Chương 4 – Huyết chiến sinh tửHai năm trôi qua, giữa rừng sâu núi thẳm, một thiếu niên cô độc vẫn kiên cường sống sót.
Hắn chính là Lạc Thần – đứa trẻ từng bị phản bội, bị đoạt mất Chí Tôn thể khi mới năm tuổi.
Gia tộc vứt bỏ, người thân lạnh lùng, hắn bị ép rơi vào cảnh sinh tồn khốc liệt.
Vậy mà, hắn vẫn không chết.Ngày qua ngày, Lạc Thần dựa vào ý chí sắt đá để cắn nuốt sự khắc nghiệt.
Đói, hắn ăn quả rừng, ăn lá dại, thậm chí ăn cả rễ cây đắng chát.
Khát, hắn uống nước suối tanh nồng, đôi khi còn lẫn máu thú hoang.
Lạnh lẽo, hắn chui vào ổ cỏ mục nát, co ro suốt đêm.
Để tránh thú dữ, hắn leo lên cây cao, ngủ trong run rẩy.
Sinh tồn không phải vinh quang, mà là sự giãy giụa tuyệt vọng giữa ranh giới của sự chết.Trong hai năm ấy, Luyện Thể Quyết mà hắn tìm được trên cái xác năm xưa đã trở thành chỗ dựa duy nhất.
Hắn ngày ngày luyện tập, từng đòn từng động tác rèn xương, cắn răng để máu hòa mồ hôi.
Những lần ngã xuống, hắn lại đứng lên, đôi tay nứt nẻ đầy máu vẫn tiếp tục vung quyền.
Hắn không có sư phụ chỉ dạy, không có linh dược hỗ trợ, chỉ có thân thể gầy gò, ý chí bất khuất, và một quyển công pháp nhuốm máu người chết.Giờ đây, hắn đã luyện đến tầng thứ năm của Luyện Thể Quyết.
Cơ bắp rắn chắc, xương cốt cứng cáp, thân thể có lực như hổ báo.
Mỗi lần vung quyền, gió rít lên vù vù, đủ nghiền nát một tảng đá cỡ đầu người.
Từ một đứa trẻ bị bỏ rơi, Lạc Thần đã lột xác thành thiếu niên chiến sinh.Nhưng sự trưởng thành này, cũng đồng nghĩa hắn sẽ phải đối mặt với những thử thách tàn khốc hơn.
---Một buổi sớm hôm đó, ánh mặt trời chưa kịp xuyên qua tầng mây dày đặc, trong rừng sâu đã vang vọng tiếng gầm dữ tợn.
Tiếng gầm ấy làm chim chóc bay loạn, mặt đất run rẩy, ngay cả không khí cũng như nặng nề hơn.Lạc Thần đang ngồi dưới một gốc cây, thở dốc sau buổi luyện quyền, bỗng toàn thân chấn động.
Cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo bò dọc sống lưng, khiến hắn lập tức đứng bật dậy.“Yêu thú…” – ánh mắt hắn lóe lên sự cảnh giác.Một bóng dáng khổng lồ, đầy cơ bắp và hung tàn, từ trong bụi rậm lao ra.
Đó là một con hổ rừng, toàn thân phủ vằn đen trắng, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Nhưng đây không phải mãnh thú bình thường, mà là một yêu thú cấp thấp đã bước vào con đường tu luyện.
Khí tức của nó cuồn cuộn, móng vuốt sắc bén đủ xé nát đá tảng, hàm răng nhọn hoắt tỏa ra mùi tanh nồng ghê rợn.Lạc Thần biến sắc, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên hắn trực diện đối mặt với yêu thú thật sự.Trong thoáng chốc, hắn hiểu rõ: trận chiến này, hoặc hắn chết, hoặc con hổ kia ngã xuống.
---Con hổ gầm vang, lao thẳng về phía hắn như một ngọn núi di động.
Móng vuốt vung lên, gió rít ghê người, lực đạo đủ nghiền nát cả xương cốt.“Chết đi!!!” – Lạc Thần hét to, dồn toàn bộ sức lực, dùng Luyện Thể Quyết tầng năm, nắm đấm siết chặt, huyết mạch toàn thân bùng nổ.Quyền và vuốt va chạm!ẦM!!!Một tiếng nổ vang dội, đất đá tung tóe.
Lực chấn động làm cánh tay Lạc Thần tê dại, máu tươi ứa ra từ khóe môi.
Thân thể hắn bị hất văng mấy trượng, va mạnh vào gốc cây, đau đớn tưởng như xương gãy vụn.
Nhưng con hổ cũng bị ép lùi, trên móng vuốt loang lổ máu.“Ta… không thể chết!
Không thể chết ở đây!” – Trong đầu Lạc Thần chỉ còn vang vọng một ý niệm duy nhất.
Hắn cắn răng, ép bản thân đứng dậy, máu nhỏ xuống ướt đẫm mặt đất.Cuộc huyết chiến bắt đầu.
---Con hổ lại gầm vang, phóng tới.
Lạc Thần nghiêng người, tránh được móng vuốt nhưng vai lập tức bị rạch một đường dài, máu phun xối xả.
Đau đớn buốt tận tim gan, nhưng hắn không kêu gào, chỉ nghiến chặt răng, ánh mắt đỏ rực như dã thú.Hắn tung quyền, từng cú nặng như sấm sét, đánh lên đầu, lên ngực, lên bụng con hổ.
Xương nắm tay rạn nứt, máu thịt bong tróc, nhưng hắn không dừng lại.
Con hổ tru lên điên cuồng, quật đuôi đánh nát cả cây to, móng vuốt cào xé đất đá.Hai sinh mạng giằng co, kề cận tử vong.Một lần, Lạc Thần bị hất văng xuống đất, ngực bị móng vuốt cào rách, xương sườn kêu răng rắc.
Máu phun ra đầy miệng, hắn nằm bẹp dưới đất, mắt hoa lên.
Trong khoảnh khắc ấy, cái chết dường như chỉ cách một hơi thở.“Không… không!
Ta chưa chết được!
Ta còn phải sống, phải trở nên cường đại, phải nghiền nát những kẻ đã phản bội ta!” – Lạc Thần gào thét trong tâm trí, cắn lưỡi để bản thân tỉnh táo, ép mình bật dậy.Hắn gầm lên, như dã thú tuyệt vọng:
“GIẾT!!!”
Hắn lao vào, bất chấp móng vuốt xé da thịt, bất chấp máu phun đỏ người.
Hai tay hắn như kìm sắt, ôm chặt lấy đầu con hổ, dồn toàn lực giáng nắm đấm liên tiếp vào hộp sọ.
Một quyền, hai quyền, ba quyền… hàng chục quyền.
Mỗi quyền làm xương tay hắn rạn nứt, máu từ nắm tay văng tung tóe.ẦM!
RẮC!!!Một tiếng răng rắc ghê rợn vang lên.
Hộp sọ con hổ cuối cùng cũng nứt toác, máu não hòa lẫn máu tươi phun ra.
Con hổ rống một tiếng bi thảm, toàn thân run rẩy rồi đổ gục xuống, không bao giờ đứng dậy nữa.
---Lạc Thần đứng lảo đảo, toàn thân bê bết máu.
Hắn thở dốc, mắt đỏ ngầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự giết một yêu thú.
Cái chết kề sát, nhưng hắn đã sống sót.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy rõ ràng: sinh tồn chính là máu và quyết tâm.Hắn ngồi phịch xuống đất, dựa vào xác con hổ, thở hồng hộc.
Toàn thân đau đớn tột cùng, nhưng ánh mắt hắn lóe lên sự kiên nghị lạnh lẽo.“Ta đã thắng… ta còn sống…” – giọng hắn khàn đặc, gần như thì thầm.Một lúc lâu sau, hắn cắn răng, nhặt lấy con dao đá thô sơ mà hắn từng tự mài từ mảnh đá cứng.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào bụng con hổ, lóe lên quyết tâm.Hắn biết, yêu thú tu luyện đều có yêu hạch – tinh hoa sinh mệnh, vô cùng quý giá.
Đó là cơ hội duy nhất giúp hắn tiến thêm một bước.“Xin lỗi, ngươi chết rồi… thứ này, là của ta.” – Hắn lẩm bẩm, rồi cắm mạnh dao đá xuống.Xoẹt!Dao rạch toạc bụng con hổ, máu nóng phun ra, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Hắn gồng mình, dùng tay đào bới từng khối nội tạng trơn nhớt, máu thịt dính đầy người.
Mùi hôi tanh nồng nặc khiến hắn nôn ọe, nhưng hắn không dừng lại.Cuối cùng, trong đống máu thịt nhầy nhụa, một viên châu nhỏ bằng nắm tay, tỏa ánh sáng mờ ảo hiện ra.
Đó chính là yêu hạch cấp thấp – tinh hoa tu luyện của yêu thú.Hắn run rẩy cầm lấy, ánh mắt sáng rực.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi đau đớn, máu me, và tuyệt vọng dường như đều hóa thành ngọn lửa ý chí.“Đây là bước đầu tiên… của ta trên con đường cường giả.” – hắn thì thầm, siết chặt yêu hạch trong bàn tay máu.Bóng thiếu niên toàn thân đẫm máu, đứng thẳng giữa rừng già, ánh mắt kiên định tựa thép, như muốn xuyên thấu trời cao.