Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 210: Chương 210



Có điều email của cô vẫn chưa xem xong, còn đẩy đẩy anh quở trách: “Vậy anh đi qua một bên đợi em một chút, anh như thế này em không thể nào làm việc được.”

Diệp Thù Yến muốn ngồi ở bên cạnh cô: “Anh đến giúp em.”

“Không cần.”

Đường Noãn rất kiên định vấn đề này: “Vốn là muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng, giờ để anh làm thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Diệp Thù Yến bật cười: “Những cái này không khó, em chỉ là không thành thạo mà thôi, nếu đã thành thạo rồi thì rất nhanh là làm xong.”

Đường Noãn nói: “Vì vậy đây là quá trình luyện thành thạo của em.”

Cô dứt khoát đứng dậy, đẩy Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh: “Đợi em nửa tiếng thôi, ngoan.”

Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha nhìn vợ chưa cưới vất vả làm việc không có thời gian để ý anh, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh nghĩ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động của Đường Noãn lên mở vòng bạn bè, quả nhiên nhìn thấy mấy ngày nay Văn Tinh Xuyên không phải là chia sẻ về canh xương thì là chia sẻ về hoa cỏ, hơn nữa hầu hết các bức ảnh đều rất tâm cơ để lộ ra một chút hình bóng của người phụ nữ.

Diệp Thù Yến biết rằng đó là Đường Nguyệt, vết thương của Văn Tinh Xuyên đã sớm được xuất viện rồi, hiện tại anh ấy đang dưỡng thương ở nhà, Đường Nguyệt thường xuyên đến thăm anh ấy...

Chặn vòng bạn bè của sếp, anh ấy lại thong dong chẳng kiêng nể gì.

Còn sếp của anh ấy ngay cả thời gian dịu dàng với vợ chưa cưới của mình cũng không có, Diệp Thù Yến nheo mắt lại, đứng dậy gọi điện thoại. Khi trợ lý Văn nhận được cuộc gọi thì anh ấy đang phô diễn khả năng hôn của mình với Đường Nguyệt, khi nhìn thấy cuộc gọi của sếp thì vô cùng không muốn trả lời, nhưng Đường Nguyệt đã đẩy anh ấy ra rồi nhân cơ hội trốn thoát. Trợ lý Văn tràn đầy oán hận nhấc điện thoại, nghe được sếp của anh ấy hỏi thăm thân thiết: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

Anh ấy không nghĩ tới nhà tư bản vô lương tâm lại quan tâm đến mình, cảnh giác nói: “Bị thương nặng kéo dài cả trăm ngày, bác sĩ nói vì tránh để lại di chứng, kiến nghị tôi nghỉ ngơi thật tốt.”

Diệp Thù Yến thở dài: “Vậy thì đáng tiếc.”

Trợ lý Văn nói: “Tiếc gì?”

Diệp Thù Yến nói: “Không kịp tới đám cưới của tôi rồi, vậy thì tôi phải bắt đầu tìm cho Đường Nguyệt một người bạn nam đồng hành mới.”

Trợ lý Văn: ! ! !”Bạn nam đồng hành gì?”

Diệp Thù Yến nói: “Cậu biết đấy, tôi đã cầu hôn rồi, sắp tới phải chuẩn bị hôn lễ.”

Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi lắng nghe, thầm nghĩ, khoe khoang cái gì chứ? Tôi cũng sắp rồi. Lại nghe thấy Diệp Thù Yến tiếp tục nói: “Đến lúc đó sẽ sắp xếp một buổi để người trong gia đình kết đôi khiêu vũ. Nếu cậu vẫn cần phải hồi phục sức khỏe, vậy thì phải tìm một bạn nam đồng hành khác cho Đường Nguyệt.”

Trợ lý Văn: …Diệp Thù Yến lại nói: “Thật ra, tôi có xu hướng thích tổ chức hôn lễ muộn hơn vài tháng để khi thời tiết ấm hơn một chút. Thứ nhất, có nhiều thời gian chuẩn bị. Thứ hai, khi thời tiết ấm áp hơn thì việc tổ chức hôn lễ sẽ tốt hơn. Chỉ là rằng có quá nhiều việc, bên kia lại nhìn chằm chằm, một mình tôi bận đến mờ mắt, chỉ đành phải hoàn thành xong sớm hơn để tránh đêm dài lắm mộng.”

Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi nói: “Hôn lễ là chuyện lớn cả đời, không nên vội vàng, nếu có gì cần giúp đỡ thì Diệp tổng cứ phân phó cho tôi là được.”

Diệp Thù Yến lo lắng nói: “Thương thế của cậu...”

Trợ lý Văn cắn răng cười nói: “Chỉ là gãy xương mà thôi, đầu cũng không bị thương.”

Diệp Thù Yến vui vẻ yên tâm nói: “Vậy thì vất vả cho cậu rồi.”

“Không vất vả.”

Nhà tư bản độc ác xấu xa, chúng ta cứ chờ xem. Trong mấy ngày tiếp theo, Đường Noãn phát hiện công việc ít hơn rất nhiều, không nhịn được nghi ngờ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những tài liệu kia đâu?”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 211: Chương 211



Diệp Thù Yến vùi đầu vào cổ cô: “Vậy trước mắt bây giờ anh muốn sạc pin đầy đủ.”

Khi anh nói câu đó, môi áp lên da cô, cảm giác ngứa ran tê dại đột nhiên tan ra, tay anh bắt đầu không có quy tắc, Đường Noãn đương nhiên biết anh có ý gì.

Lại nói, ngoại trừ ngày đó mới khai trai ra thì anh không có tiết chế gì hết, mấy ngày gần đây bận rộn, anh cũng rất đau lòng cô, cũng không có làm gì quá phận.

Lúc này Đường Noãn thực sự có chút áy náy nên càng im lặng ngầm chiều theo yêu cầu của anh, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh.

Diệp Thù Yến nhanh chóng bắt lấy môi cô, bàn tay thành thục luồn vào trong quần áo của cô, còn được đằng chân lấn đằng đầu nói: “Có thể thay ga trải giường không?”

Đường Noãn giơ chân đá anh, cười mắng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tuy nhiên, khi Diệp Thù Yến muốn thì đều có thể đạt được mục tiêu của mình, dù ga trải giường không thay đổi, nhưng địa điểm thay đổi.

Khi Đường Noãn bị đè lên chiếc ghế sofa bọc da màu nâu sẫm của rạp chiếu phim gia đình, không còn chỗ nào để bấu víu, chỉ có thể túm lấy người đàn ông đang ăn h.i.ế.p mình, trong đầu cô thoáng qua một tia hối hận, dẫu gì ga trải giường cũng tốt hơn cái này một chút …

May mắn là Diệp Thù Yến vẫn nhớ hậu quả của lần mất kiểm soát đó, không dám làm Đường Noãn khóc thảm, khi cô lại lần nữa hét lên không muốn thì anh ôm cô đến phòng khách …

Sau đó, Đường Noãn dựa vào bồn tắm giống như một chiếc thuyền lắc lư, nhìn xung quanh chỗ nào cũng có vũng nước, không nhịn được hung hăng cắn vành tai người đàn ông trên bả vai mình, sau đó đổi lấy một trận va chạm kịch liệt. Cuối cùng, lúc Đường Noãn chỉ còn hơi tàn được Diệp Thù Yến ôm trở về phòng ngủ, cô nhìn anh chằm chằm lên án. Trước đó, cô luôn cho rằng Diệp Thù Yến là người nghiêm chỉnh đàng hoàng, không ngờ vậy mà lại...

Diệp Thù Yến đắp chăn cho cô và mình, khẽ cười nói: “Thế nào?”

Đồ muộn tao.

**闷骚: từ dùng để diễn tả một người nhìn bên ngoài thì lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại rất nhiệt tình, tình cảm.

Diệp Thù Yến mãn ý ôm cô vào lòng, cười nói: “Thật ra anh không sao cả, chỉ là kiến thức trong bộ phim ngắn nhiều như vậy, anh luôn muốn em trải nghiệm hết.”

Thấy Đường Noãn trừng mắt nhìn mình, anh hôn lên môi cô một cái, nhìn cô cười nói: “Anh đã nói sẽ cho em điều tốt nhất mà.”

Đường Noãn: …

Cô tát nhẹ vào mặt anh một cái, cứu với, cái tên vô lại này từ đâu chui ra vậy? Đường Noãn không đi được, bởi vì ngày hôm sau đột nhiên đổ một trận tuyết lớn. Buổi sáng trên đường cao tốc xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, vé xe lửa hôm nay cũng không mua được, cuối cùng vì an toàn, Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa quyết định không đi nữa, ở lại Yên Thành đón năm mới.

Đám người Đường Bôn rất vui vẻ, dù sao thì bọn họ trưởng thành và học tập ở đây từ nhỏ, đối với quê nhà cũng không thân thuộc lắm, từ trước đến nay cũng đều sinh sống ở Yên Thành, sở dĩ lần này muốn trở về là bởi vì bọn họ nhận lại Đường Noãn, muốn đưa cô về thờ cúng tổ tiên. Đường Kim Hâm nói: “Không về cũng không sao, chúng ta ở nhà thông báo với tổ tiên một tiếng là được.”

Đường Noãn cười, qua loa lấy lệ như vậy sao?

Sau đó, phản ứng tiếp theo là, nếu nói như vậy, không phải ngày hôm qua cô đã thiệt thòi lớn hay sao? Diệp Thù Yến đưa cô về thì lại rất vui mừng, lúc này anh cúi đầu giở cái giọng điệu ủy khuất thì thầm vào tai cô: “Sao có thể gọi là thiệt thòi chứ? Không phải là chúng ta vẫn không thể cùng nhau đón năm mới hay sao?”

Trong lòng Đường Noãn thầm nói có quỷ mới tin anh, có bản lĩnh thì thu cái biểu tình sướng rơn đó của anh lại đi.

Diệp Thù Yến cười càng rạng rỡ hơn.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 212: Chương 212



Bởi vì không về quê nên phải tranh thủ thời gian mua sắm đồ Tết cho gia đình, Diệp Thù Yến còn cùng Đường Kim Hâm và Đường Phi đi tới siêu thị mua hết đồ Tết rồi mới trở về. Ngày hôm sau là đêm giao thừa, sáng sớm Đường Noãn đang ngủ say, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Kim Hoa bên ngoài, mở mắt ra nhìn về phía tủ đứng đối diện mới phát hiện mình đang ở bên Tứ hợp viện.

Lật người trong chăn, mấy ngày nay đều thức dậy trong vòng tay ấm áp của Diệp Thù Yến, lúc này tự dưng cô có chút không quen.

Có điều cô còn chưa kịp sầu não thì lại nghe thấy Thẩm Kim Hoa ở bên ngoài hét lớn: “Các con. Đến giờ dậy rồi. Hôm nay là giao thừa, có rất nhiều việc phải làm.”

“Mặc quần áo dày vào, đêm qua tuyết lại rơi.”

Hơn nữa còn cố ý dặn dò Đường Noãn: “Noãn Noãn, mặc quần áo rộng rãi tí, buổi sáng còn phải làm việc.”

Đường Noãn nhịn không được muốn cười, nghe Thẩm Kim Hoa lớn giọng ồn ào khiến cô nhớ tới chuyện cười buổi sáng, gọi điện thoại toàn là la hét, đứng ở trong sân chỉ đạo mọi người xếp hàng, cũng khá là thú vị.

Đường Noãn đứng dậy mở tủ quần áo bên cạnh, một hai tháng gần đây cô thỉnh thoảng cũng sẽ về ở nên có mua thêm kha khá quần áo.

Chọn một bộ đồ thể thao mặc vào, vén rèm cửa sổ, xuyên qua cửa sổ được chạm khắc có thể nhìn thấy bên ngoài phủ lớp màu bạc, trên bầu trời rải rác vài bông tuyết, phong cảnh rất đẹp.

Đường Bôn ở bên ngoài đã kích động kêu lên, Thẩm Kim Hoa la cậu ấy: “Thằng nhóc kia, mặc quần áo vào cho mẹ. Bị cảm thì đừng có mà khóc.”

Lòng Đường Noãn nghĩ, quả thực Đường Bôn rất thích khóc. Cô mặc một chiếc áo phao ngắn thoải mái đi ra ngoài, Đường Phi và Đường Nguyệt cũng lần lượt từ trong phòng đi ra. Đường Phi vẫn còn đang ngáp. Đường Kim Hâm vác một cái chổi và một cái xẻng từ nhà kho đi ra: “Đến đây, đến đây, đầu tiên là quét tuyết, quét tuyết xong thì dán câu đối.”

Thực ra nhà họ Đường có người giúp việc, là một đôi vợ chồng trung niên, người nam thì trông coi sân, người nữ thì giúp các công việc trong nhà, nhưng có đôi khi người trong nhà họ Đường sẽ tự mình làm. Ví dụ như hôm nay quét dọn là một phong tục vào đêm giao thừa, tất cả mọi người trong gia đình đều phải tham gia. Đường Kim Hâm đưa cho Đường Phi, Đường Bôn và Đường Noãn mỗi người một đôi găng tay và một chiếc bịt tai, sau đó bảo bọn họ đi quét tuyết, mỗi người đánh dấu một khu vực. Đường Nguyệt vì bị gãy xương vẫn còn đang dán thạch cao nên lần này chỉ phụ trách giám sát.

Đường Noãn cảm thấy rất mới mẻ, mỗi khi đón năm mới, với những lễ nghi căn bản thì nhà họ Đường kia đều có hết, nhưng đều do người giúp việc làm, thường thì Đường Noãn tỉnh dậy, ngoại trừ việc trang trí trong nhà ra thì đồ ăn đã được dọn lên rất phong phú, toàn bộ không có cảm nhận được chút gì gọi là không khí của năm mới. Sự khác biệt duy nhất là bọn họ có cơ hội lấy danh nghĩa chúc Tết mà đi lấy lòng người khác. Nhưng ở đây, bắt đầu từ ngày hôm qua đã cảm thấy không giống rồi, bây giờ càng vậy, mỗi người rất rất vui vẻ. Có điều việc quét tuyết này, một khi có nhiều người thì sẽ rất dễ biến chất.

Quả nhiên, sau khi quét được vài cái, Đường Bôn trực tiếp dùng xẻng hất tuyết về phía Đường Phi, Đường Phi đáp lễ lại, lập tức tuyết rơi đầy trời. Đường Noãn giây trước còn đang xem náo nhiệt, giây tiếp theo cũng bị tác động đến, có lẽ là bị bầu không khí ảnh hưởng, cô cũng không chịu thua kém ngồi xổm xuống nặn quả bóng tuyết. Không biết từ lúc nào mà Đường Nguyệt đã lấy ra cái kẹp nặn bóng tuyết, dồn một cục tuyết dày lại vừa kẹp vừa nặn, một quả cầu tuyết rơi ra. Đường Noãn trực tiếp ném là được. Ngược lại Đường Kim Hâm vừa nhìn thấy họ chiến đấu thì rất có kinh nghiệm vác chổi nhanh chóng chạy về phía hiên nhà phía Tây.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 213: Chương 213



Thẩm Kim Hoa vừa bưng thịt đông lạnh từ trong nhà kho ra, vỗ đùi cười nói: “Ha ha ha, nhìn ba các con xem, có giống Trư Bát Giới nóng lòng về Cao Lão Trang không.”

Nghe bà ấy nói xong, mọi người không thể nhịn được bật cười ha hả.

Tuy Đường Kim Hâm cao to cường tráng, nhưng quả thực có chút béo, đặc biệt là cái bụng bia tròn trịa kia, lúc chạy bước nhỏ thì thật sự trông rất giống nhị sư huynh.

Thẩm Kim Hoa cười vỗ vỗ cái bụng bự của ông ấy mấy cái, Đường Kim Hâm cười hì hì, cảm giác càng giống hơn.

Sau khi mọi người cười xong, Đường Nguyệt nói: “Mau lên, quét dọn xong còn phải dán câu đối, gói sủi cảo nữa.”

Bởi vì hôm qua đột nhiên quyết định không về quê, đồ Tết cũng đã sắm sửa xong từ hôm qua rồi nên hôm nay những công việc chuẩn bị cần phải làm rất nhiều.

Đường Nguyệt nói xong, cuối cùng mấy người cũng nghiêm chỉnh quét dọn xong sân mở đường, thậm chí Đường Noãn còn đổ mồ hôi ngay giữa trời mùa đông.

Sau khi quét xong, về lại sảnh chính, Thẩm Kim Hoa đã sắp xếp các câu đối xong, tất cả chúng đều do Đường Phi viết.

Nhắc đến cái này, ngày hôm qua khi Diệp Thù Yến đưa Đường Noãn tới, anh vừa hay thấy anh ấy đang viết câu đối, lúc đó anh rất ngạc nhiên.

Thẩm Kim Hoa cười nói: “Lúc còn nhỏ anh hai của Noãn Noãn rất nghịch ngợm, sau đó nghe nói thư pháp giúp tu thân dưỡng tính nên bọn bác mới cho nó đi học. Mấy cái khác thì nó không giỏi, nhưng lại rất kiên trì với cái này, đến hôm nay viết cũng khá đẹp.”

Đường Kim Hâm nói: “Mỗi năm nó chỉ có ích được mỗi cái này”. Ông ấy nói như vậy nhưng trong mắt tràn đầy tự hào, còn hỏi Diệp Thù Yến có muốn không, lúc ấy Đường Phi đã tự thấy rất ngại rồi, cảm thấy nhất định nhà họ Diệp sẽ không cần, nhưng Diệp Thù Yến vẫn mang một vài bộ về nhà. Đường Noãn chợt nghĩ, Diệp Thù Yến mang về, nhưng không biết anh có biết dán không.

Đường Nguyệt đang nấu tương hồ trên bếp lò rượu bên cạnh, bột mì cộng thêm nước, quấy chung, dần dần hỗn hợp trở nên đặc quánh, cuối cùng thành hỗn hợp sền sệt, Đường Noãn cảm thấy thú vị, chắc hẳn mấy việc này Diệp Thù Yến chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vì vậy cô lập tức móc điện thoại ra call video cho Diệp Thù Yến. Thế là, mới sáng sớm những người giúp việc của nhà họ Diệp thấy đại thiếu gia luôn lạnh lùng của nhà họ không ở trong thư phòng mà tự mình chạy vào bếp nấu đi nấu lại nồi tương hồ, sau đó lại lấy ra vài câu đối cho quản gia dán lên. Bản thân anh cũng tới giúp đỡ, ừm, nói là giúp đỡ còn không bằng nói là quay video, nở một nụ cười hớn hở nói chuyện với người đối diện: “Ừm, hiệu quả không tệ.”

“Ha ha, đúng không, nhà của em cũng dán rồi.”

Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nữ lanh lảnh tràn đầy năng lượng, phảng phất như thêm cho toàn bộ biệt thự tràn ngập yên tĩnh một chút náo nhiệt: “Trước tiên khoan nói đã, em phải đi vào nhà bếp giúp một tay rồi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, ba em và mẹ em đang nướng thịt, Đường Phi và Đường Bôn và em đang gói sủi cảo, em phải đi nhặt lá hẹ đã...”

Lúc định cúp máy, kết quả cô lại cười phá lên: “Đường Phi và Đường Bôn lại đánh nhau rồi, cảm giác hai người họ sắp bị cho một trần.”

Sau đó, mơ hồ nghe thấy một giọng nữ trung niên tràn đầy khí thế: “Đại Phi, Tiểu Bôn, hai đứa các con, nhanh tay lên. Cẩn thận mẹ đánh hai đứa đấy.”

Ngay sau đó là tiếng cười ha hả của cô gái trẻ, chỉ nghe những động tĩnh ấy thôi đã cảm thấy vô cùng náo nhiệt, dường như không cùng một thế giới với bên này.

Có điều đại thiếu gia của bọn họ tựa hồ cảm thấy mình có thể nhích lại gần với bên đó, sau khi cúp điện thoại, một người như anh vốn không bao giờ để ý đến những chuyện này lại chạy vào bếp loanh quanh hỏi bữa tối đêm giao thừa chuẩn bị làm cái gì. Thuận tiện cho thêm thịt lợn và hẹ vào nhân sủi cảo, còn có thịt bò hầm hôm qua mang về.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 214: Chương 214



Thấy món ăn nào mới lạ thì tiền hỏi công thức, dáng vẻ sẵn sàng học hỏi. Tôn Uyên Thu ở ngoài phòng bếp nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám nói gì.

Bà ta ghét nhất là khoảng thời gian qua năm mới, Diệp Thù Yến vừa trở về đây thì bà ta dường như không dám ho he gì, làm cái gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc chưa tới năm mới thì anh chỉ quay về một lúc, tiếp đãi bạn bè và đối tác làm ăn, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gia đình, còn giờ thì trông anh không khác gì chủ nhân của cái nhà này. Nhưng bà ta quên mất rằng Diệp Thù Yến quả thực là chủ nhân của gia đình này.

“Bà nội không thích ăn thịt heo nhồi hẹ.”

Tôn Uyển Thu không nhịn được mở miệng.

Diệp Thù Yến nhẹ nhàng nói: “Tôi thích, Noãn Noãn cũng thích, làm sao?”

Tôn Uyển Thu bị nghẹn họng, Diệp Thù Yến không quan tâm bà ta, sau khi lấy được công thức của hai món ăn mới thì lên lầu gửi cho Đường Noãn.

Sau đó bắt đầu xem nhà ở, nếu bình thường ở tiểu khu Vân Đỉnh thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu kết hôn, vẫn cần phải chuẩn bị một căn biệt thự có sân rộng chút, sau này nếu có con thì có chỗ để cho bọn nhỏ chơi đùa.

Đường Noãn không biết rằng Diệp Thù Yến đã nghĩ tới chuyện con của bọn họ sẽ chơi cái gì, giờ cô vẫn đang đi sau m.ô.n.g của Đường Kim Hâm nhặt lá hẹ, miệng cũng bận rộn không hề được nghỉ.

Đường Kim Hâm đang nấu đồ chiên, mỗi lần chiên món gì đó thì đều nhét vào miệng Đường Noãn một miếng, thịt viên, thịt heo chiên giòn, sườn nướng, còn có chân gà... Tóm lại, những đồ nướng mới ra lò đều rất ngon. Đường Bôn đi vào thấy vậy thì ôm Đường Kim Hâm lớn tiếng nói: “Á, ba, con cũng muốn. Aaaa …”

Đường Kim Hâm cười đút cho cậu ấy một miếng, Đường Bôn lập tức hài lòng, bèn gắp ra một cái bát khác đưa cho Đường Nguyệt và Đường Phi.

Đợi đến trưa cũng chưa nấu xong, bởi vì mỗi người đều ăn đến bụng căng tròn. Thẩm Kim Hoa cười nói: “Vừa vặn, lát nữa gói sủi cảo, buổi tối đón đêm giao thừa là xong rồi.”

Lúc đám người Đường Noãn gói sủi cảo thì nhà họ Diệp cũng trở nên náo nhiệt, vừa ăn xong bữa trưa thì lần lượt có người đến chúc Tết.

Cuối cùng Tôn Uyển Thu cũng cảm thấy có chút nở mày nở mặt. Những người như bọn họ tất nhiên không cần phải làm việc nội trợ hay gì cả, trách nhiệm chủ yếu chính là tiếp đãi khách. Thông thường sau bữa cơm trưa giao thừa, bạn bè có quan hệ tốt sẽ bắt đầu đi thăm hỏi qua lại lẫn nhau.

Những năm trước không có người đến tìm bà ta, con trai bà ta cũng đi ra ngoài chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu*, về cơ bản toàn là người đến tìm Diệp Thù Yến, còn bà ta thì giống như người giúp việc lúc nào cũng phải hầu hạ bọn họ.

*狐朋狗友: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa. Nhưng năm nay thì khác rồi, tuy rằng trong tiệc mừng trước đó bà ta rất mất mặt, nhưng ai bảo con trai bà ta không chịu thua kém, hiện tại bản thân anh ấy có năng lực, cộng thêm sự giúp sức của nhà họ Giang, không ít người đã nhìn ra tiềm năng của anh ấy.

Không, sắp có hai vị phu nhân đến cửa, còn mang theo những đứa con trai trẻ tuổi đầy triển vọng của bọn họ đến chơi với con trai của bà ta. Đợi khi anh em Tạ Phi Minh đến tìm Diệp Thù Yến, Tôn Uyển Thu rất nồng nhiệt mời bọn họ vào phòng giải trí bên kia chơi, nói là người trẻ tuổi ở bên đó sẽ náo nhiệt hơn. Trong lòng bà ta, đây đều là đối tác làm ăn của Diệp thị, bây giờ con trai bà ta đang tranh giành vị trí người thừa kế của Diệp thị, những người này cũng nên tiếp xúc liên hệ với con trai bà ta, không phải sao?

Nhìn thấy Diệp Thù Yến trong phòng làm việc, Tạ Phi Triết không khỏi phàn nàn: “Mẹ kế của cậu bị sao vậy? Lúc trước thì hận không thể để cho người khác không phát hiện ra bà ta, nhưng bây giờ lại đi tìm kiếm cảm giác hiện diện ở khắp mọi nơi, như thể Diệp Thù Thần sẽ trở thành chủ nhân của ngôi nhà này vậy.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 215: Chương 215



Diệp Thù Yến hoàn toàn không quan tâm, anh chưa bao giờ để bà ta vào mắt, trước đây anh không thực sự hiểu ý nghĩa của gia đình, ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp đối với anh mà nói chỉ là nơi nghỉ ngơi hoặc là nơi đánh dấu chủ quyền. Nhưng hiện tại anh nhìn thấy người một nhà Đường Kim Hâm thì đần đần hiểu được ý nghĩa của gia đình, đây không phải là nhà của anh, chỉ đơn giản là một nơi để tuyên thệ chủ quyền, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc thì anh sẽ có tô ấm của riêng mình...

Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi mềm đi.

Sau đó lần lượt lại có thêm mấy người đến, đều là người trẻ tuổi làm việc trong gia tộc, chủ đề nói chuyện cơ bản đều xoay quanh chuyện làm ăn. Bọn họ đều hiểu tính khí của Diệp Thù Yến, mỗi người đều tự do thoải mái giao tiếp với nhau đủ thứ từ trời nam đến biển bắc.

Có điều họ vẫn nhận thấy sự khác biệt ở Diệp Thù Yến, trước đây anh rất lạnh lùng ít nói, nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng đối với những chủ đề thú vị thì anh cũng sẽ chen miệng vào, ấy có khi lại trở thành ý tưởng, gợi ý cho bọn họ, làm bọn họ thu được lợi ích không nhỏ.

Năm nay dường như anh không hứng thú lắm với các hạng mục và những thứ tương tự, thay vào đó, anh hay hỏi về một số phong tục văn hóa dân gian hay những chuyện lặt vặt hàng ngày, còn thường xuyên nhìn vào điện thoại, xem được một lúc thì lại bật cười.

Sự thay đổi không thể nói là không lớn, Tạ Phi Minh vừa định mở miệng thì bị em trai ngăn lại: “Đừng hỏi. Đừng có hỏi cậu ấy.”

Tạ Phi Triết nhìn Diệp Thù Yến, hôm nay anh đây nhất quyết sẽ không để cho cậu khoe khoang đâu, chó Diệp.

Tuy nhiên anh ta không cho hỏi, ngược lại càng khiến cho Tạ Phi Minh tò mò hơn: “Sao vậy? Cậu bị em ấy nắm được điểm yếu gì à?”

Diệp Thù Yến thản nhiên nói, "Không có, chắc là biết tôi đang nói chuyện phiếm với Noãn Noãn, cậu ta là một con ch.ó độc thân, sợ sẽ tức cảnh sinh tình, đau lòng ghen tị mà thôi.”

Tạ Phi Triết: …

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, không nhịn được bật cười, không ngờ Diệp Thù Yến còn biết nói đùa đấy. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là Diệp Thù Yến lại trực tiếp đứng dậy nói: “Đừng chỉ ngồi ở đây, hiếm khi có ngày nghỉ, đi xuống chơi một lúc đi.”

Tạ Phi Triết âm dương quái khí cười lạnh: “Ây da, cỗ máy làm việc lại biết nói những lời vậy ư, thật khiến người khác ngạc nhiên đó nha.”

Diệp Thù Yến lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái: “Ừm, một người không có người yêu như cậu không thể nào hiểu được thú vui của việc nghỉ ngơi đâu.”

Tạ Phi Triết tức đến nghiến răng nghiến lợi, mọi người không nhịn được cười, không ngờ người lạnh nhạt như Diệp Thù Yến lúc nói đến chuyện tình yêu lại trẻ con như vậy. Có điều đối với bọn họ mà nói, sự thay đổi của Diệp Thù Yến nhìn khá thuận mắt, trông anh như này càng giống người hơn rồi. Phòng giải trí nằm ở tầng hầm, được chia thành nhiều khu vực hoạt động, Diệp Thù Thần đang chơi bi-a với một vài người trẻ tuổi, Tạ Phi Triết muốn báo thù nên đã chọn một phòng chơi bài: “Đến chơi mạt chược đi.”

Diệp Thù Yến không biết chơi mạt chược, hôm nay nhất định anh ta phải lừa anh một vố tiền. Mấy người nhìn Diệp Thù Yến, bọn họ đều biết đánh mạt chược, tuy rằng công việc của bọn họ cũng bận rộn nhưng cũng không b**n th** như Diệp Thù Yến, lúc nghỉ ngơi vẫn cùng chơi với các trưởng bối trong nhà.

Nhưng Diệp Thù Yến lại gật đầu nói; “Được.”

Thế là bọn họ vào phòng chơi bài, bốn người chọn một bàn mạt chược, Tạ Phi Triết còn cảnh cáo hai người còn lại chỉ xem chứ không được dạy Diệp Thù Yến.

Trong lòng mọi người ít nhiều đều có hứng thú xem náo nhiệt, dù sao thì dưa của Diệp Thù Yến cũng không thấy được nhiều, cho nên hai người họ đều mỉm cười gật đầu.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 216: Chương 216



Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Diệp Thù Yến sẽ học chơi ngay tại chỗ, kết quả lại thấy anh gọi video. Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ lanh lảnh: “A tô.”

Tiếng có hơi mơ hồ, có vẻ như cô đang ăn cái gì đó.

Trong chốc lát lông mày và ánh mắt của Diệp Thù Yến đồng thời dịu dàng xuống, cười nói: “Anh đang đánh mạt chược, bọn họ muốn lừa anh lấy tiền.”

Vừa nói anh vừa liếc nhìn Tạ Phi Triết ở bên cạnh.

Tạ Phi Triết: …

“Cái gì?”

Đường Noãn vô cùng kinh ngạc: “Anh đánh mạt chược?”

Đường Bôn không biết dáng vẻ Diệp Thù Yến ở trước mặt người ngoài là như thế nào, cậu ấy căm phẫn nói: “Ai mà thiếu đạo đức vậy hả? Anh không biết chơi mạt chược mà còn bắt anh chơi?”

“Anh rể, đừng sợ. Anh để điện thoại đối diện với bàn mạt chược, bọn em dạy anh. Anh trai em và mẹ em đều là cao thủ đó.”

Thâm Kim Hoa cũng cảm thấy thú vị, hưng trí bừng bừng nói với Đường Noãn: “Đưa màn hình điện thoại đây, để bọn mẹ xem giúp cho.”

Đường Phi nảy ra một ý tưởng: “Diệp Thù Yến, cậu tắt tiếng điện thoại đi, muốn đánh ra con gì thì để Noãn Noãn nhắn tin cho cậu.”

Tạ Phi Triết tức giận nói: “Cái này quá vô lại rồi?”

Diệp Thù Yến lạnh nhạt nói: “Các cậu cũng có thể lôi nhà vợ tới đây.”

Mọi người:…

Chưa nói đến việc nhà vợ của họ có rảnh tới mức này không, mà căn bản đến cả bạn gái Tạ Phi Triết còn chả có, thì lấy đâu ra nhà vợ chứ? Quả nhiên Diệp Thù Yến vẫn là Diệp Thù Yến, dù yêu đương nhưng vẫn phải bắt nạt người khác. Sau khi chơi hai vòng, mọi người đều bỏ cuộc, em vợ của Diệp Thù Yến nói không sai, bên kia đều là cao thủ, mà mấy người đó còn ở chung với nhau nữa, Diệp Thù Yến gần như đã nắm chắc phần thắng.

Rất hiếm khi thấy những tinh anh này tụ tập để giải trí cùng nhau, còn la hét sôi nổi, mấy người khác nghe thấy động tĩnh thì tò mò chạy đến, lúc nhìn thấy Diệp Thù Yến vậy mà đang chơi mạt chược thì trong chốc lát kinh ngạc. Có điều do hành vi gian lận của mình, cuối cùng anh đã bị đuổi khỏi bàn mạt chược, Diệp Thù Yến đem số tiền thắng cược được chuyển thẳng cho Đường Noãn. Đường Noãn còn tưởng anh chơi xong rồi nên không nhắn tin nữa, trực tiếp nói: “Sao lại chuyển tiền cho em?”

Diệp Thù Yến cười nhẹ: “Vừa thắng được đó, giao nộp cho em.”

Ngay lập tức có những tiếng la ó từ xung quanh, bọn họ nghĩ rằng anh sẽ nói “Thắng được, đưa cho em tiêu”, kết quả anh lại nói là giao nộp. Tạ Phi Minh cười nói: “Vốn dĩ còn nghĩ lần sau sẽ dắt vợ tôi tới, thấy vậy thì thôi bỏ đi, cậu như vậy tôi sợ cô ấy trở về sẽ ghét bỏ tôi.”

Mọi người đều cười, nhưng cũng hiểu rõ hơn thái độ của Diệp Thù Yến đối với Đường Noãn, thậm chí là nhà họ Đường, lần sau có lẽ có thể mang theo bạn gái hoặc vợ đi cùng. Sau này ngoại giao của các phu nhân có thể sẽ có hữu nghiệm hơn. Sau khi Diệp Thù Yến bên này giải tán, đám người Đường Noãn cũng là gói gần xong sủi cảo, Thẩm Kim Hoa thúc giục họ đi tắm thay quần áo mới, đợi đến tối ăn cơm giao thừa là có thể ra ngoài chơi.

Đường Noãn trang điểm thật đẹp, Diệp Thù Yến nói chín giờ sẽ tới đón cô đi chơi. Sau khi trang điểm xong lại bị Đường Nguyệt gọi lại, cô ấy cũng muốn ra ngoài, chỉ là tay phải đang bó thạch cao không cách nào trang điểm được. Đường Noãn một bên trang điểm cho cô ấy một bên cười nói: “Hai người cũng thật là tàn nhưng không phế*, một người gãy chân, người kia thì bó cánh tay, vậy mà còn kiên cường đi hẹn hò.”

*身残志坚: Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế

Đường Nguyệt cười: “Cũng là một kiểu lãng mạn khác.”

Đường Noãn cười lớn, những người yêu nhau ở bên nhau, nghĩ tới thôi đã thấy là chuyện tốt đẹp rồi.

Chuyên gia trang điểm của Đường Nguyệt hoàn thành xong công việc bán thời gian, lúc đi ngang qua phòng của Đường Phi, liền nhìn thấy anh ta đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, từng sợi từng sợi đang được chải gọn gàng.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 217: Chương 217



Chậc, cái vị này làm sao cũng thấy giống như có chuyện? Đến khi ăn cơm giao thừa, Thẩm Kim Hoa nói: “Đại Phi, con đổ lọ nước hoa lên người à? Sặc c.h.ế.t rồi.”

Đường Bôn gian trá nói: “Mẹ, anh hai của con chắc chắn là đang yêu đương. Con nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại.”

Vừa nói, cậu ấy hắng hắng giọng, bắt chước bộ dáng của Đường Phi, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: “Được, buổi tối anh đi đón em.”

Nói xong, cậu ấy làm bộ mặt nôn ọe: “Nhất định là đi lừa gạt con gái nhà người ta.”

Đường Phi kẹp cổ búng trán cậu ấy: “Một người con trai mà sao lại nhiều chuyện như vậy?”

Đường Bôn gào thét giãy giụa, Đường Kim Hâm lại cười nói: “Thật sự có bạn gái rồi?”

Đường Phi liếc nhìn Đường Noãn, có chút xấu hổ nói: “Dạ, nhưng vẫn còn chưa xác định, đợi đến khi xác định rồi con nói với mọi người.”

Đường Noãn cho rằng Đường Phi nhìn cô là vì cô đã phát hiện ra anh ta có gì đó không ổn trước nên mới nhìn cô, cười cười rồi không nói gì.

Đường Bân tò mò hỏi: “Vậy là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao?”

“Người ta có ghét bỏ anh là kẻ lang thang không nghề nghiệp không? Không được, anh có thể mang ba người chúng ta ra ngoài để tăng thể diện cho bản thân, ít nhất có thể chứng minh gen của nhà chúng ta là gen ưu tú.”

Đường Phi lại tóm cổ cậu ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh của em tốt xấu gì cũng là ông chủ câu lạc bộ thể thao điện tử, không phải là tên lang thang thất nghiệp. Anh đẹp trai thông minh như vậy, gen có chỗ nào không tốt chứ?”

Mọi người cười ồ lên, Đường Kim Hâm vui vẻ nâng ly: “Nào, sang năm Noãn Noãn phải gả đi rồi, nhưng hy vọng Đường Phi sẽ mang đến cho chúng ta một đám cưới khác.

“Ba chúc các con yêu của ba một năm mới hạnh phúc mỹ mãn, sự nghiệp thuận lợi. Còn về Tiểu Bôn, chúc con học tập thuận lợi, lần nào cũng đạt hạng nhất.”

Đường Bôn nói: “Con cũng chúc ba mẹ luôn tình cảm bền lâu, thân thể luôn mạnh khỏe.”

Cả gia đình mỉm cười cụng ly.

Ăn xong Đường Phi lấy chìa khóa xe chạy đi, điện thoại di động của Đường Noãn và Đường Nguyệt cũng lần lượt vang lên. Đường Noãn kinh ngạc nhìn Đường Duyệt: “Trợ lý Văn tới đón chị à?”

Chân trái anh ấy không phải bị gãy sao? Đường Noãn còn tưởng rằng Đường Nguyệt đi đón anh ấy đó. Đường Nguyệt khịt mũi: “Đó cũng là một con người bướng bỉnh, chị có thể làm gì chứ?”

Tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt của cô ấy rõ ràng rất vui vẻ.

Đường Noãn đã giơ ngón tay cái lên với Đường Nguyệt. Trợ lý Văn thực sự là một người tàn nhẫn, khó trách anh ấy có thể hạ gục được chị cả của cô. Hai chị em đi ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy ở đầu ngõ có hai người, Diệp Thù Yến dáng người cao thẳng và trợ lý Văn ngồi thẳng lưng trên xe lăn đang đối mắt nhìn nhau, luôn có cảm giác giữa hai người họ có một dòng điện ngầm đang dâng trào. Đường Noãn và Đường Nguyệt liếc nhìn nhau, cũng tăng tốc độ bước chân.

“Anh Thù Yến.”

Đường Noãn gọi một tiếng. Diệp Thù Yến quay đầu lại, nhìn cô cười. Ngược lại, khi trợ lý Văn nhìn thấy Đường Nguyệt có cảm giác miễn cưỡng gượng cười.

Diệp Thù Yến nắm lấy tay Đường Noãn, không khỏi nhướng mày nhìn Văn Tinh Xuyên. [Hừ, để Nguyệt Nguyệt của tôi thay tôi làm chủ, ông chủ thì sao chứ? Cũng phải sợ Nguyệt Nguyệt của tôi thôi.]

Quả nhiên, Đường Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ bị bắt nạt của Văn Tinh Xuyên liền liếc nhìn Diệp Thù Yến, sau đó đặt tay lên vai Văn Tinh Xuyên cười nói: “Em rể, chính thức giới thiệu một chút, đây là bạn trai của chị.”

Hai từ “em rể” có chút nặng, trong đáy mắt Văn Tinh Xuyên lộ ra một tia đắc ý. Diệp Thù Yến: …Hiếm khi thấy Diệp Thù Yến bị bắt choẹt, Tang Nuan không nhịn được cảm thấy buồn cười, có điều bản thân cô cười thì được chứ người khác tuyệt đối không được, cho dù đối phương là chị cả của cô cũng không được.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 218: Chương 218



Đường Noãn giữ lấy cánh tay của Diệp Thù Yến, cười nói: “Vậy thì chào chị cả và bạn trai của chị cả, em và chồng chưa cưới của em đi chơi đây.”

“Bạn trai“ và “chồng chưa cưới” cũng được nhấn mạnh trong giọng điệu, bạn trai vẫn còn cách anh rể một khoảng cách nữa cơ, đắc ý quá sớm rồi.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Đường Noãn liếc nhìn cái chân trái bó bột của trợ lý Văn, lại nhìn cánh tay đang treo của Đường Nguyệt, đột nhiên nhảy một phát lên lưng Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến theo phản xạ đỡ lấy cô, sau đó nghe thấy cô cười nói: “Anh Thù Yến, đi thôi.”

Diệp Thù Yến hiểu ý của cô, cõng cô đi.

Đường Nguyệt bị hai người họ chọc tức, cười: “Xe vẫn ở đây, đi cái gì mà đi?”

“Khoe khoang sự linh hoạt của bọn họ chứ, ấu trĩ.”

Trợ lý Văn không khỏi cà khịa, anh ấy vỗ vỗ cái chân bị gãy của mình: “Đây là minh chứng cho tình yêu của chúng ta, hơn nữa, nếu thực sự muốn chạy, xe lăn của anh cũng chạy không chậm như bọn họ.”

Đường Nguyệt phì cười, chỉ vào trán anh ấy: “Anh cũng chả trưởng thành lắm.”

Không đến một lúc sau, Diệp Thù Yến cõng Đường Noãn chạy về, hai người họ thực sự phải lái xe.

Khi hai bên gặp lại nhau, không tránh khỏi bị bộ đôi tàn tật chế giễu, bọn họ lại chế giễu ngược lại, cuối cùng Diệp Thù Yến lái xe chở một đôi Đường Nguyệt và trợ lý Văn cùng đến Công viên Triều Hải.

Vào lúc 12 giờ ở Công viên Triều Hải sẽ có buổi trình diễn pháo hoa quy mô lớn, sau khi tham quan hội chợ chùa ở đó xong thì vừa lúc có thể đến xem màn trình diễn pháo hoa quy mô lớn luôn. Khi đến Công viên Triều Hải, mỗi cặp đều tự đi chơi riêng. Hội chợ chùa ở Công viên Triều Hải rất lớn, cũng bởi vì sức hấp dẫn của màn trình diễn pháo hoa, có rất nhiều người đến hội chợ chùa nhiều đến nỗi phải chen chúc nhau, Đường Noãn và Diệp Thù Yến tay trong tay đi dạo, bước đi rất chậm.

Có điều chỉ cần hai người ở bên nhau, cho dù có bị người khác chen lấn hay va phải người khác cũng đều cảm thấy đây là một việc vui vẻ ngọt ngào. Sau khi đi dạo khoảng hai tiếng, bọn họ dự định đến địa điểm xem b.ắ.n pháo hoa. Có ba điểm xem b.ắ.n pháo hoa đẹp nhất ở Công viên Triều Hải, một là bãi biển đối diện với bãi sông, khoảng cách gần nhất, rất thuận tiện để xem, nhưng lại gần mặt nước; hai là hành lang trên sườn núi, còn có một điểm trên đỉnh núi, hai chỗ này đều có chút xa, đặc biệt là trên đỉnh núi.

Địa điểm đầu tiên mà bọn họ loại trừ tất nhiên là bãi sông, cuối cùng quyết định đi l*n đ*nh núi, nơi có ít người nhất. Đi được nửa đường, bọn họ bắt gặp một gian hàng bán kẹp tóc, Diệp Thù Yến kéo Đường Noãn dừng lại. Đường Noãn coi như là phát hiện ra rồi, Diệp Thù Yến rất là thích mái tóc của cô, bình thường thích nghịch nó cũng không sao, hầu hết đồ trang sức anh mua cho cô đều là các đồ phụ kiện tóc.

Gian hàng hơi dài, Diệp Thù Yến ở đầu kia nhìn thấy mấy cái kiểu dáng hình quạt liền đi tới chọn. Đường Noãn có chút khát nước, nói với anh một tiếng rồi đi tới quầy hàng phía trước mua nước, vừa lấy nước xong khóe mắt chợt nhìn thấy một người, không nhịn được sững người, Đường Tinh? Cô vô thức nhón chân nhìn lại, không thấy Đường Tinh đâu nhưng lại nhìn thấy một người khác, là người nghe nói là đi hẹn hò – Đường Phi.

Đường Phi nhìn thấy cô rồi, nhưng anh ta đã lẩn trốn vào đám đông, rõ ràng là sợ cô nhìn thấy anh ta đi cùng với ai. Một khả năng lóe lên trong đầu Đường Noãn, cô đột nhiên cảm thấy hơi ngớ ngẩn, Đường Phi và Đường Tinh? Đây có phải là có chút điên rồ không?

Đang sững người thì chợt nghe thấy có người hét lên: “Mau lên, màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu rồi. Không còn chỗ giờ.”

Trong đám người có mấy chàng trai trẻ tuổi đột nhiên bắt đầu xông lên, Đường Noãn trong tiềm thức muốn đi tìm Đường Phi liền tiến lên hai bước.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 219: Chương 219



Vừa lúc ở ngay ven đường, không hiểu sao bị mắc kẹt trong đám đông rồi bị cuốn đi về phía trước, cô lập tức quay đầu gọi Diệp Thù Yến một tiếng mới phát hiện làm uổng phí, xung quanh là những tiếng hú phấn khích của những người trẻ tuổi, giọng nói của cô hoàn toàn không thể truyền ra ngoài. Trước đây có Diệp Thù Yến bảo vệ, cô chưa bao giờ cảm thấy đám đông lại chen lấn nhau như vậy, lúc này phía trước phía sau bên trái bên phải đều bị kẹp chặt, ngoại trừ việc tiến lên thì hoàn toàn không động đậy được.

Phía sau cũng có người la hét, bị tách rời ra không phải chỉ có một hai người, còn có người hô to: “Đừng chen lấn, sắp ngã rồi đây này.”

Đường Noãn càng không dám quay đầu lại nữa. Trong một dòng người như vậy, nếu như đi ngược chiều có thể xảy ra vụ giẫm đạp có thể gây c.h.ế.t người đó.

Cô cúi đầu muốn lấy điện thoại di động, lại phát hiện trong tay chỉ có nước, không biết từ lúc nào mà điện thoại bị chen rớt rồi, khoảnh khắc này cô mới thực sự hoảng hốt.

Nếu Diệp Thù Yến không thể tìm thấy cô thì sao?

Đường Noãn bình tĩnh lại, nghĩ tới việc bọn họ đã hẹn nhau l*n đ*nh núi rồi vậy thì l*n đ*nh núi đợi anh, nhưng lúc đi đến ngã ba đường, cô lại cố hết sức đi tiếp con đường dẫn l*n đ*nh núi, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể chen qua được.

Cặp đôi vợ chồng trung niên bên cạnh thấy cô sắp bị chen đến điên rồi, vội vàng hét lớn: “Cô gái nhỏ, đừng chen nữa, như vậy rất nguy hiểm đó, ngã xuống sẽ phiền phức, đi đến bãi sông bên kia rộng rãi hơn là tốt rồi. Cô xem như đang giờ cao điểm của tàu điện ngầm đi.”

Nhưng mà trước giờ cô không chen lấn ở tàu điện ngầm. Đường Noãn đột nhiên có chút muốn khóc, cô chưa bao giờ nghĩ dòng người lại đáng sợ như vậy.

Giống như trở lại cái năm tám tuổi bị rơi xuống nước, cũng là bị kẹt trong biển không cách nào lên xuống được như vậy, Đường Noãn cảm thấy có chút hụt hơi: "Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến …"

Mắt cô không tự chủ được bắt đầu mơ hồ đi, cô vội vàng nhấc tay lên miễn cưỡng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, không được, cô phải giữ vững bước chân, đừng sợ, đợi một lát nữa dừng lại, tìm một người mượn điện thoại di động gọi cho Diệp Thù Yến cũng được.

Không được sợ … nhưng thực sự rất đáng sợ... Cái cảm giác đó gọi là sự tuyệt vọng mà gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe vậy …Diệp Thù Yến, anh đang ở đâu …Đột nhiên cánh tay của cô bị một bàn tay to khỏe mạnh giữ lấy, Đường Noãn giật mình, ngay sau đó một lồng n.g.ự.c rộng lớn như lửa áp vào lưng cô vững vàng bảo vệ cô, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, còn mang theo chút lo lắng: “Noãn Noãn, anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.”

Áp lực xung quanh cô đột nhiên giảm bớt, những giọt nước mắt Đường Noãn kiềm nén đột nhiên luôn ra, quay đầu lại nhìn anh: “Diệp Thù Yến...”

Diệp Thù Yến dang hai tay ra bảo vệ cô rồi tiến về phía trước theo dòng người, giọng nói còn có chút hổn hển: “Ừm , anh ở đây, đừng khóc.”

“Ngoan, nhìn về phía trước, đừng để bị ngã.”

Đường Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, sợ lại phải tách ra khỏi anh, mãi cho đến khi đi qua ngã ba kia, đi đến bãi sông thoáng đãng, dòng người tản đi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Diệp Thù Yến mới dám phân tâm nhìn Đường Noãn, nhìn thấy cô khóc đến nỗi đôi mắt đỏ hoe thì đau lòng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao nữa, em đừng sợ.”

Đường Noãn không kiểm soát được mím môi, vùi đầu vào trong lòng anh bắt đầu khóc.

Diệp Thù Yến ôm lấy cô một lát rồi lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi, anh ở đây mà …”Qua một lúc sau, Đường Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Diệp Thù Yến đưa tay lên lau nước mắt cho cô, hôn lên trán cô.
 
Back
Top Bottom