Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 30: Chương 30



Đau đớn, sự đau đớn vô tận. Trong sự tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng Triệu Bằng cũng đi đến cái chết.

Ở bên ngoài, Tô Dung mơ hồ nghe được trong miệng bạch tuộc truyền đến âm thanh, đầu lâu bị cắn vang lên tiếng "Rắc rắc", tiếng kêu thảm thiết của Triệu Bằng vang lên, cũng ngày càng nhỏ. Từ trong khe hở, m.á.u tươi không ngừng chảy ra, kết hợp cùng não người màu trắng tạo thành từng đốm.

Nhìn thấy cảnh tượng kh*ng b* này, cô đột nhiên nghĩ đến, tốc độ của bạch tuộc hiển nhiên đã vượt xa bọn họ, cho nên kịch bản chạy ở phía trước sẽ an toàn không thể dùng được. Có lẽ tiếng kêu la của Triệu Bằng đã hấp dẫn bạch tuộc, mới có thể bị tấn công đầu tiên.

"Đừng nhìn, mau chạy đi!" Vương Kiến Quốc thét chói tai đánh thức Tô Thức đang ngây ngốc, cô phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi rời khỏi khu thủy sản, hai người mới dừng lại, thở hổn hển không ngừng.

Siêu thị lúc này cũng yên tĩnh như khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trắng chiếu xuống khiến gương mặt hai người không còn có huyết sắc. Biểu cảm của Vương Kiến Quốc rất khó coi: "Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu hôm nay không thể tìm được cách rời đi, có lẽ chúng ta phải c.h.ế.t ở chỗ này."

"Chúng ta đến đi kho hàng đi." Tô Dung l.i.ế.m đôi môi khô khốc, nói: "Anh còn nhớ tờ giấy chúng ta đã nhìn thấy ở khu thủy sản không?"

"Con trai tiền bạc?" Vương Kiến Quốc hỏi.

Tô dung gật gật đầu: "Chúng ta cần phải có tiền, cái tên con trai tiền bạc này không phải đang áp chỉ gì đó với chúng ta sao? Trong kho hàng chưa chắc đã có dự trữ con trai tiền bạc, nhưng có lẽ cũng có thể giúp chúng ta có cách tìm được con trai tiền bạc từ khu thủy sản."

"Nhưng quy tắc đã nói, nếu không phải nhân viên công tác thì không được vào kho hàng." Trí nhớ của Vương Kiến Quốc rất tốt, nói xong liền có chút chần chờ: "Chẳng lẽ quy tắc này là giả?"

Quy tắc này là màu đen, hiện tại Tô Dung đã tin chuyện mình có thể nhìn thấy những quy tắc sai lầm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ chuyện này.

Cô cau mày: "Chắc chắn chúng ta đã xem nhẹ cái gì đó."

Chỉ có nhân viên công tác mới có thể vào kho hàng, nhưng bọn họ đã tìm kiếm khắp siêu thị, ngoại trừ mấy người bọn họ thì hoàn toàn không có ai tồn tại. Nếu không có nhân viên công tác, chẳng lẽ kho hàng chính là một khu vực cấm sao?

Nhưng rõ ràng không thể có khả năng này, bởi vì hiện tại bọn họ đã bị vây khốn. Mặc kệ nói như thế nào, quy tắc quái đàm cũng phải cho người ta phương pháp ra ngoài, nếu không lúc đầu cứ trực tiếp g.i.ế.c bọn họ không phải tốt hơn sao?

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Dung: "Nhân viên? Em đã biết rồi!"

"Em nghĩ đến cái gì?" Tinh thần Vương Kiến Quốc rung lên, vội vàng hỏi.

Tô Dung lộ ra nụ cười hiếm có, khó lòng kìm nén đi về phía cổng lớn: "Quầy thu ngân! Em đã tìm được quy tắc đầu tiên ở trên ghế, còn có một bộ quần áo của nhân viên!"

Vương Kiến Quốc đi theo phía sau cô lập tức hiểu được ý của Tô Dung: "Ý em là, nếu chúng ta mặc quần áo của nhân viên vào, thì lập tức có thể xem như nhân viên rồi vào kho hàng sao?"

"Em đoán như thế." Tô Dung khẳng định: "Nếu không thì không có phương pháp nào khác."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 31: Chương 31



Tuy rằng nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dưới tình huống không còn cách nào khác, thì dù không có khả năng cũng trở thành có khả năng.

Hai người đi vào quầy thu ngân, quả nhiên nhìn thấy bộ quần áo của nhân viên trên ghế. Đây là một bộ quần áo nhân viên màu đỏ, nhìn qua rất bình thường.

Tô Dung nhìn bộ quần áo nhân viên này, như đột nhiên nghĩ đến gì, ánh mắt chợt tối đen: "Chỉ có một bộ, chúng ta ai sẽ mặc?"

"Đều được, đi đến kho hàng trước rồi nói sau." Vương Kiến Quốc tùy ý nói: "Muốn đi đến kho hàng phải đi qua khu quần áo trước, quy tắc ở đó em còn nhớ không?"

Được anh ấy nhắc nhở, Tô Dung mới nhớ tới chuyện này, vội vàng nói: "Quy tắc ở khu quần áo chắc là có vấn đề."

"Sao lại nói thế?"

"Anh còn nhớ Hoàng Đào không? Sau khi cô ấy đến khu quần áo mới biến thành như vậy. Với tính cách nhát gan của cô ấy có lẽ sẽ không vi phạm những gì quy tắc đã nhắc nhở, nhưng vẫn xảy ra vấn đề. Bởi vậy có thể thấy được, có lẽ quy tắc đã sai."

Vương Kiến Quốc tin tưởng ggật đầu, Hoàng Đào xuất hiện vấn đề, có thể liên quan rất lớn đến quy tắc của khu quần áo Nếu nhìn thấy ma nơ canh mặc quần áo không vừa người, có thể nhắm mắt thầm đếm 10 giây. là một quy tắc sai.

Nhưng dù như vậy, một vấn đề lại đến nữa: Vậy quy tắc chính xác thì phải làm sao?

Có thể chắc chắn Hoàng Đào đã gặp được ma nơ canh kỳ lạ. Bởi vì dựa theo tình huống mà Mẫn Tĩnh Di miêu tả, tiếng bước chân của Hoàng Đào đã dừng lại một lúc. Có lẽ sau khi gặp ma nơ canh, cô ấy đã lựa chọn đứng im bất động tại chỗ nên mới xảy ra chuyện.

Do dự một chút, Vương Kiến Quốc chủ động nói: "Có khi nào, chúng ta cần dựa theo sự tương phản với quy tắc sai lầm, cũng chính là vừa nhìn thấy ma nơ canh kỳ lạ thì lập tức chạy trốn không ngừng?"

Anh ấy đã từng tham gia một quy tắc quái đàm, biết có một số quy tắc sai lầm vẫn có một số tác dụng nhất định, cũng có một số chỉ cần làm ngược lại với quy tắc sai lầm là được.

Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, nghe vậy gật đầu: "Không chứng chính là như vậy."

Hai người liếc nhau, mang theo khí thế thấy c.h.ế.t không sờn tiến về khu quần áo.

Hai người chưa từng đến nơi này, vừa đến đã nhìn thấy những con ma nơ canh kia, thiếu chút nữa đã bị hoảng sợ, còn tưởng rằng vừa mới đến đây đã gặp điều quỷ dị. Vẫn là Vương Kiến Quốc phản ứng trước: "Quần áo trên người những con ma nơ canh này đều vừa người, có lẽ không thành vấn đề."

Tô Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận đi theo phía sau anh ấy đi vào trong. Đi lại giữa những gian hàng quần áo kín không kẽ hở, ngoại trừ tiếng bước chân thì không còn chút âm thanh nào khác. Tốc độ của hai người rất nhanh, cố gắng đi thật nhanh qua khu vực nguy hiểm này.

Nhưng "Nó" đã mạnh mẽ hơn, hiển nhiên không thể để hai người được toại nguyện, chỉ trong một chớp mắt, cuối hành lang đột nhiên xuất hiện một con ma nơ canh hình thù quái lạ.

Trên người nó mặc một cái áo có bốn tay ngắn, phía dưới là một cái quần đen có tám ống. Tám ống quần tạo thành một vòng tròn, dường như bất cứ lúc nào xúc tua cũng có thể xuất hiện.

Rõ ràng là một con ma nơ canh làm bằng nhựa tái nhợt không có mặt mũi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác một con người chân thật đang đứng ở đó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 32: Chương 32



Nhìn thấy con ma nơ canh này, Tô Dung bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, xoay người lập tức bỏ chạy. Vương Kiến Quốc theo sát sau đó, hành lang hẹp khiến anh ấy không có cách nào lướt qua cô gái đang chạy phía trước.

Anh ấy chỉ cảm thấy có một hơi thở ấm áp kì lạ phía sau, giống như có thứ gì đó đang theo sát phía sau anh ấy. Vương Kiến Quốc bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã làm sai rồi, vốn dĩ không nên xoay người chạy trốn. Anh ấy muốn dừng chân nhắm mắt lại theo quy tắc, lại định quay đầu nhìn con ma nơ canh phía sau như thế nào.

Nhạy bén nhận ra tiếng bước chân của Vương Kiến Quốc bắt đầu trở nên chậm chạp, trong lòng Tô Dung căng thẳng, cũng không quay đầu lại lên tiếng hỏi: "Anh Vương anh không sao chứ?"

Tâm trí của Vương Kiến Quốc bị tiếng gọi này kéo về, anh ấy vội vàng nhanh chóng đuổi kịp Tô Dung: "Anh không có việc gì, mau chạy đi."

Hai người một đường chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu quần áo. Tô Dung thở hổn hển, cười khổ một tiếng: "Lượng vận động ngày hôm nay còn nhiều hơn lượng vận động cả mùa hè của em đấy."

"Vậy có lẽ em phải rèn luyện nhiều hơn." Vương Kiến Quốc nói, anh ấy cũng không quá mệt mỏi, nhìn cái cửa lớn kho hàng đang đóng chặt trước mặt: "Kho hàng ở ngay chỗ này."

Tô Dung thong thả lấy bộ quần áo nhân viên ra, đưa nó cho Vương Kiến Quốc. Cô cau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhân viên đó, cắn chặt khớp hàm, như đang trải qua sự đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt: "Anh…"

Vương Kiến Quốc duỗi tay muốn nhận lấy quần áo của nhân viên, đồng thời quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy?"

Ngay khi tay anh ấy sắp chạm vào bộ quần áo, Tô Dung "Vèo" một cái vươn tay thu hồi bộ quần áo nhân viên về, thở phào nhẹ nhõm: "Có một chuyện có khả năng em cần nói rõ ràng với anh trước"

"Cái gì?"

"… Mặc bộ quần áo nhân viên này vào, có khả năng sẽ không có cách nào để rời đi"



Vương Kiến Quốc ngây ngẩn cả người: "Vì sao?"

Mắt thấy liễu ám hoa minh, thế nhưng kết quả cuối cùng lại rơi vào một cái bẫy khác. Tô Dung nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng: "Phương pháp lúc trước chúng ta đã thảo luận để tìm đường ra, tiền đề là chúng ta đều là khách hàng. Nhưng nếu mặc bộ quần áo nhân viên này vào, chúng ta sẽ lập tức mất đi thân phận khách hàng. Đến lúc đó thật sự còn có thể dùng cách tương tự để rời đi sao?"

Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Đây chính vấn đề lúc cô cầm quần áo đồng phục, trong chớp mắt nghĩ ra. Không thể trách cô buồn lo vô cớ, thật sự quy tắc quái đàm này có quá nhiều hố.

Đặc biệt là khi Tô Dung nghĩ đến câu nói trên tờ giấy mà bọn họ tìm ra —— "Nên có một người phải hy sinh."

Là tình huống như thế nào, sẽ khiến một người trong đội ngũ phải hy sinh? Chỉ có thể là tình huống như thế này.

Nghe được câu trả lời của Tô Dung, Vương Kiến Quốc mới ý thức được vấn đề này. Thật sự, trong quy tắc quái đàm, thân phận của bản thân vô cùng quan trọng. Nếu mặc quần áo của nhân viên vào, có thể thật sự sẽ biến thành nhân viên.

Khách hàng có thể thông qua cách trả tiền rồi rời khỏi siêu thị, nhưng còn nhân viên tại đây? Cũng không thể đi tìm "Nó" để từ chức được?*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 33: Chương 33



"…… Cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này." Trầm mặc một lát, Vương Kiến Quốc đột nhiên nói.

Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đều có thể hiểu được dưới tình huống thế này Tô Dung đồng ý nói ra sự thật đã đáng quý như thế nào.

Phải biết rằng, nếu hai người bọn họ thật sự cạnh tranh, Tô Dung thật sự không thể so được với Vương Kiến Quốc.

Nếu cô không nói ra sự thật, như vậy có lẽ chỉ đến khi Vương Kiến Quốc cầm tiền đi đến quầy thu ngân mới phát hiện ra sự thật. Hơn nữa khi đó anh ấy cũng chỉ có thể tự trách chính mình xui xẻo, không có cách nào nghĩ ra thật ra Tô Dung đã biết được sự thật từ sớm.

Cho dù việc không nói ra đối với mình trăm lợi mà không một hại, nhưng cuối cùng Tô Dung vẫn lựa chọn nói ra sự thật như cũ. Chỉ dựa vào sự dũng cảm khi nói ra, cũng khiến người ta không thể theo kịp.

Tô Dung lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nay phải cảm ơn anh."

Cô đã nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi tiến vào quy tắc quái đàm đến tận bây giờ, nếu không phải Vương Kiến Quốc áp chế tuyệt đối với mọi người, duy trì trật tự, nếu không dù cô có nhìn thấy những quy tắc sai lầm, chỉ sợ cũng không thể sống đến hiện tại.

Đối phương đã tận tình tận nghĩa như vậy, cô cũng nên làm việc không thẹn với lương tâm.

Vương Kiến Quốc nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kiên quyết: "Vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, đặt bộ quần áo nhân viên ở giữa, đi ra một khoảng cách. Anh đếm ba hai một, sau đó chúng ta cùng nhau chạy đến. Ai quăng bộ quần áo về phía đối phương trước thì thắng."

Xem nhẹ thế chất chênh lệch giữa nam và nữ, phương pháp này rất công bằng. Nhưng Tô Dung không hề xem nhẹ đối phương, sau khi đặt bộ quần áo xuống đất liền nắm chặt tay, sau khi đi đến một chỗ xa cũng không chuyển bước chân nữa.

Với sự hiểu biết của cô trong nhiều năm đối mặt với tội phạm, động tác như vậy của anh chính là điềm báo khi tội phạm định bộc phát đả thương người.

Trong lòng Tô Dung có chút căng thẳng, đưa lưng về phía quần áo nhân viên và Vương Kiến Quốc, chuẩn bị tốt rồi chờ đối phương đếm đến 1 thì lập tức chạy về phía quần áo. Cho dù như thế nào cô cũng không thể nhận thua như vậy.

Nhưng cô không chờ được tiếng đếm "Ba hai một", chỉ nghe thấy âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Vương Kiến Quốc từ phía sau truyền đến: "Đến đây đi"

"Sao anh lại…" Tô Dung nghi hoặc xoay người, liền thấy Vương Kiến Quốc đã mặc bộ quần áo nhân viên màu đỏ vào, đang dịu dàng nhìn cô.

Vương Kiến Quốc đi tới, sờ đầu Tô Dung: "Dù nói như thế nào anh cũng là một quân nhân, cũng không thể để một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi như em đi chịu c.h.ế.t được."

Tô Dung ngơ ngác nhìn anh ấy, đột nhiên mũi đau xót, hốc mắt phiếm hồng. Nhưng đối phương đã không nhìn cô nữa, chỉ chuyên chú nhìn vào cửa lớn của kho hàng: "Thật ra anh đã nhìn ra được, trong sáu người chúng ta, Tô Dung, em là người thông minh nhất. Không cần phản bác, người lớn không phải kẻ ngốc. Chỉ cần tiến vào quy tắc quái đàm thành công trở về một lần, liền sẽ bị "Nó" đánh dấu, tương lai nhất định sẽ còn vào lần nữa. Có thể anh sẽ c.h.ế.t trong quái đàm lần sau, nhưng em thì không giống."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 34: Chương 34



Anh ấy thâm trầm nhìn Tô Dung: "Em chắc chắn sẽ sống lâu hơn anh."

Nói xong, anh ấy không hề quan tâm đến phản ứng của Tô Dung, đẩy cửa lớn nhà kho ra, chậm rãi đi vào trong, bóng dáng dần dần bị chôn vùi trong bóng tối.

Tô Dung đứng tại chỗ, có chút sững sờ. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần thông qua quy tắc quái đàm này, thì lập tức có thể bình an không có việc gì. Dù sao toàn thế giới có nhiều người như vậy, không có khả năng lại chọn trúng cô một lần nữa.

Nhưng nếu những gì Vương Kiến Quốc nói chính là sự thật, như vậy quãng đời còn lại của cô sẽ mãi mãi không có cách nào thoát khỏi "Nó", cho đến khi c.h.ế.t đi.

Không, không thể nghĩ như vậy Tô Dung đột nhiên lắc đầu. Đã có bàn tay vàng mạnh mẽ như vậy, nếu cô dễ dàng từ bỏ, chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội được sống lần thứ hai sao?

Cho dù là vì anh Vương đã hy sinh vì cô, cô cũng phải sống sót thật tốt.

Trước tiên phải đặt mục tiêu cho chính mình, phải đuổi "Nó" ra khỏi tinh cầu này.

Chẳng được bao lâu, Vương Kiến Quốc đã đi ra khỏi kho hàng đen như mực, trên mặt mang theo sự vui mừng rõ ràng: "Anh đã tìm thấy con trai tiền bạc!"

Theo sự miêu tả của anh ấy, trong kho hàng ngoại trừ đen như mực, thật ra không có gì nguy hiểm. Thế nhưng ở cửa lại viết cấm lửa và ồn ào.

Vương Kiến Quốc nhanh chóng tìm được hải sản trong kho tồn trữ, trên nhãn con trai tiền bạc có
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 35: Chương 35



"Là "Nó" giở trò quỷ." Tô Dung khẳng định mà nói: "Đây có lẽ là ảo giác linh tinh gì đó, chỉ cần đưa tay vào bên trong là được."

Vương Kiến Quốc ngăn Tô Dung đang muốn vói tay vào trong: "Để anh đi, dù anh có xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng em nhất định phải an toàn rời khỏi đây"

Nói xong anh ấy trực tiếp đưa tay vào bên trong cái thùng đựng hải sản, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng tìm kiếm trong miệng của bạch tuộc. Cũng may bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy bạch tuộc cắn nuốt Triệu Bằng, cho nên dù không hiểu biết đối với loài động vật này, nhưng Vương Kiến Quốc cũng biết miệng của bạch tuộc nằm giữa tám chân của nó.

Anh ấy chui tay từ phía dưới, không ngừng mò mẫm bên trong.

Chú ý thấy biểu cảm của Vương Kiến Quốc trở nên quái dị, Tô Dung vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ nhíu mày: "Trong miệng thứ này chỉ có một thứ nhỏ mềm mại và trơn nhẵn, cảm giác giống như là bạch tuộc nhỏ."

"Lấy nó ra đi." Tô Dung đưa ra quyết định c.h.é.m đinh chặt sắt.

Tin tưởng quyết định của Tô Dung, Vương Kiến Quốc quyết đoán lấy đồ vật trong miệng bạch tuộc ra. Khi đặt trong tay mới thấy, đó rõ ràng là một tờ tiền giấy!

Trên tiền giấy có những hoa văn thần bí và rườm rà, ngoại trừ mấy con số bên ngoài, thế nhưng không thể hiểu được thứ gì. Chỉ nhìn vài lần, hai người liền có cảm giác đầu váng mắt hoa.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tâm trạng của bọn họ trở nên tốt hơn, Tô Dung đếm số tiền này, không nhịn được cười to một tiếng, hưng phấn nói: "Chúng ta đi đến quầy thu ngân đi!"

Lúc ấy cô đã mua tổng cộng 36 đồng tiền, những tờ tiền giấy này, có một tờ 20, hai tờ 10 tệ, còn có một cái 5 tệ và năm cái 1 tệ, cũng đã đủ để cô trả tiền rồi.

Vương Kiến Quốc cũng vui vẻ vì cô: "Thật tốt quá, có cái này em có thể rời khỏi quái đàm đáng c.h.ế.t này rồi!"

Nhìn dáng vẻ vui vẻ từ tận đáy lòng của anh ấy, mũi Tô Dung lại bắt đầu chua xót. Nhưng cô cũng không nói gì thêm, bởi vì với tình huống như vậy, dù nói thêm điều gì cũng chỉ tăng thêm sự đau lòng mà thôi.

Hai người một đường đi vào quầy thu ngân, Tô Dung nhìn quầy thu tiền mà họ đã nhìn thấy lúc đầu, đột nhiên hỏi một vấn đề: "Khi quy tắc quái đàm mở ra một lần nữa, tất cả mọi thứ đều được thiết lập lại sao?"

Vương Kiến Quốc gật đầu: "Ừ, ngoại trừ những manh mối do đám người đầu tiên trải qua quy tắc quái đàm để lại, tất cả những cái khác đều được thiết lập lại."

"Nếu là đã là như thế, vậy anh nói xem nếu em hủy máy thu tiền này thì sẽ như thế nào?"

Thấy cô thật sự nghiêm túc suy xét về khả năng này, đầu Vương Kiến Quốc đầy dấu chấm hỏi: "Hả? Vì sao lại muốn làm như vậy?"

"Nguồn ô nhiễm." Tô Dung chỉ phun ra ba chữ này.

Vừa nói xong lời này, Vương Kiến Quốc lập tức trừng lớn đôi mắt: "Em nghi ngờ máy thu tiền này chính là nguồn ô nhiễm?"

Tô Dung gật đầu: "Nguồn ô nhiễm không có hình dạng giống nhau, nhưng chúng thường là bộ phận trung tâm của một quái đàm. Anh không cảm thấy, cái máy thu tiền này rất phù hợp sao?"

Cũng là khi cô nhìn thấy máy thu tiền này nên mới chợt nghĩ ra, đây chính là vật mấu chốt quan trọng nhất để bọn họ rời đi, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất khả nghi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 36: Chương 36



Thật đúng là như vậy, suy nghĩ một chút, Vương Kiến Quốc tán thành nói: "Em nói đúng, nhưng nếu cái máy thu tiền này không phải nguồn ô nhiễm, vậy nếu em hủy nó đi, chẳng phải sẽ không thể thoát ra chỉ có thể ở lại đây sao?"

Tô Dung giơ một tờ năm tệ đã bị ngâm trong nước ướt sũng ra:"Máy móc gặp nước sẽ bị hư có phải không? Nếu em bỏ tờ năm tệ này vào cuối cùng thì sao?"

"Như vậy em có thể thông quan quái đàm, cũng có thể hủy hoại cái máy này!" Trước mắt Vương Kiến Quốc sáng ngời: "Tô Dung em thật sự quá thông minh!"

Nhưng Tô Dung được khen ngợi cũng không quá vui vẻ: "Xin lỗi, em đã không sớm nghĩ đến việc này, khiến cho anh…"

"Việc này liên quan gì đến em chứ?" Vương Kiến Quốc không hề do dự cắt ngang lời cô nói: "Ai cũng không thể biết trước, em đã làm rất tốt rồi. Nói không chừng sau khi em hủy đi nguồn ô nhiễm anh cũng có thể theo em ra ngoài đấy?"

"Hiện tại, cứ bỏ tiền vào đi."

Ôm trong lòng sự ảo tưởng tốt đẹp mà anh ấy nói, Tô Dung mím môi gật đầu, cẩn thận đem tờ 20 tệ, 10 tệ và 1 tệ đặt vào trong máy thu tiền, tờ tiền giấy tự động được hút vào trong.

Cuối cùng chỉ còn lại tờ năm tệ ướt dầm dề, cô lấy được sự dũng cảm từ ánh mắt của Vương Kiến Quốc, cũng thả nó vào máy thu tiền.

Nửa giây sau, máy thu tiền bỗng nhiên phát ra âm thanh "Răng rắc" kỳ lạ, đồng thời phía trên máy bắt đầu phát ra tia lửa. Không chờ Tô Dung nói gì, cô đã cảm giác một trận choáng váng. Khi mở mắt lần nữa, cô đã xuất hiện trước siêu thị ồn ào.

Tất cả mọi chuyện lúc trước giống như ảo giác.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nữ quỷ dị: "Xin hãy quyết định biện danh của bạn trong vòng mười giây, nếu không hệ thống sẽ dùng tên thật."

Tô Dung còn chưa kịp phản ứng những lời này là có ý gì, đã buột miệng thốt lên theo yêu cầu: "Cà phê ’!"

Cà phê hòa tan ( Tô Dung ) sao.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người trên thế giới đều nghe được thông báo phát ra từ không trung.

Chúc mừng điều tra viên "Cà phê" của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của siêu thị An Vui, "Quái đàm siêu thị An Vui" sẽ không tiếp tục buông xuống khu Hoa Hạ.

---Vừa nghe thấy tin tức này, cả nước lập tức ồ lên.

Ở khu Hoa Hạ, đây không phải lần đầu tiên có người giải quyết nguồn ô nhiễm, cho nên việc thông báo cho toàn thế giới mọi người đều đã hoặc ít hoặc nhiều lần nghe qua.

Nhưng cái tên "Cà phê" này, là lần đầu tiên mọi người nghe được.

Nói cách khác chính là, đã có một điều tra viên mới ra đời tại khu Hoa Hạ.

" 'Cà phê ’ này là ai vậy? Là điều tra viên mới mà quốc gia bồi dưỡng ra sao?"

"Không biết, lúc trước chưa từng nghe qua cái tên này."

"Quy tắc quái đàm thiếu một cái siêu thị, vậy sau này chúng ta đi siêu thị cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa, thật sự quá tốt!"

Cùng lúc đó, "Cục điều tra quái đàm" Hoa Hạ, cũng nhanh chóng mở một hội nghị.

Máy tính bảng lóe lên ánh đèn huỳnh quang lập lòe, chính là video hội nghị đang được mở. Trong màn hình chính là một ông lão tinh thần sáng lạn có biểu cảm vô cùng nghiêm túc đang nói gì đó:

"… Theo lý thuyết nếu có nhiều người vượt ải như vậy, khi thông báo toàn thế giới về điều tra viên, ít nhất cũng sẽ thêm tên của những điều tra viên khác. Nhưng lần này chỉ thông báo một người chính là ‘ Cà phê ’, hoặc là chỉ có một mình người này tham gia vào quái đàm, hoặc là những người khác đều đã…… Tần Phong! Cậu có chú ý lắng nghe không vậy?" Chú ý tới một người đàn ông đang tập trung, ông lão lập tức giận.

"Đang nghe đang nghe." Đôi mắt phương xinh đẹp của Tần Phong khi nâng lên lập tức lộ ra khí chất khiếp người, tính tình tốt trả lời một tiếng, sau đó ngáp một cái: "Ngày hôm qua điều tra "Quy tắc quái đàm Niềm Vui Phòng Trẻ Em" có chút trễ."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 37: Chương 37



Lời này vừa dứt, sắc mặt của Khổng lão lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều. Cho dù ông biết rất có thể Tần Phong đang nói bừa, nhưng việc anh vừa mới giải quyết một quy tắc quái đàm chính là sự thật.

"Cậu có suy nghĩ gì với ‘ Cà phê ’ này không?" Ông hòa ái hỏi.

Tần Phong tùy ý vén tay áo của chiếc áo sơ mi màu đen lên một chút, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, một tay chống cằm, lười biếng nói: "Không có suy nghĩ gì cả, chỉ là giải quyết một nguồn ô nhiễm mà thôi."

Đối với người đã giải quyết quá nhiều nguồn ô nhiễm, trước mắt chính là điều tra viên đứng hạng nhất toàn thế giới đồng thời cũng là cục trưởng của "Cục điều tra quái đàm" mà nói, kẻ hèn chỉ mới giải quyết một nguồn ô nhiễm thật sự không đáng nhắc đến.

"Nhưng còn lão già ông đấy, đừng nói cho tôi biết ông thật sự vì người này mà triệu tập mở hội nghị, tôi còn muốn trở về ngủ bù đấy."

Trong phòng hội nghị lập tức truyền đến tiếng nhịn cười của những người khác. Đối với việc cấp trên ăn mệt ở chỗ vương bài, mọi người vẫn vô cùng thích nghe.

Khổng lão nghẹn lại, nhưng cũng không tức giận: "Tôi không hỏi cậu nữa, trong miệng cậu không có chút lời hay nào. Còn các người, cười cái gì mà cười!"

Khiển trách những người khác xong, ông mới tiếp tục nói: "Chúng ta không tìm được ‘ Cà phê ’, đám người nước ngoài kia như hổ rình mỗi, cũng khó tìm được hắn… Tóm lại vẫn là quy tắc cũ, yêu cầu truyền thông truyền đạt ý tốt của chúng ta, tranh thủ nạp đối phương vào ‘Cục điều tra quái đàm ’. Cần phải tìm được người này trước những quốc gia khác!"

"Vâng!"

Ông dừng một chút, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: "Hội nghị lần này, ngoại trừ việc muốn nói về ‘ Cà phê ’, chủ yếu vẫn là thảo luận về chuyện của ‘Số 0 ’."

Vừa nói đến "Số 0", mọi người vốn dĩ còn đang uể oải lập tức phấn chấn lên tinh thần, Tần Phong cũng ngồi thẳng người: "Tên đó lại xuất hiện sao?"

Khổng lão gật đầu: "Chính là điều tra viên ‘Hi Hòa’ đang ở trong quái đàm "Trường trung học số 13" đã lợi dụng đạo cụ trong quái đàm liều c.h.ế.t truyền tin ra, hôm nay ‘số 0’ đã đến trường học và tiếp cận với hiệu trưởng của "Trường trung học số 13" tại văn phòng. Chuyện sau đó thì cậu ấy không thể biết được."

"Như vậy xem ra lúc trước chúng ta đã đoán sai rồi, địa vị của ‘số 0’ có lẽ còn cao hơn cả bốn tên thống trị của Quy tắc cố định quái đàm, cho dù tên đó xuất hiện tại thế giới muộn hơn." Gương mặt xinh đẹp của Đường Linh tràn đầy vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy cũng là một điều tra viên trong "Cục điều tra quái đàm".

"Chúng ta cũng cho là như vậy, cấp bậc nguy hiểm của ‘số 0 ’ đã tăng lên cấp SSS, mục tiêu chính tiếp theo của mọi người chính là toàn lực thăm dò nó." Nói xong câu đó, Khổng lão thở dài: "Từ hai năm trước khi số ‘0’ xuất hiện, sự khó khăn của quái đàm trong thế giới quái đàm đều tăng lên một bậc. Cho nên chúng ta phải không tiêu diệt nó không tiếc thứ gì, có hiểu chưa?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 38: Chương 38



"Hiểu rõ!"

Bên kia, các thế lực đông đảo ở nước ngoài cũng bắt đầu vào việc.

"Đáng chết, cái tên‘ Cà phê ’ vì sao lại không phải người đẹp trong nước chứ. Chẳng lẽ Cà phê này không phù hợp với tiêu chuẩn cái đẹp của nước ta?"

"Dốc hết sức lực tìm người này cho tôi, chắc chắn hắn không phải điều tra viên của chính phủ Hoa Hạ. Tìm được hắn, sau đó mời hắn hoặc là diệt trừ hắn!"

"Quốc gia của chúng ta yêu cầu nhiều nhân tài như vậy, nước Hoa Hạ đã có rất nhiều nhân tài, nói vậy sẽ không quan tâm đến việc cho chúng ta một người đâu."

……

Trong mười phút ngắn ngủi sau khi tin tức được lan truyền, toàn thế giới đều bắt đầu tìm kiếm truy lùng vị điều tra viên tên "Cà phê" này.

Mà lúc này, bản thân "Cà phê" đang đi trên đường về nhà.

Người đã c.h.ế.t trong quái đàm sẽ không c.h.ế.t ngay lập tức, mà sẽ bị xóa kí ức, trong vòng một tuần sẽ c.h.ế.t vì những nguyên nhân ngẫu nhiên. Cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản sự tử vọng ngẫu nhiên này, tình huống này có thể so sánh với việc《 Tử Thần đến 》.

Là người còn sống duy nhất, thật ra Tô Dung rất muốn hỏi thăm người tham gia cùng mình. Nhưng khi bọn họ nói chuyện cũng đã từng nói qua, mọi người đều từ các siêu thị trên toàn quốc bị đưa đến siêu thị quái đàm, cho nên Tô Dung hoàn toàn không thể tìm thấy những người khác.

Tuy nhiên điều này cũng chính là sự bảo vệ an toàn riêng tư lớn nhất cho cô, không tính Vương Kiến Quốc, những người khác đều đã mất trí nhớ, hơn nữa trong vòng một tuần đều sẽ tử vong, đương nhiên không có khả năng bại lộ thân phận của cô.

Còn Vương Kiến Quốc…

Tô Dung vô thức mím môi, không nhịn được thở dài một hơi. Cô cũng không biết cuối cùng Vương Kiến Quốc thế nào. Dựa theo thông báo lúc trước nghe được, cô thật sự đã thành công hủy diệt quái đàm. Nhưng lúc ấy Vương Kiến Quốc đã trở thành nhân viên của quái đàm, thật sự có thể nói đã trở thành một phần của quái đàm

Quái đàm bị hủy diệt, anh ấy thật sự có thể sống sót sao?

Khi về đến cửa nhà, Tô Dung liền cho tay vào túi muốn tìm chìa khóa mở cửa.

"Hả? Đây là cái gì?"

Cô cau mày lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, và một cái bóp tiền màu đen.

Chìa khóa này đúng là chìa khóa cửa, nhưng cái bóp tiền này từ đâu ra?

Là một người hiện đại có trình độ, Tô Dung sử dụng rất thuần thục các tính năng thanh toán trên điện thoại, tất nhiên sẽ không mang theo bóp tiền bên người. Huống chi đây rõ ràng là một cái bóp tiền của đàn ông.

Là khi ở siêu thị đã bị người khác nhét vào sao? Tô Dung cau mày, nhanh chóng mở cửa về đến nhà, sau đó mới thật cẩn thận mở cái bóp tiền ra.

Ngoài dự đoán chính là, bên trong ngoại trừ hai tờ tiền giấy thì không còn gì cả.

Mà tờ tiền giấy có giá trị lớn một trăm tệ này, vậy mà lại là tiền giấy dùng để vượt ải trong "Quái đàm Siêu Thị An Vui"!

Tô Dung trừng lớn đôi mắt, cảm thấy rất khó hiểu: "Sao thứ này lại bị mình mang ra ngoài?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 39: Chương 39



Kinh ngạc không đến vài giây, đại não của cô đã bắt đầu tự động phân tích theo bản năng.

Đầu tiên tờ tiền giấy này chắc chắn sẽ không thể dùng trong hiện thực, chỉ có thể sử dụng trong thế giới quái đàm. Nếu nói như vậy, có lẽ đây chính là phần thưởng cho cô vì đã tiêu diệt nguồn ô nhiễm.

Tuy nhiên việc này càng khiến Tô Dung chú ý hơn đến bóp tiền này.

Cô dám khẳng định, chắc chắn bóp tiền này vẫn còn có tác dụng khác. Dù sao nếu bóp tiền này chỉ dùng để đựng tiền giấy, vậy vì sao không trực tiếp nhét tiền giấy vào túi của cô, mà còn làm chuyện thừa thãi như đưa thêm bóp tiền?

Muốn giải đáp những hoang mang này, cô cần nhiều kiến thức hơn. Kiến thức của nguyên thân về quy tắc quái đàm thật sự quá nông cạn, không đủ để cô giải đáp những nghi hoặc hay thắc mắc này.

Tuy nhiên lúc trước…

Tô Dung mệt mỏi xoa xoa mày, nhanh chóng tắm rửa rồi tê liệt ngã xuống giường. Vừa mới trải qua hai ngày một đêm trong quy tắc quái đàm tệ hại, hiện tại cô chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ.

Khi ở quái đàm, tinh thần luôn căng thẳng cao độ, hơn nữa lại gặp phải những văn tự, bẫy rập tâm lý, còn phải chứng kiến các loại t.h.i t.h.ể khác nhau. Tuy Tô Dung từng làm trinh thám giúp cảnh sát điều tra vụ án, nhưng cô cũng không thể chịu đựng được.

Ngủ một giấc đến khi trăng lên ngọn cây, Tô Dung mới từ từ tỉnh dậy. Cô nằm ngây ngốc một chút, sau đó mới nhảy dựng khỏi giường, đứng dậy đi đến bàn máy tính tìm kiếm các tin tức liên quan đến quy tắc quái đàm.

Vừa mới tiến vào giao diện tìm kiếm, ánh mắt cô đã bị một liên kết hấp dẫn—— "Điều tra viên ‘Cà phê’ vui lòng vào đây."

Do dự một chút, Tô Dung vẫn lựa chọn nhấp vào.

Thật ra cô không sợ bị bại lộ thân phận, vì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy liên kết này, chắc chắn có không ít người tò mò nhấp vào. Hoàn toàn không có ai có thể dựa vào số liệu để tìm được cô.

Người có thể đặt liên kết này lên hàng đầu như vậy cũng chỉ có thể là chính phủ. Ngay lúc này chính phủ lựa chọn tìm kiếm cô, đơn giản chính là để mời chào và lộ ra một ít tin tức.

Trước mắt đối với lời mời của đối phương cô vẫn chưa có suy nghĩ gì, nhưng đối với những tin tức mà mình vẫn còn thiếu thì cô lại vô cùng hứng thú.

Sự thật đã chứng minh suy đoán của Tô Dung là đúng.

"Kính gửi điều tra viên ‘ Cà phê ’, ‘Cục điều tra quái đàm’ chân thành mời ngài gia nhập cùng chúng tôi. Ở chỗ chúng tôi, ngài sẽ có được nhiều tin tức và nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất. Nếu trong lòng ngài vẫn còn băn khoăn, xin hãy đọc nội dung bên dưới, đấy chính là những thông tin cơ sở mà điều tra viên tiêu diệt nguồn ô nhiễm cần có."

1 Sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sẽ nhận được vật phẩm khen thưởng, cũng chính là "Đạo cụ quái đàm". Tác dụng của đạo cụ quái đàm cần tự mình thăm dò.

2 Vui lòng không sử dụng vật phẩm khen thưởng quái đàm trong thế giới thật, nếu không bạn sẽ bị ‘Nó’ ô nhiễm.
 
Back
Top Bottom