Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOb8h7TjEBgDABdH2bCAogIh6aq1P9BT4hIqCL0qaWUc5TuCzB7Na1NzJ_Oeblro-_v6BbIKzB73a5JRnbhGFSTOl4rjC3gX5rJchomkSreKJNTq3w4GmpoeENxqlOJEZ8Ep-p7yEC_0ZLT5_ES2447=w215-h322-s-no-gm

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Tác giả: Tiểu Ngũ Công Tử
Thể loại: Điền Văn, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Ngũ Công Tử

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Đoản văn, Làm ruộng, Cổ đại

Giới thiệu

Gả cho Tống Nhàn hai năm, hắn ta đã mời một bà đồng về nhà.

Bà đồng nói người sống ở góc tây nam của hậu viện khắc cả nhà.

Vì thế, ta mang danh tiếng khắc cả nhà, bị Tống gia dùng hai trăm lượng bạc cùng một tờ khế đất đuổi đến một điền trang.

Nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy.

Ta vui mừng khôn xiết, Tống gia thật là một nhà tốt.

Đây chẳng phải là cuộc sống về vườn mà ta mong muốn đấy sao.​
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 1: Chương 1



Gả cho Tống Nhàn hai năm, hắn ta đã mời một bà đồng về nhà.

Bà đồng nói người sống ở góc tây nam của hậu viện khắc cả nhà.

Vì thế, ta mang danh tiếng khắc cả nhà, bị Tống gia dùng hai trăm lượng bạc cùng một tờ khế đất đuổi đến một điền trang.

Nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy.

Ta vui mừng khôn xiết, Tống gia thật là một nhà tốt.

Đây chẳng phải là cuộc sống về vườn mà ta mong muốn đấy sao.

1.

Gả cho Tống Nhàn được hai năm.

Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.

Ta chính là người sống ở đây.

Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.

Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.

Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.

Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.

Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.

Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.

Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.

Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.

Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm.

Mùa thu hoạch, lửa to đun sôi, trong nồi là những hạt gạo kê vàng óng ánh, khoai lang và bí ngô được đặt trên xửng hấp, thanh đạm mà ngọt ngào.

Tống Nhàn sai người truyền lời tới, nói ta khắc cả nhà, sẽ đưa ta đến điền trang, còn cho ta hai trăm lượng ngân phiếu cùng một tờ khế đất.

Ta biết Tống gia muốn cắt đứt quan hệ với ta.

Lúc ta không muốn gả, bọn họ lại nhất quyết cưới, khi ta tự xin hòa ly, bọn họ lại làm như không nghe thấy, khi ta không để ý tới, bọn họ lại muốn đưa ta đi.

Tâm tư của thế gia đại tộc, ta nhìn không ra.

Nha hoàn truyền lời nói rằng, nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, trong thôn trang không có một hạ nhân nào, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy, mọi thứ đều phải dựa vào chính ta.

Nha hoàn có chút không nỡ, bổ sung một câu, “Ngươi ở đây nhìn thấy thiếu gia và Cao di nương âu yếm, cũng là đau khổ, không bằng rời đi, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Ta chưa từng gặp Tống Nhàn, cũng chưa gặp Cao di nương, ta không thấy đau khổ.

Bọn họ vẫn luôn tự ý quyết định.

Ta vui mừng thông báo với Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp, sau này có thể gọi ngươi là Tiểu Diệp rồi.”

Tiểu Diệp cười nheo mắt lại.

2.

Khi ta và Tiểu Diệp rời đi, không một ai trong Tống gia tiễn đưa, Tiểu Diệp và ta đến chợ phía nam thuê một chiếc xe ngựa mới đến thôn trang.

Tiểu Diệp nói, Tống gia thật làm việc không đàng hoàng.

Ta hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn rất vui vì không ai tiễn đưa, như vậy mới có thể mua những thứ bọn ta cần thiết.

Bọn ta đã mua một ít hạt giống, cân vài cân bông, còn mua một số đồ dùng hàng ngày

Đến thôn trang nhìn thấy, trong kho chứa đầy gạo cũ, còn lại không có gì cả.

May mà ta thông minh.

Ta đã cắt một quả bí đỏ do một ông lão trên đường tặng, hấp cùng với gạo kê mới mua trong nồi lớn, cùng ăn với Tiểu Diệp.

Thơm ngọt vô cùng.

Tối đó ta đã có một giấc mơ đẹp.

Ta mơ thấy mẫu thân, bà bảo ta về nhà.

Nhưng nhà ta rất xa, ta đã không thể tìm về được.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 2: Chương 2



Mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Tiểu Diệp vui mừng nói với ta rằng trong sân sau có một cây táo, dưới gốc cây có nhiều cành khô và lá héo úa.

“Đào Đào, may mà năm ngoái bọn họ không dọn dẹp, cành khô có thể chất thành củi, lá cây thì ta có thể mang đi ủ phân, mảnh đất đó trước đây đã có người cày cấy qua, to lắm, dọn dẹp xong có thể trồng được.”

Ta vui mừng vỗ tay, “Chính là như vậy.”

Tiểu Diệp sinh ra đã khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả đám nam nhi, từ nhỏ gia đình dạy dỗ khác với ta, nàng ấy biết sửa chữa nhà cửa, biết ủ phân, biết đánh nhau.

Là một cô nương rất lợi hại.

Khi ta làm xong việc hà lao lao* đi gọi nàng ấy, cành cây đã được xếp gọn gàng ở ngoài tường phòng bếp, lá cây cũng đã chất thành đống.

*hà lao lao: một loại mì.

Bọn ta ăn xong hà lao lao, cơ thể ấm lên, dựa vào cửa nghỉ ngơi chốc lát.

Mười mẫu đất đều ở trước thôn trang, cách bọn ta chưa đến một dặm, nhìn cũng không quá hoang vắng, những năm gần đây chắc chắn có người trồng trọt qua.

Dọc theo bờ đất có một dòng suối trong veo nhè nhẹ chảy qua, không biết ai đã trồng vài cây dương, đang ra hoa, tựa như sâu róm.

Xa hơn nữa, có một ngọn đồi thấp như đống đất, cũng có một hộ gia đình sinh sống, khói bếp lợn lờ bốc lên, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với thôn trang của bọn ta.

Ta cảm thán, “Diệp tử, ta thật là may mắn.”

Tiểu Diệp phụ họa theo ta nói: “Thật là một ngày tốt, ta rất thích.”

Bọn ta bắt đầu dọn dẹp.

Tiểu Diệp dọn dẹp trong viện xong, rồi mang hạt giống đi trồng.

Ta ở nhà may hai chiếc chăn dày và hai chiếc chăn mỏng.

Đêm qua bọn ta không có chăn, đã đốt giường đất cho nóng lên, đắp tất cả vải lên, nhưng nửa đêm vẫn có hơi lạnh.

Nhưng có chăn rồi thì sẽ không lạnh nữa.

Ta đã đun một bình nước ấm, đi cùng Tiểu Diệp để trồng trọt.

Xuân hàn se lạnh, bọn ta đổ mồ hôi đầy đầu, cùng nhau uống nước ấm, như những ngày trước khi còn ở trong thôn.

“Hai vị cô nương mạnh khỏe, có thể xin một chén nước uống hay không?”

Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một lang quân tuấn tú đến đây, mặc áo bông màu xanh, mặt như quan ngọc, nhã nhặn có lễ.

Giống như người trong câu chuyện mà ta đã nghe hồi nhỏ.

Ta rót cho hắn một chén nước, hắn uống một cách tao nhã, hỏi ta, “Hai vị là mới chuyển đến hôm nay sao?”

“Bọn ta đã chuyển đến hôm qua.”

“Thứ cho tại hạ mạo muội, hai vị có phải là tiểu thư của Tống gia không?”

“Không phải tiểu thư, ta là Đào Đào, đây là Tiểu Diệp.”

Người đó ngẩn người một chút, gật đầu, nói: “Ta tên là Lục Chiêu, hai nữ tử sống ở đây sẽ có nhiều bất tiện, nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta sống ở ngọn núi bên kia, không xa.”

Khi hắn nói câu này, biểu tình có hơi tức giận, rất kỳ lạ.

Nhưng đây là người đầu tiên ở kinh thành, ta cảm nhận được có ý tốt.

Vì vậy ta vội vàng hành lễ, “Đa tạ, ngươi có biết đến huyện Phụng không? Cách nơi đây năm ngày đường.”

Thôn Mễ gia nằm ở huyện Phụng, là nhà của ta, ta không biết cách nào để trở về, nhưng có thể là hắn biết.

“Ta biết, ta cũng đến từ nơi đó.”

Tiểu Diệp lập tức vui mừng, “Bọn ta cũng đến từ nơi đó.”

Ta cũng vui mừng, gặp được đồng hương, người huyện Phụng của bọn ta nhiệt tình nhất, khó trách khi hắn đến giúp bọn ta.

Ta hỏi hắn, “Ngươi có muốn về nhà không?”

Hắn nhìn về một nơi xa xăm, cười nói: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn.”

Hắn đang nhìn, là phương hướng của quê nhà sao?

Ta không biết.

Nhưng ta biết hắn là người tốt, là một người hàng xóm rất tốt.

Bởi vì từ đó về sau, hắn thường xuống núi giúp bọn ta làm việc.

Từ ngày xuân đến ngày hè, tể thái trong sân trồng đã đổi thành củ cải.

Ngôi nhà nhỏ của ta và Tiểu Diệp, vì vậy trở nên nhộn nhịp hơn nhiều.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 3: Chương 3



3.

Vài ngày trước, khi mùa thu hoạch lúa mì đến, Lục Chiêu đã dẫn theo vài người từ trên núi xuống giúp bọn ta gặt hái.

Mười mẫu lúa mì, thật không ít, Lục Chiêu cùng bọn ta phơi khô lúa mì, phơi đầy một kho, rồi lại trồng củ cải và cải trắng trên cánh đồng.

Lục Chiêu nói bọn hắn muốn mua một ít, hắn có nuôi một số người, nhưng họ không sản xuất gì, cần những loại lương thực này.

Hắn đã đưa cho ta một ít tiền theo tiêu chuẩn của tiệm gạo, mang đi mười bao lúa mì, nói rằng sẽ đi xay thành bột mì ở Hồ gia ở thôn Huệ An bên cạnh.

Ta và Tiểu Diệp cũng đi theo, mang về vài bao bột mịn.

Như vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu lúa mì, trong kho vẫn đầy ắp, khiến lòng ta cảm thấy yên tâm.

Lục Chiêu đề nghị ta bán đi.

“Đợi đến mùa thu hoạch năm sau rồi nói, ở quê, mẫu thân của ta mỗi lần đều giữ lại đủ lương thực cho bọn ta ăn, nhưng vẫn không đủ, nếu gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao, càng không có gì để ăn, nếu gặp năm hạn hán, lương thực đó chính là cứu tinh.”

Lục Chiêu nhìn ta, bỗng cười nói, “Vậy ta cũng đi thu thập một ít, nhất định phải đủ cho cả một năm cho một nhà. Lương thực trong kho của ngươi, đừng nói với ai khác, nếu có người hỏi thì cứ nói đã bán rồi.”

“Ta biết rồi.”

Ta hấp một nồi bánh lớn, dùng rau vừa hái từ trong ruộng và miếng thịt cuối cùng trong bếp hầm thành một nồi canh thơm ngon.

Ta lại nhớ đến phụ mẫu, đất nhà ta không nhiều như vậy, chỉ vài mẫu đất, thu hoạch phải nộp thuế, lại còn phải nuôi cả gia đình.

Tiểu Diệp vừa ăn vừa khóc, nói nàng ấy nhớ phụ mẫu.

Ta lau nước mắt cho nàng ấy, hứa hẹn, “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại, nhưng trước khi gặp lại, chúng ta phải sống thật tốt.”

Đêm đó sấm chớp ầm ầm, Tiểu Diệp bị sốt.

Ta cho nàng ấy uống thuốc, ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.

Ngày hôm sau nàng ấy lại khỏe mạnh như rồng như hổ.

Bọn ta ăn vài cái bánh rau dại, uống một bát cháo bí ngô ngọt, thật ấm lòng.

Sau đó khóa cửa, lên xe bò ở thôn Huê An đi vào thành.

Người đánh xe, chính là đại ca Hồ gia.

Tẩu tử Hồ gia cũng ở đó, ngày ấy khi đi xay bột mì đã quen biết được.

Trên đường, tẩu tử Hồ gia nói rất nhiều với ta.

“Cái thôn trang mà các ngươi hiện đang sống, trước đây là Tống gia cho một lão bộc để dưỡng lão, lão bộc đó không có con cái, đất xung quanh thôn trang đều cho tá điền cày cấy, ông ta chỉ thu chút tiền bạc, sau này lão bộc mất, đất cũng bỏ trống, chỉ mới xảy ra trong hai năm gần đây.”

“Không biết các ngươi là ai của Tống gia, tẩu tử cũng không hỏi, nhưng các ngươi cũng coi như được nhờ lây, không phải nộp thuế ruộng, chung quanh không ai dám động đến Tống gia, chẳng qua hai cô nương ở nhà thì vẫn bất tiện, thường xuyên đến thôn xóm của bọn ta chơi, bà con quê nhà, có việc cũng dễ giúp đỡ.”

Ta và Tiểu Diệp liên tục gật đầu, người của thôn Huệ An rất chất phác, như thôn Mễ gia của bọn ta, vừa lúc phải sống ở thôn trang, đương nhiên phải thường xuyên qua lại với thôn dân.

Trong thành rất nhộn nhịp, đông đúc hơn nhiều so với huyện Phụng, người cũng xinh đẹp.

Ta thấy một nữ tử mảnh mai như liễu, diện mạo xinh đẹp cực kỳ, khiến ta nhớ đến câu chuyện hồ tiên mà mẫu thân từng kể cho ta nghe.

Đi bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo, tuy vẻ ngoài có chút bình thường nhưng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, thân phận bất phàm.

Ta tính toán một chút, trước tiên sẽ cùng Tiểu Diệp đi dạo quanh, rồi mua sắm đồ đạc.

Tẩu tử Hồ gia bỗng chọc chọc vào ta, chỉ vào nữ tử nói: “Tẩu tử dạy ngươi, những nữ tử ăn mặc như vậy đều là thiếp thất, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút phong thái.”

Tiểu Diệp nhìn thoáng một cái, nói, “Nào có đẹp bằng Đào Đào.”

Tẩu tử Hồ gia nhìn ta một cách nghiêm túc, ánh mắt không mấy tán thành, nhưng không nói gì.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 4: Chương 4



Mẫu thân kể hồi nhỏ ta đã là một phôi mỹ nhân*, hồi nhỏ để tóc trẻ con không rõ ràng, lớn lên, mẫu thân vẫn để tóc trẻ con cho ta, nói là để che giấu đi bộ dạng của ta, tránh bị lưu manh để ý tới.

*phôi mỹ nhân: dùng để miêu tả những đứa trẻ có nét đẹp tiềm năng, hứa hẹn sẽ trở thành những người đẹp trong tương lai.

Cho đến khi ta thành thân, mới chải tóc cho gọn gàng, để lại ấn tượng tốt cho Tống Nhàn, mong hắn ta đối xử tốt với ta hơn một chút

Đáng tiếc mẫu thân lo lắng chu đáo cho ta, ta lại phải làm lễ bái đường với một con gà.

Tiểu Diệp nói gà không biết nhìn mỹ nhân.

Ở Tống gia sống hai năm, ta lại để tóc trẻ con, ta không sợ lưu manh nữa, nhưng lại sợ những người nữ nhân ở hậu viện.

Ta và Tiểu Diệp xuống xe bò, đi ngang qua đôi nam nữ đó.

Nữ tử không biết vì sao, đang thút thít khóc.

Nam tử an ủi nàng ta, “Đừng khóc nữa, chẳng phải nàng ta đã đến thôn trang rồi sao? Cả đời này ta sẽ không đón nàng ta về, nói cho cùng, nàng ta cũng là một người đáng thương.”

Nữ tử liếc hắn ta một cái, “Nàng ta đáng thương, còn ta không đáng thương sao? Nàng ta là đại phòng, còn Cao Châu Châu tay, lại phải đứng dưới một nữ nhi nhà nông, nghĩ đến là thấy ghét.”

Nam tử cười trào phúng, “Còn chưa thấy qua mặt đại phòng của phu quân nữa là.”

“Ta mặc kệ, nếu không thì chàng phải hưu nàng ta, nếu không thì đừng mơ tưởng phụ thân của ta giúp chàng.”

“Được được được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ tìm cách thuyết phục tổ mẫu.”

Ta còn quay đầu nhìn một cái thật nghiêm túc.

Hóa ra Tống Nhàn trông như thế này.

4.

Ta bắt đầu vừa phơi thịt khô vừa chờ đợi hưu thư của Tống gia.

Đợi đến mùa thu, hưu thư của Tống gia vẫn chưa đến

Nhưng bọn ta lại một lần nữa đón nhận mùa thu hoạch bội thu.

Vẫn là Lục Chiêu gọi người đến giúp đỡ, củ cải và cải trắng thu hoạch chất đống trong ruộng, ta mời Tẩu tử Hồ gia cung mấy thôn phụ, cùng nhau làm bánh bột ngô mang ra đồng.

Mọi người dùng nước suối rửa củ cải, vừa ăn bánh vừa trò chuyện.

Cuối thu mặt trời cao xa, làn gió chốn đồng nội mang theo hương thơm thản nhiên.

Ta và Tiểu Diệp ngay lập tức bận rộn lu bù.

Lục Chiêu thần thông quảng đại, không biết từ đâu tìm được một người, mua đi một nửa củ cải và cải trắng.

Nhưng phần còn lại cũng không ít, ta và Tiểu Diệp phơi vài hàng củ cải muối khô, phơi khô rồi có thể làm thức ăn ăn kèm.

Ta cũng làm vài thùng củ cải muối chua, đến năm sau phơi khô hấp chín, sẽ là món dưa muối thơm ngon không kém gì thịt, dù thế nào cũng không hỏng, là món ăn vặt yêu thích nhất của ta khi còn bé.

Những thứ này đủ cho bọn ta ăn nhiều năm.

Cây táo trong hậu viện cũng chín, vừa giòn vừa ngọt, ăn vào ngon tuyệt, nhân lúc còn tươi, ta lại làm vài khạp rượu táo.

Khi trời nắng đẹp, ta và Tiểu Diệp mang một ít củ cải khô và rượu táo đến cho Lục Chiêu.

Lục gia Chiêu lớn hơn nhà của bọn ta, cũng tinh tế hơn, là một căn viện tam tiến*, có vài người sống.

*một loại thiết kế của tứ hợp viện

Lục Chiêu là chủ tử, là chủ tử duy nhất.

Rất kỳ quái, nhưng ta chưa bao giờ hỏi.

Mỗi người đều có những chuyện không muốn bị hỏi đến, giống như ta không thể giải thích danh phận của mình vậy.

Lục Chiêu tiếp đãi bọn ta, cho bọn ta một ít đồ ăn vặt, cười nói mùa đông sẽ đến thôn trang ăn cơm ké.

Ta dĩ nhiên là hoan nghênh.

Nghĩ đến kho và hầm chứa đầy ắp, ta bắt đầu mong chờ mùa đông.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 5: Chương 5



Khi trời chính thức vào đông, bọn ta đã chuẩn bị đủ củi, đốt chậu than, co đầu rụt cổ ở nhà không ra ngoài, đổi cách ăn uống.

Nồi lớn hầm thịt heo cải trắng, cơm thì rưới một muỗng nước canh, ăn kèm với rau và thịt, giống như ngày Tết vậy.

Bánh hấp lớn trắng nõn được bẻ ra, nhét một quả trứng vào, nghiền nát, rồi rưới một ít thịt băm và nước thịt, cắt sợi một đĩa dưa muối, cũng rất ngon.

Cải trắng và thịt, mì trong nước sôi, rắc một ít gia vị, cũng ngon tuyệt.

Món bọn ta yêu thích nhất vẫn là lẩu nóng.

Khi tuyết đầu mùa đến.

Lục Chiêu mang theo một cái giỏ lớn đến ăn ké.

Ta mở ra xem, bên trong có mười mấy con gà con lông xù.

Lục Chiêu cầm một con đặt vào tay ta, “Lão Mạc mang về, mấy nam tử bọn ta không nuôi được, cho các người nuôi nhé.”

Tiểu Diệp yêu thích không thôi, nâng một con gà nhìn ta, mắt sáng long lanh.

Ta nói: “Vậy thì cứ nuôi trong nhà trước đi, đến đầu xuân ấm áp rồi hãy làm chuồng gà trong sân.”

Xung quanh thôn trang trống trải, chỉ có ta và Tiểu Diệp là hai sinh vật sống, nuôi vài con gà cũng nhộn nhịp.

Hôm nay ta và Tiểu Diệp chuẩn bị ăn lẩu, Lục Chiêu đã đến, nên mời hắn cùng ăn.

Hắn lại từ trong tay áo lấy ra một bức thư đưa cho ta, “Tháng trước ta có một người bạn đi đến huyện Phụng, ta nhờ hắn xem xét tình hình của phụ mẫu ngươi và Tiểu Diệp, đã nói về tình trạng của ngươi, đây là thư của bọn họ viết cho các ngươi.”

Ta nhất thời ngẩn người, luôn muốn nhờ hắn giúp ta tìm phụ mẫu ở quê, nhưng hắn đã giúp ta nhiều rồi, hắn muốn về nhà như vậy, nhưng vẫn chưa về, chắc chắn có lý do bất đắc dĩ, ta không muốn làm phiền hắn.

Nụ cười của hắn nhạt đi vài phần, có chút áy náy nói, “Nhưng có phải trách ta, đã tự ý nói cho bọn họ biết tình trạng của ngươi hiện tại hay không?”

Ta nhận lấy thư, lắc đầu nói, “Bọn họ biết được tình hình của ta, thì sẽ không có vọng tưởng gì về Tống gia nữa, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Ta cũng nghĩ như vậy, dân thường áo vải sống không dễ dàng, liên quan quá sâu với Tống gia sẽ không có lợi.”

Ta cười cười, cũng không nghĩ hắn sao lại biết được thân phận của ta.

Phụ thân đã nói, con người đôi khi hồ đồ cũng là điều hiếm có.

Ta gọi Tiểu Diệp đến cùng xem thư.

Ta từ nhỏ đã biết mình sẽ phải gả vào Tống gia, để cho ta sau khi thành thân không bị coi thường, phụ thân vẫn luôn cắn răng chịu đựng cho ta nữ cải nam trang đi học chữ, ta học xong cũng dạy cho Tiểu Diệp một ít.

Phụ mẫu của ta thì không biết viết chữ, chắc hẳn là do bạn của Lục Chiêu viết thay.

Thư của phụ mẫu tựa hồ chỉ nhắc đến chuyện cuộc sống thường ngày, không nhắc đến điều gì không tốt về Tống gia, chỉ dặn ta sống thật tốt, lại nói về một số tình hình trong nhà.

Ta đọc mà mắt ươn ướt.

Bọn họ sợ ta khổ sở.

Ngẩng đầu thấy Tiểu Diệp cẩn thận gấp lại giấy, để vào trong hòm xiểng của mình.

Lục Chiêu đúng lúc nói: “Ngày tuyết đầu mùa giá rét, ta đến ăn ké lẩu cùng các ngươi có được không?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 6: Chương 6



5.

Đầu xuân, những chú gà con đã phát triển thành những chú gà to lớn.

Ta và Tiểu Diệp khi làm chuồng gà, đã đào được một cái hũ, bên trong có vài thỏi bạc, cùng nhiều bạc vụn và trang sức.

Tổng cộng tính ra cũng đủ một ngàn lượng.

Ta nhớ đến lão bộc từng sống ở đây.

Quả thật là thời vận đã đến.

Tiểu Diệp nói nhớ món bánh ngô do mẫu thân của nàng ấy làm, vì vậy năm nay bọn ta đã trồng ngô.

Khi cây ngô cao đến bắp chân ta, thì Tống gia gửi đến một bức hưu thư.

Ta lấy hưu thư mang đi đốt, nói với người đưa thư: “Vốn dĩ không nhất định ta phải gả đi, là Tống Nhàn muốn cưới người khác, liền cho ta một bức thư hòa ly, hưu thư này ta không công nhận.”

Người đưa thư có chút khó xử, “Nãi nãi, xin ngài đừng làm khó cho tiểu nhân, hưu thư này sao lại đến lượt nữ nhân có công nhận hay không.”

Ta cắn một miếng táo, mỉm cười, “Vậy thì ngươi cứ xem ta có thể làm được không, lời người đáng sợ, ta không sợ lời người, nhưng Tống gia thì chưa chắc.”

Người đưa thư mặt cứng đờ rời đi.

Tiểu Diệp lầm bầm, “Tiếc cho Đào Đào của chúng ta, ngươi là người được Khương a bà dạy dỗ, Tống gia thật không có mắt nhìn.”

Khương a bà là người từ cung ra, khi quay về thôn rất được nở mày nở mặt, chỉ là bên cạnh không có ai bầu bạn.

Mẫu thân thấy bà ấy cô độc lẻ loi, thường mang đồ ăn đến cho bà ấy.

Bà ấy nghe chuyện của ta, đã truyền hết tài nghệ cho ta.

Bà ấy vừa dạy vừa nói: “Đào Đào của ta, chỉ mong con không cần dùng đến.”

Thực sự ta không cần dùng đến.

Ta vỗ tay cười đáp, “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn*, chúng ta giờ không tốt sao?”

*Bài Ẩm Tửu thứ năm của Đào Tiềm

Tiểu Diệp lại hưng phấn lên, nghĩ rằng khi ngô chín sẽ làm bánh, đến lúc đó sẽ nấu một nồi đồ ăn thật lớn.

Qua mấy ngày sau, Tống gia gửi đến một bức hòa ly.

Ta rang một đĩa hạt dưa đậu tương, bắt đầu suy nghĩ về việc bán thôn trang để trở về huyện Phụng.

Hai nữ tử hồi hương, rốt cuộc có chút không an toàn, nhưng thôn trang này có an toàn không? Cũng chưa chắc.

Ta chỉ có thể cố gắng gần gũi với bà con láng giền ở các thôn gần đây, cố gắng không bị xa lánh.

Bọn ta chưa kịp đợi ngô chín, lại nhận tin huyện Phụng hạn hán, mùa màng thất thu.

Trong nhà ta còn phụ mẫu huynh tẩu, mẫu thân và tẩu tử tuy tiết kiệm, nhưng mùa màng không có thu hoạch cũng không thể làm gì.

Năm đói kém, xác c.h.ế.t đầy đồng, ta nghĩ đến mà sầu lo.

Ta không thể ngồi yên.

Tiểu Diệp khóc đòi về.

Ta an ủi nàng ấy, trên đường đi tìm Lục Chiêu, gặp được Lục Chiêu.

Ta vốn đang lo lắng, thấy bộ dáng của hắn bình thản, không biết vì sao cũng không còn bồn chồn nữa.

“Đừng nóng vội, ngươi viết một bức thư đưa cho ta, ta sẽ nhờ lão Mạc mang thư đi một chuyến đến huyện Phụng. Gia đình của các ngươi tuy gặp thiên tai, nhưng vài ngày này vẫn còn lương thực.”

“Có thể cho ta và Tiểu Diệp cùng về với lão Mạc không?”

Tiểu Diệp vội vàng nói, “Bọn ta có thể giúp ngươi làm việc để báo đáp.”

“Đương nhiên có thể, chuyện báo đáp không cần nhắc lại, bọn ta cũng thường nhận được sự giúp đỡ của các ngươi, đã là đồng hương thì không cần phân chia rõ ràng như vậy. Việc này nên sớm chứ không nên muộn, vài ngày này dân chúng còn lương thực, chưa loạn lạc, qua một thời gian nữa, sợ rằng sẽ không thái bình.”

“Vậy trong nhà ngươi...”

“Nhà ta là phú hộ ở huyện Phụng, ăn uống không lo, chỉ sợ nạn dân nổi loạn, phú hộ sẽ gặp họa, nhưng ta đã gửi thư về nhà, dặn bọn họ mở kho phát lương thực, nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, lương thực cứu trợ của triều đình cũng nên sắp tới, chỉ mong lương tâm của Tống Nhàn nhiều hơn được vài phần.”

Hóa ra đại thần đến cứu trợ thiên tai lần này là Tống Nhàn.

Khương a bà từng cảm thán với ta, dân chúng sống khó khăn, đôi khi một ý nghĩ của người có quyền thế có thể quyết định sống c.h.ế.t của nhiều người.

Tống Nhàn đối xử không tốt với ta, nhưng ta hy vọng hắn ta đối xử tốt với dân chúng.

Ta viết thư cho phụ mẫu, dặn bọn họ đưa Tiểu Diệp và Khương a bà cùng đi theo lão Mạc lên kinh thành.

Lão Mạc ngay hôm đó đã ra roi thúc ngựa lên đường đến huyện Phụng.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 7: Chương 7



6.

Ngày hè oi ả.

Ta và Tiểu Diệp đã dựng một cái lều đơn giản bên dòng suối nhỏ, vừa tránh nóng vừa chống mưa.

Liễu Nhị ở thôn Huệ An trồng dưa vào thành bán, đi ngang qua lều của bọn ta, đã tặng Tiểu Diệp hai quả dưa hấu.

Tiểu Diệp trả lại một gói hạt dưa rang và đậu tương để giải khuây.

Tẩu tử Hồ gia cùng ở lều của bọn ta tán gẫu trò chuyện, thấy vậy liền nói: “Dưa của Liễu Nhị ngon lắm.”

Ta rất thích đồ ăn ngon, đáp lại, “Vậy thì cắt ra ăn thôi.”

Dưa trồng rất tốt, vỏ xanh ruột đỏ, cắt ra là ch** n**c, bọn ta mỗi người ăn hai miếng, vừa nói về việc vài ngày nữa sẽ làm dưa muối, thì nghe tiếng vó ngựa lộp cộp tiến đến.

Một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt bọn ta, biểu tượng trên xe ta nhận ra, là một chữ “Tống.”

Mành xe được vén lên, gương mặt của Cao Châu Châu xuất hiện trước mặt ta, liếc nhìn ta một cái khinh bỉ, rồi hỏi, “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở thôn trang của Tống gia? Có biết nữ tử sống trong thôn trang kia có ở nhà hay không?”

Ta cúi đầu, “Không biết.”

Cao Châu Châu quát, “Ngươi...”

Trong xe có người ngăn cản nàng ta, từ phía trong xe ném ra một thỏi bạc, lười biếng nói: “Thôi, các ngươi hãy nói với nữ tử trong thôn trang kia, rằng huyện Phụng gặp thiên tai, ta sẽ đến huyện Phụng cứu trợ thiên tai, nếu có rãnh rỗi sẽ đến nhà nàng ta giúp đỡ một chút, sau chuyện này, Tống gia và nàng ta sẽ không còn liên quan gì nữa, bảo nàng ta chớ dây dưa.”

Cứu trợ thiên tai sắp tới, Tống Nhàn còn có tâm trạng thanh thản cùng tiểu thiếp tới tìm cố nhân để ra oai phủ đầu.

Dân chúng huyện Phụng có lẽ sẽ không được gặp may.

Nếu ta dây dưa với một người, người đó hoặc có tướng mạo tựa Phan An, hoặc gia tài bạc triệu, hoặc tình cảm khó lìa xa.

Ta với hắn ta không có tình cảm, cũng không tham lam của cải, hắn ta cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, tại sao luôn nghi ngờ ta si mê hắn ta, thư hòa ly kia, chẳng phải ta đã nhận rồi sao.

Tâm tư của người có quyền có thế, ta thực sự không hiểu.

Tiểu Diệp cùng ta đã quen, cũng giả vờ như chim cút, nhưng tẩu tử Hồ gia thì khác, nghe xong liền lớn tiếng nói, “Vậy để quý nhân được biết, nữ tử trước mặt mà ngài không nhận ra đây chính là chủ nhân thôn trang, quý nhân có phải đã tìm nhầm người, sao đến trước mặt người lại không nhận ra.”

“Ồ?” Tống Nhàn cuối cùng cũng vén mành xe, nhìn ta một cái, cười nói, “Quả thực là bộ dạng không đáng để mắt tới.”

Một người hiển quý như thế, trong nhà lại không có gương đồng, không nhìn rõ bộ dáng của mình.

Cao Châu Châu lại vui vẻ, cả người dựa vào lòng Tống Nhàn, nhõng nhẽo nói, “Tống lang, trước đây ta đã nhỏ nhen, nàng ta như vậy, thật không xứng để ta ghen tuông.”

Tống Nhàn véo mũi Cao Châu Châu, khi quay lại nhìn ta, sắc mặt đã lạnh, “Những gì ta vừa nói ngươi có nghe thấy không?”

“Tống đại lang, ta tên là Cốc Đào, không phải tên nữ tử đó, khế đất của thôn trang này nằm trong tay ta, là của ta, không phải của Tống gia. Huyện Phụng gặp thiên tai không liên quan đến ngươi, Cốc gia ngươi không cần giúp đỡ, từ nay về sau không qua lại là được, như vậy ngươi va ta đều vừa lòng đẹp ý.”

Cao Châu Châu hừ một tiếng, “Chỉ là chút trò vặt.”

Tống Nhàn lại vui vẻ, “Đây là chính ngươi tự nói, nếu sau này ngươi tìm đến, thì sao?”

“Không sao cả, cứ tự nhiên.”

Tống Nhàn cười lạnh.

Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của Lục Chiêu, nụ cười lạnh của Tống Nhàn thực sự có chút không dễ nhìn, ta vội cúi đầu không nhìn tới.

Tiếng vó ngựa dần dần xa dần, hướng về phía Lục gia Chiêu.

Chỉ là không biết, Lục Chiêu và Tống gia có quan hệ gì.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 8: Chương 8



Chiều xuống, Lục Chiêu mang theo một con gà rừng đến, cười nói, “Không biết sao lại va vào tường nhà ta, nên đã g.i.ế.c đưa tới chỗ các nàng, có thể giúp làm món cho ta ăn không?”

Ta dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối.

Trong phòng bếp nho nhỏ, ta chuẩn bị nguyên liệu, Lục Chiêu ngồi trước bếp lửa thêm củi, dáng vẻ đứng đắn, mặt như quan ngọc, thực sự là một nhân tài tốt.

Rất nhanh một nồi thịt gà hầm khoai tây đã xong, ta cắt một đĩa dưa muối, trộn một đĩa rau dại đã đào mấy hôm trước, Tiểu Diệp cũng mang đến một nồi cơm thơm phức.

Lục Chiêu nói hôm nay hoàng hôn rất đẹp, đã đặt bàn ăn ở cửa lớn, ngồi hóng gió chiều ăn xong bữa này.

Ánh chiều tà như lửa, chân trời phía xa ngàn dặm có những rặng mây đỏ rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Tiểu Diệp rửa một đĩa trái cây nhỏ, đẩy nhẹ vào hông ta, rồi quay vào nhà.

Ta biết Lục Chiêu có chuyện muốn nói, nên chờ đợi.

“Hôm nay nàng đã thấy Tống Nhàn đến nhà ta rồi phải không?”

“Có thấy.”

“Nói ra thật xấu hổ, thực ra ta và Tống Nhàn là huynh đệ cùng phụ dị mẫu, năm đó Tống Đức Minh đi huyện Phụng làm ban sai*, sau khi say rượu đã gặp mẫu thân của ta, đã ép buộc, sau khi ông ta rời đi, mẫu thân mới phát hiện có ta, mẫu thân là một người rất kiên cường mạnh mẽ, mẫu thân chọn sinh ra ta, nhưng ngoại tổ gia ở huyện Phụng là phú hộ, sự tồn tại của ta rất khó giấu giếm, ngoại tổ rất thương mẫu thân, nên đã nuôi ta lớn với danh nghĩa con của chi nhánh.”

*ban sai: bắt phu và trưng thu thuế

“Mẫu thân không giấu giếm ta, ta từ nhỏ đã biết thân phận của mình. Tống gia định hôn với ngươi năm đó, cũng là năm tổ phụ nhận ra ta, ta trưởng thành rất giống tổ phụ, ông ấy là người đưa ta về Tống gia nuôi nấng, khi ông ấy còn sống, ta vẫn luôn đọc sách, thi đỗ tú tài, vài năm trước khi ông ấy tạ thế đã sắp xếp cho ta căn viện này, bí mật cho ta một vạn lượng ngân phiếu, dặn ta không được đọc sách nữa, phòng ngừa chính Tống phu nhân hại ta, con cháu Tống gia này năng lực bình thường, tổ phụ sợ ta bị người ghen ghét.”

Ta hỏi, “Huynh vẫn còn đọc sách, đúng không?”

“Ta vẫn luôn đọc sách, chỉ là không tham gia thi cử nữa, Tống gia luôn theo dõi ta, hiện nay ta như kiến bám vào cây, tự nhiên phải khiêm tốn một chút, nhưng sách thì vẫn phải đọc, đọc sách để hiểu biết.”

Ta lại hỏi, “Huynh đã sớm biết thân phận của ta ư?”

“Có chút khó nói, nhưng quân tử thì phải thẳng thắn, không có gì không thể nói. Ta từ nhỏ đã biết nàng, luôn cảm thấy hai người chúng ta đồng bệnh tương liên, nghĩ nhiều rồi, lại không muốn nàng gả cho Tống Nhàn, ta biết chuyện này không còn đường cứu vãn, lại lo lắng về vẻ đẹp của nàng, sợ nàng không bảo vệ được bản thân, không ngờ nàng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chẳng nói chẳng rằng lại có trí tuệ lớn, nàng làm rất tốt, sống... cũng rất tốt, ta rất hâm mộ, cũng rất muốn gia nhập.”

Sắc trời tối dần đi, ta nhìn sang khuôn mặt nghiêng của hắn, im lặng không nói.

Hắn đứng dậy, thi lễ, “Là ta đã mạo phạm.”

Ta trang trọng đáp lễ, cười nói, “Huynh có trời đất rộng lớn, chí ở cao xa, còn ta chỉ thích khoảng ruộng vườn này.”

Hắn cười nhẹ, “Nếu ta chỉ cần công danh, không bước vào quan trường thì sao?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 9: Chương 9



7.

Đêm qua ta đã mơ, mơ đi mơ lại câu nói của Lục Chiêu, “Nếu ta chỉ cần công danh, không bước vào quan trường thì sao?”

Có vẻ như, cũng không tệ.

Ta ôm chăn nhìn ra cửa sổ dần dần sáng lên, trong lòng nghĩ, vậy thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

Món dưa muối năm ngoái, mùa đông đã ăn một ít, số còn lại vào mùa hè đã phơi khô, ta đã hấp ba nồi lớn, rồi phơi ở sân cho bay hơi.

Cả sân đều tràn ngập hương vị dưa muối cũ.

Tiểu Diệp cầm bánh hấp, một miếng bánh một miếng dưa muối, hài lòng nói: “Có thể ngon như thịt kho.”

Ta đang cười định đáp thì bỗng nghe thấy một giọng quen thuộc ở cửa, “Dưa muối này làm cũng không tệ.”

Đó là giọng của mẫu thân.

Ta quay đầu lại nhìn.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tử, Khương a bà, cùng với phụ mẫu và đệ đệ của Tiểu Diệp, đứng ở cửa, mệt mỏi vì đường xa.

Tiểu Diệp đã reo lên một tiếng, chạy về phía bọn họ.

Mẫu thân nắm tay ta, trong mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười nói: “Con ta rất tốt, rất tốt.”

Ta biết bà lo lắng cho cuộc sống của ta, giờ thấy ta sống không quá tồi, mới thật sự yên tâm.

Ca ca an ủi mẫu thân, “Mẫu thân, người biết tính tình muội muội mà, Tống gia không thể ảnh hưởng đến tính cách của muội ấy.”

Tẩu tử cũng nói: “Đúng vậy, người nhìn xem, sân này được dọn dẹp gọn gàng, muội muội cùng Tiểu Diệp muội muội sống không tồi đâu.”

Phụ thân cười nói, “Đừng khóc nữa, cả nhà đoàn tụ, cũng không bị ảnh hưởng bởi hạn hán ở huyện Phụng, đúng là vận may.”

Bọn họ đã một đường vất vả, ta cắt những quả dưa hấu mấy ngày trước còn lại để cho bọn họ giải khát, rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, mẫu thân, mẫu thân của Tiểu Diệp, cùng tẩu tử đều đến hỗ trợ.

Trong phòng bếp rất nhộn nhịp, ta thích không khí như vậy.

Chẳng bao lâu, món canh xương hầm thơm phức, rau xanh ngậm nước, món rau trộn chua ngọt, khoai tây xào sợi đã hoàn thành, còn có một bát lớn bánh hấp vừa mới làm xong, khiến người ta thèm thuồng.

Phụ thân của Tiểu Diệp và phụ thân của ta không chịu ngồi yên, trong lúc đợi cơm đã đi xem xét mùa màng, khi ăn cơm lại bàn về năm sau sẽ trồng những gì, lại nhắc đến những chuyện trên đường đi.

Lão Mạc đi mang theo một ít lương thực và ngân phiếu.

Phụ mẫu và phụ mẫu của Tiểu Diệp đã gửi lương thực trong nhà cho hàng xóm, rồi cùng lão Mạc lên đường, dọc đường tuy có chút gian nan, nhưng không hề bị đói.

Lục Chiêu đã giúp ta rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, mấy nữ nhân bọn ta liền bắt đầu may chăn đệm, ta đã mua bông và vải, chỉ là chưa may xong.

Cả buổi chiều, vừa nói vừa cười, bận rộn đến mồ hôi đổ ra.

Ngày hôm sau, Lục Chiêu đến thăm, được tiếp đãi như khách quý của thôn Mễ gia.

Lục Chiêu chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế rất ổn định, vừa nói mình còn trẻ không đảm đương nổi, vừa nói về giao tình với ta và Tiểu Diệp, lại hỏi về người và việc ở huyện Phụng, khi nói đến một người mà hắn và phụ thân của ta đều biết, cuối cùng đã mở ra câu chuyện, xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.
 
Back
Top Bottom