Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 200: Chương 200



Đường Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới phát hiện vừa rồi bản thân còn không dám thở mạnh. Nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của Diệp Thù Yến, Đường Noãn không khỏi xấu hổ che mặt: A a a, d*m đ*ng quá đi!

Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng dừng lại, lặng lẽ ngó đầu ra ngoài, phát hiện Diệp Thù Yến không có ở bên ngoài, ít nhất cũng không phải trong vòng 3 mét, lúc này cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Aiya, thuật đọc tâm của anh thật sự phiền phức quá đi thôi, hại cô mỗi khi ở gần anh, một chút suy nghĩ quá phận cũng không dám nghĩ.

Hiện tại chắc chắn Diệp Thù Yến không có ở đây, cô trở nên bạo gan hơn, cởi váy ra, thưởng thức làn da và vóc dáng của mình, hôm nay cô vừa mới đi spa xong, da vẫn còn rất đẹp…

Nghĩ đến cái gì, không khỏi che mặt, nội tâm gào thét.

Mà Diệp Thù Yến - người đang tắm trong phòng ngủ thứ hai chợt khựng lại một chút, dường như cô vẫn nghĩ rằng phạm vi đọc tâm của anh với cô là 3 mét nhỉ?

[A a a, vậy là hôm nay sẽ phải lái xe sao?]

Diệp Thù Yến đối diện trước gương, không nhịn được cười.

[Nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, đau lắm, tự dưng có hơi sợ…]

[Nghe nói nếu đàn ông cũng là lần đầu, cả hai đều là tay mơ, rất có thể sẽ dẫn đến thảm kịch…] Diệp Thù Yến dở khóc dở cười.

[Lại nói, có lẽ Diệp Thù Yến cũng là lần đầu tiên, anh ấy có biết không nhỉ?]

[Không đâu, chắc là không đâu, không phải trước đây anh ấy nói không với yêu đương sao, anh ấy đã thề sẽ là một cỗ máy làm việc mà, cho nên chắc hẳn cũng chưa từng xem qua phim điện ảnh nhỉ? Chẳng lẽ muốn mình chủ động? Mình, mình cũng không ổn nha, toang thật rồi…]

Diệp Thù Yến bị tức cười.

[Hoặc còn có một khả năng khác, là anh ấy hoàn toàn không biết gì? Chẳng phải lúc trước có tin tức đó sao? Một cặp vợ chồng tiến sĩ kết hôn đã bảy năm, họ luôn cho rằng nắm tay hôn môi sẽ có thai, cũng không có bất kỳ trao đổi thân thể nào…]

[Cho nên dù chỉ số thông minh có cao đi nữa, ở phương diện này cũng không nhất định đều hiểu hết… Diệp Thù Yến, cũng có khả năng Diệp Thù Yến rơi vào trường hợp này, dù sao anh ấy cũng lạnh lùng như vậy, sẽ không có ai mời anh ấy đi xem phim đâu nhỉ…]…

Sau khi tắm xong, Diệp Thù Yến mặt không hiểu cảm thay đồ ngủ trở về phòng ngủ chính. Đường Noãn nghe thấy tiếng máy sấy tóc bên ngoài bèn kiềm chế lại suy nghĩ của mình, nhanh chóng tắm rửa rồi dưỡng da, sau khi ra ngoài, thấy Diệp Thù Yến đã đắp chăn ngồi dựa vào đầu giường, đang xem thứ gì đó bằng máy tính bảng. Thấy cô đi ra, anh nhường chỗ, cầm máy sấy tóc lên nói: "Sấy khô tóc trước đã.”

Đường Noãn mím môi, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, Diệp Thù Yến kiên nhẫn giúp cô sấy khô tóc, sấy khô được một nửa, anh trực tiếp để cô nằm lên đùi mình. Đường Noãn đối mặt với anh, ban đầu còn nhìn thẳng vào mắt anh, gió thổi từ máy sấy tóc rất êm, ngón tay anh nhẹ nhàng v**t v* da dầu cô thực thoải mái, Đường Noãn cứ nghĩ sẽ thuận lý thành chương mà tiếp tục, kết quả Diệp Thù Yến lại không có thêm động tác dư thừa nào nữa. Sau đó, Đường Noãn dường như có chút buồn ngủ, mãi đến khi máy sấy ngừng hẳn, Đường Noãn lập tức mở mắt ra.

Diệp Thù Yến đặt máy sấy về chỗ cũ, nằm xuống cùng cô, tay anh ngập ngừng luồn vào áo ngủ của cô, vòng tay qua eo cô, nghiêm túc cùng thành kính mà hỏi cô: "Có được không?”

Đường Noãn nuốt nước bột, gật gật đầu, sau đó Diệp Thù Yến quay lại hôn cô…Thành thật mà nói, Đường Noãn cảm thấy ban ngày hôn nhau đã đủ k*ch th*ch rồi, nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác, loại cảm giác da thịt kề cận làm cho người mê muội...

Nửa giờ sau, Diệp Thù Yến rút tay khỏi áo cô, thở dài một hơi: "Ngủ đi.”

Đường Noãn bị anh x** n*n cho toàn thân mềm nhũn, nghe vậy hai mắt cô lập tức mở to, có ý gì đây? Thế là xong rồi hả?

Diệp Thù Yến đầy nghi hoặc nhìn cô: "Sao vậy? Em còn muốn?”

Vừa nói vừa tiếp tục đưa tay anh đến gần đồ ngủ cô. Đường Noãn vội vàng nói: "Không phải không phải, không muốn nữa.”

Diệp Thù Yến nhìn cô, xác định cô không nghĩ ngợi gì nữa, liền ôm cô vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Ừm, ngủ thôi.”

Đường Noãn trợn to mắt nhìn, không dám nghĩ ngợi gì nữa.

Đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều trên đỉnh đầu, Đường Noãn mới không khỏi sửng sốt: Đệt mợ?

Ban nãy chỉ là mặc quần áo ít hơn bình thường, ừm, tay có hơi không có phép tắc một tí, còn lại không có gì hết a? Anh thực sự không hiểu sao? Có thể có chuyện vô lý đến vậy sao? Đột nhiên có âm thanh lười biếng phát ra trên đỉnh đầu: "Đúng rồi, cho nên vì sao em lại có những suy nghĩ quá khích như vậy?”

Đường Noãn đột nhiên ngẩng đầu, chợt bắt gặp đôi mắt phượng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của anh, buột miệng hỏi: "Anh chưa ngủ sao?”

Diệp Thù Yến híp mắt nhìn cô: "Sao thế? Em cũng không ngủ được à?”

Nói xong anh đột nhiên lăn qua đè cô xuống. Ban đầu Đường Noãn không hề ý thức được nguy hiểm nên không có chút căng thẳng, cho đến khi bàn tay to lớn dưới bộ đồ ngủ của cô trở nên mạnh mẽ, người đàn ông phía trên đỉnh đầu thản nhiên nói: "Vậy có thể chia sẻ bộ phim mà em từng xem qua với anh không?”

Đường Noãn: ? ? ! ! Đến giờ cô mới cảm giác được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn, cô giống như con vật nhỏ nhắn yếu đuối, vùng vẫy vô vọng dưới bàn tay của thợ săn.

Tên thợ săn lúc này còn ác ý thì thầm vào tai cô:“Oh, thì ra là như vậy à?”

“Còn có tư thế nào khác không? Thế này thì sao?”

“Cái này thì có chút khó khăn, em còn nhỏ, ngoan, sau này thử lại...”

Tiếng thút thít của con vật nhỏ tội nghiệp không ngừng vang lên cho đến tận đêm khuya mới ngừng…Đường Noãn ngủ cực kỳ say, mơ mơ màng màng mơ thấy mình là công chúa người đẹp ngủ trong rừng trong truyền thuyết, được một vị hoàng tử anh tuấn đến hôn đánh thức cô, môi và răng nhẹ nhàng mở ra, vị khách vô cùng có kiên nhẫn dạo quanh khắp nơi.

Đường Noãn ngoan ngoãn đáp lại, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của hoàng tử, đối phương dường như muốn đánh thức cô, nhẹ nhàng đụng chạm vào da thịt cô, giữa ngón tay dường như có một loại ma thuật, nơi nào đi qua đều thoải mái làm cho người ta muốn thở dài…Cuối cùng Đường Noãn cũng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt phượng đang cười, vị hoàng tử trong mộng cúi người hôn lên môi cô, cười nhẹ nói: "Tỉnh rồi?”

Đường Noãn vô thức nở một nụ cười, vươn tay muốn ôm ôm, nhưng đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng rụt tay lại. Nghe thấy tiếng cười của ai đó, cô thực sự ngượng ngùng, nắm lấy góc chăn định chui vào, lại bị cánh tay lực lưỡng của người đàn ông nào đó nắm lấy rồi đặt ở trước ngực, làn da không chút cản trở áp sát vào nhau, Đường Noãn khịt mũi theo bản năng, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Cổ họng Diệp Thù Yến cuộn lại, ánh mắt anh trở nên sâu hơn, Đường Noãn dường như cảm nhận được nhịp đập trong lòng n.g.ự.c anh, nhanh mà có lực, đương nhiên nhịp đập không chỉ có lồng ngực…

Ký ức đêm qua đột nhiên ùa về, Đường Noãn xấu hổ co quắp cả ngón chân, chôn đầu vào vai anh.

Diệp Thù Yến nhìn cô gái trong lòng toàn thân ửng hồng, không nhịn được trực tiếp lật người che chắn cho cô.

Đường Noãn cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh, trán, mắt, chóp mũi, môi… Anh kiên nhẫn hôn xuống từng cái một, Đường Noãn cũng ngoan ngoãn đáp lại.

Cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô, tuy rằng tối qua miệng anh không hề khoan dung, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, có lẽ bởi vì anh nghe được mọi tâm tư của cô, hầu như mọi cảm giác đều chiều theo ý muốn của cô, cho nên lần đầu cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm, ngược lại còn có chút thoải mái.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 201: Chương 201



Trên mạng, trên tiểu thuyết nói gì mà eo đau chân mỏi đến nỗi không rời giường được đều không xuất hiện. Vì thế mặc dù có ngại ngùng, nhưng cô vẫn không kháng cựm.

Tuy nhiên… ngay sau đó cô phát hiện ra mình lại bị anh lừa! !

Lần tối hôm qua, phảng phất như thợ săn dụ hoặc con mồi, khiến cô hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, để rồi hiện tại cô rơi vào cạm bẫy của anh không chút phòng bị, không thể thoát ra được…

Đường Noãn cảm thấy bản thân như muốn phát điên, cô lắc đầu gắt gao nắm chặt lấy gối, tiếng khóc run rẩy chuyển từ van xin sangu tố cáo: "Anh, cái đồ lưu manh này, đồ lừa đảo… Em không muốn nữa, thả em ra…”

Người đàn ông vươn tay kéo cô ra khỏi gối, thay vào đó là bàn tay to lớn của anh đan xen vào những ngón tay cô, cúi người nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô: "Noãn Noãn, bảo bối.”

Giọng nói của anh cũng có chút mất khống chế, không nhịn được mà cắn lên vành tai nhỏ của cô, anh lầm bầm: "Tối qua là anh làm em đau, bây giờ em làm đau lại anh, có được không?”

Tuy là giọng điệu thương lượng, nhưng động tác lại càng thêm kịch liệt, Đường Noãn cơ hồ thất thanh, nghẹn ngào không nói được lời nào, đương nhiên không thể nào từ chối.

Lần này làm đau anh, gần như khiến Đường Noãn trả giá bằng nửa cái mạng.

Không biết qua bao lâu, sau khi để lại hai vết cào nghiêm trọng trên tấm lưng nhễ nhại mồ hôi, những ngón tay mảnh khảnh bắt đầu vô lực rũ xuống.

Người đàn ông thỏa mãn nhìn cô gái đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng mình, anh đặt cô trở lại giường, hôn lên giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt cô, lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng v**t v* tấm lưng cô, chờ đợi cô lấy lại tỉnh táo. Điều đầu tiên sau khi cô lấy lại tinh thần chính là giơ chân định đá cho anh một cái, nhưng sau đó lại không kìm được được mà ôm eo kêu “rít” lên. Cô đau đớn cau mày, hóa ra cư dân mạng không hề nói dối, là do người đàn ông trước mặt quá gian xảo.

Diệp Thù Yến không khỏi bật cười, cúi người hôn lên môi cô, ôm cô vào lòng đứng dậy đi tắm. Lần tắm rửa này kéo dài tận một tiếng, lúc ra đến nơi thì Đường Noãn đã mệt lả người, ngoại trừ buồn ngủ ra thì không muốn làm gì khác nữa. Diệp Thù Yến cũng buông cô ra, đến khi Đường Noãn nằm xuống, anh cũng cùng lên giường, Đường Noãn không khỏi cảnh giác nhìn anh: "Anh, anh muốn làm gì? Không có việc gì làm sao?”

Diệp Thù Yến kéo cô vào lòng, cười nói “Việc gì chứ? Anh đã làm liên tục mấy ngày liền rồi, cũng cần được nghỉ ngơi, không lẽ em thực sự nghĩ rằng anh là một cái máy sao?”

Nhưng mà từ đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Noãn quả thực là máy đóng cọc. Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, cô đau khổ che mặt lại, cô không còn thuần khiết nữa rồi, đều trách tên cầm thú trước mắt…

Diệp Thù Yến không nhịn được cười: "Nếu em còn thuần khiết thì là do anh kém cỏi rồi.”

Sau đó anh thì thầm vào tai cô: “Anh sẽ coi nó như một lời khen vậy.”

Đường Noãn không khỏi trừng mắt nhìn anh, đây có còn là Diệp Thù Yến lạnh lùng cấm dục mà cô quen biết không đây? Diệp Thù Yến rũ mắt, chậm rãi quét qua cơ thể của Đường Noãn, thẳng thừng nói: "Không phải đã nói rồi sao? Cấm dục đối với vợ chưa cưới là một sự không tôn trọng.”

Đường Noãn cảm thấy ánh mắt kia giống như thực chất, mặc dù cách lớp áo ngủ cũng làm cho người ta chịu không nổi, cô ngượng ngùng đang muốn kéo chăn lên, nhưng anh lại ra tay trước, trực tiếp kéo chăn trùm qua đỉnh đầu cô: "Đừng câu dẫn anh nữa, để anh ngủ một lát.”

Đường Noãn bị che lại dưới chăn:…Khá khen cho sự trả thù này!

Cô tức giận vén chăn lên, kết quả lại bị tên thợ săn đang chờ sẵn ở đó ngậm lấy đôi môi cô, đối phương còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thích vậy à…”

Đường Noãn nhịn không được mà nhéo anh một cái, lại bị anh bắt lấy tay, may mà anh đã ăn no rồi, hai người đùa giỡn trong chăn một lát rồi lăn ra ngủ.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 202: Chương 202



Lần nữa tỉnh lại thì đã là buổi trưa, Đường Noãn dựa vào vòng tay rộng rãi ấm áp sau lưng, lười biếng không muốn động đậy, lúc này cô có cảm giác vô cùng thoải mái. Cánh tay ôm cô bồng siết chặt, một cái đầu to bồng nhiên chôn ở đầu vai cô cọ cọ, giọng điệu có phần buồn ngủ và khàn khàn: "Tỉnh rồi?”

Đường Noãn quay đầu lại, hai người trao nhau một nụ hôn dài cho đến khi chuông báo thức reo lên.

Hôm nay bọn họ phải quay về Yên thành, cuối năm vốn dĩ là dịp bận rộn, đặc biệt là Diệp Thù Yến, hiếm có thể nhàn nhã hai ngày.

Nhưng chỉ khi nhận được cuộc gọi của trợ lý Lưu, Đường Noãn mới biết được video cầu hôn ngày hôm qua đã được đăng tải truyền khắp trên mạng.

Cô còn chưa kịp cầm điện thoại lên, Diệp Thù Yến đã mở weibo ra trước, gần như không cần làm gì đã tìm thấy được nội dung, hóa ra đề tài #Diệp Thù Yến cầu hôn đã leo lên hot search. Đường Noãn dựa vào trong n.g.ự.c anh, cả hai xem chung, nhìn thấy những lời bình luận và chúc phúc của cư dân mạng, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, cô chỉ vào video được đăng tải rộng rãi nhất, nói: "Cảnh này quay không tệ, chẳng lẽ là cảnh được người chuyên nghiệp quay ở phía đối diện sao?”

Diệp Thù Yến cười: "Lúc Giang Miểu livestream thì quay được đấy.”

Đường Noãn sửng sốt, lại lướt lướt weibo, rất nhanh đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô không khỏi cười nói “Cô ta tức giận muốn c.h.ế.t rồi nhỉ?”

“Anh nói xem sao cô ta lại không biết điều vậy nhỉ? Lần nào thi với chúng ta cũng đều thua, nhưng lần sau vẫn cứ tiếp tục.”

Hơn nữa, cô ta hoàn toàn có thể tìm cái cớ để không quay. Thành thật mà nói, cho dù CP của cô ta và Diệp Thù Yến có hot, nhưng lại không thể so được với lưu lượng của các minh tinh, có một số việc không có phản hồi sẽ tự động bị bỏ qua, dù gì đó cũng chỉ là cư dân mạng mà thôi, cũng không phải là fan hâm mộ trung thành, thời gian trôi qua, rồi cũng sẽ có những lời đàm tiếu mới khiến mọi người quên đi.

Nói cho cùng, là tự bản thân Giang Miểu chột dạ và nhạy cảm, kết quả là dùng đá đập vào chân mình.”

Ghen tị, không cam tâm, cảm thấy bản thân tốt hơn em.”

Diệp Thù Yến nhận xét: "Bây giờ, Diệp Thù Thần đã có khả năng ‘kế thừa’ gia nghiệp của nhà họ Diệp, cho nên có lẽ là cô ta cảm thấy mình có phần thắng.”

Nói đến đây, anh hôn l*n đ*nh đầu của Đường Noãn: "Sao anh có thể để em thua được, cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.”

Đường Noãn cười c.h.ế.t đi được, cô phát hiện Diệp Thù Yến rất háo thắng ở những phương diện kỳ kỳ quái quái, nhưng mà cô lại thích, cô ôm lấy anh, nói: “Em cũng không để anh thua đâu.”

Cô sẽ không giả dối nói rằng mình không quan tâm, có một số chuyện thực sự không cần thiết phải ganh đua so sánh, nhưng khi đối phương muốn giẫm đạp cô dưới chân, cô sẽ không rộng lượng mà nói rằng mình không quan tâm. Cô thích nhìn dáng vẻ bọn họ ức h.i.ế.p không thành, ngược lại bị cô chà đạp dưới chân không thể kháng cự.

Diệp Thù Yến nhìn cô cười, vậy nên mới nói hai người họ quả nhiên là một cặp trời sinh. Nói chuyện phiếm xong hai người liền đi thu dọn đồ đạc, Đường Noãn muốn trang điểm chải chuốt nên đương nhiên sẽ rất chậm, cô từ trong gương nhìn thấy người đàn ông đã thu dọn xong xuôi, đang tựa vào khung cửa cười với cô: "Nhìn cái gì, vừa rồi không phải trợ lý Lưu vừa mới gọi điện sao? Anh xử lý công việc trước đi, rất nhanh em sẽ xong thôi.”

“Không vội, chỗ anh không có chuyện gì lớn cả.”

Diệp Thù Yến đi tới, dùng tay vén mái tóc dài của cô lên, ánh mắt rơi vào cây bút kẻ lông mày của cô, chuẩn bị động thủ: "Có cần giúp không?”

Cái niềm vui khi kẻ lông mày này, anh muốn thử.

Đường Noãn lại bị anh chọc cười, nếu bị người ngoài nhìn thấy, sẽ không ai tin rằng đây là Diệp Thù Yến đâu.

“Cái này anh không biết đâu.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 203: Chương 203



Diệp Thù Yến không tin: "Không thử làm sao biết được?”

Vừa nói, anh vừa định giật lấy cây bút kẻ trên tay cô. Đường Noãn không tin tưởng anh, cả hai giành giật rất lâu, Đường Noãn thấy mình không vẽ được tí nào nên đành đưa cây chì kẻ cho anh thử xem.

Năm phút sau, Diệp Thù Yến bị Đường Noãn hét vào mặt rồi đuổi ra khỏi phòng.

Ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Diệp Thù Yến bị mắng nhưng vẫn rất vui vẻ, lòng tràn ngập vui vẻ nhưng không có chỗ nào để tâm sự, nghĩ một chút, anh liền lôi số của Tạ Phi Triết ra.

Bên này, Tạ Phi Triết nhìn thấy số gọi tới là Diệp Thù Yến, cười lạnh trực tiếp tắt máy, không cần phải nói, chắc mẩm tên thần kinh này lại đang muốn khoe khoang với anh ta, nếu còn để ý tới cậu thì Tạ Phi Triết tôi là con chó!

Cuộc gọi không được kết nối, Diệp Thù Yến “chậc' một tiếng, gửi tin nhắn cho đối phương: [Cho tôi một cái giáo trình.] Nhìn thấy tin nhắn, Tạ Phi Triết rất ngạc nhiên, trong lòng tại thầm vui mừng, nhưng vẫn thận trọng trả lời: [Giáo trình gì cơ?]

Diệp Thù Yến có vẻ hơi xấu hồ, phải mất một lúc lâu anh mới phản hồi lại: [Lạc thú phòng the.]

Tạ Phi Triết lập tức gọi điện thoại cho anh, lớn tiếng cười nhạo anh: "Ha ha ha ha, làm sao? Cậu không biết sao?”

“Aiyoyo, quả đúng là, chẳng lẽ Diệp tổng toàn năng lại không biết cách làm đàn ông sao?”

Diệp Thù Yến bình tĩnh đáp: "Cậu biết trang điểm không?”

Tạ Phi Triết khó hiểu: "Trang điểm cái gì?”

Diệp Thù Yến thở dài, có vẻ có chút buồn rầu: "Bọn tôi vừa mới dậy, sau đó tôi làm hỏng lớp trang điểm của cô ấy, bị gào thét cho một trận.”

Nói là oán giận, nhưng giọng điệu lại tràn đầy đắc ý. Vừa mới dậy, làm hỏng lớp trang điểm của đối phương… Lượng tin tức lớn cộng thêm giọng điệu khoe khoang này, Tạ Phi Triết cắn răng, quả nhiên tên chó này lừa anh ta để g.i.ế.c anh ta đây mà, anh ta căm giận muốn tìm lại khí thế: “Tôi biết chắc hẳn tri thức của cậu rất nông cạn, yên tâm, lát nữa tôi sẽ gửi ngay cho cậu 10 cái ổ cứng T.”

Diệp Thù Yến nói: "Cái đó tự cậu giữ lại đi, người không thực hành mới cần lượng lý thuyết khổng lồ đó hỗ trợ.”

Anh có thực hành, vậy là đủ rồi...

Tạ Phi Triết bị một mũi tên cực lớn c*m v** ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cậu hỏi tôi giáo trình về lạc thú phòng the làm gì?”

Diệp Thù Yến đáp: "Nó không bao gồm giáo trình dạy trang điểm sao?”

Vẽ lông mày, lạc thú phòng the, không có gì mâu thuẫn. Tạ Phi Triết hét lớn: "Cút con mẹ cậu đi!”

Sau khi Đường Noãn thu dọn đồ đạc xong, cô và Diệp Thù Yến đến gặp gia đình Đường Kim Hâm, họ cũng ở tại khách sạn này, nên dứt khoát hẹn gặp mặt ở nhà hàng.

Trước khi gặp mặt, Đường Noãn có chút xấu hổ, nhưng cô không ngờ rằng gia đình lại rất nhiệt tình với Diệp Thù Yến, đặc biệt là Thẩm Kim Hoa, bà ấy dường như đã coi anh là con rể. Đường Noãn cũng biết được từ họ rằng Diệp Thù Yến đã bắt đầu tên kế hoạch cầu hôn cô sau khi Đường Kim Hâm, Thẩm Kim Hoa gặp mặt Diệp Chính Hồng và Đặng Quỳnh. Trong mấy ngày đi công tác này, anh đã liên lạc và tên kế hoạch từ xa, đồng thời đích thân xác nhận mọi chỉ tiết, tuy nhiên có một số việc không có mặt tại hiện trường thì hơi bất tiện nên anh đã nhờ Đường Phi thực hiện.

Nước Mễ và Trung Quốc có múi giờ tương phản, ban ngày Diệp Thù Yến bận rộn ở nước Mễ, tối đến lại nhìn chằm chằm bên này, mọi người trong nhà họ Đường đều biết rất rõ tâm tư và sức lực mà Diệp Thù Yến đã bỏ ra cho lần cầu hôn này.

Đường Noãn mím môi lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến mỉm cười, duỗi bàn tay to ra, mười ngón đan xen vào nhau.

Đương nhiên người nhà họ Đường rất vui khi nhìn thấy tình cảm của hai người bọn họ rất tốt.

Thẩm Kim Hoa nói: “Hai người các con trở về trước đi, nơi này rất thú vị, chúng ta thừa dịp Tiểu Bôn đang nghỉ đông, ở lại đây chơi vài ngày rồi mới về.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 204: Chương 204



Đường Kim Hâm đưa bàn tay to lên xoa xoa đầu Đường Bôn, cười nói: "Hai ngày này cứ để cho nó vui vẻ đi, nếu không đến khi có kết quả thi cuối kỳ nhất định nó sẽ khóc mất.”

Đường Noãn kinh ngạc nhìn Đường Bôn, cô nhớ điểm của thằng bé hình như rất tốt, chắc không đến mức phát khóc đâu nhỉ?

Đường Phi cười nói: “Đừng nhìn vẻ lạnh lùng trước mặtr bạn học của nó, thực ra nó là đứa trẻ hay khóc, không vào được top 10 của lớp là khóc ngay.”

Đường Bôn cho rằng đây hoàn toàn là lời đồn đại: "Anh hai, anh đừng nói bậy, em không phải vì thành tích mà khóc!” Dường như cậu ấy sợ bị thẩm vấn, vội vàng nói: "Yên tâm đi, lần này em sẽ cố gắng, hiện tại cả lớp đều biết em có một chị cả lợi hại và một chị hai siêu lợi hại, dù thế nào em cũng không thể làm các chị mất mặt được, đúng không?”

Đường Phi đáp: "Không làm mất mặt chị cả và chị hai, vậy còn anh đâu?”

Đường Bôn nói: "Bạn học của em không biết nhiều về anh.”

Đường Phi: . . .

“Đừng có mà kỳ thị người ta, tuy rằng anh hai không bằng chị cả và chị hai của em, nhưng cũng tốt nghiệp đại học trọng điểm đấy có được không?”

Đường Bôn giả vờ như không nghe thấy, ngược lại an ủi: "Không sao, sau này anh có thể giới thiệu với mọi người, anh có một người chị cả rất lợi hại, một người em gái siêu lợi hại, còn có một người em trai siêu siêu cấp lợi hại, sẽ không ai phân biệt đối xử với anh đâu, em đây cũng là để cho anh tăng thể diện đấy.”

Đường Phi: . . . Đường Bôn nâng ly với mọi người: "Dù sao, học kỳ này con nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, mọi người mau mau chuẩn bị bao lì xì to đi là vừa.”

Cả nhà cười to. Sau khi ăn tối với nhà họ Đường xong, Đường Noãn đến chào tạm biệt Quý Vân và Lý Thu Thu, hai cô ấy cũng không về.

Sở dĩ Quý Vân không về, là vì diễn viên chính Tiêu Tri Vũ và Khúc Mộng Tuyết lần này. Hiện giờ đã khởi động dự án “Cửu Trọng Xuân”, Quý Vân chính thức lên kế hoạch mở một công ty giải trí, cô ấy muốn ký hợp đồng với Tiêu Tri Vũ và Khúc Mộng Tuyết trước. Nói đến chuyện này, Tiêu Tri Vũ vẫn luôn là động lực để Quý Vân mở một công ty giải trí, khi anh ấy đang là lưu lượng đỉnh cao, vì đắc tội với cấp cao của công ty mà bị đóng băng, Quý Vân không phục, cô ấy luôn mong chờ để mở một công ty cho anh ấy, để anh ấy có thể tỏa sáng trở lại. Bây giờ điều ước của cô ấy đang trở thành sự thật, cô ấy lại càng thận trọng hơn.

Về phần Khúc Mộng Tuyết, nói đến cũng trùng hợp, ngày họ đến bữa tiệc sinh nhật của ông chủ Phụng Thiên Lưu Hạo Càn để tìm đạo diễn Phùng, họ đã gặp một người phụ nữ cũng không thể lên trên tầng hai. Khi đó Đường Noãn chỉ cảm thấy cái tên này quen thuộc, cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó lúc đoàn làm phim chuẩn bị, Khúc Mộng Tuyết đến thử vai nữ chính, Đường Noãn mới nhớ ra cô ấy là ai. Lại nói, Khúc Mộng Tuyết không chỉ xinh đẹp mà còn là một diễn viên tài năng, sau khi ra mắt, hai tác phẩm của cô ấy đều thành công vang dội, lẽ ra cô ấy phải có một hành trình suôn sẻ trong làng giải trí, nhưng cô lại không nghe được tin gì từ hai bộ phim truyền hình của cô ấy. Cũng chính nhờ buổi thử vai này mà Đường Noãn mới biết người này còn ác hơn cả Tiêu Tri Vũ, cô ấy không chỉ từ chối quy tắc ngầm, mà còn vì bản thân có kỹ năng võ thuật, trước đó đã vặn trật khớp tay tên lão tổng muốn cưỡng ép cô ấy.

Vì vậy, cô ấy cũng không khá hơn so với người bị đóng băng hoạt động là mấy, bởi vì lão tổng đó đã buông lời, không ai trong ngành dám sử dụng cô ấy nữa. Lần trước Khúc Mộng Tuyết đến dự tiệc sinh nhật của Lưu Hạo Càn, cô ấy muốn lợi dụng việc tất cả những người có mặt mũi ở đấy để làm ầm lên, nhưng tiếc là cuối cùng cô ấy còn không được lên lầu hai.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 205: Chương 205



Lúc cô ấy thử vai, Đường Noãn cũng ở đó, quả thực cô ấy rất lợi hại, đạo diễn Tiêu rất hài lòng, Lý Thu Thu còn nói cô ấy chính là nữ chính của "Cửu Trọng Xuân", nhưng sau khi nghe nói về chuyện của cô ấy, đạo diễn Tiêu vẫn có chút do dự. Dù sao, vì một nữ diễn viên mà dẫn tới tổn thất cả một bộ phim, thì cái mất nhiều hơn cái được.

Nhưng Đường Noãn không thể quên ánh mắt của Khúc Mộng Tuyết, cô ấy làm việc rất chăm chỉ, ngay cả khi cô ấy chỉ có rất ít hy vọng, cô ấy cũng không qua loa lấy lệ chút nào, liều lĩnh tìm kiếm cơ hội và không muốn cúi đầu trước số phận.

Đường Noãn hiểu rất rõ cảm giác đó, nếu không gặp Diệp Thù Yến, cô không biết mình sẽ vùng vẫy trong vũng lầy của nhà Đường Thắng An đến bao giờ. Nhưng cô gặp may mắn, cô đã gặp được Diệp Thù Yến.

Không biết vì sao cô muốn Khúc Mộng Tuyết may mắn hơn một chút, vì thế Đường Noãn khí phách quyết định để cho cô ấy đảm nhận vai chính, còn về lão tổng kia, Đường Noãn cảm thấy rằng cô không hề sợ.

Bây giờ ngay cả nhà họ Giang cô cũng dám lừa, còn chị cả Đường Nguyệt của cô, cả Diệp Thù Yến toàn năng nữa, cô không tin cô không thể đối phó được với tên lão tổng có hành vi d* x*m đó!

Có lẽ là vì cơ hội đến không dễ dàng, nên Khúc Mộng Tuyết làm việc rất chăm chỉ, đạo diễn Tiêu cũng nói rằng ông ấy đã tìm thấy được một kho báu, Quý Vân xem xét toàn bộ quá trình cũng muốn ký hợp đồng với cô ấy.

Có rất nhiều công việc cần chuẩn bị để ký hợp đồng với một nghệ sĩ, mà Quý Vẫn còn muốn tìm một người đại diện tốt, vì vậy có rất nhiều việc phải làm.

Nhưng Lý Thu Thu lại khiến Đường Noãn có chút khó hiểu: "Kịch bản đã sửa và hoàn thành xong cả rồi, cậu ấy còn ở đây làm gì?”

Phải biết rằng Lý Thu Thu là một trạch nữ, nếu cô ấy có thể làm ổ ở nhà thì kiên quyết sẽ không ra khỏi cửa. Quý Vân thần bí nói: "Tớ luôn cảm thấy cậu ấy có người yêu rồi, có lẽ đối phương đang ở phim trường, nhưng mà cậu ấy giấu kín quá, cũng không biết là ai.”

Đường Noãn kinh ngạc: "Chẳng lẽ là coi trọng người nổi tiếng nào sao?”

Quý Vân cũng đoán như vậy, nhưng vì không có bằng chứng nên không có cách nào đưa ra kết luận, vì vậy hai người đã hẹn nhau tùy thời trao đổi tin tức, còn Đường Noãn theo Diệp Thù Yến trở lại Yên thành. Lúc xuống máy bay đã là buổi tối, khi họ trở lại tiểu khu Vân Đỉnh, Đường Noãn vốn tưởng rằng hai người họ sẽ ai về nhà nấy mà cất dọn hành lý, nhưng Diệp Thù Yến lại trực tiếp đi theo cô ra khỏi thang máy, Đường Noãn nhìn anh một cách nghi hoặc. Diệp Thù Yến cúi xuống hôn cô, trực tiếp nắm tay cô rồi mở cửa, với tư thế đó, người không biết còn tưởng đây là nhà anh.

Sau khi vào cửa, Đường Noãn phát hiện trong phòng khách bày mấy cái thùng, còn có một cái giá quần áo đơn giản treo đầy quần áo, có áo ngủ cùng với quần áo hàng ngày, tất cả đều là của Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến đi tới, cười nói: “Những thứ này để ở đâu đây?”

Giờ phút này, cuối cùng Đường Noãn cũng có cảm giác sau này sẽ phải chung sống với người đàn ông này, nhưng hiệu suất làm việc của anh quá cao, làm Đường Noãn không khỏi bật cười: "Anh sắp xếp lúc nào vậy?”

Diệp Thù Yến nói: " Buổi trưa lúc rời giường.”

Hai người bọn họ dùng chung một trợ lý sinh hoạt, đây chẳng qua chỉ là chuyện cần gọi một cú điện thoại. Đường Noãn cười nói: “Anh không nghĩ, nhỡ đâu em muốn đi theo anh thì sao?”

Diệp Thù Yến cho cô xem video: "Không phải là không thể.”

Đường Noãn nhận di động, trong phòng anh đã có chỗ cho cô rồi, trong phòng khách còn có một cái giá treo đơn giản để cô treo bộ đồ ngủ và quần áo tạm thời của cô, về phần phòng thay đồ thì để trống không ít, chỉ chờ cô tự thêm vào thôi. Có phải nên nói không hổ là Diệp Thù Yến không?
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 206: Chương 206



Diệp Thù Yến từ phía sau ôm lấy cô: "Trước tiên cứ tạm sắp xếp vậy đã, sau đó chúng ta quy hoạch sẵn mọi thứ, rồi chính thức di chuyển, thế nào?”

m Đường Noãn nghe anh nói xong, bỗng nhiên sinh ra mong chờ, cuộc sống của hai người họ sẽ như thế nào đây?

Diệp Thù Yến cũng rất chờ mong: "Em thích phong cách gìr?”

“Hay là chúng ta chuyển tất cả các phòng chức năng lên trên cùng, để bên dưới là không gian sinh hoạt của chúng ta, có được không?”

Đường Noãn cũng nghĩ ra một ý tưởng không tồi: "Phòng thể dục nên dùng làm phòng thay đồ, phòng sách thì nên giữ lại một phòng, rạp chiếu phim trong nhà...”

"Giữ cái này.”

Diệp Thù Yến kiên quyết nói.

“Lưu manh!” Đường Noãn duỗi tay muốn véo anh, Diệp Thù Yến ‘rít’ lên một tiếng, mạnh mẽ hôn cô, tỏ vẻ lưu manh cho cô thấy.

Hai người vừa nói vừa cười, rồi thu dọn đồ đạc Diệp Thù Yến tạm thời chuyển xuống, treo quần áo vào phòng để đồ của Đường Noãn trước, vào phòng vệ sinh cất khăn tắm và cốc đánh răng, nhìn thấy phong cách cá nhân tối giản của anh, Đường Noãn cười nói: “Em chọn đồ đôi với anh nhé.”

Diệp Thù Yến ôm cô từ phía sau: "Có người yêu rồi, tự nhiên sẽ chọn theo người yêu.”

Sau đó, anh hôn lên má cô, mỉm cười: "Hoặc là chọn theo nữ chủ nhân.”

Nghe lời âu yếm xong, cô không nhịn được muốn ôm lấy anh, vừa nghĩ xong, cô liền quay người lại. Diệp Thù Yến hơi cúi người ôm cô lên, Đường Noãn treo trên người anh như một con gấu túi, cúi đầu hôn anh: "Diệp Thù Yến, sao anh lại tốt như vậy?”

Diệp Thù Yến ngẩng đầu, bắt chước giọng điệu của cô: "Bởi vì em xứng đáng với điều tốt nhất.”

Đường Noãn cụng đầu vào trán anh, tức giận nói: "Đáng ghét.”

Nhưng chỉ hai giờ sau, Đường Noãn rúc trong chăn quyết định rút lại câu này, đàn ông đều là đồ dối trá! Thì ra sau khi dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, hai người tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Thù Yến nhìn tấm ga trải giường màu xanh lá tươi mát trên giường của Đường Noãn, đột nhiên muốn thay một tấm khác, Đường Noãn không hiểu nên hỏi: "Sao vậy? Liễu Liễu vừa mới thay trước khi chúng ta về mà.”

Liễu Liễu là trợ lý sinh hoạt của họ.

Diệp Thù Yến không nói lý do, nhưng lắc đầu một cách khó hiểu để bày tỏ rằng anh không thích nó, muốn thay cái khác. Đường Noãn mở tủ lấy ra một chồng ga trải giường cho anh chọn, nhưng anh không ưng cái nào, lên lầu lấy một bộ khác xuống. Đường Noãn nhìn bộ trải giường màu xám đậm, có chút buồn cười: "Anh không thích khăn trải giường màu sáng sao?”

“Vậy sao anh ở được khách sạn vậy?”

Khách sạn toàn đồ màu trắng thôi.

Diệp Thù Yến đã bắt đầu dọn giường: "Trước đây không thành vấn đề.”

Vậy tại sao hôm nay lại thế? Đường Noãn không hiểu, chẳng lẽ, ngày đầu tiên ngủ cùng giường với cô có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Vậy tại sao nó phải là màu tối? Mãi cho đến khi cô bị lột hết quần áo, nằm ở trên giường bất lực khóc lóc, Diệp Thù Yến mới v**t v* cánh tay cô, dồn dập thì thầm vào tai cô: "Em xem, thật đẹp...”

Lúc đó Đường Noãn mới hiểu ra nguyên nhân, nhưng đã quá muộn. Diệp Thù Yến cứ như vậy nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô phí công níu lấy chúng nó, cơ thể ngọc như tuyết của cô bất lực vùng vẫy trong đó, đôi chân nhỏ bé của cô tùy ý đá vào đó... Mọi thứ trên bộ ga giường tối, phối với tiếng khóc yếu ớt của cô, trở nên đẹp đến kinh ngạc. Đôi mắt anh dần tối lại, anh muốn làm cho cô đẹp hơn... và ngon miệng hơn.

Kết quả của việc Diệp Thù Yến mất kiểm soát là suýt chút nữa vào ngày thứ ba sau khi cầu hôn xong đã bị đuổi khỏi nhà, sở dĩ không có thành công là bởi vì Đường Noãn đã bị lăn qua lăn lại đến không còn sức lực. Sáng tinh mơ sau khi tỉnh dậy, Diệp Thù Yến ân cần giúp cô xoa bóp eo, thậm chí còn ôm cô đến phòng ăn ăn cơm, đồng thời còn bảo đảm sẽ không chạm vào cô trong vòng hai ngày nữa thì mới miễn cưỡng có được cơ hội ở nhà quan sát.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 207: Chương 207



Tất nhiên vốn dĩ không phải là hai ngày, ban đầu Đường Noãn đề nghị năm ngày, nhưng dưới sự mặc cả lời ngon tiếng ngọt của Diệp Thù Yến, còn mặc cả không hiểu sao lại biến thành hai ngày. Nhưng tấm ga giường sẫm màu ở chỗ Đường Noãn cũng đã được ngăn chặn triệt để.

Cho dù trong lòng Diệp Thù Yến nghĩ như thế nào đi nữa thì ngoài mặt cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Ăn sáng xong, anh giúp Đường Noãn hẹn nhân viên xoa bóp rồi mới đi làm, sau khi Đường Noãn được xoa bóp xong lại ngủ cả một buổi sáng mới nghỉ ngơi được.

Sau khi ăn trưa, cô vẫn lười biếng không muốn động đậy cũng không muốn làm bất cứ việc gì, khi vào phòng tắm súc miệng, cô nhìn thấy cốc nước súc miệng của Diệp Thù Yến trên bồn rửa mặt liền nhớ tới những lời mà Diệp Thù Yến đã nói hôm qua, không nhịn được cười lên, về tới phòng liền mở app mua sắm, bắt đầu tìm kiếm những đồ dùng hằng ngày cho các cặp đôi.

Nếu trông thấy cái nào đẹp hoặc là thú vị thì liền chụp ảnh màn hình lại gửi cho Diệp Thù Yến.

Chủ ý ban đầu của cô là nếu anh đang họp hay đang bận thì không cần quan tâm, đợi khi nào rảnh rỗi hẵng xem. Kết quả cô vừa mới gửi một phát là anh đã hồi âm rồi, mặc dù chỉ là một biểu tượng cảm xúc đơn giản: một cái bao thịt mũm mĩm đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính, đôi mắt đen láy ngay thẳng, với văn bản đi kèm là “Anh đang làm việc”.

Sau khi nhìn thấy Đường Noãn không kiềm được cười ra tiếng, cô thật sự không thể tưởng tượng được người đối diện là Diệp Thù Yến.

Có điều sau đó Đường Noãn sợ anh sẽ bị phân tâm nên cũng không đăng nữa, đến giữa buổi chiều Diệp Thù Yến gửi cho cô một video trả lời, có lẽ vì đang ở trong văn phòng nên anh có vẻ nghiêm túc hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Nghỉ ngơi tốt chưa? Còn có chỗ nào khó chịu không?”

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hai gò má Đường Noãn nóng bừng hừ lạnh một tiếng: “Anh nói xem?”

Diệp Thù Yến biết mình nói sai, cười cười chuyển đề tài rất tự nhiên: “Lựa chọn cái cốc nước súc miệng có khắc chữ đi, cái đó có thể đặt cạnh nhau cũng không tồi, có thể đặt lên trên.”

Giọng điệu của anh mang theo một chút ngạc nhiên, trước đây anh không để ý đến mấy cái này, nên cũng không biết những đồ dùng hằng ngày cho các cặp đôi lại có nhiều loại như vậy, hưng trí bừng bừng thảo luận với Đường Noãn. Có điều còn chưa nói được mấy câu, Đường Noãn đã nghe thấy điện thoại trên bàn của anh đổ chuông, vội nói: “Anh bận trước đi, mấy thứ khác về nhà rồi nói.”

Đúng là có việc trọng đại, Diệp Thù Yến cũng không nói gì, nhưng sau khi cúp điện thoại, anh lại gửi cho cô một cái bánh bao thịt thở dài, là cái nhãn dán cảm xúc “Không muốn làm việc”. Đường Noãn bật cười, nhưng khi cô kiểm tra lại trang web mua sắm thì phát hiện một người chọn đồ có chút vô vị, cô dứt khoát đặt điện thoại xuống, định đợi Diệp Thù Yến quay lại rồi bàn tiếp, hai người một bên thảo luận một bên nhìn cái dáng vẻ chưa từng thấy của anh nhất định rất là thú vị. Thời gian còn lại, Đường Noãn thu dọn phòng để quần áo của mình để nhường chỗ cho Diệp Thù Yến, sau đó lại lên lầu kiểm tra dầu gội đầu, sản phẩm chăm sóc da và các sản phẩm hàng ngày khác một lượt, cuối cùng chuyển vài bộ quần áo anh thường mặc gần đây nhất xuống. Bận rộn xong cũng đã sáu giờ tối, Diệp Thù Yến gọi điện thoại về bảo là phải tăng ca, vốn dĩ Đường Noãn có chút thất vọng, kết quả là Diệp Thù Yến gửi cái nhãn dán còn thất vọng hơn, cô lại nhanh chóng an ủi anh nói: “Không cần vội, em ở nhà đợi anh.”

Diệp Thù Yến thở dài: “Em nói như vậy anh lại càng vội hơn.”

Đường Noãn bật cười: “Mau đi làm việc đi.”

Ngắt điện thoại, Đường Noãn vừa ngồi xem phim truyền hình vừa đợi anh. Mãi cho đến gần mười giờ, Diệp Thù Yến mới quay lại, Đường Noãn chạy tới đón anh, Diệp Thù Yến dang rộng vòng tay ôm lấy cô thở dài nói: “Từ trước đến giờ chưa bao giờ muốn tan làm như vậy.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 208: Chương 208



Đường Noãn cảm thấy thật buồn cười, nhưng muốn tan làm đến vậy mà tận mười giờ mới về, có thể thấy việc ở công ty thực sự rất nhiều. Diệp Thù Yến nói: “Anh không muốn mang công việc về nhà.”

Nói đến đây, anh cười nhẹ bên tai cô: “Có em ở đây, anh sợ sẽ không có tâm trí để làm việc.”

Đường Noãn cười đánh anh một cái: “Mau đi tắm rửa đi.”

Hai người làm trò con bò xong lên giường cũng đã gần mười một giờ, dựa theo lịch trình bình thường của Diệp Thù Yến thì giờ anh hẳn đã đi nghỉ ngơi rồi, dù sao thì sáng sớm anh đã đi làm lại bận rộn cả một ngày trời, chắc chắn rất kiệt sức. Kết quả, anh hưng trí bừng bừng dựa vào đầu giường, kéo Đường Noãn vào lòng nói: “Đến đây, chọn đồ đi.”

Đường Noãn nói: “Anh không buồn ngủ sao?”

Diệp Thù Yến hỏi: “Em buồn ngủ hả?”

Đường Noãn lắc đầu, gần như cả ngày hôm nay cô đều ngủ, lại không làm gì cả, đương nhiên là không buồn ngủ rồi.

Diệp Thù Yến cười nói: “Vậy thì một lát hẵng ngủ, cả ngày hôm nay không có thời gian nói chuyện đàng hoàng với em.”

Lần này anh không có ý kể khổ, hoàn toàn là trần thuật kể lại nhưng Đường Noãn lại cảm thấy đau lòng: “Ngày mai em đi cùng anh đến công ty nhé?”

Diệp Thù Yến vui vẻ hôn lên má cô một cái: “Được.”

Đường Noãn cũng mỉm cười, sau đó thoải mái nép vào n.g.ự.c anh, nhìn vào điện thoại di động chọn một chiếc cốc và khăn tắm tạm thời rồi tắt đèn đi ngủ. Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau hai người cùng nhau thức dậy đến Diệp thị, cả hai đều là những người nghiêm túc trong công việc, Diệp Thù Yến cũng không làm gì đặc biệt chỉ là sắp xếp cho cô dùng phòng làm việc của trợ lý Văn tạm thời.

Đường Noãn bận rộn, Diệp Thù Yến dự định để cô đảm nhận bộ phận quản lý khách sạn, mà hệ thống Noãn Dương là hạng mục trọng điểm của bộ phận này, bây giờ nó đang dần đi vào nhiều khách sạn khác nhau, ngoài Diệp thị ra thì Tạ Thị cũng đã ký hợp đồng, trong nước cũng có hai ông trùm dẫn đầu đã đến bàn bạc không ít với khách sạn. Đường Noãn đã nghiên cứu hệ thống này được ba năm, có thể nói cô đã vô cùng quen thuộc với việc định vị các khách sạn khác nhau trong và ngoài nước vì thế nên thực hiện ngoại trừ khối lượng công việc lớn hơn một chút thì không có gặp nhiều khó khăn. Ngược lại, đảm nhận bộ phận công việc của trợ lý Văn khiến cô rất bận rộn đến không thể ngừng, đúng vậy, cô còn chia sẻ một phần công việc cho trợ lý Văn.

Trước kia Đường Noãn vẫn luôn biết trợ lý Văn có năng lực, nhưng cô không biết anh ấy vậy mà lại có năng lực như vậy, hiện tại sau khi anh ấy bị thương, công việc được giao cho ba bốn người mới miễn cưỡng có thể xử lý được. Hơn nữa với thói quen không nuôi dưỡng những kẻ lười biếng nhàn rỗi của Diệp Thù Yến, công việc của những người này cũng không ít, vì vậy hầu hết công việc của trợ lý Văn thật ra vẫn đè lên trên người của Diệp Thù Yến. Nhưng bây giờ là giai đoạn quan trọng của việc tổ chức lại cơ cấu của nhóm của tập đoàn, có rất nhiều việc, không có gì lạ khi Diệp Thù Yến bận rộn như vậy.

Đường Noãn muốn dốc hết sức lực thay anh chia sẻ bớt công việc càng nhiều càng tốt, thế nên cô ngược lại càng bận rộn hơn cả Diệp Thù Yến. Hơn tám giờ tối, Diệp Thù Yến tắt máy tính, nghe thấy Đường Noãn bên cạnh lẩm bẩm mấy thứ dữ liệu nên không kiềm được mỉm cười đứng dậy tìm cô. Đường Noãn nghe thấy cửa phòng làm việc có tiếng động liền ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục dán mắt vào máy tính.

Diệp Thù Yến bước tới cúi người ôm cô vào lòng, Đường Noãn vô thức nhìn về phía cánh cửa, kéo cánh tay của anh: “Đây là phòng làm việc.”

Diệp Thù Yến không những không buông cô ra mà còn hôn lên má cô một cái: “Yên tâm, mọi người đều đã tan làm hết rồi.”

Đường Noãn giơ tay, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp chín giờ rồi.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 209: Chương 209



Có điều email của cô vẫn chưa xem xong, còn đẩy đẩy anh quở trách: “Vậy anh đi qua một bên đợi em một chút, anh như thế này em không thể nào làm việc được.”

Diệp Thù Yến muốn ngồi ở bên cạnh cô: “Anh đến giúp em.”

“Không cần.”

Đường Noãn rất kiên định vấn đề này: “Vốn là muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng, giờ để anh làm thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Diệp Thù Yến bật cười: “Những cái này không khó, em chỉ là không thành thạo mà thôi, nếu đã thành thạo rồi thì rất nhanh là làm xong.”

Đường Noãn nói: “Vì vậy đây là quá trình luyện thành thạo của em.”

Cô dứt khoát đứng dậy, đẩy Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh: “Đợi em nửa tiếng thôi, ngoan.”

Diệp Thù Yến ngồi trên ghế sô pha nhìn vợ chưa cưới vất vả làm việc không có thời gian để ý anh, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh nghĩ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động của Đường Noãn lên mở vòng bạn bè, quả nhiên nhìn thấy mấy ngày nay Văn Tinh Xuyên không phải là chia sẻ về canh xương thì là chia sẻ về hoa cỏ, hơn nữa hầu hết các bức ảnh đều rất tâm cơ để lộ ra một chút hình bóng của người phụ nữ.

Diệp Thù Yến biết rằng đó là Đường Nguyệt, vết thương của Văn Tinh Xuyên đã sớm được xuất viện rồi, hiện tại anh ấy đang dưỡng thương ở nhà, Đường Nguyệt thường xuyên đến thăm anh ấy...

Chặn vòng bạn bè của sếp, anh ấy lại thong dong chẳng kiêng nể gì.

Còn sếp của anh ấy ngay cả thời gian dịu dàng với vợ chưa cưới của mình cũng không có, Diệp Thù Yến nheo mắt lại, đứng dậy gọi điện thoại. Khi trợ lý Văn nhận được cuộc gọi thì anh ấy đang phô diễn khả năng hôn của mình với Đường Nguyệt, khi nhìn thấy cuộc gọi của sếp thì vô cùng không muốn trả lời, nhưng Đường Nguyệt đã đẩy anh ấy ra rồi nhân cơ hội trốn thoát. Trợ lý Văn tràn đầy oán hận nhấc điện thoại, nghe được sếp của anh ấy hỏi thăm thân thiết: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

Anh ấy không nghĩ tới nhà tư bản vô lương tâm lại quan tâm đến mình, cảnh giác nói: “Bị thương nặng kéo dài cả trăm ngày, bác sĩ nói vì tránh để lại di chứng, kiến nghị tôi nghỉ ngơi thật tốt.”

Diệp Thù Yến thở dài: “Vậy thì đáng tiếc.”

Trợ lý Văn nói: “Tiếc gì?”

Diệp Thù Yến nói: “Không kịp tới đám cưới của tôi rồi, vậy thì tôi phải bắt đầu tìm cho Đường Nguyệt một người bạn nam đồng hành mới.”

Trợ lý Văn: ! ! !”Bạn nam đồng hành gì?”

Diệp Thù Yến nói: “Cậu biết đấy, tôi đã cầu hôn rồi, sắp tới phải chuẩn bị hôn lễ.”

Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi lắng nghe, thầm nghĩ, khoe khoang cái gì chứ? Tôi cũng sắp rồi. Lại nghe thấy Diệp Thù Yến tiếp tục nói: “Đến lúc đó sẽ sắp xếp một buổi để người trong gia đình kết đôi khiêu vũ. Nếu cậu vẫn cần phải hồi phục sức khỏe, vậy thì phải tìm một bạn nam đồng hành khác cho Đường Nguyệt.”

Trợ lý Văn: …Diệp Thù Yến lại nói: “Thật ra, tôi có xu hướng thích tổ chức hôn lễ muộn hơn vài tháng để khi thời tiết ấm hơn một chút. Thứ nhất, có nhiều thời gian chuẩn bị. Thứ hai, khi thời tiết ấm áp hơn thì việc tổ chức hôn lễ sẽ tốt hơn. Chỉ là rằng có quá nhiều việc, bên kia lại nhìn chằm chằm, một mình tôi bận đến mờ mắt, chỉ đành phải hoàn thành xong sớm hơn để tránh đêm dài lắm mộng.”

Trợ lý Văn mặt không chút thay đổi nói: “Hôn lễ là chuyện lớn cả đời, không nên vội vàng, nếu có gì cần giúp đỡ thì Diệp tổng cứ phân phó cho tôi là được.”

Diệp Thù Yến lo lắng nói: “Thương thế của cậu...”

Trợ lý Văn cắn răng cười nói: “Chỉ là gãy xương mà thôi, đầu cũng không bị thương.”

Diệp Thù Yến vui vẻ yên tâm nói: “Vậy thì vất vả cho cậu rồi.”

“Không vất vả.”

Nhà tư bản độc ác xấu xa, chúng ta cứ chờ xem. Trong mấy ngày tiếp theo, Đường Noãn phát hiện công việc ít hơn rất nhiều, không nhịn được nghi ngờ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những tài liệu kia đâu?”
 
Back
Top Bottom