Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 10: Chương 10



Thình thịch." Trái tim càng đập mạnh hơn.

"Sáu, năm, bốn..."

Có phải siêu thị mở máy điều hòa hơi lớn hay không? Tại sao bây giờ cô ấy cảm thấy có chút lạnh?

Hoàng Đào nuốt nước miếng, hai đùi ma sát một chút với nhau, bắt đầu đếm ngược ba giây cuối cùng ở trong lòng.

"... Ba, hai, một."

Mở mắt ra, quả nhiên trước mặt không có bóng người nào nữa. Sau khi Hoàng Đào sống sót sau tai nạn thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn rời khỏi.

Mà giây phút cô ấy quay đầu lại, một gương mặt trống không, trừ không có ngũ quan ra thì rất giống với mặt người, đột ngột xuất hiện trong toàn bộ tầm mắt của Hoàng Đào.

---

Mẫn Tĩnh Di đang quan sát khu quần áo có lối đi hay nơi ẩn núp gì không, nếu có thể phát hiện được nơi ẩn núp, có lẽ sẽ là chỗ quan trọng để bọn họ qua cửa.

Đi rồi đi, cô ấy mơ hồ cảm giác được có chỗ nào đó không đúng. Mẫn Tĩnh Di dừng bước lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được chỗ không đúng là chỗ nào.

-- Tiếng bước chân của Hoàng Đào đã biến mất rồi!

Khu quần áo cũng không lớn, lại rất trống, lúc trước cô ấy vẫn luôn có thể nghe được tiếng bước chân của Hoàng Đào. Nhưng bây giờ, toàn bộ khu quần áo chỉ còn lại có tiếng động phát ra từ chỗ cô ấy.

Chẳng lẽ Hoàng Đào là gặp phải tình huống được nhắc đến trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị?

Mẫn Tĩnh Di không dám gọi đối phương ở một nơi quỷ dị như thế này, sợ Hoàng Đào bị cô ấy ảnh hưởng rồi trúng chiêu. Cô ấy đi nhanh ra khỏi khu quần áo, ở cửa vào lo lắng chờ đợi.

Vừa chờ, Mẫn Tĩnh Di vừa quan sát đồng hồ treo trên tường. Khu quần áo cách chút xa so với quầy tính tiền, nếu như đến 5h20 phút Hoàng Đào còn chưa đi ra, vậy cô ấy cũng chỉ có thể vứt bỏ đối phương trở về một mình.

Mặc dù bây giờ hai người họp thành một đội, nhưng trên bản chất cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Tạm thời cô ấy còn chưa vì một người xa lạ thay đổi quyết định đã nói trước đó.

Cũng may chờ đến 5 giờ 15, cuối cùng tiếng bước chân cũng vang lên khu quần áo. Bóng người Hoàng Đào từ trong nhiều ma nơ canh hiện ra, bước nhanh ra ngoài.

Cô ấy vẫn là bộ dạng bảo sao làm vậy trước khi đi vào, nói: "Chị Mẫn, mới vừa rồi em gặp được tình huống nhắc đến bên trong quy tắc, một ma nơ canh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em, thật sự quá dọa người! Chỉ là cũng may em nhắm mắt đếm 10 giây giống như trong quy tắc nói, sau khi mở mắt ra thì hoàn toàn an toàn."

"Sao mặt của em lại hơi đỏ thế?" Mẫn Tĩnh Di nghi ngờ hỏi, theo lý thuyết bị giật mình sắc mặt không phải sẽ trở nên tái nhợt sao? Nhưng mặt mũi của Hoàng Đào hồng hào, nhìn qua vô cùng kỳ lạ.

Hoàng Đào lộ ra vẻ mặt vô tội: "Có thể là bị giật mình làm mặt bị sung huyết?"

Hình như nói như vậy cũng có chút đạo lý, nhưng quả nhiên vẫn còn hơi kỳ quái, Mẫn Tĩnh Di hơi để ý chuyện này, tiếp tục nói: "Nếu lần này em gặp quỷ dị ở khu quần áo, lại dựa theo cách nói trên quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị không xảy ra chuyện gì, vậy chứng minh quy tắc này là đúng."

Đi sau lưng Mẫn Tĩnh Di, trên khuôn mặt Hoàng Đào nở một nụ cười quỷ dị. Nụ cười ngày càng lớn, dần dần vượt qua độ cong của người bình thường, khóe miệng rộng đến mức kéo dài đến dưới lỗ tai.

"Chị nói đúng, đây là quy tắc đúng mọi người đều nên tuân thủ."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 11: Chương 11



"Không thể đợi thêm nữa." 4 giờ 25, quả nhiên Vương Kiến Quốc làm ra quyết định: "Mang theo đồ mua lúc trước, chúng ta đi đến khu đồ dùng hằng ngày trước."

Ở bên trong quy tắc quái đàm nguy hiểm lâu như thế còn chưa trở về, rất có thể hai người này đã gặp chuyện.

Đang chuẩn bị đi, đột nhiên xa xa có hai người đi đến, chính là Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào. Hai cô gái tay nắm tay, chạy chậm đi đến: "Chúng tôi đã về, xin lỗi hơi trễ một chút."

Thấy hai người trở về, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vương Kiến Quốc hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại về trễ như vậy?"

Hoàng Đào chủ động mở miệng, kể lại chuyện mình ở khu quần áo gặp ma nơ canh mặc quần áo quái dị, sau đó dựa theo quy tắc trên hướng dẫn sử dụng siêu thị, nhắm mắt lại thì an toàn vượt qua, cuối cùng tổng kết: "Cho nên quy tắc thứ ba là chính xác, tôi cảm thấy chúng ta không cần phải sợ khu quần áo."

Nghe được lời của cô ta, ánh mắt của Tô Dung chợt lóe, lại không khỏi liếc nhìn tờ hướng dẫn sử dụng siêu thị màu trắng kia.

Bên trong một mảnh chữ đen, những chữ mời nhắm mắt mười giây tại chỗ. Sau mười giây, tất cả đều khôi phục lại bình thường. này rõ ràng có màu đỏ tươi.

Dựa theo suy đoán vốn có, nếu quy tắc trên giấy thay đổi màu thật sự là do công cụ nhắc nhở ô nhiễm làm ra, chữ biến thành màu đỏ chính là bị "nó" ô nhiễm.

Nhưng bây giờ dựa vào lời của Hoàng Đào, chữ màu đỏ là đúng. Chẳng lẽ nói chữ màu đỏ trên giấy này, quả nhiên là sau khi mình bị "nó" ô nhiễm rồi sinh ra ảo giác?

Tô Dung không vội kết luận bừa, một là cô không có đạo lý nào vừa tiến vào quy tắc quái đàm đã bị ô nhiễm, hai là lúc cô xuyên qua, đúng là chính xác nghe được tiếng "Công cụ nhắc nhở ô nhiễm đã được trói buộc".

So sánh với chuyện xảy ra bên trong quái đàm, Tô Dung càng tin tưởng chuyện xảy ra bên ngoài quái đàm.

Giả thiết nếu nhắc nhở của "công cụ nhắc nhở ô nhiễm" là chính xác, ở khu quần áo gặp phải ma nơ canh mặc quần áo kỳ quái thì không nên nhắm mắt đếm giây, như vậy không phải đã nói, Hoàng Đào đang nói dối sao?

Nhưng tại sao cô ta lại nói dối?

Tô Dung cũng không phải là cô gái nhát gan như chuột, dễ bị gạt, trừ phi lúc đối mặt với chuyện quỷ dị kia Hoàng Đào đã dùng sai cách giải quyết, cho nên bị "nó" ô nhiễm, nhận biết bị thay đổi.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung rùng mình một cái, lập tức cảnh giác. Mặc kệ Hoàng Đào có vấn đề hay không, trước tiên phải chắc chắn mức độ có thể tin tưởng Mẫn Tĩnh Di mới là quan trọng nhất. Chuyện này quan hệ đến chuyện cô là phải phòng bị hai người cùng một lúc, hay là phòng bị một người.

"Chị Mẫn, chị có thấy ma nơ canh mà trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị nói không?" Tô Dung đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Chị sao? Chị tương đối may mắn, không có gặp được." Mẫn Tĩnh Di may mắn lắc đầu, cho dù biết cách giải quyết, cô ấy cũng không muốn gặp quỷ dị bên trong quái đàm.

Nghe vậy, Tô Dung thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Làm một trinh thám thì thường xuyên phải phân biệt nói thật nói dối, cô vẫn nhìn ra được Mẫn Tĩnh Di có nói dối hay không.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 12: Chương 12



Nhưng mà cũng có chỗ kỳ lạ, hình như Hoàng Đào cũng không giống như đang nói dối.

Bà bác Lý sốt ruột thúc giục: "Có chuyện gì thì chờ vào khu đồ dùng hằng ngày lại nói, đừng có chậm trễ rồi cùng nhau c.h.ế.t ở chỗ này."

Bà ta mới nói xong, lại lập tức "phi phi phi" ba tiếng: "Ôi trời, các người nhìn miệng của tôi này, nói cái gì mà xui thế không biết?"

Người lớn tuổi rất tin tưởng cách nói họa từ trong miệng mà ra.

Không chậm trễ nữa, Vương Kiến Quốc gật đầu một cái: "Đi thôi, chúng ta cùng đi đến khu đồ dùng hằng ngày nhìn thử một chút."

Tô Dung đẩy một cái xe có một túi gạo và một thùng nước suối, đi theo mọi người đến khu đồ dùng hằng ngày.

Từ quầy tính tiền đi đến khu đồ dùng hằng ngày phải đi qua khu thực phẩm, sau đó trải qua một chỗ trống. Khu thực phẩm có xuất hiện thứ quỷ dị, Tô Dung và Triệu Bằng cũng đã nói cặn kẽ cho đám người biết. Loại vật này, chỉ cần không bị hù dọa, trước mắt không được xem là nguy hiểm, đoàn người có kinh sợ nhưng không nguy hiểm đi qua.

Khu đồ dùng hằng ngày cách có chút xa so với quầy tính tiền, chỉ là cũng may bọn họ lên đường sớm, cũng đã đến được nơi trước 6 giờ.

Hình như nơi này là một đại sảnh mới, khăn lông, đệm giường, đều được đặt trên kệ hàng ở bên trái, đồ rửa mặt thì ở kệ hàng bên cạnh. Trừ cái này ra còn có nồi chén gáo chậu, không hồ là khu đồ dùng hằng ngày.

Giống với trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị đã nói, giữa đại sảnh bày sáu cái giường. Làm bằng gỗ màu nâu, phía trên trải chăn nệm màu nhạt dày một tầng. Mép giường cùng với đầu giường và cuối giường có dựng một tấm ván gỗ cùng màu với giường, hình dạng toàn thế giống như quan tài được đặc biệt chế tạo cho sáu người bọn họ.

"Cái này cũng... Quá xui xẻo đi?" Bà bác Lý nói ra suy nghĩ trong lòng của mấy người còn lại.

Triệu Bằng nhíu mày, vén mái tóc màu xanh lên: "Không biết giường có vấn đề hay không? Thiết kế thành bộ dạng của cái quan tài, đây CMN không phải nguyền rủa chúng ta c.h.ế.t sao?"

Gã hùng hổ đi qua sờ tấm đệm bên trong giường: "CMN trái lại tấm đệm này cũng không tệ lắm."

Bởi vì trước đó Hoàng Đào bị Triệu Bằng la mắng một lần, cho nên đối với gã có chút sợ hãi, cô ta nhỏ giọng đề nghị: "Phong cách làm giường này thật đáng sợ, bằng không chúng ta nằm dưới nền đi?"

Vốn dĩ bà bác Lý nhìn thấy loại giường quan tài này đã cảm thấy rất xui rồi, cho nên lập tức cảm thấy loại đề nghị này đánh sâu vào lòng mình: "Tôi cảm thấy được, không phải trên kệ hàng có chăn nệm sao? Chúng ta trực tiếp trải xuống nền, chắc cũng không sao đi?"

Vương Kiến Quốc lấy tờ giấy quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị ra: "Nhưng trên quy tắc cố ý nhắc nhở chúng ta dùng thử giường đệm, tôi cảm thấy có lẽ nó có tác dụng gì đó."

"Có thể có tác dụng gì chứ?" Bà bác Lý lập tức phản bác: "Không phải nói quy tắc cũng có thể là giả sao? Có lẽ cái giường xui xẻo này chính là cạm bẫy mà "nó" chuẩn bị cho chúng ta."

Lần này Vương Kiến Quốc cũng do dự, không xác định có nên ngủ trên giường hay không. Dưới tình huống không có đủ thông tin, đúng là sáu cái giường quan tài này có chút quỷ dị.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 13: Chương 13



Vào lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Dung cũng đang quan sát khu vực này. Đèn led trên trần nhà rất sáng, nhưng cũng không phải là cái loại sáng trắng bên ngoài, mà mang theo chút màu vàng ấm áp. Trừ mấy cái giường ra, toàn thể đều rất bình thường, cũng không có thứ kỳ lạ nào.

Đột nhiên, cô chú ý đến phía sau từng kệ hàng, có một tờ giấy trắng không nhìn kỹ thì không chú ý đến. Cô đi tới nhặt lên mở ra, vậy mà lại là một tờ giấy ghi quy tắc!

"Mọi người nhìn đi! Nơi này cũng có quy tắc!"

《 Quy tắc khu đồ dùng hàng ngày》

Một, khu đồ dùng hằng ngày là khu nghỉ ngơi mà chúng tôi chuẩn bị cho khách hàng, nơi này đèn đuốc sáng trưng quanh năm, tuyệt đối sẽ không cắt điện.

Hai, có thể tùy lý lấy dùng vật phẩm trên kệ hàng, nhưng trên kệ hàng của khu đồ dùng hàng ngày tuyệt đối sẽ không xuất hiện áp phích. Nếu như nhìn thấy áp phích, mời không cần để ý đến, càng không nên mở ra.

Ba, tối ngủ nên ngủ trên giường, không nên để mũi giày hướng về phía giường, đây có thể đảm bảo khách hàng có một giấc ngủ ngon.

Bốn, một khi khu đồ dùng hằng ngày tắt đèn, mặc kệ bạn ở chỗ nào, mời lấy tốc độ nhanh nhất trèo lên giường, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Năm, nếu như không thích phong cách của giường, có thể gỡ tấm ván xung quanh giường. Không có ai sẽ thích loại phong cách này.

Quy tắc của khu đồ dùng hằng ngày ít hơn một chút so với quy tắc của toàn bộ siêu thị An Vui, hơn nữa để cho Tô Dung chú ý, so sánh với chữ của "quy tắc hướng dẫn sử dụng mua đồ ở siêu thị An Vui" bị đỏ cả nửa tờ giấy, "quy tắc của khu đồ dùng hàng ngày" cũng chỉ bị đỏ có hai câu mà thôi.

Tuyệt đối sẽ không cắt điện.

Có thể gỡ tấm ván xung quanh giường xuống.

Tô Dung lại lần nữa quan sát cái giường giống quan tài kia. Mặc dù ngủ trong quan tài đúng là rất xui, nhưng nếu như loại thiết kế này là vì bảo vệ bọn họ thì sao? Như vậy nếu tháo mấy tấm ván xung quanh ra, có phải sẽ phá vỡ thứ bảo vệ mình, để cho "nó" có cơ hội lợi dụng không?

Lúc cô đang suy nghĩ, những người khác cũng vì phát hiện này mà vây lại. Mẫn Tĩnh Di sờ đầu Tô Dung nói: "Tô Dung, em thật là lợi hại, hai lần quy tắc đều là em phát hiện."

Tô Dung giả vờ nở nụ cười ngượng ngùng: "Thật ra hai tờ giấy này cũng không đặt ở vị trí khó phát hiện, em chỉ là nhìn thấy trước mà thôi."

"Ai, tại sao lại còn có một tấm quy tắc khác?" Bà bác Lý mặt ủ mày chê: "Một tấm trước tôi đã xem không hiểu rồi, bây giờ lại còn tới một tấm nữa."

Hoàng Đào đứng ở sau cùng mọi người, căng thẳng cắn móng tay, không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Kiến Quốc tỉ mỉ nhìn tờ giấy quy tắc này, một lát sau làm ra quyết định: "Buổi tối chúng ta vẫn nên ngủ trên giường thì hơn."

"Tại sao!" Hoàng Đào là người đầu tiên kêu thành tiếng, sau đó ý thức được hình như phản ứng của mình hơi quá, lập tức nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi ghét ngủ trong giường quan tài, loại phong cách này thật sự xui xẻo."

Bà bác Lý tràn đầy đồng cảm phụ họa: "Đúng vậy, cái giường này thật là xui xẻo! Nếu muốn ngủ thì các ngươi ngủ đi, dù sao tôi không ngủ."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 14: Chương 14



Bà ta nói xong thì trực tiếp ngồi dưới đất, thuận tiện kéo Hoàng Đào, để cho cô ta cũng ngồi xuống với mình. Hai người ngồi xuống giống như thị uy với những người còn lại.

Vương Kiến Quốc nhìn tình huống này thì nhíu mày, không giận tự uy: "Các người xem quy tắc của hai tờ giấy này đi, chỗ nhắc đến giường có nhiều, đều là đề nghị buổi tối ngủ trên giường. Nếu các người không chịu ngủ trên giường, bị "nó" ô nhiễm cũng đừng trách tôi không quan tâm nhắc nhở hai người."

"Anh lo lắng cho hai người này làm gì?" Triệu Bằng cười nhạo một tiếng: "Nếu c.h.ế.t thì vừa khéo c.h.ế.t hai người vô dụng, trên đường xuống âm phủ cũng không cô đơn."

Một bà bác nhiều chuyện, một quỷ nhát gan từ lần gặp đầu đã không vừa mắt, c.h.ế.t cho rồi!

Nhìn ra gã thật sự không quan tâm sống c.h.ế.t của bọn họ, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vương Kiến Quốc, bà bác Lý hơi run rẩy một cái, ngượng ngùng đứng lên: "Mọi người đừng tức giận, tôi không phải là sợ xảy ra vấn đề gì sao? Ngủ, chúng ta ngủ trên giường là được."

"Còn những người khác thì sao?" Vương Kiến Quốc nhìn về phía hai người còn lại.

Mẫn Tĩnh Di và Tô Dung đều cho rằng ngủ trên giường an toàn hơn, lập tức bày tỏ thái độ: "Tất nhiên chúng ta là ngủ trên giường."

Hoàng Đào thấy bà bác Lý dễ dàng phản bội mình như vậy, những người khác đều đồng ý ngủ trên giường, cũng chỉ có thể nói: "Vậy tôi tháo mấy tấm ván xung quanh xuống thì không thành vấn đề gì chứ? Trên quy tắc cũng nói là có thể."

"Đúng đúng đúng, tháo mấy tán ván thì không xui xẻo như vậy nữa." Bà bác Lý gió chiều nào nghiêng chiều đó lại tiếp tục nhảy nhót.

"Như vậy trái lại..."

"Không được!" Tô Dung không nhịn được đứng ra phản bác.

Mặc dù không thể chắc chắn chữ đen biến đỏ mà mình thấy có thể bị ô nhiễm hay không, nhưng giống như Vương Kiến Quốc nói, trong bốn quy tắc thì có ba quy tắc đã thể hiện tầm quan trọng của giường, sao có thể tùy tiện động vào giường chứ?

Quy tắc thứ tư kia, rất có thể đã bị "nó" ô nhiễm.

Cô giấu chuyện chữ màu đỏ, nói ra suy đoán của mình, Mẫn Tĩnh Di cũng lập tức gật đầu đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta không cần động vào cái giường này. Quan tài thì quan tài đi, an toàn là được."

"Chao ôi, tôi tìm được nhà vệ sinh rồi!" Triệu Bằng đột nhiên cắt đứt thảo luận của bọn họ, chỉ vào một cánh cửa phía sau khu đồ dùng hằng ngày.

Trên cửa bên trái và phải đều dán một cái bảng ghi nam, nữ, bên trái là nhà vệ sinh cho nam, bên phải là nhà vệ sinh cho nữ.

"Chắc cái tấm bảng ghi nam nữ này không có vấn đề gì, nếu muốn đi vào nhà vệ sinh, đừng quên chú ý trong phòng vệ sinh có giấy hay không."

Mặc dù nói như vậy, nhưng mọi người đều không dám đi trước. Từ xưa đến nay nhà vệ sinh đều có rất nhiều câu chuyện kinh khủng kể lại, mang theo cảm giác sợ hãi cho loài người.

"Chờ một chút." Đột nhiên Triệu Bằng nghĩ đến cái gì đó: "Tại sao chúng ta không thể trực tiếp tiểu xuống đất? Biết rõ bên trong là nơi nguy hiểm còn muốn đi vào, không phải CMN là tìm c.h.ế.t sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 15: Chương 15



Nghe được phương pháp này, sắc mặt mọi người đều sáng lên, nếu như có thể không vào nhà vệ sinh, vậy thì thật sự không thể nào tốt hơn.

Nhưng Vương Kiến Quốc lại nghiêm túc ngăn cản bọn họ: "Không được, như vậy tuyệt đối không được!"

"Dựa vào cái gì?" Triệu Bằng bất mãn chất vấn.

"Các người quên 《 quy tắc thông dụng trong quái đàm》 rồi sao? Bên trong quái đàm không được làm gì không phù hợp với thiết lập nhân vật. Bây giờ thân phận của chúng ta chính là khách hàng, khách hàng sẽ đi vệ sinh bậy bạ trong siêu thị sao?"

Vương Kiến Quốc nói xong, là người đầu tiên đi vào nhà vệ sinh nam.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không dám đi theo.

Tô Dung nghĩ đến mình thấy được quy tắc, cũng dứt khoát đại biểu bên nữ đi vào nhà vệ sinh cho nữ. Cô lựa chọn tạm thời tin quy tắc và chữ đỏ mình thấy được, bảng dán trên nhà vệ sinh không có vệ đề gì, trong phòng vệ sinh thì có giấy, như vậy phòng vệ sinh này an toàn.

Nhà vệ sinh là kiểu khép kín, bên trong chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thủy tinh bị sương mù bên ngoài che kín. Một ngọn đèn mờ tối tản ra ánh sáng màu vàng treo trên đỉnh, thính thoáng lập lòe một chút, cực kỳ có không khí quỷ dị. Mùi hôi thối nhàn nhạt quanh quẩn ở đầu mũi, hình như còn có thể ngửi được mùi rỉ sét giống như mùi m.á.u tanh.

Không gian như vậy đúng là làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp bức, ngọn đèn treo bên trên đung đưa phát ra tiếng két làm cho người ta ê răng, từng giọt nước rỉ ra từ vòi nước vang lên tiếng "tí tách", cũng làm cho người ta không lạnh mà run, hận không thể trực tiếp chạy ra ngoài.

Tô Dung nhanh chóng mở một cánh cửa phòng vệ sinh ra, bên trong có giấy. Cô nhanh chóng giải quyết xong vấn đề sinh lý trong không gian nhỏ kín mít, xối nước, rửa tay, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Cho đến khi đi ra cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của mọi người thì lắc đầu một cái: "Không sao, bên trong không có gặp nguy hiểm, chỉ là tương đối kinh khủng mà thôi."

Trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, Mẫn Tĩnh Di liếc nhìn Hoàng Đào, do dự một chút, lại quay đầu hỏi Lý Tuệ: "Dì Lý, chúng ta cùng nhau đi vào nhà vệ sinh như thế nào?"

Chú ý đến một màn này, trong mắt Tô Dung thoáng qua ánh sáng gì đó.

Mẫn Tĩnh Di là đang tránh Hoàng Đào? Tại sao? Cô ấy phát hiện ra gì sao?

Nhưng bà bác Lý lại lắc đầu: "Tôi bây giờ không muốn đi."

Thấy bà ta từ chối, Hoàng Đào đang không hiểu tại sao đối phương không tìm mình, lập tức vui vẻ trong lòng, mở miệng muốn nói: "Em..."

Tô Dung kịp thời cắt đứt lời của cô ta: "Chị Mẫn, để em đi cùng chị đi."

Cô nói xong, thì đi tới kéo tay Mẫn Tĩnh Di. Nhìn vào ánh mắt biết ơn của Mẫn Tĩnh Di, hai người đi vào trong nhà vệ sinh.

Chờ đi vào bên trong, cô mới hỏi ra nghi ngờ của mình: "Sao vậy chị, mới vừa rồi tại sao chị không muốn Hoàng Đào đi vào cùng mình?"

Mẫn Tĩnh Di kinh ngạc với sự tỉ mỉ của cô, cười khổ nói: "Có thể là do chị suy nghĩ nhiều, sau khi từ khu quần áo đi ra, chị cứ cảm thấy Hoàng Đào đã thay đổi một chút."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 16: Chương 16



"Thay đổi gì?"

"Chị không nói được cụ thể, nhưng lúc ấy chị vẫn còn nhớ, khi Hoàng Đào đi ra từ khu quần áo, sắc mặt hồng hào, thật sự có chút quỷ dị! Hơn nữa, cô ấy ở khu quần áo quá lâu, từ khi bước chân dừng lại cho đến khi cô ấy đi ra ngoài, đã vượt qua 10 giây."

Đây là trên con đường về tập trung với mọi người Mẫn Tĩnh Di vừa đi vừa nghĩ, bước chân dừng lại chắc chắn đối phương gặp phải ma nơ canh mặc quần áo kỳ lạ trong quy tắc có nói. Như vậy nếu dựa theo lời của Hoàng Đào nói, cô ta nhắm mắt mười giây, thân thể của ma nơ canh lập tức biến mất. Lấy tính cách nhát gan của Hoàng Đào, sau khi phát hiện đã an toàn nhất định sẽ lập tức chạy ra.

Nhưng mà không có, phải hai ba phút sau cô ta mới đi ra.

Nhớ tới lúc ấy mình còn đi cùng với đối phương một đoạn đường, Mẫn Tĩnh Di lập tức nổi một tầng da gà, cảm giác nghĩ mà sợ.

Vốn dĩ Tô Dung đã nghi ngờ Hoàng Đào bị "nó" ô nhiễm, bây giờ lại càng chắc chắn quy tắc nói về khu quần áo biến thành màu đỏ, tuyệt đối là đã bị ô nhiễm.

"Có lẽ biện pháp giải quyết tình huống quỷ dị trong khu quần áo là sai." Cô khẽ nhíu mày nói: "Nhưng phải làm thế nào để cho những người khác đều có thể tin tưởng chuyện này đây?"

Lúc này Mẫn Tĩnh Di đã đi vệ sinh xong, vừa rửa tay vừa nói: "Đi ra ngoài trước. Chúng ta tìm cơ hội nói cho anh Vương biết một tiếng. Vốn dĩ khu quần áo kia cũng không có cái gì đáng để đi đến, trong thời gian ngắn chắc không có vấn đề gì đâu."

Lại đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người ăn ý cũng không nói nhiều, đều tự tìm một cái giường nằm lên.

Mọi người đều là lần đầu tiên nằm trên giường quan tài, thật sự có chút mới lạ. Vốn dĩ Mẫn Tĩnh Di là đến siêu thị mua đồ ăn vặt, chia quà ăn vặt cho mọi người làm cơm tối xong, sau khi ăn qua loa thì chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bây giờ ngủ thì thật sự có chút sớm, hơn nữa khu đồ dùng hằng ngày lại đèn đuốc sáng trưng, mọi người không nhịn được nói chuyện với nhau.

Trước tiên quan trọng nhất chính là quan tâm nơi bây giờ mình ở, ở trong hoàn cảnh xa lạ, giọng của bà bác Lý tràn đầy bất an: "Ở khu đồ dùng hằng ngày thật sự không thành vấn đề sao?"

Vương Kiến Quốc gật đầu nói: "Trước kia khi tôi bị chọn trúng đi vào quy tắc quái đàm cũng có một khu an toàn giống như thế này, giai đoạn trước "nó" sẽ không đến được nơi này trong thời gian quy định."

"Nếu khu đồ dùng hằng ngày tắt đèn, sẽ xảy ra nguy hiểm sao?" Mẫn Tĩnh Di hỏi.

"Cái này còn phải hỏi sao?" Triệu Bằng cười nhạo nói: "Nhất định là sẽ nha! Nếu không sao lại bảo chúng ta một khi chỗ này tắt đèn thì lập tức trở về giường chứ?"

Tô Dung nghĩ đến một chuyện khác: "Nói như vậy, ngày mai lúc chúng ta đi ra ngoài thăm dò, phải để lại một người trông chừng khu đồ dùng hằng ngày, lỡ như có tắt đèn còn có thể nhắc nhở mọi người."

Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung: "Hai người ở lại đi, một thân một mình thật sự cũng không an toàn."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 17: Chương 17



Thật ra sở dĩ yêu cầu hai người ở lại, là sợ chỉ có một mình Hoàng Đào, cô ta sẽ làm mấy chuyện gì đó bên trong khu an toàn. Tạm thời Tô Dung không có cách nào tin tưởng cô ta.

"Tô Dung nói không sai." Vương Kiến Quốc cũng có lời muốn nói: "Ngày mai lúc đi ra ngoài thăm dò thì hai người thay phiên nhau ở lại, nếu như đột nhiên tắt đèn, một người đi ra gọi những người còn lại, một người khác thì ở lại trông chừng."

Mọi người đều câu có câu không nói chuyện, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, đột nhiên Lý Tuệ mắc tiểu. Trước đó bởi vì bà ta không đi tiểu, cho nên không đi nhà vệ sinh. Bây giờ hơn nửa đêm không nhịn được, chỉ có thể lựa chọn đi đêm.

Đi tới cửa nhà vệ sinh, bà ta cố ý ngẩng đầu nhìn bảng ghi nam nữ ở cửa một chút.

Một cái đầu vàng có hình dạng giọt nước, phía dưới là bốn cái chân hai ngắn hai dài.

"A!"

Bà bác Lý hoảng sợ, lập tức hét lên, sau đó chạy về trên giường.

Những người khác bị bà ta đánh thức, Triệu Bằng mơ màng mắng một tiếng: "CMN la cái gì mà la? Gặp quỷ à?"

"Thật sự gặp quỷ?" Giọng nói của bà bác Lý tràn đầy nức nở: "Nhà vệ sinh kia, tấm bảng trên nhà vệ sinh không có kết cấu bình thường nên có!"

Vốn dĩ Tô Dung ngủ không sâu, bị tiếng la của bà ta làm tỉnh lại. Nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang, quả nhiên, hình vẽ bên trong tấm bảng đã không giống như lúc trước cô nhìn thấy.

"Chờ một chút lại đi." Cô an ủi: "Một lát nữa chắc sẽ trở lại bình thường thôi."

Đợi mười mấy phút, bà bác Lý vừa kinh vừa sợ đã nín rất lâu rồi, cuối cùng nhịn không được nữa, lại đi đến. Cũng may lần này trên tấm bảng đã trở lại bình thường, không có tình huống quỷ dị gì.

Bà ta thở phào nhẹ nhõm, mắc tiểu dâng trào không nhịn được vọt vào nhà vệ sinh, kéo cửa phòng vệ sinh gần nhất nhanh chóng đi vào giải quyết.

Chờ giải quyết xong bà ta thờ phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ giấy vệ sinh.

Sờ hai cái không có gì, bà bác Lý nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện vốn dĩ chỗ để giấy vệ sinh trở nên trống trơn.

Thân thể bà ta cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến lúc mình đi vào quá nhanh, quên kiểm tra trong phòng vệ sinh có giấy vệ sinh hay không.

Mà bên trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị có một quy tắc --- Nếu như phòng vệ sinh không có giấy vệ sinh, thì không nên đi vào.

"Rầm rầm rầm."

Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài gõ. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng. Bà bác Lý cứng đờ xoay người lại, cổ họng giống như bị chặn không phát ra chút thanh âm nào.

Từ trong khe hở ở phía dưới cửa phòng vệ sinh, m.á.u đỏ tươi chậm rãi tràn vào. Máu tươi ngày càng nhiều, lan tràn đến chân bà bác Lý, thấm ướt mũi giày của bà ta.

Bà bác Lý hoảng sợ trợn to mắt, nước mắt lớn chừng hạt đầu không bị khống chế rơi xuống khuôn mặt già nua.

"Rắc rắc."

Cửa bị mở ra, một tiếng người giống như do máy móc hợp thành, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là đến chơi với ta đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 18: Chương 18



Vào sáng sớm, Mẫn Tĩnh Di bị mắc tiểu tỉnh lại, liếc nhìn thời gian, 7 giờ 18. Cô ấy dùng tay chải chải tóc của mình, đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Mặc dù vừa mới tỉnh, nhưng cô ấy còn nhớ được quy tắc đã xem, cho nên ngẩng đầu nhìn tấm bảng trước cửa.

Là tấm bảng ghi nam nữ bình thường, Mẫn Tĩnh Di thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhà vệ sinh.

Tất nhiên cô ấy yên tâm quá sớm, mới vừa mở cửa phòng vệ sinh đầu tiên, thấy được thảm trạng m.á.u đỏ tươi bên trong, Mẫn Tĩnh Di hoảng sợ trợn to mắt, hai giây sau sụp đổ hét lên một tiếng.

"A!"

Tiếng hét này rất chói tai, giống như còi xe cảnh sát vậy, lập tức làm cho mấy người không ngủ sâu trực tiếp mở mắt ra.

Tô Dung dụi mắt một cái, phán đoán âm thanh là truyền từ nhà vệ sinh. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, Vương Kiến Quốc cũng đã nhanh chóng đi xuống giường, cùng nhau chạy đến.

Chờ đi đến cửa nhà vệ sinh, Vương Kiến Quốc còn cố ý ngăn cản cô một chút, chờ xác nhận tấm bảng không có vấn đề gì, hai người cùng mở cửa ra.

Phía đối diện phòng vệ sinh đầu tiên, Mẫn Tĩnh Di dựa vào tường ngồi dưới đất, hai tay che miệng, hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy nước mắt, giống như là thấy quỷ vậy.

Trong phòng vệ sinh có cái gì?

"Chờ một chút, anh không thể đi vào." Thấy Vương Kiến Quốc muốn đi vào bên trong, Tô Dung vội vàng ngăn cản anh ấy lại. "Đừng quên chúng ta là khách hàng, nam không thể đi vào nhà vệ sinh nữ."

Nói xong, cô hít sâu một hơi.

Chỉ thấy phòng vệ sinh thứ nhất cũng được xem như sạch sẽ, lúc này đã đỏ tươi một mảnh, chân tay đứt, thịt vụn, giống như nổ tung văng khắp nơi, trên tường là m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, trải qua một đêm lặng đọng, bây giờ đã biến thành màu đỏ nhạt.

Mà trong bồn cầu, đầu của bà bác Lý đã trôi lơ lửng trong vũng máu.

Bà ta c.h.ế.t không nhắm mắt, một đôi mắt ố vàng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, chỉ cần liếc một cái cũng làm cho người ta không lạnh mà run, không dám tưởng tượng khi sống bà ta đã gặp phải đau đớn gì.

Mặc dù đời trước Tô Dung làm trinh thám, cũng đã gặp người chết. Nhưng tình cảnh kinh khủng như vậy, vẫn là lần đầu tiên cả hai đời. Coi như đã sớm chuẩn bị, cũng khó tránh khỏi chấn động tinh thần. Mùi m.á.u tươi tanh nồng cộng với mùi khai của nước tiểu, cô hơi nín thở, một cổ muốn nôn từ trong dạ dày trào ra.

"Ọe... Bà bác Lý c.h.ế.t rồi... Ọe..."

Cũng may sáng sớm chưa ăn cơm, nôn được một chút, Tô Dung miễn cưỡng dùng một tay che n.g.ự.c áp chế cơn buồn nôn, đi về phía trước đỡ lấy Mẫn Tĩnh Di: "Chị Mẫn, chị có khỏe không?"

"Chị... Chị... Hu hu hu!" Mẫn Tĩnh Di luôn trầm tĩnh, trong phút chốc sụp đổ khóc rống lên, cô ấy không giống với Tô Dung, cô ấy không có chút chuẩn bị nào đã thấy một màn thế này. Hơn nữa cô ấy còn là lần đầu tiên thấy người chết, thấy được tử trạng đáng sợ như vậy.

Cảnh tượng m.á.u tươi đầm đìa, tay chân gãy, thịt vụn khắp nơi, cùng với cái đầu ở trong bồn cầu, là hình ảnh ở bất kỳ trong phim kinh dị nào cũng làm cho người xem phim phải hét chói tai, huống chi là tận mắt nhìn thấy?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 19: Chương 19



Vương Kiến Quốc nhận lấy Mẫn Tĩnh Di, đỡ cô ấy ra ngoài. Tô Dung hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

"Sao thế sao thế?" Triệu Bằng và Hoàng Đào vây lại, nhìn bộ dạng ba người này, hơn nữa bà bác Lý không thấy, thật ra trong lòng Triệu Bằng đã có suy đoán.

"Bà bác Lý c.h.ế.t rồi." Vương Kiến Quốc trầm giọng tuyên bố.

Quả nhiên là thế. Triệu Bằng hiểu rõ gật đầu một cái: "Chết như thế nào?"

"Chắc là kích phát quỷ dị của nhà vệ sinh." Tô Dung nghĩ đến thảm trạng của đối phương, không nhịn được run lên, "Chết rất thảm."

Bởi vì lúc làm trinh thám, nhất là đi điều tra vùng quê nghèo hoang vu, thường xuyên gặp được một ít người c.h.ế.t với kiểu lì kỳ, đối với hiện trường bà bác Lý c.h.ế.t mới vừa nhìn thấy, Tô Dung tiếp nhận rất nhanh.

Vương Kiến Quốc cũng chú ý đến điểm này, không nhịn được nhìn Tô Dung một cái. Mặc dù không biết trong nhà vệ sinh là có bộ dạng gì, nhưng nhìn Mẫn Tĩnh Di lúc trước cực kỳ bình tĩnh cũng bị dọa không nhẹ, cũng biết bên trong tuyệt đối rất kinh khủng.

Tô Dung là một cô gái nhỏ mới thi đại học, đã có thể nhanh chóng thích ứng với loại hình ảnh đó rồi sao?

Lúc bọn họ nói chuyện, Hoàng Đào đi đến bên cạnh Mẫn Tĩnh Di còn chưa bình tĩnh lại trong sợ hãi, nhẹ giọng an ủi: "Chị Mẫn, chị không sao chứ?"

Mẫn Tĩnh Di lắc đầu, nhưng không nhịn được hốc mắt lại đỏ, ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng đó quả thật rất đáng sợ, cô ấy cảm giác cuộc đời còn lại có lẽ mình sẽ luôn mơ thấy ác mộng này.

"Dì Lý... Năm nay dì Lý mới về hưu, vốn nên an hưởng tuổi già... Nhưng mà... Hu hu..." Cô ấy lại không nhịn được khóc lên, cũng không biết là khổ sở cho bà bác Lý, hay là đang sợ hãi cho mình.

"Đừng khổ sở." Hoàng Đào ôm lấy cô ấy, an ủi vỗ lưng cô ấy: "Chị sẽ an toàn, giống với em vậy."

Câu nói sau giống như cô ta đang nói mê sảng, Mẫn Tĩnh Di nhỏ giọng nức nở cũng không nghe thấy.

Nhìn thấy mọi người chìm vào bầu không khí nặng nề, Vương Kiến Quốc thở dài, cất giọng nói: "Mặc dù rất đau buồn vì bà Bác Lý chết, nhưng tôi không thể không nhắc nhở mọi người, trong quái đàm có người chết, thực lực của "nó" cũng sẽ được gia tăng."

Đây là tin tức mà mọi người không biết, sau khi nghe xong, bọn họ đều trợn to hai mắt, tình thần hoảng loạn.

Vương Kiến Quốc nặng nề tằng hắng một cái: "Cho nên chúng ta không có thời gian đau lòng khổ sở, phải nhanh chóng đi ra ngoài tìm đầu mối."

Loại quy tắc quái đàm này mới phủ xuống, chỉ có nhóm người đầu tiên bị chọn trúng, mới có thể ở bên trong để lại đầu mối vĩnh viễn. Nếu như có thể tìm được đầu mối, có lẽ có thể thông qua cửa.

Tất nhiên, cũng không phải tất cả quy tắc quái đàm đều có đầu mối như vậy. Dù sao người bị chọn trúng tự mình còn chưa lo xong, có thể có cơ hội để lại cái gì chứ.

Nhìn thấy Mẫn Tĩnh Di rõ ràng vẫn còn thất thần, đôi mắt sưng đỏ, Tô Dung không nhịn được thở dài nói: "Để cho chị Mẫn ở lại trông chừng khu đồ dùng hằng ngày đi."
 
Back
Top Bottom