt đất, cũng không thể dễ dàng bị cô thuyết phục, trực tiếp phản bội nơi này.

Lý do anh ta lại có thái độ như vậy, không gì khác ngoài việc anh ta cảm thấy dù cho mình có thật sự đến khu trung tâm cũng không thể gây ra tổn thương gì cho kẻ đứng sau chuyện này.

"Đúng rồi, trước tiên hỏi một câu, có thể dẫn tôi đi tìm 'Tạ Kha Kha' thực sự không?" Trước khi tiếp tục khám phá, Tô Dung đột nhiên nhớ ra đồng đội đã bị cô bỏ quên.

Lương tâm ít ỏi của cô vẫn muốn giúp đỡ Tạ Kha Kha một chút. Cuối cùng, Tạ Kha Kha sẽ phải đối mặt với phiên bản giả có một phần ký ức của cô, chưa biết cậu ta sẽ trở nên như thế nào.

"Không được." 'Tạ Kha Kha' lắc đầu, thật thà nói, "Tôi cảm thấy cô có thể thuyết phục tôi chủ yếu là vì tôi không quá thông minh. Nhưng nếu tên kia đến, có lẽ cô không nhất định có thể thuyết phục được cô ta, lúc đó không chỉ có tôi mà cả cô cũng không thể đi được, mất nhiều hơn được."

Tô Dung: ". . ."

Cô phải thừa nhận 'Tạ Kha Kha' nói đúng. Hiện tại, lý do 'Tạ Kha Kha' hợp tác với cô hoàn toàn chỉ vì anh ta ngốc.

Thực tế, Tô Dung chỉ định làm lung lay 'Tạ Kha Kha' để xem anh ta có thực sự hy sinh bản thân theo ý mình không, từ đó dễ dàng đánh giá xem suy đoán của mình có đúng không, rồi cũng không cần phải luôn luôn để ý đến anh ta, để ngăn chặn anh ta tự tử.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 859



Kết quả cái tên này là khuyên ngược lại cô.

Bản sao của cô chỉ cần thừa hưởng nửa trí thông minh của cô cũng không thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy.

Suy nghĩ một lúc, cô gật đầu: "Có cách nào đi xuống không?"

Bên kia, cứ để cho Tạ Kha Kha tự làm việc đi, dù sao cũng là người may mắn không c.h.ế.t dễ dàng được. Hai bản sao này mặc dù tính cách và ký ức gần giống với họ, nhưng thể chất lại không được Lầu cường giống như họ.

Miễn là Tạ Kha Kha có thể nhận ra đó là một bản sao giả mạo của cô, thì rất khó bị hại. Còn nếu cậu ta không nhận ra điều này, thì Tô Dung chỉ có thể nói một câu rằng không thể giúp được gì.

Nghe xong câu hỏi của cô, 'Tạ Kha Kha' đi đến trước trụ nuôi cấy, đặt tay lên trên đó. Giây tiếp theo, công nghệ cao đã xuất hiện. Tấm kính thủy tinh trên cột nuôi cấy đó mở ra từ hai bên theo động tác của anh ta, tạo ra một hình chữ nhật đủ cho một người đi qua.

Hai người cùng bước vào, tấm kính đóng lại. Anh ta giẫm lên sàn ba lần, vào lần thứ ba, anh ta nhắc nhở Tô Dung một câu: "Chuẩn bị sẵn sàng."

"Xoẹt!"

Ngay khi anh ta giẫm xong ba lần, trụ nuôi cấy rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi xuống vài mét, sau đó có lẽ là do lý do thiết bị, nó rơi xuống tầng hai của tầng hầm một cách êm ái.

Tô Dung cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c trong khoảnh khắc rơi xuống đó, theo đúng nghĩa đen. 'Tạ Kha Kha' bên cạnh thấy cô tái mặt, liền quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"

Tô Dung nở nụ cười giả tạo: "Anh nhắc nhở đúng là 'kịp thời' thật."

Nhắc nhở trước một giây khi rơi xuống, điều này có khác gì không nhắc nhở không?

Nói xong, cô cũng không phàn nàn nữa, ngẩng đầu quan sát tầng hầm thứ hai mà cô đã phải vất vả lắm mới đến được.

Nhìn từ bên ngoài, nơi này trông không khác gì bên trên, cũng là một phòng thí nghiệm sáng trưng, bên trong có rất nhiều trụ nuôi cấy. Tuy nhiên, điểm khác biệt là bên trong mỗi trụ nuôi cấy ở đây đều có người.

Bên trong trụ thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh trong suốt, ở giữa chất lỏng màu xanh là những sinh vật có hình dạng như con người đang cuộn tròn giống như trẻ sơ sinh, hay nói đúng hơn là nên gọi họ là người nhân bản.

Số lượng trụ nuôi cấy ở đây ít hơn nhiều so với bên trên, trong số đó Tô Dung nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc, chẳng hạn như Tần Phong, chẳng hạn như Diệp Vũ.

Rõ ràng, những bản sao này đều được chuẩn bị cho các điều tra viên.

Tô Dung chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía 'Tạ Kha Kha': "Trước đó anh lừa tôi nói bị một nhóm người truy đuổi, có phải đang nói đến nhóm người này không?"

"Không phải." Không ngờ 'Tạ Kha Kha' lại lắc đầu, "Những bản sao này được tạo ra đặc biệt cho các người, thông thường sẽ không được lấy ra tùy tiện. Những kẻ truy đuổi tôi là hàng lỗi, chúng đi khắp nơi trong tầng hầm, chịu trách nhiệm dọn dẹp những kẻ lạ mặt xông vào."

Vì vậy, thực ra anh ta không hề nói dối, thậm chí còn nói phần lớn là sự thật. Ngay lúc này Tạ Kha Kha chân chính đang bị những người này truy đuổi. Mặc dù không thông minh lắm, nhưng anh ta cũng biết nói dối phải có bảy phần thật, ba phần giả mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày: "Hàng lỗi à? Cơ thể có khiếm khuyết khác nhau à? Nhưng sao tôi thấy anh cũng như vậy?"

Từ việc 'Tạ Kha Kha' quen với việc té ngã có thể thấy, đầu gối hoặc dây thần kinh vận động của anh ta có vấn đề, nếu không thì đã không thường xuyên té ngã như vậy.

Ánh mắt 'Tạ Kha Kha' tối sầm lại, có chút tự giễu nói: "Dù sao tôi cũng chỉ là bản sao thôi, người nhân bản bẩm sinh sẽ có đủ loại vấn đề. Hàng lỗi kia cũng chỉ là tệ hơn một chút, mất tay mất chân là chuyện bình thường."

"Nhưng tôi thấy những cư dân trên mặt đất chẳng biểu hiện gì cả..." Nói được một nửa, Tô Dung đột nhiên hiểu ra điều gì đó, "Cho nên họ mới cần dùng máy móc để cải tạo cơ thể mình phải không?"

Biết được sự thật, 'Tạ Kha Kha' đương nhiên hiểu cô đang nói gì, gật đầu: "Đúng vậy, não của họ được cấy "con chip văn minh", phải cư xử văn minh. Một khi bộ phận cơ thể của họ bắt đầu suy yếu, con chip sẽ tạm thời ngừng hoạt động. Đợi đến khi đội tuần tra thay thế xong các bộ phận bằng máy móc cho những người này thì nó mới tiếp tục hoạt động."

Nói cách khác, "con chip văn minh" không chỉ có tác dụng thúc đẩy mọi người phải văn minh mà còn có tác dụng phát hiện các bộ phận cơ thể của cư dân có bị suy yếu hay không.

Ban đầu cô tưởng rằng đội tuần tra là để trừng phạt, nhưng thực ra là để cứu cư dân, giống như tất cả các bộ phim khoa học viễn tưởng, cơ thể của người nhân bản vốn rất khó duy trì lâu dài, nếu không có đội tuần tra, có lẽ họ sẽ nhanh chóng tử vong vì suy kiệt mà chết.

Tô Dung không khỏi nghĩ đến lời anh trai nói trước đó, anh ta tưởng rằng những hình phạt này thực sự là hình phạt, và vì hình phạt như vậy mà anh ta chỉ còn lại một bộ não nguyên bản.

Nhưng thực tế đây là để cứu anh ta, ngay cả khi anh ta chiếm được cơ thể của chủ nhân ban đầu là Lý Hoan Hoan, anh ta cũng sẽ nhanh chóng tử vong vì các bộ phận suy kiệt và sau khi lại bị trừng phạt, anh ta cũng sẽ được lắp các bộ phận cơ thể máy móc mới.

Thật đáng thương, anh ta còn tưởng mình có thể trở thành người bình thường, nhưng thực tế ngay từ đầu anh ta đã là bản sao.

Nói đến đây, Tô Dung đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Cô hoàn toàn có thể nói những lời tục tĩu mà không gặp vấn đề gì về cơ thể. Như vậy có phải là cơ thể này thực ra không phải là bản sao không?

Điều này cũng giải thích tại sao những bản sao ở đây đều là điều tra viên, vì những người mà điều tra viên nhập vào vốn không phải là bản sao, tất nhiên sẽ có bản sao.

Nhưng nếu vậy, những chủ cũ của cơ thể mà điều tra viên nhập vào này, vào khu dân cư này bằng cách nào?

Suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên hỏi: "Nếu những cư dân đó đều là bản sao, vậy thì người thật đã đi đâu?"

"Tôi cũng không biết". 'Tạ Kha Kha' lắc đầu, "Điều này không nằm trong trí nhớ của tôi."
 
Back
Top