- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 30
Chương 30
Nửa tháng sau____Lam Lâm Nhi nằm viện nửa tháng cuối cùng cũng được bệnh viện trả về...
à, là từ bệnh viện trở về...Nghe nói Quý Diễn cũng được trả về rồi, nhưng tình huống thì không được tốt lắm, so với Lam Lâm Nhi chỉ bị thương nhẹ nhàng thì hắn ta thảm hơn nhiều lắm.Có lẽ do cô lỡ tay hơi nặng nên hiện tại hắn ta vẫn cần phải ngồi trên xe lăn, cánh tay bị gãy xương đã được nối lại, vốn có thể trị hết, nhưng thời gian đưa tới bệnh viện quá trễ nên để lại thương tật, không còn linh hoạt được như trước.Mặt hắn ta cũng bị khâu mấy mũi còn chưa lành hẳn, chắc chắn sẽ để lại sẹo.Hôm nay là ngày Lam Lâm Nhi từ bệnh viện về nhà, dường như ai cũng quên mất chuyện cô 'ép' cô ta tự sát, suốt nửa tháng nay không thấy ai ho he chất vấn cô cái gì nữa, cô ta tỉnh lại cũng không gây sự hoàn toàn im lặng.Không bị ai làm phiền Lam Giao được một phen vui vẻ vì bên tai thanh tịnh, tiếc là chút niềm vui nhỏ bé chẳng kéo dài lâu.Lam Lâm Nhi đang được dìu vào trong nhà vừa thấy mặt cô thì giống như gặp phải đại dịch, vẻ mặt kinh hãi, che miệng khẽ kêu, hoảng loạn như con nai nhìn thấy thợ săn, nép ra sau lưng Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn." ...........
" La hét cái choá gì, bổn bảo bảo còn không la mi thì la cái gì?Lam Tu Yến: " Lam Giao, Lâm Nhi không khỏe em tránh mặt chút đi.
"Bị gọi tên Lam Giao thông thả bỏ một miếng táo được gọt sạch vỏ ướp lạnh mát mẻ vào miệng, cách một tiếng, cái nĩa ghim xuyên qua miếng táo trong đĩa rồi nhấc lên."
Cô ta không muốn nhìn thấy tôi thì anh đem cô ta về phòng đi.
"" Cô ta có bệnh chứ tôi đâu có bệnh mà phải trở về phòng.
"" Nhà này cũng đâu phải của cô ta.
"" Cô ta không muốn thấy ai thì người đó phải tự nhốt mình trong phòng hết à?
"Nói rồi cô lại đút miếng táo trên tay vào miệng, cắn một một ngụm ngon lành, Lam Tử Ngôn nhìn không nổi cô thoải mái, không biết não bị kẹt dây thần kinh nào.Hắn thế mà xông đến cướp miếng táo Lam Giao đang ăn dỡ nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, cảm thấy còn không đủ hắn còn bê luôn đĩa táo trên bàn nhìn cô với ánh mắt trêu tức.Lam Giao: " ............
"Cơ mặt cô cứng ngắc, một trận kinh hãi ghê tởm, aaaa tên điên này, phát điên rồi, điên rồi!Lam Tu Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ vì thằng em trai của mình, hận không chui xuống lỗ, rốt cuộc là khi còn nhỏ thằng em trai này của hắn đập đầu vào cửa bao nhiêu lần, để hiện tại để lại di chứng nặng đến mức này?"
Lam Tử Ngôn não anh có vấn đề à?
"Im lặng một lúc Lam Giao mới tìm lại được giọng nói của chính mình, không giấu được run rẩy, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Lam Tử Ngôn từ trên xuống dưới, điều này khiến cho bầu không khí càng thêm phần bối rối và xấu hổ.Lam Tử Ngôn lúc này có vẻ vừa mới tỉnh táo lại, nhận thức được bản thân vừa mới làm cái gì, thẹn quá hóa giận lại quá xấu hổ, không còn lời nào để nói, nên hắn trừng mắt nhìn Lam Giao dậm chân đùng đùng bỏ đi.Vừa trở về đã có hài kịch thế này, thú vị thú vị quá đi thật là muốn vỗ tay cổ vũ!Lam Giao phấn khích, thầm chậc lưỡi, liếc nhìn Lam Lâm Nhi sắc mặt trắng bệch đứng một bên, chà chà cô bé đáng thương, mắc công giả bộ mà không ai quan tâm, chắc nhỏ đang buồn lắm!Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Lam Giao, Lam Lâm Nhi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí tia lửa bắn ra bốn phía.Thấy tròng mắt âm u của Lam Lâm Nhi nhìn về phía mình Lam Giao lười biếng nhếch môi, mười phần chê cười, thành công khiến Lam Lâm Nhi mắc nghẹn ở cổ họng, thấy mặt cô ta cứ đỏ rồi trắng Lam Giao hài lòng thu lại ánh mắt của mình.Kịch hay hết rồi, phải chuồn nhanh thôi, Lam Giao phủi tay đứng dậy đi lên lầu, tự nhiên cảm thấy hơi tiếc đĩa táo bị bê mất.Chậc, đó là phần cuối cùng đó.Hay là kêu Lam Vũ Trạch mua một ít nhỉ, chắc chắn hắn sẽ rất sẵn lòng đi mua!..[ Cậu đang ở đâu thế, bảo bối? ][ Nhà em. ]Lam Giao mở di động gửi đi một tin nhắn, đối phương đáp lại cô chỉ trong vài giây, cô mỉm cười nhìn màn hình, không trả lời mà tắt điện thoại, anh chàng này bị cô hại cho không nhà để về rồi.Chậc chậc, dù sao Quý gia cũng không phải nhà của Quý Hoài Chấp, Quý Diễn thành ra như thế cha hắn gặp Quý Hoài Chấp là đánh chửi, chẳng trách chàng trai nhà cô không thèm về đó nữa, nhưng cũng không dọn đi...
đây là vì sao nhỉ?Chẳng lẽ Quý gia giữ cái gì quan trọng với Quý Hoài Chấp?Nếu không với tính tình của hắn, lại còn một thân một mình hắn sao chịu ẩn nhẫn đến hôm nay...
Rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến hắn nhượng bộ.Thôi, để sao rồi giải quyết.Lam Giao buông điện thoại xuống, ở trong phòng làm bài tập mãi đến chiều tối mới lần nữa mò ra khỏi phòng, cô những tưởng Lam Lâm Nhi bị thương chưa khỏi hẳn sẽ yên tĩnh thêm một thời gian, thế nhưng không ngờ, cô ta y như là mấy thứ ngày ngủ đêm bay vậy, tối đến là gây sự.Cô nhìn Lam Lâm Nhi ở ngay trước mặt mình ngã lăn xuống cầu thang nằm một chỗ trán đổ máu.Khóe mắt Lam Giao giật giật, ôi mẹ ơi, trời đất chứng giám từ nãy đến giờ đều là do cô ta tự phát điên rồi tự lăn xuống dưới, không liên quan gì đến cô, bổn bảo bảo rất vô tội!Bổn bảo bảo thật sự là người tốt!Lam Giao hoảng loạn quá trời, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì đứng ở trên cầu thang, cửa nhà cạch một tiếng bị đẩy ra, Lam Vũ Trạch có vẻ hơi vội vã từ bên ngoài bước vào, đưa mắt liền thấy Lam Lâm Nhi nằm dưới chân cầu thang.A, mục tiêu của cô ta vậy mà lại là Lam Vũ Trạch, giống như vừa nãy cô ta lôi kéo cô dáng vẻ điên cuồng.'Tao sẽ cho mày mất hết tất cả, cho mày xuống địa ngục, đi xuống địa ngục!'Cho nên hiện tại cô ta là muốn đoạt lại sủng ái của Lam Vũ Trạch đây sao, mất hết tất cả... buồn cười thật đấy, những người này chưa bao giờ là tất cả với cô.Trừ khi Lam Lâm Nhi động tay đến Quý Hoài Chấp nếu không cô sẽ không chớp mắt lấy một cái, cái nhiệm vụ này từ đầu đến cuối cô cũng chưa thật sự động tay vào cái gì.Lam Lâm Nhi chỉ là một nữ chính đoàn sủng, làm việc xấu không cần xuống tay, cô chỉ nhẹ nhàng vạch ra lớp mặt nạ thanh thuần ấy một bộ mặt khó coi liền bại lộ.Không phải cô bôi bác nữ chính nhưng thật ra có một số người bản chất vốn đã xấu xí, chỉ là dưới một góc nhìn nào đó dáng vẻ xấu xí ấy không bị phát hiện, thậm chí được che đậy bởi sự tốt bụng thiện lương.