Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 60



Giang Bình giúp Diêu Xuân Nương cày xong ruộng, vội vàng dẫn trâu đi tới nhà khác.

Hắn ta và Diêu Xuân Nương không có quan hệ gì thân thiết, mọi người thấy hắn ta làm xong việc mà không nhận được một đồng nào từ Diêu Xuân Nương, ánh mắt nhìn nàng càng trở nên kỳ lạ. Như thể giữa Diêu Xuân Nương và Giang Bình thật sự có điều gì không thể công khai.

Diêu Xuân Nương nhận thấy ánh mắt dò xét của mọi người, không định quan tâm, nhưng nàng không để ý thì vẫn có người không biết điều tìm đến gây sự.

Trước đó, nam nhân cao gầy ở chỗ Tề Thanh không nhận được chỗ tốt, thấy Giang Bình đi xa, đứng giữa ruộng cầm cuốc, nhìn Diêu Xuân Nương đang cuốn cao ống quần tay áo, lớn tiếng nói: “Này! Diêu quả phụ, ngươi đã cho Giang Bình bao nhiêu tiền vậy, mà người ta chịu lặn lội xa như vậy đến giúp ngươi?”

Rõ ràng mọi người đều thấy Diêu Xuân Nương không đưa tiền, Giang Bình hôm nay làm việc không công, nên nam nhân kia vẫn phải hỏi một câu châm chọc như vậy, nếu không phải mắt mù không thấy rõ thì chắc chắn không có ý tốt.

Những người làm việc bên cạnh đều lắng tai chờ xem Diêu Xuân Nương sẽ trả lời ra sao, nhưng Diêu Xuân Nương không như ý bọn họ, nàng nhìn nam nhân một cái, tháo dây buộc tóc ra, chuẩn bị xuống ruộng, bình tĩnh đáp: “Ngươi là ai, ta có quen ngươi không?”

Nam nhân gầy gò ban đầu muốn thấy nàng bị chê cười, không ngờ lại bị nàng đáp lại như vậy. Biểu cảm trên mặt nam nhân cứng lại, ngượng ngùng cười hai tiếng: “Ta là Lưu Nhị, ngươi và Trương Thanh Sơn đã thành thân, ta từng đến mà, ngươi quên rồi sao?”

Nam nhân chỉ ngón tay dính bùn về phía con đường phía sau: “Ta sống ở chỗ đó, không xa.”

“À, Lưu Nhị à, hình như có chút ấn tượng.” Diêu Xuân Nương giả bộ suy nghĩ một chút, nói: “À đúng rồi, không phải nói nhà Mã Bình chuẩn bị gả nữ nhi rồi sao, ngươi định khi nào đi đưa lễ tiền?”

Lưu Nhị không hiểu sao Diêu Xuân Nương lại hỏi đột ngột như vậy, hắn ta cảm thấy buồn cười: “Mã Bình? Ngươi nói nha đầu Phùng Xuân đó à? Nhà nàng ta ở trên kia, không có quan hệ gì với nhà ta, nàng ta thành thân thì có liên quan gì đến ta, ta đâu có rảnh mà đi đưa lễ.”

Diêu Xuân Nương nghe thấy câu này cười lạnh một tiếng, nói với giọng châm chọc: “Đúng vậy, không liên quan gì đến ngươi. Vậy ta mời Giang Bình làm việc, đưa bao nhiêu tiền cũng có liên quan gì đến ngươi?”

Lưu Nhị không nghĩ Diêu Xuân Nương lại đẩy hắn ta vào bẫy, chỉ vài câu đã làm hắn ta mất mặt, hắn ta cười ngượng ngùng, giữ thể diện nói: “Thì không phải do ta tò mò thôi sao? Ngươi nói con người của ngươi, hỏi một câu cũng không được, làm quả phụ thì không thể nhỏ mọn như vậy.”

Diêu Xuân Nương ghét bỏ ‘phi’ một tiếng: “Đừng có tưởng ta không biết trong đầu ngươi chứa cái gì, hỏi hỏi hỏi! Cái gậy trúc thối này nói nhiều như vậy, sao mẫu thân ngươi không chặt ngươi làm củi để đun?”

Lưu Nhị là kẻ nhát gan, thấy Diêu Xuân Nương mắng hung hãn như thế, bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mấy người làm quả phụ sao đều dữ dằn thế chứ,” rồi cầm cuốc lội nước đi xa một chút.

Giết gà dọa khỉ luôn có hiệu quả, mọi người thấy vậy cũng không dám chọc nàng nữa, cúi đầu làm việc của mình.

Diêu Xuân Nương xuống ruộng, bắt đầu học theo Tề Thanh lấp bùn làm cao bờ ruộng.

Nàng tổng cộng phải làm bốn bờ ruộng, không mang dụng cụ, tay chân đầy bùn, tốc độ còn chậm chạp, Tề Thanh làm một bờ, nàng chỉ mới làm được một nửa.

Hai ruộng của bọn họ sát nhau, có một bờ bùn chung. Tề Thanh cầm cuốc, im lặng một mình lấp bờ ruộng.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 61



Diêu Xuân Nương không sợ người khác nghi ngờ nàng và Giang Bình, vì giữa bọn họ trong sạch, không xảy ra nửa điểm quan hệ không nên có.

Nhưng Tề Thanh thì khác. Diêu Xuân Nương thấy Tề Thanh lại gần, lập tức quay lưng đi, muốn che giấu, hận không thể tránh xa hắn tám trăm dặm.

Tề Thanh thấy nàng xa lánh mình, dưới chiếc đấu lạp vô thanh vô tức nhìn nàng.

Diêu Xuân Nương như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, quay lại nhìn, thấy Tề Thanh đứng hướng về phía nàng, lòng cảm thấy hoảng hốt nhìn xung quanh. May mắn là mọi người trong ruộng đều bận rộn, không ai chú ý đến hai người bọn họ.

Diêu Xuân Nương vội vàng ra hiệu cho Tề Thanh, lén lút vẫy tay ra sau lưng, ý bảo hắn đi xa một chút, đừng nhìn chăm chú vào nàng.

Tề Thanh nhưng cũng nghe lời, chậm rãi quay đi, nhưng nét mặt vốn đã nhạt nhẽo giờ càng không thấy chút vui vẻ nào.

Diêu Xuân Nương quay mặt về phía ruộng nước vàng, lưng quay về phía đất, bận rộn một lúc lâu, bốn phía ruộng dần dần xuất hiện sương mù, sau đó đúng như Tề Thanh dự đoán, trời bắt đầu mưa.

Những hạt mưa mảnh kéo dài như sợi tóc rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo ra những vòng sóng nhỏ.

Mưa lành lạnh nhẹ rơi trên tay, Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn trời âm u, lại nhìn công việc không còn nhiều, lấy đấu lạp ở bên bờ đeo vào, quyết định làm xong rồi về.

Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, không mặc áo tơi cũng không đội nón, dầm mưa một lúc, đoán rằng mưa này không tạnh ngay, từng người từng người lên bờ, ngồi bên mương rửa sạch tay chân, chậm rãi về nhà.

Chẳng bao lâu, trên cánh đồng này chỉ còn lại hai người là Diêu Xuân Nương và Tề Thanh.

Việc của Tề Thanh đã làm xong, cúi đầu giả vờ bận rộn trong ruộng, chờ khi mọi người đi hết, hắn mới đi đến bên Diêu Xuân Nương, cầm cuốc giúp nàng làm ruộng.

Diêu Xuân Nương nhìn hắn như thấy quỷ, quay đầu nhìn quanh một lượt, không thấy ai, mới hơi yên lòng, thấp giọng trách: “Ngươi đến làm gì, sẽ để người khác thấy, ta tự làm được.”

Tề Thanh hình như thở dài, nhưng tay vẫn không ngừng lại, lấp xong bờ ruộng rồi lên bờ, ngồi bên mương rửa bùn trên người.

Diêu Xuân Nương theo sau hắn, tư thế vụng về kéo quần lên một chút, đột nhiên thấy trong bùn dính trên chân có một con sâu đang bò.

Nàng chưa kịp phản ứng, đã vội vàng lắc chân, miệng run rẩy kêu: “Tề Thanh! Tề Thanh! Có đỉa, chân ta có đỉa!”

Giọng nàng nghe như sắp khóc, Tề Thanh quay lại, nhanh chóng nắm lấy bàn chân nàng đang lắc, ngón tay theo chân nàng lau sạch đỉa và bùn, mạnh mẽ ném đi xa.

Sau đó hắn kiểm tra hai bàn chân nàng: “Không, không còn.”

Diêu Xuân Nương không đứng vững, theo phản xạ đưa tay dính bùn đặt lên vai hắn, nàng rụt tay lại, bĩu môi, xin lỗi: “Ta làm bẩn áo ngươi rồi.”

Tề Thanh dùng tay lau lau, nói: “Không, không sao.”

Hắn dịch sang một bên, rửa nước trên người bằng viên đá sạch bên cạnh, nói với Diêu Xuân Nương: “Đến đây, nắm, nắm lấy ta.”

Hắn nói không rõ ràng, nhưng Diêu Xuân Nương hiểu. Nàng chân trần bước lên viên đá sạch mà Tề Thanh đã rửa, cúi người rửa sạch tay, nắm lấy vai hắn, tự nhiên đưa chân cho hắn.

Bắp chân nàng dài và thon thả, dính bùn cũng không che giấu được làn da trắng, Tề Thanh kéo lòng bàn chân nàng, đặc biệt tỉ mỉ rửa sạch.

Bên bờ mương xây một con đường đá cao một mét, nơi để người rửa tay được xây thấp hơn, Tề Thanh ngồi xổm, từ xa không thấy ai.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 62



Diêu Xuân Nương nhìn đỉnh đầu hắn, đưa tay túm một lọn tóc nhỏ, dùng nước trên tay làm ướt thành một cái nhọn nhỏ.

Tề Thanh không để ý đến động tác nhỏ của nàng, hắn tiếp tục rửa chân cho nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng và, và hắn quen, quen lâu chưa?”

Diêu Xuân Nương túm tóc hắn quấn quấn, nhón chân để lộ một chút bùn chưa rửa sạch trên ngón chân cho hắn xem: “Ai chứ?”

Tề Thanh đưa tay chà sạch chỗ bùn đó, nói: “Người cày, cày ruộng.”

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên: “Sao ngươi lại gọi người ta là người cày ruộng, ngươi không biết tên hắn sao? Ta thấy Giang Bình chào ngươi, còn tưởng hai người quen biết.”

Tề Thanh nói: “Có, có biết.”

Diêu Xuân Nương hỏi: “Vậy sao ngươi lại gọi người ta là người cày ruộng?”

Tề Thanh đặt bàn chân trái của nàng xuống, vỗ nhẹ vào chân phải để nàng nâng lên, nói: “Không, không quen.”

Diêu Xuân Nương như không nhận ra tâm trạng của Tề Thanh không đúng, nói: “Thế à? Ta với hắn thì khá quen biết.”

Diêu Xuân Nương và Giang Bình cũng coi như có duyên. Hôm nàng gả về thôn Lê Thủy, là nhờ người xem qua ngày lành.

Nhưng ngày lành nói là may mắn thì chẳng may mấn gì, đoàn đón dâu vừa vào thôn, đã gặp một con trâu nước mắc kẹt trong bùn, mà bên bờ là hai người đang hoảng hốt: Giang Bình và thê tử của hắn ta

Thê tử của Giang Bình đang mang thai, bụng bầu khá to, ước chừng đã được tám chín tháng.

Nhà của Giang Bình mới mua con trâu này được một năm, là tài sản quý giá nhất trong nhà, không thể nào bỏ lại ở đây. Thê tử của hắn ta có thai không giúp được gì, Giang Bình một mình kéo dây cũng không đủ sức để lôi con trâu lên, nếu quay về gọi người, sợ rằng khi trở lại thì trâu đã c.h.ế.t đuối.

Đúng lúc đang loay hoay không biết phải làm sao thì đoàn người của Diêu Xuân Nương xuất hiện.

Nàng mặc áo cưới mới, đi trong đoàn, xung quanh có vài nam nhân gõ trống thổi kèn, ở phía trước nhất còn có Lý Thanh Điền.

Ở thôn Lê Thủy, đoàn đón dâu không thể dừng lại, có câu “đường một dừng, hôn nhân khó đi”, Giang Bình cũng biết điều này, mặc dù trong lòng muốn nhờ bọn họ giúp đỡ, nhưng không thể mở miệng.

Nếu dừng lại mà xảy ra chuyện gì thì sao.

Mọi người cũng nhìn Diêu Xuân Nương, chờ nàng quyết định. Diêu Xuân Nương thấy tình hình như vậy không chút do dự, lập tức ra lệnh dừng đoàn để kéo con trâu ra.

Lý Thanh Điền ngăn lại nói không được, nhưng Diêu Xuân Nương thản nhiên không để ý, sau này Lý Thanh Điền vẫn cảm thấy Trương Thanh Sơn chính vì chuyện này mà bị nàng khắc chết.

Khi con trâu được cứu ra, Giang Bình và thê tử của hắn ta cảm kích đến gần khóc, báo tên nhà mình, nói rằng nếu sau này Diêu Xuân Nương có việc gì cần giúp, cứ việc mở miệng, vì vậy hôm nay Giang Bình mới không ngại vất vả chạy đến giúp nàng cày ruộng.

Tề Thanh không biết lý do bên trong, suy nghĩ trong lòng không tránh khỏi lệch đi xa, hắn giúp Diêu Xuân Nương rửa sạch đôi chân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Giang Bình đã thành, thành thân.”

Diêu Xuân Nương không hiểu sao hắn lại nói đột ngột như vậy, đáp: “Ta biết mà.”

Tề Thanh ngẩn ra một chút, có lẽ nghĩ rằng Diêu Xuân Nương không hiểu lời hắn, nên lại nói một lần nữa: “Ta nói, Giang Bình đã, đã thành thân, năm nay còn, còn có một đứa, đứa trẻ.”

Diêu Xuân Nương thấy mặt mày nhăn nhó, lúc này mới nhận ra hắn đang nói gì, nàng tức giận mặt đỏ bừng, đẩy hắn một cái: “Tề Thanh! Ngươi đúng là óc heo!”

Nói xong, nàng dùng sức rút chân khỏi tay hắn, bỏ hắn lại, tự cầm giày đi nhanh.

Tề Thanh đứng dậy, nhìn theo bóng lưng tức giận của Diêu Xuân Nương, nhận ra mình đã hiểu lầm, im lặng một lúc, rồi giơ tay tát vào mặt mình.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 63



Thời gian mùa vụ, các hộ gia đình đều bận rộn không thể nghỉ ngơi, hận không thể chia một ngày ra làm ba ngày mà dùng.

Tào Thu Thủy và Mã Bình suốt ngày ở ngoài làm việc, việc đưa cơm và trông trẻ đều rơi vào tay Phùng Xuân.

Trong thời gian này nàng ấy luôn bị nhốt trong nhà, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhân lúc giặt giũ ra ngoài hít thở không khí, Diêu Xuân Nương rất vui mừng cho nàng ấy.

Nàng vốn tưởng rằng trước khi Phùng Xuân thành thân, sẽ không gặp lại Phùng Xuân nữa.

Hôm đó, Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân hẹn nhau ra bờ sông giặt quần áo, khi nàng đến thì Phùng Xuân đã có mặt rồi.

Nàng ấy cúi đầu, bên cạnh có một cái giỏ tre chứa đầy quần áo và giày bẩn, trên lưng còn cõng theo đệ đệ mới một tuổi của mình.

Một cậu bé mũm mĩm, mặt tròn, tóc trên đầu còn chưa mọc đủ.

Phùng Xuân vốn đã nhỏ bé, như thể lâu ngày không được ăn no, lúc này lại cõng thêm một đứa trẻ nặng mười mấy cân, chân gầy nhỏ không thể đứng vững, chỉ có thể quỳ trên đá ven sông để giặt.

Nước sông tràn qua tảng đá làm ướt quần nàng ấy, nàng ấy vừa phải chú ý đến đứa trẻ trên lưng không quậy phá, vừa phải giặt quần áo, tay chân rối bời, mồ hôi đầm đìa.

Những phụ nhân khác giặt quần áo bên sông thấy vậy, khuyên nàng ấy đừng quỳ trong nước lạnh, khi về già sẽ bị đau đầu gối, nhưng nàng ấy chỉ ngây ngô cười: “Không sao, sắp giặt xong rồi.”

Nhưng giỏ bên cạnh chứa quần áo của cả nhà bốn người chất đống cao, đâu có vẻ gì là sẽ giặt xong ngay.

Nàng ấy nói xong, ngẩng đầu thấy Diêu Xuân Nương bưng một cái chậu đi về phía mịnh, vui vẻ gọi: “Xuân Nương, ta còn hôm nay tưởng tỷ không đến nữa!”

Diêu Xuân Nương thấy nàng ấy ở ngoài còn dám lớn tiếng gọi mình như thế, giả bộ không quen biết: “Ngươi còn dám chào ta, không sợ mẫu thân ngươi biết rồi về đánh ngươi, lại nhốt ngươi ở nhà không cho ra ngoài à?”

Phùng Xuân nghe thấy câu này ngượng ngùng gãi mái đầu rối bời của mìn, nói với Diêu Xuân Nương: “Ta sắp gả rồi, hiện giờ bà ấy không đánh ta nữa.”

Nàng ấy nói xong như cảm thấy đây là chuyện tốt, ngây ngô cười: “Có thể gả được cũng rất tốt, bà ấy nói đánh ta, nếu để lại sẹo thì không ai muốn ta nữa. Bà ấy sợ ta không lấy gả đi được.”

Trời sắp nổi mưa, cô nương gả đi, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ có điều nụ cười ngây thơ đơn thuần của Phùng Xuân khiến người ta cảm thấy chua xót.

Diêu Xuân Nương muốn nói với nàng ấy việc gả đi là rất tốt, nhưng mở miệng lại không nói ra được.

Đối với người khác có thể là chuyện tốt, nhưng đối với Phùng Xuân, một người mà bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, nói không chừng cuộc sống còn khổ sở hơn cả bây giờ.

Diêu Xuân Nương cúi đầu tìm kiếm bên bờ sông, từ dưới nước nhặt lên hai viên đá phẳng có độ cao vừa phải, đưa cho Phùng Xuân.

“Đây, đặt nó dưới đầu gối, rồi gấp những quần áo chưa giặt của ngươi lại để lên đá, như vậy đầu gối sẽ không chạm vào nước, tránh sau này về già sẽ bị đau.”

Phùng Xuân kêu lên: “Xuân Nương, ngươi thật thông minh!”

Diêu Xuân Nương không nhịn được cười, lắc đầu: “Là ngươi quá ngốc, cô nương ngốc.”

Phùng Xuân không nghe, phản bác: “Ta không phải cô nương ngốc.”

Phụ nhân bên cạnh giặt quần áo dịch sang một bên, nhường chỗ cho Diêu Xuân Nương: “Đến đây, Diêu quả phụ, ta chỉ còn một cái nữa là xong, ngươi qua đây giặt đi.”

Diêu Xuân Nương vui vẻ nói cảm ơn, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa cho phụ nhân: “Tỷ, mời tỷ ăn kẹo.”

Phụ nhân cười lớn: “Vậy thì ngại quá.”

Nàng ta đưa tay vào nước sông khuấy vài cái, rửa sạch bọt trên tay, đưa ra một ngón tay ướt sũng mở túi áo: “Đến đây, ném vào túi đi, ta về sẽ cho tiểu tử nhà ta ăn.”

“Được.” Diêu Xuân Nương cười ném kẹo vào trong.

Phùng Xuân giặt đống quần áo và giày rất lâu, Diêu Xuân Nương giặt xong, lại giúp nàng ấy chà.

Những người giặt quần áo bên sông nói chuyện phiếm, từ nhà này cãi nhau đến nhà kia có gà chết, cuối cùng không biết nói đến nhà nào mà nữ nhi không gả đi được, hàng ngày đều bị nam nhân nhà mình đánh.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 64



Sau một hồi thổn thức, có người tò mò hỏi Phùng Xuân: “Này, Xuân nhi, ngươi biết mẫu thân ngươi gả ngươi cho ai không?”

Diêu Xuân Nương cũng tò mò nhìn Phùng Xuân.

Phùng Xuân gật đầu: “Ta đã nghe mối mai nói rồi, nói sẽ gả cho một người nhu… nhu huyền gì đó.”

Nàng ấy nói một cách mơ hồ, nhưng mọi người đều hiểu.

Có người thở dài tiếp lời: “Ôi, tục huyền à, làm tục huyền không dễ đâu. Nam nhân trẻ tuổi còn dễ nói, chứ sợ một người lớn tuổi mà còn có con, nếu lại có bệnh gì nặng, thì ngươi gả qua đó sẽ không dễ sống đâu.”

Với tình trạng ngốc nghếch của Phùng Xuân, có lẽ cũng không tìm được nhà nào tốt, nói một câu “không dễ sống” cũng đã là lựa lời nhẹ nhàng.

Phùng Xuân có vẻ còn không biết tục huyền là gì, nghe người đó nói như vậy, nàng ấy có chút sợ hãi rụt cổ lại, thấp giọng hỏi Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương, tục huyền là gì vậy?”

Diêu Xuân Nương cầm chày gỗ đập mạnh hai cái vào quần áo trong tay, nhíu mày nói: “Là gả cho nam nhân có thê tử đã chết.”

Khi nàng vừa nói xong, người vừa rồi bắt đầu liệt kê từng người ở thôn Lê Thủy đã có thê tử c.h.ế.t mà không có nơi nương tựa: “Ông lão của An gia đã bảy mươi tuổi , tính là một người, Phú gia có một nam nhân sáu mươi tuổi bị trúng gió, bên sông có Liễu kia hình như thê tử cũng vừa bỏ đi không lâu, mới bốn mươi mấy tuổi, để ta nghĩ xem còn ai nữa…”

Nàng ta từ bảy mươi tuổi đến hai mươi mấy tuổi, Phùng Xuân nghe thấy người lớn tuổi thì nhăn mặt, nghe thấy người trẻ tuổi thì cúi đầu ngây ngô cười thầm.

Trên mặt nàng ấy đỏ bừng, Diêu Xuân Nương nhìn nàng ấy, vừa vui vừa lo, những lời an ủi đến bên miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.

Người ngốc có phúc của người ngốc, nàng nghĩ. Nam nhân lớn tuổi thì lớn tuổi, có con cũng không sao, chỉ cần đối xử tốt với Phùng Xuân là được.

Diêu Xuân Nương nghĩ vậy, thở dài, âm thầm cầu nguyện: hy vọng có thể đối xử tốt với Phùng Xuân một chút.

Quần áo chưa giặt xong, đệ đệ mũm mĩm trên lưng Phùng Xuân đã ngủ dậy bắt đầu quấy khóc, có lẽ là đói, rống cổ họng mà gào khóc.

Phùng Xuân bỏ lại quần áo, chậm rãi đứng dậy. Nàng ấy quỳ lâu đau đến run rẩy, nhưng vẫn phải bế đệ đệ đi qua đi lại ở ven đường để dỗ dành.

Nhưng Phùng Xuân đâu có biết dỗ trẻ con, trước đây ở nhà, Tào Thu Thủy và Mã Bình rất ít để nàng động vào đệ đệ, đôi phu thê này rất yêu quý đứa nhi tử mà họ khó khăn lắm mới có được.

Diêu Xuân Nương thấy trẻ con khóc thì phiền lòng, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cậu bé, cậu bé mới yên tĩnh lại.

Nhưng cậu bé ngủ dậy tinh thần phấn chấn, mặc dù miệng bị bịt kín, nhưng tay chân lại không yên. Phùng Xuân quỳ giặt quần áo, nhóc liền kéo cổ áo nàng ấy, cắn lưng nàng ấy, làm Phùng Xuân ướt đẫm nước miếng.

Trước đây Diêu Xuân Nương rất thích trẻ con, nhưng lúc này nhìn thấy đau đầu, nàng lấy hai món quần áo còn lại trong giỏ của Phùng Xuân, định giúp nàng ấy giặt nhanh để nàng ấy đưa đứa trẻ này về.

Nhưng ngay lúc này, đứa trẻ bỗng nhiên kêu lên, kéo tóc Phùng Xuân, cố gắng trèo lên vai nàng ấy

Đứa trẻ nhìn thì nhỏ, nhưng sức mạnh lại không nhỏ. Chỉ trong chốc lát, Phùng Xuân không giữ vững được, hét lên một tiếng, cả hai người lớn và đữa nhỏ cùng ngã xuống sông.

“Bùm” một tiếng, Diêu Xuân Nương và mọi người hoảng hốt vội vàng bỏ đồ trong tay, chạy lại nâng hai người dậy.

May mắn là đoạn nước này nông, chỉ đến thắt lưng, không cuốn trôi người.

Phùng Xuân có vẻ bị hoảng, run rẩy từ dưới nước bò dậy, quần áo gần như ướt sũng, đứa trẻ trên lưng cũng không khá hơn, toàn thân ướt đẫm, sặc nước hai cái, vừa ho vừa khóc.

Xung quanh, phần lớn phụ nhân đều trở thành mẫu thân, lo lắng vây lại xem tình hình của đứa trẻ, vắt nước trên người hai người.

“Ôi, trời lạnh như vậy, trẻ con không thể bị lạnh, nhanh về nhà thay quần áo đi.”

Diêu Xuân Nương vắt tóc Phùng Xuân, nói: “Đi thôi, Phùng Xuân, ta sẽ đưa ngươi về.”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 65



Đang nói thì bỗng có một giọng điệu châm chọc xen vào: “Ôi, cô nương nhà nào mà lại thảm hại như vậy, rơi xuống nước rồi.”

Giọng nói này rất quen thuộc, Diêu Xuân Nương quay đầu lại, thấy Chu Mai Mai đứng bên đường khoanh tay xem náo nhiệt.

Không biết bà ta vừa từ nhà nam nhân nào về, cổ áo rộng thùng thình, trên cổ có vài dấu đỏ, không che đậy gì, cứ thế mà lộ ra ngoài.

Diêu Xuân Nương không thèm để ý đến bà ta, một nữ nhân khác không biết có phải đã từng bị bà ta làm khổ sở qua hay không, mắng: “Đồ dơ bẩn, đâu đâu cũng thấy ngươi.”

Chu Mai Mai nhếch môi chế nhạo: “Ôi, bà thật thanh cao, vậy sao nam nhân nhà bà lại leo lên giường của cái đồ dơ bẩn này, không đi tôn bà lên như ánh trăng?”

“Ngươi cái ả đê tiện—”

Một bà lão khác khuyên: “Thôi được rồi, thôi được rồi, bớt tranh cãi đi.”

Bà lão nói với Phùng Xuân: “Về nhà thay quần áo trước, rồi đun nước cho đệ đệ ngươi uống đồ ấm, cho vào chăn giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh.”

Mọi người mỗi người một câu dặn dò, giúp Phùng Xuân bế đệ đệ xuống khỏi lưng, vắt khô áo ướt rồi mặc lại, lại buộc lên lưng nàng ấy.

Chu Mai Mai thấy không ai để ý đến mình, “Hừ” một tiếng: “Làm như ghê gớm lắm, cũng không phải ta đẩy người xuống.”

Nói xong, bà ta lắc m.ô.n.g rời đi.

Diêu Xuân Nương ném hai món quần áo còn lại xuống nước, nhanh chóng giặt sạch cho vào giỏ, đang định đưa Phùng Xuân về thì bỗng cảm thấy có ai đó từ phía sau lay nàng.

Nàng quay lại, thấy trên tay áo có một bàn tay đầy bùn, nước bùn vẫn còn nhỏ giọt, dọc theo cánh tay dính đầy bùn nhìn lên, là một gương mặt cũng dính đầy bùn, chỉ có đôi mắt sáng bóng lấp lánh dưới hàng lông mày dính đầy bùn khô.

Nhưng đôi mắt đó không nhìn nàng, mà đang chăm chú nhìn Phùng Xuân đang chật vật.

Diêu Xuân Nương mất một lúc mới nhận ra đứa trẻ dính bùn này là ai: hàng xóm của Phùng Xuân, chính là cậu bé đã trêu chọc nàng lần trước.

Lúc đó nàng còn không biết tên, sau này hỏi Đường Anh mới biết cậu bé tên là Quách Tiểu Tiểu.

Diêu Xuân Nương lúc này không có thời gian để ý đến cậu bé, nàng gạt bàn tay dính bùn trên tay áo, nói: “Sao ngươi lại ở đây? Ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện lần trước đâu.”

Quách Tiểu Tiểu không sợ nàng, cậu bé hỏi: “Quả phụ, Phùng Xuân tỷ làm sao vậy?”

Diêu Xuân Nương nhíu mày: “Phùng Xuân tỷ của ngươi rơi xuống sông rồi, giờ phải về thay quần áo, không thì sẽ bị cảm lạnh, ngươi đừng có nghịch ngợm, nếu không ta sẽ đánh ngươi.”

Quách Tiểu Tiểu “À?” một tiếng, chạy tới dùng hai bàn tay dính bùn đẩy những người xung quanh Phùng Xuân ra, chen đến trước mặt nàng ấy để nhìn.

Mọi người thấy Quách Tiểu Tiểu cả người dính đầy bùn, đều mắng và tránh ra: “Đứa trẻ xui xẻo này, sao lại dính bùn mà lại đến gần a di ngươi làm gì?”

Quách Tiểu Tiểu không để ý, nói: “Ở đây toàn nước, bà cứ rửa một cái là sạch thôi.”

Cậu bé nói xong, đưa tay sờ vào áo ướt sũng của Phùng Xuân, rồi nhìn đứa trẻ đang khóc trên lưng nàng ấy, như một người lớn dạy dỗ: “Phùng Xuân tỷ, tỷ làm gì vậy?”

Nói xong, cậu bé cúi xuống bên bờ sông rửa sạch tay chân và khuôn mặt, rồi nhìn quanh mấy cái chậu và giỏ, nhận ra giỏ trong tay của Diêu Xuân Nương là giỏ của Phùng Xuân, liền giật lấy đeo lên lưng: “Đi thôi, nhanh lên, nếu để phụ mẫu của tỷ biết đứa nhỏ ngã xuống sông, tối nay sẽ đánh c.h.ế.t tỷ đấy.”

Phùng Xuân nghe thấy câu này sợ đến mức nước mắt chảy ra, đứng ngây ra như phỗng, như thể đã bị đánh vào người.

Quách Tiểu Tiểu thấy nàng ấy sợ hãi không động đậy, liền trực tiếp kéo áo nàng ấy: “Nhanh lên, nhanh lên.”

Phụ nhân bị cậu bé lây dính đầy bùn lắc đầu: “Đứa trẻ nhà lão Quách này cũng thật thông minh.”

Diêu Xuân Nương từng bị Quách Tiểu Tiểu trêu chọc, không yên tâm, đi hai bước theo sau: “Nồi nhỏ, ngươi đừng nhất thời hứng thú mà trêu chọc Phùng Xuân, rồi giữa đường bỏ mặc nàng ấy, nếu không ta sẽ cầm theo ghế đến nhà ngươi đánh ngươi.”

“Quách Tiểu Tiểu, không phải nồi nhỏ.” Quách Tiểu Tiểu nói: “Đây là tỷ của ta, làm sao có thể trêu chọc tỷ ấy, lần trước ngươi bảo ta cho Phùng Xuân tỷ kẹo, ta đều cho tỷ ấy hết rồi, không giữ lại một viên nào, không tin ngươi cứ hỏi.”

Phùng Xuân gật đầu với Diêu Xuân Nương: “Cho, cho ta rồi.”

Quách Tiểu Tiểu nói: “Giờ ngươi tin ta rồi chứ, ngươi đừng đi theo nữa, nếu Tào Thu Thủy thấy ngươi chơi với Phùng Xuân tỷ, chắc chắn lại mắng chửi nữa.”

Diêu Xuân Nương mím môi, nàng dừng lại bên bờ sông, nhìn Quách Tiểu Tiểu kéo Phùng Xuân qua cầu, khẽ thở dài.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 66



Thời điểm Diêu Xuân Nương mang quần áo từ bờ sông trở về, Tề Thanh đang ngồi ở góc cửa sáng sủa nhặt rau.

Hôm nay Đường An đi học về trễ, mỗi lần Đường An về nhà, gia đình Tề Thanh đều ăn uống thịnh soạn, Diêu Xuân Nương ngồi trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi thịt từ khe cửa sổ len vào.

Đường Anh cũng ở cửa, Tề Thanh đã lấy một cái ghế nhỏ cho bà ngồi, còn hắn thì không quá cầu kỳ, ngồi bừa trên một khúc gỗ sạch sẽ.

Đường Anh cầm một nhánh tỏi nhỏ tự trồng, to bằng ngón tay, vừa chậm rãi bóc tỏi vừa trò chuyện với Tề Thanh.

Hầu hết thời gian đều là bà hỏi, Tề Thanh thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn một hai câu. Những gì nói cũng chỉ là chuyện vặt, chẳng hạn như giờ này khoảng mấy giờ rồi, tối nay dự định làm gì cho Tiểu An ăn.

Gió lặng trời trong, không khí giữa hai tổ tôn ấm áp và đẹp đẽ, trước đây Diêu Xuân Nương cũng thường ngồi ở cửa nhặt rau với mẫu thân nàng. Nên mỗi lần gặp cảnh này, nàng đều không thể không nhìn thêm vài lần.

Diêu Xuân Nương không lên tiếng làm phiền, yên lặng phơi quần áo trong sân. Nàng vắt khô áo, nước “rơi lộp bộp” xuống đất, Tề Thanh đang cúi đầu nhặt rau nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn sang.

Hôm đó Tề Thanh ở bên sông đã nói lời sai lầm, đến giờ Diêu Xuân Nương vẫn không mấy để ý đến hắn.

Thời gian này đúng là mùa vụ, Tề Thanh là lao động chính trong nhà, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, mấy hôm trước ngay cả bóng dáng của nàng còn không thấy được.

Giờ cuối cùng cũng thấy người, đôi mắt hắn không rời khỏi nàng, nhìn nàng như thể nhất thời lâm vào một cảnh đẹp, Đường Anh nói bên tai hắn mà hắn cũng không nghe thấy.

Đường Anh nhẹ nhàng vỗ tay gọi hắn trở lại, dịu dàng nói: “Nói nhỏ thôi, đang nghĩ gì vậy, sao không trả lời tổ mẫu?”

Diêu Xuân Nương phơi xong quần áo, cầm thau vào nhà. Tề Thanh thu ánh nhìn lại, chớp mắt, cúi đầu tiếp tục chậm rãi bóc lớp vỏ dính bùn trên rễ hành.

Đường Anh vẫn chưa biết chuyện giữa hai người, Diêu Xuân Nương không muốn người khác biết, nên Tề Thanh cũng không nói với tổ mẫu mình, hắn nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tóc, tóc dài ra rồi, muốn cắt, cắt ngắn một chút.”

Đường Anh đưa tay chạm vào vai hắn, mò mẫm sờ lên tóc ở phía sau đầu hắn, gật đầu: “Có hơi dài rồi, cháu định để Tiểu An về cắt giúp hay đi lên phố cắt?”

Trước đây khi Tề Thanh có thời gian thì đi lên phố, nếu bận quá không có thời gian thì ở nhà để Đường An cắt cho vài nhát.

Đường An không có năng khiếu cắt tóc, cắt thì lộn xộn, không thể nói là đẹp.

May mà khuôn mặt Tề Thanh coi được, nên không thấy xấu.

Hiện giờ Tề Thanh có người trong lòng, tự nhiên hiểu được đạo lý làm đẹp cho người mình thích. Hắn nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Có thời gian sẽ đi cắt ở trên phố.”

Đường Anh thở dài một tiếng, có chút suy tư hỏi hắn: “Nhưng cắt ngắn rồi có thể không đẹp lắm không? Tổ mẫu không thấy, nhưng Tiểu An nói tóc cháu mỗi lần cắt xong đều như bị chó cắn, chắc chắn Xuân Nương sẽ không thích.”

Tề Thanh nghe vậy hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Anh.

Đường Anh cười mỉm, như đã biết giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương có chuyện gì đó, bà nói: “Lạ thật, sao ta biết được nhỉ?”

Tề Thanh khá thành thật, khẽ “ừ” một tiếng. Không ngờ Đường Anh lại không có ý định nói với hắn, bà cười nói: “Không nói cho cháu đâu.”

Người ta nói con người lớn đến một độ tuổi nào đó, tính cách sẽ trở nên như trẻ con. Cái gọi là “lão tiểu hài*”, Tề Thanh giờ mới hiểu nghĩa này.

*Người lớn tuổi có chức năng não suy giảm, trở nên bướng bỉnh như trẻ con.

Hắn cúi đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói: “Tổ mẫu đừng, đừng nói với ai, Xuân Nương không, không muốn để người, người khác biết.”

Đường Anh tự nhiên kéo dài giọng nói đồng ý.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 67



Đường An về nhà đã là buổi chiều, tiểu cô nương mang trên vai một cái cặp sách nặng đầy sách, tay cầm một bó hoa không biết hái từ đâu, vui vẻ nhảy chân sáo trở về.

Chưa vào đến cửa, tiểu cô nương đã gào lên: “Ca, tổ mẫu, cháu về rồi!”

Diêu Xuân Nương vừa đi sang bên cửa, nghe thấy tiếng, thò đầu ra chào hỏi: “Tiểu An.”

Nàng từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, cười hỏi: “Có muốn ăn kẹo không?”

“Xuân Nương tỷ! Muốn ăn muốn ăn!” Đường An không chờ kịp, vứt cặp sách vào nhà, chạy lại cho kẹo vào túi áo, chia cho nàng vài bông hoa.

Diêu Xuân Nương chưa thấy loại hoa này bao giờ, đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa, tò mò hỏi tiểu cô nương: “Đây là hoa gì vậy? Trông giống như bướm.”

Đường Anh nói: “Gọi là lan hồ điệp, là tiên sinh của bọn muội trồng.”

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên nói: “Tiên sinh của mấy đứa còn biết trồng hoa à? Lại còn tặng hoa cho mấy đứa thật tốt bụng.”

Đường An cười tươi: “Không phải, là muội hái trộm, vì ông ấy lấy thước đánh tay muội, nên muội đã nhổ hoa của ông ấy.”

Diêu Xuân Nương không ngờ hoa lại đến như vậy, có chút xấu hổ giấu hoa ra sau lưng, hỏi: “Vậy khi muội về trường, tiên sinh biết thì sao?”

Đường An không hề sợ hãi, cười lộ răng, như một đứa trẻ nghịch ngợm: “Cao lắm chỉ bị đánh tay thôi, thì muội lại tiếp tục nhổ hoa của ông ấy.”

Đang nói thì Tề Thanh đi ra. Hắn cầm cặp sách mà Đường An bỏ xuống đất, đứng ở cửa nhìn Diêu Xuân Nương và Đường An nói chuyện.

Diêu Xuân Nương nhìn hắn một cái, hạ thấp giọng hỏi Đường An: “Muội không sợ tiên sinh tức giận, chạy đến nói với ca của muội hay sao?”

Đường An nghe thấy câu này, lập tức thu hồi che lại mấy chiếc răng, như thật sự đang suy nghĩ nếu ca của mình biết thì sẽ xử lý mình thế nào.

Tề Thanh ở nhà, có thể nói là đại ca của Đường An, không bằng nói là phụ thân không thể lay chuyển. Lời Đường Anh nói tiểu cô nương có thể không nghe lời, nhưng lời Tề Thanh thì tiểu cô nương không dám không nghe.

Bộ dáng hắn nhìn hiền lành tốt tính, nhưng khi tức giận thì rất đáng sợ. Đường An hồi còn nhỏ nghịch ngợm đã từng bị xử lý qua, đến giờ vẫn còn sợ.

Tiểu cô nương có chút sợ hãi nói với Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương tỷ, tỷ nhất định đừng nói cho huynh ấy biết nhé.”

Diêu Xuân Nương chỉ vào sau lưng tiểu cô nương: “Hắn đang đứng sau lưng của muội kìa.”

Đường An quay lại, thấy Tề Thanh đứng ở cửa như một bức tượng, không nói lời nào, sợ đến mức không biết để tay chân ở đâu.

Đường An nhìn Tề Thanh, cơ thể vô thức dựa vào Diêu Xuân Nương, hỏi: “Tỷ, tỷ nói ca của muội có nghe thấy không?”

“Chắc không đâu.” Sau khi Diêu Xuân Nương thấy hắn ra ngoài, giọng nói với Đường An đã thấp hơn, Đường An cũng theo đó mà nói nhỏ, tai của hắn phải thính lắm mới nghe thấy được.

Nhưng thấy Đường An sợ hãi, Diêu Xuân Nương vẫn thử thăm dò nói: “Ca của muội là một đầu gỗ thành tinh.”

Nói xong, cả hai người đều nhìn chằm chằm vào Tề Thanh, thấy hắn không có phản ứng gì, Đường An mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy cơ qua đi, tiểu cô nương lại vui vẻ giơ bó hoa trong tay cho Tề Thanh xem: “Ca, huynh xem, muội hái hoa cho tổ mẫu.”

Tiểu cô nương chạy tới, khoe khoang hoa trước mũi hắn một vòng, rồi bỏ lại hắn vào nhà tìm Đường Anh: “Tổ mẫu——”

Tề Thanh không vội vào nhà, hắn đứng ở cửa nhìn Diêu Xuân Nương, hai người nhìn nhau, một hồi lâu không rời mắt, khiến Diêu Xuân Nương cảm thấy khó hiểu.

Nàng nhíu mày: “Sao vậy? Nhìn ta làm gì?”

Biểu tình của Tề Thanh có vẻ hơi kỳ quái, như có chút thất vọng, lại như không có biểu cảm gì, hắn mở miệng: “Ta không phải gỗ, gỗ tinh.”

Âm thanh của hắn có chút trầm, nghe như có chút tức giận. Diêu Xuân Nương ngẩn người, chớp mắt, có chút xấu hổ nói: “… Ngươi… Ngươi nghe thấy rồi hả?”

Tề Thanh mím môi, khẽ “ừ” một tiếng, nhíu mày quay đầu vào nhà.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 68



Đường An khó khăn lắm mới về nhà, Tề Thanh làm ca ca tuy miệng không nói lời thân thiết, nhưng thực tế đã nấu một bàn mấy món tiểu cô nương thích ăn.

Cá chua cay, hành xào thịt xông khói, cơm bí đỏ, hai món rau xào… còn có một nồi canh gà hầm nhân sâm.

Một con gà hai cái đùi gà, Đường Anh và Đường An mỗi người một cái, Tề Thanh chuẩn bị cho một lớn một nhỏ hai người mỗi người một bát nhỏ, đùi gà vừa vớt ra đã cho vào bát, rồi múc nửa bát canh gà thơm ngon ngào ngạt.

Đường An hồi nhỏ sức khỏe yếu, trong nhà lại không có mẫu thân, Tề Thanh thường xuyên nấu canh cho tiểu cô nương uống như thay sữa.

Trẻ con lớn lên cần cai sữa, nhưng canh thì không cần cai. Một bát canh gà Đường An uống từ nhỏ đến lớn vẫn không thấy ngán.

Nhưng tối nay không biết vì sao, tiểu cô nương ăn một miếng lại dừng lại, như không có khẩu vị.

Tiêu cô nương ăn cơm ở nhà thường là nhanh như chớp, Tề Thanh thấy Đường An hôm nay chỉ lo nói chuyện với Đường Anh, mà ăn lại chậm chạp, nhìn tiểu cô nương vài lần, hỏi: “Sao, sao không ăn?”

Đường An đáng thương than thở một tiếng: “Đau răng.”

Đường Anh nghe thấy vậy, quan tâm hỏi: “Sao tự dưng lại đau răng, có phải ăn cái gì cứng không?”

Đường An nói: “Chắc không phải, mấy hôm trước ở trường đã bắt đầu đau từng cơn rồi, không phải hôm nay mới có.”

Tiểu cô nương nói xong, ôm bát cúi đầu thổi lớp dầu mỏng nổi trên mặt canh, uống một ngụm nước dùng đã để nguội, nhưng chưa kịp nuốt thì đã nhăn mặt sờ vào má.

Tề Thanh thấy Đường An đau đến mức không ăn nổi, đặt bát xuống, cầm đèn dầu đi vòng qua bàn đến trước mặt tiểu cô nương.

Đường An như biết hắn muốn làm gì, chưa đợi Tề Thanh lên tiếng, tiểu cô nương đã chỉ vào bên má trái, nói: “Bên trong đau.”

Nói xong ngửa đầu há miệng thật lớn: “A——”

Tề Thanh nhíu mày, cầm đèn dầu chiếu vào xem, những chiếc răng phía trong sạch sẽ không biết từ lúc nào đã có lỗ đen, thành răng sâu.

Tề Thanh nhìn kỹ từng chiếc răng trong miệng tiểu cô nương. Đường An há miệng đến mức mỏi, nước miếng sắp chảy ra.

Đường An trong cổ họng không rõ ràng “A a” hai tiếng, như đang hỏi “xong chưa?”

Tề Thanh đặt đèn xuống, nói: “Sâu, sâu rồi.”

Đường An khó chịu bĩu môi: “Muội đã nói sao lại đau như vậy.”

Đường Anh hỏi: “Sâu nặng không?”

“Ừm.” Tề Thanh ngồi xuống, cầm đũa tiếp tục ăn cơm, nói: “Đợi đến khi, khi họp chợ, theo ta ra phố, ra phố xem.”

Đường An biết câu này là nói cho mình nghe, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Đường Anh xoa đầu tiểu cô nương, nói: “Cháu thường không ở nhà, việc lớn việc nhỏ đều phải nói với gia đình, nếu không ca ca tổ mẫu sẽ không biết gì, sẽ lo lắng.”

Đường An dịch sang bên, dựa vào n.g.ự.c Đường Anh, kéo dài giọng điệu quen thuộc để nũng nịu: “Vâng.”

Hai người tổ tôn tình thâm, còn Tề Thanh thì không thể làm những chuyện nũng nịu như vậy. Hắn lặng lẽ ăn vài miếng cơm, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hỏi Đường An: “Xuân Nương tỷ tỷ lại, lại cho muội, muội kẹo phải không?”

Đường An nghe câu này, nheo mắt cảnh giác nhìn hắn, đưa tay che túi: “Làm gì?”

Tề Thanh đưa tay ra: “Đưa, đưa cho ta, muội không thể lại, lại ăn ngọt nữa.”

Đường An không chịu, tiểu cô nương bỏ đũa xuống, chạy vèo một cái vào phòng, đóng cửa lại, như chuột giấu gạo, lén lút cất kẹo đi, một lúc lâu sau mới mở cửa ngồi lại bàn ăn. Túi kẹo đã xẹp lép.

Tiểu cô nương liếc nhìn Tề Thanh, thấy hắn nhíu mày nhìn mình, khí thế ban đầu bỗng yếu đi, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Xuân Nương tỷ cho muội…”

Giọng tiểu cô nương nhỏ, nhưng chữ “muội” lại nhấn mạnh, như một đứa trẻ bảo vệ thức ăn, với ý nghĩa “huynh muốn ăn kẹo thì tự đi xin Xuân Nương tỷ tỷ.”

Nói xong lại như sợ Tề Thanh tức giận, lùi lại gần Đường Anh, tay phải ôm c.h.ặ.t t.a.y Đường Anh, tay trái cầm đũa ăn cơm.

Đường Anh không nhìn thấy, nhưng nghe giọng cũng biết Đường An không nghe lời, đã giấu kẹo trong phòng. Bà nói: “Tổ mẫu biết cháu thích ăn kẹo, nhưng cháu phải nghe lời ca ca, trước khi răng tốt lại, kẹo Xuân Nương cho cháu không thể ăn nữa.”

Đường An biết tổ mẫu đang bảo vệ mình, gật đầu mạnh: “Vâng! Cháu nghe lời tổ mẫu.”

Tề Thanh thở dài một hơi, không nói gì thêm.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 69



Cơm nước xong rửa bát, trời cũng đã tối. Đường An thắp đèn dầu, ở trong nhà yên tĩnh đọc sách, Đường Anh dựa vào đầu giường, nhắm mắt như sắp ngủ.

Tề Thanh dọn dẹp nhà cửa xong, đứng ở trong viện nhìn ra ngoài màn đêm tối tăm, rồi thay quần áo, đội nón, một mình lặng lẽ ra ngoài, không biết chuẩn bị làm gì.

Đêm đã khuya, dọc đường cửa sổ của các nhà đều sáng ánh đèn, đường phố yên tĩnh, không có ai, nhưng điều này lại hợp ý Tề Thanh.

Hắn một mình đến cánh đồng mà Diêu Xuân Nương đã gieo hạt, xuống ruộng nhổ những đám mạ đã lớn, mang theo đến bờ mương nước của Diêu Xuân Nương, xắn tay áo và quần xuống nước.

Nước ban đêm có chút lạnh, dưới ánh trăng mỏng manh, Tề Thanh cúi người, chăm chỉ cấy từng hàng mạ.

Diêu Xuân Nương gieo ít hạt quá, một mảnh ruộng không cấy đầy, còn thiếu hai hàng, Tề Thanh nhìn sang, định ngày mai tự mình cấy thêm cho nàng.

Hắn ngồi bên bờ mương, rửa sạch tay chân, định về nhà.

Nhưng trời không chiều lòng người, lúc đi không gặp ai, về lại nghe thấy có người nói chuyện bên bờ sông.

Gió thổi bên sông, tiếng nước chảy siết, Tề Thanh chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh, không nghe rõ đang nói gì.

Hắn không nghĩ giờ này bên ngoài còn có người, đứng yên tại chỗ đợi một lúc, không ngờ người đó không chỉ không đi, mà tiếng nói còn ngày càng lớn.

Tề Thanh không còn cách nào khác, hạ thấp đấu lạp che mặt, tiếp tục đi về phía trước.

Càng lại gần, âm thanh càng rõ ràng, dần dần, Tề Thanh nghe ra là một nam nhân say rượu đang chửi bới, còn một cô nương thì khóc lóc thảm thiết.

“Đồ lòng lang dạ sói, dám nhấn chìm con ta, ngươi quên ai đã cho ngươi ăn mặc, nuôi ngươi lớn như vậy, đồ khốn ngươi báo đáp như thế này sao!”

“Cha! Cha! Con sai rồi, hu hu, con không cố ý, cha, con sai…”

Cô nương khóc thương tâm, liên tục cầu xin nam nhân, âm thanh chậm rãi, nói đến giữa chừng, miệng như bị cái gì đó bịt lại, đột nhiên im bặt.

Tề Thanh nhận ra có điều không ổn, nhanh chóng tiến về phía trước.

Bên bờ sông động tĩnh ầm ĩ, không chỉ mình Tề Thanh nghe thấy, những người chuẩn bị nghỉ ngơi xung quanh cũng bị đánh thức, khoác áo ra ngoài xem chuyện gì xảy ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên sông, mọi người đều sợ hãi.

Ánh trăng phá vỡ tầng mây rọi xuống, Mã Bình c** tr*n giữa sông, tay giữ tóc Phùng Xuân, đang nhấn đầu nàng ấy xuống nước sông lạnh buốt.

Phùng Xuân như bị Mã Bình kéo vào nước, nàng ấy nằm sấp trên mặt nước, chỉ có vài sợi tóc nổi trên mặt nước.

Hai cánh tay gầy guộc không ngừng vùng vẫy muốn bò lên khỏi mặt nước, nhưng bị Mã Bình đá hai cái, đầu nàng ấy bị nhấn xuống, như bị đè dưới đáy sông.

Mã Bình vừa đá vừa chửi: “Đồ tiểu súc sinh vô lương tâm! Sói mắt trắng! Muốn hại c.h.ế.t con lão tử, lão tử sẽ g.i.ế.c ngươi!”

Nỗi sợ hãi bản năng khiến Phùng Xuân như một con cá sắp c.h.ế.t vùng vẫy, nhưng sức lực của nàng ấy làm sao chống lại Mã Bình, không lâu sau, nước b.ắ.n lên càng lúc càng ít, như thật sự sắp bị c.h.ế.t đuối.

Xung quanh có khá nhiều người, có người như thấy thú vị, đứng đó cười xem kịch hay, cũng có người không chịu được, liên tục khuyên can.

Nhưng những người khuyên thấy Mã Bình say rượu điên cuồng, lại không dám tiến lên ngăn cản.

Có một nữ nhân thấy Phùng Xuân không ổn, không màng gì, muốn tiến lên giúp, nhưng lại bị nam nhân của mình kéo lại, quát: “Làm cha đánh nữ nhi, bà đi lên góp vui cái gì!”

Nữ nhân lo lắng: “Ôi, đừng đánh nữa, lão Mã, ngươi đang gây ra án mạng đấy!”

Tề Thanh đứng trong bóng tối, nhặt một viên đá từ dưới đất, nhắm thẳng vào đầu Mã Bình mà ném mạnh.

“Bốp” một tiếng, trúng ngay đầu.

Tề Thanh tâm tư hiểm độc, ra tay cũng độc, không nhặt viên đá nhỏ bên cạnh, mà chọn một viên đá to bằng bàn tay.

Viên đá rơi xuống nước, Mã Bình như bị đập cho choáng váng, buông tay Phùng Xuân ra, nhặt vật vừa bị ném vào lòng sông.

Mọi người xung quanh tranh thủ, nhanh chóng kéo Phùng Xuân đang thoi thóp từ dưới nước lên.

Mã Bình cúi đầu nhìn, má nó thì ra là một viên đá lớn đến nỗi ông ta không thể cầm nổi bằng một tay, rất nhanh ông ta lại cảm thấy da đầu ngứa ngáy, như có thứ gì đó từ trong tóc chay ra.

Ông ta đưa tay sờ, cả tay đầy máu.

Ông ta mới nhận ra có người đã ra tay với mình, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu nhìn xung quanh: “Ai ném? Thằng khốn nào ném? Ra đây, lão tử sẽ không tha cho ngươi!”

Trời tối, không ai nhìn thấy viên đá từ đâu bay ra. Còn Tề Thanh, kẻ đứng sau màn, lúc này đang núp sau cây lê, lạnh lùng nhìn Mã Bình, không phát ra âm thanh nào.

Tề Thanh còn cầm một viên đá cứng, chuẩn bị nếu Mã Bình lại động thủ thì sẽ ném tiếp vào đầu ông ta.

Mã Bình chửi bới vài câu nhưng không nhận được câu trả lời nào, ngược lại số người xem càng lúc càng đông, tiếng chỉ trích cũng ngày càng dày đặc, ai nhìn cũng như người ném đá vào ông ta.

Cảm giác đau đớn do say rượu chậm rãi dâng lên, Mã Bình ôm đầu, chửi bới mọi người xung quanh một hồi, bỏ lại Phùng Xuân đang nằm dưới đất nôn mửa thoi thóp, chửi rủa rồi bỏ đi.
 
Back
Top Bottom