Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 145: Chương 145



Tạ Phi Minh có chút buồn cười với kiểu chụp mũ thuần thục cỡ này, nhưng Diệp Thù Yến giống như một cái máy chỉ biết làm việc mới khiến Diệp Thị thành được như ngày hôm nay, bây giờ anh chỉ là thay vợ chưa cưới ra mặt một tí thôi mà đã bị cho là mê muội rồi? Khó trách ông cụ Diệp không chịu để cho Diệp Chính Hồng nắm quyền.

Diệp Thù Yến không trả lời câu hỏi của ông ấy, nhưng khẽ cau mày: "Chuyện gì? Cô ấy đã đánh nhau với ai? Tính tình cô ấy mềm yếu như vậy làm sao mà lằng nhằng được?”

Diệp Chính Hồng nghẹn họng, tính tình Đường Noãn mà mềm yếu?

Tạ Phi Triết vừa vặn đi tới: "Ây da, Đường Noãn không nói với cậu sao?”

Anh ta nói: "Không phải Đường Noãn muốn đóng phim truyền hình sao? Gần đây không phải Giang Nhị cũng tung hoành trong giới giải trí sao, nói là không muốn thấy cô ấy, vì vậy anh ta đã chào hỏi với không ít đạo diễn không muốn họ hợp tác với Đường Noãn, vị đạo diễn Phùng mà Đường Noãn hẹn xong kia cũng đã hối hận rồi.”

“Sau đó Giang Nhị nói là nếu như Đường Noãn muốn được quay tiếp thì tốt nhất là nên cứu tế cả cái giới giải trí, cậu nói xem, không có đạo diễn gạo cội hay diễn viên có thực lực, nếu cứ đầu tư thì chẳng phải là công tử Bạc Liêu đốt tiền nấu trứng tỏ ra mình giàu*) hay sao? Sau đó Đường Noãn tức giận nên nói bốc nói phét, nói là sẽ dùng tiền của nhà họ Giang mà nấu trứng, ừ, đại loại là vậy đó.”

Nói xong lại hào hứng lên tiếng: “Giang Nhị cũng đã cáo trạng với các ông các bác cả rồi, mà cô ấy lại chẳng hề nói gì với cậu?”

Diệp Thù Yến liếc nhìn ba con nhà họ Giang – sắc mặt họ không được tốt cho lắm, nói một cách bình tĩnh: "Không nói, cậu không cần phải nói với tôi những vấn đề nhỏ nhặt như vậy.”

Tạ Phi Triết nói: “Nhưng những lời cáo trạng của Giang Tế đều đã tới tai ông cụ Diệp rồi đấy, cậu không quan tâm sao?”

Diệp Thù Yến trưng ra bộ dạng hoàn toàn chẳng quan tâm đến, lạnh nhạt nói: “Chút việc cỏn con như thế này cô ấy sẽ tự biết giải quyết, nếu như cô ấy có thể khiến ba và ông Giang làm to chuyện, vậy chứng tỏ cô ấy có tiền đồ, đến lúc đó tôi lại giao cho cô ấy một hạng mục trong tập đoàn, xem ai còn phản đối nữa.”

Mặt Diệp Chính Hồng và ba con nhà họ Giang đều tỏ vẻ khó chịu. Các cổ đông của nhà họ Diệp đi theo sau họ cũng hơi ngượng ngùng, lúc trước bị ông Diệp lôi kéo vào, lại có một dự án lớn với nhà họ Giang trước mắt, họ cảm thấy hơi d.a.o động, nhưng bây giờ nhìn lại, kết cục ba người này cộng lại cũng không đẹp bằng một mình Diệp Thù Yến.

Không, còn không bằng Đường Noãn, cô còn chưa tìm chồng chưa cưới để mách lẻo, mà bọn họ đã sợ hãi trước rồi. Tạ Phi Minh không khỏi âm thầm lắc đầu, trong mắt những người trẻ tuổi suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn uống, vui chơi, có thể họ sẽ cảm thấy Đường Noãn nói phét nói lác mà không làm được thì sẽ tương đối mất mặt, nhưng trong mắt của kẻ cả ngày bận rộn làm việc, nhà họ Giang cùng nhà họ Diệp muốn xé mặt nhau, mà lại vồ lấy một cô nhóc để bắt nạt thì quá mất mặt rồi. Tuy nhiên, hiển nhiên nhà họ Giang không cho rằng họ có lỗi, cho rằng Đường Noãn và Diệp Thù Yến tí nữa thì đè đầu cưỡi cổ nhà họ Giang, nếu họ vẫn có thể bình tĩnh đứng đấy, họ sẽ là những kẻ hèn nhát. Giang Trạm cười khẩy: "Diệp thiếu gia, đừng giả vờ thanh cao nữa, không nhờ có cậu, cô ta có thể mời Đạo diễn Tiêu xuất đầu lộ diện được sao?”

Tạ Phi Triết bất mãn vì bị cướp công:"Này, Đạo diễn Tiêu là Đường Noãn thông qua tôi để tiếp cận, liên quan gì đến cậu ấy?”

“Vậy thì, Diệp đại thiếu sẽ không quan tâm đến vấn đề đầu tư, phải không?”

Giang Trạm chế nhạo: "Đạo diễn Tiêu nổi tiếng là tiêu tiền vào việc quay phim truyền hình.”

Đạo diễn Tiêu tên đầy đủ là Tiêu Hướng Vinh, nhắc đến thì cũng là một nhân vật có tiếng trong giới đạo diễn, nhưng những năm gần đây không có người mời ông ấy quay phim, thứ nhất là ông ấy quay rất nhiều phim chính kịch, thứ hai là ông ấy rất nghiêm khắc trong việc quay phim. Ông ấy có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, trang phục hóa trang đạo cụ kịch bản, cùng một bộ phim mà kinh phí của các đạo diễn khác không bằng một nửa ông ấy. Trong những năm gần đây, nhà đầu tư trong ngành giải trí đã đầu tư loạn vào các ngành giải trí để kiếm tiền nhanh chóng, họ không quan tâm đến chất lượng của bộ phim, cho nên đạo diễn Tiếu hiện giờ chỉ còn lại danh tiếng, dù ông ấy có kịch bản tốt quay phim cũng rất khó tôi kéo đầu tư.

Ánh mắt Diệp Thù Yến đột nhiên dừng ở phía trước, Đường Noãn tựa hồ đã nói chuyện với đối phương xong.

“Không phải cô ấy nói sẽ tìm người giúp sao?”

Anh liếc nhìn Giang Trạm: “Yên tâm đi, hiện tại tôi không có kế hoạch đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình, nếu thật sự lo lắng, mấy người cũng có thể đi thuyết phục Đạo diễn Tiêu, chuyện vặt vãnh như vậy không đáng để tôi quan tâm.”

Anh nhìn các cổ đông đầy ẩn ý: "Nếu không tôi sợ mọi người sẽ thất vọng với tôi.”

Các cổ đông vội vàng xua tay: "Sao mà thế được.”

Diệp Thù Yến cười và nói: "Nhưng tôi thì sẽ vậy, tôi còn chưa lưu lạc đến trình độ ngang với Giang Nhị.”

Các cổ đông không thể không nhìn đám người Diệp Chính Hồng, ý là mấy người đang lo lắng này cùng trình độ với Giang Nhị sao?

Diệp Chính Hồng và ba con nhà họ Giang nghiêm mặt không nói lời nào, dù sao thì ban nãy họ cũng đã tỏ ra lo lắng về vấn đề này. Tạ Phi Triết còn chu đáo mà cung cấp thông tin cho họ: "Đạo diễn Tiêu rất cố chấp, không thích nhìn sắc mặt người khác. Chỉ cần kịch bản đủ hay, tiền có sẵn, có thể khiến ông ấy vui vẻ làm phim, ông ấy sẽ ok thôi.”

Nhà họ Giang làm sao có thể làm ra chuyện rẻ tiền như thế. Theo ánh mắt của Diệp Thù Yến, Tạ Phi Triết quay lại nhìn Đường Noãn đang tiến lại gần, thở dài: "Nói ra thì Đường Noãn cũng đủ mạnh. Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy sẽ tìm một số đạo diễn mới, nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ đến tìm đạo diễn Tiêu.”

"Tại sao lại phải tìm một đạo diễn mới?”

Lúc Đường Noãn nghe vậy thì nói đương nhiên: "Tôi muốn đảm bảo chất lượng, tất nhiên tôi phải chọn một đội ngũ có đảm bảo.”

Diệp Thù Yến mỉm cười, ừm, rất phù hợp với tính tình thận trọng của cô, anh choàng tay qua vai cô: "Nói chuyện xong rồi?”

Trước mặt người ngoài, cô không thể không cho anh chút thể diện: "Ừm, đã hẹn xong thời gian rồi.”

Lặng lẽ đưa tay chọc vào eo anh.

Ý cười nơi đáy mắt Diệp Thù Yến càng thêm sâu, giới thiệu Tạ Phi Minh và những người khác với cô. Sau khi Đường Noãn chào hỏi xong, cô quay lại nhìn Giang Trạm, cười nói: "Thật ra, Đạo diễn Tiêu là người thích hợp nhất cho kịch bản của tôi, nhưng trước đây tôi nghĩ giá quá cao.”

Cô nói đến đây còn có ẩn ý khác: “Hiện giờ có người tình nguyện đốt tiền nấu trứng, vậy thì tôi đây cũng chỉ có thể cố gắng cầu toàn mà thôi.”

Giang Trạm cười khẩy: "Vậy thì chúng tôi sẽ mỏi mắt mong chờ, có rất nhiều người đang chờ xem, cô Đường không nên đùa giỡn mọi người đấ nhé.”

Đường Noãn mỉm cười: "Ồ, đừng lo lắng, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”

Sau đó, Giang Tế luôn theo dõi hành tung của Đường Noãn, thấy cô bàn bạc với Đạo diễn Tiêu, nghĩ rằng cô muốn lợi dụng danh tiếng của Đạo diễn Tiêu để làm gì đó, gần đây đã liên lạc với một số diễn viên có quan hệ tốt với đạo diễn Tiêu, có thể triệt tiêu một người thì một người. Cuối cùng chợt nghe nói rằng cô đã chi 20 triệu cho thương hiệu chăm sóc da Bối Hoa gì đó và bắt đầu gấp rút sản xuất các sản phẩm chăm sóc da.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 146: Chương 146



Sau đó Bối Hoa tung tin Bối Hoa có thể cung cấp miễn phí các sản phẩm chăm sóc đa trị giá hai trăm tệ cho các nền tảng Internet khác nhau để quảng bá sự kiện với số tượng không hạn chế.

Một viên đá thôi đã đủ để mặt nước yên tĩnh vang ngàn tầng sóng, mọi người nghe về sự việc này đều không khỏi sửng sốt.

Với sự phát triển của Internet ngày nay, tất cả các nền tảng mua sắm lớn đều là những vị vua sống sót sau trận chiến khốc liệt và người dùng tiêu dùng có xu hướng ổn định.

Nhưng sự cạnh tranh chưa bao giờ dừng lại, giống như nhà họ Giang là một trong những gã khổng lồ của nền tảng mua sắm thương mại điện tử, nhưng cũng có một ứng dụng Nam Đô ở miền nam cạnh tranh với họ, ngoài ra còn có các phân khu khác nhau như mẹ và bé, mỹ phẩm, nhãn hiệu cao cấp, v. v. và các ứng dụng mua sắm thương mại điện tử độc đáo khác có thể tồn tại nhờ sự độc đáo của riêng mình thì khỏi phải nói.

Có gần 800 triệu người dùng mua sắm trực tuyến ở Trung Quốc và tất cả các nền tảng đều đang tranh giành những khách hàng này, để tăng mức độ gắn bó của người dùng, cách hiệu quả nhất là sử dụng nhiều hoạt động khuyến mãi khác nhau.

“Ngày quốc tế độc thân": “618" và "Ngày nữ thần" các loại lễ hội do con người đặt ra không ngừng xuất hiện, nếu quan sát kỹ sẽ thấy rằng hầu như không có ngày nào là không có hoạt động trên bất kỳ nền tảng nào và hấp dẫn nhất đó là tất cả các hoạt động này đều có quà tặng miễn phí, nhưng đó cũng chỉ là thời điểm đầu tiên khi giành thị trường thôi, còn bây giờ thì rất ít.

Bối Hoa lại cho một cơ hội. Các sản phẩm chăm sóc da trị giá hai trăm tệ, dưới thị trường gồm các khách hàng nữ là chính, rất thiết thực, mà không có giới hạn về số lượng, điều này tương đương với việc bỏ tiền ra để giúp họ thu hút người dùng, mắc gì không lấy chứ?

Nhưng mà Đường Noãn làm chuyện này cũng hơi vớ vẩn, tặng hàng miễn phí không giới hạn, cho dù là mấy trăm triệu, e rằng cũng không ngăn được, đang nghĩ lại sao cô lại làm chuyện vô ích như vậy, sau đó lại nghe thấy cô tung chút tin tức, rằng sẽ có thể cung cấp cho tất cả các nền tảng mua sắm, ngoại trừ nền tảng của nhà họ Giang. Mọi người lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là chọc tức nhà họ Giang à?

Mà người nhà họ Giang thì cười gần chết, Giang Tế càng không ngờ cô lại trực tiếp đánh chủ ý của mình lên nền tảng mua sắm của nhà họ Giang, Giang Tế cầm di động, không ngừng cười, nói: "Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ! Còn muốn lật tung trời nữa hay sao.”

Kim Vấn Hạ nói: "Cô ta không phải là kẻ ngốc đâu nhỉ?”

Cô ta trợn mắt rồi vào trong nhóm Wechat chế nhạo: [Đường Noãn, cô nghĩ rằng điều này có thể phá hủy nền tảng nhà họ Giang thật ư?]

Thật không ngờ, Đường Noãn lại trả lời: [Tôi nghe nói trung bình chỉ mất một tuần để thay đổi thói quen lựa chọn nền tảng mua sắm của người dùng.]

[Nếu các nền tảng khác tận dụng tốt cơ hội này, lưu lượng khách hàng của nhà họ Giang chắc chắn sẽ giảm... Tất nhiên, số tiền ít ỏi của tôi không thể phá hủy nền tảng của nhà họ Giang, nhưng liệu nền tảng Nam Đô có góp dầu vào lửa không?]

Các đối thủ cạnh tranh tất nhiên đang lợi dụng thời cơ để triệt tiêu lẫn nhau.

Giang Tế cau mày, Kim Vấn Hạ vẫn còn nhỏ nên không hiểu biết nhiều, nhưng anh ta biết những gì Đường Noãn nói có một số đạo lí: Cùng là cửa hàng, một tiệm không tặng gì cả, trong khi tiệm kia lại tặng quà trị giá hai trăm tệ, nhất là trên Internet, người dùng thậm chí không cần phải thực hiện thêm một bước nào, chỉ cần di chuyển ngón tay của mình để thay đổi nền tảng mua sắm thôi, đổi lại là ai thì chẳng làm vậy chứ. Nhưng đổi rồi, người ta chắc chắn phải tìm cách cố giữ người.

Đương nhiên, chuyện này không để gì ảnh hưởng sâu sắc đến nhà họ Giang, nhưng nếu thật sự làm mất đi khách hàng, không chỉ doanh số giảm xuống, mà quan trọng nhất là khôi phục lại sẽ không dễ dàng như vậy, bây giờ chi phí trung bình cần thiết để cho những khách hàng đã mất quay trở lại nền tảng là khoảng 300, những ảnh hưởng nếu tổng hợp lại sẽ không quá nhỏ. Sau khi nghe Giang Tế giải thích, Kim Vấn Hạ tức giận nói: [Cô thật buồn cười, cô nói rằng nhà chúng tôi không biết tổ chức hoạt động chắc, giống như tặng quà thôi mà.]

[Đương nhiên là biết chứ, nhưng đối với thứ trị giá hai trăm tệ, chi phí gốc của các người ít nhất phải là ba mươi tệ, nếu muốn giữ lại mấy chục triệu khách hàng, thì cần ba trăm triệu đấy.]

Kim Vấn Hạ cười khẩy: [Nói cứ như cô chẳng tiêu tiền ấy nhỉ.]

Đường Noãn nói: [Tôi bằng lòng mà, dù sao thì tôi cũng là đốt tiền nấu trứng ấy mà, đổi lại, việc kinh doanh của nhà họ Giang các người bị tổn thất, cũng đáng.]

Nhìn tin nhắn trong nhóm, Giang Tế không khỏi nhíu mày: "Cái đồ điên khùng!” Sau đó đứng dậy đi tìm Giang Trạm, Đường Noãn có thể tùy ý gây sự, nhà họ Giang không cần phải vì cô đánh cược mà mất tiền oan.

Trên lầu, Giang Trạm xem tin tức trong nhóm, mỉm cười với Giang Tế đang cau mày: "Chờ các em nghĩ ra cách thì cũng đã muộn rồi.”

Đôi mắt Giang Tế sáng lên: "Anh, anh đã biết rồi sao?”

Đầu óc Giang Trạm vốn rất nhanh nhạy: "Khi cô ta tiết lộ tin tức thì đã bàn bạc cả rồi.”

Anh ta nhìn Giang Tế giảng dạy: "Em đấy à, vẫn còn quá non, chỉ nghĩ đến việc không gặp bất lợi, tại sao em không cảm thấy đây là một cơ hội tốt?”

“Xí nghiệp Bối Hoa đấy vốn là xí nghiệp gia tộc, tuy kế thừa cũng gần trăm năm, nhưng cũng chỉ biết vùi đầu vào sản xuất sản phẩm, bọn kế thừa này cái gì cũng chẳng biết, khiến cho nhà máy sắp đóng cửa, đơn hàng lớn của Đường Noãn cũng chỉ giúp bọn họ tạm thời vùng vẫy mà thôi. Nhưng cũng chính vì vậy mà Đường Noãn ép giá rất thấp, mỗi đơn hàng chỉ bảy tệ.”

“Bảy tệ?”

Giang Tế giật mình: "Mỹ phẩm rẻ như vậy sao?”

Giang Trạm nói: "Đương nhiên là không thể nào. Đây chỉ là giá xử lý nguyên liệu thô. Chi phí của những nguyên liệu đó có thể không cao, nhưng nhân công, tiền thuê, quầy, thương hiệu, đặc biệt là chi phí nghiên cứu và phát triển, cộng lại, chiêu trò hai trăm tệ này của cô ta, thực sự rất đáng.”

Giang Tế nói: "Anh, vậy anh...”

Giang Trạm nói: "Chỉ là hơi tăng giá lên một chút, sẽ thuận lợi giành được quyền lấy hàng trước. Đều là người làm ăn, cô ta không có lý do gì thấy tiền mà không kiếm.”

“Chúng ta lấy bao nhiêu?”

Giang Trạm mỉm cười và nói: "Tám tệ.”

Giang Tế lúc này cũng hiểu ra, đừng tưởng Đường Noãn là đang chèn ép bọn họ, mà là cơ hội cho bọn họ mở rộng thị trường tiếp thị bình thường.

Giá vốn 8 tệ không những không cao mà còn quá rẻ! Phải biết rằng chi phí duy trì khách hàng thông thường của họ là gần 50 tệ mỗi người mỗi tháng, nhưng lần này có thể làm được với khoảng 8 tệ, đây không phải là một khoản lãi lớn sao?”

Hơn nữa.”

Giang Trạm cười nói: "Sản lượng sản xuất của một nhà máy là có hạn, nếu chúng ta lấy nó, những bên khác chưa chắc đã được cung cấp sản phẩm.”

Đôi mắt Giang Tế sáng lên: "Vậy chỉ cần chúng ta đẩy mạnh nỗ lực quảng bá và tận dụng tốt số vốn tám tệ, nó sẽ mang lại cho chúng ta càng nhiều lợi ích.”

“Nam Đô muốn cướp người của chúng ta, không chỉ không có hàng, mà còn phải lợi dụng mua những món quà tặng khác với giá thành cao hơn!”Giang Tế cười khoái chí: “Cho nên cuối cùng Đường Noãn bỏ ra mấy chục triệu, lại để cho chúng ta vớ bở?”

Đến lúc đó, chắc cô sẽ phải tức đến hộc m.á.u nhỉ? Sau khi nhà họ Giang kiên quyết ký hợp đồng với chị Trương, chị Trương cầm hợp đồng ngồi ở nhà Đường Noãn, cũng nói một câu tương tự: “Đợi mọi chuyện xong xuôi, nhà họ Giang sẽ không tức đến hộc m.á.u chứ?”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 147: Chương 147



Đường Noãn nhìn đơn hàng tối thiểu trong hợp đồng là 12 triệu, cô vui vẻ cười nói: “Lấy hợp đồng này của nhà họ Giang làm nền, vốn lưu động của chị cũng đủ rồi!” Chị Trương cũng trở nên hưng phấn. Quý Vân sau khi liên lạc với Đạo diễn Tiêu thì đi tới, nhìn hai người họ với vẻ mặt buồn bã: "Hai người vẫn còn tâm trạng để cười sao, việc đầu tư của chúng ta đến một xu cũng không có bóng dáng kia kìa?”

Không đúng, ban đầu có 20 triệu mà bị Đường Noãn lấy để sản xuất mỹ phẩm dưỡng da mất rồi.

Cô ấy bước lên phía trước, nhìn thấy hợp đồng của nhà họ Giang, cau mày: “Không phải nói muốn gây sự với nhà họ Giang, không cung cấp tặng phẩm sao?”

Đường Noãn liếc cô ấy một cái, cầm lấy hợp đồng trở lại: “Tớ là người tôn trọng tiền, làm sao có thể làm việc theo cảm tính như vậy? Hơn nữa tớ nói rằng tớ muốn gây sự với nhà họ Giang khi nào chứ? Tớ vẫn luôn nói rằng tớ muốn lấy tiền từ nhà họ Giang, được chứ?”

Lại nghĩ đến câu chất vấn của Kim Vấn Hạ, cô lại thấy tức cười: “Họ nghĩ sao chứ, nếu thật sự muốn gây hấn với nhà họ Giang, Diệp Thù Yến cũng phải mất rất nhiều công sức đấy, tớ có điên thế không?”

Quý Vân nói: "Tớ cũng nghĩ rằng cậu bị điên rồi, tiền đầu tư của chúng ta còn không đủ, thế mà cậu lại đập tiền để tặng đồ miễn phí. Lẽ nào cậu hy vọng những người lấy sản phẩm chăm sóc da miễn phí sẽ quyên góp gây quỹ cộng đồng cho chúng ta à?”

Đường Noãn nghĩ một lúc: "Ồ, cách nói này của cậu cũng thỏa đáng đấy.”

Quý Vân bối rối trước những lời lẽ của cô: "Không phải là tặng đồ miễn phí sao? Làm thế nào để huy động vốn từ cộng đồng đây?”

Đường Noãn nói: "Ai nói tớ tặng đồ miễn phí hả? Chúng ta là đang kiếm tiền đấy.”

Chị Trương cười híp mắt, gật gật đầu, đáy mắt lấp lánh đầy hưng phấn, Đường Noãn tỏ vẻ bí ẩn, ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Vân: "Nào, để tớ kể cho cậu.”

Quý Vân bước tới, nhìn vào một bảng dữ liệu mà Đường Noãn mới mở ra, cô ấy nhớ rằng kể từ ngày hôm đó khi cô trở về từ bữa tiệc sinh nhật của CEO Phụng Thiên Entertainment, Đường Noãn đã bắt tay vào làm cái này, mất hết hai ngày hai đêm. Cô ấy nhìn về phía Đường Noãn đang chỉ: "Phí chuyển phát nhanh?”

Đường Noãn cười nói: "Đúng, bí mật lần này của chúng ta là đây, tặng quà giá trị hai trăm tệ, cước phí khách hàng tự trả cũng không có gì quá đáng đúng chứ?”

Quý Vân nói: “Đương nhiên không có gì quá đáng, phí chuyển phát nhanh có là bao nhiêu.”

“Mười lăm.”

Đường Noãn nói: "Khách hàng trả phí vận chuyển là mười lăm tệ. Nhưng bên chúng ta ước tính sẽ cần vận chuyển những đơn hàng hàng chục triệu, vì vậy chúng ta đã thương lượng với bên công ty chuyển phát nhanh với giá là năm tệ.”

Quý Vân nhìn cô, trong lòng cô ấy đã có chút suy đoán, quả nhiên lại nghe cô nói: "Làm như vậy, từ phí chuyển phát nhanh chúng ta có thể lời được mười tệ!”

Quý Vân kinh ngạc, không thể không giơ ngón cái lên: "Đỉnh của chóp, đầu óc cậu cũng thật là, sao lại nghĩ ra được đến vậy chứ?”

Lại chán nản nói: "Và sau đó thì sao? Mười tệ có thể làm được gì, đủ giá thành sản phẩm không?”

Chị Trương mỉm cười: "Đủ rồi, Giá thành để xử lý nguyên liệu tinh khiết cho bộ sản phẩm chăm sóc da này của Bối Hoa là sáu tệ.”

Quý Vân giật mình: "Bao nhiêu?”

Chị Trương giải thích cho cô ấy về sự khác biệt giữa chi phí xử lý thuần túy của nguyên liệu sản phẩm và giá thực tế: "... Nếu thực sự tính toán mọi thứ, giá của bộ sản phẩm chăm sóc da này là khoảng một trăm năm mươi tệ.”

Một bộ kiếm lời được năm mươi tệ, cũng không quá nhiều.”

‘‘Như vậy, chẳng phải vẫn mất sáu tệ phí tổn sao? Thâm hụt hơn một trăm bốn mươi tệ.”

Đường Noãn nói: "Nhưng bây giờ không phải là tình huống đặc biệt sao? Chúng ta cần khôi phục nhà máy trước, có vốn lưu động trước rồi tính sau.”

Cô tiếp tục: "Mười tệ chúng ta kiếm được từ chuyển phát nhanh, trừ đi giá thành sản phẩm là sáu tệ, chúng ta còn lại bốn tệ.”

Quý Vân cũng kịp phản ứng: "Nói cách khác, thậm chí nếu ta tặng miễn phí, nhưng mỗi đơn hàng vẫn có thể kiếm được bốn tệ.”

Đường Noãn mỉm cười và nói: "Bốn tệ không nhiều, nhưng chúng ta không cần trả bất kỳ khoản phí quảng cáo nào, tất cả các chương trình quảng cáo khuyến mãi đều được thực hiện bởi các nền tảng thương mại điện tử.”

Chị Trương rất hài lòng với điều này: "Bây giờ một nền tảng muốn quảng cáo và tiếp thị toàn nền tảng phải mất hàng chục triệu, tất cả số tiền này đều được tiết kiệm cho chúng ta.”

Đường Noãn gật đầu: "Bây giờ một đơn đặt hàng của ứng dụng Nam Đô ước tính mười triệu, đó mới chỉ là ước tính sơ bộ thôi.”

Quý Vân tính toán con số một cách nhanh chóng, ngạc nhiên nói: "Chỉ riêng ứng dụng Nam Đô sẽ có ít nhất bốn mươi triệu!”

Chị Trương cũng kích động xoa xoa tay: "Em nói đi, đúng là người có học có khác, sao em lại nghĩ ra ý tưởng này, thực sự quá tuyệt vời!”

Đường Noãn đắc ý mỉm cười, cầm hợp đồng trong tay và hào hứng nói: "Nhưng điều tuyệt nhất là cái này này!”

Quý Vân không ghét bỏ nó nữa, nhanh chóng nhận lấy nó và xem qua: "Họ đưa ra giá tám tệ! Số lượng đặt hàng ước tính là mười hai triệu trở lên...”

Cô ấy tính toán một cách nhanh chóng: "Tức là, mỗi đơn hàng bên nhà họ Giang có thể kiếm được mười hai tệ! Nếu họ phát phúc lợi cho ít nhất một ngàn hai trăm người dùng.”

Quý Vân không khỏi choáng ngợp, lại hít một hơi: "Một trăm bốn mươi triệu! ! !”

“Mẹ nó chứ!”

Cô ấy ôm chầm lấy Đường Noãn: "Cục cứng ơi, cậu đỉnh vãi nồi!”

Đường Noãn cười nói: "Đây chỉ là ước tính mà thôi, với phong cách xử sự hung hãn từ đó giờ của nhà họ Giang, hiếm khi vớ được tặng phẩm mang tính giá trị, lại có thể bóp c.h.ế.t đường sống của đối phương, tớ đoán họ chắc chắn sẽ quảng bá nó mạnh mẽ, với ít nhất bốn trăm triệu người dùng đã đăng ký trên nền tảng của họ, việc tặng hai ba triệu cũng không quá đáng chứ...”

Lúc này, cô đột nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa và gập người lại, hai bàn tay của cô chắp lại với nhau. Quý Vân ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Vui quá hóa rồ à?”

Đường Noãn nhắm mắt lại, nói một cách cung kính: "Cảm ơn Thần Tài của nhà họ Giang! Cầu phúc cho họ.”

Quý Vân: . . . Cầu phúc? Chị Trương không nhịn được cười, đợi đến khi bọn họ biết chân tướng, nhất định sẽ tức giận đến mức tổn thọ, đúng không?

Khi tất cả các thỏa thuận được ký kết, đã gần đến tháng chín, ứng dụng Nam Đô và nền tảng của nhà họ Giang đều tung ra các chương trình khuyến mãi cùng một lúc. Vào tháng chín thì có Tết Trung thu, Nam Đô lấy "truyền thừa" làm chủ đề, thực hiện làn sóng g.i.ế.c c.h.ế.t nỗi hoài niệm bằng mỹ phẩm mà bà và mẹ đã từng sử dụng, hiệu quả rất tốt. Nhà họ Giang thì lấy "Tháng chín trăng đoàn viên" làm chủ đề của sự kiện, độ phủ sóng càng toàn diện hơn, và tất nhiên, hiệu quả tuyên truyền rất tốt. Một tuần sau, vào ngày một tháng chín, sự kiện chính thức bắt đầu, sáng sớm Đường Noãn, Quý Vân và Lý Thu Thu đã chạy đến nhà kho của Bối Hoa.

Để ngăn nền tảng gian lận và cũng để thuận tiện cho mọi người, các đơn đặt hàng quà tặng trên nền tảng được chuyển trực tiếp đến Bối Hoa để Bối Hoa trực tiếp vận chuyển. Khi họ đến nơi, nơi đây đã hoạt động hết công suất, hơn chục chiếc máy không ngừng đưa ra điều lệnh, chị Trương đã có mặt tại hiện trường với nụ cười tươi trên môi, nhìn thấy Đường Noãn, chị ấy kích động nói: "Bối Hoa đã lâu không có đơn hàng.”

Giọng chị ấy càng về sau càng nghẹn ngào nức nở.

Lần này, không chỉ để mọi người biết rằng Bối Hoa đang làm ăn tốt mà còn có thể kiếm được nhiều tiền để đưa nhà máy hoạt động trở lại. Lúc này trong lòng Đường Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng lộ ra tự tin, nhưng đến giờ phút cuối cùng cô vẫn không dám chắc phương pháp này có thể thực hiện được hay không, bây giờ xem ra đã thành công! Quý Vân và Lý Thu Thu đơn giản hơn nhiều, Quý Vân không thể nhịn được ôm lấy Đường Noãn xoay hai vòng: "Aaaaaaaaahhh, chúng ta vô mánh rồi!”

Lý Thu Thu lại quan tâm đến một vấn đề khác: "Nền tảng của nhà họ Giang nhiều hơn của Nam Đô nhiều hơn?”

Đường Noãn bật cười, Quý Vân chắp hai tay lại: “Cầu cho nhà họ Giang nhiều hơn.”

Lợi nhuận bên nhà họ Giang gấp ba lần bên Nam Đô lận đó!
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 148: Chương 148



Chị Trương cười nói: "Cái này còn phải đợi buổi tối thống kê, bây giờ còn chưa tính được.”

Ba người bọn họ cũng không vội, đứng ở bên cạnh kho hàng, chỉ nhìn xem máy đưa ra các đơn đặt hàng cũng thấy thích thú, đó là tiền cả đấy!

Đợi đến buổi tối, khi Đường Noãn nhận được số liệu từ chị Trương, Quý Vân và Lý Thu Thu vội vã chạy đến, đúng vậy, hai người này vẫn không về, họ muốn ở đây chia sẻ niềm vui kiếm tiền với Đường Noãn.

“Nam Đô tám trăm ngàn đơn hàng, nhà họ Giang một triệu đơn.”

Quý Vân ngập tràn hưng phấn nhanh chóng tính toán: “Nam Đô kiếm được ba triệu hai trăm, Giang kiếm mười hai triệu!”

Cô ấy cũng bắt chước tư thế lúc trước của Đường Noãn, quỳ gối trên ghế sô pha, chân thành cảm tạ: “Cảm ơn thần tài nhà họ Giang!”

Đường Noãn cười to nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu, tuần sau nhất định mới là kịch liệt nhất.”

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, những đơn hàng tiếp theo mỗi ngày một nhiều, cũng không phải chỉ mỗi bọn họ đang chú ý đến chuyện này, nhóm "Liên minh những ông bố lo lắng" trong khoảng thời gian này cũng hoạt động rất sôi nổi, nhờ có Kim Vấn Hạ đi đâu cũng la làng la xóm cho mọi người biết, cho nên mọi người đều biết Đường Noãn đang đốt tiền để đối đầu với nhà họ Giang.

Nhưng lúc đầu, điều mọi người nói nhiều nhất không phải là Đường Noãn sẽ mất bao nhiêu tiền, mà là nhà họ Giang cũng đang tặng miễn phí bộ mỹ phẩm của Bối Hoa.

Rõ ràng Đường Noãn đã nói rằng cô sẽ không cung cấp cho nền tảng của nhà họ Giang kia mà.

Nhưng cuối cùng, nhà họ Giang chẳng những không chọn tặng phẩm nào khác mà lại chọn Bối Hoa, rõ ràng là đang tát vào mặt Đường Noãn. Kim Vấn Hạ càng đắc ý tung ra số lượng phúc lợi của người dùng trên nền tảng nhà họ Giang và trên ứng dụng Nam Đô. Số lượng đơn đặt hàng và doanh số bán hàng trong loại hoạt động ngắn hạn này không phải là bí mật gì của công ty, mà là bằng chứng về sức mạnh và cường độ hoạt động của nền tảng, ngay cả khi Kim Vấn Hạ không nói gì, nền tảng cũng sẽ công bố số liệu thống kê của riêng mình sau khi chương trình kết thúc.

Sau khi mọi người từ chỗ Kim Vấn Hạ biết rằng Đường Noãn có bảy tệ cho mỗi đơn hàng, sự chú ý của họ cuối cùng chuyển sang việc Đường Noãn sẽ lỗ bao nhiêu. [Đã một tuần rồi đấy, trung bình mỗi ngày Nam Đô có một triệu đơn hàng, sự kiện kéo dài trong một tháng. Ba mươi triệu đơn, bảy tệ mỗi đơn hàng...]

[Hít hà... hai trăm triệu hả? Làm, làm vậy thực sự sẽ không bị đánh c.h.ế.t hả? Diệp đại thiếu sẽ cho cô ấy sao?]

[Không phải ba mẹ ruột của cô ấy rất giàu sao? Chắc là cũng có thể bù lỗ mà?]

[Có thể bù lỗ và lấy tiền đốt trứng là hai chuyện khác nhau. Gia đình nhà họ Giang người ta làm kinh doanh kia mà, quan trọng là kế hoạch của Đường Noãn không thành..]

Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán có lẽ Đường Noãn sắp bị tức c.h.ế.t rồi chăng, Kim Vấn Hạ vẫn cảm thấy không đủ: [Đường Noãn có có thể gửi hàng cho bên Nam Đô sao?]

[Nghe nói khả năng sản xuất của Bối Hoa có hạn, cũng chỉ đủ cho nhà họ Giang chúng tôi, cung không đủ ứng, có phải cô đang chuẩn bị bồi thường thiệt hại hay không!]

Đường Noãn, Quý Vân và Lý Thu Thu ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, mặt không cảm xúc xem tin nhắn trong nhóm. Quý Vân thở dài: "Đây có phải là cảm giác mọi người đều u mê, riêng mình ta thanh tỉnh hay không?”

Nói xong, cô ấy phá lên cười: "Đã cái nư ghê! Hahahaha, tớ thực sự muốn xem biểu cảm của họ khi biết chúng ta kiếm được tiền!”

Đường Noãn không cảm xúc, nhấn mạnh: "Là tớ, không phải chúng ta, cảm ơn.”

Lý Thu Thu lặng lẽ nói: "Bây giờ tớ mới hiểu rằng những kẻ tinh anh trong ngành không muốn nói chuyện với những người này, thực sự ngây thơ và nhàm chán.”

“Nói đến thì, các cậu nói xem có phải Kim Vấn Hạ là kẻ thù của nhà họ Giang hay không, nếu cô ta cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Giang rất khó hạ màn đấy.”

Quý Vân cười to: "Còn không phải sao? Nếu không phải cô ta cứ khiêu khích như vậy, lúc đó chúng ta cũng sẽ không dễ mà vả mặt đến vậy? Cứ bất thình tình gửi tin tức chúng ta kiếm tiền làm chi, đúng là quá low mà, hahaha.”

Đối phương cần, họ liền qua loa mà đáp ứng, đó gọi là đỉnh cao của giả vờ, đợi đến lúc, mọi người sẽ biết được nhà họ Giang đã rơi vào tay Đường Noãn.

Quay đầu lại, thấy Đường Noãn cau mày, lòng Quý Vân thắt lại: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”

Đường Noãn nói: “Tớ đang nghĩ, liệu nhà họ Giang có nghĩ rằng tớ không thể cung cấp đủ hàng hóa cho bên Nam Đô mà giảm mức độ quảng cáo lại không?”

Điều này rất có khả năng, mua sắm trên Internet không chỉ là về chất lượng sản phẩm mà còn là dịch vụ vận chuyển, mặc dù ứng dụng Nam Đô cam đoan sẽ tặng đồ miễn phí cho người dùng, nhưng cảm giác hàng gửi ngay lập tức và trì hoãn mười ngày nửa tháng mới chuyển lại là không giống nhau.

Nếu thật sự là vậy, khả năng cạnh tranh của cái gọi là quà tặng miễn phí của Nam Đô là bằng không.

Lý Thu Thu nói: "Đúng vậy. Nếu kẻ địch quá gà, vốn dĩ đây cũng chỉ là một kiểu chương trình phụ trợ mà thôi, họ không cần phải nỗ lực thăng tiến mạnh mẽ như vậy.”

“Vậy không được đâu!” Đường Noãn híp híp mắt, lấy điện thoại rồi lách cách gõ chữ: [Kim Vấn Hạ, cô cần cần phải lo tôi vi phạm hợp đồng, khả năng sản xuất của Bối Hoa có hạn, nhưng cô không biết từ OEM(*) này sao?]

(*)Nhà cung cấp OEM (nhà sản xuất thiết bị gốc hoặc gia công thuê)Thật ra cách nghĩ của nhà họ Giang cũng không phải là sai, nhà máy của Bắc Hoa ngày đêm làm việc, ba ca không ngừng, nhiều đơn hàng như vậy cũng không đáp ứng xuể, bọn họ thậm chí còn cố ý cho người đi giám sát thám thính tình hình sản xuất, cho nên mới tự tin như vậy.

Nhưng có lẽ họ quên rằng, tất cả các ngành công nghiệp đều có OEM. Chị Trương đã làm việc trong ngành này cả đời nên vẫn có một số mối quan hệ thân quen, nhiều sản phẩm tiếp thị trực tuyến hầu như không có dây chuyền sản xuất riêng, tất cả đều là OEM, rất đáng tin cậy.

Hoặc, có thể bọn họ không nghĩ rằng sau khi Đường Noãn thua lỗ, cô sẽ còn nhét thêm nhiều tiền hơn vào tìm OEM: [Vì vậy đừng lo lắng nhé, chẳng có bồi thường vi phạm hợp đồng nào đâu, các đơn đặt hàng từ ứng dụng Nam Đô sẽ được giao rất, rất, rất kịp thời! Mọi người cũng phải làm việc chăm chỉ đấy!]

Cô vừa gửi tin nhắn đi, trong nhóm lại ồn ào cả lên: [Mẹ kiếp, cũng điên quá rồi!]

[Lại tặng thêm hàng chục triệu? Nhưng cũng phải, đã tiêu hai trăm triệu, chỉ mấy chục triệu thì có là gì...]

[Đây thực sự là một ví dụ điển hình của việc quyết tâm trả thù, hai trăm triệu cứ thế mà ném ra ngoài?]



Sau khi đảm bảo rằng nhà họ Giang có thể tiếp tục duy trì cường độ tuyên truyền, Đường Noãn không còn quan tâm đến điều đó nữa, Lý Thu Thu đã tìm một nhà biên kịch kim bài có quen biết để hợp tác với đạo diễn Tiêu.

Quý Vân bắt đầu chuẩn bị đoàn đội, Đường Noãn thì bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, còn chạy đôn chạy đáo lo ít chuyện lặt vặt. Sau khi thực sự bắt tay vào làm mới nhận ra rằng có rất nhiều thứ liên quan, đây là lần đầu tiên Đường Noãn làm, vì vậy cô đương nhiên rất thận trọng, cô cũng đi với Tạ Phi Triết và gặp một số nhà sản xuất để xin lời khuyên, cô gần như bận đến chân không chạm đất.

Về phần Diệp Thù Yến, nếu anh nói không can thiệp, thì anh sẽ không can thiệp chút nào, Đường Noãn tự mình bận rộn, mà dường như anh cũng rất bận rộn, lúc đầu mỗi ngày anh sẽ xuống ăn sáng với Đường Noãn, sau đó anh bắt đầu đi công tác, từ thành phố này bay sang thành phố khác, và cả ra nước ngoài.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 149: Chương 149



Thật ra đây là trạng thái làm việc bình thường của anh, ba năm qua Đường Noãn đã quen rồi, nhưng lần này không biết vì sao, tân này luôn có chút không có động lực, nhìn số đơn hàng tăng mỗi ngày cũng không có hứng thú. Mãi cho đến khi sự kiện kết thúc, khi đơn hàng được tính và thanh toán hóa đơn, Đường Noãn mới vui vẻ trở lại!

Đặc biệt là khi Kim Vấn Hạ lại ở trong nhóm, Đường Noãn rất phấn chấn, đối phương đã không biết mệt mỏi khiêu khích cô trong vòng một tháng, cuối cùng cũng bị vả mặt. Nhưng cô không để ý mà đi phòng khách marketing trước, vụ này thành công như vậy, tất nhiên phải cho mọi người biết chuyện!

Đặc biệt là nhà họ Giang, cô muốn họ hiểu rằng cô đang chân thành cảm ơn họ.

Thực ra nửa tháng trước trong nhóm cũng không thảo luận nhiều về vấn đề này, dù sao sự việc cũng đã rất rõ ràng không có gì phải bàn cãi, hơn nữa đương sự là Đường Noãn vốn không hề xuất hiện, thậm chí còn không có bất kỳ ai để cãi nhau, chỉ nghe Kim Vấn Hạ một mình múa may làm trò cũng chẳng có gì thú vị.

Nhưng những ngày gần đây lại trở nên sôi nổi, sự kiện đã kết thúc và sắp có kết quả cuối cùng, tất cả họ đều muốn biết rốt cuộc Đường Noãn lỗ bao nhiêu, đương nhiên, điều quan trọng nhất là tiếp theo sau đó sẽ có hậu quả ra sao. Thái độ của Diệp đại thiếu ra sao? Hơn nữa nhà họ Diệp có thái độ ra sao? Dù sao thì theo như họ nghe nói ông cụ Diệp và bà cụ Diệp đã rất bất mãn với hành vi hoang đường của Đường Noãn, không biết lần này Diệp thiếu gia có bênh vực cô hay không.

Bên Kim Vấn Hạ gần như gấp rút không kìm được tung ra số liệu.

Động lực trong giai đoạn đầu của sự kiện rất mạnh mẽ, nhưng dần yếu đi ở giai đoạn sau, vì vậy cuối cùng, phúc lợi của ứng dụng Nam Đô dành cho người dùng đạt tổng cộng hai mươi triệu đơn đặt hàng, ngoài ra còn có một ứng dụng về mỹ phẩm và thương hiệu cao cấp đạt năm triệu đơn.

[Hai mươi lăm triệu đơn, giá thành bảy tệ, một trăm bảy mươi lăm triệu! Nếu cộng cả phí OEM nữa thì là hơn hai trăm triệu, mẹ nó chứ]

Kim Vấn Hạ vẫn đeo đuổi Đường Noãn trong nhóm, như thể cô ta sẽ không dừng lại cho đến khi cô xuất hiện: [Đường Noãn, chúng tôi tính có đúng không? Sao không nói chuyện đi chứ, không phải đã khóc ngất rồi không hả?]

Mà Đường Noãn, người mà cô ta nghĩ rằng đã ngất đi vì khóc, đang cười toe toét đến tận mang tai. Cô vừa trở về từ phòng khách marketing thì nhận được một khoản thanh toán từ chị Trương. Ngoại trừ việc bảo cô lỗ tiền là sai, thì dữ liệu Kim Vấn Hạ báo cáo là chính xác, Nam Đô và các ứng dụng khác đạt hai mươi lăm triệu đơn hàng, dựa trên lợi nhuận 4 tệ mỗi đơn hàng, họ đã lãi ròng một trăm triệu.

Đương nhiên, không phải tất cả số tiền đều thuộc về Đường Noãn, trước khi xác nhận kế hoạch với chị Trương, hai người cũng đã ký riêng một thỏa thuận, nếu như thất bại, Đường Noãn sẽ chịu một phần của thiệt hại, nhưng nếu như thành công, cô sẽ lấy hai mươi lăm phần trăm lợi nhuận để dùng làm phí lập kế hoạch và hợp tác, bởi vì cô là người đàm phán với công ty chuyển phát nhanh và hợp tác với các nền tảng.

Nói cách khác, trong số một trăm triệu, cô kiếm được hai mươi triệu. Đương nhiên, bị ảnh hưởng lớn nhất là phía nhà họ Giang, dưới sự kích động của Đường Noãn, nỗ lực quảng bá của họ chưa bao giờ suy yếu, đơn hàng cuối cùng của họ nhiều hơn Nam Đô ba triệu đơn. Hai mươi ba triệu đơn hàng, mỗi đơn hàng lãi mười hai tệ, tổng cộng là hai trăm bảy mươi sáu triệu tệ, về phần này, Đường Noãn cũng có một thỏa thuận khác với chị Trương, bởi suy cho cùng cô là người kích động đối phương mua hàng và tăng lực độ thúc đẩy cũng là cô nên bên phần tiền từ nhà họ Giang cô sẽ lấy bốn mươi phần trăm. Nói cách khác, cô kiếm được một trăm mười triệu từ nhà họ Giang!

Đường Noãn vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên vài cái, không sao trút hết được niềm phấn khích, cô lách cách gõ chữ, gửi tin nhắn cho Diệp Thù Yến. Sau khi gửi xong, Diệp Thù Yến gần như ngay lập tức gọi cho cô, Đường Noãn mới nhận ra mình đang làm gì, kiếm được nhiều tiền như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là nói với Diệp Thù Yến.

Cô nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, dù sao cô cũng là người nhắn trước, không bắt máy thì không hay, đằng hắng giọng trả lời: “A lô?”

Nhưng đầu dây bên kia không có tiếng động nào, Đường Noãn khó hiểu nhìn điện thoại, đã kết nối rồi, đầu dây bên kia vẫn nghe thấy giọng nói ồn ào, giống như đang ở hiện trường hội nghị nào đó: "Bấm nhầm sao?”

“Không đâu.”

Âm thanh trầm thấp truyền đến, không hiểu sao nghe hay lắm lắm luôn, Đường Noãn vô thức chạm vào tai cô, giọng cũng dịu đi: "Vậy tại sao anh không nói chuyện?”

Diệp Thù Yến cười khì: "Bởi vì anh đang nhớ em, mới nhận được tiền à?”

Đường Noãn khịt mũi: "Không, em đã nhận được từ lâu rồi, chỉ là em nói với anh một tiếng, tránh cho bên nhà họ Diệp làm khó anh.”

Diệp Thù Yến xem ảnh chụp màn hình chuyển khoản mà cô gửi qua cho anh, lại nghe cô bổ sung thêm một câu: “Đây là nghĩa vụ mà vợ chưa cưới nên làm.”

Anh không khỏi cười nhẹ: "Được, ngày mốt anh sẽ về, vợ chưa cưới của anh có phải cũng có nghĩa vụ đón anh không?”

Nói đến đây, anh vẫn không nhịn được nói: "Anh nhớ em.”

Đường Noãn nói một cách vô cảm: "Đừng dụ dỗ em nha, để em nói cho anh biết, bây giờ em đã giàu có, cẩn thận em hủy hôn đó.”

Diệp Thù Yến thuần thục mà đổi lại cách nói khác: “Ừm, anh nhớ tiền của em quá.”

Đường Noãn: …

Cô nhịn không được phì cười: “Em ghét nhất có người thương nhớ đến tiền của em.”

Diệp Thù Yến cũng cười: “Tiếc quá, không được hủy hôn.”

Hai người lại cãi nhau vài câu, sau đó cúp điện thoại, Đường Noãn không khỏi bật cười, người này sao lại trẻ con như vậy! Sau đó, cô xem tin nhắn trong nhóm, có một số lời lẽ khiến cô hơi ngạc nhiên. Có lẽ bọn họ đều cho rằng cô đang rất khổ sở, hoặc có thể là những lời khiêu khích hàng ngày của Kim Vấn Hạ thực sự rất khiến người ta khó chịu, thậm chí còn có người bắt đầu nói hộ cô:

[Kim Vấn Hạ đủ rồi đấy, cô ấy đã trả giá rồi, tha cho người ta đi.]

[Đúng vậy, vốn là nhà họ Giang các người không cho người ta đầu tư hạng mục, ép buộc họ thành ra như vậy, còn muốn cái gì nữa?]

Kim Vấn Hạ cũng không thua kém: [Ai không cho cô ta làm hạng mục nữa? Trong làng giải trí có nhiều đạo diễn, diễn viên như vậy mà cô ấy vẫn chưa tìm được ai sao?]

[Không phải cô ta nhắm vào nhà họ Giang trước sao? Tự mình đã đánh giá quá cao khả năng của mình và thành ra thế này, còn không cho người ta nói à?]

Có người ủng hộ Kim Vấn Hạ: [Đều là người trưởng thành cả rồi, chịu trách nhiệm về hành động của mình mà thôi, có gì đáng thông cảm đâu chứ? Cô ta có bản lĩnh thì đừng có ngông cuồng!]

[Người ta nói rồi, cũng đã làm rồi, mấy người còn định đeo bám làm gì? Phải bao dung và tha thứ đi chứ.]

Kim Vấn Hạ nói: [Tôi thấy vui, liên quan đến mấy người?]

Đường Noãn híp mắt, bắt đầu gõ chữ: [Tôi cũng rất vui.] Sau đó, cô trực tiếp gửi một bao lì xì mười ngàn tệ. Mọi người không ngờ cô lại cao ngạo như vậy, vừa tranh bao lì xì vừa nói:

[Sao vậy? Chịu k*ch th*ch nên phát điên rồi sao?]

Ngay sau đó, Đường Noãn gửi ảnh chụp màn hình chuyển khoản ngân hàng, thông tin quan trọng đã bị làm mờ, nhưng bên chuyển khoản là công ty cổ phần mỹ phẩm Bối Hoa rất rõ ràng, mà số tiền chuyển khoản được đánh dấu bằng một vòng tròn màu đỏ rất nổi bật, có vẻ như sợ họ đếm nhầm nên đã chu đáo đánh dấu các chữ số bằng dòng chữ nhỏ màu đỏ.

Mọi người:…

Quả nhiên là phong cách của Đường Noãn.

Số tiền đập vào mắt: đúng một trăm mười triệu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back