Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 70



Mã Bình rời đi, những người xem náo nhiệt xung quanh dường như cũng cảm thấy không còn hứng thú, có hai ba người rời khỏi. Tề Thanh vẫn núp sau cây lê không lên tiếng, định đợi mọi người tản ra hết rồi mới về nhà.

Phùng Xuân nằm bên bờ sông, nôn ra một đống nước, trong nước có lẫn cát vàng, những người xung quanh nhíu mày lùi lại hai bước, cảm thấy ghê tởm, lại cảm thấy nàng ấy đáng thương.

Trong cái rét lạnh của thời tiết, Phùng Xuân đã ướt sũng, nàng ấy run rẩy khóc lóc bò dậy từ mặt đất, ôm lấy cánh tay không ngừng run rẩy.

Dưới ánh trăng mờ ảo, mọi người thấy trên cổ nàng ấy có một vòng dấu vết xanh đỏ ghê rợn, trên mặt ngơ ngác của nàng ấy còn có hai dấu tay đỏ ửng, không biết là do bị phụ thân của nàng ấy bóp cổ hay mẫu thân nàng ấy tát.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, quần mỏng của nàng ấy đã bị rách, đầu gối thì chảy máu, thịt bị trầy xước. Có người nhìn thấy nàng ấy bị Mã Bình kéo từ nhà ra đến bờ sông, nhưng không ngờ lại thảm hại như vậy.

Nàng ấy cả người đầy thương tích, nhưng không kêu đau, như bị sợ hãi làm cho ngơ ngác chưa hồi phục lại. Những người xung quanh thở dài, lắc đầu nói: “Thật tội nghiệp, bị đánh thành ra như vậy.”

“Đúng vậy, không biết nàng ta tối nay sẽ sống sao, nhìn cha của nàng ta say rượu như vậy, về nhà chắc chắn còn bị đánh, có thể sẽ bị đánh chết.”

“Đánh c.h.ế.t cũng không thể ở lại đây, ban đêm không thể lang thang bên ngoài, cô nương thế thì nguy hiểm lắm.”

Âm thanh bàn tán nho nhỏ, nhưng Phùng Xuân như nghe thấy, cũng hiểu được, nàng ấy kéo kéo góc áo, trong mắt chứa đầy nước, nhìn những người đứng xa mình vừa bất lực vừa thẹn.

Những ánh mắt mờ mịt đổ dồn vào nàng ấy, như những chiếc đinh ghim chặt vào xương nàng ấy, khiến nàng ấy vừa đau vừa khó chịu.

Nàng ấy nén tiếng khóc, cúi đầu, tóc rối như cỏ che kín mặt, nàng ấy như muốn thu mình lại, cuộn tròn thành một viên đá bên bờ, lăn xuống đáy sông trốn đi, từ đó không muốn gặp ai nữa.

Một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi không chịu nổi khi thấy cô nương như vậy, nói với nàng ấy: “Trở về đi, Phùng Xuân, nương của ngươi đâu? Về tìm nương của ngươi đi, nếu cha ngươi còn đánh ngươi, thì cầu xin nương của ngươi can ngăn.”

Một nam nhân khác nói: “Ai có thể ngăn được nam nhân nhà mình nổi điên. Nếu nương của nàng ta có thể bảo vệ nàng ta, thì sao để ông ta kéo nàng ta từ nhà ra đến bờ sông vào lúc này? Ta thấy nương của nàng ta có lẽ cũng không quản nổi, có thể cũng bị Mã Bình đánh, đang ở nhà ôm con khóc.”

Nữ nhân nghe thấy câu này mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng ngàn lời muốn nói cũng không thốt ra được, chỉ thở dài một tiếng.

Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không ai có thể lo cho ai. Nữ nhân tự biết không có khả năng này, cũng không nhìn nữa, chỉnh lại áo rồi quay về.

Những người còn lại bên bờ sông đưa ra ý kiến, hỏi Phùng Xuân có quen biết ai không, trước tiên cố gắng gõ cửa xin ở lại một đêm, chuyện ngày mai tính sau, biết đâu cha của nàng ta sáng mai sẽ không còn say nữa.

Nhưng bất kể bọn họ nói gì, Phùng Xuân đều không nói, chỉ khóc, cúi đầu sợ sệt, nước mắt chảy không ngừng.

“Ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì? Đêm khuya mà không muốn người ta ngủ sao!” Một giọng nói sắc nhọn và châm biếm đột nhiên nổi giận từ phía sau mọi người truyền đến.

Giọng nói này quen thuộc, vài người nhìn lại, một nam nhân như đang cổ vũ cho đào hát, cười híp mắt nhìn người mới đến, cà lơ phất phơ nói: “Chu quả phụ, đã bỏ lại gã nào không hầu hạ, một mình chạy ra đây sao?”

Chu Mai Mai khoác chiếc áo hồng, tóc buộc lỏng lẻo ở phía sau, bên trong áo không cài cúc, trên xương quai xanh có vài vết đỏ, đúng là như vừa từ trên người một nam nhân nào đó đứng dậy.

Chu Mai Mai tức giận nói: “Bỏ lại lão cha già yếu của ngươi, cùng tổ tiên đã c.h.ế.t tám trăm năm của ngươi, vừa lòng chưa?”

Nam nhân không xấu hổ cười hề hề: “Lão cha ta đã xuống mồ mười năm trước rồi, nếu ông ấy biết còn sống có thể lên giường của ngươi, chắc chắn sẽ sống thêm hai mươi năm nữa.”

Chu Mai Mai liếc ông ta một cái, không thèm để ý đến ông ta nữa.

Nam nhân đã có thê tử vô cớ nói chuyện với quả phụ, ở đâu cũng bị người ghét, hai nữ nhân đứng bên cạnh quay mắt ghét bỏ nhìn nam nhân và Chu Mai Mai, như cảm thấy không vui, kéo nam nhân của mình rời đi.

Chu Mai Mai kéo áo lại, đứng trước mặt Phùng Xuân với vẻ mặt tức giận, nhíu mày không kiên nhẫn nhìn nàng ấy.

Những người đến xem đều là hàng xóm sống gần đây, thường xuyên nghe bà ta cãi nhau, rất rõ tính khí của bà ta.

Nhìn thấy biểu cảm của bà ta, mọi người biết bà ta lại sắp dùng cái miệng sắc bén của mình châm chọc người khác, không ngờ khi thấy Phùng Xuân đầy thương tích và thất thần, bà ta lại nuốt lời chửi mắng vào miệng, chỉ ném ra một câu: “Tiểu nha đầu, đêm khuya mà la hét cái gì? Có nghĩ rằng mọi người xung quanh đều như ngươi không cần ngủ sao?”

Phùng Xuân không thể nói ra lời với những người quan tâm mình, trước mặt Chu Mai Mai nàng ấy đương nhiên vẫn im lặng. Không một câu nào, chỉ có nước mắt rơi như mưa.

Nhưng Chu Mai Mai không phải là người tốt tính, thấy Phùng Xuân sợ sệt nhìn bà ta nhưng không nói gì, lập tức tiến đến đẩy nàng ấy một cái: “Hỏi ngươi đấy! Điếc à?”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 71



Chu Mai Mai không dùng nhiều sức, nhưng Phùng Xuân lại rất yếu, bị đẩy một cái khiến nàng ấy loạng choạng, như một cái chổi không đứng vững bị ngã về phía sau, tay lảo đảo hai cái, nhìn như sắp ngã xuống sông.

“Này này này!” Chu Mai Mai thấy nàng ấy như vậy, sợ hãi lại đưa tay nắm lấy cổ áo nàng ấy, Phùng Xuân mặt trắng bệch, chân đạp hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Đứng vững rồi, nàng ấy lại sợ hãi nhìn Chu Mai Mai một cái, như cảm thấy Chu Mai Mai và cha của nàng ta là một loại người, chỉ cần tức giận sẽ ra tay đánh mình.

Người bên cạnh nói: “Ai nha, cô nương này suýt bị cha nàng ta nhấn xuống sông c.h.ế.t đuối, Chu quả phụ ngươi có thể lưu tình, đừng đánh đập nữa được không?”

Chu Mai Mai hiếm khi không phản bác. Bà ta nhìn Phùng Xuân lôi thôi, ánh mắt quét qua những vết thương trên người nàng ấy, cùng vơi gương mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng: “Cha của ngươi cũng thật không ra gì, cha ta lúc trước tốt xấu gì cũng chỉ bán ta, chứ không độc ác đến mức muốn ta chết.”

Chu Mai Mai đá Phùng Xuân một cái, nghiêng mặt, giọng điệu châm chọc: “Tối nay ngươi đi đâu cũng được, nhưng đừng c.h.ế.t ở bờ sông này, mỗi ngày ta còn phải đi qua đây ấy.”

Phùng Xuân như một hòn đá, bị đá cũng không nói gì, nhưng đầu lại động động, như đang đáp lại lời Chu Mai Mai: nàng ấy sẽ không c.h.ế.t ở bờ sông làm phiền bà ta.

Chu Mai Mai không thấy được cử động nhỏ nhoi đó, chỉ nghĩ Phùng Xuân vẫn không nói, “chậc” một tiếng, lại có ý định đẩy nàng ấy: “Đại ngốc, hỏi ngươi đấy.”

Lần này Phùng Xuân cuối cùng cũng có phản ứng, nàng ấy sợ hãi lùi lại một bước, chậm rãi nói: “Ta… ta không phải đại ngốc.”

“Được, tiểu ngốc.” Chu Mai Mai đổi cách gọi. Bà ta xoa xoa tóc, lơ đễnh nhìn mọi người: “Cô nương này nếu ở lại đây một đêm thì c.h.ế.t chắc, ai tốt bụng giúp đỡ một đêm, đừng để sáng mai qua cầu thấy xác chết, thật là xúi quẩy.”

Nói xong bà ta không quan tâm nữa, quay lưng, lắc m.ô.n.g đi trở về.

Những người còn lại bên bờ sông như được đánh thức bởi câu nói này, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.

Một người trong số đó phản ứng nhanh nhất, nhanh chân đi theo bước chân của Chu Mai Mai, cũng rời đi. Tín hiệu này vừa phát ra, những người còn lại cũng chen chúc nhau đi về.

Trước đây từng câu từng chữ quan tâm, như thể Phùng Xuân là người thân, nhưng giờ đây lại như sợ Phùng Xuân không có chỗ nào để đi sẽ leo lên người bọn họ, mỗi một người đều chạy nhanh hơn người còn lại.

Chu Mai Mai nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, không ngờ có mấy người nối đuôi nhau, hai bước đã vượt qua bà ta, chạy trước bà ta.

Bà ta nhìn kỹ lại, sau lưng ngoài Phùng Xuân đang đứng run rẩy bên bờ sông, không còn ai khác.

Chu Mai Mai chỉ tay vào bóng lưng của mọi người, không thương tiếc mắng: “Ta nói các ngươi, đám khốn nạn! Ngày thường thì giả vờ tốt bụng, lúc này lại chạy nhanh hơn ai hết.”

Chu Mai Mai cũng không muốn quản đống hỗn độn này, lặng lẽ đi vài bước, nhưng rất nhanh lại cảm thấy phiền lòng dừng lại.

Bà ta quay đầu, nhìn Phùng Xuân cúi đầu đứng bên bờ sông một hồi lâu không nhúc nhích, mở miệng gọi: “Ê—cô ngốc.”

Phùng Xuân ngớ người một chút, ngẩng đầu nhìn lại.

Gió lạnh vào ban đêm thổi qua những mảnh ruộng tràn đầy đám mạ, Chu Mai Mai như cảm thấy lạnh, hít mũi một cái, nhíu mày nói: “Ngươi có muốn qua nhà ta ở tạm một đêm không?”

Chu Mai Mai tự mình cũng không biết tại sao lại hỏi câu này, có thể vì Phùng Xuân trông thảm hơn bà ta, hoặc vì bà ta đã từng ngủ với phụ thân của Phùng Xuân vài lần nên cảm thấy băn khoan. Bà ta cũng không thể nghĩ rõ nguyên do.

Phùng Xuân ngẩn ra nhìn bóng dáng mờ ảo của Chu Mai Mai trong đêm tối, rất lâu không phản ứng.

Nàng ấy ngớ người một hồi, Chu Mai Mai cũng đứng chịu lạnh chờ nàng ấy một lúc lâu, cuối cùng chờ đến không kiên nhẫn, nói: “Nếu muốn thì tự đi theo, đừng để sau này c.h.ế.t cóng rồi thành ma đến tìm ta, đừng trách ta không cho ngươi ở.”

Nói xong, bà ta quay lưng tự rời đi.

Phùng Xuân nhìn theo bóng dáng của Chu Mai Mai, trong thoáng chốc, đột nhiên cảm thấy bóng lưng này có chút giống Diêu Xuân Nương.

Cũng gầy gò, cũng đơn độc, bên cạnh chưa bao giờ có ai sóng vai đồng hành.

Ngay khi tấm lưng ấy sắp biến mất trong màn đêm, Phùng Xuân dụi đôi mắt sưng tấy, di chuyển đôi chân nặng nề, do dự và chậm chạp theo sau.

Bên bờ sông cuối cùng cũng yên tĩnh, Tề Thanh cầm mũ, nhắm mắt dựa vào gốc cây, tính toán những việc cần làm trong vài ngày tới, gần như đã ngủ gục.

Hắn đứng một lúc, đợi tất cả mọi người đều không còn bóng dáng, đội mũ lên, mới bắt đầu đi về nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 72



Trước đây, nếu có nam nhân nào trong thôn đến tuổi thành thân, trong lòng lại có cô nương mà mình thích, thì những kẻ đầu gỗ sẽ trực tiếp tìm một bà mối đến nói chuyện, thành hay không đều dựa vào miệng bà mối.

Những người khôn ngoan hơn sẽ biết tranh thủ thời gian mùa vụ, chạy đến nhà cô nương giúp thu hoạch, làm việc chăm chỉ để gây ấn tượng, lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, rồi sau đó mời bà mối đến nhà cô nương nói chuyện, việc này thường hơn phân nửa sẽ thành công.

Tề Thanh thuộc loại thứ hai. Bản thân hắn là lao động duy nhất trong nhà, nhưng vẫn tranh thủ thời gian, vào ban đêm xuống đồng giúp Diêu Xuân Nương cấy mạ.

Mà hắn mặc dù biết cách làm, nhưng đầu óc lại hơi ngốc, chỉ cúi đầu lo làm việc, không biết đến trước mặt Diêu Xuân Nương nói một tiếng để lấy lòng.

Diêu Xuân Nương không biết gì, hôm sau đi chợ, khi đi ngang qua cánh đồng mình đã gieo hạt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nàng đứng bên bờ, ngây ngốc nhìn cánh đồng nước trống rỗng không thấy một gốc mạ nào, hoảng hốt kêu lên, không thể tin được mà mắng: “Kẻ trời đánh nào đã nhổ hết mạ của ta đi!!!”

Tề Thanh lúc này đang cùng Đường An đi khám răng, đột nhiên không hề báo trước mà bị hắt hơi, hắn xoa mũi, hơi ngạc nhiên nhìn ra ngoài trời trong xanh ấm áp.

Ai đang mắng ta?

Bây giờ đã qua thời vụ, cho dù có gieo lại cũng không kịp, năm nay chắc chắn sẽ thu hoạch không tốt. Trong lòng Diêu Xuân Nương tức giận, đi ra ngoài hỏi thăm nơi nào có bán mạ sẵn, hỏi một hồi không có kết quả, lại đến tiệm kẹo của bà chủ Hà.

Mấy tháng trước nàng đã tặng bà chủ Hà một giỏ hoa nhỏ, bà chủ Hà rất thích, hai người sau đó đã bàn bạc làm một chút việc kinh doanh nhỏ. Diêu Xuân Nương đã làm giỏ treo ở tiệm kẹo để bán, tiền bán được nàng và bà chủ Hà chia bảy ba.

Lần trước nàng mang đến mười một cái, bán sạch sành sanh. Diêu Xuân Nương đếm số tiền trong tay, phát hiện làm giỏ còn kiếm được gần bằng làm khăn thêu, không tổn thương mắt, giờ tiền công đã vào túi, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà chủ Hà thấy nàng không vui, liền cho thêm một nắm kẹo vào chỗ kẹo vừa cân, đùa nói: “Mới sáng sớm sao lại cau có như thế, ngươi không biết mấy cái giỏ của ngươi bán tốt thế nào đâu, ta còn chưa rao hàng, treo ở cửa đã có người đến hỏi giá rồi.”

Diêu Xuân Nương kể cho bà chủ Hà biết chuyện đám hạt giống mình gieo bị người ta nhổ hết, bà chủ Hà an ủi nói: “Chuyện này có gì đâu, bình thường mọi người đều gieo rất nhiều loại giống, chắc chắn sẽ có dư ra, ngươi đi tìm người mua vài nắm, không tốn bao nhiêu tiền đâu. Hơn nữa, ngươi trở về làm thêm nhiều kiểu giỏ mới, ta sẽ thử tăng giá bán lên một chút, bán nhiều thì sẽ kiếm được nhiều hơn.”

Người buôn bán thường biết nói những lời dễ nghe, Diêu Xuân Nương giãn đôi mày ra, cười đáp một tiếng "được", rồi cân ba lạng kẹo mật sữa đắt nhất trong tiệm.

Hiện tại tiệm kẹo không có nhiều khách khứa, bà chủ Hà vừa cân kẹo vừa trò chuyện với Diêu Xuân Nương: “Gần đây có một đôi lão phu thê điên đang tìm con, ngươi có biết không?”

Diêu Xuân Nương nghe vậy lập tức hứng thú, hỏi: “Đôi lão phu thê điên nào?”

“Thật đấy, không phải tin vịt đâu, muội muội đã gả đến thôn Vũ Ninh của ta vài ngày trước gặp mặt nói với ta, thôn Vũ Ninh ngươi biết chứ, sát ngay thôn bên cạnh.”

Diêu Xuân Nương nói: “Thôn Vũ Ninh ta biết, sát bên nương gia của ta chính là thôn Vũ Ninh.”

Bà chủ Hà cười: “Ôi, vậy thật trùng hợp.”

Nàng ta thần bí nói: “Trước đây động đất không phải ầm ĩ lắm sao, thôn Vũ Ninh có một đôi lão phu thê, trong nhà có một cô nương mười chín tuổi, khó khăn lắm mới tìm được một người ở rể, đang mang thai năm sáu tháng thì đi mang cơm cho nam nhân ở dưới chân núi, bị đá lớn từ trên núi rơi xuống đè chết, nữ nhi nữ tế cùng đứa tôn tử chưa ra đời đều mất hết, hai ông bà lão chịu không nổi đả kích.” Bà chủ Hà nói đến đây thì buông tay, tiếc nuối nói: “Vậy là bị điên luôn.”

“Thật là quá thảm.” Diêu Xuân Nương nhíu mày nói: “Một gia đình tốt đẹp như vậy lại bị hủy hoại.”

“Đúng vậy, nhưng ngươi tiếp tục nghe ta nói này, sau khi hai ông bà lão bị điên, bọn họ nhất quyết nói con mình chưa chết, vẫn sống tốt, hai ông bà lão bắt đầu đi từng thôn từng nhà để tìm con. Nghe nói bọn họ không tìm những đứa trẻ bình thường, chỉ tìm những đứa có vấn đề, như câm điếc, trông ngu ngốc, bọn họ chỉ hỏi thăm những gia đình như vậy.”

Diêu Xuân Nương càng nghe càng cảm thấy không ổn, rụt cổ lại, cảm thấy hơi sợ, suy đoán: “Nghe có vẻ giống như những mấy nha bà tử bắt cóc trẻ con. Những đứa có vấn đề thường từ nhỏ đã không được yêu thương, nếu hai ông bà lão có chút tiền, nếu thực sự có thể đưa người đi, thì khi già đi không phải sẽ có người chăm sóc sao?”

Bà chủ Hà gật đầu: “Muội muội của ta cũng nói như vậy, ta cũng nghĩ vậy. Hôm nay ta nghe người nói rằng hai ông bà lão đã đến thôn chúng ta, không biết bọn họ sẽ đến nhà nào để tìm con, nếu ngươi biết nhà nào có người không bình thường, hãy chú ý một chút.”

Diêu Xuân Nương ngay lập tức nghĩ đến Phùng Xuân, nhưng Phùng Xuân sắp gả đi, nghĩ cũng không có chuyện gì. Dù sao Phùng Xuân là cô nương không được phụ mẫu yêu thương, Mã Bình và Tào Thu Thủy chắc cũng hiểu rằng gả nữ nhi vẫn có lợi hơn việc bán nữ nhi.

Diêu Xuân Nương gật đầu: “Được.”

Nàng nghe xong tin đồn, cầm giỏ định đi đến thư quán gửi chút tiền về nhà, không ngờ vừa quay đầu, thấy một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi nuốt nước bọt, trông mong nhìn chăm chú vào giỏ kẹo của nàng.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 73



Diêu Xuân Nương thường mua kẹo, không thể từ bỏ thói quen hay cho người khác ăn kẹo. Nàng thấy tiểu cô nương một mình, xoa đầu tiểu cô nương, cười hỏi: “Muốn ăn kẹo hả?”

Tiểu cô nương thật thà gật đầu, có chút ngại ngùng, ấp úng nói: “Muốn.”

Diêu Xuân Nương không yên phận, xoa đầu tiểu cô nương rồi véo mặt con người ta, dụ dỗ: “Gọi một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cho ngươi kẹo.”

Tiểu cô nương không chút nghi ngờ, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ…”

Diêu Xuân Nương hài lòng cười, lấy một nắm kẹo đưa cho tiểu cô nương, chưa kịp nói gì, bỗng nghe thấy một giọng nói giận dữ chen vào: “Đứa nah đầu này!!”

Diêu Xuân Nương nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, một bà lão bước nhanh đến, một tay đánh rơi kẹo trong tay tiểu cô nương, mắng: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nói chuyện với người lạ, cái thứ không đứng đắn mà cũng dám ăn đồ của bọn họ, không sợ đau bụng à?”

Bà ta vừa nói vừa kéo tay tiểu cô nương, ghét bỏ liếc nhìn Diêu Xuân Nương.

Tiểu cô nương bị bà lão kéo đi, đi được hai bước thì quay lại tiếc nuối nhìn kẹo rơi trên đất.

Tiểu cô nương nhìn một cái thì lại bị bà lão tát một cái vào mặt, mắng: “Còn không nghe lời! Ngươi lớn lên sẽ học theo kiểu quả phụ đó à!”

Tiểu cô nương ôm mặt khóc thét lên, lảo đảo theo bà lão đi tiếp.

Diêu Xuân Nương không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mời người ăn kẹo không thành, còn bị mắng chửi thậm tệ. Nàng đau lòng nhìn kẹo rơi trên đất, bỏ giỏ xuống cúi xuống nhặt, miệng tức giận nói: “Bà già kia, không ăn thì thôi, sao lại chà đạp kẹo của ta!”

Người lớn tuổi thường mắng chửi rất ác, bà ta quay đầu lại, chỉ vào Diêu Xuân Nương, “Phi!” một tiếng: “Chà đạp? Ngươi cái thứ lăng loàn, đáng đời bị chà đạp!”

Bà ta như một phụ nhân chanh chua mắng chửi rất ác, mắng vài câu, khiến mọi người trên phố dừng lại xem, ánh mắt đổ dồn vào bà ta và Diêu Xuân Nương, thập giọng bàn tán xôn xao.

“Cô nương nhặt kẹo kia là ai mà bị mắng thậm tệ vậy.”

“Là tiểu quả phụ Trương gia, từ khi cưới về đã khắc c.h.ế.t trượng phu. Gần đây nghe nói nàng ta có dính dáng với người chăn trâu Giang gia, không biết có thật không…”

“Nghe đồn, không biết thật giả ra sao mà bà lão mắng như vậy, thấy bà ta mắng dữ quá, tưởng rằng tiểu quả phụ cướp nữ tế của bà lão chứ…”

Mọi người xung quanh bàn tán, bà lão chỉ vào Diêu Xuân Nương nói: “Nhìn xem nhìn xem, đúng là nữ nhân không biết xấu hổ này, lén lút thông đồng với trượng phu người khác, thể tử của người ta vừa sinh con xong, nàng ta đã chạy đến, thật không biết xấu hổ.”

Bà ta nói với giọng căm phẫn, như thể mình đang thay trời hành đạo, rất đắc ý.

Diêu Xuân Nương ghét bị nói xấu, trước đây người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, nhưng hôm nay lại có người dám chạy đến trước mặt nàng để bôi nhọ nàng. Nàng tức giận ném kẹo vừa nhặt được về phía bà lão, đứng dậy nói: “Lão tiện phụ nói nang bậy bạ! Ta sẽ xé miệng bà ra!”

“Ngươi, ngươi làm gì, ngươi còn muốn đánh người à!” Bà lão thấy Diêu Xuân Nương muốn ra tay, sắc mặt biến đổi, kéo tiểu cô nương đang khóc thút thít nhanh chóng chen vào đám đông, rất nhanh đã biến mất.

Diêu Xuân Nương tức giận nhìn theo hướng bà lão biến mất, mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Bà chủ Hà và Diêu Xuân Nương đã nhiều lần giao tiếp, tự nhiên biết nàng là người như thế nào, thấy trước cửa tiệm còn nhiều người đứng xem, muốn lên tiếng bênh vực Diêu Xuân Nương.

Nhưng Diêu Xuân Nương như đã nhìn ra ý tốt của nàng ta, nàng nhìn mọi người xung quanh nói: “Ngươi đừng nói gì, tiệm này của ngươi sau này còn phải làm ăn buôn bán.”

Nói xong, nàng tức giận xách giỏ đi.

Cũng không biết có phải ảo giác không, trên đường về, Diêu Xuân Nương luôn cảm thấy có người đang chọc vào xương sống của nàng.

Nàng nghĩ suốt dọc đường, cũng không hiểu câu “nàng và Giang Bình thông đồng” này từ đâu ra, càng nghĩ càng tức, trên đường trở về nhìn thấy cánh đồng trống rỗng, trong lòng càng khó chịu, cuối cùng cũng tức đến phát khóc.

Khi Tề Thanh đưa Đường An đến trường về, đúng lúc gặp Diêu Xuân Nương vừa về đến nhà, hắn gọi nàng: “Diêu Xuân, Xuân Nương.”

Âm thanh của hắn trầm, Diêu Xuân Nương vừa nghe thấy đã biết là hắn, nàng lén lau nước mắt, quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tề Thanh chỉ nghĩ nàng không muốn bị người khác nhìn thấy hai người nói chuyện, nhìn quanh thấy không có ai, liền bước lại gần.

Diêu Xuân Nương không muốn để hắn thấy mình đang khóc, lấy chìa khóa ra giả bộ mở cửa, cúi đầu không nhìn hắn: “Có chuyện gì?”

Tề Thanh nhìn bóng lưng nàng, hỏi: “Hôm qua có, có phải nàng cho Tiểu, Tiểu An kẹo không?”

Diêu Xuân Nương lúc này rất nhạy cảm với chủ đề này, động tác mở khóa dừng lại, nói: “Có cho, không được sao?”

Giọng nàng nói có chút cứng nhắc, nhưng Tề Thanh lại không nghe ra, hắn nói: “Muội ấy không, không ăn kẹo, lần sau đừng, đừng cho muội, muội ấy.”

Câu không thể ăn kẹo này là đại phu đã dặn đi dặn lại, Tề Thanh nghĩ rằng quản Đường An không bằng nhắc nhở Diêu Xuân Nương một câu, không ngờ vừa đúng lúc đụng phải Diêu Xuân Nương đang tức tối.

Hắn vừa nói xong, Diêu Xuân Nương bỗng nhiên rút mạnh chìa khóa ra, quay người nhìn hắn với vẻ mặt tủi thân, trong mắt ngấn lệ: “Ngươi có ý gì, ngươi cũng ghét bỏ ta sao?”

Tề Thanh ngẩn người, nói: “Không, không phải.”

Hắn vô thức đưa tay ra, muốn lau đi hàng lệ dưới mi mắt nàng, nhưng Diêu Xuân Nương không cho hắn chạm vào, nghiêng phắt đầu tránh đi.

Nàng đưa tay lau nước mắt, xoay người dùng sức mở khóa, quay lưng lại với hắn: “Không ăn thì không ăn, ai thèm cho các ngươi kẹo ăn!”

“Bọn họ bắt nạt ta, giờ ngươi ngay cả một người nói năng lắp bắp không rõ ràng cũng muốn bắt nạt ta, ngươi tin không, ta sẽ dùng quan tài nhốt các ngươi lại cho c.h.ế.t ngạt.”

“Xuân, Xuân Nương…” Tề Thanh há miệng định nói gì, nhưng Diêu Xuân Nương đang tức giận, đâu có nghe được, tủi thân và tức giận mắng vài câu, rồi đóng cửa bước vào nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 74



Ăn cơm trưa xong ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đến giờ đi làm. Trong thôn, nam nữ già trẻ cầm cuốc, vác sọt, mang theo mạ, lần lượt ra khỏi nhà đi ra đồng.

Tề Thanh cũng không ngoại lệ, hắn thay quần áo đội đấu lạp, đi ra bờ mương bên ruộng nước.

Hôm nay ruộng vẫn bận rộn không ngừng, Tề Thanh chăm sóc một mảnh ruộng màu mỡ, gần đó có nhiều gia đình cùng nhau làm việc.

Xung quanh, nam nữ làm việc không ngừng tay, miệng vẫn vui vẻ trao đổi những tin tức trong thôn ngoài thôn đã nghe được.

Đôi bà tức nhà này cãi nhau, nhà nọ đứa nhi tử đánh cha, nhà nào chó không trông chừng để cắn người… thậm chí cả việc ai ở chợ mua được mấy cân thịt ngon cũng có thể đem ra bàn luận, bình luận rằng “tiêu tiền như nước, đứa phá của” rồi mới bỏ qua.

Tề Thanh thường không thích nghe những chuyện vặt vãnh này, nhưng hôm nay hắn như đột nhiên thay đổi tính cách, mặc dù khi người khác nói chuyện hắn vẫn cúi đầu không tham gia, nhưng khi thấy hắn gieo mạ, thỉnh thoảng động tác chậm lại, rõ ràng là đang nghe rất chăm chú.

Chỉ trong vài giờ gieo mạ, Tề Thanh nghe bọn họ từ thôn Đông nói sang thôn Tây, nhà này nói xong lại đến nhà kia, nghe đến chán tai, mạ cũng đã gieo xong.

Hắn ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch bùn trên người, đội mũ im lặng đi về, đến bên cầu, thấy vài phụ nhân đang ngồi bên sông giặt quần áo.

Hôm nay Tề Thanh thực sự kỳ lạ, lúc này chậm lại bước chân, lại bắt đầu quang minh chính đại nghe lén.

Máy phụ nhân để tiện nói chuyện, ngồi gần nhau, giọng cũng hạ thấp, không giống như những người làm việc ngoài đồng có tiếng nói lớn. Nhưng Tề Thanh tai nhạy, vẫn nghe được đại khái những gì bọn họ nói.

Hắn vô thanh vô tức, vừa đi vừa nghe, mặc dù nghe rất chăm chú, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, như thể không quan tâm đến những gì nhóm người đang nói.

Tề Thanh hơi chán nản thở dài, định rẽ vào con đường khác về nhà, nhưng bỗng nhiên từ phía sau nghe thấy ba từ rời rạc “Diêu quả phụ”.

Hắn thả nhẹ bước, chậm rãi dừng lại.

Tề Thanh tháo chiếc đấu lạp đang đeo trên đầu, tay buông lỏng, cố ý ném chiếc đấu lạp vào ruộng bên đường, rồi lại cúi xuống nhặt lên, đi đến bờ sông, ngồi xuống chậm rãi rửa.

Hắn đứng không xa không gần cách vài người, vừa đủ để nghe rõ từng lời bọn họ nói.

Mấy phụ nhân nghe thấy động tĩnh hắn rửa đấu lạp, quay đầu nhìn hắn một cái.

May mắn là Tề Thanh có khuôn mặt của một người hiền lành, trông như thể nếu có ai nói với hắn rằng ở ruộng nhà hắn vừa đào được vàng, hắn cũng sẽ không vì tò mò mà hỏi thêm một câu.

Quả nhiên, mấy phụ nhân không coi Tề Thanh, một kẻ nói lắp ít nói này ra gì, quay lại tiếp tục trò chuyện.

“Bà mẫu của ta sáng nay thấy ở tiệm kẹo của nhà họ Hà, Lưu lão thái bà dẫn tôn nữ ra đường chỉ vào mũi Diêu quả phụ mắng, nói nàng ta là hồ ly tinh quyến rũ người. Ôi, mắng nghe mà ghê quá, Diêu quả phụ tức đến điên lên, nếu không phải Lưu lão thái bà chạy nhanh, có lẽ đã bị Diêu quả phụ xé miệng rồi.”

Tề Thanh nghe mà nhíu mày, sau đó lại nghe một người khác nói: “Quyến rũ? Quyến rũ ai chứ, bình thường có thấy Diêu quả phụ có nam nhân nào đến nhà đâu.”

“Ngươi còn không biết à, chính là Giang Bình ở trên kia, trước đây Giang Bình sáng sớm dẫn trâu đến giúp Diêu Xuân Nương cày mảnh ruộng nhỏ của nàng ta, còn không lấy tiền. Sau đó, giữa đêm nhà của Diêu quả phụ lại có tiếng nam nhân, ngoài họ Giang ra, còn có thể là ai nữa?”

Tề Thanh nghe đến đây, động tác trong tay bỗng dừng lại, đấu lạp đứng thẳng từ đầu ngón tay trượt xuống, rơi vào mặt nước, b.ắ.n nước lên chân hắn.

Có người cười khúc khích, trêu chọc: “Hà đại tỷ, sao tỷ biết rõ thế, tỷ đi nghe lén góc tường của Diêu quả phụ à?”

“Ngươi cái người này! Ta lớn tuổi rồi, nghe lén cái gì, là do tẩu tử của ta, bên cữu gia* gả nữ nhi, bà mối Lý được mời đến đã nói thế.”

*cửu gia: nhà cậu

“Vậy bà mối kia lại từ đâu biết được?”

“Bà mối không biết xấu hổ, nghe lén góc tường chứ sao! Ha ha ha…”

Tiếng cười của bọn họ vang vọng bên bờ sông, Tề Thanh mạnh tay vẩy nước trên đấu lạp, nhíu mày đứng dậy, trầm mặc trở về.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 75



Khi Tề Thanh ra khỏi nhà, cổng nhà Diêu Xuân Nương đóng chặt, khi về cũng vẫn vậy, sân vườn yên tĩnh, ống khói trên mái nhà cũng không có khói bay lên.

Hắn về nhà tắm rửa, nấu ăn, đỡ Đường Anh lên bàn.

Đường Anh tuy không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được bữa ăn hôm nay đến sớm hơn thường lệ. Không khí có chút kỳ lạ, nhưng không hỏi thêm.

Tề Thanh gắp thức ăn cho Đường Anh, rồi từ bếp mang ra hai bát nóng hổi, đưa một bát đến trước mặt Đường Anh: “Canh trứng, trứng gà.”

Hai bát trứng, một bát khác hắn không chuẩn bị cho mình.

Tề Thanh không ngồi xuống ăn, mà lại lấy một chiếc bát sứ đẹp, chia một bát cơm lớn ra.

Đường Anh cầm thìa nếm một miếng canh trứng mềm mịn, nghe ra hắn chưa ăn cơm, chỉ lo gắp thức ăn, hỏi: “Tề Thanh, muốn đi sang bên cạnh sao?”

Tề Thanh đã không còn ngạc nhiên về việc Đường Anh biết điều đó, hắn “vâng” một tiếng, thành thật nói: “Đem cho, cho Xuân Nương.”

Đường Anh không hỏi thêm tại sao hắn đột nhiên muốn đem cơm cho Diêu Xuân Nương, chỉ cười: “Được, đi đi.”

Tề Thanh ngồi xuống, cầm đũa ăn một miếng cơm, phồng quai hàm nói: “Đợi người ăn xong, cháu, cháu sẽ đi.”

Đường Anh nói: “Ta đâu cần cháu ăn cùng, cháu ăn xong nhanh chóng đem cho Xuân Nương mới là quan trọng, nếu không để canh trứng nguội sẽ tanh.”

Tề Thanh quay đầu nhìn bát trứng vàng óng, gắp hai miếng thức ăn, cúi đầu nhanh chóng ăn xong, cầm bát vội vàng đứng dậy ra ngoài: “Tô mẫu, cháu đi, đi đây.”

Đường Anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, cười lắc đầu: “Đứa trẻ này.”

Tề Thanh không dám trực tiếp vào nhà Diêu Xuân Nương, hắn thấy ánh sáng chiếu qua cửa sổ, đặt bát xuống bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xuân, Xuân Nương.”

Hắn như biết Diêu Xuân Nương ở trong phòng, gõ xong thì chờ đợi, không thúc giục.

Sau một hồi lâu, bên trong mới vọng ra tiếng nói nghèn nghẹn: “Làm gì vậy?”

Tề Thanh hỏi: “Nàng ăn, ăn cơm chưa?”

Tề Thanh có lẽ chưa bao giờ chủ động chào hỏi ai như vậy, giọng hắn nghe có vẻ bình tĩnh, như đại phu hỏi bệnh, không giống đang trò chuyện.

Diêu Xuân Nương cũng không ngờ Tề Thanh lại nói câu này, nàng quấn chăn co ro trên giường, buồn bã nói: “Sao, ngươi lại muốn ăn của ta nữa sao?”

“Không, không phải, là cơm.” Hắn như sợ Diêu Xuân Nương không thích, lại nói: “Mới, mới nấu xong.”

Tề Thanh vừa nói, vừa đưa bát sát vào khe cửa sổ, để hương thơm của thức ăn bay vào trong. Lần này không đợi hắn mở miệng, Diêu Xuân Nương đã ngửi thấy mùi thơm sau một ngày chịu đói.

Nàng hít một hơi, từ trên giường bò dậy, nhìn bóng dáng Tề Thanh ở cửa sổ, rút chốt gỗ, mở cửa sổ.

Tề Thanh cầm bát, lùi lại một bước, ánh sáng hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, rọi lên mặt Diêu Xuân Nương, giữa những nét tươi vui ngày thường giờ đây trở nên u ám, không thấy nụ cười nào.

Tề Thanh nhíu mày, đưa hai chiếc bát sứ đến trước mặt Diêu Xuân Nương, hỏi nàng: “Cơm và canh, canh trứng, nàng muốn, muốn ăn cái, cái nào trước?”

Diêu Xuân Nương không đưa tay ra nhận, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, xác định không thấy bất kỳ sự tức giận hay chán ghét nào trong mắt hắn, rồi lại cúi đầu xuống.

Nàng dùng tay chạm vào mảnh gỗ trên cửa sổ, hỏi: “Sáng nay ta còn mắng ngươi, ta nói sẽ đóng ngươi vào quan tài, ngươi không tức giận sao?”

Tề Thanh đáp: “Không, không sao.”

Hắn như chỉ quan tâm Diêu Xuân Nương có ăn uống tốt hay không, đặt canh trứng lên bệ cửa trong nhà, như đang dỗ dành nàng: “Ăn canh, canh trứng trước, trước nhé?”

Diêu Xuân Nương nói: “Nhưng ta không có khẩu vị.”

Tề Thanh không nói gì, hắn cầm bát, lấy thìa múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng nàng. Diêu Xuân Nương ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên mắt đỏ hoe.

Nàng mở miệng cắn lấy thìa, ăn một miếng, canh trứng mềm mịn chảy vào cổ họng, nàng chậm rãi đưa tay nhận lấy bát, ăn từng miếng nhỏ.

Tề Thanh thấy nàng chịu ăn, hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng lòng bàn tay ấm áp giữ bát trong tay, đứng bên cửa sổ nhìn nàng từng miếng từng miếng ăn.

Diêu Xuân Nương nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn đỏ, như một bụi hoa dùng gai làm giả trang bị người ta nhổ đi, chỉ còn lại những cành hoa xinh đẹp yếu đuối, nhìn vào thật khiến người ta đau lòng.

Nàng cầm thìa khuấy đều canh trong bát, nhỏ giọng nói: “Cửa không khóa, ngươi có thể vào.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 76



Diêu Xuân Nương ngồi trên giường ăn cơm, Tề Thanh ngồi ghế bên cạnh nàng.

Nàng không có khẩu vị, ăn rất chậm, một bát canh trứng chỉ ăn được một nửa, cơm cũng chỉ ăn vài miếng.

Nàng định đặt bát xuống, nhưng nhìn thấy Tề Thanh đang yên lặng ở bên cạnh, không muốn từ chối lòng tốt của hắn.

Nàng gạt thức ăn trên bát, múc vài muỗng cơm trắng dưới cùng vào bát nhỏ đựng canh trứng, trộn đều cơm và canh lại với nhau, rồi từng miếng nhỏ nhét vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống.

Giữa hai người, Diêu Xuân Nương vẫn thường nói nhiều, khi nàng im lặng, Tề Thanh như trở thành người câm, ngồi thẳng lưng như một cây cột gỗ, vào cửa đã lâu mà không chủ động nói gì.

Trong phòng im ắng một cách kỳ diệu, Diêu Xuân Nương dùng thìa nghiền nát những hạt cơm dính lại trong bát, cúi đầu hỏi hắn: “Sáng nay, sao ngươi lại nói như vậy với ta?”

Nàng nói yếu ớt, câu hỏi cũng không rõ ràng, nếu không phải Tề Thanh luôn chú ý đến nàng, có lẽ hắn cũng không biết nàng đang hỏi gì.

Hắn nhớ lại những lời nghe được bên bờ sông chiều nay, giải thích cẩn thận: “Ngày Tiểu An về, về, lúc ăn cơm bị đau, đau răng, sâu, hôm nay ta đưa, đưa muội ấy đi xem răng, đại phu nói muội ấy ăn, ăn quá nhiều kẹo, sau này không thể ăn, ăn nữa.”

Hắn rất ít khi một lần mà nói dài như vậy, thường thì câu nói của hắn rất ngắn gọn, thỉnh thoảng nói lắp nhưng không rõ ràng, giờ đây Diêu Xuân Nương nghe hắn nói một đoạn dài mà lắp bắp, ngẩn người một chút, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Diêu Xuân Nương biết mình đã trách lầm hắn, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Khi nàng tức giận, không biết mình đã mắng gì, nhưng mơ hồ nhớ mình đã gọi hắn là “tên nói lắp”.

Nàng ghét bị người khác gọi là quả phụ, Tề Thanh chắc chắn cũng không thích bị người khác gọi hắn là nói lắp.

“Xin lỗi.” Nàng đột nhiên nói.

Tề Thanh chớp mắt, định nói gì đó, lại nghe Diêu Xuân Nương nói nhỏ: “Sau này ta sẽ không cho muội ấy ăn đồ ngọt nữa.”

Hắn thu lại lời chưa nói ra, gật đầu: “Được.”

Trong phòng nhanh chóng lại trầm mặc tiếp, Diêu Xuân Nương vừa ăn vừa từ bát gắp một miếng thịt mỡ, nhìn trái nhìn phải.

Nàng không thích ăn thịt mỡ, một mình xào thịt bao giờ cũng không xào thịt mỡ, nhưng thịt thì đắt, không ăn lại thấy tiếc, nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn gạt miếng thịt mỡ sang một bên.

Khóe mắt liếc tới chân Tề Thanh, nàng như chợt nhớ ra trong phòng còn có một người. Nàng nhìn Tề Thanh, gắp miếng thịt đó lại, đưa đến bên miệng Tề Thanh: “Ngươi thích ăn thịt mỡ không, không ăn thì phí lắm.”

Nàng giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống một chút, lộ ra cổ tay trắng mịn gầy gò. Tề Thanh ngẩn người một chút, ánh mắt lướt qua tay nàng cầm đũa, cúi đầu mở miệng, ngoan ngoãn ăn.

Hắn cẩn thận không chạm vào đũa, nhưng môi vẫn chạm nhẹ vào đầu đũa, Diêu Xuân Nương cũng không để tâm, tiếp tục dùng đũa đưa thức ăn vào miệng. Tề Thanh nuốt nước bọt, từ bờ môi nàng chuyển ánh mắt đi.

Trên bàn nhỏ bên giường, đèn dầu dần yếu đi, hắn dùng nhíp lấy bấc đèn ra, chậm rãi nói: “Ta nghe nói về chuyện, chuyện trên phố.”

Hắn không phải là người thích nghe mấy tin đồn, Diêu Xuân Nương tưởng hắn đang nói về cặp đôi lão phu thê đang lan truyền trên phố, liền tiếp lời: “Ngươi nói về hai người già đi tìm trẻ con à? Sao rồi? Bọn họ đã đến thôn chúng ta chưa?”

Không ngờ Tề Thanh lại không hiểu hỏi lại: “Người, người già gì?”

Diêu Xuân Nương nghe vậy, ngẩng mắt nhìn hắn, thấy hắn có vẻ nghi hoặc, nàng mới nhận ra hắn đang nói về chuyện nàng cãi nhau với bà lão chanh chua ở tiệm bánh.

Nàng hỏi: “Ngươi nghe từ đâu mà biết? Chuyện ta cãi nhau với người khác.”

Tề Thanh nói: “Khi đi qua, qua bờ sông, sông, nghe thấy có, có người đang nói.”

Diêu Xuân Nương rõ ràng rất quan tâm đến chuyện này, miệng đầy cơm, phồng má nói: “Bọn họ nói gì?”

Tề Thanh không đề cập đến những lời khó nghe đó, cũng không nói mình ném mũ rồi giả vờ ngồi bên bờ sông giặt mà nghe, chỉ nói: “Bọn họ nói, nói đó là, là do một bà, bà mối truyền ra.”

Diêu Xuân Nương nghe hắn nói đến hai chữ “bà mối”, đã đoán ra là ai, nàng hừ một tiếng từ mũi: “Lý Thanh Điền phải không, ta đã biết là bà ta mà.”

Nhắc đến người mà nàng ghét, Diêu Xuân Nương vừa rồi còn ủ rũ bỗng nhiên tỉnh táo lại, nàng nổi giận đùng đùng nói: “Con mụ lắm mồm đó, ta nhất định sẽ dạy dỗ bà ta.”

Tề Thanh nghe nàng nói vậy, tò mò hỏi: “Nàng định dạy, dạy dỗ bà ta thế, thế nào?”

Hắn nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng Diêu Xuân Nương lại cảm thấy hắn như đang cười nhạo mình, nàng nhíu mày: “Ngươi không tin ta sao?”

Tề Thanh đáp lại mà không chút do dự: “Không, không phải.”

Diêu Xuân Nương nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên đặt bát xuống, tiến lại gần hắn, hỏi một câu kỳ quặc: “Tề Thanh, nếu ta và Lý Thanh Điền đánh nhau, mà ta lại thua bà ta, ngươi có thể giúp ta không?”

Những việc nàng nhờ hắn giúp chưa bao giờ đơn giản, lần trước là nhờ hắn thân thiết với nàng, lần này là nhờ hắn giúp đánh người.

Yêu cầu này khiến Tề Thanh hơi khó xử, dù sao thì nữ nhân đánh nhau, hắn là nam nhân trẻ khỏe mà can thiệp vào, Lý Thanh Điền cũng chỉ có thể chịu đòn.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 77



Diêu Xuân Nương nhìn hắn với ánh mắt tha thiết, như thể trong thôn này chỉ có Tề Thanh mới có thể giúp nàng. Tề Thanh nhìn đôi mắt trong suốt của nàng nhìn mình, không lập tức đồng ý mà trả lời một cách mơ hồ: “Xem tình, tình hình.”

Diêu Xuân Nương không phải thật sự muốn Tề Thanh giúp nàng đánh nhau, nàng cũng không nản lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy thì tình huống nào ngươi sẽ giúp ta?”

Tề Thanh suy nghĩ một lúc: “Nếu nàng luôn, luôn bị đánh, ta có, có thể, thể giả vờ can, can ngăn, che trước mặt, mặt nàng ngăn lại”

Diêu Xuân Nương hài lòng với câu trả lời này, tâm trạng tốt lên, nàng lại ngồi xuống, cầm bát ăn thêm vài miếng.

Khi ăn, nàng lại nhớ ra một chuyện, nàng hỏi: “Vậy ngươi có nghe bọn họ nói về ta không? Có ai nói rằng đám mạ của ta bị ai nhổ đi không?”

Tề Thanh ngạc nhiên: “Cây, cây giống?”

Diêu Xuân Nương buồn bã nói: “Đúng vậy, đám mạ ta gieo trong ruộng đã đến lúc phải chuyển đi cấy, nhưng hôm nay khi ta đi chợ qua đó nhìn, ruộng trống trơn, mạ bị người ta nhổ sạch, không còn một cây nào, cỏ cũng bị nhổ hết.”

Diêu Xuân Nương càng nói càng tức: “Bọn họ mắng ta ở sau lưng cũng được, sau này khi ta gả đi, bọn họ cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng mọi người đều phải ăn cơm, nhổ mạ của ta thì tính là gì?”

Tề Thanh nghe thấy cảm thấy có chút không thích hợp, sau đó nghe Diêu Xuân Nương mắng: “Mạ đó là ta từ kho chọn lâu lắm mới có được, không biết là ai có lòng dạ đen tối, đồ khốn kiếp sắp vào quan tài…”

Tề Thanh thấy nàng mắng quá nặng, mở miệng ngắt lời: “Xuân Nương, ta, ta nhổ.”

Diêu Xuân Nương nghe thấy câu này, ngẩn người một chút, sau đó âm thanh bỗng im bặt, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.

Tề Thanh như sợ nàng lại mắng ra những lời khó nghe, mím môi, lặp lại: “Ta nhổ, nhổ.”

Hắn nói: “Ta đã cấy, cấy cây giống bên bờ, bờ mương ở mảnh, mảnh ruộng của nàng rồi, cây, cây giống của nàng không bị, bị ai nhổ, nhổ đi.”

Diêu Xuân Nương chớp chớp mắt, rõ ràng không ngờ rằng điều làm nàng bực bội cả buổi sáng lại là nhờ Tề Thanh giúp đỡ, nàng nhìn hắn ngây ngẩn, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhanh tay vỗ vào hai bên tai hắn vài cái.

Tiếng vỗ loạn xạ bên tai Tề Thanh vang lên, Diêu Xuân Nương gấp gáp nói: “Quên đi, quên đi, hãy quên tất cả những gì ta đã mắng chửi vừa rồi.”

Tề Thanh nắm lấy tay nàng kéo xuống, phối hợp nói: “Đã, đã quên rồi.”

Những câu này ai nghe cũng sẽ ghi hận trong hai ba năm, nhưng Tề Thanh lại không để tâm, hắn chỉ chỉ vào hai cái bát, hỏi Diêu Xuân Nương: “Còn, còn ăn nữa không?”

Hắn quên rồi, nhưng Diêu Xuân Nương thì không quên được vẻ mặt ngạc nhiên của hắn khi nghe nàng mắng người, nàng nói: “Ăn không vô.”

Nói xong, nàng vội vàng xuống giường: “Để ta rửa, ta rửa xong sẽ mang lại cho ngươi.”

Tề Thanh không nói gì, chỉ cầm bát đi vào bếp nhà nàng.

Cơm là người khác giúp làm, cây giống là người khác giúp cấy, nhưng Diêu Xuân Nương lại không phân biệt rõ ràng mà mắng một trận, trong lòng nàng cảm thấy áy náy vô cùng, vội vã đi theo.

Nàng nằm nửa sống nửa c.h.ế.t cả ngày, trong nồi còn để bát sáng nay chưa rửa nữa!

Khi Diêu Xuân Nương vào bếp, Tề Thanh đã thắp đèn dầu, cầm lấy khăn rửa bát treo bên cạnh bếp, nhanh nhẹn giúp nàng dọn dẹp.

Bếp rất nhỏ, bệ bếp cũng không cao, Diêu Xuân Nương thì dùng vừa vặn, còn Tề Thanh thì có vẻ thấp hơn một chút.

Hắn hơi cúi người đứng trước bếp, quay lưng về phía cửa bếp, ánh sáng chiếu xuống người hắn tạo thành một lớp ánh sáng nhu hòa, Diêu Xuân Nương bỗng nhiên nghĩ đến hai chữ: hiền lành.

Nghĩ đến đây, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu nàng không thể ngừng lại, lan man đến từng hành động của Tề Thanh mà nàng đã thấy trong quá khứ.

Hắn là một thợ mộc, có thể làm việc, biết nấu ăn, còn biết rửa bát giặt quần áo, lại đối xử tốt với mọi người.

Nhưng Diêu Xuân Nương lại nghĩ, hắn dường như không phải tốt với tất cả mọi người, lúc Lý Thanh Điền mang quà đến, hắn đã không cho bà ta vào sân.

Hắn cũng không giúp người khác cấy cây giống, cũng không nấu cơm cho người khác ăn, cũng không rửa bát cho người khác.

Nghĩ đến đây, đầu óc nàng bỗng nhiên trở nên sáng suốt, nàng chậm rãi dừng lại ở cửa, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của Tề Thanh một hồi lâu, bỗng nhiên gọi hắn: “Tề Thanh.”

Tề Thanh quay lại nhìn, chờ nàng lên tiếng.

Diêu Xuân Nương nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, thốt ra một câu: “Hay là ngươi theo ta đi.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 78



Diêu Xuân Nương nói dõng dạc mà không biết ngượng, câu “theo ta” nghe như thể mình là một thương nhân giàu có, muốn dùng vàng bạc sáng bóng để nuôi Tề Thanh trong một đại viện cao tầng lộng lẫy, không biết từ đâu lại có sự tự tin lớn như vậy.

Nàng nghĩ rằng đây là một việc có khả năng xảy ra đến sáu phần, nhưng không ngờ Tề Thanh lại không lập tức đồng ý, mà ngược lại, chậm rãi nhíu mày.

Hắn dừng tay lại, nghiêng người, đôi mắt đen không chớp nhìn chăm chú vào nàng, ánh sáng mờ ảo, Diêu Xuân Nương không thể nhìn ra biểu cảm trên mặt hắn là vui hay buồn.

Hắn chậm rãi mở miệng hỏi: “Nàng nói cái, cái gì vậy?”

Diêu Xuân Nương bị hắn nhìn chăm chú mà cảm thấy lúng túng, không tự giác bắt đầu tự kiểm điểm câu nói vừa rồi có phải không phù hợp hay không.

Nàng suy nghĩ một lúc, nhớ lại lúc hắn không muốn đến Tưởng gia làm nữ tế, thăm dò nói: “Ngươi không thích ta hỏi như vậy sao? Vậy thì để ta đổi cách khác.”

Nàng đổi cách nói: “Hay là ta đi theo ngươi?”

Diêu Xuân Nương không quan tâm đến việc ai theo ai, trong mắt nàng, hai người sống cạnh nhau, nhà gần kề, ai theo ai cũng không khác biệt, cuối cùng vẫn là sống chung.

Nhưng mặc dù Diêu Xuân Nương đã đổi cách nói, Tề Thanh vẫn chưa đồng ý.

Hắn mím môi, biểu cảm có vẻ nghiêm túc, như thể câu nói của Diêu Xuân Nương nghe đâu cũng có vấn đề.

Diêu Xuân Nương thấy Tề Thanh có vẻ nghiêm túc, nhưng không cảm thấy có gì không đúng. Dù sao đây không phải là chuyện nhỏ, Tề Thanh vốn đã có tính cách nghiêm túc, lúc nàng nhờ hắn giúp, hắn cũng đã do dự rất lâu, xác nhận nhiều lần mới đồng ý.

Diêu Xuân Nương cảm thấy hắn suy nghĩ kỹ càng rồi mới trả lời thì có vẻ thận trọng, không giống như những nam nhân khác, dễ dãi và mơ hồ mà đến với một nữ nhân.

Nàng nhìn hắn dưới ánh sáng ngọn đèn vàng nhạt ấm áp, nghiêm túc liệt kê những lợi ích của việc “theo nàng”: “Tuy ta không làm ruộng được, làm việc hơi vụng về, nhưng thêu khăn làm giỏ cũng có thể kiếm được một ít tiền, từ nhỏ đến lớn cũng tích lũy được một ít tiền. Đại nãi nãi đã nói với ta, ngươi ăn cơm nhiều, khó nuôi, nhưng nếu ngươi theo ta, mặc dù không thể đảm bảo mỗi bữa có thịt, nhưng chắc chắn sẽ không để ngươi đói…”

Nàng nói đến đây thì dừng lại, dường như cảm thấy lý do này vẫn chưa đủ để thuyết phục Tề Thanh.

Tề Thanh là một trong số ít thợ thủ công trong thôn, hàng tháng có người tìm hắn làm mộc, không chỉ chăm sóc tổ mẫu, mà còn có thể cho Đường An đi học, chắc chắn kiếm được nhiều hơn nàng.

Vì vậy, nàng chuyển hướng câu chuyện, nói tiếp: “Bộ dạng của ta cũng không đến nỗi xấu, tuổi tác cũng tương đương với ngươi, ở cùng nhau có thể sẽ bị bàn tán, nhưng nghĩ lại cũng không thể nói gì quá khó nghe. Hơn nữa chúng ta sống gần nhau như vậy…”

Nàng nói xong, tiến lại gần hắn, đứng trước mặt hắn ngẩng đầu nhìn lên: “Nhà ngươi có ba người, đại nãi nãi và Đường An đều sẽ ủng hộ ngươi, ngươi có người đứng sau, sau khi ở bên ta thì chắc chắn sẽ không bị ta ức h**p.”

Nàng nói như thể Tề Thanh không có Đường Anh và Đường An, Diêu Xuân Nương có bản lĩnh lớn có thể ức h.i.ế.p hắn.

Nàng nói rất có lý, nhưng Tề Thanh vẫn không nói gì, hắn cúi đầu nhìn nàng, mi tâm nhíu lại.

Diêu Xuân Nương cũng mở to đôi mắt trong veo, đầy mong đợi nhìn hắn, thúc giục: “Ngươi đừng chỉ nhìn ta, có được không?”

Tề Thanh im lặng, quay người tiếp tục rửa bát. Hắn như đang tức giận, sức mạnh dùng ra mạnh hơn trước, bát va chạm phát ra vài tiếng kêu trong trẻo.

Tề Thanh không đồng ý cũng không từ chối, phản ứng rất kỳ lạ. Diêu Xuân Nương nhìn bóng lưng trầm mặc của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nàng cũng như hắn, chậm rãi nhíu mày, do dự nói: “Tề Thanh, ngươi, ngươi không đồng ý với ta sao?”

Tề Thanh dừng lại một chút, thấp giọng trả lời nàng: “Không, không phải.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 79



Diêu Xuân Nương nghe hắn trả lời, bước hai bước đến bên cạnh bếp, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn: “Vậy thì là gì?”

Sắc mặt của hắn có chút trầm, nhìn kiểu nào cũng thấy không vui, mặc dù không từ chối, nhưng cũng không giống như sẽ đồng ý với nàng.

Trong lòng Diêu Xuân Nương lo lắng, cắn chặt môi. Nàng không giấu giếm những suy nghĩ trong lòng, trực tiếp hỏi hắn: “Nếu ngươi không có ý với ta, tại sao lại mang cơm cho ta, lại giúp ta làm việc, còn cho ta ăn canh trứng?”

Nàng cảm thấy có chút xấu hổ, lại cảm thấy uất ức, tức giận nói: “Vô duyên vô cớ lại tốt với ta như vậy, khiến ta hiểu lầm, thật không thể chấp nhận được!”

Vừa dứt lời, Tề Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của nàng, hắn trầm giọng hỏi: “Vậy chúng ta trước, trước đây thì tính, tính là gì?”

Bóng dáng cao lớn của hắn đổ lên người Diêu Xuân Nương, nàng không tự chủ lùi lại một bước, không hiểu rõ câu nói của Tề Thanh: “Trước đây gì cơ?”

Tề Thanh nghe vậy càng tức giận hơn, hắn nắm lấy tay nàng kéo trở lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Trước đây khi nàng, nàng nhờ ta giúp, giúp nàng, chẳng lẽ không, không tính là theo, theo nàng sao?”

Hắn nói lắp bắp, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, khiến Diêu Xuân Nương không biết nói gì. Nàng không ngờ rằng trong lòng Tề Thanh lại nghĩ như vậy.

Nhưng là, Tề Thanh lại nghĩ đúng.

Đúng vậy, nàng đã cùng hắn trải qua nhiều điều, đã để hắn nhìn thấy qua, đã để hắn chạm vào cơ thể mình, còn nhờ hắn giúp đỡ nhiều lần.

Hắn luôn sẵn lòng đáp ứng, sao lại không tính là “theo nàng”.

Tề Thanh thấy nàng im lặng quá lâu, mất mác buông tay nàng ra, lại không nói gì nữa.

Trước khi gặp Diêu Xuân Nương, Tề Thanh sống một cuộc sống người gỗ đơn điệu, chưa từng chạm vào tay nữ nhân, chưa từng nhờ ai mai mối, cũng chưa từng nghĩ đến cô nương nào, trong lòng cũng chưa từng có ai.

Khi hắn đồng ý giúp Diêu Xuân Nương, trong lòng đã suy nghĩ về mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người ít nhất ba lần, nếu không thì hắn đã không chạm vào Diêu Xuân Nương.

Chỉ có hắn mới biết, Diêu Xuân Nương ở trong lòng hắn chiếm vị trí sâu đến mức nào.

Trong khi đó, Diêu Xuân Nương mặc dù đã gần gũi với hắn, nhưng giờ đây mới nghĩ đến việc giữ hắn trong lòng.

Hắn nhìn mối quan hệ giữa mình và Diêu Xuân Nương rất gần gũi, nhưng Diêu Xuân Nương lại chỉ coi hắn như một công cụ để giải tỏa, khi nhắc đến những chuyện đó, nàng hoàn toàn không xem hắn là người bên cạnh.

Khi Diêu Xuân Nương nhận ra điều này, trong lòng nàng cảm thấy hoang mang, bỗng trở nên thành câm điwsc, không biết phải nói gì.

Nàng lắp bắp “ta” hai lần, giống như hắn nói chuyện, lắp bắp: “Lúc ấy đầu óc của ta mụ mị, không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có thể sau này sẽ rời khỏi đây về thôn Liễu Hà, nên…”

Nàng nói đến một nửa thì nhận ra mình lại nói sai, quả nhiên, Tề Thanh nhìn nàng với vẻ kinh ngạc buồn bã, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Trước đó Diêu Xuân Nương không phân biệt tốt xấu đi mắng hắn, tức giận với hắn, hắn đều không để tâm.

Nhưng câu “theo ta” của Diêu Xuân Nương sau khi đã cho hắn nhìn thấy, cho hắn chạm vào lại như đ.â.m vào lòng hắn.

Diêu Xuân Nương chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng bỗng lo lắng, trực tiếp nắm lấy tay hắn.

Nàng như sợ Tề Thanh sẽ bỏ đi, đỏ bừng tai, không nghĩ ngợi gì, nhón chân lên hôn nhẹ lên đôi môi khô mềm của hắn.

Cơ thể mềm mại dán sát vào hắn, Tề Thanh bỗng cứng lại, đứng sững sờ bất động tại chỗ.

Môi chạm nhau, Diêu Xuân Nương chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, nhẹ nhàng động cánh môi.

Hầu kết của Tề Thanh lăn lộn, cũng không tránh né.

Diêu Xuân Nương hôn hắn một lúc lâu, đến khi chân nàng mỏi mới chậm rãi lùi lại.

Hắn dễ dỗ lắm, chỉ hôn một chút, hàng lông mày nhíu lại đã giãn ra, chỉ còn lại biểu tình ngây ngốc.

Diêu Xuân Nương chớp mắt, giọng nói dịu dàng, dụ dỗ: “Hãy ở cùng ta đi, Tề Thanh, ta sẽ đối xử tốt với chàng. Ta theo chàng, sẽ không nhắc đến chuyện về thôn Liễu Hà nữa.”

Tề Thanh cúi đầu nhìn tay nàng đang nắm chặt cánh tay hắn, rồi lại ngẩng lên nhìn vào đôi mắt chăm chú của Diêu Xuân Nương.

Một sợi tóc mảnh bay trước mặt nàng, hắn dùng khăn lau tay, gạt tóc nàng ra sau tai, rồi chậm rãi cúi đầu, hành động vụng về hôn lên khóe môi nàng.

Hắn lắp bắp mà thận trọng nói: “Được, được.”
 
Back
Top Bottom