Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 10: Chương 10



8.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua nửa năm.

Nghe nói tình hình thiên tai ở huyện Phụng đã được giải quyết, có nhiều khúc mắc, đều liên quan đến Tống gia.

Lục Chiêu nói với ta, Tống gia có lẽ sắp sụp đổ.

Ta và huynh tẩu đi vào thành mua sắm hàng tết, từ xa đã thấy trước cửa Tống gia có một hàng binh lính, người của Tống gia bị đuổi ra trong tình trạng thê thảm.

Trong đám đông, Tống Nhàn mặt mày bầm dập, Cao Châu Châu tóc tai rối bời, không còn vẻ đẹp đẽ quý giá như trước.

Thế gia đại tộc, rộn ràng náo nhiệt, càng thêm phồn thịnh, nhưng một khi xảy ra chuyện, sẽ bị nhổ tận gốc.

Ca ca thở dài bên tai ta, “Chưa nói đến việc họ đối xử với tiểu muội thế nào, chỉ riêng huyện Phụng hỗn loạn hai tháng, mới có quan viên mới được phái đi, giờ kết quả như vậy cũng là tự gieo gió gặt bão, có thể thấy được, làm quan làm chồng, đều cần phải có lương tâm.”

Tẩu tử lại có cách nhìn khác, “Tống Nhàn tướng mạo bình thường, không xứng với tiểu muội, ta thấy Lục Chiêu không tệ.”

Ta cười đáp, “Muội cũng thấy Lục Chiêu không tệ.”

Đại ca liền cho ta một cái gõ đầu, “Nha đầu không biết xấu hổ!”

Sau khi phụ mẫu đến, bọn ta đã mua một chiếc xe bò, đại ca đánh xe, chở đầy hàng tết về nhà, ta và tẩu tử tựa vào hàng hóa nhìn bầu trời xanh thẳm, lắc lư, suýt ngủ gật.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy tẩu tử thở dài, “Chàng đừng lo, số phận của tiểu muội rất tốt, dù là hòa ly, rốt cuộc là tránh được một phen tai họa.”

Rồi nghe đại ca nói: “Cả nhà chúng ta cưng chiều muội ấy nhất, ai ngờ... sao cứu người lại gặp chuyện chứ.”

Có lẽ đây là nhân quả, giống như Lục Chiêu, Tống lão gia tử mãi không cho hắn đổi họ, nhưng lại không cho nhận tổ quy tông, nhưng chính vì vậy, Tống gia gặp chuyện cũng không liên quan đến hắn.

Ta ngẫm nghĩ, nặng nề ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra đã ở trong viện nhà mình, phụ thân đang chỉ vào ta cười giễu cợt, “Sao lại giống như hồi nhỏ thế, vừa ngồi xe đã ngủ.”

Phụ thân của Tiểu Diệp vừa dỡ hàng vừa nói, “Cũng giống Tiểu Diệp, mau đến đây, năm nay chúng ta có thể có một năm sung túc rồi.”

Quả thực đây là một năm sung túc.

Ta theo chân trưởng bối đi chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, đậu phụ chiên, đồ viên chay, thịt viên, thịt kho... thật phong phú.

Tẩu tử và Khương a bà làm cho mỗi người một chiếc áo bông mới, chỉ chờ đến năm mới để thay.

Ta và Tiểu Diệp còn lén lút làm một việc, bọn ta vào thành đã đem những châu báu trang sức của lão bộc kia để lại đi cầm, đổi thành ngân phiếu, khâu vào quần áo bên trong của mình.

Tống gia gặp chuyện, làm như vậy cũng coi như là phòng ngừa trước.

Tới đêm giao thừa, mấy nam nhân dọn dẹp sân nhà sạch sẽ, dán câu đối, nữ nhân chuẩn bị một bàn món ăn thơm ngon, nấu sủi cảo.

Cả nhà quây quần bên nhau, đốt hai cái chậu thân, ăn một bữa giao thừa ngon miệng.

Tiểu Diệp lại mang trái cây và bánh ngọt đến, trò chuyện đón giao thừa, nhắc đến bạn cũ ở thôn Mễ gia, nói về những ước mơ trong tương lai, luôn tràn đầy hy vọng.

Ngày hôm sau, cả nhà đều mặc áo mới, ăn sáng xong, thì đón Lục Chiêu và lão Mạc đến chúc Tết.

Trong cái viện nhỏ có vẻ hoang vắng cô lập này, bọn ta đã có một năm mới thật ấm cúng.

Sang năm mới, vụ xuân đã đến, thời điểm gieo hạt, lão Mạc như thường lệ dẫn người đến giúp đỡ, nhưng không thấy Lục Chiêu, hắn đang chuẩn bị cho kỳ thi hương.

Khi lúa mì cao đến bắp chân ta, thì trong thôn trang nghênh đón mười mấy vị khách không mời mà đến.

Tống gia sụp đổ, những nam tử trưởng thành bị sung quân đến Lĩnh Nam, nữ nhân và trẻ nhỏ chưa thành niên ra tù, những người từng có quan hệ thông gia hay bạn cũ không ai giúp đỡ, Cao Châu Châu cũng trở về Cao gia, bỏ mặc người Tống gia.

Trong lúc cùng đường, không biết ai đã nhớ đến cố nhân là ta, đến tìm muốn đòi lại điền trang.

Đáng tiếc là bọn họ luôn có nhận thức lệch lạc về ta, cho rằng ta nhẫn nhục chịu đựng, lại còn tình cảm sâu nặng với Tống Nhàn.

Nhưng ta chỉ thuận theo tự nhiên, lại ghét bỏ Tống Nhàn xấu xa hèn hạ, tình cảm còn chưa kịp nảy sinh.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 11: Chương 11



9.

Tống gia người đông nhưng thế yếu, lại bỏ qua dòng bên, kể cả Tống phu nhân, tổng cộng chỉ có mười hai người già, nữ nhân và trẻ nhỏ đến đây.

Nhà ta có mười người, không thiếu người trẻ tuổi cường tráng, thực sự chiếm ưu thế.

Tống phu nhân trước tiên mạnh mẽ yêu cầu ta trả lại thôn trang của Tống gia, ta không đồng ý, bà ta liền chửi mắng.

Mẫu thân của ta và mẫu thân của Diệp Tử mặc dù hòa nhã với mọi người, nhưng khi mắng chửi thì chưa bao giờ thua, ở trong thôn chửi mắng người cứ như hạ bút thành văn, mắng đến mức khiến Tống phu nhân suýt nữa ngất xỉu.

Bà ta mắng không lại, liền run run chỉ vào ta mà nói, “Đồ đ**m không biết xấu hổ, dám lấy đồ nhà ta mà không chịu trả lại!”

Mẫu thân ta liền xông lên, mỗi bên trái phải tát bà ta hai cái, “Ả đ**m già, nói ai vậy? Những lời đổi trắng thay đen đó bọn ta không nghe đấy, thôn trang này là như thế nào, ngươi tự biết rõ, nếu còn nói những lời ta không thích nghe, ta sẽ tặng ngươi thêm vài cái bạt tai nữa.”

Tống phu nhân tức đến nỗi thở hổn hển, lại không dám nói thêm, đành quay mặt đi không nhìn mẫu thân ta nữa.

Những người khác trong Tống gia ban đầu không lên tiếng, đều chờ Tống phu nhân dùng thân phận để áp chế ta, nhưng giờ thấy bà ta không đấu lại được, liền có người bước ra lôi kéo tình cảm với ta.

Một nữ nhân hiền hòa hơn Tống phu nhân bước ra, “Tức phụ của Nhàn nhi...”

Ta cười nói, “Tống nhị phu nhân, ta đã hòa ly với hắn, huống hồ, khi ta và gà làm lễ bái đường, bà cũng có mặt, sao lại có thể coi gà thành người được?”

“Có lời nói thế này, một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa...”

Ta vẫn giữ nụ cười, “Chắc bà cũng biết, ta và Tống Nhàn chưa từng gặp mặt, khi ta ở Thanh Ngô viện cũng chỉ ăn cơm của hạ nhân, ân tình gì đó, đừng nhắc đến nữa.”

Tống nhị phu nhân bại trận, bên cạnh bà ta có một cô nương tuổi tác tương đương với ta trừng mắt nhìn ta, “Nhưng thôn trang và đất đai đều là của bọn ta cho ngươi.”

“Nhị tiểu thư cũng biết là cho ta, trước đây các người coi thường gia cảnh ta bình thường, chỉ xem ta như kiến, nhưng ta không so đo với các người, các người dùng thôn trang để tống ta đi, ta nhận thì chính là như ý nguyện của các người, một khi sa sút lại đến tìm ta gây khó dễ, phải chăng là các người không muốn thanh toán rạch ròi với ta nữa?”

Tống nhị tiểu thư tức đến mức dậm chân, phẫn nộ: “Bọn ta đã thảm hại như vậy, lòng dạ ngươi cũng quá cứng rắn.”

“Nếu khi ta còn ở Thanh Ngô Viện, phàm chỉ là ngươi đến thăm ta một lần, thì câu này cũng có thể nói được.”

Ta tiến lên trước mặt bọn họ, “Thôn trang và đất đai ta sẽ không trả lại, nếu các người có bất mãn thì có thể đến nha môn kiện ta, Tống gia ở quê vẫn còn tế điền*, niệm tình lúc ta đi Tống gia cũng đã cho ta hai trăm lượng bạc, nếu các người muốn trở về, ta có thể cho các người một trăm lượng bạc, nếu không muốn, thì xin hãy rời đi.”

*tế điền: Ruộng dành riêng, để lấy lúa gạo cúng vái.

Giờ đây bọn họ nào dám đến nha môn nữa.

Phụ mẫu ta đến bên cạnh ta, một bên trái một bên phải bảo vệ ta.

Mẫu thân đỏ hoe đôi mắt nói, “Bọn ta đã cứu Tống lão gia tử, chẳng có gì mong cầu các ngươi chuyện gì, là các người không xem trọng Đào Đào nhà ta, lại nhất quyết phải cưới, cưới con bé rồi lại làm khổ đủ điều, một cô nương đang êm đang lành lại trở thành phụ nhân hòa ly, các ngươi vậy mà vẫn còn mặt mũi đến tìm con bé gây rối, chứng tỏ gia phong Tống gia bất chính, hành vi không đứng đắn, có ngày hôm nay chính là tự gieo gió gặt bão.”

Phụ thân cũng nói, “Nếu không phải vì nể tình mặt mũi của Tống lão gia tử, hôm nay ai cũng đừng mong an toàn rời khỏi cửa, Đào Đào đã cho các người cơ hội lựa chọn thì các ngươi hãy chọn đi, nếu còn gây rối làm càn, chỉ có thể dùng gậy mời các ngươi ra ngoài.”

Tống phu nhân lại bình tĩnh lại, nhìn ta một hồi, nói: “Hóa ra là ta nhìn nhầm, ngươi mới là người thực sự phù hợp với Nhàn nhi. Ta sẽ dẫn bọn họ về quê làm ruộng, nhưng không biết có thể cho bọn ta ở lại một đêm không?”

“Có thể.”

Ta cho bọn họ một giang phòng có giường lớn, nấu một nồi đồ hầm to tướng mà bọn họ nhìn cũng không muốn nhìn, mang một rổ bánh hấp đến cho họ.

Bọn họ ăn uống như hổ đói.

Diệp Tử lén lút nói: “Đào Đào, lúc chúng ta đói khổ nhất, cũng không như bọn họ, hóa ra khi nhà giàu gặp nạn, còn không bằng chúng ta.”

Giọng Khương a bà truyền đến, “Đó là vì người nghèo đã quen với khổ cực, bọn họ thì như mây trời, một khi gặp nạn, liền rơi xuống bùn lầy.”

“A bà.”

Khương a bà gật đầu với ta, chăm chú nhìn Tống phu nhân một hồi, nói, “Ta từng gặp bà ta vài lần, nghe các quý nhân trong cung nói về bà ta, bà ta không phải là người dễ dàng từ bỏ. Đào Đào, con gọi đại ca con, cùng đến Lục gia, nói cho Lục Chiêu biết chuyện này.”

Khương a bà biết thân phận của Lục Chiêu, đã nói như vậy, tức là lo lắng cho Lục Chiêu bị người Tống gia tính kế.

“Được.”

Đã đến nông nỗi này, nếu là ta, nhất định sẽ về nhà tổ giữ vững tế điền, rồi tính toán cho ngày Đông Sơn tái khởi, nhưng Tống gia vẫn còn đang muốn tính kế người khác.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 12: Chương 12



10.

Lục Chiêu nói hắn luôn cho người theo dõi Tống gia, đã biết rõ tình hình.

Hắn bảo người dâng trà cho ta, tỉ mỉ nói cho ta nghe: “Lấy hiểu biết của ta về Tống thị, Tống gia rơi vào kết cục như vậy, ta lại chỉ lo thân mình, không diệt trừ ta, bà ta chắc chắn sẽ ghen ghét không yên.

“Bà ta cũng không có gì để tính kế, bà ta không dám tiết lộ thân phận của ta cho quan phủ, nếu thực sự làm như vậy, có thể ta không sao, nhưng người đầu tiên gặp rắc rối có thể là bọn họ, dù sao cũng chỉ là muốn ta trả lại ngôi nhà và tiền bạc tổ phụ cho ta thôi.”

“Ngược lại là nàng, bọn họ ở nhà nàng một đêm, nàng phải cẩn thận.”

Ta uống một ngụm trà, rất thơm.

“Ta biết.”

Đại ca ta tức giận nói: “Cùng lắm thì tối nay không ngủ, ta không tin mấy nữ nhân trẻ nhỏ kia có thể tính kế đến mức nào, ngày mai nhanh chóng đuổi bọn họ đi.”

Ta cười nói, “Thật ra cũng không phiền phức đến vậy, chỉ cần khóa cửa sổ lại là được, không ra ngoài, thì có tính kế gì cũng không làm được, ít nhất tối nay, bọn họ sẽ biết an phận.”

Lục Chiêu vì ta lại rót thêm một chén trà, cười nhẹ, “Về chuyện ngày mai, cứ để ngày mai nói sau.”

Đêm hôm đó, đại ca của ta vẫn ngủ bên ngoài cửa của Tống gia, Tiểu Diệp không yên tâm cũng đi theo.

Có lẽ do quá mệt mỏi, người Tống gia cũng đã an phận ngủ một đêm.

Ăn sáng xong, ta đã cho bọn họ một trăm lượng bạc, tiễn bọn họ ra cửa, không nói thêm lời nào dư thừa.

Đại ca ta theo một đường, trở về báo cho ta, bọn họ đã thuê một căn nhà trống ở thôn Huệ An.

Chiều hôm đó, những phụ nhân, người già trẻ nhỏ dìu dắt nhau đi đến Lục gia Chiêu, quỳ ở cửa không chịu đứng dậy.

Cũng không biết bọn họ đã nói gì với thôn dân, phía sau còn có mười mấy người thôn dân đến xem náo nhiệt

Việc này ta không tiện ra mặt.

Ta đến thương lượng với Khương a bà.

“Con là vãn bối, đứng trước mọi người dễ bị bọn họ lợi dụng điểm ấy, con không nên ra mặt, để phụ mẫu con đi đi, bọn họ có lý do, cũng có thân phận để đối phó với Tống phu nhân.”

Nói xong lại không yên tâm, dặn dò phụ mẫu: “Các người đi cũng đừng quá nổi bật, để người ta chỉ trích Đào Đào với Lục Chiêu, chỉ cần đứng làm người xem, giả vờ như không chịu nổi nữa thì mới ra tay.”

Phụ mẫu ta hiểu rõ lợi hại, lập tức đi ngay.

Khi trở về, bọn họ đã khen ngợi Lục Chiêu không ngớt.

Hóa ra Lục Chiêu vừa ra ngoài không nói hai lời đã quỳ xuống trước Tống phu nhân, nói: “Vãn bối tuy không biết phu nhân là người phương nào, nhưng kính trọng ngài là bậc trưởng bối, ngài quỳ trước ta, chính là ta không phải, nhưng ngài rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể đứng dậy nói chuyện không?”

Nửa câu cũng không đề cập đến mối quan hệ của mình với Tống gia.

“Làm sao lại không có quan hệ? Ngươi phải gọi ta một tiếng mẫu thân chứ, phu quân của ta chính là phụ thân thân sinh của ngươi.”

Tống phu nhân rốt cuộc là mưu lược kém, tu dưỡng cũng kém một chút, mặt mày cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi giả vờ bi thương, đã rơi vào thế hạ phong.

Lục Chiêu thản nhiên hành lễ đáp lại, “Vị phu nhân này nói đùa rồi, trên đời này làm sao có đưa con nào không biết phụ mẫu? Các vị ở đây đều là người thôn Huệ An, cũng chưa từng thấy ta và các người qua lại, mẫu thân của ta ở huyện Phụng, ta đến đây chỉ để học hành, sao lại đột nhiên đổi mẫu thân được?”

Trước đây Tống phu nhân không muốn gặp Lục Chiêu, không cho hắn đến Tống gia, giờ lại bị Lục Chiêu dùng điều này để áp chế, cả giận nói: “Ngươi đã lấy nhà và bạc của Tống gia, hiện giờ Tống gia gặp chuyện, lại muốn rũ sạch quan hệ, đâu phải là thái độ làm kẻ làm con?”

Lục Chiêu thản nhiên đứng dậy, chắp tay hướng xung quanh thở dài, “Các vị hương thân phụ lão, có ai có thể nói cho ta biết vị phu nhân này là ai không?”

Có người liền nói: “Chính là Tống gia gần đây vừa xảy ra chuyện, gia sản đều bị tịch thu.”

“Thì ra là vậy, ta với Tống gia không có quan hệ gì, có lẽ ngài đã nhầm lẫn gì rồi, ta họ Lục.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 13: Chương 13



Tống phu nhân cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nói: “Phu quân của ta...”

Lục Chiêu ngắt lời bà ta, “Phu nhân hãy cẩn thận lời nói, phu quân của ngài làm gì không liên quan đến ta, ngược lại ông ta có thể sẽ phải chịu trách nhiệm cho điều đó.”

Tống phu nhân không dám nói gì nữa, nếu nói rõ ra, Tống lão gia chắc chắn sẽ bị tội nặng hơn một bậc, ngược lại sẽ không hay.

“Mặc kệ thế nào, căn viện này do lão gia tử nhà bọn ta cho, hạ nhân trong viện cũng là lão gia tử của bọn ta cho, nếu ngươi dám, hãy gọi những hạ nhân này ra nói chuyện, để mọi người xem.”

Lục Chiêu cười cười đỡ trán, như thể bị người càn quấy đến làm phiền rất bất đắc dĩ.

“Cũng được, lão Mạc, gọi mọi người ra cho vị phu nhân này nhìn một cái đi.”

Không lâu sau, hạ nhân trong nhà đều đứng thành hàng ở cửa.

Tống phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến, “Các ngươi nói đi, các ngươi có phải là do lão gia tử đưa cho hắn không?”

Lão Mạc đáp, “Vị phu nhân này, bọn ta là người do lão gia tử Lục gia an bài cho thiếu gia, vào kinh là để hầu hạ thiếu gia đọc sách, bà đã nhầm rồi, bọn ta cũng không quen biết bà.”

Những hạ nhân khác cũng đồng loạt nói không quen biết.

Những hạ nhân này đều là do Tống lão gia tử lựa chọn kỹ càng, trung thành tận tụy, lão gia tử cũng đã coi như suy nghĩ lâu dài cho Lục Chiêu, chọn cho hắn đều là người có bản lĩnh, có người lẻ loi một mình, không có ràng buộc vướng bậc, có người tuy có gia đình, nhưng cả nhà cùng sống với Lục Chiêu, không có gì phải lo lắng cho trong nhà, tự nhiên cũng có thể “trợn mắt nói dối.”

Tống phu nhân tức giận thở gấp, “Các ngươi... các ngươi...”

Mẫu thân của thấy thời cơ đã đến, cùng phụ thân ta bước ra khỏi đám đông.

Phụ thân cười lạnh nói, “Ta còn tưởng là ai, hôm qua ở nhà bọn ta không lấy được tiền, giờ lại đến nhà của Lục tiểu chất, các ngươi bắt nạt khuê nữ nhà ta còn chưa tính, lại đến đây bắt nạt người khác.”

Mẫu thân lau nước mắt mà tố cáo: “Chư vị hương thân chắc đã sớm tò mò về thân phận của nữ nhi ta, nói ra không sợ mọi người cười, trước đây bọn ta đã cứu giúp Tống lão gia tử, lão gia tử là người tốt, muốn kết thông gia với nhà bọn ta để báo đáp ân tình, bọn ta tự nhiên không đồng ý, nhưng lão gia tử kiên quyết, hai nhà cứ như vậy mà định hôn.

“Ai ngờ lão gia tử vừa đi, Tống gia không muốn cưới nữ nhi của ta, cũng không muốn bị người ta chỉ trích hủy hôn, lại Tống Nhàn vẫn còn sống ở kinh thành, liền để nữ nhi ta làm lễ bái đường với một con gà, bị đuổi đến căn viện hẻo lánh nhất của Tống gia, ăn cơm của hạ nhân hai năm, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, lại nói nữ nhi của ta khắc cả nhà, cho con bé một thôn trang mười mẫu đất, rồi đuổi đến đây hòa ly.

“Bọn ta là nông dân, ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, trong mắt Tống gia bọn họ, lại là nên bị đối xử như vậy, thật là đáng giận.”

Tẩu tử Hồ gia cũng ở trong đám đông đứng a nói: “Ta làm chứng, Tống Nhàn trước khi đi huyện Phụng cứu trợ thiên tai đã đến một lần, dẫn theo tiểu thiếp đến tìm Đào Đào gây rối, lúc đó quả thật không nhận ra Đào Đào, nhưng khí thế đó thật sự muốn bắt chẹt, chính là từ đáy lòng xem thường người như chúng ta.”

Hương thân thôn Huệ An hiền lành thân thiện, nghe xong đều tức giận, bàn tán xôn xao: “Không muốn cưới người ta, hủy hôn là được, một hoàng hoa khuê nữ đang yên đang lành, cứ như vậy lại bị một lần gả.”

“Thôn trang này trong mắt quý nhân đáng được mấy đồng, chỉ là tống đi cho ăn mày thôi.”

“Thật sự khinh thường chúng ta, lại nói lời hay để chúng ta đến đòi công đạo, chẳng phải đang lợi dụng chúng ta sao?”

“Đào Đào nói đúng, chúng ta ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, tại sao lại bị đối xử như vậy?”

Cuối cùng mọi người đều xác định rằng người Tống gia chính là đến để bị đánh, liền đuổi họ đi.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 14: Chương 14



11.

Tống gia không thể ở lại thôn Huệ An nổi nữa, đành phải xám ngắt rời đi.

Biểu tình của Tống phu nhân lúc gần rời đi khiến ta cảm thấy bất an.

Đó là sự quyết đoán và cứng rắn của người đang tuyệt vọng nhưng vẫn còn một tia hy vọng.

Ta đã nói chuyện với Lục Chiêu về điều này.

Hắn rất bình thản, “Ta đã chuẩn bị, bà ta là nhắm vào ta, nàng cứ yên tâm.”

Ta không hoàn toàn yên tâm, đã nói với gia đình, để bọn họ cảnh giác.

Liên tiếp vài ngày, bọn ta đều giữ nguyên quần áo mà ngủ, thay phiên nhau gác đêm.

Ta định thuê vài người đến giúp, nhưng trong nhà không có nhiều nam tử tráng niên, lờ đâu thuê người mà họ có âm mưu gì, thì ngược lại không hay.

Sau khi thương lượng với người nhà, ta quyết định vẫn tự mình lo liệu, nghĩ rằng với tài lực hiện tại của Tống gia, lại cần chuẩn bị tiền về quê, cũng khó mà thuê được nhân vật lợi hại.

Đại ca ta là tay săn thú rất giỏi, đã đặt một số bẫy trong viện.

Trên tường cũng được lắp những viên đá sắc nhọn, dưới chân tường cũng đặt bẫy chuột.

Dao kéo cũng được để ở những chỗ thuận tiện.

Một ngày nọ, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài sân.

Ta ra ngoài xem, phát hiện vài nam tử đang bắt một kẻ có vẻ ngoài bẩn thỉu, trong đó một người đang chửi: “Người không có hai lạng thịt, lại học người khác ăn trộm, đi theo ta đến công đường.”

Thấy bọn ta đi ra, lại quay đầu nói: “Cô nương đừng sợ, bọn ta là người do Lục công tử bên kia núi phái đến bảo vệ các người, đã vài ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng bắt được tên trộm này.”

Lục Chiêu quả thực đã âm thầm nghĩ đến việc này cho bọn ta.

Ta nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Đa tạ, bên phía Lục Chiêu có ổn không?”

Nam tử cười, “Yên tâm, chắc không có chuyện gì, Tống thị chỉ muốn lấy một ít tiền nhỏ của cô nương, Lục công tử mới là mục tiêu lớn, có lẽ đã gọi sát thủ đến, nhưng không phải là sát thủ nổi tiếng gì, huynh đệ ta có thể xử lý, nếu cô nương không có ý kiến gì, có thể buộc tên này lại nhốt trong nhà kho một đêm, huynh đệ bọn ta sẽ đi qua bên Lục công tử xem có giúp gì được không.”

“Đương nhiên không vấn đề gì.”

Nam tử buộc chặt tên trộm, đẩy vào trong sân, lúc này ta mới nhận ra, trên tay tên trộm đầy máu, sau khi vào sân rồi lại có vẻ tội nghiệp, “Các vị tráng sĩ, các vị xem cách bày trí trong sân này, tay ta là bị thương ở đầu tường, thật không cần các vị phải trông chừng đâu, đau c.h.ế.t ta rồi.”

Nam tử nhìn đầu tường, rồi nhìn đống cỏ bên tường, cười nói, “Thật là ta đã đánh giá thấp các vị, có lòng cảnh giác, không chịu thiệt, vậy thì bọn ta đi qua bên Lục công tử đây.”

Nói xong, ôm quyền rời đi.

Phụ thân ta đẩy tên trộm vào kho, khóa cửa lại, hạ thấp giọng nói, “Lục công tử có ý gì? Hắn cũng quá quan tâm đến chúng ta rồi.”

Ta nhất thời không biết nói gì.

Mẫu thân vỗ vai phụ thân, túm phụ thân trở về phòng.

Tiểu Diệp cũng thì thầm nói: “Đào Đào, trong hoạn nạn mới thấy chân tình, bên hắn chắc chắn nguy hiểm hơn, nhưng vẫn chia cho ta vài người, đừng bỏ lỡ người tốt nhé.”

Ta cười nói, “Ta có chừng mực, ngược lại là ngươi, nghe Hồ tẩu tử nói, Liễu Nhị vài ngày trước còn hỏi về ngươi.”

Tiểu Diệp mặt đỏ lên, quay người rời đi.

Còn lại đại ca và tẩu tử thấu hiểu nhìn ta cười, tẩu tử còn nói: “Đào Đào nhà ta xinh đẹp tài giỏi như thể, xem ra Lục tiểu tử kia thật tinh mắt.”

Đại ca tự hào ngẩng đầu, “Cũng không xem là muội tử của ai.”

Tẩu tử liền chọc vào vai huynh ấy, “Bớt đi, sao không thấy chàng đẹp bằng một nửa Đào Đào.”

Ta hé miệng mỉm cười.

Trong lòng có chuyện, suốt nửa đêm không ngủ, đến hừng đông, ta dậy sớm muốn đến Lục gia.

Trên đường gặp lão Mạc và mấy nam tử hôm qua đến báo tin, thấy ta, lão Mạc rất vui.

“Thiếu gia bảo ta báo tin, người hôm qua đều đã bắt được hết, để cô nương yên tâm, thiếu gia nói chắc tối qua cô nương cũng không ngủ ngon, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngài ấy sẽ đến thăm cô nương. Bọn ta sẽ đưa tên trộm này về thôn trang, cùng đưa đến nha môn.”

“Đa tạ lão, nhưng ta vẫn phải đi xem, không yên tâm lắm.”

Tươi cười trên mặt của lão Mạc càng đậm hơn, “Thiếu gia nói cô nương nhất định vẫn phải đi, ngài ấy đã nấu trà chờ cô nương.”

Ta gật đầu, nghĩ thầm Lục Chiêu thật sự hiểu lòng người.

Lục gia vẫn như ngày thường, đã dọn dẹp gọn gàng, một chút dấu vết của đêm qua cũng không lưu lại.

Hương trà lượn lờ, Lục Chiêu vẫy tay gọi ta, nụ cười ấm áp trên mặt, “Lại đây thử trà ta pha đi.”

Ta uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hương trà có vị đắng nhưng ngọt hậu, còn có một chút hương thơm nhẹ nhàng nhưng không dứt, là loại trà mà lần trước đã uống.

“Trà ở nơi này của huynh thật ngon.”

Hắn giơ tay ra ngoài, tự nhiên lấy một miếng bánh ngọt đưa cho ta, “Đây là ta tự trồng, từ nhỏ đã trồng, mỗi năm hái làm trà, chỉ đãi khách quý, kết hợp với bánh hoa tuyết này thì không gì bằng, nàng nếm thử xem.”

Ta ăn một miếng, gật đầu hỏi: “Ta thật là khách quý ư?”

Hắn nở một nụ cười, ánh mắt lấp lánh, “Là khách quý nhất.”

Ta thở dài, phụ mẫu, ca ca, tẩu tử đều yêu thương ta, nếu lại có một người tâm đầu ý hợp, chẳng phải là tham lam quá sao.

“Không cần có gánh nặng.” Hắn từ từ nói, “Nhưng ta lại có chút không đợi được, sau kỳ thi hương, có thể cho ta một câu trả lời không?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 15: Chương 15



12.

Tống gia vất vả lắm mới được ra khỏi ngục, chưa được mấy ngày lại đi vào, cuối cùng tra rõ chỉ có một mình Tống phu nhân làm, nên chỉ giam bà ta, những người khác đều được thả ra.

Lần này, không ai ở lại, cầm số bạc còn lại, thực sự trở về quê làm ruộng.

Thực ra gia đình có nhà cửa, có tế điền, cuộc sống vốn cũng không đến nỗi nào.

Nhưng có những người, sống mãi rồi lại làm cho cuộc sống trở nên ngột ngạt.

Thời gian như nước chảy, chỉ cần biết cách thưởng thức, ta luôn cảm thấy mình có thể tìm được sự ngọt ngào trong cuộc sống.

Bọn ta lui tới với thôn Huệ An ngày càng thường xuyên hơn, trong nhà thường có người đến thăm, mang theo đồ ăn vặt làm từ thôn dân, tán gẫu về chuyện của nhà này nhà nọ.

Lục Chiêu đóng cửa đọc sách, tích lũy nhiều năm nhưng vẫn rất khắc khổ, có thời gian thì đến tìm ta đi dạo bên suối, trò chuyện.

Mùa thu tháng chín, mùa hoa quế nở thơm phức, truyền đến tin Lục Chiêu đỗ đạt.

Hồ tẩu tử đến tìm ta đi xem náo nhiệt, phấn khởi nói: “Chỗ chúng ta cũng có người đỗ đạt rồi, chỉ không biết Lục công tử năm sau có đi thi hội không, nếu đỗ thì sẽ thành tiến sĩ trẻ tuổi, thật vinh quang.”

Ta bịt tai lại, nghe tiếng pháo nổ rộn ràng, cười nói, “Chắc là không đâu.”

Tiến sĩ trẻ tuổi, nói ra thì vinh quang, nhưng Lục Chiêu giờ không có gia tộc hỗ trợ, cũng dễ bị người khác ghen ghét, ba năm sau lại thi thì tốt hơn.

Sau khi mọi người tan hết, Lục Chiêu mời ta vào nhà, trên bàn đầy đủ khế ước nhà đất, ngân phiếu, chỗ nổi bật nhất để một chiếc trâm ngọc ấm áp.

Hắn nhìn ta thẳng thắn, “Đây là toàn bộ gia sản của ta, lúc đầu tổ phụ cho ta những thứ này, cũng cho ta một số nhân thủ đắc lực, những năm qua cũng tích lũy được một ít, đủ cho chúng ta khá giả. Ta biết nàng muốn cuộc sống như thế nào, nhưng cuộc sống mà nàng muốn cần có sự đảm bảo mới có thể sống thoải mái, ba năm sau ta sẽ tham gia thi hội, nếu đỗ tiến sĩ, nhưng không vào quan trường, ta dự định mở một thư viện ở đây, đến lúc đó sẽ có đào lý khắp thiên hạ, tuy không có quyền không có thế, nhưng sức ảnh hưởng lớn, cũng không sợ bị người khác tính kế, nàng nghĩ thế nào?”

“Đã rất chu toàn rồi.”

Ta cầm chiếc trâm ngọc trên bàn, đặt vào lòng bàn tay hắn, “Có thể đeo cho ta không?”

Lục Chiêu mỉm cười toe toét, vòng ra phía sau ta, cài chiếc trâm vào tóc ta.

“Từ giờ trở đi, không cần phải cố ý để tóc trẻ con nữa, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Lục Chiêu hành động rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã mời bà mối đến cửa cầu hôn, phụ mẫu ta vui vẻ không ngớt, đương nhiên đồng ý, định ngày cưới cho bọn ta vào tháng tám năm sau, đúng vào mùa thu hoạch.

Không biết có phải bị Lục Chiêu ảnh hưởng hay không, vài ngày sau, Liễu Nhị cũng mời bà mối đến, phụ mẫu của Diệp Tử vui vẻ đồng ý, ngày cưới định vào tháng sáu năm sau.

Tiểu Diệp nói: “Đào Đào, sau khi chúng ta thành thân cũng sẽ sống gần nhau, thật tốt.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 16: Chương 16



13.

Năm ngoái, ta đã lên kế hoạch cho một việc.

Ta đã xem qua các khế ước nhà đất có trong tay, khu vực này, trên danh nghĩa đều là đất của ta.

Ta muốn xây thêm vài căn nhà bằng gạch bên cạnh thôn trang, tạo thành một căn viện, làm nơi ở cho gia đình Tiểu Diệp. Như vậy, hai gia đình sẽ gần như một nhà, lại có không gian riêng, với gia đình Tiểu Diệp mà nói, cũng không còn phải sống lay lắt như lục bình.

Sau Tết âm lịch, thời tiết dần ấm lên.

Đại ca ta đã đến thôn Huệ An một chuyến, gọi những hán tử nhiệt tình đến giúp đỡ, ngày thường làm nông, những lúc nông nhàn thì đi giúp đỡ, bữa ăn do bọn ta cung cấp.

Sau vài tháng, ngôi nhà bằng gạch đã hoàn thành, dù không lớn như thôn trang của ta, nhưng cũng có dáng vẻ của một ngôi nhà của gia đình bình thường.

Ta đã đặt những món đồ nội thất do thợ mộc làm sẵn vào trong, tốt hơn nhiều so với nhà của Tiểu Diệp ở thôn Mễ gia.

Phụ mẫu Tiểu Diệp rất vui mừng, nói với ta: “Đa tạ cháu, Đào Đào.”

Phụ thân vội nói: “Đừng như vậy, quan hệ giữa hai gia đình không cần phải nhiều lời.”

Mẫu thân đẩy phụ thân một cái, “Cái gì mà hai gia đình, còn có Khương a bà nữa, Khương a bà giờ sống cùng chúng ta, cũng coi như một gia đình rồi.”

Khương a bà mỉm cười trang nhã, bộ dáng rất hài lòng.

Ta cũng rất hài lòng, những người ta quan tâm đều đã có nhà, hơn nữa còn sống cùng nhau, thật tốt.

Tiểu Diệp ôm lấy tay ta, vui vẻ nói: “Thật tốt, thật tốt.”

Mọi người nhìn ta, ta nói: “Tống gia cũng đã cho ta một ít tiền, mặc dù không nhiều nhưng đủ để chúng ta sống tốt hơn.”

Thực ra, cộng thêm số trang sức mà lão bộc kia giấu đi, số tiền ta đang có không ít, chỉ là từ nhỏ mẫu thân đã nói, trong tay mỗi người không nên có quá nhiều, nếu không cuộc sống sẽ trở nên vô vị.

Liễu Nhị từ ngoài sân đi vào, vui vẻ nói: “Căn viện đã hoàn thành, có cần g.i.ế.c heo để ăn mừng không?”

Ta đáp: “Tất nhiên là có.”

“Cần người cùng ta quay về thôn lấy, Triệu gia đầu thôn hôm nay vừa mổ heo, thịt tươi ngon lắm.”

Ta đẩy Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp đi đi.”

Liễu Nhị bỗng đỏ mặt.

Mọi người đều cười rộ lên, Tiểu Diệp thì rất thoải mái đi lấy.

Ta ở nhà chuẩn bị thức ăn, vì đã chuẩn bị trước, nên gọi những người đã giúp đỡ đến.

Ta hấp một nồi cơm lớn, làm nóng những chiếc bánh ngô đã chuẩn bị từ hôm qua, rồi bắt đầu chuẩn bị những món ăn nóng hổi.

Khi Tiểu Diệp và Liễu Nhị mang thịt heo, tiết heo, cùng với lòng heo trở về, ta nấu một nồi món thịt heo, lại nấu một nồi món lòng heo thơm ngon, rồi cũng nhổ một ít rau dại ở sau vườn, xào hoặc trộn, có món mặn món chay.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, cũng không còn lại gì.

Ta ít ăn, chỉ ăn được một ít, rồi nhìn mọi người cười nói.

Ta thực sự thích không khí nhộn nhịp như vậy.

Sau khi không khí vui vẻ qua đi, ta tính toán số tiền, chia một nửa cho Tiểu Diệp, nhưng nàng ấy không muốn nhận.

“Đào Đào, đây là tiền của Tống gia cho ngươi, đó là của ngươi, ta không cần.”

Lại không nhắc đến những ngày đã ở bên ta tại Tống gia, thời tương lai còn mờ mịt.

Có lẽ vì bản tính hiền lành, đơn giản, lại thích làm việc nặng của nam tử, Tiểu Diệp luôn mang lại cho người ta một cảm giác chân chất.

Nhưng ta biết nàng ấy không ngốc, nàng ấy chỉ là đối xử tốt với ta mà thôi.

“Tiểu Diệp ngốc, ngươi quên số tiền mà lão bộc kia đã giấu đi sao? Sau này ta sẽ gả cho Lục Chiêu, chàng ấy có thể bảo vệ ta cả đời không lo, còn ngươi gả cho Liễu Nhị, hắn có thể bảo vệ ngươi một đời ấm no, nhưng ta hy vọng ngươi sống tốt hơn một chút, đó là lòng riêng của ta.”

Tiểu Diệp mắt đỏ hoe, trách móc: “Thật là đáng ghét, nói làm ta muốn khóc, nhưng ta vẫn không nhận, ta chỉ yêu cuộc sống nhà nông, có hương có vị, ngươi cho ta số tiền này, chỉ là để ăn mặc đẹp hơn, sống tốt hơn, ta không quan tâm đến những điều đó, nhìn Liễu Nhị cũng không để ý, nếu không sao lại tìm ta để cầu hôn, ngươi xem hắn thân hình vạm vỡ rắn chắc, nếu hắn yêu cái đẹp, sao lại chọn ta?”

Ta thấy Tiểu Diệp nói có lý, liền nói: “Vậy thì cứ để ta giữ, nếu sau này cần dùng, cứ đến tìm ta.”

Tiểu Diệp dụi dụi mắt, lớn tiếng nói: “Ừm.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)



14.

Ngôi nhà vừa hoàn thành không lâu, gia đình Tiểu Diệp đã chuyển vào, Tiểu Diệp cũng xuất giá.

Ta đã chuẩn bị cho nàng ấy những món đồ cưới thực dụng và tiền bạc, vừa đủ hơn người bình thường một chút, nhưng không đến nỗi khiến người khác ghen tị.

Tiểu Diệp khóc nói không nỡ rời xa ta, không nỡ xa gia đình, nhưng một lúc sau lại cười, nói mình gả gần, gia đình và bạn bè đều ở bên cạnh.

Ta trêu chọc nàng ấy, trong lòng cũng có chút trống trải, nhưng so với những ngày không có hy vọng ở Tống gia, hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

Sau khi trở về từ bữa tiệc ở thôn Huệ An, mẫu thân lại bắt đầu nhắc đến hồi môn của ta.

Ban đầu ta định lấy số tiền còn lại để chia cho một phần, nhưng phụ mẫu huynh tẩu đều không đồng ý.

Bọn họ nói ta đã chịu khổ, những thứ Tống gia cho là của ta, bọn họ đã hưởng phúc lây rồi, không thể lấy thêm nữa.

Cuối cùng vẫn là Lục Chiêu ra mặt thuyết phục bọn họ, thôn trang và đất đai vẫn là hồi môn của ta, nhưng sau này ta không ở đó, bọn họ cứ ở đó là được, đất cũng cho bọn họ canh tác, thu hoạch từ đất sẽ do bọn họ xử lý, số tiền này ta không cần nữa, như vậy vài năm sau, cuộc sống của bọn họ sẽ từng bước đi vào nề nếp, ta cũng yên tâm.

Ta cũng đã cho phụ mẫu huynh tẩu mỗi người một trăm lượng bạc, bọn họ còn muốn từ chối, ta nói: “Con biết mọi người vì tốt cho con, không muốn chiếm lợi của con, nhưng thứ nhất là mọi người tốt, con mới tốt, thứ hai là giữa người nhà với nhau, sao lại có thể khước từ như vậy?”

Khương a bà nghe xong hồi lâu, mới cười nói: “Quả thật là đạo lý này, lão bà ta là người không có quan hệ gì với các người, nhưng ta vẫn sống ở đây, có từng khước từ bao giờ không?”

Ta cười rộ lên, nhớ lại Khương a bà từng dạy ta, giữa gia đình, không nên là gánh nặng, cũng không thể thiếu sự hỗ trợ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng đều không tốt.

Phụ thân cũng đã hiểu ra, cười nói: “Làm nữ nhi hiếu kính phụ mẫu là chuyện thiên kinh nghĩa địa, vậy thì cứ nhận lấy đi.”

Đại ca cũng nói: “Làm muội muội hiếu kính huynh trưởng…”

Mẫu thân và tẩu tử đã liếc mắt qua, ca ca ngượng ngùng gãi đầu, đổi lời: “Muội muội cho ca ca, ca ca sẽ nhận, đương nhiên phải đưa cho tẩu tử của muội giữ mới đúng.”

Mọi người lại cười.

Tháng Tám, ngày cưới của ta.

Hồi môn của ta không nhiều, nhưng đều là phụ mẫu và huynh tẩu tử tâm huyết chuẩn bị.

Người đến dự tiệc cũng không nhiều, chỉ có gia đình Tiểu Diệp và những người quen ở thôn Huệ An, tẩu tử Hồ gia trưng cầu sự đồng ý của ta, lại gọi thêm một số người trong thôn, một số thì đến thôn trang, một số thì đến Lục gia, hai nhà đều ngồi đầy bảy bàn.

Phụ mẫu vui vẻ tiễn ta ra cửa.

Lục gia ngoài những người hương thân của thôn Huệ An, còn có vài người là bạn học của Lục Chiêu, vài người là họ hàng từ Lục gia tới.

Trước đây ta đã nghe Lục Chiêu nói mẫu thân của hắn được sinh muộn, ngoại tổ đã lớn tuổi, không thể đến, mẫu thân của hắn lại không muốn đến kinh thành, sợ bị người phát hiện làm ô uế danh tiếng của Lục Chiêu, chỉ có thể để các tẩu tử ở trong nhà đến.

Ta dù không bận tâm, nhưng mẫu thân của hắn vô luận thế nào không chịu đến, chỉ đành chờ khi bọn ta thành thân xong, tìm thời gian về bái kiến.

Ta nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, nhìn ngọn nến đỏ rồng phượng sáng tối, cảm thấy an lòng.

Khi Lục Chiêu trở về, trên người mang theo mùi rượu thoang thoảng, ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta.

“Từ giờ trở đi, ta thực sự có nhà rồi.”

Ta cười rót hai chén rượu, đưa một chén cho hắn, tay hắn vòng qua tay ta, cầm lấy cái chén.

Ta ngửa đầu uống cạn, đáp lại: “Sau này, đây chính là nhà của chúng ta.”

15.

Ba năm nháy mắt một cái đã liền trôi qua.

Lục Chiêu quả thật như hắn nói đã đỗ đạt tiến sĩ, thứ hạng không cao không thấp, không khiến người chú ý.

Hắn cũng không bon chen, sau khi đỗ đạt liền ở nhà an tâm nghiên cứu học vấn, ở bên cạnh ta và con cái.

Bọn ta đã xây dựng một thư viện dưới chân núi, thu nhận đệ tử.

Những năm đầu thật rất vất vả, nhưng Lục Chiêu dạy dỗ không phân biệt, dành hết tâm huyết.

Sau khi danh tiếng lan xa, mới có những gia đình quý tộc ở kinh thành gửi con cháu đến học.

Hắn nhận đệ tử, chỉ xem tư chất, không xem gia thế.

Những người đến tìm không chỉ là đệ tử cầu học, còn có những tài tử có học vấn vững chắc nhưng không muốn bước vào quan trường.

Mười năm thời gian, hắn trở thành đại nho nổi tiếng gần xa, thực sự không vào quan trường, như hắn đã thực hiện lời hứa, bảo vệ được gia đình này.

Thư viên dưới chân núi liên tục được mở rộng xây thêm, cây cối hoa cỏ cũng được trồng rất đẹp, có bốn viện mai lan cúc trúc, cũng có bốn cảnh thanh phong minh nguyệt.

Trong những năm qua, cũng có một số gia đình chuyển đến gần đây, có người vì con cái đi học gần, có người vì thích cuộc sống nông dân nơi này, lại còn thu hút một số ẩn sĩ đến, vô tình khiến cảnh quan xung quanh trở nên vừa mộc mạc, lại không thiếu đi sự tao nhã.

Thôn trang nhà ta cũng được mở rộng, một nửa căn viện để gia đình ta ở, một nửa dùng làm quán trọ nhỏ, ca ca có nhiều ý tưởng, cũng học theo các văn nhân nhã sĩ trang trí quán trọ không theo cách cũ, huynh ấy cũng mặc trường bào tiếp khách, kinh doanh cũng khá ổn.

Phụ mẫu giữ lại hai mẫu đất để tự canh tác, phần còn lại đều cho người khác thuê, cuộc sống trở nên giản dị nhưng đầy đủ.

Tháng Tư đậu tại chốn nhân gian, hoa trên núi nở rộ, ta và Tiểu Diệp, tẩu tử cầm giỏ trúc đi hái rau dại, trên đường gặp một số đệ tử đang vẽ cảnh thực ở đồng ruộng.

Có người gọi ta: “Sư nương!”

Ta mỉm cười đáp lại.

Một đường đi tới, hái đầy một giỏ rau dại, bọn ta liền quay về.

Khói bếp từ thôn trang theo gió lượn lờ, mùi bánh áp chảo sở trường của mẫu thân bay đến thơm phức.

“Đào Đào, hôm nay ở lại nhà ăn cơm nhé, ta đã bảo người đi báo tin cho nữ tế rồi.”

Ta đáp lại một tiếng, nhìn ra cửa, đã thấy bóng dáng Lục Chiêu đi đến.
 
Back
Top Bottom