Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 50: Chương 50



Lý Thiến Nguyệt vô cùng kinh ngạc, lập tức kéo lấy góc áo của Tô Dung: "Tô Dung cậu điên rồi sao! Hiện tại cậu đi ra ngoài không phải là tìm c.h.ế.t sao?"

"Không sai, hơn nữa làm gì còn cửa ra vào nào khác chứ!" Một nam sinh khác cười nhạo nói: "Con gái các người luôn ôm ảo tưởng ngây thơ."

Tô Dung lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Trong quy tắc quái đàm "Nó" luôn tồn tại quy tắc bảo vệ nhân loại, một không gian mượn lực lượng của "Nó" để hình thành trong thời gian ngắn sao có thể hoàn toàn là đường c.h.ế.t chứ?"

Nghe vậy, Tạ Kha Kha ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tô Dung một cái. cậu ta không ngờ rằng Tô Dung nmình luôn xem là mọt sách lại có thể nói ra một triết lý như vậy.

Đây là điều mà một điều tra viên từng tham gia quy tắc quái đàm như cậu ta cũng không nghĩ đến, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng có đạo lý.

"Cậu nói đúng." Tạ Kha Kha gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn Tô Dung sáng lấp lánh: "Nói không chừng thật sự có thể tìm ra một con đường khác đấy?"

Thấy điều tra viên đã nói như vậy, nam sinh vốn đang phản đối Tô Dung cũng ngại ngùng ngồi xuống, không nói chuyện nữa.

Nhưng Lý Thiến Nguyệt vẫn không thể chấp nhận việc Tô Dung chủ động ra ngoài nguy hiểm như vậy, đối với một nữ sinh tay trói gà không chặt như cô thật sự chính là tìm đến cái chết. Quan trọng nhất chính là, tổng cộng chỉ có hai nữ sinh, nếu Tô Dung rời đi, cô ấy cũng không thật sự an toàn.

Nhưng Tô Dung đã quyết tâm, cô suy nghĩ một chút, thấp giọng nói bên tai Lý Thiến Nguyệt: "Hai chúng ta là một, nếu hai chúng ta đều ở lại nơi này, đối với những nam sinh ở đây mà nói chúng ta chỉ đang cản trở, kéo chân sau nhiều người mà thôi. Nhưng nếu tôi ra ngoài mạo hiểm, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta vẫn còn có chút tác dụng. Lỡ như có nổi lên ý xấu thì cũng sẽ kiêng kỵ hơn một chút."

Cô hiểu rõ nguyên nhân Lý Thiến Nguyệt cố gắng hết sức khuyên can cô, lo lắng cho sự an toàn của cô chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là ở lại một mình rất sợ hãi.

Một khi đã như vậy, cứ dụ dỗ cô ấy bằng lợi ích, như vậy không cần lo cô ấy sẽ ngăn cản nữa.

Quả nhiên, nghe Tô Dung nói xong, Lý Thiến Nguyệt giãy giụa cân nhắc một chút, vô thức buông tay ra: "Vậy cậu phải cẩn thận, còn sống trở về."

"Tôi sẽ cố gắng." Tô Dung cũng không mạnh miệng.

Cuối cùng tổng cộng có ba người quyết định đi ra ngoài, đó là Tô Dung, Tạ Kha Kha và ủy viên ban thể thao Lý Chí. Là một ủy viên ban thể thao, Lý Chí có thân hình vô cùng cao to và rất tự tin vào giá trị vũ lực của mình.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt." Tạ Kha Kha nghiêm túc nhìn Tô Dung nói: "Cậu đừng cách tôi quá xa."

Cậu ta là một điều tra viên được nâng cao thể chất, đối phó với hai ba người đàn ông thành niên cũng không thành vấn đề.

Lý Chí đứng bên cạnh lập tức kêu lên: "Ồ woa, xem ra trong lớp chúng ta lại có thêm một đôi tình nhân rồi!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 51: Chương 51



Bản thân Tô Dung đã là một người trưởng thành, đương nhiên sẽ không vì lời trêu chọc của một nam sinh mà đỏ mặt. Cô nói lời cảm ơn với Tạ Kha Kha trước, sau đó nói với Lý Chí: "Tôi sẽ không yêu đương với bạn học cấp ba."

Bị phản bác trực tiếp, Lý Chí có chút xấu hổ gãi đầu: "Ha ha, tôi chỉ vui đùa một chút mà thôi, tiếp theo chúng ta định đi như thế nào?"

Hành lang bên ngoài tầng hai của quán ăn là một vòng tròn, đầu đuôi nối tiếp nhau. Tạ Kha Kha không hề do dự: "Cứ đi dọc theo hành lang, đi xem thử một vòng trước xem sao."

Bên này tổng cộng có hai phòng, hành lang không một bóng người, bầu không khí yên tĩnh vô cùng quỷ dị. Khi tới gần chỗ ngoặt, Tô Dung đột nhiên ngăn hai người họ lại, không mở miệng mà chỉ chỉ vào mặt đất.

Trên mặt đất, hàng gạch vỉa hè màu đỏ đậm mơ hồ trong suốt, dường như còn có chút ẩm ướt. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể chú ý đến.

Lý Chí nghi hoặc nhìn về phía Tô Dung, vừa định hỏi cô đã phát hiện điều gì. Tô Dung ‘Suỵt’ một tiếng làm ra một động tác, sau đó ngón tay chỉ về phía chỗ ngoặt bên trái.

Nhìn thấy động tác của cô, Tạ Kha Kha nhướng mày, không biết lấy một thanh con d.a.o găm từ đâu ra, rón ra rón rén tới gần chỗ ngoặt, sau đó nhanh chóng xoay người.

Một người đàn ông đã ngồi xổm ở đó rất lâu, dựa vào tường giơ ghế dựa lên cao. Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phát hiện, còn không kịp phản ứng lại đã bị Tạ Kha Kha bóp lấy cổ, dùng sức lực kinh người nhấc bổng lên cao.

Tô Dung có chút ngứa tay, cô muốn biết hiện tại chính mình có thể làm như vậy hay không. Nhưng cô cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để thử nghiệm.

Người đàn ông đầu trọc kia cũng không ngờ mình đã đá trúng một tấm ván sắt, sau khi nhìn thấy d.a.o găm lóe lên ánh sáng lạnh, cả người lập tức luống cuống: "Chờ một chút! Không phải các người định g.i.ế.c người chứ? Đây chính là trái pháp luật!"

Tạ Kha Kha cười lạnh ra tiếng: "Vậy anh ngồi xổm ở đây định làm gì hả? Định nhường ghế dựa cho mỗi người đi ngang qua nghỉ ngơi một chút sao?"

Có thể cậu ta có chút khờ khạo, nhưng tuyệt đối không hề ngu ngốc.

Người đàn ông đầu trọc cũng biết mình không có ý tốt, cũng muốn phản kháng, nhưng dưới sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả các kỹ xảo đều trở nên vô ích.

"Các người không thể… Tôi biết bên này chỗ nào có người, tôi có thể chỉ cho các người!"

Hành lang vòng tròn là hình chữ nhật, ghế lô của mấy người Tô Dung ở đoạn ngắn nên tổng cộng chỉ có hai phòng. Còn bên phía đoạn dài bên này có đến sáu ghế lô, nếu tìm từng chút một, thật sự có chút lãng phí thời gian.

Thấy Tạ Kha Kha có chút động lòng, Tô Dung liền nói: "Không cần, không cần cành mẹ đẻ cành con. Tạ Kha Kha cậu có dây thừng không? Trước mắt cứ trói hắn ta lại đã, còn đến hơn hai mươi phút, cũng không vội g.i.ế.c người."

Người đàn ông đầu trọc này đã nói một câu không sai, g.i.ế.c người là phạm pháp. Cho dù là vì bất cứ lý do gì, dù cuối cùng có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, nhưng sự đau khổ dằn vặt trong lòng lại không thể nào trốn tránh được.

Kiếp trước cô là trinh thám, tuy rằng đã thấy không ít người chết, nhưng chỉ g.i.ế.c người một lần. Lần đó là khi cô lẻn vào nhà phạm nhân tìm kiếm chứng cứ phạm tội, sau đó bị phát hiện và bắt cóc. Vì mạng sống, cô đành phải g.i.ế.c ngược lại đối phương.

Thế nhưng may mắn cô đã được luật sư cộng sự biện hộ giúp, cuối cùng thành công được phán vì phòng vệ chính đáng.

Không sai, luật sư cộng sự này cũng chính là người đã bị nổ c.h.ế.t cùng với cô. Cũng không biết người bạn hợp tác lâu như vậy, đường đến hoàng tuyền có cô đơn không.

Nói hơi xa rồi, tóm lại lần đó sau khi g.i.ế.c người, Tô Dung vẫn gặp ác mộng mấy ngày liền. Nể mặt lời hứa bảo vệ cô của Tạ Kha Kha, tạm thời cô vẫn hy vọng tâm lý của cậu học sinh cấp ba này không xảy ra vấn đề gì.

Bản thân Tạ Kha Kha cũng không muốn g.i.ế.c người ở thế giới thực, nghe vậy như trút được gánh nặng gật gật đầu, không quan tâm đến tiếng la hét chói tai của người đàn ông đầu trọc, cậu ta đánh ngất hắn ta, sau đó dùng dùng dây thừng to trong hành lang trói hắn ta lại. Từ sau khi ra khỏi thế giới quái đàm, cậu ta đã cố ý học tập một chút, thủ pháp cũng rất chuyên nghiệp.

Tô Dung nhìn radio tuyên truyền trên hành lang, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đi, mang theo tên này đến WC rồi nói."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 52: Chương 52



Kéo theo người đàn ông đầu trọc, bốn người đi vào WC nữ. Lý Chí và Tạ Kha Kha rõ ràng có chút không vui: "Vì sao chúng ta lại đến WC nữ? Chỗ này có manh mối gì chứ?"

Tô Dung nhìn ra ngoài rồi bĩu môi: "Bên ngoài đã bị theo dõi, hai người không nghĩ rằng những lời chúng ta nói lúc nãy điều đã bị tín đồ tà giáo nghe thấy rồi sao?"

Thật sự là như vậy, hành lang quán ăn chắc chắn đã bị theo dõi. Nơi an toàn duy nhất hiện tại, chỉ có thể là WC.

Tạ Kha Kha giống như một chú chó Shiba xinh đẹp hai mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

"Hai người có biết phòng radio ở đâu không?"

Rõ ràng vấn đề này nằm ngoài dự đoán của hai người, bọn họ cùng nhau sửng sốt một chút.

Sau một lát, Lý Chí mới nghi hoặc gãi đầu: "Hỏi cái này để làm gì? Muốn tìm tín đồ tà giáo sao? Không phải đã nói trước tiên chúng ta sẽ không ra tay sao, có lẽ phòng radio ở tầng một đúng không? Chúng ta không đi được."

Cậu ta tự cho rằng bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Tô Dung, dù sao âm thanh vừa rồi cũng vang lên từ phòng radio, chắc chắn Tô Dung định đánh giặc thì bắt vua trước. Vấn đề là tín đồ tà giáo có "Nó" hỗ trợ, thậm chí so với các điều tra viên còn lợi hại hơn rất nhiều. Tạ Kha Kha chỉ mới trải qua một quy tắc quái đàm, gần như không có khả năng chiến thắng tín đồ tà giáo đó.

Là một trinh thám, thật ra Tô Dung cũng không hề muốn giải thích với những quần chúng ngốc nghếch nguyên nhân cô làm như vậy. Cô luôn có thể suy nghĩ nắm bắt được manh mối trước những người khác, nhưng nếu người khác không theo kịp, giải thích cũng sẽ rất phiền phức.

Đây cũng chính là nguyên nhân dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng Tô Dung cũng chỉ có một cộng sự. Chỉ có người đó mới có thể bắt kịp suy nghĩ của cô, không cần lãng phí thời gian cho việc dò hỏi và giải thích.

Nhưng rõ ràng hiện tại không phải lúc để trinh thám thiên tài này tùy hứng, đúng như lời Lý Chí nói, trong phòng radio chắc chắn có tín đồ tà giáo. Nếu chỉ có một mình cô thì thật sự không có cách nào giải quyết tà giáo, chỉ khi có hai người họ giúp đỡ mới có thể duy trì được.

Cho nên cô cố gắng nhẫn nại giải thích: "Hai người có nghĩ thật ra chúng ta đang bị nhốt trong một không gian khác không?"

Điều này thật ra cũng dễ hiểu, vị trí hiện tại của bọn họ và thế giới bên ngoài cửa sổ không tương thích, lại không thể đi xuống, vậy chỉ có thể là hai không gian hoàn toàn độc lập.

Thấy hai người gật đầu, cô tiếp tục hỏi: "Như vậy không gian này bao gồm những phần nào?"

"Không phải là toàn bộ ghế lô và hành lang ở tầng hai sao?" Vấn đề quá mức đơn giản này khiến Lý Chí có chút không hiểu ra sao.

Nhưng Tạ Kha Kha lại lập tức hiểu được ý của Tô Dung: "Cậu đang muốn nói, phòng radio cũng nằm trong đó sao?"

Nhưng cậu ta lại không thể mở rộng suy nghĩ, chỉ nghĩ thông được một điểm này. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước trong quái đàm Phòng Trẻ Em cậu ta có thể ôm đùi nằm thắng, phải biết cho dù có đùi, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể ôm được.

Tô Dung gật đầu: "Không gian bên ngoài không nghe thấy được âm thanh của chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào nghe thấy âm thanh ở bên ngoài. Nếu âm thanh trong phòng radio có thể truyền đến ghế lô, vậy chỉ có thể chứng minh bản thân nó cũng ở trong không gian này."

"Nhưng việc này cùng với việc chúng ta muốn đến phòng radio có liên quan gì đến nhau chứ?" Lý Chí vẫn có chỗ không hiểu: "Chẳng lẽ cậu cho rằng cách để rời khỏi không gian này đang nằm bên trong phòng radio?"

So với cậu ta, Tạ Kha Kha càng hiểu rõ thế nào là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta tỏ vẻ tất nhiên nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, không nhìn thấy Tô Dung còn thông minh hơn cả hai chúng ta sao? Nghe theo cô ấy là được rồi!"

Nghe vậy, Lý Chí một lời khó nói hết nhìn cậu ta, không ngờ rằng người bạn học điều tra viên đã lâu không gặp này lại có tính tình như vậy. Hiện tại Lý Chí bắt đầu nghi ngờ những lời thổi phồng lúc nãy của cậu ta trong ghế lô có bao nhiêu là thật. Chân chó như vậy, có lẽ lúc ở trong quái đàm cũng là dựa vào đại lão để thông quan đúng không?

Không nghĩ đến sự thật về cậu ta nữa.

Tô Dung cũng bị lời nói của tên nhóc này làm buồn cười, thế nhưng vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của cậu ta. Nếu đã giải thích thì cần phải giải thích rõ ràng. Cô tình nguyện lãng phí một chút thời gian, cũng không muốn những người đồng đội này có thể phản bội bất cứ lúc nào.

"Việc này cần phải đề cập đến vấn đề thứ hai." Cô đẩy nhanh tốc độ nói:"Hai người có nghĩ tầng một an toàn không?"

Vấn đề này quá đơn giản, Lý Chí không cần suy nghĩ liền lập tức lắc đầu. Không nhìn thấy biển lửa ở cầu thang sao? Chắc chắn tầng một đã bị chìm trong biển lửa rồi.

Tuy nhiên rõ ràng cậu ta đã nói sai, Tô Dung phủ định nói: "Không, hoàn toàn ngược lại, nếu tôi đoán không sai, có lẽ tầng một sẽ an toàn."

"Sao lại nói như thế?" Hai người không hẹn mà cùng hỏi.

"Mọi người đều biết bản thân tầng một của quán ăn có rất nhiều người, thậm chí còn nhiều hơn cả tầng hai. Nếu tầng một đã chìm trong biển lửa, vậy chắc chắn mọi người ở tầng một đều đã chết. Hai người cảm thấy tên tín đồ tà giáo kia sẽ tốt bụng không dùng việc này để đe dọa chúng ta sao?" Tô Dung bình tĩnh ung dung hỏi.

Hai người suy nghĩ theo lời cô nói, ánh mắt cả hai cùng sáng ngời. Tạ Kha Kha kích động nói: "Cho nên thật ra tầng một không có việc gì cả, chỉ có tầng hai bị nhốt trong không gian đặc biệt. Chỉ cần chúng ta đi đến tầng một là sẽ an toàn!"

Vậy cũng không chắc chắn, có trời mới biết trong phòng radio có những nguy hiểm gì. Tô Dung rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cho nên hai người có biết phòng radio ở chỗ nào của tầng một không?"

Cố gắng nhớ lại một chút, sắc mặt Lý Chí vô cùng khó coi nói: "Tôi không biết, tuy nhiên ở đầu cầu thang có lẽ sẽ có bản vẽ hướng dẫn của quán ăn, ở chỗ đó chắc chắn có thể tìm được, nhưng mà bên kia…"

Lúc ấy cậu ta và Tô Dung cùng nhau đi ra ngoài, cho nên đã nhìn thấy ở đầu cầu thang có ít nhất mười người. Cho dù bọn họ có kết minh, hiện tại cầu thang vẫn là nơi vô cùng nguy hiểm.

"Nếu không thì chúng ta đợi muộn một chút rồi hãy đến xem xét?" Lý Chí đưa ra lời kiến nghị.

"Không được!" Không đợi Tô Dung nói chuyện, Tạ Kha Kha đã lập tức từ chối nói: "Ở trong quy tắc quái đàm, càng kéo dài thời gian sẽ càng nguy hiểm."

Đây chính là đạo lý quan trọng mà cậu ta đã học được từ đại lão, thời gian càng kéo dài về sau, "Nó"sẽ càng trở nên lợi hại.

Tô Dung gật đầu tán thành, gần như lau mắt mà nhìn với Tạ Kha Kha. Trong ấn tượng của nguyên chủ, ngoại trừ có nhiều tiền thì cậu ta thật sự rất vô dụng. Tuy nhiên đối phương cũng không có ánh mắt đến mức quấn lấy làm phiền cô khi cô đang học tập, cho nên cũng chưa từng nói lời nặng nề nào.

Nhưng hiện tại xem ra, Tạ Kha Kha thật sự có vài phần thông minh.

"Không sai, càng nhanh càng tốt. Những người canh giữ phía sau ghế lô có lẽ cũng sẽ đến. Mọi người g.i.ế.c đỏ cả mắt rồi, nếu chúng ta định an toàn đi xuyên qua hành lang như vừa rồi thì thật sự không có khả năng."

Tuy nhiên sự lo lắng của Lý Chí cũng không phải không có lý, phía bên kia hành lang có lẽ có rất nhiều người tụ tập, một khi họ thò đầu ra chắc chắn sẽ bị đuổi giết.

Trầm tư một lát, Tô Dung vẫy tay với hai người họ: "Lại đây, nghe tôi nói về kế hoạch của chúng ta."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 53: Chương 53



Cửa cầu thang.

"Giám đốc ngài thật sự quá thông minh, chúng ta canh giữ ở hai cửa cầu thang, những người khác đều trốn trong các phòng trên tầng này. Chỉ cần có người thò đầu ra, bọn họ chắc chắn sẽ phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ!" Một người phục vụ vây quanh bên cạnh một người mặc âu phục tâng bốc nịnh nọt.

Trước khi âm thanh ở phòng radio vang lên, người ở cửa cầu thang phần lớn đều là người phục vụ. Sau khi radio phát ra tiếng, giám đốc nhanh chóng hạ lệnh để những phục vụ nhanh chóng g.i.ế.c c.h.ế.t những người thường, ném t.h.i t.h.ể của bọn họ xuống biển lửa.

Chức vị của hắn ta cao, tính tình lại nghiêm khắc, rất có uy vọng trong đám nhân viên. Lúc này trong sự hỗn loạn, mọi người đều vô thức nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.

Sau đó bảy người phục vụ bọn họ lập thành một đội, ngoại trừ hai người ở lại cửa cầu thang, năm người còn lại, một người trốn trong ghế lô ở hành lang ngắn, bốn người khác đều trốn trong bốn ghế lô khác nhau ở hành lang dài. Chỉ cần giám đốc hét lên ra lệnh một tiếng, họ sẽ lập tức g.i.ế.c người

Bởi vì cửa thang lầu chỉ có hai người, cho nên có rất nhiều tên không biết sự thật bên trong như con thiêu thân lao đầu vào lửa xông tới muốn g.i.ế.c bọn họ để làm giảm nhân số, cuối cùng đều bị g.i.ế.c ngược lại.

Nếu lúc này có người ở đây, có thể nhìn thấy m.á.u b.ắ.n tung tóe hai bên vách tường hành lang trắng tinh, trên mặt đất còn có t.h.i t.h.ể và tay chân đứt đoạn. Địa ngục nhân gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

"Phanh bang! Phanh!"

Đột nhiên, chỗ ngoặt ở cửa cầu thang hành lang ngắn truyền đến âm thanh hai người đang đánh nhau. Hai phục vụ ở chỗ này cảnh giác liếc nhìn nhau, giám đốc mệnh lệnh nói: "Cậu đi xem thử."

Người phục vụ có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự uy h.i.ế.p của giám đốc, cũng chỉ có thể cẩn thận dịch người qua muốn xem xét. Còn giám đốc lại giống như một tên trộm gà lén lút đi đến chỗ ngoặt, sợ có người đánh lén.

Nhưng khi hắn ta vừa đi đến chỗ ngoặt, còn chưa kịp phản ứng, phía sau cổ đã bị một sức mạnh cực lớn đánh vào, trong khoảng thời gian ngắn hai mắt lờ đờ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tạ Kha Kha đỡ lấy thân thể của tên giám đốc, không để hắn ta ngã xuống phát ra âm thanh.

Bên kia, người phục vụ nghi hoặc quan sát chỗ ngoặt hành lang không có một bóng người, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đi trở về: "Giám đốc, không có việc gì…"

Lại là một thủ đoạn tương tự.

Người đàn ông còn chưa kịp nói xong đã đi theo vết xe đổ của giám đốc.

Sau khi xác định xung quanh tạm thời không có người nào khác, Tạ Kha Kha nhanh chóng dùng di động chụp lại bản vẽ mặt phẳng của quán ăn trên bức tường, sau đó rón ra rón rén rời đi, trở lại WC nữ.

"Thế nào? Bên kia có mấy người? Có lấy được bản vẽ vào tay không?" Tô Dung nhanh chóng hỏi một hơi.

Bởi vì sợ bị một lưới bắt hết, cho nên sau khi cô và Lý Chí phát ra âm thanh nhỏ, lập tức liền bỏ chạy, hoàn toàn không dám dừng lại quan sát xem có bao nhiêu người đến. Tác dụng của bọn họ cũng chỉ là dương đông kích tây, hấp dẫn đi một phần chiến lực giúp Tạ Kha Kha, cho cậu ta không gian nhất định để thở d ốc.

"Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi!" Tạ Kha Kha đắc ý lắc lắc di động: "Nhưng lại có chút kỳ lạ, bên đó tổng cộng chỉ có hai người."

Tô Dung trầm ngâm không nói, nhanh chóng đến ra kết luận: "Không có khả năng chỉ có hai người, có lẽ những người khác đang trốn trong ghế lô."

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy có chút may mắn. Cũng may khi Tạ Kha Kha đánh người ngất xỉu cũng không tạo ra tiếng động. Nếu lỡ như dẫn người trong ghế lô ra, có lẽ bọn họ thật sự ăn không hết được.

"Mặc kệ những người đó, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi." Không hề rối rắm, cô chuyển ánh mắt về phía ảnh chụp trên di động: "Vị trí của phòng radio… Ở ngay phía dưới WC."

Như thế càng thuận tiện hơn rất nhiều, không cần phải đi ngang qua một hành lang nguy cơ bốn phía để đến một căn phòng không thể xác định có người hay không. Ba người không hẹn mà cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tạ Kha Kha đưa ra vấn đề mấu chốt quan trọng nhất hiện tại: "Vậy chúng ta phải đi xuống như thế nào?"



Tô Dung nhìn xung quanh WC một vòng, nhanh chóng tìm được một cái ô vuông thông gió được bao lưới trên trần nhà. WC và phòng radio cùng một vị trí, nói cách khác đi theo lỗ thông gió đi đến phòng radio, không thể nghi ngờ chính là việc vô cùng thuận lợi với họ.

"Tạ Kha Kha, mở cái lưới này ra đi."

Nghe vậy, Tạ Kha Kha nghe lời đi đến gần, dẫm lên chồng ghế dựa chồng lên nhau, đôi tay dùng sức, dựa vào sức lực trâu bò của mình trực tiếp nhấc tấm lưới thông gió lên.

Lỗ thông gió không lớn, miễn cưỡng cũng có thể cho phép một người bò vào. Tạ Kha Kha sảng khoái đứng ra nói: "Tôi đi đầu tiên, hai người đi theo phía sau tôi."

Nói xong cậu ta chống tay bò lên lỗ thông gió, Tô Dung theo sát phía sau, cuối cùng là Lý Chí.

Đẩy tấm gỗ chặn trên lỗ thông gió ra, ba người lần lượt bò ra theo thứ tự. Tô Dung nhìn chung quanh phòng radio một vòng, ngoài ý muốn nhướng mày.

Ngoài dự đoán chính là, trong phòng radio không có một bóng người, cũng không hề có tín đồ tà giáo mà họ đã dự đoán. Tuy nhưng nghĩ lại cũng đúng, bọn chúng không thể cứ luôn ở lại nơi này, chẳng lẽ lại chờ đến khi người của chính phủ phát hiện để xong đời sao?

Ngoại trừ các máy móc theo dõi và bàn ghế cũng không còn thứ gì khác. Bên trái có một cánh cửa sổ, bên ngoài là đường lớn ngựa xe như nước. Bên phải là một cánh cửa trượt màu đỏ sậm.

Lý Chí nhìn cánh cửa màu đỏ sậm đang đóng kín, kích động hỏi: "Có phải chỉ cần đi ra khỏi nơi này chúng ta sẽ an toàn không?"

Nói xong một tay liền đẩy cửa ra.

"Không, không nhất định là như vậy." Tay Tô Dung hơi dùng sức, kéo Lý Chí trở về, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Không chừng ‘Nó’ đang ở trong cửa chờ chúng ta chui đầu vào lưới thì sao?"

Từ ‘Nó’ trong ngữ cảnh này, chỉ có thể là chỉ sự tồn tại không thể lý giải của vị kia. Sắc mặt Lý Chí lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn cánh cửa màu đỏ đang đóng kín: "Tô Dung, có phải cậu đang nói đùa không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 54: Chương 54



Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng cậu ta cũng không dám tùy tiện mở cửa nữa.

Tô Dung không trả lời cậu ta, đánh giá căn phòng này từ trên xuống dưới. Ngọn đèn dây tóc liên tục chiếu sáng căn phòng này, ánh sáng tái nhợt khiến mắt người ta có chút đau đớn.

Màn hình giám sát được đặt sát bức tường, lóe lên ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Màn hình lớn giám sát tầng một và tầng hai hiện lên vô cùng rõ ràng, tầng một là cảnh tượng ăn uống vô cùng náo nhiệt hoàn toàn đối lập với cảnh tượng m.á.u me thảm khốc ở tầng hai. Microphone dùng để phát thanh được cắm ở bên cạnh, dường như tất cả đều không có vấn đề gì.

Tạ Kha Kha đến bên cạnh Tô Dung, làm động tác ‘suỵt’ với Lý Chí đang muốn hỏi gì đó, tranh thủ không gian cho nữ sinh suy nghĩ.

Không bao lâu sau, Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu. Tạ Kha Kha lập tức trông mong hỏi: "Cậu nghĩ ra gì rồi sao?"

"Không gian này không có tín hiệu." Tô Dung nhếch khóe miệng, "Chưa tính đến việc camera có thể giám sát tình hình ở tầng hai, dù sao cũng ở cùng một không gian. Nhưng dựa vào cái gì nó có thể giám sát cả tầng một chứ? Phải biết rằng hiện tại ngay cả điện thoại chúng ta cũng không thể gọi được!"

Một câu lập tức bừng tỉnh người trong mộng!

Tạ Kha Kha và Lý Chí rừng lớn đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ: Trăm miệng một lời hô: "Cho nên căn phòng radio này cũng có vấn đề!"

Tô Dung gật đầu, nói một câu đánh vào trọng tâm: "Hoặc là chúng ta đến nhầm nơi, hoặc là tất cả những gì chúng ta thấy hiện tại đều là giả."

Không có khả năng đi nhầm chỗ, WC và phòng radio vốn có vị trí trên dưới liên quan với nhau, từ lỗ thông gió đến đây chỉ có một con đường, hoàn toàn không thể đi nhầm.

Như vậy cũng chỉ có thể chứng minh, nơi này thật ra toàn là ảo cảnh.

"Vậy chúng ta phải làm sao để tìm được căn phòng chính xác?" Lý Chí chau mày, vò loạn đầu tóc. Đã đi đến nơi này, cuối cùng lại phát hiện bọn họ không thể đi ra được, thật sự khiến người ta nổi giận.

Về điều này Tô Dung cũng không biết, nhưng theo những gì cô nhìn thấy, nơi đây thật sự là ảo cảnh, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy đều là giả.

Điều này hiển nhiên liên quan đến điểm mù kiến thức của cô, vốn dĩ trong thế giới kia cô đã gặp không ít tội phạm, tuy rằng cũng có những người làm một số việc phi khoa học, nhưng dù nói như thế nào thế giới kia cũng theo chủ nghĩa duy vật, không hề tồn tại chỗ nào thật sự không có khoa học.

Tô Dung đã quá quen thuộc với khoa học kỹ thuật thật sự không biết giải quyết những việc thần kỳ như vậy.

Suy nghĩ một chút cô vẫn nói: "Trước mắt cứ tìm kiếm xem đã, cũng không thể cứ ngồi chờ chết. Nhìn thử xem có cơ quan hay đồ vật linh tinh gì đó không."

Nhưng bọn họ tìm vài phút cũng không phát hiện ra điều gì, nơi này thật sự giống như một căn phòng radio bình thường.

Trong màn hình giám sát, tình hình ở tầng hai ngày càng nghiêm trọng hơn. Không ít người vốn dĩ ban đầu chỉ co đầu rụt cổ trốn trong ghế lô nhưng vì thời gian hạn chế nên cũng bắt đầu kết bạn đi ra ngoài, càn quét các ghế lô, như phát điên gặp người liền giết. Toàn bộ tầng hai đã biến thành thiên đường g.i.ế.c chóc.

Một bên, Tạ Kha Kha tìm kiếm nửa ngày mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức chớp chớp đôi mắt chua xót: "Căn phòng này thật sự là giả sao? Có thứ gì có thể luôn ảnh hưởng đến chúng ta chứ? Tôi tìm kiếm quá mệt mỏi."

Trán Lý Chí cũng đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình giám sát một chút, khó chịu xoa xoa đôi mắt: "Đúng vậy, có thể chúng ta đã phán đoán sai rồi hay không? Nếu không thì để tôi lên tìm lớp trưởng hỏi thử xem sao, cậu ấy luôn luôn rất thông minh."

Vẫn luôn không có manh mối, Tô Dung cũng khó tránh khỏi cảm thấy nhục trí, nghi ngờ có phải mình đã nghĩ sai hướng hay không. Cô cũng xoa xoa đôi mắt có chút đau đớn của mình: "Có lẽ…"

Lời còn chưa nói xong, động tác trên tay cô đột nhiên dừng lại: "… Từ từ, dường như tôi đã hiểu rõ gì đó rồi!"

Không chờ hai người dò hỏi, cô đột nhiên đứng lên, bước một bước dài đến chốt đèn cạnh cửa sổ nhấn "Tạch" mở chốt lên.

Đèn dây tóc lập tức tắt theo động tác của cô, ngay cả màn hình giám sát ở tầng một cũng tắt theo. Lý Chí kinh ngạc hô lên: "Hình ảnh giám sát ở tầng hai thay đổi rồi!"

Quả nhiên, hành lang tầng hai vốn tràn ngập dấu vết bị tàn phá cũng trở nên yên tĩnh lại, vết m.á.u tươi tung tóe trên bức tường và tất cả các t.h.i t.h.ể rơi đầy đất đều biến mất. Những người đã rời khỏi ghế lô do g.i.ế.c người đều yên tĩnh ngồi trong một góc, cũng không hề xuất hiện cảnh tượng như địa ngục nhân gian vừa rồi.

Giây tiếp theo Tạ Kha Kha cũng sợ hãi kêu lên: "Hai người mau nhìn vị trí của cửa sổ kìa!"

Nghe thấy cậu ta nói, Tô Dung giương mắt vừa thấy, vị trí của cánh cửa đẩy màu đỏ sậm lúc nãy đã biến thành cánh cửa sát đất dạng trượt. Mà vị trí của cánh cửa sổ lúc nãy đã biến thành cửa cách âm màu xanh lá cây.

"Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?" Lý Chí sợ hãi hỏi.

Tô Dung lời ít ý nhiều nói: "Cái đèn này có vấn đề, những ảo cảnh đó có lẽ là do nó tạo ra."

Là lời nói của Tạ Kha Kha đã đánh thức cô, những hình ảnh bọn họ nhìn thấy chắc chắn là giả, nhất định bọn họ đã bị thứ gì đó ảnh hưởng. Mà thứ bọn họ vẫn luôn tiếp xúc, trừ không khí và mặt đất ở căn phòng này, cũng chỉ còn lại bóng đèn dây tóc chói mắt đó thôi.

Hơn nữa ba người không hẹn mà cùng có cảm giác đôi mắt khô rát nhức mỏi, điều này đã bị Tô Dung cẩn thận bắt được, đây cũng chính là căn cứ mấu chốt cho sự phán đoán của cô.

"Này! Nếu vừa rồi chúng ta mở cánh cửa đó ra…" Lý Chí hoảng sợ nhìn về phía cửa sổ hiện tại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cái c.h.ế.t của ủy viên sinh hoạt vẫn còn ngay trước mắt, nếu cậu ta rời khỏi từ cánh cửa đỏ, tất nhiên sẽ bước vào vết xe đổ của ủy viên sinh hoạt. Cũng may Tô Dung đã kịp thời ngăn cản cậu ta, nếu không có lẽ cái mạng nhỏ này của cậu ta đã sớm bỏ lại chỗ này rồi!

Không để ý đến ánh mắt cảm kích của ủy viên ban thể thao cao lớn thô kệch, Tô Dung không hề do dự đi đến cánh cửa màu xanh.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 55: Chương 55



Tạ Kha Kha đi trước một bước đến gần cô, giống như một đứa con trẻ của địa chủ tươi cười hớn hở đầy ngốc nghếch nói: "Tôi muốn mở cửa trước! Đây chính là thời khắc vinh quang khó mà có được, đương nhiên phải do tôi, một điều tra viên lợi hại gánh vác!"

Vẻ mặt Tô Dung khẽ thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Với sự thông minh của cô đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương vì sợ cô gặp nguy hiểm, nên mới có thể đi trước một bước muốn tự mình mở cửa.

Tạ Kha Kha lại không chú ý đến phản ứng của cô, nhanh chóng mở cửa ra. Trong nháy mắt, tiếng người nói cười ồn ào, cái nóng và mùi thơm của cơm ở bên ngoài ập vào mặt họ, phảng phất như từ địa ngục trở về nhân gian.

Tô Dung đi đến bên cạnh cậu ta, hiếm có thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô biết bọn họ đã được an toàn. Lý Chí càng vui mừng như điên, hai mắt phiếm hồng, gần như sắp khóc: "Ông trời ơi! Cuối cùng chúng ta cũng thoát rồi!"

Tạ Kha Kha cũng mang biểu tình kích động, trong ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy niềm vui khi sống sót sau tai nạn: "Tô Dung, cậu thật sự quá…"

Nam sinh còn chưa nói xong lời cảm kích, đã bị Tô Dung ngăn lại. Cô lấy di động ra, bình tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát: "Alo? Là 110 sao?"

Có trường hợp ba người thành công thoát ra, những người còn lại cũng nhanh chóng được cứu thoát. Cách duy nhất để tiến vào không gian ở tầng hai một lần nữa chính là đi theo đường cũ vào ống thông gió trong phòng radio, Cục Cảnh Sát thành lập một tiểu đội điều tra đặc biệt mang theo các điều tra viên, nhanh chóng dùng một kỹ thuật nội bộ không biết tên phá hủy không gian này.

Mọi người được cứu ra lập tức gào khóc thảm thiết, dường như muốn mang sự sợ hãi trong nửa tiếng qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.

Vì điều tra tình hình, hai mươi bảy người còn sống cùng nhau lên xe cảnh sát, bị mang về Cục Cảnh Sát.

"Cảm ơn ba người đã cống hiến vì nhân dân" Cục Cảnh Sát, sở trưởng Cục Cảnh Sát nói với ba người Tô Dung: "Quá trình chạy thoát của ba người rất có ý nghĩa giáo dục với những dân chúng bình thường, xin hỏi ba người sẽ không phiền nếu chúng tôi xem lại quá trình trốn thoát của mọi người chứ?"

"Đương nhiên không…" Tạ Kha Kha vừa muốn nói chuyện, đã bị Tô Dung dùng khuỷu tay cắt ngang. Cô ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái.

Dưới ánh mắt ủy khuất của Tạ Kha Kha, Tô Dung bình tĩnh và lịch sự từ chối: "Những tín đồ tà giáo bất tử đó, nếu ngài tiết lộ phương pháp chạy thoát của chúng tôi, chẳng phải là cho bọn chúng cơ hội để lần sau tiến bộ hơn sao? Huống chi làm như vậy có khả năng sẽ khiến thân phận của chúng tôi bị bại lộ, những tên không c.h.ế.t đó chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù, như vậy chẳng phải là đặt chúng tôi vào nguy hiểm sao?"

Là một trinh thám, cô càng hiểu rõ hơn ai hết tai họa ngầm của việc được tâng bốc và khen ngợi. Cho dù kẻ phạm tội đã chết, cũng có khả năng sẽ bị người thân của bọn họ trả thù, huống chi bọn họ còn chưa chết?

"Xin lỗi, là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn." Trong lúc nhất thời vị cảnh sát có chút ngại ngùng, đây cũng là lần đầu tiên cảnh sát này gặp được trường hợp người dân có thể chạy thoát khỏi âm mưu của tà giáo phản động, thật sự quá mức kích động.

Nhưng cũng như những lời Tô Dung nói, chuyện này rất dễ dàng khiến bọn họ gặp nguy hiểm, ít nhất phải chờ đến khi một lưới bắt hết dám tín đồ tà giáo này rồi lại nói.

"Báo cáo! Sở trường, chúng tôi phát hiện một ít đồ vật!" Một cảnh sát hô lên ở cửa.

Ba người Tô Dung lập tức thức thời rời đi, sau đó lập tức bị đám người lớp trưởng bao vây bên trong. Lý Thiến Nguyệt đã khóc được một lúc, hiện tại đôi mắt vẫn còn hồng hồng: "Tô Dung, cũng may các cậu đã nghĩ được cách thoát ra ngoài, nếu không nói không chừng chúng ta sẽ thật sự c.h.ế.t ở chỗ đó!"

Những người khác cũng vô cùng kích động nói lời cảm ơn, nói không hề khoa trương chút nào, ba người Tô Dung thật sự đã cứu mạng phần lớn bọn họ, dù sao cuối cùng cũng chỉ có mười ba người được sống sót.

Không bao lâu sau, sở trường và cánh sát trẻ tuổi đột nhiên đi ra, trong tay cầm một cây bút ghi âm có cắm USB: "Tôi nghĩ mọi người cần phải nghe về đồ vật này một chút, đây chính là vật được phát hiện trong phòng radio, nó đã được cài đặt sẽ tự động truyền tin trong vòng nửa tiếng."

Thấy mọi người yên tĩnh lãi, ông nhấn xuống nút phát.

Giọng nói của tín đồ tà giáo lúc trước lập tức vang lên trong bút ghi âm: "Thời hạn nửa tiếng đã đến, để ta đoán xem các người đã g.i.ế.c c.h.ế.t ba mươi người chưa? Bất quá g.i.ế.c xong hay chưa cũng không liên quan gì cả, bởi vì lúc trước ta chỉ lừa các người mà thôi! Thế nào? Ngạc nhiên không? Thật ra tất cả mọi người ở đây đều phải chết, cố gắng hưởng thụ chút sinh mệnh cuối cùng của các người đi! "Ngài ấy" chắc chắn cũng sẽ hưởng thụ mùi vị thơm ngon này thật tốt!"



Ghi âm này vừa mở lên đã khiến sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên khó coi, dựa theo những lời trong ghi âm, nếu không có mấy người Tô Dung tìm được đường thoát, như vậy cho dù bọn họ có g.i.ế.c c.h.ế.t ba mươi người, cũng vẫn phải chết.

Hy vọng tan biến, thay đổi rất nhanh, mọi người cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó bọn họ sẽ tuyệt vọng như thế nào.

"Anh Tạ, anh Lý, chị Tô, lần này thật sự rất cảm ơn mọi người." Cuối cũng lớp trưởng vẫn là người đầu tiên đứng ra lớn tiếng nói cảm ơn. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, những người khác cũng nhanh chóng bày tỏ sự biết ơn.

Không ít người hy vọng có thể dùng tiền để bày tỏ sự cảm ơn, không phải bọn họ không có thành ý, chủ yếu là vì đây chính là cách duy nhất để tất cả mọi người có thể cảm ơn bọn họ.

Bé ngoan Lý Chí và phú nhị đại Tạ Kha Kha muốn từ chối, nhưng lại bị Tô Dung ngăn cản. Cô thoải mái hào phóng gật gđầu: "Được đấy, vậy mọi người cứ tự mình bàn bạc phần của mình đi."

Khác với học sinh chưa ra ngoài xã hội Tô Dung là một trinh thám, từ trước đến nay cô làm việc đều do khách hàng trả tiền. Hiện tại lại cứu được nhiều người như vậy, không có đạo lý không lấy một xu.

Thấy Lý Chí có chút không đồng tình nhìn cô, Tô Dung liếc mắt nhìn thấy biểu cảm "Số tiền này có hay không đều được" của Tạ Kha Kha, lập tức chân thành tẩy não Lý Chí: "Đây không phải việc nhỏ, mà là ơn cứu mạng. Nếu chúng ta không nhận tiền, ngược lại sẽ khiến bọn họ luôn nhớ đến. Cho nên chúng ta nhận tiền rồi, bọn họ mới có thể yên tâm."*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 56: Chương 56



Lúc này hai người bọn họ mới do do dự dự gật đầu.

"Chúng tôi định hùn vốn tặng mọi người mười vạn tệ, số tiền này mọi người tự mình chia ra, ý của mọi người như thế nào?" Sau khi bàn bạc có kết quả, lớp trưởng đứng đầu ra mặt hỏi.

Ba người đương nhiên không có ý kiến, Tạ Kha Kha nhìn Tô Dung, nhún nhún vai, vô cùng kéo thù hận, nói: "Tôi không thiếu tiền, không cần đâu."

Lý Chí khờ khạo gãi gãi đầu: "Dường như tôi cũng không cống hiến được tác dụng gì nhiều, nếu lấy thì cũng rất ngại."

Suy nghĩ một chút, Tô Dung lên tiếng nói: "Lý Chí lấy một vạn, Tạ Kha Kha ba vạn, còn lại là của tôi."

Đây chính là cách phân chia cô cảm thấy tương đối thích hợp.

"Nhưng tôi hoàn toàn không…" Tạ Kha Kha muốn từ chối.

Nhưng Tô Dung hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội: "Cho dù không thiếu tiền cậu cũng phải nhận!"

Tuy rằng Tô Dung rất thiếu tiền, nhưng ở trên phương diện nào đó cô cũng vô cùng có nguyên tắc. Giống như khi hợp tác có được lợi ích, chắc chắn cô sẽ phân chia theo mức độ đóng góp của từng người. Bởi vì bạn sẽ mãi mãi không biết được ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ vì lúc này chiếm một ít lợi ích nhỏ không thuộc về mình mà phải trả giá rất đắt.

Chờ sau khi bọn họ phân chia xong, lớp trưởng mới tò mò hỏi: "Vậy cuối cùng mọi người đã ra ngoài như thế nào vậy? Nhìn dáng vẻ, thì Tô Dung là chủ lực sao?"

Từ sau khi ra khỏi không gian, ba người vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, sau đó tiến vào Cục Cảnh Sát, ba người Tô Dung bị gọi đi. Cho tới tận bây giờ mọi người cũng chỉ biết họ đã tìm được cách thoát ra ngoài, nhưng đối với chi tiết cụ thể lại hoàn toàn không biết gì cả.

Vốn dĩ cậu ta còn cho rằng điều tra viên Tạ Kha Kha với kinh nghiệm thông qua quy tắc quái đàm một lần mới chính là nhân vật mấu chốt giúp bọn họ thoát ra ngoài, thế nhưng hiện tại xem ra, có khả năng Tô Dung mới là người đó.

Tô Dung cũng lười giải thích, miệng lưỡi của lý Chí tương đối ngốc, cùng lắm cũng chỉ có thể hỗ trợ bổ sung một chút, cuối cùng cũng vẫn giống như lúc ở trong văn phòng của sở trưởng, vẫn là Tạ Kha Kha chịu trách nhiệm kể lại chi tiết mọi chuyện một lần nữa.

Hai đồng đội đều đang ở đây, đương nhiên cậu ta không dám khoa trương khoác lác giống như lúc bản thân ở trong quái đàm. Nếu không thể khoác lác, vậy đành phải thành thành thật thật kể lại mọi chuyện một lần. Đương nhiên, chủ yếu chính là nhấn mạnh công sức của Tô Dung. Tạ Kha Kha kiêu ngạo nói: "Các người không biết đâu, Tô Dung thật sự rất lợi hại! Cô ấy quả thực…… Quả thực còn mạnh hơn cả đại lão mà tôi đã gặp trong quái đàm!"

Lý Chí điên cuồng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, Tô Dung thật sự quá trâu bò!"

"Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, cũng chỉ là một nữ sinh mà thôi. Hai người không cần vì Tô Dung xinh đẹp mà liều mạng khen cô ta. Nếu tôi là cô ta, tôi cũng có thể làm được!" Một nam sinh nghe vậy nhịn không được bĩu môi nói.

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Kha Kha lập tức lạnh xuống: "Hả? Nếu không nhờ Tô Dung, có lẽ hiện tại cậu đã sớm xuống địa ngục rồi đấy biết không?"

Lý Chí còn giơ nắm tay lên, thân hình cao lớn thô kệch lúc này có cảm giác càng thêm áp bách: "Cái gì cũng không làm mà dám ở đây nói năng bậy bạ? Hay là cần tôi cho cậu ăn một đ.ấ.m cậu mới trở nên thành thật hơn?"

"Khụ khụ, tiểu Vương cũng chỉ là xấu miệng mà thôi." Lớp trưởng ra mặt hoà giải: "Hai người mau nói xem chị Tô đã làm gì."

Nam sinh được gọi là tiểu Vương cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng trong mắt rõ ràng vẫn không phục.

Sau khi liếc nhìn cậu ta một cái, Tạ Kha Kha lại tiếp tục khen ngợi, nội dung bao gồm việc không giới hạn như Tô Dung đã nhận ra phòng radio chính là vấn đề mấu chốt, dùng trí thông minh lấy được bản vẽ mặt phẳng của quán ăn, tìm được vấn đề ở phòng radio, phá giải ảo ảnh trong ánh đèn, kịp thời báo cảnh sát.

cậu ta kiêu ngạo như tất cả những việc đó là do chính bản thân cậu ta làm, Tô Dung nhìn thấy thì không khỏi buồn cười.

Mọi người nghe thấy thì cảm thán liên tục, căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi. Cho dù là bước nào trong những việc này, bọn họ đều không làm được, hơn nữa một khi không nghĩ ra, kết quả cuối cùng rất có thể là mọi người đều cùng nhau toi mạng.

Cuối cùng ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Dung đều trở nên khiếp sợ và bội phục. Những suy nghĩ và hành động đó thật sự đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, đồng thời cũng khiến các bạn học cấp ba một lần nữa thay đổi nhận thức có cái nhìn mới về một học bá lớn lên có chút xinh đẹp này.

Ngay cả tiểu Vương ban đầu vốn khinh thường Tô Dung, kỳ thị giới tính của cô lúc này cũng không thể không thừa nhận, thật sự là Tô Dung đã có công lao rất lớn. Lúc này cậu ta đứng im lặng ở cuối hàng, không dám tiếp tục khiến mọi người tức giận.

Nhưng Tạ Kha Kha lại không muốn buông tha cho cậu ta, sau khi nói xong hài lòng nhìn biểu cảm kinh ngạc cảm thán của mọi người, đột nhiên chỉ vào cậu ta nói: "Không phải cậu đã nói nếu là cậu thì cậu cũng là được sao? Cậu làm được không?"

"Tôi…" Tiểu Vương không có lời gì để nói, thật ra cậu ta cũng chỉ muốn mạnh miệng khẳng định bản thân một chút, nhưng những người khác cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn biết cậu ta đang khoác lác. Đến lúc đó cậu ta thật sự không thể chịu đựng nổi sự tức giận của quá nhiều người.

Cuối cùng cậu ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nghẹn khuất rời khỏi hiện trường, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng xám xịt.

"Nếu ủy viên vệ sinh không nhảy xuống thì tốt rồi…" Đột nhiên, một học sinh nhỏ giọng nói một câu như vậy.

Trong nháy mắt, bầu không khí vốn dĩ vô cùng náo nhiệt chợt trở nên lạnh lẽo. Nụ cười trên mặt mọi người đều không giữ được nữa, những nam sinh thân thiết với ủy viên vệ sinh lập tức nhịn không được khóc lên.

Đúng vậy, tuy rằng bọn họ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng những người ở trong quán ăn đó thật sự đã c.h.ế.t và sẽ không bao giờ sống lại được.

Một cuộc tụ hội bạn bè tốt đẹp cuối cùng lại biến thành như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 57: Chương 57



"Những tên tín đồ tà giáo đó thật đáng chết!" Lý Chí phẫn nộ nắm chặt nắm tay: "Rõ ràng quái đàm đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ còn phải đối mặt với tín đồ tà giáo."

"Chúng tôi định thành lập một quỹ công ích xã hội, chuyên dùng để giúp đỡ những người bị tổn thương vì hành vi của những tên tà giáo đó." Một người đàn ông thành niên mặc quần áo xa xỉ nói, sau đó thân thiện nói với bọn họ: "Mọi người có thể nói chuyện với phụ huynh của vị bạn học đã c.h.ế.t đó một tiếng, quỹ xã hội của chúng tôi có thể giúp đỡ lo liệu hậu sự."

Lớp trưởng thay mọi người lên tiếng: "Thật sự rất cám ơn ngài! Tôi sẽ nói đúng sự thật cho phụ huynh của cậu ấy."

Sở trường cũng không làm phiền cảnh này, đợi trong chốc lát sau đó mới nói: "Về phần những tín đồ tà giáo đó, chúng tôi sẽ toàn lực bắt giữ. Mọi người đừng nói những việc đã gặp phải hôm nay ra ngoài, để tránh khiến cho tín đồ tà giáo chú ý đến. Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ bọn chúng sẽ không tìm đến mọi người."

Mọi người cùng nhau gật đầu, vừa mới trải qua sự việc chí mạng như vậy, không có ai quý trọng mạng sống của mình hơn bản thân họ.

"Còn về phần ba người." Sở trường nhìn về phía ba người Tô Dung: "Chính phủ cũng sẽ cho mọi người phần thưởng tương ứng, có lẽ không lâu sau mọi người sẽ nhận được tin tức."

Rời khỏi Cục Cảnh Sát, có vài người muốn xin phương thức liên lạc của Tô Dung. Bọn họ đều là người có quyền thế, cũng đều có thể nhìn ra được, Tô Dung thật sự là một người có bản lĩnh. Mới 18 tuổi đã có thể lợi hại như vậy, chắc chắn tương lai sẽ càng khó lường hơn.

Quan trọng nhất chính là, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nhưng đối phương lại có năng lực nhạy bén kinh người, đây gần như chính là điều tra viên trời sinh. Kết bạn với một điều tra viên có phẩm chất ưu tú như vậy, chẳng phải chính là sự đảm bảo tuyệt vời cho sự an toàn của bản thân sao.

Dù sao ở thế giới này, chỉ có điều tra viên mới có thể chống lại "Nó".

"Thường xuyên liên lạc với chúng tôi nhé, nếu có việc thì có thể nói bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ." Mấy người đàn ông trưởng thành mặc tây trang phẳng phiu nở nụ cười đầy mặt vẫy tay tạm biệt Tô Dung, trong đó có một người ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: "Dù sao ân cứu mạng cũng không thể báo đáp hết bằng số tiền đó."

Nói xong bọn họ từng người ngồi lên chiếc xe Porsche / Cayenne / BMW của mình, tiêu sái rời đi.

Những người không quen biết đều rời đi, các bạn học trong lớp mới vây quanh đến đây. Hâm mộ nhìn Tô Dung. Bọn họ đều hiểu rõ, những người vừa rồi thêm phương thức liên lạc của Tô Dung chắc chắn không phải người đơn giản. Rõ ràng mọi người đều học cùng lớp, hiện tại Tô Dung đã một bước lên trời, dễ dàng vượt qua khoảng cách giai cấp, bọn họ lại chỉ có thể từng bước làm một sinh viên bình thường.

Lý Thiến Nguyệt vừa cảm kích vừa mang tâm trạng phức tạp nói: "Tô Dung, hôm nay cậu thật sự quá lợi hại. Nếu không phải nhờ cậu, có lẽ chúng ta đều c.h.ế.t ở chỗ này rồi."

Ở trong trí nhớ của cô ấy, tuy rằng trong việc học tập Tô Dung tương đối thông minh, nhưng cô ấy cũng không thua kém quá nhiều. Nhưng không ngờ trong những lúc nguy hiểm, đối phương lại lợi hại hơn những gì cô ấy tưởng tượng rất nhiều. Một Tô Dung như vậy khiến Lý Thiến Nguyệt cảm thấy hết sức xa lạ, tuy rằng vốn dĩ quan hệ giữa cô ấy và Tô Dung cũng không quá tốt.

Các bạn học khác trong lớp cũng gật đầu theo, mồm năm miệng mười tán thưởng. Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy Tô Dung không xứng với Tạ Kha Kha, nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên vẫn là Tô Dung lợi hại hơn một chút.

Tô Dung xác định bản thân đã cho bọn họ một ấn tượng mới, cũng không ở lại lâu, sau khi tạm biệt mọi người liên xoay người rời đi. Tạ Kha Kha còn nhiệt tình muốn đưa cô về nhà, tuy nhiên đã bị Tô Dung lịch sự từ chối. Cô muốn tránh tất cả những khả năng khiến người khác hiểu lầm, cô cũng không có ý định yêu đương với một nam sinh nhỏ tuổi hơn mình.

Sau khi về đến nhà, lúc này Tô Dung mới hoàn toàn thả lỏng. Khi ở bên ngoài cô không hề biểu hiện một chút nào, nhưng trên thực tế cả thể xác và tinh thần của cô đều vô cùng mệt mỏi.

Vốn dĩ là một trinh thám luôn hợp tác cùng cảnh sát, khi đối mặt với những tội phạm cực kỳ hung ác, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải những mối nguy hiểm bất ngờ. Nhưng cho dù là loại tình huống nào, trong lòng cô vẫn có sự chuẩn bị trước. Dù sao cũng đã nhúng tay vào án tử, cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người khác trả thù.

Nhưng ở thế giới này, cho dù cô chưa từng làm gì, cũng sẽ có vô số nguy hiểm rình rập cô.

Quy tắc quái đàm ngẫu nhiên kéo người vào, tín đồ tà giáo hoạt động khắp nơi…Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, những mối nguy hiểm này cứ lần lượt kéo đến không hề báo trước. Cho dù Tô Dung đã sớm có thói quen sống trong sự nguy hiểm, cũng có cảm giác bản thân không thể chịu đựng được.

"Cũng may vẫn còn nghỉ hè, mình mãi mãi yêu mùa hè!" Tô Dung thở dài một tiếng. Sau khi khai giảng Đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều việc, lỡ như lại bị kéo vào quy tắc quái đàm, có khả năng cô sẽ không hề có thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hy vọng trong khoảng thời gian ngắn đừng tiến vào quái đàm, cô cảm thấy với trạng thái tinh thần hiện tại của mình, có khả năng vừa vào quái đàm, liền sẽ bị "Nó" mê hoặc. Ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày rồi lại nói.

Ngủ một giấc đến tận hừng đông ngày hôm sau, trước sau Tô Dung nhận được hai tin nhắn. Tin nhắn thứ nhất là khen thưởng của Cục Cảnh Sát, khen thưởng mỗi người bọn họ năm vạn, cũng coi như thù lao không tệ.

Còn một tin nhắn khác, Tô Dung đã nhận được vào buổi tối ngày hôm sau. Là sở trưởng Cục Cảnh Sát tự mình gửi tin nhắn cho cô.

"Tô Dung, cô có từng nghĩ đến việc trở thành một điều tra viên chưa?"

---

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Dung cau mày, lập tức cảm thấy có hứng thú: "Trở thành điều tra viên? Không phải chỉ khi bị "Nó" lựa chọn tiến vào quái đàm, thông qua thành công mới có thể trở thành điều tra viên sao?"

Đây cũng là một trong ít nguyên nhân vì sao địa vị của điều tra viên lại cao như thế, người người đều bon chen vào, số người còn ít như vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 58: Chương 58



Dân số trái đất nhiều như thế, người bị lựa chọn chỉ là số ít. Còn người có thể thuận lợi thông qua, càng là ít càng thêm ít.

Khoảng nửa tiếng sau sở trưởng mới trả lời: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi có biện pháp để ‘Nó’ chọn cô. Còn việc có thể thành công thông qua quái đàm hay không chính là việc của cô."

Hoa Hạ là một quốc gia có dân số đông, cho nên không hề thiếu điều tra viên, đạo cụ lấy ra từ thế giới quái đàm cũng không ít. Trong đó có một loại có thể đánh dấu một người, khiến người đó tiến vào quái đàm trong thời gian một tuần.

Nhưng trên thực tế đạo cụ này rất ít khi dùng đến, bởi vì thế giới quái đàm nguy hiểm bốn phía, nếu là người có năng lực, cũng sẽ không ngốc đến mức vì chút lợi ích này mà đặt cả quãng đời còn lại của mình vào giữa nguy hiểm. Những người không hiểu rõ sự nguy hiểm của quái đàm, ngay từ đầu đã không có năng lực tiếp cận với đạo cụ này, chính phủ cũng chỉ muốn đảm bảo an toàn cho người bình thường.

"Những người được đạo cụ này mang đến quái đàm sẽ c.h.ế.t sao?" Tô Dung hỏi một vấn đề mấu chốt.

Sở trưởng nhanh chóng trả lời: "Sẽ chết, đó là một quái đàm chân chính, đương nhiên sẽ c.h.ế.t người. Tuy nhiên cô sẽ trải qua một quái đàm chỉ có một người, ít nhất không cần lo lắng bị đồng đội hãm hại."

Điều đáng nói chính là, tất nhiên "Nó" rất nguy hiểm, nhưng có đôi khi cũng không thể xem thường đồng đội được. Giống như quái đàm lần trước Tô Dung đã vượt qua, tuy rằng Hoàng Đào cũng không cố ý, nhưng nếu cô không nhìn thấy quy tắc sai, có lẽ cô đã bị hố c.h.ế.t rồi.

Thật ra mà nói, nếu không phải bởi vì bản thân đã sớm là điều tra viên, Tô Dung chắc chắn sẽ từ chối cơ hội này. Nghèo còn có thể tự mình kiếm tiền làm giàu, nhưng nếu bị ‘Nó’ lựa chọn, đó chính là dù có tiền cũng chưa chắc còn mạng để dùng.

Thế nhưng hiện tại cô đã là điều tra viên, như vậy đây cũng là một cơ hội tốt. Dù sao ‘Quái đàm Siêu Thị An Vui" cũng không tiện nói cho người khác biết, nếu có một cơ hội để danh chính ngôn thuận đăng ký thân phận điều tra viên, vậy cũng chưa chắc là không thể. Dù sao lợi ích của thân phận này thật sự rất lớn, Tô Dung vô cùng động lòng.

"Nếu tôi đồng ý, có cần giống những điều tra viên bình thường khác, phải kể lại một lần tất cả những việc đã trải qua trong quái đàm không?" Vì tránh việc bại lộ thân phận nếu bản thân lại tiêu diệt nguồn ô nhiễm một lần nữa, Tô Dung cẩn thận hỏi một câu.

Nhìn thấy cô đã động tâm, sở trưởng lập tức nói với cô: "Đương nhiên không cần, dù sao những việc mà nhóm điều tra viên đã trải qua thật sự không có cách nào gặp lại một lần nữa, hoàn toàn không thể tham khảo. Vốn dĩ yêu cầu kể lại cũng chỉ vì phòng ngừa kẻ giả mạo mà thôi, sau khi cô bị đạo cụ đánh dấu tất nhiên sẽ tiến vào thế giới quái đàm, đương nhiên cũng không cần nghiệm chứng. Chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi có thể ngay lập tức đăng ký thân phận điều tra viên cho cô."

Tô Dung nhắm mắt, gõ chữ trả lời: "Tôi đồng ý."

Sau khi cô đồng ý, không bao lâu liền có người kết bạn với cô. Tên gọi là "Một con u linh", ảnh đại diện là một vu nữ đội mũ mèo rất đáng yêu.

Tin nhắn được gửi chính là: "Người của cục điều tra quái đàm".

Tô Dung đã từng tiếp xúc với "Cục điều tra quái đàm", lúc trước bọn họ đã gióng trống khua chiêng mời chào "Cà phê", tuy nhiên trước sau Tô Dung chưa từng đáp lại. Không ngờ cuối cùng lại lấy cách thức này để gia nhập, sự dây dưa này cũng có chút đạo lý.

Điều tra viên bình thường không giống nhau, cơ quan thần bí mà mọi người muốn gia nhập nhất, cũng chính là "Cục điều tra quái đàm" - cơ quan cao cấp nhất, muốn trở thành một điều tra viên tinh anh, chỉ có hai cách.

Hoặc là cần tiêu diệt nguồn ô nhiễm giống như Tô Dung, có được danh hiệu chuyên nghiệp của quái đàm. Hoặc là sống sót rời khỏi Quy tắc quái đàm cố đinh, sau đó tiếp nhận khảo nghiệm để trở thành điều tra viên tinh anh.

Tóm lại để có thể trở thành điều tra viên tinh anh là rất khó khăn, Tô Dung nhìn vài lần, sau đó nhấn đồng ý.

Dường như "Một con u linh" vẫn luôn chơi di động, cô vừa đồng ý liền gửi tin nhắn cho cô: "Nữ sĩ Tô Dung có số căn cước là 1xxxxxxxxxxxxxxxxx đúng không?"

"Đúng vậy."

"Xác nhận lại một chút, cô thật sự đồng ý bị đạo cụ quái đàm đánh dấu để tiến vào quy tắc quái đàm một người sao, hơn nữa cho dù có sống sót ra ngoài, sau này vẫn phải tiếp tục tiến vào thế giới quái đàm? Nếu không thông qua, thì sẽ chết."

"Đúng vậy."

"Một con u linh" tự nhận đã nói rõ ràng mọi chuyện, thấy cô đồng ý không chút do dự, vì thế trực tiếp gửi một đường link liên kết đến.

Có kèm theo dòng giải thích phía sau: "Nhấn vào, sau đó lựa chọn ‘Đúng’ là được. Trong một tuần sau khi chọn xong, cô sẽ tiến vào quy tắc quái đàm một người, mong cô hãy chuẩn bị sẵn sàng trước."

"Được"

Trả lời xong, phía đối diện cũng không nói gì nữa.

Tô Dung suy nghĩ tình hình trước mắt của mình, không cần phải dặn dò người nhà hay bạn bè, cũng không có yêu cầu tiền hay ân nghĩa, cả người nhẹ nhàng không có việc gì vướng bận, không có khoảng thời gian nào thích hợp để tiến vào quái đàm hơn hiện tại.

Đến lúc này, trên mặt cô lộ ra nụ cười nhạt, dứt khoát nhấn vào đường link liên kết đó.

Sau khi nhấn vào, toàn bộ màn hình điện thoại đều trở nên đỏ sậm sáng lập lòe như bị nhiễm virus. Qua ba giây, màn hình hoàn toàn biến thành màu đen. Một hàng chữ màu trắng xuất hiện giữa màn hình ——

"Xin hỏi có phải hiện tại bạn cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán, muốn trải nghiệm một cuộc sống rực rỡ hơn không?"

Phía dưới là hai nút "Đúng" và "Không".

Tuy nhiên điều đáng nhắc đến chính là, nút "Không" có màu đỏ chói mắt như máu, vừa nhìn liền cảm thấy có một loại cảm giác bất thường.

Tô dung cau mày, quyết đoán nhấn vào nút "Đúng".

Giây tiếp theo, câu hỏi trên màn hình biến mất, những dòng chữ nghệ thuật to lớn tràn đầy màu sắc xuất hiện——

"Chúc mừng bạn đã mở ra cuộc sống rực rỡ!"

Trong pháo hoa đỏ được b.ắ.n tung tóe, Tô Dung chú ý đến bên dưới góc phải màn hình, có một dòng chữ cực kỳ khó thấy—— "Cuộc sống rực rỡ, m.á.u tươi đúc thành."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 59: Chương 59



Chỉ một lát sau, tất cả đều biến mất, giao diện điện thoại di động lại trở thành màn hình mà Tô Dung quen thuộc, dường như tất cả những việc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung lại gửi một tin nhắn cho "Một con u linh": "Nếu chọn ‘Không’ thì sẽ thế nào?"

"Cô rất nhạy bén." Bên kia trả lời: "Lựa chọn ‘Không’ sẽ c.h.ế.t ngay lập tức."

Quả nhiên chính là như thế, sở dĩ ‘Không’ có màu đỏ, thật ra là do Nhắc nhở ô nhiễm đã nhắc nhở cô.

"Vì sao lúc trước lại không nói?" Tô Dung nhịn không được hỏi.

"Một con u linh": "Nếu nhấn vào liên kết này thì chỉ có thể lựa chọn. Sau khi tôi nói cần chọn chính xác ‘ Đúng ’, nếu có người tự cho là thông minh một hai muốn chọn "Không", rõ ràng người đó hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Một khi đã như vậy, so với việc để người đó c.h.ế.t trong quái đàm cung cấp năng lượng cho ‘Nó’, không bằng trực tiếp c.h.ế.t ở chỗ này."

Lý do nhìn qua thì lãnh khốc vô tình này đã được Tô Dung đồng ý: "Cách làm này rất chính xác."

Nhìn thấy câu trả lời của cô "Một con u linh" không nhịn được có chút cảm giác thưởng thức với Tô Dung: "Chúc cô thành công."

Mấy ngày kế tiếp, Tô Dung tiếp tục làm bài tập hè của đại học Q. Nguyên chủ đã ghi danh khoa tâm lý, năm đó cô lại ghi danh chuyên ngành pháp luật chuyên nghiệp, cũng đã quen biết cộng sự của mình ở đó.

Khi cô học năm nhất cộng sự đã học đến năm tư, là cộng sự của một luật sư cộng sự, cần một người có thể giúp anh lấy được bằng chứng, mà Tô Dung được dạy dỗ xuất chúng đã có cơ duyên xảo hợp trở thành đồng đội của đối phương. Nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, hai người đều đã trở thành luật sư/trinh thám đỉnh cấp, thậm chí còn có được thanh danh cộng sự kim bài trong nghề.

Về phần tâm lý học cô cũng có quan tâm một chút, như tâm lý học tội phạm, nhưng lại không hiểu biết cụ thể. Nguyên chủ cũng không hiểu quá nhiều. Bài tập của các trường đại học hàng đầu không thể giải quyết một cách qua loa cho có, Tô Dung đành dành ra thời gian mấy ngày đến thư viện mượn sách. Việc này phải cảm ơn thân phận điều tra viên, sách cô mượn được đều miễn phí. Trên thực tế, ngay cả học phí chính phủ cũng đã nộp giúp cô, thật sự có rất nhiều lợi ích.

Tuy nhiên hiện tại cô cũng xem như có chút tiền, hiện tại có thể không cần tiết kiệm tiền mà bắt taxi về nhà!

Hôm nay sau khi mượn sách xong, Tô Dung như thường lệ bắt một chiếc taxi về nhà. Ở trên xe, đôi mắt của cô dần dần không thể mở ra được, ngày càng nặng, đầu óc cũng dần dần chìm vào bóng tối.

Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, trời đã tối rồi. Tô Dung mơ mơ màng màng xoa đôi mắt của mình, ngồi thẳng người nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhận ra mình đang ngồi trên vị trí điều khiển.

"Đây là… Sao lại thế này?" Tô Dung nhanh chóng nhìn xung quanh một lần, xung quanh không hề có bất kì ai, ngay cả tài xế hay người đi đường cũng không có, xe đang dừng lại bên cạnh một con đường xa lạ.

Chú ý đến bên cạnh tay lái có một cuốn sổ tay, Tô Dung bừng tỉnh nhận ra điều gì đó, mở sổ tay ra, quả nhiên nhìn thấy quy tắc bên trong.

《 Hướng dẫn tài xế taxi ca đêm Tí Tách》

Chúc mừng ngài trở thành nhân viên của "Công ty xe taxi Tí Tách", trong khi ngài làm việc, hãy hoàn thành tất cả những quy tắc sau đây, nếu không chúng tôi không thể đảm bảo công việc của ngài được an toàn. Chúc ngài làm việc vui vẻ!

Một, sau khi nhận tiền của khách hàng, hãy đưa khách hàng đến nơi mà họ muốn đến, nếu không biết đường, có thể mở hướng dẫn hoặc nhờ khách hàng chỉ đường giúp ngài.

Hai, không được từ chối yêu cầu của khách hàng, một tài xế ưu tú sẽ không để khách hàng cảm thấy không hài lòng.

Ba, sau khi thời gian làm việc bắt đầu, cho dù có bất cứ việc gì cũng không được xuống xe, mãi cho đến khi thời gian kết thúc.

Bốn, thời gian trên đồng hồ đo là chính xác, ngài có thể tin tưởng nó.

Năm, khi hết xăng ngài có thể đến trạm xăng dầu, nhưng mong ngài đừng đến trạm xăng dầu khi trong xe đang có người.

Sáu, khi lái xe có thể quan sát tình huống ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu.

Bảy, nếu khách hàng yêu cầu bật nhạc, có thể thỏa mãn yêu cầu của họ. Nhưng nếu họ yêu cầu mở radio, xin hãy từ chối họ.

Tám, nếu ngài nghe thấy có vị khách hàng nào đó muốn đến nghĩa trang, xin đừng để họ lên xe. Nghiệp vụ của công ty không chịu trách nhiệm đưa khách hàng đến nghĩa trang.

Chín, cho dù đường rất xa, nhưng đều thống nhất nhận 50 tệ quái đàm cho mỗi người khách. Nếu sau khi ca đêm kết thúc không chở được 5 khách hàng, nhận được 250 tệ quái đàm, công ty sẽ coi như bạn không đạt tiêu chuẩn.

Mười, ca đêm bắt đầu từ 12 giờ đêm, kết thúc lúc 5 giờ sáng.

Sau khi đọc xong mười quy tắc này, Tô Dung cố ý xem thời gian, phát hiện bây giờ là 11 giờ 50. Nói cách khác, cô chỉ còn thời gian mười phút để chuẩn bị.

Không suy nghĩ nhiều, cô xuống xe tỉ mỉ quan sát chiếc xe taxi màu xanh lục này, sau đó tìm một nơi đi WC, lúc này mới trở về trên xe xem lại cuốn sổ tay một lần nữa.

Trong tất cả mười quy tắc, lại chỉ có hai quy tắc sai. Điều này khiến Tô Dung rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết

Số lượng quy tắc sai ít không có nghĩa mức độ khó khăn của quái đàm nhỏ, chỉ có thể chứng minh, trong quái đàm này, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống ngoài ý muốn không được đưa vào quy tắc.

Về phần hai quy tắc sai này, cũng khiến Tô dung cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Hai quy tắc được tô đỏ chính là quy tắc số sáu và số bảy.

Trong quy tắc thứ sáu nói khi lái xe có thể quan sát tình huống ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu. cả câu đều bị tô đỏ, việc này chứng minh khi Tô Dung lái xe tuyệt đối không thể nhìn vào gương chiếu hậu. Nhưng khi dừng xe thì sao? Gương chiếu hậu còn có nguy hiểm gì?

So sánh với nhau, thì quy tắc số 7 có ít màu đỏ hơn, chỉ có một câu cuối cùng đỏ tươi như máu—— Xin hãy từ chối họ.

Bản thân của quy tắc này đã tương phản với quy tắc thứ hai, dù sao trong quy tắc thứ hai đã nói không được từ chối hành khách. Nhắc nhở ô nhiễm xem như đã giúp Tô Dung xác định đâu là quy tắc sai trong hai quy tắc này.
 
Back
Top Bottom