Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 430



Lê Tri hỏi tiếp:

“Vậy nên hai người mới bắt cóc Chu Huyên, tổ chức lễ minh hôn cho cô ấy với Lưu Hữu Tài à?”

Bà mẹ trợn mắt, giận dữ gào lên:

“Bắt cóc cái gì chứ?! Chu Huyên là con dâu nhà tao! Chính cái thằng ch.ó má Lưu Đại Cường kia mới là kẻ cướp vợ! Con trai tao nhiều lần hiện về trong giấc mơ của tao, nói rằng nó muốn có vợ…”

Miệng bà ta cong lên, nở một nụ cười quái dị, đầy b*nh h**n:

“Chu Huyên rất ngoan, cô ấy nói rằng mình cũng yêu con trai tao. Cô ấy còn nhờ tao tìm cho một chiếc váy đỏ để mặc, nói rằng trong lễ cưới phải mặc đồ đỏ mới may mắn…”

Hóa ra, chính Chu Huyên là người yêu cầu chiếc váy đỏ.

“Cô ấy ôm bài vị của con trai tao, đứng trước bàn thờ, khóc một hồi rồi lại cười…”

Lê Tri im lặng lắng nghe.

Tại sao Chu Huyên lại khóc?

Vì cô ấy biết, tương lai tươi sáng của mình đã chấm dứt từ khoảnh khắc đặt chân vào thôn Lưu Gia.

Tại sao lại cười?

Vì cô ấy đã tìm thấy con đường giải thoát duy nhất dành cho mình.

Bị nhốt trong phòng tối, bị xích như thú dữ, bị ép làm vợ cho một đứa con trai của cặp vợ chồng già tàn ác, Chu Huyên không còn hy vọng sống sót. Nhưng chính sự tàn bạo của bà mẹ này đã mở ra cho cô một lối thoát.

Cô ấy chọn cái chết.

Cô ấy ôm bài vị, mặc váy đỏ, thực hiện nghi lễ minh hôn.

Trong lòng cô ấy, chỉ có một mong mỏi duy nhất: hóa thành lệ quỷ sau khi chết, để trả thù tất cả những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.

“Sau đó… Lưu Đại Cường đến,” giọng bà mẹ run rẩy, đầy u ám. “Nó như một con trâu điên, không ngừng lao vào nhà tao. Tao và cha của Hữu Tài cố gắng hết sức nhưng không thể ngăn nổi nó.”

Bà ta lẩm bẩm, đôi mắt mờ đục như hai hố sâu thăm thẳm:

“Nó đá cửa phòng ra, và chúng tao nhìn thấy Chu Huyên treo cổ trong đó… Cô ấy… vẫn còn đang cười!”

Lê Tri đứng im lặng, ngón tay siết chặt lấy thân cây gậy bóng chày nhuốm máu. Ánh đèn pin le lói chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật nét lạnh lùng trên đôi mắt.

Cô chậm rãi bước lại gần hơn, từng bước chân vang vọng trong căn hầm tối tăm.

Bà mẹ già khom lưng, miệng vẫn tiếp tục thì thầm như bị thôi miên bởi ký ức đau thương:

“Lưu Đại Cường giận dữ đến phát điên! Nó cầm con d.a.o chặt cỏ heo của tụi tao và c.h.é.m đứt tay tao... Đau lắm… Tao kêu la, tiếng kêu như xé rách cả đêm đen…”

Giọng bà ta nghẹn lại, rồi lại tiếp tục, như thể đang sống lại khoảnh khắc định mệnh hôm ấy:

“Cha của Hữu Tài chạy vào bếp để tìm vũ khí, nhưng Lưu Đại Cường đã đuổi theo. Lúc đó… Tiểu Yến bất ngờ ôm lấy chân thằng súc sinh đó… và nó… nó đã g.i.ế.c con bé…”

Lê Tri không nói gì thêm. Cô nâng cao cây gậy, vung mạnh một cú chí mạng về phía đầu bà mẹ.

Gậy bóng chày dính đầy m.á.u me, vết nứt cuối cùng cũng vỡ tung — đạo cụ này chính thức tan rã thành ba mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau.

Cùng lúc đó, hình dạng bà mẹ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, oán khí dày đặc trong căn hầm như bị rút sạch. Không còn âm thanh rít gào, không còn luồng khí lạnh cắt da cắt thịt.

Một thoáng sau, bà ta hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.

Không khí trong hầm lập tức dịu lại, nhiệt độ trở về mức bình thường. Lê Tri thở nhẹ, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, để cho cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Sau khi ổn định lại, cô quay đầu nhìn quanh, tiếp tục dò xét từng góc trong căn hầm. Nhưng dù đã kiểm tra kỹ càng, cô vẫn không tìm thấy dấu tích nào của mộ phần Chu Huyên.

Trong đầu cô dần hình thành một suy luận rõ ràng.

Gia đình Lưu Hữu Tài là những người đầu tiên c.h.ế.t dưới tay Lưu Đại Cường, khởi đầu cho chuỗi thảm sát đẫm m.á.u sau này. Có lẽ vào thời điểm đó, cả thôn đều hoảng loạn, sợ rằng linh hồn của cặp vợ chồng già sẽ quay lại báo thù, nên đã dùng đủ loại bùa chú và pháp trận để phong ấn họ dưới căn hầm này.

Nếu họ đã không tha cho hai người này, thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho Chu Huyên – người đã tự tử trong chiếc váy đỏ, mang theo chấp niệm sâu đậm.

Mộng Vân Thường

Chắc chắn Chu Huyên cũng đã bị dân làng trấn áp ở đâu đó trong thôn, bị giam cầm trong một nơi bí mật, không cho phép cô hóa thành lệ quỷ.

Bằng chứng là gia đình trưởng thôn hiện vẫn đang bị phong ấn trong quan tài, bố mẹ Lưu Hữu Tài cũng bị giam giữ dưới hầm. Điều đó cho thấy dân làng có một phương pháp trấn áp ma quỷ vô cùng hiệu quả.

Vậy thì, làm sao Chu Huyên có thể vượt qua được lớp phong ấn đó? Làm sao cô ấy có thể hóa thành lệ quỷ để trả thù?

Và nếu đúng như vậy, thì chuỗi sự kiện kỳ quái xảy ra sau này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả.

Trừ khi…

Có ai đó đã phá bỏ lớp phong ấn kia.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 431



Lê Tri chợt nghĩ đến một điểm rất đáng nghi.

Nếu Chu Huyên thực sự trở lại để báo thù sau khi chết, thì với oán khí chất chứa trong cô ấy, toàn bộ Thôn Lưu Gia hẳn đã sớm bị diệt sạch không còn một ai sống sót. Cô ấy có thể bỏ qua cho những người phụ nữ cùng chung cảnh ngộ, nhưng với những người dân còn lại – những kẻ đã từng dồn ép các cô gái, hoặc tiếp tay cho đám buôn người – chắc chắn không ai được tha. Bất kể là có trực tiếp gây tội hay không, chỉ cần từng nhúng tay, từng đứng nhìn, thì đều là đồng phạm trong cái địa ngục này.

Thế nhưng, suốt hai ngày điều tra vừa qua, Lê Tri phát hiện ra nhiều người đã trốn thoát khỏi thôn trong những năm đó. Nếu Chu Huyên thật sự được giải phong ấn, lợi dụng xác của Lưu Đại Cường để gây ra những vụ g.i.ế.c người đẫm máu, thì sau khi hoàn tất chuỗi trả thù đó, cô ấy đi đâu? Đêm qua, khi những linh hồn kéo đến bao vây nhà trưởng thôn, Lê Tri đã quan sát kỹ – không hề thấy hồn ma nào mặc váy đỏ cả.

Chẳng lẽ... cô ấy đã được siêu thoát?

Mộng Vân Thường

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng vì chưa có bằng chứng xác thực nên cô không nói ra. Bây giờ chưa phải lúc.

Không còn manh mối gì trong căn hầm tối tăm ấy, Lê Tri quay lại đường cũ để trèo lên. Nhưng dân làng sau khi trấn áp được xác sống, đã mang theo cả thang đi mất. Quanh cô chẳng còn gì có thể bám vào, miệng hầm sâu gần hai mét, với sức mình, cô không thể tự leo lên nổi. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành lấy ra một tấm Phù Dịch Chuyển Tức Thời và kích hoạt.

Trời đã sẩm tối. Cô vừa rời khỏi nhà Lưu Hữu Tài, gió buốt thổi qua mang theo hơi lạnh, ánh nắng tắt dần sau rặng núi, phủ bóng u ám khắp thôn. Không do dự, Lê Tri bước nhanh đến bên cái ao ở cổng thôn.

Ngày hôm qua, khi vừa đặt chân đến đây, cô từng nghe thấy một tiếng động lạ vang lên dưới ao – như có người rơi xuống nước. Lúc ấy, cô chưa rõ hồn ma dưới ao có liên quan đến thảm kịch của Thôn Lưu Gia hay không.

Nhưng càng điều tra, mọi chuyện càng sáng tỏ. Nếu Lưu Hữu Tài không chết, Chu Huyên đã không bị ép gả cho Lưu Đại Cường. Cha mẹ hắn ta cũng sẽ không bắt Chu Huyên về thực hiện lễ minh hôn, và bi kịch ấy sẽ không xảy ra. Cảnh tượng Chu Huyên treo cổ trong chiếc váy cưới đỏ đã khiến Lưu Đại Cường phát điên, kéo theo chuỗi thảm sát đẫm m.á.u trong thôn.

Hóa ra... ngòi nổ cho tất cả lại chính là cái c.h.ế.t của Lưu Hữu Tài.

Lê Tri nhận ra, cô đã tiến rất gần đến sự thật ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này.

Mặt ao đặc sệt một lớp nước đen đặc, hôi thối bốc lên nồng nặc, trên mặt nước là đủ loại rác rưởi trôi nổi. Dưới đáy là một tầng bùn dày đặc, lầy lội, đầy xác côn trùng mục rữa. Trên cành cây khô trơ trọi giữa ao, một con quạ đang cúi xuống uống nước, thấy có người tiến lại gần, nó bật kêu lên một tiếng "quác" khàn đục rồi giật mình bay vút lên bầu trời âm u.

Không chần chừ, Lê Tri lấy bộ đồ cúng từ ba lô ra, lật cuốn Bí Kíp Thám Hiểm Thần Bí đến trang hướng dẫn triệu hồn. Cô dựng hai cây nến trắng cắm xuống đất, rồi đặt bài vị của Lưu Hữu Tài – thứ mà cô đã lấy từ trong hỉ đường – vào chính giữa.

Sau khi thắp nến, cô đốt một xấp vàng mã, giọng đều đều niệm chú cùng ngày tháng năm sinh của Lưu Hữu Tài như ghi trong sách. Đến lần đọc thứ ba, ngọn nến trắng trước mặt đột nhiên run rẩy, ngọn lửa bỗng hóa thành một đốm xanh kỳ dị. Một cơn gió lạnh lướt qua khiến tóc cô bay tán loạn, nhưng ngọn lửa ấy vẫn cháy bập bùng không tắt.

Mặt ao bỗng phát ra tiếng "ùm" trầm đục, như có thứ gì đó khổng lồ đang trồi lên từ đáy nước.

Lê Tri quay phắt lại, thấy mặt ao gợn lên từng vòng sóng nhỏ, lan từ giữa ao về phía bờ. Không có bóng người, nhưng bùn đen đột nhiên bị hằn lên những dấu chân – như thể có ai đó vô hình đang bước từng bước lên bờ. Những dấu chân lầy nhầy, ướt sũng, tiến thẳng đến nơi cô đang đứng.

Lê Tri nghiêng đầu, giọng nghiêm túc: "Lưu Hữu Tài?"

Dấu chân cuối cùng dừng lại ngay trước ngọn nến. Ba nén nhang cắm trước bài vị đột nhiên cháy bừng, khói hương cuồn cuộn như thể có kẻ nào đó đang ngồi ngay tại chỗ, hít từng hơi nhang khói một cách tham lam.

Chỉ một lúc sau, nén nhang đã cháy hết. Trong ánh sáng xanh lập lòe, một bóng người mờ nhạt dần hiện lên.

Sau khi hút cạn nhang khói, bóng hình ấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lê Tri. Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt ấy – lạnh lẽo, độc địa, ngập tràn thù hận.

Lê Tri biết, việc triệu hồn là cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là những người c.h.ế.t oan, nếu gọi lên mà không thể tiễn đi, hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Gia đình Lưu Hữu Tài vốn dĩ chẳng phải người lương thiện. Dù c.h.ế.t rồi, vẫn không muốn an phận.

Cô rút từ trong túi áo một nắm bùa chú, là những lá bùa cô đã lấy từ trong đường hầm khi nãy. Giọng cô lạnh lẽo: "Nếu không muốn bị dán đầy bùa thì ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi."

Quả nhiên, ánh mắt Lưu Hữu Tài chợt lóe lên ý chống đối, nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. Hắn ta co người lại, ôm đầu gối ngồi xổm xuống trước bài vị. Nước vẫn không ngừng nhỏ giọt từ người hắn xuống, lan thành một vũng đen kịt dưới đất.

Màn triệu hồn này, cùng với trận chiến g.i.ế.c quỷ trước đó, khiến phòng livestream dậy sóng. Khán giả nhao nhao gửi bình luận:

—— "Bạn tôi gửi link livestream, bảo là streamer xinh đẹp dọa ma, tôi nào ngờ vào xem luôn một bộ phim kinh dị đỉnh cao thế này!"

—— "Sự thật về vụ thảm sát kinh hoàng sắp được phơi bày, tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi!"

—— "Đợi đến tối mở nắp quan tài chắc còn rùng rợn hơn nữa! Streamer gan dạ quá!"

Trời ngày càng tối, Lê Tri không muốn lãng phí thêm thời gian. Cô đi thẳng vào trọng tâm: "Anh c.h.ế.t đuối là do tai nạn, hay bị Lưu Đại Cường giết?"

Một lúc lâu sau, từ trong cổ họng bùn nhão ấy mới phát ra giọng nói khàn đục, câu trả lời lại chẳng ăn nhập gì: "... Hôm đó mưa lớn lắm... tối đen như mực... tôi không nhìn thấy đường..."

Hắn đã c.h.ế.t quá lâu, có lẽ não đã bị ngâm đến thối rữa. Lê Tri hỏi lại, lần này chậm rãi và rõ ràng: "Anh đã ngã xuống ao như thế nào?"

Lưu Hữu Tài cúi gằm mặt, từ miệng hắn không ngừng tuôn ra từng dòng bùn lầy đen ngòm. Giọng nói trầm thấp, lạc đi: "... Đường trơn... có tiếng sét lớn... tôi sợ quá... trượt chân rồi rơi xuống ao..."

Không phải bị giết. Là tai nạn thật.

Chính cái c.h.ế.t ngoài ý muốn đó đã khiến cha mẹ hắn điên loạn, trút mọi hận thù lên người khác. Nếu họ chịu chấp nhận sự thật, tất cả đã không đi đến mức này. Nhưng họ không chấp nhận. Và rồi, mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tiếng sét năm ấy có lẽ là hồi chuông báo ứng đầu tiên – cho cả gia đình Lưu Hữu Tài, và cả Thôn Lưu Gia đầy tội nghiệt.

Lê Tri hỏi tiếp: "Em gái anh... tên là Lưu Tiểu Yến?"

Hắn gật đầu.

Không còn gì để hỏi thêm, Lê Tri thu dọn đồ, đeo ba lô lên vai: "Được rồi. Quay về ao đi."

Lưu Hữu Tài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lóe lên sự không cam tâm.

Lê Tri mỉm cười, nụ cười ngọt ngào nhưng ẩn chứa mối đe dọa c.h.ế.t người: "Anh không định bắt tôi làm thế thân đấy chứ?"

Câu nói nhẹ tênh, nhưng khiến người đã c.h.ế.t như Lưu Hữu Tài cũng phải rùng mình. Gương mặt xinh đẹp của cô khi cười lại trở nên đáng sợ đến kỳ lạ.

Tiếng sấm lại vang lên từ bầu trời đen đặc. Lưu Hữu Tài run lên, lập tức quay đầu, lao vội xuống ao.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 432



Bầu trời phủ đầy mây đen, sắc xám lạnh lẽo kéo xuống như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng cuối cùng. Lê Tri ngẩng đầu nhìn trời, tim khẽ đập nhanh hơn — có lẽ sắp mưa rồi.

Không chần chừ, cô rảo bước thật nhanh về phía nhà trưởng thôn. Nhưng trời tối quá nhanh, chỉ mới vài phút trước còn nhìn rõ đường, vậy mà giờ đây đã tối mịt như đêm khuya, ánh sáng còn sót lại bị nuốt chửng hoàn toàn. Gió lùa qua, rét buốt, làm những bụi cỏ khô bên đường rít lên những âm thanh lạo xạo nghe gai cả sống lưng.

Lê Tri bất giác quay đầu nhìn lại — và lập tức sững người. Từ trong những căn nhà đất vàng đã mục nát, vô số bóng người lặng lẽ bước ra, từng bước chậm rãi, lảo đảo mà khủng khiếp.

Âm thanh xào xạc vang lên càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần. Không phải tiếng gió. Là tiếng bước chân. Là tiếng bọn chúng.

Lê Tri không dám quay đầu thêm nữa, vội vàng chạy thẳng về phía nhà trưởng thôn. Tiếng chân vang rền trên nền cỏ khô như thể âm binh đang đuổi theo, kéo lê theo sau là những vệt m.á.u dài đỏ sẫm vương vãi trên mặt đất.

Mộng Vân Thường

Máy quay đeo trước n.g.ự.c cô lắc lư dữ dội vì nhịp chạy, khiến phòng livestream cũng trở nên căng thẳng tột độ. Khán giả vừa hồi hộp vừa phấn khích, chỉ đến khi Lê Tri lao tới gần cổng nhà trưởng thôn, đẩy mạnh cánh cửa gỗ ọp ẹp và chui tọt vào trong, mọi người mới đồng loạt thở phào.

—— "Cuối cùng cũng vào rồi! Giờ bảnh đã hiểu tại sao streamer nói đây là nơi an toàn nhất trong thôn rồi, bảnh cũng cảm thấy an toàn thật đấy!"

—— "Sáu chiếc quan tài ở đây giữ bình ổn đó giờ, tụi ma không dám bén mảng mà!"

—— "Streamer vất vả rồi! Nghỉ một hơi đi, chuẩn bị mở nắp quan tài nào!"

—— "Nhưng mà mở ra rồi... liệu nơi này còn an toàn không? Trong ngoài đều bất ổn, streamer định trốn ở đâu?"

Khi khán giả vẫn còn lạc quan tin rằng vào được nhà là đã an toàn, máy quay lại đột ngột xoay về phía bức tường ngoài sân. Lê Tri lúc này đã đứng ở cửa chính, gương mặt nghiêm trọng.

Cô thấy rõ từng bóng ma đứng lượn lờ ngoài tường rào. Tối hôm qua, chúng không dám đến gần. Nhưng tối nay, chúng đã bủa kín bên dưới, cố gắng chen vào.

Cánh cửa sân cô dựng tạm đã bị đập đến mức kêu răng rắc, không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Trên bức tường cũ kỹ phủ đầy dây leo, bất chợt hiện ra những bàn tay trắng bệch đang mò mẫm chui vào. Chúng đang tiến vào. Tường không còn ngăn nổi chúng nữa.

Lê Tri lập tức hiểu ra — điều kiện tử vong của phó bản đã thay đổi. Nếu cô còn nghĩ nhà trưởng thôn là nơi trú ẩn an toàn như hôm trước, thì đêm nay, e là chính cô sẽ bị chôn xác tại đây.

Không chần chừ, cô lấy từ ba lô ra cây cuốc sắt, quay bước vào phòng khách, chuẩn bị làm chuyện mà ai cũng hồi hộp mong chờ: mở quan tài.

Cả phòng livestream lập tức nổ tung.

—— "Đến rồi! Cuối cùng cũng đến màn mở nắp quan tài!"

—— "Mở quan tài đi! Thả Lưu Đại Cường ra!"

—— "Tôi hoảng quá, streamer tính sao đây? Bên ngoài thì ma, bên trong có khi còn ghê hơn!"

—— "Đừng lo, streamer là cao thủ! Thế nào cũng có chiêu!"

—— "Ơ, khoan... streamer đang làm gì vậy? Sao lại mặc váy đỏ?"

Bộ váy đỏ này là thứ Lê Tri đã tìm được trong một căn nhà khác trong thôn, cô chọn kỹ lưỡng để tìm được cái gần giống nhất với chiếc váy mà Chu Huyên mặc lúc chết. Mặc vào rồi, váy phủ xuống đến mắt cá chân, cô tháo tóc dài đang buộc gọn ra, để xõa tung hoang dại như hồn ma.

Váy đỏ, tóc rũ, cầm cuốc sắt nạy nắp quan tài — hình ảnh này qua ống kính livestream khiến khán giả lạnh sống lưng. Có người lẩm bẩm: cô ấy còn đáng sợ hơn ma...

Tiếng bước chân dẫm qua bãi cỏ khô càng lúc càng gần. Chúng đã vây quanh ngôi nhà. Oán khí cuộn trào khắp sân.

Lê Tri không nhìn ra ngoài nữa, mà cúi xuống nạy bốn góc nắp quan tài. Một chiếc chuông đồng tám cạnh rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng vang vọng như chuông nguyện hồn ai. Cùng lúc đó, sợi chỉ đỏ quấn quanh quan tài cũng bắt đầu đứt từng đoạn.

Gió lạnh bỗng ùa vào trong căn phòng tối mịt.

Lê Tri ngẩng đầu lên — trước bàn thờ sát tường, sáu người đã đứng đó.

Vẫn là bộ quần áo dính m.á.u như lúc chết, da họ xám ngoét, không còn chút nhân khí. Họ đứng yên, im lìm, ánh mắt vô hồn.

Chỉ một cái liếc, Lê Tri đã nhận ra Lưu Đại Cường. Người cao to, hung dữ, lúc còn sống vốn đã là kẻ tàn bạo, c.h.ế.t đi lại càng ghê rợn hơn.

Khi sáu đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô, Lê Tri không nghĩ thêm giây nào mà quay phắt người, lao vọt ra khỏi phòng.

Ngoài sân đã không còn lối thoát, những bóng ma của vụ thảm sát năm xưa đã tràn vào, phủ kín cỏ dại, giăng đầy oán khí. Nhưng ngay khi Lê Tri trong bộ váy đỏ lao vào giữa bọn chúng, phản ứng xảy ra khiến cô thoáng sững người.

Chúng lùi lại. Một số tức giận, một số... sợ hãi.

Chúng sợ cô? Không, không phải cô — mà là bộ váy đỏ này. Là hình bóng của Chu Huyên.

Những bàn tay trắng lạnh thò ra từ bóng tối chộp lấy cô, bủa vây xung quanh, khiến cô gần như không thở nổi. Lê Tri quay đầu, nhìn về phía phòng khách, giọng cô run rẩy vang lên:

"Đại Cường, cứu em với..."

Chiếc váy đỏ tung bay giữa làn gió rít, giữa đám cỏ khô sắc lẹm và những bóng ma đang rít gào, như thể chỉ chốc lát nữa thôi sẽ bị xé vụn thành trăm mảnh.

Lưu Đại Cường gầm lên một tiếng, rồi hệt như ác quỷ sống dậy, lao ra khỏi căn phòng. Trong tay anh ta, một con d.a.o phay đẫm m.á.u hiện ra. Anh ta không nói lời nào, chỉ lao tới, c.h.é.m tới tấp bất cứ thứ gì chắn đường — từ trưởng thôn, chị gái trưởng thôn, đến cả đứa con út của ông ta.

Máu văng tung tóe. Tiếng hét rền rĩ vang vọng khắp sân.

Mọi tội ác từng diễn ra trong ngôi nhà này, đêm nay được tái hiện lại nguyên vẹn, qua từng vết c.h.é.m điên loạn của một linh hồn không siêu thoát.

Gió hú dài như tiếng gào than. Ma quỷ tru tréo. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Lê Tri lợi dụng lúc không ai chú ý, âm thầm gỡ chiếc váy đỏ ra, rút lui khỏi tâm bão.

Cô chạy thẳng lên tầng hai, vào căn phòng từng thuộc về Lưu Nhị Cường, dán bùa chú đầy lên cửa tủ quần áo, rồi chui vào trong, giữ im lặng tuyệt đối.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 433



Khán giả đã quen với phong cách xử lý gọn ghẽ và thông minh của Lê Tri, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, họ vẫn không khỏi sững sờ như bị búa bổ vào não.

—— Quả Vải không còn đơn thuần là một streamer giỏi đối phó với ma quỷ nữa rồi, bây giờ chị thậm chí còn biết xúi giục lũ oan hồn đánh nhau, tạo hỗn loạn để rút lui, vậy là đã thăng cấp thành "chủ mưu của phe ma quỷ" rồi đấy à?!

Phó bản cá nhân lần này như thể được thiết kế riêng để cho Lê Tri phô diễn toàn bộ kỹ năng và bản lĩnh của mình. Từng bước đi đều chuẩn xác đến lạnh người, như thể cô đã đọc được toàn bộ kịch bản từ trước.

—— Giờ thì tôi hiểu vì sao trong phó bản tân thủ, người hướng dẫn cứ nhấn mạnh rằng: "Bình tĩnh là kỹ năng khó học nhất". Với tôi, nếu đứng trong cảnh đó, chắc tôi đã hoảng loạn đến mức ngã ra đất sùi bọt mép rồi, chứ đừng nói đến việc điều khiển cả một nhóm hồn ma theo đúng ý mình.

—— Lê Tri không chỉ mạnh mà còn cực kỳ tỉnh táo và có đầu óc phân tích sắc bén. Cô ấy đâu có thua kém gì so với Tạ Khung, thậm chí còn có phần… đáng sợ hơn!

—— Khoảnh khắc cô ấy gọi "Đại Cường" ấy, giọng điệu vừa đau khổ vừa oán hận đến nỗi bảnh cũng phải nổi da gà. Cái kiểu gọi khiến người nghe như bị rút mất linh hồn. Đừng nói là Lưu Đại Cường, người xem thôi cũng muốn khóc!

—— Lê Tri đúng là đại lão thật sự. Cả trong phó bản lẫn ở phòng livestream, nhân khí đều đè bẹp các streamer khác. Chỉ tiếc là chúng ta không thể theo dõi khoảnh khắc các đại thần tụ họp tại phòng an toàn. Không thì chắc bùng nổ mạng luôn!

...

Còn ở trong phó bản, không khí lúc này đã đặc quánh như thể ngưng đọng lại thành từng tầng u ám. Khán giả trong phòng livestream không ai dám rời mắt khỏi màn hình. Họ biết, một bước sai lầm thôi, Lê Tri có thể mất mạng ngay tại đây.

Lê Tri nhớ rõ khi lục soát căn nhà này, cô đã để ý đến chiếc tủ quần áo trong phòng Lưu Nhị Cường. Trong khi cả ngôi nhà đều tan hoang, chỉ có chiếc tủ này là còn nguyên vẹn. Mặc dù không quá rộng nhưng với vóc dáng của cô, trốn vào cũng không thành vấn đề.

Cô lặng lẽ chui vào tủ, nhẹ nhàng khép cửa lại, lưng tựa sát vào vách gỗ. Chiếc tủ làm bằng gỗ cũ, hai cánh cửa đóng không khít, vẫn còn một khe hở nhỏ bằng ngón tay út ở giữa. Cô lấy những lá bùa cuối cùng trong túi ra, dán từ trên xuống dưới để che kín khe hở, chỉ chừa lại một đoạn ngang tầm mắt để tiện quan sát.

Bên ngoài vẫn là tiếng la hét của những linh hồn oán niệm đánh lẫn nhau, âm thanh va đập chát chúa, ghê rợn đến sởn gai ốc. Trận hỗn chiến kéo dài gần mười phút rồi mới dần lắng xuống.

Bên ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa. Từng giọt mưa nặng hạt rơi rào rào xuống mái nhà và khoảng sân cỏ dại phía trước, tiếng mưa rền rĩ như tiếng than thở của oan hồn. Gió từ khung cửa sổ lùa vào khiến bụi bặm tung bay, mùi ẩm mốc theo đó xộc vào mũi.

Lê Tri nín thở, toàn thân căng chặt, cố lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.

Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh chớp xanh trắng nhá lên sau tấm rèm cửa mốc meo, soi sáng toàn bộ căn phòng tối om trong khoảnh khắc.

Ánh mắt cô vừa dời khỏi cửa sổ thì cảnh tượng bên ngoài tủ quần áo khiến trái tim cô khựng lại.

Cả gia đình trưởng thôn, sáu người, đang đứng ngay đó.

Tất cả đều đẫm máu, da dẻ nhợt nhạt như phủ lớp tro tàn, hốc mắt sâu hoắm đen kịt như bị rút hết thần trí. Cặp mắt trắng dã vô cảm đó đồng loạt nhìn về phía tủ, ánh nhìn sắc như dao, lạnh lẽo như đến từ vực sâu địa ngục.

Mộng Vân Thường

Lưu Đại Cường đứng đầu, cầm con d.a.o phay đầy máu, đầu hơi cúi, từng bước chậm rãi tiến về phía khe tủ.

Qua khe hở, đôi mắt đã mục rữa của anh ta ngày càng tiến sát, phóng đại từng chút một trong tầm nhìn của Lê Tri, cho đến khi dừng lại đúng ngay vị trí khe hở mà cô để lại.

Cô giữ hơi thở, không động đậy.

Lưu Đại Cường khẽ nghiêng đầu, miệng nhếch lên cười, giọng nói thê lương đến rợn tóc gáy:

"Huyên Huyên... ra đây nào, Huyên Huyên..."

Giọng nói của anh ta vang lên giữa màn mưa gió, u ám đến mức khiến người ta buốt sống lưng.

Khán giả bên ngoài thì gần như ngồi không yên. Có người hét lên, có người lấy gối che mặt, có người bật khóc vì quá căng thẳng.

"Huyên Huyên, đừng trốn nữa..."

"Huyên Huyên, anh biết em ở trong đó..."

Giọng điệu của Lưu Đại Cường vẫn đều đều như ru ngủ, nhưng càng lúc càng áp lực. Đằng sau anh ta, từng người một trong gia đình trưởng thôn cũng từ từ bước tới, xếp thành hàng ngay trước tủ.

Mỗi người đều lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khe tủ, như thể ánh mắt họ có thể xuyên qua lớp gỗ mục nát, nhìn thẳng vào người đang run rẩy bên trong.

Lê Tri vẫn không nhúc nhích.

Lưu Thúy Mai đột nhiên bước tới, kéo tay Lưu Đại Cường lại. Giọng nói lạnh như băng của cô ta khiến không khí như ngưng đọng:

"Cô ta không phải là Chu Huyên."

Lưu Đại Cường cau mày quay đầu nhìn cô ta, những người còn lại cũng dần dần xoay cổ, ánh mắt u ám chuyển hướng về phía Lưu Thúy Mai. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc tủ quần áo, thanh âm khàn đục vang lên trong không khí đặc quánh mùi ẩm mốc:

"Chu Huyên đã bị chúng ta rải rồi, cô ta không quay về được đâu. Mọi người quên rồi sao?"

"Rải rồi." – Từ ngữ này vang lên như một lưỡi d.a.o cắt sâu vào ý thức. Chỉ những người đã bị thiêu thành tro cốt mới dùng chữ "rải" như vậy. Họ không chôn cất Chu Huyên. Họ thiêu xác cô, rồi đem tro đi rải ở nơi nào đó không ai biết đến.

Chẳng trách không ai từng tìm thấy ngôi mộ nào của Chu Huyên trong thôn. Cô đã chết, còn không có nổi một nấm mồ. Cô treo cổ tự vẫn trong bộ váy đỏ, lúc đang mang thai. Một thi hai mệnh – ở vùng quê, chuyện này bị xem là đại kỵ. Gia đình Lưu Đại Cường chắc chắn sợ đến phát điên vì nghĩ rằng Chu Huyên sẽ hóa thành lệ quỷ trở về báo oán. Bọn họ biết rõ mình đã làm gì với cô, tội nghiệt sâu đến mức trời đất cũng không dung.

Và vì sợ hãi, vì muốn chặt đứt mọi khả năng báo thù của cô, họ thậm chí không để cô có cơ hội hóa quỷ. Họ thiêu cô, rải tro cô đi như rắc phân bón. Quả thật, cái gia đình này có c.h.ế.t cũng không đủ để chuộc tội.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 434



Nhưng nếu Chu Huyên không thể hóa thành quỷ, vậy thì những cái c.h.ế.t liên quan đến bộ váy đỏ suốt thời gian qua là do ai gây ra?

Lê Tri đang muốn nghe thêm điều gì đó, nhưng lời của Lưu Thúy Mai giống như đổ dầu vào lửa. Mặt Lưu Đại Cường bỗng chốc méo mó vì tức giận, ánh mắt đỏ ngầu như thú dữ. Hắn vung d.a.o phay lên, đập mạnh vào cánh tủ.

Thế nhưng ngay khi con d.a.o chạm vào, một lực vô hình b.ắ.n ngược lại, khiến hắn rú lên đau đớn. Lá bùa dán trên tủ phát huy hiệu lực. Không cam lòng, hắn lại lao lên, cả nhà sáu người cũng xông vào hỗ trợ, định lôi người bên trong ra bằng được.

Lưu Nhị Cường biến thành một tấm bóng mỏng, chui xuống dưới khe tủ. Ngay sau đó, dưới chân Lê Tri vang lên tiếng hét thảm thiết, như tiếng trẻ con bị bỏng. Lưu Nhị Cường bị bùa đốt cháy, phải bò ra ngoài, ngồi bệt xuống đất mà khóc rống lên. Hắn gào lên như đứa trẻ con bị cướp mất đồ chơi, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đỏ lòm vì giận dữ.

Tủ quần áo bị vây chặt, cả đám người quỷ như phát điên. Nhưng cũng may, Lê Tri đã dán bùa lên cả sáu mặt tủ. Bọn họ không thể tiến vào, chỉ có thể trợn mắt nhìn. Nếu ban ngày cô không phát hiện ra hầm bí mật dưới nhà Lưu Hữu Tài, nếu không tìm thấy những lá bùa ấy, tối nay cô đã bị phanh thây rồi.

Sau nhiều lần cố gắng không thành, Lưu Đại Cường gào rú như chó điên, vung d.a.o phá nát căn phòng vốn đã đổ nát. Tường đất, bàn ghế, mọi thứ bị c.h.é.m tơi tả, bụi mù mịt. Sáu người đứng chặn trước tủ, ánh mắt g.i.ế.c người chiếu thẳng vào chỗ Lê Tri đang trốn, nhưng cô không nhúc nhích, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cuối cùng, chúng dường như đuối sức, từ từ rút khỏi phòng. Không gian lại chìm trong tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn rơi rả rích.

Lê Tri chưa vội ra ngoài. Khoảng năm phút sau, một con mắt thối rữa thình lình xuất hiện ở khe tủ, chỉ cách mặt cô một khoảng ngắn. Đó là Lưu Thúy Mai quay lại.

Ánh mắt oán độc như muốn nuốt sống người đối diện, cô ta nhìn chằm chằm vào khe tủ, hận thù cuồn cuộn như sắp tràn ra khỏi hốc mắt. Sau một hồi nhìn chòng chọc, cô ta giơ tay đập mạnh vào cửa tủ, lập tức bị lá bùa đốt cháy lòng bàn tay. Tiếng hét vang lên đau đớn, rồi bóng dáng Lưu Thúy Mai biến mất trong làn sương mưa lạnh buốt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ còn tiếng mưa thấm dần vào đất. Đột nhiên, bên dưới nhà vang lên tiếng chó sủa:

"Gâu ——!"

"Gâu gâu ——!"

Lê Tri khẽ thở ra một hơi. Ban ngày, khi thắp nhang cho Lưu Tiểu Yến, cô từng nói nếu cô bé muốn gặp mình thì tối đến nhà trưởng thôn, cho chó sủa ba tiếng. Cô bé ấy quả thật giữ lời.

Cô lấy ra Bản Đồ Trống từ kho đạo cụ, lẩm nhẩm chú ngữ. Tấm bản đồ hiện ra, hiển thị địa hình trong bán kính một trăm mét xung quanh. Trên bản đồ chỉ có hai dấu chân đỏ, hẳn là của Lưu Tiểu Yến và con ch.ó vàng. Không thấy bóng dáng của đám người nhà Lưu Đại Cường đâu – có thể họ đã rời đi, bắt đầu chuỗi báo thù với những kẻ từng hại c.h.ế.t họ.

Lê Tri bước ra khỏi tủ, bật đèn pin kiểm tra. Một số lá bùa đã cháy đen vì bị oán khí ăn mòn. Cô tháo những lá còn dùng được, nhét vội vào túi rồi rời khỏi căn nhà hoang.

Mưa rơi lạnh buốt. Trong làn sương mù lảng vảng, cô thấy một thân ảnh nhỏ bé đang đứng chờ. Lưu Tiểu Yến mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, tóc tết hai bím, trông mỏng manh như sương khói. Bên cạnh cô bé là con ch.ó vàng, chỉ còn một nửa đầu. Nó lè lưỡi, nước dãi nhỏ xuống đất, mắt phát ra ánh sáng xanh quái dị.

Lê Tri dừng lại, gọi nhẹ:

"Lưu Tiểu Yến?"

Cô bé lặng lẽ nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen sâu hun hút. Lê Tri dịu giọng:

"Tiểu Yến, chị không có ác ý. Em chịu đến gặp chị, nghĩa là em tin chị đúng không?"

Con chó lè lưỡi, đôi mắt đầy đói khát nhìn Lê Tri như nhìn miếng mồi sống. Nhưng Lưu Tiểu Yến đưa tay vỗ đầu nó, nhẹ nhàng nói:

"Đại Hoàng, không được."

Rồi cô bé ngẩng lên, nhìn Lê Tri bằng ánh mắt rõ ràng đã bình tĩnh hơn:

"Em biết chị là người từ nơi khác đến. Chị không phải người xấu."

Nói xong, cô quay người:

Mộng Vân Thường

"Đi theo em."

Lê Tri đi theo bóng dáng nhỏ bé trong màn mưa. Càng rời xa nhà trưởng thôn, bản đồ càng hiện lên rõ ràng hơn. Xung quanh cô bắt đầu xuất hiện nhiều dấu chân đỏ – những bóng ma vất vưởng giữa thôn hoang.

Lưu Tiểu Yến dẫn đường rất thành thạo, khéo léo tránh những chướng ngại. Hai người lách qua các bức tường đất sụp đổ, vượt qua những con đường gồ ghề. Cuối cùng, họ đến một khu vực hoang vắng dưới chân núi – nơi từng là rừng đốn củi hoặc bãi săn.

Nơi đây hoang tàn hơn cả thôn. Mộ hoang lác đác xuất hiện, nhiều ngôi bị sạt lở, xương trắng lộ ra dưới đất, phát ra ánh lân quang xanh mờ mịt. Không khí lạnh lẽo đến rợn người.

Dưới chân núi, có một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Lưu Tiểu Yến và con ch.ó đi vào trước. Lê Tri bước theo sau, giũ nước mưa khỏi người. Bên trong, không gian chỉ chừng bốn, năm mét vuông, chất đầy nông cụ han gỉ và đồ vặt. Có lẽ đây từng là nơi nghỉ chân tạm của người dân khi lên rừng.

Cô bé ngồi trong góc, nhẹ nhàng v**t v* cái đầu không trọn vẹn của con chó. Lê Tri đặt ba lô xuống, lấy đèn cầy ra thắp sáng, rồi mở hộp thịt hộp cuối cùng – không chắc con ch.ó kia có ăn được hay không, nhưng vẫn đặt sang một bên.

Hương thịt lan ra khiến cả cô bé và con ch.ó đều phấn khích. Con chó vẫy đuôi liên tục, nhìn Lê Tri với ánh mắt không còn hung tợn nữa.

Lê Tri trải vài cuộn rơm lên đất, ngồi xuống ôm ba lô. Lưu Tiểu Yến ăn xong, từ từ bò lại gần, đôi mắt đen dán chặt vào cô:

"Chị đến thôn chúng em làm gì vậy?"

Lê Tri im lặng giây lát, rồi nói:

"Chị đến tìm Chu Huyên. Em biết chị ấy không?"

Lưu Tiểu Yến gật đầu, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt đau buồn:

"Chị không tìm được đâu. Chị ấy bị ba mẹ em hại c.h.ế.t rồi. Chị ấy treo cổ tự tử trong nhà chính."

Lê Tri hỏi:

"Chị ấy tự treo, hay bị ba mẹ em treo?"

Cô bé lắc đầu:

"Em không thấy. Lúc em về từ đồng, em thấy Lưu Đại Cường c.h.é.m c.h.ế.t mẹ em. Còn chị Chu Huyên thì đã treo trên xà nhà rồi. Khi Lưu Đại Cường đuổi kịp ba em, ba nhìn thấy em… rồi đẩy em ra."

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lê Tri, giọng nói không chút oán hận, chỉ có sự thật lạnh lẽo:

"Rồi em chết."

Lê Tri cứng người. Trong hầm, mẹ của Lưu Tiểu Yến từng khóc nói rằng chính cô bé ôm chân Lưu Đại Cường nên mới bị chém. Nhưng sự thật là sao? Một đứa trẻ sau khi c.h.ế.t vẫn còn đang bênh vực cha mẹ mình, thậm chí là che giấu cho kẻ đã đẩy mình vào chỗ chết.

Một người cha đến cả con gái ruột cũng đem ra làm lá chắn. Thứ cặn bã như thế, có phải người nữa đâu.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 435



Lưu Tiểu Yến trông mảnh khảnh đến đáng thương, cái vẻ yếu ớt ấy không hề biến mất dù cô bé đã chết. Nhìn kỹ có thể thấy rõ dấu vết của sự suy dinh dưỡng đeo đẳng trong quãng đời ngắn ngủi. Thậm chí, cô bé còn không có lấy một bộ đồ riêng. Chiếc áo đang mặc là đồ cũ của Lưu Hữu Tài, được chỉnh sửa lại cho vừa với thân hình nhỏ bé của cô.

Vì quá gầy, khuôn mặt vốn đã nhỏ lại càng khiến đôi mắt của Lưu Tiểu Yến trở nên to đến dị thường, trông như hai vũng nước sâu không đáy, phản chiếu sự cô độc và lặng câm.

Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra cuộc sống của cô bé trong ngôi nhà kia thê thảm đến nhường nào.

Lê Tri nhẹ giọng hỏi:

"Mộ của em ở đâu?"

Giọng cô gần như thì thầm, mang theo sự nghi hoặc đã đè nặng trong lòng từ lâu.

"Tại sao chị không thấy mộ của em trong thôn?"

Theo những gì cô biết, Lưu Tiểu Yến đã bị g.i.ế.c cùng với cha mẹ của Lưu Hữu Tài. Dân làng trấn áp cặp vợ chồng đó dưới tầng hầm, cô từng nghĩ rằng có lẽ Lưu Tiểu Yến cũng được chôn cùng hoặc ít nhất là an táng ở nghĩa trang gần đó. Nhưng không, chẳng có nấm mộ nào mang tên cô bé. Điều đó khiến trong lòng Lê Tri sinh ra một linh cảm mơ hồ—liệu có phải cô bé cũng bị xử lý như Chu Huyên? Thiêu xác, xóa sạch dấu vết?

Lưu Tiểu Yến chớp mắt, đôi mắt to ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng bình thản:

"Em không có mộ."

Giọng cô bé gần như tan vào không khí.

"Họ vứt xác em và Đại Hoàng xuống khe núi trên kia."

Câu nói ấy như một nhát d.a.o lạnh xuyên qua lòng n.g.ự.c Lê Tri. Lạnh lẽo, tàn nhẫn đến không thể tưởng tượng nổi.

Lúc còn sống, cô bé đã không được xem là một con người đúng nghĩa. Đến khi c.h.ế.t đi rồi, ngay cả quyền được yên nghỉ cũng bị tước đoạt. Không có bia mộ, không ai tiếc thương, không có một nén nhang. Chỉ là một cái xác nhỏ, cùng một con chó, bị quẳng xuống vực sâu như món đồ thừa thãi.

Người trong thôn từng sợ cha mẹ của Lưu Hữu Tài, từng rùng mình vì cái c.h.ế.t của Chu Huyên trong bộ váy đỏ đầy ám ảnh. Nhưng với Lưu Tiểu Yến—gầy gò, yếu ớt, im lặng—không ai thèm để tâm. Cô bé không gây sợ hãi, cũng không gợi lòng trắc ẩn. Trong mắt họ, cô chẳng khác gì con ch.ó đi theo bên cạnh.

Họ không sợ cô bé trở thành lệ quỷ báo thù, vì từ đầu, trong suy nghĩ méo mó của họ, Lưu Tiểu Yến chưa từng là một sinh mệnh có giá trị. Thứ không đáng kể thì cũng chẳng có gì để sợ.

Và đúng như thế—Lưu Tiểu Yến không oán hận, không hóa quỷ, không tìm cách trả thù. Dù đã chết, cô vẫn ngây thơ như khi còn sống. Một linh hồn trong trẻo, dễ dàng tin tưởng vào một người xa lạ như Lê Tri.

Lê Tri đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô bé. Đầu ngón tay chạm vào làn tóc lạnh buốt như nước băng, khiến lòng cô nghẹn lại. Cô xoa nhẹ vài lần rồi dừng lại, nhưng Lưu Tiểu Yến không tránh né, chỉ khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

"Chị giống những chị khác."

Lê Tri giật mình thu tay lại, mắt khẽ nhíu:

"Những chị nào?"

Lưu Tiểu Yến ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc lạ lùng giữa nỗi u uất và sự ngây thơ:

"Giống chị Chu Huyên, chị Nghiên, chị Như… Các chị ấy đều đến từ bên ngoài, xinh đẹp… và đều tốt với em."

Câu nói ấy như một lời chứng thực đầy đau lòng. Lê Tri nhận ra—Lưu Tiểu Yến đang nhắc đến những người phụ nữ bị bán vào làng.

Những cô gái đó, không ai tự nguyện bước chân vào đây. Họ là “cô dâu”, là “vợ mới”, là "hàng hóa". Nhưng trong mắt Lưu Tiểu Yến, họ là những người duy nhất từng đối xử tốt với cô.

Lê Tri nhẹ giọng hỏi:

"Những chị như vậy có nhiều không?"

Lưu Tiểu Yến gật đầu ngay, vẻ mặt không chút chần chừ:

"Nhiều lắm. Mỗi lần trong thôn có đám cưới là lại có người đưa các chị xinh đẹp đến. Anh trai em cũng sắp cưới vợ… nhưng anh ấy c.h.ế.t rồi."

Cô bé cúi đầu, giọng càng nhỏ dần:

"Ba mẹ em nói… Lưu Đại Cường g.i.ế.c anh ấy để cướp vợ."

Lê Tri im lặng, ghi lại từng chữ. Những gì Lưu Tiểu Yến kể hoàn toàn trùng khớp với những thông tin cô đã chắp vá được từ nhiều nguồn. Nhưng vẫn còn một mảnh ghép quan trọng bị thiếu.

Cô cẩn trọng hỏi:

"Em có biết sau khi chị Chu Huyên c.h.ế.t thì đi đâu không?"

Lưu Tiểu Yến lắc đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:

"Em không biết. Lúc em và Đại Hoàng quay về, nhiều người đã c.h.ế.t rồi…"

Lê Tri tiếp tục:

"Những người đó… là do Lưu Đại Cường g.i.ế.c sao?"

Lần này, cô bé không đáp ngay. Cái đầu nhỏ chậm rãi cúi xuống. Một lúc lâu sau, cô khẽ nói:

"Em không biết."

Mộng Vân Thường

Lê Tri nhìn cô bé trước mặt thật kỹ. Thực ra, Lưu Tiểu Yến không phải kiểu người giỏi giấu diếm — nhất là không phải kiểu biết cách nói dối. Ánh mắt cô bé quá thẳng, giọng nói lại ngập ngừng, lời nói ra thì mơ hồ, hệt như đang cố che giấu điều gì đó mà bản thân thì chẳng đủ thông minh để che giấu cho trọn vẹn. Lê Tri cũng không vội ép buộc. Cô chỉ nghiêng đầu, giọng nhẹ như thể đang trò chuyện bình thường:

"Vậy… sau này em còn gặp lại chị Chu Huyên không?"

Lưu Tiểu Yến cúi đầu một lát, rồi khẽ lắc. "Không."

Chỉ một từ, gọn lỏn, nhưng đủ khiến trong lòng Lê Tri dậy lên nhiều tầng suy nghĩ.

Nếu lời này là thật — nếu từ sau khi c.h.ế.t đến giờ, Lưu Tiểu Yến chưa từng gặp lại Chu Huyên — vậy có nghĩa là sau khi chết, Chu Huyên thật sự đã không biến thành lệ quỷ.

Lê Tri nhíu mày. Gia đình trưởng thôn không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Huyên mà còn dùng thủ đoạn nào đó để tiêu hủy toàn bộ khả năng quay về làm quỷ báo thù của cô ấy. Họ đã thiêu xác, đã rải tro, nhưng như vậy thôi chưa đủ. Chắc chắn còn một loại tà pháp nào khác, một cách vô cùng tàn độc, để bóp nghẹt linh hồn Chu Huyên ngay từ trong trứng nước.

Nếu Chu Huyên không trở lại, vậy thì ai đã g.i.ế.c c.h.ế.t cả đám người từng tham gia vào cái c.h.ế.t của cô ấy? Ai là kẻ đứng sau hàng loạt vụ diệt môn kinh hoàng ở Thôn Lưu Gia?
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 436



Lê Tri liếc nhìn con ch.ó vàng to lớn đang đứng im bên cạnh cô bé. Trên đường tới căn nhà gỗ, Lưu Tiểu Yến từng kể rằng, chính con ch.ó ấy — Đại Hoàng — đã lao lên bảo vệ cô bé khi bị Lưu Đại Cường đuổi giết. Và rồi nó bị c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Một con ch.ó c.h.ế.t đi trong khi cố bảo vệ chủ nhân, rồi vẫn tiếp tục ở bên cạnh người chủ nhỏ ấy… Trong thế giới âm linh này, một người một chó như thế, thực sự có khả năng trả thù.

Tiếng mưa rơi trên mái gỗ vang lên đều đều, gió luồn qua các kẽ nứt trong vách tường mục nát, khiến căn nhà gỗ vốn đã tồi tàn càng thêm lạnh lẽo. Lê Tri trầm ngâm một lúc, trong đầu cô dần hình thành một chuỗi suy luận liền mạch.

Đôi mắt to đen của Lưu Tiểu Yến vẫn chăm chú nhìn cô, ánh nhìn trong bóng tối ấy không phải kiểu đáng yêu trẻ con, mà là một thứ gì đó sâu thẳm, âm u, khiến người ta rợn da gà.

Lê Tri mỉm cười dịu dàng, như để xua tan không khí nặng nề, rồi rút trong túi ra một thanh sô-cô-la, đưa tới trước mặt cô bé:

"Em có ăn được không?"

Đôi mắt Lưu Tiểu Yến lập tức sáng lên, một nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt trắng bệch: "Là sô-cô-la! Trước đây chị Nghiên cũng từng cho em ăn."

Lê Tri đặt thanh kẹo xuống đất trước mặt cô bé, rồi xoay người chỉnh lại đống rơm khô bên cạnh, nằm xuống tạm nghỉ. Không gian trong căn nhà gỗ tuy lạnh, nhưng tiếng mưa bên ngoài đều đặn, gió bớt gào hơn, khiến không khí cũng dường như dịu xuống.

Đại Hoàng nằm cạnh chân Lưu Tiểu Yến, thân hình to lớn của nó cuộn tròn lại, mắt nheo lại lim dim như đang ngủ.

Lê Tri nhỏ giọng hỏi, như thể chỉ đang tán gẫu:

"Chị Nghiên là Thẩm Giai Nghiên phải không?"

Lưu Tiểu Yến gật đầu không chút do dự: "Phải ạ."

"Chị Nghiên sống ở Thôn Lưu Gia lâu chưa em?"

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi chậm rãi nói: "Khi em còn rất nhỏ, chị Nghiên đã ở đây rồi. Lúc đó, ba mẹ em dẫn anh trai đi khám bệnh trên thị trấn, không đưa em theo. Em đi cắt cỏ heo về, nhà bị khóa cửa, trời thì sắp tối. Chị Nghiên gọi em sang nhà chị ấy, cho em ăn cơm rồi ngủ cùng luôn. Người chị ấy thơm lắm, còn dạy em đọc thơ nữa."

Lê Tri tò mò nghiêng đầu: "Chị ấy dạy em thơ gì vậy? Em còn nhớ không?"

Lưu Tiểu Yến hơi ngẩng đầu, ánh mắt có phần tự hào và vui vẻ hiếm thấy:

"Nhớ chứ! Cỏ xanh rì rào trên đồng, mỗi năm một lần héo úa rồi lại xanh tươi. Lửa cháy không thiêu rụi hết, gió xuân thổi lại mọc lên!"

Câu thơ vang lên trong không khí lạnh lẽo, nghe như một tiếng vọng xa xăm của một thứ ký ức đã lãng quên từ lâu.]

“Lửa cháy không thiêu rụi hết, gió xuân thổi lại mọc lên.”

Mộng Vân Thường

Đó là bài thơ “Tảo phát Bạch Đế thành” của Bạch Cư Dị, trong số những bài trẻ con dễ học, sao Thẩm Giai Nghiên lại chọn dạy cô bé bài này? Trong lòng Lê Tri dâng lên một linh cảm mạnh mẽ. Với Thẩm Giai Nghiên, bài thơ này không đơn giản như nghĩa ban đầu. Phải chăng đó là một lời nhắn nhủ nào đó? Một ẩn ý sâu xa?

Tiếng sủa đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Gâu! Gâu!"

Đại Hoàng đột nhiên đứng dậy, gầm gừ hướng về cánh cửa gỗ.

Lê Tri lập tức mở Bản Đồ Trống. Trên bản đồ hiện ra một đôi dấu chân đỏ — một hồn ma đang lặng lẽ tiến đến gần.

Sau hai tiếng sủa đầy cảnh giác của Đại Hoàng, đôi dấu chân kia chậm rãi quay đầu, rời đi xa dần khỏi khu vực căn nhà gỗ.

Sau khi chết, Lưu Tiểu Yến có lẽ đã được Đại Hoàng bảo vệ từng giờ từng phút. Cũng nhờ thế mà cô bé không bị những hồn ma lang thang khác trong thôn bắt nạt.

Đêm dần trôi qua.

Lê Tri không dừng lại, tiếp tục hỏi Lưu Tiểu Yến một vài điều liên quan đến Thẩm Giai Nghiên. Những gì cô bé kể đều trùng khớp với những gì Lê Tri đã nghe được và tự mình suy đoán. Mọi thứ dần xếp thành hình, như một bức tranh mờ ảo đang dần hiện rõ nét dưới làn mưa nặng hạt.

Thẩm Giai Nghiên bị bán vào Thôn Lưu Gia ít nhất cũng đã mười năm. Trong quãng thời gian đó, cô không chỉ sống yên phận mà còn sinh cho Lưu Đại Quân một đứa con trai. Vì vẻ ngoài hiền lành, lại thông minh, có học thức, biết đối nhân xử thế và chăm sóc gia đình chu toàn, cô được gia đình Lưu Đại Quân và cả dân thôn xem như một người phụ nữ lý tưởng, sống khá ổn định giữa cái nơi tưởng như quên lãng này.

Theo lời kể rời rạc nhưng đầy chi tiết của Lưu Tiểu Yến, Thẩm Giai Nghiên có vẻ như đã hoàn toàn chấp nhận số phận, hòa nhập vào cuộc sống trong thôn. Cô không còn là người ngoài, mà dường như đã trở thành một phần gắn bó với mảnh đất u ám ấy.

Lê Tri khẽ hỏi Lưu Tiểu Yến: "Em có biết sau khi chồng con chị Nghiên chết, chị ấy đi đâu không?"

Lưu Tiểu Yến chỉ lắc đầu, không nói gì.

Lê Tri lại hỏi tiếp: "Còn những người phụ nữ khác, những chị gái cũng mất chồng con giống như chị Nghiên, họ có rời khỏi nơi này không?"

Lưu Tiểu Yến hơi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lóe lên vẻ khó đoán, rồi bất ngờ đứng bật dậy, vỗ nhẹ lên đầu Đại Hoàng. Không cần một lời nào, chỉ trong chớp mắt, cô bé và con ch.ó to lớn ấy đã biến mất khỏi tầm mắt Lê Tri, như thể tan vào màn mưa mù mịt bên ngoài.

Ngoài trời, cơn mưa vẫn rơi đều như một bản nhạc nền buồn tẻ kéo dài vô tận.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 437



Lê Tri từ từ rút từ trong ba lô ra bức ảnh cũ đã bị rách một góc—bức ảnh ba người cô tìm thấy trong đống đổ nát hôm trước. Trong ảnh, Thẩm Giai Nghiên trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới ngoài hai mươi. Ánh mắt cô ấy chứa đầy khát vọng, như thể vẫn còn đang ấp ủ một tương lai phía trước. Đáng lẽ, cô ấy phải được sống một cuộc đời bình thường—được học hành, được mơ ước, được yêu thương. Nhưng thay vào đó, cô ấy bị nhốt lại trong cái thôn quái đản này, buộc phải sinh con và sống như thể chưa từng có quá khứ.

Mười năm. Một người phụ nữ trẻ bị bóp nghẹt trong mười năm cuộc đời.

Một đời người, được mấy lần mười năm?

Mộng Vân Thường

Lê Tri qua đêm bình an trong căn nhà gỗ. Khi trời sáng, cơn mưa cũng dịu lại, chỉ còn vài hạt lác đác rơi xuống mái.

Cô lấy từ kho đạo cụ ra một chai Dịch Dinh Dưỡng mua được từ phó bản trước, uống một ngụm là toàn thân lập tức thấy khoan khoái, thể lực hồi phục nhanh chóng. Sau đó, cô rửa mặt sơ qua bằng nước mưa, kiểm tra điện thoại đã được sạc đầy pin từ đêm qua.

Số lượt thích đã gần cán mốc năm triệu.

Với đà tăng trưởng này, khả năng rất cao hôm nay cô sẽ hoàn thành được phó bản này.

Vừa tỉnh dậy, Lê Tri đã nghe thấy đám khán giả trong phòng livestream rôm rả lên tiếng:

—— "Chào buổi sáng streamer! Hôm nay chị định làm gì đấy? Tò mò ghê!"

—— "Đêm qua căng như dây đàn, hy vọng tối nay còn drama hơn nữa!"

—— "Like đã đủ cao rồi, tranh thủ trời còn sáng thì rời thôn đi thôi! Ở lại nguy hiểm lắm, mạng sống quan trọng hơn!"

Ngay lúc ấy, những thông tin mới tiếp tục được tổng hợp qua lời của Lý Kiến Hề—người vẫn luôn im lặng nhưng quan sát kỹ càng:

1: Sau khi Lưu Đại Quân chết, Thẩm Giai Nghiên đã tự tay lo toàn bộ đám tang. Dân làng không ngớt lời khen ngợi cô ấy.

2: Chu Huyên sau khi bị giết, bị thiêu xác, không được lập mộ.

3: Sau cái c.h.ế.t của Chu Huyên, Lưu Đại Cường cứ nhìn thấy phụ nữ mặc váy đỏ là lại tưởng tượng đó là hồn ma Chu Huyên quay về.

4: Sau vụ diệt môn gia đình Lưu Quý Nhân, dân làng mời thầy pháp đến trấn yểm nhà Lưu Hữu Tài và phong ấn dưới hầm được gia cố nhờ dịp đó.

5: Mỗi khi có một gia đình bị g.i.ế.c hại, tài sản của họ lại bị trưởng thôn chia cho những người khác trong làng.

—— "Wow! Bạn trai của streamer chăm chỉ ghê, gom hết tin tức cho bạn gái luôn ấy chứ!"

—— "Những kẻ sống sót mà xem livestream này... khi ngủ không sợ vong hồn về đòi mạng à?"

—— "Bọn buôn người, bọn g.i.ế.c người m.á.u lạnh, thật ghê tởm! Các người nên c.h.ế.t đi hết! Để streamer vạch trần hết sự thật cho thiên hạ biết!"

Buổi livestream đã kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Với lượng khán giả và lượt thích khổng lồ như hiện tại, gần như chắc chắn rằng những người từng sống sót rời khỏi thôn đều đã xem được.

Lê Tri lật sổ tay, đối chiếu lại các mốc thời gian của chuỗi án mạng. Gia đình Lưu Quý Nhân là nạn nhân thứ tư. Còn Lưu Hữu Tài và cha mẹ anh ta bị nghi oan là nguyên nhân dẫn đến những vụ g.i.ế.c chóc liên tiếp. Dân thôn tin rằng chỉ cần trấn yểm họ kỹ càng, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng không.

Bốn ngày sau đó, gia đình thứ năm, tức nhà Lưu Kiến Quốc, tiếp tục bị sát hại. Thầy pháp đã được mời, bùa chú dán khắp đường hầm, nhưng vẫn không ngăn nổi bàn tay của kẻ g.i.ế.c người.

Người dân bắt đầu hoảng loạn.

Cuối cùng, vào ngày thứ tư sau cái c.h.ế.t của Lưu Kiến Quốc, họ kéo nhau đến nhà trưởng thôn, với ý định g.i.ế.c Lưu Đại Cường—người bị coi là gốc rễ của mọi tai họa. Kết quả là một cuộc đụng độ đẫm m.á.u khiến cả gia đình trưởng thôn, sáu mạng người, c.h.ế.t dưới tay dân làng. Sau đó, những kẻ còn sống lần lượt rời khỏi thôn, để lại một nơi c.h.ế.t chóc và nặng mùi tội ác phía sau.

Chiếc váy đỏ—thứ mà dân làng sợ hãi vì nó gợi đến Chu Huyên, lại chính là vật cứu mạng của những người phụ nữ bị buôn bán. Váy đỏ không có trong những ngôi nhà xảy ra thảm sát vì các chị đã mang theo nó khi rời thôn, như một biểu tượng của sự sống còn và tái sinh.

Cuối cùng, ánh mắt của Lê Tri dừng lại ở dòng thông tin đầu tiên mà Lý Kiến Hề ghi chú: "Sau cái c.h.ế.t của Lưu Đại Quân, Thẩm Giai Nghiên tự tay lo đám tang, dân làng khen cô ấy hết lời."

Cô ấy đã thực sự chấp nhận nơi này như nhà của mình sao? Mười năm sống ở đây, sinh một đứa con, chăm sóc một gia đình từng là lũ buôn người, Thẩm Giai Nghiên... đã bị thuần hóa hoàn toàn?

Lê Tri nhìn lại bức ảnh của cô gái trẻ năm nào—đôi mắt khi ấy vẫn còn ánh lửa hận thù và khát vọng sống. Giờ đây, ánh mắt ấy chỉ còn trong tấm ảnh cũ kỹ.

Cô cất ảnh đi, đeo ba lô, rồi vẫy tay chào khán giả: "Streamer chuẩn bị tiếp tục hành trình. Việc đầu tiên hôm nay là tìm thấy hài cốt của Lưu Tiểu Yến trong khe núi."

Phòng livestream lập tức bùng nổ bình luận đồng tình và cổ vũ.

Lê Tri đeo giá đỡ điện thoại, rời căn nhà gỗ, đi vào một căn nhà đất gần đó và tìm được một cái xẻng. Cô vác theo nó, men theo hướng mà Lưu Tiểu Yến đã chỉ đêm qua, tiến vào rừng.

Sau cơn mưa, đất rừng nhão nhoẹt, trơn trượt, bùn vàng bám đầy giày. Lê Tri đi một mạch đến khe núi mà Tiểu Yến nhắc tới—nơi từng là một con kênh thoát lũ, nay đã bị bỏ hoang.

Cô bắt đầu lật từng lớp cỏ, từng viên đá từ chân núi. Công việc đơn điệu, nặng nhọc, tiêu hao thể lực, nhưng không ai rời khỏi phòng livestream. Ngược lại, người xem ngày càng đông, tất cả dõi theo từng động tác của cô.

Cuối cùng, vào lúc chiều tà, Lê Tri phát hiện một bộ hài cốt nhỏ nhắn nằm dưới vài phiến đá lớn. Bên cạnh là xương của một con chó. Hai bộ hài cốt, một lớn một nhỏ, nằm cạnh nhau trong im lặng tuyệt đối—có lẽ đã cùng nhau trải qua giây phút cuối đời, trong bóng tối lạnh lẽo nơi khe núi.

Cô cởi áo khoác, nhẹ nhàng bọc lấy họ. Sau đó, chọn một khoảng đất cao ráo trên sườn núi, đào một nấm mộ nhỏ.

Khi tất cả đã xong, Lê Tri đặt lên mộ một gói sô-cô-la.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 438



Khi xuống núi, mây đen kéo đến, bầu trời nhanh chóng chuyển sang một màu xám xịt, u ám như báo hiệu sắp có chuyện chẳng lành. Lê Tri không dừng lại, cô cắm đầu bước nhanh về phía nhà trưởng thôn—nơi từng bị phong ấn, nơi mà đêm qua cô suýt bỏ mạng.

Cô biết rõ, ban ngày là thời điểm "an toàn" nhất trong cái phó bản quỷ dị này. Dù quỷ có tồn tại, chúng cũng không dễ gì hiện hình giữa ánh sáng để trực tiếp g.i.ế.c người. Cùng lắm, chúng chỉ có thể gây ra vài hiện tượng nhỏ—như cái bóng ma hôm trước trốn trong đống đổ nát, rình cơ hội đẩy tấm cửa sắt nặng nề về phía cô. Nếu cô không tránh kịp, e rằng giờ này đã bị ép thành vũng máu.

Chính vì vậy, cô không mấy lo lắng rằng gia đình trưởng thôn—vừa được cô giải phong ấn đêm qua—sẽ lập tức ra tay giữa ban ngày. Ít nhất, không phải lúc này.

Nhưng đám khán giả theo dõi livestream thì không nghĩ vậy. Bầu không khí trong phòng trực tiếp như bị kéo căng. Khi thấy bóng dáng căn nhà trưởng thôn hiện dần trong khung hình, bình luận bắt đầu nổ ra như pháo:

—— “Cô ấy điên rồi sao?! Vừa thoát c.h.ế.t mà còn dám quay lại đó?”

—— “Đừng nói là định động vào mấy cái quan tài kia nhé?!”

—— “Tôi đang run thay cho cô ấy, ban ngày cũng chưa chắc an toàn đâu!”

Mộng Vân Thường

Lê Tri không quan tâm. Cô lặng lẽ đẩy cánh cửa sân gỉ sét, bước vào. Một làn hơi ẩm lạnh bốc lên từ nền đất, xộc vào mũi là mùi cỏ dại và bụi mục.

Sân nhà vắng lặng đến kỳ lạ. Không một bóng người. Cỏ mọc cao quá đầu gối, gạch ngói vỡ vụn vương vãi khắp nơi. Một phần mái nhà hình như đã sập, những thanh xà gỗ cong vẹo như thể từng trải qua một cơn thịnh nộ khủng khiếp.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn. Cô nhanh chóng nhận ra chỗ sập đó là căn phòng ở tầng hai—chính nơi cô từng trốn thoát đêm qua.

Không chần chừ, cô bước lên lầu.

Cánh cửa phòng cũ mở ra, và cảnh tượng bên trong khiến lòng cô lạnh đi một nhịp. Mái nhà—vốn vẫn còn nguyên vẹn khi cô rời đi—giờ đã bị khoét một lỗ lớn. Một khúc xà ngang rơi thẳng xuống, đè nát cái tủ quần áo bên trong.

Lê Tri không cần đoán cũng biết ai làm chuyện này.

Gia đình trưởng thôn—những con quỷ đã tỉnh lại—rất thông minh. Chúng không trực tiếp phá cái tủ quần áo nơi cô trốn đêm qua, vì làm vậy có thể kích hoạt cơ chế nào đó trong phó bản. Nhưng bây giờ, với phong ấn đã bị gỡ bỏ, chúng không cần phải che giấu nữa. Và thay vì động tay, chúng đã khéo léo phá mái nhà, dùng trọng lực để nghiền nát cái tủ.

Nếu hôm qua cô không nghe theo Lưu Tiểu Yến rời khỏi đây, có lẽ giờ đã là một cái xác lạnh.

Lê Tri cười lạnh. Cô quay người, bước xuống lầu.

Không chần chừ, cô đi thẳng về phía phòng khách, nơi đặt sáu chiếc quan tài. Đêm qua, cô từng tuyên bố sẽ mở quan tài, nhưng thực chất chỉ mới phá phong ấn—chưa hề mở nắp.

Hôm nay, cô đến để làm thật.

Cô lấy chiếc xẻng giấu trong ba lô, tiến tới chiếc quan tài đầu tiên.

Ngay lập tức, phòng chat nổ tung.

—— “Mở thật rồi kìa?! Không phải chứ, điên rồi!”

—— “Cái gia đình quỷ đó vừa được thả ra đấy! Cô ấy còn dám động vào t.h.i t.h.ể họ?!”

—— “Càng ngày càng k*ch th*ch! Tôi bắt đầu nghiện cô gái này rồi!”

—— “Mở quan tài! Mở quan tài! Mở quan tài!”

Dòng quà tặng và bình luận đổ về như lũ.

Lê Tri không nhìn. Cô đã quen với việc bị quan sát, quen với việc biến từng hành động của mình thành tâm điểm giữa vô số ánh mắt. Nhưng hôm nay không phải vì người xem. Cô làm chuyện này, vì Chu Huyên, vì Lưu Tiểu Yến, và vì chính mình.

Cái nắp quan tài đầu tiên bị cạy lên, rơi xuống đất phát ra âm thanh chát chúa. Một mùi hôi thối đến nôn mửa phả ra, nồng đến mức như dội thẳng vào não.

Lê Tri bật đèn pin, rọi vào trong.

Một xác c.h.ế.t khô hiện ra, da thịt co rút, dính chặt vào khung xương. Vết m.á.u nâu đen còn vương trên quần áo cho thấy người này đã từng c.h.ế.t trong đau đớn. Theo lý mà nói, một t.h.i t.h.ể đã nằm đây từ rất lâu thì lẽ ra chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng đây là nơi không thể lý giải bằng quy luật tự nhiên.

Lê Tri nhíu mày, nhưng không lùi lại. Cô cầm xẻng, tiến đến quan tài thứ hai, thứ ba...

Một loạt tiếng “phập” vang lên, nắp quan tài rơi lạch cạch xuống sàn. Sáu chiếc quan tài, sáu thi thể. Lạnh lẽo, khô quắt, c.h.ế.t rồi mà vẫn mang theo oán khí ngùn ngụt.

Đến chiếc thứ ba, Lê Tri dừng lại. Đây chính là quan tài của Lưu Đại Cường.

Không nói một lời, cô bắt đầu kéo năm cái xác còn lại ra ngoài sân.

Khán giả như hóa điên.

—— “Cái gì cơ?! Kéo ra ngoài?! Cô ấy định làm gì vậy?!”

—— “Không phải đốt xác thật đấy chứ?!”

—— “Tôi vừa gửi quà vừa rơi nước mắt vì sợ... Cô ấy mà c.h.ế.t thì tôi drop game!”

Bầu trời vẫn u ám, mây đen lởn vởn phía trên. Lê Tri kéo từng cái xác ra, đặt dưới một gốc cây già ở góc sân. Không ai giúp, cũng không ai cản. Những t.h.i t.h.ể lạnh ngắt nằm thẳng hàng, tạo nên một khung cảnh rùng rợn như cơn ác mộng sống động.

Cô đi khắp sân gom củi khô, dựng thành một giàn thiêu đơn sơ, rồi ném năm xác c.h.ế.t vào.

Một que diêm được bật lên.

Lửa bén củi. Ngọn lửa bùng cháy, dữ dội như muốn nuốt trọn cả bầu trời. Ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng, kiên định của Lê Tri—tựa như một hình bóng bước ra từ địa ngục.

Lửa cháy đến tận chiều tối.

Mùi thịt cháy khét lẹt hòa cùng khói dày đặc. x*c th*t bị thiêu thành tro, từng chút một rã ra trong ngọn lửa, không còn hình người.

Lê Tri ném bó củi cuối cùng vào giàn, đứng đó cho đến khi ngọn lửa chỉ còn là than hồng. Rồi cô dùng một chiếc đòn gánh cũ tìm được trong nhà trưởng thôn, nhặt các bài vị và tro cốt của năm người, cẩn thận đặt vào hai đầu gánh.

Bầu trời đã tối đen, gió lạnh rít qua từng khe tường vỡ vụn, mang theo tiếng gào rú ma quái không rõ từ đâu vọng lại. Lê Tri không sợ. Cô đứng lặng một lúc, quay đầu nhìn căn nhà phía sau—giờ đã chẳng còn ai sống hay c.h.ế.t bên trong nữa—rồi khẽ cười.

"Tôi chỉ làm lại những gì các người từng làm với Chu Huyên thôi. Sao lại không cam lòng?"

Cô quay lưng, bước đi, đòn gánh oằn trên vai. Trong "Bí kíp thám hiểm thần quái" từng ghi: muốn đoạn tuyệt oán khí, phải thiêu xác thành tro, chia ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, rồi tìm dòng nước ở giữa, thả phần tro còn lại và bài vị mang tên xuống nước.

Nước là âm tuyền. Xác đã thiếu, oán đã mỏng, hồn sẽ trôi theo nước mà tản đi—trở thành cô hồn lang thang, mãi mãi không tìm được đường về.

Cha mẹ của Lưu Hữu Tài vốn là người trong thôn. Cái thôn này chính là gốc rễ của họ. Người trong làng vẫn giữ suy nghĩ cổ hủ về "lá rụng về cội", hơn nữa, họ còn có họ hàng sống quanh đây. Họ sẽ không cho phép gia đình trưởng thôn bị thiêu rồi rải tro.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 439



Dưới tầng hầm lạnh lẽo, t.h.i t.h.ể cha mẹ Lưu Hữu Tài không được mai táng như người bình thường, mà chỉ bị phong ấn một cách sơ sài — như một cách "trở về cội nguồn" méo mó theo kiểu của thôn này.

Còn Chu Huyên thì sao? Không ai thèm hỏi xem cô có muốn được chôn cất không. Cô chẳng còn ai thân thích, không người thân, không bạn bè, chẳng ai đủ quan tâm để lo cho cô một chỗ nằm yên bình sau khi chết.

Chu Huyên khi còn sống đã bị vùi dập, đến lúc c.h.ế.t rồi, cũng không có nổi một nắm xương toàn vẹn. Không có mộ, không có hương khói, càng không có ai đưa cô về với quê hương thực sự — nơi cô từng gọi là nhà.

Những gì gia đình Lưu Đại Cường gây ra cho cô, giờ đây cũng chính là quả báo mà họ phải hứng chịu. Từng người một, rồi cũng sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không còn đường về.

Khi Lê Tri buông nắm tro cuối cùng của họ xuống dòng nước lạnh, bóng chiều đã đổ xuống nặng nề, mặt trời lặn nhanh như thể trời cũng muốn chấm dứt mọi chuyện trong ngày hôm nay.

Tiếng hệ thống đột ngột vang lên bên tai cô, giọng nói lạnh lùng cơ học cất lên:

"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ đạt năm triệu lượt thích, chính thức vượt qua phó bản ‘Bóng Ma Nơi Thôn Hoang’.

Bạn có thể lựa chọn đăng xuất bất cứ lúc nào.

Người chơi có muốn rời khỏi phó bản không?"

Lê Tri nhìn xuống góc trái màn hình, nơi hiển thị con số khổng lồ đã vượt quá năm triệu lượt thích — và vẫn tiếp tục tăng đều.

Cách để vượt qua mỗi phó bản luôn khác nhau. Lần này, hệ thống cho cô quyền quyết định: ra đi hay ở lại. Một bảng chọn trong suốt hiện ra trước mắt, cô không do dự mà ấn vào ô "Không".

Vì dù lượt thích trong phó bản đã đủ, nhưng điểm nhân khí thực tế vẫn chưa ngã ngũ. Chuỗi án mạng đẫm m.á.u ở đây vẫn còn bỏ ngỏ, chưa có lời giải. Những người chơi khác chắc chắn cũng sẽ ở lại để tranh thủ phá án, kiếm thêm nhân khí.

Nếu cô chọn rút lui ngay bây giờ, tất cả lợi thế có thể sẽ bị san bằng. Nhân khí đang sát nút, Hầu Thiệu là một đối thủ khó lường.

Đêm thứ ba trong phó bản vừa bắt đầu. Mức độ nguy hiểm sẽ còn tăng mạnh. Nhà trưởng thôn — nơi từng là chỗ trú ẩn — giờ cũng không còn an toàn nữa. Cô buộc phải tìm một nơi mới nếu muốn sống sót qua đêm.

Ngay sau khi từ chối đăng xuất, hệ thống lại lên tiếng, lần này như thể cũng nói cho toàn bộ khán giả ngoài đời thật nghe thấy:

"Người chơi đã hoàn thành điều kiện vượt phó bản, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Gọi hệ thống để kích hoạt đăng xuất."

Dòng thông báo ấy vừa vang lên, khán giả ngoài phó bản liền vỡ òa trong phấn khích:

— "Chúc mừng Lê Tri! Người chơi đầu tiên vượt qua phó bản!"

— "Mấy ông kia còn đang vật lộn cày lượt thích, cổ đã có quyền chọn thoát ra rồi!"

— "Tri Tri chọn ở lại! Cô ấy muốn điều tra vụ án đến cùng sao?"

— "Tôi mê mẩn kiểu người chơi có trách nhiệm như vậy á, chứ đang coi mà tự dưng thoát là tức trào m.á.u luôn á!"

— "Nhưng đêm nay chắc chắn nguy hiểm lắm, cổ mới rải tro thân nhân Lưu Đại Cường đó, kiểu gì anh ta cũng tìm đến xử cổ cho coi!"

— "Được cái là nếu không thoát thì cổ vẫn giữ được lợi thế nhân khí trước Hầu Thiệu, hai người đó đang bám sát nhau lắm!"

Lê Tri đeo ba lô lên vai, lặng lẽ quay đầu rời khỏi bờ sông, lại một lần nữa tiến về phía căn nhà cũ kỹ của trưởng thôn.

Ống kính livestream vẫn bám sát theo bước chân cô, khán giả dõi theo không chớp mắt. Nỗi lo lắng đan xen với tò mò khiến bầu không khí trước màn hình cũng nặng nề như chính bầu trời thôn hoang.

Cây cổ thụ ngoài sân đã cháy rụi vì ngọn lửa buổi chiều. Những nhánh khô cháy đen giờ phát ra tiếng răng rắc khi gió lùa qua. Ánh nắng cuối cùng tan biến, nhường chỗ cho màn đêm.

Lê Tri tranh thủ thay lại bộ váy đỏ — chiếc váy từng khiến những linh hồn trong thôn nhầm cô với Chu Huyên.

Trên con đường cỏ dại phủ kín, bước chân cô lạo xạo vang vọng, tiếng động chẳng mấy chốc đã thu hút những bóng ma lang thang trong thôn. Hễ trời tối là chúng lại hiện hình.

Từ đằng xa, tiếng chó sủa vang lên. Lê Tri quay đầu lại, thấy Lưu Tiểu Yến đang trốn sau một gốc cây to cùng với Đại Hoàng, cô bé giơ tay ra hiệu cho cô.

Lê Tri mỉm cười nhẹ, khẽ vẫy tay bảo cô bé không cần lại gần. Lưu Tiểu Yến chỉ biết đứng yên, đôi mắt đầy lo âu dõi theo từng bước chân của cô.

Trước mặt là căn nhà của trưởng thôn. Cô tiến vào.

Gió lạnh thổi ào qua hành lang, cửa sổ tầng hai bật mở, đập vào tường kêu "rầm" một tiếng chát chúa. Lê Tri ngẩng đầu lên, và trong lớp bụi mờ bám trên kính, cô thấy Lưu Đại Cường — người đàn ông ấy đang ở đó.

Anh ta dùng đôi tay nhuốm m.á.u đập mạnh vào cửa sổ, để lại từng vệt m.á.u kéo dài như những vết cào quỷ dị trên mặt kính, ánh sáng đỏ lập lòe phản chiếu qua đó trông không khác gì một cảnh từ địa ngục.

Lê Tri ngẩng đầu, gọi lớn:

"Lưu Đại Cường!"

Khuôn mặt nhợt nhạt kia lập tức áp sát vào cửa kính. Đôi mắt anh ta vằn đỏ, miệng phát ra những âm thanh gầm gừ như dã thú.

Ngay sau đó, không một lời báo trước, Lưu Đại Cường lao mình từ tầng hai xuống, đáp đất với con d.a.o phay trong tay. Lưỡi d.a.o vẫn còn dính máu, ánh lên sắc lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào cô:

"Cô không phải là Huyên Huyên..."

Lê Tri không đáp, chỉ khẽ cười rồi xoay người bỏ chạy.

Lưu Đại Cường lập tức đuổi theo, con d.a.o phay lấp lánh trong tay hắn như một lời đe dọa rõ ràng.

Bóng đêm nuốt trọn thôn làng. Những hồn ma định áp sát Lê Tri, nhưng khi thấy Lưu Đại Cường chạy sát phía sau với khí thế như quỷ dữ, chúng đều hoảng sợ mà tan biến.

Ban đầu, hắn đuổi theo như một kẻ điên cuồng muốn g.i.ế.c người, nhưng rồi Lê Tri nghe thấy tiếng hắn gọi:

"Huyên Huyên!"

Cô chậm lại, quay đầu nhìn. Lưu Đại Cường vẫn đang chạy, nhưng gương mặt dính đầy m.á.u kia đã không còn mang vẻ hung ác. Giọng hắn vang lên gấp gáp, nghẹn ngào:

"Huyên Huyên! Em đi đâu thế? Đợi anh!"

Lê Tri không dừng lại, vẫn cắm đầu chạy.

Dưới ánh trăng, mái tóc đen của cô tung bay theo gió, tà váy đỏ nổi bật như một vết cắt trên nền đêm. Lưu Đại Cường nhìn theo bóng lưng ấy, lẩm bẩm:

"Huyên Huyên... đừng sợ... anh đến cứu em đây..."

Cô dẫn hắn vào một căn nhà bỏ hoang phía trước. Khi hắn nhìn thấy nơi ấy, lập tức nổi cơn điên, gào lớn:

"Lưu Hữu Tài! Huyên Huyên là vợ tao! Tao sẽ g.i.ế.c mày!"

Mộng Vân Thường

Hắn xông vào sân, thấy bóng dáng một cô gái mặc váy đỏ đứng bên bếp lò đã sập.

Cô gái ấy đang run rẩy, gió lùa qua làm tà váy phấp phới. Hình ảnh ấy như cắt sâu vào tâm trí Lưu Đại Cường.

Hắn dừng lại vài giây, ánh mắt dịu đi, tiến lại gần, giọng khàn khàn:

"Huyên Huyên, đừng sợ... anh sẽ đưa em về..."

Lê Tri đợi hắn đến gần, ánh mắt trấn tĩnh. Khi khoảng cách chỉ còn vài bước, cô nhanh chóng lấy từ kho đạo cụ ra một chiếc vòng tay phát sáng — "Vòng Tay Mê Hoặc".

Chỉ cần đeo nó, trong mắt kẻ đang mang tình cảm cực đoan sẽ thấy người dùng là người hắn yêu thương nhất. Hiệu quả chỉ kéo dài ba phút, nhưng với Lê Tri, từng giây cũng là cơ hội vàng để lật lại vụ án này.
 
Back
Top