Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 400: Chương 400



Những làn khói thuốc lượn lờ che khuất biểu cảm trên mặt Lương Duệ, chỉ nghe thấy ông khàn giọng nói: “Bệ hạ đã ám thị cho ta một số việc.”

Hai huynh đệ liền theo bản năng cho rằng là chuyện chính sự.

Lương Ấu Văn suy nghĩ một chút, đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai cha mình, an ủi: “Cha, chuyện chính sự con cũng không giúp được gì cho cha, nhưng cha có thể nghĩ đến những chuyện vui vẻ, ví dụ như đệ đệ đỗ đầu bảng vàng…”

Nhưng cha hắn không đáp lại, chỉ hút t.h.u.ố.c lá sợi, như thể đây không phải là chuyện đáng để ông vui mừng.

Lương Ấu Văn nhất thời có chút lúng túng nhìn về phía Lương Ấu Võ: “Đệ đệ, cha chỉ là tâm trạng không tốt, đệ…”

Lương Ấu Võ mím môi, đột nhiên trừng mắt nhìn Lương Ấu Văn, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Lương Ấu Văn ở phía sau lo lắng gọi: “Đệ đệ! Đệ đệ!” Liếc nhìn cha đang ngồi trên ghế từng hơi từng hơi hút t.h.u.ố.c lá sợi, dậm chân, nhất thời không biết nên quản ai trước.



Trong cung, Tương Dương công chúa khuấy cháo gạo trong tay, tò mò hỏi: “Phụ hoàng, sao phụ hoàng lại ám thị chuyện đó cho Lương chủ sự? Không sợ ông ta nói cho con trai mình, khiến Hứa Yên Miểu không thể mai phục thành công sao?”

Lão hoàng đế thong thả uống một ngụm cháo gạo, thản nhiên nói: “Lương Quang Thái sẽ không làm chuyện như vậy.”

Tương Dương công chúa: “Ể? Tại sao? Phụ hoàng tin tưởng ông ta như vậy sao? Đó chính là con trai ruột của ông ta.”

Hoàng đế mỉm cười: “Ông ta quá chính trực.”



Lương Ấu Võ lại không phải là người chính trực.

Nhưng hắn cho rằng mình là người trọng chữ tín, vì vậy, hắn lấy từ trong phòng mình ra một quyển sổ, còn mang theo một thanh bảo kiếm, đường hoàng đi bái kiến Tế tửu Quốc Tử Giám.

– Đối phương chọn hắn làm Trạng nguyên, hắn với tư cách là sĩ tử, đi bái tạ là điều hợp tình hợp lý.

Một ngày tốt lành

Mà ở một nhà tắm gần đó, Hứa Yên Miểu đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, tiện thể thông qua hệ thống theo dõi động tĩnh bên phía Tế tửu Quốc Tử Giám.

Tiếng nước ào ào, hơi nước bốc lên, hắn cũng không chú ý tới trong nhà tắm này, có rất nhiều bóng dáng quen thuộc.

– Quan viên Đại Hạ: Chúng ta chỉ tò mò, đường đường là Tế tửu Quốc Tử Giám, rốt cuộc bị cái gì, vậy mà lại dám liều lĩnh bị phát hiện, đi giúp con trai của một người không quen biết gian lận thi cử?

Sau đó.

Là câu nói quen thuộc trọng điểm không đúng:[U là trời! Quà tặng vậy mà lại là một thanh bảo kiếm! Thanh bảo kiếm này lai lịch cũng khá lớn, hình như là vật được cúng dường trong một ngôi chùa trăm năm tuổi.]

[Oa! Kiếm Thái A!]

[Bảo kiếm của một vị tướng quân triều trước! Sau khi trăm trận trở về liền xuống tóc đi tu, thanh kiếm này được đặt trong chùa, nghe nói là dùng để trấn áp oán khí tà ma!]

Các quan viên nghe say sưa thích thú.

Và không khỏi tán thưởng: Vậy mà lại có đồ vật lai lịch như vậy! Lương Ấu Võ cũng lợi hại thật, có thể lấy được bảo bối này từ trong chùa!

[Đến rồi đến rồi! Gặp mặt rồi!]

[Ể? Ngô Tế tửu vậy mà lại từ chối kiếm Thái A? Không nhận quà tạ lễ… Ông ta vất vả giúp Lương Ấu Võ gian lận thi cử là vì cái gì, ngày tháng sống quá an nhàn, nên muốn thêm chút thử thách? Thử xem mình có thể thoát khỏi mắt đại bàng của Cẩm Y Vệ hay không?]

Các quan viên gật đầu lia lịa.

Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng rất tò mò! Chuyện mất đầu mà không cần lợi ích? Vì cái gì chứ!

Nếu nói đối phương chỉ đơn giản là muốn làm việc tốt… Đừng đùa.

[Ố hô! Đến rồi đến rồi! Món chính lên rồi!]

Hứa Yên Miểu chìm xuống nước, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, nước nóng rất dễ chịu, dễ chịu đến mức hắn nheo mắt lại.

[Ha ha ha ực!]

[Hóa ra không chỉ mang theo kiếm Thái A, còn mang theo một quyển sổ sách! Ngô Tế tửu nhìn thấy quyển sổ sách này mặt mũi tái mét!]

[Quyển sổ sách này nhất định có vấn đề, để ta xem – mẹ ơi! Ngô Tế tửu sao ngươi lại cắn người ta vậy! Cắn đến chảy m.á.u rồi! Cắn thẳng vào cánh tay đang cầm sổ sách của người ta!]

[Ể ể? Đây là nói gì vậy? Cái gì gọi là "Đều tại ngươi, ta tiêu đời rồi"!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 401: Chương 401



[Quả nhiên! Quyển sổ sách này nhất định có bí mật lớn!]

Lương Duệ cũng ở trong phòng tắm.

Ông c*n v** c* tay mình, răng cắm sâu vào trong, m.á.u rỉ ra, giống như hình ảnh chiếc nĩa đ.â.m vào bánh kem sữa tươi, sữa tươi phồng lên.

Từ xưa đến nay, những chuyện liên quan đến sổ sách, chưa bao giờ là chuyện nhỏ.

Con trai ông rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì?!

Tại sao không nói cho ông biết?

Các quan viên bên cạnh nhìn ông bằng ánh mắt thương cảm.

Thật đáng thương.

Có đứa con trai như vậy còn không bằng đừng sinh đừng nuôi.

[Ta lật xem…]

[A?! Nếu là như vậy, cũng không thể trách Lương Ấu Võ hoàn toàn được. Chính ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì.]

Cái gì chứ!

Là cái gì vậy!

Các quan viên tại chỗ kích động đến mức từ dưới nước nhô lên thân thể trắng trẻo, hơi béo của mình.

Bình thường bọn họ cũng sẽ không kích động như vậy, nhưng hôm nay, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng! Nếu như người nhận hối lộ không phải Lương Ấu Võ, mà là Tế tửu Quốc Tử Giám, bọn họ đều phải hoài nghi Lương Ấu Võ có phải là yêu thích Tế tửu Quốc Tử Giám hay không.

Chuyện này cũng có tiền lệ! Ca ca hắn chẳng phải thích lão thái quân đến mức dù biết đối phương là mẹ vợ của hoàng đế, cũng có thể cứng đầu xông lên sao?

– May mà Lương Duệ không biết bọn họ đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ hất nước vào mặt bọn họ.

[Ghê tởm, không biết xấu hổ!]

[Con trai mình khởi nghiệp thất bại, nợ tổng cộng chín nghìn lượng bạc, bị người ta tìm đến tận cửa, liền biển thủ công quỹ cho con trai mình lấp lỗ hổng.]

[Lúc đó còn chưa phải là Tế tửu Quốc Tử Giám, chỉ là tri huyện Đồng Thành! Vẫn là một tiểu tri huyện non nớt, sống dựa vào tiền lương hàng tháng. Biển thủ công quỹ là lần đầu tiên!]

[Sợ bị phát hiện phần sổ sách này, lại tự ý mang muối ăn trong kho ra ngoài bán, bán được chín nghìn năm trăm sáu mươi lượng, còn tham ô năm trăm sáu mươi lượng, chậc chậc.]

[Nhưng số muối ăn bị thiếu hụt không thể bù đắp được, phải làm sao bây giờ? Làm ông ta lo lắng muốn chết! Oa oa! Thật trùng hợp, kho hàng là do triều trước để lại đã lâu năm không cẩn thận bị cháy,]

[Đúng vậy! Kho hàng bị cháy, có chút tổn thất cũng là chuyện rất bình thường!]

“Thực ra…” Có vị quan viên nhỏ giọng nói với đồng liêu: “Nếu không phải Tiểu Bạch Trạch nói, ta hoài nghi vụ cháy kia không phải là tai nạn.”

Kho lương bị cháy thực ra là do quan viên tự mình phóng hỏa – chuyện kiểu này, cũng không phải chưa từng xảy ra.

Thậm chí có người ngang ngược đến mức khi Ngự sử từ trung ương đến địa phương kiểm tra kho hàng, đã dùng thủ đoạn khiến kho hàng nổ tung ngay trước mặt Ngự sử, Ngự sử trực tiếp ngất xỉu trong vụ nổ, còn kho hàng thì bốc cháy trong vụ nổ, khiến Ngự sử bị thiêu sống trong kho.

– Chính là to gan lớn mật như vậy.

Đương nhiên, loại chuyện này xảy ra một lần, liền bị lão hoàng đế xử lý nghiêm khắc.

[Hiếm khi có một lần là thật sự cháy, không phải giả cháy, không sợ điều tra, từ cấp trên đến cấp dưới, cùng với tri huyện của mấy huyện lân cận, đều đến tìm ông ta giúp đỡ bình sổ sách.]

Một ngày tốt lành

Vị quan viên đang nói chuyện sững người, đầu ghé sát vào người quen, nhỏ giọng nói: “Chuyện loại này ta thật sự chưa từng thấy qua.”

Còn có thể tìm kho hàng khác để bình sổ sách? Bình như thế nào? Nói là huyện Đồng Thành vì việc gì đó đã mượn đồ trong kho hàng của bọn họ, kết quả thật trùng hợp, bị cháy?

[Ngô Tế tửu hào phóng a! Đến một người giúp một người! Nếu như không quên chú ý chừng mực, không cẩn thận giúp quá mức thì phần sau này, sẽ là một màn kết thúc hoàn mỹ!]

Chừng mực gì vậy, còn có thể không cẩn thận giúp quá mức?

Một đám quan viên trung ương hóng hớt, mặt đầy tò mò, chỉ chờ Hứa Yên Miểu đến khai sáng cho bọn họ.

[Số liệu này ta cũng không biết là cộng kiểu gì… Thật sự là một người dám báo, một người dám cộng.]

[Cười chết, thì ra là như vậy. Tri huyện cũng có vòng bạn bè của mình, khó khăn lắm mới có một kho hàng không sợ bị điều tra, còn không mau nói cho bạn bè mình biết.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 402: Chương 402



[Bạn bè cũng có bạn bè.]

[Ngô Tế tửu cũng không cẩn thận xem xét, giao hết cho cấp dưới làm, cấp dưới uống vài chén rượu, nhận chút quà, liền đồng ý hết, đảm bảo nhất định sẽ giúp bọn họ bình sổ sách.]

[Sau đó tính toán sổ sách, Ngô Tế tửu quả thực ngơ ngác –]

["Bao nhiêu? Ngươi nói kho hàng ở huyện của bản quan bị cháy bao nhiêu??? Hạt tiêu tám trăm thạch, bạc tám vạn lượng, tiền đồng ba nghìn vạn, gạo hai nghìn bốn trăm thạch???"]

[Ha ha ha ha ha ha –]

[Ngươi nói đây là số lượng một kho hàng ở huyện có thể bị cháy? Ngươi nói đây là quốc khố ta cũng tin ha ha ha –]

Ngô Tế Tửu bỗng nhiên khóc nấc lên.

Lương Ấu Võ ôm cổ tay đang không ngừng rỉ máu, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Ngô Tế Tửu, chỉ cảm thấy người này thật kỳ quặc.

Hắn đã mang cả cuốn sổ ghi chép có thể uy h.i.ế.p tính mạng của ông ta tới đây rồi, ông ta còn khóc lóc cái gì nữa?

Lại còn đột nhiên ra tay đả thương người.

—— Chẳng lẽ là do làm quan coi thi quá mệt mỏi, mệt đến phát điên rồi sao?

Lương Ấu Võ sắc mặt khó coi, ngồi xổm xuống, vươn dài cánh tay đặt cuốn sổ bên cạnh Ngô Tế Tửu, nói: "Nguyên bản sổ sách ở đây, ta cũng sẽ không lại dùng nó để uy h.i.ế.p ngươi nữa, việc này coi như chấm dứt. Về sau, chúng ta chỉ là mối quan hệ thưởng thức và được thưởng thức, chỉ duy trì qua lại bình thường, được không?"

Trong mắt người ngoài, là Ngô Tế Tửu thưởng thức hắn, nếu hoàn toàn không qua lại, người khác sẽ chỉ nói hắn vong ân phụ nghĩa.

Nói xong, Lương Ấu Võ liền xoay người đi vài bước mở cửa, vừa bước qua ngưỡng cửa, vừa dùng tay lau quần áo, ánh nắng bên ngoài vừa vặn chiếu rọi.

Sau đó, một đám Cẩm Y Vệ từ trong bóng tối xông ra, trực tiếp đè người xuống đất: "Thành thật chút đi!"

【!!!】

【Lão Hoàng đế quả nhiên đã cài Cẩm Y Vệ bên cạnh các đại thần!】

【Bị bắt nhanh quá, ta còn chưa kịp nặc danh tố cáo.】

Ngô Tế Tửu từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi quần áo, vẻ mặt lãnh đạm, không mặn không nhạt.

Từ khoảnh khắc bị Hứa Yên Miểu phát hiện, ông ta đã không còn hy vọng có thể trốn thoát. Chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, vạn nhất, vạn nhất Lương Ấu Võ cẩn thận hơn một chút, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Hiện tại xem ra...

"Hừ." Ngô Tế Tửu căm hận nhìn Lương Ấu Võ: "Kẻ hèn này ngông cuồng, không đáng để mưu đồ! Đáng bị hình phạt!"

Bản thân muốn tìm chết, vì sao lại phải liên lụy đến ông ta!

Ngoài cửa.

Cẩm Y Vệ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Lương Ấu Võ bị ấn xuống nền đá xanh ẩm ướt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Bệ hạ đã biết sẽ có cá lọt lưới, bảo chúng ta canh giữ bên ngoài phủ đệ các quan viên, quả nhiên bắt được ngươi, con cá lớn này!"

【Ồ ồ! Thì ra là vậy! Lão Hoàng đế này đầu óc thật lợi hại, ta cứ tưởng trước khi thí sinh ra khỏi trường thi khám xét người một lần nữa, xem có giấu đồ không, đã rất thông minh rồi! Không ngờ còn có cách mai phục quan coi thi, ôm cây thỏ thế này!】

【Đúng vậy, sau khi thi xong, thông thường mọi người sẽ thả lỏng cảnh giác, cảm thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, lập tức đến cửa cảm tạ, ai ngờ xung quanh còn có Cẩm Y Vệ mai phục chứ?】

Bên ngoài nhà tắm, Lão Hoàng đế đã húp xong ngụm cháo gạo cuối cùng, chậm rãi đi ra ngoài tản bộ, tiện thể nghe tiếng lòng, khẽ nhếch khóe miệng.

Mặc dù, ý định ban đầu của ông là tìm lý do để che giấu Hứa Yên Miểu, những Cẩm Y Vệ kia cũng cố ý nói nhiều lời vô nghĩa, nhưng nghe được Hứa Yên Miểu khen ngợi, ông vẫn cao hứng không thôi.

Nghe nhiều như vậy, vẫn là lời khen của Tiểu Bạch Trạch là hợp khẩu vị nhất ——

"Đi, đi ăn một bát canh vịt! Thắng Tiên, còn con?"

Tương Dương công chúa đi theo bên cạnh, chớp chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn như một con cừu non.

"Phụ hoàng ăn gì, con liền ăn cái đó."

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng đế hài lòng gật đầu: "Vậy con cũng ăn một bát canh vịt đi."

"Vâng..." Tương Dương công chúa cẩn thận thăm dò: "Phụ hoàng, nghe nói người muốn chọn phu quân cho con trong số các cử tử lần này?"

Hoàng đế cười ha hả: "Con và phò mã hòa ly rồi, ở mãi trong cung, không gả nữa, sẽ ăn hết của cải của phụ hoàng mất? Bất quá cử nhân không thể làm phò mã cho con, vào phủ công chúa rồi thì không thể làm quan, dễ oán trách con."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 403: Chương 403



Tương Dương công chúa: "Vậy..."

Hoàng đế cười nói: "Có thể xem xét huynh đệ của những cử tử kia, chắc hẳn cũng không kém. Huống chi trong nhà đã có người làm quan, có một người không thể ra làm quan, nhưng lại có tôn vinh, chắc hẳn cũng sẽ không thành thù."

Tương Dương công chúa mắt đảo một vòng, ngoan ngoãn mím môi cười: "Đều nghe theo phụ hoàng."

Aiya! Con gái nhà ta thật là dịu dàng đáng yêu!

Nếu không phải con gái đã lớn, Lão Hoàng đế thật sự muốn giống như khi con còn nhỏ, ôm người lên xoay vòng, để nàng gọi phụ hoàng.

Tương Dương công chúa hứng thú nói: "Phụ hoàng, chúng ta tiếp tục nghe Hứa Yên Miểu nói gì đi! Con gái thật sự rất tò mò vị Quốc Tử Giám Tế Tửu kia làm thế nào để che giấu chuyện sổ sách. Còn cả cuốn sổ ghi chép đòi mạng kia, làm thế nào lại đến tay Lương Ấu Võ!"

Lão Hoàng đế cũng rất tò mò.

Sau đó liền nghe được Hứa Yên Miểu trong lòng lẩm bẩm: 【Đây là làm thế nào để che giấu chuyện sổ sách? Nếu có thể thành công, Ngô Tế Tửu không đi Hộ bộ nhậm chức thật sự là lão Hoàng đế mộ tổ bốc khói xanh rồi.】

Lão Hoàng đế: "..."

Thật ra nói như vậy... hình như cũng không sai?

Không nói đến những thứ khác, thủ đoạn san bằng sổ sách này thật sự rất lợi hại.

【Ồ hố, đầu óc không có vấn đề, biết mình không thể san bằng được, trực tiếp đi tìm thượng cấp khiến mình san bằng sổ sách —— An Huy Tri Phủ!】

Đi vào tửu lâu bên cạnh nhà tắm, canh vịt già được bưng lên, Lão Hoàng đế khẽ nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Ghi."

Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ lập tức ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị sau này đi tra xem năm đó khi Ngô Tế Tửu làm Đồng Thành Tri Huyện, An Huy Tri Phủ khi đó là ai.

【Vị Tri Phủ kia cũng không ngốc, lại đi tìm Tào Vận Tổng Đốc đã nhờ mình giúp đỡ.】

【Chậc chậc!】

Chậc chậc.

Đầu Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ càng cúi thấp hơn, ghi lại vị Tào Vận Tổng Đốc kia.

Đây đều là Diêm Vương gia điểm danh a!

Mặc dù rất nhiều người hiện tại không còn ở vị trí đó nữa, nhưng việc này cũng không khó tra, chỉ cần tra theo thời gian Ngô Tế Tửu làm Đồng Thành Tri Huyện là được.

Một ngày tốt lành

【Một đường tìm lên trên, tìm được Hộ Bộ Thị Lang lúc bấy giờ —— ồ, sớm đã cáo lão về quê rồi.】

【Trước khi về quê còn trượng nghĩa một phen, giúp tiểu đệ của mình san bằng sổ sách.】

【666! Thì ra là san bằng như vậy! Lợi dụng chức vụ, lén lút san bằng số nợ đó vào sổ sách của các huyện trên cả nước. Học được rồi, học được rồi!】

【Mặc dù ta học cái này cũng chẳng có tác dụng gì.】

Trong nhà tắm, dường như mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tim đập rất nhanh.

Các quan viên đến xem náo nhiệt, người này nhìn ta, ta nhìn người, đột nhiên cảm thấy cơ thể rất lạnh, dường như cảm thấy có ai đang mài dao, từng lỗ chân lông đều cảm nhận được hàn phong của đao quang.

"Rít ——"

Bọn họ cũng lặng lẽ chìm vào trong nước.

Chỉ là đến xem náo nhiệt khoa cử gian lận mà thôi, vì sao lại liên lụy đến chuyện làm giả sổ sách như vậy!

Còn một đường liên lụy lên trên, từ Tri Phủ liên lụy đến Tào Vận Tổng Đốc, thậm chí còn có cả Hộ Bộ Thị Lang đã cáo lão về quê?!

Ước chừng còn có những quan viên khác chưa nói đến —— bọn họ lại sắp phải thay đổi đồng liêu mới rồi sao?

Từ khi Tiểu Bạch Trạch đến Đại Hạ hai năm nay, đồng liêu của bọn họ đã gần như thay đổi hết một lượt rồi! Đây thật sự là Bạch Trạch sao? Không phải là Phá Quân tinh chứ?!

Lại Bộ Thượng Thư thở dài một tiếng —— lại phải tăng ca rồi.

"Hoa" một tiếng từ trong nước trồi lên. Có tiểu bộc của nhà tắm đi tới đỡ hắn, còn nhẹ giọng hỏi: "Quân có muốn uống nước không?"

Lại Bộ Thượng Thư cười nói: "Không cần, ngươi cứ đi làm việc đi." Liền tự mình đi đến bên cạnh Lương Duệ, hỏi ông: "Ra ngoài ăn chút gì không? Bánh hoa tiêu muối ở cửa nhà tắm này thật sự rất ngon."

Lương Duệ trầm mặc gật đầu.

Hai người lau khô người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Bánh hoa tiêu muối ở cửa nhà tắm kia quả thực rất ngon, hai người đàn ông to lớn trực tiếp mua hai mươi cái, rồi ngồi xổm dưới gốc cây lớn ở góc phố ăn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 404: Chương 404



Ăn một hồi, Lương Duệ từ từ mở miệng: "Ta cũng chưa bao giờ là thánh nhân, rất nhiều lúc, ta đều có những ý nghĩ tồi tệ."

Lại bộ Thượng thư say sưa ngắm nhìn cuộc sống trên con phố này.

Có người đi dạo, có người dắt chó, có người đi chợ, có người bán lương thực, có người bán vải thô, qua lại tấp nập, vội vàng, nhưng cũng có những hộ gia đình giàu có ngồi bên đường uống rượu, đánh bài, có người đuổi gà vịt ngan ngỗng đi qua, bọn họ liền ghét bỏ bịt mũi.

"Ý nghĩ gì?" Ông hỏi.

Lương Duệ hiện tại không có tâm trạng để ý xem trên phố có ai, chỉ ôm bánh hoa tiêu muối, lặng lẽ chìm vào hồi ức: "Khi ta mới nhậm chức Huyện lệnh, bách tính không tin tưởng ta, tiểu lại thì dối trên lừa dưới, hào cường thì ngang ngược ở chốn hương thôn, phỉ loại thì hung hăng ngang tàng, thật sự là bước đi khó khăn."

"Lúc đó, ta nhậm chức Tri huyện Thiên Môn, mới hai mươi mốt tuổi."

Ông nói như vậy, Lại bộ Thượng thư lập tức nhớ ra. Nhớ ra rồi, lập tức cảm thấy nhức răng.

Hồ Quan Âm ở huyện Thiên Môn, đó chính là hang ổ của bọn phỉ loại có thể kiếm được hỏa súng, chiếm cứ địa lợi, triều đình nhiều lần phái người bao vây tiễu trừ đều không thành công. Lúc đó không ai muốn đến làm Tri huyện Thiên Môn, chỉ có cái tên đầu óc bã đậu này, ba năm làm Thứ Cát Sĩ ở Hàn Lâm Viện đã hết hạn, vốn có thể đến nơi tốt làm Tri huyện, lại cứ vác bao tải lên, trực tiếp đến Lại bộ xin đi làm Tri huyện Thiên Môn.

Một ngày tốt lành

Chưa đầy ba năm, lại có thể quét sạch bọn phỉ loại ở Hồ Quan Âm.

Lương Duệ: "Khi đó ta rất cần tiền để làm cho huyện trở nên tốt đẹp hơn, nghèo đến mức khánh kiệt, mấy lần ban đêm ta nhìn chằm chằm vào mộ Vương gia của huyện Thiên Môn, mắt đều phát xanh. Nhưng cuối cùng ta vẫn không đi quấy rầy người chết, thật hổ thẹn, ta quả thực đã từng có ý nghĩ đó."

Lại bộ Thượng thư đột nhiên muốn uống trà Thiết Quan Âm.

Những lời như của Lương Duệ bây giờ, cảm giác không nên nói khi đang ngồi xổm bên đường, ăn bánh hoa tiêu muối, mà nên về nhà, hoặc tìm một nơi yên tĩnh, lấy ra một bộ đồ trà bằng sứ thanh hoa, pha hai chén trà Thiết Quan Âm, từ từ thưởng thức vị ngọt trong đó.

Lương Duệ cắn một miếng bánh hoa tiêu muối, nuốt xuống, giọng điệu bình tĩnh tiếp tục: "Trong kho thiếu mất ba năm bộ áo giáp, bình thường cũng không ai phát hiện ra."

"Quan lại cùng bọn phỉ loại ở Hồ Quan Âm giao dịch, quan phỉ cấu kết, canh giữ các ngả đường, không ai có thể tố cáo lên cấp trên."

"Bọn chúng nói dối là thổ phỉ địa phương hung hãn, cướp đoạt lương thực, thực tế là lén lút giảm thuế, miễn thuế cho hào cường địa phương, hàng năm thu hoạch ruộng đất chia theo tỉ lệ hai tám."

Lương Duệ xoa xoa khuôn mặt đen như Táo Quân của mình.

—— Ông trước kia rất trắng, nhưng làm Huyện lệnh ở mấy nơi, đi qua những con đường hai bên là núi kẹp giữa là khe, trải qua sương bụi của phương Bắc, ngày ngày dãi gió dầm sương, tự nhiên không thể trắng được.

Lại bộ Thượng thư nảy sinh lòng trắc ẩn: "Ta hiểu. Ngươi muốn nói, người đời nói lấy thân làm gương, lời nói và việc làm phải thống nhất, ngươi không thích đánh con, liền nghĩ rằng, có lẽ ngươi làm một quan tốt, bọn họ sẽ lấy ngươi làm gương… "

Lương Duệ nghẹn ngào: "Đúng vậy! Năm đó có nhiều cám dỗ như vậy, ta cũng chưa từng dám nhúng tay."

Ông nghiến răng: "Thằng nhóc này sao lại to gan như vậy? Rốt cuộc nó giống ai!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 405: Chương 405



[Hai đứa con trai của Lão Lương, thật sự là gan to bằng trời. Một đứa dám thích mẹ vợ của Hoàng Đế, một đứa thì gian lận thi cử bằng cách uy h.i.ế.p quan khảo thí. Xét về mặt nào đó, đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”...]

Kiểu "hổ phụ sinh hổ tử" này có gì đáng nói đâu!

Nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Lương Duệ cúi đầu, tay ôm mặt, các ngón tay co duỗi, cố gắng che khuất cả khuôn mặt.

Thật sự... Ông thà rằng con trai mình đừng "xuất chúng" như vậy, tầm thường một chút cũng tốt.

[Ra là vậy! Thanh gươm Thái A kia là hắn ta thắng được khi luận kinh với hòa thượng trong chùa! Vì muốn có được Thái A, hắn đã miệt mài học Phật pháp năm năm trời! Ngày nào cũng dậy từ canh năm để học thuộc kinh Phật, nghiên cứu Phật lý, còn dậy sớm hơn cả hòa thượng trong chùa.]

[Ừm...]

[Cái dáng vẻ kiên trì, quyết tâm theo đuổi mục tiêu này... Xét theo một nghĩa nào đó, sự dạy dỗ của Lương lão gia cũng khá thành công. Ngay cả vị lão phương trượng tu hành bảy mươi hai năm cũng không luận nổi với hắn, còn gọi hắn là Phật sống giữa trần gian.]

Lại Bộ Thượng thư: “Thật ra, Quang Thái nó... có lẽ...”

Ông dạy dỗ cũng đâu có thất bại, chỉ là quá thành công thôi?

Lương Duệ càng ôm chặt lấy khuôn mặt đầy thống khổ: “Lão hữu à, xin đừng nói nữa.”

Lại Bộ Thượng thư lặng lẽ vỗ vai ông, tỏ ý an ủi.

Con trai quá giống mình cũng khổ tâm lắm.

[Hóa ra tiền bịt miệng Ngô Tế tửu là kiếm được kiểu này – Vậy sổ sách sai lệch là hắn phát hiện ra như thế nào?]

[Chờ, chờ đã?!]

[Căn cứ vào quy tắc mỗi kỳ thi hội chỉ bổ nhiệm chín mươi vị quan chấm thi trong ngoài, và cứ ba kỳ thi hội thì không có quan nào được làm hai lần. Loại trừ hai kỳ thi hội trước, tổng cộng là một trăm tám mươi vị quan.]

[Sau đó, từ một nghìn lẻ tám vị quan còn lại ở kinh thành, loại bỏ quan võ, loại bỏ quan từ lục phẩm trở xuống, loại bỏ quan nhị phẩm. Từ những quan văn còn lại, từ tam phẩm đến ngũ phẩm, chọn một người có tiếng tăm về văn chương, và hai kỳ thi hội gần đây chưa từng làm quan chấm thi, rồi hối lộ ông ta?!]

[Mà lại còn chọn bừa một việc không lớn không nhỏ, nếu đối phương không nhận hối lộ thì đổi người khác, cho đến khi có quan viên chịu thông đồng với hắn?!]

[Ghê gớm!]

[Ruồi không bâu vào trứng lành, để tìm ra quả trứng nào có vết nứt, cố tình đốt tất cả xem sao, nếu nhận hối lộ một lần thì sẽ có lần thứ hai, phải không? Nhắm vào một người, theo quy định tuyển chọn quan khảo thí của Đại Hạ, vài năm sau sẽ đến lượt người đó làm quan chấm thi, khi đó sẽ biết ‘người này từng nhận hối lộ của ta, hắn tham lam’.]

[Oa——]

Hứa Yên Miểu thầm than thở, lại đ.â.m thêm một nhát vào tim Lương Duệ: [Đúng là có nghe lời Lão Lương dạy dỗ.]

[Lão Lương dạy con trai mình rằng: Muốn đạt được mong muốn, nhất định phải tận dụng lòng tham của người khác.]

[Cười c.h.ế.t mất, sợ con trai không hiểu, còn miêu tả chi tiết cả ví dụ.]

Các quan nghe thấy Hứa lang nhại giọng Lương Duệ trong lòng.

[Năm đó ta đến huyện Thiên Môn nhậm chức, ta giả làm thương nhân đi đường, ta mượn mười gánh bạc trắng! Bọn cướp thấy nhiều bạc như vậy làm sao bọn chúng có thể không cướp chứ? Bọn chúng có nhiều bạc trong tay, làm sao bọn chúng có thể không muốn sống sung sướng hơn chứ? Lúc đó tuy ta là tù binh của bọn chúng, nhưng ta tài ăn nói tốt, ta chỉ cần khuyên nhủ vài câu, tên cướp đầu sỏ liền định nhân lúc huyện lệnh mới nhậm chức chưa hiểu rõ tình hình địa phương, hắn muốn biến thành phú ông, hắn muốn cưới vợ, hắn muốn mua vài trăm mẫu ruộng, hắn muốn sống cuộc sống vợ con đề huề. Còn đám thuộc hạ của hắn, thì hắn cho chúng làm gia đinh.]

[Thế này sướng hơn nhiều so với cảnh sống chốn đao kiếm.]

[Hi hi!]

Các quan khác: “...”

Tuy chúng ta không thân với Lương Duệ, nhưng chúng ta cũng biết ông ấy không nói chuyện kiểu này!

Bên ngoài phòng tắm, Lương Duệ giật giật khóe mắt, bỏ tay đang che mặt xuống, cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình: “Chuyện đúng là vậy, nhưng ta không nói với con trai ta như vậy.”

Một ngày tốt lành

Ông thật sự không có hả hê như vậy!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 406: Chương 406



Lại Bộ Thượng thư do dự một chút: “...Vậy, con trai ông đúng là có học theo những gì ông dạy?”

— Chỉ là, học hơi lệch lạc.

Một ngày tốt lành

Lương Duệ: “...”

Đừng nói nữa! Muốn ói m.á.u rồi!

Ông đem hết kinh nghiệm cả đời mình ra dạy con, không phải để nó dùng kiểu này!

[Sau khi bọn cướp rời khỏi Quan Âm Hồ dễ thủ khó công, từ cướp biến thành dân có nhà có cửa, Lương Duệ với tư cách là huyện lệnh, có thể làm được nhiều việc hơn. Hai năm sau, tóm gọn cả bọn cướp.]

[Oa! Đây có tính là lấy nhu thắng cương không? Hay là binh pháp gì? Thật sự lợi hại!]

[Xin lỗi, ta không nên nói gì đến “hổ phụ sinh hổ tử”, dụ dỗ một quan viên vốn đã không liêm khiết, và thuyết phục một đám cướp bỏ nghề của mình, thật sự không cùng đẳng cấp. Lương Nhị kém xa.]

— Hứa Yên Miểu gọi Lương Duệ là Lão Lương, Lương Ấu Văn là Tiểu Lương, Lương Ấu Võ là em trai của Lương Ấu Văn, tự nhiên là Lương Nhị.

Các quan Đại Hạ đã chẳng còn hơi sức mà thắc mắc tại sao Bạch Trạch lại thích đặt những cái tên kỳ quái như vậy nữa rồi.

“Hừ—— Lương Quang Thái, dù là tài ăn nói hay trí tuệ, đều hơn con trai ông ta rất nhiều.”

“Lúc đó ông ấy mới hai mươi mốt tuổi! Thằng con nhỏ của ông ấy bây giờ đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi nhỉ? Kém nhau không chỉ một chút.”

“Ta vẫn không hiểu, thằng nhóc Lương Ấu Võ kia rốt cuộc muốn gì? Với bản lĩnh này...”

Đúng lúc này, Hứa Yên Miểu đột nhiên nói: [Đi làm Cẩm Y Vệ không tốt sao? Lương Nhị.]

“Cái này không được!!!” Một vị quan vỗ mạnh xuống mặt nước, kích động đứng dậy.

Giọng nói đó, gần như xuyên thủng cả phòng tắm.

Cẩm Y Vệ mà có thêm một người như vậy, thì các quan còn đường sống không!

[Ể?]

Câu nói Hứa Yên Miểu định nói bị cắt ngang.

[Cái gì không được? Có chuyện gì vui sao!!!]

Hứa lang lập tức phấn khích, nhoài người ra, ngó nghiêng xung quanh.

Vị quan lỡ lời kia cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, bị đồng liêu nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Trong lúc nguy cấp, một vị quan khác gần như không cần suy nghĩ đã buột miệng nói: “Cái gì không được! Không phải chỉ sờ đùi ngươi một cái thôi sao, có gì to tát!”

[Oa——]

Sinh viên đại học hơi ngại ngùng.

[Cái này… đây là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c nơi công sở sao? Để ta xem ai, ngày mai sẽ luận tội. Hơi quá đáng rồi.]

[Đã lâu rồi ta không luận tội!]

Hai vị quan liên quan: “...”

Đừng, đừng mà, chuyện nhỏ như con thỏ thôi!

Vị quan lỡ lời vội vàng giả vờ tức giận: “Cái gì mà không to tát! Ngươi không thể đừng làm mấy trò dâm ô giữa chốn đông người được sao! Không thể đợi vào phòng rồi — Ối! Ngươi thật là! Nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao!”

Ông ta phẩy tay, làm ra vẻ thẹn thùng bỏ đi.

Những người bình thường đang tắm bên cạnh ngơ ngác nhìn.

“Cái này…”

Đây là quân tử nhà nào? Không phải quá phóng khoáng rồi sao?!

[A?]

[Không phải quấy rối t*nh d*c, là tự nguyện à! Là ta võ đoán rồi.]

Hai vị quan liên quan thở phào nhẹ nhõm.

Còn danh tiếng… mặc kệ, trước tiên cứ qua chuyện này đã.

— Đồng liêu của họ nhìn bằng ánh mắt sùng bái.



[Tan rồi, tan rồi, tự nguyện thì chẳng có gì hay để xem nữa. Vẫn là xem Lương Nhị tiếp đi.]

Hứa Yên Miểu đứng dậy, vươn vai ngáp một cái.

— Tắm xong, chuẩn bị rời đi.

Vừa đi vừa xem hệ thống.

[Haiz, nửa vời những gì ngươi học được từ cha ngươi, làm Cẩm Y Vệ thì dư sức rồi. Sau này còn có cơ hội thăng quan tiến chức, lên đến chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ — Dù sao ta thấy ngươi cũng không quan tâm đến danh tiếng tốt hay xấu? Sao lại đi đường tà thế này!]

[Nhìn cái đầu óc này, cái tính kiên nhẫn này — Để có thể thành công tìm ra điểm yếu của Ngô Tế tửu, còn cố tình kết giao với phu xe nhà Ngô Tế tửu!]

[Ngoài ra, còn kết giao với phu xe của tất cả các quan thân thiết với Ngô Tế tửu.]

[Tuyệt vời! Thật sự, ngươi nên đi làm Cẩm Y Vệ!]

[Rồi thu thập, thu thập, liền tìm ra manh mối của năm xưa.]

[Úi chà! Sổ sách là hắn ta tự làm dựa trên những thứ hắn ta điều tra được, số liệu có thật có giả, dù sao cũng dày cộp, có ai rảnh rỗi mà tính toán lại đâu, phải không?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 407: Chương 407



[Rồi lừa Ngô Tế tửu, nói là thuộc hạ năm xưa sợ hắn g.i.ế.c người diệt khẩu, nên đã để lại chứng cứ. Ha ha ha ha ha, Ngô Tế tửu còn tin sái cổ!]

Ngô Tế tửu: “...”

Ông ta lo lắng sợ hãi bấy lâu nay, vậy mà sổ sách lại là giả???

Giả???

Tổ tông nhà hắn——

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ bên cạnh vỗ vai ông ta đầy thương hại: “Không sao, sẽ có rất nhiều người đi cùng ngươi.”

Một ngày tốt lành

Ngô Tế tửu: “...”

Cảm ơn nhé : )

[Cười c.h.ế.t mất, Lương Tiểu Nhị, kỹ năng làm giả cổ vật mà cha ngươi dạy, ngươi lại dùng để làm chuyện này sao!]

— Lại đổi cách gọi nữa rồi.

Tên nhóc thối này đúng là muốn đặt cho người ta tám trăm cái tên trong lòng hay sao!

Lão hoàng đế tức giận nghĩ.

Tương Dương công chúa bên cạnh sắc mặt có chút phức tạp: “Phụ hoàng, người sẽ điều Lương Ấu Võ kia đi làm Cẩm Y Vệ sao?”

Lão hoàng đế không chút khách khí nói: “Tư chất không tệ, nhưng tâm cơ quá nhiều, quá có chủ kiến, Cẩm Y Vệ là tai mắt của Thiên tử, không cần người có chủ kiến.”

— Quá có chủ kiến, sẽ lừa cả Thiên tử.

Tương Dương công chúa tò mò: “Vậy phụ hoàng định xử lý hắn ta như thế nào? Con thấy người khá thưởng thức Lương Quang Thái.”

Lão hoàng đế suy nghĩ một chút: “Đúng là vậy. Vậy nên trẫm định xử nhẹ.”

Tương Dương công chúa ngạc nhiên: “Phụ hoàng vậy mà lại…”

Lão hoàng đế: “Không c.h.é.m ngay lập tức, đổi thành xử trảm vào mùa thu. Cho hắn sống thêm vài tháng, xem như là hoàng ân.”

Tương Dương công chúa: Thay vì tự kiểm điểm, thà nghi ngờ người khác!

Vài ngày sau, kết quả xét xử vụ gian lận thi cử của Lương Ấu Võ được công bố.

“Chủ khảo quan Hứa Yên Miểu, phó chủ khảo quan Lê Khiêm, quản lý lỏng lẻo, đều bị phạt nửa năm bổng lộc.”

“Các quan khảo thí còn lại bị phạt một năm bổng lộc.”

“Quan chấm thi Ngô Tùng Niên thông đồng thí sinh, tước bỏ chức Tế tửu Quốc Tử Giám! Xử trảm vào mùa thu! Cha mẹ, huynh đệ, vợ con đều bị đày đến Liêu Ninh Thượng Dương Bảo!”

“Cử nhân Lương Ấu Võ hối lộ quan khảo thí, tước bỏ công danh! Xử trảm vào mùa thu! Cha là Lương Duệ dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc. Ca ca là Lương Ấu Văn cùng tham gia kỳ thi hội, nghi ngờ có gian lận. Thi lại!”

— Còn chuyện uy h.i.ế.p quan khảo thí và sổ sách kia, sẽ xử riêng, không công bố ra ngoài.

Lương Duệ nhận được kết quả, nước mắt lưng tròng, hướng về phía hoàng cung bái lạy: “Hoàng ân hạo đãng! Duệ——”

“Tạ chủ long ân!”

Lương Ấu Văn cũng bái lạy theo, sau đó lo lắng hỏi: “Cha! Sao đệ lại gian lận! Hắn là người kiêu ngạo như vậy… có phải là xét xử oan không!”

“Không phải xét xử oan.” Lương Duệ giật giật khóe miệng, nói từng chữ một, giọng nói lộ rõ vẻ bi thương: “Sao có thể… xét xử oan chứ?”

Đó là do Bạch Trạch tận mắt chứng kiến! Cẩm Y Vệ tận mắt nhìn thấy! Sổ sách kia còn đang nằm trên bàn của Hoàng thượng.

Lương Ấu Văn suýt chút nữa ngất xỉu, cố gắng véo mạnh vào tay mình mới đứng vững được: “Cha, vậy… vậy đệ đệ phải làm sao, thật sự phải xử trảm vào mùa thu… mùa thu… sao?”

Hắn đã không còn quan tâm đến chuyện mình phải thi lại nữa.

Sau đó liền thấy cha mình im lặng bước ra ngoài.

Lương Ấu Văn: “Cha! Cha định đi thăm đệ sao!”

Lương Duệ im lặng gật đầu.

“Chờ con một chút! Con đi làm món gan heo hầm cho đệ! Cơm tù khó ăn, đệ thích ăn gan heo!”



Gặp lại Lương Ấu Võ, hắn đang nằm trên rơm rạ trong ngục, không biết đang nghĩ gì. Phát hiện cha và ca ca đến, mới khó khăn bò dậy, dùng sức của phần thân trên di chuyển: “Cha, ca, hai người đến rồi.”

Lương Ấu Văn lo lắng lao đến song sắt: “Chân đệ sao rồi?”

“Không sao, lúc trước bị Cẩm Y Vệ bắt, bong gân mắt cá chân, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Không khỏi cũng không sao, dù sao cũng phải c.h.ế.t rồi——”

Lương Ấu Võ nhìn Lương Duệ, cười gượng: “Cha, bây giờ cha rất thất vọng về con phải không?”

Lương Duệ nhìn hắn, dường như rất bình tĩnh: “Phải.”

Lương Ấu Võ sững người tại chỗ, vẻ mặt ngây ra.

Lương Duệ: “Đã không muốn nghe, hà tất phải làm. Đã không muốn biết, hà tất phải hỏi.”

Lời nói của Lương Quang Thái vẫn sắc bén như mọi khi. Nhưng đây là lần đầu tiên Lương Ấu Võ trực tiếp đối mặt với sự sắc bén này, nhất thời không nói nên lời.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 408: Chương 408



Nghe thấy cha mình đột nhiên quát lớn: “Con có biết mình đang làm gì không? Con có biết vì sự ích kỷ của con, mà một số quan khảo thí vô tội bị phạt không!”

“Con có biết, huynh trưởng của con, bị ép phải thi lại để chứng minh mình không gian lận! Thi cử vốn là chuyện xem thời vận, ngay cả ta thi lại cũng chưa chắc đã đỗ, huống chi huynh trưởng của con còn từng trượt rồi!”

“Con có biết…”

Có biết, những chứng cứ thật trong sổ sách, những lương thực biến mất trong kho, là lẫn với mùi mồ hôi của bách tính khi canh tác, lẫn với lớp da trắng bong tróc trên đôi môi nứt nẻ.

Có biết, tham quan tham ô, chính là mồ hôi nước mắt của bách tính.

Con có biết——

Con làm như vậy, sau khi bị bại lộ sẽ mất mạng!



Lương Duệ nhìn thẳng vào biểu cảm của con trai, nhưng không hề thấy một chút hối hận nào.

— Hắn đều biết!

“Haiz…” Lương Duệ nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt, nhỏ giọng nói: “Con lại đây.”

Lương Ấu Võ lại ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi di chuyển đến trước cửa lao: “...Cha.”

Lương Duệ ngồi xổm xuống, lấy ra một bát nhỏ gan heo hầm từ giỏ thức ăn, lại lấy ra một đôi đũa: “Ta đút cho con.”

Một ngày tốt lành

Miếng gan heo hầm được đút vào miệng Lương Ấu Võ. Hắn ăn rất ngon lành, thậm chí còn có vẻ vui vẻ.

“Ăn đi…” Lương Duệ đỏ hoe mắt: “Ăn cho no. Ăn xong thì…” đợi đến mùa thu xử trảm.

Lời đã đến bên miệng.

Một giọng nói quen thuộc, rõ ràng không nên xuất hiện quanh nhà lao đột nhiên vang lên:

[Trùng hợp quá, đi đến đây lại có dưa ăn. Đúng lúc xem trực tiếp.]

[Haiz…]

[Lão Lương cũng thảm thật, tóc bạc… người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.]

Tư thế ngồi xổm vững vàng như núi của Lương Duệ, bỗng chốc chao đảo.

— Lương Ấu Võ suýt nữa bị đũa đ.â.m vào cổ họng.

Hắn gần như nghĩ rằng cha mình muốn đại nghĩa diệt thân, cảm thấy thà bị xử trảm ngay lập tức, còn hơn là thêm vài tháng sống trong lo sợ.

Lương Duệ căn bản không quan tâm đến con trai nữa.

Ông nhớ lại “Cẩm nang Bạch Trạch bản Ất Tỵ” được đồng liêu truyền tai nhau — hiện tại đang có xu hướng nâng cấp lên “bản Bính Ngọ”.

‘Thông thường khi Bạch Trạch xuất hiện quanh bạn, mà lại không phải là nơi cậu ta có thể xuất hiện, thì phải chú ý. Rất có thể, cậu ta sẽ mang đến một số tin tức mà bạn không muốn biết, và không muốn người khác biết!’

Lương Duệ: “...”

Hứa Yên Miểu có khả năng thường xuyên đến nhà lao chơi sao?

Lỡ như? Lỡ như cậu ta có sở thích đặc biệt…

[Tiếc là ông ấy không biết, đứa con trai thứ hai của ông ấy luôn cảm thấy ông ấy thiên vị ca ca hắn, rồi oán giận ca ca nó đã lâu.]

Ánh mắt Lương Duệ rõ ràng đờ đẫn.

Động tác gắp gan heo cũng khựng lại.

Lương Ấu Võ bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, không lộ vẻ gì, nhưng thần kinh đã căng thẳng, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

— Nhưng dù hắn có lanh lợi đến đâu, cũng tuyệt đối không ngờ rằng, trên đời này lại có thứ gọi là hệ thống bát quái, cũng không ngờ đến việc bị nghe trộm tiếng lòng kỳ diệu như vậy.

Mà Lương Duệ vẫn đang vểnh tai nghe.

[Haiz…]

[Nếu Lương chủ sự phát hiện sớm hơn một chút, có lẽ còn có thể nói chuyện rõ ràng, bây giờ… thật đáng tiếc.]

Lương Duệ nhìn con trai thứ hai một cái, dù đã nghe lời Bạch Trạch, trong lòng vẫn luôn ôm một tia hy vọng. Đưa bát và đũa cho Lương Ấu Văn: “Con đút cho đệ con.”

Lương Ấu Văn vội vàng nhận lấy, gắp gan heo đút cho Lương Ấu Võ, Lương Ấu Võ cười nói: “Cảm ơn ca.” Liền tự nhiên nhận đồ ăn từ ca ca, dường như huynh đệ hòa thuận. Nhưng Lương Duệ nhìn cảnh tượng này, không biết có phải mình đã bị ảnh hưởng trước hay không, cảm giác kỳ lạ cứ quanh quẩn không thôi.

Giọng nói của Hứa Yên Miểu lại vang lên: [Hóa ra Tiểu Lương da ngăm đen như vậy, là vì từ năm tuổi đã theo Lão Lương rong ruổi khắp nơi.]

[Lão Lương đi kinh thành thi hội, phải mang theo Tiểu Lương, Lão Lương thi đỗ điện thí rồi làm Thứ cát sĩ ở Hàn Lâm Viện ba năm, Tiểu Lương cũng phải ở lại kinh thành ba năm. Ba năm sau đến huyện Thiên Môn làm tri huyện, Tiểu Lương bảy tuổi rồi, vẫn phải theo đi.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 409: Chương 409



[Ở huyện Thiên Môn bảy năm, lại chuyển đến huyện Văn An.]

[Ở huyện Văn An bảy năm, lại về Quốc Tử Giám làm Điển bạ.]

[Năm thứ hai làm Điển bạ, mẫu thân qua đời, phải về quê chịu tang, ba năm sau lại được phái đến huyện Thanh Phổ làm tri huyện.]

[Hầu như đều mang theo con trai cả bên cạnh.]

[Vậy con trai thứ hai thì sao?]

[Ồ! Con trai thứ hai sinh ra trước khi đến huyện Thiên Môn một năm, từ nhỏ đã rất thông minh, bảy tuổi Lương chủ sự tìm cho hắn một vị đại nho, đưa hắn đến Hợp Dương học hành! Rồi mang theo con trai cả đến huyện Văn An nhậm chức.]

[Không phải chạy long nhong dưới ánh mặt trời, nên Lương Tiểu Nhị mới trắng trẻo như vậy!]

Lương Duệ vẫn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con trai cả cẩn thận đút gan heo cho con trai thứ hai qua khe hở song sắt. Bên tai là giọng nói của Hứa Yên Miểu kể về chuyện cũ nhà ông.

Thật ra ông luôn cảm thấy có lỗi với vợ con.

Con trai cả bất đắc dĩ phải theo ông rong ruổi khắp nơi, vừa mới ổn định lại phải lên đường. Con trai thứ hai thì bảy tuổi đã phải đến Hợp Dương học hành, vợ cũng theo đi, được nhà ngoại chăm sóc, ít khi đoàn tụ.

[Ối chao! Vậy nên, Lương Ấu Võ mới cảm thấy cha hắn thiên vị ca ca hắn, mang ca ca hắn đi mà không mang hắn theo.]

Lương Duệ đột nhiên mở to mắt.

Bên tai, giọng nói khó hiểu của Hứa Yên Miểu vẫn tiếp tục.

[Không đúng. Vậy sao hắn không cảm thấy nương hắn thiên vị hắn? Đây không phải là mỗi người một đứa sao?]

[Ồ ồ! Lương Tiểu Nhị cảm thấy nương hắn chăm sóc hắn và cha hắn thiên vị ca ca hắn, là hai chuyện khác nhau. Hắn cảm thấy hắn ghen tị với ca ca hắn là chuyện bình thường, nếu ca ca hắn muốn, cũng có thể ghen tị với hắn.]

[Vậy chính sách thì sao? Hắn cũng nên biết mấy năm trước là chính sách của lão hoàng đế, lão hoàng đế cho rằng quan huyện mang theo gia quyến nhậm chức sẽ thương dân hơn. Sau lại thấy quan huyện mang theo gia quyến dễ lo cho nhà mình mà quên việc nước, nên lại quy định quan huyện chỉ được mang theo một người nhà đi nhậm chức.]

[Nhiều nhất chỉ được mang theo một người, Lão Lương cũng chẳng còn cách nào! Chung quy không thể mang theo đứa trẻ bảy tuổi chứ.]

[À… hóa ra đối với chuyện này hắn nghĩ như vậy, nếu không phải hắn thường xuyên chạy đến mộ ngoại hắn tự nói chuyện một mình, chắc ta cũng không biết.]

[Chờ đã… ta biết cũng vô dụng, ta đâu thể chạy đến nói với Lão Lương!]

[Rồi bảo ta nói với ông ấy, ta ngày nào cũng rảnh rỗi đi ngồi xổm ở mộ nhạc phụ ngươi, vô tình nghe được hả?]

[Cũng không được, nhạc phụ Lương Duệ được chôn ở quê mà.]

Lương Duệ sốt ruột: Ngươi có thể nói là báo mộng mà!!!

Bây giờ ông đã hiểu, tại sao đồng liêu đều nói, chỉ cần Hứa lang chịu mở miệng, lý do dù có hoang đường đến đâu họ cũng nguyện ý tin.

Bây giờ ông cũng nguyện ý tin!

Một ngày tốt lành

Không chỉ nguyện ý tin, còn nguyện ý tìm lý do hợp lý cho ngươi — nhưng ngươi nói đi chứ! Con trai ta rốt cuộc nghĩ như thế nào!

Hứa Yên Miểu không có thói quen nhắc lại những chuyện mình vừa mới biết trong thời gian ngắn. Hắn tiếp tục lẩm bẩm: [Vì luôn nghi ngờ Lão Lương thiên vị ca ca hắn, nên nhất định phải dìm ca ca hắn xuống trong kỳ thi hội này, để Lão Lương tận mắt chứng kiến sự thiên vị của mình là sai lầm???]

[Mà lại, để đề phòng vạn nhất, sợ cha hắn giúp ca ca hắn, nên đã nảy ra ý định gian lận?]

[Mà lại, đã gian lận rồi, thì nhất định phải đỗ Trạng nguyên?]

[Lương Tiểu Nhị ngươi vẫn nghĩ sai rồi, nếu ngươi gian lận thành Trạng nguyên mà không bị phát hiện, Lão Lương chỉ càng tin chắc lựa chọn của mình là đúng đắn.]

[Muốn cho ông ấy hối hận, ngươi nên an phận làm cá mặn! Như vậy Lão Lương có lẽ sẽ đau lòng khôn xiết, cảm thấy mình đã làm sai!]

[Emmm… 《Trọng sinh chi ta muốn làm cá mặn》?]

Lương Duệ chấn động.

[Hay là 《Sau khi ta an phận làm cá mặn cha ta hối hận không kịp》?]

Lời nói thật ác độc! Lời nguyền thật đáng sợ!

Lương Duệ ôm ngực, nơi đó, nhịp tim đập nhanh, hơi thở cũng vì thế mà trở nên nặng nề.

Hai con trai phát hiện ra sự thay đổi của cha mình, lập tức lo lắng.
 
Back
Top Bottom