Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 80



Kỹ thuật hôn của Tề Thanh so với Diêu Xuân Nương có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, hai đôi môi chạm vào nhau vài lần, coi như đã xác định tình cảm.

Khi đã tâm ý tương thông, đến bước này, lẽ ra là chuyện tự nhiên tiếp theo là lăn lên giường, không ngờ Tề Thanh hôn một lúc rồi lại buông Diêu Xuân Nương ra, hắn chỉ vào bát đĩa chưa rửa trong nồi, nói: “Bát vẫn chưa, chưa rửa xong.”

Diêu Xuân Nương nghe vậy cảm thấy không thể tin nổi. Nói một cách dễ nghe, Tề Thanh là người có trách nhiệm, không để chuyện chậm trễ. Nói khó nghe hơn, hắn chỉ là một khúc gỗ.

Diêu Xuân Nương không hài lòng, bĩu môi, nắm lấy áo hắn kéo trở lại, ôm lấy cổ hắn, lại gần hôn hắn.

Âm thanh nàng hàm hồ trách móc: “Đến lúc này rồi, sao chàng còn chỉ lo rửa bát.”

Tề Thanh bị nàng ôm, cúi đầu, môi chạm nhau, hắn chậm rãi nói: “Cũng, cũng phải rửa.”

Diêu Xuân Nương không nghe, nàng hơi ngửa người lên hôn hắn, n.g.ự.c dán vào n.g.ự.c hắn, một tay ôm chặt cổ hắn, tay còn lại như một kẻ lưu manh lục lọi lung tung trên người Tề Thanh.

Bàn tay trắng muốt làm nhăn áo hắn, một cái cúc cũng bị kéo ra.

Tề Thanh nuốt nước bọt, cơ thể cứng lại, tay trái nắm chặt bệ bếp, hơi thở dần gấp gáp.

Hơi thở nóng hổi phả vào môi, Diêu Xuân Nương như cảm nhận được gì đó, nâng khóe mắt nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, miệng bị Diêu Xuân Nương hôn đến ướt át, Diêu Xuân Nương nhìn vào mắt hắn, không hiểu sau nhớ lại ngày hôm đó hắn nắm tay nàng.

Hôm đó hắn cũng như vậy, bề ngoài không nói gì, nhưng nếu nhìn kỹ, ánh lửa trong đôi mắt đen đang bùng cháy.

Diêu Xuân Nương biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Tề Thanh sẽ im lặng kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể, cho dù có đốt cháy bản thân cũng không để ngọn lửa lây lan sang nàng.

Diêu Xuân Nương nhìn vào mắt hắn, tay nàng thử thăm dò chậm rãi đi xuống. Quả nhiên, vừa chạm đến thắt lưng, Tề Thanh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Diêu Xuân Nương vặn vẹo ngón tay, nhíu mày hỏi hắn: “Không phải nói sẽ theo ta sao, còn không cho ta chạm vào nữa?”

Tề Thanh trong chuyện này rất nghiêm túc, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không cho nàng làm loạn, thành thật nói: “Còn chưa cầu, cầu hôn, phải đợi, đợi đến thành, thành thân.”

Hắn giữ quy củ là chuyện tốt, nhưng trong mùa vụ bận rộn này, đâu có thời gian để hắn đến thôn Liễu Hà cầu hôn, ít nhất cũng phải đợi đến thu hoạch vụ thu mới có thời gian rảnh.

Hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng Diêu Xuân Nương còn trẻ, mới chỉ hưởng thụ hai lần vui vẻ, sao có thể chờ đến lúc đó.

Nàng không đồng ý, đôi mắt ướt lệ nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như đang nũng nịu: “Ta khó chịu, Tề Thanh.”

Tề Thanh động đậy ngón tay, nàng nói: “Ta không muốn như vậy.”

Nàng rõ ràng không chịu dừng lại, hôm nay không ăn được hắn thì không thôi, nhưng Tề Thanh lại có lo lắng. Mặc dù bản thân cũng đang rất bức bách, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn khuyên nàng: “Không, không được.”

“Tại sao không được?”

Tề Thanh trầm mặc một chút: “Có, có thể sẽ có, có thai.”

Diêu Xuân Nương ngẩn người một chút, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng do dự cúi đầu, rồi lại nhìn hắn một cái không nỡ rời đi.

Nàng như đang tự hỏi, có nên tham lam hưởng thụ khoảnh khắc này hay không.

Nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy chàng cho ta xem.”

Nàng như đang thương lượng với Tề Thanh, nhưng không cho hắn thời gian từ chối, trực tiếp đưa tay kéo quần hắn.

Lúc này Diêu Xuân Nương còn giữ chút hy vọng, nàng biết, nếu thứ đó của nam nhân nhỏ thì trên giường có lẽ không được như ý, cho dù có làm cũng không dễ dàng trúng chiêu như thế, vậy thì có thể thử một lần.

Hơn nữa, nếu Tề Thanh không được, nàng cũng không chê hắn. Nàng thích hắn, tự nhiên thấy hắn thế nào cũng tốt.

Nghĩ như vậy, nàng cầm đèn dầu trên bếp hạ xuống, đầu chạm vào n.g.ự.c Tề Thanh, cúi đầu.

Ánh sáng dù mờ nhưng đủ để Diêu Xuân Nương nhìn rõ hình dáng của hắn, nàng như bị kinh sợ, bỗng mở to mắt.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Tề Thanh không thể tin nổi, như thể hỏi “Sao lại lớn thành như vậy”.

Nàng chớp chớp mắt, rất nhanh lại cúi đầu nhìn, nhìn một lúc rồi đổi ý: “Chàng giúp ta, Tề Thanh.”

Tề Thanh kiên quyết giữ vững lập trường: “Không, không được.”

Nhưng Diêu Xuân Nương lại rất thèm muốn, nàng làm bộ đáng thương, giống như một kẻ lưu manh lừa dối người khác: “Chỉ ở ngoài, sẽ không có thai đâu.”

Tề Thanh nhìn nàng thật sâu, nói: “Chỉ ở, ở ngoài mà thôi.”

Nếu là người khác, Diêu Xuân Nương có thể sẽ lo lắng đối phương không tuân thủ quy củ, nhưng trước mặt Tề Thanh, nàng còn đang lo lắng hắn quá cứng nhắc.

Nàng gật đầu: “Đi lên giường nhé?”

Chưa nói xong, Tề Thanh đã bất ngờ ôm lấy eo nàng đặt lên bếp, hắn giọng hơi khàn: “Ngay, ngay ở đây.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 81



Kể từ khi Diêu Xuân Nương biết rằng tin đồn nàng tư tình với Giang Bình là do Lý Thanh Điền truyền ra, nàng bắt đầu trả đũa, khắp nơi nói xấu Lý Thanh Điền.

Lý Thanh Điền là một bà mối, sống bằng miệng lưỡi. Để hủy hoại Lý Thanh Điền không có gì khó, chỉ cần mọi người biết rằng Lý Thanh Điền chỉ nhìn tiền chứ không nhìn người, làm việc không đàng hoàng là đã đủ.

Mà đúng lúc Lý Thanh Điền đã nói đến việc mai mối nàng với Trương gia, đó là ví dụ điển hình.

Cho nên, Diêu Xuân Nương có việc gì cũng than thở, mọi người thấy nàng như vậy đa phần sẽ hỏi: “Diêu quả phụ, ngươi sao vậy?”

Là quan tâm hay tò mò thì không nói, chỉ cần có người hỏi, Diêu Xuân Nương sẽ giả vờ lau nước mắt, thở dài nói về số phận mình, kể rằng nàng đã nghe lời bà mối mà gả tới Trương gia xa xôi, giờ đây mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Khi câu chuyện mở đầu, người khác sẽ hỏi thêm vài câu.

Diêu Xuân Nương liền tiếp tục kể lại việc Lý Thanh Điền đã tìm cách che giấu việc Vương Xuân Hoa nghiện rượu và thân thể Trương Thanh Sơn yếu ớt, rồi nói về việc Lý Thanh Điền dùng miệng lưỡi lừa gạt phụ mẫu của nàng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nói đến cuối cùng, Diêu Xuân Nương còn khéo léo nhắc rằng có thể cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Lý Thanh Điền, nếu không phải trước đó ở trên đường nhất quyết bảo đoàn đón dâu dừng lại để cứu Giang Bình khỏi con trâu bị sa lầy, có lẽ vận rủi cũng sẽ không đổ lên đầu nàng.

Nàng làm như vậy vừa mắng Lý Thanh Điền, vừa làm rõ tin đồn gần đây đã lan truyền khắp nơi, có thể nói là một công đôi việc, rất khéo léo.

Sau vài ngày trút bỏ những bực bội về chuyện của Lý Thanh Điền, trong lòng Diêu Xuân Nương cảm thấy thoải mái, đêm nằm mơ cũng mỉm cười.

Nhưng chuyện này chưa đến tai Lý Thanh Điền, thì Trương Thanh Sơn đã mặt mày khó chịu vào giấc mộng hỏi nàng: Nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân này, tại sao lúc đó lại đồng ý gả cho hắn ta.

Diêu Xuân Nương sợ hãi, lại chạy đến mộ Trương Thanh Sơn và Vương Xuân Hoa thắp hai nén hương, đốt vài xấp tiền giấy, lẩm bẩm “Đừng trách, đừng trách”, rồi thành tâm lễ bái ba lần.

Có thể do nàng thành khẩn, sau đó trong giấc mơ Trương Thanh Sơn không đến quấy rầy nàng nữa.

Ngày hôm đó, Diêu Xuân Nương ra bờ sông giặt quần áo, có người nghe nói trước đó Lý Thanh Điền đã làm mối cho nàng, hỏi vài câu, Diêu Xuân Nương cũng không giấu giếm, đều nói ra.

Người giặt bên bờ sông cũng rất có lòng, cùng nhau mắng Lý Thanh Điền vài câu.

Trong số đó có người nghe tin đồn rằng Diêu Xuân Nương đã nói chuyện với Giang Bình, cười nhạo vài tiếng rồi chuyển sang chuyện khác.

Một người nói: “Nói đến việc mai mối, mẫu thân của Phùng Xuân trước đây không phải cũng gấp gáp tìm người mai mối cho nàng ấy sao? Hình như cũng là bà mối Lý này, nhưng chuyện này giờ có lẽ không thành được.”

Diêu Xuân Nương đã nhiều ngày không gặp Phùng Xuân, tưởng rằng nàng ấy lại ở nhà. Nay nghe thấy tin tức của nàng ấy, hỏi: “Tại sao không thành được?”

“Diêu quả phụ, ngươi còn không biết sao, đêm hôm đó, Phùng Xuân bị người kế phụ kia say rượu kéo xuống sông đánh một trận, suýt bị làm nàng ấy c.h.ế.t đuối dưới sông luôn rồi.”

Nàng ta chỉ vào dòng sông trước mặt: “Chính ở đây. Nhiều người xung quanh đều thấy, cuối cùng nàng ấy không có chỗ nào để đi, không biết thế nào lại ngủ lại nhà của Chu quả phụ một đêm.”

Diêu Xuân Nương thực sự không biết chuyện này, nàng ngẩn người, một lúc không biết hỏi từ đâu, là hỏi “Tại sao Phùng Xuân bị đánh”, hay hỏi “Sao lại đến nhà Chu quả phụ”.

Người nọ tiếp tục kể: “Nhưng dù sao thì cô nương cũng phải về nhà, hôm sau Phùng Xuân trở về, vừa vào cửa, lại bị Mã Bình đánh một trận. Thằng khỉ Quách gia hàng xóm nghe thấy Phùng Xuân khóc, sợ Phùng Xuân bị đánh chết, một mình leo tường ngăn Mã Bình lại, kết quả bị Mã Bình đang tức giận đánh hai gậy, chân trái bị gãy.”

Một người khác đột nhiên chen vào: “Ôi, hôm đó ta thấy Quách Đại cầm ghế đánh Mã Bình, hóa ra là có chuyện như vậy.”

“Đúng vậy, lão Quách gia ba đời chỉ có một độc đinh kia, Mã Bình đánh gãy chân nhi tử người ta, Quách Đại không c.h.é.m ông ta cũng đã là tốt rồi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 82



Diêu Xuân Nương không biết những chuyện này đã xảy ra nhiều như vậy, nàng rất ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Sau đó thì sao? Phùng Xuân thế nào rồi? Chân của Nồi Nhỏ không sao chứ?”

“Sau đó Phùng Xuân sợ tiếp tục bị đánh, lợi dụng lúc Quách Đại đi đánh tới cửa đã chạy mất.”

Nàng ta nói xong, quay đầu chỉ vào rừng trúc bên kia cầu: “Không biết Chu quả phụ đã cho nàng ấy uống thuốc mê gì, mà lại chạy đến nhà đó, chuyện xảy ra cách đây vài ngày, khi ta vừa đến còn thấy nàng ấy giúp Chu quả phụ chẻ củi nữa.”

Nàng ta “chậc chậc” hai tiếng: “Cô nương chưa xuất giá và quả phụ ở chung với nhau, chắc chắn không phải chuyện tốt…”

Nàng ta nói đến một nửa thì bỗng nhận ra trước mặt có một quả phụ, vội vàng liếc nhìn sắc mặt Diêu Xuân Nương, “khụ” một tiếng tiếp tục: “Dù sao, chuyện này truyền ra, ban đầu có người nói sẽ cưới Phùng Xuân tục huyền, nhưng nhà đó lại không chịu cưới vì thấy nàng ấy ở cùng với Chu quả phụ. Nhưng Mã Bình lại không chịu trả lại sính lễ, nói rằng sính lễ đã bồi thường cho Quách gia rồi, giờ hai nhà đang tranh cãi với nhau.”

Một người hỏi: “Vậy nhi tử Quách Đại thì sao, chân cứ thế mà hỏng luôn sao?”

“Nhi tử của Quách gia ngươi còn không biết sao, thằng khỉ ấy rất khỏe, đã tìm đại phu xem rồi, thấy hai nhà không cãi nhau nữa, chắc không có vấn đề gì, hôm qua còn thấy thằng khỉ ấy chống một cây gậy ở cửa nhảy bằng một chân.”

Diêu Xuân Nương nghe xong, lo lắng nhìn về phía bên kia sông, nơi khoảnh sân bị rừng trúc che khuất một nửa.

Tâm trí nàng không yên giặt xong quần áo, về nhà phơi lên, ăn chút gì đó cho no bụng, khóa cửa rồi chuẩn bị đến nhà Chu Mai Mai.

Trong sân, Tề Thanh đang làm việc, hắn thấy nàng đóng cửa, hỏi nàng: “Phải ra, ra ngoài à?”

Diêu Xuân Nương gật đầu: “Ta đến nhà Chu Mai Mai một chuyến.”

Tề Thanh hỏi: “Thăm Phùng, Phùng Xuân?”

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên: “Sao chàng biết, chàng biết chuyện của Phùng Xuân sao?”

Tề Thanh “Ừ” một tiếng.

“Vậy sao chàng không nói cho ta biết?”

Tề Thanh ngẩn người: “Ta cứ tưởng nàng biết rồi.”

“Ta mới biết được thôi.” Diêu Xuân Nương nói, sau đó bỏ lại một câu “Ta đi đây” rồi vội vã rời đi.

Diêu Xuân Nương tự mình mang tiếng xấu, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ chủ động bước vào sân của Chu Mai Mai, người cũng mang tiếng xấu như thế.

Cổng sân nhà Chu Mai Mai khép hờ, hiếm khi không mở rộng đón khách.

Khi Diêu Xuân Nương đến, nàng đứng ở cửa lắng nghe xem trong sân có âm thanh của nam nhân không, không nghe thấy tiếng của nam nhân, chỉ nghe thấy tiếng của Phùng Xuân và Chu Mai Mai.

“Chỗ này trên đầu của bà không có tóc.”

“Đó là vết sẹo, ngốc quá, bị c.h.é.m hai nhát trên đầu thì tóc cũng không mọc ra.”

“Ai chém, bà tự c.h.é.m à?”

“... Đồ ngu, ngươi có tự c.h.é.m mình không? Tự nhiên là người khác chém.”

“Ta không phải đồ ngu.”

“Đúng vậy, nếu ngươi không ngu ngốc, thì trên đời này sẽ không có người thông minh nữa.”

Hai người trò chuyện rất hòa hợp, hình ảnh Diêu Xuân Nương lo lắng Phùng Xuân có thể bị Chu Mai Mai bắt nạt đã không xuất hiện.

Nàng đẩy cửa bước vào, thấy Chu Mai Mai cúi đầu đứng ở góc sân, bên cạnh có cái ghế với một cái chậu, đang gội đầu.

Phùng Xuân cầm cái gáo, từng chút một xối nước lên đầu bà ta, nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn về phía cổng sân, vui mừng nói: “Xuân Nương! Sao tỷ lại đến đây!”

Diêu Xuân Nương nhìn thấy Phùng Xuân mặt mày rạng rỡ, rồi lại liếc nhìn Chu Mai Mai đang đứng phía sau nàng ấy, chưa kịp nói gì thì Chu Mai Mai đã chen vào: “Nương cái gì mà Nương, mau đổ nước đi, bọt đã vào mắt rồi.”

Phùng Xuân bị nàng mắng hai câu, ngây ngô “ồ” một tiếng, từ trong chậu múc nước nóng tiếp tục xối lên tóc của bà ta.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 83



Diêu Xuân Nương nhìn ra ngoài sân, thấy không có ai, liền đóng cửa bước vào. Khi nàng lại gần, thấy trên đầu Chu Mai Mai quả thật có hai vết sẹo dài chéo nhau.

Còn Phùng Xuân cũng không khá hơn, trên mặt và cánh tay nàng ấy cũng có nhiều chỗ sưng đỏ và bầm tím.

Diêu Xuân Nương nhíu mày, đứng im không biết nên nói gì.

Nhưng Phùng Xuân ngược lại rất vui vẻ: “Xuân Nương, tỷ chờ một chút, sắp xong rồi.”

Nói xong, Phùng Xuân như thấy Chu Mai Mai gội đầu chậm rãi, liền đưa tay lên tóc bà ta, giúp bà ta rửa bọt.

Chu Mai Mai gạt tay nàng ấy ra, vặn tóc, lấy khăn lau khô mặt, liếc nhìn Diêu Xuân Nương một cái: “Ôi, tiểu quả phụ đến thăm, thật hiếm thấy.”

Diêu Xuân Nương hiếm khi không phản bác, chỉ nói: “Ta đến thăm Phùng Xuân.”

Nàng nói xong, muốn mỉm cười với Phùng Xuân, nhưng nhìn thấy vết bầm trên mặt nàng ấy lại không thể cười nổi: “Có đau không? Ngươi gặp chuyện sao không đến tìm ta?”

Phùng Xuân ngây thơ cười hai tiếng, chỉ trả lời câu trước: “Mai di đã giúp ta bôi thuốc, giờ không đau nữa.”

Mấy ngày không gặp, vậy mà đã gọi di luôn rồi.

Chu Mai Mai vừa lau tóc vừa nói với Diêu Xuân Nương: “Thật tiếc cho gương mặt và thân hình đẹp đẽ này của ngươi, ta còn tưởng ngươi đã nghĩ thông suốt, muốn cùng tỷ tỷ làm việc đây.”

Diêu Xuân Nương nghe thấy câu này không vui, nhíu mày nhìn bà ta: “Ai muốn làm công việc của bà chứ?”

Phùng Xuân thấy hai người bắt đầu cãi nhau, lo lắng nhìn Diêu Xuân Nương và Chu Mai Mai. Nàng ấy thấy Chu Mai Mai cười, chỉ có Diêu Xuân Nương là mặt mày bực bội không vui, liền đụng khuỷu tay vào Chu Mai Mai: “Bà đừng bắt nạt Xuân Nương.”

Chu Mai Mai khẽ nhếch môi, không hài lòng nói: “Ta nói hai câu thì đã là bắt nạt nàng ta rồi sao?”

Bà ta nói xong thì dừng lại, nheo mắt, ánh mắt dò xét quét qua Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân: “Ta thấy hai người quan hệ khá tốt đấy.”

Bà ta bỗng cười một cái, không khách khí đuổi người: “Nếu vậy, ngươi đi đi, sang nhà Diêu quả phụ ở đi.”

Diêu Xuân Nương lập tức đáp: “Được, dù sao ta cũng ở một mình, nhà trống cũng là trống, Phùng Xuân, ngươi đến ở với ta đi.”

Nhưng Phùng Xuân lại không đáp ứng, nàng ấy buồn bã nhìn Chu Mai Mai, không nói một lời, bưng chậu đi vào trong nhà.

Chu Mai Mai nhìn theo bóng lưng cứng đầu của nàng ấy, “hừ” một tiếng, tức giận nói: “Cái tính c.h.ế.t tiệt này, lại quấn lấy ta rồi.”

Diêu Xuân Nương thấy Phùng Xuân vào nhà, hạ thấp giọng lo lắng hỏi Chu Mai Mai: “Phùng Xuân ở đây, ngươi sẽ không để nàng ấy làm những chuyện đó chứ?”

Không phải Diêu Xuân Nương nghĩ vậy, mà thực sự là vì mỗi lần Chu Mai Mai gặp nàng đều muốn lôi kéo nàng tham gia.

Chu Mai Mai nhếch môi cười lạnh: “Phụ mẫu của nàng ta không quản nàng ta, ngươi lo lắng làm gì, muốn làm mẫu thân của nàng ta sao?”

Diêu Xuân Nương hỏi ngược lại: “Vậy sao bà lại tốt bụng nhận nàng ấy? Ta nghe bọn họ nói, Phùng Xuân đã ở đây với bà mấy ngày rồi.”

Chu Mai Mai vô tâm vô phế cười rộ lên: “Ngươi không thấy ta và phụ thân của nàng ta ở trong rừng lê cởi áo lăn lộn sao? Đương nhiên là vì ta muốn làm mẫu thân của nàng ta rồi.”

Nói xong, bà ta vừa lau tóc vừa đi vào nhà, để lại câu: “Được rồi, ngươi đã gặp rồi, mau đi đi, ở đây buổi trưa không nấu nhiều cơm đâu.”

Diêu Xuân Nương còn chưa hiểu rõ tình hình, làm sao có thể đi như vậy, nàng nói: “Ta không đói, ta đã ăn rồi.”

Nói xong, cũng theo vào trong.

Khi Diêu Xuân Nương ở nhà Chu Mai Mai, một nam nhân trung niên cao gầy cũng đang dò hỏi đến trước cổng nhà nàng.

Nam nhân hơi còng lưng, đứng trước cổng nhà Diêu Xuân Nương nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn vào sân thấy quần áo phơi, thắc mắc nói: “Người đâu? Ban ngày mà đi đâu hết rồi?”

Ở bên cạnh, Tề Thanh đang làm việc, thấy nam nhân đứng ở cổng nhà Diêu Xuân Nương không đi, liền ngẩng đầu nhìn sang.

Đó là một gương mặt xa lạ.

Nam nhân mỉm cười hiền lành với Tề Thanh: “Cậu trai trẻ, cho ta hỏi một chút, đây có phải là nhà Diêu Xuân Nương không?”

Nam nhân có vẻ ngoài già nua, nhưng khi cười, thần sắc lại có vài phần giống Diêu Xuân Nương, Tề Thanh đoán ra người đến là ai, có chút lo lắng đặt đồ trong tay xuống, đứng thẳng dậy, gật đầu.

Nam nhân không nhận ra sự khác thường của hắn, lại hỏi: “Cậu trai trẻ, ngươi có biết Diêu Xuân Nương đi đâu không?”

“Biết, biết.” Tề Thanh nói xong gọi vào trong nhà: “Tiểu, Tiểu An.”

Hắn vừa nói lắp bắp, nam nhân nhìn thấy trong sân có một đống gỗ, cũng đoán ra thân phận của hắn: Thợ mộc Tề ở thôn Lê Thủy.

Tề Thanh rất ít khi ở nhà lớn tiếng, Đường An nghe thấy âm thanh tưởng có chuyện gì, vội vàng từ trong nhà chạy ra: “Ca, có chuyện gì vậy?”

Tề Thanh quay lưng về phía nam nhân, nhỏ giọng nói với tiểu cô nương vài câu, Đường An ngẩn ra, quay đầu nhìn nam nhân đứng bên đường, gật đầu đáp “Được”, rồi chạy ra ngoài.

Tề Thanh đưa ghế cho nam nhân: “Muội, muội muội ta đi gọi, gọi nàng ấy về, ông ngồi, ngồi đợi một chút.”

Diêu Nhị Đông từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, từ thôn Liễu Hà chạy tới, thực sự mệt mỏi không chịu nổi. Ông nhanh chóng bước tới nhận ghế, khách sáo nói: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn.”

Ông ngồi xuống, ngại ngùng cười với Tề Thanh, giọng khàn khàn: “Ta tên Diêu Nhị Đông, từ thôn Liễu Hà đến, không biết có thể xin một bát nước uống không.”

Trước mặt chính là người nhà của Diêu Xuân Nương, Tề Thanh làm sao mà không đáp ứng.

Hắn nói: “Tới, tới liền.” Nói xong quay người bước nhanh vào trong nhà.

Diêu Nhị Đông rõ ràng không nghĩ rằng hàng xóm của nữ nhi mình, lại nhiệt tình với người xa lạ như ông, ông nhìn bóng lưng Tề Thanh, thầm cảm thán: Người ở thôn Lê Thủy thật tốt bụng.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 84



Khi Đường An vội vã đến tìm Diêu Xuân Nương, thì thấy Diêu Xuân Nương vừa từ nhà Chu Mai Mai bước ra.

Chu Mai Mai đứng khoanh tay dựa vào hiên nhà, nhìn Phùng Xuân thân thiết tiễn Diêu Xuân Nương ra cổng.

Bà ta chưa từ bỏ ý định mà hỏi Phùng Xuân: “Ngươi thật sự không sang nhà nàng ta ư, bên cạnh nhà nàng ta có một nam nhân anh tuấn, ngươi cố gắng một chút, nói không chừng có thể gả đi được, sau này không cần lo lắng bị phụ thân ngươi bắt về bán nữa.”

Phùng Xuân quay lưng về phía Chu Mai Mai, giả vờ không nghe thấy, như thể đã quyết định sẽ bán mình cho Chu Mai Mai làm việc ngắn hạn, từ đó bám lấy bà ta.

Nhưng khi ra khỏi cổng, nàng ấy lại tò mò nhỏ giọng hỏi Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương, bên cạnh nhà tỷ thật sự có một nam nhân anh tuấn sao?”

Phùng Xuân ngu ngơ, nhưng về chuyện háo sắc thì không ngu ngốc chút nào. Nếu trên đường gặp một nam nhân có vẻ ngoài khá ổn, nàng ấy cũng không quan tâm người đó đã có gia đình hay chưa, đều sẽ đỏ mặt lén nhìn vài cái.

Nếu Chu Mai Mai muốn kéo Phùng Xuân xuống nước, thực sự rất đơn giản, chỉ cần tìm một nam nhân có ngoại hình tạm ổn là có thể lừa Phùng Xuân lên giường.

Có lẽ Tào Thu Thủy biết tính cách của Phùng Xuân, mới nhiều lần dặn nàng ấy đừng để ý đến Chu Mai Mai, kẻo lại học theo bộ dạng dụ dỗ của Chu Mai Mai.

Diêu Xuân Nương chỉ là một hàng xóm, người anh tuấn không cần nói cũng biết là ai, nàng nói: “Có một người.”

Phùng Xuân không thể chờ đợi được hỏi: “Thật sự rất anh tuấn sao?”

Diêu Xuân Nương nhớ đến gương mặt kia của Tề Thanh, cố nhịn không cười, lén lút nhếch môi: “Đúng vậy, anh tuân đến mức không ai sánh bằng, mười dặm tám thôn cũng không có ai anh tuấn hơn hắn.”

Phùng Xuân thấy Diêu Xuân Nương cười, khóe môi cũng muốn cười theo, nhưng chưa kịp cười thành tiếng, Diêu Xuân Nương đã dùng ngón tay điểm mạnh vào trán nàng ấy: “Người này ngươi đừng mong nghĩ đến.”

Phùng Xuân và Diêu Xuân Nương thường nói về nam nhân anh tuấn gặp trên đường, Diêu Xuân Nương cũng thường hay trêu nàng ấy, hỏi nàng ấy thích ai nhất, nhưng lần này lại không cho nàng ấy nghĩ lung tung.

Phùng Xuân có chút tủi thân sờ vào chỗ bị Diêu Xuân Nương chọc vào trán, ngây ngốc “ồ” một tiếng.

Phùng Xuân không hiểu tại sao nam nhân này lại không thể nghĩ đến được, nhưng nàng ấy vốn đã ngây thơ qua nửa đời, cũng không tò mò hỏi thêm, nếu không Diêu Xuân Nương thật sự không biết phải giải thích với nàng ấy thế nào.

Lúc này, Đường An chạy đến ở ngã tư. Tiểu cô nương thấy Diêu Xuân Nương, liền lớn tiếng gọi: “Xuân Nương tỷ!”

Diêu Xuân Nương nghe thấy, nhìn về phía Đường An, thấy Đường An mồ hôi đầy đầu chạy tới, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy Tiểu An, có chuyện gì gấp gáp thế?”

Đường An ba bước chạy thành hai bước đến trước mặt nàng, khom người xuống, tay chống lên đầu gối, thở hổn hển nói: “Xuân Nương tỷ, tỷ, tỷ mau về đi, phụ thân phụ thân của tỷ đến thăm tỷ kìa.”

Diêu Xuân Nương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Muội gấp gáp như vậy, ta còn tưởng ca ca của muội gặp chuyện gì…”

Nàng nói được nửa chừng, sắc mặt bỗng thay đổi, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Muội nói ai đến?”

Đường An lau mồ hôi trên trán, nói: “Phụ thân của tỷ đến, từ xa tới đây.”

Tiểu cô nương nhớ lại lời Tề Thanh dặn dò, nói: “Xuân Nương tỷ, tỷ mau về đi, ông ấy đang đợi ở cửa.”

“Sao tự dưng lại đến, không có một bức thư nào cả.” Diêu Xuân Nương lo lắng la lên, rồi không chần chừ nữa, vội vàng bỏ lại câu “Phùng Xuân, ta đi trước” rồi sốt ruột chạy đi.

Đường An chuyển lời xong, ôm lấy bụng đau, đứng lại nghỉ một chút.

Phùng Xuân mở to đôi mắt tò mò nhìn tiểu cô nương, Đường An chú ý đến ánh mắt của nàng ấy, cười tươi nói: “Phùng Xuân tỷ.”

Phùng Xuân nghe thấy tiếng “tỷ”, vui mừng lấy ra viên kẹo mà Diêu Xuân Nương vừa cho nàng ấy: “Ăn kẹo đi, ăn kẹo đi.”

Đường An lắc đầu, mặt mày nhăn nhó nói: “Muội bị sâu răng, không thể ăn kẹo.”

Tiểu cô nương nói xong, thấy Chu Mai Mai đứng trong sân, liền lớn tiếng gọi: “Mai di.”

Trên mặt vẫn mang nét tươi cười, không hề kiêng dè tiếng xấu của Chu Mai Mai.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 85



Chu Mai Mai định vào nhà, nghe thấy tiếng “di” này, dừng lại nhìn tiểu cô nương vài cái.

Phần lớn Đường An đều đi học, Chu Mai Mai không gặp nàng nhiều, cũng không quen thuộc, nhưng thường nghe người khác nói về tiểu cô nương.

Chỉ cần trong thôn có ai đó nói về nữ nhi nhà mình, đều sẽ nhắc đến tên Đường An một câu, so sánh tiểu cô nương với con cái không nên thân nhà mình, khen tiểu cô nương vài câu, rồi lại mắng con ruột của mình vài câu, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn.

Bọn họ làm như vậy chỉ vì thôn Lê Thủy có quá nhiều thanh niên thiếu nữ, Đường An là một trong số ít những đứa trẻ luôn đi học.

Hơn nữa, càng khó có được lại là một cô nương.

Chu Mai Mai nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Đường An, khẽ gật đầu chào tiểu cô nương.

Đường An chào xong thì đi, Phùng Xuân vào sân, thấy Chu Mai Mai vẫn đang dõi theo bóng lưng của Đường An.

Trước đây Chu Mai Mai nghe người ta nói cũng không cảm thấy Đường An học hành ra trò trống gì, nhưng giờ nhìn thấy, lại vì tiếng “di” này mà có chút đổi mới.

Bà ta nói với Phùng Xuân: “Ngươi xem, người học hành trông có vẻ khác với những đứa trẻ khác, đi đứng thẳng lưng như thân hoa sen.”

Phùng Xuân nghe thấy câu này, cũng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Đường An, nàng ấy nheo mắt nhìn kỹ, ngoài việc thấy Đường An xinh đẹp ra, không thấy gì đặc biệt khác.

Phùng Xuân hâm mộ nói: “Nàng ấy đẹp giống Xuân Nương tỷ, sau này chắc chắn dễ dàng gả đi. Mẫu thân của ta nói nếu ta đẹp hơn một chút, thì sẽ không thiếu người đến làm mối.”

Chu Mai Mai ghét bỏ liếc xéo nàng ấy một cái: “Trên đời này đường đi rất rộng, ra khỏi thôn này còn có một thị trấn, ra khỏi thị trấn còn có những nơi khác. Người ta đã học hành, thấy được việc đời, ngươi nghĩ giống như ngươi, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc gả đi sao.”

Phùng Xuân phản bác: “Ta không phải nghĩ mỗi ngày, hôm qua ta đã không nghĩ.”

“…… Được rồi, còn học được cách cãi lại, mau đi rửa bát đi, ngươi ở đây một ngày, việc trong nhà này đều là của ngươi, tự mình chăm chỉ một chút, đừng để ta phải nhắc nhở, không nghe lời ngày mai ta sẽ đưa ngươi về.”

Phùng Xuân thấy lo lắng, lập tức xắn tay áo vào nhà, giọng run rẩy: “Ta sẽ rửa ngay, đừng đưa ta về.”

“Xem ngươi có biết điều không.” Chu Mai Mai thản nhiên nói, bà ta xòe năm ngón tay, nhìn móng tay đã phai màu: “Rửa xong giúp ta nhuộm lại móng tay, nhìn không còn đỏ nữa.”

Phùng Xuân vội vàng đáp: “Ừ!”

Diêu Xuân Nương không ngờ phụ thân lại từ thôn Liễu Hà đến thăm nàng, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vui mừng, mà là lo lắng không biết trong nhà có chuyện gì hay không.

Nàng vội vàng chạy về, thấy Diêu Nhị Đông ngồi trong sân của Tề Thanh, vừa nói chuyện với Tề Thanh vừa nhìn hắn làm mộc.

Hai người không biết đang nói gì, Diêu Nhị Đông thì ung dung thảnh thơi, còn Tề Thanh thoạt nhìn có vẻ không được tự nhiên.

Kể từ khi Diêu Xuân Nương gả đến thôn Liễu Hà, phụ tử hai người chưa gặp lại nhau, nàng nhìn thấy Diêu Nhị Đông ngồi đó với dáng người hơi còng, trong lòng cảm thấy chua xót, chưa kịp đến gần đã xúc động gọi: “Phụ thân!”

Diêu Nhị Đông ngẩng đầu nhìn sang, thấy Diêu Xuân Nương chạy tới thì hơi ngẩn ra, một lúc sau mới đứng dậy: “Xuân nhi.”

Nghe thấy tiếng “Xuân nhi” quen thuộc, nước mắt Diêu Xuân Nương gần như rơi xuống, nàng chớp mắt vài cái để kìm lại nước mắt, hít một hơi: “Phụ thân, sao phụ thân lại đến đây?”

Diêu Nhị Đông nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: “Đến thăm con, con sống tốt thì tốt rồi, sống tốt thì tốt rồi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 86



Diêu Xuân Nương nặn ra nụ cười, thấy chỉ có một mình Diêu Nhị Đông, lại hỏi: “Mẫu thân đâu? Mẫu thân không đến cùng sao?”

“Có việc ở nhà, bà ấy không đến được.”

Diêu Xuân Nương hỏi: “Là chuyện nhà của tam thúc ư?”

Diêu Nhị Đông có vẻ không muốn nói chuyện này trước mặt người ngoài, trả lời quanh co.

Ông thấy Diêu Xuân Nương tay không, không phải đi ra ngoài giặt quần áo cũng không phải từ ruộng về, hỏi: “Ban ngày con không ở nhà, đi đâu vậy?”

Diêu Xuân Nương sờ sờ tai, mặt không biến sắc nói dối: “Con, con đi xem cây giống ở ruộng thế nào.”

Diêu Nhị Đông vì không có nhi tử, bị người khác châm chọc suốt nửa đời, ghét nhất là bị người ta nói xấu.

Diêu Xuân Nương không dám nói với ông rằng mình đã đến nhà quả phụ bị ghét bỏ trong thôn, nếu không chắc chắn sẽ bị ông mắng cho một trận.

Thực ra, ngay cả những chuyện Diêu Xuân Nương trải qua ở thôn Lê Thủy cũng không viết trong thư gửi về, giờ gặp mặt, nàng cũng không định nói ra.

Nàng nhìn về phía Tề Thanh đứng sau lưng ông, như sợ Tề Thanh đã nói với phụ thân về mối quan hệ của bọn họ, có chút căng thẳng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lời này Diêu Xuân Nương hỏi Diêu Nhị Đông, nhưng mắt lại lén nhìn Tề Thanh.

Tề Thanh hiểu ý, có chút buồn bã cắn chặt môi, lắc đầu với nàng, ra hiệu mình chưa nói gì. Diêu Xuân Nương lúc này mới yên tâm.

Trương Thanh Sơn c.h.ế.t chưa được nửa năm, nếu Diêu Xuân Nương bây giờ đã hô hào muốn tái giá, Diêu Nhị Đông chắc chắn lại lo lắng không biết có chọc đến lời ra tiếng vào không, vì vậy Diêu Xuân Nương tạm thời chưa định nói cho gia đình về chuyện của nàng và Tề Thanh.

Diêu Nhị Đông không phát hiện ra động tĩnh nhỏ nhặt của hai người, nói: “Có thể nói gì chứ, chỉ hỏi vài câu về con thôi.”

Diêu Xuân Nương bình thản “Ờ” một tiếng, giả vờ như mình và Tề Thanh không quen biết.

Tề Thanh nhìn nàng một cái, rồi lại cúi đầu, cầm búa bắt đầu đập.

“Đông” một tiếng, tiếng đập làm Diêu Xuân Nương giật mình, nhanh chóng liếc nhìn hắn, rồi lại liếc tới liếc lui.

Diêu Nhị Đông chỉ ngồi nghỉ chân một chút ở nhà Tề Thanh, rồi xin nước uống, nghe thấy lời Diêu Xuân Nương nói, không khách khí mà mắng: “Mở miệng ra mà không nói được câu nào ra hồn, ở nhà thì ngang ngược cũng được, gả đi rồi còn ngang ngược.”

Diêu Xuân Nương bĩu môi: “Con đâu có ngang ngược, phụ thân hỏi hắn, con có ngang ngược không?”

Câu hỏi này có phần kiêu ngạo, không nên để Tề Thanh, người “không quen biết” này trả lời, hắn trả lời thế nào cũng không đúng, nên thôi không nói gì, coi như không nghe thấy.

Diêu Nhị Đông áy náy cười với Tề Thanh: “Nuông chiều quá, không hiểu chuyện, đừng để tâm.”

Tề Thanh lắc đầu: “Không, không sao.”

Diêu Xuân Nương lấy chìa khóa mở cửa, Diêu Nhị Đông bước vào trước, tò mò đánh giá xung quanh.

Diêu Xuân Nương thấy Diêu Nhị Đông vào bếp, bám vào khung cửa, quay lại nhìn Tề Thanh đang im lặng, từ trong túi lấy ra một viên kẹo no đủ, xa xa ném về phía hắn.

Viên kẹo bọc giấy rơi trên bàn để dụng cụ, nhảy hai cái, rồi rơi xuống chân Tề Thanh.

Hắn ngẩng đầu nhìn Diêu Xuân Nương, nàng chớp mắt nhìn hắn, làm sao còn thấy vẻ mặt bình thản như vừa nãy.

Nàng nhanh chóng làm động tác bóc kẹo và cho vào miệng, rồi dùng môi ngữ nói lời gì đó.

Tề Thanh không nhìn rõ, nhưng nhìn biểu cảm của nàng, có lẽ là một câu nói dễ nghe.

Diêu Xuân Nương lo lắng bị Diêu Nhị Đông phát hiện, hành động rất nhanh, nói xong liền vào trong nhà.

Tề Thanh thu hồi ánh mắt, nhặt viên kẹo lên, bóc giấy kẹo cho vào miệng.

Lưỡi hắn khẽ lướt qua, hắn không tiếng động cười một cái.

Ngọt ngào.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 87



Diêu Nhị Đông đã đi một vòng quanh nơi ở hiện tại của Diêu Xuân Nương, thấy trong thùng có gạo, trong lọ có muỗi, trên giường có chăm mới, lòng lo lắng mới thả lỏng.

Ông vừa định ra khỏi phòng trong, thì bỗng nhiên nhìn thấy dưới tủ đầu giường có một ngăn kéo rộng bằng bàn tay, có một đống đồ chơi bằng gỗ đang nằm đấy.

Nó nằm chồng chất đầy ắp, nhìn có lẽ phải hơn mười hai mươi cái.

Diêu Nhị Đông đưa tay chỉ vào ngăn kéo, hỏi Diêu Xuân Nương: “Đây không phải là đồ trẻ con thích sao? Con lấy ở đâu ra?”

Diêu Xuân Nương ngẩn người, thấy Diêu Nhị Đông kéo ngăn kéo ra, đưa tay s* s**ng đống đồ chơi.

Âm thanh nặng nề của gỗ vang lên trong phòng, Diêu Nhị Đông thắc mắc: “Toàn bộ đều là gỗ.”

Không chỉ có đồ chơi, nếu Diêu Nhị Đông kéo hết ngăn kéo ra, ông sẽ thấy bên trong còn có một hộp trang điểm do Tề Thanh làm cho Diêu Xuân Nương.

Diêu Xuân Nương lo lắng bị phát hiện, tim đập nhanh, biểu cảm trong khoảnh khắc giống như bị Diêu Nhị Đông phát hiện ra tóc của Tề Thanh để lại trên giường nàng.

Nàng nhanh chóng nghĩ ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Con bỏ tiền ra nhờ hàng xóm làm, không có gì, chơi cho đỡ buồn.”

Diêu Nhị Đông nghe xong, không đồng tình liếc nàng một cái: “Sao lại tiêu tiền vô lý như vậy? Tiền để trong túi không giữ được à? Sống một mình thì phải tiết kiệm, con có thời gian chơi những trò chơi trẻ con này, chi bằng thêu thêm chút gì đó mang đi chợ bán.”

Diêu Xuân Nương ấm ức không nói được, khô khốc nặn ra một câu: “Vậy sau này con sẽ không nhờ hắn làm nữa.”

Thấy Diêu Xuân Nương nghe lời, Diêu Nhị Đông không nói gì thêm, ông đóng ngăn kéo lại, ngồi xuống bàn trong nhà chính.

Diêu Xuân Nương rót nước cho ông và cho mình, rồi cũng ngồi xuống.

Hai người trò chuyện vài câu, tìm hiểu về những chuyện trong nhà.

Diêu Nhị Đông nghe thấy âm thanh Tề Thanh làm việc bên ngoài, bỗng thở dài: “Người thợ mộc này cũng tốt, nhưng cái cổ thì cứ như đeo một cái bình, ngốc nghếch.”

Nói xong, Diêu Xuân Nương phản bác ngay: “Ngốc ở chỗ nào?”

May mà Diêu Nhị Đông không nghe ra điều gì kỳ lạ trong câu nói của Diêu Xuân Nương, ông nói: “Ta vừa hỏi hắn vài câu về con, câu nào hắn cũng phải nghĩ nửa ngày mới trả lời.”

Diêu Xuân Nương “ồ” một tiếng, nàng oán thầm nghĩ: Làm sao không nghĩ được, nếu không cẩn thận nói ra điều gì, mà hắn với tư cách là hàng xóm không nên biết, chẳng phải sẽ lộ rồi sao.

Diêu Nhị Đông nói tiếp: “Con nên đối xử với người thợ mộc này hòa nhã một chút, lỡ sau này có chuyện gì cần nhờ vả người ta, biết đâu hắn còn giúp đỡ được.”

Diêu Xuân Nương đang cầm bát uống nước, nghe đến hai chữ “giúp đỡ” thì cổ họng thắt lại, một ngụm nước bị nghẹn lại, ho đến đỏ mặt.

Trong lòng nàng có quỷ, nghe gì cũng cảm thấy Diêu Nhị Đông như đang thăm dò mối quan hệ của nàng và Tề Thanh, nàng nhỏ giọng nói: “Con sống một mình tốt lắm, không cần nhờ ai giúp.”

“Trước đây không cần, sau này thì không cần sao?” Diêu Nhị Đông bất đắc dĩ nói: “Đã gả đi rồi, sao còn như một cô nương không hiểu chuyện thế.”

Diêu Xuân Nương lẩm bẩm: “Gả ai chứ, tay còn chưa nắm qua hai lần, chẳng khác gì gả cho quỷ.”

Nàng nói xong, suy nghĩ một chút rồi đặt bát xuống, thăm dò hỏi: “Phụ thân, Trương Thanh Sơn đã đi rồi, phụ thân nói con bây giờ tái hôn có được không?”

Diêu Xuân Nương chỉ là hỏi cho có, chuẩn bị tinh thần bị Diêu Nhị Đông mắng một trận “không tuân thủ nữ tắc”, không ngờ Diêu Nhị Đông chỉ ngẩn ra một chút, sau đó lại quả quyết đồng ý: “Được chứ, sao lại không! Tìm một người có điều kiện tốt, sống thoải mái một chút.”

Ông hỏi Diêu Xuân Nương: “Trong lòng có người chưa?”

Diêu Xuân Nương muốn nói nhưng không dám nói, nàng ấp úng: “Đang xem xét.”

Diêu Nhị Đông nói: “Cần phải xem xét kỹ, đừng tìm người như Trương Thanh Sơn, bệnh tật suốt ngày, buông tay bỏ đi là xong. Trương gia là do ta và mẫu thân con hồi đó không nhìn rõ, may mà nhà hắn cũng không có họ hàng gì, để lại căn nhà này và vài mảnh đất cho con, con cũng coi như có chỗ để ở.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 88



Cô nương đã gả đi thì trở thành tức phụ nhà khác, trượng phu c.h.ế.t cũng là quả phụ của nhà khác. Diêu Nhị Đông để Diêu Xuân Nương ở lại thôn Lê Thủy, tức là đã xem nàng như người Trương gia.

Diêu Xuân Nương hiểu ý này, nhìn xuống mép bàn, tay gõ nhẹ vào đó, hỏi: “Vậy nếu không có nhà và đất, con có thể về thôn Liễu Hà không?”

Câu hỏi này không có sức thuyết phục, Diêu Nhị Đông thở dài: “Không phải ghét con, mà là trong nhà thật sự không có chỗ ở.”

Ông nói một cách vô lực: “Con cũng có biết tình hình của tam thúc, trước đây mọi người đều nghĩ đệ ấy không sống nổi mấy ngày, không ngờ lại sống đến bây giờ. Hai tỷ tỷ của con lúc đó khóc lóc, sau khi về chỉ chăm sóc được vài ngày, lại bỏ lại phụ thân đang nửa sống nửa c.h.ế.t trở về phu gia. Bây giờ tam thúc càng ngày càng yếu, cơ bản không sống nổi, tối đa cũng chỉ sống thêm một hai tháng, nếu con muốn về ở lại hoặc có tính toán khác, đều phải chờ sau này mới nói tiếp.”

Diêu Nhị Đông nói xong, lại kéo câu chuyện về phía Diêu Xuân Nương: “Nếu con đã nói muốn tái giá, thì không cần phải chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, dù sao cũng phải gả đi.”

Diêu Xuân Nương nghe mà trong lòng không dễ chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài, nghe tiếng Tề Thanh đục gỗ, như đã quyết tâm, nghiêm mặt nói: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với phụ thân.”

Diêu Nhị Đông thấy nàng có tâm sự, chậm rãi nói: “Nói đi, lần này ta đến cũng có chuyện muốn nói với con.”

Diêu Xuân Nương nói: “Phụ thân cứ nói trước đi.”

Diêu Nhị Đông có vẻ cảm thấy câu tiếp theo hơi khó mở miệng, ông cầm bát lên uống một ngụm nước, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Xuân nhi, thực ra lần này phụ thân đến đây, chủ yếu là muốn tìm con mượn chút tiền.”

Diêu Xuân Nương không thể nào ngờ Diêu Nhị Đông lại nói như vậy: “Mượn tiền?”

Phụ thân mà đi mượn tiền của một nữ nhi đã gả đi, chuyện này làm sao có thể liên quan đến hai chữ “danh dự”, Diêu Nhị Đông cũng rõ điều đó, ông cong lưng, có chút ngại ngùng gật đầu: “Phụ thân cũng không muốn, nhưng thực sự không còn cách nào, bạn bè và họ hàng đều đã mượn hết, mới đến tìm con.”

Diêu Xuân Nương nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt Diêu Nhị Đông, không nói được lời từ chối, nàng hỏi: “Người cần bao nhiêu tiền?”

Diêu Nhị Đông đưa tay ra làm dấu.

Diêu Xuân Nương trợn to mắt, đứng bật dậy, ngạc nhiên: “Nhiều như vậy! Người cần nhiều tiền để làm gì?”

Nàng nói xong, bỗng nhớ lại trước đây đã gửi một ít tiền mình tiết kiệm được từ việc bán giỏ và khăn thêu về nhà, có thể vì thế mà Diêu Nhị Đông nghĩ nàng có tiền dư.

Diêu Nhị Đông giải thích: “Tam thúc nằm trên giường mấy tháng nay, tiền thuốc men đều phải dùng, sau này còn phải lo tiền tang lễ nữa, ta cũng phải cùng lão đại góp vào.”

Diêu Xuân Nương không thể tin nổi: “Lúc trước tiền cưới của Trương gia đưa cho người đâu? Con đã để lại cho mẫu thân, chẳng lẽ đã tiêu hết? Còn hai tỷ tỷ kia nữa, tam thúc đến bước này thì mấy tỷ ấy lại không quan tâm, không cho tiền sao?”

Diêu Nhị Đông nói: “Bọn họ đều là cô nương đã gả đi, phu gia còn không lo nổi, thì lấy đâu ra mà lo cho nương gia.”

Diêu Xuân Nương tức giận: “Con cũng là cô nương đã gả đi, mấy tỷ ấy không lo cho phụ thân của mình, người không đi tìm mấy tỷ ấy, lại đến tìm con!”

Diêu Nhị Đông nói: “Phụ thân tìm con không phải là mượn sao? Không có ý bảo con cho không, chờ sau khi thu hoạch vụ thu xong, trong nhà bán lương thực còn lại từ năm ngoái và lương thực mới thu hoạch, có tiền sẽ trả lại cho con ngay.”

Diêu Xuân Nương vẫn không hài lòng, nhưng trước mặt là phụ thân của nàng, m.á.u mủ ruột rà, Diêu Nhị Đông hạ thấp giọng, cầu xin nàng, Diêu Xuân Nương lại không nỡ lòng từ chối.

Nàng nhíu mày ngồi xuống, bình tĩnh lại một chút, nói: “Không đúng, dù có lo tang lễ cũng không cần nhiều tiền như vậy.”

“Đúng, đúng là không cần.” Diêu Nhị Đông nói: “Nhưng nhà tam thúc còn một đứa tiểu tử nữa, chăm sóc cũng cần tiền.”

Diêu Xuân Nương nghe vậy thì chợt hiểu ra, nhìn chằm chằm vào Diêu Nhị Đông, chất vấn: “Phụ thân, không phải người muốn nhận đệ ấy về nuôi chứ!”

Diêu Nhị Đông thấy không giấu được nữa, chỉ đành nói hết sự thật với Diêu Xuân Nương. Ông nói: “Không phải như vậy, tiểu tử đó hiện giờ đang được mẫu thân và đại thẩm của con chăm sóc, không nói đến chuyện ai nuôi. Hơn nữa, đó cũng là đệ đệ của con, là huyết mạch của Diêu gia, con cũng biết, Diêu gia chúng ta chỉ có một đứa nam nhi này, phải nuôi lớn để truyền lại hương hỏa.”

Diêu Nhị Đông nói rất có lý, nhưng Diêu Xuân Nương nghe xong lại nửa ngày không lên tiếng.

Một lúc lâu, nàng đứng dậy, quay vào trong nhà lục lọi, ôm ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, mở ra để trên bàn. Nàng đẩy hộp về phía Diêu Nhị Đông, tức giận nói: “Đây là tất cả gia sản của con, lúc trước Trương Thanh Sơn đi rồi cũng đã tiêu không ít, người xem mà lấy đi.”

Diêu Xuân Nương đã sống ở thôn Lê Thủy lâu như vậy, người trong nhà chưa từng đến thăm nàng, giờ đến tìm nàng lại vì người khác mà mượn tiền, nếu Diêu Xuân Nương nói trong lòng không khó chịu thì là giả.

Diêu Nhị Đông thấy mắt nàng đỏ lên, trong lòng tuy không nỡ, nhưng vẫn nhìn vào trong hộp.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 89



Chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay, tiền không chứa đầy một nửa. Diêu Nhị Đông lấy tiền ra, đếm một chút, rồi bỏ lại những thứ khác vào trong.

Ông đảm bảo: “Xuân nhi, phụ thân đã nói số tiền này là phụ thân mượn, sau này phụ thân chắc chắn sẽ trả lại cho con.”

Diêu Xuân Nương không nói gì, mặt mày không vui ôm hộp đi vào trong nhà giấu đi.

Đến bước này, phụ tử hai người dường như không còn gì để nói, Diêu Nhị Đông cất tiền đi, ngồi thêm một lúc rồi định về. Nếu để trễ, về đến nhà trời sẽ tối.

Tề Thanh ngồi dưới mái hiên, nhìn Diêu Xuân Nương và Diêu Nhị Đông đi ra, sắc mặt có chút lo lắng.

Vừa rồi cửa không đóng, tiếng nói chuyện của hai người không nhỏ, Tề Thanh nghe được rõ ràng cuộc cãi vã của bọn họ.

Có lẽ Diêu Nhị Đông cảm thấy áy náy, nhìn Diêu Xuân Nương, không ngừng dặn dò nàng ở thôn Lê Thủy phải sống tốt, có chuyện gì thì viết thư về nhà.

Diêu Xuân Nương cúi đầu nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, nhưng nhìn thì thấy không được vui.

Tề Thanh biết nàng đang lo lắng về tiền bạc, ở góc độ mà Diêu Nhị Đông không thấy, hắn vẫy tay với nàng, khi nàng nhìn sang, hắn chỉ vào mình làm động tác miệng: ta có.

Hắn như sợ Diêu Xuân Nương không nhìn rõ, sắc mặt nghiêm túc chậm rãi lặp lại: ta có tiền.

Diêu Xuân Nương sợ Diêu Nhị Đông thấy, hơi cúi đầu, khóe mắt lén nhìn Tề Thanh. Khi nàng hiểu rõ những gì Tề Thanh nói, nàng đưa tay vẫy một cái, đồng thời ra hiệu cho Tề Thanh đừng tham gia.

Tề Thanh hiểu ý nàng, nhíu mày khó hiểu nhìn nàng, như không hiểu tại sao Diêu Xuân Nương lại không muốn nhận tiền của hắn.

Hắn im lặng không được ba giây, lại bắt đầu ra hiệu: ta thật sự có tiền, ta cho nàng.

Hắn như thể phải đưa tiền cho Diêu Xuân Nương mới thấy vui.

Diêu Xuân Nương trừng mắt nhìn hắn một cái thật sắc.

Chàng có cái rắm!

Tề Thanh thấy nàng tức giận, mới im lặng lại, nhưng đôi mắt tối đen như mực vẫn không yên tâm nhìn nàng.

Diêu Nhị Đông vẫn không phát hiện động tác của hai người, trước khi đi, ông như mới chợt nhớ ra, hỏi Diêu Xuân Nương: “À, trước đó con muốn nói gì với phụ thân?”

Diêu Xuân Nương đâu còn dám nói với Diêu Nhị Đông rằng mình đã có mối quan hệ với một kẻ có tiền như Tề Thanh, nàng lắc đầu: “Chuyện nhỏ, không nói nữa, lần sau con về thăm người và mẫu thân sẽ nói.”

Diêu Nhị Đông không hỏi thêm, ông nhìn Diêu Xuân Nương, dặn dò: “Phụ thân đi rồi, con phải tự chăm sóc bản thân, có chuyện gì thì viết thư về nhà.”

Diêu Xuân Nương thấy sống mũi cay cay, nàng nói: “Người cũng vậy, cùng mẫu thân nương tựa chăm sóc lẫn nhau.”

“Được, được, phụ thân biết rồi.” Diêu Nhị Đông nói, không nỡ nhìn nàng thêm vài lần, rồi mới quay người đi.

Diêu Xuân Nương đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Diêu Nhị Đông dần xa, mãi không thể hồi thần. Tề Thanh tiến lại, nhíu mày lo lắng nhìn nàng: “Xuân, Xuân Nương.”

Hắn đang định nói gì đó, nhưng Diêu Xuân Nương lại bảo “đợi một chút”, rồi nhanh chóng chạy vào trong.

Nàng lục tìm chiếc hộp gỗ đựng tiền, đếm lại số tiền bên trong, đếm xong lại từ dưới gối lấy ra vài xâu tiền, cũng đếm lại.

Nàng đếm xong, toàn bộ tiền lại bỏ vào hộp, khóa chặt, ôm hộp, thở phào nhẹ nhõm.

Tề Thanh không yên tâm đi vào xem nàng, mở miệng nói: “Nàng cần, cần tiền, ta cho, cho nàng.”

Diêu Xuân Nương ngồi trên giường, ngẩng mắt nhìn hắn, hỏi: “Chàng cho ta bao nhiêu?”

Tề Thanh hỏi: “Nàng cần bao nhiêu?”

Diêu Xuân Nương trêu hắn, đưa ra một con số lớn, không ngờ Tề Thanh lại gật đầu: “Được, được.”

Nói xong, hắn định quay người ra ngoài, như muốn đi lấy tiền. Diêu Xuân Nương vội vàng kéo hắn lại: “Ta chỉ đùa thôi, ta có tiền, không cần của chàng.”

Tề Thanh nhìn nàng không hiểu, Diêu Xuân Nương thấy hắn nghi ngờ, cười gian xảo: “Ta lừa phụ thân của ta đó, ta đã tiết kiệm được khá nhiều tiền.”

“Vậy, vậy tại sao không, không cho ông, ông ấy mượn?”

Diêu Xuân Nương vỗ vỗ hộp: “Bởi vì ta là một cô nương đã gả đi, trước tiên phải nghĩ cho bản thân, có tiền bên mình mới yên tâm. Hơn nữa, có một số tiền không thể cho mượn.”

Tề Thanh hỏi: “Nàng cần, cần bao nhiêu tiền mới, mới có thể yên, yên tâm?”

Diêu Xuân Nương tính toán, đưa ra một con số lớn cho hắn.

Tề Thanh có chút buồn rầu nhíu mày, mím môi nói: “Còn thiếu, thiếu một chút.”

Diêu Xuân Nương trêu hắn: “Thiếu bao nhiêu?”

Tề Thanh thở dài: “Một, một nửa.”

Hắn nói nghiêm túc khiến Diêu Xuân Nương có chút không nỡ, nàng tiến lại hôn hắn một cái: “Vậy vừa đủ, có chàng bên cạnh ta đã yên tâm được một nửa rồi.”

Hai người vui vẻ một lúc, Tề Thanh thực ra vẫn chưa quen với việc nàng gần gũi tự nhiên như vậy, nhưng tay hắn lại vô thức ôm lấy eo nàng.

Diêu Xuân Nương đặt hộp tiền xuống, mặt mày nhăn nhó nói: “Ta chưa nói với phụ thân về chuyện của chúng ta, sau này chàng vẫn chỉ có thể lén lút đến phòng ta thôi.”

Nàng nói xong, như có chút không cam lòng, nhón chân hôn mạnh lên mặt hắn hai cái.

Tề Thanh không hỏi Diêu Xuân Nương tại sao không nói với gia đình về chuyện của hắn, hắn giữ chặt nàng, thuận theo gật đầu: “Ừ.”

Diêu Xuân Nương thấy hắn nghe lời như vậy, bỗng cười một cái, nàng dựa người vào hắn, giả vờ làm nũng hỏi hắn: “Có phiền không, hay là ta ban đêm đến tìm chàng nhé?”

Tề Thanh bỗng ngẩng đầu, hỏi nàng: “Khi, khi nào?”

Diêu Xuân Nương v**t v* lông mày sắc bén của hắn, cười như hồ ly: “Ta cũng không biết, ban đêm chàng chú ý nghe, biết đâu một ngày nào đó chàng ngủ say, ta sẽ đến.”
 
Back
Top Bottom