Chương 20 – Tầng Hai Tàng Kinh CácÁnh nắng ban trưa xuyên qua những tán mây dày đặc, rọi xuống Thanh Vân Tông, phủ lên từng bậc đá xanh bóng loáng một tầng sáng dịu.
Trên đỉnh ngọn núi chính, Tàng Kinh Các như một tòa tháp cổ kính đứng sừng sững, mơ hồ có linh quang lưu chuyển, khí tức cổ xưa phảng phất khiến bất kỳ ai đến gần cũng phải ngẩng đầu kính ngưỡng.Lạc Thần, Diệp Vân Hi và Trần Vũ theo lệnh chấp sự trưởng lão, cùng nhau bước vào tầng hai Tàng Kinh Các.
Đây là phần thưởng cho những đệ tử lọt vào Thập Cường Thí Luyện Ngoại Môn.
Bước chân họ vừa chạm vào bậc thang cổ bằng ngọc thạch, một luồng áp lực vô hình liền tràn xuống, tựa như đang khảo nghiệm tâm thần người tiến vào.Diệp Vân Hi hơi nhíu mày, hai vai run nhẹ, nhưng rất nhanh liền điều tức ổn định.
Trần Vũ thì hít sâu một hơi, đôi mắt lóe sáng như có lửa chiến ý, hiển nhiên hứng thú vô cùng với nơi này.
Lạc Thần vẫn bình thản, ánh mắt sâu lắng như vực, thần hồn mạnh mẽ giúp hắn dễ dàng vượt qua uy áp, tựa hồ trong mắt hắn, thử thách này chẳng đáng nhắc tới.“Các ngươi…
đến rồi.”
Một thanh âm khàn khàn mà trầm ổn vang lên.
Trước cửa tầng hai, một lão giả râu tóc bạc phơ, thân khoác trường bào xanh ngọc, tay cầm phất trần, đang đứng thẳng lưng.
Đó chính là Lý Trì lão nhân, trưởng lão quản lý tầng hai Tàng Kinh Các.
So với Trương lão tầng một, Lý Trì khí tức uy nghiêm hơn nhiều, chỉ cần một ánh mắt đảo qua cũng khiến người ta cảm thấy linh hồn bị soi xét thấu triệt.“Đệ tử ngoại môn Lạc Thần, Diệp Vân Hi, Trần Vũ, bái kiến trưởng lão!” – Cả ba đồng loạt cúi người thi lễ.Lý Trì gật đầu, ánh mắt hơi dừng lại trên người Lạc Thần nhiều hơn một nhịp, rồi cười nhạt:
“Các ngươi có tư cách tiến vào tầng hai, tức là đã chứng minh được thực lực.
Nhưng nhớ kỹ, Tàng Kinh Các không phải nơi để khoe khoang.
Công pháp nơi đây, hoặc rực rỡ huy hoàng, hoặc thâm trầm khó dò, lựa chọn thế nào, quyết định tương lai tu đạo của các ngươi.”
Nói xong, lão phất tay, cánh cửa lớn bằng đồng xanh khắc đầy trận văn cổ liền kẽo kẹt mở ra, từng dòng sáng vàng lượn lờ bay ra ngoài.
Một mùi hương sách cổ, kèm theo linh áp thâm sâu, ập thẳng vào mặt.Ba người bước vào.Bên trong tầng hai rộng rãi như một quảng trường thu nhỏ, bốn phía là những giá sách cao ngút, bày kín hàng ngàn quyển công pháp, bí tịch, mỗi quyển đều tỏa ra linh quang nhè nhẹ.
Trên vách tường đá, trận pháp cổ xưa đang vận chuyển, tạo thành một loại uy áp khiến kẻ tu đạo sơ cấp phải ngưng thở.Có hơn mười đệ tử ngoại môn khác cũng đang đi lại, lựa chọn công pháp.
Họ đều là những kẻ mạnh mẽ, được phép bước vào tầng hai sau khi thành danh trong các kỳ thí luyện.
Người nào cũng ánh mắt sáng rực, thần sắc căng thẳng, như thể chỉ cần lựa chọn sai một lần liền hối tiếc cả đời.Trần Vũ quay đầu, cười nhẹ:
“Lạc huynh, Vân Hi sư muội, nơi này công pháp nhiều như vậy, sợ rằng đọc một tháng cũng chưa hết.
Không biết hai người định chọn gì?”
Diệp Vân Hi nghiêng đầu, mái tóc dài buộc hờ khẽ lay động, giọng trong trẻo nhưng mang theo kiên định:
“Ta muốn chọn một môn khinh thân thuật.
Đạo của ta vốn chú trọng tốc độ, nếu tăng thêm thân pháp, sau này mới có thể tự bảo vệ mình.”
Trần Vũ gật đầu, hắn thì thầm:
“Ta thiên về lực đạo, có lẽ sẽ tìm một bộ quyền pháp bá đạo.”
Cả hai đều quay sang Lạc Thần.
Ánh mắt họ chờ mong, nhưng Lạc Thần chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì.Hắn thong thả bước đi, như đang tùy ý dạo quanh.
Trong lòng hắn, thực ra đã có chủ ý rõ ràng: hắn đã sở hữu Thái Hoang Cổ Thể Kinh nhặt được lần trước, một bộ luyện thể kinh văn huyền diệu, máu me đến cực điểm, bí ẩn gắn liền với vị tồn tại cổ xưa kia.
Thêm vào đó, hắn còn có quyển Vĩnh Hằng Đạo Kinh trong hang động.
Tuy hắn chưa nhận ra hết sự kỳ diệu của nó, nhưng mỗi lần mở ra tu luyện đều cảm giác thần hồn dao động khác thường.Nếu tiếp tục lấy công pháp cường đại luyện thể, chẳng khác nào tự lộ sơ hở.
Ngược lại, hắn cần một con đường phụ trợ, âm thầm xây dựng nền tảng khác biệt.
Vì vậy, hắn đã quyết định: chọn Luyện Đan Pháp.Nhưng trước khi đến kệ sách mục tiêu, hắn thong thả đi khắp nơi, quan sát từng quyển công pháp phụ hiện ra trước mắt.Một góc có bộ Thanh Phong Thân Pháp, chữ cổ như gió cuốn, mô tả thân hình như lá rơi, thoắt ẩn thoắt hiện.
Diệp Vân Hi nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, bước tới lật xem.Không xa, một kệ khác bày Thiên Sơn Bạo Quyền, khí tức hung mãnh, trên bìa sách khắc hình núi non sụp đổ.
Trần Vũ ngay lập tức bị hấp dẫn, nắm chặt tay, như đã thấy bóng dáng bản thân tung quyền diệt địch.Ngoài ra còn có Xích Viêm Kiếm Quyết, tỏa ra hỏa khí nóng rực; Băng Tâm Thuật, khí tức băng lãnh; Hoàng Cực Dưỡng Thân Quyết, chuyên dùng dưỡng khí, gia tăng tuổi thọ; cùng vô số công pháp khác, kỳ dị mà phong phú, khiến mắt người hoa loạn.Xung quanh, vài đệ tử ngoại môn khác cũng đang chọn lựa.
Một thiếu niên áo xám, tự xưng Triệu Dật, đang cẩn thận lật qua Ngũ Lôi Chưởng Kinh.
Một nữ tử thanh tú, tên Tần Linh, chăm chú nhìn vào Thủy Nguyệt Ảnh Pháp, đôi mắt sáng ngời như chứa trăng thu.
Cả hai đều liếc nhìn Lạc Thần vài lần, dường như tò mò hắn sẽ chọn công pháp gì.Lạc Thần không hề vội.
Hắn lặng lẽ bước tới một giá sách nằm khuất ở góc trong cùng, nơi ít người để ý.
Ở đó, một quyển sách bìa nâu, bụi phủ dày đặc, tựa như đã nhiều năm không ai động tới.
Bìa sách chỉ khắc ba chữ cổ đơn giản: Luyện Đan Pháp.Hắn đưa tay phủi nhẹ bụi, lập tức cảm nhận được một tia linh ý cổ xưa truyền vào tâm hải.
Cổ giản run rẩy như đáp lại sự lựa chọn của hắn.Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Thần khẽ nheo mắt.
Hắn biết, quyết định này có lẽ sẽ khiến bằng hữu bất ngờ, nhưng đây mới là con đường thật sự thích hợp với hắn.
Với Vĩnh Hằng Đạo Kinh làm nền tảng, hắn tuyệt đối có thể lĩnh ngộ luyện đan chi đạo đến độ sâu mà người khác không thể tưởng tượng.“Lạc huynh, ngươi chọn công pháp gì vậy?” – Trần Vũ đã lấy được Thiên Sơn Bạo Quyền, quay đầu gọi với theo.“Lạc Thần, còn ngươi?” – Diệp Vân Hi cũng bước lại gần, ôm trong tay Thanh Phong Thân Pháp, đôi mắt sáng lấp lánh, lóe lên chút quan tâm xen lẫn tò mò.Lạc Thần khẽ cười, nâng quyển sách cũ lên, giọng bình thản:
“Ta chọn…
Luyện Đan Pháp.”
Cả hai lập tức sững sờ.“Cái gì?
Luyện Đan?” – Trần Vũ tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
“Lạc Thần… ngươi thật sự muốn tu cái này?” – Diệp Vân Hi khẽ chau mày, vẻ mặt khó hiểu.Lạc Thần chỉ gật đầu, không giải thích thêm, ánh mắt sâu lắng nhìn thẳng vào quyển sách, như trong đó ẩn chứa cả một thế giới khác.Ở phía xa, trưởng lão Lý Trì lặng lẽ quan sát, đôi mắt khẽ chớp lóe lên một tia thâm ý.
Lão mỉm cười nhạt, trong lòng thầm thì:
“Tiểu tử này… thú vị.
Những kẻ chọn công pháp bá đạo đầy rẫy, nhưng dám chọn con đường luyện đan ngay từ đầu, lại mang tâm tính nhẫn nại khác thường.
Chẳng lẽ… vận mệnh của Thanh Vân Tông, sẽ thật sự đặt lên thân hắn?”
Khung cảnh tầng hai Tàng Kinh Các, ánh sáng cổ xưa vẫn đang xoay vần, tỏa ra cảm giác như thiên địa đang chứng giám.
Lựa chọn đã định, tương lai của Lạc Thần, từ đây bắt đầu một nhánh mới.