Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 340: Chương 340



[Lại Thượng thư đã nói, lần này có mười ba công tử quan lại đến thi - vậy ta phải chú ý một chút rồi.]

[Có ai đến nhỉ... À! Cháu trai của Thiếu Tán sự phủ! Ghi nhớ cái này!]

Thiếu Tán sự đang xem náo nhiệt trực tiếp bị câu nói này làm cho hồn bay phách lạc.

Hoàn hồn lại, trong lòng đã lạnh đi một nửa.

Đừng, đừng mà! Cháu trai ta có gì đáng chú ý! Nó ngoan ngoãn đến tham gia khoa cử, ta cũng chưa bao giờ chào hỏi người khác nhờ vả quan tâm đến nó! Nó đến kinh sư thậm chí còn không giao du nhiều!

Vốn dĩ không có chuyện gì, vừa chú ý, không có chuyện cũng có thể biến thành có chuyện!

Thiếu Tán sự tin tưởng cháu trai mình sẽ không gian lận khoa cử, nhưng lỡ như thì sao! Hơn nữa, lỡ như chú ý một chút, phát hiện người thì tốt, nhưng gia đình có chút chuyện không tốt lắm, vậy thì xong đời!

Nói không chừng mười năm đèn sách khổ đọc trực tiếp trở thành công cốc.

[Thê đệ của Lại Bộ Thượng thư cũng đến thi, thê đệ của thượng quan ta, ừm... nhất định phải chú ý trọng điểm, tránh cho y làm ra chuyện gì, làm tổn hại danh tiếng của thượng quan.]

Lại Bộ Thượng thư: "..."

Đột nhiên cảm thấy thời tiết tháng mười một quả thật lạnh thấu xương.

Một ngày tốt lành

Nói là chỉ chú ý đến thê đệ, Hứa Yên Miểu hẳn là sẽ không chú ý rồi chú ý, cảm thấy tiện thể xem xét tình hình nhà của Lại Bộ Thượng thư... chứ?

Hẳn là sẽ không chứ?

[Ừm? Thượng quan sao lại nhìn ta?]

[Ưm... hẳn là không đến mức để ta tiết lộ đề bài chứ?]

Lại Bộ Thượng thư khóe miệng giật giật.

Ông ta vất vả lắm mới ngồi lên vị trí Thượng thư, vì một thê đệ mà đi mạo hiểm, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là không thể nào.

Hứa Yên Miểu cũng tự phủ nhận: [Hẳn là không phải, thượng quan nhìn cũng không ngốc.]

Lại Bộ Thượng thư: "..."

Ngươi còn biết ta không ngốc a?

[Ngoài Thiếu Tán sự và Lại Bộ Thượng thư, còn có ai nhỉ? À, đúng rồi! Con trai của Ngự sử Vi Đạt!]

[Ô hô! Lại thêm một đề tài! Con trai của vị Vi Ngự sử này như thế nào ta không biết, nhưng Vi Ngự sử rất biết làm quan nha, ghi lại!]

[Ghê gớm thật, Lão Hoàng đế để ông ta phụ trách giám sát việc khắc bản phát hành luật Hạ, tổng cộng tốn ba vạn lượng bạc, ông ta báo giá tám trăm lượng, số tiền còn lại đều tự mình ứng ra!]

[Ta xem thử hành vi này nên ra đề gì... ừm, là EQ hay là vượt quá giới hạn?]

Các quan viên khác len lén nhìn về phía Vi Ngự sử, ánh mắt nửa là kinh ngạc, nửa là thương hại.

Nạn nhân đầu tiên đã xuất hiện.

Đều tại Binh Bộ Thượng thư! Không có việc gì nhắc đến công tử quan lại làm gì!

Vi Ngự sử vội vàng phủ nhận với những người xung quanh: "Ta không phải, ta không có..."

Lời nói dừng lại, ngượng ngùng im bặt.

Ông ta nhất thời không phản ứng kịp đây là Hứa Yên Miểu đang ám chỉ, theo bản năng liền muốn dựa vào việc chối cãi để thoát thân. Nhưng bây giờ...

Có Cẩm Y Vệ đi đến bên cạnh ông ta, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng cho tại hạ chuyển lời đến Vi Ngự sử: Gia sản trong nhà Ngự sử quả thật sung túc."

Vi Ngự sử cảm thấy mình trả lời thế nào cũng không đúng, cả người giống như kiến bò trên chảo nóng, hoảng hốt lo sợ.

-- Đúng vậy, việc ông ta ứng tiền ra không hề nói cho Hoàng đế biết. Nhưng một bộ phận quan lớn đã nhận ra điều này, ông ta chủ yếu là muốn bày tỏ với những quan lớn này rằng, mình biết cách làm việc.

Ông ta đã dựa vào chiêu này, khiến không ít quan lớn khen ngợi không ngớt! Thăng quan phát tài chỉ còn trong gang tấc!

Nhưng bây giờ, tất cả đều bị Hứa Yên Miểu phá hỏng!

Vi Ngự sử cũng không dám oán hận Hứa Yên Miểu, chỉ có thể len lén trừng mắt nhìn Binh Bộ Thượng thư vài cái.

Ngươi nhắc đến con trai ta tham gia khoa cử làm gì! Chẳng lẽ ta còn có thể giúp nó gian lận hay sao!

Ngươi chẳng lẽ không thể coi nó như một thí sinh bình thường sao!

[Ừm, hẳn là còn có...]

Binh Bộ Thượng thư cảm thấy không ít ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào lưng mình, cũng không hoảng hốt, ngược lại còn ưỡn thẳng lưng hơn, trong mắt mang theo một tia sáng.

Nếu không phải đang ở trên triều đường, nếu không phải sợ Hứa Yên Miểu nghe thấy, ông ta ít nhất cũng phải nói vài câu --
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 341: Chương 341



Làm sao vậy làm sao vậy, hàn môn học tử so với công tử quan lại vốn đã chịu thiệt thòi rồi, nếu không giám sát chặt chẽ, nhỡ đâu có người vì nể mặt cha/trưởng bối của bọn họ mà nhắm mắt làm ngơ thì sao!

Hoa Hạ là nơi coi trọng tình nghĩa. Cũng không cần đưa phao gì, sắp xếp trước một phòng thi tốt một chút a, khi giám thị không thường xuyên đi lại bên cạnh đối phương khiến đối phương căng thẳng a, thậm chí trước khi khoa cử bắt đầu khoanh vùng trọng điểm ám chỉ một chút sẽ ra đề từ sách nào... Cho dù là Bạch Trạch ở đó, cũng không thể nào ngăn cản loại chuyện này xảy ra.

Biện pháp tốt nhất chính là, ngay từ đầu liền giám sát chặt chẽ bọn họ.

Hứa Yên Miểu không hiểu những điều quanh co này, nhưng hắn nghe lời, không làm loạn, chưa bao giờ cho rằng mình thông minh hơn người khác.

-- Vì Binh Bộ Thượng thư nhắc nhở hắn phải chú ý đến những công tử quan lại này, vậy hắn liền chú ý trọng điểm một chút.

Kết quả vừa tan triều, người nhà/trưởng bối của những công tử quan lại đó liền vây quanh hắn.

"Hứa lang mới mười chín tuổi đã có thể lên Chí Công Lâu, thật sự là tuổi trẻ tài cao."

-- Chí Công Lâu chính là nơi chủ khảo quan sát thí sinh thi cử.

"Tộc nhân nhà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vẫn còn thi Cống sĩ, thật là hổ thẹn."

"Tiểu tử nhà ta cũng vậy -- Hứa lang, ta là người hay suy nghĩ lung tung, lúc này chỉ muốn thành thật với nhau, ta hy vọng đứa nhỏ này có tài học chân chính, như vậy mới có thể tốt hơn mà cống hiến cho Bệ hạ. Nếu như đức không xứng vị, ắt sẽ có tai họa. Hứa lang chớ có nương tay với nó."

"Ta cũng vậy!"

Hứa Yên Miểu bị vây quanh nước chảy không lọt, sau một hồi oanh tạc, chỉ nhớ được một ý chính: [Chính là muốn ta công bằng công chính phải không?]

[Bọn họ không nói ta cũng sẽ công chính mà. Bất kể những người này nói thật hay đang ám chỉ điều gì, đều không liên quan đến ta.]

Sinh viên đại học ngẩng cao đầu.

[Cao khảo -- không phải, khoa cử mà gian lận, đều là rác rưởi!]

...

Vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông, Hứa Yên Miểu xoay người đã đụng phải Ký Tuế, chắp tay thi lễ: "Ký công."

Sau đó liền rời đi. Nhưng ánh mắt liếc nhìn có như không có...

Ký Tuế thái dương giật giật, rất muốn túm lấy Hứa Yên Miểu, nói với hắn ngươi hoặc là trực tiếp đi, hoặc là thẳng thắn nói ra có chuyện gì, ánh mắt như có như không có này, không phải rõ ràng khiến người ta để tâm sao!

Đợi người đi xa, Ký Tuế kéo một quan viên lại -- là người nổi tiếng thật thà trong triều: "Hứa Yên Miểu vừa rồi trong lòng nói gì?"

Một ngày tốt lành

Vị quan viên bị kéo lại lập tức kinh hãi, lắp bắp không nói nên lời.

-- Rõ ràng, lời Hứa Yên Miểu nói chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.

Mấy hơi thở sau, vị quan viên mới nhỏ giọng nói: "Hắn... hắn đang khen Ký công..." Cảm nhận được ánh mắt không tin tưởng của Ký Tuế, quan viên: "Hắn nói... Ký công rất có dũng khí."

Ký Tuế: "?"

Thật sự là khen?

Tuyệt đối không thể. Hứa Yên Miểu không có việc gì khen ông làm gì.

"Ngươi nói rõ ràng, ta không trách ngươi."

Vị quan viên cắn răng, nói tiếp: "Hứa lang nói, Ký công ngài rất có dũng khí, trước tiên là nhìn nhầm thê tử kết tóc, lại nhìn nhầm ngoại sinh giả, vậy mà cũng không phát hiện ra ánh mắt nhìn người của mình có vấn đề, còn dám đi nhận nghĩa tử, mưu toan để nghĩa tử làm chỗ dựa cho ngoại tôn nữ yêu quý, cũng không sợ nàng ấy bị cắn nuốt không còn gì, thật sự có ý nghĩ này, thay vì tự mình chọn, còn không bằng rút thăm chọn đại một người đáng tin cậy... Ký, Ký công?"

Chứng nhồi m.á.u cơ tim của Ký Tuế đã thể hiện rõ trên mặt.

Dừng lại một chút, ông mới khó chịu mở miệng: "Trên đời có nữ hộ, gia sản và nhân mạch của ta đương nhiên là để lại cho ngoại tôn nữ của ta, nhưng nữ nhi nhiều gian nan, nếu trong nhà không có nam nhi, sẽ luôn có yêu ma quỷ quái muốn thử xem có thể xé được một miếng thịt từ trên người nàng hay không -- hắn chỉ là một đứa trẻ, hiểu cái gì chứ!"

Vị quan viên nhỏ giọng: "Hứa lang trong lòng có nhắc đến chuyện này, hắn nói: Thay vì tin tưởng người ngoài, còn không bằng tin tưởng Thái tử phi."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 342: Chương 342



"Hắn còn nói, nếu nhất định phải để Ký công tự mình chọn, còn không bằng sau khi chọn xong, trước tiên loại bỏ tất cả những người nhìn thuận mắt, từ những người còn lại chọn ra một người ngài nhìn không thuận mắt nhất..."

Đối với sự "xúc phạm" này, Ký Tuế hít sâu một hơi, quyết định bỏ qua.

"Hắn cho rằng ta là không suy nghĩ mà làm ra chuyện này sao? Ta nhận nghĩa tử, tự nhiên là lập khế ước làm chứng. Có chữ ký của nghĩa tử, chữ ký của người bảo lãnh, người chứng kiến điểm chỉ, sau khi ta qua đời, y cần bảo vệ ngoại tôn nữ của ta chu toàn, làm chỗ dựa cho nàng. Nếu không giữ khế ước, sẽ bị trừng phạt -- Ký mỗ tuy mất, nhưng thân bằng hảo hữu còn sống."

-- Nhưng đưa vào hoàng gia thì khác, nếu hoàng thất bắt nạt A Trưng, sẽ không có ai bênh vực nàng.

Vị quan viên nhỏ giọng: "Hứa lang còn nói, Ký công cùng thân bằng hảo hữu của ngài tuổi tác đã cao, nghĩa tử lại trẻ tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ thăng làm quan lớn. Khi đó, sẽ không ai vì một cô nhi mà đắc tội với y, một tờ khế ước chỉ có thể dựa vào lương tâm của y."

Sự im lặng của Ký Tuế vang dội đến chói tai.

Ông sao lại không có chút lo lắng âm thầm về những chuyện này chứ? Nhưng A Trưng không muốn thành thân, ông cũng không muốn ép buộc A Trưng, chỉ có thể nghĩ cách tăng thêm cho nàng một chút thân thích, để người ngoài không dám bắt nạt nàng.

Ông còn có thể làm gì chứ?

"Nếu năm xưa ta để lại một đứa con trai hay con gái thì tốt rồi..."

Vị quan viên muốn nói lại thôi.

"Kỳ thật, cái này, Hứa lang cũng đã nói..."

Ký Tuế đột nhiên nghẹn lời.

Người này sao lại có thể nghĩ nhiều chuyện như vậy trong lòng!

Một ngày tốt lành

"Hắn nói gì?"

"Hắn nói..." Vị quan viên nũng nịu bắt chước giọng của Hứa Yên Miểu: "Ký Tuế sao ngài không nhường vị trí cho nghĩa tử của ngài, để y bảo vệ ngài..."

"Hoang đường!" Ký Tuế hất tay áo: "Ta đường đường nam nhi--"

Quan viên: "... Kỳ thật cái này, Hứa lang cũng có lời muốn nói."

"..."

Ký Tuế một cơn nhồi m.á.u cơ tim, nghẹn đến mức trước mắt tối sầm.

Quan viên: "Hắn nói, Ký công ngài cũng có thể làm nữ... ờ, những lời sau có chút th* t*c."

Ký Tuế ấn ấn mi tâm đang giật giật, gân xanh trên trán nổi lên: "Nói!"

Đó là ngài bảo ta nói nha!

Vị quan viên mang theo một chút hưng phấn hóng chuyện: "Hứa lang nói, dựa dẫm vào người khác sướng như vậy, sao bản thân ngài không tự mình hưởng thụ một chút -- Ký công?"

"Ký công?!"

"Thái y! Mau gọi thái y!!!"



"Ông ấy đã nói với ta, vì sao lại nhận nghĩa tử..."

Tần Trưng nhỏ nhẹ kể lại. Ngồi đối diện nàng, là Đậu Hoàng hậu.

-- Nàng cùng Ký Tuế đi, chính là vì muốn đến kinh sư gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu đã để lại cho nàng một tấm thẻ bài, nếu muốn vào cung, có thể cầm thẻ bài này đến trang viên của Hoàng hậu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người sắp xếp.

Sau khi nói xong ngọn ngành của nghĩa tử, cổ họng Tần Trưng như bị gỉ sét, nàng dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Chỉ có thể im lặng, hơi cúi đầu.

Đậu Hoàng hậu đặt tay lên tay nàng.

Tần Trưng kinh ngạc ngẩng đầu. Lòng bàn tay mềm mại truyền đến hơi ấm, như muốn lan ra khắp người nàng.

Hoàng hậu điện hạ ôn nhu hỏi nàng: "A Trưng, ngày thường con đều làm gì?"

Đây là điều mà nàng biết cách sắp xếp ngôn ngữ.

"Ngày thường con ngoài đọc sách, học múa, chính là đến thôn quê khám bệnh miễn phí, chữa bệnh cho những người không có tiền chữa bệnh."

Khi nói những lời này, nét mặt Tần Trưng cũng không có gì thay đổi.

Nàng không có lý tưởng cao cả gì, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện y giả nhân tâm, nàng chỉ là muốn tìm cho mình một số việc để làm -- bất quá, nàng cũng thật sự thương xót người nghèo không có tiền chữa bệnh. Mà sự thương xót này, giống như nàng cứu Hoàng thái tôn, cứu con thỏ nhỏ bị thương bên đường, là như nhau.

Đậu Hoàng hậu mỉm cười với nàng: "Y thuật của A Trưng rất tốt. Lần này ta thân thể hơi khó chịu, chính là A Trưng xem ra."

Trong điện lại yên tĩnh trở lại.

Một tia nắng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu sáng lớp băng giá từ đầu cánh hoa lan ra đến tận gốc trong bình hoa. Viền vàng nhạt, trong suốt như pha lê,
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 343: Chương 343



Một lớp đỏ ửng bên tai Tần Trưng cũng nhạt như vậy.

Nàng ngượng ngùng nói: "Con học là theo kiểu dân gian, kê đơn thuốc cũng chỉ biết dùng dược liệu rẻ tiền, nương nương nhân từ mới bằng lòng dùng. Nếu là thái y..."

Nụ cười trên mặt Đậu Hoàng hậu liền biến thành bật cười: "Ta không phải sinh ra đã là Hoàng hậu, lúc còn trẻ đừng nói là dược liệu quý giá, cho dù là thuốc rẻ tiền, cũng chưa chắc đã dùng được. Ngược lại là đơn thuốc của A Trưng khiến ta cảm thấy rất thân thiết, hiệu quả cũng tốt, uống một thang, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều."

Tần Trưng càng thêm e lệ. Màu đỏ ửng đó lan từ tai đến cả má.

Đậu Hoàng hậu hỏi nàng: "Ký Tuế đã lo lắng cho chỗ ở của con sau trăm năm -- bản thân con có ý nghĩ gì không?"

Gương mặt ửng hồng của Tần Trưng hơi tái đi.

Nàng lấy lại tinh thần, nghiêm túc trả lời lời của Đậu Hoàng hậu: "Con cũng không biết. Có lẽ sẽ làm một đại phu bình thường ở nông thôn -- nhưng nhất định phải hủy hoại dung nhan."

Đối diện với ánh mắt hiểu rõ của Đậu Hoàng hậu, Tần Trưng vành mắt đỏ hoe: "Cho dù là vì Ký công, cho dù Ký công phái tráng sĩ bảo vệ bên cạnh con, khi con khám bệnh, vẫn có nam nhân muốn động tay động chân với con, cho dù đeo khăn che mặt cũng vô dụng. Sau này... chỉ e càng thêm quá đáng. Chi bằng hủy hoại gương mặt này."

"Có lẽ như Ký công nói, xuất giá rồi có chỗ dựa sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng con không muốn như vậy... nương nương, con không muốn xuất giá."

Chuyện của Hoàng thái tôn đã để lại cho Tần Trưng bóng ma tâm lý nặng nề. Đối với việc xuất giá càng thêm kháng cự.

Đậu Hoàng hậu nói: "A Trưng, con có từng nghĩ đến, học thức của chính con chính là chỗ dựa?"

Tần Trưng sững sờ.

"Kỹ năng múa của con có thể cho con đến công chúa phủ làm sư phụ dạy múa, dựa vào công chúa phủ, người thường nào dám bắt nạt con. Còn y thuật của con--"

Đậu Hoàng hậu ôn nhu nói: "Thái tử không ham mê sắc đẹp, hơn nữa thân thể không tốt, nếu như có người có thể thường trú ở Đông cung, điều dưỡng thân thể cho chàng, ta cũng có thể yên tâm -- Trong kinh tuy có truyền nhân của Y tiên, nhưng phu quân của nàng bị lưu đày, Bệ hạ đối với nàng có chút đề phòng, lo lắng nàng giở trò trong thuốc nên không thể để nàng đi chữa bệnh cho Thái tử."

Một ngày tốt lành

Tần Trưng ngơ ngác cúi đầu, nhìn đôi tay thường xuyên nghiền dược liệu của mình. Ngón tay hơi cong lại, dường như muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại có chút do dự.

"Không phải thương hại, cũng không phải bố thí--" Lời nói của Đậu Hoàng hậu, gần như khiến trái tim Tần Trưng đột nhiên thắt lại: "Con có thể sống như thế nào đều dựa vào y thuật của con."

"Nếu như con trai ta sống thêm hai ba mươi năm nữa, khi đó con đã ba bốn mươi tuổi, lại là nữ y trong cung, không ai dám dòm ngó con. Người duy nhất có thể khiến con thân bất do kỷ, chỉ có vị đế vương tiếp theo. Nhưng nếu con trai ta sống thêm mười năm nữa, con cũng đã bốn năm mươi rồi, thiếu nữ xinh đẹp trên đời nhiều vô số kể, vị đế vương tiếp theo làm sao lại để mắt đến con?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 344: Chương 344



“A Trưng.”

Đậu hoàng hậu nhẹ nhàng nắm tay Tần Trưng, siết thành nắm đấm.

Thần sắc bà nghiêm trọng: “Ký Tuế quan tâm nên mới loạn. Nhưng ta muốn nói với con rằng——”

“Một đời người, có thể dựa vào, duy chỉ có bản thân mình mà thôi.”



Gió thổi hương mai thoang thoảng khắp vườn.

Mèo và chó nô đùa chui qua hàng rào, gà trống béo ú kêu cục tác.

Sự tao nhã và phàm tục cùng tồn tại, trong vườn mai của Ký Tuế, đôi khi có mấy con gà của Tần Trưng bay vào. Ông đàn, gà liền cục tác kêu không ngừng, một lát sau sẽ có thị nữ ông thuê tới, vẻ mặt hốt hoảng chạy vào bế gà đi. Tần Trưng không muốn ở chung với ông.

Những chuyện này đều xảy ra ở Lư Châu xa xôi.

— Ông là Tri phủ Lư Châu.

Giờ đây, Ký Tuế chỉ nằm trong căn nhà cũ ở kinh thành, được quấn trong chăn dày, có chút ngẩn ngơ nhìn màn che.

Vừa rồi, Tần Trưng đến tìm ông, là tiếng bước chân nhẹ nhàng mà ông chưa từng nghe thấy. Sau đó, nàng nói — hoặc nói, lúc đó trong cảm giác của ông, thật ra lại giống như một loại tuyên bố hơn.

Ngoại tôn nữ nói với ông, nàng đã tìm được con đường của riêng mình, nàng sẽ đi điều dưỡng thân thể cho Thái tử, tự mình kiếm một tương lai tự do tự tại.

Ký Tuế... rất im lặng.

Ông đột nhiên nhận ra, Tần Trưng... có lẽ không cần ông phải lo lắng chu toàn mọi thứ.

— Nàng có thể tự mình sống tốt.

Một ngày tốt lành

Ký Tuế lặng lẽ ở trong nhà ba ngày, không màng thế sự.

Cho đến ngày thứ tư, Quyền Ứng Chương tìm đến cửa.

Ông lão tám mươi tám tuổi chống gậy, nhưng thân thể vẫn cường tráng, bước đi tinh thần phấn chấn, nhẹ nhàng. Sau khi vào cửa, ánh mắt ông đặt lên người Ký Tuế, thấy ông ấy bộ dạng tiều tụy, liền nhướng mày, cười lạnh một tiếng: “Việc Mao Thi là giả, chắc ngươi đã biết rồi?”

《Thi Kinh》 hiện nay được chia thành bốn phiên bản, Cổ văn 《Thi Kinh》 được viết bằng chữ cổ, được gọi là Tề Thi, Lỗ Thi, Hàn Thi.

Còn Kim văn 《Thi Kinh》 được viết bằng chữ hiện tại, phiên bản thông dụng là Mao Thi.

Người đứng đầu Cổ văn học phái cho rằng Mao Thi là giả, rõ ràng là đang đào tận gốc Kim văn học phái.

Ký Tuế vốn còn đang ủ rũ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Quyền Ứng Chương sắc bén như tia chớp xé toạc bầu trời.

Ông phủi tay áo đứng dậy, nói từng tiếng một: “Ồ? Nguyện, văn, kỳ, tường.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Đằng sau Quyền Ứng Chương có không ít người thuộc Cổ văn học phái, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Ký Tuế, vừa kiêng dè vừa thở phào nhẹ nhõm.

— Ký Tuế bây giờ trông như đã bị chuyện ngoại tôn nữ và việc bị điều ra ngoài làm quan đánh cho suy sụp, cho dù cố gắng vực dậy tinh thần thì cũng có ích gì?

Đúng lúc này, cửa lại truyền đến tiếng người: “Ký công!!!”

Ký Tuế nhìn sang, thấy các quan viên Kim văn học phái từng người một nhìn ông với vẻ mặt chật vật, rõ ràng là đã bị ức h.i.ế.p thảm hại.

Ánh mắt Ký Tuế hơi nheo lại: “Nói đi, chuyện gì vậy?”

Liền có một quan viên Kim văn học phái tiến lên, nhanh chóng sắp xếp lời nói: “Ký công, trong câu ‘di ngã lai mâu’ (貽我来牟), chữ ‘lai’ (来) có phải dùng sai rồi không! Kim văn cho rằng ‘lai’ thông với ‘mạch’ (tiểu mạch), nhưng gần đây, Cổ văn học phái đưa ra, chữ ‘mạch’ (麥) ở dưới có chữ ‘chỉ’ (夂), chỉ là ngón chân hướng xuống, lúa mì làm sao mọc chân? Do đó, thời xưa, chữ ‘mạch’ này hẳn là đại diện cho ‘đi lại’. ‘Lai’ không thể thông với ‘mạch’.”

Bằng cách này chứng minh được, chú giải của Kim văn học phái đối với Thi Kinh là sai!

Ký Tuế nhíu mày.

Từ cách dùng từ của vị quan này có thể thấy, quan niệm “lai” không thể thông với “mạch” này lại khiến không ít người thuộc Kim văn học phái không nhịn được mà đồng tình.

Điều này... không ổn lắm.

Chương cú giải nghĩa trong sách cổ vốn là nền tảng của Kim văn, nếu không thể phản bác, e rằng không ít học trò của Kim văn học phái, hoặc là đạo tâm tan vỡ, hoặc là chuyển sang học Cổ văn.

Nhưng ông phải phản bác từ đâu đây?

Quyền Ứng Chương chống gậy kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trên thực tế, ông cũng không cho rằng Ký Tuế có thể nghĩ ra — hoặc nói, ít nhất là trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 345: Chương 345



Ký Tuế không vội lên tiếng, chỉ nhíu mày càng lúc càng chặt, nếp nhăn giữa trán hiện sâu.

Các quan viên Kim văn học phái nhìn Ký Tuế, trong mắt có ánh sáng hy vọng.

Một lát sau.

Ký Tuế “hừ” một tiếng, phân phó: “Lấy giấy bút đến.”

“Vâng!!!”

Các quan viên Kim văn học phái cố nén kích động, vội vàng lấy giấy bút đến.

Lần này đến lượt Quyền Ứng Chương nhíu mày.

Bàn tay già nua nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gậy hình chim c*, căng thẳng như con mèo sắp xù lông.

Ký Tuế viết chữ “來 (lai)” lên giấy, vừa viết vừa nói: “Lai có hình dáng của lúa mạch. Hai chữ nhân ở hai bên, chính là hình dáng bông lúa rủ xuống.”

Quyền Ứng Chương cười giễu: “Như vậy chẳng phải càng chứng thực chữ ‘lai’ thời xưa tượng trưng cho lúa mạch sao? Vẫn không thể chứng minh ‘mạch’ thời xưa cũng tượng trưng cho lúa mạch — Ký tiểu tử, ngươi đây là muốn bỏ tối theo sáng, đến với Cổ văn học phái của ta?”

Ký Tuế lại như không nghe thấy, đối với lời chế giễu này không nói một lời, chỉ bình tĩnh viết thêm một chữ “麥 (mạch)” bên cạnh.

Tiếp đó, hắn chậm rãi nói: “《Thi Kinh·Đại Nhã》 có câu, đản giáng gia chủng — câu này nói rõ: Giống tốt là do trời ban. Trời ban cho, chữ ‘麥’ lại là ‘thượng lai hạ chỉ’ (trên là lai, dưới là chỉ), phía trên là lúa mạch, phía dưới là ngón chân hướng xuống, chẳng phải ứng với câu ‘mạch tòng thiên lai’ (lúa mạch từ trời đến) sao? Do đó, ‘mạch’ cũng là lúa mạch, mà không phải là đi lại.”

Sắc mặt các quan viên Cổ văn học phái thay đổi, không ngờ Ký Tuế lại thực sự tìm được hướng phản bác.

Một ngày tốt lành

Ký Tuế bắt đầu phản công.

“Quyền công ngay cả 《Thi》 cũng chưa đọc hết…” Ông cười đắc ý, kiêu ngạo: “Thay vì cân nhắc giải nghĩa trong sách cổ, chi bằng về nhà nghiên cứu xem chữ ‘hồi’ có mấy cách viết.”

Người của Kim văn học phái nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng hiện rõ trên mặt đối phương.

Một hai ánh mắt nóng rực nhìn Ký Tuế, trong mắt là sự ngưỡng mộ không hề che giấu.

Ký công!!!

Vầng trăng được núi non vây quanh!!!

Ánh mắt người của Cổ văn học phái không tự chủ được mà trượt lên vầng trăng của bọn họ.

Đầu óc Quyền Ứng Chương lại tỉnh táo lạ thường.

Từng câu giải nghĩa trong sách cổ lướt qua trong đầu ông, từng chữ hiện lên bốn năm hình dạng trong nháy mắt.

Cách phá cục rốt cuộc nằm ở...

Ở đây!

“Trời là thượng thiên?” Quyền Ứng Chương chống gậy xuống đất, bình tĩnh nhìn Ký Tuế: “Thật nực cười.”

“Mao Thi nói về 《Chu Tụng·Tư Văn》, nói đó là nhạc ca ‘Hậu Tắc phối thiên’, trong đó có câu ‘Tư Văn Hậu Tắc, khắc phối bỉ thiên’, chẳng lẽ đám người ngu xuẩn các ngươi quên rồi sao? Thiên, thiên tử vậy, ‘mạch tòng thiên lai’, chữ ‘lai’ này, không nên là ‘đến’ của ‘lai đáo’, mà là ‘lại’ của ‘tứ lại’ (ban cho, ban thưởng). Mạch tòng thiên ‘lại’, mạch tòng Hậu Tắc sở ‘lại’ vậy.”

Bây giờ đến lượt Ký Tuế căng cứng cơ mặt.



Trong nhà Ký Tuế, chỉ có một số quan viên của Cổ văn học phái và một số quan viên của Kim văn học phái biết rằng, người đứng đầu hai phái Kim Cổ đã bắt đầu một cuộc giao tranh kịch liệt bằng lời nói.

Ký Tuế quên đi những ngày tháng lo lắng, cũng quên đi việc “lo lắng” cho ngoại tôn nữ, gần như từng câu từng chữ tranh luận với người của Cổ văn học phái về kinh điển, câu trước còn là 《Thi Kinh》, câu sau đã nói đến 《Chu Lễ》, từ nghĩa lý sâu xa của 《Xuân Thu》 nói đến thiên đạo nhân sự, từ đạo Khổng Mạnh nói đến việc kinh điển xưa không coi trọng thời chính, uổng công nhân nghĩa.

Quyền Ứng Chương bên kia cũng không chịu thua kém, chỉ trích Kim văn học phái lấy kinh thuật làm trị thuật, đánh mất tinh thần Khổng Mạnh, thực sự là đẩy tư tưởng vào ngõ cụt.

Một cuộc tranh luận lại một cuộc tranh luận kịch liệt diễn ra, không phải gió tây áp đảo gió đông, thì là gió đông áp đảo gió tây.

Đến khi trăng lên cành, buộc phải kết thúc cuộc tranh luận, nhà của Ký Tuế đã không thể nhìn nổi, khắp nơi đều là dấu vết của việc xô bàn đập bát.

Ký Tuế bưng một bát trà nóng từ chiếc án kỷ mới bị khắc thêm vết kiếm, chậm rãi uống: “Không tiễn.”

Quyền Ứng Chương dẫn người của Cổ văn học phái đá văng đĩa hoa quả trên đất, bước qua những mảnh giấy vụn, giúp cho những cán bút vốn đã gãy “rắc” một tiếng nứt toạc thêm…
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 346: Chương 346



Sắp bước ra khỏi cửa, Quyền Ứng Chương quay lưng về phía Ký Tuế, giọng nói già nua bình tĩnh cất lên: “Ký Tuế, ngươi là người có tài nhất mà ta từng gặp.”

— Ngươi không nên, để bản thân mình chìm đắm như vậy.

Ký Tuế: "..."

Ông im lặng hai ba nhịp thở, không biết thật hay giả: “Ta chỉ đang ở nhà sắp xếp những việc cần làm tiếp theo.”

Quyền Ứng Chương cũng im lặng.

Rất nhanh, ông cũng chẳng còn văn vẻ nữa, trực tiếp mắng: “Lũ chuột nhắt, ta xấu hổ khi cùng các ngươi làm việc!”

[Oa! Quyền lão đây là thẹn quá hóa giận rồi! Thật là một lão già tsundere!]

Quyền Ứng Chương đột nhiên quay đầu lại, liền thấy trên tường nhà Ký Tuế, ló ra một cái đầu quen thuộc. Không biết đã xem bao lâu rồi.

Nhớ lại, hình như lúc tranh luận vừa rồi, đúng là có vài âm thanh kỳ lạ. Nhưng hai bên tranh luận quá kịch liệt, không ai phân tâm để ý.

“Tên nhóc hỗn láo! Sao chỗ nào cũng có ngươi!”

Còn tsundere — tuy ông không biết tsundere là gì, nhưng chỉ nghe chữ “dere” thôi, cũng biết tên nhóc này chắc chắn đang chế nhạo ông trong lòng.

[Xong đời rồi, bị phát hiện rồi.]

[Biết vậy lúc nãy phát hiện tranh luận kết thúc thì nên chạy.]

Hứa Yên Miểu nhanh chóng nhảy xuống tường, đi vòng qua cửa lớn đi vào: “Quyền lão. Hạ quan là lúc đi ngang qua nghe thấy cuộc tranh luận giữa Cổ văn và Kim văn, nghe mà lòng nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được lại gần bữa tiệc văn chương này.”

Quyền Ứng Chương liếc hắn một cái.

Cũng không vạch trần — tên nhóc 《Luận Ngữ》 còn chưa thuộc hết, muốn thưởng thức bữa tiệc văn chương gì chứ. Đến xem náo nhiệt mới đúng!

Nhưng nghĩ đến chữ “tsundere” kia vẫn thấy tức trong lòng, nhìn tên nhóc này chỗ nào cũng không thuận mắt.

Liền mỉa mai: “Rảnh rỗi như vậy, nghĩ ra đề thi Hội thỉ chưa? Là dùng 《Xuân Thu》 hay là dùng 《Mạnh Tử》? Mà dù dùng cái gì, tên nhóc ngươi cũng đừng quên nội dung bên trong không phải chỉ học thuộc lòng, nhìn qua loa là được, tên người phải hiểu rõ, địa danh phải đọc thông, điển cố phải nhớ kỹ, nghĩa của chữ cũng không thể qua loa đại khái, đừng có xuất hiện chuyện nhìn thấy ‘Dương Hóa’ liền lầm tưởng là ‘Dương Phong’ đấy.”

— Dương Hóa, là tên người.

Dương Phong… ừm… chính là “phong” của “thiến”.

Nhưng một tràng mỉa mai châm chọc này, rơi vào tai sinh viên đại học, lại đổi lấy một câu vô cùng chân thành: “Đa tạ Quyền công chỉ điểm! Tại hạ nhất định sẽ đọc thông hiểu nghĩa kinh điển!”

Quyền Ứng Chương nghẹn lời.

Ký ức về việc Hứa Yên Miểu đến kích ông xuất sơn, một câu “Quyền công nói đúng”, một câu “Quyền công đại tài” lại hiện lên.

Lúc đó ông chính là bị nghẹn đến mức n.g.ự.c đau, cứ khăng khăng đối phương lại vô cùng chân thành.

[Quyền công thật là người tốt!]

Hứa lang không chỉ nói miệng, trong lòng còn cảm khái theo.

Quyền Ứng Chương: "..."

Ông nghe thấy tiếng cười kiềm nén của đám đồ đệ bất hiếu.

Lũ nhóc thỏ con!

Thấy Hứa Yên Miểu vẫn đang đợi ông nói chuyện, hơn nữa còn với vẻ mặt tin tưởng thỉnh giáo, Quyền Ứng Chương khô khan nói: “Không cần đa tạ, còn nữa, chương cú giải nghĩa trong sách cổ cũng phải…”

Khoan đã, chương cú giải nghĩa trong sách cổ?!

Hứa Yên Miểu chưa từng thấy ánh mắt nhiệt tình như vậy của Quyền Ứng Chương.

Hắn ngẩn người: “Quyền… Quyền công?”

Quyền Ứng Chương lúc này giống hệt một thợ săn kiên nhẫn nhất, cẩn thận bước đi trong rừng, cố gắng tránh cành cây, để không làm con thỏ sợ chạy mất: “Thỏ con… khụ, Hứa tiểu tử, ngươi có phải vẫn chưa hiểu rõ cách giải thích kinh điển của Cổ văn học phái không? Những điển cố và chương cú giải nghĩa trong sách cổ đó, không có người chỉ dạy rất khó tự mình hiểu được, không bằng, khoảng thời gian này ta giảng giải cho ngươi nhé?”

[Hả?]

Một ngày tốt lành

Sắc mặt các quan viên Kim văn học phái đồng loạt thay đổi.

Tinh thần các quan viên Cổ văn học phái lập tức phấn chấn, vẻ mặt vui mừng lộ rõ.

Quyền công thật là gừng càng già càng cay mà!!!

Như vậy là có thể khiến Hứa Yên Miểu nghiêng về việc ra đề sách luận của Cổ văn học phái trong kỳ thi khoa cử, bổ sung nhân tài tốt cho Cổ văn học phái rồi!

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt, đang định lên tiếng.

Bỗng nghe thấy tiếng cửa vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy Ký công bước nhanh ra ngoài, trên tay còn quên cả việc đặt chén trà xuống.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 347: Chương 347



“Hứa Yên Miểu!” Ông gọi một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Quyền Ứng Chương đã “cộp” một tiếng chống gậy xuống đất, chắn trước mặt Hứa Yên Miểu, che khuất ông hoàn toàn.

Dưới ánh trăng, trong sân rộng rãi khác thường, khi Ký Tuế và Quyền Ứng Chương nhìn nhau, một cảm giác áp bức kỳ lạ dâng lên.

[Đã xảy ra chuyện gì?]

[Ta... có phải đã lạc vào một loại Tu La tràng nào rồi không?]

Hứa Yên Miểu vẻ mặt hoang mang.

Tác giả có lời muốn nói:

Thời xưa không gọi lúa mì là “lai mạch”, “mâu” là đại mạch

— 《Thuyết Văn Giải Tự Chú》

Hứa Yên Miểu xông vào nha môn Lại bộ.

“Làm phiền nói ta không có ở đây!”

Nói xong liền chạy vào trong, đi ngang qua bàn làm việc của mình, trực tiếp ôm hết công văn vào lòng, nhanh chóng chuồn mất

Các quan viên Lại bộ ngơ ngác.

Cũng có quan viên đứng dậy khỏi ghế: “Hứa lang đây là…”

Hứa Yên Miểu đã không còn nghe thấy câu hỏi này nữa.

Khoảng mười mấy nhịp thở sau, bóng dáng Quyền Ứng Chương xuất hiện ở cửa nha môn Lại bộ: “Hứa tiểu tử có ở đây không?”

Các quan viên Lại bộ có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng lại, Hứa Yên Miểu hẳn là đang trốn Quyền công.

Liền có một quan viên ho khan một tiếng: “Hứa lang không có ở đây…”

[Ừm! Cảm thấy trốn ở đây là không có vấn đề gì rồi! Hơn nữa Quyền công hẳn là sẽ không trực tiếp vào đây tìm đâu nhỉ?]

Trong ngoài nha môn gần như yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chuông gió dưới mái hiên leng keng theo gió.

Vị quan viên vừa đáp lời lại ho khan một tiếng, gắng gượng nói: “Quyền công là muốn tìm Hứa lang sao? Không biết có chuyện gì, có tiện để tại hạ chuyển lời không?”

Ánh mắt Quyền Ứng Chương quét một vòng trong nha môn Lại bộ, không một ai dám nhìn thẳng vào ông.

“Ừm… vậy thì làm phiền rồi.” Quyền Ứng Chương suy nghĩ một chút, đưa quyển sách trong tay cho vị quan viên kia: “Nhất định phải chuyển quyển sách này đến tay Hứa Yên Miểu.”

Sau khi nhận được lời đáp của quan viên, ông liền xoay người rời đi.

Một lát sau, Hứa Yên Miểu lén lút thò đầu ra: “Quyền…”

Chưa nói hết câu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Yên Miểu “vút” một cái lại rụt đầu về. Giống hệt hải quỳ dưới nước, vừa bị k*ch th*ch liền co rúm lại thành một quả bóng nhỏ.

Người gõ cửa là Ký Tuế, sau khi biết Hứa Yên Miểu không có ở đây, ông cũng để lại một quyển sách nhờ quan viên chuyển giao.

Một ngày tốt lành

Sau đó, ra khỏi cửa chưa đi được bao xa, liền nhìn thấy Quyền Ứng Chương.

Hai người nhìn nhau, trên trời như có sấm sét vang dội.

Ánh mắt Quyền Ứng Chương khẽ biến đổi: “Ký Tuế, ngươi không nhìn ra, tiểu tử Hứa gia đang trốn ngươi sao? Hắn chán ghét Kim văn học phái như vậy, ngươi hà tất phải không biết lễ nghĩa như thế?”

“Quyền công nói đùa rồi. Hứa lang trẻ tuổi tài cao, rất được Hoàng đế coi trọng, cho dù là hai ba ngày không gặp mặt cũng là chuyện thường, sao lại nói là trốn? Chẳng lẽ Quyền công khi còn trẻ, dù là cầu học hay bái kiến người khác, hai ba lần không gặp được chủ nhà, liền nản lòng sao? Khinh suất như vậy, sao có thể đứng đầu?”

Ký Tuế hoàn toàn không nể nang.

Nực cười, nếu ông làm quân tử, giữ lễ nghĩa, vô số lần tranh chấp giữa Kim Cổ trong quá khứ, Kim văn học phái đã sớm bị Cổ văn học phái đẩy về nhà cày ruộng rồi.

Ký Tuế đã nói bóng gió, Quyền Ứng Chương cũng trực tiếp chế nhạo: “Chuyện thường? Tối qua tiểu tử Hứa gia chạy khỏi ngươi còn nhanh hơn cả thỏ, ngược lại thân cận với ta suốt dọc đường, thái độ rõ ràng như vậy, Ký học sĩ chẳng lẽ còn ôm ảo tưởng gì sao?”

Ký Tuế nheo mắt, thầm mắng Quyền Ứng Chương vô sỉ.

Còn thân cận suốt dọc đường? Ngươi một lão già tám mươi mấy gần chín mươi tuổi ở trước mặt Hứa Yên Miểu “ối” một tiếng ngã xuống, hắn có thể không đỡ ngươi đưa ngươi về Quyền phủ sao!

Đường đường minh chủ văn đàn lại đi tính kế một tiểu bối, thật không biết xấu hổ! Cũng là bắt nạt ông mới bốn mươi mấy tuổi, nếu ông cũng tám chín mươi tuổi rồi… khụ.

Nhưng Ký Tuế lại nghĩ đến Hứa Yên Miểu trời sinh lười biếng, bắt hắn học hành còn khó hơn lên trời, e rằng suốt dọc đường Quyền Ứng Chương đủ kiểu thăm dò, đủ kiểu ám chỉ, đều là công cốc, chỉ sợ là tức nghẹn một bụng khi về đến nhà…
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 348: Chương 348



Quyền Ứng Chương: “Ngươi cười cái gì?”

Ký Tuế mỉm cười: “Ký mỗ nghĩ đến việc Hứa lang tối qua đỡ Quyền công về nhà, quả thật là nhân từ, liền vui mừng trong lòng.”

Quyền Ứng Chương vừa nghe liền biết Ký Tuế chắc chắn đã đoán ra sự tình, quyết định dùng chút chiêu trò bên ngoài, phá hoại đạo tâm của Ký Tuế: “Nghe nói nghĩa tử của ngươi sáng sớm đã dậy đến trước cửa nhà ngươi hầu hạ?”

Nụ cười của Ký Tuế cứng lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta đã phái người đi điều tra chuyện của hắn ta. Nếu điều tra ra hắn ta có chỗ nào không ổn, khế ước sẽ không thành lập.”

Quyền Ứng Chương: “Không sao, hiện tại vẫn còn thành lập, hắn ta vẫn là con trai ngươi.”

Ký Tuế: "..."

[Hu hu…]

[Ký công và Quyền công vậy mà lại không vui vẻ chia tay.]

Hứa Yên Miểu trốn trong nha môn Lại bộ không dám ló mặt ra, nhưng hệ thống liên tục cập nhật tin đồn về Ký Tuế và Quyền Ứng Chương, điều này cũng khiến Hứa Yên Miểu nắm được động tĩnh của bọn họ.

Đang xem, cảm thấy có không ít ánh mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy các đồng liêu nhanh chóng quay đầu đi, động tác đó, vô cùng đồng đều, huấn luyện quân sự cũng không đều như vậy.

“Các ngươi…”

“Khụ.” Có một quan viên lại gần: “Hứa lang, Quyền công và Ký công lần lượt đến tìm ngươi, ngươi trốn bọn họ là vì cái gì?”

Không nói thì thôi, vừa nói, những người này lập tức nghe thấy tiếng than khóc —

[Quá đáng sợ!!!]

[Bọn họ vậy mà lại định bắt ta học lại! Ta đã thi đỗ rồi!!!]

[Định bắt sinh viên đại học quay lại học lớp 12, đây là việc người làm sao!]

Hứa Yên Miểu đưa tay kéo ghế ở vị trí làm việc của mình ra, ngồi xuống, đồng thời nói: “Bọn họ nghe nói ta vẫn chưa có học phái, hy vọng ta có thể chọn một bên gia nhập.”

Kết hợp thêm tiếng lòng của hắn…

Vị quan viên hỏi chuyện không chỉ tim, mà ngay cả mắt cũng cay cay: “Ký công và Quyền công, có phải muốn đích thân dạy dỗ ngươi không?”

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu vừa đáp một tiếng “đúng”, liền có quan viên kích động hô lên: “Vậy Hứa lang ngươi còn chờ gì nữa, chọn một bên gia nhập đi! Đó chính là nhân vật dẫn đầu Kim Cổ văn! Sau này ngươi kế thừa y bát của bọn họ, muôn vàn học trò đều sẽ nghe theo lời chú giải kinh điển của ngươi. Có lẽ sau này còn có thể tôn xưng một tiếng ‘Tử’!”

Bạch Trạch quả thực có địa vị siêu nhiên, nhưng bọn họ lại không thể trở thành Bạch Trạch.

Đối với bọn họ, trở thành một đời văn tông, đứng đầu, được xưng tụng là “Tử”, mới là mục tiêu cuối cùng khi đến nhân gian này.

Không ngờ câu nói này vừa thốt ra, phản ứng của Hứa Yên Miểu lại càng lớn hơn.

[Đừng đừng đừng! Nghe theo lời chú giải kinh điển của ta, đây chẳng phải là làm hại con em người ta sao!]

Vị quan viên kia cẩn thận nói một câu: “Chỉ cần Hứa lang muốn học, ta nghĩ hai vị tông sư nhất định sẽ tận tâm chỉ dạy.”

Như vậy sẽ không xảy ra chuyện làm hại người khác nữa.

Sau đó, Hứa lang liền thầm oán rất thành thạo: [Muốn không làm hại người khác, ít nhất cũng phải học mười năm chứ?]

[Mười năm liền, năm nào cũng học lớp 12, có lịch sự không?]

Các quan viên có mặt quả thực nóng như lửa đốt, nghe xong mấy lời hỗn xược trong lòng Hứa lang, chỉ muốn làm rõ “lớp 12” này rốt cuộc là cái gì, vậy mà lại khiến Hứa lang sợ học hành như vậy!

Nếu “lớp 12” đó có thể hóa thành người, thật sự là muốn tát cho “lớp 12” đó mấy cái tát!

Hứa Yên Miểu thầm oán trong lòng, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn trả lời quan viên ngoài mặt.

Đối với câu “tận tâm chỉ dạy”, Hứa Yên Miểu hồi tưởng lại cảnh tượng treo đầu lên xà nhà, dùng dùi đ.â.m vào đùi khi học lớp 12, trong bình giữ nhiệt ngày nào cũng là trà đặc đậm, vị đắng đó dường như vẫn còn đọng lại trong miệng, liền mỉm cười lịch sự: “Lời này rất có lý — đợi ta suy nghĩ kỹ càng, chuyện học phái, không thể qua loa được.”

Các quan viên: "..."

Hứa lang, ngươi thay đổi rồi, ngươi cũng biết đánh thái cực quyền rồi!

Rốt cuộc là ai đã dạy hư Hứa lang ngây thơ hai năm trước!

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn thấy trên bàn mình có hai quyển sách: “Đây là?”

“Quyền công và Ký công bảo bọn ta chuyển giao.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 349: Chương 349



Hứa Yên Miểu cầm sách lên liền nghiêm túc lật xem.

Có một quan viên theo bản năng buột miệng nói: “Ngươi không phải…”

Lập tức bị một người khác kéo tay áo. Trước khi đối phương lên tiếng hỏi, liền hạ giọng nói: “Thái độ của Hứa lang vẫn luôn rất tốt.”

Cho dù hắn không muốn gia nhập bất kỳ học phái nào, hắn cũng sẽ tôn trọng Quyền Ứng Chương và Ký Tuế, sẽ không trực tiếp ném sách bọn họ tặng vào tủ để phủ bụi.

Hai vị đại lão mỗi người tặng hắn một quyển chú giải kinh điển của học phái mình.

Nếu nói kinh điển gốc có khoảng hai nghìn chữ, thì sau khi chú giải, ít nhất cũng phải hai vạn.

Một trong số đó là 《Lễ Ký》.

Hứa Yên Miểu lật xem.

“Tử viết: Trung tâm an nhân giả, thiên hạ nhất nhân nhi dĩ hĩ.”

“《Trung Dung》 viết: Hỉ nộ ai lạc chi vị phát, vị chi trung.”

“Trung tâm tức trung vị phát, nhưng tại tâm nội. Dĩ hỉ nộ ai lạc nhưng tại vị phát chi trung.”

“Vật tương chi ký thành ‘tâm trung’, nhược thị tâm trung, tắc trung dĩ phát, động hồ tình, dữ tử nghĩa bất phù.”

“Hà vi an nhân? 《Luận Ngữ》 hữu ngôn: Bất nhân giả, bất khả dĩ cửu xử ước, bất khả dĩ trường xử lạc. Nhân giả an nhân, tri giả lợi nhân.”

“Sở vị trung tâm an nhân, tiện thị…”

“Rầm”

Hứa Yên Miểu gập sách lại. Đầu óc quay cuồng.

[Chẳng trách người ta nói đọc sách đến bạc đầu, rất nhiều người cả đời chỉ đọc xong một quyển. Đây chính là từng chữ từng nghĩa, cắn câu chữ sao?]

[Hơn nữa loại chú giải này, còn có những phiên bản khác…]

Toát mồ hôi hột luôn rồi.

Hứa Yên Miểu nhắm mắt lại, khi mở sách ra lần nữa, ngón tay đều run lên.

[Học thuật loại này, vẫn là quá đáng sợ…]

“Hứa lang!” Bên ngoài có người gọi: “Lê Thượng thư tìm ngươi!”

Lúc này tất cả mọi người đều có thể thấy tốc độ Hứa lang đứng dậy khỏi ghế nhanh đến mức nào.

Hắn vội vàng ra ngoài, nắm lấy cánh tay của quan lại gọi hắn: “Là chuyện khoa cử phải không? Đi đi đi! Chuyện lớn thế này tuyệt đối không thể trì hoãn!”

Còn hai quyển sách kia, thì bị hắn bỏ lại trên án kỷ của mình.



Binh Bộ Thượng thư nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên: “Hứa lang lại đến nhanh như vậy?”

Hứa Yên Miểu hỏi một câu có thể mở cửa sổ không, sau khi được cho phép liền đẩy cửa sổ ra. Gió mùa đông lạnh buốt như d.a.o cắt, nhưng rất tỉnh táo. Sau đó hắn mới giải thích: “Sợ làm lỡ việc.” rồi lại hỏi: “Thượng thư tìm ta là vì chuyện gì?”

Binh Bộ Thượng thư sau khi kéo người vào phòng trong mới phản ứng lại là hơi thừa thãi, nhưng cũng lười đẩy người ra ngoài nữa.

“Hứa lang hẳn là biết, tổ tiên của Bệ hạ là Đại vương tử nước Ngu…”

Trước nhà Hạ là nhà Chu, trước nhà Chu là nhà Sở, trước nhà Sở là nhà Lương, trước nhà Lương là thời kỳ Thất hùng tranh bá, nước Ngu là quốc gia mạnh nhất trong số đó.

Đây là chuyện mà ít nhất tám phần học trò Đại Hạ đều biết.

[Ơ? Không phải Thất vương tử sao?]

Hứa Yên Miểu lật tìm: [Ồ! Ta nhớ nhầm, ban đầu định nhận Đại vương tử… kỳ lạ, vậy tại sao ta lại có ấn tượng với Thất vương tử nhỉ?]



“Tham kiến Bệ hạ!”

Các quan viên Binh bộ đồng loạt hành lễ.

Lão Hoàng đế khẽ gật đầu, giọng điệu tùy ý: “Trẫm đến xem thử việc chuẩn bị đề sách luận Hội thỉ thế nào rồi. Lê Khiêm đâu?”

Đang có quan viên định dẫn đường.

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói —

[Ha ha ha ha ha! Thì ra là vậy!]

[Lão Hoàng đế tự nhận nhà họ Cao của nước Ngu làm tổ tiên, lại còn định đổi tên cho mình, dù sao cũng không thể là một quốc chủ mà lại tên là Cao Thiết Trụ được. Ban đầu muốn đổi tên thành Cao Tu Tề, kết quả trùng tên, Thất vương tử người ta tên là vậy, dù sao cũng không thể trùng tên với ‘tổ tiên’ được. Chỉ có thể đổi cái khác.]

Một ngày tốt lành

[Muốn đổi thành Cao Bang, lại bị nhắc nhở lúc đó đã có một lộ phản vương tên là vậy rồi.]

[Lại đổi thành Cao Liệt, lại bị nhắc nhở, quốc quân đời thứ tám của nước Ngu tên là Cao Liệt, xung khắc với tên húy của ‘tổ tiên’, lại phải đổi ha ha ha ha ha!]

[Đổi tới đổi lui bảy tám lần, mới đổi thành Cao Kiến Dực bây giờ.]

[Thật thảm!]

[Nhưng không ngờ, tổ tiên này là tự nhận đấy.]
 
Back
Top Bottom