Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!

Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 30


Nửa tháng sau____Lam Lâm Nhi nằm viện nửa tháng cuối cùng cũng được bệnh viện trả về...

à, là từ bệnh viện trở về...Nghe nói Quý Diễn cũng được trả về rồi, nhưng tình huống thì không được tốt lắm, so với Lam Lâm Nhi chỉ bị thương nhẹ nhàng thì hắn ta thảm hơn nhiều lắm.Có lẽ do cô lỡ tay hơi nặng nên hiện tại hắn ta vẫn cần phải ngồi trên xe lăn, cánh tay bị gãy xương đã được nối lại, vốn có thể trị hết, nhưng thời gian đưa tới bệnh viện quá trễ nên để lại thương tật, không còn linh hoạt được như trước.Mặt hắn ta cũng bị khâu mấy mũi còn chưa lành hẳn, chắc chắn sẽ để lại sẹo.Hôm nay là ngày Lam Lâm Nhi từ bệnh viện về nhà, dường như ai cũng quên mất chuyện cô 'ép' cô ta tự sát, suốt nửa tháng nay không thấy ai ho he chất vấn cô cái gì nữa, cô ta tỉnh lại cũng không gây sự hoàn toàn im lặng.Không bị ai làm phiền Lam Giao được một phen vui vẻ vì bên tai thanh tịnh, tiếc là chút niềm vui nhỏ bé chẳng kéo dài lâu.Lam Lâm Nhi đang được dìu vào trong nhà vừa thấy mặt cô thì giống như gặp phải đại dịch, vẻ mặt kinh hãi, che miệng khẽ kêu, hoảng loạn như con nai nhìn thấy thợ săn, nép ra sau lưng Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn." ...........

" La hét cái choá gì, bổn bảo bảo còn không la mi thì la cái gì?Lam Tu Yến: " Lam Giao, Lâm Nhi không khỏe em tránh mặt chút đi.

"Bị gọi tên Lam Giao thông thả bỏ một miếng táo được gọt sạch vỏ ướp lạnh mát mẻ vào miệng, cách một tiếng, cái nĩa ghim xuyên qua miếng táo trong đĩa rồi nhấc lên."

Cô ta không muốn nhìn thấy tôi thì anh đem cô ta về phòng đi.

"" Cô ta có bệnh chứ tôi đâu có bệnh mà phải trở về phòng.

"" Nhà này cũng đâu phải của cô ta.

"" Cô ta không muốn thấy ai thì người đó phải tự nhốt mình trong phòng hết à?

"Nói rồi cô lại đút miếng táo trên tay vào miệng, cắn một một ngụm ngon lành, Lam Tử Ngôn nhìn không nổi cô thoải mái, không biết não bị kẹt dây thần kinh nào.Hắn thế mà xông đến cướp miếng táo Lam Giao đang ăn dỡ nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, cảm thấy còn không đủ hắn còn bê luôn đĩa táo trên bàn nhìn cô với ánh mắt trêu tức.Lam Giao: " ............

"Cơ mặt cô cứng ngắc, một trận kinh hãi ghê tởm, aaaa tên điên này, phát điên rồi, điên rồi!Lam Tu Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ vì thằng em trai của mình, hận không chui xuống lỗ, rốt cuộc là khi còn nhỏ thằng em trai này của hắn đập đầu vào cửa bao nhiêu lần, để hiện tại để lại di chứng nặng đến mức này?"

Lam Tử Ngôn não anh có vấn đề à?

"Im lặng một lúc Lam Giao mới tìm lại được giọng nói của chính mình, không giấu được run rẩy, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Lam Tử Ngôn từ trên xuống dưới, điều này khiến cho bầu không khí càng thêm phần bối rối và xấu hổ.Lam Tử Ngôn lúc này có vẻ vừa mới tỉnh táo lại, nhận thức được bản thân vừa mới làm cái gì, thẹn quá hóa giận lại quá xấu hổ, không còn lời nào để nói, nên hắn trừng mắt nhìn Lam Giao dậm chân đùng đùng bỏ đi.Vừa trở về đã có hài kịch thế này, thú vị thú vị quá đi thật là muốn vỗ tay cổ vũ!Lam Giao phấn khích, thầm chậc lưỡi, liếc nhìn Lam Lâm Nhi sắc mặt trắng bệch đứng một bên, chà chà cô bé đáng thương, mắc công giả bộ mà không ai quan tâm, chắc nhỏ đang buồn lắm!Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Lam Giao, Lam Lâm Nhi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí tia lửa bắn ra bốn phía.Thấy tròng mắt âm u của Lam Lâm Nhi nhìn về phía mình Lam Giao lười biếng nhếch môi, mười phần chê cười, thành công khiến Lam Lâm Nhi mắc nghẹn ở cổ họng, thấy mặt cô ta cứ đỏ rồi trắng Lam Giao hài lòng thu lại ánh mắt của mình.Kịch hay hết rồi, phải chuồn nhanh thôi, Lam Giao phủi tay đứng dậy đi lên lầu, tự nhiên cảm thấy hơi tiếc đĩa táo bị bê mất.Chậc, đó là phần cuối cùng đó.Hay là kêu Lam Vũ Trạch mua một ít nhỉ, chắc chắn hắn sẽ rất sẵn lòng đi mua!..[ Cậu đang ở đâu thế, bảo bối? ][ Nhà em. ]Lam Giao mở di động gửi đi một tin nhắn, đối phương đáp lại cô chỉ trong vài giây, cô mỉm cười nhìn màn hình, không trả lời mà tắt điện thoại, anh chàng này bị cô hại cho không nhà để về rồi.Chậc chậc, dù sao Quý gia cũng không phải nhà của Quý Hoài Chấp, Quý Diễn thành ra như thế cha hắn gặp Quý Hoài Chấp là đánh chửi, chẳng trách chàng trai nhà cô không thèm về đó nữa, nhưng cũng không dọn đi...

đây là vì sao nhỉ?Chẳng lẽ Quý gia giữ cái gì quan trọng với Quý Hoài Chấp?Nếu không với tính tình của hắn, lại còn một thân một mình hắn sao chịu ẩn nhẫn đến hôm nay...

Rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến hắn nhượng bộ.Thôi, để sao rồi giải quyết.Lam Giao buông điện thoại xuống, ở trong phòng làm bài tập mãi đến chiều tối mới lần nữa mò ra khỏi phòng, cô những tưởng Lam Lâm Nhi bị thương chưa khỏi hẳn sẽ yên tĩnh thêm một thời gian, thế nhưng không ngờ, cô ta y như là mấy thứ ngày ngủ đêm bay vậy, tối đến là gây sự.Cô nhìn Lam Lâm Nhi ở ngay trước mặt mình ngã lăn xuống cầu thang nằm một chỗ trán đổ máu.Khóe mắt Lam Giao giật giật, ôi mẹ ơi, trời đất chứng giám từ nãy đến giờ đều là do cô ta tự phát điên rồi tự lăn xuống dưới, không liên quan gì đến cô, bổn bảo bảo rất vô tội!Bổn bảo bảo thật sự là người tốt!Lam Giao hoảng loạn quá trời, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì đứng ở trên cầu thang, cửa nhà cạch một tiếng bị đẩy ra, Lam Vũ Trạch có vẻ hơi vội vã từ bên ngoài bước vào, đưa mắt liền thấy Lam Lâm Nhi nằm dưới chân cầu thang.A, mục tiêu của cô ta vậy mà lại là Lam Vũ Trạch, giống như vừa nãy cô ta lôi kéo cô dáng vẻ điên cuồng.'Tao sẽ cho mày mất hết tất cả, cho mày xuống địa ngục, đi xuống địa ngục!'Cho nên hiện tại cô ta là muốn đoạt lại sủng ái của Lam Vũ Trạch đây sao, mất hết tất cả... buồn cười thật đấy, những người này chưa bao giờ là tất cả với cô.Trừ khi Lam Lâm Nhi động tay đến Quý Hoài Chấp nếu không cô sẽ không chớp mắt lấy một cái, cái nhiệm vụ này từ đầu đến cuối cô cũng chưa thật sự động tay vào cái gì.Lam Lâm Nhi chỉ là một nữ chính đoàn sủng, làm việc xấu không cần xuống tay, cô chỉ nhẹ nhàng vạch ra lớp mặt nạ thanh thuần ấy một bộ mặt khó coi liền bại lộ.Không phải cô bôi bác nữ chính nhưng thật ra có một số người bản chất vốn đã xấu xí, chỉ là dưới một góc nhìn nào đó dáng vẻ xấu xí ấy không bị phát hiện, thậm chí được che đậy bởi sự tốt bụng thiện lương.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 31


Sắc mặt của Lam Vũ Trạch khi đây cửa bước vào vốn có chút hoảng hốt, căng thẳng nhưng khi nhìn thấy người nằm xuống không phải Lam Giao mặt mày hắn có phần giản ra, chỉ là bị cảnh trước mặt làm đơ ra vài giây, phản ứng đầu tiên chính là chạy lên xem Lam Giao trước, trực tiếp lướt qua Lam Lâm Nhi đang nằm trên sàn."

Giao Giao em có sao không?

"Lần này Lam Giao cũng chịu phục thật rồi, nhìn Lam Vũ Trạch đang loay hoay trước mặt cô rõ ràng cảm giác được oán giận trong trái tim của nguyên chủ đang vơi đi.Cô khó có được mang theo vài phần thật lòng mỉm cười: " Em không sao.

"" Người có sao ở chỗ kia kìa!

" Cô chỉ tay về phía Lam Lâm Nhi đang bất tỉnh, Lam Giao để ý đến sắc mặt của người trước mặt, khi nghe cô nói hắn chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía dưới lầu.Nha, Lam Lâm Nhi lần này mệt lớn rồi, Lam Vũ Trạch này thật sự là quá cứng rắn.Thật ra nếu xem xét ngay từ đầu, ở trong căn nhà này người có ít tình cảm với Lam Lâm Nhi nhất chính là Lam Vũ Trạch, trong lòng hắn có lẽ Lam Lâm Nhi không phải người thay thế cho em gái anh ta.Đối với hắn Lam Giao là Lam Giao, tình thương của hắn đối với Lam Giao không thể tặng cho Lam Lâm Nhi, có lẽ vì hào quang nữ chính sủng văn khiến hắn bước lên con đường không thuộc về hắn.Hơn nữa bộ mặt của Lam Lâm Nhi lại bị bóc ra từng lớp trước mặt hắn, hắn vốn đã có chút tỉnh táo hơn so với người khác, lại còn thấy một mặt xấu xí của Lam Lâm Nhi.Cho đến hiện tại không có một bộ lọc nào, có thể khiến hắn nhìn cô ta bằng con mắt khác.Lam Vũ Trạch nhìn Lam Lâm Nhi một cái, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, chỉ vậy thôi, không có ý định đi lại xem cô ta."

Anh à, anh không đi nhìn thử xem cô ta có sao hay không à?

" Lam Giao liếc nhìn hắn rồi lại nhìn Lam Lâm Nhi.Lam Vũ Trạch không dao động, đúng tình hợp lý nói: " Anh không phải bác sĩ làm sao biết em ấy cô sao hay không.

"" Động vào lỡ như khiến cho không cứu được thì sao, chờ cấp cứu đi thôi.

"Lam Giao: " ..........

" Người thành công thì có lối đi riêng, nếu là Lam Tử Ngôn chắc hắn phát điên rồi.Hay là do người này không có tình cảm nhiều với Lam Lâm Nhi?Lam Vũ Trạch không nhúc nhích, Lam Giao cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lam Lâm Nhi nằm trên sàn, rồi lại nhìn cô ta bị nâng lên xe cấp cứu."

Anh à, anh không nghĩ là do em đẩy cô ta xuống hả?

" Cô nghiên đầu sang nhìn hắn.Nghe cô hỏi hắn có vẻ khó xử đưa tay gãi sao ót mình mấy cái: " Thật ra anh đứng ở ngoài cửa cái gì cũng nghe thấy.

"" Tự nó hại nó mà thôi.

"Lam Giao: " ............

"Ôi ôi, cười chếc bổn bảo bảo rồi!Lam Lâm Nhi tự vác đá đập vào chân mình rồi, cô ta mà biết chắc không đến nỗi đột quỵ đâu ha?Lam Giao ngoài mặt gật gù cho qua, chỉ là trong lòng sớm đã cười đến độ không thở nổi.Mà Lam Vũ Trạch thấy cô im lặng lại ở bên cạnh bối rối giải thích:" Em nói muốn ăn táo nên anh về sớm hơn bình thường, lúc ở ngoài cửa trùng hợp....

Anh không nghe lén.

"Hơn nữa giọng của Lam Lâm Nhi thật sự quá mất khống chế đi, hắn muốn không nghe cũng không được, ngoài phòng khách cũng đâu có cách âm!Chỉ có thể trách Lam Lâm Nhi làm người ác độc mà lại quá tự phụ không chịu thận trọng, hơn nữa hắn thật sự không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến vậy, bất chấp dùng thân thể sức khỏe của mình hãm hại Lam Giao.Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu cả nhà bọn họ ai cũng đều tin tưởng cô ta, như vậy có phải bọn họ sẽ đuổi Lam Giao ra khỏi nhà, hay càng quá đáng hơn... có thể sẽ khiến Lam Giao phải ngồi tù vì tội làm người khác bị thương hay không?Lam Vũ Trạch nghĩ mà sợ, hắn có một loại cảm giác trong nhà hiện tại chỉ có hắn và Lam Giao là có mạch suy nghĩ bình thường, những người khác điều chỉ biết xoay quanh Lam Lâm Nhi như con rối.Chỉ là hiện tại hình như cái loại suy nghĩ đem Lam Lâm Nhi tôn lên đầu đã bị suy thoái....

Ba mẹ hắn rõ ràng tỉnh táo hơn hẳn, có hai thằng em trai của hắn vẫn mù quáng thôi!Lam Giao: " ........

" Thân, anh giải thích gì vậy?Chuyện này anh nên và cần thiết phải nghe, đứng trước mặt nghe luôn càng tốt chứ lén cái gì!?_______Trong ngày hôm ấy....Cả nhà lại tiếp tục tụ họp vào nửa đêm ở phòng khách.Chỉ là lần này ai cũng im lặng, không một câu hỏi nào được đặt ra với Lam Giao, cũng không ai dám chỉ trích cô bất cứ điều gì, càng không có người nào đổ tội lên đầu cô.Bởi có Lam Vũ Trạch đích thân ra mặt làm chứng, chính hắn cũng chứng kiến tận mắt, mọi thứ được kể lại chẳng ai dám nói một lời.Bầu không khí cực kì quỷ dị, mặt mày ai cũng tăm tối không thấy một tia sáng, có lẽ là bị đã kích sâu sắc bởi đứa con bọn họ luôn nghĩ là hiền lành, tốt bụng.Mà đối với Lam Giao đây lại trở thành một cơ hội tốt, ánh mắt lấp ló ý cười có vẻ chẳng hợp với hoàn cảnh tí nào, nhưng vẫn chưa ai phát hiện, trong sự im lặng chết chóc cô đứng dậy nhạt nhẽo cười:" Trước nay Lam Lâm Nhi không thích con, con biết điều này.

"" Và con cũng đã từng rất cố gắng lấy lòng mọi người.

"" Cố gắng hòa hợp với ngôi nhà này, nhưng sự thật chứng minh, con không thể.

"" Cô ấy ghét con hiện tại đã đến độ ám ảnh và điên cuồng, con sẽ dọn ra khỏi nhà.

"" Ngay từ đầu đã không có Lam Giao, hiện tại Lam Giao rời khỏi là hợp lý nhất, tốt cho cả đôi bên.

"" Tình cảm không sâu, mọi người coi như cũng không có gì tiếc nuối.

"" Chào cả nhà.

"Bà Lam che miệng, muốn nói không phải lại không thể thốt nên lời, nghẹn ở cổ họng phát khóc nhìn Lam Giao chân thành cúi đầu.Sắc mặt của ông Lam và hai đứa con trai nhỏ vô cùng khó coi, Lam Vũ Trạch sững sờ ở nơi đó nhìn cô.Lam Giao không đợi có người nào nói gì quay đầu về phòng, lát sau kéo theo vali chuẩn bị sẵn bước xuống, không thèm nhìn mặt ai trực tiếp đi thẳng ra cửa.Chân trái vừa bước qua ngạch cửa Lam Giao đã cười không khép miệng được, tự do rồi!Lam Vũ Trạch ngây người, nhìn thấy cô đi mất mới giật mình vội vã đuổi theo."

Giao Giao!

"Hắn đuổi đến phía sau nắm lấy tay cô, dù đã cố bình tĩnh nhưng giọng hắn vẫn có phần run rẩy không thể che giấu:" Em, có phải em sớm đã muốn dọn đi rồi phải không?

"Lam Giao quay đầu từ tốn rút tay lại, nhìn hắn cười: " Nói đúng lắm anh trai!

"Dứt câu cô không nói thêm lời nào nữa cứ thế mà đi, bóng lưng nhìn qua mười phần tự do tiêu soái, để lại Lam Vũ Trạch thẫn thờ.Hắn như lạc vào cái ngày em gái hắn cất tiếng khóc chào đời, cô bé nhỏ cả người tím tái vừa chào đời khóc ré lên được đặt trong lòng mẹ hắn.Cô công chúa nhỏ cuối cùng cũng mở to đôi mắt tròn xoe lúng liếng nhìn hắn cười toe toét, cô bé thích hắn ôm, ngủ trong lòng hắn, mãi đến khi cất bước chân đầu tiên cô bé nhào vào lòng hắn.Đến rồi hiện tại cả cuộc đời hắn dường như đã không thể chạm tới cô bé ấy nữa.Cô bé ấy trưởng thành trong sự tổn thương, bị ghẻ lạnh và giờ chẳng cần hắn nữa.....Cái bóng Lam Vũ Trạch in trên mặt đất cô độc và đau đớn, lần đầu tiên hắn ngã quỵ xuống, lần đầu tiên hắn nhận ra thì ra Lam Giao đã thật sự cách hắn rất xa.Có lẽ hắn có dùng cả cuộc đời chạy về phía cô cũng chẳng thể nào đuổi kịp nữa.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 32


Bên trong biệt thự, cả phòng khách to lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, rõ ràng gian phòng rất rộng nhưng cảm giác không khí nghẹn lại đến khó thở.Tất cả mọi người đều có chung loại cảm giác không nói nên lời.

Không thể phản bác càng không thể chỉ trích.Dường như bọn họ chưa bao giờ có tư cách để quản lí Lam Giao, trước giờ bọn họ đều áp đặt suy nghĩ của mình lên người Lam Giao và rồi tự cho mình là đúng.Tại sao bọn họ lại có thể quên mất Lam Giao là người cần tình thương nhất, lúc mới trở về cô cẩn thận từng li từng tí, dè dặt không dám nhìn ai, cô cần bọn họ yêu thương quan tâm, cô là người đã phải chịu cảnh bơ vơ lưu lạc mấy chục năm trời.Bởi bọn họ ích kỉ, lúc ban đầu đánh mất Lam Giao vì muốn vơi bớt đau thương mà tìm về một người khác, thay thế cô nhận hết mọi yêu chiều.Đến khi tìm thấy cô bọn họ lại khờ khạo lo lắng con gái nuôi tủi thân mà quên rằng Lam Giao vừa trở về, cô phải bắt đầu sống tại một nơi xa lạ, dù là gia đình nhưng xa cách nhiều năm đủ khiến cô đối với bọn họ sinh ra sợ hãi, e ngại.Một nơi mà cô chẳng quen biết ai, ở đó cái gọi là gia đình, cô lại chẳng hề được quan tâm...

Lam Giao sẽ bị tổn thương nặng nề.Bọn họ cứ đinh ninh rằng tìm được cô rồi tương lai liền có nhiều cơ hội bù đắp, chỉ kịp lo lắng con nuôi sẽ vì Lam Giao trở về mà tự ti, cứ thế mà đối với cô xa cách.Bọn họ lại chưa từng nghĩ đến đứa nhỏ vừa tìm được gia đình lại bị mọi người trong nhà hắt hủi là cỡ nào đáng sợ.Trong chính ngôi nhà của mình bị người thân lạnh lùng cô sẽ bất an, sợ hãi đến mức nào, bị bỏ rơi cô sẽ thất vọng, khổ sở đến mức nào.Và đến một lúc nào đó khi gom đủ thất vọng, cô sẽ không còn muốn vô vọng chờ đợi ngày nào đó bọn họ nhớ đến cô, càng không cần sự bù đắp muộn màng của bọn họ.Bọn họ không nỡ để đứa con sống bên cạnh mười mấy năm buồn rầu lại quên rằng người không nên chịu ủy khuất nhất là Lam Giao.Cô vốn không nên chịu đựng những tổn thương do sự thiên vị không biết từ đâu mà có này, cô vốn nên được sống như một nàng công chúa, hạnh phúc và vui vẻ.Khi cô nhìn cảnh bọn họ chăm chăm lo lắng cho Lam Lâm Nhi mà bỏ qua cô, lúc đó cô đã như thế nào?Từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hoàn toàn không nghĩ tới những tổn thương của Lam Giao phải chịu!Ông Lam ngơ ngẩn, thật lâu mới nhận ra, con gái ông đã thất vọng mà rời khỏi ông, rời khỏi ngôi nhà không có chút hơi ấm nào dành cho cô.Chính những người từng nhớ nhung mong mỏi con bé quay về khiến nó ôm lấy đau khổ thất vọng mà rời đi.

Thật buồn cười.Chỉ trong thoáng chốc ông Lam như già đi cả chục tuổi, bao năm chèo chống sóng gió cứ như vậy muốn sụp đổ ngay lúc này.

Thật đáng buồn, bọn họ trân trọng một kẻ dối trá, lắng lo cho cô ta đến nỗi quên cả con ruột.Đến cuối cùng...

Khiến con gái bọn họ luôn mong ngóng quay về ôm vô vàng đau khổ.Bà Lam đỏ mắt ôm mặt khóc nghẹn, Lam Tu Yến im lặng lung lay quay về phòng, Lam Tử Ngôn cũng không biết đang nghĩ cái gì cả người vô lực dựa trên ghế sofa.Bọn họ thật sự tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!.....Lam Giao rời khỏi Lam gia bắt xe nhanh chóng về đến căn hộ của mình, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Quý Hoài Chấp ngồi trong phòng khách.Hắn không bật hết đèn, chỉ mở một cái đèn trần duy nhất trong phòng khách, một bên sườn mặt điển trai của hắn dưới ánh sáng mờ trong ngôi nhà nhỏ, ấm áp khiến người ta rung động.Trái tim cô bùm bùm nhảy lên, hắn đẹp trai đến mức làm cô muốn phạm tội.

Lam Giao không chờ nổi buông tay ra khỏi vali nhào vào lòng Quý Hoài Chấp cọ tới cọ lui, còn hắn điều chỉnh tư thế cẩn thận ôm cô trong lòng như bảo vật."

Quý Hoài Chấp em rất nhớ anh.

"Cô nằm trong lòng hắn vòng ôm lấy thắt lưng hắn khẽ gọi tên hắn, yêu kiều đến tận xương, Quý Hoài Chấp càng không làm cô thất vọng, hắn cúi đầu hôn lên trán cô."

Tôi cũng rất nhớ em, bé cưng.

"Giọng hắn trầm thấp, âm thanh nam tính quyến rũ, hơi thở nóng rực phả vào bên tai làm cô tê dại, trong bóng tối hormone người đàn ông điên cuồng bùng nổ, không khí cũng nóng rực lên.Lam Giao đỏ mặt ngẩn đầu, cũng chẳng biết là ai bắt đầu trước, nụ hôn bùng cháy khơi lên khát vọng trong cơ thể con người, càng hôn càng nhiệt tình, càng cấp bách.Không biết từ lúc nào tư thế thay đổi Lam Giao đã tách chân ngồi khóa trên đùi hắn, tay hắn ôm lấy eo cô, một tay khác đặt sau gáy cô, mãi đến khi Lam Giao kéo cổ áo hắn, Quý Hoài Chấp mới bừng tỉnh.Hắn thấp giọng cười một tiếng, ghì chặt tay cô lại, cất giọng khàn đặc, ẩn nhẫn:" Giao Giao, bé cưng... em biết em đang làm gì không?

"Lam Giao mơ hồ nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt có chút nghi hoặc rõ ràng không hiểu hắn muốn nói cái gì, tay túm lấy cổ áo hắn khẽ kêu một tiếng."

Ưm "Tiếng kêu như mèo nhỏ phát ra từ cổ họng cô tựa như lông vũ quét qua tim Quý Hoài Chấp ngứa ngáy đến khó chịu, hắn cấp bách muốn giày vò cô gái trước mặt để xoa dịu trái tim đang vì cô mà phát cuồng.Thế nhưng hắn không muốn làm tổn thương cô, đè nén, nhẫn nhịn đến mức đau đớn, hắn ôm lấy cô, dựa vào hổm cổ Lam Giao hít một hơi thật sâu ánh mắt say mê, cất giọng rầu rĩ:" Lam Giao, em...

đồ yêu tinh này.

"" Tôi sẽ chết trên tay em mất.

"
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 33


Sau cái đêm Lam Giao nghênh ngang rời khỏi Lam gia không đến hai ngày trong trường vậy mà đang lên men tin đồn, nói Lam Giao tâm tính ác độc vì ghen ghét mà đẩy Lam Lâm Nhi ngã xuống cầu thang, cuối cùng nửa đêm nửa hôm bị đuổi khỏi nhà.Lúc đầu bọn họ chỉ dám nói sau lưng, Lam Giao tất nhiên không để bọn họ vào trong lòng, điều này làm một số người cho rằng cô chột dạ, xấu hổ, nên không dám lên tiếng cãi lại.Thế là được nước lấn tới, trực tiếp nói xấu, cười nhạo ở ngay trước mặt cô.

Đặc biệt là Lâm Mẫn Di bởi vì thù hận lúc trước với Lam Giao, cô ta không quản ngại nắng mưa hăng hái đi châm chọc sỉ nhục cô khắp nơi.Lam Giao thật sự muốn bội phục cái miệng của cô ta, nói mãi không dừng được, cứ như vòi nước bị hở van vậy đó, trong hồ chứa không chảy ra hết nước thì không bao giờ ngưng.Mấy lời đồn nhảm ấy chỉ mới lan ra cũng chưa có sức ảnh hưởng gì lớn, nhưng để lâu dài dù có là những lời nhảm nhí cũng sẽ khiến người ta xem là thật.Nhưng Lam Giao hiện tại cũng không định nhún tay việc này, càng không có ý định đi ngăn cản hay chứng minh trong sạch của bản thân.Người ta nói trèo cao thì té đau mà, cứ để Lam Lâm Nhi đắc ý đi cô ta càng vui vẻ, càng hạnh phúc thì về sau càng sụp đổ, càng đau đớn, không có gì tàn nhẫn bằng đẩy một người đang từ thiên đường xuống địa ngục.Nghe nói Lam gia hiện tại cũng không mấy vui vẻ, sau khi cô đi Lam Tu Yến không biết đã xảy ra chuyện gì, nhốt mình trong phòng mấy ngày không ra ngoài, cuối cùng còn bị đưa vào bệnh viện vì xuất huyết dạ dày.Lam Vũ Trạch từ ngày hôm đó cũng không thiết tha về nhà nữa ở lại trong công ty luôn, ba mẹ gọi điện hắn cũng không nghe máy, căn nhà lớn như vậy hiện tại cũng chỉ có mấy người Lam Tử Ngôn, ba mẹ Lam và vài giúp việc.Ba mẹ Lam hiện tại cũng không đi làm nổi nữa, nghỉ ngơi ở nhà việc gì cũng giải quyết ở nhà, Lam Lâm Nhi thì ở trong bệnh viện, cả Lam Tu Yến cũng thế.Không ai có tâm tư để đi chăm sóc bọn họ, đáng thương Lam Tu Yến đã bệnh tật hàng ngày còn phải nghe Lam Lâm Nhi rơi nước mắt lã chã, nói bóng nói gió muốn hạ bệ Lam Giao.Cô ta vẫn chưa biết việc mình làm bị bại lộ, cũng không ai rảnh tới nói cho cô ta biết, Lam Lâm Nhi cứ hăng hái mà hất nước bẩn lên đầu Lam Giao, ở trước mặt Lam Tu Yến nhảy nhót như gã hề.Cũng không biết Lam Tu Yến người đã biết sự thật khi nhìn Lam Lâm Nhi liên tục nhảy nhót sẽ có cảm giác gì, hẳn là đặc sắc lắm!Chỉ cần nghĩ đến tất cả mọi người đều không vui, Lam Giao liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ!Nỗi đau của bọn họ là niềm vui của cô!__________Bản thân Lam Tu Yến cảm giác bản thân sắp bị bức điên, cơ thể mệt mỏi, dạ dày lại đau âm ỉ, Lam Lâm Nhi thật sự là liên tục phá hủy tất cả niềm tin, nhận thức của hắn về cô ta từ trước đến nay.Hắn thà rằng bản thân cứ tiếp tục hôn mê bất tỉnh, chứ không muốn tỉnh táo mà chỉ có thể ngồi một chỗ nghe Lam Lâm Nhi nói bậy, hất nước bẩn lên đầu Lam Giao, trong khi mọi chuyện hắn đều đã rõ mười mươi.Trước đây, trong lòng hắn xem Lam Lâm Nhi là một người yếu đuối đáng thương cần che chở, còn Lam Giao là người khiến người ta chán ghét như thế nào.

Thì giờ đây tất cả như một cú tát thẳng vào mặt hắn.Mọi thứ trở nên châm chọc đến phát khiếp, như một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim hắn.Lam Lâm Nhi càng nói nhiều bao nhiêu hắn càng thấy cay đắng bấy nhiêu, đáy lòng càng thêm lạnh lẽo, ồn ào đến nỗi đầu hắn đau nhức đến muốn nứt ra.Hắn thật sự rất muốn nói rằng hắn đã biết chuyện cô ta cố ý hãm hại Lam Giao, thế nhưng khi hé môi lại không nói nên lời, hắn không có cách nào thốt ra lời, thật sự quá buồn cười.Một mình hắn gặm nhấm cảm giác đắng chát trong cổ họng mà không thể làm gì ngoài nhẫn nhịn, chẳng qua là càng nhịn càng thấy khổ sở.Chỉ cần nghe Lam Lâm Nhi nói chuyện hắn sẽ không chịu nổi mà muốn nôn, nghe nói con người khi lâm vào tình trạng tuyệt vọng thống khổ đến mức cùng cực sẽ sinh ra cảm giác nôn mửa.Hắn nhớ đến cách hắn đã đối xử với Lam Giao, hắn đã đi yêu thương một kẻ ghê tởm thế nào, mọi thứ như thước phim chạy qua trong đầu hắn, khiến hắn ghê tởm vô cùng, hắn ghét chính bản thân mình.Rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ở trong bệnh viện một tuần hắn đã gọi điện thoại nhờ Lam Vũ Trạch đến giúp hắn xuất viện, lúc đầu Lam Vũ Trạch không muốn để ý đến hắn, cũng không thèm nghe điện thoại.Nhưng hắn gọi quá nhiều, gần cả trăm cuộc trong một ngày, Lam Vũ Trạch phiền không chịu được, cuối cùng chỉ có thể chạy tới bệnh viện đón hắn.Lúc Lam Vũ Trạch đến nơi, hắn nhìn thấy em trai mình trong bộ dáng thê thảm vô cùng, giây phút ấy hắn không khỏi cười rộ lên, xứng đáng, thật sự là xứng đáng, quá hả dạ!Lam Tu Yến nhìn nụ cười ấy mà không chịu nổi, hắn sụp đổ hỏi:" Anh, nhìn thấy em ruột của mình sắp không ra hình người vui lắm à?

"Lam Vũ Trạch ngồi trên xe, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi.Đầu tóc rối bời, thần sắc mệt mỏi, quầng thâm ở mắt lộ rõ, quần áo cũng nhăn nhúm, vì bệnh tật mà gầy đi trông thấy, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ thiên chi kiêu tử ngày thường.Lam Vũ Trạch đối với hắn cười một cách ẩn ý, thu hồi tầm mắt không thèm trả lời, người nào đó chỉ có thể im lặng nhéo góc áo ngồi vào trong xe.Hắn cũng không dám bật lại người anh này, hơn nữa hắn hiện tại không muốn về nhà, cũng không muốn ở một mình, hắn còn phải dựa vào người anh của mình đấy, không đắc tội được!Lam Vũ Trạch lái xe về Lam gia, Lam Tu Yến thấy hắn định về nhà thì lên tiếng ngăn cản:" Anh, tạm thời em không muốn về nhà, anh cho em ở cùng với.

"Lam Vũ Trạch nhíu mày, mặt cười mà lòng thì không, liếc nhìn hắn đầy ghét bỏ:" Anh ngủ trong công ty, chú có tiền mà, không về nhà thì đi mướn phòng đi, đừng làm bẩn nhà riêng của anh.

"Lam Tu Yến nghe mà nhảy dựng: " Cái gì mà làm bẩn, chỉ ở nhờ một thời gian thôi mà.

" Hắn nhíu mày: " Anh không cần keo kiệt vậy chứ?

"Két...!Lam Vũ Trạch đột ngột phanh xe, dừng lại bên đường, quay đầu nhìn Lam Tu Yến cười lạnh lùng: " Xuống xe.

"" ...........

"" Anh....

"" Xuống xe, anh không muốn lập lại lần nữa.

"" Chú muốn tự xuống hay để anh ném chú xuống, chú chọn một cái đi.

"" .............

"Không gian yên tĩnh, dưới sự đàn áp mạnh mẽ của của Lam Vũ Trạch, Lam Tu Yến chỉ có thể ôm vẻ mặt ấm ức, chậm rì rì bước xuống xe.

Vừa đóng cửa xe Lam Vũ Trạch đã lập tức phóng đi mất, để lại Lam Tu Yến nhếch nhác đứng bên đường.Hiện tại trong người hắn không có một xu, ví tiền không mang theo trên người, không có thẻ ngân hàng, hoàn toàn là một gã nghèo khổ.Lam Tu Yến đang lúng túng đứng bên lề đường, thì hắn ở trong cái bộ dạng nghèo túng ấy đã bị Lam Giao bắt gặp.Lam Giao: " ................

" Hắn ta vừa mới bị cướp à?Lam Giao sửng sốt nhìn Lam Tu Yến ở bên đường, Quý Hoài Chấp thấy cô cứ nhìn về hướng nào đó liền đưa mắt nhìn theo, hắn không biết Lam Tu Yến nên cho rằng cô bị bộ dáng đáng thương kia thu hút, thế là kéo cô đến bên cạnh, choàng tay ôm lấy vai cô."

Em nhìn cái gì?

"" Thích kiểu như vậy à?

"" Lúc trước em cũng gặp tôi trong bộ dáng thê thảm như vậy liền thích tôi, hiện tại muốn đổi người à?

"Lam Giao: " ..........

" Anh trai ơi, não anh có gì đấy?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 34


Lam Giao thấy hoang mang, nghiên đầu nhìn Quý Hoài Chấp buộc miệng hỏi:" Anh nói gì vậy hả?

"Cô đưa tay lên muốn tách hắn ra nhưng người nào đó tất nhiên không chịu để cô được như ý, mạnh mẽ giữ chặt cô lại, hắn cúi xuống ghé vào bên tai cô, cất giọng nghiến răng:" Không được nhìn, đàn ông bên ngoài không phải thứ tốt.

"Lam Giao giật mình, lúc này mới phản ứng lại, thì ra Quý Hoài Chấp đang ăn giấm, hắn thấy cô nhìn Lam Tu Yến nên hiểu lầm, ghen tị rồi?

Hihi.Nhưng mà lời anh nói hơi cấn thì phải?Chàng trai này, anh quên mất bản thân cũng là đàn ông à?

Anh nói thế mặt không cảm thấy đau sao?"

Anh ghen à?

đó là tên anh ruột tiện nghi của em mà.

"Lam Giao cười như kẻ trộm, vừa giải thích xong liền nhạy cảm phát hiện người sau lưng trở nên cứng ngắc vài giây, làm cô suýt nữa không kiềm chế được mà cười ra tiếng.Sao bảo bối nhà cô lại có thể ngây thơ đáng yêu thế nhỉ, haha!Phát hiện bản thân hiểu nhầm, có thể là quá xấu hổ, thế nên Quý Hoài Chấp không nói lời nào nhanh chóng kéo Lam Giao rời khỏi đó.Cô cũng thuận theo mặc cho hắn cầm tay mình kéo đi, từ phía sau, cô nhìn thấy vành tai chàng trai dị thường ửng đỏ, khoé môi Lam Giao cong lên.Cảnh tượng giữa hai người vừa ấm áp vừa ngọt ngào, trùng hợp là cảnh này đã lọt vào tầm mắt của Lam Tu Yến.Hắn chẳng ngờ nổi bản thân đang trong tình trạng rách nát lại gặp phải Lam Giao, hơn nữa cô còn đang ở cạnh một tên nào đó, không thể nói nên lời, quá khó chịu rồi!Lam Tu Yến bất giác bước lên mấy bước, không biết Lam Giao có nhìn thấy hắn không, nhưng nhìn cô bỏ đi không thèm ngoảnh lại, hắn tự nhiên cảm thấy tủi thân.Có lẽ trước đây cô cũng cảm thấy rất tủi thân phải không?Đã đến rồi nông nổi không thể nào quay đầu lại được nữa....Lam Tu Yến thất thần đứng đó, mãi nhìn về một hướng.Lam Tử Ngôn không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Lam Tu Yến, cho rằng mình nhầm, thử gọi một tiếng: " Anh hai?

"Ánh mắt nghi ngờ nhìn anh mình từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận không nhìn nhầm người, khoé môi hắn nhếch lên:" Bộ dáng thê thảm này của anh là sao vậy?

"" Người không biết còn tưởng anh mới bị cướp đấy.

" Giọng Lam Tử Ngôn mang theo chê cười, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng khá hơn Lam Tu Yến là bao.Dáng vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ, có vẻ lạnh lùng hơn trước, mất đi sự nông nổi thường ngày, chỉ qua một thời gian hắn dường như đã trưởng thành lên không ít." ...........

" Lam Tu Yến im lặng quay người, sao đó cũng bị bộ dáng mới mẻ của thằng em làm giật mình.Bình tĩnh lại sao bất ngờ, hắn trừng mắt nhìn Lam Tử Ngôn: " Nói nhảm, sau chú lại ở đây?

"Lam Tử Ngôn khi bị hỏi rõ ràng có chút lúng túng, cáu kỉnh đưa tay vuốt tóc, quay mặt sang hướng khác, nửa thật nửa giả nói: " Ra ngoài hóng gió.

"Lam Tu Yến gật đầu: " Ồ...

" một tiếng, âm cuối kéo dài, sao đó cười gằn: " Mày nghĩ anh mày dễ qua mặt lắm à?

"" ............

" Lam Tử Ngôn câm nín, dứt khoát giả ngu: " Em không hiểu anh muốn nói gì.

"" Đừng có giả vờ.

"" Mày đi nhìn trộm Lam Giao chứ gì?

" Lam Tu Yến đút tay vào túi quần, liếc nhìn hướng Lam Giao rời đi khi nãy, giọng điệu chắc nịch.Lần này thì xấu hổ rồi, Lam Tử Ngôn thật sự bị nói trúng tim đen, cảm thấy thẹn, nhanh chóng phản bác: " Ai nhìn trộm?

Là trùng hợp nhìn thấy mà thôi!

"Hắn đúng là trùng hợp nhìn thấy Lam Giao và thằng nhóc nào đấy đi cùng nhau, hắn bị quỷ ám nên đã đi theo tới đây.Nhưng ai mà ngờ Lam Giao đi rồi hắn lại nhìn thấy ông anh trai vốn nên nằm trong bệnh viện lại te tua đứng ở chỗ này, nên mới ra hỏi thăm!Hừ, còn chất vấn hắn nữa, biết thế đã mặc kệ luôn cho rồi!Lam Tu Yến nhìn em trai bằng nửa con mắt, ánh mắt coi thường quá lộ liễu khiến Lam Tử Ngôn nóng bừng mặt, nhờ thế mà dáng vẻ mệt mỏi buồn bã lúc đầu cũng sinh động hơn đôi chút."

Nếu anh không có chuyện gì thì em đi trước!

" Hắn nghiến răng, nói xong liền quay đầu muốn đi."

Từ đã!

" Lam Tu Yến vội ngăn cản: " Đưa anh mày về cùng.

"Lam Tử Ngôn giống như bắt được thứ gì trong tay, nghiên đầu cười nhạt, châm chọc: " Bộ dáng này của anh chắc là nhờ anh cả rước, nhưng chọc giận ảnh rồi bị đuổi chứ gì?

"" Bây giờ mới nhớ tới nhờ em chở về nhà hả?

"Lam Tu Yến đen mặt, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên, khoé môi co giật, nổ lực khiến cho mình bình tĩnh: " Bớt nói nhảm giùm anh mày, mau về nhà!

"Hắn phải nhanh chóng chạy về sửa lại bộ dáng thê thảm hiện tại, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!"

Hừ.

" Lam Tử Ngôn hừ nhẹ quay đầu đi lấy xe......Khi Lam Tu Yến về được đến nhà ba mẹ hắn vô cùng bất ngờ: " Sao con lại tự mình xuất viện rồi?

"Ba Lam giật mình nhìn đứa con trai của mình trong bộ dáng thê thảm, như là dân chạy nạn mới bị cướp.Lam Tu Yến không chịu đựng nổi nữa, hắn thật sự rất muốn gục ngã."

Ba, con đi thay đồ!

" Hắn bỏ lại một câu liền vội vàng trở về phòng.Ba Lam không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn sang Lam Tử Ngôn: " Anh em các con lại xảy ra chuyện gì vậy?

"Lam Tử Ngôn được hỏi thì nở nụ cười, vội vạch trần vết thương của Lam Tu Yến cho ba Lam biết."

Anh ấy bị anh cả vứt ở trên đường, nếu không phải vô tình gặp được con chắc bây giờ anh ấy trở thành người vô gia cư rồi.

"Ba Lam: " ..........

"" Sao?

Vũ Trạch nó đi đón anh hai con à?

" Mẹ Lam bưng nước trà bước ra, nghe được lời của Lam Tử Ngôn hai mắt sáng lên, vội vã bước đến trước mặt hắn hỏi lại.Lam Tử Ngôn thấy vậy có chút bất đắc dĩ, mẹ hắn hiện tại lo lắng về anh cả đến quên ăn quên ngủ luôn rồi, hắn đỡ bà ngồi xuống ghế nhẹ giọng trấn an: " Mẹ, con chỉ đoán thôi, có thể là anh hai tự chạy ra ngoài cũng không chừng.

"" Con cũng không có nhìn thấy anh cả ở đó.

"Mẹ Lam thất vọng gật đầu, Lam Phong thấy vợ mình buồn bã cũng không nỡ, lên tiếng an ủi: " Bà lo cái gì, nó cũng không phải con nít ba tuổi.

"" Nó ở ngoài một lúc cũng không sao đâu.

"Mẹ Lam không vui trừng mắt nhìn ông: " Ông thì biết cái gì, Vũ Trạch nó giận rồi sẽ không về nhà nữa!

"" Ông nói dễ nghe quá nhỉ?

Cả Giao Giao cũng không về nữa rồi!

"Ba Lam, Lam Tử Ngôn: " ..........

"Mẹ Lam không quản hai cha con trước mặt nữa, ôm hy vọng đi gọi điện thoại cho Lam Vũ Trạch.Gọi vài cuộc điện thoại cuối cùng hắn cũng chịu nhấc máy khiến mẹ Lam vui mừng khôn siết:" A Trạch hôm nay con có về nhà ăn cơm không?

"Lam Vũ Trạch im lặng một lát rồi nói: " ......Công ty rất bận, hôm nay con không về được.

"Mẹ hắn nghe hắn lấy công việc ra làm lá chắn rõ ràng không tin, nhưng sợ hắn cúp máy liền tiếp lời: " Hôm nay không được, vậy ngày mai?

"Bên kia im lặng một hồi mới trả lời: " Ngày mai con về, mẹ nghỉ ngơi đi.

"" Mẹ biết rồi, nhớ về sớm!

" Mẹ Lam thấy hắn đáp ứng thì vui mừng khôn siết, phải biết đứa con này của bà từ trước đến nay đều rất cứng đầu, muốn khuyên cũng khó như lên trời, hắn chịu về nhà là quá tốt rồi!Lam Vũ Trạch ừm một tiếng rồi cúp máy, nghĩ đến Lam Lâm Nhi còn đang ở bệnh viện hắn lại cảm thấy đau đầu, hình như ngày mai cô ta xuất viện thì phải, ba mẹ vẫn giữ cô ta lại, họ cứ như vậy không bỏ được cô ta sao?Tại sao không bỏ được cô ta mà lại có thể dễ dàng từ bỏ Lam Giao như vậy, sao họ lại bất công như vậy.Hay họ vẫn nghĩ Lam Giao rất dễ dỗ, chỉ cần dỗ dành cô một chút, sau này đối xử tốt với cô, dù sao cũng là ruột thịt bọn họ xuống nước cô liền sẽ bỏ qua rồi theo bọn họ về nhà?Thật sự dễ vậy sao, hắn cũng rất mong Lam Giao dễ dỗ dành một chút, như vậy có lẽ hắn còn có cơ hội tiếp cận cô.Nhưng rõ ràng Lam Giao không phải người ngốc nghếch như vậy, cô sẽ không dễ dàng quên hết những gì mình đã chịu chỉ vì một chút ngon ngọt bọn họ bỏ ra....
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 35


Hôm Lam Vũ Trạch về nhà hắn nhìn thấy trong phòng khách một nhà năm người có vẻ rất đầm ấm, Lam Lâm Nhi ngồi ở bên cạnh ba mẹ hắn nói nói cười cười.Hai đứa em trai thì lại có vẻ lạnh nhạt hơn ngày trước, không mấy mặn mà với cô ta, nhưng đôi khi vẫn gật đầu đáp lại.Hắn có thể nhìn thấy được trong mắt Lam Tu Yến lóe lên sự chán nản và ghét bỏ, có lẽ những ngày trong bệnh viện trôi qua quá gian nan, khiến hắn bắt đầu mạnh mẽ bài xích cô ta.Lam Vũ Trạch nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt của Lam Lâm Nhi, trong lòng khó chịu, có lẽ là đang đắc chí lắm khi biết được Lam Giao đã dọn ra khỏi nhà.Chắc cô ta nghĩ bản thân thành công loại bỏ Lam Giao, có thể kê cao gối mà ngủ, thế nên vui đến không nhận ra sự khác thường của mọi người.Lam Vũ Trạch hơi nhíu mày, nhấc chân bước vào bầu không khí êm ấm bên trong ngôi nhà, hắn tự cảm thấy sự xuất hiện của bản thân một chút cũng không hòa hợp.Lam Lâm Nhi là người đầu tiên phát hiện Lam Vũ Trạch trở về, vừa nhìn thấy hắn hai mắt cô ta liền sáng lên, lập tức đứng dậy đi về phía hắn, cao hứng gọi một tiếng: " Anh Vũ Trạch!

"Lam Vũ Trạch không chút dấu vết né tránh một đôi móng vuốt đang vươn tới chỗ mình, sắc mặt lạnh nhạt, trách cứ: " Động một chút liền níu kéo, không ra thể thống gì.

"Bị Lam Vũ Trạch không chút khách khí tát thẳng vào mặt, cánh tay Lam Lâm Nhi cứng đờ trong không khí, nụ cười trên gương mặt trở nên cứng ngắc, sửng sờ nhìn hắn.Không khí vạn phần xấu hổ, mà Lam Tu Yến lại ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng sảng khoái.Bao nhiêu buồn bực tích tụ trong lòng hắn như được giải phóng một cách mạnh mẽ, từ ngày hắn nhập viện trở về, chưa từng có như vậy thoải mái!Ba Lam thấy bầu không khí giữa bọn họ quá căng thẳng đành ho nhẹ một tiếng để giải vây."

Khụ, a Trạch con đừng khắc khe như vậy, dù sao cũng là người trong nhà cả.

"Ông muốn Lam Vũ Trạch lui một bước, nhưng lại quên mất đứa con trai này của mình bướng bỉnh và cứng đầu đến mức nào.Chỉ cần là hắn không muốn thì không ai có quyền ép, Lam Vũ Trạch nhìn ba mình, giống như ngộ ra điều gì không tiếng động gật đầu cười:" Đúng là không thể khắc khe với người nhà.

"" Thì ra ba cũng biết chuyện này à?

"" Thế tại sao trước giờ mọi người lại khắc khe với Lam Giao như vậy?

"" Chẳng lẽ không coi em ấy là người một nhà?

"Mọi người: " ............

"Lam Vũ Trạch hắn ở trước mặt nhiều người lên tiếng bênh vực Lam Giao, hắn nói mấy câu sắc mặt mọi người đều thay đổi, đặc biệt là Lam Lâm Nhi, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng chẳng ai có thời gian phát hiện.Ba Lam trừng mắt nhìn con trai, khẽ quát: " Con nói cái gì vậy, con bé tất nhiên là người trong nhà chúng ta!

"Giọng điệu của ông không mấy vui vẻ, rõ ràng đã bị chọc giận, Lam Vũ Trạch không nói gì nữa xem như thừa nhận lời ba mình nói.Lam Lâm Nhi ở bên cạnh sớm đã mếu máo, đầy mặt uất ức, không nói lời nào chỉ cắn môi nhìn Lam Vũ Trạch, ánh mắt như oán trách rồi chạy một mạch về phòng.Gia đình vốn còn chút vui vẻ hiện tại đều đổ bể, Lam Tu Yến lại thấy vui mừng, đứng dậy bỏ đi.Ba Lam ngẩn đầu nhìn trầm tư Lam Vũ Trạch, hồi lâu mới đứng dậy, nói: " Đến thư phòng, ba với con nói chuyện một lát.

"Nhìn bóng lưng ba mình rời đi Lam Tử Ngôn cũng đứng dậy, hắn đi đến vỗ vai Lam Vũ Trạch, có chút vui mừng khi có người gặp họa: " Anh, anh chọc ba giận rồi.

"" Không mượn chú quản.

" Lam Vũ Trạch lạnh lùng hất tay hắn ra, chuẩn bị đi đến thư phòng, chỉ là nhìn thấy mẹ mình vẫn đang thất thần, hắn thở dài dừng lại trước mặt bà: " Mẹ, chúng ta đến thư phòng cùng nói chuyện một lát đi.

"Mẹ Lam hoàn hồn, có chút hoảng hốt gật đầu đứng lên đi cùng với hắn, đến cuối cùng chỉ còn dư lại một mình Lam Tử Ngôn bơ vơ: " ..........

"_______" A Trạch ba biết Lâm Nhi nó làm sai nhưng nó vẫn còn nhỏ.

"" Hơn nữa nó còn từng tự sát... con tạm thời đừng kích động nó.

"Trong thư phòng, Lam Vũ Trạch đứng trước mặt ba mình vẻ mặt thờ ơ, nghe những lời ông nói hắn hơi nhăn mày, buồn cười hỏi lại:" Cô ta còn nhỏ?

"" Cô ta bất mãn nên tự sát đúng không?

"Ha!Hắn tự giễu cười, nói: " Ba à.

"" Ba có từng nghĩ đến Lam Giao cũng còn nhỏ không? con bé thậm chí còn nhỏ hơn Lam Lâm Nhi mấy tháng đấy.

"" Ba có nghĩ tới con bé đã lưu lạc ngoài cực khổ biết bao?

"" Hiện tại ba bênh vực việc sai trái của Lam Lâm Nhi, đến nói cho rõ ràng cũng không có.

"" Vậy tại sao khi Lam Lâm Nhi khóc lóc một chút các người lại lớn tiếng bắt Lam Giao phải xin lỗi, trong khi con bé vốn chẳng làm sai.

"" Thiên vị như vậy, tốt lắm sao? hay ba nghĩ mình đang làm tốt nhất có thể rồi?

"" Cứ để Lam Giao chịu đựng một chút rồi bù đắp sao, trước tiên phải bảo vệ đứa con yếu đuối đáng thương của mình?

"" Chẳng lẽ Lam Giao không phải con ruột của người hay sao?

"Bọn họ không có ai để ý đến cảm giác của Lam Giao hết, đến bây giờ chỉ ba mặt một lời bắt Lam Lâm Nhi giải thích chuyện cô ta làm bọn họ cũng không nỡ!Sắc mặt ba Lam xanh mét, thở hỗn hển: " Con có biết mình đang nói cái gì hay không!?

"Lam Vũ Trạch mỉm cười, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhìn gương mặt khó coi của ba mình, nói:" Con đang rất tỉnh táo.

"" Ba cảm thấy con nói sai rồi à?

"" Từ khi đem Lam Giao đón về các người đã có một ngày nào đối xử tốt với con bé chưa?

"" Lam Lâm Nhi thay con bé hưởng thụ cuộc sống sung sướng mười mấy năm trời coi như may mắn.

Nếu cô ta vì con gái ruột trở lại mà làm bậy thì cô ta chính là con sói mắt trắng, uổng phí tình thương mấy năm dành cho cô ta!

"" Một kẻ vô ơn, không biết điều, sao các ngươi lại vì lo lắng cô ta tự ái, tủi thân mà khiến Lam Giao nhận lấy sự tủi nhục?

"" Lam Giao vốn không nên thừa nhận những điều đó, không phải sao!?

"" Ba cảm thấy con đã nói sai chỗ nào rồi?

"Lam Vũ Trạch càng nói càng gấp, khẽ quát lên, ba Lam sắp ngồi không vững, khoé môi run rẩy không nói nên lời, bị lời nói dồn dập của hắn ép đến khó thở: " Con....

"Mẹ Lam từ đầu đến cuối đều rơi vào trạng thái ngơ ngác, những lời của Lam Vũ Trạch không ngừng xâm nhập vào đại não của bà, trái tim co rút chua sót.Con gái của bà....

Con gái....Mẹ Lam bật khóc, Giao Giao... làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...

đứa nhỏ ấy thật sự bị tổn thương quá nhiều.Lam Vũ Trạch không sợ gây chuyện, tiếp tục mỉm cười, giọng đầy đau đớn, nói:" Lam Giao vẫn luôn ra sức lấy lòng mọi người, mong mọi người thừa nhận con bé, nhưng chỉ cần Lam Lâm Nhi vừa có chuyện gì thì ai cũng đổ lỗi lên đầu con bé.

"" Con bé đi rồi...

"" Các ngươi không có cơ hội bù đắp cái gì đâu.

"" Cả cuộc đời này con bé đều không muốn tha thứ cho các ngươi, các ngươi vĩnh viễn mất đi con bé!

"Giọng hắn nghẹn lại, nói đến đỏ cả mắt, lần đầu tiên hắn mất khống chế như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, tất cả đều là vì bênh vực Lam Giao....Và cũng giống họ, hắn cũng không thể khiến cô tha thứ cho hắn....
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 36


Lam Vũ Trạch xin thề, trong suốt cuộc đời hắn, ngày ấy là ngày mà hối hận nhất...

Hắn hận không thể đánh đổi tính mạng để trở lại ngày đó làm lại tất cả một lần nữa.Cái ngày mà hắn vô tình nhìn thấy Lam Giao trốn một góc tủi thân khóc thầm.

Nếu có thể... nếu ngày đó đầu óc hắn tỉnh táo một chút.Nếu hắn không khốn nạn quay đầu bỏ lại cô ở phía sau mà đến bên cạnh dỗ dành cô...

Thì bây giờ, liệu Lam Giao có thể tha thứ cho hắn không?Hắn quả thật hối hận rồi....

Nhưng đời người không có nếu như.

Chính hắn cũng giống họ, giống với những người trong ngôi nhà này.Hắn... cũng khiến cô tổn thương...

Lam Giao ghét hắn, quả thật là do hắn xứng đáng mà!Lam Vũ Trạch đau đớn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt hắn, khi mở mắt ra lần nữa hắn như mất hết sức lực, quay người lại, giọng mệt mỏi: " Ba, mẹ không cần thiết phải giận, dù sao lời của con đều là thật.

"" Ba mẹ bảo vệ Lam Lâm Nhi con mặc kệ, nhưng không ai được tiếp tục tổn thương Lam Giao, nếu không đừng trách con trở mặt.

"" Sao này cũng đừng gọi con về nữa, dù sao sự có mặt của con cũng không quá cần thiết.

"" Con xin phép đi trước.

"Dứt lời hắn liền bước ra ngoài, cũng không để ý gương mặt tái nhợt của ba mẹ mình xuất hiện bao nhiêu hoảng hốt, bước chân hắn hỗn độn, từng bước một ra cửa.Cánh cửa thư phòng vừa mở ra Lam Vũ Trạch liền nhìn thấy Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn đang đứng ở ngay bên ngoài, thần sắc hốt hoảng phảng phất như bị người ta đánh rớt mất hồn vía.Lam Vũ Trạch giễu cợt nhếch môi: " Hai chú tự ngẫm lại đi, nghe lén lâu như vậy mà đầu óc chẳng tỉnh ngộ ra được tí nào thì nên từ bỏ cuộc sống này đi là vừa!

"Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời có lẽ đây là lần đầu và cũng là duy nhất hắn nói lời cay nghiệt với em mình.Nhưng hắn nghĩ bọn nó xứng đáng bị như vậy, so với những lời Lam Giao từng nghe vài câu này của hắn vốn không là gì cả!Lam Vũ Trạch thật sâu nhìn hai đứa em trai của mình rồi quay đầu bỏ đi, lúc hắn chuẩn bị lái xe rời khỏi thì mẹ hắn chạy ra, bà nắm lấy cánh tay hắn không buông: " A Trạch con không cần mẹ nữa hay sao?

Con không chịu về nhà nữa mẹ phải làm sao đây?

"" Con đừng đi, chúng ta cùng nhau đi xin lỗi Giao Giao đón con bé về nhà được không con?

"Mẹ Lam mặt mũi đỏ ửng, nước mắt ngắn nước mắt dài khổ sở cầu xin, nhưng Lam Vũ Trạch lại nghe không vào.

Ở hắn xem ra là do mẹ hắn không chịu nổi hắn bỏ nhà đi nên mới chịu đi tìm Lam Giao.Hắn không muốn hoàn toàn không phải những điều này và hắn chắc rằng Lam Giao cũng không cần bọn họ làm vậy.Hắn hy vọng cả nhà hắn sẽ hối hận, sự hối hận xuất phát từ trái tim của bọn họ, hắn hy vọng bọn họ sẽ nhìn thật kĩ Lam Giao, nhìn thấy sự tốt đẹp của cô.Hắn hy vọng bọn họ thật tâm muốn đi tìm cô xin lỗi, chứ không phải chỉ bằng những lời nói xuông qua loa, hắn không hy vọng ba mẹ hắn sinh tâm hối hận là vì hắn bỏ nhà đi."

Mẹ.

" Lam Vũ Trạch nhìn bà, đưa tay chậm rãi tách bàn tay đang nắm lấy hắn: " Con không hề bỏ rơi mẹ, con cũng chỉ giống như Lam Giao dọn ra ngoài ở.

"" Mẹ, mẹ tự ngẫm lại xem, lúc Giao Giao rời đi mẹ có cảm thấy đau lòng như bây giờ không?

"" Con bé cũng là con ruột của mẹ, khi con bé mất tích mẹ đã chìm trong đau khổ một thời gian dài, con bé về rồi, sao lại đối với con bé như vậy hả mẹ?

"Giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng, có chút oán trách, từng câu từng chữ thấm vào trong lòng Mặc Thu Uyển khiến bà nghẹn lại, trơ mắt nhìn con trai quay đầu ngồi lên xe chạy đi mất.Bà thất thần rồi nghẹn ngào ôm mặt: " Xin lỗi, xin lỗi... mẹ biết sai rồi, là mẹ làm sai rồi.

"Trong gió lạnh khiến người ta run rẩy, qua gương xe Lam Vũ Trạch nhìn thấy hình bóng suy sụp của mẹ hắn, có đau lòng nhưng hắn cũng chưa từng có ý ngừng lại.Không biết.... không biết đến khi nào mới buông xuống được, có lẽ cả đời này sẽ là một câu chuyện in hằn trong trái tim, quá vướng mắc, cũng không thể trở lại như lúc đầu.Bọn họ đều nên đau khổ bởi những sai lầm mình gây ra, ai cũng đều không thể thoát khỏi.Mãi đến lúc hình bóng mẹ hắn không còn nữa Lam Vũ Trạch mới thôi không còn nhìn lại, hạ kính cửa sổ xe xuống, tốc độ lái xe cũng chậm lại, gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt giúp hắn xua tan đi những phiền muộn, nặng nề.Thành phố về đêm huyền bí hoa lệ, ánh đèn mờ ảo, đêm tối có thể đưa con người đến với những giấc mơ dài tuyệt đẹp, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, mơ không thể chạm đến cũng không hề chân thật.Bởi lẽ đó mà hắn cũng chưa từng mơ mộng, rất ít uống rượu, không hút thuốc, chỉ sợ ảnh hưởng đến lí trí, nhưng có lẽ hắn mất trí từ lâu rồi, nếu không sao bây giờ mới đột ngột tỉnh ra.Hắn hiện tại cũng muốn mộng mị một chút, hôm nay hắn muốn sống trong giấc mơ của chính mình, muốn nhìn thấy cô, chỉ một lần này thôi!...Lam Vũ Trạch rời đi bỏ lại Lam Gia phía sau một bầu không khí nặng nề, Lam Lâm Nhi nhốt mình trong phòng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.Cô ta ở trong phòng cầm kéo như bị điên mà đâm vào bụng con gấu bông hết lần này đến lần khác, trong miệng lẩm bẩm đều là những lời nguyền rủa Lam Giao.Lam Lâm Nhi sắc mặt vặn vẹo, nghiến răng ken két, nước mắt bao quanh tròng mắt đầy thù hận: " Tại sao, tại sao lại không chết đi!

"" Chết rồi mọi thứ đều sẽ tốt đẹp!

"" Sao lại không đi chết đi, tại sao phải ở đây tranh giành với tao!

"Cả người Lam Lâm Nhi bao phủ lệ khí, vô cùng âm trầm khiến người ta không thở nổi, nhìn thấy mà kinh sợ, không thể tìm ra được chút dịu dàng ngày thường luôn trưng bày trên mặt.Cô ta siết chặt cây kéo trong tay, không ngừng xuyên thủng con gấu bông đã bị bản thân làm cho rách nát.Đột nhiên Lam Lâm Nhi ngẩn đầu lên, nở nụ cười vô cùng quỷ dị, ánh mắt thô bạo nhìn vào hư không, chẳng biết đang nghĩ điều gì.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 37


1 giờ khuya.Lam Giao ở bên ngoài không biết Lam gia đang trong tình trạng sóng to gió lớn, cô vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái của bản thân, ở bên cạnh có anh chàng bạn trai dịu dàng ôm cô vào lòng.Cảnh tượng quá đỗi ấm áp bình yên, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của Lam Giao không biết cố gắng vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.Bản nhạc chuông quen thuộc văng vẳng bên tai, Lam Giao giật mình tỉnh giấc, mơ hồ quơ tay tìm kiếm điện thoại, trong khi cô còn mãi tìm thì chiếc điện thoại đã được người ta đưa đến tay.Lam Giao cầm điện thoại thoải mái dựa vào trong lòng Quý Hoài Chấp, ngón tay nhấn vào nhận cuộc gọi, vừa kết nối đầu dây bên kia đã vội lên tiếng: " Đại tiểu thư phải không ạ?

"Lam Giao: " ...............

" Lần đầu nghe có người gọi đại tiểu thư đấy, ai đây?Lam Giao bị xưng hô mới lạ này làm ngỡ ngàng vài giây, từ khi trở về Lam gia chưa từng có người nào gọi cô là đại tiểu thư, dù cô đích xác là đại tiểu thư hàng thật giá thật.Thế nhưng bọn họ bận thương tiếc cho cô con gái nuôi yêu quý rồi, ai mà dám gọi cô là đại tiểu thư.Nhưng mà khuya như vậy gọi điện làm quái gì, định lừa đảo hả? không biết điều gì hết, làm phiền giấc ngủ ngon của người ta.Lam Giao nhíu mày cảm thấy không vui, mắt cũng không thèm mở, giọng ngáy ngủ mơ mơ màng màng trả lời: " Không biết, tôi không hiểu cậu nói gì.

"" ..............

"Người bên kia nghe cô trả lời im lặng mất một lúc mới tìm lại được giọng nói: " Đại tiểu thư cô đừng đùa nữa.

"" Tôi là trợ lý của ngài Vũ Trạch, anh trai của người, anh ấy đang ở quán bar uống rượu, đã uống nhiều lắm rồi, tôi không khuyên được.

"" Đại tiểu thư cô rủ lòng thương đến khuyên nhủ anh ấy giúp tôi với, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện!

"Giọng anh chàng trợ lý đầy lo lắng gấp đến sắp khóc đến nơi, không giống nói xạo.

Lam Giao nghe xong thì mở to mắt, tỉnh ngủ hẳn ra nhưng vẫn chưa chịu ngồi dậy,Điên rồi, anh ta bị điên rồi, uống rượu đến 1 giờ sáng cho chết à?

Muốn chết cũng đừng gây phiền phức cho người khác chứ!Lam Giao bức bội, chợt nhớ tới ánh mắt Lam Vũ Trạch nhìn mình liền cảm thấy chóng mặt nhức đầu, day trán nhẹ giọng nói: " Có thể mở phòng cho anh ta ngủ một giấc mà.

" Đừng có lôi kéo tôi vào nửa đêm!Nghe cô nói, chàng trợ lý bên kia trở nên đau khổ, giọng điệu bất lực: " Tôi có hỏi rồi, nhưng anh ấy không trả lời, cũng không thèm để ý đến tôi, bây giờ vẫn còn đang uống rượu, đã uống mười mấy chai rồi!

"Lam Giao: " ..............

" anh ta nghĩ rượu là nước lã à?Một mình uống hết mười mấy chai, định lên hot search 'Lam đại thiếu uống rượu suốt đêm bị nâng vào viện' sao?Lam Giao cảm thấy mạch máu trên đầu run rẩy mấy cái, buộc miệng đáp: " Được rồi, tôi đến liền.

"Người bên kia như được giải thoát khỏi kiếp nạn, trong giọng nói lộ rõ sự hớn hở: " Cảm ơn tiểu thư!

"Bên kia cúp máy, Lam Giao chậm chạp ngồi dậy đặt điện thoại lên tủ cạnh giường, Quý Hoài Chấp thò qua ôm eo cô, Lam Giao vuốt tóc hắn, giọng điệu như đang dỗ trẻ con, nói: " Ngoan, em ra ngoài một lát rồi về.

"".....Ừm.

" Quý Hoài Chấp bị dỗ dành không biết nên khóc hay cười, trầm giọng đáp lại, dường như vẫn còn rất bất mãn.Thấy vậy Lam Giao liền cúi đầu hôn hắn một cái rồi mới rời giường, Quý Hoài Chấp nhìn cô đi mất mới nằm xuống giường nhắm mắt lại.Lam Giao thay bộ đồ ngủ trên người rồi ra khỏi nhà, phải đi bộ mất một lúc mới bắt được một chiếc taxi chạy đến nơi Lam Vũ Trạch đang ở.Đi xe hai mươi phút rốt cuộc cũng đến nơi, Lam Giao nhìn thấy một anh chàng đang đứng chờ sẵn ở gần cửa quán bar, có vẻ là anh trợ lý kia, cô trả tiền xe rồi đi đến trước mặt anh ta, hỏi: " Lam Vũ Trạch ở đâu?

"Trở lý nhìn thấy Lam Giao hai mắt sáng ngời vội đáp: " Đại tiểu thư, anh ấy đang ở trong phòng bao, ngài đi theo tôi.

" hắn quay đầu dẫn đường cho cô vào trong.Trước cửa phòng khách vip anh ta giúp cô mở cửa, thấy thế Lam Giao cũng không nói gì thêm trực tiếp bước vào trong, trợ lý ở bên ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.Trong phòng bao ánh sáng rất mờ nhạt nhưng đủ để nhìn thấy đường, căn phòng rộng lớn cũng chỉ có một mình hắn ngồi đó, trên mặt đất lăn lóc rất nhiều vỏ chai rượu đã bị uống cạn.Vẻ mặt Lam Vũ Trạch nhìn qua trông không khác bình thường là bao, cực kỳ tỉnh táo, nhìn không ra hắn là người đã uống rất nhiều rượu.Chẳng qua là ánh mắt hắn trống rỗng không có tiêu cự, cứ như là cái xác rỗng không có linh hồn.Lam Giao bước từng bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khó hiểu: " Anh bây giờ học uống rượu rồi à, Lam Vũ Trạch?

"" Nửa đêm nửa hôm anh còn làm loạn, định uống đến chết sao?

"Lam Vũ Trạch ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt ảm đạm của hắn làm Lam Giao cảm thấy khó chịu, hắn nhìn cô rồi lại gục đầu im lặng không biết là đang nghĩ cái gì.Không khí trong phòng như đông cứng lại, Lam Giao khụy gối ngồi xuống trước mặt hắn, bình tĩnh nói: " Lam Vũ Trạch tự hành hạ bản thân làm gì?

"" Anh tỉnh táo lại một chút, anh thế này có chết tôi cũng không giúp anh nhặt xác.

"" Đừng có ở đây hành hạ bản thân rồi tự mình cảm động nữa.

"" Giao Giao!

" Lam Vũ Trạch đột nhiên ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: " Anh không uống say được, anh vẫn còn tỉnh táo, tại sao anh không bị chuốc say...

"" Uống rất nhiều, rất nhiều vẫn không say được, Giao Giao.....

"Giọng hắn như nức nở, cuối cùng gục xuống vai cô vô cùng uất ức mà khóc, bả vai hắn không ngừng run rẩy, Lam Giao không thể hiểu nổi: " Tự dưng anh đòi uống say để làm cái gì?

"Lam Vũ Trạch có lẽ bị rượu ảnh hưởng hắn khóc như đứa trẻ, nức nở lên tiếng: " Anh uống say để mơ thấy Giao Giao....

"" ..............

" ồ, thủ phạm lại là cô à?

Phi, mình có làm cái quái gì đâu mà là thủ phạm!"

Anh muốn gặp tôi thì đến tìm tôi, tôi cũng đâu có chết mà cần mơ mới nhìn thấy!

"" Anh tưởng tôi chết rồi hay sao thế!?

"Lam Giao vừa bực vừa cảm thấy bất lực, Lam Vũ Trạch bị cô nạt thì tủi thân thút thít: " Anh sợ em không muốn gặp anh.

"" Sao tôi lại không muốn gặp anh?

"" Em ghét anh.

"" .............

"" .....Tôi không ghét anh.

"" Nói dối.

"" Giao Giao nói dối, em xưng tôi với anh.

"" Em ghét anh.

"" ..............

" Anh ta say rồi!Lam Giao hít một hơi, mỉm cười nhẹ nhàng: " Em không ghét anh, được chưa?

"Lam Vũ Trạch ngồi thẳng dậy, tách khỏi người Lam Giao dè dặt hỏi: " Giao Giao tha thứ cho anh thật không?

"" Thật sự! anh đừng nói nữa!

" Giống như trẻ con ấy! không mất mặt hả!?Hắn im lặng suy nghĩ rồi phụng phịu nói: " Anh không tin đâu, chúng ta móc ngoéo nhé?

"Lam Giao: " .............

" đùa bổn tiểu thư à?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 38


Biểu cảm của Lam Giao có chút tan vỡ, cô không nghĩ Lam Vũ Trạch uống rượu vào sẽ biến thành bộ dáng này, tự hỏi liệu có phải hắn ta có bệnh cần chữa hay không.Nhưng mà nhìn hắn có vẻ rất kiên quyết, nhất định phải móc ngoéo bằng không sẽ không chịu bỏ qua, Lam Giao vội muốn nhanh chóng đá hắn về nhà nên liền chiều theo ý hắn, giơ ngón út ngoéo vào ngón tay hắn, ngón cái hai người chạm vào nhau.Lam Vũ Trạch cười rộ lên, nắm chặt tay cô: " Móc ngoéo rồi không được quên đâu nhé.

"Nếu quên rồi cũng không sao, để hắn nhớ là được, chỉ cần có thể gặp Giao Giao là tốt rồi, Lam Vũ Trạch tự nhủ, hắn không dám nói nhiều sợ Lam Giao không vui.Lam Giao lúc này đã vô cùng bình tĩnh, được rồi cô không muốn tính toán với một tên ma men!Cô nhìn hắn đang nắm tay mình như đang cầm một món đồ chơi yêu thích, hỏi: " Anh vui vẻ rồi chứ?

"" Hiện tại đi về nhà được chưa?

"" Được, Giao Giao nói gì cũng được.

" Hắn gật gật đầu, có lẽ do say rượu thật, bộ dáng hắn lúc này có chút ngốc, lại cực kỳ nghe lời, Lam Giao đứng dậy hắn cũng ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.Chắc vì bản thân đã đạt được ý nguyện, tinh thần của Lam Vũ Trạch lúc này đã không còn mạnh mẽ chống đỡ lại cơn say, hắn mơ mơ hồ hồ bước chân lộn xộn đi theo Lam Giao ra ngoài.Anh chàng trợ lý nhìn thấy hai người đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, đến lúc trông thấy ông chủ của mình nắm ngón tay Lam Giao, bộ dáng như chó con ngoan ngoãn đi theo phía sau, tròng mắt hắn suýt rớt xuống đất.Ai có thể nói cho hắn biết tổng tài nhà hắn tại sao lại trông như tên ngốc thế này không?Chỉ vì gặp được em gái thôi sao?

đúng là dân cuồng em gái thời kì cuối, hết cứu rồi....Lam Giao: " Anh đưa anh ta về nhà đi, tôi đi trước.

"Nói rồi cô giao Lam Vũ Trạch lại cho trợ lý của hắn, còn bản thân thì chuẩn bị ra về, thế nhưng Lam Vũ Trạch lại không chịu buông tay, vừa bước đi hắn đã nắm chặt tay cô lại."

Anh muốn ở chung với Giao Giao, Giao Giao đừng bỏ anh lại.

"Hắn nhìn cô, ánh mắt vừa cô đơn vừa ấm ức, giống như trách móc Lam Giao muốn vứt bỏ hắn, vẻ mặt kia chính là muốn nói nếu cô mà đi hắn sẽ ngay lập tức khóc thét lên.Lam Giao lúc này đã rất buồn ngủ rồi, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng, thầm nghĩ tại sao tên này lại dính lấy mình như vậy.Cô bực bội trợn mắt nhìn qua trợ lý vẫn còn đứng bên cạnh: " Anh, đi lấy xe đưa hắn ta về!

"" Vâng, tôi đi ngay!

" Trợ lý thẳng lưng đáp rồi vội quay người đi lấy xe, Lam Giao dắt theo Lam Vũ Trạch ra cửa, đến nỗi thanh toán tiền tất nhiên là để cho tên trợ lý kia làm!Hai người đứng đợi một lát trợ lý cũng chạy xe ra tới.

Lam Giao nhanh tay nhét Lam Vũ Trạch vào ghế sau rồi ngồi vào trong, trợ lý nghiên đầu hỏi: " Đại tiểu thư bây giờ đi đâu?

"Lam Giao: " Bình thường anh ta ở đâu?

"Trợ lý có hơi khó xử nói: " Gần đây ông chủ ngủ lại trong công ty.... bây giờ anh ấy đang say chẳng lẽ lại đưa anh ấy về công ty ạ?

"Lam Giao mệt mỏi đỡ trán: " Thôi đưa anh ta về Lam gia đi.

"" Không được đâu, anh ấy nói không muốn về...

"" .......

Thịnh Hiên, đưa anh ta tới đó đi!

" Lam Giao im lặng một lát rồi nói."

Vâng.

" Trợ lý ứng thanh, lái xe rời khỏi.Lam Giao liếc nhìn người đàn ông đã mơ màng dựa gục lên vai mình ngủ, Thịnh Hiên là biệt thự riêng của Lam Vũ Trạch, căn nhà lớn hàng trăm mét vuông hắn lại rất ít khi ghé qua, đúng là lãng phí.Chạy xe gần nửa tiếng rốt cuộc cũng đến nơi, Lam Giao biết trước là biệt thự lớn, nhưng cũng không khỏi bị sự xa hoa, vượt qua tưởng tượng trước mắt làm kinh ngạc một phen.Đúng là vòng hào môn, xa sĩ đến độ khó thể tưởng được.Trợ lý bước xuống xe mở cửa xe cho Lam Giao, sao đó hai người cùng nhau đỡ Lam Vũ Trạch vào trong nhà.

Sau khi để hắn nằm xuống sofa Lam Giao liền phủi tay ra về, trước khi đi còn không quên tốt bụng dặn dò mấy câu: " Anh cho anh ta uống canh giải rượu rồi đưa về phòng đi, tôi đi trước.

"Trợ lý nhẹ gật đầu nhìn Lam Giao bước ra ngoài, ít ra đại tiểu thư vẫn còn quan tâm, ông chủ hắn còn cứu được!______
Hôm sau----Lam Giao ôm lấy sự mệt mỏi đi học, tin đồn trong trường đã lan truyền được nửa tháng, dần đà không còn đơn thuần là nói xấu nữa mà biến thành hùa theo bắt đầu bạo lực học đường.Gần đây Lam Giao thường gặp phải một số rắc rối, mỗi ngày vào lớp trên bàn khi thì bị đổ đầy rác khi thì viết đầy những lời nhục nhã, có khi bài tập cô nộp lên bị người ta xé mất, khiến cho cô bị giáo viên trách phạt.Hơn nữa bắt đầu xuất hiện một số người chặn đường cô, nhưng bọn họ chỉ mới tấn công bằng lời nói chứ chưa động tay động chân, chỉ có như vậy nên Lam Giao cũng chẳng để trong lòng.Khi nào muốn đánh nhau thì hẳn tìm cô, cô lười đấu võ mồm với mấy đứa NST số 21 nên không quan tâm đâu.Lam Lâm Nhi đã đi học lại rồi, cuộc sống học đường của cô hứa hẹn là sẽ càng ngày càng thú vị.Duy nhất khiến cô tiếc nuối là Quý Hoài Chấp bị việc của cô ảnh hưởng đến.Mặc kệ thế nào, nếu bọn họ dám động tới Quý Hoài Chấp cô sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá tương xứng!

Không, phải gấp đôi mới đủ!Tựa như Quý Diễn đã bị cô phế đi vậy!"

Lam Giao mày còn mặt mũi đi học hả?

"" Nếu tao mà là mày chắc tao nhảy xuống sông tự vẫn từ lâu rồi!

"" Ồ...

" Lam Giao gật đầu, ồ một tiếng âm cuối du dương kéo dài, cô ngẩn đầu cười nhạt nhẽo, trong mắt lộ rõ sự chế giễu: " Thế mày nhảy đi, tao cho mày cơ hội thay thế tao đấy.

"Lam Giao ôm ngực ung dung nhìn học sinh nữ trước mặt mình, cô gái kia nghe thấy cô nói vậy sắc mặt lập tức méo mó."

Mày! cái thứ ác độc đến chị em mình cũng hại, còn không biết nhục!

"" Đúng rồi, tao ác lắm ấy.

" Lam Giao thoải mái thừa nhận sao đó nhìn cô ta, thâm thúy hỏi: " Nhưng mày có tận mắt thấy tao hại nó không mà đi cắn hộ thế?

"" Có bằng chứng gì không?

Không có bằng chứng thì đừng có mà vu khống.

"" Biết tội vu khống làm ảnh hưởng danh dự người khác có thể bị khởi kiện, nặng thì phải ngồi tù không?

"" Tao cảm thấy danh dự bị mày bôi nhọ, tinh thần bị ảnh hưởng, sức khỏe bị hao tổn rồi.

"" Mày muốn được ngồi tù không, để tao đi kiện nhé?

"Lam Giao mỉm cười ác liệt, trên mặt lộ rõ sự ác ý, có vẻ gần đây cô hiền quá, tụi nó nghĩ cô là quả hồng mềm mặc người ta nắn tròn bóp dẹp thì phải?Nữ sinh kia thấy sắc mặt Lam Giao không đúng, cô ta nuốt nước bọt trừng cô một cái rồi cụp đuôi chạy mất.Lam Giao nhún vai, quá yếu, mới có thế đã bị dọa chạy còn bày đặt đi làm người chính nghĩa à.Quý Hoài Chấp cầm theo một chai nước ép dâu từ phía sau bước đến bên cạnh cô, Lam Giao nhìn chai nước đột nhiên xuất hiện, vui vẻ ngước lên nhìn: " Anh yêu.

"" Ừm...

" Quý Hoài Chấp nghiên đầu, lỗ tai đỏ lên.Lam Giao thích thú cười, rõ ràng đã gọi rất nhiều lần nhưng hắn vẫn cứ ngại đến đỏ hết cả người, ừm, cũng đáng yêu!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 39


Hai ngày sau đó___Chuyện ồn ào của Lam Giao càng lúc càng vang, trên diễn đàn trường có rất nhiều bài viết về cô, toàn là chửi bới, hơn nữa có một số người đi gửi tin nhắn đe dọa cô.Khiếu nại buộc nhà trường cho Lam Giao thôi học được đưa lên không ít, rốt cuộc cũng không còn đơn giản là xích mích nhỏ nữa giữa các học sinh nữa.Nhà trường cuối cùng cũng không thể tiếp tục bỏ qua, đem Lam Giao gọi lên văn phòng.Cô vốn muốn để lâu lâu thêm tí, tốt nhất là ồn ào qua tới truyền thông luôn, tới lúc đó cả nước cùng vui.Thế nhưng nhà trường buộc Lam Giao phải nhanh chóng giải quyết vụ này, hoặc là làm rõ cô vô tội hoặc là cô sẽ bị đuổi học."

Lam Giao chúng tôi không cần biết em làm thế nào, đây là vấn đề của em, nếu em vô tội nhà trường cho em thời gian một tuần giải thích.

"" Nếu không chúng tôi bắt buộc phải cho em thôi học, chuyện này làm ảnh hưởng đến danh dự của trường tôi không thể giữ em lại.

"Hiệu trưởng nhìn cô vô cùng nghiêm túc, Lam Giao không sao cả gật đầu: " Em biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác vậy em xin phép.

"Hiệu trưởng không nói gì vẫy vẫy tay, Lam Giao liền rời khỏi văn phòng, thời gian một tuần rất dài, Lam Giao vốn nghĩ cứ từ từ rồi giải quyết.Thế nhưng tan học buổi chiều hôm đó Quý Hoài Chấp lại đánh nhau với người khác bị cô bắt gặp.Lúc nhìn thấy hắn, hắn vẫn còn đang bận đấm người ta, Lam Giao sợ khiếp, hắn lại một mình hạ được bốn năm người!Lam Giao nghiến răng ken két, khẽ quát: " Quý Hoài Chấp!

"Nghe giọng giận dữ của cô vang lên phía sau, sống lưng Quý Hoài Chấp liền cứng đờ, tay vẫn còn nắm chặt cổ áo người ta.Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, chỉ vài giây sau liền vứt gã bị hắn đánh mặt mũi bầm dập xuống đất, đứng thẳng dậy, chậm rì rì quay lại, ánh mắt đáng thương nhìn cô."

Bé cưng.....

"Lam Giao: " ............

"Hắn gọi cô một tiếng, giọng điệu uất ức, người không biết còn tưởng hắn mới là người bị đánh.Lam Giao nhìn hắn không nói tiếng nào, im lặng từng bước đi đến trước mặt hắn, sự im lặng của cô khiến Quý Hoài Chấp cảm thấy lo sợ.Nhìn gương mặt nhỏ nhắn không chút cảm xúc của cô, Quý Hoài Chấp hoảng đến tay chân luống cuống, một chút cũng không còn uy phong như vừa rồi, khi mà hắn vung tay đánh người.Quý Hoài Chấp trong lòng còn đang lo không biết bản thân nên mở miệng xin lỗi, giải thích với cô thế nào để cô không giận hắn, thì Lam Giao đã trước tiên giơ tay nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên mặt hắn."

Đau không?

"Quý Hoài Chấp nghe cô quan tâm mình, đôi mắt sáng lên, hắn vội cúi đầu, nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, giọng điệu rầu rĩ gợi cảm, lấy lòng: " Tay anh đau rồi.

"Bầu không khí màu hồng bao quanh hai người, làm người ta cực kì gai mắt, hai người tình tứ cứ như là chốn không người.

Đám người bị đánh gục trên đất trong lòng một trận bất mãn, khóc thét: moá, mày đau cái choá gì?

Người đau là tụi tao này!!!!!Lam Giao tất nhiên nhìn ra hắn giả vờ, người này giả vờ đến nghiện rồi, nhưng cô vẫn đau lòng hắn.Khoé mắt cô nhìn đến nhóm người bị đánh bầm dập nằm trên đất như cái mền rách, thật tốt, không có nguy hiểm tính mạng.Xác định xong cô liền kéo Quý Hoài Chấp rời khỏi nơi đó.

Một đường đem người về đến nhà.Vừa bước vào cửa Lam Giao liền đẩy Quý Hoài Chấp xuống ghế, khom người tay chống trên thành ghế, ép hắn trong vòng tay nhỏ của mình: " Tại sao lại đi đánh nhau?

"Quý Hoài Chấp chớp mắt lặng lẽ đỏ mặt, bướng bỉnh, kiêu ngạo quay đầu đi: " Bọn họ nói xấu em, xứng đáng bị như vậy!

"Hắn chợt dừng lại một chút, cười quỷ quyệt: " Nếu không phải em đến bọn họ chưa chắc thấy được mặt trời ngày mai.

"Hắn cười thật sự quá quỷ dị, Lam Giao trải qua đủ thứ chuyện trên đời, không phải người thường còn cảm thấy rợn tóc gáy.Người này.... hắn giống như con thú hoang mất xích, không thể khống chế nổi, chỉ cần không cẩn thận một chút liền chạy đi cắn người, có khi hắn sẽ còn cắn ngược lại cô!Lam Giao lúc này cảm thấy rất ngứa tay, muốn tát vào mặt hắn một cái để cho hắn tỉnh táo, gã lại còn dám có ý định thủ tiêu người ta nữa, hắn muốn chết hay sao!Đây là xã hội pháp trị đấy!Rõ ràng cô đã xâm nhập vào cuộc đời hắn, khiến cho những bất hạnh hắn phải chịu ngừng lại khi cô đến, nhưng tại sao người này vẫn hắc hóa, lại còn trở nên âm trầm vặn vẹo đến mức này!?Chẳng lẽ bị cốt truyện chi phối?

Nhưng cốt truyện sớm đã lệch đến mức không thể cứu nổi, rốt cuộc là sai ở đâu?Hay là....

Do cô?Cô ư?...Không lẽ là vì những lời mắng mỏ của những người bên ngoài đối với cô khiến hắn không qua được?" ..........

" Rõ ràng người bị chửi là cô mà, sao tên này lại không qua được?

Chẳng lẽ yêu cô đến như vậy?Lam Giao nhìn hắn, đôi mắt không chút cảm xúc: " Anh điên rồi.

"" Đúng vậy " Quý Hoài Chấp thừa nhận, không hề tức giận mà còn mỉm cười giơ tay ôm lấy eo cô."

Tôi có bệnh...

"" Chỉ có em mới chữa được.

"Đều do cô chọc hắn trước, hắn bệnh tật đến mức này rồi, cô phải chịu trách nhiệm với hắn.Trước đây hắn cũng có bệnh nhưng hắn có thể nhịn, chỉ là gặp phải Lam Giao hắn không nhịn được nữa rồi.Hắn có cảm giác bản thân không thể nắm bắt được cô, hắn cảm giác cô sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào, nhưng hắn biết nếu hắn phát điên đến đâu cô cũng sẽ không bỏ rơi hắn.Cô rất quan tâm hắn, nếu hắn điên lên cô liền càng không thể bỏ được hắn mà đi, thế nên cứ như vậy đi, càng phát điên cô sẽ càng không thể bỏ rơi hắn.Hắn làm vậy là không đúng, nhưng hắn không thể không có cô, cô phải ở bên cạnh trấn áp cơn điên của hắn.Hắn thật sự rất hèn mọn, cô lại là bầu trời trên cao, hắn muốn có được cô, hắn chưa từng muốn nhấn cô vào vũng bùn để hắn có thể xứng đôi.Nhưng....Hắn muốn quyến rũ công chúa yêu hắn đến mức không thể rời đi.Công chúa thân yêu sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của tên thường dân nghèo hèn....Quý Hoài Chấp ôm Lam Giao thật chặt, mặt mày đầy ý cười, mà Lam Giao lại không hiểu được hắn đang nghĩ gì, cô giơ tay vuốt tóc hắn, sợi tóc đen lướt qua kẽ ngón tay mềm mại vô cùng."

Quý Hoài Chấp đừng như vậy nữa, em ở bên cạnh anh còn không đủ sao?

"Quý Hoài Chấp im lặng một lát mới cười khẽ: " Đủ, đủ rồi "Quả thật rất đủ, nhưng anh đây lại rất tham, anh đây không chỉ muốn em ở bên, anh đây còn muốn em yêu anh, yêu anh đây đến lúc chết.
 
Back
Top Bottom