Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 130: Chương 130



Chỉ là hình như người này biết mình làm việc không chính đáng, nên cố ý trốn tránh cô thì phải? Đã hơn mười hai giờ rồi mà vẫn chưa về? Đường Noãn quyết định, nếu giờ này anh còn chưa về nhà, cô sẽ trực tiếp nhập mật mã vào trong chờ, chờ đến khi anh về sẽ hù c.h.ế.t anh!

Cô ấn chuông cửa, thấy vẫn như cũ không có ai mở cửa, trực tiếp ấn mật khẩu mở khoá cửa vào nhà, sau đó phát hiện ra có gì đó không đúng, rõ ràng có giọng nói, hình như là của Đặng Quỳnh?

Đường Noãn lập tức xoay người chuẩn bị ra ngoài, Đặng Quỳnh không ưa cô, nếu biết cô tới đây giờ này, không biết trong lòng bà lại nghĩ cái gì nữa, tuy bà sẽ không làm lớn chuyện nhưng cứ lải nhải mãi làm cho người ta khó chịu.

Nhưng mà lời nói lọt vào tai lại làm cho cô dừng bước:

“…Tóm lại, khoảng thời gian này mẹ sẽ ở nước Mễ, con có thời gian rảnh thì qua đây, mẹ sẽ giới thiệu Bella cho con, dù sao con cũng không thích, thế thì Đường Noãn và Bella có cái gì khác nhau? Không đúng, vẫn có sự khác biệt, Bella môn đăng hộ đối hơn Đường Noãn, con xem nó đã gây ra biết bao phiền phức, gây ra bao nhiêu chuyện khiến người khác chê cười cho con rồi.”

Đường Noãn đứng một lúc, chẳng nghe thấy tiếng phản bác nào, cười tự giễu một tiếng, đặt áo sơ mi đã gấp gọn lên trên cửa tủ, sau đó mở cửa rời đi.

Diệp Thù Yến từ trong phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng cửa, sâu trong lòng dâng một xíu niềm vui mà chính anh cũng không biết, bước nhanh về phía cửa, lại không thấy bất kỳ bóng người nào, nhưng cái áo sơ mi được gấp gọn gàng kia lại chứng minh Đường Noãn đã tới.

Diệp Thù Yến nhíu nhíu mày, tiến lên cầm lấy áo, do dự một lúc rồi cũng không đuổi theo, đuổi theo thì nên nói gì? Vả lại trời cũng đã khuya thế này, anh sợ bản thân lại mất khống chế trước mặt cô, anh đã không còn dám đánh cược sự tự chủ của bản thân nữa rồi.

“…Cuối cùng thì con có nghe mẹ nói gì không thế?”

Giọng nói sắc nhọn vang lên làm Diệp Thù Yến phục hồi tinh thần lại, lúc này anh mới phát hiện điện thoại trên bàn còn chưa tắt, anh cầm lên nói qua loa vài câu cho có, Đặng Quỳnh hài lòng mới để cho anh nghỉ ngơi. Diệp Thù Yến nằm trên giường, cầm điện thoại nhắn cho Đường Noãn biết chuyện sáng mai anh sẽ đi công tác, lúc này chắc cô đã ngủ rồi, chờ ngày mai cô nhận được tin thì anh cũng đã xuất phát, anh không muốn để bản thân mình có cơ hội đổi ý. [Đi nước Mễ công tác… À…]

Diệp Thù Yến đứng hình, cô vẫn chưa ngủ? Nhưng giọng cô sao vậy? Sao không có tinh thần gì vậy? [Cũng tốt, chờ anh ta quay về, tài khoản của mình sẽ được nhận hơn ba bốn triệu, nhịn hơn hai tháng nay đúng là đáng giá.] Diệp Thù Yến nhăn mày, cái gì mà tài khoản sẽ được nhận hơn ba bốn triệu? Trong đầu cô lại nghĩ cái gì vậy?

Diệp Thù Yến yên lặng nghe, phát hiện Đường Noãn bắt đầu niệm kinh, gì mà cắt đứt hồng trần, nói kiểu mọi thứ trên thế gian này đều là hư vô. Diệp Thù Yến nghe mà không biết nên khóc hay cười, sau đó trong lúc cô ù ù cạc cạc niệm kinh thì ngủ mất…Ngày hôm sau Đường Noãn ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy, nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, lại từ trong gương nhìn dấu vết trên cổ, có lẽ “Tâm Kinh” tối qua đã giúp cô hiểu rõ, trong lòng cô đã không còn gợn sóng nữa. Không phải đã sớm đoán trước được ngày này sao? Thực ra Đặng Quỳnh nói rất khách quan, hôn nhân không môn đăng hậu đối quả thực rất khó sống hòa hợp. Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn dự định từ hôn.

Chỉ là rốt cuộc có chút tham luyến, dù sao anh cũng đã chiếm lấy suốt hai mươi mấy năm trước của cuộc đời cô, là người đối xử tốt nhất với cô, nhất là dịp gần đây, cẩn thận chu đáo khắp nơi, dù trong lòng cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải từ hôn, nhưng thực tế lại nói không nên lời.

Sau khi biết anh căn bản chưa từng yêu Giang Miểu, thậm chí cô đã nghĩ, chuyện này hoàn toàn khác với nội dung nguyên tác, liệu cô có thể tiếp tục hay không, vì càng kéo dài như vậy thì cô càng luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể vô lại chờ Diệp Thù Yến mở miệng trước. Tựa như hôm trước ở tiệc mừng thọ của bà cụ Diệp phải uống thuốc Đông y, cô làm không được, là chính anh đẩy cô ra, tự anh đã bóp tắt ảo tưởng không thực tế của cô.

Cũng đã đến lúc cô phải tạm biệt sự trì trệ không dứt khoát của bản thân rồi!

Ngày hôm nay, đội đánh giá của Diệp Thị và hệ thống Noãn Dương đều thấy sự thay đổi của Đường Noãn.

Tô San cười nói: “Cậu càng lúc càng giống Diệp tổng, nhất là dáng vẻ căng mặt như này.”

Đường Noãn nhìn cô ấy: “Tính lại số liệu dự tính lợi nhuận trong tương lai một lần nữa, có thể cộng thêm lợi ích và hiệu quả mở rộng của lần truyền hình trực tiếp trước đó, hiện giờ Hệ thống Noãn Dương đã không còn là hệ thống không có tiếng tăm gì, chắc chắn giá trị dự tính sẽ cao hơn.”

Nói đến cái này, Tô San vẫn không hiểu lắm: “Vì sao cậu lại phải bán cho anh ấy? Không phải anh ấy là chồng chưa cưới của cậu sao? Sao có thể không nghĩ cho cậu như thế?”

Đường Noãn không nói gì, chỉ nói: “Mặc kệ là tài trợ hay thu mua, dù sao đối với chúng ta đây cũng là chuyện tốt, những chuyện khác cậu đừng quan tâm.”

Tô San nhún nhún vai cũng không hỏi nữa, có lẽ là tình thú giữa vợ chồng son?

Thúc giục đoàn đội bên này xong, Đường Noãn lại thúc giục tổ đánh giá, tiến độ đánh giá hệ thống Noãn Dương gần như nhanh hơn một phần ba, cứ tiếp tục như vậy, ba ngày sau là có thể hoàn thiện dự thảo hợp đồng. Trợ lý Văn nhìn tiến độ đánh giá của hệ thống Noãn Dương, lại nhìn mail Diệp Thù Yến gửi về, thầm nghĩ, những cặp tình nhân khác cãi nhau là sẽ không có tâm trạng, phải đi du ngoạn giải sầu khắp nơi, đôi này thì ngược lại, đi so với nhau xem ai làm việc chăm chỉ hơn? Mấu chốt, người mệt mỏi là bọn họ! Ông trời phù hộ, sơm sớm để bọn họ làm lành đi, hãy để những người bán mình cho tư bản như họ được sống yên ổn hai ngày.

Có lẽ ông trời thật sự nghe được lời cầu nguyện của anh ấy, nên hiếm khi Diệp Thù Yến muốn được nghỉ hai ngày. Hóa ra sau khi khảo sát dự án, bàn bạc xong với ông Knowlton, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng tới đây tìm người. Chỉ thấy ông Knowlton vẫn luôn nói năng thận trọng, vừa nhìn thấy bà ấy thì lập tức nở nụ cười, giới thiệu với anh: “Đây là vợ tôi, Ricky.”

Bà Ricky thuận thế gửi thiệp mời cho Diệp Thù Yến: “Chào mừng đến với kỷ niệm đám cưới bạc của vợ chồng chúng tôi.”

Diệp Thù Yến nhận thiệp mời, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của ông Knowlton thì khá bất ngờ, theo cái nhìn của anh trước đây, anh nhận thấy ông trùm bất động sản này ra tay quyết đoán, làm việc không để người khác có đường lui, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy khung cảnh này. Bà Ricky hiển nhiên rất đắc ý: “Tôi ép ông ấy cười đó, cười không đúng tiêu chuẩn thì sẽ không được đi.”

Nghĩ đến cảm giác đau khổ của ông Knowlton, Diệp Thù Yến bất đắc dĩ lắc đầu: “Tình cảm của hai người tốt thật.”

Bà Ricky cười: “Ừm, xem như là thế đi, cũng phải cãi nhau ầm ĩ mới đi được tới ngày hôm nay.”

Diệp Thù Yến nhớ hai người họ cũng là liên hôn, hiếm khi lắm miệng hỏi: “Hai người cũng thường cãi nhau sao?”

Knowlton nhún vai, không thể nào tả được: “Nhiều lắm, bà ấy cứ như nồi ớt cay nóng.”

Bà Ricky cũng không chịu yếu thế: “Đúng vậy, nếu em không nóng nảy một chút, với bộ dáng cho dù người ngoài hành tinh có xâm lược Trái Đất thì anh cũng có thể trầm tĩnh này xem, có khi nhà chúng ta sẽ trở thành một ngôi mộ mất.”

“Vậy nên em phá hư hạng mục của anh?”

“Đúng, nếu anh cứ không quan tâm tới em thì em vẫn cứ làm thế đấy, anh tin không hả?”


 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 131: Chương 131



Diệp Thù Yến nhìn ông Knowfton, vốn không thích nói chuyện mà giờ lại cãi nhau với bà Ricky chẳng khác gì hai đứa trẻ con, mấy câu này nghe thì rất nghiêm trọng, nhưng từ trong giọng điệu của họ thì có vẻ cũng chỉ là vài câu dỗi mà thôi, cuối cùng hai người họ thân mật khoác tay nhau rời đi. Trong lòng Diệp Thù Yến thầm nghĩ, đúng là con người ta yêu đương sẽ dẫn đến thần kinh không được bình thường, ông Knowfton là người ngoài năm mươi nhưng lại chẳng khác gì một đứa con nít năm tuổi cả.

Diệp Thù Yến vẫn tới dự tiệc, tất cả những mail trợ lý Văn gửi tới, anh đều đã xử lý xong, trong khoảng thời gian này anh cần tìm một số việc để làm mình bận hơn.

Chỉ là không ngờ lại gặp được Đặng Quỳnh trong buổi tiệc, bà đang khoác tay người đàn ông cao to, cười như thiếu nữ.

Diệp Thù Yến còn nhớ vài ngày trước bà còn đang kêu thất tình.

Diệp Thù Yến muốn tránh mặt bà, nhưng lại bị một số cô gái túm lại chào hỏi, cuối cùng anh vân bị phát hiện. Thấy bà chạy sang đây, Diệp Thù Yến cũng chẳng trốn nữa, nếu không e là bà sẽ tìm tới tận chỗ anh ở, hai người họ kéo nhau đi tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Cũng không hiểu vì sao Đặng Quỳnh lại vui như vậy: “Con cũng đến đây à? Sao không liên lạc với mẹ?”

Diệp Thù Yến đáp: “Con đến công tác, không biết mẹ ở đâu.”

Đặng Quỳnh làm bộ như con cứ mạnh miệng tiếp đi, mẹ biết hết, hiếm khi nói theo lời anh: “Được được được, mẹ biết công việc của con rất bận, nếu hôm nay đã đến đây rồi thì gặp Bella đi, vừa hay con bé cũng ở đây.”

Nói xong lấy điện thoại ra gọi điện. Diệp Thù Yến thấy không đúng lắm, giữ tay bà: “Bella gì?”

Đặng Quỳnh nói: “Mẹ biết con cẩn thận, không tin mẹ, muốn tự mình khảo sát một chút, nhưng nghe ngóng kiểu gì cũng không bằng tự gặp mặt, đúng không?”

Diệp Thù Yến nghe đến mơ hồ: “Khảo sát gì cơ? Gặp mặt gì cơ? Rốt cuộc mẹ đang nói gì thế?”

Đặng Quỳnh nói: “Mấy ngày trước không phải mẹ đã nói với con rồi à, mẹ giới thiệu Bella cho con, tính cách con bé vừa cởi mở lại còn nhiệt tình, cũng rất chú tâm làm việc hệt như con, cũng không phải loại phụ nữ thích trêu chọc lung tung, quan điểm hôn nhân rất giống con.”

Diệp Thù Yến nhăn mày: “Con nhớ con từng nói với mẹ, chúng ta tôn trọng lẫn nhau, chuyện của con không cần mẹ nhúng tay vào.”

“Còn nữa, từ trước đến nay con không hề có ý định từ hôn, nếu mẹ cứ tiếp tục ôm hy vọng như vậy thì khi con vừa về sẽ kết hôn ngay lập tức, để mẹ bớt lo.”

Đặng Quỳnh tức giận: “Mẹ còn chưa đủ tôn trọng con sao? Mẹ cũng đã tiếp nhận quan điểm hôn nhân của con rồi, con còn muốn gì nữa?”

Nói đến cái này, Đặng Quỳnh không kìm được tức giận: “Trách nhiệm đúng là dài lâu hơn tình yêu, nhưng con cảm thấy chỉ có trách nhiệm mà không có tình yêu, làm sao có thể khiến đối phương hạnh phúc?”

Diệp Thù Yến sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của Giang Miểu lúc trước, khi đó anh tự cho là đã làm tròn trách nhiệm của chồng chưa cưới, nhưng Đường Noãn vẫn bị tổn thương...

“Nói đến cùng, chỉ là do con nhát gan yếu đuổi!” Đặng Quỳnh lạnh lùng khinh bỉ anh: “Mẹ biết chuyện học hành và sự nghiệp, những thứ này chỉ có không ngừng nỗ lực thì mới đặt được thành tựu, cho dù thất bại cũng có thể tìm được nguyên nhân, nhưng tình yêu không giống thế, biến số của nó rất lớn, nếu con cảm thấy con không khống chế được, con sợ bị tổn thương, vậy thì con cứ bài xích, tránh né, ngay cả dũng khí thử nghiệm cũng không có luôn đi! Sao con lại cư xử như cái đồ nhu nhược vậy!”

Đặng Quỳnh mắng xong, thấy Diệp Thù Yến ngây dại, không khỏi hoảng sợ.

Thằng con trai này của bà suốt ngày chỉ biết im lặng, từ khi nào nó lại có loại biểu cảm này?

Bà nhẹ giọng khụ một tiếng, nhanh chóng bỏ qua đề tài này, chuyển sang quan điểm hôn nhân của Diệp Thù Yến: “Nếu con cảm thấy kết hôn chính là tìm đối tượng hợp tác, trong giới này ngoại trừ Đường Noãn ra cũng không phải không có ai khác, chẳng lẽ không nên chọn người tốt nhất sao?”

“Ba của Beffa là ông trùm giới tài chính ở đây, con bé cũng là người thừa kế duy nhất trong nhà, mẹ đã từng nói chuyện với con bé, cách nhìn của con bé cũng khá giống con, cũng rất quan tâm đến sự nghiệp, có thể hỗ trợ mà không kéo chân nhau.”

“Mặc dù con đã không yêu đương, vậy bình tĩnh lý trí phân tích một chút, nên biết, hợp tác với Betfa sẽ tốt hơn Đường Noãn chứ...”

Nhưng anh chưa từng nghĩ đến người khác, vợ tương lai của mình, trừ Đường Noãn ra, anh chưa từng nghĩ tới ai.

Diệp Thù Yến bỗng che mắt, mẹ anh nói rất đúng, nếu như anh thật sự tỉnh táo lý trí, như vậy khi Đường Noãn lần lượt muốn từ hôn, anh nên dứt khoát nhanh nhẹn lui ra, mà không phải dùng những thủ đoạn ngây thơ buồn cười kia để trêu chọc cô, mỗi một thứ ấy đều là tiền đề để trói chặt cô bên người mình.

Thích hợp gì chứ, không muốn lãng phí thời gian tìm người khác gì chứ, mấy cái cớ đó của anh chỉ là muốn cô ở lại bên mình, vợ chưa cưới của anh chỉ có thể là cô.

Đồ nhu nhược? Không ngờ trên người mình lại xuất hiện cái từ này, mẹ anh nói đúng, anh đã phải trải qua quá nhiều, nên anh sợ tổn thương, sợ hãi một tương lai không xác định, thế nên mới lựa chọn tránh né, bởi anh không có lòng tin vào bản thân mình.

Đặng Quỳnh thấy vẻ mặt của anh mềm đi, tiếp tục tẩy não: “Loại tình cảm này, không ai có thể khống chế được, cho dù lùi một vạn bước, bản thân con có thể khống chế, nhưng sao có thể cam đoan Đường Noãn cũng có thể khống chế được? Nhỡ đâu cô ấy yêu con thì làm sao bây giờ? Ly hôn? Hay là tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?”

“Ly hôn không phải hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của con sao? Nhưng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân, cô ấy yêu con, nhưng con không yêu cô ấy, điều này không phải sẽ tạo thành tổn thương cho cô ấy sao? Bản thân con sợ tổn thương, rồi đi làm tổn thương người khác, con cảm thấy đây là vấn đề mà chịu trách nhiệm có thể giải quyết ổn thỏa được sao?”

Diệp Thù Yến chợt nhớ tới lúc Đường Noãn giãy dụa trong lòng, cô rõ ràng rất vui, cũng ôm kỳ vọng vào anh, nhưng vì sao lại giãy giụa?

Là bởi vì anh giãy dụa, cô sống như người trong suốt, hiển nhiên bất cứ khi nào anh giãy dụa cũng có thể làm tổn thương đến cô, cô sợ bị tổn thương nên đồng thời đang cố gắng rời xa anh, nhưng cuối cùng cũng không nỡ rời đi... Anh cũng không cho rằng cái gọi là bồi thường của anh đã trói buộc cô bên người mình.

Chưa giờ phút nào Diệp Thù Yến ý thức được mình khốn nạn như giờ phút này. Đặng Quỳnh thấy anh im lặng, cẩn thận nói: “Có lẽ con không đồng tình với cách làm này của mẹ, nhưng..”

“Mẹ nói đúng.”

Thế mà Diệp Thù Yến lại mở miệng. Đặng Quỳnh kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ có ngày Diệp Thù Yến lại đồng tình với ý kiến của bà, trong lòng bà vui vẻ, lập tức bấm số điện thoại của Bella.

Nhưng lại thấy anh đặt ly rượu xuống đi thẳng ra ngoài: “Quả thật không phải chỉ có trách nhiệm mới giải quyết được vấn đề trong hôn nhân, một cuộc hôn nhân thật thụ, hoàn mỹ chắc chắn phải có tình yêu.”

Đặng Quỳnh kinh sợ: “Con đang trêu chọc mẹ hả?”

Diệp Thù Yến nhìn bà, đáy mắt hiện lên ý cười: “Không, con muốn nói, từ trước đến giờ con chưa từng nghĩ đến việc từ hôn với Đường Noãn, con thích cô ấy.”

Đặng Quỳnh: ! ! !

Bà nghi ngờ anh đang chọc bà, lúc bà bảo anh yêu đương đi thì anh nói phải chịu trách nhiệm, lúc bà nói anh chịu trách nhiệm thì anh lại nói muốn có tình yêu. Nhưng lý do này lại khiến bà hoàn toàn không thể phản bác.

Diệp Thù Yến lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến gần nhất.”

Rút đi những thứ cản trở kia, anh mới phát hiện tưởng niệm thành tai họa, thời gian của anh bị công việc lấp đầy, cảm xúc cố gắng đè nén, nhưng không làm cho tình cảm của anh đối với cô giảm bớt một chút nào, ngược lại còn bị tưởng niệm nhấn chìm, anh muốn nhìn thấy cô, ngay lập tức.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 132: Chương 132



Anh chào tạm biệt Knowfton, ông ấy cười hỏi anh: “Làm hoà rồi à?”

Diệp Thù Yến cứng đờ, Knowfton chỉ vào ấn đường của anh: “Lúc tôi cãi nhau với vợ, y hệt thế này.”

“Trong hôn nhân chắc chắn sẽ có tranh cãi, bởi vì hai người hoàn toàn cởi mở nội tâm, không có bất kỳ manh giáp nào, đương nhiên sẽ dễ dàng bị tổn thương, nhưng nơi đó lại là nơi khiến người ta thoải mái nhất, cảm xúc và tính tình mà chúng ta không thể phát tiết với người khác đều có thể được chữa khỏi ở đây, vì thế vứt bỏ một số thứ khác đương nhiên là đáng giá.”

Diệp Thù Yến cười cười: “Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp ông.”

Lúc rời đi anh vẫn bị Đặng Quỳnh chặn lại, bên người bà còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp giỏi giang.

“Diệp Thù Yến, con xem mẹ không lừa con đúng không?”

Đặng Quỳnh cảm thấy không tin, con trai của bà lại đi thích người ta ư?

Diệp Thù Yến nhìn đồng hồ: “Con đã đặt vé máy bay về nước chuyến gần nhất rồi.”

Đặng Quỳnh nhìn vẻ mặt của anh, nhăn mày: “Vậy con thay mẹ xin lỗi Balle đi, mẹ đã nói với người ta mấy lần rồi, lúc này cũng gọi người ta tới đây rồi, dù sao cũng phải trả lời chứ.”

Diệp Thù Yến nói với cô gái kia: “Xin lỗi, tôi đã có vợ chưa cưới rồi, do mẹ tôi hiểu nhầm, xin cô thứ lỗi.”

Bella đúng như lời Đặng Quỳnh nói, giỏi giang, Diệp Thù Yến thẳng thắn thành khẩn, mặt mũi cô ấy cũng không bị tổn hại, hào phóng nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Diệp Thù Yến nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Sau đó nhanh chóng chạy về khách sạn. Lại không hề biết ở một góc không ai để ý, có một người khẽ giơ điện thoại lên, ấn vào màn hình chụp vài cái.

Người đó cúi đầu nhìn ảnh, trong ánh mắt người chụp ảnh chứa đầy sự oán hận, thậm chí cô ta cầm điện thoại, cũng không biết nên gửi ảnh cho ai, ý hận trong lòng đạt đến đỉnh điểm. Đăng Weibo cũng không ai dám nghị luận, gửi vào trong nhóm, người đầu tiên bọn họ cười nhạo không phải là Đường Noãn, mà là cô ta. Tại sao? Chỉ vì cô ta yêu Diệp Thù Yến, nên mới rơi vào kết cục như vậy sao?

Đúng, nơi này không có ai biết quá khứ của cô ta, đồng thời cũng không có ai biết đến cô ta cả! Cô ta thích cuộc sống của một minh tinh hào nhoáng! Nhưng dấu ấn trên internet đã hằn dấu quá sâu, cho dù ở đây cô ta có cố gắng nổi tiếng thế nào thì cũng không quay về được.”

Giang Miểu?”

Giang Miểu quay đầu, cười với người vừa gọi mình: “Thù Thần…”

Không, vẫn còn cơ hội, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, nói cho cùng chỉ là do Diệp Thù Yến cường đại quá thôi, nếu có người còn cường đại hơn anh thì sao? Chỉ cần giẫm đạp bọn họ dưới chân là cô ta có thể quay về! Trước khi khiêu vũ với Diệp Thù Thần, Giang Miểu gửi ảnh cho Kim Vấn Hạ.

Cô ta sống không dễ chịu, thì Đường Noãn cũng đừng hòng dễ chịu.”

Không phải là có hiểu lầm gì chứ?”

Quý Vân nói qua điện thoại: “Tớ nghĩ là đang bàn chuyện làm ăn thôi.”

“Cái này rất giống với lúc cậu mới về nước, ảnh Giang Miểu lăng xê đó.”

Giọng của cô ấy có chút không kiên nhẫn: “Kim Vấn Hạ gửi tới, nghe nói Giang Miểu ở nước Mễ, nhất định là do cô ta làm, cậu nói xem sao người này cứ như âm hồn bất tán vậy? Cô ta không dễ chịu, cũng nhất định phải làm cậu mất mặt thì mới vui vẻ được sao?”

Đường Noãn nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, lại có loại cảm giác cuối cùng cũng kết thúc. Diệp Thù Yến bàn chuyện làm ăn, sao có thể dẫn Đặng Quỳnh theo? Bà ấy là một não yêu đương, ngoại trừ tình yêu và bức tranh của bà ấy ra, chuyện khác bà ấy sẽ không quan tâm, hơn nữa... Đường Noãn chỉ tay lên mặt Diệp Thù Yến, đối với người khác, anh chưa từng lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy.

"Không sao hết, nếu là thật, tớ sẽ từ hôn.”

Đường Noãn cười nói với Quý Vân: “Chắn chắn Diệp Thù Yến phải bồi thường cho tớ rất nhiều tiền, đến lúc đó tớ sẽ đầu tư hết vào hạng mục điện ảnh và truyền hình của tụi mình!”

Với tính cách của Diệp Thù Yến, nếu đã xác định thật thì chắc chắn sẽ từ hôn vỚi CÔ trước tiên. "Này này này...”

Quý Vân kêu to: “Bạn trẻ này, giọng điệu của cậu nghe như là sắp vũ hóa đăng tiên vậy...”

Đường Noãn cười, không thì sao, cô sớm đã nhìn rõ mọi thứ.

Kết thúc cuộc gọi với Quý Vân, Đường Noãn mới chú ý tới trên điện thoại di động có hai tin báo Diệp Thù Yến gọi nhỡ, đoán chừng là máy không gọi được.

Có lúc nào anh lại vội vàng như thế, cô ôm tâm trạng tự giễu lật xem hộp thoại, kết quả thấy được tin nhắn anh gửi tới: [Năm giờ tối nay anh sẽ đến Yến Thành.]

Đường Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn này nửa ngày, sau đó gửi tin nhắn cho Đường Nguyệt, vốn ngày mai cô định đi nghĩ hợp đồng, chờ sau khi ký xong hợp đồng xong, Diệp thị sẽ chính thức gửi tiền cho cô, họ sẽ không còn bất kỳ giao thiệp gì nữa.

Đường Noãn không thể không cảm thán Diệp Thù Yến làm việc chu đáo chặt chẽ, xem đi, ngay cả thời gian chia tay cũng tính thỏa đáng rồi, đảm bảo vừa từ hôn xong mọi thứ cũng kết thúc dứt khoát lưu loát, không uổng là người có thể cho vợ chưa cưới cảm giác an toàn.

Ừ, là vợ chưa cưới, chứ không phải là Đường Noãn cô.

Giờ cô đổi thời gian thành chạng vạng, nếu người ta đã sốt ruột, cô cũng không nên kéo dài nữa.

Trước khi tập đoàn Diệp thị tan tầm, Đường Noãn và Đường Nguyệt đi vào trong cao ốc Diệp thị, vừa mới ngồi vào bàn họp với bộ phận pháp vụ thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra. Đường Noãn quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì sửng sốt, hiển nhiên đối phương mới xuống máy bay tới đây, bộ dáng phong trần mệt mỏi, gấp vậy sao? Một phút cũng không chờ được? Đường Nguyệt không để ý, chỉ dùng một tay đặt trên hợp đồng, thấp giọng nói: “Ý gì đây? Hợp đồng thu mua?”

Cô ấy vừa nói vừa âm u nhìn Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến hơi dừng lại, hỏng rồi, mấy ngày nay chỉ lo rối rắm, đã quên mất vụ này.

Ánh mắt Đường Nguyệt tràn ngập vẻ xét nét, đáy mắt Đường Noãn cũng nhàn nhạt, ánh mắt Diệp Thù Yến rơi vào trên người trợ lý Văn, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? Tôi nói hợp đồng thu mua hồi nào? Đổi thành hợp đồng tài trợ vốn ngay đi!”Trợ lý Văn khiếp sợ trừng to mắt: . . . Đường Nguyệt nhìn chằm chằm trợ lý Văn: "Trợ lý Văn có ý kiến gì với em gái tôi sao?”

Trợ lý Văn:…

Nguyền rủa nhà tư bản không lấy được vợ! Lúc Diệp Thù Yến nói ra những lời này, không chỉ có trợ lý Văn ngây người, mà ngay cả Đường Noãn cũng trừng to hai mắt. Cô tuyệt đối không ngờ Diệp Thù Yến vậy mà lại ném nồi cho trợ lý Văn. Cô thừa nhận cô cố ý không nói cụ thể chuyện hợp đồng cho Đường Nguyệt biết, thứ nhất là không biết giải thích như thế nào, định để mình Diệp Thù Yến đau đầu, thứ hai, chẳng lẽ trước khi từ hôn còn không cho cô xả giận hay sao?

Chỉ là không ngờ Diệp Thù Yến lại thay đổi ngay lập tức, anh đây là có ý gì? Sợ rồi? Không phải, vì sao anh phải sợ chứ? Không đúng, Diệp Thù Yến mà biết sợ ư! Đây quả thực là nói đùa. Chẳng lẽ là bởi vì làm ra chuyện rất có lỗi với cô, sửa hợp đồng để bồi thường?

Ừm, có khả năng, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, anh bây giờ vẫn là chồng chưa cưới của cô, mà đã giấu cô đi xem mắt, thật sự là có lỗi với cô. Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng của cô, nhíu mày, bồi thường, xem mắt cái gì? Vớ va vớ vẩn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô vội vã đến ký hợp đồng như vậy? Anh nâng tay nhìn xuống mặt đồng hồ: "Bây giờ đã là thời gian tan tầm, hợp đồng cũng không phải một chốc một lát là có thể nói rõ ràng được.”

“Trợ lý Văn vừa vặn có thể sửa sang lại hợp đồng, nếu luật sư Đường không yên lòng thì có thể nói chuyện với cậu ta.”

Cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Đường Noãn, giọng điệu bất giác dịu dàng: “Đường Noãn, em đi theo anh.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 133: Chương 133



Đường Noãn biết phải nói chính sự, âm thầm hít vào một hơi, chào hỏi với Đường Nguyệt rồi đi theo Diệp Thù Yến ra ngoài. Trước khi Diệp Thù Yến đóng cửa, ánh mắt anh nhìn trợ lý Văn còn đang khiếp sợ hiếm khi chột dạ, thừa dịp Đường Noãn và Đường Nguyệt không chú ý, nhanh chóng làm một cái khẩu hình.

Trợ lý Văn lại khiếp sợ, ông chủ của anh ấy lại làm ra loại động tác nhỏ này, sau khi nhận ra ông chủ của anh ấy đang nói cái gì, tinh thần anh ấy nhất thời rung lên.

Một cấp dưới tốt đương nhiên là phải gánh nồi thay cấp trên trong thời điểm thích hợp! Anh ấy quanh đầu nghênh đón ánh mắt của Đường Nguyệt, cho dù người phụ nữ này khó nói chuyện, anh ấy cũng phải thu phục được cô ấy!

Vì tiền thưởng! À, không, vì ông chủ!

Đường Noãn không biết sóng ngầm mãnh liệt sau lưng, sau khi đi ra thấy bước chân của Diệp Thù Yến nhanh chóng, gần như cô phải chạy chậm mới đuổi kịp anh. Lần thứ n cô cảm thấy Diệp Thù Yến vội vàng, đến cùng anh phải thích cô gái kia như thế nào... Cửa thang máy mở ra, Diệp Thù Yến trực tiếp cất bước đi vào, Đường Noãn theo sát phía sau.

Kết quả Diệp Thù Yến đi ở phía trước chỉ bước một bước vào rồi lập tức xoay người lại, Đường Noãn không kịp phòng bị, mặt đối mặt nhìn anh, suýt chút thì va vào người anh, cô kinh hãi ngửa ra sau, mắt thấy sắp ngã ra khỏi thang máy.

Một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh bên hông, nhanh chóng kéo cô lại, sau đó bởi vì quán tính cuối cùng Đường Noãn cũng hung hăng nhào vào trong lồng n.g.ự.c của Diệp Thù Yến. Đường Noãn chưa định hồn, cho đến khi một bàn tay xoa gáy cô, âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Không sao chứ.”

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy giọng nói kia mang vẻ vui mừng. Đường Noãn không ngẩng đầu, chỉ quay người một cái, tự tay đẩy n.g.ự.c của Diệp Thù Yến ra, anh không để ý đến cô ấy, vừa vào thang máy đã vứt người ta ra sau đầu hả?

Diệp Thù Yến bất đắc dĩ, vì sao cô luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng ngược lại thế nhỉ? Nhưng anh cũng biết đây là cơ chế tự bảo vệ của cô, để cô thuận tiện có thể bứt ra trốn đi bất cứ lúc nào. Cho nên lúc này anh không thể sốt ruột, nếu không nhất định cô sẽ chạy mất. Ôn hương nhuyễn ngọc ngày nhớ đêm mong đang ở trong lòng, Diệp Thù Yến thật sự không nỡ buông tay.

Cảm thấy lực đạo chống trên n.g.ự.c mình dần trở nên mạnh hơn, Diệp Thù Yến rũ mi nhìn đỉnh tóc của cô… cuối cùng lùi về phía sau một bước. Nhận thấy được động tác của anh, trong lòng Đường Noãn có chút nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đứng thẳng người thì người đàn ông định lùi về phía sau dường như vấp phải cái gì đó, cánh tay vòng qua eo cô chưa kịp buông ra, ôm cô ngã về sau.

Cơ thể của Đường Noãn không khống chế được mà nghiêng về phía trước, sợ đến mức phải nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo anh…Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Đường Noãn chậm rãi mở mắt, mới phát hiện Diệp Thù Yến đứng thẳng tắp, căn bản không hề bị ngã sấp xuống, ngược lại là cô đang dựa sát vào trong n.g.ự.c anh.

Đường Noãn nhanh chóng muốn đứng thẳng dậy, nhưng cánh tay bên eo lại ôm chặt như sắt. Đường Noãn không thể không ngửa đầu nhìn anh, Diệp Thù Yến lại không cúi đầu, Đường Noãn chỉ có thể nhìn thấy tuyến cằm có góc cạnh rõ ràng của anh.

"Xin lỗi.”

Mí mắt của anh cụp xuống, che khuất hơn nửa con ngươi, Đường Noãn hoàn toàn không nhìn rõ ánh mắt của anh, giọng anh khàn khàn: "Không có việc gì chứ?”

Đường Noãn lắc lắc đầu, lại đẩy ra, cánh tay bên hông mới chậm rãi rút ra, phảng phất như lo lắng cô đứng không vững, rời đi rất chậm.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại tràn ra, Đường Noãn cố gắng áp chế nhịp tim của chính mình, xoay người đi về phía trước một bước.

Đang âm thầm hít sâu, cánh tay người đàn ông bỗng nhiên lại vươn qua vai cô, Đường Noãn có thể cảm nhận được đối phương đến gần một cách rõ ràng, cuối cùng hơi thở lại phun vào bên tai cô.

Đường Noãn kinh hãi quay đầu, thấy được bên mặt tuấn mỹ của người đàn ông, mà đối phương cũng đang quay đầu nhìn cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Đường Noãn cảm giác như mình lại bị đối phương ôm vào trong tồng ngực, quanh người đều là hơi thở nam tính Cô phản xạ có điều kiện bước về phía trước một bước, ngoài mạnh trong yếu nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Diệp Thù Yến đứng thẳng người, nhìn cô ý bảo: "Ấn thang máy.”

Đường Noãn mới phát hiện sau khi hai người bọn họ đi vào đã xảy ra tình huống như vậy, hai người còn chưa kịp ấn thang máy.

Cô không nhịn được mà nhìn Diệp Thù Yến một cái, biểu cảm của anh tự nhiên, đứng ở chỗ đó, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điều gì không thích hợp, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?

Nếu như giờ phút này mí mắt của Diệp Thù Yến nhếch lên, Đường Noãn có thể nhìn thấy được cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt của anh, có lẽ cảm xúc đó sẽ làm cô phải e sợ.

Diệp Thù Yến yên lặng nghĩ, trước kia anh cũng từng ôm cô, song lại hoàn toàn khác xa so với hiện tại…

Sớm biết vậy thì anh đã khắc chế một chút, hiện giờ thực tủy biết vị, người đứng ngay trước mặt anh, bỗng nhiên trở thành dụ hoặc khó có thể kháng cự…

[Nam Mô A Di Đà Phật Nam Mô A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc... Là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, không cấu không sạch, không tăng không giảm...]

Diệp Thù Yến: . . . Anh nhìn bóng lưng của Đường Noãn, dở khóc dở cười, sao anh lại cảm thấy cô đọc kinh càng ngày càng thuần thục vậy nhỉ? Chẳng qua rất nhanh anh đã không cười nổi nữa, anh phát hiện vợ chưa cưới của mình niệm kinh đến mức sắp xuất gia luôn rồi. Quay lại văn phòng, Diệp Thù Yến gọi thư ký mang đĩa trái cây đi vào bảo Đường Noãn chờ một lát, còn anh đến phòng tắm để tắm rửa thu thập một chút.

Ngồi máy bay gần mười hai tiếng, vốn định về nhà gặp cô, kết quả vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của trợ lý Văn, nói cô bỗng nhiên muốn đến công ty làm hợp đồng luôn, nên anh đành phải đến thẳng công ty. Trước khi ra ngoài, anh soi gương nghĩ nghĩ, tháo cà vạt xuống, buông lỏng cúc áo trên cùng ra, hình như cô rất thích hầu kết của anh…Kết quả đi ra ngoài, anh thấy Đường Noãn mặt không có chút thay đổi, trong lòng còn đang niệm kinh, quả thật không có một chút tạp niệm nào. Diệp Thù Yến không biết nói gì lại buồn cười: "Nghĩ gì thế?”

[Nghĩ xem bao giờ anh từ hôn với tôi, sẽ cho tôi bao nhiêu tiền bồi thường, để tôi về chuẩn bị một vài tài khoản.]Cô đang ở trong phạm vi ba mét gần anh mà suy nghĩ không chút e dè, Diệp Thù Yến nhìn gương mặt sắp siêu phàm thoát tục của cô, cuối cùng cũng ý thức được chuyện xảy ra rất có thể không hề nhỏ.”

Đi ăn cơm trước.”

Diệp Thù Yến kéo cô đứng dậy: "Đã mười mấy tiếng anh chưa được ăn cơm rồi.”

Trên đường đi nhanh chóng lướt xem Weibo và vòng bạn bè của Đường Noãn, không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, nghĩ nghĩ rồi đòi Wechat của Quý Vân ở chỗ trợ lý Văn.

Lúc hai người đến phòng ăn, cuối cùng Diệp Thù Yến cũng nhìn thấy tấm hình kia. Anh đau đầu nhìn Đường Noãn ngồi phía đối diện không nói một lời như thế ngoại cao nhân đang gắp thức ăn, đưa điện thoại di động lên trước mặt cô: "Bởi vì cái này?”

Đường Noãn bớt chút thời gian liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Không phải.”

“Đây là hiểu lầm.”

Diệp Thù Yến bất đắc dĩ giải thích: "Chỉ là đúng dịp anh tham gia tiệc mừng kỷ niệm hôn nhân của đối tác, không ngờ mẹ anh cũng ở đó, con người bà ấy thế nào thì em cũng biết rồi đó…”

Đường Noãn lại ăn một miếng măng: “Ừ, tôi biết, không hiểu lầm.”

Nhưng bộ dáng của em cũng đâu phải như không hiểu lầm. Diệp Thù Yến thở dài tiếp tục giải thích: "Chúng ta đính hôn ba năm, chắc em cũng phải hiểu anh, loại chuyện này anh sẽ không làm.”

Đường Noãn nhìn anh không hiểu sao cảm thấy mệt c.h.ế.t đi được, cô cho rằng bọn họ có thể ngầm hiểu lẫn nhau.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 134: Chương 134



Cô đặt đũa xuống, nói thẳng: "Anh Thù Yến, hôm đó lúc tôi đưa áo sơ mi cho anh, có nghe bà Đặng nói rồi.”

Diệp Thù Yến nghĩ một lát, mới nhớ tới chuyện ngày đó, khó trách cô lại lặng lẽ buông áo sơ mi xuống rồi đi. Mà từ biểu hiện ngày hôm qua khi gặp Đặng Quỳnh, anh đại khái có thể đoán được đối phương nói cái gì.

“Hơn nữa, cái gọi là đi công tác của anh cũng là vì trốn tôi nhỉ?”

Đường Noãn nói: “Từ sau khi tôi đàm phán với cả nhà Đường Thắng An xong, anh vẫn luôn trốn tránh tôi.”

Diệp Thù Yến cười khổ, anh quên mất, thật ra cô rất thông minh, cũng rất mẫn cảm. Cái gì cô cũng hiểu hết.

Chính bởi vì cô hiểu được, cho nên cảm thấy anh sẽ từ hôn.

Nếu như anh hoàn toàn lý trí thì quả thật sẽ đúng như cô dự đoán, nhưng cô cũng giống như anh, đều bỏ qua biến số tình cảm này. Diệp Thù Yến không biện giải vô ích nữa, nói thẳng: “Nếu em đã không tin, vậy chúng ta kết hôn đi.”

Cho rằng sự việc có thể kết thúc, Đường Noãn đang bình tĩnh uống nước lập tức bị sặc, bắt đầu ho khan kinh thiên động địa, Diệp Thù Yến vội vàng tiến lên vỗ lưng thuận khí cho cô: "Cẩn thận một chút.”

Đường Noãn không nhịn được mà ngẩng đầu trừng anh.

Bởi vì vừa mới ho khan rất ác, bên má cô đỏ bừng, đáy mắt hiện lên sự ướt át, ngón tay Diệp Thù Yến giật giật, nâng tay sờ sờ khoé mắt của cô: "Vậy thì nếu như anh đổi ý, toàn bộ mảng quản lý khách sạn Diệp thị, đều cho em hết.”

“Thật sao?”

Đường Noãn thay đổi bộ dáng không quan tâm tất cả mọi thứ trước đó, vui mừng nói: "Vậy chúng ta mau ký hợp đồng đi?”

Đây là hạng mục mười mấy vạn đó, không đổi ý cũng phải nghĩ cách làm anh đổi ý.

Đường Noãn cảm thấy mình rất có tiềm chất của nhân vật nữ phụ phản diện. Diệp Thù Yến cắn chặt răng, không nhịn được hung hăng xoa đầu của cô, bỗng nhiên nheo mắt nói: "Em luôn muốn từ hôn với anh, có phải là vì thích anh hay không?”

Đường Noãn lập tức phản bác: "Anh bớt tự mình đa tình đi, ai thích anh? Đã nói tuyệt đối sẽ không thích anh rồi.”

Diệp Thù Yến nói: "Em không thích anh, nói cách khác, em sẽ không từ hôn với anh, đúng không?”

Đường Noãn nghẹn họng, câu hỏi này, sao lại cảm thấy phía trước có cạm bẫy nhỉ? Diệp Thù Yến ngồi xuống bên cạnh cô, một bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: "Khoảng thời gian trước đúng là anh đang trốn em, bởi vì phát hiện không khống chế được mà thích em. Đi công tác cũng là muốn cách em xa ra một chút, tỉnh táo một chút, nghĩ kỹ một chút.”

Anh liếc về phía bờ vai cô: "Bằng không anh sẽ không nhịn được mà đến ngay cả váy hay quần đùi cũng không cho em mặc…”

Lời nói này có hơi kinh hãi, trong đầu Đường Noãn đột nhiên hiện ra hình ảnh anh cắn bả vai và cắn chân cô…Diệp Thù Yến: . . . Cô là lưu manh nữ hả?

Đường Noãn cũng ý thức được điều gì, tiếp tục dùng kinh văn đuổi ý nghĩ ly kỳ trong đầu ra ngoài, duy trì bình tĩnh. Diệp Thù Yến ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: "Chẳng qua dường như không có hiệu quả gì, ngược lại anh còn xác định rằng anh thích em.”

Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, có thể hời hợt nói ra lời tỏ tình như vậy, chỉ có thể cảm thán, không hổ là Diệp đại thiếu nhỉ?

Đường Noãn bất vi sở động: “Cho nên, anh muốn từ hôn?”

Diệp Thù Yến thở dài một tiếng tựa lưng vào ghế: “Nhưng không phải may mắn còn có em hay sao?”

Anh nhìn Đường Noãn: “Từ hôn vốn là chuyện của hai bên, hơn nữa lúc trước anh cũng đã nói, có từ hôn hay không là do em định đoạt.”

“Nếu em đã không có tình cảm với anh, vậy cuộc hôn nhân này hiển nhiên là không thể từ hôn được.”

Anh đứng dậy đối mặt với Đường Noãn, nghiêm túc nói: "Em cũng đừng có gánh nặng, anh nhịn một chút cũng không sao cả.”

Đường Noãn: . . .

Tên vô lại này ở đâu chui ra vậy? ? ?

Đường Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Diệp Thù Yến, không khỏi ngứa răng.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Đường Noãn đảo mắt, cong mắt nói: “Cũng được, vậy phiền anh cứ chịu đựng tiếp. Nhưng ngàn vạn lần anh đừng có làm ra những hành động mập mờ như theo đuổi gì đó nhé.”

“Nếu không, anh đẹp trai, ưu tú như vậy, nhố tôi động lòng, vậy thì phải từ hôn, anh không muốn từ hôn mà, đúng không?”

Diệp Thù Yến: . . .

Sao có cảm giác lại trở về vạch xuất phát vậy nhỉ?

Không đúng, không phải quay về vạch xuất phát, mà là hoàn toàn mất đi quyền chủ động rồi.

Chỉ thấy Đường Noãn học bộ đáng thản nhiên của anh: "Tóm lại, chịu đựng cho tốt, có thể nhịn được là tốt nhất, không nên động lòng với tôi, nếu không thì từ hôn.”

Diệp Thù Yến: . . . Quả nhiên năm đó vẫn còn quá trẻ tuổi, ngạn ngữ nói đúng, nói chuyện làm việc đều không nên quá tuyệt đối, bạn xem đây không phải là gặp báo ứng sao?

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà bổ sung một câu: "Nghĩa vụ và trách nhiệm của vợ chồng chưa cưới cũng nên thực hiện đến cùng.”

Đường Noãn dừng một lát, rụt rè gật gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức vậy.”

Diệp Thù Yến: . . .... Lời này nghe sao lại có chút cặn bã nhỉ? Đường Noãn phảng phất biết anh đang nghĩ gì, liếc xéo anh nói: "Lỡ như là yêu cầu không hợp lý thì sao?”

Diệp Thù Yến thầm nghĩ, anh sẽ nói ra yêu cầu không hợp lý sao? Sau đó Đường Noãn làm mẫu cho anh thấy, cô phòng bị thật sự là vô cùng vô cùng rõ ràng. Hai người cơm nước xong trở lại tiểu khu, cùng nhau đi thang máy lên lầu, sau khi đến tầng mười chín, Đường Noãn bước nhanh xuống lầu, hơn nữa không cho Diệp Thù Yến xuống, quay đầu thấy anh ở trong thang máy nhìn cô, cảnh giác nhìn anh một cái, rồi bắt đầu sửa mật mã cửa phòng trước mặt anh.

Diệp Thù Yến: . . . Anh không nhịn được nói: "Lúc trước mật mã trong nhà anh đều nói hết cho em biết.”

Đường Noãn đúng lý hợp tình nói: "Tôi đâu có thích anh, đương nhiên anh sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng không phải anh thích tôi sao? Lỡ như không nhịn được…"

Diệp Thù Yến tự nhận mình vẫn là quân tử, nên không thể chấp nhận chuyện cô coi anh là lưu manh, nói cắt ngang: "Không nhịn được cắn chân của em sao?”

Đường Noãn nghĩ đến cảnh mình vừa tưởng tượng: . . . Diệp Thù Yến chẳng thèm nhìn cô sửa mật mã cho xong, đã thẹn quá hoá giận đóng sầm cửa đi vào.

Đáng yêu ghê. Lên lầu, anh càng nghĩ càng thấy thú vị, lúc thay quần áo lại nghĩ tới điều gì đó, lấy di động ra gọi điện cho Đường Noãn. Đối phương hung dữ hỏi: "Sao đấy?”

Diệp Thù Yến cười: "Đi công tác về có mang quà cho em.”

Tuy rằng lần này chưa kịp mua nhưng may mắn lần trước mua nhiều. Sợ cô từ chối, chủ động giải thích: "Dựa theo hiệp nghị, là anh phá hủy quy tắc trước, nếu thật sự từ hôn, tất cả quà tặng cho em trong thời gian này đều thuộc về em.”

Anh vừa nói vừa lấy một chiếc hộp đi ra cửa, kết quả là nghe Đường Noãn rụt rè nói: "Được rồi, anh giao cho trợ lý Văn đi, ngày mai tôi đến chỗ anh ấy lấy.”

Diệp Thù Yến: . . .

Nếu biết kết quả sau khi tỏ tình là bị canh phòng nghiêm ngặt, thì anh đã nhịn xuống rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, nghe tiếng lòng tiên miên (ải nhải dưới lầu của cô, tâm trạng Diệp Thù Yến vẫn rất không tệ, ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm sau, đợi đến lúc Đường Noãn rời giường thu dọn chuẩn bị đi ra ngoài, anh mới ấn thang máy xuống.

Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến trong thang máy, kinh ngạc hỏi: "Sao anh còn chưa đi?”

Diệp Thù Yến có lý do đầy đủ: "Chênh lệch múi giờ.”

Đường Noãn nghi ngờ nhìn anh, nhưng lại không có chứng cứ gì, dù sao anh cũng không lắp camera ở nhà cô, không có khả năng biết thời gian cô đi ra ngoài là lúc nào.

Xuống gara dưới hầm, Đường Noãn đang chuẩn bị mở cửa xe thể thao của mình ra, kết quả lại bị Diệp Thù Yến ôm bả vai mang lên xe anh: "Lúc này lái xe thể thao sẽ mệt c.h.ế.t đi được, hơn nữa... Nếu như em muốn báo thù, vậy không nên khảo nghiệm sự tự chủ của anh một chút, tra tấn anh một chút sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back