Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 280



Sau khi đến đó, Hứa Yên Miểu mới phát hiện không có gì thú vị. Chỉ là biểu đệ của Hồng Dương Hầu vẽ một bức tranh.

——Xem xét từ thời gian và địa điểm, hoặc là đã vẽ xong từ trước, hoặc là đã hoàn thành gần xong, vẽ nốt phần còn lại trong bữa tiệc.

Còn những người khác vây quanh y, đang tâng bốc tài vẽ tranh của y.

"Lang quân, vầng trăng khuyết cùng một con hạc sương thật sự thoát tục, những người vẽ hạc mấy trăm năm nay trước mặt lang quân, đều phải cúi đầu."

"Đẹp! Thật sự quá đẹp!"

"Lang quân, chỗ này sao lại để trống? Chẳng lẽ là muốn đề thơ lên đó?"

Triệu Lập vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy."

Những người đó lại tâng bốc, reo hò rằng được chiêm ngưỡng thi tác của Triệu lang quân, quả thật là may mắn ba đời.

Hứa Yên Miểu thấy chán, đang định quay người bỏ đi, thân thể đã nghiêng sang một bên, liền nghe thấy Triệu Lập nói: "Không phải ta đề thơ, ta muốn giới thiệu với mọi người một vị tài tử—— Hứa lang! Thật trùng hợp! Huynh vừa đúng lúc ở đây, đỡ phải ta đi tìm huynh."

Trong lòng Hứa Yên Miểu đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển đối sách.

Quả nhiên, Triệu Lập kia đi tới, đôi mắt màu nhạt dường như mang theo sự tin tưởng vào tài năng của hắn: "Hứa lang, huynh tuổi còn trẻ đã làm Thị trung, chắc hẳn tài hoa hơn người—— Không biết có thể mời ngươi đề thơ lên bức họa của ta, làm tăng thêm vẻ vang cho nó không."

Hứa Yên Miểu thành thật nói: "Thơ của ta viết không hay."

——Đâu chỉ là không hay, người hiện đại ngoại trừ những người chuyên tâm nghiên cứu về nó, người bình thường ai lại nghiên cứu cách viết thơ chứ.

Triệu Lập chớp mắt, cười nói: "Hứa lang khiêm tốn rồi, gia sư đã xem qua thơ của huynh, khen không ngớt lời."

Còn về việc có thật hay không, chẳng phải đều do y một lời nói ra sao?

Bên cạnh, dù không nhìn Lưu Trưởng sử, trên mặt Lưu Trưởng sử vẫn lộ ra nụ cười hiểu ý.

Bức tranh tiên hạc kia quả thực rất đẹp—— thậm chí có thể là tác phẩm vượt trội của Triệu Lập, cho nên, nếu thơ Hứa Yên Miểu đề bình thường, sẽ giống như vết dầu trên áo trắng, khiến người ta khó chịu.

Những người có mặt phần lớn là người trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo, đến lúc đó chế giễu vài câu, nói năng không lựa lời vài câu, chính là lúc hắn ta ra mặt giải vây.

Hoặc…

Lưu Trưởng sử khẽ nhấc chân.

Hay là bây giờ tiến lên giải vây, lấy lòng Hứa Yên Miểu?



Hứa Yên Miểu nhìn bức "Tiên hạc đồ" hai lần: "Ngươi có yêu cầu gì về bài thơ này không?"

Triệu Lập cân nhắc đưa ra yêu cầu: "Có thể lấy 'cao khiết' làm đề tài không? Nếu có thể miêu tả tường vân xung quanh thân hạc thì càng tốt."

(*hoạ tiết tường vân (hình ảnh những đám mây lượn sóng mang ý nghĩa sang quý được thêu trên trang phục của người có địa vị))

Hứa Yên Miểu sững sờ: "祥 vân? Ở đâu?"

Triệu Lập cũng sững sờ: "Không phải ở đây sao?" Còn dùng tay chỉ vào đám mây trên giấy Tuyên Thành đi kèm với thân hạc.

Hứa Yên Miểu: "..."

[À thì...]

[Ta có nên nói, thứ này thực ra là chất thải do chim bài tiết khi bay trên không không?]

Một vị quan viên yêu hạc đi theo bị trẹo chân, ngã phịch xuống đất, m.ô.n.g đau điếng.

Người bên cạnh vội vàng đỡ dậy, ông ta lặng lẽ đẩy ra, nước mắt lưng tròng.

Hứa lang! Tại sao lại để ta biết chuyện này!

Hay là ngươi nói cho ta biết phu nhân ta đã lừa ta ở đâu, đã dùng thủ đoạn gì với ta đi.

[Còn nữa...]

[Thứ này trên tranh là chim Diệc chứ?]

[Tiên hạc có vừa bay vừa bài tiết hay không ta không biết, nhưng con này khi bay cổ cong xuống, chắc chắn là chim Diệc. Thứ chim Diệc bài tiết ra nhìn từ xa rất giống祥 vân.]

Quan viên yêu hạc: "..."

Đã nói bao nhiêu lần rồi! Nói chuyện đừng ngắt quãng!

Hứa Yên Miểu quay đầu thấy ông ta ngã trên mặt đất thì giật mình: "Có cần mời đại phu không?"

"Không cần."

Quan viên yêu hạc chống tay xuống đất đứng dậy một cách kiên cường, tức giận khập khiễng đi về phía "Tiên hạc đồ": "Đề thơ! Đề thơ gì chứ! Ngươi còn mặt mũi muốn Hứa lang đề thơ!"

Một ngày tốt lành

Triệu Lập kinh ngạc: "Sao lại nói vậy ạ?"

Quan viên yêu hạc vô cùng phẫn nộ: "Ngươi xem thứ ngươi vẽ này là Bạch hạc sao!"

—— Tiên hạc thường là Bạch hạc.

Quan viên yêu hạc nói rất lớn tiếng: "Thể hình của Bạch hạc lớn hơn chim Diệc! Bạch hạc không có mào và lông ngực! Mỏ và chân của Bạch hạc chưa bao giờ có màu đen—— Chưa từng có Tiên hạc đồ, lấy đâu ra đề thơ cho Tiên hạc đồ!"

Từng ánh mắt đổ dồn về phía Triệu Lập, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Triệu Lập im lặng một lát, giật bức Tiên hạc đồ xuống, dùng tay áo che mặt, bước nhanh rời đi.

Vị quan bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ngươi làm vậy chi..."

Quan viên yêu hạc tức giận đáp trả: "Ngươi hiểu gì! Hạc yêu quý của ta suýt chút nữa đã bị kẻ như Triệu Lập vẽ ra—— May mà không phải, suýt chút nữa đã làm bẩn hạc của ta rồi!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 281



Vị quan bên cạnh nói nhỏ hơn: "Nhưng, vị kia cũng đâu có nói Tiên hạc nhất định sẽ không..."

Quan viên yêu hạc giữ vững sự cứng đầu cuối cùng: "Ngươi im miệng! Ta không nghe! Hắn không nói chính là không có!"

[Không có gì?]

Một tiếng lòng vang lên, khiến hai người này toát mồ hôi lạnh.

Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Hứa Yên Miểu đang tò mò nhìn bọn họ.

[Khó chịu thật, hệ thống không tra được, hai người này rốt cuộc đang chơi trò ú tim gì vậy?]

Các quan viên: "..."

Xin lỗi, Hứa lang, chúng ta không nên coi ngươi là người điếc.

Sau khi tự kiểm điểm, quan viên yêu hạc đổ hết lỗi lên đầu Triệu Lập đã bỏ đi: "Bạch hạc yêu quý của ta vậy mà suýt chút nữa đã bị kẻ như Triệu Lập vẽ ra—— May mà không phải, suýt chút nữa đã làm bẩn hạc của ta rồi!"

Vị quan bên cạnh ông ta giả vờ mình là người thích cãi lý: "Nhưng người viết《Hạc kinh》 cũng đâu có nói Bạch hạc nhất định là không có những thứ ngươi nói. Hơn nữa Triệu lang quân chỉ vẽ ra Tiên hạc trong lòng hắn ta, cũng không cần phải soi mói như vậy."

Quan viên yêu hạc không vui: "Ta nào có soi mói, hắn ta chính là vẽ sai..."

Hai người vừa cãi nhau vừa rời đi, bước chân đều nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Hứa lang phía sau bọn họ lộ ra vẻ mặt chợt hiểu.

Hóa ra là vậy! Khó trách hệ thống không hiển thị—— Người ta chỉ cãi nhau bằng miệng, nói chuyện phiếm thôi, không có nguyên nhân và hậu quả gì đáng để đào sâu!

Nói đến đây, hắn còn phải cảm ơn vị đồng liêu kia đã vô tình giúp hắn giải vây.

Hứa Yên Miểu bắt đầu trầm tư.

[Vì đối phương thích Bạch hạc, có nên nghĩ cách tặng một con Bạch hạc cho ông ta không? Nhưng dùng lý do gì đây?]

Ở đằng xa, quan viên yêu hạc quay lưng về phía Hứa Yên Miểu, đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ.

Con hạc này... Ông ta có nên tiếp tục nuôi nữa không? Bỏ nuôi thì ông ta vạn lần không nỡ, nhưng tiếp tục nuôi, cái "祥 vân" đó...

Tại sao lại để ông ta biết chuyện này chứ!

Sau tiệc mùa xuân, trào lưu tĩnh tọa trở nên thịnh hành ở kinh thành.

Không ít người hỏi cha/họ hàng/bạn bè/người quen làm quan của mình: "Thật sao? Các vị làm quan thật sự có thói quen tĩnh tọa khi nghỉ ngơi sao?"

Các quan viên bị hỏi: "..."

Có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể dọn dẹp hậu quả cho đồng liêu ở tiệc mùa xuân.

"... Đương nhiên."

"... Không sai."

"... Quả thực có việc này."

Sau khi được xác nhận, trào lưu này càng trở nên thịnh hành hơn.

Mặc dù chúng ta không thể làm quan, nhưng có thể làm những việc giống như quan viên—— không ít người trong lòng nghĩ như vậy.

Còn "thủ phạm" gây ra chuyện này, sau khi vất vả tìm được một lý do, cuối cùng cũng đã đưa được một con Bạch hạc đến nhà của quan viên yêu hạc.

Và thầm cảm khái trong lòng: "Ta quả nhiên là một kẻ mù mờ, trước đó giữa các quan lại đang rộ lên trào lưu tọa thiền, vậy mà ta chẳng nghe được chút tin tức nào."

Phía sau, là tiếng kêu thê lương của vị quan yêu chim hạc.

Chắc là quá vui mừng rồi. Con hạc này là do hắn tự tay lựa chọn, tướng mạo tuyệt vời!



Tặng hạc xong, Hứa Yên Miểu tự cảm thấy đã hoàn thành một tâm nguyện, suy nghĩ bắt đầu bay bổng.

[Nói mới nhớ, bây giờ cuộc sống ngoài xem bát quái ra thì chỉ có xem bát quái, có nên tìm việc gì khác để làm không?]

[Ví dụ như nuôi mèo nuôi chó —— Ái chà! Cái gì thế này!]

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra một cái bọc, vừa đúng rơi giữa đường, lại vừa đúng bị hắn đang lơ đãng giẫm phải.

Cúi xuống nhặt lên, bên trong bọc lại tỏa ra mùi hương nồng liệt.

Hứa Yên Miểu không phân biệt được đây là mùi hương gì, cũng không tùy tiện mở bọc của người khác, quay người liền giao cho quan phủ.

Một ngày tốt lành

Kết quả không đến mấy ngày, chủ nhân của cái bọc tìm đến cửa cảm ơn hắn, còn nhất quyết kéo hắn đi ăn cơm, nói nếu không làm như vậy thì khó mà bày tỏ được lòng cảm tạ của mình.

Trong tửu lâu.

"Hứa lang không biết, vật trong bọc là bình long não hương, lại còn là loại cánh hoa mai thượng hạng nhất, chủ nhân nhà ta đặc biệt phái người đến nước Phật Đà Ni cầu xin, nếu bị ta làm mất, e rằng..."

Người đàn ông trung niên tự xưng họ Lưu dường như không nói tiếp được nữa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Vị sinh viên đại học ngây thơ vô cùng đồng cảm với tình cảnh của ông ta, nói chuyện một hồi, liền mơ mơ hồ hồ đáp ứng đến nhà chủ nhân của ông ta làm khách.

Nhưng hắn cũng cẩn thận, dùng tiền bạc nhờ riêng ba vị khách, bảo bọn họ nửa canh giờ sau đến nhà nào phường nào, tìm chủ nhân nhà đó là Liên Hạng, đưa cho hắn một tờ giấy.

-- Đương nhiên, nếu Liên Hạng không ở nhà, hoặc vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn, âm kém dương sai không nhìn thấy tờ giấy, vậy thì Hứa Yên Miểu chỉ có thể nghĩ cách khác.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 282





Trên đường.

Lưu trưởng sử tính toán những việc có thể làm được với ngàn lượng hoàng kim, lại nghiêng đầu nhìn Hứa Yên Miểu, thở dài trong lòng.

Ban đầu cách tốt nhất là để đối phương mang ơn, nhưng Triệu Lập lại là đồ vô dụng, ngay cả thủ đoạn tàn nhẫn cũng không dám dùng, vận may lại quá kém, hai lần đều có người đúng lúc ra tay ngăn cản sự việc phát triển, bây giờ làm cho ông ta chỉ có thể công thủ nghịch chuyển, cưỡng ép dựa vào báo ân để tiếp cận.

Một ngày tốt lành

Hy vọng tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa...

"Hứa lang, chính là khu vườn phía trước kia."

-- Nhanh chóng dùng thân phận của Phúc vương mua đứt bán đoạn.

"Chủ nhân nhà ta tạm thời ở kinh sư..."

-- Tìm người giả mạo.

"Ngài ấy nghe nói Hứa lang phẩm hạnh tốt đẹp, nhặt được của rơi trả lại người mất, liền muốn kết giao với Hứa lang. Thật sự đa tạ Hứa lang nể mặt, bằng lòng đến dự tiệc."

Đến phủ đệ, tỳ nữ, nô bộc đông đảo, người nào người nấy đều có tướng mạo đoan chính, hai mỹ nhân dẫn Hứa Yên Miểu vào chỗ ngồi càng thêm diễm lệ, khoác trên mình xiêm y bằng chỉ vàng, in trên đồ nội thất bằng thủy tinh xung quanh, tựa như ánh dương và sóng tuyết tranh nhau tỏa sáng.

Trong buổi tiệc lại có không ít quan lại quen mặt.

Lưu trưởng sử nhỏ giọng giới thiệu cho Hứa Yên Miểu, trong lời nói đều nói những người này là nhân mạch của chủ nhân nhà mình.

-- Trên thực tế, là sau khi Lưu trưởng sử gửi thư cho Phúc vương, Phúc vương lại viết một bức thư cho Thái tử, dùng giọng điệu của một người đệ đệ tốt cầu xin Thái tử giúp hắn ta tìm người đến góp mặt, nói có người nhặt được bình long não hương của hắn ta, cao phong lượng tiết trả lại, nhưng nếu hắn ta quá keo kiệt, không có chút biểu hiện nào thì quá mất mặt rồi.

-- Phúc vương ở kinh thành đương nhiên cũng có quan lại thân thiết, nhưng vì một bữa tiệc mà để lộ bọn họ, được không bằng mất.

Lưu trưởng sử giới thiệu xong, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Tài lực và nhân mạch đều đã thể hiện ra rồi, một vị thị trung chưa từng trải sự đời, nhà ở trong kinh thành lại nhỏ đến đáng thương, cho dù không cúi đầu bái lạy, ít nhiều cũng sẽ có ý muốn kết giao chứ?

Sau đó quan sát, phát hiện Hứa Yên Miểu mặt không đổi sắc, mắt không liếc ngang, dường như không nhìn thấy thủy tinh lấp lánh khắp nơi.

Ông ta vội vàng nháy mắt với người của mình trong buổi tiệc.

Vị quan ngồi cạnh Hứa Yên Miểu liền nghiêng người qua nói với Hứa Yên Miểu: "Hứa lang, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Ta là Hình bộ Hữu thị lang Hoàng Long, từ lâu đã nghe đại danh của Hứa lang."

Thị lang đều là quan phó của Hình bộ, ai có thể ngờ được hắn ta lại là người của Phúc vương.

Hứa Yên Miểu không cố ý đi tìm bát quái của hắn ta, tự nhiên cũng không biết, nói chuyện với vị quan tam phẩm này vài câu, liền thấy quan lớn mỉm cười nói: "Chủ nhân ở đây thật sự giàu có xa xỉ, nhiều đồ nội thất bằng thủy tinh như vậy, chỉ là một khu vườn nhỏ, lúc ta mới vào, còn tưởng mình đi nhầm vào bảo khố."

[Quả thực trang trí rất đẹp.]

Hình bộ Hữu thị lang mỉm cười: "Đặc biệt là mấy cánh cửa sổ kia, lại dùng cả một miếng thủy tinh lớn gắn lên trên, tài lực như vậy, ngay cả nhà họ Đậu cũng không sánh bằng. Thật khiến ta nhìn mà thấy ghen tị."

Hứa Yên Miểu nghiêng đầu nhìn cửa sổ thủy tinh đó. Thầm nghĩ: [Ể? Không phải cửa sổ sát đất sao, trách ta trách ta, nghe thấy cả một miếng thủy tinh lớn, theo phản xạ có điều kiện liền tưởng là cửa sổ sát đất lớn.]

[Nhưng cũng đúng, cửa sổ nhỏ như thế này làm bằng thủy tinh hình như đã rất đắt rồi, nếu đập bỏ tường, thay toàn bộ thành cửa sổ sát đất, thì sáng sủa thì sáng sủa thật, nhưng như vậy phải táng gia bại sản mất? Hơn nữa, cũng không còn cái vẻ cổ kính tao nhã nữa.]

Nụ cười trên mặt Hình bộ Hữu thị lang suýt nữa thì không giữ được.

Hắn ta rất muốn tìm ra bằng chứng Hứa Yên Miểu đang cố tỏ ra mình là người từng trải, chỉ giả vờ như không bị tài lực này làm chấn động, nhưng từ biểu cảm đến suy nghĩ... Người này lại thật sự cho rằng cửa sổ thủy tinh của Phúc vương là "vật nhỏ", không đáng nhắc đến?!

Hứa Yên Miểu nghĩ một tràng dài trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười xã giao lịch sự: "Quả thực khiến người ta ghen tị. Thủy tinh đó trông rất trong suốt, chắc hẳn tốn không ít công sức."

Hình bộ Hữu thị lang: "..."

Các quan lại khác nghe thấy cuộc trò chuyện: "..."

Nghe lời của ngươi xem chừng không hề ghen tị chút nào.

Hơn nữa, tại sao lại chú ý đến việc thủy tinh được mài trong suốt chứ? Cứ cảm thấy Hứa lang như đang khen ngợi kỹ thuật của thợ thủ công cao siêu, như thể trong mắt hắn, kỹ thuật đáng để quan tâm hơn việc tiêu tốn tiền bạc rất nhiều.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 283



Lưu trưởng sử cũng cảm nhận được Hứa Yên Miểu thờ ơ với sự xa hoa trong phòng.

"Được, phú quý không thể hấp dẫn ngươi, vậy thì hưởng lạc thì sao?"

Thậm chí còn có chút tiếc nuối.

"Bây giờ không phải tháng sáu, nếu không lúc nóng bức mà có nguồn cung cấp đá lạnh liên tục, chắc hẳn vẫn có thể khiến hắn kinh ngạc."

Một ngày tốt lành



Ăn tối xong ở nhà này, Hứa Yên Miểu liền nghe nói bọn họ đã chuẩn bị tiết mục giải trí, tên là "Ngao sơn đăng".

Lưu trưởng sử giải thích: "Đèn này vốn nên được thả vào tết Nguyên tiêu, bây giờ đã là tháng tư. Nhưng đêm nay trăng đẹp, rất thích hợp để thắp đèn này."

Ngao sơn đăng kỳ thực không phải là một ngọn đèn. Mà là do hàng ngàn hàng trăm ngọn đèn màu xếp chồng lên nhau tạo thành, nhìn từ xa giống như núi lại giống như con rùa biển lớn.

Khu vực vốn tối đen như mực, trong nháy mắt sáng rực lên, ánh đèn sáng chói lấp lánh, hàng ngàn hàng trăm ngọn đèn lộng lẫy, tráng lệ vô cùng.

[Hỏa thụ ngân hoa, thật đẹp.]

Nghe thấy tiếng cảm thán của Hứa Yên Miểu, Hình bộ Hữu thị lang khẽ mỉm cười.

Quả nhiên, vẫn có thứ có thể chinh phục được ngươi.

Vì vậy gật đầu với Lưu trưởng sử.

Tiếp tục! Cứ theo hướng này mà làm! Để hắn cảm nhận được sự xa hoa của Phúc vương!

Thế là, Ngao sơn đăng với kích thước khổng lồ đó lại chuyển động.

Không ít quan lại trong buổi tiệc phát ra tiếng kinh ngạc.

Cơ quan chuyển động, hàng ngàn hàng trăm ngọn đèn lại như sống dậy, hai con rồng đồ chơi châu lắc đầu vẫy đuôi, phun ra châu báu; lông đuôi đỏ rực của phượng hoàng uốn lượn, dải lụa tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ sắc màu...

"Đèn này cao mười ba tầng--" Lưu trưởng sử đắc ý: "Có thể leo lên!"

Tiếng khen ngợi trong buổi tiệc càng thêm rộn ràng.

Lưu trưởng sử nhướng mày, nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Lần này vẫn chưa...

Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, Lưu trưởng sử chỉ thấy trong mắt Hứa Yên Miểu chỉ có sự thưởng thức, không có một chút ghen tị nào, giống như... thứ này giống như một vở kịch, chỉ làm kinh diễm hắn trong chốc lát, xem xong là thôi.

Lưu trưởng sử: "..."

Thanh niên bây giờ, đều có định lực tốt như vậy sao?

Các quan lại có mặt: "..."

Bọn họ nghe rõ ràng tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: [Đẹp quá, đẹp quá, ánh sáng tuyệt vời! Giống như xem 3D vậy.]

Mặc dù bọn họ cũng không biết "tam đệ" là "tam đệ" gì, nhưng người ngu cũng có thể nghe ra, Hứa Yên Miểu đã quá quen thuộc với những cảnh tượng tương tự như vậy.

Bây giờ chỉ là thưởng thức đơn thuần mà thôi.



Lưu trưởng sử và Hình bộ Hữu thị lang bí mật bàn bạc.

"Các ngươi là đồng liêu, ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc thích cái gì? Người đều có điểm yếu, ta không tin hắn không động lòng!"

Hình bộ Hữu thị lang suy nghĩ một chút, nói một cách miễn cưỡng: "Hắn khá thân thiện với dân chúng, có lẽ thích những việc bình dị hơn?"

Lưu trưởng sử gần như không kìm được sự phấn khích: "Ta hiểu rồi!"

Hứa Yên Miểu được mời ở lại trong phủ qua đêm, khó mà từ chối được, hắn liền đồng ý.

-- Chủ yếu là, không ít đồng liêu cũng ở lại, hơn nữa nơi này còn gần nơi lâm triều. Buổi sáng hắn có thể ngủ nướng thêm một chút.

Buổi tối, có hạ nhân đến hỏi: "Lang quân có muốn rửa mặt rửa chân không?"

Hứa Yên Miểu gật đầu.

Đối phương lại hỏi: "Là đại tẩy diện hay tiểu tẩy diện, đại tẩy túc hay tiểu tẩy túc?"

Đại tẩy diện chính là rửa đến vai cổ, tiểu tẩy diện chính là chỉ rửa mặt. Đại tẩy túc là rửa đến đầu gối và đùi, tiểu tẩy túc chỉ là đến mắt cá chân.

Tên hạ nhân đó bổ sung một câu: "Lang quân không cần lo lắng, trong nhà củi lửa nhiều, nước nóng đủ dùng."

Hứa Yên Miểu đang suy nghĩ có nên rửa vai cổ rửa đùi không: "?"

[Chuyện này mà cũng cần phải nói riêng sao?]

Tên hạ nhân đó tiếp tục nói: "Còn nữa, chủ nhân nhà ta đặc biệt chuẩn bị cho mỗi vị lang quân một bộ khăn, đặc biệt dặn dò nói với lang quân."

Hứa Yên Miểu càng thêm khó hiểu.

[Sao? Trên đời này còn có chuyện dùng chung khăn mặt với người khác hả?]

Ở một gian phòng khác, Lưu trưởng sử vỗ đầu: "Ây da! Quên dặn hạ nhân nói với Hứa Yên Miểu, tối nay hắn muốn tắm thì tắm! Muốn thêm nước bao nhiêu lần cũng được!"

Lúc trước cho Hứa Yên Miểu tùy ý rửa mặt, chắc hẳn đã khiến hắn kinh ngạc rồi, nếu lại thêm tùy ý tắm rửa, nhất định sẽ khiến hắn càng thêm hảo cảm!

Phải biết rằng! Ngay cả thừa tướng muốn tắm, cũng chỉ có thể cách một ngày tắm một lần, hơn nữa thông thường chỉ có thể dùng ba hộc nước (40 lít ~ 60 lít)! Cho dù là như vậy, cũng sẽ bị người ta nói là hưởng thụ quá mức.

Nếu ngày nào cũng tắm rất nhiều lần, vậy thì gọi là "thủy dâm"!

Tóm lại, Lưu trưởng sử hai mắt sáng rực.

Ngày nào cũng có thể tắm! Xa xỉ như vậy, còn sợ không nuôi dưỡng được lòng h*m m**n xa hoa của Hứa Yên Miểu sao?

Bên cạnh, Hứa Yên Miểu, người chỉ đến nhà tắm lớn ba ngày một lần vào mùa đông, những lúc khác đều tự mình đun nước tắm rửa, rửa mặt, rửa chân hàng ngày, căn bản không phản ứng lại việc này trong mắt người khác, là hành vi vô cùng xa xỉ.

Rất bình tĩnh nói với hạ nhân: "Đa tạ. Đại tẩy diện, đại tẩy túc là được."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 284



Hứa Yên Miểu nhận ra phản ứng khác lạ của gia nhân trong phủ, liền đi lướt xem hệ thống bát quái. Sau khi đọc được tin “Một vị quan viên mỗi ngày rửa mặt hai lần, rửa chân hai lần, cách ngày tắm một lần, lại bị Ngự sử luận tội là quá xa xỉ”, hắn lập tức hiểu ra——

Tắm rửa thời cổ đại thật sự rất phiền phức. Không phải ai cũng giống như hắn, một mình ăn no cả nhà không đói, lại còn không ngại ngày nào cũng đun nước.

【Xem ra sau này tốt nhất không nên ngủ lại nhà người khác, nếu không muốn xin nước rửa mặt, rửa chân cũng khá ngại ngùng. Cảm giác như đang làm phiền người ta vậy.】

Hứa Yên Miểu từ chối sự hầu hạ của mỹ cơ, tự mình nhúng ướt khăn mặt sạch, lau mặt, cẩn thận rửa mặt, cổ, lại thay một chậu nước ngâm chân, lau chân rồi lên giường đi ngủ.

Đồng hồ sinh học vẫn khiến hắn tỉnh giấc lúc ba giờ sáng hôm sau.

Hứa Yên Miểu: "..."

Cố gắng ngủ nướng lại nhưng không được, đành lặng lẽ bò dậy, tìm gia nhân xin đồ dùng vệ sinh cá nhân để đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi lâm triều.

Lưu Trưởng sử chưa bao giờ dậy sớm như vậy, sau khi được gia nhân nhắc nhở, ông ta vội vàng sửa soạn rồi chạy đến, kịp thời chặn Hứa Yên Miểu trước khi hắn rời đi: "Hứa lang! Dùng chút điểm tâm rồi hãy đi!"

—— Điểm tâm, chính là bữa sáng.

Sau đó, ông ta lại than thở, nói rằng nếu tiếp đãi không chu đáo sẽ bị chủ nhân trách phạt, lại như thể đang suy nghĩ cho Hứa Yên Miểu, nói rằng mang thức ăn đến triều phòng ăn sẽ quá vội vàng, không bằng ăn ở đây, ăn từ tốn, còn tốt cho dạ dày.

Hứa Yên Miểu do dự một chút: "Vậy thì làm phiền rồi."

Lưu Trưởng sử cười nói: "Không phiền, không phiền."

Đợi Hứa Yên Miểu xoay người trở lại, ông ta mới lau mồ hôi rồi đi theo sau.

Sau đó, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau kéo ông ta lại.

Một ngày tốt lành

Lưu Trưởng sử: "?!"

Quay đầu lại nhìn, thấy là Hình bộ Hữu thị lang, ông ta giật mình: "Không phải đã nói không gặp riêng sao!"

Mặt trăng vẫn còn trên trời, một vầng trăng mờ nhạt, ánh trăng chiếu xuống cũng trở nên nhàn nhạt.

Hình bộ Hữu thị lang rõ ràng tâm trạng không tốt: "Ngươi nói cho ta biết, Vương gia hắn rốt cuộc muốn làm gì? Thật sự chỉ muốn kết giao với Hứa Yên Miểu?"

Lưu Trưởng sử suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra ý định tranh đoạt ngôi vị của Phúc vương, chỉ kinh ngạc hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao? Không nhân lúc hắn chưa hoàn toàn phát đạt mà lôi kéo, chẳng lẽ phải đợi hắn thế lực đã mạnh rồi, mới mặt dày mày dạn bám lấy? Phiên vương nào trong triều mà chẳng có vài người kết giao?"

Hình bộ Hữu thị lang thở phào nhẹ nhõm: "Tốt nhất là như vậy." Lại nhắc nhở Lưu Trưởng sử: "Các ngươi ngàn vạn lần đừng có ý đồ gì khác, Hứa Yên Miểu người này... không thể động vào."

"Hửm? Tại sao?"

"Ngươi đừng hỏi, chuyện này không thể nói. Nếu truyền ra ngoài, Hoàng thượng sẽ lập tức tra ra là ta nói."

Lời nói dối cao minh nhất chính là nửa thật nửa giả, Hình bộ Hữu thị lang nói chắc như đinh đóng cột, Lưu Trưởng sử tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ nói: "Được, ta không hỏi. Ta đi lôi kéo Hứa Yên Miểu tiếp đây."

Ông ta vội vàng rời đi, bỏ Hình bộ Hữu thị lang lại phía sau. Vì thế, ông ta cũng không thấy được khuôn mặt của Hình bộ Hữu thị lang trở nên vô cảm trong chốc lát.

"Con thuyền Phúc vương này..."

Hình bộ Hữu thị lang cau mày.

Ông đã lên thuyền quá sớm, hiện tại cũng không biết xuống thuyền có bị thương gân động cốt, thậm chí trực tiếp đẩy nhanh sự diệt vong hay không.

Nhưng nếu không xuống thuyền, cứ trơ mắt nhìn những người này tiếp xúc với Hứa Yên Miểu, e rằng chuyện không may xảy ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

"Hay là, ta từ chối nhiệm vụ này?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền lập tức bị Hình bộ Hữu thị lang dập tắt.

Dưới trướng Phúc vương không chỉ có một mình ông, ông không thể đảm bảo những người khác sẽ không làm. Vì hiện tại ông tạm thời không có ý định thoát khỏi thế lực của Phúc vương, nếu có thể không bị gạt ra rìa thì tốt nhất là không nên bị gạt ra rìa.



"Hứa lang buổi sáng thích ăn gì?"

Đối phương ân cần liệt kê ra: "Hoành thánh, Tỳ la, Hồ bánh, Đồng bì diện, Xá nhục diện, Nhục ti diện..."

Món mì được kể ra một loạt, sau món mì lại là món thịt, sau món thịt còn có đủ loại nội tạng, đồ ngọt, rượu cũng có, đa dạng phong phú.

Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Một phần Nhục ti diện, một chén nước lọc, đa tạ."

Mì nóng hổi nhanh chóng được bưng lên, do đầu bếp làm, rất tươi, rất dai, Hứa Yên Miểu rõ ràng hứng thú hơn so với tối hôm qua.

Lưu Trưởng sử chợt nhận ra.

Là đồ ăn! Điểm yếu của Hứa Yên Miểu chính là đồ ăn!

Âm thầm dặn dò gia nhân vài câu, đợi đối phương lui ra, ông ta mới cười hỏi: "Hứa lang đã từng ăn cơm Hoa Lộ chưa?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 285



Hứa Yên Miểu: "?"

Lưu Trưởng sử liền miêu tả chi tiết đó là cơm được ủ bằng nước hoa, sau khi ủ xong, hạt cơm mềm dẻo và trong suốt, còn mang theo hương thơm ngọt ngào của nước hoa.

"Món này dùng nước hoa hồng, hương duyên, quế hoa là ngon nhất."

Hứa Yên Miểu hơi lộ ra vẻ hứng thú.

Lưu Trưởng sử: "!!!"

Có cửa!

Vương gia nhà ông ta trời sinh thích xa hoa, thích mỹ thực, thích y phục đẹp đẽ, ông ta biết không ít cách ăn uống xa xỉ!

"Còn có Thông hoa nhuyễn ngưu trường—" Lưu Trưởng sử giả vờ như đang trò chuyện với khách: "Hứa lang có biết tủy xương trong xương cừu non là tươi ngon nhất không? Lấy nó ra, cùng với những thứ vụn khác nhồi vào ruột bò, sau khi nấu chín ăn, vừa dai vừa thơm nức mũi."

Hứa Yên Miểu mắt sáng lên: "Nghe có vẻ rất ngon, tiếc là kinh thành hình như không có."

Lưu Trưởng sử liền cười nói với hắn: "Đây là món ăn do Phúc vương nghiên cứu ra, tạm thời chỉ có ở phủ Thiệu Hưng, ta cũng may mắn được chủ nhân ban thưởng, ăn được nửa chén nhỏ."

Tiếp đó, Lưu Trưởng sử lại kể ra rất nhiều món ăn mới lạ và tốn kém, Hứa Yên Miểu nghe rất thích thú. Hai người coi như là chủ khách đều vui vẻ.

Ở góc khuất mà Hứa Yên Miểu không nhìn thấy, gia nhân trở về, tay bưng một cái khay đứng đó. Lúc này Lưu Trưởng sử mới bắt đầu lật bài ngửa: "Tuy không có cơm Hoa Lộ, cũng không có Thông hoa nhuyễn ngưu trường, trong phủ có một loại đồ uống tên là Hương liên lộ..."

Lưu Trưởng sử cười rất thần bí: "Tuyệt đối là trân phẩm mà những nơi khác không thấy được."

Hứa Yên Miểu rất do dự: "Sắp lâm triều rồi..."

Uống đồ uống, lát nữa nhịn được thì không sao, nhịn không được thì hỏng bét.

Lưu Trưởng sử nghe vậy, còn chưa kịp khuyên đã cười trước: "Hứa lang đừng lo, còn một canh giờ nữa mới lâm triều, bây giờ uống vào bụng, trước khi lâm triều đi giải quyết một chút, không sao cả."

Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, lại thêm sự tò mò do cuộc trò chuyện trước đó khơi dậy, hắn thật sự không nhịn được: "Như vậy... làm phiền rồi."

Vì vậy, Hương liên lộ được bưng lên.

Trong khoảng thời gian trò chuyện trước đó, các quan viên lần lượt đến đây dùng điểm tâm, nghe vậy liền cười nói: "Chủ nhà thật quá đáng, sao lại thiên vị như vậy?"

Lưu Trưởng sử ứng phó tự nhiên: "Xin các vị thứ lỗi, cũng như thịt cừu phải g.i.ế.c cừu, thịt bò phải g.i.ế.c bò, lần này ra ngoài vội vàng, 'hương liên' của Hương liên lộ này mỗi lần chỉ có bốn chén, khó mà chia đều..."

Sau đó lại xin lỗi, lại tạ lỗi, rồi nói thêm lát nữa sẽ chuẩn bị thêm một ít đưa đến các phủ, mới không khiến chuyện này trở nên ồn ào.

Hương liên lộ càng lúc càng gần, Hứa Yên Miểu tò mò nhìn qua, vô cùng mong đợi.

【Thứ rượu ngon gì vậy, mỗi lần chỉ có bốn chén, chắc chắn rất ngon!】

Các quan viên khác cũng tò mò nhìn qua.

—— Cái tên Hương liên lộ này, bọn họ trước đây chưa từng nghe qua.

Sau đó, liền nhìn thấy hai chiếc giày nhỏ xinh đẹp như mảnh trăng trên mây, mũi giày nhọn hoắt, hơi cong lên như hình thoi.

Chúng quan: "?"

Không phải nói là dâng Hương liên lộ sao? Sao lại là một đôi giày nữ?

Hơn nữa, đôi giày nữ này... có phải là quá nhỏ không? Chẳng lẽ là giày trẻ con? Cũng không giống lắm.

Nhìn kỹ lại, trong giày có để một cái chén nhỏ, trong chén đựng rượu, màu rượu trong vắt.

Lưu Trưởng sử như đang cầm chén rượu, bưng chiếc giày nhỏ nhọn hoắt lên, đắc ý nói: "Đây là Kim liên bôi, trong bôi là Hương liên lộ." Nói xong, đưa miệng giày đến gần miệng, uống dọc theo miệng chén...

"Ọe—"

Động tác uống rượu của Lưu Trưởng sử khựng lại. Mắt nhìn sang, liền thấy Hứa Yên Miểu vịn bàn nôn ọe.

"Ọe—"

"Ọe—"

Là nôn thật, hai miếng mì vừa ăn cũng nôn ra hết.

Mặt Lưu Trưởng sử xanh mét.

Ông ta cho rằng uống như vậy rất bình thường, còn rất tao nhã, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta có thể mặt không đổi sắc uống Hương liên lộ khi có người đang nôn mửa bên cạnh.

Các quan viên khác đồng loạt đứng dậy, vây quanh Hứa Yên Miểu.

"Hứa lang, ngươi không sao chứ!"

Một ngày tốt lành

"Mau tìm đại phu!"

"Hứa lang uống miếng nước..."

"Ọe—"

"Được rồi, được rồi, không uống! Không nhắc đến chữ uống nữa!"

【Còn Hương liên lộ gì nữa! Mồ hôi chân... Xin lỗi, ta không phải là không tôn trọng nữ tử, nhưng đây là mồ hôi chân! Mồ hôi chân của nữ tử cũng hôi! Tại sao lại có người thích ép người ta bó chân, còn dùng giày bó chân để đựng rượu chứ!】

【Hơn nữa, đó là đôi giày thật sự đã được mang qua!!!】

Không ít quan viên đã đặt trước "Hương liên lộ" sắc mặt biến đổi, đầu óc chưa kịp phản ứng lúc này mới bắt đầu hoạt động, sau khi hiểu được ý nghĩa của "rượu mồ hôi chân", trong dạ dày lập tức cuồn cuộn, cũng quay mặt đi ọe ọe vài tiếng.

【Ta đã nói sao hình dạng cái chén rượu đó trông kỳ lạ như vậy?】

【Ọe—】

【Bẩn quá! Thật sự quá bẩn!】

【Trong xã hội bó chân căn bản không phổ biến! Không! Chắc chỉ có một nhà đó thôi, tại sao lại có người chủ động làm ra thứ b**n th** như vậy! Cặn bã! Đồi bại!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 286



【Ọe—】

Đừng... đừng nói nữa...

Một số quan viên mặt mày tái nhợt, vịn bàn một cách yếu ớt.

Chúng ta chỉ là nể mặt Thái tử, đến để ủng hộ thôi, tại sao lại phải chịu đả kích nặng nề như vậy!



Hứa Yên Miểu hiếm khi xin nghỉ, lấy lý do là thân thể không khỏe.

Cả triều đình như lâm đại địch.

Lão Hoàng đế cau mày, còn cố ý nói chuyện này trong buổi lâm triều: "Thái y đã đi xem rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh hãi——Nhưng trẫm thấy hắn nôn ọe như vậy, không giống như chỉ bị kinh hãi."

Chẳng lẽ Hứa Yên Miểu bị bệnh gì rồi?

Nghĩ đến đây, lão Hoàng đế liền bực bội, phái riêng một thái giám mang theo thánh chỉ mắng Phúc vương té tát, đến đất phong của Phúc vương mắng cho hắn một trận.

Còn có cả thánh chỉ tước đất phong và bổng lộc của hắn.

Một ngày tốt lành

Bên dưới, sau khi các đại thần nhỏ giọng bàn bạc, Đậu Thừa tướng bước ra, khẳng định rất dứt khoát: "Hoàng thượng! Bạch Trạch là thần thú! Tính tình cao khiết, nhất định phản cảm với những thứ dơ bẩn. Dân gian cũng có truyền thuyết, phân có thể phá vỡ kim thân Phật, mà thần thông của Bạch Trạch vẫn chưa bị phá bỏ, có lẽ chỉ là đơn thuần ghét bỏ việc bó chân, coi đó là thứ ô uế."

Hộ bộ Thượng thư cũng ra phụ họa: "Hoàng thượng! Bạch Trạch liên tục nói 'dơ bẩn', chính là đã nói rõ nó không thích. Thần khẩn cầu Hoàng thượng, hạ lệnh cho dù trong cung hay ngoài dân gian, tuyệt đối không được bó chân, và phê phán hành động này là ô uế, dơ bẩn dễ chiêu dụ tà ma."

Lễ bộ Thượng thư cũng đứng ra: "Hoàng thượng! Nhìn thái độ của Trưởng sử đối với Kim liên bôi, e rằng hắn ở đất phong đã làm càn làm bậy từ lâu, thần mạo muội, xin Hoàng thượng triệu Phúc vương về kinh thành, răn dạy cho tốt, lại cho Ngự sử điều tra hành vi trước đây của hắn, nếu có chuyện tương tự, nghiêm trị."

Tiếp theo lại có vài quan viên đứng ra, ủng hộ quyết định cấm bó chân và nghiêm trị Phúc vương. Ý tứ trong lời nói đều là:

Hoàng thượng! Hôm nay Tiểu Bạch Trạch chỉ hơi khó chịu, nếu không ngăn chặn, khiến người ta cho rằng bó chân là mốt thời thượng, k*ch th*ch Tiểu Bạch Trạch, có thể ngày mai sẽ khiến hắn tức chết!

Hắn không thể c.h.ế.t được!

Lão Hoàng đế giật mình: "Cứ theo lời các ái khanh!"

Cấm bó chân, trừng trị Phúc vương!

Tác giả có lời muốn nói:

Kim liên bôi:

Dương Thiết Nhai ham mê tửu sắc, mỗi khi trong tiệc rượu thấy ca nữ vũ nữ có bàn chân bó nhỏ, liền cởi giày của họ, đặt chén vào đó để rót rượu, gọi là Kim liên bôi.

——《Nam thôn toái canh lục》



Chương 94: Cháy cháy cháy cháy cháy!

Sau khi bãi triều, lão Hoàng đế dẫn theo một đám trọng thần đến thăm Hứa Yên Miểu.

Cửa vừa mở, lão Hoàng đế suýt chút nữa chửi ầm lên.

—— Đồ ngu xuẩn! Đồ khốn nạn! Đồ chó chết! Trẫm sao lại sinh ra đứa nghiệt súc như vậy!

Trước mặt ông, lông của Tiểu Bạch Trạch dường như xỉn màu, cả người ủ rũ, hoàn toàn là cố gắng gượng dậy để nói chuyện với ông: "Hoàng thượng và các vị đại nhân sao lại đến đây?"

Lão Hoàng đế lập tức cảm thấy hình phạt dành cho Phúc vương vẫn còn quá nhẹ.

Ông hạ giọng, sợ làm kinh động hắn: "Trẫm thấy ngươi ngày thường khỏe mạnh, hoạt bát, hôm nay lại hiếm hoi xin nghỉ, lại có người nói ngươi bị kinh hãi, nôn mửa mấy lần, nên đến xem ngươi thế nào. Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào giường nằm đi, sau khi bãi triều thì không cần giữ lễ nghi nhiều như vậy."

Hứa Yên Miểu trong lòng ấm áp. Nằm lại trên giường, một bàn tay từ trong chăn vươn ra, cho Hoàng đế không gian thể hiện tình nghĩa quân thần.

Đối phương nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay, thái độ vô cùng thân thiết ôn hòa: "Có phải bị ủy khuất không? Nói cho trẫm biết, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi - ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây."

Hứa Yên Miểu chỉ cần nhớ đến đôi giày nhỏ đó là trong lòng lại bực tức.

Hắn sống trong thời đại bùng nổ thông tin, bàn chân nhỏ mà xưa kia không cho phép đàn ông nhìn thấy, chỉ cần lên mạng tìm kiếm là có thể thấy được, chính vì vậy, hắn càng thấm thía việc bó chân là một hành động vô nhân đạo, tàn phá thân thể và nhân phẩm của con người đến nhường nào.

"Hoàng thượng!" Đầu óc Hứa Yên Miểu nhanh chóng vận chuyển, đã chuẩn bị liệt kê ra một vài tác hại của việc bó chân, những tác hại đ.â.m thẳng vào phổi của Hoàng đế. Là loại tác hại mà dù Phúc vương là con trai của lão Hoàng đế, cũng sẽ khiến lão Hoàng đế bất mãn.

—— Đúng vậy, thông qua hệ thống bát quái, hắn đã xác định được kẻ chủ mưu.

"Thần muốn luận tội..."

Tuy nhiên, lão Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Hứa Yên Miểu.

"?"

【Chẳng lẽ lão Hoàng đế biết ta muốn luận tội con trai ông ta, muốn ngăn cản ta?】

Mặc dù hiện tại đang nằm trên giường khá yếu ớt, Hứa Yên Miểu vẫn cố gắng ngồi dậy.

Khuôn mặt tái nhợt đó, lão Hoàng đế lo lắng hắn kích động sinh bệnh, mắng: "Ngươi làm loạn cái gì!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 287



Sau đó lại nói: "Ngươi thật sự muốn luận tội ai, thì hãy dưỡng cho khỏe, viết tấu chương cho tốt, ngày mai ở triều đình trình lên. Nếu không dưỡng đủ tinh thần, thì làm sao tranh luận với người ta ở triều đình?"

Hứa Yên Miểu hơi sững sờ, đang định nói gì đó, bụng đột nhiên "ọc ọc" kêu lên, mặt lập tức đỏ bừng.

—— Hắn từ lúc nôn hết thức ăn trong bụng đến giờ, chưa ăn một hạt cơm nào, đói muốn chết, nhưng lại chẳng có chút khẩu vị nào.

Lão Hoàng đế liếc nhìn hắn: "Chỉ như vậy mà còn muốn luận tội người khác? Hay là vừa nói ra miệng, đã bị đối phương phản bác lại, ngươi lại không có sức lực để đối kháng, ngược lại tự chuốc lấy phiền phức."

Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía đám quan viên phía sau: "Đem đồ lại đây."

"Đồ?" Hứa Yên Miểu ngó đầu: "Hoàng thượng còn mang đồ đến cho thần sao?"

Đó là một hộp đựng thức ăn nhỏ, mở ra xem, bên trong là một bát cháo mè đen.

Lão Hoàng đế bưng bát cháo mè đen ra, tay sờ sờ thành bát: "Vẫn còn ấm, bây giờ ngươi ăn vừa tốt. Bên trong vốn dĩ có cho thêm gạo nếp, nhưng ngươi vừa nôn mửa xong, bụng trống rỗng, nên đã đổi thành gạo tẻ, điều hòa ngũ tạng, bổ ích cho dạ dày."

Cháo mè đen vừa vào miệng, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đầu lưỡi, dần dần lan xuống cổ họng, theo thực quản từng chút một sưởi ấm dạ dày.

Dạ dày trống rỗng lập tức được xoa dịu, giảm bớt sự khó chịu trên người Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu: "Tạ..."

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng đế ngắt lời hắn: "Thôi được rồi, tạ cái gì mà tạ, lúc riêng tư còn giữ lễ nghi nhiều như vậy. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm sẽ không ở đây làm phiền nữa."



Hoàng đế và các quan viên đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ để lại một mình Hứa Yên Miểu nhìn bát cháo mè đen, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nhưng dù phức tạp đến đâu, sau khi ăn xong cháo mè đen, cơ thể hồi phục chút sức lực, thì cũng phải viết tấu chương.

Hứa Yên Miểu đột nhiên phát hiện, lão Hoàng đế vừa rồi nói lỡ miệng, ngày mai thật ra không cần lâm triều, ngày mai là ngày nghỉ, ngày kia mới là chiến trường của hắn.

"Vừa hay, còn một ngày để chuẩn bị."

...

Hai ngày sau.

Hứa Yên Miểu đã có kinh nghiệm luận tội người khác một lần, lần thứ hai thành thạo đứng ra: "Hoàng thượng! Thần luận tội Phúc vương có mưu đồ bất chính, gây hại cho xã tắc, không màng đến bách tính, đẩy cơ nghiệp Đại Hạ vào cảnh lửa bỏng."

Bách quan lập tức đau răng.

Mặc dù chuyện luận tội, nói năng nghiêm trọng cũng không phải là một hai lần. Mọi người đều ra sức chụp mũ, đổ nước bẩn lên người kẻ thù, mặc kệ có phóng đại hay không, có phải là bịa đặt hay không, cứ đổ lên trước đã.

Nhưng mà, chuyện này đặt trên người Hứa Yên Miểu, bọn họ lại có một cảm giác kỳ lạ...

Là ai! Là ai đã dạy hư Hứa lang ngây thơ!

—— Cảm giác chính là như vậy.

Lão Hoàng đế hỏi rất chân thành: "Hắn chỉ cho vũ nữ trong phủ bó chân, sao lại đẩy cơ nghiệp Đại Hạ vào cảnh lữa bỏng được?"

Không phải là ông muốn bao che cho con trai, chủ yếu là ông rất tò mò: Hai chuyện này, làm sao có thể liên quan đến nhau?

Hay là Hứa Yên Miểu thông qua thần khí, phát hiện ra Phúc vương đã làm những chuyện khác?

Đối với việc lão Hoàng đế biết chuyện bó chân, Hứa Yên Miểu không hề ngạc nhiên.

—— Đối phương đã đến thăm hắn rồi, điều tra ra việc nôn mửa là do Kim liên bôi, từ đó điều tra ra Phúc vương, rồi điều tra ra việc bó chân, chẳng phải là rất bình thường sao!

"Hoàng thượng có biết việc bó chân có hại gì cho nữ tử không?"

Chưa đợi lão Hoàng đế lên tiếng, Hứa Yên Miểu đã tự hỏi tự trả lời: "Bó chân, ảnh hưởng đến việc sinh nở của nữ tử!"

"Cái gì?"

Giọng điệu của lão Hoàng đế rõ ràng trở nên nghiêm trọng.

Hứa Yên Miểu: "Hoàng thượng cứ nghĩ mà xem, nữ tử bó chân, đi lại bất tiện, trên người làm sao có sức lực, lúc sinh nở làm sao có thể rặn được. Như vậy, rất dễ sinh khó..."

Thật ra không hoàn toàn là vậy.

Sau khi bó chân, do bàn chân bị biến dạng, bộ phận chịu trọng lượng của cơ thể trở thành gót chân, chính vì vậy, ngược lại rèn luyện được phần eo hông, từ đó ảnh hưởng đến xương chậu, khiến nữ tử có thể sinh sản tốt hơn.

Nếu bó chân khiến tỷ lệ sinh giảm, thì những người cầm quyền đã tăng cường cấm đoán từ lâu rồi - họ không quan tâm phụ nữ có phải chịu khổ hay không, nhưng họ quan tâm đến việc dân số giảm sút.

Nhưng người bình thường cần phải đi lại thường xuyên, tiểu thư khuê các đi ra ngoài lại không cần phải đặt chân xuống đất, không vận động thường xuyên, sẽ ốm yếu, ốm yếu sẽ ảnh hưởng đến việc sinh nở. Con gái của các quan viên ở đây đều phù hợp với cách gọi "tiểu thư khuê các".

【Nhưng mà cảm giác nên chỉ nói một điều thì hơn.】

【Vạn nhất có kẻ kỳ quái cho rằng, không sao cả, vậy thì để tiểu thư khuê các xuống đất đi bộ vài bước thì sao? Chỉ là đi bộ trên mũi đao thôi mà, cũng đâu phải là tự mình đi...】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 288



Bách quan: "..."

Không, chúng tôi chưa đến mức vô nhân tính như vậy.

Hứa Yên Miểu nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, có một sẽ có hai, trên đời không bao giờ thiếu những người thích những thứ kỳ lạ. Nếu chuyện bó chân từ phủ Phúc vương truyền ra ngoài, lan truyền trong giới quan lại, gọi bàn chân nhỏ là 'Kim liên', cho rằng nó thuần khiết xinh đẹp, sau này lấy vợ nạp thiếp đều lấy bàn chân nhỏ làm tiêu chuẩn cái đẹp, vậy... dân gian có bắt chước không? Ai ai cũng bó chân cho con gái? Từ đó, số người sinh khó tăng lên?"

—— Muốn cho những người được hưởng lợi coi trọng, thì phải nói cho họ biết chuyện này ảnh hưởng sâu sắc đến một lợi ích khác của họ.

Quả nhiên, từ Hoàng đế trở xuống, cho đến bách quan, đều bắt đầu coi trọng vấn đề này.

Hứa Yên Miểu nói... rất có lý!

Một người nếu vì đau chân mà không đi lại nhiều, hoặc đi lại chậm chạp, loạng choạng thì người ấy đương nhiên yếu ớt, sinh con ắt sẽ khó rặn, chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?"

Hứa Yên Miểu nhìn phản ứng của bọn họ, bắt đầu thêm dầu vào lửa:

"Hoàng thượng, nếu nữ tử bó chân, thì lực lượng lao động trên thế giới sẽ bị mất đi một nửa."

Lão Hoàng đế chấn động.

Ngay cả khi Hứa Yên Miểu chưa bắt đầu giải thích, ông cũng lập tức nhận ra điểm mà mình đã bỏ qua trước đó.

—— Có bao nhiêu người trên đời này, có thể chịu đựng được cơn đau bàn chân lở loét, mà tiếp tục lao động?

Hứa Yên Miểu: "Tiểu thư khuê các thì không sao, vốn dĩ họ rất ít khi lao động, nhưng nếu phụ nữ nông dân bó chân, thì làm sao xuống ruộng cày cấy? Cho dù có quỳ gối trên ruộng để làm việc, thì số lượng đất canh tác được làm sao có thể bằng lúc bình thường?"

Còn những nữ thương nhân, nếu đã bó chân rồi thì làm sao mà buôn bán được? Thuế thương mại sẽ giảm rất nhiều.

"Cùng với những người thợ dệt, hai chân đau nhức, họ dệt vải sẽ không thể nhanh chóng hoàn thành..."

"Chưa kể..."

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu lần lượt liệt kê những ảnh hưởng của nó, khiến sắc mặt lão Hoàng đế càng lúc càng lạnh lùng.

Lực lượng lao động giảm một nửa, đây là điều mà bất kỳ vị minh quân nào cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Sau đó là ngọn lửa thứ ba: "Còn nữa... Hoàng thượng có biết, bó chân, là bó như thế nào không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Sự thay đổi về hình thái cơ thể và sinh lý giới tính của phụ nữ do bó chân gây ra, có thể sinh sản tốt hơn, đóng vai trò là công cụ sinh sản. Sau khi bó chân, bàn chân bị biến dạng, trọng lượng toàn thân tiếp xúc với mặt đất dồn vào gót chân, do đó eo hông phát triển, ảnh hưởng đến xương chậu, từ đó ảnh hưởng đến việc sinh sản của phụ nữ.

——《Phân tích sơ bộ về cách viết về bàn chân nhỏ trong văn học cổ đại Trung Quốc》



Chương 95: Hắn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho nên tuyệt đối đừng bỏ qua cho hắn!

Lão Hoàng đế thật sự không biết.

—— Cẩm y vệ dù có điều tra, cũng sẽ không trình bày loại chuyện này lên.

Nhìn phản ứng của Hứa Yên Miểu... chẳng lẽ việc bó chân này còn có ẩn tình khác?

"Ái khanh cứ nói."

"Trước tiên, là dùng sức bẻ bốn ngón chân, trừ ngón chân cái, xuống dưới, sau đó dùng băng vải bó chân siết chặt bốn ngón chân, qua mu bàn chân, qua gót chân, rồi lại qua mu bàn chân, từng lớp từng lớp, dùng sức kéo, kéo về phía lòng bàn chân, cuối cùng dùng kim chỉ vải quấn hàng trăm vòng, cố định nó ở lòng bàn chân."

Ngay cả những vị tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc cũng phải hít một hơi lạnh: "Đây chẳng phải là tra hình sao!"

Hứa Yên Miểu căm hận tệ nạn bó chân này đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, như vậy mới có thể thuyết phục Hoàng đế và bách quan cấm đoán chuyện này.

"Đúng vậy. Bó chân chính là tra hình."

Hứa Yên Miểu nói: "Ngoài ngón chân, mắt cá chân cũng phải bẻ xuống. Mỗi lần thay băng vải bó chân, sẽ có một ít thịt mủ bị giật mạnh ra - xương thịt rời rạc, biến dạng, chảy mủ, lở loét, đều là tình trạng thực tế của bàn chân nhỏ dưới lớp băng vải bó chân."

Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.

Cái này——

Những người thích bàn chân nhỏ, chỉ có kẻ điên và b**n th** thôi!

Cách làm này, c**ng b*c bẻ ngón chân của người ta xuống, mặc kệ chủ nhân của bàn chân có đau đến phát điên hay không, người bình thường cũng không thể nào chịu đựng nổi.

Hứa Yên Miểu: "Các vị đại nhân!"

"Hầu hết mọi người ở đây đều có con gái! Xin mời các vị hãy nghĩ kỹ, nếu như trên đời có rất nhiều người ủng hộ việc bó chân, coi bàn chân nhỏ là đẹp, lấy vợ không phải bàn chân nhỏ thì không lấy, nạp thiếp lấy bàn chân nhỏ làm tiêu chuẩn, các vị thật sự có thể chống lại được với thế tục sao!"

"Cho dù các vị là công khanh, địa vị cao sang, nhưng phát hiện con gái mình không như vậy sẽ làm xấu mặt gia đình, thật sự có thể kiên trì làm theo ý mình, làm những việc trái với lẽ thường trong mắt người đời sao?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 289



“Huống hồ——”

“Các ngài thật sự muốn con gái, cháu gái mình chịu nỗi khổ sở này sao? Ngón chân bị bẻ gãy, da thịt nát tan, cả đời đi đứng nằm ngồi đều đau đớn?!”

Giọng nói của chàng trai trẻ sắc bén như dao, ánh mắt sắc lẹm, từng tiếng cao hơn từng tiếng, như sấm sét xé toạc mây đen, tích tụ uy thế, cuối cùng, một đòn xuyên thủng bầu trời, thiêu rụi cả cánh đồng.

Kinh hãi đến mức sắc mặt các vị đại thần trắng bệch, đứng đờ ra như tượng gỗ.

Họ chưa từng thấy cái gọi là “vẻ đẹp” sau khi bó chân, chưa có bất kỳ ấn tượng nào về dáng vẻ yếu đuối như liễu đã bị người ta nhồi nhét trước những tác hại của việc bó chân.

Những người yêu thương con gái mình, từ nét mặt đến hành động đều lo lắng hơn trước, đứng ra tán thành lời của Hứa Yên Miểu.

Những người nuôi con gái một cách bình thường, không thù hằn với con gái, cũng không phải kẻ b**n th** thích hành hạ, đều đồng tình rằng, tốt nhất là thế đạo đừng nên biến thành như vậy.

Ngay cả những quan viên không có con gái hoặc không quan tâm đến con gái, cũng nóng như lửa đốt - chúng ta thật sự không muốn sau này phải ngủ với đàn bà chân thối!

Nếu như hôm trước, họ đối với việc cấm bó chân còn mang thái độ thờ ơ, xem như nuôi dưỡng thần thú, thì giờ đây, họ thật lòng muốn thực hiện lệnh cấm này.

Hứa Yên Miểu thở phào nhẹ nhõm.

【May mà thành công rồi…】

Hắn có thể nhận thức rất rõ ràng: 【Đã chiếm được lợi thế khi nó mới manh nha, chưa thành khí hậu.】

Nếu muộn hơn một chút, việc bó chân đã trở nên phổ biến trong xã hội, cho dù hắn có đưa ra quan điểm "bó chân ảnh hưởng đến sinh sản", cũng rất khó đạt được hiệu quả như bây giờ.

Hứa Yên Miểu hướng về phía trên hành lễ: "Bệ hạ, do đó, thần cho rằng Phúc Vương gây nguy hại cho xã tắc, không màng đến bách tính."

"Nếu tục bó chân thịnh hành, cứ hai ba phụ nữ sẽ có một người c.h.ế.t vì sinh nở, chẳng phải là gây nguy hại cho xã tắc sao?"

"Ép buộc phụ nữ bó chân, hàng ngàn hàng vạn người bị chặt chân, chẳng phải là không màng đến bách tính sao?"

"Tàn phá cơ thể để làm đẹp, biến điều vô ích thành hữu ích, đó là điều dâm ô tột cùng. Thánh nhân xưa nhìn triều đại này, sẽ chê cười là man di mọi rợ!"

"Thần thỉnh cầu Bệ hạ cấm bó chân, trừng phạt Phúc Vương, để chấn chỉnh phong khí!"

Gió hè cuồn cuộn thổi qua, mạnh mẽ cuốn tung vạt áo bào của các quan.

Trên đài vàng, Hoàng đế cúi đầu, dường như nhìn thẳng vào hắn: "Được."

Hứa Yên Miểu lại cung kính hành lễ.

Một ngày tốt lành

Nhưng tiếng lòng lại bộc lộ mặt không đứng đắn của hắn.

【Wuhu!】

【Ta thành công rồi!】

【Tục lệ bó chân ghê tởm này nên biến mất!】

Lão Hoàng đế nở một nụ cười nhẹ, nói: "Nếu đã như vậy, các khanh hãy bàn bạc xem, việc này nên thi hành như thế nào?"



Lệnh cấm bó chân này nhất định phải được thực hiện. Cho dù phong tục này dường như chưa xuất hiện, chỉ là phòng ngừa trước, nhưng ai biết được nó có giống như con gián hay không, bạn chỉ phát hiện một con, nhưng thực tế đã có cả ổ rồi.

Đậu Thừa tướng đề nghị: "Hay là liên kết việc này với thành tích chính trị của quan lại địa phương? Phát hiện người bó chân..."

Hứa Yên Miểu chen vào: "Bó chân rồi vẫn có thể thả ra."

Đậu Thừa tướng khẽ gật đầu với hắn, bổ sung: "Phát hiện người bó chân, giúp phụ nữ thả chân, có thể được tính thêm vào điểm số đánh giá."

—— Tức là điểm cộng.

Lập tức có quan viên đứng ra phản đối.

"Thừa tướng nói vậy là sai rồi." Thái thường tự khanh mỉm cười nói: "Đây chẳng phải là xúi giục Bệ hạ làm chuyện hỗn loạn sao?"

Sắc mặt Đậu Thừa tướng lập tức sa sầm: "Trịnh khanh có gì cứ nói thẳng."

Thái thường tự khanh cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Thừa tướng có ý tốt, nhưng lại quên mất lòng người. Nếu việc này trở thành công tích thêm, các quan địa phương liệu có vì công tích mà ép buộc phụ nữ bó chân, bó cho chân thối rữa rồi lại thả ra, để kiếm công không?"

Đậu Thừa tướng mặt mày u ám, không nói một lời.

Ông ta tất nhiên biết bất kỳ chính lệnh nào, ý tốt là tốt, sau khi ban hành rất có thể sẽ bị người ta pha cát, lách luật —— nhưng, đây là chuyện nên bàn bạc trong tiểu triều hội, do các quan đại thần thương nghị.

Nói rõ hơn, đây chỉ là bản thảo, là bản nháp, mỗi chính lệnh trước khi ban hành đều phải trải qua nhiều lần thảo luận.

—— Thái thường tự khanh và ông ta không cùng một phe phái, người của phe phái kia tìm lỗi sai của ông ta, công kích ông ta gần như đã thành thói quen. Chỉ là lần này người lên tiếng là Thái thường tự khanh mà thôi.

Nhưng, nguyên nhân Thái thường tự khanh dám nói ra, là bởi vì vấn đề này quả thực tồn tại.

Thực hiện chính lệnh không hề đơn giản, không phải triều đình ban hành một tờ giấy, quan lại địa phương liền giống như NPC, nhất nhất tuân theo chấp hành.

Đậu Thừa tướng căn bản không thể phản bác —— ông ta không thể nói, việc này ta định mang ra tiểu triều hội để nói.
 
Back
Top Bottom