Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 60: Chương 60



Những rõ ràng đã biết quy tắc nào là chính xác, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.

Nội dung hoàn chỉnh của quy tắc thứ bảy chính là: Bảy, nếu khách hàng yêu cầu bật nhạc, có thể thỏa mãn yêu cầu của họ. Nhưng nếu họ yêu cầu mở radio, xin hãy từ chối họ.

Chỉ có câu cuối cùng bị tô đỏ, việc này chứng minh những ý trước đều là chính xác. Khách hàng yêu cầu bật nhạc, bật cho họ cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu khách hàng yêu cầu mở radio thì sao?

Dựa theo sự lý giải đơn giản, chữ màu đỏ là sai, đồng nghĩa với việc không được từ chối khách hàng. Như vậy tương đương với việc có thể bật radio cho khách hàng, không cần từ chối họ là được.

Nhưng Tô Dung không phải kẻ ngốc, âm nhạc và radio rõ ràng chính là nhóm đối chiếu với nhau, nếu không thì chỉ cần đồng ý là được, quy tắc cần gì phải tách chúng ra riêng làm gì?

Nếu nói bật nhạc an toàn, vậy cô to gan suy đoán, bật radio có thể sẽ mang đến nguy hiểm!

Nhưng quy tắc đã nói, không được từ chối khách hàng. Vậy nên phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đây là một con đường c.h.ế.t sao?

Tô Dung cau mày, do dự một chút, duỗi tay về phía nút bật radio. Hiện tại vẫn chưa đến thời gian làm việc, theo lý thuyết thì cô sẽ được an toàn.

Cái nút thong thả xoay tròn, khi xoay đến một phần ba, âm nhạc du dương chậm rãi vang lên trong xe. Tô Dung tiếp theo xoay tròn cái nút, khi cái nút xoay tròn đến hai phần ba, tiếng xèo xèo vang lên trong radio, tuy nhiên lại không hề có tiếng người.

Có thể là bản thân cô không nghe thấy âm thanh trong radio này, cũng có thể là người ta còn chưa đi làm.

Thế giới quái đàm, radio sẽ phát vào 12 giờ đêm.

Ừ, rất hợp lý.

Sau khi cái nút xoay tròn đến vị trí ban đầu, tất cả âm thanh đều biến mất.

Đúng vậy, chỉ có hai kênh, ngay cả một cái cũng không thêm cho cô. Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, 12 giờ đêm, còn muốn miễn cưỡng cái gì chứ?

Thật sự không dám giấu giếm, Tô Dung cảm thấy cả mười cái quy tắc này chỗ nào cũng là hố. Nhìn sơ qua thì quy tắc bị ‘Nó’ ô nhiễm không nhiều lắm, nhưng cho dù không có "Nó" quấy phá, các điều tra viên cũng chưa chắc có thể sống sót cho đến khi thời gian làm việc kết thúc.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế Tô Dung cũng không có quá nhiều oán hận với "Công ty xe taxi Tí Tách" này. Ít nhất đối phương đã bảo đảm thời gian chuẩn xác, bên trong xe cũng tương đối an toàn. Hai việc này đối với Tô Dung mà nói là vô cùng quan trọng.

Vừa rồi khi giơ tay ra, Tô Dung cảm thấy bên hông có thứ gì đó cộm vào người mình. Cô nghi hoặc duỗi tay sờ vào trong túi, lấy ra một chiếc ví da màu đen.

Đây chính là vật phẩm khen thưởng khi cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm quái đàm lần trước!

Tô Dung mở túi tiền ra, bên trong vẫn là tờ tiền giấy một trăm tệ. Thì ra mấy thứ này được gọi là tiền tệ quái đàm.

Cô không có thời gian để cẩn thận suy xét các quy tắc khác, mắt thấy thời gian đã đến 11: 59, cô cất cái ví da vào túi, nhìn thấy chỉ còn nửa bình xăng, thở dài một hơi. Nhấn chân ga, khởi hành lên đường.

Vốn dĩ trước khi lái xe cô vẫn còn rất tò mò, cô biết lái xe, nhưng nguyên chủ lại không hề biết. Nếu một điều tra viên không biết lái xe đi vào quái đàm này, chẳng lẽ sẽ c.h.ế.t ngay lập tức sao?

Nhưng chờ sau khi khởi động xe cô mới phát hiện, chiếc xe này tự mình lái, yêu cầu duy nhất của tài xế chính là nắm chắc tay lái và phanh xe. Tuy rằng bề ngoài là xe taxi, nhưng trên thực tế cách lái của nó lại có chút giống với loại xe vận tải.

Vẫn chưa lái xe đi xa, đã có một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ, sắc mặt trắng bệch giống như một người giấy, đột ngột xuất hiện ở ven đường, mặt không biểu cảm vẫy tay đón xe Tô Dung.

Vừa rồi Tô Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm đường đi, cô dám khẳng định vừa rồi ở ven đường không hề nhìn thấy vị nữ sĩ này. Thật rõ ràng, đây không phải là một người thường.

Mở hàng đã là một lệ quỷ váy đỏ, quái đàm này thật sự nể mặt cô. Tô Dung cười khổ một tiếng, ngừng xe ở ven đường.

Thật ra mà nói, nếu không phải "Công ty taxi Tí Tách" có yêu cầu năng suất, cô chắc chắn sẽ không đón tiếp một người nào. Đáng tiếc cần khoảng năm người mới có thể đáp ứng năng suất công việc, cô cũng không muốn tìm đường chết.

Lúc này đã hơn nửa đêm, muốn tìm được năm người thật sự rất khó, cô không thể lãng phí bất kì một khách hàng nào.

Dừng xe trước mặt đối phương, Tô Dung không ấn mở cửa xe mà hỏi một câu trước: "Chị gái muốn đi đâu vậy?"

Cô vẫn còn nhớ rõ nội dung của quy tắc thứ tám, không được để người muốn đến nghĩa trang lên xe, tất nhiên trước tiên phải hỏi cho rõ ràng.

Khi nói chuyện cô cũng quan sát người phụ nữ váy đỏ này. Vừa rồi ở khoảng cách xa nên không cảm nhận được, hiện tại đến gần, một mùi m.á.u tươi nồng nặc trên người đối phương lập tức ập vào mặt cô, Tô Dung quả thật muốn nôn ra.

Gương mặt của người phụ nữ hớp vào trong, quầng thâm mắt dày đặc, vô cùng tiều tụy, rõ ràng chính là một nữ quỷ sống sờ sờ. Một đầu tóc đen dài biến thành từng lọn từng lọn một, giống như ướt sũng mồ hôi, đã rất nhiều ngày không gội đầu.

Nói thật Tô Dung nghi ngờ chiếc váy đỏ của cô ta chính là bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, đầu tóc đầy dầu mỡ cũng có thể đã dính đầy m.á.u tươi, nếu không cũng không có cách nào giải thích vì sao lại có mùi m.á.u tươi nồng nặc như vậy.

"Đến bệnh viện Thánh Anh." Giọng nói trống rỗng, như truyền đến từ một không gian khác.

Bệnh viện Thánh Anh? Nghe có vẻ là bệnh viện của mẹ và bé. Người phụ nữ này nhìn qua không giống như đang mang thai, đi thăm người nhà sao?

"Yêu cầu đưa trước năm mươi tệ quái đàm mới có thể xuất phát." Tô Dung nói.

Người phụ nữ gật đầu, đưa cho cô một tờ tiền năm mươi tệ quái đàm.

Tô Dung chú ý đến tay cô ta, phát hiện móng tay gần như không có màu, chỉ có đầu móng tay nhiễm chút màu sơn đỏ tươi, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Nhận tiền xong, Tô Dung mở cửa cho cô ta lên xa, dùng hướng dẫn trên xe để tìm đường đến bệnh viện Thánh Anh, nhanh chóng tìm được địa điểm tương ứng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 61: Chương 61



Dẫm chân ga, xe taxi nhanh chóng chạy về phía trước.

Trên đường, Tô Dung ghi nhớ quy tắc, mắt nhìn thẳng, tuyệt đối không ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu. Rất nhanh sau đó, phía sau xe truyền đến âm thanh giống như tiếng phụ nữ khóc, cùng với tiếng cười vô cùng vui vẻ của trẻ con.

Trẻ con từ đâu ra?

Lông mày Tô dung nhảy dựng, hiện tại cô có thể xác định người phụ nữ này đang mang thai. Nhưng cái bụng cô ta nhỏ như vậy, đứa trẻ thật sự ở trong bụng cô ta sao?

"Tài xế, cô từng nghe nói về bệnh viện Thánh Anh chưa?" Giọng nói vang lên trong chốc lát, có thể là thấy Tô Dung hoàn toàn không có khả năng nhìn lén, người phụ nữ sâu kín mở miệng.

Tô Dung thành thật trả lời: "Chưa từng nghe qua, tôi từ nơi khác đến, tạm thời bị gọi đến làm ca đêm."

"Chưa từng nghe qua sao." Thật ra người phụ nữ không hề quan tâm việc cô từng nghe qua hay chưa, chỉ lo tự mình nói: "Bệnh viện Thánh Anh chính là bệnh viện phụ sản tốt nhất thành phố chúng tôi, nghe nói nếu đứa trẻ được đỡ đẻ ở đây, sẽ vô cùng thông minh và khỏe mạnh, có thể nổi bật hơn người..."

Trong giọng nói của cô ta mang theo sự chờ mong và cảm xúc vi diệu, hỏi Tô Dung: "Cô nói xem nếu con tôi được sinh ra ở chỗ này có phải sau này cũng sẽ như vậy không?"

Dựa theo logic bình thường, hiện tại có lẽ nên trả lời là đương nhiên, sau đó lại khen ngợi một trận.

Nhưng Tô Dung lại không như vậy.

Rõ ràng người phụ nữ này và đứa trẻ trong miệng cô ta có chút vấn đề, Tô Dung cũng cảm thấy bệnh viện này có vấn đề. Huống hồ phần lớn sinh vật trong quái đàm đều có mục đích g.i.ế.c c.h.ế.t điều tra viên giúp ‘Nó’, người phụ nữ này thật sự sẽ hỏi một vấn đề dễ trả lời như vậy sao?

Tô Dung không cho là như vậy, nhưng cô cũng hiểu rõ, nếu lúc này đưa ra đáp án phủ định, vậy chắc chắn chính là con đường chết. Không có một người mẹ nào muốn nghe thấy người khác nguyền rủa con của mình.

Thấy cô không trả lời trước, người phụ nữ lại dịu dàng hỏi một lần nữa: "Chẳng lẽ cô cảm thấy sẽ không như vậy sao?"

Tô Dung có thể cảm nhận được hiện tại cô ta cách cô rất gần, sau cổ thậm chí còn cảm nhận được hơi thở mỏng manh. Nếu lại để người phụ nữ này hỏi lần thứ ba, chỉ sợ cô khó có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình.

"Cô mang thai mười tháng để sinh ra đứa nhỏ này." Khi bầu không khí căng thẳng đến mức tận cùng, cuối cùng Tô Dung cũng mở miệng.

Người phụ nữ nghe thấy cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại càng thêm hưng phấn: "Cô đang hỏi một đằng trả lời một nẻo đấy à? Câu hỏi của tôi khiến cô khó xử sao?"

Tô Dung cũng không quay lại, lắc đầu: "Không phải, tôi muốn nói, đứa trẻ này là do cô mang thai mười tháng, còn bệnh viện chỉ chịu trách nhiệm đỡ đẻ hai tiếng thôi. Cho dù tương lai đứa trẻ này vô cùng xuất sắc, vậy thì cũng là công lao của cô, chứ không phải bệnh viện."

Trong nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo phía sau lập tức thối lui. Tô Dung nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác cái trán của mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đây chính là hai vấn đề nan giải, dù lựa chọn đáp án nào cũng không chính xác. Nếu đi theo suy nghĩ của quỷ, tất nhiên chính là con đường chết. Cho nên Tô Dung đã lựa chọn một con đường tắc, lấy một góc nhìn khác để hóa giải vấn đề nan giải hiện tại.

"Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chứ…" Người phụ nữ như khóc như không lẩm bẩm: "Bệnh viện cũng không có tác dụng như vậy……"

Nghe thấy những lời này, Tô Dung lập tức hiểu ra, vội vàng dịu dàng khuyên nhủ: "Cho nên không bằng đổi một bệnh viện khác đi, giường bệnh ở bệnh viện Thánh Anh đó chắc chắn rất khó đặt được, rất hiếm có đúng không? Chỉ cần có thể thuận lợi sinh ra đứa trẻ là tốt rồi, cần gì nhất định một hai phải chọn bệnh viện đó?"

Thật ra nếu đã biết rõ bệnh viện Thánh Anh có vấn đề, cô cần gì nhất định phải đi vào hang cọp chứ? Nếu có thể khuyên người phụ nữ này đến một bệnh viện khác, Tô Dung dám chắc chắn sự an toàn của mình sẽ được gia tăng.

"Đổi một bệnh viện khác, đổi một bệnh viện khác…" Trong giọng nói của người phụ nữ có chút hoang mang, sau đó nở nụ cười thê lương: "Trễ, trễ rồi! Ha ha ha ha ha ha trễ rồi!"

Trong lòng Tô Dung có dự cảm không tốt: "Có lẽ gần đây có bệnh viện, có cần tôi tìm kiếm giúp cô không?"

"Không cần." Giọng nói của người phụ nữ lại trở nên kiên định: "Cứ đến bệnh viện Thánh Anh đi."

Khuyên bảo thất bại, trong lòng Tô Dung có chút thất vọng. Nhưng cô cũng không quên phân tích những lời người phụ nữ vừa nói, đoạn đối thoại vừa rồi đã lộ ra không ít tin tức.

Đầu tiên chính là bệnh viện Thánh Anh, những đứa trẻ được sinh ra ở đó thường trở nên thông minh và khỏe mạnh, kết hợp với bối cảnh của thế giới quái đàm, rất khó khiến người ta không liên tưởng đến vật hiến tế linh tinh.

Tiếp theo chính là biểu hiện của người phụ nữ này, sau khi nghe cô nói cô ta đã lộ ra dáng vẻ thương tâm, thật sự bị những lời nói của cô làm thức tỉnh sao? Tô Dung cảm thấy có chút không giống, theo cô thấy, đó giống như cô ta đã sớm hiểu rõ, chỉ cần một người nói ra giúp cô ta mà thôi.

Cuối cùng "Trễ rồi" lại có ý gì chứ? Bởi vì đã sắp sinh, không thể đổi bệnh viện hay là ý gì khác?

Nỗi băn khoăn quá nhiều, Tô Dung nghĩ một chút thì có cảm giác hơi đau bụng.

Từ từ? Đau bụng?

Cô cảm nhận được cơn đau đớn ở bụng giống như bị tiêu chảy, Tô Dung nhíu mày cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện cái bụng vốn bằng phẳng nhỏ nhắn của mình, không biết từ lúc nào lại đột nhiên hơi nhô lên.

——Giống như đang mang thai.

Thật là chuyện cười, lúc trước Tô Dung còn nghĩ bụng người phụ nữ này nhỏ như vậy, đứa trẻ thật sự ở trong bụng cô ta sao? Thì ra nó không ở trong bụng người phụ nữ này, mà đang ở trong bụng cô!

Ha ha ha.

Tô Dung: Má nó.

Đúng vậy, gần như trong nháy mắt, cô liền đoán được sở dĩ bụng mình to lên là bởi vì bên trong có một đứa trẻ.

Sắc mặt Tô Dung lập tức thay đổi, trong lòng càng thêm căng thẳng. Cô có thể cảm nhận được đứa trẻ trong bụng dần dần lớn lên, bởi vì bụng cô dần dần trở nên căng hơn, thật giống như cô vừa mới ăn một đứa trẻ vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 62: Chương 62



Vì sao một thiếu nữ tuổi thanh xuân còn chưa kết hôn đã có con rồi? Đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức bị chôn vùi?

Những điều này đều không quan trọng, chiếc xe chạy nhanh như bay, đại não của Tô Dung không ngừng xoay tròn. Cô có một loại dự cảm, nếu cô thật sự lấy trạng thái này đến bệnh viện Thánh Anh, thì thật sự không còn cách nào sống sót.

Bệnh viện Thánh Anh vốn là đỡ đẻ, một con quỷ nhỏ bò ra từ trong bụng cô, chẳng lẽ còn có đường sống? Hơn nữa bản thân bệnh viện kia cũng có vấn đề, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Tô Dung muốn dừng xe để người phụ nữ xuống xe, hoặc chuyển hướng không chạy đến bệnh viện Thánh Anh nữa. Nhưng cách này rõ ràng là không được, quy tắc thứ nhất đã nói rõ Sau khi nhận tiền của khách hàng, hãy đưa khách hàng đến nơi mà họ muốn đến. .

Nếu người phụ nữ này đã trả tiền, vậy cô nhất định phải tuân thủ quy tắc.

Còn việc trả lại tiền, có lẽ cũng là một cách. Nhưng quái đàm nơi nào cũng có hố, ai có thể đảm bảo sau khi trả lại tiền thì có thể an toàn chứ?

Làm sao bây giờ? Trong quy tắc chưa từng nhắc đến tình huống như thế này, đối mặt với thủ đoạn phi phàm của quỷ quái, cô hoàn toàn không có cách đối phó.

Chẳng lẽ thật sự phải c.h.ế.t ở nơi này?

Bụng ngày càng đau, như sông cuộn biển ngầm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tô Dung. Nếu không phải chiếc xe này tự mình chạy, nói không chừng cô đã gây ra tai nạn xe cộ.

Tô Dung cắn chặt môi, đọc đi đọc lại cái quy tắc quái đàm trong đầu.

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe trong não cô!

Tuy rằng trong toàn bộ quy tắc không hề có quy tắc nào dùng để đối mặt với tình huống như thế này, nhưng lại có một quy tắc có hơi khả nghi

Đó chính là nội dung của quy tắc thứ bảy.

Dựa theo những gì cô phân tích lúc trước, bật radio chính là quy tắc sai, còn bật nhạc lại không hề có vấn đề, đây chính là nhóm đối chiếu của nhau.

Nhưng nếu bật nhạc không hề có tác dụng gì, quy tắc cũng không cần nhắc đến nhóm đối chiếu này làm gì, dù sao công ty Tí Tách cũng không thể dự đoán "Nó" sẽ thay đổi nội dung của quy tắc nào.

Nói cách khác, nếu radio sẽ đẩy con người vào hiểm cảnh, như vậy cô có thể lớn mật phỏng đoán: Âm nhạc có thể mang đến cho con người sự an toàn?

Nghĩ đến đây, hai mắt Tô dung sáng ngời, duỗi tay bật nhạc trong xe.

Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, cô kinh ngạc phát hiện bụng mình vậy mà không còn đau nữa!

"Tôi không muốn nghe nhạc."

Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên vang lên từ ghế sau, trong giọng nói còn mang theo sự lạnh lẽo.

không thể từ chối khách hàng, đây chính là những gì quy tắc đã nói. Tô Dung mím môi, định thử nghiệm phỏng đoán của mình: "Âm nhạc rất có lợi với đứa trẻ đấy, cô chưa từng nghe giáo dục mang thai sao? Có nghiên cứu khoa học cho thấy trong thời gian mang thai nếu thường xuyên nghe nhạc có thể giúp đứa trẻ phát triển tế bào âm nhạc."

Nghe vậy, người phụ nữ ngây ngẩn cả người: "Là… Như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Tô Dung khẳng định gật gật đầu, thành khẩn khuyên bảo: "Lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sáng được. Giai đoạn này cứ để đứa trẻ nghe nhạc nhiều một chút, nói không chừng có thể bồi dưỡng ra một thiên tài âm nhạc đấy!"

Dường như đã bị cô thuyết phục, người phụ nữ không từ chối nữa, tùy ý để âm nhạc chậm rãi phiêu đãng trong xe

Trong lòng Tô Dung vô cùng vui vẻ, cũng hiểu được suy đoán của mình là chính xác. Tuy rằng không thể trực tiếp từ chối khách hàng, nhưng lại có thể dùng những cách khác nhau để khách hàng thay đổi chủ ý.

Chẳng qua hiện tại cô lại có thêm một suy đoán: "Cô không thích âm nhạc êm dịu chậm rãi sao?"

Người phụ nữ đã nghe theo lời khuyên của Tô Dung, điều này chứng minh cô ta không hề biết âm nhạc này sẽ có những ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ trong bụng Tô Dung. Một khi đã như vậy, vì sao lúc nãy cô ta lại muốn Tô Dung tắt nhạc?

Trầm mặc một lát, người phụ nữ mới trả lời: "Âm nhạc này thật sự khiến tôi không thoải mái. Nhưng nếu là vì đứa trẻ, thì cứ tiếp tục bật đi."

Thì ra là thế, âm nhạc có thể ức chế năng lực của quỷ!

Tô Dung bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ tác dụng của âm nhạc. Đối với người phụ nữ quỷ dị thành hình này, âm nhạc chỉ có thể làm nó không thoải mái. Nhưng đối với một đứa trẻ quỷ dị đang trưởng thành, âm nhạc lại có thể ức chế sự sinh trưởng của nó.

Một đường tiếp theo, có lẽ vì tác dụng của âm nhạc, người phụ nữ không hề lên tiếng. Rất nhanh đã đến điểm đích, trong sương mù mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của bệnh viện.

Bốn chữ to "Bệnh viện Thánh Anh" lóe lên ánh sáng đỏ khiến người ta nhìn thấy rất rõ ràng.

"Tới nơi rồi chị gái, có thể xuống xe, phiền chị đánh giá năm sao cho tôi nhé!" Tô Dung tắt nhạc, mở cửa xe, không quay đầu cười nói.

"Đều đã đến nơi rồi, cô cũng không chịu quay đầu nhìn tôi một cái sao?" Giọng nói của người phụ nữ như đang ai oán, dịu dàng lạnh lẽo, quyến rũ đến mức khiến người ta nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn xem hiện tại cô ta đang có dáng vẻ động lòng người như thế nào.

Nhưng sắc mặt của Tô Dung khẽ động, khi nói chuyện lại giống như một tên đầu gỗ: "Ngài xuống xe có thể đi ra xa để tôi nhìn một cái, hôm nay cổ của tôi bị trật, không tiện quay đầu."

"Cạch." Âm thanh mở cửa xe vang lên, người phụ nữ im lặng xuống xe, đóng cửa xe lại. Nhưng khi cô ta vừa mới xuống xe, lại như bị cái gì đó đánh trúng, cả người run lên.

Động tác này dọa Tô Dung nhảy dựng, cô vừa định dò hỏi cái gì đó, liền thấy người phụ nữ xoay người lại: "Đúng rồi, lần này cô phục vụ khiến tôi rất hài lòng, xuống xe đi, tôi cho cô chút tiền boa!"

Xuống xe là không có khả năng, Tô Dung dùng lời lẽ chính đáng để từ chối: "Tôi là một tài xế có lương tâm, không nên nhận tiền boa của khách hàng. Chị gái không cần nói nữa đâu."

Nói xong cũng mặc phản ứng của đối phương, chân nhấn ga, lái xe rời đi.

Một đường chạy khoảng 3 phút cô mới dừng xe ở ven đường, nhìn thời gian. Từ khi cô nhận chở người phụ nữ này đã trôi qua 50 phút.

Thời gian làm việc hôm nay là từ 12 giờ đêm đến 5 giờ sáng, tổng cộng năm tiếng. Tổng cộng ít nhất phải hoàn thành năm đơn, cô chở một người đã tốn gần một tiếng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 63: Chương 63



Tô Dung nhíu mày, cô nhận ra gần như mình không thể từ chối bất kì một vị khách nào. Bởi vì dựa vào thời gian, nhiều nhất cô chỉ hoàn thành được sáu đơn. Dựa theo kịch bản nhất quán của quái đàm, trong đó chắc chắn sẽ có một đơn đến nghĩa trang, cô cần phải từ chối.

Nói cách khác, cô hoàn toàn không thể mắc sai lầm, cô không thể từ chối bất cứ khách hàng nào ngoại trừ người muốn đến nghĩa trang, như vậy mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Thở dài một hơi từ tận đáy lòng, ánh mắt Tô Dung dừng lại trên nút bật nhạc của xe. Âm nhạc vẫn còn phiêu đãng trong xe, cô do dự một chút, cũng không tắt nhạc mà chuyển nút đến vị trí của radio.

Khi có khách hàng thì không thể bật radio, như vậy khi không có khách hàng có lẽ sẽ không thành vấn đề. Cô cũng rất tò mò không biết trong radio sẽ có thứ gì, có thể khiến cô gặp nguy hiểm.

Khác với lần trước, lần này trong radio vang lên một giọng nam tiêu chuẩn: "Phụ cận bệnh viện Thánh Anh xuất hiện một thi thể, theo thông tin được biết t.h.i t.h.ể này là nữ, mặc một chiếc váy trắng, bụng bị vật sắc nhọn mổ ra, có lẽ khi còn sống đã mang thai. Cảnh sát đang cố gắng điều tra…"

Nghe những lời này, trong lòng Tô Dung lập tức hiểu rõ. Rõ ràng, t.h.i t.h.ể nữ được nhắc đến trong radio chính là người phụ nữ vừa lên xe. Khó trách rõ ràng cô ta đã mang thai nhưng bụng lại nhỏ như vậy, thì ra đứa trẻ đã bị mổ lấy ra. Cũng chính vì như vậy, nên mới cần nhờ bụng của người khác để sinh ra.

Sở dĩ cô ta bị như vậy, có lẽ đã bị bệnh viện Thánh Anh làm hại. Tuy rằng tình huống cụ thể cũng không quá rõ ràng, nhưng Tô Dung suy đoán bệnh viện Thánh Anh làm vậy có thể là vì danh tiếng hoặc cách thức gì đó khiến những đứa trẻ trở nên thông minh. Tóm lại sự thật trong đó có rất nhiều, nhưng có lẽ quái đàm này sẽ không cho cô có cơ hội tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Nếu cô đoán không sai, nếu để người phụ nữ nghe thấy tin tức này trên radio, chắc chắn sẽ khiến cô ta nhớ ra sự thật mình đã chết, do đó bắt đầu gây hại cho loài người.

Như vậy kịch bản sau này có lẽ là, người lên xe đều là người đã chết.

Tô Dung đột nhiên hiểu vì sao không thể chở người đến nghĩa trang, người biết được mình cần đến nghĩa trang, có lẽ vốn dĩ đều biết mình đã chết. Kết hợp với việc người biết được mình đã c.h.ế.t sẽ gây hại cho con người mà suy đoán, những người muốn đến nghĩa trang, có lẽ vừa lên xe đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tài xế.

Hơn nữa nơi như nghĩa trang có âm khí rất nặng, có lẽ ngay cả xe cũng không thể bảo vệ được cô.

Thông qua khách hàng đầu tiên đã có thể nắm rõ được tình huống của quái đàm này rõ ràng rành mạch, tâm trạng của Tô Dung vô cùng tốt, một lần nữa lái xe chạy trên con đường tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc tây trang xuất hiện ở ven đường, duỗi tay đón xe.

Không thể không nói, nếu so sánh với nữ quỷ mặc váy đỏ lúc nãy, người này nhìn qua thật sự rất giống một người bình thường. Hắn ta tiện tay vén mái tóc được chia ngôi giữa, trông nó đầy dầu mỡ như vừa ngâm trong nước.

"Ông này, ngài muốn đi đâu?" Tô Dung dừng xe hỏi.

Người đàn ông trả lời: "Biển tĩnh lặng."

Giọng nói của hắn ta có chút khàn khàn, giống như sỏi đá mài vào thanh quản, tối nghĩa khó nghe.

Nghe thấy không phải nghĩa trang, Tô Dung dùng bảng hướng dẫn tìm kiếm một chút, sau khi xác nhận tìm kiếm xong mới nói: "Vậy làm phiền ngài đưa trước năm mươi tệ quái đàm, đây là giá thống nhất."

Người đàn ông dầu mỡ lấy ra một tờ năm mươi tệ đưa cho Tô Dung, Tô Dung vừa định mở khóa xe lại đột nhiên phát hiện một vấn đề: "Từ từ? Tờ tiền này không giống tiền tệ quái đàm lắm?"

Là một trinh thám, sự chú ý của cô với những chi tiết này luôn vượt xa tưởng tượng. Rất nhiều vụ án lớn, bởi vì nghi phạm lộ ra những chi tiết nhỏ này mới tìm được manh mối. Là trinh thám, điều quan trọng nhất chính là phát hiện những sơ hở này.

Vừa rồi tuy rằng bởi vì nguyên nhân tinh thần không đủ, nên cô không thể xem xét tỉ mỉ tờ năm mươi tệ quái đàm của người phụ nữ quá lâu. Nhưng Tô Dung lại nhớ rõ ràng phía trên tờ tiền tệ đó có những hoa văn thẳng đứng rất kỳ lạ.

Tuy tờ tiền giấy này có màu sắc gần giống, như hoa văn trên mặt lại được xếp theo chiều ngang.

Nói xong, cô lập tức lấy ra tờ tiền tệ quái đàm của người phụ nữ: "Đây mới là tiền tệ quái đàm thật đúng không?"

"Tờ tiền của cô là giả đấy, tờ của tôi mới là thật." Người đàn ông dầu mỡ nói với vẻ chắc chắn: "Cô bị khách hàng phía trước lừa rồi à?"

Cái gì? Chuyện này là thế nào?

Trong lòng Tô Dung cả kinh, chẳng lẽ cô lại chạy miễn phí một đơn à? Vốn dĩ thời gian đã không đủ, vừa rồi lại tốn thời gian trên người người phụ nữ gần một tiếng. Nếu chỉ lấy được một tờ tiền giả, chẳng lẽ cô đã bị thiệt thòi lớn rồi sao.

Lúc đầu cô có chút hoảng loạn, nhưng sau đó chợt nhận ra những lời người này nói chưa chắc đã là sự thật.

Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, người đàn ông dầu mỡ vuốt tóc, có chút không kiên nhẫn nói: "Tôi đã nói với cô rồi, tiền của cô chính là tiền giả. Nếu không cho tôi lên xe, tôi có thể đi!"

Tô Dung vốn dĩ đang hoảng loạn lại bị hắn ta hối thúc, thiếu chút nữa đã sốt ruột muốn mở miệng để hắn ta lên xe. Nhưng có lẽ chính là cái khó ló cái khôn, cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nghĩ ra một cách: "Tôi biết phải phân biệt như thế nào rồi!"

---

Nhìn đến Tô Dung tự mình lấy ra một tờ tiền giấy một trăm tệ, rõ ràng người đàn ông mặc tây trang vô cùng kinh ngạc: "Sao cô lại có…"

"Chỉ là một chút tiền lương mà thôi." Tô Dung không hề ngẩng đầu lên cầm lấy tờ tiền để so sánh sự khác nhau giữa hai tờ. Rõ ràng, mặt trên của tờ tiền giấy cũng có hoa văn thẳng đứng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền của người phụ nữ mặc váy đỏ chính là thật, còn tiền của người đàn ông dầu mỡ này là giả

Tô Dung ngẩng đầu cười giả tạo: "Nếu ngài không thể đưa tiền thật, vậy tôi sẽ lái xe đi."

Cục diện hiện tại rõ ràng đã bị đảo ngược.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 64: Chương 64



Nghe vậy, người đàn ông dầu mỡ mặc tây trang khẽ cắn môi, cuối cùng cũng móc ra một tờ tiền có hoa văn thẳng: "Cái này được rồi đúng không?"

Sau khi đưa xong còn muốn mạnh miệng: "Phán đoán sai mà còn không biết, hoa văn của tờ một trăm tệ và năm mươi tệ vốn rất khác nhau. Cô cứ cầm lấy tờ tiền giả này rồi cười ngây ngô đi!"

Nhưng Tô Dung lại không hề để ý đến dáng vẻ này của hắn ta: "Nếu tiền mà anh đưa mới là thật, vậy xin hỏi bản thân anh lúc nào cũng mang theo một tờ tiền giả để làm gì."

Tiền giả mà cô nói chính là tiền mà người đàn ông đã đưa cho cô.

"Cái này…" Người đàn ông á khẩu không trả lời được, xám xịt mở cửa chui vào trong xe.

Tuy rằng ngoài mặt Tô Dung đã chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không vui.

Phải biết rằng đây chính là thế giới quái đàm! Sao có thể có một con quỷ giống hệt như người bình thường được chứ? Hiện tại người đàn ông dầu mỡ mặc tây trang biểu hiện càng bình thường, thì càng chứng minh khảo nghiệm này càng nguy hiểm.

Quả nhiên, xe còn chưa chạy được bao lâu, Tô Dung chợt cảm thấy lòng bàn chân chợt lạnh. Cô nhanh chóng cúi đầu liếc mắt một cái, lập tức thấy không biết khi nào, trong xe đã tràn đầy nước biển. Dưới sàn xe có một lớp nước mỏng khiến giày cô ướt.

Hơn nữa trong lúc xe di chuyển, mực nước càng dâng cao, giống như cái bụng của Tô Dung trong chuyến đi vừa rồi.

Quỷ quái bắt đầu phát huy sức mạnh.

Trong lòng Tô Dung hiểu rõ, chỉ cần bật nhạc, có thể hạn chế quỷ quái.

Nhưng lần này rõ ràng âm nhạc không hề phát huy tác dụng, mực nước rõ ràng vẫn còn đang dâng lên. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau rõ ràng không hề có ý định ngăn cản Tô Dung, ngược lại còn thảnh thơi huýt sáo phối hợp với âm nhạc.

Quả nhiên âm nhạc này không phải lúc nào cũng có tác dụng, nếu không quái đàm này sẽ quá dễ dàng. Nhưng vấn đề là, người phụ nữ lần trước tốt xấu gì cũng có chút cảm giác không thoải mái, vì sao người đàn ông này lại không có một chút khác thường? Chẳng lẽ hắn ta còn mạnh hơn người phụ nữ kia không ít?

Đã trải qua một chuyến xe chở quỷ quái, lần này Tô Dung đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô suy nghĩ một, vừa lái xe vừa hỏi: "Người khách này, anh muốn đến biển Tĩnh Lặng làm gì vậy?"

Nếu cô không đoán sai, những hành khách này đều là người chết. Như vậy cô cần phải biết vì sao người này lại chết, như vậy mới có thể tìm ra phương pháp để giải quyết vấn đề.

Đối với việc taxi thích trò chuyện, người đàn ông này cũng không thấy phiền: "Tôi đi hẹn hò với bạn gái."

Nghe thấy từ ngữ mang tính mấu chốt này, mày Tô Dung nhăn lại, cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc nói: "Bạn gái!"

"Cô có ý gì chứ?" Người đàn ông lập tức khó chịu: "Cô cảm thấy tôi không nên có bạn gái?"

Tô Dung cười giả tạo giải thích: "Không phải ý này, ngài đừng hiểu lầm. Bạn gái ngài có phải là thành phần tri thức có sự nghiệp rất thành công không?"

Đề tài này đã chạm đến điểm tự hào của người đàn ông, hắn ta kiêu ngạo trả lời: "Bạn gái tôi chính là nữ sinh viên đại học, thành phần tri thức, là hoa khôi ở trường đại học!"

Một hoa khôi của trường đại học lại coi trọng một người đàn ông dầu mỡ sao? Dù Tô Dung có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút mờ ám. Đặc biệt là người đàn ông dầu mỡ này khi gọi taxi cũng đưa tiền giả có thể thấy được không phải là kẻ có tiền, người như vậy sao có thể làm người đẹp lựa chọn chứ?

Tô Dung với kinh nghiệm nhiều năm tra án lập tức hiểu rõ, người bạn gái này tuyệt đối có vấn đề. Thậm chí rất có khả năng, người bạn gái này là đầu sỏ gây ra cái c.h.ế.t cho người đàn ông này.

"Quá lợi hại!" Tô Dung biểu hiện dáng vẻ hâm mộ: "Ngài thật sự biết cách tìm bạn gái đó, có thể nói cho tôi biết ngài và bạn gái gặp mặt thế nào không? Tôi xem thử tôi có thể tham khảo, cũng tìm một người bạn trai là sinh viên không."

Người đàn ông dầu mỡ được cô tâng bốc trong lòng nở hoa: "Ha ha ha ha vận may này của tôi thật sự không thể cầu được. Hôm đó tôi đến quán cà phê uống cà phê, Tiểu Mai chính là nhân viên ở tiệm cà phê. Sau đó cô ấy không cẩn thận làm đổ cà phê lên người tôi, nói phải xin lỗi nên muốn mời tôi ăn cơm. Thường xuyên qua lại, chúng ta đã quen nhau."

Cốt truyện này thật sự rất giống kịch bản Mary Sue, nhưng vấn đề là nam chính cao quý đẹp trai đâu, để một người như vậy trong kịch bản không phải rất kỳ quái sao?

"Thật sự rất giống tình tiết trong phim thần tượng, nói vậy ngài và bạn gái ngài nhất định rất hạnh phúc." —— đây là cô đang tìm hiểu nghiên cứu xem mối quan hệ giữa bọn họ có mâu thuẫn hay không.

"Đó là đương nhiên!" Nhưng người đàn ông không cho rằng giữa bọn họ có mâu thuẫn gì cả: "Tiểu Mai nhà tôi chính là nữ chính nhỏ bé trong tiểu thuyết đấy, cô ấy là một cô nhi, thiếu thốn tình thương, cô ấy đã sớm nói với tôi, chờ sau khi chúng tôi kết hôn xong, cô ấy muốn toàn tâm toàn ý trở thành một người vợ tốt để chăm sóc tôi."

Một nữ sinh là hoa khôi của trường, lại tìm một người không đẹp trai, dáng người kém, không có tiền, hơn nữa lại là một người theo chủ nghĩa gia trưởng làm bạn trai, còn định sau này sẽ trở thành một bà nội trợ.

Chẳng lẽ thật sự là một người yêu đương không não đầu thai?

Chỉ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nước biển đã dâng lên cẳng chân của Tô Dung. Không có quá nhiều thời gian để cô chậm trễ nữa, phải nhanh chóng hành động bước tiếp theo.

Chú ý tới từ cô nhi có liên quan đến bối cảnh thân thế này, Tô Dung nhanh chóng lên tinh thần. Phần lớn nguyên nhân phạm nhân phạm tội, đều có quan hệ mật thiết không thể tách rời với gia đình.

Nếu thật sự là Tiểu Mai g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông dầu mỡ, như vậy nói không chừng sẽ có liên quan đến thân phận cô nhi của cô ta.

Tô Dung lập tức truy vấn: "Cô nhi? Một cô nhi lại có thể dựa vào thực lực của bản thân để thi đậu đại học quả thực rất ghê gớm. Ngay từ đầu cô ấy đã là cô nhi rồi sao?"

Suy tư trong chốc lát, người đàn ông dầu mỡ nam lắc đầu: "Cô đừng nói, tôi thật sự chưa từng hỏi qua điều này, Tiểu Mai chưa từng nói về chuyện buồn của gia đình, có lẽ là vì sợ tự ti trước mặt tôi đấy ha ha ha ha ha ha!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 65: Chương 65



Tô Dung: "……"

Cô không có tiếp lời, ngầm suy nghĩ logic trong đó. Theo lý thuyết là một trinh tham, khi xử án tuyệt đối không thể dựa vào kết quả để suy diễn quá trình, suy đoán như vậy quá chủ quan, rất dễ xảy ra sai lầm.

Cho nên tuy rằng trong lòng Tô Dung đã có một phần suy đoán, nhưng cô cần phải có góc nhìn sau đó của Tiểu Mai, mới có thể đưa ra kết luận.

Nhưng hiện tại Tiểu Mai đang ở bờ biển, nếu thật sự đến biển Tĩnh Lặng, có lẽ cô sẽ c.h.ế.t đuối trước. Phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy Tiểu Mai trước đây?

"Đúng rồi, ngài có muốn gọi điện thoại trước cho bạn gái ngài hỏi xem cô ấy đã đến chưa không?" Trầm mặc một lát, Tô Dung nghĩ ra một ý: "Con gái trang điểm rất chậm, nếu cô ấy còn chưa tới, tôi sẽ chạy chậm một chút, để tránh ngài chờ quá lâu. Nếu cô ấy đã tới rồi, tôi sẽ lái nhanh một chút."

Cô cố ý nhấn mạnh câu "Gọi điện thoại", đưa ra một vấn đề, đồng thời cũng chủ động cho người đàn ông một phương án. Như vậy trong tình huống bình thường nếu đối phương tiếp nhận ý kiến của cô, cũng sẽ nhân tiện sử dụng phương án của cô.

Quả nhiên, người đàn ông đồng ý gật đầu: "Nói đúng, vậy tôi gọi điện hỏi một chút."

Nói xong liền gọi điện thoại.

Còn Tô Dung thì đang im lặng chuyển tuyến đường hướng dẫn thành hướng đi đến nhà vệ sinh công cộng.

Rất nhanh, điện thoại đã được gọi. Người đàn ông mở loa ngoài: "Alo? Hiện tại em đến đâu rồi?"

Bên kia truyền đến một giọng nói rất êm tai, có thể nghe ra là giọng của một cô gái: "Người ta đã đến bờ biển rồi, khi nào honey mới đến?"

Không có người đàn ông nào có thể chống cự trước giọng nói như vậy, người đàn ông dầu mỡ cũng không ngoại lệ, hắn ta cười đến mức đôi mắt híp lại: "Anh lập tức tới, lập tức tới, làm phiền bảo bối chờ ở đó một lát."

"Anh nhất định phải đến đó." Cô gái nhẹ nhàng nói: "Em đã chuẩn bị một niềm vui siêu cấp bất ngờ cho anh đấy!"

Nghe câu nói này, Tô Dung khó mà không đoán được "Sự ngạc nhiên" này chính là nguyên nhân cái c.h.ế.t của người đàn ông. Xem ra hắn ta c.h.ế.t thật sự là do một tay Tiểu Mai gây ra.

WC cách nơi này không xa, không bao lâu liền đến. Tô Dung cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: "Biển Tĩnh Lặng cách chỗ này có hơi xa, đúng lúc đi ngang qua WC, tiên sinh ngài có muốn đi một lần trước không?"

Nghe vậy, người đàn ông dầu mỡ do dự một chút, gật đầu, khi đang muốn cầm điện thoại xuống xe, lại bị Tô Dung ngăn lại: "Di động cứ để lại trên xe đi, không cần mang xuống. Ngài yên tâm, tôi là nhân viên của ‘Công ty xe taxi Tích Tách’ , chắc chắn sẽ không lấy di động của ngài đâu. Điện thoại cũng không cần tắt, vừa lúc tôi có thể tâm sự với cô Tiểu Mai một chút."

Bởi vì Tô Dung cũng là một người phụ nữ, thật ra người đàn ông dầu mỡ cũng không lo lắng: "Được rồi, tôi có thể tin ‘Công ty taxi Tích Tách’. Tiểu Mai em ở bên đó đợi anh một chút, anh sẽ lập tức quay lại."

Nói xong hắn ta đã đi xuống xe.

Trong xe yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Dung chủ động mở miệng: "Cô Tiểu Mai, thật vui khi quen biết cô."

"… Tôi và cô không có gì để nói cả." Từ sau khi Tô Dung mở miệng, Tiểu Mai cũng không lên tiếng nữa, hiện tại cũng chỉ lạnh lùng trả lời một câu, giọng nói này có sự khác biệt rất lớn khi nói với người đàn ông dầu mỡ.

Tô Dung hoàn toàn không thèm để ý việc mình mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh: "Tôi cũng là cô nhi, cho nên muốn trò chuyện với cô Tiểu Mai một chút."

"Cô cũng là cô nhi?" Giọng nói bên kia có chút chần chờ.

Vừa thấy những lời này có hiệu quả, Tô Dung lập tức tiến vào trạng thái, than nhẹ một tiếng: "Đương nhiên, nếu không ai lại lấy cha mẹ của mình ra để nói đùa chứ? Tôi luôn nghĩ rằng nếu cha mẹ tôi vẫn còn trên đời thì tốt biết mấy."

Tiểu Mai trầm mặc: "Đúng vậy, nếu cha mẹ tôi vẫn còn trên đời thì tốt biết mấy."

Nghe vậy, trong lòng Tô Dung đã có đáp án chắc chắn. Quả nhiên Tiểu Mai không phải là cô nhi bẩm sinh, nếu không cô ta sẽ không thể xác định cha mẹ mình đã c.h.ế.t như vậy.

Khi nói chuyện, Tô Dung lại bật nhạc lên.

"Nghe nhạc này khiến tôi không thoải mái, có thể tắt không?" Tiểu Mai nói.

Những lời này khiến Tô Dung rùng mình, xem ra Tiểu Mai mới chính là quỷ, còn người đàn ông dầu mỡ chỉ là một người bình thường bị hại c.h.ế.t mà thôi. Khó trách lúc trước người đàn ông nghe nhạc cũng không hề có động tĩnh gì, thì ra vốn dĩ âm nhạc không nhắm vào hắn ta.

Bởi vậy, Tô Dung cũng hoàn toàn xác định, nước biển trong xe chính là do Tiểu Mai mang đến, dù sao cũng chỉ có Quỷ quái mới có năng lực này.

Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Vì sao nghe nhạc này lại khiến cô không thoải mái? Trong lòng khó chịu sao?"

"Tôi… Tôi không biết." Giống với người phụ nữ mặc váy đỏ, hiện tại Tiểu Mai cũng không hề biết bản thân đã biến thành quỷ, đương nhiên không biết nhạc này khắc chế mình. Chỉ khó chịu theo bản năng.

Đối với khách hàng mặc váy đỏ lúc trước, Tô Dung đã phát hiện một điều, khi những Quỷ quái này nghe thấy âm nhạc, tuy rằng sẽ không tiêu tán giống như những con quỷ đang trong giai đoạn phát triển, nhưng dù là sát ý hay trí tuệ đều sẽ suy giảm ở những mức độ khác nhau.

Giống như khi cô tắt nhạc, người phụ nữ mặc váy đỏ vốn im lặng cả đường đi lại đột nhiên muốn dùng quy tắc để g.i.ế.c cô.

Khóe miệng Tô Dung lộ ra một nụ cười nhẹ, giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng hơn: "Có lẽ nhạc này có chút bi thương, gợi lên hồi ức của cô. Tiểu Mai, cô có đồng ý kể một chút chuyện xưa cho tôi nghe không?"

Âm nhạc đã quấy nhiễu tư duy của Tiểu Mai, khiến cô ta muốn từ chối nhưng chỉ có thể nói ra: "… Cha mẹ tôi vốn là người buôn bán nhỏ, kinh doanh công ty của nhà mình. Có một ngày nọ, một thương nhân đã nói muốn đặt một đơn hàng lớn, bọn họ cực kỳ vui vẻ."

Khi nói chuyện, giọng nói của Tiểu Mai dần trở nên nghẹn ngào. Còn Tô Dung cũng đã đoán được sự thật trong việc này.

Quả nhiên, cô ta tiếp tục nói: "Vì đơn hàng này, nhà của chúng tôi gần như đã dùng hết tài sản tích góp. Nhưng chờ khi giao dịch hoàn thành không lâu, chúng tôi mới phát hiện tiền của đối phương đưa toàn là tiền giả!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 66: Chương 66



"Báo cảnh sát đi!" Tô Dung không nhin được xen mồm.

Kết quả Tiểu Mai lại càng thêm cuồng loạn: "Cô cho rằng chúng tôi không nghĩ đến sao? Nhưng thân phận của người đó cũng là giả, cho dù báo cảnh sát cũng không bắt được hắn ta. Cha mẹ chịu không nổi đả kích, cùng nhau tự sát. Chỉ để lại mình tôi…"

Cô ta hít sâu một hơi, dường như muốn thu hết những yếu ớt của mình vào trong: "Mãi cho đến hôm đó, tôi lại nhìn thấy thương nhân đó một lần nữa…"

Đến tận bây giờ, xem như Tô Dung đã hiểu rõ tất cả những chuyện này. Người đàn ông dầu mỡ kia chính là thương nhân đã dùng tiền giả lừa gạt bọn họ, thực tế Tiểu Mai đang tìm đến hắn ta để báo thù.

"Cho nên cô muốn ngăn cản tôi sao?" Tiểu Mai lạnh giọng hỏi.

Tô Dung cười khổ một tiếng, cô đương nhiên không muốn ngăn cản Tiểu Mai. Cô thấy người đàn ông dầu mỡ đó thật sự rất đáng chết. Nhưng vấn đề là nước đã dâng đến đầu gối cô rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần chờ đến nơi, có lẽ cô đã phải chôn cùng với người đàn ông dầu mỡ đó rồi.

Suy tư một lát, Tô Dung dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Tôi biết cô rất muốn g.i.ế.c tên khốn đó, nhưng sau khi g.i.ế.c hắn cô sẽ bị bắt vì tội g.i.ế.c người. Một mạng của hắn ta lại đổi lấy mạng của cả nhà cô, cô không cảm thấy thiệt thòi sao?"

"Thiệt thòi, đương nhiên tôi cảm thấy rất thiệt thòi!" Tiểu Mai khóc nức nở giận dữ hét lên: "Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ chứ? Pháp luật hoàn toàn không thể trừng phạt hắn ta!"

"Ai nói không thể?" Trước mắt Tô Dung sáng ngời, cô đã hiểu được cửa này phải qua như thế nào, mắt thấy người đàn ông dầu mỡ đã ra khỏi WC, đang đi về phía taxi, cô nhanh chóng nói: "Cô mở ghi âm trên điện thoại lên, tôi dụ hắn ta nói ra chứng cứ phạm tội, sau đó cô lại báo cảnh sát không phải là được rồi sao? Hiện tại trên người tên khốn này vẫn còn mang theo tiền giả, báo cảnh sát bắt ngay tại trận!"

"Thật sao?" Tiểu Mai không dám tin trừng lớn đôi mắt, nghi ngờ hỏi.

Tô Dung vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, tiếp theo cô đừng nói nữa, mở ghi âm đi!"

Vừa dứt lời, người đàn ông dầu mỡ đã mở cửa ngồi vào xe.

Không cho hắn ta thời gian xem xét di động, Tô Dung đã mỉm cười tủm tỉm hấp dẫn lực chú ý của hắn ta: "Tiên sinh, tính tình của bạn gái anh thật tốt."

"Đó là đương nhiên!" Quả nhiên người đàn ông đã bị hấp dẫn sự chú ý, đắc ý dào dạt trả lời: "Tôi thấy tính tình của cô ấy là tốt nhất."

Đáng tiếc anh không biết cô ta tốt chỉ là giả vờ, mục đích chỉ là vì muốn anh chết. Tô Dung cười giả tạo một tiếng, ra vẻ cực kỳ hâm mộ nói: "Nói thật, tôi suy nghĩ, nếu tôi có thể có tiền giống như tiên sinh, có phải cũng có thể bao nuôi một nam sinh đẹp trai hay không."

"Tôi? Nhưng tôi không có tiền." Người đàn ông dầu mỡ cười khổ một tiếng, phải biết rằng phí để chế tạo tiền giả thật sự không ít, tuy rằng hắn ta có thể mượn tiền giả để lừa gạt hãm hại người khác, nhưng những nơi cần tiêu tiền thật lại rất nhiều.

Tô Dung hạ giọng, nhưng vẫn đảm bảo đối phương có thể nghe được: "Anh có mấy thứ kia, không phải muốn bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu tiền sao?"

Mấy thứ kia mà cô nói chính là tiền giả.

Người đàn ông dầu mỡ rùng mình, cảnh giác phủ nhận: "Thứ gì, tôi nghe không hiểu cô đang nói gì."

Hắn ta nói xong câu đó, Tô Dung có thể cảm giác được nước lại dâng lên một chút, đều đã làm ướt góc áo cô. Rõ ràng Tiểu Mai tức giận không nhẹ, càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn này.

Tô Dung vội vàng lộ ra dáng vẻ quen thuộc: "Thôi đi, vừa rồi anh còn định dùng thứ đó để lừa tôi đấy. Cũng không sợ nói cho anh biết, tôi là người xứ khác, sẽ không có uy h.i.ế.p gì với anh đâu."

"Người xứ khác?" Nghe câu nói này, người đàn ông dầu mỡ sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Quả nhiên là người xứ khác, ‘Công ty taxi Tích Tách’ thật sự đúng là rất thích thuê các người đấy."

Điều này thật sự khiến Tô Dung có chút kinh ngạc: "Các người có thể phán đoán chúng tôi là người xứ khác sao?"

Người đàn ông dầu mỡ tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đương nhiên, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra, nhưng chỉ cần cảm nhận một chút, lập tức có thể phát hiện trên người các người hoàn toàn không có hơi thở quái đàm. Nhưng mà trên người cô vẫn có một chút, cho nên ban đầu tôi mới không nhận ra."

"Hơi thở quá đàm"? Đây lại là một thứ mà Tô Dung không hiểu. Tuy nhiên hơi thở quái đàm mà cô có trong miệng người đàn ông dầu mỡ, có lẽ là do ví tiền màu đen mang đến.

Không rối rắm điều này, Tô Dung trở về đề tài lúc nãy một lần nữa: "Có thể tiết lộ một chút những tiền giả đó từ đâu ra không, nếu có tờ tiền giả này, theo tôi thấy cuộc sống sẽ không quá khó khăn nữa."

Đại khái bởi vì đã biết Tô Dung là người xứ khác, thật sự rất khó làm tổn thương đến hắn ta. Người đàn ông dầu mỡ tùy tiện nói với cô: "Đúng vậy, dù sao có tiền cũng có thể sai ma gọi quỷ, điều này có thể áp dụng ở bất kỳ nơi nào. Nhưng còn tiền giả, tôi có thể chế tạo, nhưng cô dùng cái gì để đổi chứ?"

Trong nháy mắt khi hắn ta nói ra những lời này, nước biển lạnh như băng lập tức nhanh chóng thối lui, hơi thở lạnh lẽo trong xe cũng không còn nữa.

Trong lòng Tô Dung vui vẻ, hiểu rõ xem như cô đã qua được cửa này, cho dù chở người đến biển Tĩnh Lặng cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, vậy tiếp theo chính là thời gian cô thu thập thông tin. Tô Dtung lấy ví tiền màu đen của mình ra: "Có thể dùng cái này để đổi không?"

Đối với ví tiền màu đen này, Tô Dung luôn cho rằng nó còn có tác dụng khác. Nếu không thì cứ trực tiếp đưa tiền là được, còn kèm theo một cái ví tiền làm gì?

Cũng không thể vì để Tô Dung có một chút hơi thở quái đàm chứ.

"Cô đang nói giỡn sao? Còn không phải chỉ là một cái ví…" Câu nói đầy khinh thường của người đàn ông dầu mỡ mới nói được một nửa, đột nhiên giống như phát hiện cái gì đó, sững sờ ở tại chỗ.

Thấy thế, Tô Dung càng có niềm tin vững chắc ví tiền này vẫn còn tác dụng khác. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này có lẽ tác dụng không hề nhỏ!
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 67: Chương 67



Quả nhiên, người đàn ông dầu mỡ vội vàng sửa lại thái độ, ho khan một tiếng: "Khụ, làm sao cô lại có được ví tiền này?"

Người thông minh như Tô Dung sao có thể trực tiếp nói cho hắn ta biết: "Anh nói cho tôi biết ví tiền này có tác dụng gì, tôi sẽ nói cho anh biết tôi làm sao để có được nó, thế nào hả?"

"Ví tiền này… Không có tác dụng gì cả, chính là đẹp, tôi tương đối thích nó mà thôi." Người đàn ông dầu mỡ không chịu nói thật.

Tô Dung cười lạnh một tiếng: "Vậy chúng ta không có gì để nói."

"Vừa rồi không phải cô muốn dùng cái này để đổi tiền giả sao? Tôi có thể…"

Hắn ta còn chưa nói xong, Tô Dung đã cắt ngang: "Không được, hiện tại tôi không muốn đổi nữa."

Trong không gian trầm mặc, đã đến biển Tĩnh Lặng.

Tô Dung cũng không hỏi nhiều, cười tủm tỉm mở khóa cửa xe: "Đến nơi rồi, mời đánh giá tốt cho tôi nhé."

Thấy không có khả năng lấy được ví tiền màu đen khiến hắn ta thèm nhỏ dãi trên tay cô, người đàn ông dầu mỡ cũng không hề trì hoãn, nhanh chóng xuống xe chuẩn bị đi hẹn hò với người đẹp.

Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, Tô Dung mơ hồ nghe thấy tiếng xe cảnh sát vù vù chạy đến. Tuy nhiên những việc đó đã không còn liên quan đến cô, chỉ hy vọng lần này có thể có một kết thúc tốt đẹp.

Chạy ra được một đoạn, Tô Dung lại dừng xe ở ven đường, mở radio lên.

Quả nhiên, trong radio đang phát thanh một vụ án g.i.ế.c người ở biển Tĩnh Lặng. Hung thủ là một người phụ nữ, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t bạn trai của mình cũng đã tự tử vì tình, hư hư thực thực là vì yêu sinh hận lựa chọn g.i.ế.c hại vì tình.

Giết hại vì tình? Tô Dung cười mỉa mai một tiếng, nói vậy nếu Tiểu Mai nhìn thấy tin tức g.i.ế.c hại vì tình này, có thể sẽ hận không thể bò từ địa ngục ra g.i.ế.c bọn họ không?

Lúc này đây tuy rằng bản thân cô đã cho cô gái này cơ hội báo cảnh sát, nhưng Tô Dung hiểu rõ án g.i.ế.c người này đã sớm xảy ra, chính mình chỉ vào trong khảo nghiệm của "Nó", cũng không thể thay đổi sự thật.

Cô than nhẹ một tiếng từ tận đáy lòng, một lần nữa lái xe lên đường. Đưa người đàn ông dầu mỡ này một chuyến đã tốn không ít thời gian, lộ trình gần một tiếng khiến thời gian vốn không còn nhiều của cô lại càng thêm ít đi.

Thấy xăng cũng không còn nhiều, tuy nhiên có lẽ vẫn có thể chạy thêm một chuyến nữa.

Cũng may không để cô chờ quá lâu, một vị khách lại xuất hiện ven đường. Tuy nhiên so với hai vị khách lúc trước, khách hàng lần này lại có chút đặc biệt.

Bởi vì hắn ta là một con người có cái đầu mèo rất lớn.

Một người đàn ông trưởng thành với cái đầu mèo trên cơ thể, phối hợp với bóng đêm nồng đậm, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kinh khủng.

Tô Dung vô cùng khổ sở, con quỷ này cũng quá quỷ dị rồi, cô có thể chọn không nhận hay không?

Không nhận là không có khả năng, cô cố ý nhìn lại quy tắc, quả nhiên không hề có quy tắc nào nói khách hàng nhất định là người. Chỉ cần muốn đi xe, trả đủ tiền, thì dù là giống loài gì cũng có thể là khách hàng.

Hít sâu một hơi, Tô Dung dừng xe trước người mặt mèo mặt, mắt nhìn gương mặt lớn đầy lông xù kia, nói: "Xin hỏi ngài muốn đi đâu?"

Con mèo trắng này mặc tây trang cầm cặp công văn có lẽ là mèo Ba Tư, đôi mắt có một màu xanh và một màu vàng. Nếu thật sự là một con mèo nhỏ, chắc chắn Tô Dung sẽ muốn sờ một chút. Nhưng lại xuất hiện ở chỗ này, cô chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

"Tôi muốn đến thành phố động vật meo ~" Mèo trắng trời sinh có một gương mặt tươi cười trả lời.

Cố gắng hết sức bỏ qua gương mặt đối phương, Tô Dung dùng giọng điệu để xử lý công việc trả lời: "Cần phải trả trước năm mươi tệ quái đàm."

"Biết biết." Mèo trắng quen thuộc đưa ra 50 tệ quái đàm

Có sự dạy dỗ lần trước, lần này Tô Dung kiểm tra tiền giấy một chút, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, mới cho mèo trắng lên xe.

Tìm trong hướng dẫn một chút, Tô Dung kinh ngạc phát hiện ra hoàn toàn không thể tìm thấy vị trí của Thành phố động vật này. Nhớ đến nhắc nhở của quy tắc, cô lễ phép hỏi: "Xin lỗi, tôi không biết Thành phố động vật ở đâu, có thể nhờ ngài chỉ đường cho tôi không?"

Bởi vì không thể nhìn thấy tình huống ở phía sau thông qua gương chiếu hậu, cho nên Tô Dung đã bỏ lỡ ánh sáng chợt lóe lên trong mắt mèo trắng.

"Đương nhiên có thể!" Mèo trắng nhiệt tình trả lời: "Cô cứ xuất phát trước đi, tôi sẽ chỉ đường cho cô meo. Trước tiên vẫn cứ chạy thẳng về phía trước, chờ đến ngã tư phía trước thì rẽ trái."

Tô Dung gật đầu, lái xe lên đường.

Chạy chưa được hai bước, mèo trắng đã bắt đầu nói: "Tài xế ơi, cô có nuôi thú cưng không?"

"Không nuôi." Tô Dung trả lời, trong lòng dâng lên sự cảnh giác.

"Thật sao, nhà tôi cũng không nuôi thú cưng. Thật ra tôi vẫn luôn muốn nuôi, nhưng động vật có chất lượng tốt ở Thành phố động vật quá quý, tôi không mua nổi." Mèo trắng dường như rất tiếc nuối thở dài: "Mỗi lần nhìn thấy thú cưng nhà người khác ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật sự rất hâm mộ."

Đoạn đối thoại này khiến Tô Dung có chút không hiểu ra sao, đành câu được câu không trả lời: "Vậy ngài cứ tích góp tiền, sớm hay muộn gì cũng có thể mua."

Không hề quan tâm đến lời nói của cô, mèo trắng lại nói tiếp: "Nghe nói ‘Công ty xe taxi Tích Tách ’ luôn nổi tiếng với thái độ phục vụ rất tốt, không bao giờ từ chối yêu cầu của khách hàng."

Lời này vừa dứt, trong lòng Tô Dung lập tức dâng lên một dự cảm không tốt.

Giây tiếp theo, Mèo Trắng tỏ vẻ vô cùng lễ phép dò hỏi: "Cô tài xế này, xin hỏi cô có đồng ý trở thành thú cưng của tôi không?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tô Dung lập tức thay đổi. Quy tắc thật sự đã nói không được từ chối yêu cầu của khách hàng, nhưng cô hiểu rất rõ, một khi đồng ý trở thành thú cưng của đối phương, chắc chắn sẽ xuất hiện những tình huống không thể khống chế được.

"Hiện tại tôi đang làm việc tại ‘Công ty xe taxi Tích Tách’, có lẽ không có cách nào trở thành thú cưng của ngài được." Tô Dung nhanh chóng tìm được một cái cớ hợp lý.

Nghe vậy, Mèo Trắng vẫn cười tủm tỉm trả lời: "Không sao cả, tôi sẽ giải thích với công ty giúp cô. Tin tưởng tôi đi, bọn họ sẽ không trách cô đâu meo~"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 68: Chương 68



Trong lòng Tô Dung đang điên cuồng tìm câu từ hợp lý: "Cho dù như vậy, tôi cũng không thể phụ lòng bồi dưỡng của công ty trong thời gian làm việc. Hay là như vậy đi, chờ sau khi tôi đưa ngài đi xong đoạn đường này, chúng ta lại tiếp tục nói về chuyện này."

Chờ khi đối phương xuống xe sẽ không thể uy h.i.ế.p đến cô, đến lúc đó không phải trời cao mặc chim bay sao?

Thấy cô đã nói như vậy, Mèo Trắng cũng không thúc giục nữa. Không bao lâu sau lại nói: "Tạm thời cô không đồng ý trở thành thú cưng của tôi cũng không sao, nhưng trước tiên tập thích ứng một chút có lẽ được đúng không?"

Chỉ là thích ứng một chút thôi… Tô Dung vừa mới thả lỏng lại đột nhiên căng thẳng.

Kịch bản này thật sự quá quen thuộc! Mỗi lần cô muốn dụ dỗ người khác đều thường xuyên nói như vậy, trước tiên sẽ đề cập đến một yêu cầu được một tấc lại tiến theo một thước với đối phương, chờ đối phương từ chối sau đó lại đưa ra một yêu cầu không quá đáng, đó chính là yêu cầu thật sự của cô. Trong tình huống này bởi vì đối phương đã từng từ chối một lần nên đại khái đều sẽ chọn đồng ý.

Đây chính là "Hiệu ứng phá nhà*" trong truyền thuyết, rất kinh điển, nhưng cũng rất hữu dụng.

*Hiệu ứng phá nhà là một định lý do Lỗ Tấn đề xuất, có nghĩa là những yêu cầu lớn được đưa ra trước, sau đó những yêu cầu nhỏ hơn và ít hơn được đưa ra, nó được gọi là "hiệu ứng phá nhà" trong tâm lý học.

Ít nhất cho dù Tô Dung có phản ứng lại, nhưng đối với đôi mắt mèo như hổ rình mồi ở phía sau, cô cũng không có đường sống để từ chối. Người là d.a.o thớt, tôi là cá thịt. Nếu lại từ chối Mèo Trắng, chỉ sợ cô sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc.

Không có cách nào, Tô Dung chỉ có thể do dự hỏi: "Phải thích ứng như thế nào? Trước tiên cứ nói rõ một chút, nếu ảnh hưởng đến việc lái xe thì tuyệt đối không được, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn tính mạng của khách hàng, nói vậy ngài sẽ không làm tôi khó xử đi?"

"Đương nhiên, chỉ là một hoạt động rất nhỏ mà thôi meo ~" Có lẽ vì nguyên nhân Tô Dung không quay đầu lại, Mèo Trằng không hề che giấu ác ý dày đặc gần như sắp tràn ra khỏi mắt mình: "Học tiếng mèo kêu với tôi đi. Tin tưởng tôi đi, cô sẽ rất yêu thích hành vi này."

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng đã vang lên vô cùng chói tai, tế bào toàn thân đều đang nhắc nhở cô rằng có điều gì đó rất mờ ám.

"Có thể."

Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý, bởi vì cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Chẳng qua tuy rằng như thế, tay phải của Tô Dung đã lặng lẽ xoay nút bật nhạc gần nửa vòng, tay đặt nhẹ ở phía trên, một khi tay cử động, ấn xuống nút phía dưới, nhạc sẽ vang lên.

Mèo Trắng mở đầu trước, sâu kín phát ra một tiếng kêu: "Meo ~"

Kỳ lạ thay, Tô Dung đột nhiên cảm thấy âm thành mèo kêu này vô cùng dễ nghe, theo bản năng bắt đầu học theo giọng điệu của đối phương rồi kêu lên: "Meo ~"

"Meo ~"

"Meo ~"

……

Trong lúc nhất thời, tiếng mèo kêu trong xe phát ra hết đợt này đến đợt khác. Tô Dung chìm đắm trong tiếng mèo kêu mỹ diệu, cô cảm thấy giống loài có thể phát ra âm thanh này thật sự quá tuyệt vời.

Giống như bản thân đã biến thành một con mèo, chính mình là một con mèo, chính mình là một con mèo…

—— Cô là mèo.

Không biết từ khi nào bàn tay đã bị bao trùm một lớp lông trắng của cô cuộn tròn lại như tay mèo, lại vừa đúng lúc chạm vào nút bật nhạc.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc du dương uyển chuyển vang lên, Tô Dung lập tức bừng tỉnh hoàn hồn. Theo sự vui mừng của cô, lớp lông trắng trên tay cũng nhanh chóng rút đi.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!

Gần như trong nháy mắt khi nhớ lại, sau lưng cô đã tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng sâu sắc.

Thật đáng sợ!

Thiếu chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa cô đã quên chính mình là ai, mãi mãi bị lạc trong quái đàm này!

Nếu không phải cô đã có sự chuẩn bị trước, để âm nhạc cứu mình một mạng, chỉ dựa vào chính bản thân cô thì thật sự không thể tỉnh táo lại.

"Sao cô không kêu meo~" Mèo Trắng không vui hỏi, thật ra hắn ta không hề biết tác dụng của âm nhạc, chỉ cảm thấy không thoải mái theo bản năng. Còn Tô Dung vốn dĩ đã chìm sâu, trở thành thú cưng của hắn ta lại đột nhiên tỉnh táo, khiến hắn ta rất không thoải mái.

Tô Dung hít sâu một hơi, đè lại cánh tay đang run rẩy của mình, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Đã học theo ngài mấy tiếng rồi, tôi cảm thấy có lẽ cũng được rồi? Dù sao tôi vẫn còn phải lái xe."

"Được rồi." Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, hơn nữa lý do cũng rất hợp lý. Mèo Trắng chỉ đành hậm hực từ bỏ suy nghĩ muốn cô tiếp tục kêu theo mình, tạm thời an tĩnh.

Nhưng Tô Dung rõ ràng hơn bất kì ai, chắc chắn hắn ta sẽ lại tiếp tục gây ra chuyện xấu gì đó, bởi vì cô đã nhìn ra sự ác ý của Mèo Trắng đối với cô. Nếu không đạt được mục đích, rõ ràng hắn ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Nhưng âm nhạc còn có thể giúp cô mấy lần chứ? Tô Dung không thể xác định. Dù sao âm nhạc cũng chỉ có thể làm suy yếu lực lượng của Quỷ quái, nhưng chung quy cũng không thể chống lại Quỷ quái. Lỡ như lát nữa Mèo Trắng tăng sức mạnh lên, vậy cô chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.

Phải chủ động ra tay!

Nhưng nên chủ động ra tay như thế nào cũng là vấn đề, Tô Dung suy nghĩ phương pháp, từ trước đến nay tất cả mọi chuyện đều phát triển vì mục đích, vì có thể đạt được mục đích phải suy xét tăng giảm và suy nghĩ mọi phương pháp.

Mục đích của cô là gì?

—— Là ngăn cản Mèo Trắng tiếp tục quấy rối.

Không sai, là ngăn cản hắn ta quấy rối, chứ không phải nghĩ cách giải quyết sự kiện tiếp theo.

Âm nhạc chắc chắn không phải vạn năng, cô không thể chắc chắn khi Mèo Trắng ra tay lần nữa thì âm nhạc vẫn có tác dụng. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là đến địa điểm cần đến trước khi hắn ta ra tay, khiến hắn ta không thể ra tay được nữa.

Nhằm vào mục đích này, có hai phương hướng đại khái. Một là khiến đối phương không có lời nào để nói, thứ hai là khiến đối phương không nói nên lời.

Bản thân Mèo Trắng đã muốn hại cô, trong lòng chắc chắn đã suy nghĩ không ít chiêu trò như lúc nãy để dụ cô vào bẫy. Muốn khiến đối phương không có lời nào để nói, cũng chỉ có thể tìm một lý do vạn năng, tốt nhất là có thể từ chối hết tất cả yêu cầu của đối phương.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 69: Chương 69



Nhưng điều này thật sự rất khó, dù sao bản thân quy tắc cũng đã nói không thể từ chối yêu cầu của khách hàng. Cho dù cô có tìm được lý do tốt đến mấy, cũng có khả năng khiến đối phương thẹn quá hóa giận, mạnh mẽ ép buộc cô phải đồng ý.

Còn phương pháp thứ hai, vừa nhìn đã thấy gần như không có khả năng. Mèo Trắng dù sao cũng là quỷ, làm sao Tô Dung có thể khiến hắn ta không nói nên lời?

Nhưng nếu nghĩ như vậy, thật sự rất dễ rơi vào tư duy sai lầm. Muốn khiến Mèo Trắng không nói lời nào, trừ bỏ mạnh mẽ bịt mồm, hấp dẫn lực chú ý của đối phương cũng là một biện pháp rất tốt.

Tròng mắt chuyển động, Tô Dung liền có một ý kiến hay, cô cố ý dùng giọng điệu nhiệt tình hỏi: "Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết về Thành phố động vật không? Tôi còn chưa từng được đi qua nơi đó đấy."

"Đương nhiên." Đối với Thành phố mà mình muốn đến, Mèo Trắng vẫn rất có lòng trung thành, tự hào giới thiệu: "Thành phố động vật là một nơi vô cùng công bằng, an toàn hơn rất nhiều so với những nơi khác trong thế giới quái đàm, là một nơi trở về tốt đẹp của chúng tôi meo ~"

Nghe được cụm từ "Thế giới quái đàm", ánh mắt Tô Dung lập tức ngưng trọng. Cô không ngờ rằng những quỷ quái này lại thật sự biết bản thân đang ở trong thế giới quái đàm, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như đã phải chịu sự uy h.i.ế.p từ những quỷ quái khác.

Trong lúc nhất thời, Tô Dung có cảm giác đã nhìn thấy được một góc của núi băng, "Nó" không ngừng khiến nhân loại sợ hãi, ngay cả quỷ quái cũng sợ hãi. Khác nhau ở chỗ sinh vật ở thế giới quái đàm đã bị "Nó" khống chế, chủ động bị động thần phục với "Nó", còn thế giới hiện thực thì không.

Tô Dung rũ mắt xuống, giấu hết những suy nghĩ trong lòng, tiếp tục hỏi: "Thành viên của Thành phố động vật đều là động vật giống ngài sao?"

Ở sau người Tô Dung, Mèo Trắng liếc nhìn cô một cái đầy quỷ dị, sâu kín trả lời: "Tôi hiểu ý của cô meo~ Thành viên ở Thành phố động vật chúng tôi thật sự không giống các người."

Tô Dung có thể nghe ra trong lời nói của Mèo Trắng có chút không thích hợp, không thích hợp ở chỗ Mèo Trắng không trực tiếp trả lời "Thành viên ở Thành phố động vật đều là động vật giống tôi", mà lại lựa chọn trả lời một câu vòng vo có ý nghĩa tương tự.

Đồng dạng đều là đáp án "Thành viên ở Thành phố động vật đều có đầu đồng vật thân người", vì sao Mèo Trắng lại lựa chọn trả lời một câu không được tự nhiên như vậy?

Chỉ có thể chứng minh đối phương không ủng hộ vấn đề của Tô Dung, nhưng lại không muốn giải thích nên mới trốn tránh vấn đề này.

Phân tích câu hỏi của Tô Dung, tổng cộng được chia thành ba phần—— "Thành viên Thành phố Động vật", "Giống", "Động vật như Mèo Trắng".

Câu trả lời của Mèo Trắng đã thuật lại hai ý "Thành viên Thành phố Động vật" và "Giống", nhưng ý cuối cùng "Động vật như Mèo Trắng" lại không thuật lại.

Nói cách khác, đối phương không đồng ý điều "Động vật như Mèo Trắng". Từ mèo trắng trong cụm này không thể phủ định, như vậy ý bị phủ định chỉ có thể là từ "Động vật" này.

Mèo Trắng không cho rằng bọn họ là động vật sao?

Tô Dung lộ ra biểu cảm như đang suy tư gì đó. Thật sự, nếu ở thành phố đó, tất cả mọi người đều giống như Mèo Trắng, như vậy dáng vẻ như Mèo Trắng mới là bình thường. Ở trong mắt bọn họ chỉ sợ nhân loại mới chính là động vật!

Hoàn toàn trái ngược với địa vị của nhân loại và động vật trong thế giới hiện thực ?

Tô Dung đã có câu trả lời cho vấn đề mà mình thật sự muốn hỏi.

Khi cô đang định tiếp tục hỏi gì đó, Mèo Trắng đã không kiên nhẫn cắt ngang: "Một tài xế như cô nói nhiều như vậy làm gì? Cũng nên để tôi nói đúng không?"

Nhìn dáng vẻ Mèo Trắng đang muốn tấn công!

Trong lòng Tô Dung căng thẳng.

Thật ra cô vốn định tiếp tục nói chuyện, không cho Mèo Trắng có cơ hội tấn công, nhưng rõ ràng đối phương không phải kẻ ngốc, sẽ không để cô dễ dàng qua cửa như vậy. Tuy nhiên may mắn thay trong cuộc nói chuyện vừa rồi cô đã tìm được đáp án mong muốn, có thể tiến hành phương án thứ hai.

Tô Dung vén đuôi ngựa lên, bẻ tay lái về bên trái, xe đột nhiên nghiêng về bên trái. Tay lái quẹo về bên phải, xe đột nhiên nghiêng về bên phải. Nếu có người có góc nhìn của thượng đế, lúc này có thể nhìn thấy chiếc xe taxi này đang chạy theo hình chữ S.

Vốn dĩ Mèo Trắng vì kỹ thuật lái xe xóc nảy của Tô Dung nên định tức giận, nhưng tầm mắt lại nhịn không được bị mái tóc đuôi ngựa hấp dẫn sự chú ý.

Đôi mắt một xanh một vàng vô thức nhìn chằm chằm vào đuôi ngựa đang đung đưa.

Thật sự rất muốn…Thật sự muốn bắt lấy nó.

Bản năng đi săn ẩn trong gien mèo được giải phóng, Mèo Trắng nhịn không được vươn một bàn tay, định tóm lấy đuôi ngựa.

"Chi ——"

Thân xe đột nhiên nghiêng về bên trái, mái tóc đuôi ngựa vốn dĩ sắp rơi vào tay Mèo Trắng cũng rơi về hướng bên kia.

Động tác của Mèo Trắng thất bại, trong mắt lập tức dấy lên ngọn lửa hưng phấn.

Tô Dung không có cách nào quay đầu lại, nhưng chỉ cần thấy Mèo Trắng đột nhiên không nói gì, cô biết mưu kế của mình đã thành công. Con Mèo Trắng này quả nhiên cũng giống với những con mèo bình thường, không hề có sức chống cự với những con mồi đong đưa như thế này.

Một lần hai lần ba lần… Dù có vồ thế nào cũng không thể vồ được, Mèo Trắng đã quên mất tất cả mọi chuyện, toàn tâm toàn ý muốn bắt lấy mái tóc đuôi ngựa.

Cô nhấn chân ga, dựa vào cái lắc đầu không hề có quy luật và kỹ thuật lát xe thần long vẫy đuôi, Tô Dung dựa vào mái tóc đuôi ngựa của chính mình, thành công chở Mèo Trắng đến điểm đến.

Nhìn thấy cánh cửa giống Khải Hoàn Môn, phía trên viết ba chữ "Thành phố Động Vật" màu trắng trên cửa lớn, rốt cuộc cô cũng lộ ra nụ cười tươi: "Khách hàng thân mến, đã đến điểm đến của ngài rồi."

---

Mèo Trắng phục hồi lại tinh thần, mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn ta không phải một kẻ ngốc, đương nhiên biết bản thân đã bị lừa.

"Cô… Cô xuống xe cùng tôi, chúng ta cùng nhau đi dạo trong Thành phố động vật để biết được mọi chuyện, không phải lúc trước cô đã đồng ý với tôi rồi sao?" Tuy rằng đã như vậy, nhưng Mèo Trắng vẫn không muốn từ bỏ.
 
Back
Top Bottom