[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 39 - Sơ ngộ trận pháp
Chương 39 - Sơ ngộ trận pháp
Chương 39 – Sơ ngộ trận phápBuổi sáng hôm sau, ánh dương vừa lên, từng tia nắng chiếu xuyên qua màn sương trắng xóa trước cửa động phủ của Lạc Thần.
Thác nước vẫn ầm ào đổ xuống, tung bọt trắng như tuyết.
Giữa khung cảnh ấy, trong thạch thất tĩnh mịch, thiếu niên mười hai tuổi đang khoanh chân, hai tay nâng một quyển ngọc giản giản dị – “Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải”.Ngọc giản chẳng có ánh sáng huy hoàng như các tâm pháp cao cấp, chỉ lặng lẽ tỏa ra khí tức cổ xưa, tựa như bị bỏ quên từ lâu.
Nhưng trong mắt Lạc Thần, nó lại có ý nghĩa phi phàm.Hắn khẽ nhắm mắt, tinh thần lực rót vào ngọc giản.
Trong khoảnh khắc, vô số văn tự, ký hiệu và hình đồ trận văn đơn giản hiện ra trong thức hải.> “Trận pháp, lấy thiên địa linh khí làm dẫn, trận văn làm môi giới, linh thạch làm nguồn.
Người dựng trận cần đủ tinh thần lực, mới có thể khắc họa và duy trì…”
Từng dòng chữ cổ hiện ra, xen lẫn hình đồ các vòng tròn, đường cong, ký hiệu phức tạp, giống như những ngôi sao kết nối tạo thành tinh đồ.Lạc Thần trầm mặc.
Đối với người khác, đây là kiến thức khô khan, khó hiểu vô cùng.
Nhưng đối với hắn, từng nét bút, từng đường cong kia như khớp lại với trí nhớ mơ hồ trong sâu thẳm linh hồn.Hắn không biết, nhưng độc giả biết rõ – Vĩnh Hằng Đạo Kinh vốn là tuyệt thế thiên công, bao hàm cả trận pháp, luyện đan, luyện khí, mọi đạo đều dung hợp.
Dù bản thân Lạc Thần chỉ coi như đang học một môn mới mẻ, thì căn cơ kia đã khiến hắn lĩnh ngộ dễ dàng gấp mười lần kẻ khác.
---Thử nghiệm đầu tiênBuổi trưa, ánh sáng xuyên qua vách đá, rọi lên mặt đất tạo thành từng vệt sáng chập chờn.Lạc Thần cầm một ít linh thạch cấp thấp, đặt chúng theo vị trí trong sách chỉ dẫn.
Sau đó, hắn dùng linh lực điều động, chậm rãi khắc lên mặt đất những đường trận văn đơn giản.Trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tập trung.Từng đường nét hiện lên, linh khí chung quanh bắt đầu dao động.
Một tia sáng nhạt thoáng lóe lên, bao phủ khoảng sân nhỏ trước cửa động phủ.“Thành công rồi sao?” – Hắn lẩm bẩm, hơi kinh ngạc.Đây chỉ là Ngũ Hành Tụ Khí Trận, một trận pháp sơ cấp nhất, công dụng chỉ là tập trung linh khí quanh một phạm vi nhỏ, giúp tu luyện nhanh hơn đôi chút.Với những đệ tử khác, để dựng nổi một trận thế thế này cần vài tháng nghiên cứu, vô số lần thất bại.
Nhưng hắn chỉ thử một lần, đã thành.Lạc Thần nhìn trận pháp sáng nhạt kia, khẽ cười nhạt:
“Xem ra… cũng thú vị.”
---Bằng hữu đến thămChiều hôm đó, khi ánh mặt trời ngả dần về tây, từ xa vang lên tiếng bước chân.“Lạc huynh!” – Giọng Trần Vũ sang sảng vọng tới.Lạc Thần bước ra, thấy ba người bạn quen thuộc: Trần Vũ, Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi.
Ai nấy đều mang theo ít rượu và hoa quả, dường như muốn cùng hắn hàn huyên.Trần Vũ cười lớn:
“Ta vừa mới lĩnh được một bộ quyền pháp phòng ngự, cũng không tệ.
Vân Hi thì được trưởng lão ban cho pháp thuật hỏa diễm, Linh Nhi cũng có công pháp thích hợp.
Hôm nay đến đây, muốn cùng ngươi nâng chén chúc mừng.”
Diệp Vân Hi nhìn quanh động phủ, đôi mắt sáng ngời:
“Nơi này thật tĩnh lặng, linh khí lại dồi dào.
Xem ra ở đây tu luyện cũng không thua gì chỗ chúng ta.”
Tô Linh Nhi thì khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chợt dừng lại trên mặt đất gần cửa động.
Ở đó, vài vết trận văn mơ hồ chưa kịp xóa hết.“Lạc Thần… vừa rồi ngươi bày trận sao?” – Nàng khẽ hỏi.Trong khoảnh khắc, ánh mắt ba người đều dồn lên hắn.Lạc Thần thoáng sững, nhưng lập tức nở nụ cười nhạt:
“À… ta chỉ thuận tay thử khắc vài đường, không ngờ lại có chút dao động linh khí.
Có lẽ là do trận văn nơi này vốn có sẵn, ta mới dựa theo mà làm.”
Trần Vũ cười ha hả:
“Ngươi thật thú vị.
Người khác thì ra sức luyện công pháp, ngươi lại đi nghịch mấy thứ này.
Nhưng thôi, miễn là ngươi vui vẻ.”
Diệp Vân Hi vẫn hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.
Còn Linh Nhi thì chỉ mỉm cười, song trong mắt lóe lên một tia sáng – nàng cảm giác Lạc Thần giấu nhiều điều không nói.Cả bốn người ngồi bên thác nước, nâng chén rượu, trò chuyện vui vẻ.
Trong tiếng sóng ầm ào, bọn họ tạm quên đi áp lực tu luyện, chỉ còn lại sự bằng hữu thuần khiết.
---Đêm lặng – Bí mật bùng nổĐêm xuống, ánh trăng như rót bạc, chiếu sáng cả vách núi.Lạc Thần ngồi lại một mình trước thạch thất, ánh mắt nhìn những đường trận văn còn sót.
Hắn nhẹ nhàng rót linh lực, bổ sung thêm vài nét mới.Ầm…Trong khoảnh khắc, trận văn sáng lên mãnh liệt hơn ban ngày gấp mấy lần.
Linh khí bốn phía bị hút vào, xoáy tròn quanh động phủ như hình thái một tiểu lốc xoáy linh lực.Nếu có ai thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hãi.
Bởi Ngũ Hành Tụ Khí Trận sơ cấp vốn chỉ gia tăng linh khí gấp một phần mười, nhưng lúc này hiệu quả đã đạt đến gấp ba, gấp bốn lần!Đây chính là sự khác biệt – cùng một trận pháp, nhưng qua tay Lạc Thần, nó đã biến đổi thành thứ vượt xa phạm trù thường thức.Hắn khẽ nhắm mắt, để khí tức Vĩnh Hằng Đạo Kinh vận hành.
Trong cơ thể, dòng linh lực vận chuyển theo vòng tuần hoàn huyền diệu, hòa cùng dao động của trận pháp, tựa như thiên địa đồng nhịp.Một vòng sáng mờ bao phủ toàn thân hắn, yên tĩnh mà thâm sâu.> “Trận pháp… không chỉ là đạo phụ trợ.
Nếu đi đến cực hạn, có thể lập sát trận diệt thiên địa.
Đây… mới là con đường ta cần.”
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt.Ngoài kia, gió đêm thổi qua thác nước, tiếng sóng rì rầm tựa như tiếng thiên cổ trường ca.
Trong động phủ hẻo lánh ấy, một thiếu niên mười hai tuổi đang đặt những bước đầu tiên trên con đường mà không ai dám nghĩ tới…
---Kết chươngNgày thứ hai ở nội môn, phần lớn đệ tử còn mải mê với công pháp, kiếm kỹ.
Nhưng nơi vách núi xa xôi, Lạc Thần lặng lẽ bày nên một trận pháp đầu tiên.Không ai biết, thứ bị họ chê cười – “Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải” – đã mở ra cho hắn một con đường mới.Một con đường, có thể dẫn đến sát trận tuyệt thế, xoay chuyển cả càn khôn.