Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 350: Chương 350



[Cười c.h.ế.t mất. Nhận tổ tiên còn kén cá chọn canh, ban đầu định nhận một nhà khác, hố! Vẫn là Thừa tướng nước Lệ trong Thất hùng! Kết quả phát hiện người ta sau đó bị hôn quân c.h.é.m ngang lưng chết, chê người ta c.h.ế.t không đủ cát tường, quyết định đổi tổ tiên.]

Lão Hoàng đế mặt không chút thay đổi phân phó vị quan viên kia.

“Đi, gõ cửa.”

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai nhận tổ tiên bao giờ sao? Lúc đó mười tám lộ phản vương đều nhận tổ tiên, mấy người cùng họ còn tranh giành một vị tiên hiền tranh giành rất kịch liệt đấy!

Ông chỉ là kén chọn một chút, có vấn đề gì sao?

Sau khi gõ cửa, lão Hoàng đế tưởng rằng không còn vấn đề gì nữa.

Đã hơn hai năm gần ba năm rồi, cho dù Tiểu Bạch Trạch không sinh ra kính sợ với hoàng quyền, thì ít nhất cũng có thể khách sáo một chút chứ?

“Hứa…”

[Ê hê! Tổ tiên chân chính ‘cha hơn ba nhà’ đến rồi! Nghĩa tử của Ký Tuế phải quỳ lạy lão Hoàng đế một cái thật kêu mới được!]

Xương lông mày của lão Hoàng đế giật giật.

Không sao, Bạch Trạch mà, tâm tính thuần khiết, thích vui đùa, hoạt bát một chút cũng không sao.

Một ngày tốt lành

Ông là minh quân! Chưa bao giờ trị tội vì lời nói!

Binh Bộ Thượng thư tiến lên hành lễ: “Bệ hạ giá đáo…”

Lão Hoàng đế giọng điệu nhạt nhẽo: “Binh Bộ Thượng thư Lê Khiêm dùng từ không đúng, phạt chép ‘ngự giá thân hành’ một trăm lần.”

“???”

Trước đây không phải cũng thường dùng như vậy sao? Hơn nữa cái sau còn không thích hợp dùng trong trường hợp nhỏ thế này hơn cái trước chứ?

Binh Bộ Thượng thư lặng lẽ kìm nén vẻ mặt khác thường, lại chắp tay: “Thần tuân chỉ.”

Sau đó liếc nhìn Hứa Yên Miểu.

Hiểu rồi, Hoàng đế bị chọc tức, phải tìm chỗ xả giận.

Lão Hoàng đế xoay người vào phòng trong tìm chỗ ngồi, Binh Bộ Thượng thư nhìn Hoàng đế, thấy ông không chú ý đến bên này, nhanh chóng dùng chân đá nhẹ, đá tờ giấy gói kẹo ăn thừa xuống gầm bàn khác.

“Bệ hạ ngự giá thân hành, chẳng hay có gì phân phó?”

Tiện tay đóng cửa lại.

“Trẫm đến là để xem các ngươi chuẩn bị đề sách luận thế nào rồi.”

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt lão Hoàng đế trực tiếp nhìn vào Binh Bộ Thượng thư: “Nhưng khi đến cửa, hình như nghe thấy các ngươi đang nói về tổ tiên của trẫm?”

[Tsk tsk, quả nhiên là người làm Hoàng đế, rõ ràng biết đó không phải tổ tiên của mình, mà vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nói ‘tổ tiên’.]

Trong lòng lão Hoàng đế cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng khinh thường một chút.

Tổ tiên của ông? Ông xuất thân nông dân, có thể biết tên ông cố đã là rất giỏi rồi, còn mong tìm được tổ tiên thật sự của mình là ai sao?

Dù sao cũng là bậc tiền bối, thắp hai nén hương vào ngày lễ tết cũng chẳng có gì to tát.

Vì vậy, ông nhìn chằm chằm Binh Bộ Thượng thư: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Yên Miểu bình thường cũng sẽ không quan tâm tổ tiên của Hoàng đế là ai, nhất định là có người nhắc đến hắn mới nhớ ra mà xem một hai lần.

Lê Khiêm, ngươi tốt nhất là có việc mới nhắc đến!

Binh Bộ Thượng thư do dự một chút giữa nói ẩn ý và nói thẳng, rồi chọn cái sau.

“Bệ hạ, khoa cử lần này, nghe nói có thí sinh là hậu duệ của Đại vương tử nước Ngu, hơn nữa còn có gia phả và sử sách làm chứng.”

Nói cách khác, có khả năng con cháu ruột thịt thật sự của người ta xuất hiện rồi.

Theo lời của Binh Bộ Thượng thư, hiện tại tiến độ điều tra là, vị thí sinh kia thật ra cũng không biết lão Hoàng đế đã nhận tổ tiên nhà hắn làm tổ tiên — người bình thường cũng không có cách nào biết tổ tiên của Hoàng đế là ai. Còn về gia phả, nói là mỗi đời nhà bọn họ đều có ghi chép, tuy không trở thành gia tộc lớn nào, hơn nữa rất nhiều chi nhánh đều bỏ trống tên, nhưng quả thực mỗi đời đều bảo quản gia phả rất tốt, cho dù là chạy nạn cũng mang theo.

Hứa Yên Miểu ngây người.

Lão Hoàng đế cũng ngây người.

Đây chẳng phải là rất ngượng ngùng sao? Chung quy không thể nhận thí sinh này là thành viên hoàng thất chứ?

Hứa Yên Miểu do dự hỏi: “Vậy, ý của Thượng thư là muốn ta…”

Vẻ mặt Binh Bộ Thượng thư lập tức nghiêm nghị: “Cần Hứa lang đi điều tra xem gia phả này là thật hay giả.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 351: Chương 351



Nếu là giả, vậy thì cả nhà đều vui.

Nếu là thật, vậy thì không có cái nếu này.

Hoàng thất không thể vô duyên vô cớ mà nhiều thêm mấy hộ mười mấy hộ. Tối đa chỉ có thể bí mật bồi thường một chút tài sản.

Hứa Yên Miểu: "..."

[Ta điều tra???]

[Đây là coi ta như thần tiên sao?]

[Cho dù là ông để Cẩm Y Vệ điều tra, cũng chưa chắc điều tra ra thật giả đâu!]

[Hơn nữa! Trên người ta còn có hai việc biên soạn lịch sử và ra đề thi! Lại thêm một việc nữa, con lừa cũng phải nghỉ ngơi chứ?]

Lương tâm của Binh Bộ Thượng thư hơi bị cắn rứt, ngay sau đó, liền ấn vai Hứa Yên Miểu, nụ cười trên mặt giống hệt nhà tư bản hiện đại: “Hứa lang, ta cũng biết gần đây ngươi bận rộn, gánh nặng lớn…”

[Biết ta bận còn giao việc cho ta? Chuyện này không thể để Cẩm Y Vệ làm sao?]

Binh Bộ Thượng thư mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Nhưng chuyện này không hề nhỏ, hơn nữa e rằng Cẩm Y Vệ điều tra không ra, cần phải dùng đến ám vệ của Tiền Tấn vương. Bọn họ từng người một đều trung thành với chủ, bây giờ chỉ nhận ngươi, không nhận người khác. Cũng không phải là hoàn toàn không ra tay, nhưng dù sao cũng không bằng khi ngươi thống lĩnh.”

Khóe môi lão Hoàng đế hơi mím lại, tránh bị Hứa Yên Miểu nhìn thấy đang nhếch lên.

Làm tốt lắm!

Như vậy là có thể chuyển ám vệ cho Hứa Yên Miểu rồi!

[!!!]

[Chỉ nhận mình ta thôi sao?!]

[Vậy càng không thể nhận! Xử lý xong việc lập tức trả ám vệ lại!]

Đầu ngón tay lão Hoàng đế đặt trên tay vịn ghế đột nhiên siết chặt.

Đừng mà!

Cẩm Y Vệ ngươi biết không? Như Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, trẫm cũng chưa từng kiêng dè hắn đâu!

Lão Hoàng đế thử thăm dò: “Hứa Yên Miểu, ngươi đã từng nghĩ đến, giống như Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nắm giữ ám vệ trong tay…”

Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt: “Bệ hạ! Vạn vạn không được!”

Lão Hoàng đế quyết định ép hắn một chút: “Ồ? Có gì không được? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không có chứa được người?”

Hứa Yên Miểu theo bản năng: [Đó thì không, nhưng nhân tính là không thể thử thách.]

Hoàng đế hơi sững sờ.

Hứa Yên Miểu dùng lý do gì tiếp theo ông cũng không nghe kỹ, chỉ hồi tưởng lại câu nói trong lòng đó.

Một lúc lâu sau, ngón tay ông đặt trên tay vịn ghế mới động đậy.

“Thôi được.”

Thiên Thống đế cười một tiếng: “Đã như vậy, sau khi ngươi điều tra xong gia phả của người đó, liền trả ám vệ lại đi. Về sau những người này, trẫm sẽ tự mình thu nạp.”

[Tốt quá!!!]

Tuy tiếng lòng vô cùng hoạt bát, nhưng vẻ mặt chàng trai vẫn như trước đĩnh đạc, tay áo khẽ động, hành lễ đúng nghi thức: “Tạ ơn Bệ hạ.”

“Làm việc cho tốt.” Lão Hoàng đế cười cười: “Xử lý xong việc này, cho ngươi đi sờ hổ.”

Hứa Yên Miểu tuy không phải thần tiên, nhưng hắn có hệ thống.

Ở nhà, đốt than sưởi ấm, đối chiếu với những cái tên trên gia phả, từng cái một lật lên.

Da thú che kín cửa sổ chắn gió lạnh bên ngoài, chăn lông ngỗng phồng phủ lên người, cứ như vậy nướng bên lửa ba bốn canh giờ, khi ngủ lại ấm áp mềm mại, có thể ngủ ngon một giấc.

Trong nhà mùa đông giăng dây phơi quần áo, quần áo giặt sạch phơi ở trên, tí tách tí tách, nước nhỏ hết xuống chậu nước bên dưới.

“Dân gian hẳn là sẽ không có ai dám làm giả cái này nhỉ?”

Hứa Yên Miểu tự nói, gia phả đặt trên đầu gối dựng đứng trước mặt, tay sờ sờ, cầm quả bí đỏ nướng chín bên lửa lên, từng thìa từng thìa múc ra ăn.

“Phụt—”

“Khụ khụ khụ!”

Hứa Yên Miểu vội vàng quay đầu, may mà bí đỏ không phun lên gia phả của người ta.

[Cái này… thật sự có chút hoang đường rồi phải không?]

Câu nói trong lòng này giống như sấm sét đánh xuống xung quanh nhà Hứa Yên Miểu.

Cho dù là Vĩnh Xương hầu vừa từ nước Oa trở về hay Tả quân Đô đốc thiêm sự vừa tan làm, hoặc là các quan viên khác đều giật mình, lập tức dừng động tác lại, tai vểnh lên.

Cái gì?

Cái gì hoang đường?

Một ngày tốt lành

— Hai năm rồi, bọn họ cũng hiểu rõ “hoang đường” chính là vô lý, ngớ ngẩn.

Các quan viên này đã sớm nhận được tin tức, đó chính là có người trùng tổ tiên với Bệ hạ! Trong tình huống này, Hứa Yên Miểu phản ứng như vậy… chẳng lẽ là có người giở trò sau lưng với gia phả này sao! Mà trò này tuyệt đối không phải là có người có ý đồ xấu, nếu không cách dùng từ của Hứa Yên Miểu tuyệt đối sẽ không phải là “hoang đường”.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 352: Chương 352



Vĩnh Xương hầu trước tiên đoán đại: “Không phải là Thái tử thiếu tiền nên đem gia phả của mình bán đi đấy chứ?”

Hộ bộ Thượng thư vừa ăn xong một con gà nướng ở nhà hắn, đang dùng khăn ướt lau miệng liền bật cười thành tiếng, lại bị vải dày bịt lại.

Cầm khăn ra xa, Hộ bộ Thượng thư mới nhịn cười, nói: “Thái tử Điện hạ cũng không đến mức thiếu tiền như vậy.”

Vĩnh Xương hầu xua tay, cười: “Ta đương nhiên biết, chỉ nói đùa thôi. Dù sao Thái tử cũng không có ở đây.”

Hộ bộ Thượng thư lại cười, lần này là thật sự không nhịn được, khăn ướt cũng ném sang một bên. Vừa cười vừa góp vui: “Tiểu Bạch Trạch đã nói, câu chuyện sẽ kể sự việc một cách hợp lý, nhưng hiện thực hoàn toàn không cần cân nhắc hợp lý hay không — ta đoán, chẳng lẽ vị học trò này và Bệ hạ đều không phải là hậu duệ của Đại vương tử nước Ngu, nhưng hai người bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống sao?”

Vĩnh Xương hầu “hít” một hơi lạnh, lần này là thật tâm: “Chuyện này nghe có vẻ rất hợp lý, chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?”

Hộ bộ Thượng thư trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng, nghe thấy giọng nói của mình: “Cũng thật sự có khả năng…”

Vĩnh Xương hầu v**t v* bộ râu cứng trên cằm, đột nhiên lộ ra nụ cười gian xảo: “Cho dù Hứa Yên Miểu nhìn thấy gì, chắc chắn cũng không khoa trương bằng hai chúng ta đoán! Lần này hắn không dọa được chúng ta nữa!”

Hộ bộ Thượng thư cười nói: “Đúng vậy đúng vậy! Nào, ăn cơm!”

Vĩnh Xương hầu đá hắn một cái: “Ăn cơm nhà ta còn không hầu hạ ta! Nhanh bóc tỏi cho ông!”

Hộ bộ Thượng thư ngay tại chỗ biểu diễn cho hắn xem làm thế nào để bóc tỏi thành lổm chổm.

Vĩnh Xương hầu cũng không chê, vừa đặt tỏi lên nướng, liền nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu tấm tắc khen lạ: [Ta còn nói sao lại có gia phả của thường dân có thể truy ngược lại đến mấy triều đại trước, thì ra cũng là bịa đặt à.]

Vĩnh Xương hầu ung dung nướng tỏi, nhìn hơi nước màu trắng bốc lên từ củ tỏi, không quên nhận xét: “Quả thực cũng bình thường thôi.”

[Đời thứ tám của người này tính từ đời hắn trở lên, trực tiếp lợi dụng chức quyền biên soạn trong 《Văn Ký》 rằng ông nội mình là hậu duệ hoàng thất nước Ngu, nói “lời này có trong 《Sử Thông》”, lại viết trong 《Sử Thông》 rằng ông nội mình là hậu duệ hoàng thất nước Ngu, nói “lời này có trong 《Văn Ký》”.]

[Ha ha ha ha ha ha ha, chơi trò qua lại lẫn nhau đấy!]

Vĩnh Xương hầu đang ăn tỏi, bất ngờ bị vị cay xộc thẳng lên mũi. Hai mắt lập tức trào nước mắt, dưới mũi cũng ch** n**c mũi.

“Khụ khụ khụ—”

“Nước! Nước!”

Vĩnh Xương hầu vừa ho sặc sụa, vừa mò tìm cốc nước trên bàn, vừa thầm mắng trong lòng: Đây rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào thế! Quả nhiên là rất có ý tưởng kỳ lạ!



Hứa Yên Miểu ráng nhịn một tháng, đến gần ba mươi Tết, mới giao kết quả điều tra cho Binh Bộ Thượng thư, giả vờ như là ám vệ vất vả điều tra ra.

May mà Binh Bộ Thượng thư chỉ thuận miệng hỏi hai câu về quá trình điều tra, không tìm hiểu kỹ liền báo kết quả lên trên. Chưa đầy nửa ngày, phần thưởng của lão Hoàng đế đã được ban xuống.

“Hứa lang, Bệ hạ nói sắp năm mới rồi, ở đây có năm tấm vải hoa, tám tấm lụa, tám tấm vải bố, ban cho Hứa lang may áo mới.”

Hứa Yên Miểu hướng về phía hoàng cung bái lạy: “Tạ ơn Bệ hạ.”

Đại thái giám đến ban thưởng lại nâng một chiếc hộp đỏ lớn, vải lụa bên trong cũng màu đỏ, ở giữa hơi lõm xuống một miếng ngọc bội.

“Hứa lang, Bệ hạ nói, cầm vật này có thể tự do ra vào Hổ phường.”

Nói cách khác, sau này hắn có thể sờ hổ bất cứ lúc nào!

Vẻ mặt Hứa Yên Miểu lập tức kích động: “Tạ ơn Bệ hạ!!!”

Đại thái giám mím môi cười: “Như vậy, ta xin cáo lui trước.”

Một ngày tốt lành

Sau khi ông ta đi, Hứa Yên Miểu cất ngọc bội vào túi hương luôn mang theo bên mình, lại nhìn vải vóc, lựa tới lựa lui, chọn một tấm màu xanh làm áo khoác ngoài, lại chọn một tấm màu trắng làm áo lót và quần, cuối cùng chọn một tấm màu đen làm mặt giày. Hai tay vỗ một cái: “Xong! Quần áo mới năm nay cứ vậy đi!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 353: Chương 353



Ôm vải ra ngoài, gặp bà lão hàng xóm thích tự tay làm hoa lụa mang ra chợ bán, bà đang xách giỏ trở về, trong giỏ chỉ còn lại vài bông hoa.

Hứa Yên Miểu tâm trạng rất tốt gọi: “Bà ơi! Lại đi bán hoa lụa à!”

Bà lão thấy là Hứa Yên Miểu, khuôn mặt đương nhiên cười rạng rỡ: “Đúng vậy! Hôm nay buôn bán rất tốt — vải của Hứa tiểu lang quân đẹp quá! Giống như trong tranh vậy. Thấy ngươi vội vàng ra ngoài, là định đi may áo mới sao?”

“Vâng ạ! Sắp năm mới rồi, năm mới diện mạo mới, không mặc đẹp một chút thì ngại ra ngoài.”

Bà lão nhiệt tình nói: “Ôi chao, ngươi còn ra ngoài tìm người làm gì, mang đến chỗ bà đây, bà làm cho ngươi. Thời trẻ bà chính là thợ thêu nổi tiếng khắp vùng, đảm bảo ngươi mặc vào sẽ là người đẹp trai nhất kinh thành!”

Mắt Hứa Yên Miểu không tự chủ được mà mở to: “Ơ? Chuyện này…”

“Hứ! Còn khách sáo với bà nữa à!”

“Vậy… vậy thì làm phiền bà rồi…”

“Vậy mới đúng chứ!”

Hai người nói chuyện vài câu ở cửa, tiện thể dặn dò số đo cơ thể của Hứa Yên Miểu, bà lão liền vui vẻ ôm vải vào nhà, thấy đứa con trai trời đánh đang nhón chân lấy lọ thịt kho tàu, nóng lòng lấy thịt từ bên trong ra, miếng thịt đỏ tươi, vuông vức lại dày, cùng với nước thịt “bịch” một tiếng rơi vào đĩa. Lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Con chỉ biết ăn thôi! Nhìn người ta Hứa tiểu lang quân, tuổi còn trẻ đã trở thành người được Bệ hạ sủng ái, sắp năm mới rồi còn có thể làm việc cho Bệ hạ, Bệ hạ coi trọng nó biết bao, lại nhìn con xem!”

“Ấy chà! Mẹ, con cũng rất được sủng ái mà, chẳng qua là không có chiến sự thôi.”

Tả quân Đô đốc thiêm sự cười hề hề lại gần, mắt sáng lên: “Mẹ! Mẹ định may áo cho con sao! Vải này đẹp quá!”

Đưa tay muốn sờ.

Bà lão vỗ tay hắn một cái: “Đây là vải của Hứa tiểu lang quân, ta thấy nhà nó không có người lớn cũng không có phụ nữ, quần áo đều phải mang ra ngoài cho người ta làm — một vị quan lão gia như vậy sẽ bị người ta cười chê. Ta liền nghĩ mang về may áo mới cho nó.”

Tả quân Đô đốc thiêm sự vừa nghe, liền cười ha ha: “Mẹ, mẹ không hiểu đâu, đó là một người trâu bò lắm, hắn mới không sợ bị người ta cười chê, đừng nói là mang vải ra ngoài may áo, hắn còn tự mình dọn dẹp nhà cửa, tự mình giặt quần áo, ra ngoài thấy đồ ăn ngon tiện tay liền mua, vừa đi vừa ăn. Hắn chưa bao giờ ra dáng quan, chỉ cầu mình sống thoải mái thôi.”

Bà lão “ối chao” một tiếng, vừa bảo con trai lấy kéo đến, chuẩn bị cắt vải, vừa nói: “Còn có quan như vậy nữa à.”

Sắp năm mới, xe ngựa và kiệu trên đường đều nhiều hơn không ít. Đông nghịt cả đường, chậm chạp di chuyển.

Trên đường vậy mà còn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm đang đốt pháo, trong đó còn có cả người Âu La Ba.

Bọn chúng cố tình chọn lúc xe ngựa sắp đến gần, châm ngòi rồi nhanh chóng chạy đi, ống pháo “bùm” một tiếng bật lên, lại rơi xuống, “thịch” một tiếng rơi xuống đất, đôi khi cũng rơi trúng xe ngựa của người ta, khiến người đánh xe giật mình. Bọn chúng liền ôm bụng cười ha hả.

Hứa Yên Miểu cũng giật mình, đợi bọn chúng không đốt pháo nữa liền nhanh chóng chui qua khe hở giữa các xe, đi đến ngã ba, đang định đi về phía Đông thị, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “Hứa lang!”

Hứa Yên Miểu quay đầu lại, liền thấy trên một con đường khác có một chiếc xe ngựa mui đen đi tới, Binh Bộ Thượng thư thò mặt ra từ cửa sổ xe: “Lên đây!”

Trong lòng Hứa Yên Miểu “lộp bộp” một tiếng.

[Không phải chứ? Không phải lại có chuyện rồi chứ!]

Binh Bộ Thượng thư ho khan một tiếng: “Nhanh lên! Bệ hạ có mật chỉ.”

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu: "..."

Còn có thể làm sao, làm thôi, đó chính là Hoàng đế.

Cắn răng lên xe, sau đó liền ngây người: “Thượng thư, đây là…”

Trong xe chất đầy đồ đạc, trên án kỷ làm việc được đặt làm riêng chất chồng từng chồng tấu chương, còn có trục cuộn tùy ý đặt ở đó, mở ra hơn nửa cuộn rủ xuống bàn, thư từ rơi lả tả xung quanh, một số sách đẹp mắt chất đống ở nơi dễ lấy.

Có cái là văn thư của Binh bộ, có cái là thư từ của người nhà, có cái là kinh sử điển tịch, còn có giấy bỏ đi vứt lung tung trong xe, đương nhiên, những tờ giấy bỏ này có một tác dụng khác, đó chính là dùng để lau bút.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 354: Chương 354



Binh Bộ Thượng thư nhanh chóng lấy đi một chén trà, trên chén còn có vết mực vừa mới dính vào. Lại đẩy giấy bỏ và thư từ sang một bên: “Đến đây, ngồi đây. Sắp năm mới rồi, rất nhiều việc đều phải làm xong trước Đại triều hội, nên hơi bừa bộn một chút… khiến Hứa lang chê cười rồi.”

“Đâu có, Thượng thư bận rộn nhiều việc…”

Hứa Yên Miểu đang nịnh hót, khóe mắt liếc nhìn, thấy trong góc xe có một cái bát, nhìn sơ qua bên trong có mười mấy miếng vỏ sủi cảo, rõ ràng là bị cắn vỡ.

[Phụt, không nhìn ra đấy, Lê Thượng thư lớn như vậy rồi, ăn sủi cảo còn chỉ ăn nhân.]

Mặt Binh Bộ Thượng thư đỏ bừng: “Khụ, nói vào chuyện chính, nói ngắn gọn thôi, lần này gọi ngươi lên xe là vì chuyện của vị thí sinh kia, Bệ hạ bảo chúng ta đi thương lượng với hắn, xem có thể trước khi khoa cử bắt đầu, khiến hắn tự nguyện đến nha môn đổi tổ tiên của mình hay không.”

Hứa Yên Miểu nói một cách uyển chuyển: “Có lẽ hơi khó.”

Tiếng lòng thì không khách sáo chút nào: [Đến cửa bảo người ta đổi tổ tiên, đây là sợ mình không bị đánh ra ngoài sao? Lão Hoàng đế thật là biết cách làm khó người ta.]

“Hừ! Có gì khó! Hứa tiểu tử, ngươi vẫn là kiến thức quá ít. Ta nói cho ngươi biết, trên đời này rất ít chuyện không làm được!”

Một ngày tốt lành

Ánh mắt Binh Bộ Thượng thư hừng hực khí thế: “Đi! Chúng ta nhanh chóng làm xong việc, sau đó lại tranh thủ thời gian bàn bạc về đề thi, ba đề tứ thư nghĩa đã nghĩ ra hai đề rồi, bốn đề ngũ kinh nghĩa cũng nghĩ ra ba đề rồi, bây giờ ngoại trừ mỗi cái một đề tứ thư ngũ kinh, còn có một đề ‘luận’, năm câu phán ngữ… còn gì nữa nhỉ?”

Hứa Yên Miểu mặt mày tê dại bổ sung: “Chiếu, cáo, biểu phải ra một đề, sách luận phải ra năm đề, trong đó, đề ‘luận’ kia chỉ có ta ra được, ‘biểu’ chỉ có ngươi ra được. Sách luận, ta ra ba đề, ngài ra năm đề.”

Những cái khác, là hai người cùng nhau ra.

Binh Bộ Thượng thư “tặc” một tiếng bằng lưỡi và răng: “Gần đây bận tối mắt tối mũi, nhất thời không nhớ ra được.” lại nhìn Hứa Yên Miểu: “Ngươi còn nhớ vị cử nhân kia tên gì không?”

Hứa Yên Miểu hồi tưởng lại: “Tên là Cao Hạ, chữ Hạ trong chúc hạ, người huyện Lan, phủ Lâm Thao, tỉnh Thiểm Tây.”

“Gia cảnh thế nào?”

“Nhà nghèo.”

Ám vệ vẫn làm được chút việc, nếu không Hứa Yên Miểu không dễ “giấu diếm cấp trên”, hắn nghĩ ngợi, nói: “Ám vệ đã đến nhà hắn, là nhà đất mái tranh, mẹ hắn lúc đó đang cãi nhau với một nhà khác trong làng vì quyền sở hữu một bãi phân bò trên đường.”

Binh Bộ Thượng thư lộ ra nụ cười hoài niệm: “Ngươi không biết đâu, một bãi phân bò có thể đun được một nồi lớn cháo loãng đấy.”

Hứa Yên Miểu: "?"

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Yên Miểu, Binh Bộ Thượng thư liền ý thức được chỗ nào không ổn, vội vàng giải thích: “Phân bò đó là dùng để…”

Nhưng Hứa Yên Miểu đã vô cùng chấn động: [Trước đây chỉ nghe nói đến lẩu phân bò, đã đủ thử thách khả năng tiếp nhận của con người rồi. Cái này, cháo phân bò, có phải là quá tân tiến không…]

Binh Bộ Thượng thư: "..." Binh Bộ Thượng thư cũng vô cùng chấn động, nói nốt câu vừa rồi theo quán tính, “dùng để làm nhiên liệu.”

Hứa Yên Miểu: "..."

Binh Bộ Thượng thư: "..."

Hai người nhìn nhau, đều có sự ngượng ngùng riêng, sau đó Binh Bộ Thượng thư mặt không chút thay đổi chuyển chủ đề: “Đã như vậy, cho hắn đủ tiền là được.”

“Hả?”

“Đối với nhà nghèo mà nói, tổ tiên đáng giá mấy đồng tiền. Hơn nữa đó cũng không phải tổ tiên thật của hắn.”

“Nhưng hắn là văn nhân, chẳng phải nói… không vì năm đấu gạo mà khuất phục sao?”

Binh Bộ Thượng thư bĩu môi: “Năm đấu gạo, một người có thể ăn cả tháng đấy.”

Xe ngựa ra khỏi thành, đi đến ngôi chùa mà Cao Hạ tá túc, khi nhìn thấy người, đối phương đang dùng bút than viết chữ trên mặt đất.

“Tử viết: Tam quân khả đoạt soái dã, thất phu bất khả đoạt chí dã…”

Hứa Yên Miểu và Binh Bộ Thượng thư nhìn nhau, đều nhìn thấy sự do dự trong mắt đối phương.

[Nhìn dáng vẻ này, cảm giác đối phương thật sự sẽ không vì năm đấu gạo mà khuất phục.]

[Nhưng mà nếu dùng hoàng quyền ép người, có phải là hơi quá đáng không?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 355: Chương 355



Đâu chỉ là hơi quá đáng! Thật mất mặt!

Binh Bộ Thượng thư dậm chân, bước nhanh tới.

Cao Hạ ngẩng đầu lên nghi hoặc: “Hai vị là?”

Binh Bộ Thượng thư: “Ta họ Lê, hôm nay đến đây có việc muốn thương lượng với các hạ, xin mượn bước nói chuyện.”

Cao Hạ gật đầu, dẫn bọn họ vào phòng. Lại bê ghế ra, lấy bọc hành lý từ trên cùng của tủ xuống, từ bên trong lấy ra bọc vải được buộc bằng dây giấy, mở ra rồi lấy một nhúm trà kém chất lượng, pha trà cho hai vị khách: “Hai vị lang quân có chuyện gì mà đến đây?”

Binh Bộ Thượng thư đi thẳng vào vấn đề: “Ta có một người bạn, tổ tiên cũng là Đại vương tử nước Ngu, nhưng hắn không muốn nhận thêm một người họ hàng nữa.”

Cao Hạ hơi nhướng mày: “Chuyện này… e là không ổn, chuyện tổ tiên, tại hạ sao có thể dễ dàng từ bỏ.”

Binh Bộ Thượng thư lại nói cho hắn biết tổ tiên của hắn thật ra không phải tổ tiên của hắn.

Cao Hạ lại nói: “Xem ra bạn của ngài cũng không phải là hậu duệ chân chính, đã như vậy, tại sao lại là tại hạ đi đổi?”

Binh Bộ Thượng thư nghiêm mặt.

Xem ra là đến lúc bạc xuất hiện rồi. Thành hay không, phải xem bạc có đủ cao, đủ cứng hay không.

“Xoạt—”

Một thỏi bạc to bằng nắm tay được đặt lên bàn.

Cao Hạ: “Ngài đây là ý gì!”

Binh Bộ Thượng thư: “Ta cũng biết chuyện này khá khó khăn, số bạc này là bồi thường, mong các hạ tạo điều kiện.”

Cao Hạ lớn tiếng: “Ngài đây là coi ta là người thế nào! Cho dù hoàng thất nước Ngu không phải tổ tiên của ta, nhưng đã thờ cúng bao nhiêu năm, trong lòng ta cũng thật sự coi bọn họ là tổ tiên, sao có thể dễ dàng thay đổi vì chút tiền tài! Thật là sỉ nhục văn nhân!”

“Xoạt—”

Binh Bộ Thượng thư đặt lên thỏi bạc thứ hai, cũng to bằng nắm tay.

Hai thỏi bạc dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, tỏa ra hương thơm của tiền bạc.

“Mong các hạ lượng thứ. Nhưng bạn của ta nhất định phải nhận vị tổ tiên này, chỉ có thể xin các hạ nhường lại.”

Cao Hạ nổi giận: “Kẻ sĩ như chúng ta! Sao có thể bán đứng tổ tiên vì hai thỏi bạc! Ngài đang sỉ nhục ta sao!”

Binh Bộ Thượng thư trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ hắn đã đánh giá thấp…

Hứa Yên Miểu lặng lẽ: [… Phải thêm tiền?]

Một ngày tốt lành

Cao Hạ chính trực: “Phải thêm tiền!!!” Không phải là thêm tiền sao!

Thêm!

Binh Bộ Thượng thư hào phóng đặt mười thỏi bạc to bằng nắm tay lên bàn.

Phía sau là tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: [Dù sao cũng là tiền công.]

Ta cái gì cũng không nghe thấy.

Binh Bộ Thượng thư mỉm cười bình tĩnh hỏi Cao Hạ: “Bấy nhiêu đây đủ chưa? Nếu không đủ…”

[Chuyện liên quan đến thể diện, lão Hoàng đế quả nhiên rất hào phóng.]

Binh Bộ Thượng thư mặt mày tươi cười, bất động.

— Tiếng lòng nhỏ bé, không thể làm loạn đạo tâm của ta!

Cao Hạ thấy đủ liền dừng, ôm bạc vào lòng, giọng điệu nhiệt tình: “Đủ rồi! Sau này đó chính là tổ tiên của một mình bạn ngài! Mộ lời đã định!”

Sau đó hắn liền chú ý đến chàng trai tuấn tú đối diện nhìn hắn một cái thật sâu.

Lập tức tim đập thình thịch, từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt đặt trên mười ngón tay thon dài của đối phương tùy ý đặt trên mép án kỷ. Tiếng lòng hỗn loạn: Sao vậy? Chẳng lẽ là hắn nói chưa đủ chân thành, người này vẫn không yên tâm, định trừ khử hắn?

Mà Hứa Yên Miểu…

[Khốn kiếp. Thật ghen tị, đây mới là mộ tổ bốc khói xanh thật sự chứ!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 356: Chương 356



Thân thể Binh bộ Thượng thư loạng choạng, vội vàng chống tay vào cạnh bàn, may mà không mất mặt trước mọi người.

[Sao ta lại không có tổ tiên tốt như vậy chứ, trước tiên bịa ra một vị tiên tổ tốt đẹp cho hậu đại, đến khi vị tiên tổ giả này không thể phù hộ hậu đại nữa, lại có thể đá đi đổi lấy bạc。]

Hứa Yên Miểu lẩm bẩm.

Binh bộ Thượng thư bị hắn lẩm bẩm như vậy, cũng dâng lên một tia hâm mộ đối với Cao Hạ.

Đây đúng là di sản của tổ tiên.

Cao Hạ càng thêm hoảng sợ.

Sao người kia cũng nhìn mình chằm chằm vậy? Chẳng lẽ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?

Hắn lập tức làm ra vẻ mặt đắc ý, thiển cận: “Trà sắp nguội rồi, hai vị không uống sao?”

Một ngày tốt lành

“Không cần đâu. Chúng ta còn có việc khác.”

Binh bộ Thượng thư đứng dậy, Hứa Yên Miểu cũng đứng lên theo, Cao Hạ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy: “Ta tiễn hai vị.”

Đương nhiên, Binh bộ Thượng thư từ chối hắn.

Sau đó, hai người trở lại xe ngựa, nhìn nhau, đều mang theo nỗi khổ tâm về công việc sắp tới, bắt đầu thảo luận cách ra đề thi.

Đề thi không thể quá dễ cũng không thể quá khó, không thể quá hiếm gặp, nhưng cũng không thể để thí sinh quá quen thuộc.

Sách trên xe ngựa của Binh bộ Thượng thư bị hai người lật qua lật lại, tiếng lật sách vội vàng như đang bới cỏ tìm đồ vật thất lạc, tiếng loạt xoạt không ngừng vang lên.

Đang tìm kiếm, xe ngựa đột nhiên rung lên, dừng lại đột ngột, Hứa Yên Miểu vén rèm xe: “Đã xảy ra chuyện gì!”

Người đánh xe đang định nói, thì một tràng pháo nổ đùng đoàng vang lên, át mất tiếng của ông ta. Một lúc lâu sau tiếng pháo mới dừng lại, người đánh xe mới có thể nói: “Vừa rồi có mấy đứa trẻ con ở trước xe đốt pháo, làm ngựa giật mình!”

Binh bộ Thượng thư sa sầm mặt: “Tuần thành ngự sử đâu?”

Người đánh xe đương nhiên không biết tại sao bình thường tuần thành ngự sử phụ trách tuần tra đường phố lại không có mặt.

Hứa Yên Miểu liếc mắt nhìn.

[Vẫn là mấy đứa nhóc gấu này à?]

[Lúc trước ta cũng nghĩ tuần thành ngự sử sẽ đến nhanh chóng, nên không quản. Sao ta đã làm xong việc trở về rồi mà chúng vẫn chưa bị tìm phụ huynh?]

[Chẳng lẽ là vì trong đám nhóc này có cháu trai của Lễ bộ Thượng thư?]

Binh bộ Thượng thư nhíu mày, trực tiếp đuổi theo mắng: “Lũ nhóc thối, lăn lại đây!”

Ùm một tiếng, những đứa trẻ khác đều chạy mất, chỉ còn lại cháu trai của Lễ bộ Thượng thư lững thững đi tới, nhỏ giọng: “Liêu gia gia…”

Con cái của các gia đình Thượng thư, đều đã quen biết nhau từ trước.

Binh bộ Thượng thư: “Vừa rồi cháu làm sao vậy, sao lại chơi đùa trên đường như thế? Lỡ làm người ta lật xe ngựa thì sao! Sao lại nghịch ngợm như vậy, đi! Theo ta đến gặp ông nội cháu!”

Đứa cháu cúi đầu, không nói một lời.

Hứa Yên Miểu nhỏ giọng hỏi: “Vị Lễ bộ Thượng thư kia, thật sự sẽ quản sao?”

Binh bộ Thượng thư cũng hạ giọng, quả quyết: “Chắc chắn rồi! Thúc Tôn huynh ghét nhất người nhà mình ỷ thế h.i.ế.p người, chưa bao giờ chiều chuộng con trẻ.”

Hứa Yên Miểu gật đầu, dường như đã tin.

Sau đó Binh bộ Thượng thư nghe hắn lẩm bẩm trong lòng: [Thật sao?]

[Nhưng mà khi ông ta để cháu mình chơi với đám nhóc Âu La Ba, đã dặn dò, chỉ cần làm cho chúng vui vẻ, làm gì cũng được.]

Binh bộ Thượng thư: “????”

Thúc Tôn huynh, huynh làm sao vậy? Trước đây huynh không phải như vậy a! Đây không phải là vả mặt ta sao!

Hơn nữa một đám người Âu La Ba, dù là sứ thần nước ngoài, cũng không đến mức phải đối đãi long trọng như vậy chứ?!

Còn đứa cháu kia dường như đã hạ quyết tâm gì đó, len lén đi tới: “Liêu gia gia, đây đều là ông nội con dặn dò…”

[Cái này có hơi xạo rồi đấy.]

Đứa trẻ ra vẻ lễ phép, tuân thủ trung hiếu tiết nghĩa, hoàn toàn không biết có người đã vạch trần sự việc của nó.

[Ông nội ngươi chỉ bảo ngươi chơi với đám nhóc Âu La Ba, cố gắng đáp ứng yêu cầu của chúng. Ngươi liền dẫn chúng ra đường, làm những việc ngươi trước đây muốn làm — ghê gớm thật, thủ đoạn lừa trên gạt dưới này, quả nhiên là xuất thân từ gia đình quan lại, dùng thật thành thạo.]

Binh bộ Thượng thư cũng kinh ngạc nhìn đứa trẻ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 357: Chương 357



— Mới bảy tuổi thôi đấy! Nói dối mà mặt không đỏ!

Vậy thì càng phải quản!

Binh bộ Thượng thư xách cổ áo đứa trẻ, quay sang nhìn Hứa Yên Miểu: “Hứa lang, ta đưa nó đến nhà Thúc Tôn huynh trước, cáo từ.”

Chiều hôm đó, nghe nói Lễ bộ Thượng thư sau khi bận rộn xong việc ở bộ liền tức giận xông vào hậu trạch nhà mình, không lâu sau trong không khí tràn ngập mùi măng xào thịt, tiếng khóc của trẻ con vang trời.

Hứa Yên Miểu dựa vào hình ảnh măng xào thịt mà hệ thống hiển thị, ăn hết hai bát mì thịt dê!

[Nhưng mà, kỳ lạ thật, tại sao Lễ bộ Thượng thư đột nhiên lại tốt với người Âu La Ba như vậy?]

[Trước đây cũng đâu phải chưa từng có người nước ngoài đến… Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là lão Hoàng đế hạ lệnh?]

Giờ cơm tối, đa số quan viên trong phường đã ăn uống no say, nằm trên giường ợ hơi.

Đang tiêu hóa bát cơm trong bụng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kinh thiên động địa —

[Cái gì???]

[Lão Hoàng đế ông muốn để người Âu La Ba chữa trị cho con trai cưng của ông?!]

[Ông ta điên rồi!!!]

Tả quân Đô đốc Thiêm sự đang đi dạo trong sân nhà để tiêu cơm, đột nhiên nghe thấy một câu mắng hoàng đế điên rồ, chân loạng choạng, cả người trực tiếp ngã về phía trước.

Hoàn toàn dựa vào thể chất cường tráng của võ tướng, nhảy lò lò một chân nghiêng người về phía trước, trước khi ngã xuống đã kịp túm lấy vai gia đinh.

Bên phía Hứa Yên Miểu lại không có động tĩnh gì nữa.

Các quan viên sống trước sau trái phải nhà hắn suýt nữa thì nóng ruột như kiến bò chảo nóng.

Điên cái gì! Ngươi nói đi!!!

Đây không chỉ là chuyện của hoàng đế, mà còn liên quan đến trữ quân!!!

Đừng nói một nửa rồi lại im lặng! Thái tử không thể xảy ra chuyện được!

Ngày hôm sau.

Hứa Yên Miểu khi vào triều phòng, vô cùng kinh ngạc.

[Ta biết cuối năm rất bận, nhưng bận đến mức này sao?]

[Nhiều quầng thâm mắt quá!]

Các đại thần sống gần hắn: “…”

Ngươi nói xem chuyện này trách ai?

Hứa Yên Miểu đương nhiên không biết oán giận này là do mình, nhìn quanh một lượt, liền thấy Lễ bộ Thượng thư vẻ mặt sầu muộn.

[Đây là… do đánh con, hay là do tốn kém?]

Tốn kém?

Hộ bộ Thượng thư bắt được từ khóa, nhìn Lễ bộ Thượng thư vài lần.

Lễ bộ Thượng thư đỏ mặt tía tai, lúng túng giải thích nhỏ giọng: “Cháu trai ta hôm qua đốt pháo trên đường, làm kinh hãi không ít người, phải đi từng nhà xin lỗi bồi thường.”

Hộ bộ Thượng thư nhìn ông ta với ánh mắt thương hại.

Một ngày tốt lành

Con trẻ trong nhà khó dạy dỗ a!

[Hửm? Thái tử?]

Một đám quan viên đồng loạt quay đầu, vừa lúc thấy Thái tử bước vào triều phòng. Mấy vị Thị lang vây quanh phía sau hắn.

[Gần đây Thái tử thật siêng năng, hầu như ngày nào cũng đến thượng triều.]

Thái tử vừa nhìn liền thấy gương mặt quen thuộc chen chúc trong đám người, khóe miệng hơi giật giật.

Không phải hắn muốn vậy, nhưng gần đây Đông cung có nữ y tên Tần Trưng đến chăm sóc thân thể cho hắn, ngày nào cũng giám sát hắn ngủ sớm dậy sớm, không hề lơ là.

Nếu là Thái y trong cung thì còn nể mặt thân phận hắn ba phần — hơn nữa, Thái y là nam, không thể ở lại Đông cung qua đêm. Tần Trưng thì khác, ôm hòm thuốc đi theo sau hắn, cũng không lải nhải, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Thái tử phi biết Tần Trưng đến để bồi bổ thân thể cho Thái tử, không những không ngăn cản mà còn vui mừng tán thành.

Thức khuya không được thức khuya nữa, rượu cũng không được uống nữa. Thái tử chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ sớm dậy sớm, sau khi thức dậy còn bị giám sát tập một bài Ngũ cầm hí. Lúc ăn cơm nàng cũng ngồi cùng bàn, từ hôm đó, những thứ hắn không thể ăn cơ bản đều không xuất hiện trên bàn ăn nữa.

Hiệu quả rất rõ rệt, hắn đã lâu không bị đau dạ dày, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều, trước đây thường ho cả đêm, bây giờ bốn năm ngày cũng có thể ngủ ngon giấc được một hai lần.

Nhưng mà…

Trong lòng Thái tử kêu gào: Cay không được ăn, ngọt không được ăn, ngày nào cũng phải nhai gừng để ấm bụng, sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa!

May mà Tần Trưng không thể theo hắn lên triều.

Thái tử lấy bánh màn thầu mua trên đường ra, ăn vài miếng với dưa muối, cảm nhận được vị dưa muối trong miệng, suýt nữa thì cảm động đến rơi nước mắt.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 358: Chương 358



Đúng vậy, không chỉ cay ngọt không được ăn, mặn quá cũng không được, dưa muối, đồ khô đều phải kiêng! Vậy mà do thói quen từ nhỏ, hắn lại thích ăn những thứ này.

— Đường đường là Thái tử, muốn ăn miếng dưa muối cũng phải lén lút, còn ra thể thống gì nữa!

[Không sao! Dù sao Thái tử cũng đã đến, hôm nay có trò hay để xem rồi!]

Thái tử cầm bánh màn thầu dưa muối, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Nghe thấy tiếng lòng này, hắn càng ăn mạnh hơn.

Trong mắt lấp lánh nước mắt.

Đường đường là Thái tử, không chỉ ăn dưa muối phải lén lút, còn bị người ta xem như trò vui! Còn ra thể thống gì nữa!

Hứa Yên Miểu nhìn Thái tử một cái, liền nấp vào trong đám người, chui vào góc.

— Ở đây thoải mái! Thuận tiện để bình luận!

[Để người Âu La Ba chữa bệnh cho Thái tử, lão Hoàng đế nghĩ gì vậy?]

[Nhưng cũng không thể trách lão Hoàng đế, từ thời Thất quốc sau khi con đường Tây Vực được khai thông, thuốc Tây Vực thường được Trung y sử dụng, nào là thần dược Tây Vực, bí dược Tây Vực… từ Quốc chủ đến Hoàng đế đều tin vào điều này. Còn dùng để ban thưởng cho trọng thần.]

[Nhưng Tây Vực đâu chỉ có một quốc gia! Hồi Hồi y sư và Âu La Ba y sư sao có thể giống nhau được!]

Thái tử lơ đãng ăn bánh màn thầu dưa muối.

Có gì khác nhau chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể m.ổ b.ụ.n.g hắn ra, xem dạ dày và gan có vấn đề gì sao?

[Bây giờ Thái tử còn ăn được, nếu hắn biết người Âu La Ba chữa bệnh như thế nào, chắc chắn sẽ khóc lóc om sòm.]

Thái tử khinh thường.

Làm sao có thể, hắn đã lớn như vậy rồi —

[Ai mà ngờ được y sư Âu La Ba gặp bệnh gì cũng phải trích m.á.u chứ?]

[Ai mà ngờ được y sư Âu La Ba khi gặp người bị sốt, lại bắt bệnh nhân nhịn ăn nhịn uống chứ?]

[Ai mà ngờ được y sư Âu La Ba khi gặp người bị trúng gió, lại dùng bàn ủi nóng dí vào đầu bệnh nhân, cho rằng như vậy có thể chữa bệnh chứ?]

[Đối với người Âu La Ba, chữa bệnh chẳng phải là làm cho ra mồ hôi, gây nôn, gây tiêu chảy, thụt tháo, trích m.á.u sao?]

Thái tử vô thức kẹp chặt hai chân, không cần ai thụt tháo cho hắn, bụng hắn đã như muốn lộn tùng phèo rồi.

Tại sao!!!

Tại sao lại có một nơi chữa bệnh như vậy a!

Tim gan Thái tử đều run lên: “Không sao… không sao…”

Có thể là chữa trị cho dân chúng thì qua loa một chút, chữa cho Thái tử chắc chắn sẽ không…

[Thảm nhất vẫn là vị quốc vương gì gì đó? Hình như là Charles II? Thật là thảm khốc…]

[Sau khi bị trúng gió, ngự y trước tiên trích cho ông ta một bình máu, sau khi trích m.á.u xong liền cho uống thuốc gây nôn, vốn đã bệnh rồi, suýt nữa thì nôn đến chết.]

Thái tử không nhịn được lùi lại một bước, tránh xa Bạch Trạch đáng sợ.

[Sau khi gây nôn xong phát hiện quốc vương vẫn chưa khỏi, các ngự y thảo luận sau đó cho rằng là dịch cơ thể bài xuất chưa đủ nhiều, trực tiếp bắt đầu thụt tháo.]

[Mỗi canh giờ thụt một lần! Suốt năm ngày!!! Năm ngày đấy!!!]

Khuôn mặt Thái tử trắng bệch, hai chân hiếm khi run rẩy dữ dội.

[Vẫn chưa khỏi!]

[Được! Nhất định là làm chưa đủ nhiều! Khí bệnh ở trong đầu quốc vương! Chúng ta phải cạo trọc đầu quốc vương, dùng bàn ủi nóng dí vào da đầu ông ta!]

[Đốt ra mụn nước rồi nặn bỏ thì có thể trừ bỏ khí bệnh rồi!]

Thái tử sờ sờ cái đầu lành lặn của mình, nuốt nước miếng.

Cái này… mấy tên ngự y đó chắc chắn không phải có thù oán gì với quốc vương đó chứ?

Nghe thôi đã thấy đau rồi!

[Sau đó lại bôi phân chim bồ câu vào lòng bàn chân quốc vương.]

[Nhét bột gây hắt hơi vào lỗ mũi.]

[Bôi cao nóng khắp người.]

[Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của bọn họ, đã chữa c.h.ế.t vị quốc vương thân cường thể tráng!]

Thái tử: “…”

Thái tử: “…”

Thái tử: “…”

Một ngày tốt lành

Hắn lập tức vứt bánh màn thầu dưa muối, quay người chạy về cung.

Phụ hoàng——

Con sai rồi QAQ

Con sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh!!!

Lão Hoàng đế hoàn toàn không ngờ tới lại có một niềm vui bất ngờ như vậy!

Tiểu Bạch Trạch thật sự là vật may mắn của Đại Hạ bọn họ!

[Hôm nay lão Hoàng đế sao lại vui vẻ như vậy?]

[Vì cho rằng cuối cùng có thể dùng thần y Tây Vực để chữa khỏi cho Thái tử?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 359: Chương 359



[Cảm giác răng hàm đều lộ ra rồi.]

Trên Kim đài, lão Hoàng đế nhanh chóng thu lại nụ cười, ho nhẹ hai tiếng: “Các khanh còn nhớ hai năm trước, trẫm mở cửa biển, đồng thời tổ chức đội thuyền ra biển chứ?”

[A!]

[Ta nhớ ra rồi!]

[Hình như lúc trước có thấy đội của Tạ Lạc Thủy tìm được khoai tây khoai lang đã quay trở lại.]

“Đùng——”

“Đùng đoàng——”

Ở một nơi nào đó trong kinh thành vang lên tiếng pháo, treo trên tường trên xà nhà, lửa vừa châm, ngọn lửa bùng lên, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, đám đông cười nói chào đón năm mới, giấy đỏ rơi như mưa, rơi lên đầu lũ trẻ con chạy nhảy khắp nơi một màu đỏ rực.

Như cảm nhận được không khí vui mừng, lão Hoàng đế mặt nghiêm nghị, nhưng hàm răng trắng lại lộ ra lần nữa.

Đã nhắc đến đội thuyền, nhắc đến Đại tướng quân cũng rất bình thường: “Gần hai năm rồi, cũng không biết Tần Quan bây giờ thế nào, có bình an không.”

Các đại thần bên dưới đương nhiên là phụ họa theo những lời chúc tốt lành, người nào người nấy nói cứ như Đại tướng quân tung hoành trên biển cả, không hề hấn gì.

Nghe đến đây Hứa Yên Miểu cũng thấy ê răng.

Lão Hoàng đế hiển nhiên rất hài lòng, tiếp đó ông lại nói: “Hai năm nay mở đường biển, sứ và trà của Đại Hạ chúng ta bán chạy ra nước ngoài, đồng thời, Hộ bộ tăng thu — từ ba ty Bác ở Hàng, Minh, Quảng, thu được tiền, lương, bạc, hương liệu, thuốc men, tổng cộng năm mươi tư vạn một trăm bảy mươi ba quan. Còn có…”

Nói một đống về việc Hộ bộ tăng thu bao nhiêu bao nhiêu, cả triều đình đều tràn ngập không khí vui mừng hớn hở.

Hứa Yên Miểu:[Vậy… tăng lương không?]

Lão Hoàng đế: “…”

[Không tăng lương thì bọn họ vui vẻ cái gì? Mấy vị quan tốt với dân chúng vui vẻ thì cũng thôi, những người có chí lưu danh sử sách cũng có thể hiểu được, nhưng những người khác chẳng phải đều là làm quan để kiếm cơm sao?]

Bạch Trạch hoang mang.jpg

Một ngày tốt lành

Quần thần: “…”

Chẳng phải Bệ hạ hận không thể bắt bọn họ trả tiền để làm việc sao? Bọn họ đã không còn hy vọng vào điều này nữa, chỉ có thể tự thỏa mãn về mặt tinh thần thôi.

Các vị quan tốt với dân chúng và các vị quan có chí lưu danh sử sách đỏ mặt.

Khụ, tuy bọn họ có hoài bão lớn, nhưng… cũng muốn tăng lương nha.

Lão Hoàng đế mắt nhìn thẳng về phía trước.

Muốn tăng lương thì không thể. Nhưng nếu làm tốt, ban thưởng một ít tiền thì vẫn được.

Nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý: “Gần đây có người Âu La Ba đến thăm, nghe nói hạm đội Âu La Ba đã giương buồm ra khơi hàng chục năm, đi qua không ít nơi kỳ lạ. Các khanh đều có thể nghe một chút — Đại Hạ trên đất liền, đã không thể chinh phục thêm nữa, sau này đều là thiên hạ của biển cả.”

Quần thần nghiêm mặt: “Vâng!”

Hứa Yên Miểu ghi nhớ: [Khoa cử có thể ra một đề về con đường tơ lụa trên biển.]

Các đại thần: “?”

Đây là cái gì?

— Tuy Đại Hạ có giao thương trên biển với các quốc gia khác, nhưng không gọi là con đường tơ lụa.

Tuy bọn họ nghe được đề thi, nhưng không một ai dám tiết lộ ra ngoài.

Dám tham ô là vì muốn hưởng thụ, lấy mũ cánh chuồn đi đánh đổi tương lai của người khác thì được cái gì? Bọn họ đâu phải là thánh nhân xả thân vì người.



Người Âu La Ba này quả thật đã đi rất nhiều nơi.

Ông ta nói, có một nơi đặc biệt nóng, người dân ở đó phải sống trong hang động dưới lòng đất.

Ông ta nói, có một vùng biển, không sóng, không sinh vật, không thể chìm đồ vật, gọi là Biển Chết.

Ông ta nói, có một quốc gia, ngày nam nữ kết hôn sẽ ăn một loại đồ gọi là bánh kem, trước khi chú rể và cô dâu cắt bánh kem, ai cởi được một chiếc giày của đối phương trước, người đó sẽ là chủ gia đình.

Khi ông ta nói chuyện, đầu lưỡi thỉnh thoảng chạm vào vòm miệng, giọng nói như đang nhảy múa. Rất là dị vực.

Ông ta kể về phong tục tập quán của các quốc gia rất thú vị, một số vùng cũng rất kỳ lạ, khiến các quan viên triều đình vô cùng tò mò.

“Biển không thể chìm, thật sự có nơi kỳ lạ như vậy sao? Chẳng phải là ngược lại với Nhược Thủy ‘lông ngỗng không nổi’ sao?”

“Nóng đến mức phải sống trong hang động dưới lòng đất, chẳng phải là mất đi rất nhiều thú vui sao?”
 
Back
Top Bottom