Siêu Nhiên Vĩnh Hằng Đạo Kinh

Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 19 - Ngoại Môn Thập Cường


Chương 19 – Ngoại Môn Thập CườngSau khi trận quyết chiến với Lý Khang kết thúc, toàn bộ quảng trường ngoại môn vẫn chưa thôi xôn xao.

Cái tên Lạc Thần bỗng chốc vang dội khắp ngoại môn, từ một kẻ vô danh, trở thành cái bóng khiến nhiều người phải dè chừng.Nhưng hắn lại lặng lẽ ngồi xuống một góc, điều tức, trên người đầy vết máu loang lổ.

Những kẻ khác chỉ thấy hắn thở dốc, sắc mặt tái nhợt, cho rằng hắn đã liều mạng mới thắng được.

Không ai biết, hắn thực chất chỉ vận dụng Thái Hoang Cổ Thể Kinh trong khoảnh khắc, tung ra nửa phần lực, đã đủ đánh bại Lý Khang.

---Cuộc tỷ thí kéo dài suốt một ngày, từng trận đấu kịch liệt, máu đổ mồ hôi rơi, tiếng reo hò không ngớt.

Cuối cùng, mười cái tên mạnh nhất ngoại môn được công bố.Trong đó, Lạc Thần xếp ở vị trí thứ bảy.Điều này khiến nhiều người vừa ngạc nhiên vừa không phục:“Hắn chỉ mới gia nhập tông môn một tháng, dựa vào cái gì có thể chen vào thập cường?”

“Không phục thì đi khiêu chiến hắn đi, nhìn ngươi có thắng nổi hay không.”

Rất nhiều ánh mắt tập trung về phía Lạc Thần, có ghen ghét, có tò mò, có khinh miệt, nhưng hắn chỉ bình thản như nước, ánh mắt không hề dao động.

---Trần Vũ thì đứng ở vị trí thứ chín.

Khi bảng xếp hạng được công bố, hắn bước đến, vỗ mạnh vai Lạc Thần, cười hề hề:“Huynh đệ, chúng ta đều vào thập cường rồi!

Sau này ngoại môn không ai dám khinh thường nữa.

Ngươi đúng là giấu sâu thật, ngay cả ta cũng bị lừa.”

Lạc Thần khẽ cong môi, không giải thích, chỉ gật nhẹ.

Hắn biết Trần Vũ tuy tính cách hào sảng, nhưng lòng người khó dò, càng ít người biết thực lực chân chính của hắn, càng an toàn.

---Sau cùng, Trương Lão bước ra, tay cầm lệnh bài ngoại môn, giọng trầm hùng vang vọng cả quảng trường:“Từ nay, mười người này chính là ngoại môn thập cường.

Các ngươi sẽ được hưởng thêm tài nguyên tu luyện, mỗi tháng lĩnh thêm linh thạch, đồng thời có cơ hội tiến vào Tàng Kinh Các tầng hai, chọn công pháp.”

Lời này vừa rơi xuống, những ánh mắt xung quanh lại càng nóng bỏng hơn.“Tiến vào Tàng Kinh Các tầng hai!

Chỉ cần một bộ công pháp phù hợp, tiền đồ sẽ khác biệt ngay lập tức.”

“Thập cường quả nhiên được trọng đãi.”

Nhưng Lạc Thần chỉ bình tĩnh cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hắn biết, đây mới chỉ là bước khởi đầu.

---Đêm xuống, hắn trở về căn nhà gỗ cũ kỹ.

Trên người đầy vết thương giả tạo, nhưng Diệp Vân Hi vẫn tìm đến.Nàng mang theo thuốc trị thương, đặt xuống bàn, nhìn hắn bằng ánh mắt trách móc:

“Ngươi rõ ràng có thể bảo vệ bản thân tốt hơn, vì sao cứ phải gắng gượng như vậy?”

Nàng đưa tay, lại một lần nữa nhẹ nhàng lau đi vết máu trên gò má hắn, động tác dịu dàng như lần trước.Trong thoáng chốc, tâm hồn Lạc Thần khẽ chấn động.

Hắn vốn quen cô độc, nhưng sự quan tâm nhỏ bé ấy lại giống như ánh sáng lặng lẽ chiếu vào đêm tối, khiến ngực hắn dâng lên một thứ cảm giác khó tả.Hắn khẽ đáp:

“Ta… sẽ không quên ơn nghĩa này.”

Nói xong, hắn nhắm mắt, che giấu hết thảy rung động trong lòng.

---Ngoài cửa sổ, Trương Lão lặng lẽ đứng nhìn.

Lão mỉm cười đầy thâm ý:“Tiểu tử này… tuy lạnh lùng, nhưng không phải kẻ vô tình.

Người nào có thể khiến hắn đặt trong lòng… một ngày kia, e rằng sẽ được bảo hộ bằng cả sinh mệnh.”
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 20 - Tầng Hai Tàng Kinh Các


Chương 20 – Tầng Hai Tàng Kinh CácÁnh nắng ban trưa xuyên qua những tán mây dày đặc, rọi xuống Thanh Vân Tông, phủ lên từng bậc đá xanh bóng loáng một tầng sáng dịu.

Trên đỉnh ngọn núi chính, Tàng Kinh Các như một tòa tháp cổ kính đứng sừng sững, mơ hồ có linh quang lưu chuyển, khí tức cổ xưa phảng phất khiến bất kỳ ai đến gần cũng phải ngẩng đầu kính ngưỡng.Lạc Thần, Diệp Vân Hi và Trần Vũ theo lệnh chấp sự trưởng lão, cùng nhau bước vào tầng hai Tàng Kinh Các.

Đây là phần thưởng cho những đệ tử lọt vào Thập Cường Thí Luyện Ngoại Môn.

Bước chân họ vừa chạm vào bậc thang cổ bằng ngọc thạch, một luồng áp lực vô hình liền tràn xuống, tựa như đang khảo nghiệm tâm thần người tiến vào.Diệp Vân Hi hơi nhíu mày, hai vai run nhẹ, nhưng rất nhanh liền điều tức ổn định.

Trần Vũ thì hít sâu một hơi, đôi mắt lóe sáng như có lửa chiến ý, hiển nhiên hứng thú vô cùng với nơi này.

Lạc Thần vẫn bình thản, ánh mắt sâu lắng như vực, thần hồn mạnh mẽ giúp hắn dễ dàng vượt qua uy áp, tựa hồ trong mắt hắn, thử thách này chẳng đáng nhắc tới.“Các ngươi…

đến rồi.”

Một thanh âm khàn khàn mà trầm ổn vang lên.

Trước cửa tầng hai, một lão giả râu tóc bạc phơ, thân khoác trường bào xanh ngọc, tay cầm phất trần, đang đứng thẳng lưng.

Đó chính là Lý Trì lão nhân, trưởng lão quản lý tầng hai Tàng Kinh Các.

So với Trương lão tầng một, Lý Trì khí tức uy nghiêm hơn nhiều, chỉ cần một ánh mắt đảo qua cũng khiến người ta cảm thấy linh hồn bị soi xét thấu triệt.“Đệ tử ngoại môn Lạc Thần, Diệp Vân Hi, Trần Vũ, bái kiến trưởng lão!” – Cả ba đồng loạt cúi người thi lễ.Lý Trì gật đầu, ánh mắt hơi dừng lại trên người Lạc Thần nhiều hơn một nhịp, rồi cười nhạt:

“Các ngươi có tư cách tiến vào tầng hai, tức là đã chứng minh được thực lực.

Nhưng nhớ kỹ, Tàng Kinh Các không phải nơi để khoe khoang.

Công pháp nơi đây, hoặc rực rỡ huy hoàng, hoặc thâm trầm khó dò, lựa chọn thế nào, quyết định tương lai tu đạo của các ngươi.”

Nói xong, lão phất tay, cánh cửa lớn bằng đồng xanh khắc đầy trận văn cổ liền kẽo kẹt mở ra, từng dòng sáng vàng lượn lờ bay ra ngoài.

Một mùi hương sách cổ, kèm theo linh áp thâm sâu, ập thẳng vào mặt.Ba người bước vào.Bên trong tầng hai rộng rãi như một quảng trường thu nhỏ, bốn phía là những giá sách cao ngút, bày kín hàng ngàn quyển công pháp, bí tịch, mỗi quyển đều tỏa ra linh quang nhè nhẹ.

Trên vách tường đá, trận pháp cổ xưa đang vận chuyển, tạo thành một loại uy áp khiến kẻ tu đạo sơ cấp phải ngưng thở.Có hơn mười đệ tử ngoại môn khác cũng đang đi lại, lựa chọn công pháp.

Họ đều là những kẻ mạnh mẽ, được phép bước vào tầng hai sau khi thành danh trong các kỳ thí luyện.

Người nào cũng ánh mắt sáng rực, thần sắc căng thẳng, như thể chỉ cần lựa chọn sai một lần liền hối tiếc cả đời.Trần Vũ quay đầu, cười nhẹ:

“Lạc huynh, Vân Hi sư muội, nơi này công pháp nhiều như vậy, sợ rằng đọc một tháng cũng chưa hết.

Không biết hai người định chọn gì?”

Diệp Vân Hi nghiêng đầu, mái tóc dài buộc hờ khẽ lay động, giọng trong trẻo nhưng mang theo kiên định:

“Ta muốn chọn một môn khinh thân thuật.

Đạo của ta vốn chú trọng tốc độ, nếu tăng thêm thân pháp, sau này mới có thể tự bảo vệ mình.”

Trần Vũ gật đầu, hắn thì thầm:

“Ta thiên về lực đạo, có lẽ sẽ tìm một bộ quyền pháp bá đạo.”

Cả hai đều quay sang Lạc Thần.

Ánh mắt họ chờ mong, nhưng Lạc Thần chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì.Hắn thong thả bước đi, như đang tùy ý dạo quanh.

Trong lòng hắn, thực ra đã có chủ ý rõ ràng: hắn đã sở hữu Thái Hoang Cổ Thể Kinh nhặt được lần trước, một bộ luyện thể kinh văn huyền diệu, máu me đến cực điểm, bí ẩn gắn liền với vị tồn tại cổ xưa kia.

Thêm vào đó, hắn còn có quyển Vĩnh Hằng Đạo Kinh trong hang động.

Tuy hắn chưa nhận ra hết sự kỳ diệu của nó, nhưng mỗi lần mở ra tu luyện đều cảm giác thần hồn dao động khác thường.Nếu tiếp tục lấy công pháp cường đại luyện thể, chẳng khác nào tự lộ sơ hở.

Ngược lại, hắn cần một con đường phụ trợ, âm thầm xây dựng nền tảng khác biệt.

Vì vậy, hắn đã quyết định: chọn Luyện Đan Pháp.Nhưng trước khi đến kệ sách mục tiêu, hắn thong thả đi khắp nơi, quan sát từng quyển công pháp phụ hiện ra trước mắt.Một góc có bộ Thanh Phong Thân Pháp, chữ cổ như gió cuốn, mô tả thân hình như lá rơi, thoắt ẩn thoắt hiện.

Diệp Vân Hi nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, bước tới lật xem.Không xa, một kệ khác bày Thiên Sơn Bạo Quyền, khí tức hung mãnh, trên bìa sách khắc hình núi non sụp đổ.

Trần Vũ ngay lập tức bị hấp dẫn, nắm chặt tay, như đã thấy bóng dáng bản thân tung quyền diệt địch.Ngoài ra còn có Xích Viêm Kiếm Quyết, tỏa ra hỏa khí nóng rực; Băng Tâm Thuật, khí tức băng lãnh; Hoàng Cực Dưỡng Thân Quyết, chuyên dùng dưỡng khí, gia tăng tuổi thọ; cùng vô số công pháp khác, kỳ dị mà phong phú, khiến mắt người hoa loạn.Xung quanh, vài đệ tử ngoại môn khác cũng đang chọn lựa.

Một thiếu niên áo xám, tự xưng Triệu Dật, đang cẩn thận lật qua Ngũ Lôi Chưởng Kinh.

Một nữ tử thanh tú, tên Tần Linh, chăm chú nhìn vào Thủy Nguyệt Ảnh Pháp, đôi mắt sáng ngời như chứa trăng thu.

Cả hai đều liếc nhìn Lạc Thần vài lần, dường như tò mò hắn sẽ chọn công pháp gì.Lạc Thần không hề vội.

Hắn lặng lẽ bước tới một giá sách nằm khuất ở góc trong cùng, nơi ít người để ý.

Ở đó, một quyển sách bìa nâu, bụi phủ dày đặc, tựa như đã nhiều năm không ai động tới.

Bìa sách chỉ khắc ba chữ cổ đơn giản: Luyện Đan Pháp.Hắn đưa tay phủi nhẹ bụi, lập tức cảm nhận được một tia linh ý cổ xưa truyền vào tâm hải.

Cổ giản run rẩy như đáp lại sự lựa chọn của hắn.Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Thần khẽ nheo mắt.

Hắn biết, quyết định này có lẽ sẽ khiến bằng hữu bất ngờ, nhưng đây mới là con đường thật sự thích hợp với hắn.

Với Vĩnh Hằng Đạo Kinh làm nền tảng, hắn tuyệt đối có thể lĩnh ngộ luyện đan chi đạo đến độ sâu mà người khác không thể tưởng tượng.“Lạc huynh, ngươi chọn công pháp gì vậy?” – Trần Vũ đã lấy được Thiên Sơn Bạo Quyền, quay đầu gọi với theo.“Lạc Thần, còn ngươi?” – Diệp Vân Hi cũng bước lại gần, ôm trong tay Thanh Phong Thân Pháp, đôi mắt sáng lấp lánh, lóe lên chút quan tâm xen lẫn tò mò.Lạc Thần khẽ cười, nâng quyển sách cũ lên, giọng bình thản:

“Ta chọn…

Luyện Đan Pháp.”

Cả hai lập tức sững sờ.“Cái gì?

Luyện Đan?” – Trần Vũ tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.

“Lạc Thần… ngươi thật sự muốn tu cái này?” – Diệp Vân Hi khẽ chau mày, vẻ mặt khó hiểu.Lạc Thần chỉ gật đầu, không giải thích thêm, ánh mắt sâu lắng nhìn thẳng vào quyển sách, như trong đó ẩn chứa cả một thế giới khác.Ở phía xa, trưởng lão Lý Trì lặng lẽ quan sát, đôi mắt khẽ chớp lóe lên một tia thâm ý.

Lão mỉm cười nhạt, trong lòng thầm thì:

“Tiểu tử này… thú vị.

Những kẻ chọn công pháp bá đạo đầy rẫy, nhưng dám chọn con đường luyện đan ngay từ đầu, lại mang tâm tính nhẫn nại khác thường.

Chẳng lẽ… vận mệnh của Thanh Vân Tông, sẽ thật sự đặt lên thân hắn?”

Khung cảnh tầng hai Tàng Kinh Các, ánh sáng cổ xưa vẫn đang xoay vần, tỏa ra cảm giác như thiên địa đang chứng giám.

Lựa chọn đã định, tương lai của Lạc Thần, từ đây bắt đầu một nhánh mới.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 21 - Lần Đầu Luyện Đan


Chương 21 - Lần Đầu Luyện ĐanDãy núi Thanh Vân, mây mù lượn quanh, khí tức linh lực thấm đẫm trong từng ngọn cây ngọn cỏ.

Trong một gian nhà tranh nhỏ nằm ở góc xa nhất của khu ngoại môn, Lạc Thần ngồi xếp bằng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào hai viên linh thạch đã vỡ nát trong tay.Hơi linh khí cuối cùng chảy vào kinh mạch, hắn khẽ thở dài."

Linh thạch...

đã cạn rồi."

Trong tâm trí hắn, ký ức huyết lệ đêm xưa vẫn luôn ám ảnh: ngọn lửa huyết tế, ánh mắt lạnh lùng của tộc nhân phản bội, cùng thề ước máu của hắn trước thi thể cha mẹ.

Chính sự thống khổ ấy đã đẩy hắn vào con đường tu luyện không lối về.

Nhưng hiện tại, nếu chỉ dựa vào chút ít linh thạch đổi được từ yêu hạch, hắn sớm muộn cũng sẽ rơi vào cảnh cùng quẫn.Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt hắn thoáng nhìn đến quyển Đan Dược Sơ Giải mà hắn mua bằng mười viên linh thạch trước đó.

Bìa sách đã ngả vàng, chữ viết run rẩy, nhưng nội dung lại mở ra cho hắn một con đường mới: luyện đan.-Đi mua dược liệuHôm sau, Lạc Thần khoác áo vải thô, cùng Diệp Vân Hi và Trần Vũ đi về hướng Đan Các.

Con đường lát đá xanh đông đúc kẻ qua người lại, phần lớn là đệ tử ngoại môn muốn đổi lấy vài viên đan dược để trợ giúp tu hành."

Lạc Thần ca, huynh thật sự muốn thử luyện đan sao?"

- Diệp Vân Hi khẽ hỏi, giọng mang theo chút lo lắng.

"Nghe nói, ngay cả luyện dược sư chính thức, lần đầu tiên luyện đan đều thất bại cả chục lần, tiêu hao vô số linh thảo."

Trần Vũ cũng gật đầu, ánh mắt nghi hoặc:

"Huynh vừa mới vào ngoại môn không lâu, chi phí còn eo hẹp, e rằng..."

Lạc Thần dừng bước, ánh mắt sâu thẳm như vực tối, khẽ nói:

"Ta đã quyết.

Nếu không tìm một con đường khác, chỉ dựa vào chút ít linh thạch tầm thường thì cả đời này khó mà báo thù."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng không ai khuyên nữa.Bước vào Đan Các, mùi dược liệu nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Trên giá gỗ xếp đầy các loại linh thảo: Thanh Ngọc Thảo, Huyết Vân Chi, Địa Tâm Diệp...

ánh sáng linh quang nhàn nhạt toả ra, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng say mê.Lạc Thần chăm chú đọc lại công thức trong Đan Dược Sơ Giải, chọn mua dược liệu để luyện chế một loại đan đơn giản nhất: Cường Thể Đan.

Loại đan này dùng để tăng cường thân thể, thích hợp với những người đang tu luyện cảnh giới Luyện Thể.Hắn bỏ ra tám viên linh thạch, mua đủ một lò dược liệu."

Chỉ đủ cho một lần thử..."

- hắn siết chặt nắm tay.-Bắt đầu luyện đanTrong Đan Các có khu dành riêng cho đệ tử thử luyện.

Ba người chọn một phòng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, ở giữa đặt một lò luyện đan bằng đồng xanh, đã cũ kỹ nhưng vững chắc.Lạc Thần ngồi xuống trước lò, hơi thở dồn dập.

Đây là lần đầu tiên hắn thử chạm đến lĩnh vực thần bí này.Diệp Vân Hi nhẹ giọng nói:

"Lạc Thần ca, hãy cẩn thận, nếu thất bại cũng đừng nản."

Trần Vũ cũng nghiêm túc:

"Chúng ta tin huynh."

Lạc Thần nhắm mắt, khẽ vận chuyển Thái Hoang Cổ Thể Kinh, sức mạnh huyết nhục trong cơ thể sôi trào, nâng tay lên, linh lực hừng hực tràn vào lò.Lửa bùng lên.Ngọn lửa xanh tím toả ra, thiêu đốt đáy lò, từng nhánh Thanh Ngọc Thảo theo thứ tự được bỏ vào.

Hắn cẩn thận điều khiển nhiệt độ, mồ hôi tuôn như mưa, gân xanh nổi đầy trên cánh tay.Ầm!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, lò chấn động.

Diệp Vân Hi cả kinh:

"Không ổn..."

Nhưng Lạc Thần vẫn không rời mắt, bàn tay siết chặt, vận dụng pháp quyết trong sách:

"Chân hỏa tụ tâm, linh dịch ngưng hình!"

Khí dược trong lò dần dần ngưng kết, toả ra mùi hương thoang thoảng.

Thời gian từng khắc trôi qua, mồ hôi đỏ như máu rịn ra từ vết nứt trên da hắn, thấm ướt y phục.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định như thép.Cuối cùng -Ầm!

Một luồng ánh sáng đỏ bùng nổ trong lò, sau đó dần lắng xuống.Khi nắp lò mở ra, ba viên đan dược tròn trịa, sáng bóng, tỏa hương thơm ngào ngạt rơi vào tay hắn."

Thành... rồi!"

- Diệp Vân Hi che miệng kêu khẽ, đôi mắt trong veo tràn đầy kinh ngạc.Trần Vũ cũng không tin vào mắt mình:

"Lần đầu tiên...

đã luyện thành thượng phẩm Cường Thể Đan?!"

-Đan Vân Tử xuất hiệnĐúng lúc này, một bóng áo xám từ cửa bước vào.

Đó là một lão giả râu dài, ánh mắt thâm thuý, chính là Đan Vân Tử, trưởng lão quản lý Đan Các.Lão nhìn ba viên đan trong tay Lạc Thần, ánh mắt bùng lên tia sáng hiếm thấy.

"Tiểu tử, lần đầu luyện đan... mà thành thượng phẩm sao?"

Khí tức của lão giả khiến cả Diệp Vân Hi và Trần Vũ phải cúi đầu, không dám thở mạnh.Lạc Thần khẽ ôm quyền:

"Vãn bối may mắn thôi."

Đan Vân Tử cười nhạt:

"Không, đây không phải may mắn.

Thiên tư ngươi về luyện đan... hiếm thấy trong trăm năm.

Có muốn bái ta làm thầy không?"

Lạc Thần thoáng ngẩn người, nhưng lập tức che giấu tâm tư, chậm rãi đáp:

"Đa tạ trưởng lão xem trọng, nhưng hiện tại ta chỉ muốn tự mình rèn luyện."

Đan Vân Tử nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu như vực của hắn, dường như nhận ra sự cố chấp và huyết thệ ẩn giấu bên trong.

Lão khẽ gật đầu, mỉm cười:

"Được, cứ theo ý ngươi.

Nhưng từ nay về sau, Đan Các luôn mở rộng cửa cho ngươi."

-Chia sẻ đan dượcRa khỏi phòng, gió núi thổi mát rượi.

Lạc Thần cầm ba viên Cường Thể Đan, ánh mắt khẽ mềm đi.Hắn quay sang, đưa cho Trần Vũ và Diệp Vân Hi mỗi người một viên."

Cái này... cho hai người."

Diệp Vân Hi ngẩn ra, lắc đầu:

"Nhưng đây là công sức của huynh, chúng ta sao có thể nhận..."

Trần Vũ cũng vội nói:

"Đúng đó, Lạc Thần huynh nên giữ lại cho mình."

Lạc Thần khẽ lắc đầu, giọng lạnh nhạt nhưng kiên quyết:

"Các ngươi đã cùng ta đi, đã tin tưởng ta.

Người ta xem trọng... ta sẽ không bao giờ phụ."

Trong mắt Diệp Vân Hi thoáng hiện một tia ấm áp, bàn tay nhỏ bé run run nhận lấy viên đan, đôi má ửng hồng.Trần Vũ thì siết chặt nắm tay, cười to:

"Được!

Có huynh đệ như huynh, ta còn gì tiếc nuối!"

-Tối hôm ấy, trong gian nhà tranh tĩnh lặng, Lạc Thần ngồi một mình, ánh mắt nhìn viên đan cuối cùng còn lại trong tay.

Ngoài cửa, gió đêm rít qua khe vách, lạnh lẽo như xưa.Nhưng trong lòng hắn, lần đầu tiên kể từ đêm máu năm nào, lại có một tia sáng nhỏ bé nhen nhóm."

Con đường báo thù... ta sẽ đi đến tận cùng.

Nhưng ta cũng biết... người thật sự đối tốt với ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi."

Hắn nuốt viên Cường Thể Đan vào miệng.Linh lực ấm nóng tràn ra khắp tứ chi bách hải, thân thể hắn run rẩy, xương cốt phát ra tiếng răng rắc.

Máu huyết cuồn cuộn, cơ bắp căng phồng.Hắn siết chặt nắm tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo."

Bước đầu tiên...

đã thành."
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 22 - Bước Tiến Mới


Chương 22 – Bước Tiến MớiTrong đêm tối, ánh trăng bạc soi xuống núi Thanh Vân, sương mù giăng khắp các triền núi, khiến toàn bộ tông môn như chìm trong một tầng linh khí huyền ảo.Lạc Thần ngồi trong căn nhà tranh, hơi thở chậm rãi ổn định lại sau khi nuốt viên Cường Thể Đan.

Trong cơ thể, linh lực lưu chuyển dày đặc hơn, huyết dịch cũng trở nên sôi trào, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc như đang được tôi luyện trong lửa.Hắn mở mắt, ánh sáng sắc bén bắn ra, lẩm bẩm:

“Luyện Thể tầng bảy…

đã vững chắc hơn nhiều.

Nếu tiếp tục tiến bước, không bao lâu nữa có thể thử chạm đến tầng bảy đại thành.”—Đan Vân Tử mời gọiSáng hôm sau, khi Lạc Thần đang luyện tập quyền pháp trước sân, một bóng áo xám chậm rãi bước đến.

Chính là Đan Vân Tử.Lão nhìn hắn, đôi mắt già nua toát ra ánh sáng tán thưởng:

“Tiểu tử, một đêm đã củng cố được cảnh giới, thân thể lại càng mạnh mẽ… quả thật hiếm có.”

Lạc Thần thu quyền, chắp tay:

“Đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm.”

Đan Vân Tử vuốt chòm râu bạc, mỉm cười:

“Ta đã suy nghĩ cả đêm.

Thiên tư luyện đan của ngươi thực sự hiếm thấy.

Nếu chịu bái nhập môn hạ, sau này chắc chắn có thể trở thành một trong những luyện dược sư trấn tông.

Ngươi có nguyện ý không?”

Ánh mắt Lạc Thần khẽ dao động, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh:

“Đa tạ lòng tốt của trưởng lão.

Nhưng hiện tại, ta vẫn muốn tự đi con đường của mình.”

Đan Vân Tử lặng lẽ nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ gật đầu:

“Được.

Nhưng nếu ngươi cần, Đan Các sẽ luôn mở cửa.

Đừng quên, luyện đan không chỉ để bản thân mạnh hơn, mà còn là một con đường để hiểu thiên đạo.”

Nói xong, lão chắp tay rời đi, bóng dáng khuất dần sau sương trắng.—Cùng bằng hữu chia sẻTrong sân nhỏ, Trần Vũ và Diệp Vân Hi đang chờ sẵn.Trần Vũ cười lớn, vỗ vai hắn:

“Ha ha!

Lạc Thần, ta phục ngươi thật rồi.

Lần đầu luyện đan đã thành thượng phẩm, còn được trưởng lão đích thân mời gọi.

Ta nghĩ sau này ngoại môn chắc chắn sẽ có một truyền kỳ.”

Diệp Vân Hi lại khẽ nhìn hắn, ánh mắt lo lắng xen lẫn ngưỡng mộ:

“Lạc Thần ca, huynh thật sự không muốn nhận sư phụ sao?

Nếu có người dẫn dắt, con đường luyện đan của huynh sẽ dễ đi hơn nhiều.”

Lạc Thần lắc đầu, giọng trầm thấp:

“Con đường ta đi, chỉ có thể tự mình bước.

Dù có thiên tài, nhưng nếu dựa vào người khác, vĩnh viễn sẽ bị trói buộc.”

Nghe vậy, Diệp Vân Hi im lặng, nhưng trong đáy mắt nàng ánh lên một tia kiên định.—Tinh thần khổ luyệnNhững ngày sau, Lạc Thần thường xuyên đến Đan Các.

Mỗi lần hắn mua một ít dược liệu rẻ tiền, chuyên tâm luyện tập, không quản hao phí.

Tuy chưa luyện được đan dược phẩm cao, nhưng mỗi một lần đều giúp hắn cảm ngộ sâu hơn về hỏa hầu, dược tính và pháp quyết vận dụng.Trong khi đó, hắn vẫn duy trì tu hành Thái Hoang Cổ Thể Kinh và Thái Huyền Công, khiến thân thể càng thêm cường hãn, kinh mạch như trúc thép, đủ sức chịu đựng hỏa diễm trong lò luyện.Có một lần, hắn luyện chế Thanh Linh Tán, vốn là đan dược đơn giản giúp an thần.

Vậy mà dưới tay hắn, dược hương thuần khiết, hiệu quả vượt xa bình thường, khiến ngay cả mấy đệ tử lão luyện của Đan Các cũng phải kinh ngạc.Tin tức lan ra, không ít ngoại môn đệ tử bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác.—Tín nhiệm từ bằng hữuTrong một buổi tối, ba người cùng nhau ngồi bên bờ suối, ánh trăng soi xuống làn nước lấp lánh.Trần Vũ nâng chén rượu thô, cười sang sảng:

“Huynh đệ, có Lạc Thần ở đây, ta tin rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ bước vào hàng ngũ đệ tử nội môn.”

Diệp Vân Hi cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lạc Thần bằng ánh mắt đầy tin tưởng:

“Lạc Thần ca, cho dù huynh muốn đi con đường nào, ta và Trần Vũ đều sẽ đi cùng.”

Lạc Thần nhìn hai người, trong lòng bỗng ấm áp.

Hắn vốn đã quen với máu lạnh vô tình, nay lại có được bằng hữu thật sự, tâm cảnh cũng dần thay đổi.Hắn chậm rãi nói:

“Được.

Vậy chúng ta cùng nhau… bước lên con đường cường giả.”

Ánh trăng chiếu rọi, ba chiếc bóng phản chiếu xuống mặt nước, như đang báo trước một khởi đầu huy hoàng mới.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 23 - Thí Luyện Ngoại Môn Lần Hai


Chương 23 – Thí Luyện Ngoại Môn Lần HaiTrời sáng, tiếng chuông đồng ngân vang khắp Thanh Vân Tông.

Tiếng chuông này chỉ có một ý nghĩa: Thí luyện ngoại môn lần hai đã bắt đầu.Trong quảng trường rộng lớn, hàng ngàn ngoại môn đệ tử tụ tập, khí tức chen lấn, ánh mắt ai cũng tràn đầy khao khát cùng căng thẳng.

Thí luyện chính là cơ hội duy nhất để chứng minh bản thân, thậm chí có thể giành được quyền tiến vào nội môn, trở thành đệ tử chân chính được tông môn coi trọng.Lạc Thần, Trần Vũ và Diệp Vân Hi đứng trong đám đông, im lặng chờ đợi.Trần Vũ hít sâu một hơi, cố tỏ ra thoải mái nhưng giọng vẫn hơi run:

“Huynh đệ, lần này ta nhất định phải vào được top một trăm, nếu không cả đời sẽ chỉ quanh quẩn ở ngoại môn.”

Diệp Vân Hi nhẹ nhàng nắm chặt tay áo, ánh mắt kiên định nhưng cũng thoáng lo lắng nhìn về phía Lạc Thần:

“Chỉ cần huynh cẩn thận, ta tin huynh sẽ làm được.”

Lạc Thần mỉm cười nhạt, không nói gì.

Trong mắt hắn, ánh sáng sâu thẳm chớp động.

Hắn hiểu rõ, đây không chỉ là thí luyện, mà còn là cơ hội để hắn thử nghiệm đạo pháp quyết mơ hồ của Thái Hoang Cổ Thể Kinh, dù chưa đến tầng thứ nhất, nhưng lại giúp hắn bước vào luyện thể tầng bảy trung kỳ.

---Công bố thể lệTrên đài cao, mấy vị trưởng lão ngoại môn ngồi uy nghiêm.

Chính giữa là Trưởng lão Bạch Vân, người phụ trách thí luyện lần này.Ông phóng xuất thần thức, giọng vang như chuông:

“Các đệ tử nghe lệnh!

Thí luyện lần này chia thành ba giai đoạn.

Thứ nhất, đấu loại trực tiếp, chọn ra một nghìn người mạnh nhất.

Thứ hai, tiến vào Hắc Vân Cốc, giết yêu thú, đoạt linh thảo, kiểm nghiệm thực lực cùng dũng khí.

Thứ ba, bảng tổng chiến, chọn ra thập cường!”

Cả quảng trường ầm ầm sôi trào.

Ánh mắt bao người cháy rực như lửa.

---Trận đấu mở mànRất nhanh, những trận đấu đầu tiên được xếp đặt.Đến lượt Lạc Thần bước lên võ đài, đối thủ của hắn là một đệ tử luyện thể tầng tám sơ kỳ, thân hình cao lớn, tên Ngô Khải.Ngô Khải cười lạnh, giơ song quyền:

“Tiểu tử, ngươi tuy nổi danh gần đây, nhưng trong mắt ta cũng chỉ thế thôi!”

Lạc Thần không đáp, chỉ đứng thản nhiên.

Khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, Ngô Khải như mãnh hổ xông đến, quyền thế hùng hồn.Ầm!Một quyền nện xuống, đá tảng trên đài vỡ nát.

Nhưng Lạc Thần chỉ nhẹ nhàng xoay người, chân đá ngang ra.“Phịch!”

Ngô Khải thân hình nặng nề bị đá bay xuống dưới, ngã sóng soài, phun ra một ngụm máu tươi.Toàn trường lặng ngắt.Một đệ tử luyện thể tầng bảy… lại dễ dàng đánh bại đối thủ luyện thể tầng tám sơ kỳ?Trong mắt nhiều người lóe lên sự kinh hãi.Lạc Thần chỉ chắp tay, thản nhiên bước xuống, không chút đắc ý.

---Ẩn giấu thực lựcSuốt mấy trận sau, hắn đều giữ nguyên cách đánh: xuất thủ gọn gàng, không hề để lộ quá nhiều bí mật.

Ai cũng thấy hắn mạnh, nhưng không ai nhìn thấu đáy.Trần Vũ thì gặp vài lần khó khăn, song có Lạc Thần âm thầm chỉ điểm trước đó nên cũng thuận lợi lọt vào vòng hai.Diệp Vân Hi nhờ khinh công linh hoạt, cộng thêm kiếm pháp mềm mại, cũng lần lượt chiến thắng.Đến cuối cùng, cả ba đều vượt qua vòng loại.

---Hắc Vân CốcNgày thứ ba, đệ tử lọt vào vòng hai tập trung trước Hắc Vân Cốc.

Nơi này sương mù đen kịt, ẩn chứa yêu thú hung mãnh, thảo dược quý hiếm, cũng đầy rẫy nguy hiểm.Bạch Vân trưởng lão nghiêm giọng:

“Trong vòng bảy ngày, ai thu thập đủ năm gốc linh thảo hoặc giết chết ba con yêu thú mới được coi là vượt qua.

Bắt đầu!”

Cánh cửa cốc mở ra, từng tốp đệ tử lao vào.Lạc Thần, Trần Vũ và Diệp Vân Hi đi cùng nhau.

Bên trong, sương đen dày đặc, tiếng gầm gừ vang vọng.Rất nhanh, một con Hắc Vân Lang từ bụi cỏ lao ra, đôi mắt đỏ rực, răng nanh lóe hàn quang.Trần Vũ siết chặt trường kiếm, mồ hôi rịn ra tay:

“Lạc Thần, con này ít nhất ngang với luyện thể tầng bảy đại thành!”

Lạc Thần khẽ gật, không nói gì.

Hắn bước lên, cơ thể vận chuyển đạo pháp quyết mơ hồ của Thái Hoang Cổ Thể Kinh, khí huyết sục sôi, xương cốt kêu răng rắc.Một quyền tung ra, kình lực như sấm nổ, đánh thẳng vào ngực sói.Ầm!Con Hắc Vân Lang rú lên, thân thể vỡ tung, máu huyết văng tung tóe.Trần Vũ và Diệp Vân Hi đều sững sờ.Diệp Vân Hi khẽ thốt:

“Lạc Thần ca… huynh… huynh mạnh đến mức này sao?”

Lạc Thần chỉ thản nhiên lau vết máu trên tay, nói:

“Đi thôi.

Chúng ta cần nhanh chóng tìm đủ linh thảo.”

Trong mắt hắn lóe lên sự sắc lạnh.

Ẩn nhẫn… nhưng tuyệt đối không bao giờ buông lỏng.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 24 - Hiểm Nguy Trong Hắc Vân Cốc


Chương 24 – Hiểm Nguy Trong Hắc Vân CốcSương đen cuồn cuộn, khí tức âm hàn khiến người ta hít thở khó khăn.

Trong Hắc Vân Cốc, tiếng gào rú của yêu thú vang vọng khắp nơi, mùi máu tanh quẩn quanh trong không khí.Ba người Lạc Thần, Diệp Vân Hi và Trần Vũ cẩn trọng tiến sâu vào trong.

Đường đi gập ghềnh, linh khí nơi này hỗn loạn, thần thức khó mà dò xét xa.Trần Vũ lau mồ hôi trên trán, thì thầm:

“Khó trách thí luyện lần hai lại lấy nơi này làm trận địa.

Mới chỉ đi vào một đoạn mà ta đã cảm thấy như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.”

Diệp Vân Hi mím môi, tay không rời chuôi kiếm, giọng khẽ khàng:

“Trong cốc có yêu thú cấp thấp tụ tập thành bầy, nhưng điều đáng sợ là những loài hung thú đơn độc.

Chúng thường mai phục, ra tay trí mạng.”

Lạc Thần vẫn giữ dáng vẻ bình thản, ánh mắt sâu như vực thẳm, chỉ nhắc:

“Đi theo sát ta, đừng tản ra.”

---Linh thảo đầu tiênKhông lâu sau, trong bụi rậm phía trước tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.

Trần Vũ mừng rỡ:

“Đó là Thanh Vân thảo!

Loại này trị thương tốt, cũng tính là một trong năm gốc linh thảo yêu cầu.”

Nhưng vừa khi hắn định bước tới, một tiếng gầm gừ vang lên.

Một con Hắc Thiết Hùng cao hơn hai trượng, lông đen như thép, từ trong bóng tối lao ra.“Cẩn thận!” – Diệp Vân Hi lập tức rút kiếm, thân ảnh như cánh bướm thoát ra, chém xuống một đường sáng bạc.Keng!Thanh kiếm chém vào lông hắc hùng tóe ra tia lửa, nhưng chỉ để lại vết xước mờ nhạt.

Con thú điên cuồng vung trảo.Ầm!Mặt đất nứt ra từng khe lớn.

Trần Vũ bị dư lực hất văng, sắc mặt tái nhợt.Ngay khoảnh khắc đó, Lạc Thần đã tiến lên một bước, thân thể hắn khẽ rung động, khí huyết sục sôi, xương cốt kêu vang như trống trận.

Chỉ bằng đạo pháp quyết mơ hồ chưa trọn vẹn mà chỉ có hắn biết, thân thể hắn đã có lực lượng vượt xa đồng bối.“Đi!”

Một quyền tung ra, mang theo sức nặng ngàn cân, nện thẳng vào ngực con hắc hùng.Ầm!Thân thể khổng lồ của nó bay ngược ra sau, đâm sầm vào vách đá, máu tươi phun trào.Không chờ nó giãy giụa, Diệp Vân Hi đã vung kiếm chém ngang cổ, chấm dứt sinh mạng hung thú.Trần Vũ ho khan vài tiếng, cố đứng dậy, mắt tràn đầy kính phục:

“Lạc huynh, huynh thật sự quá mạnh…

Ta còn tưởng chỉ có đệ tử luyện thể tầng tám mới có thể làm được điều đó.”

Lạc Thần chỉ lắc đầu, không nói gì.

Hắn tiến lên, hái lấy gốc Thanh Vân thảo, nhẹ giọng:

“Đi thôi, còn nhiều nguy hiểm hơn đang chờ.”

---Mai phục trong sươngCả ba tiếp tục hành trình.

Dọc đường họ gặp vài loài yêu thú cấp thấp, hầu hết đều bị Diệp Vân Hi và Trần Vũ phối hợp giải quyết, dưới sự chỉ dẫn kín đáo của Lạc Thần.Nhưng càng đi sâu, không khí càng âm trầm, mờ mịt.

Bỗng Lạc Thần dừng bước, ánh mắt lóe lạnh.“Ra đi.

Ngươi theo dõi chúng ta từ nãy giờ, định ra tay khi nào?”

Trong bụi cây, một bóng người bước ra, trên môi nở nụ cười châm chọc.

Là Dư Trần – kẻ từng khiêu khích Lạc Thần trong thí luyện trước đó.

Bên cạnh hắn còn có hai đệ tử luyện thể tầng tám, ánh mắt lạnh lẽo.Dư Trần cười nhạt:

“Lạc Thần, chỉ có tầng bảy luyện thể mà có thể mạnh đến mức này…

Ngươi quả thực khiến ta không thể coi thường.

Nhưng hôm nay, trong Hắc Vân Cốc, không ai sẽ biết ngươi biến mất thế nào.”

Trần Vũ biến sắc:

“Dư Trần!

Đây là tông môn thí luyện, ngươi dám…”

“Trong cốc sinh tử bất luận!” – Dư Trần cắt lời, ánh mắt tràn đầy sát ý.

---Chuẩn bị giao chiếnDiệp Vân Hi nhẹ nhàng đứng chắn trước Lạc Thần, giọng kiên định:

“Muốn động đến hắn, phải bước qua thi thể ta trước.”

Ánh mắt Dư Trần thoáng tối lại, nụ cười càng lạnh lẽo:

“Vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”

Hai đệ tử sau lưng hắn đồng thời vận công, sát khí ngùn ngụt, từng bước áp sát.Trần Vũ siết chặt chuôi kiếm, tay run lên, nhưng ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.Lạc Thần đứng im lặng, hơi thở trầm ổn, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Trong cơ thể, đạo pháp quyết mơ hồ kia vận chuyển, khí huyết dâng trào như sông núi, chuẩn bị bộc phát.Trong sương mù dày đặc, không khí ngưng trọng đến mức khó thở.

Một trận chiến sinh tử sắp sửa bùng nổ.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 25 - Sinh Tử Trong Sương Đen


Chương 25 – Sinh Tử Trong Sương Đen Sương đen trong Hắc Vân Cốc càng lúc càng dày đặc.

Tiếng gió rít như ma quỷ gào thét, mang theo mùi máu tanh âm u khiến người ta lạnh cả xương sống.Ba người Lạc Thần, Trần Vũ và Diệp Vân Hi vẫn thận trọng tiến bước.

Nhưng chưa kịp đi xa, một tràng cười lạnh vang lên từ trong bụi cây, chấn động cả màn sương.Một bóng người chậm rãi bước ra, gương mặt quen thuộc, ánh mắt đầy châm chọc.Dư Trần.Phía sau hắn còn có hai đệ tử ngoại môn khác, đều là luyện thể tầng tám sơ kỳ, thân hình cao lớn, hơi thở mạnh mẽ, sát ý ngùn ngụt.Dư Trần khoanh tay, khóe môi nhếch lên, giọng lộ vẻ khinh miệt:

“Lạc Thần… một kẻ mới chỉ ở luyện thể tầng bảy, lại có thể mạnh đến mức này, ta quả thật không ngờ.

Nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta.

Trong Hắc Vân Cốc này, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”

Trần Vũ biến sắc, lập tức quát:

“Dư Trần!

Đây là tông môn thí luyện, ngươi dám loạn thủ, không sợ bị xử phạt sao?”

Dư Trần cười lạnh, ánh mắt lóe tia tàn độc:

“Trong cốc sinh tử bất luận.

Giết chết các ngươi, chẳng ai biết là tay ta làm.

Cùng lắm nói các ngươi bỏ mạng trong tay yêu thú, chẳng phải rất hợp lý sao?”

Hai tên đồng bọn phía sau hắn cũng cười dữ tợn, bàn tay nắm chặt vũ khí, từng bước áp sát.Không khí lập tức trở nên ngưng trọng, như dây cung căng đến cực điểm.

---Sát khí bộc phátDiệp Vân Hi bước lên một bước, đứng chắn trước người Lạc Thần.

Gương mặt nàng trắng trẻo nhưng ánh mắt lại kiên định như sắt thép:

“Nếu muốn động đến hắn, phải bước qua thi thể ta trước!”

Câu nói mỏng manh nhưng như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Lạc Thần.Sát khí trong mắt Dư Trần càng thêm cuồng bạo.

Hắn giơ tay, ra hiệu cho hai kẻ đồng bọn:

“Giết cả ba.

Để xem hôm nay còn ai dám cản ta.”

Ngay khi bọn chúng vừa động thân, một luồng khí huyết nóng bỏng bỗng bùng phát từ người Lạc Thần.Xương cốt hắn kêu răng rắc, từng sợi gân cốt căng chặt, mạch máu toàn thân sục sôi như sông núi gầm thét.

Chỉ là một đạo pháp quyết mơ hồ chưa hoàn chỉnh, nhưng dưới thân thể hắn, lại phát huy đến cực hạn.Ánh mắt Lạc Thần dần trở nên lạnh băng, hàn ý ngập trời, sát khí nồng đậm như thể tử thần vừa hạ phàm.Trần Vũ đứng bên cạnh chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, hít thở cũng khó khăn, mồ hôi túa ra khắp người.

---Một đấm tuyệt sátDư Trần cười nhạo, gằn giọng:

“Khí thế thì có ích gì?

Ngươi vẫn chỉ là tầng bảy luyện thể, sao có thể chống lại ta—”Hắn chưa dứt lời, Lạc Thần đã bước ra một bước.Ầm!Mặt đất nứt toác dưới gót chân hắn.

Hắn không hề sử dụng bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ là một cú đấm thẳng.Nhưng quyền kình ấy lại mang theo khí thế như trời giáng, như sấm nổ trong sương mù.Dư Trần còn chưa kịp phản ứng, ngực hắn đã bị quyền kia xuyên thẳng, xương sườn vỡ vụn, máu thịt bắn tung tóe.“Ầm!”

Thân thể hắn như bao tải rách bay ngược ra sau, đâm sầm vào tảng đá lớn.

Cả thân hình mềm nhũn, ngực lõm sâu, ánh mắt tràn ngập không cam lòng và hoảng sợ.Một khắc sau, hắn tắt thở.Một quyền.

Chỉ một quyền.

Dư Trần – luyện thể tầng tám sơ kỳ – chết không kịp kêu.Toàn bộ sương đen dường như lặng ngắt.

---Lời tuyên phạt máuHai tên đồng bọn của hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Một tên quỳ rạp xuống đất, run giọng cầu xin:

“Tha… tha mạng!

Chuyện này không liên quan đến chúng ta, đều là Dư Trần ép buộc…”

Tên còn lại cũng vội vàng ném bỏ vũ khí, dập đầu liên tục, giọng lạc đi:

“Xin Lạc huynh mở một con đường sống!

Chúng ta thề không tiết lộ nửa lời!”

Nhưng Lạc Thần thu quyền, gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Sát khí quanh thân cuồn cuộn như sông máu, đôi mắt hắn sâu như vực thẳm, giọng trầm thấp vang ra, chấn động cả không gian:“Kẻ nào muốn giết ta…

đều phải chết.”

Ầm!Hắn không hề dao động, tung ra hai quyền liên tiếp.Máu thịt nát bấy, xương cốt vỡ vụn, tiếng kêu thảm chưa kịp phát ra đã bị chôn vùi trong sương đen.

Hai thân xác gục xuống, không còn hơi thở.Trong chớp mắt, ba mạng người hóa thành tro bụi trên con đường tiến vào thí luyện.Trần Vũ ngơ ngác, mồ hôi lạnh chảy dài.

Trong lòng hắn chấn động không thôi.

Đây thật sự… là Lạc Thần sao?Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy vị huynh đệ thường ngày ôn hòa kia giống như hóa thành hung thần máu lạnh, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người run sợ.

---Sát khí tan biếnNhưng đúng lúc ấy, Diệp Vân Hi chậm rãi bước đến bên cạnh hắn.

Nàng khẽ nâng tay, ánh mắt run rẩy nhưng chứa đầy lo lắng:

“Lạc Thần ca…”

Tiếng gọi dịu dàng kia như một làn gió xuân thổi qua băng tuyết.Ánh mắt Lạc Thần vừa rồi còn lạnh băng ngập sát khí, trong nháy mắt bỗng trở nên nhu hòa.Khí tức giết chóc quanh thân hắn dần tan biến, chỉ còn lại sự yên tĩnh, như thể chưa từng có cơn bão máu vừa bùng nổ.Hắn khẽ cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt nhuộm lên một tia ấm áp hiếm hoi.Sát khí vừa mới đó còn tràn ngập trời đất, giờ phút này chỉ còn lại một ánh nhìn khiến lòng người run động.Diệp Vân Hi thở phào, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Nàng biết rõ – chỉ có nàng mới có thể ngăn hắn không bị bóng tối sát phạt nuốt chửng hoàn toàn.

---Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng dấu máu còn in hằn trên đất đá, như minh chứng cho một lời cảnh cáo:Lạc Thần – kẻ nào muốn giết hắn, đều phải trả giá bằng chính sinh mạng.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 26 - Máu Và Thảo Dược


Chương 26 – Máu Và Thảo DượcHắc Vân Cốc lại rơi vào tĩnh mịch.

Nhưng tĩnh mịch ấy không phải yên bình, mà là sự im lặng đến rợn người sau một màn huyết sát.Trên mặt đất, máu còn ướt đẫm, thấm vào sương đen, tan ra thành từng làn khí âm u.Trần Vũ nuốt khan một ngụm, nhìn những thi thể máu thịt vỡ nát mà lòng run rẩy.

Hắn biết, từ nay về sau, bất cứ kẻ nào dám coi thường Lạc Thần đều sẽ phải suy nghĩ kỹ.Diệp Vân Hi khẽ chau mày, nhưng nàng không nói gì.

Trong ánh mắt chỉ còn lại một tia lo lắng, song cũng pha lẫn chút an tâm — ít nhất, với sức mạnh ấy, Lạc Thần có thể tự bảo vệ mình trong thí luyện tàn khốc này.Lạc Thần thản nhiên quay lưng, giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo:

“Đi thôi.”

Ba người tiếp tục tiến sâu hơn.

---Dòng máu rực đỏCàng vào trong, yêu thú xuất hiện càng nhiều.

Một bầy Hắc Vân Lang lao ra từ hai bên sườn núi, ánh mắt đỏ rực như lửa, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương.“Có ít nhất mười con!” – Trần Vũ hốt hoảng.Diệp Vân Hi lập tức rút kiếm, thân ảnh nàng như cánh bướm, từng đường kiếm lóe sáng trong sương đen, tạo thành tấm lưới phòng ngự.“Giữ vững đội hình!” – nàng quát nhỏ.Ầm!

Một con lang lao thẳng tới, miệng ngoạm về phía cổ Trần Vũ.Ngay khoảnh khắc đó, Lạc Thần bước ra, tay hắn nắm lấy cổ con sói, siết chặt.“Rắc!”

Xương gãy vụn.

Con lang rên lên thảm thiết, thân xác mềm nhũn, bị ném mạnh xuống đất.

Máu đỏ trào ra, nhuộm cả màn sương.Đám sói gào thét dữ dội, đồng loạt xông tới.Lạc Thần không hề né tránh, thân thể hắn như ngọn núi bất động.

Mỗi quyền tung ra, máu thịt vỡ tung, xương cốt gãy nát.

Mỗi lần vung tay, lại có một sinh mạng biến mất.Trần Vũ dù khiếp sợ nhưng cũng gắng gượng lao vào, kiếm quang run rẩy chém xuống cổ một con sói.Diệp Vân Hi thì linh hoạt vô cùng, thân ảnh liên tục xoay chuyển, lưỡi kiếm để lại vô số vệt sáng, chém ngã thêm vài con.Một canh giờ sau, bầy sói tan tác.

Máu chảy thành suối, sương đen càng dày thêm bởi oán khí yêu thú.Trần Vũ ngồi phịch xuống, thở dốc:

“Không ngờ… lại khủng khiếp thế này.”

Lạc Thần chỉ thản nhiên lau máu dính trên tay, ánh mắt lạnh lẽo như trước:

“Còn chưa đủ.

Đây mới chỉ là khởi đầu.”

---Thảo dược hiếm cóSau khi rời khỏi chiến trường đầy xác thú, cả ba tiến vào một thung lũng nhỏ, sương đen loãng hơn đôi chút.Trong khe đá phía trước, một ánh sáng xanh nhạt mờ mờ lóe lên.

Hương thơm thoang thoảng lan ra, khiến tinh thần người ta thoải mái khác thường.Diệp Vân Hi khẽ thốt:

“Đó là…

Thanh Linh Chi!”

Ánh mắt nàng sáng bừng.

Đây là linh thảo quý hiếm, không chỉ có tác dụng chữa thương, mà còn có thể tẩy rửa gân cốt, trợ giúp đột phá cảnh giới.

Một gốc linh chi này, so với năm gốc linh thảo bình thường còn quý giá gấp bội.Nhưng ngay khi ba người vừa đến gần, một tiếng gầm vang trời chấn động cả thung lũng.Từ sâu trong bóng tối, một con Huyết Nhãn Hổ khổng lồ chậm rãi bước ra.

Toàn thân nó bao phủ bởi hoa văn huyết sắc, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa ma quái, sát khí dày đặc.Trần Vũ tái mặt:

“Yêu thú này ít nhất tương đương luyện thể tầng chín trung kỳ…”

Khí tức hung mãnh ấy khiến không gian như đông đặc.

---Máu và thảo dượcHổ huyết nhãn gầm vang, thân ảnh như tia chớp, nhảy vọt lên cao, trảo sắc bén chém xuống như muốn xé rách cả không gian.Diệp Vân Hi vội vã lao ra, kiếm quang như dòng suối bạc, chặn ngang.

Nhưng chỉ một va chạm, nàng đã bị dư lực chấn bay, sắc mặt tái nhợt, khóe môi rỉ máu.Trần Vũ gầm lên, liều mạng lao tới, nhưng chỉ một cái vung trảo, hắn đã bị hất văng, lăn lộn dưới đất, gần như mất sức chiến đấu.Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn một mình Lạc Thần đứng lại, đối diện với hung thú.Ánh mắt hắn lạnh băng, trong cơ thể đạo pháp quyết mơ hồ vận chuyển, khí huyết sục sôi như núi lửa.“Ngươi muốn giành linh chi này?” – giọng hắn trầm thấp, vang vọng trong sương. – “Vậy để lại mạng đi.”

Ầm!Hắn lao lên, nắm đấm nổ vang như sấm.Quyền đối trảo, lực lượng va chạm khiến mặt đất nứt ra, đá vụn bay tán loạn.Máu tươi tung tóe.Con Huyết Nhãn Hổ gầm lên đau đớn, thân thể khổng lồ lảo đảo.

Nhưng nó càng điên cuồng, miệng há to, muốn nuốt chửng Lạc Thần.Hắn không lùi, thân hình như điện, một quyền cuối cùng xuyên thẳng vào họng hổ.“Ầm!”

Máu phun trào như thác, thân thể to lớn của nó đổ sập xuống, làm cả khe đá rung chuyển.Lạc Thần bình thản bước qua xác thú, vươn tay hái lấy Thanh Linh Chi.Ánh sáng xanh chiếu rọi khuôn mặt hắn, hòa cùng vết máu đỏ tươi, tạo thành một bức tranh vừa thần thánh vừa ma mị.

---Yêu hạch đỏ sẫmHắn ngồi xuống bên cạnh thi thể khổng lồ của Huyết Nhãn Hổ, bàn tay như đao, xẻ thẳng qua lớp huyết giáp cứng rắn.

Sau vài hơi thở, từ trong lồng ngực nóng hổi ấy, một viên yêu hạch đỏ sẫm chậm rãi hiện ra.Yêu hạch lớn bằng nắm tay, bề mặt như được khắc họa từng đạo vân huyết, tỏa ra uy áp nặng nề, chứng minh sinh vật này từng đạt tới cấp bậc luyện thể tầng chín trung kỳ.Lạc Thần cầm viên yêu hạch trong tay, ánh mắt lóe sáng, nhưng chỉ thoáng qua rồi bình thản cất đi.

Đối với hắn, đây chỉ là bước khởi đầu.Thấy vậy, Trần Vũ kinh hãi thốt lên:

“Đó…

đó là yêu hạch sao?

Ta từng nghe nói, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy…”

Lạc Thần gật khẽ, giọng bình thản:

“Yêu thú càng cường đại, yêu hạch trong cơ thể càng tinh thuần.

Yêu hạch có thể luyện hóa để tăng tu vi, cũng có thể dùng để luyện khí, thậm chí phối hợp với linh thảo để luyện đan.

Một viên yêu hạch của thú tầng chín… giá trị còn cao hơn cả mấy gốc linh thảo bình thường.”

Ánh mắt hắn thoáng liếc qua Thanh Linh Chi trong tay, nhẹ giọng tiếp:

“Có linh chi chữa thương, có yêu hạch tăng tu vi… chuyến đi này không uổng.”

Trần Vũ nuốt khan, trong mắt vừa hâm mộ vừa run sợ.

Diệp Vân Hi thì nhìn Lạc Thần, ánh mắt phức tạp — giữa máu tanh và bảo vật, hắn vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng, như thể tất cả vốn dĩ thuộc về hắn.Nàng biết rõ — con đường của Lạc Thần, từ đây sẽ chỉ càng lúc càng nhuộm đẫm máu.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 27 - Thú Vương Xuất Hiện


Chương 27 – Thú Vương Xuất HiệnSương đen trong Hắc Vân Cốc cuồn cuộn không dứt, dường như vì máu tanh của trận chiến vừa rồi mà càng thêm âm u nặng nề.

Xác của con Huyết Nhãn Hổ khổng lồ còn vắt ngang khe đá, máu tươi chảy thành dòng, nhuộm đỏ mặt đất.

Ánh sáng xanh dịu dàng từ gốc Thanh Linh Chi len lỏi qua màn sương, phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Thần, khiến hắn thoáng mang vẻ ma mị, vừa thần thánh vừa tàn khốc.Lạc Thần cúi xuống, bàn tay dính máu vẫn vững vàng hái lấy gốc Thanh Linh Chi.

Ánh sáng xanh ngọc lưu chuyển quanh cánh tay hắn, hương thơm kỳ diệu khiến tâm thần người ta an ổn trong chốc lát.

Nhưng chưa kịp kịp thở phào, một luồng khí tức hung bạo bỗng nhiên từ sâu trong cốc bùng phát.Ầm!Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khối đá từ vách núi rơi lả tả xuống.

Trong sương đen, một tiếng gầm trầm thấp vang vọng, tựa như sấm dội trong lòng người.

Trần Vũ lập tức tái mặt, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng.“Cái gì… khí tức này… không lẽ là…

Thú Vương?” – hắn lắp bắp.Diệp Vân Hi cũng biến sắc, bàn tay cầm kiếm khẽ siết chặt, ánh mắt đầy căng thẳng.

Nàng chưa từng nghe thấy một tiếng gầm nào có thể khiến cả tâm hồn mình run sợ như thế.Lạc Thần khẽ nhíu mày.

Khí tức kia rõ ràng vượt xa yêu thú bình thường, hung hãn và cổ xưa, áp lực nặng nề đến mức khiến phổi hắn khó thở.

Nếu yêu thú vừa rồi chỉ tương đương luyện thể tầng chín trung kỳ, thì khí tức này…

đã tiệm cận cảnh giới luyện khí sơ kỳ.Một con quái vật bước ra từ trong màn sương.Đó là một con Hắc Vân Thú Vương – hình thể to lớn hơn hẳn Huyết Nhãn Hổ, cao tới ba trượng, toàn thân bao phủ bởi lông đen dày, dưới ánh sáng xanh của linh thảo lại phản chiếu từng vệt ánh kim lạnh lẽo.

Đôi mắt nó đỏ ngầu như huyết hỏa, móng vuốt như lưỡi đao, chỉ cần một cú vung trảo cũng có thể xé nát đá tảng.Khí thế của nó bộc phát, khiến không gian xung quanh như đông cứng.

Chỉ một cái hít thở, cả Trần Vũ lẫn Diệp Vân Hi đều cảm thấy ngực như bị đè nén bởi núi lớn, tim đập loạn xạ, máu huyết rối loạn.Trần Vũ kinh hãi kêu lên:

“Không xong rồi!

Đây là Thú Vương cấp bốn!

Nó đã vượt xa luyện thể cảnh, chỉ kém một bước nữa là tiến vào luyện khí!

Làm sao mà chống nổi?!”

---Giao tranh sinh tửẦm!Hắc Vân Thú Vương gầm vang, thân ảnh khổng lồ lao vụt tới như một ngọn núi đổ ập xuống.

Móng vuốt nó chém thẳng về phía ba người, mang theo cuồng phong dữ dội, khiến đá vụn bay mịt mù.“Cẩn thận!” – Diệp Vân Hi hét lên, đẩy Trần Vũ sang một bên, rồi lập tức múa kiếm, tạo thành một tấm lưới sáng bạc chắn trước người Lạc Thần.Kenggg!Một trảo rơi xuống, kiếm quang vụt vỡ tan, Diệp Vân Hi bị chấn động bay ngược, thân thể va mạnh vào vách đá, máu tươi phun ra từ miệng.

Nàng gắng gượng đứng lên, tay run run nắm kiếm, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Lạc Thần.Trần Vũ thì bị uy áp ép cho gần như quỳ xuống đất, cả người run bần bật, gương mặt trắng bệch.Chỉ còn Lạc Thần – hắn đứng thẳng bất động, đối diện với khí thế áp đảo của Thú Vương.

Toàn thân hắn chấn động, đạo pháp quyết mơ hồ trong cơ thể tự động vận chuyển, khí huyết như sông núi gầm thét, xương cốt vang răng rắc.

Dù chỉ là một đoạn pháp quyết chưa hoàn chỉnh, nhưng đã đẩy thân thể hắn lên mức gần như vượt quá cực hạn của luyện thể tầng bảy.Ánh mắt hắn lạnh băng, sát khí bùng phát, giọng trầm thấp như sấm dội:

“Nếu muốn động đến bọn họ… thì bước qua xác ta trước.”

Ầm!Thú Vương gầm lớn, lao tới.

Lạc Thần nghênh đón, tung một quyền như búa trời.Quyền đối trảo!Tiếng nổ vang như sét đánh.

Cả người Lạc Thần bị đánh bật ra xa, miệng phun máu tươi, vai trái lún xuống, xương gãy vỡ vụn.

Nhưng Hắc Vân Thú Vương cũng khẽ lảo đảo, ngực bị lõm một mảng, máu đen trào ra.“Huynh đừng!” – Diệp Vân Hi hét lên, đôi mắt ướt nhòa.

Nhưng Lạc Thần chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sâu như vực thẳm.

Hắn biết rõ, trận chiến này không chỉ là sinh tử, mà còn là lời tuyên thệ – hắn sẽ không để bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì chạm tới nàng.

---Bùng nổ sức mạnhHắc Vân Thú Vương càng thêm cuồng nộ, toàn thân bùng phát sát khí, móng vuốt cuốn theo lốc xoáy gào thét.

Mỗi bước nó dậm xuống, mặt đất vỡ toác, khe đá nứt toác thành từng đường.Lạc Thần vận chuyển đạo pháp quyết mơ hồ đến cực hạn, khí huyết trong cơ thể hắn như sắp thiêu cháy lục phủ ngũ tạng.

Toàn thân hắn đỏ rực, gân xanh nổi lên, ánh mắt biến thành sắc máu.Ầm!Hắn lao thẳng về phía hung thú, mặc cho móng vuốt sắc bén rạch nát da thịt, máu phun thành vệt dài.

Nhưng hắn không dừng lại, thân thể như lao vào tử địa.“CHẾT!” – hắn gầm lên, một quyền kinh thiên tung ra.Quyền kình ấy chứa đựng toàn bộ sinh mệnh lực, toàn bộ sát ý, như một ngọn núi sụp đổ.

Nó xuyên thẳng qua lồng ngực của Hắc Vân Thú Vương, máu đen phun trào như thác lũ.Con quái vật gầm lên lần cuối, thân thể khổng lồ run rẩy, rồi đổ ầm xuống, làm mặt đất chấn động dữ dội.

Sương đen tan tác, mùi máu tanh tràn ngập không gian.Lạc Thần khụy gối, hơi thở nặng nề, máu từ miệng liên tục tuôn ra.

Xương cốt trong người hắn như vỡ vụn, thân thể gần như nát bấy.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, vẫn lạnh lùng nhìn thi thể Thú Vương.

---Lấy yêu hạchDiệp Vân Hi vội vàng chạy đến, nước mắt rơi lã chã, nâng hắn lên:

“Lạc Thần ca!

Huynh… huynh không sao chứ?!”

Lạc Thần khẽ lắc đầu, gắng gượng đứng dậy.

Hắn chậm rãi bước tới bên xác Thú Vương, bàn tay đẫm máu xé mở ngực con thú khổng lồ.

Từ trong huyết nhục tanh hôi, hắn lôi ra một viên yêu hạch huyết sắc to bằng nắm tay, ánh sáng u ám lưu chuyển bên trong, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.“Yêu hạch Thú Vương cấp bốn…” – Trần Vũ run rẩy, giọng lạc đi. – “Thứ này…

đủ để khiến bao nhiêu người tranh giành điên cuồng.”

Lạc Thần nắm chặt yêu hạch trong tay, ánh mắt bình thản nhưng lạnh lùng.

Ánh sáng đỏ của yêu hạch phản chiếu gương mặt hắn, hòa cùng máu trên thân thể, khiến hắn như một chiến thần bước ra từ địa ngục.Nhưng khi hắn quay đầu, nhìn thấy Diệp Vân Hi đang lo lắng đến mức sắp khóc, ánh mắt hắn lại mềm đi, sát khí hoàn toàn tan biến.

Chỉ còn lại một tia nhu hòa, như ánh trăng trong đêm tối.Hắn khẽ nói, giọng khàn đặc nhưng vững chắc:

“Ta còn sống… vì ta đã hứa… sẽ bảo vệ nàng.”
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 28 - Kinh Thư Dị Động


Chương 28 – Kinh Thư Dị Động

---Máu còn chưa kịp khô, thi thể Thú Vương khổng lồ vẫn nằm chặn ngang khe đá, hơi thở tử vong tràn ngập khắp Hắc Vân Cốc.

Mùi máu tanh nồng nặc như muốn thấm vào xương tủy, khiến người ta ngạt thở.Lạc Thần đứng thẳng giữa bãi máu, thân thể hắn nhuộm đỏ, như một chiến thần bước ra từ địa ngục.

Hơi thở dồn dập, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, mỗi một cử động đều khiến hắn đau đến tận linh hồn.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, sâu thẳm như vực tối.Ánh sáng xanh dịu từ gốc Thanh Linh Chi chiếu rọi thân ảnh hắn, hệt như một vệt sáng duy nhất trong biển máu.

---Thanh Linh ChiDiệp Vân Hi vẫn còn tựa vào vách đá, sắc mặt tái nhợt, khóe môi vương máu.

Nàng muốn đứng lên nhưng thân thể yếu ớt, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng run rẩy không thể nâng vững.Lạc Thần bước tới, tay hắn nâng nàng dậy, ánh mắt thoáng nhu hòa:

“Ngươi cần thứ này hơn ta.”

Không để nàng kịp phản kháng, hắn đã đặt gốc Thanh Linh Chi vào tay nàng, rồi tự tay đưa tới bên môi.“Không… không được, ngươi bị thương nặng hơn ta…” – Diệp Vân Hi cố gắng nghiêng đầu tránh đi, nhưng sức lực trong người đã cạn kiệt, lời nói yếu ớt không còn sức ngăn cản.Ánh mắt Lạc Thần lóe lên tia kiên quyết.

Bàn tay dính máu của hắn giữ lấy bờ vai mảnh mai của nàng, trực tiếp đưa Thanh Linh Chi vào miệng nàng.Tinh hoa linh thảo tan ra, ánh sáng xanh nhu hòa chảy dọc kinh mạch Diệp Vân Hi.

Thân thể nàng khẽ run lên, gương mặt dần dần có lại chút hồng nhuận.

Nàng cắn môi, ánh mắt rưng rưng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt nổi.Lạc Thần nhìn nàng, ánh sát khí lạnh lẽo từ từ tan biến, chỉ còn lại một tia dịu dàng hiếm thấy.

---Yêu hạch Thú VươngSau khi Diệp Vân Hi tạm thời ổn định, Lạc Thần quay lại bên thi thể Thú Vương.Bàn tay hắn rạch sâu vào ngực con thú, huyết nhục tanh hôi bắn tung tóe.

Từ trong vũng máu đen, hắn rút ra một viên yêu hạch to bằng nắm tay, đỏ sẫm như máu đông, tỏa ra khí tức hung hãn khủng khiếp.“Yêu hạch cấp bốn…” – Lạc Thần lẩm bẩm, ánh mắt dần sâu thẳm.Không chút do dự, hắn ngồi xếp bằng ngay trên vũng máu tanh, đặt yêu hạch trong lòng bàn tay, bắt đầu vận chuyển pháp quyết mơ hồ mà hắn đã quen thuộc từ lâu – đạo pháp quyết đầu tiên trong Thái Hoang Cổ Thể Kinh.

---Huyết Luyện QuyếtKhí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, gân cốt toàn thân phát ra những tiếng nổ giòn giã.

Từng luồng khí huyết đỏ rực như hỏa diễm lan tỏa ra ngoài, bao phủ toàn thân, khiến cả không gian quanh hắn như bị nung đỏ.Lạc Thần cắn chặt răng.

Huyết Luyện Quyết – pháp quyết mơ hồ này, hắn chưa từng biết tên thật, chỉ cảm nhận được uy lực khủng bố của nó.

Mỗi lần vận chuyển, huyết mạch hắn như bị thiêu đốt, nhưng đồng thời thân thể lại càng lúc càng mạnh mẽ.Yêu hạch vỡ nát trong tay hắn, từng dòng năng lượng huyết hồng tuôn vào kinh mạch.

Sức mạnh bạo ngược kia như sóng lớn muốn phá tan thân thể hắn.“Rắc!

Rắc!

Rắc!”

Xương cốt toàn thân hắn rung động, da thịt nứt toác, máu tràn ra đỏ tươi.

---Dị động của quyển sáchNgay khi huyết khí bùng phát đến cực hạn, trong đầu Lạc Thần bỗng nhiên vang lên một tiếng “ong—” chấn động.Một quyển sách rách rưới hiện ra trong hư không tâm thần hắn.

Chính là quyển kinh thư hắn từng nhặt được trong hang động u tối kia.

Trước nay nó vẫn im lặng, mờ nhạt như phế phẩm, nhưng lúc này lại run rẩy dữ dội, tỏa ra từng luồng ánh sáng mơ hồ.Từ trong trang sách mục nát, từng hàng chữ thần bí hiển hiện.

Chữ viết như được tạo bởi đạo quang, thần bí mà thâm sâu, vừa như cổ xưa đến từ vạn cổ, vừa như vượt ngoài thiên địa này.Trong tâm thần hắn, một đạo pháp quyết hoàn toàn xa lạ chậm rãi khắc sâu.Lạc Thần giật mình:

“Đây là… pháp quyết gì?”

Hắn không biết, chỉ cảm thấy đạo pháp quyết này cùng Huyết Luyện Quyết khác biệt hoàn toàn.

Nó không chỉ rèn luyện huyết nhục, mà còn như muốn dẫn dắt linh khí thiên địa dung nhập vào thân thể.Một dòng chữ mờ mịt thoáng hiện trong đầu hắn:“Vĩnh hằng…”

Nhưng chữ tiếp theo liền tan biến, chỉ còn một mảnh pháp quyết mơ hồ.

---Hai đạo pháp quyết đồng thời vận chuyểnTrong vô thức, Lạc Thần đồng thời vận chuyển cả Huyết Luyện Quyết của Thái Hoang và pháp quyết mơ hồ vừa xuất hiện từ quyển sách.Ầm!Toàn thân hắn như bị xé toạc.

Một bên là huyết khí như lửa, bạo ngược, cuồng nộ; một bên là linh quang mơ hồ, như suối, nhu hòa mà sâu thẳm.Hai dòng sức mạnh va chạm, xé rách thân thể hắn từng mảnh.

Máu liên tục phun ra, nhưng đồng thời, từng đạo quang mang lại hàn ý lại chữa lành vết thương, khiến huyết nhục hắn liên tục tan vỡ rồi tái tạo.Hắn gầm lên một tiếng đau đớn, mồ hôi và máu hòa thành từng giọt nhỏ xuống đất.Nhưng chính trong quá trình tan vỡ – tái sinh ấy, thân thể hắn không ngừng được rèn luyện, cường đại hơn, vững chắc hơn.

---Đột pháThời gian trôi qua không biết bao lâu.Ầm!Một luồng khí tức bùng phát từ thân thể hắn, cuồn cuộn như núi lửa phun trào, làm chấn động cả khe đá.Khí huyết đỏ rực bốc lên tận trời, xen lẫn những đạo linh quang mơ hồ, khiến hình ảnh hắn như một thần ma từ hỗn độn bước ra.Trong mắt hắn lóe lên hàn quang, xương cốt toàn thân phát ra tiếng “leng keng” như thần thiết va chạm.Hắn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, trong đó phản chiếu ra khí tức của cả hai đạo pháp quyết.Luyện thể tầng bảy – Đại thành!Lạc Thần thở dài, máu trên người hắn đã khô cứng, nhưng đôi mắt lại sáng như sao trời.

---Diệp Vân Hi khẽ run rẩy khi nhìn hắn.

Dù biết hắn vẫn là Lạc Thần, nhưng khí tức lúc này quá mức khủng bố, như thể hắn đã bước sang một cảnh giới khác.Hắn quay sang nàng, ánh mắt từ hàn băng lập tức dịu lại, giọng khàn đặc nhưng kiên định:

“Ta đã nói rồi… ta còn sống… là để bảo vệ nàng.”
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 29 - Kết Thúc Thí Luyện


Chương 29 – Kết Thúc Thí LuyệnHai tháng thí luyện khắc nghiệt cuối cùng cũng đi đến hồi kết.Trong khoảng thời gian ấy, Lạc Thần cùng Diệp Vân Hi, Trần Vũ và Tô Linh Nhi đã rong ruổi khắp Hắc Vân Cốc.

Máu và mồ hôi đổ xuống, đổi lại là mười gốc linh thảo quý hiếm, mỗi loại đều hiếm thấy trong thiên địa.

Có cây sinh trưởng dưới vực sâu đầy oán khí, có cây ẩn giấu trong khe băng vạn năm, có cây mọc ngay cạnh huyết trì của yêu thú.

Mỗi lần hái được một gốc, đều phải trải qua hiểm tử sát sinh.Bởi thế, khi bước chân ra khỏi sương đen Hắc Vân Cốc, cả bốn người đều mang theo một loại khí tức khác hẳn.

Không còn là những đệ tử non trẻ khi mới nhập cốc, mà là những kẻ đã thực sự đối mặt với sinh tử.

---Trở về tông mônTrên quảng trường Thanh Vân Tông, mấy trăm đệ tử tề tựu, không khí sôi sục.

Phía trên, năm vị trưởng lão ngồi ngay ngắn: Đan Vân Tử, Thạch Kiên, Thanh Hư Chân Nhân, Tuyết Linh, Hắc Diễm.

Ánh mắt họ lặng lẽ quan sát từng nhóm đệ tử trở về.Đan Vân Tử đưa tay lên, giọng trầm ổn như chuông đồng:“Thí luyện kết thúc.

Từng nhóm, tiến lên trình ra linh thảo.”

Một nhóm ba người tiến lên đầu tiên.

Trong tay họ chỉ có một gốc Băng Lan Diệp, lá dài mỏng, mép lá có răng cưa, toàn thân tỏa ra hơi lạnh mờ mờ.Thạch Kiên trưởng lão gật đầu:“Băng Lan Diệp, có công dụng thanh tâm, giảm hỏa khí trong cơ thể.

Nhưng chỉ có một loại, chưa đạt yêu cầu.”

Cả quảng trường vang lên tiếng bàn tán, nhóm ba người cúi đầu ảm đạm.

---Các nhóm khácNhóm kế tiếp có được hai gốc Thanh Vân Hoa, cánh hoa trong suốt như lưu ly, thoang thoảng mùi hương an thần.Tuyết Linh trưởng lão nói:“Thanh Vân Hoa, có thể trợ giúp luyện khí giả tĩnh tâm tu hành, giá trị không thấp.

Nhưng hai loại… vẫn chưa đủ.”

Rồi lại có nhóm đưa ra ba loại linh thảo: Huyết Viêm Thảo, màu đỏ tươi như ngọn lửa; Tử Vân Đằng, thân mềm như khói tím; và Thanh Ngọc Chi, thân chi mượt sáng như ngọc bích.Thanh Hư Chân Nhân mỉm cười:“Ba loại linh thảo, công hiệu khác biệt, có thể coi là có chút thu hoạch.

Nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn.”

Cuối cùng, một nhóm năm người tiến lên, đồng loạt lấy ra năm gốc linh thảo: Hỏa Linh Tán, Thiên Thủy Diệp, U Minh Thảo, Tử Huyền Hoa và Ngọc Lan Căn.

Từng loại đều được miêu tả rõ ràng, sắc thái rực rỡ, linh khí dạt dào.Hắc Diễm trưởng lão khẽ gật đầu:“Đủ năm loại, đạt yêu cầu thí luyện.

Nhóm này… có thể thông qua.”

Bên dưới, tiếng ồn ào lập tức nổi lên, vô số ánh mắt hâm mộ dồn về nhóm năm người kia.

---Nhóm Lạc Thần bước raCuối cùng, Lạc Thần dẫn ba người bước ra.

Không khí lập tức im lặng.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía họ, trong đó có chờ mong, có hoài nghi, có cả ghen tị.Lạc Thần bình thản lấy ra từng gốc linh thảo.Huyết Viêm Thảo: thân đỏ rực, lá như ngọn lửa, hơi thở nóng rát phả ra.Băng Tủy Lan: cánh hoa xanh nhạt, tỏa hơi lạnh như băng, khiến không gian quanh nó kết băng mỏng.Thanh Vân Hoa: cánh trong suốt như lưu ly, ánh sáng xanh nhạt lượn quanh.Hắc Mộc Tâm: thân gỗ đen như mực, chỉ lớn bằng ngón tay, nhưng khí tức trầm ổn như núi.Tử Vân Đằng: thân mềm như khói tím, vờn quanh không ngừng.Huyền Ngọc Diệp: lá sáng bóng như ngọc, có hoa văn huyền ảo.Linh Thủy Quả: tròn căng, trong suốt như thủy tinh, từng giọt linh dịch nhỏ xuống.Thiên Tâm Căn: rễ nhỏ màu vàng kim, tỏa hương thơm dìu dịu.Thanh Ngọc Chi: thân chi mượt sáng, tỏa khí thanh khiết.Nguyệt Ảnh Thảo: cánh hoa trắng bạc, dưới ánh trăng mới tỏa sáng, nhưng lúc này vẫn lưu lại ánh quang nhu hòa.

Mười gốc linh thảo, đủ hình thái, mỗi loại tỏa ra linh khí riêng biệt, mùi hương giao hòa làm cả quảng trường như sáng bừng.Tiếng xôn xao lập tức vang dậy như sóng:“Mười loại?!”

“Không thể nào!

Hai tháng làm sao tìm được mười loại?”

“Chắc chắn có bí mật gì đó!”

Đan Vân Tử khẽ híp mắt, nhưng ánh sáng trong mắt lại dâng trào.

Ông gật đầu:“Đích xác… tất cả đều là linh thảo hiếm có.

Không giả.”

Thạch Kiên trưởng lão trầm giọng:“Mười loại linh thảo, vượt xa yêu cầu thí luyện.

Nhóm Lạc Thần, thành tích hạng nhất.”

---Phần thưởngThanh Hư Chân Nhân cười lớn, giọng vang dội:“Theo quy định, hạng nhất sẽ được thưởng Đan dược thượng phẩm Tẩy Tủy Đan, giúp gột rửa kinh mạch, củng cố căn cơ.

Ngoài ra, cả nhóm có tư cách tiến vào Tàng Kinh Các tầng thứ hai một lần.”

Cả quảng trường lập tức náo loạn.“Tẩy Tủy Đan!

Đó là đan dược thượng phẩm hiếm có, đủ để cải biến căn cơ!”

“Tàng Kinh Các tầng thứ hai… nơi cất giấu công pháp và bí tịch cực quý!

Đây là cơ duyên lớn bằng trời!”

Những ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, thậm chí thù hận dồn cả về nhóm Lạc Thần.

Nhưng trước khí thế của các trưởng lão, không ai dám thốt ra nửa câu phản bác.

---Tâm niệm của Lạc ThầnLạc Thần nhận lấy ngọc hộp chứa Tẩy Tủy Đan, bàn tay siết chặt.

Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng gợn sóng:> “Thí luyện chỉ mới bắt đầu.

Con đường của ta, sẽ không dừng lại ở đây.”

Khi hắn khẽ ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm in trong mắt, ánh sáng như tụ lại quanh thân.Cái tên Lạc Thần, từ nay, khắc sâu trong Thanh Vân Tông.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 30 - Luyện Đan Tăng Cảnh Giới


Chương 30 – Luyện Đan Tăng Cảnh Giới

---Hắc Vân Cốc đã khép lại, hai tháng thí luyện kết thúc, đệ tử các phong đều trở về tông môn.

Trong khi nhiều người mang theo thương tích và vẻ mặt mệt mỏi, thì Lạc Thần lại trầm mặc như núi, trên người hắn vẫn còn lưu lại sát khí của những trận chiến sinh tử.Trong tay hắn, ngoài số linh thảo đã giao nộp, còn có một ít hiếm dược giữ lại, đặc biệt là yêu hạch của con Hổ huyết nhãn chưa tới cấp bốn, chỉ dừng ở cấp ba đỉnh phong.

Thứ này đối với người khác là tài liệu quý giá để luyện khí hoặc chế tác pháp bảo, nhưng đối với hắn, nó có tác dụng lớn hơn cả — trợ giúp luyện đan.Đan Vân Tử sau khi biết tin Lạc Thần có hứng thú luyện đan, liền mở miệng cho phép hắn một lần sử dụng Đan Các trong Thanh Vân Tông.

Những trưởng lão khác nghe vậy thoáng ngạc nhiên, bởi chưa từng có đệ tử nào trong lần đầu thí luyện lại được trực tiếp bước vào nơi này.Trong nhóm của Lạc Thần, ngoài Diệp Vân Hi, còn có Tô Linh Nhi — thiếu nữ hắn đã cứu trong lần gặp nguy hiểm ở Hắc Vân Cốc hai tháng trước.

Từ sau đó, nàng luôn đồng hành cùng bọn họ, dung nhập thành một phần trong nhóm.

---Bước vào Đan CácĐan Các nằm ở một ngọn phong riêng biệt, quanh năm mây trắng bao phủ.

Trước cửa có khắc hai chữ to như rồng bay phượng múa: Đan Các.Khi Lạc Thần bước vào, mùi hương thảo dược nồng đậm ập đến, khiến thần hồn thoáng tỉnh táo.

Trong đại điện bày la liệt những lò luyện đan cổ xưa, từng chiếc đều khắc phù văn ẩn hiện, khí tức tản ra cổ kính mà thâm sâu.Diệp Vân Hi lặng lẽ đi theo phía sau, ánh mắt lo lắng nhìn hắn:

“Huynh vừa trải qua chiến đấu sinh tử, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, có cần phải vội vàng luyện đan như vậy không?”

Lạc Thần chỉ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định:

“Cơ hội như thế này, ta không thể bỏ qua.”

---Luyện Đan bắt đầuHắn ngồi trước một lò đồng xanh, đặt xuống các loại thảo dược đã chuẩn bị:Huyết Linh Diệp: lá đỏ như máu, mép lá răng cưa sắc bén, tỏa ra mùi hương tanh nồng.Thanh Mộc Quả: trái tròn xanh biếc, bề mặt có những đường vân như mạch nước.Tử Ngân Hoa: cánh hoa tím bạc, mỏng manh mà tỏa sáng lấp lánh.Hắc Vân Thảo: thân dài, lá dày, mặt dưới phủ một lớp lông đen mịn.Và cuối cùng, chính là yêu hạch của con Hổ huyết nhãn cấp ba đỉnh phong – hạch to bằng nắm tay, huyết quang mờ mờ xoay chuyển, tỏa ra lực lượng bạo ngược.

Hắn hít sâu một hơi, khởi động lò.

Linh hỏa bùng lên, ngọn lửa xanh lam nhảy múa, chiếu sáng gương mặt hắn.Đầu tiên, hắn đưa Huyết Linh Diệp vào.

Lửa cuốn lấy, lá đỏ tan ra thành một dòng dịch huyết.

Ngay sau đó, Thanh Mộc Quả rơi vào, bị nung nấu thành từng giọt dịch lỏng, tỏa hương thanh mát.“Ổn định, dung hòa…” – hắn lẩm bẩm, hai tay kết ấn, đạo vận mơ hồ từ Thái Hoang Cổ Thể Kinh chảy ra, phối hợp điều khiển hỏa diễm.Rồi đến Tử Ngân Hoa, từng cánh hoa tan ra thành sợi tơ bạc, hòa vào trong dịch dược, phát ra ánh sáng lấp lánh.Cuối cùng, hắn đặt yêu hạch Hổ huyết nhãn vào.

Ngay lập tức, một luồng sát khí hung mãnh bộc phát, như muốn xé rách toàn bộ lò luyện.Ầm!Ngọn lửa bùng nổ, khí tức dao động dữ dội.

Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi đều biến sắc, toan tiến lên, nhưng Lạc Thần đã mở miệng, giọng lạnh băng:

“Không cần!

Ta khống chế được!”

Trong cơ thể hắn, Huyết Luyện Quyết mơ hồ vận chuyển, cùng với đoạn pháp quyết bí ẩn trong quyển kinh thư rách rưới bỗng nhiên sáng rực.

Từng dòng văn tự thần bí xoay chuyển trong tâm trí, dẫn dắt hắn khống chế yêu hạch, từng chút một tinh luyện sát khí thành dược lực thuần khiết.

---Đan thànhMột ngày một đêm trôi qua.Khi tiếng “đinh” vang lên, nắp lò chấn động, một làn hương dược nồng đậm tràn ra, xuyên thẳng mây trời.

Năm viên đan dược tròn trịa, đỏ ngọc sáng bóng, bay lơ lửng trong lò, xung quanh còn có một tầng linh quang mỏng manh.Diệp Vân Hi kinh hô:

“Thượng phẩm đan dược!”

Lạc Thần đưa tay bắt lấy, cảm nhận dược lực cuồn cuộn trong lòng bàn tay.

Đây chính là Huyết Nguyên Đan, có thể bổ sung khí huyết, tăng cường căn cơ, thậm chí trợ giúp đột phá cảnh giới.Hắn nhìn năm viên đan, trầm mặc một lát rồi chia ra:

“Chúng ta cùng vào sinh tử, những thứ này nên cùng hưởng.”

Hắn đưa cho Diệp Vân Hi, Tô Linh Nhi, và hai bằng hữu khác mỗi người một viên, giữ lại một viên cuối cùng cho bản thân.Không chút do dự, hắn nuốt lấy viên đan đó.Ầm!Khí huyết toàn thân hắn bùng phát, xương cốt chấn động như sấm, từng đạo lực lượng ào ạt tuôn ra, trùng kích thân thể.

Thái Hoang Cổ Thể Kinh mơ hồ vận chuyển, gân cốt không ngừng rít gào, thân thể như được đúc lại trong máu và lửa.Sau ba ngày ba đêm bế quan, hắn mở mắt, ánh sáng như lưỡi kiếm lóe lên.Luyện Thể tầng bảy – Viên Mãn!

---Kết thúcLạc Thần đứng dậy, thân thể rắn chắc như sắt, khí huyết dâng trào như sông núi.

Trong đôi mắt hắn lóe lên một tia thâm trầm:“Chỉ mới bước đầu… con đường phía trước, ta sẽ còn đi xa hơn.”

Diệp Vân Hi cùng Tô Linh Nhi nhìn hắn, trong lòng vừa lo lắng vừa yên tâm.

Các nàng biết, từ nay về sau, Lạc Thần sẽ không còn là thiếu niên bình thường của Thanh Vân Tông nữa — mà là một tồn tại sẽ làm cả thiên địa phải kinh hãi.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 31 - Thanh Vân Kiếm Pháp


Chương 31 – Thanh Vân Kiếm Pháp

---Sau khi luyện đan thành công, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, Lạc Thần đã đạt tới Luyện Thể tầng bảy viên mãn.

Nhưng hắn hiểu rõ, chỉ có thân thể mạnh mẽ vẫn chưa đủ.

Nếu muốn thật sự bước lên con đường cường giả, hắn cần một bộ công pháp hoặc kiếm pháp để vận dụng lực lượng ấy một cách hoàn chỉnh.Cơ hội tiến vào Tàng Kinh Các tầng hai lần này chính là phần thưởng lớn nhất của hắn.

---Bước vào Tàng Kinh CácTàng Kinh Các tầng hai tĩnh mịch, những giá gỗ cổ xưa xếp ngay ngắn, phủ bụi thời gian.

Trên từng giá sách bày la liệt ngọc giản và điển tịch, có bộ rực rỡ như lửa, có bộ tĩnh lặng như băng, khí tức khác nhau nhưng đều ẩn chứa tinh hoa của Thanh Vân Tông.Lạc Thần chậm rãi bước đi, ngón tay lướt qua từng ngọc giản, trong lòng cân nhắc.

Hắn không tham lam, càng không ảo tưởng tìm được công pháp tuyệt thế.

Thứ hắn cần lúc này là nền tảng vững chắc, một bộ kiếm pháp có thể dung nhập với lực lượng thân thể, phát huy hết sở trường.Ánh mắt dừng lại trước một giá gỗ ở góc.

Trên đó, một ngọc giản màu xanh ngọc bình thường, không hề có linh quang rực rỡ, chỉ khắc ba chữ cổ xưa:“Thanh Vân Kiếm Pháp.”

Một luồng cảm giác khó tả thoáng lướt qua tâm thần, khiến hắn dừng bước.“Thanh Vân Kiếm Pháp… kiếm pháp do tổ sư sáng tạo.” – giọng nói già nua của Đan Vân Tử lúc trước chợt vang lên trong trí nhớ, “Pháp này không hoa mỹ, nhưng vững chắc như núi, là căn cơ của toàn bộ các bộ kiếm pháp trong tông.”

Lạc Thần trầm ngâm, rồi không chút do dự đưa tay lấy xuống.

---Lĩnh ngộTrở về tiểu viện, hắn mở ngọc giản, ánh sáng xanh thấm nhập vào thần hồn.

Trong đầu lập tức hiện ra từng đạo kiếm chiêu:Khởi Vân Thức – chiêu mở đầu, mượn thế mây bay, kiếm thế uyển chuyển mà liên tục.Vân Tụ Thức – mây tụ thành khối, lực lượng hội tụ, chiêu thức mạnh mẽ, lấy cương chế cương.Tán Vân Thức – mây tán khắp trời, kiếm ảnh tung hoành, biến ảo khó lường.Thanh Vân Thức – chiêu cuối, như vân thanh tĩnh, kiếm thế giản dị mà ẩn chứa sát cơ vô cùng.

Mỗi chiêu đều không cầu hoa mỹ, chỉ cầu chính xác, ổn định, bền bỉ.Lạc Thần nhắm mắt, trong lòng thầm thở dài:

“Đúng, đây mới là thứ ta cần.

Thân thể ta là núi, kiếm pháp này chính là mây, khi kết hợp sẽ tạo thành thiên địa đồng lực.”

---Thử kiếm đầu tiênĐêm xuống, ánh trăng rọi xuống tiểu viện.Lạc Thần cầm thanh trường kiếm bình thường do tông môn ban phát, đứng giữa sân.

Hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu thi triển chiêu thức đầu tiên.“Khởi Vân Thức!”

Kiếm quang tung ra, nhẹ nhàng như mây trôi.

Nhưng chỉ một nhịp hít thở sau, khí huyết hắn khởi động, thân thể như cột trụ chống trời, khiến kiếm thế vốn uyển chuyển trở nên trầm ổn vô cùng.“Vân Tụ Thức!”

Kiếm thế thu lại, như mây hội tụ, một kiếm đâm ra mang theo kình phong chấn động, lá rụng trong sân đều bị chấn nát.“Hay!” – Diệp Vân Hi đứng bên ngoài nhìn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Kiếm pháp căn bản, qua tay Lạc Thần lại mang một loại thế núi – thế mây kết hợp, vô hình trung nâng uy lực lên một tầng cao hơn.Liên tục ba ngày ba đêm, hắn không nghỉ ngơi, chỉ không ngừng diễn luyện.

Từng chiêu một, từ vụng về đến lưu loát, từ cứng ngắc đến nhu hòa.

Cuối cùng, khi thi triển đến Thanh Vân Thức, toàn bộ sân nhỏ tựa như bị kiếm khí bao phủ, không khí chấn động, kiếm ý lặng lẽ sinh ra.

---KếtThu kiếm, Lạc Thần thở ra một hơi dài.Trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh:

“Có thân thể, có đan dược, nay lại có kiếm pháp.

Từng bước một, con đường cường giả của ta sẽ càng thêm vững chắc.”

Ánh trăng đổ xuống, chiếu lên bóng dáng hắn.

Giữa mây trời mênh mông, thiếu niên cầm kiếm đứng thẳng, như một mầm cây nhỏ bé nhưng ẩn giấu khí phách ngạo thế, chờ ngày chấn động thiên hạ.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 32 - Khảo hạch nội môn bắt đầu


Chương 32 – Khảo hạch nội môn bắt đầu

---Sau khi luyện thành Huyết Nguyên Đan và chia cho bằng hữu, Lạc Thần liền bế quan thêm ba tháng để củng cố căn cơ.

Trong khoảng thời gian ấy, hắn không ngừng vận chuyển Thái Hoang Cổ Thể Kinh, lại dùng thêm một số linh dược hiếm có mà trước kia hắn lặng lẽ cất giữ.

Máu huyết trong cơ thể hắn như dòng sông đỏ cuồn cuộn, từng khớp xương phát ra tiếng nổ vang như sấm.Đến khi hắn mở mắt, trong đồng tử lóe sáng như lưỡi kiếm, khí huyết ngập tràn, thân thể rắn chắc như sắt thép.

Lạc Thần thầm cảm nhận, lúc này hắn đã chính thức đạt đến Luyện Thể tầng bảy viên mãn, căn cơ so với cùng cảnh giới đệ tử bình thường mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.Tuổi hắn lúc này chỉ vừa tròn mười hai, nhưng khí tức lại trầm ổn, ánh mắt thâm trầm như một kẻ từng trải qua bao trận chiến sinh tử.

---Thanh Vân Tông – một tông môn nhỏ ở Nam VựcThanh Vân Tông tọa lạc trên dãy núi Thanh Vân kéo dài ngàn dặm, quanh năm mây trắng vờn quanh, linh khí nồng hậu hơn phàm giới, nhưng so với những đại tông môn trong Trung Vực thì vẫn còn kém xa.Trong toàn bộ Thanh Vân Tông, cao thủ mạnh nhất cũng chỉ đạt đến Nguyên Anh viên mãn, được tôn xưng là Tông Chủ Thanh Hư Chân Nhân.

Ngoài ra là mấy vị trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại phần lớn chỉ ở Kim Đan hoặc Kết Đan, vì vậy ở Nam Vực, tông môn này chỉ được coi là một thế lực nhỏ.Tuy nhiên, đối với đệ tử trẻ tuổi, Thanh Vân Tông vẫn là nơi có thể thay đổi vận mệnh.

Trở thành nội môn đệ tử chính là một bước ngoặt trọng yếu, bởi vì từ đó mới được chân chính tiếp cận đến những tài nguyên, công pháp và tàng kinh các tầng sâu hơn.

---Đệ tử tụ tập chuẩn bị khảo hạchHôm nay, quảng trường Thanh Vân Phong đông nghịt đệ tử trẻ tuổi.

Từng tiếng bàn luận xôn xao vang lên, tất cả đều chờ đợi khảo hạch nội môn diễn ra.Lạc Thần cùng Diệp Vân Hi, Tô Linh Nhi và hai bằng hữu khác lặng lẽ đứng ở phía sau.

Ánh mắt hắn điềm tĩnh, không để lộ một tia khí tức nào, giống như một thiếu niên bình thường.Trong đám đông, từng nhân vật mới lần lượt xuất hiện:Trần Dật: khoảng mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

Hắn mặc trường bào trắng viền bạc, trên ngực có thêu hoa văn mây, ánh mắt thường quét qua người khác bằng cái nhìn khinh miệt.Hứa Thanh: nữ tử mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú nhưng ánh mắt lại mang vẻ tự phụ, tay luôn nắm lấy một cây quạt ngọc, thỉnh thoảng hé cười trào phúng.Lưu Kỳ: vóc người cường tráng, lưng đeo trọng kiếm.

Hắn thường đi cùng Trần Dật, khí thế hung hăng, thích dùng sức mạnh áp người.

Đó là nhóm kiêu ngạo, vốn từ lâu đã nổi danh trong ngoại môn.Ngoài ra còn có nhóm trung lập:Vương Hạo: khuôn mặt bình thường, ít nói, ánh mắt bình thản, không thích gây sự.Lâm Dao: nữ tử dung nhan dịu dàng, thường khuyên nhủ mọi người tránh xung đột.

Còn nhóm thân thiện, có thể xem như bằng hữu tiềm năng:Tạ Minh: thiếu niên mười ba tuổi, hơi gầy, thông minh lanh lợi, tính tình thẳng thắn, từng vài lần nói chuyện với Lạc Thần, ẩn ẩn có chút hảo cảm.

---Ánh mắt khinh thườngKhi thấy Lạc Thần đứng cùng Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi, vài người khác liền xì xào.Trần Dật khẽ nhếch môi:

“Nghe nói hắn mới chỉ mười hai tuổi, còn muốn tham gia khảo hạch nội môn?

Đúng là tự tìm nhục.”

Hứa Thanh che miệng cười khẽ:

“Trẻ con thôi, e là một chiêu cũng không đỡ nổi.

Nội môn không phải chỗ để đùa giỡn.”

Mấy đệ tử xung quanh cũng phụ họa, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, coi Lạc Thần như trò cười.Nhưng Lạc Thần chỉ khẽ liếc qua, trong ánh mắt không có chút dao động nào, lại nhanh chóng thu về.

Hắn im lặng như thường, không tranh luận, không biện giải.

---Ẩn nhẫnSuốt thời gian chờ đợi, hắn đều tỏ ra bình thản.

Ngoài Diệp Vân Hi, Tô Linh Nhi và mấy bằng hữu thân thiết, không ai có thể nhận ra sức mạnh thật sự trong cơ thể hắn.Chỉ khi ở nơi vắng vẻ, không có người ngoài, hắn mới thỉnh thoảng để lộ đôi chút thực lực, khiến Diệp Vân Hi nhiều lần giật mình vì sự khủng bố trong cơ thể hắn.“Huynh thực sự định giấu đến cùng sao?” – Diệp Vân Hi nhỏ giọng hỏi.“Chưa đến lúc.” – Lạc Thần đáp gọn, ánh mắt sâu như vực thẳm.

---Đại trưởng lão tuyên bố khảo hạchKhi mặt trời lên cao, từng tiếng chuông vang vọng toàn tông.Trên quảng trường, năm vị trưởng lão xuất hiện, khí tức trấn áp toàn bộ đệ tử.

Người dẫn đầu chính là Đại trưởng lão Thạch Kiên, thân hình vạm vỡ như một ngọn núi, ánh mắt uy nghiêm.

Bên cạnh ông là Thanh Hư Chân Nhân, Tuyết Linh trưởng lão, Hắc Diễm trưởng lão và Đan Vân Tử.Ánh mắt bọn họ quét qua quảng trường, khiến đám đệ tử đều nín thở, không dám làm càn.Thạch Kiên chậm rãi mở miệng, giọng như sấm nổ:

“Hôm nay, khảo hạch nội môn chính thức bắt đầu.

Ai có thể vượt qua, từ nay sẽ bước chân vào nội môn, được phép vào Tàng Kinh Các tầng ba, lại có thể nhận đan dược tu luyện.

Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của các ngươi.

Các ngươi, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị!” – tiếng hô đồng loạt vang vọng, khí thế như dâng lên tận trời.Trong vô số ánh mắt đầy quyết tâm, chỉ có thiếu niên đứng ở góc quảng trường là trầm mặc như nước, nhưng trong sâu thẳm đồng tử hắn, có một tia sáng sắc bén lóe lên —Lạc Thần đã chuẩn bị, nhưng hắn sẽ không để ai biết… cho đến khi cần thiết.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 33 - Khảo hạch nội môn mở màn


Chương 33 – Khảo hạch nội môn mở mànÁnh sáng ban mai rực rỡ trải dài trên quảng trường Thanh Vân Phong.

Từng đệ tử đứng ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, tim đập dồn dập.

Nội môn — đó là giấc mơ, là cơ hội bước ra khỏi vòng xoáy nhỏ bé của ngoại môn, tiến vào một thế giới rộng lớn hơn, chạm tới đạo lộ chân chính.Đại trưởng lão Thạch Kiên quét ánh mắt như dao, giọng trầm vang dội khắp núi rừng:“Khảo hạch nội môn năm nay chia làm ba vòng.

Vòng thứ nhất — Khảo nghiệm linh lực.

Vòng thứ hai — Đấu chiến luận võ.

Vòng thứ ba — Tâm pháp thẩm định.

Ai vượt qua ba vòng, mới đủ tư cách bước vào nội môn.”

Tiếng bàn tán nổi lên, nhiều gương mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng.Thanh Hư Chân Nhân phất tay, trên không hiện ra một tòa thạch bia cao mười trượng, toàn thân tỏa sáng, bên trên có những vân văn cổ xưa như long xà uốn lượn.“Đây là Trắc Linh Thạch Bia.” – Thanh Hư Chân Nhân lên tiếng, âm thanh vang vọng, uy nghiêm – “Đệ tử đem khí lực, chân khí hoặc linh lực đánh lên, tùy theo cường độ sẽ hiện ra quang văn.

Ai không đạt yêu cầu, lập tức bị loại.”

---Vòng 1 – Khảo nghiệm linh lựcTừng đệ tử lần lượt bước ra.Một thiếu niên mặc áo xám vận khí đấm mạnh.

“Ầm!”

ánh sáng xanh hiện ra, vân văn chỉ sáng đến tầng hai.“Luyện Thể tầng bốn sơ kỳ.

Không đạt.” – giọng Tuyết Linh trưởng lão lạnh nhạt, thiếu niên kia mặt trắng bệch, rời khỏi hàng ngũ.Một nữ tử áo lam nhẹ nhàng đặt chưởng, vân văn sáng lên tầng năm, ánh sáng ngân quang lưu chuyển.“Luyện Thể tầng sáu trung kỳ, miễn cưỡng đạt.” – Hắc Diễm trưởng lão gật đầu.Lần lượt, có kẻ mặt mày hớn hở, có kẻ thất vọng rời đi.

Quảng trường dần dần xuất hiện những tiếng thở dài.

---Nhóm nổi bậtĐến lượt Trần Dật.Hắn hít sâu, khí thế bùng nổ, trường bào trắng tung bay, một chưởng đập thẳng vào bia.“Ầm!”

Ánh sáng rực rỡ, vân văn sáng đến tầng bảy, thậm chí còn có chút dao động mơ hồ như muốn chạm tới tầng tám.Cả quảng trường xôn xao.“Không hổ là Trần Dật!

Hắn mới mười lăm tuổi mà đã Luyện Thể tầng bảy sơ kỳ!”

Trần Dật khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy tự phụ.Tiếp đó là Hứa Thanh, nàng đưa quạt ngọc nhẹ nhàng phẩy, một luồng khí mát lành vỗ vào thạch bia.

Quang văn sáng đến tầng sáu đỉnh.Rồi đến Lưu Kỳ, hắn rống to, dùng trọng kiếm bổ mạnh.

Ánh sáng chói mắt, vân văn sáng thẳng tới tầng bảy, chỉ kém Trần Dật đôi chút.Nhóm người kiêu ngạo kia lập tức trở thành tâm điểm, ánh mắt người khác đều ngưỡng mộ lẫn e dè.

---Bằng hữu của Lạc ThầnSau đó, đến lượt Trần Vũ.Hắn vận lực, quyền kình cuồn cuộn như sấm, thạch bia sáng lên tầng sáu trung kỳ.

Dù chưa đủ để gây kinh ngạc, nhưng là thành tích ổn định.“Đạt.” – Thạch Kiên gật đầu.Trần Vũ thở phào, bước xuống, ánh mắt lướt qua Lạc Thần khẽ cười:

“Cuối cùng cũng ổn, xem ngươi rồi.”

Tiếp đó là Diệp Vân Hi.

Nàng nhẹ nhàng bước ra, chưởng ấn như mây khói, nhưng linh lực ẩn chứa bên trong lại bất phàm.

Một khắc sau, quang văn sáng lên tầng sáu đỉnh, ổn định vững chắc.Một vài trưởng lão khẽ gật gù.

“Khí tức thanh tịnh, căn cơ vững vàng.

Không tệ.”

Nhiều ánh mắt nam tử bên dưới cũng lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ một thiếu nữ thoạt nhìn nhu hòa lại ẩn chứa tiềm lực như vậy.Cuối cùng là Tô Linh Nhi.Nàng có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố vận linh lực, đôi tay khẽ chạm vào bia.

Ánh sáng dâng trào, cuối cùng dừng ở tầng sáu sơ kỳ.“Đạt.” – giọng Tuyết Linh trưởng lão vang lên.Tô Linh Nhi thoáng mừng rỡ, vội quay xuống nhìn về phía Lạc Thần, trong mắt ẩn chứa niềm tin cùng trông đợi.

---Lạc Thần xuất hiệnCuối cùng, đến lượt Lạc Thần.Nhiều ánh mắt dồn về phía hắn, trong đó có không ít sự khinh miệt, giễu cợt.“Tiểu tử mới mười hai tuổi, chắc cùng lắm được tầng năm thôi.”

“E là còn chẳng bằng những kẻ đã bị loại.”

Lạc Thần bước ra, dáng vẻ bình thản như thường, ánh mắt không chút gợn sóng.Hắn đưa tay đặt lên bia, thân thể không hề vận dụng lực quá mạnh, chỉ để một tia khí huyết trong cơ thể khẽ chấn động, khống chế cực kỳ chặt chẽ.Ầm…Một tiếng trầm đục vang lên, ánh sáng trên bia dừng lại ở tầng sáu đỉnh, dao động ổn định, không hơn không kém.Quảng trường thoáng xôn xao, nhưng rồi lại bình ổn.“Ừm, xem ra cũng chỉ đến vậy, miễn cưỡng đạt chuẩn.” – một đệ tử lắc đầu.“Tuổi nhỏ như thế mà có thể tới tầng sáu đỉnh cũng không tệ rồi.” – có người lại khẽ nói, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.Trên đài cao, ánh mắt các trưởng lão chỉ thoáng dừng lại, không ai quá chú ý.

Chỉ có Thạch Kiên nhìn kỹ, trong mắt hiện lên một tia ý vị thâm trầm.Đan Vân Tử khẽ vuốt râu, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không:

“Hắn… giấu đi một phần thực lực.”

Thạch Kiên không nói gì thêm, chỉ gật đầu, trầm giọng tuyên bố:

“Đạt yêu cầu.

Lạc Thần, tiến vào vòng hai!”

---Kết thúc vòng 1Sau nửa ngày, hơn một nửa đệ tử bị loại, chỉ còn lại chưa đến trăm người.

Trong đó, Lạc Thần, Trần Dật, Hứa Thanh, Lưu Kỳ, Trần Vũ, Diệp Vân Hi, Tô Linh Nhi đều lọt vào, trở thành tiêu điểm của toàn trường.Ánh mắt người người đổ dồn, vừa kính sợ, vừa ghen ghét, vừa tò mò.Đại trưởng lão Thạch Kiên lại cất giọng trầm hùng:“Vòng thứ hai – Đấu chiến luận võ!

Các ngươi sẽ đối chiến trực tiếp.

Người thắng mới có tư cách tiến thêm bước nữa!”

Lời vừa dứt, toàn trường dậy sóng.Ai nấy đều siết chặt nắm tay.

Đây mới chính là vòng khiến máu huyết sôi trào, cũng là nơi Lạc Thần buộc phải từng bước lộ ra thực lực thật sự…
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 34 - Đấu chiến luận võ


Chương 34 – Đấu chiến luận võTiếng trống lớn vang lên ba hồi, khí tức trên quảng trường lập tức trở nên sôi sục.

Từng hàng đệ tử nhanh chóng được chia cặp, ai nấy đều căng thẳng, ánh mắt nóng rực.

Đây chính là vòng khảo hạch quyết định, kẻ thắng có tư cách đi tiếp, kẻ thua sẽ vĩnh viễn dừng bước ngoài ngoại môn.Đại trưởng lão Thạch Kiên cất giọng sang sảng:

“Vòng hai — Đấu chiến luận võ!

Chỉ cần các ngươi có thể đánh bại đối thủ, bất kể thủ đoạn, đều tính thông qua!”

Một tiếng “Ồ” nổi lên, khí huyết toàn trường như muốn bùng nổ.

---Trận chiến của Trần VũNgười đầu tiên trong nhóm Lạc Thần được gọi tên là Trần Vũ.Đối thủ của hắn là một thiếu niên cường tráng, cầm trọng đao, khí thế hung mãnh.

Đao quang vung ra, tiếng gió gào thét.Trần Vũ rống to, hai tay nắm quyền, từng quyền như búa nặng, đập thẳng vào đao quang.

Máu thịt va chạm khiến thân thể hắn rung động, vai trái nứt toác, máu tươi chảy ra.

Nhưng hắn vẫn cắn răng, chân bước nặng nề như núi, dồn toàn lực tung một quyền cuối cùng.Ầm!Trọng đao văng xa, đối thủ ngã gục.

Trần Vũ loạng choạng, nhưng trên gương mặt tràn đầy vẻ kiêu hãnh.Hắc Diễm trưởng lão khẽ gật đầu:

“Ý chí cứng cỏi, khí lực thô bạo, miễn cưỡng thông qua.”

---Trận chiến của Diệp Vân HiTiếp đó là Diệp Vân Hi.Nàng đối đầu với một thiếu niên giỏi trường thương.

Thương pháp dày đặc như mưa, ánh thép loang loáng.

Nhưng Vân Hi thân pháp linh hoạt, áo lụa tung bay, tựa hồ như tiên tử lướt gió.Nàng dùng Thanh Vân Kiếm pháp, từng chiêu uyển chuyển, lấy nhu thắng cương.

Chỉ sau vài chục hiệp, trường thương của đối thủ bị nàng gạt văng, mũi kiếm dừng ngay trước cổ.Toàn trường ồ lên, ánh mắt nam đệ tử sáng rực, vừa bội phục vừa ngưỡng mộ.Tuyết Linh trưởng lão lạnh nhạt phán:

“Kiếm pháp ổn định, tâm tính trầm tĩnh.

Thông qua.”

---Trận chiến của Tô Linh NhiĐến lượt Tô Linh Nhi.Đối thủ của nàng là một nữ đệ tử áo xanh, tu vi cao hơn một bậc.

Ngay từ đầu, Linh Nhi đã rơi vào thế hạ phong, liên tục bị áp chế.Kiếm quang của nàng chật vật chống đỡ, vai phải bị rạch một đường máu.

Nhiều người dưới đài lắc đầu, thầm nghĩ nàng sắp thua.Nhưng Linh Nhi không hề bỏ cuộc, đôi mắt lóe sáng kiên định.

Đợi đến khi đối thủ sơ hở, nàng bất ngờ tung ra một chiêu hiểm độc, mũi kiếm xoay vòng, đánh bật vũ khí đối phương, ép sát vào ngực.Đối thủ ngẩn người, rồi chấp nhận nhận thua.Thanh Hư Chân Nhân mỉm cười:

“Tâm tính vững chắc, biết nhẫn nhịn chờ cơ hội.

Thông qua.”

---Lạc Thần ra sânCuối cùng, tên của Lạc Thần vang lên.Trên quảng trường lập tức xôn xao.

Nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, mang theo đủ loại tâm tình — khinh miệt, giễu cợt, tò mò, nghi hoặc.Đối thủ của hắn là Triệu Khang, một đệ tử nổi danh khí lực, Luyện Thể tầng sáu đỉnh.

Thân thể như hổ, quyền cước cuồn cuộn, bước ra đã khiến đất đá chấn động.“Tiểu tử, ngươi xui xẻo rồi.”

Triệu Khang cười gằn, vặn vẹo khớp tay răng rắc, ánh mắt chứa đầy sát ý.

---Trận chiến bắt đầuẦm!Triệu Khang tung quyền, khí thế như núi đè, quyền phong rít gió.Lạc Thần không né tránh, cũng không vận toàn lực, chỉ khẽ nghiêng người, dùng một quyền bình thản đón lấy.Tiếng nổ vang dội, cát đá bắn tung.

Cả hai cùng lùi lại vài bước.Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lạc Thần bị ép lùi nhiều hơn, sắc mặt hơi tái.

Triệu Khang càng thêm hùng hổ, quyền chưởng như cuồng phong bão tố, dồn dập áp tới.Lạc Thần vừa đánh vừa lùi, khóe môi rỉ máu, trông như chật vật chống đỡ.

Dưới đài có người cười lạnh:“Quả nhiên chỉ có thế.

Thằng nhóc này may mắn qua vòng đầu thôi.”

“Đúng vậy, nhìn xem, đã bắt đầu chống không nổi rồi.”

---Giả vờ bị thươngTriệu Khang quát to, tung một quyền như muốn nghiền nát không khí.

Lạc Thần cố ý chậm nửa nhịp, để quyền kia đánh trúng bả vai.Phụt!Một ngụm máu tươi phun ra, hắn loạng choạng, lùi lại mấy trượng.

Quảng trường dậy sóng, nhiều tiếng cười giễu vang lên.Triệu Khang cười ha hả:

“Ha!

Ngươi cũng chỉ thế mà thôi!”

Nhưng ngay khoảnh khắc Triệu Khang lao tới định dứt điểm, ánh mắt Lạc Thần bỗng lóe sáng.

Thân ảnh hắn như quỷ mị, tránh sang bên, một chưởng đánh thẳng vào ngực đối thủ.Ầm!Triệu Khang bay ngược ra xa, ngã nhào, ngất lịm.Toàn trường chết lặng.

---Kết thúcLạc Thần đứng đó, tay vẫn ôm ngực, gương mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập như thể vừa liều mạng.

Hắn chậm rãi quay lưng, lảo đảo bước xuống đài.Bên dưới, nhiều người khinh thường lắc đầu:

“Chỉ là may mắn thôi, hắn đã bị thương nặng rồi.”

“Đúng vậy, e là vòng sau sẽ bị loại sớm.”

Chỉ có Trần Vũ, Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia hiểu rõ — họ biết rõ Lạc Thần tuyệt đối không yếu như vẻ ngoài.Trên đài cao, Đan Vân Tử khẽ cười, giọng trầm thấp:

“Hắn…

đang ẩn nhẫn.”

Thạch Kiên ánh mắt sâu thẳm, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.Cuộc khảo hạch vẫn tiếp tục, nhưng trong bóng tối, một cơn sóng ngầm đã bắt đầu dâng lên, chỉ chờ thời khắc bùng nổ…
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 35 - Tâm pháp thẩm định


Chương 35 – Tâm pháp thẩm địnhTiếng trống lớn lại vang lên, báo hiệu vòng khảo hạch cuối cùng bắt đầu.Đại trưởng lão Thạch Kiên giọng trầm vang vọng:

“Vòng thứ ba — Tâm pháp thẩm định.

Đây là bước cuối cùng, cũng là cửa ải quan trọng nhất.

Người có thể tiến vào nội môn, không chỉ cần tu vi, còn phải có tâm tính vững chắc.

Nếu tâm ma xâm chiếm, sẽ vĩnh viễn dừng bước!”

Lời vừa dứt, cả quảng trường rúng động.

Không ít đệ tử khẽ nuốt nước bọt, trên gương mặt hiện rõ sự lo lắng.Trên không trung, Thanh Hư Chân Nhân phất tay.

Một vòng tròn quang trận rộng mấy trượng từ từ hiện ra, từng luồng khí tức quỷ dị lan tỏa, tựa như dẫn dắt linh hồn người ta rơi vào vực sâu vô tận.“Các ngươi lần lượt bước vào trong trận, tâm cảnh sẽ bị thẩm định.

Người nào tâm cảnh vững, vượt qua ảo cảnh, mới đủ tư cách tiến vào nội môn.”

---Trần VũNgười đầu tiên trong nhóm Lạc Thần chính là Trần Vũ.Hắn bước vào trận, thân ảnh lập tức cứng đờ, sắc mặt thoáng vặn vẹo.

Trong ảo cảnh, hắn thấy phụ mẫu bệnh nặng, thấy bản thân vô lực cứu giúp.

Lồng ngực hắn phập phồng, mồ hôi tuôn ra như mưa.Nhưng cuối cùng, Trần Vũ hét to một tiếng, đôi mắt đỏ rực:

“Ta muốn mạnh hơn!

Cho dù đổ máu, cũng phải bảo vệ thân nhân!”

Ầm!Ảo cảnh tan vỡ, Trần Vũ từ trong trận bước ra, thân thể run rẩy, nhưng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.Thạch Kiên gật đầu:

“Tâm chí quật cường, vượt qua.”

---Diệp Vân HiTiếp theo là Diệp Vân Hi.Vừa tiến vào, sắc mặt nàng thoáng tái nhợt.

Trong ảo cảnh, nàng thấy mình bị đồng môn phản bội, bị vây giết trong biển lửa, cô độc vô lực.Nước mắt rơi xuống, nhưng Vân Hi cắn răng, từng chiêu kiếm trong tay càng thêm sắc bén.

Nàng gào thét giữa biển lửa:

“Cho dù thiên hạ bỏ rơi ta, ta vẫn có thể tự đứng vững!”

Trong nháy mắt, ảo cảnh tan biến.

Nàng bước ra, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh sáng kiên cường sáng ngời.Thanh Hư Chân Nhân mỉm cười:

“Tâm kiên như kiếm, thông qua.”

---Tô Linh NhiĐến lượt Tô Linh Nhi.Ảo cảnh của nàng chính là nhìn thấy thân nhân bị sát hại, còn nàng bị giam cầm, vô pháp phản kháng.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm, đôi tay run rẩy.Nhưng rất nhanh, nàng hít một hơi thật sâu, gạt đi nước mắt, ánh mắt kiên nghị:

“Ta không yếu đuối!

Ta sẽ bước lên, ta sẽ báo thù, ta sẽ bảo vệ những gì ta yêu thương!”

Ầm!Ảo cảnh vỡ vụn, Linh Nhi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bước ra mà đôi mắt đã tràn đầy quyết tâm.Tuyết Linh trưởng lão khẽ gật:

“Có sợ hãi, nhưng không lùi bước.

Thông qua.”

---Lạc ThầnCuối cùng, tên của Lạc Thần vang lên.Quảng trường lập tức yên lặng, bao ánh mắt dồn về phía thiếu niên mười hai tuổi.

Có kẻ khinh thường, có kẻ chờ xem trò cười, cũng có vài ánh mắt hiếu kỳ.Lạc Thần bình thản bước vào quang trận.Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức vô hình tràn ngập, ảo cảnh bủa vây hắn.Hắn thấy trời đất sụp đổ, thân ảnh chính mình chìm trong biển máu, vô số cường giả vây giết, từng đạo thiên uy giáng xuống.

Đó là hình ảnh của kiếp trước — con đường tu đạo đầy máu và nước mắt.Đôi mắt hắn khẽ nhắm lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.“Tất cả… chỉ là ảo ảnh.”

Ầm!Ảo cảnh chưa kịp hoàn toàn hình thành đã tan nát.Ở ngoài nhìn vào, chỉ thấy Lạc Thần đứng im lặng trong quang trận, không hề dao động, không một giọt mồ hôi.

Nhưng đúng lúc đó, hắn cố ý để thân thể hơi run lên, sắc mặt thoáng trắng bệch, môi rỉ máu.Phụt…Một tia máu tươi nhuộm đỏ khóe môi, hắn loạng choạng bước ra khỏi trận, trông vô cùng chật vật.Quảng trường lập tức rộ lên tiếng xì xào:“Xem kìa, hắn đã chịu không nổi.”

“Tuổi nhỏ như vậy, tâm cảnh yếu ớt cũng là bình thường.”

Chỉ có Trần Vũ, Vân Hi, Linh Nhi thoáng nhìn nhau, trong mắt lóe lên nghi hoặc — họ biết rõ Lạc Thần tuyệt đối không yếu đến thế.Trên đài cao, Đan Vân Tử khẽ vuốt râu, khóe môi nhếch lên một tia ý vị:

“Tiểu tử này… diễn kịch không tệ.”

Thạch Kiên ánh mắt sâu như biển, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

---Kết thúc vòng baSau nửa ngày, tất cả thẩm định hoàn tất.Hơn một nửa số người bị loại, chỉ còn lại vài chục đệ tử xuất sắc được giữ lại.

Trong đó, nổi bật nhất vẫn là Trần Dật, Hứa Thanh, Lưu Kỳ, cùng ba bằng hữu của Lạc Thần.Mà thiếu niên mười hai tuổi kia — Lạc Thần — dù chật vật, nhưng vẫn hiên ngang đứng trong hàng ngũ, lặng lẽ mà kiên định.Đại trưởng lão Thạch Kiên trầm giọng tuyên bố:

“Từ hôm nay, các ngươi chính là đệ tử nội môn Thanh Vân Tông!”

Toàn trường chấn động, tiếng hoan hô dậy trời.Trong lòng Lạc Thần, chỉ khẽ nhếch một nụ cười nhạt.

Đây mới chỉ là bước khởi đầu…
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 36 - Bước chân vào nội môn


Chương 36 – Bước chân vào nội mônTiếng hoan hô còn vang vọng, thì trên bầu trời, từng đạo linh quang hạ xuống.

Đệ tử nội môn mặc trường bào xanh ngọc, khí chất phiêu dật, lần lượt xuất hiện.Một vị trung niên tiên phong đạo cốt, chính là Ngô trưởng lão, người phụ trách tiếp nhận đệ tử mới.

Ánh mắt ông đảo qua đám thiếu niên, thanh âm hùng hậu:“Các ngươi từ hôm nay trở thành đệ tử nội môn, sẽ được học tập pháp môn cao thâm hơn, được tu luyện trong linh mạch nội sơn.

Nhưng đồng thời, quy củ càng nghiêm, cạnh tranh càng khốc liệt.

Nếu không tiến, ắt sẽ bị đào thải!”

Lời vừa dứt, ánh mắt bao người run lên.

---Cảnh tượng nội mônTheo lệnh, đoàn đệ tử mới đi theo Ngô trưởng lão tiến vào con đường dẫn vào nội môn sơn mạch.Núi non trùng điệp, linh khí nồng đậm như mây mù, từng dòng suối sáng lấp lánh, tựa như ngân hà rơi xuống nhân gian.

Linh điểu tung cánh, thảo mộc tỏa ra khí tức linh lực, chỉ hít thở thôi đã khiến tinh thần phấn chấn.Trần Vũ hít một hơi thật sâu, ánh mắt rực sáng:

“Khác hẳn với ngoại môn… quả nhiên là chỗ tu luyện chân chính!”

Diệp Vân Hi thì nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt càng thêm quyết tâm.

Tô Linh Nhi ngơ ngác nhìn khung cảnh, dường như bị hấp dẫn bởi thảo mộc linh hoa nơi đây.Còn Lạc Thần, hắn chỉ lặng lẽ quan sát.

Linh khí nơi này so với ngoại môn nhiều gấp mấy lần, nhưng với hắn, tất cả chỉ là bước khởi đầu.

---An bài tân đệ tửTrong nội môn có ba phong chính: Thanh Vân Phong, Thái Huyền Phong, và Vân Thủy Phong.

Mỗi phong lại có phân viện riêng để quản lý đệ tử.Ngô trưởng lão phất tay, truyền ra ngọc giản:

“Các ngươi theo ngọc giản, mỗi người tự nhận sơn viện để cư ngụ.

Ba ngày sau, đến quảng trường chính để nghe công bố quy củ, đồng thời lựa chọn tâm pháp tu hành.”

Trần Dật, Hứa Thanh, Lưu Kỳ đều nhanh chóng nhận viện, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng.Lạc Thần và ba bằng hữu cũng lần lượt được phân viện.

Đáng chú ý, viện của họ nằm khá gần nhau, thuận lợi để qua lại.

---Sóng ngầm nổi lênTrong khi nhận chỗ ở, không ít ánh mắt đệ tử mới và cũ dồn về phía Lạc Thần.“Tiểu tử kia mới mười hai tuổi đã vào nội môn?”

“Hừ, nghe nói vòng tâm pháp hắn bị thương nặng, chỉ miễn cưỡng thông qua thôi.

Chắc chẳng đi được xa.”

Lời bàn tán không ngừng, mang theo mỉa mai.Trần Dật liếc hắn một cái, khóe môi nhếch lên cười lạnh:

“Xem ngươi còn có thể giả vờ đến bao giờ…”

Lạc Thần chỉ khẽ lắc đầu, không hề để tâm, tiếp tục lặng lẽ thu xếp trong viện nhỏ của mình.

---Cuối chươngĐêm xuống.Trong viện, ánh trăng rải khắp, bóng thiếu niên ngồi xếp bằng, hơi thở vững vàng.

Hắn chậm rãi vận chuyển Vĩnh Hằng Đạo Kinh, linh khí thiên địa hội tụ, tạo thành lốc xoáy nhỏ.Khóe môi Lạc Thần khẽ nhếch:

“Đã vào nội môn… vậy thì, con đường thật sự mới bắt đầu.”

Ánh mắt hắn lóe lên như tinh quang, xuyên thấu bóng đêm.
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 37 - Tàng Kinh Các tầng ba


Chương 37 – Tàng Kinh Các tầng baBa ngày sau.Tiếng chuông ngân vang khắp dãy núi Thanh Vân, từng đạo linh khí trào dâng, báo hiệu ngày trọng đại của đệ tử nội môn mới.Ngô trưởng lão khoanh tay trước quảng trường, giọng sang sảng:

“Hôm nay, các ngươi có tư cách tiến vào Tàng Kinh Các tầng ba.

Đây là nơi cất giữ công pháp, võ kỹ, thậm chí còn có một ít điển tịch phụ trợ.

Mỗi người chỉ được chọn một quyển, tương lai muốn đổi, phải trả giá gấp mười lần.”

Hàng loạt thiếu niên tim đập thình thịch, ánh mắt sáng rực.

Ai cũng muốn chọn được công pháp tốt nhất, mở ra tiền đồ huy hoàng.

---Bước vào Tàng Kinh CácTàng Kinh Các tầng ba cổ kính mà uy nghiêm.

Tường vách đá phủ rêu xanh, mái ngói cong vút, trên từng cột trụ khắc dày đặc phù văn cổ xưa, tỏa ra khí tức như núi non trùng điệp.Bên trong, sách và ngọc giản xếp thành từng khu vực: tâm pháp tu luyện, võ kỹ cận chiến, pháp thuật ngũ hành, thân pháp khinh công, và một góc nhỏ ít người ghé tới – trận pháp sơ giải.Trần Dật hăng hái bước vào khu tâm pháp, sau một hồi chọn lựa, hắn lấy được Thanh Vân Tâm Kinh – công pháp trấn sơn một mạch phụ.

Hứa Thanh thì chọn Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, kiếm chiêu nhanh gọn như ánh trăng.

Lưu Kỳ thì chọn Cự Sơn Trọng Kiếm Quyết, thiên về sức mạnh bá đạo.

Trần Vũ cẩn trọng lựa Thiên Lôi Cương Khí, pháp quyết vận khí hộ thân.

Diệp Vân Hi lựa chọn Tịnh Tâm Kiếm Quyết, lấy kiếm ý làm tâm, tăng trưởng ý chí.

Tô Linh Nhi ôm về Ngọc Hoa Tâm Điển, một bộ công pháp thanh tịnh thích hợp nữ tử.Mỗi người đều vui vẻ, ánh mắt bừng sáng.

---Lựa chọn của Lạc ThầnTrong khi đó, Lạc Thần lặng lẽ bước ngang qua từng khu.

Ngọc giản nơi tâm pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến nhiều đệ tử đỏ mắt tranh đoạt.Nhưng hắn chỉ khẽ liếc nhìn, rồi đi thẳng đến một góc phủ bụi.Ở đó, một quyển ngọc giản không mấy bắt mắt, tên gọi:

“Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải”.Ngọc giản phủ đầy tro bụi, hiển nhiên đã lâu không có người chạm tới.

Với đại đa số đệ tử, trận pháp chỉ làm tiêu hao thời gian, chẳng giúp gì trong tu luyện.Thế nhưng, Lạc Thần lại đưa tay cầm lấy, ánh mắt bình thản như đã định sẵn từ lâu.Trong lòng hắn khẽ thì thầm:> “Ta đã có bộ pháp quyết thần bí kia làm căn cơ.

Công pháp của Thanh Vân Tông, dù là tâm pháp cao nhất, với ta cũng chẳng còn ý nghĩa.

Thứ ta cần… là con đường để bổ trợ, để mở ra một cánh cửa khác.”

Lời kể thêm cho độc giả:

Bộ pháp quyết mà hắn nhắc tới, chính là Vĩnh Hằng Đạo Kinh – tuyệt thế thiên công, do chính hắn ở một tương lai xa xăm sáng tạo ra, chứa đựng đạo lý vượt ngoài vũ trụ.

Nhưng hiện tại, Lạc Thần hoàn toàn không hề hay biết, chỉ coi đó là một loại công pháp thần bí được khắc sâu vào trong tâm trí.

---Chế giễuKhi hắn bước ra với ngọc giản trong tay, lập tức có tiếng cười vang lên:“Hắn… chọn trận pháp sao?

Ha ha, đúng là phế vật!”

“Lúc người khác chọn tâm pháp, kiếm kỹ, hắn lại đi ôm một quyển vô dụng.

Xem ra đời này cũng chỉ làm nền cho người khác thôi.”

“Có lẽ hắn biết mình không bằng ai, nên chọn bừa cho xong.”

Trần Dật nhìn thấy, khóe môi cong lên đầy trào phúng:

“Đúng là tự biết lượng sức.”

Nhiều ánh mắt khinh thường dồn về phía thiếu niên mười hai tuổi, coi hắn như trò cười.Chỉ có Trần Vũ, Vân Hi, Linh Nhi khẽ cau mày, ánh mắt loáng thoáng nghi hoặc.

Họ biết Lạc Thần tuyệt đối không phải kẻ hồ đồ.

---Kết thúc chươngLạc Thần khẽ cụp mắt, nhìn ngọc giản trong tay, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt:

“Các ngươi cười đi.

Tương lai… khi trận pháp này biến thành sát trận, lúc ấy mới biết ai mới là kẻ ngu xuẩn.”

Ngoài sân, tiếng trống vang lên, báo hiệu đệ tử mới phải rời Tàng Kinh Các.Từ hôm nay, một con đường hoàn toàn khác đã mở ra dưới chân hắn…
 
Vĩnh Hằng Đạo Kinh
Chương 38 - Nhập môn nội viện


Chương 38 – Nhập môn nội việnSau khi rời Tàng Kinh Các, đệ tử mới tập trung tại quảng trường Thanh Vân.

Ánh nắng ban trưa chiếu rực, phản chiếu trên sắc mặt hưng phấn xen lẫn căng thẳng của từng người.Đại trưởng lão Thạch Kiên đứng giữa trung tâm, giọng trầm vang vọng:

“Các ngươi từ nay đã là đệ tử nội môn.

Nội môn khác biệt ngoại môn.

Mỗi người sẽ có sư phụ chỉ dẫn, có động phủ riêng để tu luyện, cũng có linh thạch hằng tháng.

Nhưng đồng thời, quy củ nghiêm khắc gấp mười lần.

Kẻ nào phạm giới, nhẹ thì phạt linh thạch, nặng thì phế tu vi, đuổi khỏi tông môn!”

Lời dứt, từng tiếng hít khí vang lên.

Ai nấy đều cảm nhận được sức nặng trong giọng nói của đại trưởng lão.

---Phân công sư phụĐệ tử nội môn được chia làm ba nhóm.Trần Dật, Hứa Thanh, Lưu Kỳ và một số thiên tài nổi bật được phân vào môn hạ Tuyết Linh trưởng lão – chuyên tu kiếm pháp và thân pháp.Trần Vũ và Diệp Vân Hi được thu nhận bởi Hắc Diễm trưởng lão, người tinh thông công pháp phòng ngự và pháp thuật lôi hỏa.Các nữ tử thiên tư xuất chúng, như Tô Linh Nhi, đều được các nữ trưởng lão hoặc chưởng tọa thu nhận, bởi nữ trưởng lão vốn chú trọng chọn nữ đệ tử để truyền thừa tâm pháp.

Tô Linh Nhi may mắn được Thanh Hư Chân Nhân chính tay chỉ điểm, vì tâm tính nàng phù hợp với đạo tâm tĩnh lặng.Khi đến lượt Lạc Thần, ánh mắt mọi người đều dõi theo.

Nhiều tiếng xì xào lại nổi lên:“Không biết hắn sẽ bị đưa đi đâu.”

“Với tu vi miễn cưỡng, e là không ai muốn nhận.”

Thạch Kiên khẽ liếc nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát rồi nói:

“Lạc Thần, ngươi tạm thời không thu sư phụ.

Ta sẽ sắp xếp cho ngươi động phủ riêng.

Khi nào có trưởng lão thích hợp, sẽ giao lại cho ngươi.”

Quảng trường thoáng xôn xao.

Không ít kẻ cười nhạo, cho rằng hắn bị bỏ rơi.

Nhưng chỉ có Đan Vân Tử ở xa xa, khóe môi nhếch lên:

“Tiểu tử này, e rằng chẳng ai có thể quản nổi.”

---Động phủ mớiBuổi chiều, từng đệ tử được dẫn tới động phủ của mình.Động phủ nội môn xây dựng trên vách núi, có trận pháp bảo hộ, linh khí dày gấp mấy lần so với ngoại môn.

Mỗi người đều được phát một túi linh thạch nhỏ, cùng lệnh bài thân phận.Lạc Thần được phân cho một động phủ nằm khá xa trung tâm.

Cửa động hướng ra thác nước, sương mù lượn lờ, thanh tĩnh khác thường.Bước vào trong, hắn nhìn thấy một thạch thất rộng rãi, có bồ đoàn tu luyện, có lò luyện đan nhỏ, và cả một tường thạch khắc đầy trận văn đơn giản.Hắn ngồi xuống, ánh mắt lướt qua ngọc giản “Cơ Sở Trận Pháp Sơ Giải” trong tay, khóe môi khẽ cong:

“Không ngờ nơi này lại có sẵn trận văn.

Xem ra…

ông trời cũng giúp ta một tay.”

---Gặp gỡ bằng hữuTối hôm đó, Trần Vũ, Diệp Vân Hi và Tô Linh Nhi cùng đến động phủ của hắn.Trần Vũ bật cười:

“Lạc huynh, ta còn tưởng ngươi sẽ bị đưa đi tận nơi nào hẻo lánh.

Không ngờ động phủ của ngươi lại tĩnh lặng thế này, thật ra cũng không tệ.”

Vân Hi khẽ chau mày:

“Nhưng vì sao không cho ngươi nhập môn hạ trưởng lão?

Đây chẳng phải là bị bỏ rơi sao?”

Lạc Thần chỉ lắc đầu, thản nhiên:

“Không sao.

Ta tu luyện một mình cũng được.”

Tô Linh Nhi mím môi, nhìn hắn chăm chú, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Nàng nhớ lại cảnh hắn trong trận tâm pháp thẩm định, giả vờ bị thương, mà càng chắc chắn hắn đang giấu đi điều gì đó.

---Lặng lẽ tu luyệnKhi đêm buông xuống, ánh trăng đổ lên thác nước trắng xóa trước cửa động phủ, tiếng nước như tiếng đàn ngân dài.Lạc Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Khí tức trong cơ thể vận chuyển, chậm rãi hòa cùng thiên địa.

Vầng sáng mờ mờ phủ lên người hắn, tựa như ẩn chứa nhịp điệu của vũ trụ.Chính là Vĩnh Hằng Đạo Kinh – bí pháp độc giả biết, nhưng hắn vẫn vô thức coi đó là căn cơ vốn có.Trong bóng đêm, thiếu niên mười hai tuổi ấy lặng lẽ, giống như ngọn lửa nhỏ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thiêu đốt cả bầu trời Thanh Vân.
 
Back
Top Bottom