Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 140: Chương 140



[Dù có ổn định, thì sau lần nhảy này chắc cũng hết ổn định rồi nhỉ? Hình như Diệp đại thiếu ghét nhất là kiểu phụ nữ này mà đúng không?]

[Đáng thương, trước kia cô ấy vốn là một người thích chơi bời, chắc là do phải nhịn quá lâu, hoặc là có chút áp lực, quả nhiên kết hôn vẫn cần phải môn đăng hộ đối, nếu không, nhìn bề ngoài thì có vẻ hào hoa, nhưng cũng như người uống nước, là ấm hay lạnh thì chỉ có tự mình biết mà thôi...]

[Chẳng thế là gì, nếu không với tâm cơ của Đường Noãn, sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy?]

[Nói xem Diệp đại thiếu đã xem video trên kia chưa?]

Mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời, một số người tâm lý âm u, hy vọng rằng Đường Noãn sẽ bị hủy hôn. Cho đến khi người chụp gửi một bức ảnh khác.

Sau đó là một loạt từ ngữ chửi thề: [Đụ má!]

[Đụ má!]

[Chuyện này là sao? Thật hay giả vậy?]

Ánh đèn trong hành lang tầng hai của quán bar đã không còn lờ mờ, trong ảnh, người đàn ông mà họ đoán đang đứng trước cửa một phòng, góc nghiêng rất rõ ràng. Đẹp trai không thể bàn cãi, đó thực sự là Diệp Thù Yến! !

[Cho nên, Diệp thiếu gia thật sự đi bắt người sao? Bỗng nhiên có chút không đành lòng xem xem là chuyện gì xảy ra?]

[Không phải nói có mỗi anh ấy đi đến đây, chắc là tới đón người sao?]

[Bắt người miễn cưỡng có thể tưởng tượng được, chứ đón người thì không thể tưởng tượng được.] Trong lúc nhất thời trong nhóm tràn ngập những lời @ bạn bè đang ẩn thân hoặc đang tránh bị tin nhắn phiền nhiễu lên chú ý -- bởi vì bất kể là bắt người hay là đón người, đều được coi là drama siêu to khổng lồ của năm, không thể bỏ qua được.

Người quay phim giống như chó săn chiến đấu ở tuyến đầu, thậm chí mọi người có thể từ trong video ngắn của anh ta mà cảm nhận được loại cảm xúc kích động – rằng lập tức sẽ nghênh đón một làn sóng nhỏ! Trên thực tế, mọi chuyện còn mạnh bạo hơn so với tưởng tượng của mọi người, trong video, ngay khi Diệp Thù Yến đẩy cửa phòng ra, kèm theo đó là một tiếng chai thủy tinh vỡ và giọng nói mơ hồ của Đường Noãn truyền ra: “Dù sao anh ấy cũng sẽ không tới.”

[…]

[Đụ má, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải là đang đánh nhau không? Ai đánh ai vậy?]

[Tôi phát hiện, con người Đường Noãn luôn có thể khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, tôi nghĩ nhảy nhót kiểu kia đã là giới hạn của Diệp thiếu gia rồi, nhưng tôi không ngờ cô ấy còn đánh nhau.]Có người tiết lộ: [Thời trung học cô ta là giáo bá đấy, chắc hẳn đánh nhau rất thuần thục nhỉ?]

Người không cùng giới tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: [Mỗi lần ở bên cạnh Diệp đại thiếu, trông cô ta rất đoan trang điềm đạm nho nhã, hoàn toàn không nhìn ra á?]

[Lần trước phát sóng trực tiếp nói về cái hệ thống gì đó, trông cô ta lúc ấy cũng rất có phong phạm mà?]

[Nếu là thật, giả bộ nhiều năm như vậy thật đúng là không dễ dàng.] Những người khác cũng không để ý tới nghị luận, vội vàng thúc giục người quay phim tiếp tục đăng video: [Người đâu rồi? Phía sau thế nào? Nhanh lên, nhanh lên, nhanh tên.]

Nhưng hồi lâu sau, đối phương mới gửi một video nữa, mà khoảng cách trong video rõ ràng đã trở nên xa hơn.

Lần này, sự việc phát triển vượt quá tưởng tượng của mọi người, Diệp Thù Yến không ở trong phòng mà đứng ở cửa phòng, bên cạnh anh còn có một người nữa, chính là nhị thiếu gia nhà họ Tạ, đang nhìn Diệp Thù Yến với vẻ mặt đầy giễu cợt.

Người quay phim kích động nói: [Tạ nhị thiếu gia tới ngăn tôi lại, nên tôi không quay được phần thú vị nhất! Không ai ngờ được Diệp đại thiếu lại trực tiếp đóng sầm cửa lại đâu!]

Bên dưới lại là một loạt dấu chấm hỏi:? ? ?

[Tại sao phải lui? Chẳng lẽ người đánh người bên trong không phải là Đường Noãn?]

Có người còn đưa ra những suy đoán rất khoa trương: [Chẳng lẽ là Đường Noãn bị đánh? Diệp đại thiếu quyết định mặc kệ, muốn dạy cho cô ta một bài học?]

...

Trong nhóm nổi lên đủ loại suy đoán thái quá, bên này Tạ Phi Triết chê cười Diệp Thù Yến xong thì cũng không hiểu: “Sao cậu không đi vào?”

Diệp Thù Yến thản nhiên nói: “Bọn họ họp lớp, tôi đi vào không thích hợp lắm.

Anh vừa dứt lời, sau cánh cửa phòng đã truyền đến một tiếng "Ầm".

Tạ Phi Triết: . . .

Anh ta nhìn Diệp Thù Yến: “Có phải là khoảng cách thế hệ không? Tôi nhớ rằng cuộc họp lớp của chúng ta cũng đâu quá dữ dội như thế?”

Diệp Thù Yến không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi với vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng mà, hình như Tạ Phi Triết đã phát giác được cái gì, nhìn anh từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Ồ, vậy ra Diệp thần đã hạ phàm rồi?”

Diệp Thù Yến thờ ơ liếc nhìn anh ta, từ chối cho ý kiến.

Tạ Phi Triết cười cười, lấy hai chiếc nhẫn trên tay ra, kéo tay Diệp Thù Yến định đeo vào.

Diệp Thù Yến theo phản xạ rút tay về, ghê tởm nhìn toàn thân anh ta: bảy ngón tay anh ta đeo nhiều loại nhẫn khác nhau, trên cổ có mấy sợi dây chuyền, một cái trông giống như xích chó, anh không thể hiểu nổi, vì sao đến hộp đêm lại phải ăn mặc thế này, rốt cuộc là đẹp trai chỗ nào? Tạ Phi Triết cũng không khó chịu, anh ta nghịch chiếc nhẫn trong tay nói: "Đã muốn thay đổi thì nên làm cho kỹ lưỡng hơn. Cậu không biết rằng đảo ngược hoàn toàn hình tượng của bản thân sẽ rất dễ khiến người ta kinh diễm sao?”

“Kinh diễm chính là vũ khí hữu dụng nhất làm cho người ta nhất kiến chung tình và bảo trì cảm giác mới mẻ của tình yêu.”

Diệp Thù Yến không khỏi suy tư, nhất thời cảm thấy anh ta đang lừa dối anh, nhưng lại cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý, ngay khi anh chần chờ, Tạ Phi Triết đã nhanh tay lẹ mắt đeo hai cái nhẫn vào ngón tay anh.

Diệp Thù Yến đưa tay nhìn xuống, chiếc nhẫn màu bạc, hoa văn kỳ lạ, nhưng cũng không quá khoa trương, vì vậy không từ chối. Tạ Phi Triết vừa cười vừa tháo một sợi dây chuyền răng sói từ trên cổ xuống. Có lẽ bởi vì không phải là dây xích chó, Diệp Thù Yến do dự một chút rồi cúi đầu đeo vào. Tạ Phi Triết lại giúp anh xắn tay áo lên hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, cuối cùng nhìn lên nhìn xuống, hưng phấn huýt sáo về phía anh: “Hoàn mỹ.”

Diệp Thù Yến không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn về phía người giơ điện thoại di động cách đó không xa. Đối phương bị dọa rút tay về, nhưng tấm ảnh cuối cùng vẫn ngoan cường gửi đi. Trong nhóm tiếp tục nổ nồi: [Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tôi vừa nhìn đã không nhận ra Diệp đại thiếu, có bao giờ anh ấy ăn mặc… trẻ trung thanh xuân như vậy đâu!]

[Cũng không khoa trương như vậy chứ, chỉ là kiểu áo sơ mi rộng hơn một chút, còn có thêu hoa thôi mà?]

[Nhưng... loại phong cách lạnh lùng và hoang dã này đẹp trai quá! Trời... Tôi thế mà lại nghĩ ra mấy ý nghĩ đại nghịch bất đạo...]

Tạ Phi Triết quả thực không lừa Diệp Thù Yến, tạo hình lần này của anh rất thành công. Chờ đến khi Đường Noãn bưng khuôn mặt lãnh đạm từ trong phòng đi ra, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thù Yến hiện rõ vẻ sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.

Diệp Thù Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhếch khóe môi, vẫy vẫy tay với cô. Đường Noãn chậm rãi đi tới, mọi người phía sau cũng nối đuôi nhau đi ra ngoài. Tuy bọn họ cũng tò mò không biết sau khi Diệp Thù Yến thay đổi phong cách như vậy thì Đường Noãn sẽ tỏ vẻ như thế nào, nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại, chỉ gật gật đầu với Diệp Thù Yến xem như chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Mà Diệp Thù Yến cũng không chia ánh mắt cho bất kỳ ai khác, anh chỉ chăm chú nhìn Đường Noãn cho đến khi Tiêu Thiên Diệp bước ra.

Người thanh niên tự tin thái quá này lúc này rất thức thời, vô cùng khiêm tốn trà trộn vào trong đám người, muốn lặng lẽ lẻn đi, có thể thấy rõ anh ta đang lợi dụng Đường Noãn, đặc biệt là khi...
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 141: Chương 141



Nghĩ đến những gì anh ta nói, Đường Noãn đột nhiên tức giận, giơ chân đá vào người anh ta: "Tiêu Thiên Diệp, qua đây, nói lại lời vừa rồi xem!” Ai cũng không ngờ Đường Noãn lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, tất cả đều sửng sốt, Tiêu Thiên Diệp lại bị đạp vào cánh tay, anh ta tựa vào tường, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thù Yến. Môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là tôi không biết lựa lời để nói.”

Nói xong nhanh chóng rời đi.

Đường Noãn nhìn anh ta chạy đi thì tức giận không thôi, [Tình địch của Diệp Thù Yến? Mẹ nó, thứ chó má như anh ta cũng xứng?]

Diệp Thù Yến nhìn cô tức giận như cá nóc, trong lòng còn chưa kịp nổi giận thì đã tràn ngập sung sướng. Anh không ngờ rằng cô sẽ vì anh mà tức giận như vậy, cơn tức giận dâng trào của cô không phải vì bản thân cô mà là vì đối phương đã vũ nhục anh.

"Được rồi", Diệp Thù Yến nhẹ nhàng vuốt lưng cô, ôn nhu nói: "Đừng để trong lòng.”

Bàn tay to trên lưng và giọng nói dịu dàng không hiểu sao khiến Đường Noãn cảm thấy vô cùng ấm ức. Diệp Thù Yến nhìn cái miệng đang chu ra của cô, bộ dạng như muốn khóc, không kìm được mà ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ngoan.”

Đường Noãn nắm lấy quần áo anh, vùi đầu vào n.g.ự.c anh không nói nên lời.

Mọi người vây xem nhìn một màn này, liền cảm thấy rất thái quá. Quay đầu nhìn Tiêu Thiên Diệp chạy trối chết, lại nhìn Chu Nhàn Lệ còn chưa đứng dậy trong phòng, nhất thời không biết vừa rồi rốt cuộc là ai bị ủy khuất.

Cuối cùng Chu Nhàn Lệ cũng được hai tên chó săn đỡ ra khỏi cửa, eo và lưng của cô ta đều rất đau, trên váy toàn là rượu, chật vật đến cùng cực, lòng tràn đầy mong mỏi muốn Diệp Thù Yến thu thập Đường Noãn, kết quả nhìn thấy tình hình này, thiếu chút nữa tức đến nội thương.”

Vì sao chứ?”

Trong lòng cảm thấy rất bất công, cô ta không khỏi hỏi: “Diệp thiếu gia, anh không thấy cô ta đánh người sao?”

Diệp Thù Yến dùng một tay vỗ nhẹ đầu Đường Noãn, thản nhiên nói: "Tôi không thấy.”

Anh lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Tại sao chỉ có cô là người bị đánh trong buổi họp lớp?”

Quý Vân và Lý Thu Thu quay lưng lại, không nhịn được cười, bả vai run rẩy. Họp lớp cái quỷ gì, bị đánh cái quỷ gì, mẹ nó, ha ha ha.

Cũng đúng, vì sao nhiều người như vậy, chỉ có mình cô ta bị đánh? Chẳng phải là vì cô ta gây chuyện hay sao! Chu Nhàn Lệ tức giận cắn chặt môi dưới mới không sụp đổ kêu ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Diệp đại thiếu bảo vệ cô ta vậy sao? Anh thích điểm gì ở cô ta chứ?”

Diệp Thù Yến rũ mắt, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Noãn, khóe môi hơi cong lên, đang định nói chuyện thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện, bịt miệng anh lại.”

Không được nói!” Đường Noãn ngẩng đầu, dặn dò Diệp Thù Yến xong, quay đầu lại đảo qua đám người xem náo nhiệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Chu Nhàn Lệ đang có vẻ mặt phẫn hận, cười ác liệt: “Không nói cho cô biết! Cho cô tức c.h.ế.t luôn!”

Chu Nhàn Lệ: . . .

Tạ Phi Triết không khỏi bật cười: “Ha ha, Đường Noãn, sao cô lại thú vị vậy hả?”

Diệp Thù Yến không khỏi bật cười, đưa tay kéo tay cô xuống, xoa đầu cô nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi?”

Đường Noãn do dự một lúc rồi gật đầu.

Trong mắt Diệp Thù Yến tràn đầy ý cười, ôm lấy cô, lại nhìn về phía Quý Vân và Lý Thu Thu: “Lát nữa để Tạ Phi Triết đưa các cô về.”

Hai người thụ sủng nhược kinh, không ngờ Diệp Thù Yến vẫn nhớ đến họ.

Tạ Phi Triết huýt sáo, đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Vừa rồi Đường Noãn uống rượu vội vàng, lại còn tức giận, hiện tại rượu đã tiêu hết, sau khi ngồi lên xe, cô không khỏi liếc nhìn Diệp Thù Yến bên cạnh, từ quần áo đến ngón tay.

Diệp Thù Yến thấy thú vị, thử đưa tay đeo nhẫn qua.

Quả nhiên Đường Noãn không thể khống chế mà cầm lấy, tò mò nghịch nghịch nhẫn của anh, Diệp Thù Yến nhìn bộ dáng của cô, trong lòng khẽ động, nhét dây chuyền vào cổ áo, mở miệng nói: “Cái này...”

Đường Noãn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cổ áo anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi thoải mái, cổ áo không cài hai cúc trên, chiếc răng sói trên vòng cổ được giấu xuổng phía dưới một chút, phải cởi thêm một cúc nữa mới có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy Đường Noãn đến gần, quả táo Adam của Diệp Thù Yến nhấp nhô, cụp mắt bất động, vì sợ làm cô sợ.

Nhưng mà……

Anh nhìn Đường Noãn đang ở gần, cảm thấy cổ căng thẳng, cố nén cơn ho hỏi: "Em làm gì vậy?”

Đường Noãn đan chặt hai cổ áo vào nhau, lạnh lùng nói: "Khó coi, cài vào!” [Muộn tao thế này, anh muốn quyến rũ ai? Không biết giữ gìn nam đức, không thể cho người khác xem!]

Diệp Thù Yến không nhịn được cười rộ lên, cánh tay nâng lên, rốt cuộc không khắc chế được, hơi hơi dùng sức ôm người vào trong ngực.

Có lẽ Đường Noãn có chút say thật nên ngoan ngoãn nép vào lòng n.g.ự.c anh, không nhúc nhích. Diệp Thù Yến cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.

Nhưng cũng chỉ kéo dài hai mươi mấy phút mà thôi, đợi đến khi về tới nhà thì lại là một câu chuyện khác. Anh dìu cô đến cửa tầng mười chín, Đường Noãn đột nhiên cảnh giác, đẩy anh ra, một tay che ổ khóa, tay kia nhập mật khẩu, thỉnh thoảng lại trừng mắt cảnh cáo, như sợ anh sẽ thấy nó.

Diệp Thù Yến dở khóc dở cười, kiên nhẫn tựa vào tường, nhìn cô choáng váng nhập sai nhiều lần, cuối cùng cũng mở được cửa ra. Trước tiên anh dìu cô vào phòng ngủ trước, chờ anh vào phòng bếp rót một ly nước mật ong rồi trở về, Đường Noãn đã dùng chăn bọc kín mít ngồi trên giường, ánh mắt không chớp nhìn ra cửa.

Thấy anh đi vào, hai mắt cô sáng ngời, nhưng đến khi anh tới gần lại biến thành cảnh giác: “Để ở đó, tôi tự uống.”

Diệp Thù Yến đặt ly nước lên tủ đầu giường bên cạnh, làm như lơ đãng hỏi: "Em thực sự không thích anh một chút nào sao?”

Đường Noãn bỗng nhiên tức giận: “Không thích, dựa vào đâu phải thích?”

Cô trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến: “Anh nói không thể thích thì không thể thích? Anh nói thích thì nhất định phải thích? Dựa vào đâu chứ?”

"Anh có biết tôi đã cố gắng cỡ nào không? Tôi đã cố gắng như vậy, nghĩ kỹ tất cả mọi thứ, nhưng rồi anh lại nhẹ nhàng nói một câu thích là có thể lật đổ tất cả? Tại sao?”

Cuối cùng, cô lạnh lùng nói: “Thích là thứ không đáng tin cậy nhất! Thích của anh có thể kéo dài bao lâu?

Diệp Thù Yến không ngờ rằng khúc mắc của cô cũng giống như của anh, không hổ là trời sinh một đôi? Nhưng trong chuyện này, quả thực anh đã làm cô tổn thương: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Không, anh nói đúng.”

Đường Noãn quấn chăn, không biết nhớ lại cái gì, ánh mắt xa xăm nói: “Bà nội nói, năm đó bà và ông nội cũng rất yêu nhau, cho dù bà không thể sinh con, ông cũng kiên trì cưới bà, cuộc sống của bọn họ vô cùng hạnh phúc...”

Diệp Thù Yến phản ứng kịp, hình như cô đang nói về bà cụ nhà họ Đường.

"Nhưng sao?”

Đường Noãn trào phúng nói: “Mới có năm năm mà ông nội đã ôm Đường Thắng An về, bà nội hết lòng trao cho ông cả trái tim, nhưng cuối cùng chỉ còn cách nhìn mặt Đường Thắng An mà sống.”

Diệp Thù Yến sửng sốt, Đường Thắng An vậy mà là con ngoài giá thú? Bí mật này nhà họ Đường cũng giữ kín thật.

“Tôi cũng vậy…” Đường Noãn thì thào nói: “Tất cả mọi thứ của tôi đều là dựa vào anh mà có, vinh dự, tôn kính ở trong giới mà tôi nhận được đều là nhờ anh.”

"Không có anh, tôi chẳng là gì cả. Cũng giống như hôm nay, bọn họ biết anh không đi nên cười nhạo khinh thường tôi. Nhưng khi đối mặt với anh, bọn họ lại ngoan ngoãn như chim cút không nói nên lời, anh biết vì sao lại vậy không? Bởi vì anh cường đại.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 142: Chương 142



"Nếu có một ngày anh thay lòng đổi dạ, tôi chẳng những không có cái gì, mà còn bị bọn họ giẫm đạp dưới chân.”

Diệp Thù Yến không ngờ trong lòng cô lại không tự tin như vậy: “Sao có thể?”

Anh còn chưa nói xong, Đường Noãn đã đột nhiên ngồi thẳng dậy, vung tay hét lớn: "Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn! Tôi muốn dựa vào chính mình! Tôi muốn bọn họ tôn trọng tôi từ đáy lòng giống như nhìn thấy anh vậy!”

Diệp Thù Yến suýt nữa bị trúng nắm đ.ấ.m của cô, ngửa người ra sau để né tránh, không khỏi bật cười, anh sai rồi, cô thực sự dũng cảm hơn anh nhiều, anh chỉ biết mù quáng chạy trốn, cần mẹ anh đánh thức anh, nhưng cô biết phải làm gì để cố gắng.

"Được rồi, em sẽ...”

“Tôi không thích anh! ! !” Câu này cô hô cực lớn. Diệp Thù Yến: . . . Anh không khỏi nghiến răng một cái: “Em không thể nói được một câu tốt tành sao?

Đường Noãn đột nhiên trở nên ủ rũ.

Diệp Thù Yến thở dài, từ trong phòng tắm lấy khăn tắm ra, vừa lau mặt cho cô vừa hỏi: "Làm sao vậy?”

Đường Noãn ủ rũ bĩu môi: “Tôi không có cách nào để trở nên mạnh mẽ lên... Hức… Đạo diễn Phùng nói hạng mục của tôi không hề ổn.”

Diệp Thù Yến cau mày: “Ai nói không hề ổn? Anh cảm thấy rất tốt mà?”

Đường Noãn liếc nhìn anh, ghét bỏ nói: "Anh không phải là dân chuyên nghiệp.”

Sau đó, cô chán nản: “Tôi cũng không phải...”

“Ngộ nhỡ phải bồi thường tiền... Tôi sẽ nghèo rớt mồng tơi! Có phải tôi không được hay không?”

Diệp Thù Yến nhịn không được xoa xoa đầu của cô, bình thường hay thấy cô có dáng vẻ đã định liệu trước mọi c, nhưng ngẫm lại, cô cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới tốt nghiệp, làm loại hạng mục lớn này khó tránh khỏi sẽ có áp lực.

“Không sao, không phải còn có anh sao?”

Anh nói: “Anh sẽ bồi thường.”

Ý của anh là muốn để cô không cảm thấy áp lực, nhưng Đường Noãn lại như bị ép phải vui vẻ lên: "Không, không, không phải anh, là tôi.”

Ánh mắt cô kiên định, thấy c.h.ế.t không sờn,"Tôi có thể làm được!”

Diệp Thù Yến: . . .

Cô nói lời này là có ý gì? Sự giúp đỡ của anh đối với cô mà nói, là hồng thủy mãnh thú sao? Cuối cùng Đường Noãn cũng chìm vào giấc ngủ, Diệp Thù Yến giúp Đường Noãn kéo chăn, ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn cô, nhưng trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.

Chỉ cần cô không quá thanh tỉnh thông suốt như vậy, có lẽ cô cũng có thể mặc sức hưởng thụ giây phút hạnh phúc này. Nhưng những gì cô nhận được thật sự quá ít ỏi, bây giờ cô thậm chí phải nghĩ kỹ càng về những gì mình thực sự thích, bởi vì biết rõ có được rồi mất đi nó còn đau đớn hơn là chưa từng có được... Cho dù cô cảm thấy rằng chỉ khi mình mạnh mẽ mới có thể cảm thấy an toàn, vậy thì anh sẽ đợi cô trở nên mạnh mẽ hơn.

Diệp Thù Yến chạm vào má cô, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô... Đèn trong phòng đã tắt, cửa nhẹ nhàng đóng lại, nhưng người trên giường vẫn lặng lẽ mở mắt, đưa tay lên chạm vào trán. Diệp Thù Yến, hãy đợi cho đến khi em có thể tự tin đứng bên cạnh anh nhé… nếu ngày ấy anh vẫn còn ở đây.

Đã đi tới cửa, Diệp Thù Yến dừng lại, nhìn lại cửa phòng ngủ, không khỏi mỉm cười, trong mắt tràn đầy nét dịu dàng, được, anh sẽ đợi.

Sáng sớm hôm sau, trước khi Diệp Thù Yến ra ngoài, anh nghe thấy một giọng nói tràn đầy năng lượng từ dưới lầu: [Lại đi gặp Đạo diễn Phùng thêm một lần nữa, mình muốn đích thân thuyết phục ông ấy!]

[Mình không tin nữa đâu, mình đã tạo ra hệ thống Noãn Dương, không có chuyện không thể làm được.]

Diệp Thù Yến không khỏi mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tạ Phi Triết. Khi Đường Noãn kêu Quý Vân liên lạc với Đạo diễn Phùng, cô đã nhận được một tệp tài liệu từ Diệp Thù Yến.

Mở ra nhìn, là đủ loại số liệu về phim điện ảnh truyền hình nổi tiếng mười năm trở lại đây, theo sau là một tin nhắn: [Tuy rằng anh không phải dân chuyên nghiệp, nhưng anh có quen biết dân chuyên nghiệp. Dự án không tệ, miễn là chấp hành tốt, sẽ kiếm được tiền.]

[Nếu thật sự không được, vẫn còn có anh.]

Đường Noãn rùng mình, nhất định là được mà!

Mà khi cô chuyển tệp vào máy tính, nụ cười trong vô thức xuất hiện trên khuôn mặt cô. Qua bảng biểu này có thể thấy rõ, trong vòng 5 năm trở lại đây quả thực có nhiều phim ngôn tình và hài nhảm hơn, thỉnh thoảng cũng có một vài bộ hot nhưng độ bền không bằng phim truyền hình võ hiệp cổ trang.

Chưa kể bất cứ điều gì khác, chỉ riêng bộ "Thiên Long Bát Bộ" nổi tiếng ai ai cũng biết, trong hơn 30 năm đã được làm lại thành sáu phiên bản, phiên bản với độ nhận diện cao nhất đã tồn tại gần 20 năm và nó vẫn được phát sóng vào mỗi kỳ nghỉ hè, lượt truy cập trên các trang web cũng rất ổn định mà khán giả trải đều ở mọi lứa tuổi, so ra thì phim ngôn tình và phim hài nhảm không thể nào sánh được.

Quý Vân cũng nhanh chóng nghe ngóng được tin tức: "Ba ngày sau, Đạo diễn Phụng Thiên Lưu Hạo Càn sẽ tổ chức tiệc sinh nhật của mình tại trụ sở chính. Nhiều đạo diễn, diễn viên và nhà đầu tư sẽ ở đó, ông ấy chắc chắn sẽ bị chặn ở đó!”

"Được!” Đường Noãn tràn đầy tự tin.

Sau đó, phải mất ba ngày để sắp xếp lại số liệu để thành công thuyết phục Đạo diễn Phùng.

Vào ngày sinh nhật của Lưu Hạo Càn, Đường Noãn và Quý Vân nhanh nhẹn lái xe đến trụ sở của Phụng Thiên Entertainment, là một trong ba ông lớn ngành giải trí ở Trung Quốc, Phụng Thiên Entertainment có rất nhiều tài nguyên trong tay, gần như kinh động đến mọi nhân vật trong làng giải trí.

Sảnh tiệc thậm chí còn được chia thành ba tầng, đây không giống là một bữa tiệc sinh nhật mà nên nói là một cuộc họp giao lưu trong ngành thì đúng hơn, những người cố gắng vào làng giải trí đều đang tìm kiếm nhiều cơ hội khác nhau.

Đường Noãn và Quý Vân đưa thiệp mời bước vào, Đường Noãn nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt giữa nơi này và bữa tiệc của một gia đình giàu có.

Mặc dù yến tiệc của những gia đình giàu có cũng là tiệc giao lưu xã giao, nhưng ở đây là hiện thân của những h*m m**n trực tiếp và tr*n tr** hơn: tiền bạc, tham vọng. Đường Noãn vừa vào cửa, mọi người đã không ngừng tiến lại gần trò chuyện với cô, có người chỉ số EQ cao khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn, có người thì trực tiếp hơn, thủ đoạn thì đơn giản thô lỗ, thậm chí có mỹ nam còn ám chỉ trong lời nói của họ rằng họ có thể lấy thân báo đáp bất cứ lúc nào... Đường Noãn: . . . Cô nắm chặt bàn tay vừa rồi vô tình bị chạm vào, rồi dẫn Quý Vân vào nhà vệ sinh, không khỏi oán trách: “Đến rốt cuộc thì ai lợi dụng ai cơ chứ?”

Quý Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cô ấy chỉ làm bên bộ phận marketing mà thôi, loại tiệc tùng này cũng chưa từng đến. Lần này nhận được lời mời là vì tìm người giúp đỡ cho.”

Chúng ta hãy lên tầng ba đi. Đạo diễn Phùng chắc là ở đó. Tầng này có rất nhiều ngôi sao nhỏ và thậm chí cả những người nổi tiếng trên mạng, tạp nham lắm, họ sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn để có cơ hội.”

Mà Đường Noãn là một cái bánh thơm phức hấp dẫn mê người.

Đúng vậy, so với giới giàu có quyền thế, người trong giới giải trí biết Đường Noãn nhiều hơn, dù sao cũng là người khiến công chúa Giang rời khỏi giới giải trí, đương nhiên ai cũng biết lai lịch của cô. Vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến, chỉ cần có thể làm thân, thì ít nhất cũng có cơ hội cất cánh. Nhưng Đường Noãn không phải là các cậu ấm cô chiêu nhà giàu đến đây chơi bời, đây là dự án đầu tiên của cô sau khi trở về Trung Quốc, cô kén chọn hơn những người khác.

Tuy nhiên, khi họ bị chặn ở tầng hai, Quý Vân cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy hỏi nhân viên bảo vệ ở lối vào tầng hai: "Chúng tôi không thể đi lên sao?”

“Tại sao?”

Có người hỏi câu hỏi này trước cả họ. Đường Noãn và Quý Vân quay đầu lại nhìn, đó là một người phụ nữ có dung mạo tinh tế, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tuyệt vọng sâu sắc: "Tôi là Khúc Mộng Tuyết, tôi đến với thư mời.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 143: Chương 143



Cái tên Khúc Mộng Tuyết nghe rất quen tai, nhưng Đường Noãn nhanh chóng ngừng suy nghĩ về điều đó, bởi vì cô nghe thấy nhân viên bảo vệ nói: "Thiệp các cô cầm là thiệp mời của tầng này.”

"Nếu thiệp mời từ tầng hai và tầng ba, họ sẽ được đưa thẳng lên tầng hai và tầng ba.”

Quý Vân không khỏi biến sắc mặt: "Mẹ kiếp! Lý Cẩu!”

Đường Noãn cau mày: "Nhầm rồi hả?”

Quý Vân híp mắt, nghiến răng nói: "Không thể nào, sợ là là cố ý đấy.”

Biết có đứng đây luống cuống cũng vô ích, Đường Noãn và Quý Vân định tìm cách khác, nhưng khi đang đi thì gặp một người không ngờ tới, người này chào hỏi cô trước: “Cô Đường?”

Đường Noãn quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chị Trương?”

Chính chị Trương là người đã bán căn nhà cho gia đình Đường Kim Hâm ở khu Vân Đỉnh, chị ấy vẫn mặc một bộ quần áo rất có phong cách dân tộc, khiến người ta để lại ấn tượng sâu sắc.

Đường Noãn nhớ chị ấy kinh doanh mỹ phẩm chăm sóc da, để thuận lợi mua nhà, nhà họ Đường đầu tư cho chị ấy thêm năm triệu nữa: "Sao chị lại tới đây?”

Chị Trương cười nói: "Chị muốn tìm một chương trình độc đáo có tỉ lệ tài trợ cao.”

Nói đến đây, chị ấy cười khổ: "Xem ra không có cái gì thích hợp.”

Với tư cách là một "nhà đầu tư", hình như chị ấy cũng từng bị quấy rối.

Ba người họ đều không lưu luyến gì chỗ này, nên dứt khoát kết bạn cùng nhau bước ra ngoài.”

Sao chị lại tới đây tìm?”

Đường Noãn vẫn không hiểu, loại chuyện này tìm một công ty chuyên nghiệp không phải tốt hơn sao? Chị Trương nói: "Hết cách rồi, nếu chị không hiểu thì dễ bị lừa, cho nên muốn tìm hiểu một chút.”

Hóa ra gia đình nhà họ Trương điều hành một thương hiệu sản phẩm chăm sóc da toàn quốc, Bối Hoa, vốn là một thương hiệu nội địa lâu đời.”

E rằng em chưa từng nghe qua cái tên này. Thập niên 1970, 1980 kem dưỡng da Bối Hoa là hàng xa xỉ đấy.”

Chị Trương thở dài nói: "Chúng ta vẫn luôn cho rằng rượu thơm không sợ ngõ sâu, tất cả kinh phí được sử dụng cho việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm, nhưng thời thế thay đổi, quảng cáo và tiếp thị lại quan trọng hơn cả sản phẩm.”

Khi chị ấy nói đến đây, chị ấy vẫn còn một vài tia khó hiểu: "Những nhãn hiệu hiệu quả không bằng của bọn chị, nhưng chỉ cần lấy cái tên Tây, là giá cả sẽ đắt gấp mấy lần bọn chị, còn có những nhãn hiệu nước ngoài, lại càng thái quá hơn, giá cả gấp mười mấy lần, người trẻ tuổi đều thích cái đó...”

Đường Noãn xem như đã hiểu ra, đây hẳn là thương hiệu quốc gia do gia tộc kế thừa, lấy tâm mà làm ra sản phẩm, thế nhưng cứ bám vào vinh quang năm xưa mà không theo kịp sự phát triển của thời đại, vì vậy mới rơi đến bước đường này. Chị Trương rõ ràng là nhận thức được điều này: "Chị đã bán nhà và muốn tiếp thị qua Internet, nhưng cuối cùng bởi vì không biết gì cả, chị đã bị lừa bởi những người được gọi là chuyên gia mà chị mời về.”

Trong mắt chị ấy tràn ngập đau khổ: "Bị lừa mất vài triệu!”

“Chị nghe nói tìm một số chương trình giải trí tài trợ sẽ có hiệu quả ngay lập tức, vì vậy chị cũng muốn thử.”

Cho nên, lần này, để tránh bị lừa, chị ấy chỉ đến đây để đích thân tìm hiểu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng quyết định phải thay đổi.”

Chị đã hỏi vài bên và họ báo giá cao đến nực cười.”

Chị Trương cảm thấy không thể tin được: "Giá quảng cáo bây giờ cao như vậy sao?”

Nói xong, chị ấy lại phấn chấn nói: "Quên đi, không oán trách nữa, trước tiên tìm cách đã, công thức của nhà chị tốt như vậy không thể lại đứt đoạn ở đời chị được, càng không thể để cho những người nước ngoài kia cướp đi.”

Đường Noãn bối rối: "Người nước ngoài?”

Chị Trương nói: "Ừ, có người phát hiện sản phẩm của bọn chị có chất lượng tốt, muốn hợp tác, muốn đổi tên sản phẩm thành cái của họ, mà giá cả còn vô cùng vô lý. Điều này là tuyệt đối không thể.”

Đường Noãn cũng không biết nên nói cái gì, đây có lẽ là một gia tộc cố chấp thủ cựu, nhưng cũng bởi vậy mà thuần túy duy trì bản tâm. Không đủ thì cùng lắm trong gia tộc đứng ra đầu tư tiền, Đường Noãn suy nghĩ một chút, chỉ vào Quý Vân đang gọi điện thoại tìm người nói: “Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy cũng coi như là người của giới giải trí, để cậu ấy giúp chị tìm hiểu.”

Chị Trương hào hứng nói: "Ồ, thế thì tốt quá, cảm ơn các em rất nhiều!”

Nhưng khi nghe nội dung cuộc gọi của Quý Vân, chị ấy lại do dự nói: "Chị nghĩ rằng, hay là em đừng gọi nữa.”

Đường Noãn sững người một lúc, chợt cô nghe thấy chị Trương nói: "Chị đã nghe được một số tin tức, về em.”

Đường Noãn bối rối: "Về em?”

“Đúng thế.”

Chị Trương nói: “Không phải gần đây chị muốn thử tìm hiểu về tình hình và hiệu quả của việc tài trợ sao? Chạy tới chạy lui không ít nơi, cũng nghe không ít chuyện về em.”

“Không phải em và Giang Miểu có mâu thuẫn lớn lắm sao? Chị nghe nói hình như dạo này nhà họ Giang định kiếm chuyện với em.”

Quý Vân cúp điện thoại, khi nghe những gì chị Trương nói, cô ấy chỉ cảm thấy buồn cười: "Gia đình nhà họ Giang còn dám kiếm chuyện với Đường Noãn?”

“Không phải, không phải nghe nói em muốn đóng phim gì đó hả? Bọn họ không cho phép đạo diễn lớn gì đó hợp tác với em, hình như tất cả mọi người đều nể mặt nhà họ Giang. Quý Vân khó hiểu: "Cánh tay gia đình họ Giang dài vậy sao, chìa đến tận giới giải trí luôn à?”

Đường Noãn nhớ tới một chuyện: "Gia tộc nhà họ Giang bây giờ cũng tiến quân vào giới giải trí.”

Trong sách, cuối cùng nhà họ Giang cũng có chỗ đứng trong giới giải trí, đương nhiên là trên danh nghĩa mở một công ty giải trí cho Giang Miểu. Giờ đây, nhảy ra khỏi những tình tiết lãng mạn hóa khác nhau trong cuốn sách, chỉ xét về mặt lợi ích, thì hoàn toàn có khả năng. Lúc đầu, nhà họ Giang đã tốn rất nhiều công sức để hỗ trợ Giang Miểu, vì không hài lòng với Đường Dị, Giang Trạm đã tổ chức lại đoàn đội của Giang Miểu, tất nhiên cơ cấu là hàng đầu, nhưng anh ta không ngờ rằng mới chỉ mấy ngày mà Đường Noãn đã đá đ.í.t Giang Miểu ra khỏi giới giải trí. Nhưng những điều này cũng đủ để nhà họ Giang hiểu được lợi nhuận khổng lồ trong ngành giải trí, đặc biệt là trong thời đại kinh tế người hâm mộ này, nhà họ Giang kinh doanh trên nền tảng mạng internet, vốn có lợi thế rất lớn.

Quả nhiên nghe thấy chị Trương nói: “Chị biết họ đầu tư vào một chương trình giải trí, đoàn làm phim cũng mơ hồ nghe nói họ đã đầu tư, nhưng chị cũng không chắc lắm.”

Quý Vân không nhịn được hỏi: "Vậy ra những người này không dám đắc tội với nhà họ Giang mà dám đắc tội với nhà họ Diệp?”

Sau khi nói xong, cô ấy biết rằng mình đã nói lời ngu ngốc rồi.

Người ta nói rằng quan huyện không bằng quản lý hiện tại, nhà họ Diệp luôn làm việc trong các ngành công nghiệp truyền thống và tương đối xa công chúng, vì vậy người thừa kế Diệp Thù Yến vẫn giữ một cảm giác bí ẩn, nhưng nhà họ Giang thì khác. Rào cản truy cập Internet trực tiếp vào ngành giải trí không cao, nguồn vốn dồi dào và có sẵn những lợi thế. Huống chi chỉ là không hợp tác mà thôi, cho nên không thể nói là đắc tội.”

Vậy ra Đạo diễn Phùng…” Quý Vân không muốn tin: “Là đạo diễn, lẽ nào ông ấy không muốn có tác phẩm hay ư?”

Đường Noãn giương mắt nhìn cửa hông tòa nhà mở ra, đạo diễn Phùng đi bên cạnh anh trai thứ hai của Giang Miểu - Giang Tế - vừa đi vừa cười nói, cô bình tĩnh nói: "Có lẽ có một số người cam tâm tình nguyện bị tư bản chèn ép?”

Sẽ có những kẻ đánh mất chính mình, bị tiền tài che mờ con mắt, điều này rất bình thường mà. Biết được điều này, Đường Noãn ngừng làm những việc vô ích lại, nói với Quý Vân: "Vậy chúng ta tìm người khác đi.”

Giới giải trí rộng lớn như vậy, vốn liếng của nhà họ Giang dù giàu có đến đâu cũng không thể một tay che trời.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 144: Chương 144



Có rất nhiều người trong làng giải trí đang kiếm sống, luôn có những người nghiêm túc với lý tưởng của họ, bọn họ chỉ là phải tốn nhiều công sức hơn mà thôi. Không ngờ Giang Tề ở phía sau lại chủ động nói: “Cô Đường.”

Đường Noãn nhìn anh ta bình tĩnh đi về phía mình, Đạo diễn Phùng không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn tươi cười chào hỏi, mấy người khác cũng khách sáo và khen tặng xã giao đối với các cô, toàn là những con cáo già.

Đường Noãn đứng yên không nhúc nhích.

So với sự bá đạo cường thế của Giang Trạm, Giang Tế giống một con tiếu diện hồ ly hơn, giọng điệu của anh ta có vẻ dịu dàng và thân thiện hơn: "Tôi không ngờ cô Đường cũng sẽ đến đây.”

Chỉ là ý của anh ta thì chẳng tốt cho lắm: “Tôi cứ cho rằng cô Đường không tình nguyện đến thăm nhà của chúng tôi lắm, cho nên mới ngại ngùng chẳng mời cô lên.”

Đường Noãn cũng cười nói: "Xem ra trong lòng anh Giang rất rõ ràng, nhưng anh cũng nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ, bằng không tại sao thấy tôi lại không đi đường vòng, mà có lòng đuổi theo làm gì thế?”

Giang Tế cũng không tính toán, cười nói: " Không có gì, chỉ là xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở một chút, giới giải trí cũng không dễ lăn lộn như vậy đâu.”

Anh ta chỉ vào đám tạp nham ở tầng một, cười nói: “Nhưng nhà họ Diệp có nền tảng vững chắc, cô bỏ ra hàng chục triệu để giúp đỡ mọi người cũng không tệ, điều thiếu nhất trong giới giải trí này chính là tiền.”

Cho nên, ý của anh ta là cô nên quên đi vị đạo diễn lớn và minh tinh điện ảnh có tên có tuổi đi, chỉ có những đám tạp nham đó mới có thể tùy cô lựa chọn, kết quả à, đương nhiên sẽ bù lỗ triệt để. Đường Noãn đột nhiên cười nói: " Không, vốn tôi còn lo về tài chính, không ngờ nhà họ Giang cũng mon men vào giới giải trí làm chuyện tốt, thế thì tôi không cần lo lắng nữa rồi.”

“Cảm ơn anh Giang đã ở đây quan tâm chiếu cố đến tôi.”

Nói xong, cô và Quý Vân quay người rời đi.

Lúc đầu cô không muốn chú ý đến, nhưng nếu người ta đã trực tiếp lấn lên đầu cô, không có lý do gì mà cô không ứng chiến cả, phải không? Vừa vặn tài chính còn thiếu hơn một nửa, sẽ do nhà họ Giang chi tiền!

Giang Tế nhìn bóng lưng rời đi của Đường Noãn, chỉ cảm thấy buồn cười. Đạo diễn Phùng cũng mỉm cười và nói: "Từ lâu đã nghe nói rằng cô Đường này nói năng không kiêng nể ai, bây giờ mới được chứng kiến.”

"Cô ấy có ý gì? Muốn lấy tiền từ cậu hai Giang đây? Hay là đầu tư?”

Có nhà sản xuất phim lắc đầu, ý cười biến mất: "Vì thể diện, những người trẻ tuổi điều gì cũng dám nói.”

Một cậu ấm giàu có bên cạnh ông ta do dự nói: "Nhưng, nghe nói rằng Diệp đại thiếu rất yêu chiều cô ấy, sẽ không vươn tay giúp cô ấy đâu nhỉ?”

“Nếu như lợi dụng Diệp Thị để gây áp lực, cũng không phải là không có khả năng.”

Giang Tế cũng nghe nói rằng Diệp Thù Yến đã đích thân đến quán bar đón Đường Noãn, thậm chí sau khi Đường Noãn đánh người anh còn bao che cho cô, nghĩ đến thái độ của đối phương đối với Giang Miểu, đôi mắt anh ta trở nên lạnh lùng, nhưng đôi mắt vẫn cười híp híp: "Nếu đã như vậy, đến lúc đó người mất mặt không phải là cô Đường rồi.”

Nếu Diệp Thù Yến có thể mặt không đổi sắc, sự đánh giá của các cổ đông đối với anh cũng sẽ giảm xuống.

Giang Tế coi chuyện này hệt như chuyện cười, nói cho nhà họ Giang nghe, người nhà họ Giang đều cảm thấy Đường Noãn làm vậy là vì mặt mũi.

Chẳng qua, lại nghĩ đến Diệp Thù Yến, ông Giang vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Chính Hồng, Diệp Chính Hồng vẫn còn bị sự việc lần trước của Diệp Thù Thần ép cho tức gần chết, vẫn đang cảm thấy bất mãn với Diệp Thù Yến.

Sau khi Kim Vấn Hạ biết chuyện, cô ta lập tức tuyên truyền trong giới giải trí, muốn mọi người chờ xem màn kịch hay của Đường Noãn.

Cũng không biết Đường Noãn quá nổi tiếng hay còn có nguyên nhân nào khác, chẳng được mấy ngày, mọi người đều biết chuyện này.

Kim Vẫn Hạ nhìn mọi người trong nhóm WeChat thảo luận và chế nhạo chuyện này, cho dù cô là vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến, vậy thì sao? Chung quy vẫn là trò cười của mọi người trong giới thôi.

Hôm nay, tại sân tập đánh gôn của nhà họ Tạ.

Diệp Thù Yến đứng bên cạnh Đường Noãn để giúp cô chỉnh sửa tư thế: "Tách hai chân ra một chút, dồn trọng lượng về phía sau... eo...”

Đường Noãn che lại hai tay trên eo, trừng mắt nhìn anh, nói: "Nói chuyện thôi là được, đừng động tay động chân.”

Thế là Diệp Thù Yến đổi bàn tay thành ngón tay, dùng diện tích tiếp xúc nhỏ nhất chọc vào eo cô, eo của Đường Noãn rất nhạy cảm, cô gần như nhảy dựng lên, trừng mắt bất mãn nhìn anh.

Diệp Thù Yến không thể nhịn được cười.

Tạ Phi Triết gọi đến: "Đạo diễn Tiêu chơi xong rồi, ông ấy đang nghỉ ngơi ở đây, qua đây đi.”

Vì thế, Đường Noãn ném gậy cho Diệp Thù Yến rồi hào hứng đi đến khu vực nghỉ ngơi của hội quán.

Sau khi Diệp Thù Yến thu dọn đồ đạc xong mới nhàn nhã đi theo, khi đến khu vực nghỉ ngơi, anh thấy Đường Noãn theo lời giới thiệu của Tạ Phi Triết đang tiếp chuyện với đạo diễn Tiêu, cô mỉm cười, chuẩn bị đứng sang một bên chờ đợi. Tình cờ gặp Tạ Phi Minh - anh cả của Tạ Phi Triết và một vài người bạn, về cơ bản họ đều có liên quan đến công việc của công ty gia đình, gần như quen biết nhau, một số người trong số họ đã từng hợp tác với nhau, thế là dứt khoát tụ tập lại, chủ đề trò chuyện cũng không ngớt. Tạ Phi Minh ngạc nhiên: "Tại sao cậu lại ở đây? Đi cùng với khách hàng?”

Diệp Thù Yến liếc nhìn cách đó không xa, cười nói: "Không, đến thư giãn với Đường Noãn, gần đây cô ấy quá bận rộn.”

Những người khác không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, những người này đều là những người bận rộn, cũng không chú ý đến những lời đàm tiếu, đương nhiên họ không biết về những thay đổi gần đây của Diệp Thù Yến. Ngược lại, Tạ Phi Minh cà khịa: “Phi Triết ngày nào ở nhà cũng lải nhải về việc cậu đã hạ phàm rồi. Tôi còn tưởng là nó nói nhảm, không ngờ... thế sự thật khó lường.”

Diệp Thù Yến cười cười, cũng không phản bác, mọi người kinh ngạc vì hiếm khi thấy anh dễ nói chuyện đến thế, vì vậy cũng trêu chọc: "Cô Đường quá bận rộn, lời này của cậu nghe cứ như ăn cơm mềm(*) vậy.”

(*) ý bám váy, sống nhờ phụ nữ. Diệp Thù Yến cũng cười: "Cũng không phải là không thể.”

Mọi người đều sửng sốt, phát hiện rằng anh thực sự nghiêm túc. Một vài người đang định đi vào, chợt nghe thấy một giọng nói như cười như không từ phía sau vang lên: "Diệp đại thiếu tới đây để chống lưng cho vợ chưa cưới sao?”

Khi họ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Chính Hồng và một số cổ đông, còn có ông Giang và ba con Giang Trạm đứng phía sau, Giang Trạm là người vừa nói câu ấy.

Nhìn thấy đội hình này, Tạ Phi Minh âm thầm nhíu mày, ân oán giữa Diệp Thù Yến và nhà họ Giang, mọi người trong giới không ai không biết, đã gần như là trở mặt, không ngờ Diệp Chính Hồng với đám người đó lại trông như thể đi hưởng tuần trăng mật vậy. Diệp Chính Hồng cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Thù Yến, nhìn theo ánh mắt của Giang Trạm liền nhìn thấy Đường Noãn cách đó không xa, ông ấy không khỏi cau mày, hiển nhiên ông ấy đã nghe thấy những rắc rối gần đây của Đường Noãn, lạnh nhạt nói: "Chuyện nhỏ nhặt như thế, chống lưng cái gì mà chống lưng? Người trẻ tuổi ồn ào một tí thôi mà. Ngay cả khi va phải tường thành cũng không phải là vấn đề gì lớn, tâm cao khí ngạo ắt cần phải mài dũa lại tính tình.”

Ông ấy nhìn Diệp Thù Yến, cau mày đầy bất mãn: "Con lại vì chút chuyện cỏn con ấy mà làm ầm ĩ cả lên, làm sao mà ăn nói với các cổ đông đây?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back