Siêu Nhiên Vĩnh Hằng Đạo Kinh

Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 39 - Sơ ngộ trận pháp


Chương 39 – Sơ ngộ trận phápBuổi sáng hôm sau, ánh dương vừa lên, từng tia nắng chiếu xuyên qua màn sương trắng xóa trước cửa động phủ của Lạc Thần.

Thác nước vẫn ầm ào đổ xuống, tung bọt trắng như tuyết.

Giữa khung cảnh ấy, trong thạch thất tĩnh mịch, thiếu niên mười hai tuổi đang khoanh chân, hai tay nâng một quyển ngọc giản giản dị – “Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải”.Ngọc giản chẳng có ánh sáng huy hoàng như các tâm pháp cao cấp, chỉ lặng lẽ tỏa ra khí tức cổ xưa, tựa như bị bỏ quên từ lâu.

Nhưng trong mắt Lạc Thần, nó lại có ý nghĩa phi phàm.Hắn khẽ nhắm mắt, tinh thần lực rót vào ngọc giản.

Trong khoảnh khắc, vô số văn tự, ký hiệu và hình đồ trận văn đơn giản hiện ra trong thức hải.> “Trận pháp, lấy thiên địa linh khí làm dẫn, trận văn làm môi giới, linh thạch làm nguồn.

Người dựng trận cần đủ tinh thần lực, mới có thể khắc họa và duy trì…”

Từng dòng chữ cổ hiện ra, xen lẫn hình đồ các vòng tròn, đường cong, ký hiệu phức tạp, giống như những ngôi sao kết nối tạo thành tinh đồ.Lạc Thần trầm mặc.

Đối với người khác, đây là kiến thức khô khan, khó hiểu vô cùng.

Nhưng đối với hắn, từng nét bút, từng đường cong kia như khớp lại với trí nhớ mơ hồ trong sâu thẳm linh hồn.Hắn không biết, nhưng độc giả biết rõ – Vĩnh Hằng Đạo Kinh vốn là tuyệt thế thiên công, bao hàm cả trận pháp, luyện đan, luyện khí, mọi đạo đều dung hợp.

Dù bản thân Lạc Thần chỉ coi như đang học một môn mới mẻ, thì căn cơ kia đã khiến hắn lĩnh ngộ dễ dàng gấp mười lần kẻ khác.

---Thử nghiệm đầu tiênBuổi trưa, ánh sáng xuyên qua vách đá, rọi lên mặt đất tạo thành từng vệt sáng chập chờn.Lạc Thần cầm một ít linh thạch cấp thấp, đặt chúng theo vị trí trong sách chỉ dẫn.

Sau đó, hắn dùng linh lực điều động, chậm rãi khắc lên mặt đất những đường trận văn đơn giản.Trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tập trung.Từng đường nét hiện lên, linh khí chung quanh bắt đầu dao động.

Một tia sáng nhạt thoáng lóe lên, bao phủ khoảng sân nhỏ trước cửa động phủ.“Thành công rồi sao?” – Hắn lẩm bẩm, hơi kinh ngạc.Đây chỉ là Ngũ Hành Tụ Khí Trận, một trận pháp sơ cấp nhất, công dụng chỉ là tập trung linh khí quanh một phạm vi nhỏ, giúp tu luyện nhanh hơn đôi chút.Với những đệ tử khác, để dựng nổi một trận thế thế này cần vài tháng nghiên cứu, vô số lần thất bại.

Nhưng hắn chỉ thử một lần, đã thành.Lạc Thần nhìn trận pháp sáng nhạt kia, khẽ cười nhạt:

“Xem ra… cũng thú vị.”

---Bằng hữu đến thămChiều hôm đó, khi ánh mặt trời ngả dần về tây, từ xa vang lên tiếng bước chân.“Lạc huynh!” – Giọng Trần Vũ sang sảng vọng tới.Lạc Thần bước ra, thấy ba người bạn quen thuộc: Trần Vũ, Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi.

Ai nấy đều mang theo ít rượu và hoa quả, dường như muốn cùng hắn hàn huyên.Trần Vũ cười lớn:

“Ta vừa mới lĩnh được một bộ quyền pháp phòng ngự, cũng không tệ.

Vân Hi thì được trưởng lão ban cho pháp thuật hỏa diễm, Linh Nhi cũng có công pháp thích hợp.

Hôm nay đến đây, muốn cùng ngươi nâng chén chúc mừng.”

Diệp Vân Hi nhìn quanh động phủ, đôi mắt sáng ngời:

“Nơi này thật tĩnh lặng, linh khí lại dồi dào.

Xem ra ở đây tu luyện cũng không thua gì chỗ chúng ta.”

Tô Linh Nhi thì khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chợt dừng lại trên mặt đất gần cửa động.

Ở đó, vài vết trận văn mơ hồ chưa kịp xóa hết.“Lạc Thần… vừa rồi ngươi bày trận sao?” – Nàng khẽ hỏi.Trong khoảnh khắc, ánh mắt ba người đều dồn lên hắn.Lạc Thần thoáng sững, nhưng lập tức nở nụ cười nhạt:

“À… ta chỉ thuận tay thử khắc vài đường, không ngờ lại có chút dao động linh khí.

Có lẽ là do trận văn nơi này vốn có sẵn, ta mới dựa theo mà làm.”

Trần Vũ cười ha hả:

“Ngươi thật thú vị.

Người khác thì ra sức luyện công pháp, ngươi lại đi nghịch mấy thứ này.

Nhưng thôi, miễn là ngươi vui vẻ.”

Diệp Vân Hi vẫn hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.

Còn Linh Nhi thì chỉ mỉm cười, song trong mắt lóe lên một tia sáng – nàng cảm giác Lạc Thần giấu nhiều điều không nói.Cả bốn người ngồi bên thác nước, nâng chén rượu, trò chuyện vui vẻ.

Trong tiếng sóng ầm ào, bọn họ tạm quên đi áp lực tu luyện, chỉ còn lại sự bằng hữu thuần khiết.

---Đêm lặng – Bí mật bùng nổĐêm xuống, ánh trăng như rót bạc, chiếu sáng cả vách núi.Lạc Thần ngồi lại một mình trước thạch thất, ánh mắt nhìn những đường trận văn còn sót.

Hắn nhẹ nhàng rót linh lực, bổ sung thêm vài nét mới.Ầm…Trong khoảnh khắc, trận văn sáng lên mãnh liệt hơn ban ngày gấp mấy lần.

Linh khí bốn phía bị hút vào, xoáy tròn quanh động phủ như hình thái một tiểu lốc xoáy linh lực.Nếu có ai thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hãi.

Bởi Ngũ Hành Tụ Khí Trận sơ cấp vốn chỉ gia tăng linh khí gấp một phần mười, nhưng lúc này hiệu quả đã đạt đến gấp ba, gấp bốn lần!Đây chính là sự khác biệt – cùng một trận pháp, nhưng qua tay Lạc Thần, nó đã biến đổi thành thứ vượt xa phạm trù thường thức.Hắn khẽ nhắm mắt, để khí tức Vĩnh Hằng Đạo Kinh vận hành.

Trong cơ thể, dòng linh lực vận chuyển theo vòng tuần hoàn huyền diệu, hòa cùng dao động của trận pháp, tựa như thiên địa đồng nhịp.Một vòng sáng mờ bao phủ toàn thân hắn, yên tĩnh mà thâm sâu.> “Trận pháp… không chỉ là đạo phụ trợ.

Nếu đi đến cực hạn, có thể lập sát trận diệt thiên địa.

Đây… mới là con đường ta cần.”

Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt.Ngoài kia, gió đêm thổi qua thác nước, tiếng sóng rì rầm tựa như tiếng thiên cổ trường ca.

Trong động phủ hẻo lánh ấy, một thiếu niên mười hai tuổi đang đặt những bước đầu tiên trên con đường mà không ai dám nghĩ tới…

---Kết chươngNgày thứ hai ở nội môn, phần lớn đệ tử còn mải mê với công pháp, kiếm kỹ.

Nhưng nơi vách núi xa xôi, Lạc Thần lặng lẽ bày nên một trận pháp đầu tiên.Không ai biết, thứ bị họ chê cười – “Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải” – đã mở ra cho hắn một con đường mới.Một con đường, có thể dẫn đến sát trận tuyệt thế, xoay chuyển cả càn khôn.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 40 - Nhiệm vụ đầu tiên


Chương 40 – Nhiệm vụ đầu tiênÁnh trăng mờ mờ trải dài trên dãy núi Thanh Vân, màn sương phủ xuống như một tấm lụa bạc, làm cho không gian nơi nội môn thêm phần tĩnh mịch.

Sau mấy ngày ổn định trong động phủ, Lạc Thần dần quen với nhịp sống nơi đây.

Thác nước trước cửa động phủ ngày đêm tuôn chảy, bọt nước tung trắng xóa, âm thanh như khúc nhạc thiên nhiên giúp hắn dễ dàng lắng tâm tu luyện.Hắn thường ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thần thức chìm vào huyền diệu pháp quyết.

Trong cơ thể, dòng linh khí lưu chuyển không ngừng, tựa như một con sông ngầm ôn hòa nhưng sâu không thấy đáy.

Khác biệt ở chỗ, dù hắn không hề để tâm, pháp quyết tự vận hành theo một quy tắc kỳ lạ, nhịp nhàng như vũ trụ xoay chuyển, khiến tốc độ hấp thu linh khí của hắn nhanh hơn hẳn đồng môn.

Hắn chỉ nghĩ rằng đó là thiên phú bản thân, không biết chính là dấu hiệu của pháp quyết vô thượng — Vĩnh Hằng Đạo Kinh.Những ngày yên bình nhanh chóng khép lại khi một tin tức truyền đến.

Nội môn có một quy củ: đệ tử mới nhập môn phải tham gia ít nhất một nhiệm vụ trải nghiệm ngoài tông, vừa để rèn luyện, vừa để kiểm chứng thực lực.

Nhiệm vụ lần này vốn chỉ là trấn áp yêu thú cấp thấp quấy nhiễu thôn trang gần biên giới, so với những lần lịch luyện sinh tử thì nhẹ nhàng hơn nhiều.Sáng hôm ấy, quảng trường trước điện Chấp Sự tụ tập khá đông đệ tử.

Các trưởng lão phụ trách phân công nhiệm vụ ngồi ở vị trí cao, lệnh bài và ngọc giản xếp thành từng chồng.

Đệ tử chen chúc đăng ký, ánh mắt vừa háo hức vừa lo lắng.

Với kẻ thiên tư bình thường, đây là cơ hội lập công, còn với thiên tài thì chỉ là một bước đi mở đầu.Trần Vũ phấn khởi vỗ vai Lạc Thần:

“Lạc huynh, lần này chúng ta có thể cùng đi rồi.

Nghe nói nhiệm vụ là dẹp loạn yêu thú gần núi Hoàng Thạch, không quá nguy hiểm, nhưng lại có thể nhận được phần thưởng linh thạch.

Coi như thử lửa cũng tốt.”

Diệp Vân Hi đứng bên, ánh mắt nghiêm túc:

“Đừng xem thường.

Dù chỉ là yêu thú cấp thấp, nhưng nếu tập trung số lượng lớn, cộng thêm địa hình hiểm trở, cũng không phải chuyện đùa.”

Tô Linh Nhi khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió:

“Chúng ta đã cùng nhau trải qua khảo hạch, lần này nhất định phải phối hợp thật tốt.”

Lạc Thần chỉ mỉm cười.

Hắn vốn không định để lộ quá nhiều thực lực, nhưng ra ngoài lịch luyện cũng là cơ hội quan sát nội môn đệ tử khác, đồng thời kiểm chứng sự tiến bộ của bản thân.Sau khi hoàn tất thủ tục, bốn người được phân cùng một tổ, thêm ba đệ tử khác đi theo.

Một trong số đó là Lưu Kỳ, dáng người cao lớn, tu luyện trọng kiếm.

Hắn nhìn Lạc Thần, trong mắt thoáng ánh khinh thường nhưng không nói gì.Đội ngũ nhanh chóng xuất phát, cưỡi linh hạc bay về phía nam.

Từ trên cao nhìn xuống, núi rừng bát ngát, mây mù lượn lờ, từng con sông như dải lụa bạc uốn lượn giữa thung lũng.

Lạc Thần lặng lẽ ngồi trên linh hạc, ánh mắt như đang dõi theo mây trôi, nhưng thực chất thần thức trải rộng, âm thầm quan sát.Nửa ngày sau, đoàn người đáp xuống vùng núi Hoàng Thạch.

Nơi này rừng đá dựng đứng, vô số khối nham thạch vàng óng chồng chất, nhìn xa tựa một bức tường thành thiên nhiên.

Thôn dân nơi đây từng sống yên ổn, nhưng gần đây có đàn yêu thú Linh Lang tụ tập, thường xuyên xông vào cướp phá lương thực, khiến dân chúng khổ không thể tả.Trưởng thôn dẫn họ vào, đôi mắt già nua ánh lên hy vọng:

“Chư vị tiên sư, xin hãy cứu giúp.

Yêu lang đã giết chết mấy người rồi, chúng tôi không còn cách nào khác.”

Trần Vũ đáp lời, giọng dứt khoát:

“Yên tâm, đã có Thanh Vân Tông chúng ta ở đây, bọn yêu thú đó nhất định sẽ bị diệt trừ.”

Đêm hôm đó, bọn họ đóng trại trong thôn, chia nhau canh gác.

Tiếng sói tru văng vẳng vọng từ trong rừng sâu, khiến không khí thêm phần căng thẳng.

Đệ tử mới nhập môn, đa phần chưa trải qua thực chiến thực sự, gương mặt ai cũng thoáng vẻ căng thẳng.Khi ánh sáng ban mai rọi qua rừng thạch, đội ngũ bắt đầu hành động.

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Kỳ, cả nhóm tiến vào khe núi nơi yêu lang ẩn náu.

Vừa đến lối vào, mùi tanh hôi nồng nặc đã xộc vào mũi, trên mặt đất còn vương vết máu loang lổ.Tiếng sói gầm vang lên.

Hơn chục con yêu lang lông đen từ trong khe núi lao ra, mắt đỏ ngầu, răng nanh sắc bén.

Khí tức trên người chúng tương đương Luyện Thể hậu kỳ đến Trúc Cơ sơ kỳ, với thôn dân thì là tai họa, nhưng đối với đệ tử nội môn đã qua tuyển chọn thì vẫn nằm trong khả năng ứng phó.Trần Vũ hô lên:

“Xếp trận!

Đừng để chúng chia cắt đội hình.”

Kiếm khí của Diệp Vân Hi như gió lướt, vẽ thành từng đường sáng chém thẳng vào yêu thú.

Tô Linh Nhi vận pháp quyết, ngọn lửa xanh nhảy múa, tạo thành bức tường chắn ngăn sói lao tới.

Lưu Kỳ vung trọng kiếm, mỗi nhát nặng nề bổ xuống khiến mặt đất rung chuyển, trực tiếp chém đôi một con yêu lang.Lạc Thần đứng ở vị trí hơi lùi lại, ánh mắt bình thản.

Khi một con sói lao đến, hắn chỉ khẽ nghiêng người, kiếm quang lóe lên.

Đường kiếm không hoa mỹ, nhưng chuẩn xác đến cực điểm, chém gọn cổ họng con thú.

Máu phun thành dòng, thi thể ngã rầm xuống đất.Không ai chú ý thấy rằng, mỗi bước di chuyển của hắn đều vô thức hòa hợp với nhịp điệu thiên địa, giống như dưới chân có trận văn vô hình dẫn dắt.

Đó chính là ảnh hưởng của pháp quyết huyền diệu, nhưng bản thân hắn cũng chưa hề ý thức được.Trận chiến kéo dài một canh giờ, cuối cùng cả đàn yêu lang bị tiêu diệt sạch.

Thôn dân hoan hô, trong mắt tràn đầy biết ơn.

Đám đệ tử thở phào, nhiều người trên người mang thương tích nhẹ nhưng tinh thần hưng phấn.

Đây là lần đầu họ thực sự trải qua chiến đấu sống chết.Nhưng Lạc Thần vẫn chưa thấy yên lòng.

Khi kiểm tra khe núi, hắn phát hiện trên vách đá có dấu vết trận văn cổ xưa, mờ nhạt đến mức khó ai nhận ra.

Hắn dừng lại, khẽ nhíu mày.“Lẽ nào đàn yêu lang tụ tập ở đây… không phải ngẫu nhiên?”

Đúng lúc ấy, tiếng gió gào thét vang lên từ trong rừng đá.

Một bóng đen to lớn nhảy ra, thân hình cao hơn ba trượng, toàn thân phủ lông bạc, đôi mắt đỏ rực như máu.

Chính là Lang Vương, yêu thú cấp bốn!Cả đội ngũ chấn động.

Với tu vi hiện tại của bọn họ, yêu thú cấp bốn tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó.Lưu Kỳ mặt biến sắc:

“Không thể nào, tư liệu nhiệm vụ ghi rõ chỉ có yêu thú cấp hai, nhiều nhất cấp ba!”

Trần Vũ nắm chặt chuôi kiếm:

“Không kịp nghĩ nhiều.

Mọi người, chuẩn bị tử chiến!”

Diệp Vân Hi siết chặt thanh kiếm, ánh mắt đầy quyết liệt.

Tô Linh Nhi thì tái mặt, nhưng vẫn giơ tay ngưng kết pháp quyết.

Không ai muốn bỏ chạy, vì sau lưng còn có cả thôn dân.Lang Vương gầm vang, sóng âm chấn động cả khe núi, đá vụn rơi rào rào.

Nó lao tới nhanh như chớp, trảo ảnh lóe sáng xé nát không khí.Khoảnh khắc ấy, Lạc Thần bước lên một bước.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, khí tức toàn thân vẫn như thiếu niên bình thường, nhưng từng nhịp thở lại vô hình điều hòa linh khí xung quanh.

Dưới chân, những đường kẽ nứt trên đất như xếp thành hình dạng cổ quái, vừa khéo ngăn cản một phần lực lượng sóng âm.Hắn vung kiếm.

Đường kiếm đơn giản, không mang khí thế cuồng bạo, nhưng lại tựa như nắm lấy tiết tấu thiên địa, ép buộc thân hình Lang Vương khựng lại nửa nhịp.

Chỉ một nhịp ngắn ngủi, nhưng đủ để Trần Vũ và Lưu Kỳ kịp chặn đòn công kích, Diệp Vân Hi và Linh Nhi tung chiêu phản công.Tiếng kim loại va chạm, tiếng gầm rú vang vọng cả rừng núi.

Máu nóng bắn tung, không khí nồng mùi tử khí.

Trận chiến này vượt ngoài dự đoán, nhưng chính trong nguy hiểm mới rèn luyện ra ý chí và bản lĩnh thật sự.Trong lúc mọi người liều mạng giao tranh, Lạc Thần vẫn giữ vẻ trầm tĩnh.

Hắn không dốc toàn lực, chỉ từng bước điều chỉnh nhịp chiến đấu, dùng kiếm pháp bình thường xen kẽ, giống như vô hình vô dạng dẫn dắt đồng đội thoát khỏi nguy hiểm.

Mỗi lần nguy cấp, hắn đều xuất hiện đúng lúc, như có thể nhìn thấu quỹ đạo tấn công của yêu thú.Cuối cùng, sau một hồi ác chiến, dưới sự hợp lực của cả đội, Lang Vương bị thương nặng, gào lên thảm thiết rồi ngã gục.

Đất đá rung chuyển, bụi mù tung bay.Cả nhóm đều kiệt sức, mồ hôi thấm ướt áo, máu nhuộm đỏ tay áo.

Nhưng ai cũng cười vang, cảm nhận được sự sống sót trong gang tấc.Lạc Thần khẽ lau máu ở khóe môi, ánh mắt bình thản nhìn vết trận văn trên vách đá.

Trong lòng hắn mơ hồ dấy lên một cảm giác khó hiểu, như thể tất cả đều nằm trong một ván cờ lớn hơn.Chỉ riêng độc giả biết, từng bước chân của hắn, từng luồng linh khí vận chuyển trong cơ thể, đều mang bóng dáng của Vĩnh Hằng Đạo Kinh.

Một con đường vĩ đại, vượt xa tưởng tượng, đang âm thầm dẫn dắt thiếu niên mười hai tuổi này bước vào sóng gió vô tận.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 41 - Bế Quan Đột Phá


Chương 41 – Bế Quan Đột PháTrong động phủ nơi vách núi xa xăm, màn đêm buông xuống, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua màn sương của thác nước trước cửa, soi rọi cả một vùng thanh tĩnh.

Tiếng nước đổ ầm ào vang vọng như tiếng đàn trời, tạo thành nhịp điệu trầm hùng, cổ kính.

Trong sự tĩnh lặng đó, một thiếu niên khoanh chân ngồi giữa thạch thất, hơi thở chậm rãi, mắt khép hờ, thần sắc bình thản.

Chính là Lạc Thần.Từ khi trở thành đệ tử nội môn, hắn đã quyết định bế quan một thời gian ngắn, củng cố căn cơ.

Tầng bảy Luyện Thể viên mãn trong cơ thể hắn đã tới cực hạn, chỉ còn một bước nữa sẽ đột phá.

Nhưng bước này, đối với thường nhân có thể dễ dàng, đối với hắn lại là một lần chịu đựng thống khổ không gì sánh được.Trong cơ thể hắn lúc này, không chỉ đang vận chuyển Vĩnh Hằng Đạo Kinh mơ hồ mà bản thân hắn không ý thức, mà còn có một bộ công pháp khác ẩn giấu — Thái Hoang Cổ Thể Kinh.

Thứ này không ai trong thiên hạ biết, ngay cả Lạc Thần hiện tại cũng không rõ nguồn gốc, chỉ biết rằng nó khắc sâu vào bản năng, tựa như đã có từ trong cốt tủy.Hắn hít vào một hơi thật sâu, mùi máu tươi như thoang thoảng đâu đó.

Trên người hắn, quang mang nhàn nhạt khởi động, thân thể chấn động.“Bắt đầu…”

Trong nháy mắt, toàn bộ huyết mạch trong cơ thể hắn tựa như bùng nổ.

Tiếng răng rắc khẽ vang, giống như hàng ngàn sợi dây căng cứng bị kéo đứt.

Máu trong mạch lao đi như dòng lũ, đập mạnh vào xương cốt, vào từng thớ thịt.Một luồng đau đớn dữ dội như sóng thần dâng trào, quét sạch toàn bộ thần trí.

Xương cốt trong cơ thể hắn run rẩy, từng vết nứt mảnh nhỏ xuất hiện, rồi rầm rập vỡ ra như tiếng sấm giữa đêm.

Gân cốt đứt đoạn, huyết nhục nát vụn, cả người hắn chìm trong một loại thống khổ tột cùng, dường như mỗi khắc đều có thể vỡ nát thành từng mảnh.Máu bắt đầu rỉ ra từ da thịt.

Làn da trắng nõn của thiếu niên lúc này đỏ rực, máu tươi theo lỗ chân lông tràn ra, nhỏ thành từng giọt xuống thạch thất.

Mùi máu tanh nồng nặc, lan tỏa khắp căn phòng, khiến không gian vốn tĩnh lặng trở nên âm trầm, bi thương.Hắn cắn răng, toàn thân co quắp, lưng cong lại như bị hàng ngàn thanh đao cắt xẻ.

Thân thể run rẩy không ngừng, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở loạn nhịp.

Trong cổ họng hắn, máu bắn ngược lên, phụt ra một dòng đỏ tươi, rơi ướt cả bồ đoàn dưới chân.Nhưng hắn vẫn không ngừng vận chuyển.Thái Hoang Cổ Thể Kinh vốn là công pháp biến thái, con đường tu luyện không phải bồi bổ thân thể, mà là phá hủy nó đến cực hạn, rồi mới tái tạo lại.

Mỗi lần vận chuyển, máu huyết, gân cốt, kinh mạch đều vỡ nát.

Sau đó, từ trong đống đổ nát ấy, thân thể một lần nữa sinh trưởng, cứng cỏi hơn, mạnh mẽ hơn, như thép rèn trong lửa đỏ.Cùng lúc đó, Vĩnh Hằng Đạo Kinh mơ hồ vận chuyển ngấm ngầm, khí tức như dòng chảy vô hình lan tỏa, giúp hắn duy trì sinh cơ, không để hắn hủy diệt hoàn toàn.

Một bên phá hủy, một bên tái tạo, hai luồng pháp quyết đối nghịch, nhưng lại kỳ dị dung hợp trong thân thể hắn.Tiếng xương cốt gãy rạn không ngừng vang vọng trong thạch thất, từng khúc xương như nổ tung, rồi lại được sức mạnh thần bí đắp vá, liền mạch trở lại.

Mỗi lần liền lại, cốt chất càng thêm rắn chắc, huyết nhục càng thêm dẻo dai, gân mạch càng thêm kiên cố.Máu vẫn không ngừng tuôn.

Từ toàn thân hắn, vô số tia máu li ti rỉ ra, như biến hắn thành một huyết nhân.

Thân thể run lên bần bật, mồ hôi và máu hòa lẫn, chảy thành từng vệt đỏ thẫm xuống sàn đá, tạo thành một vũng máu rộng.Nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ rùng mình, thậm chí cho rằng hắn đã chết.

Nhưng trong đôi mắt nhắm chặt kia, vẫn còn ánh sáng ngoan cường ẩn sâu.Thời gian dần trôi.

Từng canh giờ trôi qua, hắn trải qua hàng trăm lần vỡ nát, hàng trăm lần tái tạo.

Mỗi lần như vậy, thống khổ lại khắc sâu hơn, máu thịt lại đẫm hơn.

Nhưng cũng chính nhờ thế, thân thể hắn lột xác từng tầng, vượt xa nhân loại thường nhân.Cuối cùng, vào lúc ánh sáng ban mai rọi qua cửa động, một tiếng nổ giòn vang lên từ trong cơ thể hắn.

Như tiếng sấm trong trời xanh, dội khắp thạch thất.Hắn mở choàng mắt, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, nhưng ánh sáng trong đó lại như ngôi sao giữa đêm.Khí tức toàn thân bùng phát.

Một cỗ lực lượng khủng khiếp như núi non chấn động bộc phát ra, khiến sơn động rung lắc.

Làn da hắn rách toạc, máu bắn tung tóe, nhưng chỉ thoáng chốc, da thịt lại khép kín, bóng loáng hơn trước, tỏa ra khí tức như kim loại.Hắn thở dốc, phun ra một ngụm máu đen, trong đó lẫn những tạp chất vụn nát.

Thân thể nhẹ bẫng, gân cốt như được cởi bỏ xiềng xích, máu huyết lưu thông cuồn cuộn, tràn ngập sinh cơ.Lạc Thần ngồi bất động hồi lâu, để hơi thở dần bình ổn.

Sau một khắc dài, hắn mới khẽ thì thầm:“Luyện Thể tầng tám… sơ kỳ.”

Âm thanh nhỏ bé, nhưng trong thạch thất vang vọng như tiếng chuông kim loại.

Đôi mắt hắn khép lại, một nụ cười nhạt hiện nơi khóe môi.

Thân thể hắn đã vượt một tầng, bước thêm một bước vững chắc trên con đường tu hành đầy máu lửa.
 
Back
Top Bottom