Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 120: Chương 120



Suy nghĩ một chút, cô lấy tai nghe đeo lên lỗ tai, tự nhiên nói: "Tôi còn hơi buồn ngủ, có thể chợp mắt trên xe một chút không? Tai nghe của tôi đã mở nhạc, hai người nói nhỏ một chút là được."

Đương nhiên Tôn Dương không có ý kiến gì cả, Tạ Kha Kha còn trực tiếp thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ta vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, khoác lác thổi phồng trước mặt bạn học thì không tính, nhưng trước mặt nhân viên chính phủ, chắc chắn phải ăn ngay nói thật.

Nhưng trên thực tế tai nghe của Tô Dung hoàn toàn không mở nhạc, bất quá cũng chỉ là lừa gạt đứa nhỏ ngốc mà thôi.

Đối mặt với Tôn Dương, quả nhiên cậu ta rất thành thật kể hết những việc đã trải qua trong quái đàm. tuy nhiên thật ra cậu ta cũng có chút thông minh, không hề nói ra những đạo cụ mà mình đã nhận được trong quái đàm.

Sau khi nghe thấy thời điểm quan trọng nhất vậy mà cậu ta lại té ngã hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng thì đã thông quan, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Tô Dung không cần mở mắt cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm muốn nói lại thôi của Tôn Dương.

Thật sự lúc này đầu Tôn Dương tràn đầy dấu chấm hỏi, té xỉu liền có thể thông quan? Sao anh ta lại không có vận may tốt như vậy chứ?

"Dựa theo những gì cậu nói, lúc đó các người bị cái cây màu đỏ đó dụ dỗ, mất hết toàn bộ tinh thần ý chí?" Giọng nói của anh ta rất gian nan, cố gắng khôi phục lại sự thật thông qua các manh mối còn sót lại: "Vậy cậu có nhớ, lúc ấy ‘ Cà phê ’ có bị hấp dẫn không?"

Bởi vì lúc ấy Tô Dung đi phía trước Tạ Kha Kha, nên cậu ta gật đầu một cách chắc chắn: "Ít nhất là trước khi tôi ngất xỉu, có lẽ ‘ Cà phê ’ cũng bị dụ dỗ giống như tôi."

Có được đáp án khẳng định của cậu ta, Tôn Dương lẩm bẩm: "Vậy nói cách khác, trên tay ‘ Cà phê ’ có lẽ có đạo cụ duy trì lý trí, hoặc lúc trước cô ấy đã được nâng cao tinh thần lực."

"Đúng rồi, cậu nói ‘ Cà phê ’ tự xưng là‘ Tiểu Nhất ’?"

Tạ Kha Kha gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, tuy nhiên có lẽ là một cái tên giả. Có một người đàn ông trong quái đàm thấy cô ấy nói như vậy, cũng nói một cái tên giả là ‘ Tiểu Nhị ’!"

Đối với người tên "Tiểu Nhị" này Tôn Dương không hề có chút hứng thú nào, ánh mắt anh ta tập trung tất cả lên trên người "Cà phê": "Cậu cảm thấy ‘ Cà phê ’ là người như thế nào?"

"Có lẽ là một đại lão ít nói, tàn nhẫn?" Tạ Kha Kha cố gắng nhớ lại lời nói và hành vi của Tô Dung "Vô cùng thông minh, rõ ràng mọi người đều hành động cùng với nhau, nhưng cô ấy lại có được rất nhiều tin tức so với chúng tôi."

Nghe câu nói này, Tôn Dương vội vàng nói: "Cụ thể một chút, cậu thấy cô ấy làm thế nào để lấy được nhiều tin tức hơn so với mọi người?"

Tạ Kha Kha tùy tiện nêu lên một ví dụ trong quái đàm: "Ví dụ như những du khách dân địa phương đó, trong lúc tôi và những người khác đều không biết tình huống của bọn họ như thế nào, ‘Tiểu Nhất’… À không, là ‘ Cà phê ’ cũng đã biết không nên bị ảnh hưởng bởi hành vi của bọn họ."

Cậu ta lặp lại những gì Tô Dung đã nói với ‘Đầu con nhím’ khi gã muốn dùng dân địa phương để làm bia đỡ đạn.

Tôn Dương vừa nhanh chóng ghi chép lại, vừa đưa ra kết luận của bản thân: "Sức quan sát rất nhạy bén, hơn nữa thật sự rất thông minh, rất toàn diện. Người này rất ít nói chuyện sao? Hay tương đối độc miệng?"

Do dự một chút, Tạ Kha Kha dùng sức gật đầu, đồng thời khoa tay múa chân: "Cô ấy là loại người… Tuy rằng nói ít nhưng mỗi câu nói đều vô cùng sâu sắc, cũng độc miệng."

Tôn Dương ngồi dậy, nói thì thầm với tờ giấy: "Lời ít nhưng độc miệng, thông minh nhạy bén, hơn nữa… Thích giúp đỡ mọi người, là như thế này sao?"

Luôn có cảm giác nói ít nhưng độc miệng và hòa thuận vui vẻ giúp đỡ người khác là hai điều trái ngược với nhau, Tạ Kha Kha gãi gãi đầu, không quá xác định: "Có lẽ là vậy? Dù sao thì cô ấy thật sự là người tốt!"

Thông qua những gì cậu ta vừa mới kể, Tôn Dung cũng cho rằng có lẽ Tô Dung là người tốt. Nói như vậy, luận điểm lúc trước bọn họ cùng phỏng đoán "‘ Cà phê ’ sẽ đuổi tận g.i.ế.c tiệt tổ điều tra viên" đã bị lật đổ.

"Đáng tiếc không thể nhìn thấy cô ấy đã làm thế nào để giải quyết nguồn ô nhiễm." Đối với điều này Tôn Dương vẫn có chút tiếc nuối, nhưng lần này bọn họ đã đạt được rất nhiều manh mối.

Mắt thấy đã sắp đến trường học, anh ta bảo Tạ Kha Kha đánh thức Tô Dung, sau đó dặn dò: "Về phần tin tức về thân phận của ‘ Cà phê ’, hy vọng bạn học Tạ Kha Kha hãy bảo mật thật tốt, đừng nói cho bất kỳ ai, nếu không các người sẽ phải gánh vác trách nhiệm."

Tiếp theo anh ta cho hai người họ một số điện thoại: "Đây là phương thức liên hệ của xã trưởng đoàn xã quái đàm đại học Q, anh ta đã trải qua bốn quái đàm, rất lợi hại. Có việc có thể tìm anh ta. Mặt khác bạn học Tạ Kha Kha, sau này có khả năng người của ‘Cục điều tra quái đàm ’ sẽ liên lạc với cậu, người liên hệ với cậu, cậu không nên bỏ lỡ tin nhắn của bọn họ."

Trở thành điều tra viên tinh anh, cho dù việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm lần này không liên quan đến cậu ta, nhưng cũng rất có khả năng cậu ta sẽ trở thành nhân viên tầng dưới chót của "Cục điều tra quái đàm".

Đương nhiên cho dù là nhân viên tầng dưới chốt, địa vị xã hội cũng sẽ được đề cao rất nhiều.

Xuống xe, Tô Dung và Tạ Kha Kha liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi về phía đại học Q.

---

Tuy đã nói là đi học, nhưng trên thực tế thời gian nhập học vẫn còn khoảng 1 tuần nữa. Cũng may ký túc xá đã mở, không cần lo lắng vấn đề chỗ ở.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 121: Chương 121



Kí túc xá ở đại học có 4 người một phòng, khi Tô Dung mới đến kí túc xá, cũng không có học sinh khác. Cô là người đến kí túc xá sớm nhất.

Chỗ tốt của việc đến sớm chính là có thể tùy ý lựa chọn giường đệm, cô lựa chọn ở giường dưới phía bên trong. Vị trí chỗ này rất tốt cũng không cần bò lên trên, cũng không dễ dàng bị người không biết điều đặt m.ô.n.g ngồi lên.

Cô mở cửa sổ thông gió trước, sau đó dọn dẹp kí túc xá đầy tro bụi trở nên sạch sẽ, sau đó lại chồng ga giường và vỏ chăn vào, thu dọn xong tất cả, cuối cùng Tô Dung cũng có thể nghỉ ngơi. Vào kí túc xá mới thật sự rất rắc rối, thu dọn sửa sang xong cũng tốn mất thời gian nửa ngày.

Vừa cầm di động đã nhìn thấy xã trường của đoàn xã quái đàm đã đồng ý thêm bạn tốt với cô. Ảnh đại diện của đối phương là một cái đầu mèo, nickname là Neeko-chan, nhìn dáng vẻ có lẽ là một cô gái. Phải biết rằng tỉ lệ nam nữ giữa các điều tra viên thật sự khác xa nhau, có thể trở thành xã trường xã đoàn quái đàm dưới tình huống như vậy, tất nhiên thực lực không thể khinh thường.

Xã trường xã đoàn quái đàm đã trải qua bốn quái đàm thật sự có chút bản lĩnh, không nói những cái khác, người ta tuổi còn trẻ đã có thể đạt được đỉnh cao như vậy, thật sự đáng để mọi người kính nể.

Nói về tổ chức câu lạc bộ của đại học này, ấn tượng của Tô Dung thật sự không tốt lắm. Ở trong mắt cô, cái gọi là câu lạc bộ đại học tuyệt đại đa số đều là một đám ô hợp vì tín chỉ học tập nên tập hợp lại với nhau.

Tuy nhiên cũng may Xã đoàn quái đàm này là do chính phủ thành lập và duy trì, có lẽ sẽ không xuất hiện loại vấn đề này.

Chỉ là không biết trong đó sẽ học những gì, hy vọng sẽ không lãng phí thời gian.

Đầu mèo gửi một biểu cảm mèo chào hỏi cho Tô Dung, sau đó tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Xã trưởng Xã đoàn quái đàm, Mai Lạc năm thứ tư."

Tô Dung nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Chào Xã trưởng, em là Tô Dung, đã trải qua một quái đàm."

Trên thực tế cô đã trải qua ba lần, nhưng lại không thể nói sự thật. Có lẽ đến giữa học kỳ, cô sẽ tự mình bịa ra một câu chuyện về việc cô đã thông quan quái đàm như thế nào.

Nếu muốn báo cáo việc này thì chỉ cần nói ra tên quái đàm, sau đó vượt qua máy phát hiện nói dối là được, không cần chứng minh quá nhiều. Đương nhiên bản thân máy nói dối đó cũng là đạo cụ có được từ thế giới quái đàm, hiệu suất phát hiện nói dối rất cao.

Tuy rằng trải qua nhiều quái đàm, kinh nghiệm và thâm niên càng lâu thì đãi ngộ nhận được sẽ càng tốt. Nhưng trên thực tế ngoại trừ việc sống sốt thông quanQuái đàm quy tắc cố định , hoặc trở thành điều tra viên tinh anh, nếu không đều sẽ không có sự khác biệt quá lớn. Nhiều nhất cũng chỉ giống như Mai Lạc vậy, có được một chức vụ chính thức không quá lớn.

Tuy nhiên Mai Lạc cũng thật sự rất lợi hại, chỉ mới năm bốn đã trải qua bốn quái đàm, hơn nữa đều thành công sống sót. Là một Xã trưởng đứng đầu Xã đoàn quái đàm của một trường đại học hàng đầu, có lẽ cô ấy chính là người có khả năng trở thành người của "Cục điều tra quái đàm" nhất trong những sinh viên năm bốn.

Nhưng quái đàm nguy hiểm khắp nơi, ai có thể đảm bảo bản thân có thể sống sót đến lúc đó chứ?

Trước mắt có lẽ Mai Lạc đang rảnh rỗi lập tức trả lời Tô Dung trong vài giây: "Sự kiện đầu tiên của Xã đoàn quái đàm sẽ diễn ra vào ngày hôm sau khai giảng, lầu 1 phòng 501, không được quên nhé."

Sau khi trả lời "OK" xong, đối phương cũng không hề đáp lại. Tô Dung cũng tắt di động, mỏi mệt nằm ở trên giường. Từ sau khi ra khỏi quái đàm đến giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi. Sau đó cô còn phải sắp xếp bên phía Tạ Kha Kha và Tôn Dương cho thật cẩn thận. Hiện tại dùng não quá độ, có một chút cảm giác choáng váng.

Quả nhiên là vấn đề của cơ thể này đúng không? Tô Dung nghĩ trước kia cô đã điều tra rất nhiều vụ án mạng, cũng rất ít xảy ra loại tình huống này. Nhưng cô lại lựa chọn bỏ qua những vụ án lớn đó đều có thể kéo dài liên tục trong một tuần hoặc nửa tháng, rất hiếm khi có chuyện xảy ra dồn dập nhiều chuyện như vậy trong một ngày

Mấy ngày kế tiếp khó được rảnh rỗi, chỉ cần không phạm pháp, muốn làm gì cũng không ai quan tâm. Điều khiến Tô Dung cảm thấy ngoài ý muốn là, khoảng cáchVí sinh tiền sản xuất tiền tệ quái đàm đã trôi qua mấy ngày, nhưng nó không hề sản xuất ra tờ tiền tệ quái đàm nào.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ sau khiVí sinh tiền kích hoạt được năng lực biến đạo cụ thành tấm card thì không thể sản xuất tiền nữa? Vậy chẳng phải cô đã bị thiệt thòi rồi sao!

Một tháng qua đi, cuối cùngVí sinh tiền im ắng đã lâu cuối cùng cũng sản xuất tiền tệ một lần nữa, lúc này Tô Dung mới hiểu ra. Sau khi kích hoạt năng lực thẻ bài, hiệu suất sản xuất tiền tệ quái đàm của Ví sinh tiềntừ một tuần một trăm tệ, biến thành một tháng một trăm tệ.

Cái giá lớn này tuy rằng khiến người ta rất khó chịu, nhưng đối lập với việc gia tăng năng lực mới của Ví sinh tiền , Tô Dung vẫn cảm thấy mình có thể chấp nhận được.

Dù sao dùng mắt thường cũng có thể thấy, theo số lượng quái đàm quy tắc cô trải qua càng nhiều, đạo cụ quái đàm trên tay cô chắc chắn sẽ ngày càng nhiều hơn. Dưới tình huống như vậy, tác dụng này của Ví sinh tiền thật sự rất cần thiết. Nếu không cô phải làm cách nào để che giấu những đạo cụ của mình? Cũng không thể lần nào cũng mặc áo khoác thật dày đúng không? Mùa đông còn được, nhưng đến mùa hè, không đợi quỷ quái đuổi g.i.ế.c thì cô đã tự mình làm bản thân nóng c.h.ế.t rồi.

Thời gian đi học vẫn tiếp tục, cô không phải con mọt sách, cô đi đến thư viện một lần, sau khi mượn sách thì đi dạo xung quanh trường.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 122: Chương 122



Đại học Q chính là đại học tốt nhất cả nước, diện tích đương nhiên không hề nhỏ. Phong cảnh thật sự rất đẹp, đi dạo cũng không hề cảm thấy nhàm chán.

Tạ Kha Kha là đồng hương duy nhất cùng Tô Dung rời xa quê hương đến đại học Q đi học, mỗi ngày đều đến chơi với cô.

Trên phương diện ăn nhậu chơi bời này cậu ta thật sự rất giỏi, lúc này mới tới trường học không được mấy ngày, cậu ta đã biết rõ tất cả mấy quán ăn ngon ở gần đó.

Hai người đi ăn bún ở một quán nhỏ trong khu phố thương mại, Tạ Kha Kha gọi một suất siêu xa hoa bao gồm đậu hủ cá, thịt xông khói, nấm kim châm và thêm cả rau xanh. Vì thế khi tô bún của Tô Dung được bưng lên, cậu ta chỉ có thể mỏi mắt trông mong.

Tuy nhiên từ trước đến nay miệng của tên nhóc này không bao giờ chịu ngồi yên, liên tục thì thầm: "Nghe nói còn có mấy cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, nhưng phải chờ đến khi khai giảng mới khai trương, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn đi!"

Tô Dung nuốt xuống một ngụm bún, ngẩng đầu rất có hứng thú hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu đã đến rồi sao?"

"Không có."

"Vậy sao cậu lại có được những tin tức này?"

Nói đến việc này Tạ Kha Kha lập tức đắc ý nói: "Cậu cũng không nhìn xem tôi là ai? Lúc trước ba của tôi đã mua một căn phòng ở gần đây cho tôi, thuận tiện cũng hỏi thăm rõ ràng tình hình xung quanh đây."

Tô Dung lập tức cười không nổi. A, kẻ có tiền thật độc ác!

Tạ Kha Kha không chú ý đến nụ cười giả tạo của Tô Dung, tiếp tục nói: "Mặt khác là do lúc trước khi tôi ăn cơm ở canteen, và chạy bộ trong sân tập thể dục nói chuyện phiếm với các đàn anh nên biết được ."

Nói đến chạy bộ chuyện này, Tô Dung cũng có chút tinh thần, vừa gắp đũa bún hơi nguội, vừa thuận miệng nói: "Cậu chạy bộ lúc mấy giờ? Ngày mai tôi đi chạy bộ với cậu!"

Tuy rằng cô đã được nâng cao tốc độ, nhưng thứ như chạy bộ vẫn phải xem xét sức chịu đựng. Rèn luyện thường xuyên chắc chắn sẽ không sai, kiếp trước cô chưa từng bỏ qua việc này.

"6 giờ, chạy một giờ sẽ trở về chuẩn bị, sau đó đến tiết học sớm lúc 8 giờ."

Tạ Kha Kha nói: "Nghe nói sau này Xã đoàn quái đàm cũng sẽ tổ chức chạy bộ rèn luyện, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải điều chỉnh lại."

"Đây là việc cậu biết được từ Mai Lạc sao?" Làm điều tra viên trực thuộc Xã đoàn quái đàm, Tô Dung có thể tin được sự bảo mật ở đây. Đây không phải tin tức có thể tùy tiện lấy được của một người.

Quả nhiên, Tạ Kha Kha gật gật đầu: "Là Mai Lạc nói cho tôi biết, người đó còn nói sau khi khai giảng chắc chắn sẽ rất bận rộn, yêu cầu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng."

"Sẽ bận rộn hơn sao?" Tô Dung có chú nghi hoặc: "Xã đoàn quái đàm cũng không thể yêu cầu chúng ta thông quan quái đàm, ngoại trừ rèn luyện ở bên ngoài, thì còn có việc gì chứ?"

Nhưng Tạ Kha Kha cũng không biết: "Tôi đã hỏi anh Mai, anh ấy nói trước mắt không thể tiết lộ"

"Như vậy à… Từ từ? Anh Mai? Anh?" Tô Dung đột nhiên trừng lớn đôi mắt, "Mai Lạc là đàn ông hả?"

"Đúng vậy!" Tạ Kha Kha tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, sau đó kinh ngạc hỏi: "Cậu không biết sao?"

Khóe miệng Tô Dung run rẩy: "Vậy tại sao ảnh đại diện của anh ấy lại là đầu mèo, còn tự đặt biệt danh cho mình à 'Neeko-chan’?"

Như vậy ai mà không hiểu lầm chứ!

Cái này Tạ Kha Kha cũng không biết, cậu ta nhìn người cũng không để ý ấn tượng gì, lúc ấy cứ trực tiếp hỏi giới tính của Mai Lạc.

Bất đắc dĩ thở dài, Tô Dung nhanh chóng bỏ qua chủ đề khiến người ta xấu hổ này, nói: "Đúng rồi, ‘Cục điều tra quái đàm’ có đến tìm cậu không?"

"Có tìm." Cậu ta trả lời không hề giấu diếm, tùy tiện nói: "Tuy nhiên bọn họ nói để tôi trở thành điều tra viên tinh anh thì có hơi đơn giản, cho nên quyết định nếu tôi có thể thông quan một lần nữa, thì có thể cho tôi gia nhập."

Điều tra viên tinh anh từng tiêu diệt nguồn ô nhiễm thật ra cũng không chắc chắn sẽ lợi hại hơn điều tra viên bình thường, đặc biệt là những điều tra viên bình thường đã trải qua nhiều quái đàm.

Sở dĩ "Cục điều tra quái đàm" chấp nhất với việc tuyển chọn điều tra viên tinh anh như vậy, nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì muốn có được kinh nghiệm tiêu diệt nguồn ô nhiễm từ bọn họ. Từ trước đến nay không ai có thể cân nhắc thấu đáo hình thái và vị trí của nguồn ô nhiễm, nhưng nếu là điều tra viên từng có kinh nghiệm, lại muốn tìm kiếm nguồn ô nhiễm, cũng sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.

Huống hồ bọn họ còn có được khen thưởng khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đó chắc chắn là thứ tốt!

Sau khi Tạ Kha Kha nhận được khen thưởng cũng đã nói với Tô Dung, đó là một cái xúc xắc. Tác dụng cụ thể là gì thì Tô Dung không hỏi, nhưng cô rất rõ ràng, với giá trị may mắn đạt Max của Tạ Kha Kha, hơn nữa lại có thêm cỏ bốn lá may mắn. Loại xúc xắc này chính là đạo cụ may mắn do trời chọn cho cậu ta.

Trở lại ký túc xá, Tô Dung ngoài ý muốn phát hiện kí túc xá đã có thêm một cô gái. Bím tóc đen dày, làn da màu bánh mật, mang kính đen, mặc một cái áo lông vũ thoạt nhìn chất lượng không tốt lắm, đang khom lưng dọn dẹp giường đệm của chính mình.

Nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng động, cô ấy xoay người, nhanh chóng đoán được thân phận của Tô Dung, có chút ngượng ngùng nắm lấy góc áo: "Chào cậu, tôi là Lý Cầm Phương học khoa tài chính, cũng ở ký túc xá này."

Tô Dung lộ ra một nụ cười thân thiện: "Chào cậu, tôi là Tô Dung khoa tâm lý, thật vui khi quen biết cậu."

Lý Cầm Phương có chút hoảng loạn vỗ vỗ đôi tay dính bụi vào quần áo mình, sau đó liền ngồi xổm xuống lục rương hành lý: "Tôi có mang theo một số đặc sản ở quê hương, cậu…"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 123: Chương 123



"Không cần không cần!" Tô Dung vội vàng ngăn lại: "Cậu cứ thu dọn trước đi, chờ sau khi hai người còn lại đến thì lại đưa một lượt, nếu không cứ đưa lần lượt cũng rất rắc rối."

Cô nói rồi đi về giường của chính mình, tự nhiên hỏi: "Quê tôi ở thành phố H, còn cậu ở đâu?"

Nói đến cũng khéo, ở thế giới cũ cô cũng ở thành phố H, không nghĩ tới đi đến thế giới này cũng là thành phố H. Chỉ là thành phố H này và thành phố kia không hề giống nhau, nếu không cô sẽ dọn nhà trong đêm ngay.

Nghe được cô cũng đến từ nơi khác, rõ ràng Lý Cầm Phương đã thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Tôi ở thành phố W, nghĩ đến sớm một chút để dọn dẹp, không ngờ cậu còn đến sớm hơn."

"Tình huống của tôi có chút đặc biệt." Tô Dung cũng không muốn nói nhiều về chuyện của mình: "Thành phố W là tỉnh tổ chức kỳ thi đại học rất lớn, cấp ba có lẽ cậu rất bận rộn đúng không?"

Đề tài chung luôn dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa hai cô gái, sau khi hai người cùng nhau phàn nàn về chế độ thi đại học hiện tại của Hoa Hạ, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn không ít, Lý Cầm Phương cũng không còn khép nép co quắp như vừa rồi.

Đương nhiên là Tô Dung cố ý làm như vậy, so với bạn nối khố, cô thật sự không am hiểu việc kết giao với người khác. Nhưng một người lớn đã trưởng thành đối mặt với một nữ sinh ngây thơ vừa vào đại học, tất nhiên cũng rất thành thạo.

Tuy rằng cũng không được mấy phần là thật lòng, chỉ là thái độ của bạn cùng phòng luôn khép nép cũng sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí của kí túc xá, cô không hy vọng không khí ở kí túc xá quá khó ở, cho nên đã giúp một việc nhỏ.

—— Nếu có thể nói chuyện vài câu với bạn cùng phòng, đối với những người không quá tự tin, lại vừa mới đến thành phố lớn mà nói, có thể khiến họ tự tin hơn rất nhiều.

Hy vọng hai người bạn cùng phòng khác cũng dễ ở chung một chút, đại học năm nhất không chép ở bên ngoài.

Nằm ở trên giường, cô lại bắt đầu nhớ lại việc của Bạch Liễm. Cuối cùng thì tên này có thân phận gì chứ? Giả dạng thành "Tiểu Nhị" để xuất hiện, chỉ vì liếc nhìn cô một cái thôi sao?

Tới gần trước khai giảng một ngày, hai người khác trong ký túc xá cũng đã đến đông đủ. Cả hai đều là người địa phương, một người gọi là Điền Khinh Khinh, một người khác là Tôn Giai Kỳ.

Điền Khinh Khinh là một nữ sinh gia đình khá giả có tính tình không tệ, tuy rằng không tránh được một ít tật xấu của tiểu thư nhà giàu, nhưng ra tay rất rộng rãi. Lý Cầm Phương giúp cô ấy thu dọn giường đệm, cô ấy liền hào phóng cho Lý Cầm Phương một trăm tệ. Mỗi ngày giúp cô ấy mua cơm cũng sẽ nhận được tiền boa.

Tuy rằng Tôn Giai Kỳ có chút không thích hành vi này của cô ấy, nhưng rõ ràng Lý Cầm Phương rất thích thú, hoàn toàn không ngại việc trở thành bảo mẫu cho cô ấy.

Về phần Tô Dung, cô rất ít khi chủ động hỗ trợ việc gì, cũng không thu tiền. Nhưng đối với hành vi của Điền Khinh Khinh cô cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận, cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Đều là người trưởng thành rồi, có thể tự mình chịu trách nhiệm với hành vi của mình, cô nhọc lòng làm gì chứ?

Ban đêm ký túc xá nữ nói chuyện cùng nhau, vẫn chưa khai giảng nên tất nhiên sẽ không nói về các mối quan hệ xung quanh. Nếu nói về thành tích, mọi người đều là sinh viên tài năng của đại học Q, thành tích tốt nhất là Lý Cầm Phương, cô ấy chính là thủ khoa của khối khoa học tự nhiên ở tỉnh khi thi đại học, thật sự trên người cũng có chút bản lĩnh. Thành tích của Tôn Giai Kỳ cũng rất ổn, còn Điền Khinh Khinh thì được tuyển thẳng.

Về phần Tô Dung, cô cũng là Thủ khoa của thành phố H. Trên thực tế thành tích cả hai đời của cô đều không tệ, nếu không cũng sẽ không đậu vào trường đại học Q.

Sau khi nói về thành tích, kí túc xá đột nhiên im lặng, Tôn Giai Kỳ đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Các cậu cảm thấy quái đàm quy tắc như thế nào?"

Tuy rằng quái đàm quy tắc buông xuống đã mười năm, cho dù mỗi năm đều có rất nhiều người c.h.ế.t trong quái đàm, lại có một số ít người có thể thông quan quái đàm trở thành điều tra viên, nhưng dân số trên trái đất thật sự vô cùng nhiều, cho nên hầu hết mọi người đều cách quái đàm quy tắc rất xa.

Đừng thấy trong một lớp cấp ba của Tô Dung có đến hai điều tra viên (Tô Dung+ Tạ Kha Kha), nhưng trên thực tế ở ngôi trường cấp ba của nguyên chủ, bao gồm cả hai người bọn họ, cho đến tận bây giờ chỉ mới có ba điều tra viên xuất hiện.

Nhưng cho dù là như thế, quái đàm quy tắc vẫn luôn là đề tài khiến mọi người trò chuyện say sưa. Tựa như việc nếu bạn đột nhiên biết thế giới này có nữ pháp sư tồn tại, như vậy cho dù trong mười nghìn người chẳng có một ai là nữ pháp sư, bạn cũng có thể thảo luận về nó mỗi ngày.

Tình huống của điều tra viên còn nguy hiểm hơn cả nữ pháp sư.

Điền Khinh Khinh nghe vậy lập tức trở nên hứng thú: "Nghe nói trong thế giới quái đàm chỗ nào cũng có sương mù và quỷ quái, người dân sống ở nơi đó cũng có rất nhiều năng lực đặc biệt. Tôi thật sự muốn vào xem thử, chắc chắn thế giới đó rất thú vị."

"Nhưng cũng rất nguy hiểm đấy…" Lý Cầm Phương nhỏ giọng nói, hiếm thấy việc cô ấy mở miệng phản bác kim chủ của mình: "Không phải chính phủ đã nói những người tiến vào quái đàm quy tắc, mười người thì không còn một sao?"

Mười người không còn một thật ra đã là cách nói dễ nghe, trên thực tế một trăm người không có ai sống sót đi ra cũng là chuyện bình thường. Tiến vào quái đàm quy tắc rất dễ c.h.ế.t của đoàn, không thể phân biệt đâu là quy tắc sai, nói sai một câu, làm sai một việc, đều có khả năng dẫn đến cái chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 124: Chương 124



Điền Khinh Khinh xem nhẹ sự cẩn thận của cô ấy: "Nhưng không phải cũng có rất nhiều người sống sót sao? Những điều tra viên đó thật sự rất vinh quang! Hơn nữa bọn họ thật sự có những năng lực khác nhau!"

"Khinh Khinh cậu hiểu biết như vậy, là do có bạn là điều tra viên sao?" Tôn Giai Kỳ nghe được ẩn ý trong lời nói của cô ấy, tò mò hỏi.

Điền Khinh Khinh hào phóng gật đầu, hoặc nên nói vốn dĩ cô ấy đang muốn khoe khoang: "Người cậu bà con xa của tôi chính là điều tra viên, từng vào quái đàm một lần!"

"Woa! Thật là lợi hại!" Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ đều nhỏ giọng kinh hô, Tôn Giai Kỳ hỏi: "Vậy cậu của cậu có nói cho cậu nghe những việc đã gặp trong quái đàm không?"

"Không có…" Điền Khinh Khinh nói đến đây cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: "Cậu nói chúng ta không thể nghe về những việc xảy ra trong quái đàm, nếu không may tiến vào quái đàm tương tự chắc chắn sẽ chết."

Tô Dung nằm ở trên giường, trong lòng hiểu rõ. Khó trách những người này không biết trời cao đất dày, còn muốn tiến vào quái đàm quy tắc. Thật sự, nếu không biết chính xác những gì đã xảy ra trong quái đàm, những người đã c.h.ế.t đối với bọn họ cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi, nên không thể tránh được sự hiếu kỳ. Ngoại trừ những người thật sự tiến vào quái đàm quy tắc, gần như đa số người trẻ tuổi đều hướng về thứ này.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Điền Khinh Khinh đột nhiên nhắc đến cô: "Tô Dung sao lại không nói gì vậy? Ngủ rồi sao?"

Tô Dung không có trả lời, lúc này không giả vờ ngủ thì khi nào giả vờ chứ? Người ta cũng đã tìm ra một lý do để cô không mở miệng, không thể không tiếp nhận được.

Thấy cô vẫn không lên tiếng, ba người khác cũng cho rằng cô đã ngủ rồi. Làm phiền người đang ngủ thật sự không lễ phép, vì thế mọi người qua loa nói thêm hai câu, cũng sôi nổi chúc nhau ngủ ngon.

Ngày đầu tiên khai giảng cũng không có chuyện gì mới lạ, chẳng qua cũng chỉ là lễ khai giảng nhàm chán dài dòng, cùng với các tiết học đầu tiên cho mỗi chuyên ngành.

Tô Dung không hề cảm thấy hoài niệm thời sinh viên đã qua, cô chỉ cảm thấy mình thật sự rất thảm. Vất vả lắm mới miễn cưỡng xem như công thành danh toại, nhưng lại nhanh chóng trở lại thời kỳ trước giải phóng. Chẳng những không có cộng sự, thế giới này còn là địa ngục khó khăn.

Nhưng làm lại một lần nữa, cũng thật sự khiến cô thành thạo hơn rất nhiều việc. Cô khéo léo từ chối những tờ tuyên truyền do các câu lạc bộ khác quảng bá, một thân nhẹ nhàng trở lại ký túc xá.

Trên đường đi, cô gặp Tôn Giai Kỳ, trên tay cô ấy còn cầm vài tờ truyền đơn, thấy hai tay cô trống không, nghi hoặc hỏi: "Hả? Tô Dung, những đàn anh đàn chị đó không tuyên truyền câu lạc bộ với cậu sao?"

"Có, nhưng bị tôi từ chối rồi."

"Vì sao?" Tôn Giai Kỳ cảm thấy hết sức khó hiểu: "Cậu không muốn tìm hiểu nhiều hơn về những câu lạc bộ này sao? Cho dù muốn gia nhập hội học sinh, cũng có thể gia nhập thêm một câu lạc bộ mà!"

Cô ấy hiểu lầm rằng sở dĩ Tô Dung không có hứng thú với những câu lạc bộ này, là vì một lòng một dạ muốn gia nhập hội học sinh. Thật ra, hội sinh viên đại học Q là một chiêu bài không tệ, tương lai khi viết sơ yếu lý lịch cũng rất có giá trị.

Nhưng rõ ràng Tô Dung không phải như thế, cô không cần những gia vị này để tăng thêm giá trị. Nếu không phải điều tra viên, thật ra có lẽ cô sẽ suy xét đến vấn đề này.

Chuyện này vẫn cần phải giải thích một chút: "Không có, tôi đã gia nhập vào một câu lạc bộ rồi."

Tôn Giai Kỳ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Câu lạc bộ nào lại xuống tay nhanh như vậy?"

Cô ấy thấy Tô Dung lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, theo lý thuyết có lẽ các câu lạc bộ phải cùng nhau tranh giành. Theo lý thuyết đầu cơ kiếm lợi, có lẽ cần phải quan sát một chút, không ngờ hoa lại có chủ nhanh như vậy.

"Xã đoàn quái đàm."

Đừng thấy Xã đoàn quái đàm là do chính phủ thành lập, chỉ có điều tra viên mới có thể gia nhập tổ chức, nhưng đa số mọi người đều không biết sự thật bên trong này. Trong mắt bọn họ Xã đoàn quái đàm cũng chỉ là một câu lạc bộ bình thường, dựa vào phương pháp của các thầy hướng dẫn, nên tài nguyên cũng tốt

Nhưng loại chuyện Xã đoàn quái đàm có nhiều tài nguyên tốt cũng chỉ có sinh viên cũ mới biết, tân sinh viên Tôn Giai Kỳ chỉ có thể nói: "Cậu bị lừa rồi! Câu lạc bộ này có gì mới lạ chứ? Cũng không thể thật sự đưa cậu vào thế giới quái đàm đúng không!"

Nghe câu nói này, Tô Dung sửng sốt, đột nhiên có suy đoán về hoạt động của Xã đoàn quái đàm. Đúng vậy, nói không chừng hoạt động của câu lạc bộ này thật sự là đưa người vào thế giới quái đàm!

Tiến vào thế giới quái đàm và tiến vào quái đàm quy tắc rất khác nhau, tiến vào quái đàm quy tắc yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ, sống sót ra ngoài, giống như khi vào phó bản trong game. Nhưng tiến vào thế giới quái đàm cũng có nghĩa giống với lang thang khắp bản đồ trò chơi. Tuy rằng vẫn có chút nguy hiểm, nhưng so sánh với loại khác thật sự an toàn hơn rất nhiều.

Nếu cô đoán không sai, như vậy việc gia nhập Xã đoàn quái đàm thật sự rất có ý nghĩa. Đừng thấy việc tiến vào thế giới quái đàm không có tác dụng gì, nhưng sẽ có nhiều hiểu biết hơn về thế giới này, không chừng có thể gặp được lai lịch và bối cảnh của quái đàm.

Giống việc Tô Dung nhận được thư mời của "Đoàn du lịch Trường Thịnh", nếu tiến vào thế giới quái đàm, hoàn toàn có thể hiểu được những việc liên quan bên trong trước, ví dụ như việc đoàn du lịch c.h.ế.t tiệt này rốt cuộc muốn làm gì!

"Nhưng tôi lại cảm thấy rất thú vị." Tô Dung đơn giản trả lời, "Dù sao mục đích của câu lạc bộ cũng là nâng cao kiến thức."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 125: Chương 125



"Cậu… Ôi, được rồi!" Tôn Giai Kỳ có loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không khuyên nhủ nữa. Thứ nhất bởi vì nhìn qua Tô Dung cũng không phải người dễ dàng d.a.o động bởi lời nói của người khác, khuyên cũng vô dụng. Thứ hai nếu đã gia nhập, đổi ý quá nhanh cũng không tốt.

Biết cô ấy chỉ vì muốn tốt cho cô, Tô Dung cười, chủ động giúp cô ấy tham mưu: "Cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào vậy? Trước tiên cứ nói rõ một chút, nếu tôi cảm thấy cái nào tốt, tôi sẽ đề nghị cậu không tham gia cái đó."

"Vì sao?" Lần đầu tiên nghe thấy lý luận này, Tôn Giai Kỳ tò mò hỏi.

Tô Dung lộ ra nụ cười giả tạo: "Bởi vì ánh mắt lựa chọn câu lạc bộ của tôi từ trước đến nay đều không ra gì."

Nếu không năm đó cô cũng sẽ không chọn phải một câu lạc bộ thám tử toàn là các thành viên phế vật. Cho dù có quen biết cộng sự ở đó, nhưng cũng không thể tiêu trừ oán khí của cô

Bảy giờ chiều ngày hôm sau, sau khi học xong, Tô Dung thu dọn một chút, mặc chiếc áo gió màu đen, cột tóc đuôi ngựa, tiện tay đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Cả người nhìn qua giống như có thể hóa trang thành nữ sát thủ bóng đêm bất cứ lúc nào.

Chờ sau khi đem Ví sinh tiền và các đạo cụ khác cất vào, cô mới đi ra khỏi kí túc xá.

Khi đi tới cửa Điền Khinh Khinh tò mò hỏi: "Đã trễ thế này cậu còn muốn đi đâu?"

"Đến câu lạc bộ."

Sau khi xuống dưới lầu, Tạ Kha Kha đang chờ cô. Cậu ta thoạt nhìn rất hưng phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia hoạt động của câu lạc bộ: "Tô Dung, cậu nói xem hoạt động của Xã đoàn quái đàm là gì?"

Tô Dung cũng không nói những suy đoán hôm nay cho cậu ta nghe, dù sao đó cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, nếu đoán đúng thì tốt, nhưng nếu đoán sai, có khả năng sẽ khiến người khác thất vọng.

Một đường đi đến phòng 501 của lầu 1, trong phòng đã có một ít người đang đứng. Tô Dung quan sát một chút, phát hiện có lẽ đều là sinh viên năm nhất, bởi vì nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy sắc mặt của họ có chút căng thẳng.

7 giờ 25 phút, một chàng trai mặc áo sơ mi màu tím bảnh bao đi đến, anh ấy đeo kính râm và khuyên tai, tóc nhuộm vàng chói mắt, khuôn mặt tinh xảo.

Tạ Kha Kha nhỏ giọng nói với Tô Dung đứng bên cạnh: "Đây là anh Mai."

Tô Dung: "…"

Mai Lạc quét mắt nhìn mọi người một vòng, sau khi xác định mọi người đã đến đông đủ liền vỗ tay: "Mọi người tìm một chỗ ngồi xuống đi, cố gắng ngồi phía trước một chút. Tôi là Mai Lạc, Xã trưởng Xã đoàn quái đàm."

Khi anh ấy nói ra tên của mình, Tô Dung rõ ràng nghe được một số người trong phòng học phát ra tiếng kinh hô. Cô lập tức thư thái hơn không ít, quả nhiên không phải chỉ có một mình cô hiểu lầm.

Đối với việc mọi người hiểu lầm giới tính của mình, rõ ràng Mai Lạc đã trải qua rất nhiều lần. Anh ấy mỉm cười đợi trong chốc lát, chờ sau khi mọi người đều yên tĩnh mới tiếp tục nói: "Hôm nay là hoạt động đầu tiên nên cũng không có gì để làm, chủ yếu tôi sẽ nói rõ cho mọi người biết hoạt động của Xã đoàn quái đàm chúng ta."

Nghe được anh ấy muốn giới thiệu hoạt động của câu lạc bộ, trong phòng học nhỏ lập tức vang lên tiếng ồn ào. Mọi người đều sôi nổi chọn một vị trí gần bục giảng, hết sức chuyên chú nghe giảng. Hiệu suất đó, thật sự cao hơn rất nhiều so với những tiết học trước.

Mai Lạc vẽ sơ đồ tư duy trên chiếc bảng đen, chỉ vào sơ đồ nói: "Mục đích chủ yếu của Xã đoàn quái đàm chính là nâng cao năng lực sinh tồn trong quái đàm, cho nên hoạt động của chúng ta chỉ có hai thứ—— rèn luyện, thực chiến."

"Rèn luyện mọi người cũng hiểu, ngoại trừ thời gian cố định mỗi ngày tiến hành chạy bộ, hít đất và một số huấn luyện thể lực bên ngoài ở trung tâm huấn luyện, còn có một ít huấn luyện khả năng ghi nhớ."

"Vậy thật chiến là cái gì?" Một nam sinh tính tình hấp tấp nhịn không được hỏi.

Mai Lạc không vui liếc mắt nhìn nam sinh đó một cái, nhưng giọng điệu là hài hước trước sau như một: "Lần sau muốn lên tiếng thì phải giơ tay trước nha~"

"Hả… Được!" Nam sinh lắp bắp trả lời, chờ sau khi Mai Lạc thu hồi tầm mắt, lúc này người này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới trong nháy mắt cậu ta có cảm giác giống như đang bị dã thú theo dõi, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, quả nhiên không hổ danh là đại lão đã trải qua bốn quái đàm đúng không?

"Huấn luyện hằng ngày mỗi một thành viên đều phải đến, nếu có việc có thể xin nghỉ. Nếu quá ba lần chưa được phê duyệt đã bỏ chạy bộ, bạn sẽ mãi mãi mất đi cơ hội thực chiến."

Sau khi cảnh cáo xong, Mai Lạc bắt đầu nói đến thực chiến mà mọi người đang tò mò nhất: "Nói vậy mọi người ở đây đều có hiểu biết hoặc ít hoặc nhiều với thế giới quái đàm, có ai có thể nói thử, thế giới quái đàm và thế giới hiện thực khác nhau như thế nào không?"

Cò một vài người giơ tay lên, bọn họ đều muốn lưu lại một ấn tượng tốt với Xã trưởng.

Nhìn mấy người giơ tay một vòng, Mai Lạc khẽ cười một tiếng, nhưng lại chỉ vào Tạ Kha Kha ngồi bên cạnh Tô Dung không hề giơ tay: "Tạ Kha Kha, cậu trả lời đi."

"A?" Tạ Kha Kha mờ mịt đứng dậy, còn ngây ngốc hỏi một câu: "Nhưng em không giơ tay mà?"

Tô Dung ở bên cạnh xấu hổ che mặt lại, thật muốn làm ra dáng vẻ không quen biết người này, người khác có tin không?

Mai Lạc cũng bị chọc cười: "Cho nên mới gọi cậu, mau trả lời câu hỏi đi."

Khuôn mặt Tạ Kha Kha đầy khổ sở, ba của cậu ta sau khi nghe cậu ta tự xưng bản thân đã trở thành điều tra viên liền nhanh chóng vơ vét rất nhiều tin tức về thế giới quái đàm cho cậu ta, lúc này cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 126: Chương 126



"Thế giới quái đàm khác thế giới hiện thực ở chỗ nơi đó có rất nhiều quỷ quái, "Nó" chính là chúa tể. Ngoại trừ điều này ra, hình như còn có rất nhiều tổ chức đúng không?"

Mai Lạc gật gật đầu: "Không sai, thế giới quái đàm thật sự chính là như vậy. Nhưng trên thực tế, tôi tin rằng cho dù các vị ngồi đây có đọc nhiều sách hơn nữa, cũng không thể nào tưởng tượng dáng vẻ thật sự của thế giới đó là gì. Cho nên, cái gọi là thực tiễn, chính là cho mọi người tự mình đi đến thế giới quái đàm."

Hơn hai mươi con người lập tức phát ra tiếng hô kinh ngạc, đi đến thế giới quái đàm chính là điều mà bọn họ chưa từng nghĩ đến. Một nữ sinh không nhịn được giơ tay lên, sau khi được cho phép mới đứng lên hỏi: "Nói như vậy là muốn đưa chúng tôi vào quái đàm quy tắc, sau đó rời khỏi quái đàm quy tắc, đi đến thế giới quái đàm sao?"

Dù sao mọi người đều biết quái đàm quy tắc chẳng qua chỉ là một bộ phận của thế giới quái đàm mà thôi. Ví dụ như quái đàm siêu thị thứ nhất mà Tô Dung đi vào, thật ra đi ra ngoài chính là thế giới quái đàm. Chẳng qua chịu sự hạn chế của quy tắc, nên cô không thể đi ra.

"Không, như vậy quá nguy hiểm." Tiến vào quái đàm quy tắc, chắc chắn phải thông quan hoặc tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể rời đi, đây chính là thứ không thể nào thay đổi. Nếu tiến vào thế giới quái đàm tiền đề là thông quan quái đàm, vậy tỉ lệ tử vong sẽ rất cao.

Mai Lạc giải thích: "‘Hiệp hội liên hiệp toàn cầu nghiên cứu quái đàm ’ nói họ đã chiếm được một khu vực nhỏ trong thế giới quái đàm, có thể giúp điều tra viên ở thế giới hiện thực đi vào thế giới quái đàm."

"Woa!" Mọi người lại kinh hô một trận.

Ngay cả Tô Dung cũng có chút kinh ngạc, quả thật cô đã đoán được sẽ có hoạt động này, nhưng đối với việc bọn họ có thể chiếm được địa bàn trong thế giới quái đàm thật sự vẫn vô cùng kinh ngạc.

Đó chính là thế giới quái đàm đấy!

Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự kiến của Mai Lạc, lần đầu tiên anh ấy nghe được tin tức này, cũng vô cùng kinh ngạc: "Bước đầu chúng tôi định cuối tháng chín sẽ đưa mọi người tiến vào thế giới quái đàm một lần, đến lúc đó nhất định phải nghe theo chỉ huy. Phải biết rằng thế giới đó có quỷ quái hoành hành, tuy rằng các bạn không bị quy tắc quản thúc, nhưng quỷ quái cũng cũng giống vậy. Cho nên nếu không muốn chết, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Vâng!" Mọi người cao giọng đồng thanh đáp, trong lòng đều vô cùng kích động.

Cuối tháng chín sao? Trước mắt Tô Dung sáng ngời. Thời gian cô tiến vào quái đàm quy tắc tiếp theo là ngày 4 tháng 10, đúng lúc có thể tìm hiểu 'Đoàn du lịch Trường Thịnh ’ trong thế giới quái đàm trước.

"Như vậy hạng mục tiếp theo, chính là sắp xếp cho mọi người sau khi khai giảng. Điều tra viên cả nước đến tuổi đều được sắp xếp vào đại học Q của chúng ta và đại học P cách vách, tổng cộng là 43 người."

Cả nước có 23 điều tra viên chuẩn bị lên năm nhất, đại học Q được phân tới 11 người.

"Chính phủ đã sắp xếp cho mọi người một ít chuyên ngành học tập, vấn đề học tập sau này, trường học sẽ cố gắng không để mọi người không thể tốt nghiệp. Nhưng nếu câu lạc bộ không có các hoạt động, các người vẫn nên cố gắng học tập một chút. Về phần Tô Dung!"

Nghe được tên của mình, Tô Dung ngẩng đầu lên nhìn về phía Mai Lạc.

Mai Lạc cười cười: "Em dựa vào thực lực của chính mình để đậu vào đại học Q, bên phía chúng tôi còn cần bàn bạc thêm một chút, chờ lát nữa khi cuộc họp kết thúc phiền em ở lại một chút."

Nghe vậy, những người khác nhịn không được liếc nhìn Tô Dung một cái. Học bá tự mình thi đậu vào đại học Q, thật sự quá lợi hại! Phải biết rằng đây chính là trường đại học tốt nhất Hoa Hạ!

Tô Dung không muốn nổi tiếng nên đè thấp vành nón nói: "Biết rồi ạ."

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Mai Lạc không hề nhiều lời: "Năm nay chúng ta tổng cộng có 11 điều tra viên, ngoại trừ một người ra mọi người đều chỉ mới trải qua một quái đàm. Nếu có thể sống sót rời khỏi quái đàm bị lựa chọn lần nữa, đừng quên tới nơi này thông báo cho tôi biết. Việc này liên quan đến đãi ngộ sau này của mọi người, giấu giếm cũng không có chỗ gì tốt. Nếu phát hiện tín đồ tà giáo, nhất định phải báo cáo trước tiên. Thế hệ điều tra viên mới như mọi người chính là đối tượng mà bọn họ muốn xuống tay nhất, nhất định phải chú ý an toàn."

"Vậy mà có người đã trải qua hai quái đám?!" Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng hiện tại bọn họ cùng lắm chỉ mới 19 tuổi. Chờ người đến 18 tuổi sẽ bắt đầu bị quái đàm lựa chọn, trong thời gian chưa đầy một năm đã thông quan hai quá đàm, độ khó thật sự rất dữ dội đúng không?

Tạ Kha Kha chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy đang nói tôi sao?"

"Có phải nói cậu hay không cậu còn không biết sao?" Tô Dung dở khóc dở cười: "Chính là cậu."

Nhận được đáp án khẳng định, Tạ Kha Kha lập tức trở nên vui vẻ, xung quanh giống như đang nổi lên những bông hoa nhỏ màu hồng phấn. Tô Dung nhìn thấy rất buồn cười.

Mai Lạc không nói cho mọi người biết đó là ai, chỉ cho mọi người xem ít phim tài liệu về quá trình nghiên cứu phát triển quái đàm tại Hoa Hạ. Những phim tài liệu này đều là cơ mật, người ngoài hoàn toàn không thể xem.

Đừng nhìn thấy quái đàm quy tắc chỉ mới buông xuống trái đất mười năm, nhưng bởi vì thế giới quái đàm mang lại nguy hiểm quá lớn, cho nên các quốc gia trên toàn thế giới đều không ngừng nỗ lực. Các quốc gia liên minh, thành lập cục điều tra, thăm dò thế giới quái đàm, sáng tạo diễn đàn… Từng cái từng cái một, đã trả giá bằng không ít tâm huyết và sức lực, càng là từng mạng người!

"Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên xuất hiện quái đàm quy tắc chứ!" Một nữ sinh mắt đầy nước, cầm lòng không được hỏi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 127: Chương 127



Nếu có khả năng, cô ấy không hề muốn trở thành điều tra viên một chút nào. Lúc trước khi vẫn chưa trở thành điều tra viên, còn vô cùng mong muốn có thể trở thành điều tra viên đi đến thế giới khác, nhưng chờ đến khi thật sự tiến vào quái đàm quy tắc, mới biết được bên trong nguy hiểm thế nào. Nghĩ đến bản thân vẫn còn phải tiếp tục tiến vào quái đàm quy tắc, rõ ràng nữ sinh đã cảm giác được mình không sống được bao lâu.

Phòng học trở nên yên tĩnh, Mai Lạc một tay chống lên bàn trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: "… Có lẽ là trò đùa dai của các vị thần"

"Thật đau khổ quá Tô Dung. " Tạ Kha Kha vẫn luôn sáng sủa như ánh Mặt Trời cũng hiếm khi trầm giọng nói: "Sao thế giới này lại biến thành như vậy chứ?"

Tô Dung không có lên tiếng, con ngươi giấu dưới lớp mũ lưỡi trai đen sâu như giếng cổ không hề gợn sóng, nhìn qua hoàn toàn không có chút đồng tình nào.

Cô vốn dĩ không phải người của thế giới này, đương nhiên cũng không giống với những người khác, cảm thán khi thời đại hòa bình chuyển đổi thành thời đại đầy ma pháp huyễn hoặc.

Huống hồ thế giới của cô cũng không an toàn hơn thế giới này bao nhiêu, những tội phạm hung ác cực kỳ và những tên cảnh sát trợ trụ vi ngược đó cũng không an toàn hơn quái đàm quy tắc là bao. Hai thế giới đều hoang đường giống như vậy, đối với cô mà nói, cùng lắm cũng chỉ là nhảy từ trò đùa dai này sang trò đùa dai khác mà thôi.

Không bị tình cảm ảnh hưởng, tư duy của cô càng bình tĩnh, cô có thể dễ dàng nhìn ra những video này không tiết lộ quá nhiều nội dung thực tế, nhưng đánh chiêu bài tình cảm thật sự không tệ chút nào.

Kết thúc cuộc họp, Mai Lạc nghiêm túc nhắc nhở mọi người: "Nội dung hoạt động của Xã đoàn quái đàm, cùng với các thành viên của câu lạc bộ, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, cho dù đó là người thân thiết nhất cũng không được. Nếu bạn nói cho người khác biết, bị bỏ tù chỉ là việc nhỏ, nếu bị tín đồ tà giáo bắt đi mới thật sự rắc rối."

Bởi vì còn có việc phải sắp xếp, Tô Dung để Tạ Kha Kha đi về trước, chính mình ở lại phòng học. Mai Lạc rút USB ra, tùy tiện kéo một cái ghế nhựa, ngồi đối diện với Tô Dung, cợt nhả nói: "Đừng nghiêm túc như vậy chứ, chúng tôi rất dân chủ!"

Tô Dung ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: "Đã 9 giờ rồi đấy Xã trưởng."

Ho khan một tiếng, Mai Lạc cuối cùng không hề cãi cọ: "Về vấn đề việc học của em, trường học cho em hai lựa chọn. Cái thứ nhất chính là giống như những người khác, không cần lo lắng việc đi học hay thi cử gì đó, chúng tôi sẽ không để em trượt tốt nghiệp."

Nói xong thấy Tô Dung không có phản ứng, đành phải tiếp tục nói: "Lựa chọn thứ hai chính là em sẽ đi học giống như những học sinh bình thường khác, thành tích gì đó cũng dựa vào chính bản thân em. Nhưng có một ít chương trình học sẽ trùng với hoạt động của câu lạc bộ, chúng tôi sẽ giúp em tạm hoãn, cố gắng không ảnh hưởng đến việc học của em."

Cho dù sau khi trở thành điều tra viên, hoàn toàn có thể không lo cơm áo. Nhưng với một sinh viên giỏi có thể thi đậu đại học Q, bọn họ cũng không muốn người ta chỉ vì quái đàm quy tắc mà từ bỏ ước mơ của mình.

Tô Dung quyết đoán đưa ra lựa chọn: "Tôi chọn cái thứ hai."

"Lựa chọn thứ hai thật sự rất khó khăn, nếu chọn nó em phải quan tâm đến cả hai thứ việc học và quái đàm." Đối với sự lựa chọn của cô, Mai Lạc chỉ cảm thấy ngoài ý muốn, anh ấy có thể hiểu được tình và lý bên trong nhưng lại không nhịn được khuyên bảo.

Rốt cuộc xử lý việc học không tốt cũng không sao cả, dù gì thì tương lai cũng đã được đảm bảo. Nhưng nếu không xử lý tốt quái đàm, vậy có thể sẽ đánh mất cả mạng sống của mình.

Nhưng tâm ý Tô Dung đã quyết: "Em vất vả học tập 18 năm, không phải chỉ muốn dừng lại ở đại học Q."

Cho dù cô hay là nguyên chủ, trước nay mục đích nỗ lực học tập đều là vì lý tưởng của bản thân, chứ không phải chỉ vì thân phận của một sinh viên đại học Q.

Thật ra cô muốn học hỏi càng nhiều kiến thức hơn, trở thành thám tử xuất sắc nhất. Như vậy hiện tại, ở một thời đại không cần đến thám tử như thế này, cô và nguyên chủ giống nhau, hy vọng bản thân có thể trở thành bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất.

Thấy thái độ kiên định của cô, Mai Lạc không khuyên can nữa, nở một nụ cười rất đẹp trai: "Nghe nói em học khoa tâm lý, cố gắng học tập nhé, tương lai mở phòng khám, anh sẽ đến ủng hộ em!"

Rèn luyện hằng ngày không có gì thú vị, cuộc sống ở kí túc xá cũng bình yên không gợn sóng. Ký túc xá của cô dường như đã ngấm ngầm chia thành ba phe phái, kim chủ Điền Khinh Khinh và bảo mẫu Lý Cầm Phương là một tổ hợp, Tôn Giai Kỳ nhìn không quen hai người bọn họ một người kiêu căng ngạo mạn một người khom lưng bó gối, về phần Tô Dung, cô một mình một phía.

Giữa trưa thứ bảy, canteen.

Tôn Giai Kỳ ngồi ở đối diện đang lải nhải kể ra những bất mãn của mình: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ rất bất thường sao? Chỉ cần tôi nhìn thấy dáng vẻ Lý Cầm Phương khom lưng bó gối với Điền Khinh Khinh, trong lòng lập tức phát cáu!"

Tô Dung vừa gắt một miếng sushi đưa lên miệng, vừa thuận miệng đồng ý. Cô đã sớm biết Tôn Giai Kỳ mời cô ăn cơm là vì oán giận hai người còn lại trong ký túc xá, nhưng cũng không quan trọng, cô là một người lắng nghe đủ tư cách, rất biết cách nghe tai này ra tai khác, Tôn Giai Kỳ oán giận thế nào cũng được, cô vẫn luôn lù lù bất động.

Hành vi có lệ như thế đương nhiên khiến nữ sinh rất tức giận. Tôn Giai Kỳ gõ một cái xuống bàn: "Tô Dung! Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói chuyện không vậy hả?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 128: Chương 128



Ăn của của người ta, Tô Dung nể tình miếng sushi có giá trị đắt đỏ, cô nuốt cơm nắm xuống: "Đang nghe đang nghe, hai người bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, cậu không cần quan tâm đến họ đâu."

"Nhưng tôi lại nhìn không thoải mái, cậu nói xem hà tất gì Lý Cầm Phương phải làm như vậy! Giống như kém hơn người ta một bậc!" Nhận được câu trả lời Tôn Giai Kỳ lập tức nói, muốn lôi kéo một đồng minh.

"Có gì mà tất yếu?" Tô Dung cười một tiếng: "Như vậy đi, tôi tính cho cậu nghe một chút nhé. Mỗi ngày Lý Cầm Phương đều mưa cơm giúp Điền Khinh Khinh, Điền Khinh Khinh liền hào phóng cho cô ấy thêm mười mấy tệ, một ngày ba lần thì cứ tính là 30 tệ đi. Giúp cô ấy lấy nước cũng nhận được 10 tệ, đóng dấu tài liệu cũng là mười tệ. Mỗi tuần Điền Khinh Khinh còn cho Lý Cầm Phương thêm một trăm tệ để hỗ trợ cô ấy. Một tháng tính thử cũng gần một nghìn sáu tệ."

Nhìn biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của Tôn Giai Kỳ, cô lại cúi đầu gắp thức ăn: "Một tháng có thêm một khoản thu nhập 1600, cậu thấy chướng mắt nhưng những người khác thì sao?"

"Tôi không nghĩ cô ấy lại cho nhiều như vậy…" Lời nói thật này thật sự đã dọa Tôn Giai Kỳ, nhà cô ấy cũng khá giả, nhưng phí sinh hoạt một tháng cũng chỉ có hai nghìn. Tiền boa một nghìn sáu cũng giống như phí sinh hoạt một tháng, thật sự quá xa xỉ rồi!

Vốn dĩ cô ấy chỉ cho rằng Điền Khinh Khinh chỉ cho ơn huệ nhỏ, không ngờ rằng thế nhưng người ta lại cho nhiều tiền như thế.

Tô Dung liếc nhìn cô ấy một cái: "Nếu cậu hỏi thêm một câu thì sẽ không hiểu lầm như vậy, người đậu đại học Q có ai là kẻ ngốc chứ? Nếu không phải có được lợi ích, vì sao người ta lại tự nguyện làm bảo mẫu chứ?"

Bị cô nói như vậy, Tôn Giai Kỳ cũng cảm thấy mình quá l* m*ng, chỉ bằng dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán người khác: "… Tôi sai rồi, khi trở về tôi sẽ xin lỗi và làm hòa với Điền Khinh Khinh."

Lúc trước bởi vì hiểu lầm này, cô ấy thường xuyên âm dương quái khí với Điền Khinh Khinh. Hiện tại nếu đã biết bản thân hiểu lầm, đương nhiên muốn đi xin lỗi người ta.

Đột nhiên cô ấy nhớ ra điều gì đó: "Sao cậu lại biết những việc này? Cậu đi hỏi sao?"

Phải biết rằng từ trước đến nay trong ký túc xá Tô Dung luôn là người tự do bên ngoài. Thoạt nhìn tính tình cũng không tệ, nhưng ba người còn lại đều mơ hồ cảm nhận được cô không hề dễ chọc.

Người như vậy sẽ chủ động đi hỏi những vấn đề này sao? Cảm giác không thể tưởng tượng được!

Nhưng rõ ràng là do cô ấy suy nghĩ nhiều, Tô Dung lạnh nhạt nói: "Việc này không phải rất dễ dàng quan sát được sao?"

"Sao… Quan sát như thế nào?" Tôn Giai Kỳ vô tình bị khí thế giả trang của cô dọa sợ.

"Mấy ngày nay khi đi học, chất lượng cuộc sống của Lý Cầm Phương rõ ràng đã tốt lên. Từ ngày đầu tiên, cô ấy đã rất ân cần làm việc cho Điền Khinh Khinh. Mỗi khi nhận cô Điền Khinh Khinh đều thuận miệng nói một câu ‘ chuyển cho cậu 50 tệ nhé ’, ngày đầu tiên khi đưa nước cô ấy cũng nói thế. Trên bàn Lý Cầm Phương còn có sổ sách, thường xuyên viết mấy thứ liên quan…" Thuận miệng nói mấy manh mối, Tô Dung cầm nước lên uống một ngụm để thấm giọng.

Tôn Giai Kỳ đã nói không ra lời, cô ấy không hề nghĩ đến vậy mà lại có nhiều manh mối như vậy, còn cô ấy lại như người mù chưa từng phát hiện cái nào.

Không, rõ ràng là do Tô Dung quá lợi hại đúng không? Người bình thường sao lại chú ý và nhớ kỹ những thứ này chứ?

Ăn xong hai ngụm cuối cùng, Tô Dung rút một tấm khăn giấy ra lau miệng: "Tôi đi trước đây, chờ lát nữa còn có việc"

"Cậu lại tham gia hoạt động của câu lạc bộ đó à?"

"Ừ."

Nhìn bóng dáng cô gái mặc đồ đen rời đi, Tôn Giai Kỳ một tay chống cằm: "Câu lạc bộ gì chứ, sao lại bận rộn như vậy? Thật sự là cô ấy bị lừa rồi?"

Hôm nay là cuối tháng, cũng chính là ngày được đi đến thế giới quái đàm.

Khi thời gian hẹn trước buổi chiều đã đến, các sinh viên năm nhất của câu lạc bộ bao gồm cả Tô Dung đều đã đến đợi trước khoảng nửa tiếng.

"A a a a! Thật kích động đó Tô Dung! Chúng ta sẽ lập tức đi vào thế giới quái đàm!" Tạ Kha Kha kích động đi qua đi lại, rất giống người mắc chứng tăng động.

Tô Dung nhìn đến mệt mỏi, đơn giản ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân đàn ông mạnh mẽ vang lên, Tô Dung mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Mai Lạc đang đi vào. Anh ấy đứng ở trên bục giảng vỗ vỗ tay: "Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, hiện tại xếp thành hàng đi theo tôi đến phòng thí nghiệm ngầm của trường chúng ta, trên đường đi tôi sẽ nói cho các bạn biết những điều cần chú ý."

Đi trên con đường nhỏ trong trường, Mai Lạc thong thả ung dung giới thiệu: "Có lẽ các bạn đã biết, nhân loại ở thế giới hiện thực, đặc biệt là điều tra viên đều có hơi thở rất hấp dẫn quỷ quái, ‘ ăn ’ chúng ta xong thì thực lực của chúng có thể tăng mạnh. Cho nên nếu tùy tiện tiến vào thế giới quái đàm, chúng ta sẽ nhanh chóng bị quỷ quái bao vây."

Những điều này giống với những gì Tiểu Dương trong quái đàm xe taxi đã nói, Tô Dung không khỏi gật gật đầu.

"Tuy nhiên may mắn thay các quốc gia của chúng ta đã cùng nhau hợp lực nghiên cứu ra một loại máy móc, có thể che giấu mùi vị của nhân loại, diện tích lớn nhất có thể bao trùm một tiểu khu. Nhưng cái máy đó thật sự quá cồng kềnh, cho nên chúng ta không có cách nào làm ra một bản sao. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng ta chỉ có thể chiếm được một tiểu khu trong thế giới quái đàm"

"Vì sao chứ?" Tạ Kha Kha ngây ngốc hỏi: "Quỷ quái không cảm nhận được hơi thở của chúng ta, chúng ta đánh bọn chúng không phải sẽ dễ hơn sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 129: Chương 129



Một nữ sinh bên cạnh nghe cậu ta nói vậy thì giở khóc giở cười: "Là bởi vì có cái máy đó, quỷ quái sẽ không biết chúng ta đã chiếm được tiểu khu đó!"

"Nếu lỡ như quỷ quái cũng vừa lúc đến đây thì sao?" Cậu ta truy vấn.

Mai Lạc đi tuốt đằng trước quay đầu trả lời: "Vậy dời trận địa đi, nhân loại trong thế giới quỷ quái này tử vong rất thường xuyên, phòng trống rất nhiều."

"Anh nói nghe hèn mọn quá…" Tạ Kha Kha nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tô Dung không chịu được nữa, mở túi ra lấy một cái bánh mì nhỏ ra chặn miệng cậu ta lại.

Mai Lạc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục giới thiệu: "Khụ, tuy rằng có phạm vi mà máy móc bao trùm, nhưng trên thực tế hơi thở nó có thể che giấu cũng có hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể cùng lúc che giấu 500 người. Cho nên khi thành lập lãnh địa, số người tiến vào thế giới quái đàm của các quốc gia đều có sự khác nhau. Cuối cùng mọi người đã quyết định dùng số lượng nguồn ô nhiễm mà quốc gia đó đã tiêu diệt để quyết định số lượng người tiến vào, quốc gia của chúng ta có 53 vị trí trống, chiếm vị trí thứ nhất!"

"Quốc gia của chúng ta có 53 điều tra viên tinh anh sao?" Một người kinh ngạc hỏi: "Tôi nhớ rõ trên diễn đàn quái đàm đã nói, trên toàn thế giới chỉ có 200 điều tra viên tinh anh!"

Rõ ràng đây chính là một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, một nam sinh bên cạnh ghét bỏ nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng một người chỉ có thể tiêu diệt một nguồn ô nhiễm sao? Chỉ là điều tra viên ‘ Cà phê ’ cực kỳ nổi bật gần đây, đã có thể tiêu diệt tận ba nguồn ô nhiễm!"

"Cái gì gọi là ‘ chỉ là ’ hả? Chẳng lẽ cậu cho rằng tiêu diệt nguồn ô nhiễm rất dễ dàng sao? Dám khinh thường đại thần ‘ Cà phê ’ như vậy, có bản lĩnh thì cậu cũng tiêu diệt một nguồn ô nhiễm đi!" Nữ sinh lúc trước nói chuyện với Tạ Kha Kha lập tức quay đầu chất vấn.

Tô Dung nhớ rõ cô ấy, dù sao trong mười hai người mới cũng chỉ có 4 nữ sinh. Cô ấy tên là Liễu Đình Nhã, là người đứng đầu trong các nữ sinh. Tô Dung không ngờ rằng cô ấy lại bảo vệ "Cà phê" mà cô ấy không hề quen biết.

Nam sinh bị nói như vậy lập tức không nhịn được, nói không lựa lời: "Ai biết cái tên ‘ Cà phê ’ đó tiêu diệt nguồn ô nhiễm thế nào chứ? Cậu bảo vệ hắn như vậy, không phải là coi trọng người ta chứ? Ngay cả nhìn như thế nào, là nam hay nữ cũng không biết, cậu thật sự quá thèm khát!"

"Cậu!" Liễu Đình Nhã tức giận, Tô Dung đi qua ngăn cô ấy lại, bản thân cô đang ở đây, không có lý nào lại để người khác khinh bỉ người đã bảo vệ mình.

"Người ta tiêu diệt nguồn ô nhiễm thế nào thì liên quan gì đến cậu, nhưng người ta lợi hại hơn cậu thì mọi người đều biết. Ồ thật ngại quá, hình như cũng không có người biết cậu là ai đúng không? Nói lại thì, chúng tôi thật sự biết cậu trông như thế nào, là nam hay nữ, nhưng không phải cũng không ai nhìn trúng cậu sao?"

Nam sinh càng tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên trả lời lại như thế nào.

"Được rồi! Lý Vĩ cậu câm miệng lại cho tôi!" Mai Lạc nghiêm khắc ngăn cản trò hề này: "‘ Cà phê ’ cũng giống với những điều tra viên tinh anh khác, là anh hùng của đất nước chúng ta. Cho dù hiện tại không biết rõ thân phận của hắn, cậu cũng không thể nói năng l* m*ng với hắn như vậy. Hơn nữa cậu cũng không thể tùy ý sỉ nhục bạn học nữ! Tôi cảm thấy tố chất của cậu cần phải được khảo chứng lại, hiện tại mời cậu rời khỏi đội ngũ, trở về suy nghĩ lại đi!"

"Chờ đã?" Lý Vĩ kinh hoảng thất thố nói: "Anh không thể làm như vậy! Tôi, tôi chính là điều tra viên! Anh không có quyền…"

"Không, tôi có." Mai Lạc mỉm cười cắt ngang lời cậu ta: "Tôi không cho cậu đi, cậu lập tức không thể đi. Mặt khác nhắc nhở cậu một chút, đừng bởi vì tôi không cho cậu đi, thì muốn trả đũa, nói việc ở Xã đoàn quái đàm cho người khác biết. Một khi bị phát hiện, mười năm mới bắt đầu lại được. Hiểu không?"

Lý Vĩ không ngờ rằng chỉ vì một lời nói lỡ miệng của mình, cậu ta lập tức mất đi cơ hội tiến vào thế giới quái đàm mà mình mong chờ đã lâu, hơn nữa còn đắc tội Xã trưởng Xã đoàn quái đàm. Cậu ta thật sự hối hận đến mức xanh ruột, không dám nói thêm cái gì nữa, xám xịt rời đi.

Chờ sau khi cậu ta rời đi, lúc này Mai Lạc mới nhìn về phía những người khác, cảnh cáo: "Không được tùy ý sỉ nhục bất cứ một điều tra viên tinh anh nào, thế giới của chúng ta không bị qủy quái xâm chiếm, hoàn toàn dựa vào việc bọn họ tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Một khi bị tôi phát hiện, nhẹ thì bị giảm bớt một cơ hội tiến vào thế giới quái đàm. Nặng thì mãi mãi đều không được tiến vào thế giới quái đàm Không cần nghi ngờ quyền lực của tôi, ít nhất trong bốn năm tiếp theo các bạn đều là cấp dưới của tôi."

Rõ ràng anh ấy rất nghiêm túc, nhưng cả đoàn người đều không có cảm giác sợ hãi. Bọn họ nhìn ra được Mai Lạc đang giữ gìn chính nghĩa một phía, một khi đã như vậy, có cái gì phải sợ hãi chứ?

Rất nhanh sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh ấy, mọi người đã đến phòng thí nghiệm ngầm nằm ở phòng học trung tâm của đại học Q. Mai Lạc lấy thẻ trường ra rồi quẹt vào cái máy trên cửa, "Tích" một tiếng, cửa tầng ngầm ầm ầm mở ra.
 
Back
Top Bottom