Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!

Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Thông báo tí


Tui up truyện ni lên novel.toon rồi í mí bà qua í xem nha, bên đây lúc vào được lúc không tui đau tym quá 🤧Mn thấy được bài ni nhớ cmt nha để không tui sợ á:)
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 40


Ở bên kia biệt thự Thịnh Hiên.Lam Vũ Trạch ở trên giường chậm rãi mở to đôi mắt, hắn đã ngủ từ hôm qua tới tận 6 giờ tối hôm nay mới tỉnh dậy được.Căn phòng vừa lạ lại vừa quen, hắn thất thần vài giây sao đó liền bật dậy lao nhanh ra ngoài, bước nhanh xuống đến chân cầu thang, đưa mắt nhìn căn nhà lớn trống trải khiến hắn thất vọng tột cùng.Hắn đã thấy hắn được mơ một giấc mơ đẹp, đến nỗi hắn muốn ngủ mãi trong đó không tỉnh dậy nữa, hắn cứ nghĩ Lam Giao sẽ ở đây....Bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân đi vào, Lam Vũ Trạch ngẩn người đứng tại chỗ, hồn nhiên không thèm để ý đến.Trợ lý vào đến nơi, hắn vừa đi mua đồ ăn quay về, trông thấy Lam Vũ Trạch đã thức dậy anh chàng mừng muốn khóc.Tối qua hắn đã phải ngủ lại trên ghế sofa mà không trở về nhà, vì sợ ông chủ say rượu ở một mình xảy ra chuyện, trên đời này hắn là trợ lý có tâm số một số hai rồi!"

Ông chủ anh tỉnh rồi, muốn ăn chút gì đó không?

"" Anh ngủ từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn uống gì cả.

"Lam Vũ Trạch nhìn trợ lý đặt cơm hộp và cháo trên bàn, miệng lưỡi khô khốc, khàn giọng, hỏi: " Hôm qua....

Lam Giao có đến đây không?

"Lam Vũ Trạch trong lòng tràn đầy hy vọng, mong chờ một câu trả lời, trợ lý nghe hắn hỏi thì sửng sốt rồi gật gật đầu, đáp: " Hôm qua là đại tiểu thư đến khuyên anh về nhà mà ông chủ.

"" Chẳng lẽ anh không nhớ gì hết hả?

" Trợ lý nghi hoặc nhìn hắn.Nhận được câu trả lời của trợ lý hô hấp của Lam Vũ Trạch chậm lại một nhịp, tâm trạng vừa rồi còn chùng xuống bỗng chốc bay lên, trở nên phấn khởi vô cùng, suýt nữa hắn đã không khống chế được mà cười to.Mặt mày tươi tỉnh, khoé môi không kiềm được cong lên, thì ra là thật.... mặc dù có hơi mất hình tượng nhưng mà ít nhất em gái hắn chịu nhìn thấy hắn, vậy là đủ rồi!Trợ lý thấy Lam Vũ Trạch một giây trước còn suy sụp nhưng một giây sau đột nhiên rạng rỡ hẳn ra thì không hiểu kiểu gì, ông chủ của hắn sao dạo này thay đổi thất thường dữ vậy?Hắn cực khổ cỡ này liệu có được tăng lương không?Trợ lý trong lòng tự hỏi một phen, hắn đối diện với ông chủ có tâm lý thái đổi liên tục cũng mệt lắm ấy nhé.Lam Vũ Trạch ở một bên cực kỳ vui vẻ, hắn không để ý đến trợ lý của mình đang nghĩ gì, hạnh phúc ngồi trên sofa ăn hết tô cháo trợ lý mua về cho hắn.________[ Kí chủ Lam Lâm Nhi và nam chính đã gặp nhau rồi á. ]Đang nửa đêm nửa hôm, cái giọng máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên bên tai, giọng AI không có cảm tình vô cùng cứng ngắc, lại cố tình pha vào sự hài hước, nghe cực kì quỷ dị.Lam Giao: " .........

" đùa không vui nhé!Lam Giao một trận lạnh sống lưng, bị hù cho tỉnh ngủ, thế nhưng vừa xoay người đã bị một đôi bàn tay to lớn ôm chặt lấy.Vậy là cơn buồn ngủ trở lại, cô quay lại vùi mặt vào lòng người nào đó tiếp tục ngủ đến sáng.Đến khi cô tỉnh táo lại, nhớ đến lời thông báo của Cục Cưng hệ thống vào buổi tối, nhận ra được sự bất thường, trong lòng cô bắt đầu chửi ầm lên.Thiên đạo chó chết!Nó đây là chống đối cô, tìm người để chống lưng cho Lam Lâm Nhi đấy à?Thấy hào quang của cô ta sắp bị lột sạch, cái bộ mặt thật trần trụi hiện ra, khiến lớp vỏ bọc thánh thiện mất tác dụng trước mặt mọi người.Bây giờ nó vội vàng gượng ép đưa nam chính đến bên người Lam Lâm Nhi, giúp cô ta khôi phục lại hào quang rực rỡ à?Rõ ràng bọn họ đã bỏ lỡ nhau một đoạn thời gian rồi, hiện tại lại cố tình đẩy ra một tình huống khác để cho hai bọn họ gặp nhau, lại còn là cái kiểu mỹ nhân cứu anh hùng, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp!Cụ thể là nam chính tranh chấp quyền thừa kế với anh em cùng cha khác mẹ trong nhà, bị anh ta cho người truy sát.Điều hiển nhiên xảy ra, Lam Lâm Nhi là người 'trùng hợp' nhìn thấy và đã cứu được anh ta trong lúc anh ta bị thương.Ôi vãi thật....Con người như giống Lam Lâm Nhi mà chịu ra tay cứu người khác à?Có vô lý không cơ chứ, quá gượng ép rồi!Cái kiểu này một là do sức hấp dẫn giữa nam nữ chính quá mãnh liệt, làm phát sinh ra câu chuyện gọi là tình yêu sét đánh, hai là do Lam Lâm Nhi biết được thân phận của anh ta nên mới cứu.Nếu không phải vậy thì cũng là kết hợp cả hai nguyên nhân trên, nếu không...

Lam Lâm Nhi thật sự nảy sinh lòng tốt cứu người à...?Cô một chút cũng không tin.Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc cô muốn làm.Nam chính thì sao?Hiện tại không phải cũng chỉ là con gà bệnh à, gã ta bảo vệ bản thân còn chưa xong thì giúp được ai.Hắn ta bây giờ còn chưa trở thành người cầm quyền Lệ gia thì nằm mơ mà lên mặt ở đây, không yên phận thì cứ cho hắn trở thành Quý Diễn thứ hai.Tàn phế!Lam Lâm Nhi lần này nhất định phải gặp xui xẻo, cô muốn xem cô ta thoát khỏi kiếp này kiểu gì.Thích tung tin như vậy cô cũng sẽ cho cô ta nếm thử cảm giác bị dư luận cắn ngược là như thế nào.Một mạng người đấy, ồn ào lớn trên mạng cô muốn xem thử đóa hoa trắng này rửa tội kiểu gì để không bị bỏ tù!Cô điều tra Lam Lâm Nhi rất lâu rồi, bởi cô không tin tay chân của cô ta luôn sạch sẽ.Quả nhiên Lam Lâm Nhi đúng là không làm cô thất vọng, trừ những việc cô ta hãm hại cô trong trường thì còn có một bất ngờ lớn hơn.Cô ta thật sự đã dính đến mạng người.Lam Lâm Nhi từng bạo lực học đường rất nhiều người, nghiêm trọng nhất là vào một năm trước, nạn nhân đó bị bắt nạt đến trầm cảm và tự sát ngay trong nhà.May mắn là được cứu kịp thời nhưng điều không may là cô ấy chìm vào hôn mê sâu, nguy cơ trở thành người thực vật suốt đời, đến nay vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.Bởi vì nữ sinh kia tự sát ở nhà nên vụ việc này không rầm rộ lên, do ít người biết nên việc này tạo thành lỗ hổng để Lam Lâm Nhi xóa sạch tất cả dấu vết.Nhờ vào thân phận con cưng Lam gia của mình dễ như trở bàn tay đem chuyện này ém nhẹm đi, nữ sinh kia gia cảnh khó khăn, ba mẹ rất nghèo là công nhân làm công ăn lương trong một công xưởng nhỏ.Lam Lâm Nhi dùng một số tiền lớn bắt bọn họ câm miệng, đôi vợ chồng kia vì muốn chữa trị cho con gái, nên chỉ có thể nhận số tiền bồi thường lớn kia rồi im lặng chuyển đi nơi khác.Khó tưởng tượng nổi một học sinh như cô ta lúc ấy đã có thể tự mình giấu giếm giải quyết chuyện tài đình như vậy.Còn tưởng là cô bé mới lớn ngây thơ còn non nớt, không ngờ cũng có thủ đoạn như vậy, có lẽ đây là việc bẩn thỉu duy nhất cô ta tự tay làm, những chuyện khác tất nhiên đều có người khác làm thay.Không để cô ta đau khổ chút đúng là có lỗi với thế giới, Lam Giao mặt mày âm trầm ngồi trên giường, mới sáng ra đã thấy bực rồi.Quý Hoài Chấp cũng không biết đã đi chỗ nào, bổn bảo bảo muốn được an ủi!#Truyện hiện tại chỉ đăng ở Wattpad và Noveltoon#
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 41


Lam Giao liếc nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, mặc dù hôm nay thời tiết rất đẹp nhưng cũng không thể xoa dịu nỗi lòng cô, Lam Giao mím môi cầm lấy di động trên tủ đầu giường.Cô hiện tại cảm thấy không vui, muốn làm thịt Lam Lâm Nhi!Lam Giao mở di động lên, màn hình vừa sáng, cô còn chưa kịp làm gì thì đã nhận được cuộc gọi của mẹ Lam, cô trầm ngâm nhìn nó một lúc rồi nghe máy.Bà ấy muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện.Lúc đầu Lam Giao định từ chối nhưng nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đồng ý, cô hẹn bà ở một quán cà phê gần nhà mình.Khi cô đáp ứng đến gặp mặt, bà ấy có vẻ rất mừng, ngay cả lúc đến chỗ hẹn cũng là bà ấy đến trước, chờ cô ở đó từ lúc nào.Lam Giao không vội vàng từ tốn bước đến ngồi xuống đối diện bà, lịch sự gọi một tiếng mẹ, không mặn không nhạt, nói: " Mẹ, người hẹn con ra ngoài muốn nói chuyện gì vậy?

"Mặc Thu Uyển tâm trạng lo lắng không yên mà cầm chặt cốc cà phê trên bàn, thấy sự xa cách trong mắt Lam Giao bà cảm thấy đau đớn vô cùng.Chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh, cười một cách nhẹ nhàng, ánh mắt tha thiết nhìn cô: " Giao Giao mẹ xin lỗi, mẹ biết chúng ta đã có lỗi với con.

""....Con có thể... cùng mẹ về nhà được không con?

"Mẹ Lam thấy Lam Giao không chút dao động bà vội nói tiếp: " Mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con, yêu thương con, sẽ không bao giờ để con chịu uất ức nữa.

"" Con có thể cho mẹ một cơ hội chuộc lại lỗi lầm được không con?

"" Mẹ thật lòng xin lỗi con, mẹ biết mẹ làm sai rồi....."

Mẹ Lam thề thốt mà nói, rũ mắt xuống giấu đi sự chật vật đau đớn trên gương mặt.Lam Giao lạnh lùng nhìn bà, có lẽ những ngày này bà trải qua không tốt, ăn uống cũng không điều độ nên cả người cũng xanh xao trông thấy, dáng vẻ mệt mỏi và thiếu sức sống.Đây có lẽ là lời xin lỗi chân thành của một người mẹ, thế nhưng Lam Giao lại không thể thương cảm nổi.

Thế này vẫn chưa đủ!Tỷ như Lam Vũ Trạch, hắn bị dằn vặt lâu như vậy cô mới chừa cho hắn một con đường, mặt khác là do hắn ít nhất cũng khá hơn nhiều so với những người này.Những người này, bọn họ đã làm gì?....

Chỉ có vậy, hoàn toàn không đủ, một chút cũng không thấm thía.Đã từng, nguyên chủ vì bọn họ mà phải ngồi tù, ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng nó đủ hủy hoại một cô gái tự ti yếu ớt như nguyên chủ.Hơn nữa ở trong đó không tốt lành gì cả, thứ chờ đợi cô ấy toàn là ác mộng!Bàn tay Lam Giao đặt dưới bàn không ngừng run rẩy, siết chặt lại, móng tay bấu vào da thịt nhưng cô không quan tâm, bản năng sợ hãi với những thứ bẩn thỉu bên trong kí ức của cơ thể.Cả thân thể lạnh lẽo như chìm vào hầm băng, muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi đây, một chút cũng không muốn ở lại!Lam Giao trở nên kích động: " Mẹ à! chuyện này đừng nói nữa, con sẽ không về đâu!

" Cô không kiềm chế được khẽ quát, đôi mắt đỏ lên nhìn bà:" Lam Tu Yến ghét con, chê con lớn lên nghèo hèn, trong lòng hắn con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ là một người bại hoại.

"" Lam Tử Ngôn hắn nghĩ con bởi vì từ nhỏ sống thiếu thốn sẽ ghen tị với Lam Lam Nhi, trở về muốn cướp đi hết tất cả của cô ta.

"" Bởi vì Lam Lâm Nhi yếu đuối nên bọn họ nghĩ con là ả đàn bà xấu xa.

"" Mà con từ đầu đến cuối cùng cũng chỉ muốn có một gia đình, các người chưa từng nghĩ đến thứ con muốn là cái gì.

"" Trong suy nghĩ của các người cứ mặc định con là kẻ tham lam, con tự hỏi bản thân đã làm gì sai, sai ở đâu, từ lúc nào.

"" Ba mẹ nuôi dưỡng cô ta, sợ cô ta buồn bã con hiểu, con không để tâm.

"" Con chưa từng suy nghĩ muốn các người bớt đi một chút yêu thương dành cho cô ta, con chỉ muốn các người bao dung cho cả con nữa....

"Giọng cô lộ ra sự run rẩy, hơi dừng lại cuối cùng mệt mỏi quay mặt đi: "........Bây giờ không cần nữa, bấy nhiêu là đủ rồi.

"Bao uất ức trong lòng bộc phát trong phút chốc, vành mắt Lam Giao đỏ bừng, cố nén nước mắt đứng dậy nhanh chóng rời đi.Cô nhận ra Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn ở bên cạnh nghe lén mới để bản thân tự do mất khống chế, bị cảm xúc tồn đọng trong cơ thể chi phối, nhưng cô không thật sự muốn khóc ở chỗ này!Hơn nữa muốn khóc mà cố nhịn sẽ càng đáng thương, trên đời này không phải chỉ có Lam Lâm Nhi biết khóc.Cô ta khóc lâu như vậy rồi cũng nên đến lượt cô thay thế, để xem nước mắt của ai có phân lượng hơn.Sân khấu đã mở ra rồi, kịch buộc phải diễn, hiện tại không ai có thể xuống đài được!"

Giao Giao.....

" Mẹ Lam nghẹn ngào nhìn cô, cổ họng chua sót không nói nên lời, đến cuối cùng tất cả là do bọn họ quá hẹp hòi, quá ít kỉ..."

Cũng không phải chuyện quan trọng, mẹ không cần để ý.

"" Hiện tại mọi người cứ sống như những gì mình muốn là tốt nhất.

"" Con xin phép đi trước.

" Lam Giao không để cho bà có cơ hội nói thêm, đứng dậy khẽ cúi chào rồi quay lưng bỏ đi.Những lời xin lỗi hãy nói sao đi, bây giờ còn chưa phải lúc hối cải đâu, ngày sau mới càng đáng mong chờ.Đúng không?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 42


Mặc Thu Uyển trơ mắt nhìn Lam Giao rời đi, trong mắt đong đầy nước mắt, cảm thấy không còn mặt mũi nào để đuổi theo cô.Ở bàn bên kia, Lam Tu Yến vẫn luôn cúi đầu xuống thật thấp không dám ngẩng lên, ngồi lì ở đó nghe lén từ đầu đến cuối.Từng câu từng chữ đều như dao đâm thẳng vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa, hắn chợt nhận ra... thì ra bản thân lại khốn nạn đến như vậy...

Lam Giao vừa đi hắn liền đứng phắt dậy vội đuổi theo."

Lam Giao....

" Hắn khẽ kêu một tiếng, bước đến ngăn cô lại trên đường.Trong lòng Lam Tu Yến không biết có bao nhiêu là câu hỏi muốn đề ra, nhưng khi thật sự đối mặt với Lam Giao, hắn phát hiện hắn cái gì cũng không nói ra được....Nghẹn tại cổ họng, không nuốt xuống được mà phun ra lại càng không xong.Lam Giao nhìn Lam Tu Yến đang chắn ở trước mặt mình, trong mắt lóe lên tia hứng thú nhẹ nhàng nhướng mày.Hôm nay là ngày gì vậy ta, tại sao người nhà họ Lam từng người tìm tới cô thế?Lam Giao muốn xem thử người trước mặt có thể nói ra lời tốt đẹp gì, cô yên tĩnh chờ đợi hắn ta nói chuyện, ai ngờ đứng cả buổi trời hắn vẫn một mực im lặng, khiến Lam Giao mất hết kiên nhẫn."

Lam nhị thiếu, chặn đường người khác rồi đứng nhìn người ta mà không nói lời nào, anh bị tâm thần à?

"" Trước kia tôi đã nói rồi, đầu óc anh có vấn đề, bây giờ anh vẫn chưa đi khám à?

"Lam Giao cười cợt, không hề nể mặt vừa mở miệng đã buông lời công kích, cô cũng đã sẵn sàng cãi nhau với Lam Tu Yến một trận.Thế nhưng cô đoán hơi sai rồi, hắn ta không hề có ý định tranh chấp với cô, dù bị cô chửi hắn ta vẫn im lặng chịu đựng.Hắn như vậy khiến Lam Giao có cảm giác bản thân giống như đang vô cớ gây sự: " ............

"Phi! hắn ta mới là người vô cơ tìm cô gây sự thì có!"

Tại sao... trước kia em lại không giải thích?

"Lam Tu Yến lẳng lặng nhìn cô một hồi, hé môi khô khan hỏi một câu không đầu không đuôi, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của cô, nảy sinh ra cảm giác sót ruột.Đây là.... em gái hắn.... giờ đây lại đối mặt với nhau bằng những lời thù địch.... tất cả đều từ bản thân hắn mà ra....Lam Giao thật sự lo lắng hắn có phải bị điên rồi hay không, buồn cười nhìn hắn, giễu cợt hỏi: " Anh muốn tôi giải thích cái gì?

"Lam Tu Yến há miệng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào, giải thích cái gì đây.....Bây giờ nghĩ lại thật ra chỉ cần hắn để ý một chút, liền có thể nhìn thấu mấy trò vặt của Lam Lâm Nhi, nhưng hắn mắt mù cố tình nhìn không thấu....Thấy hắn không nói ra được lời nào, Lam Giao được đà lấn tới: " Anh không tin tưởng tôi, tôi giải thích thì có tác dụng gì?

"" Làm vậy không phải lãng phí nước bọt của mình à?

"" Để dành sức chống chọi với các người không phải hơn sao?

"" Anh chưa từng muốn tin tưởng tôi tôi giải thích, anh tin không?

"" Chắc anh đã quên mất, tôi đã từng giải thích rất nhiều lần rồi Lam Tu Yến, nhưng chính anh lựa chọn không tin!

"" Hiện tại anh còn có mặt mũi đến đây hỏi tôi tại sao lại không giải thích.

"" Mặt anh dày quá rồi đấy.

"" Có ghê tởm không vậy?

"Trên mặt Lam Giao lộ ra vẻ chán ghét và phản cảm, trước giờ cô chưa từng dùng dáng vẻ này đối mặt với hắn... trước kia chỉ có hắn... hắn luôn ghét bỏ cô....Mà hiện tại người bị chán ghét là hắn, khi bị cô nhìn bằng ánh mắt phản cảm và mất kiên nhẫn Lam Tu Yến mới biết nó khó chịu đến mức nào.Đôi mắt ấy trong suốt, sáng ngời tươi đẹp, nhìn hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ, trở thành một con dao đâm vào lòng ngực hắn, khiến hắn hít thở không thông.....Hốc mắt chua sót, trong lòng cay đắng không thể chịu nổi, phải chăng lúc hắn vẫn đang ngốc nghếch vây quanh Lam Lâm Nhi, anh cả hắn đã đang trải qua loại cảm giác này, đang đau khổ và hối lỗi."

Xin lỗi....

"Lam Tu Yến rũ mắt, khó khăn thốt lên hai từ xin lỗi, lúc này hắn không biết nói gì ngoài xin lỗi....Thế nhưng lời xin lỗi trước giờ không dễ dàng ra khỏi miệng của hắn, ở chỗ Lam Giao là thứ vô giá trị nhất, với cô nó không đáng một đồng!"

Ừ, rồi sao?

" cô khẽ gật đầu hỏi lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, giọng rất thản nhiên.Xin lỗi rồi sao đó thế nào nữa, có muốn quỳ cầu tha thứ không?"

Anh.....

" Hắn bất lực cúi đầu ngập ngừng không dám nhìn cô, bây giờ hắn có thể làm gì đây, hắn thậm chí.... không biết cô muốn gì, thích những gì....Cô hừ cười: " Không biết nên nói gì thì đừng tìm tôi, phí thời gian lắm.

"Dứt lời Lam Giao quay mặt, cất bước đi về phía trước, ngang qua hắn cô chợt dừng lại: " Anh là người không đáng để tha thứ.

"" Lam Tu Yến anh không đáng.

"Để lại một câu ấy xong Lam Giao cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ, cứ thế đi luôn.Lam Tu Yến lảo đảo lui về sau một bước, giọng cô cứ quanh quẩn trong đầu hắn, trái tim hắn như bị bóp chặt, không thở nổi.Quý Hoài Chấp ngồi trên xe đạp chờ Lam Giao cách đó không xa, cảnh đẹp ý vui, Lam Giao nhìn thấy trong lòng rất thoải mái.Trước khi rời khỏi nhà cô có nhắn tin cho Quý Hoài Chấp, không ngờ hắn nghe lời như vậy, thật sự đến đây đợi cô.Thật tốt, có thể tự do bên người mình thích....Cuộc đời con người ở thời niên thiếu có thể nhìn thấy trong mắt đối phương tình cảm say đắm nồng nhiệt, dành cho bản thân cũng là một loại hạnh phúc.....Lam Giao không chút do dự tăng tốc chạy đến, nhào vào trong lòng ngực Quý Hoài Chấp: " Đáng ghét, anh đẹp trai quá rồi!

"" Đẹp trai sẽ rất đào hoa!

Quá phạm quy!

"Cô gái trong lòng nhỏ giọng oán trách, khoé môi chàng trai khẽ cong, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc xõa trên lưng cô, động tác rất nhẹ nhàng.Hắn thấp giọng cười: " Bé cưng, bé đã thấy ai ngoài bé muốn anh à?

"Đại khái là hắn cười quá mức quyến rũ, kèm theo chất giọng trầm ấm, đầy từ tính vô cùng sát thương, tựa như chất gây nghiện khiến tim Lam Giao nảy lên, mặt đỏ ửng, máu mê trai bùng nổ, say mê nhìn hắn không chớp mắt.Cũng không biết trong đầu cô đã nghĩ ra loại chuyện gì, giây tiếp theo máu từ mũi Lam Giao chảy thẳng xuống....Quý Hoài Chấp: " ........

" ah!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 43


Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Quý Hoài Chấp tưởng cô bị làm sao, giật mình hoảng sợ bưng lấy mặt cô ngửa lên cao một chút."

Giao Giao, sao lại chảy máu mũi rồi.

"Giọng hắn rõ ràng có chút run, Lam Giao thật sự vô cùng xấu hổ, cô vội vàng lui lại một chút, thoát khỏi bàn tay hắn, quay mặt đi nơi khác đưa lưng về phía hắn."

Không, không sao, em không sao, anh chờ một chút!

" Chờ bổn bảo bảo bình tĩnh lại chút đã!!Tại sao tên này sinh ra đẹp trai như vậy làm gì, khiến bổn bảo bảo khó lòng kiềm chế!Quý Hoài Chấp lúng túng đứng đó, tuy lo lắng nhưng hắn không dám động vào Lam Giao, sợ chọc cô tức giận.Hai người cứ đứng như vậy trong một phút đồng hồ, Lam Giao rốt cuộc khiến bản thân bình tĩnh trở lại trong thời gian ngắn nhất có thể.Cô lấy khăn giấy ở trong túi xách lau máu trên mặt mình, trời ơi, quá xấu hổ, cô mê trai đến chảy cả máu mũi!Lam Giao đau đớn nghĩ đến, lúc này thật sự có chút không dám nhìn thẳng mặt Quý Hoài Chấp, nếu có thể chui xuống đất chắc cô sẽ ngay lập tức nấp vào!Cô xấu hổ chậm rì rì quay lại, Quý Hoài Chấp nhìn thấy hai má đỏ ửng của cô nghi ngờ hỏi: " Bé cưng em sao vậy?

"Trong sự bối rối và lo lắng của hắn Lam Giao hơi nghiêng đầu không dám nhìn thẳng, dù có mất mặt thì cũng phải thừa nhận, cô hít một hơi để bình tĩnh, quay lại nhìn hắn:" Em không sao...

Anh quá đẹp trai, em không chịu được!

" Lam Giao mếu máo nói.Quý Hoài Chấp ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ra là bé cưng của hắn nhìn xem hắn thích thú đến độ chảy cả máu mũi...Suy nghĩ đến đây trong lòng Quý Hoài Chấp từ từ dâng lên một niềm vui sướng, đắc ý vô cùng, xem ra có gương mặt này cũng tốt lắm, ít nhất bé cưng nhà hắn bị mê hoặc đến không nhìn thấy đường về!"

Bé cưng không cần phải xấu hổ, dù sao anh cũng là của em mà.

"Lam Giao nhìn dáng vẻ đắc chí của Quý Hoài Chấp mà hận đến nghiến răng, nhưng gương mặt đó, ánh mắt đó, cô muốn tức giận cũng không được, chỉ có thể đầu hàng."

Anh mau im lặng đi!

" Cô khẽ quát, muốn bày ra bộ dáng bản thân đang tức giận một chút, để Quý Hoài Chấp biết sợ.Thế nhưng trong mắt hắn lúc này, cô chính là một cô gái nhỏ ngại ngùng, cố gắng phồng má tức giận lại vô cùng đáng yêu không có chút sức uy hiếp nào.Cô gái nhỏ muốn giữ mặt mũi, hắn tình nguyện thuận theo cô, nguyện ý hạ mình dỗ dành cô vui vẻ, tựa như hắn đã nói, hắn chính là của cô.Quý Hoài Chấp mím môi cười, nói: " Được anh không nói.

"Lam Giao thật lòng rất khó chịu rồi, nghĩ đến dạo này không phải không có người gửi thư tình cho Quý Hoài Chấp, chẳng qua là bị hắn thủ tiêu trước khi cô nhìn thấy.Bạn gái chính thức là cô còn ở đây mà đã có người vội vàng muốn giúp cô chăm sóc hắn rồi!Đúng là đẹp trai, đẹp trai đều thu ong hút bướm!Lam Giao nhìn chằm chằm Quý Hoài Chấp ánh mắt đen láy không rõ đang nghĩ gì, như là muốn nhìn ra bông hoa nở trên mặt hắn vậy.Cuối cùng: " Hừ.

" một tiếng quay người đi.Quý Hoài Chấp ngay lập tức đuổi theo sau lưng cô, trên con đường dài đằng đẵng, bọn họ đều cùng nhau tiến về phía trước._________Tối hôm đó---[ Cmn ảo thật đấy, cứ tưởng là bông tuyết trắng đơn thuần, hóa ra là bông hoa nhuộm màu đen đóng vai nạn nhân, đúng là không có bông tuyết nào trong sạch! ][ Quá ác độc, lúc đó cô ta mới bao lớn đâu vậy mà biết ép chết người ta rồi! ][ Bông tuyết nhỏ người ta sống có đạp vào chén cơm của em không mà em ép chết người ta vậy? ][ Tôi đã nói rồi, trước đó đã cảm thấy cô ta giả tạo các người lại còn hùa theo bây giờ hối hận rồi đi? ][ Lạy trời, bây giờ mới thấy Lam Giao tính tình tốt thật sự, bị oan bị mọi người mắng cả nửa tháng trời vẫn im lặng, phải tôi là tôi xé nát cái mồm của mấy người rồi! ][ Ai, ai đã cãi nhau với tôi chửi Lam Giao nói người ta ác độc chị em trong nhà cũng không tha đâu, bước ra đây đi nè, sao không gáy nữa? ][ Được rồi, bây giờ tôi không dám ngẩng mặt nhìn đời nữa mong Lam Giao tha thứ cho tôi! ][ Nghi ngờ mấy câu chuyện trước đây Lam Giao ở trong trường bắt nạt Lam Lâm Nhi đều là do cô ta tự biên tự diễn! ][ Nói hay lắm, đúng ý tôi rồi. ][ Nhà tôi gần khu nhà Lam Lâm Nhi, tôi nghe nói Lam Giao từ nhỏ lưu lạc bên ngoài chỉ vừa mới được tìm về, hơn nữa ở trong nhà lại còn không được yêu thương, người nhà cũng chỉ quan tâm Lam Lâm Nhi cũng không biết cô ta ghen tị Lam Giao cái gì, ghen tị vì "không được yêu"? ][ Lầu trên nói chuẩn không vậy? ][ Còn có chuyện này nữa, ảo ma vậy? ][ Vãi, Lam Giao cũng bất hạnh ghê, não của Lam Lâm Nhi chắc là có vấn đề! ][ Lúc trước tôi từng thấy một học sinh giỏi bị đồn là bắt nạt Lam Lâm Nhi, cô ta khóc lóc ghê lắm cơ, bạn cô ta bảo 'Lâm Nhi của chúng tôi yếu đuối không thể tự bảo vệ'! ][ Cmn đúng là không thể tự bảo vệ cô ta chỉ biết ép chết người ta thôi chứ không bảo vệ bản thân được! ][ Tôi cũng có biết chuyện này, học sinh kia sau đó đã chuyển trường rồi, nghe nói bây giờ sống rất tốt còn vừa đạt giải nhất toán học quốc gia kìa! ][ Cuộc sống sau khi tách ra khỏi trà xanh đúng là mỹ mãn, chỉ tội Lam Giao đang gặp bất hạnh, còn có cô gái bị hại kia nữa! ][ Đồ ác độc như vậy học cùng tôi không dám đến trường nữa luôn rồi! ][ Tôi học giỏi như vậy có khi nào cô ta nhằm vào tôi không? ][ Có thể đấy, cậu tốt nhất nên cầu nguyện bản thân đừng có gặp phải cô ta nha, nếu không sẽ gặp xui xẻo đó. ][ !!!! ][ Tôi nghĩ nên đuổi học cô ta đi là vừa! ][ Bài viết này chứng cứ rõ ràng có cả video rồi hình ảnh, dù là thật hay giả nó cũng đáng tin hơn bài viết cố ý hãm hại Lam Giao, chỉ viết có mấy chữ không có bằng chứng một đám người đã vội tin sái cổ, không phân biệt thật giả, bị Lam Lâm Nhi dắt mũi vui lắm đúng không? hahaha! ][ Đáng ghét lầu trên đang sĩ nhục tôi đấy à, tôi hối hận rồi còn không được sao? ][ +1 cảm thấy hối hận ][ +2 cảm thấy hối hận ]
....[ Hối hận là được rồi à? nhục chết các người đi! ][ !!! ][ !!! ]
....
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 44


Trên diễn đàn trường trong vài tiếng đồng hồ trở nên xôn xao vô cùng, còn nhộn nhịp hơn cả lúc mắng Lam Giao nữa, quả thật là sóng to gió lớn.Trong trận gió to này thanh danh của Lam Lâm Nhi cũng bị thổi bay mất, hoàng toàn hỏng bét rồi, bao người đang giận dữ mắng mỏ cô ta vì bị coi như trâu mà dắt mũi, không biết ngày mai Lam Lâm Nhi có dám đi học hay không.Hơn nữa có người đoán mò rằng nguyên nhân cô ta hãm hại cô có phải vì thân phận có vấn đề sợ bị đuổi đi hay không, cứ cái đà này thân thế của Lam Lâm Nhi cũng sẽ bị moi ra ánh sáng.Thật sự phải nói dân cư mạng đúng là rất đáng sợ, Lam Lâm Nhi lợi dụng bọn họ hiện tại bị cắn ngược, còn sắp bị đào ra cả thân thế cô ta muốn giấu diếm, thú vị ghê!Lam Giao ngồi trong lòng Quý Hoài Chấp lướt điện thoại, mắt nhìn những lời bình luận dưới bài viết cô dùng tài khoản ẩn danh để đăng lên, khoé môi nhịn không được mà cong lên.Lam Lâm Nhi chỉ biết bày trò mà không biết cách để giải quyết hậu quả, chuyện này đã vượt qua phạm vi nhà trường rồi, nhánh báo chí bên kia thế nào cũng ngửi thấy mùi, rất nhanh sẽ tìm đến.Lam gia bởi vì gia đình lục đục, ai ai cũng muộn phiền không để ý đến chuyện xảy ra bên ngoài, bọn họ cũng không có tâm trạng để ý Lam Lâm Nhi, thế nên còn chưa biết cô ta làm yêu trong trường.Hiện tại lớn chuyện đến mức này rồi, bọn họ hẳn là nên biết đến rồi!Phải làm sao đây, thật hưng phấn mà!Lam Giao kích động đến run lên, cảm giác hưng phấn vô cùng, Quý Hoài Chấp thấy Lam Giao nhìn điện thoại cười cười mãi liền giơ tay xoa xoa má cô, giọng mang theo vài phần bất mãn: " Vui như vậy?

"Cô gái nằm trong lòng chớp mắt, nắm lấy tay hắn, ngẩn đầu ánh mắt vô tội, hồn nhiên nói: " Có bạn học Quý ở đây, người ta tất nhiên phải vui rồi!

"Giọng cô như chuông bạc leng keng dễ nghe, pha lẫn trêu chọc, Quý Hoài Chấp không khách khí cúi xuống hôn cô một cái xem như trách phạt.Lam Giao vứt điện thoại qua một bên, vòng tay qua cổ hắn, chớp mắt hai người liền quấn lấy nhau đùa giỡn.Nơi đây ấm áp vui vẻ lại thoải mái, Lam gia bên kia thì lại lâm vào chiến tranh nảy lửa.Lam Lâm Nhi nhìn thấy bài viết kia, những lời mắng chửi ngập trời, cô ta vừa giận vừa sợ.Cuống cuồng hết cả lên, không biết nên làm gì, cực kỳ sợ hãi mọi người trong nhà biết được tin tức, đuổi cô ta ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, hơn hết là sợ phải ngồi tù!Cô ta nhốt mình trong phòng sợ vừa bước ra sẽ bị ba mẹ Lam chất vấn, đem cô ta đá ra ngoài đường, cô ta sắp bị ép điên đến nơi.Nhưng cô ta càng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến càng nhanh, Lam gia là nhà làm ăn lớn trước đó bọn họ còn có thể không biết chuyện, do họ không để ý, không quản chuyện bên ngoài.Nhưng đến hôm nay bên truyền thông đều nghe thấy tiếng gió rồi, bọn họ tất nhiên cũng phải tin tức linh hoạt.Đầu tiên chính là Lam Vũ Trạch, hắn vừa từ trong sự suy sụp lấy lại tinh thần, còn kịp hết vui mừng vì được em gái để ý thì đã biết đến chuyện tốt mà Lam Lâm Nhi làm ra.Ngay trong đêm nổi giận đùng đùng quay trở về nhà, mà không chỉ riêng hắn, ngay cả Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn cũng xách theo cặp mắt gấu trúc, sắc mặt đen hơn đít nồi về đến nhà.Ba người bọn họ đúng lúc đụng phải nhau, Lam Ti Yến và Lam Tử Ngôn xấu hổ né tránh, Lam Vũ Trạch cười lạnh, vẻ mặt âm trầm bước thẳng vào bên trong.Vừa gặp mặt ông bà Lam ở phòng khách, trên mặt hắn lộ ra vẻ chế nhạo, châm chọc hỏi: " Ba mẹ đã biết chuyện tốt do đứa con gái còn nhỏ không hiểu chuyện, của hai người làm ra chưa?

"Hắn hơi chậm lại một nhịp, rồi trở nên giận dữ: " Nó đúng là không hiểu chuyện một chút nào!

"" Gây chuyện thị phi trong trường còn chưa tính, đến hại chết người nó cũng dám làm thì mong mỏi nó hiểu cái gì!

"Hắn rít lên, trong ánh mắt mang theo cực độ chê cười, ông bà Lam sốc lắm, bọn họ không kịp tiêu hóa những lời Lam Vũ Trạch nói ra.

Nhưng tốt xấu cũng là người có trải qua sóng gió, bọn họ rất nhanh đã lấy lại tinh thần."

Con nói Lâm Nhi hại chết người?

" Ba Lam khó tin không khỏi tỏ ra nghi ngờ, Lam Vũ Trạch nhếch môi: " Không phải nó thì ai?

"" Nó gây hấn với Lam Giao nửa tháng nay, không chỉ bôi nhọ con bé, còn đi vu khống nói Lam Giao đẩy nó té xuống cầu thang, làm cho mọi người công kích con bé!

"" Hôm nay nó không chỉ bị người ta vạch trần bộ mặt thật, còn moi ra chuyện nó bạo lực học đường ép con người ta tự sát, còn dùng tiền đuổi ba mẹ người ta đi!

"" Bài viết kia được đăng lên còn đính kèm chứng cứ rõ ràng, đi điều tra lại một chút là biết thật hay giả, nó chỉ chờ ngồi tù thôi!

"" Con gái ngoan, em gái yêu đuối của các người đấy!

"Lam Vũ Trạch chém đinh chặt sắt nói, ánh mắt lướt qua mọi người không hề che giấu sự cười nhạo, ba mẹ Lam nghe đến đây sắc mặt tái mét.Hai anh em Lam Tu Yến đứng bên cạnh mặt cắt không còn giọt máu, dù có biết trước tin tức nhưng khi nghe anh mình thốt lên từng chữ một, bọn họ vẫn không chống đỡ nổi.Đã từng bọn họ nghĩ Lam Lâm Nhi nhỏ yếu cần được bảo vệ, đến nỗi bọn họ bỏ rơi đứa em gái ruột thịt đến bây giờ hiện thực liên tục vả đôm đốp vào mặt, vừa đau đớn vừa ân hận không kịp!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 45


Ba Lam thở hổn hển, rõ ràng là không chịu nổi kích thích, một tay ông ôm ngực, lòng ngực chấn động, hô hấp trở nên khó khăn, đôi mắt trừng lên trực tiếp ngất xỉu."

Ba!

"" Ông à!

"Tiếng kinh hô của của mọi người vang lên không ngừng, trừ Lam Vũ Trạch vẫn đứng yên tại chỗ, cực kỳ bình tĩnh lấy điện thoại gọi cấp cứu.Lam Lâm Nhi ở trong phòng nghe được tiếng động ở bên ngoài nhưng cô ta không có can đảm đi ra, ôm chặt tai, vùi mặt xuống giường, dùng chăn trùm kín từ đầu đến chân.Chỉ một lát sau tiếng còi xe cấp cứu vang lên, ba Lam được nâng lên xe, mọi người cũng đi theo cùng nhau đến bệnh viện._____Bên ngoài phòng cấp cứu.Gia đình nhà họ Lam sốt ruột đứng chờ, mẹ Lam nước mắt chảy dài, gương mặt vốn vẫn luôn trẻ hơn tuổi này già đi trông thấy, cực kỳ mệt mỏi tựa vào Lam Tu Yến.Bà không ngờ, thật không ngờ...Đứa con gái bà nghĩ rằng rất ngoan hiền thì ra lại là một kẻ ngoan độc, mắt mù rồi, thật sự là mù rồi!Bọn họ đã làm gì vậy, mù quáng quá mù quáng, gia đình tan vỡ!"

Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, đừng lo lắng ba sẽ không sao đâu, người ngồi nghỉ một lát đi.

"Lam Tu Yến khẽ an ủi, đỡ bà ngồi xuống ghế trước cửa phòng cấp cứu, mẹ Lam như người mất hồn mặc hắn đỡ mình ngồi xuống.Lam Vũ Trạch rũ mắt đứng một bên giống như không liên quan gì đến hắn, Lam Tử Ngôn ngồi gục dưới đất, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng tiểu thiếu gia ngông cuồng ngày xưa.Có lẽ hắn đang gặm nhấm nỗi niềm ân hận, đã khổ sở đến mức... không thể nói được gì nữa.Lam Tu Yến cảm thấy cổ họng đau sót, hắn muốn nói gì đó, muốn cứu vãn tình hình gia đình đang như chiếc chấp vá, đang nứt ra thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi rơi rụng.Bọn họ đều thất thần, ôm lấy nỗi ân hận thấu tâm can, rốt cuộc không còn gì để ngụy biện, để tự thôi miên bọn họ tiếp tục tha thứ cho Lam Lâm Nhi.Khi những điều dơ bẩn phơi bày ra ánh sáng, bọn họ cũng cảm thấy bản thân đã thật đê tiện, ngu xuẩn cực kỳ, bọn họ đã làm tổn thương một người mà suốt cuộc đời không thể bù đắp, cũng không có tư cách để cầu xin tha thứ.Là tội lỗi đeo bám bọn họ suốt đời, đến mãi khi xuống mồ cũng chỉ có thể ôm theo nỗi ân hận cùng cực bước vào địa ngục.Bên ngoài cánh cửa phòng cấp cứu không khí bao trùm bởi một sự trầm lắng, nặng nề.Lam Vũ Trạch giống như tự tách mình ra một cõi riêng biệt, bình tĩnh rút điện thoại nhắn tin cho Lam Giao, chỉ có hắn biết từng phím hắn gõ xuống, đầu ngón tay đều như kim châm, run rẩy nhức nhối.[ Giao Giao.... ][ Có thể...

đến bệnh viện không? ]Bên kia nhận được tin nhắn, Lam Vũ Trạch nhìn đối phương đang soạn tin trái tim thấp thỏm, treo lên cao.[ Đến bệnh viện làm gì? ][ Đừng nói với em Lam Lâm Nhi lại tự sát nhé?

Nếu là vậy thì đừng tìm em, mất thời gian! ]Lam Vũ Trạch có thể cảm nhận được sự chế nhạo qua những dòng tin nhắn của cô, nhưng hắn có tư cách gì trách cô?Không, không ai có tư cách chỉ trích Lam Giao, bọn họ xứng đáng bị như vậy.[.... không phải Lam Lâm Nhi, là ba... ][ Ông ấy đau tim ngất xỉu, đang cấp cứu... ][....Có thể...đến không...? ]Lam Giao cúi đầu nhìn màn hình điện thoại phát sáng, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt cầu xin của Lam Vũ Trạch qua những tin nhắn cuối cùng.Xem ra Lam gia đã loạn thành một đống, đến nỗi...

đau tim ư?

Có liên quan đến cô sao?Sự thật, nó không hề liên quan gì đến cô, nhưng cô không ngại xem kịch hay, Lam gia đang mở sàn trình diễn, cô cũng nên đến mới phải.Ngón tay cô lướt trên phím điện thoại, đáp lại hai từ: [ Có thể. ]Quý Hoài Chấp ở bên cạnh đè xuống cánh tay cầm điện thoại của cô, bất mãn: " Đi đâu?

"Lam Giao: " ..........

" Bổn bảo bảo đi đâu anh quản được chắc?Cô hơi trợn mắt nhìn hắn, những lời trong lòng tất nhiên chỉ là nói suông, không dám nói ra khỏi miệng, Lam Giao cười mỉm, vươn tới hôn hắn một cái."

Chỉ đi một chút!

"Quý Hoài Chấp nhìn cô làm nũng không hề bị thuyết phục, thậm chí còn cướp đi di động của cô: " Không được, trễ rồi, lần trước đã đi một lần.

"Lam Giao nhìn bàn tay trống rỗng của mình: " ........

" Anh làm gì đấy!?Bổn bảo bảo không đi làm sao xem kịch hay, làm nhiều vậy vất vả lắm mới chờ được đến cảnh lớn hôm nay đó!"

Anh...

"" Chấp ca ca để em đi một chút, một chút thôi?

"Quý Hoài Chấp ôm cô trong lòng, hưởng thụ sự dịu dàng của cô gái nhỏ, khẽ nhướng mày: " Muốn đi?

"" Ngày mai rồi đi.

"Lam Giao: " ........

" Anh đùa à!?Đến cuối cùng tối hôm đó Lam Giao cũng không thò được chân ra ngoài, phải nhắn lại với Lam Vũ Trạch ngày mai mới đến.________Bệnh viện---Khi Lam Giao đứng trước cửa phòng bệnh của ông Lam đã là trưa hôm sau, cô vừa từ trường học đi ra đã không chờ được mà chạy đến đây, không biết có bỏ qua vở kịch hay nào không."

Kêu nó đến đây!

"Choang!---Bàn tay Lam Giao vừa đặt trên tay nắm cửa khẽ run lên, cửa còn chưa mở đã nghe thấy tiếng quát cùng với tiếng đổ vỡ vọng ra từ bên trong.Lam Giao tay nhanh hơn não, cạch một tiếng cửa phòng bị cô đẩy ra...Cảnh tượng trong phòng bệnh cũng rất loạn, ba Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng nhợt giận dữ, ở dưới đất là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.Ba anh em họ Lam đều vô cùng nhếch nhác và mệt mỏi, ừm...

Trừ Lam Vũ Trạch vẫn còn dễ nhìn chút, mẹ Lam thì không có ở đây, Lam Giao đoán chắc bà đã hôn mê nằm trong phòng khác rồi.Mọi người nghe tiếng mở cửa, nhất thời bọn họ đều dừng lại động tác, dồn ánh mắt về phía cô, Lam Giao trong lòng hơi ngại ngùng, trong cái nhìn của họ, cố giữ nguyên vẻ thản nhiên bước vào.Lam Vũ Trạch thấy cô đi vào thì giật mình, vội bước qua ngăn lại: " Giao Giao cẩn thận, coi chừng giẫm phải thủy tinh.

"Nhìn hắn vội vàng chắn ở trước mặt Lam Giao cũng ngoan ngoãn dừng lại, hắn cẩn thận đưa cô bước qua những mảnh vỡ trên đất.Mọi người trong phòng nhất thời ngơ ngác, trong đầu cùng lúc xuất hiện cùng một câu hỏi, từ khi nào mà hai người bọn họ lại thân thiết đến mức này?Lam Giao ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ra sau tai, khẽ cười: " Nghe anh cả nói ba đổ bệnh nên con ghé qua xem thử.

"Ba Lam nghẹn lại, đứa con gái ông dóc lòng bênh vực, trong lúc ông bệnh tật lại vì gây chuyện tài đình mà không dám ra mặt, dù ông đang nằm trong bệnh viện.Đứa con gái bị bọn họ làm cho tổn thương lại chạy đến thăm...

đúng là đáng chê cười, bọn họ cứ như một trò hề."

Giao Giao, ba...

" Ba Lam cực kì xấu hổ, nói không nên lời."

Ngài không cần khó xử, con chỉ ghé qua rồi đi ngay.

" Lam Giao bày ra tư thế thấu hiểu lòng người, cực kì biết thân biết phận, dù cô biết ba Lam hoàn toàn không có ý đuổi mình.Thế nhưng cô tự biết mình như thế không phải bọn họ sẽ càng thấy tội lỗi và xấu hổ hay sao?Chỉ nói vài lời mà khiến bọn họ không vui, cô rất sẵn lòng!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 46


Sau khi Lam Giao nói ra những lời ấy, cô thành công thấy được sắc mặt của bọn họ trầm xuống, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn cô.Lam Vũ Trạch đứng phía sau, hai tay đặt trên vai cô, tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con, không vui nhìn ba mình.Hắn cho rằng ông thật sự muốn Lam Giao rời đi, dẫu cho vừa nãy khi vừa tỉnh dậy ông ấy đã biểu lộ sự giận dữ dành cho Lam Lâm Nhi, thì hắn vẫn không tin ba mình sẽ thật sự từ bỏ.Dù sao thiên vị lâu như vậy rồi, chắc lần này cũng sẽ nhanh chóng nguôi ngoay rồi lại tha thứ, hắn thật sự không vui nỗi nhưng vẫn im lặng, hắn không muốn đổi đầu với ba mình chỉ muốn bảo vệ Lam Giao thôi.Ba Lam thấy bộ dáng đó có hắn thì nghẹn ở cổ họng, giống như bị mắc xương, buồn bực liếc hắn một cái, tên này còn sợ ông làm gì con gái mình hay sao chứ?"

Khụ, không phải đâu, con hiểu lầm, con đến thăm ba ba rất vui.

"" Nếu con có thể ở lại ba càng vui hơn.

"Ông nói chuyện cực kì nhẹ nhàng, có ý lấy lòng, tựa như sau một đêm liền bị thức tỉnh rồi, biến thành người khác hoàn toàn.Lam Giao, mọi người: " .........

" Ông ấy bị kẹp trúng đầu rồi à?"

Ba nói đùa, con sao có thể khiến người vui bằng Lam Lâm Nhi?

"" Nếu ba đã không sao vậy con đi trước.

"Cô hơi gật đầu xem như chào hỏi rồi đứng dậy, ba Lam thấy thế vội đến nỗi muốn bước xuống giường bị Lam Tu Yến giữ lại."

Ba nghỉ đi, để con đi nói chuyện với em ấy cho!

"Lam Vũ Trạch và Lam Tử Ngôn sớm đã mò theo Lam Giao ra ngoài, hắn giữ được ba mình xong cũng gấp rút đuổi theo, để lại ba Lam một mình ngây ra."

Giao Giao hôm nay em đã ăn gì chưa?

Để anh đưa em đi ăn rồi hẵn về...

" Lam Vũ Trạch đứng bên cạnh Lam Giao quan tâm hỏi."

Không cần đâu.

" Cô lắc đầu từ chối, Lam Vũ Trạch thất vọng thấy rõ.Lam Tử Ngôn đi bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà không xen vào được, hắn ghen tị với anh trai nhà mình..."

Giao...

Lam Giao... em có cần giúp gì không?

" Lam Tử Ngôn nuốt nước bọt, cẩn thận dò hỏi.Lam Giao ngạc nhiên dừng bước quay sang nhìn hắn, gia đình này được khai sáng não trong một đêm à?

Sao ai cũng trở thành người biết xài não để suy nghĩ thế?"

Anh...

Không phải có âm mưu gì chứ?

Tự nhiên tốt vậy làm gì?

" Cô đề phòng nhìn hắn, trốn tránh ra phía sau Lam Vũ Trạch.Lam Tử Ngôn lập tức bị cô làm nghẹn lời, mím môi nhìn Lam Giao được anh mình che chở, có một loại cảm giác gọi là ghen tị muốn chết ở trong lòng, trước đây người đối diện là Lam Lâm Nhi, hắn cũng không có ghen tị đến mức này.Lam Vũ Trạch cũng cảm thấy hắn không thích hợp, nhưng khi thấy Lam Giao rất tự nhiên đứng ra phía sau mình thì rất vui vẻ, đến nỗi không nghĩ thêm được gì nữa, chỉ biết càng thêm ra sức che chở cô.Lam Tử Ngôn nhìn anh trai bảo vệ Lam Giao giống như là gặp phải kẻ cướp thì tức lắm, nhưng cũng không thể làm được gì.Hắn sợ bị Lam Giao hiểu lầm, hướng về phía cô nóng lòng giải thích: " Anh không có ý gì hết, anh thật lòng muốn giúp đỡ.

"" Giao Giao em cần giúp đỡ à?

" Giọng Lam Tu Yến vang lên, hắn vừa hay đuổi đến nghe thấy hai từ giúp đỡ thì vội bước đến, đẩy luôn em trai sang một bên đứng đối diện với cô:" Nó không giúp gì được đâu, em cần gì cứ nói với anh!

"Lam Giao thấy hắn sấn tới như vậy thì nắm chặt tay áo Lam Vũ Trạch ở bên cạnh, gia đình này bị điên chỉ trong một đêm à?

Cô có hơi sợ nha!Lam Vũ Trạch nghe em trai nói thì cảm thấy rất không vui, nói: " Không cần đâu, Giao Giao cần gì anh tự giúp được, không cần hai chú.

"Bộ anh ta chết hay sao mà Giao Giao cần đi nhờ hai đứa ngốc nghếch này?

Giao Giao có hắn là được rồi!Lam Giao hơi nhíu mày sao đó gật gật đầu: " Đúng vậy, không cần đâu.

"Một câu này của cô khiến Lam Vũ Trạch lân lân, thấy cô xa cách hai đứa em trai lại khá thân thiện với mình, hắn cảm nhận được một nỗi niềm hạnh phúc mà đắc ý, cố tình khoe khoang nhìn hai đứa em đang đứng ngây ngốc, chắc là thương tâm.Hắn thì vui mừng, còn Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn thì như rời xuống vực, nhìn Lam Giao với anh mình thân thiết, đãi ngộ một trời một vực với bọn họ, cảm giác thật sự khó tả.Là tức, là tị nạnh, nhưng bọn họ tự hỏi, bọn họ có tư cách gì để ghen tị với với anh cả?Lam Giao có thể nhìn thấy anh ấy, là do anh ấy dùng hết sức mình đổi lấy, là do anh ấy chưa khiến Lam Giao tổn thương quá sâu nặng.Còn bọn họ thì sao, cứ ngu muội...

Rồi lại không chịu chấp nhận sự thật, cái tôi quá cao khiến bọn họ đánh mất người em gái bọn họ đã từng điên cuồng mong nhớ...Để đến rồi hiện tại... ngay cả tư cách nói lời xin lỗi bọn họ cũng không có.Nhưng bọn họ đã tỉnh ngộ thật rồi, bọn họ muốn chuộc lỗi, muốn xin lỗi cô, bọn họ sẽ dùng hết sức mình đổi lại cái nhìn của cô.Dẫu cho thâm tâm hiểu rõ, cả cuộc đời này bọn họ cũng đừng mong được tha thứ...Lam Vũ Trạch thấy hai đứa em đứng như trời trồng cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không ổn nên giả vờ ho nhẹ một tiếng."

Khụ, được rồi nhìn cái gì mà nhìn, về chăm sóc ba đi.

"" Ông ấy không phải muốn nhìn thấy Lam Lâm Nhi sao?

Kêu nó đến đây, muốn giải quyết thế nào thì giải quyết nhanh đi, nói không chừng vài hôm nữa cô ta bị bắt vào tù đấy, đến lúc đó không giải quyết được nữa.

"Trong lời nói của hắn có ý châm chọc rõ ràng, Lam Giao nhịn không được nhìn hắn một cái.Miệng cũng độc lắm, bị mở khóa cái chốt nào à?

Càng lúc càng thay đổi rồi!Lam Tu Yến, Lam Tử Ngôn: " .........

" Không phải mặt than à?

Từ khi nào có thêm thuộc tính độc mồm vậy?Lam Tu Yến: " Anh về thì về, em muốn nói chuyện với Giao Giao một chút.

"" Em cũng muốn nói chuyện.

" Lam Tử Ngôn thò ra nói thêm vào.Lam Giao: " Tôi không muốn nói chuyện với hai người, không có gì để nói cả.

"" Giao Giao chỉ nói chuyện với anh một lát thôi, anh muốn nói chuyện với em.

" Lam Tu Yến bước lên một bước.Lam Vũ Trạch thấy hắn muốn nắm lấy Lam Giao thì nhanh chóng cản lại: " Đừng có động tay, tao đã nói mày sẽ hối hận rồi mà, bây giờ cảm nhận được rồi hả?

"Hắn đè thấp giọng, lạnh lùng nhìn người trước mặt, Lam Giao nghe thấy thì hứng thú nổi lên, từ sau lưng Lam Vũ Trạch ló đầu ra: " Cái gì hối hận rồi?

"" Không có gì, là anh hai của em hối hận vì bản thân ngu xuẩn đấy.

" Lam Vũ Trạch mỉm cười nghiêng đầu nói với cô.Lam Tu Yến im lặng cam chịu, đúng, hắn ngu, hắn nhận, nhưng hắn muốn nói chuyện với Lam Giao!"

Anh cả anh để em nói chuyện với Giao Giao một chút không được sao?

"Lam Tử Ngôn: " Em nữa!

"Lam Vũ Trạch, Lam Tu Yến: " Chỗ này là chỗ ngươi nói vào à?

"Cả hai đồng thời trừng mắt nhìn qua Lam Tử Ngôn, hắn vội vàng rụt cổ lại, ngoan ngoãn im miệng không dám nói nữa.Giải quyết hắn ta xong Lam Vũ Trạch lại nhìn qua Lam Tu Yến: " Để chú nói chuyện với Giao Giao nhỡ đâu chú muốn bày trò gì thì sao?

Vẫn là im miệng đi.

"Lam Tu Yến cảm thấy uất ức, hắn muốn bày trò gì chứ, hắn chỉ muốn xin lỗi, muốn nói xin lỗi có được hay không hả?

Anh bảo vệ em ấy cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy chứ, đến nói vài câu cũng không cho nữa!Hắn đỏ mắt nhìn Lam Vũ Trạch, Lam Giao nhìn thấy trong lòng chậc chậc hai tiếng, coi kìa hắn bị bắt nạt đến khóc luôn rồi.Nhưng mà đứng ở đây lâu lắm rồi, ở chỗ này nói chuyện thích hợp sao?

Muốn diễn trò hề à?Bổn bảo bảo không muốn bị vây xem!

Tạm biệt!Lam Giao trợn mắt nhìn bọn họ đang mắt to trừng mắt nhỏ lặng lẽ di chuyển bước chân, chạy nhanh ra cửa."

Giao Giao.

" Ba người đàn ông đứng đó vội vàng gọi, nhưng cô đã không còn bóng dáng."

Đều tại anh!

" Lam Tu Yến bực tức nhìn anh trai, Lam Vũ Trạch ngược lại bình thản nhún vai."

Ừ, chú có thể làm gì?

"" Có giỏi thì khiến con bé chịu gặp chú đi, nhớ cho kĩ cái cách mà hai chú đã đối xử với con bé xem.

Nếu anh mà là chú... anh sẽ đi quỳ xin lỗi.

"Lam Vũ Trạch cười nhạt nhẽo, quay đầu bỏ đi, để xem lời xin lỗi của hai đứa em này của hắn có thể chân thành đến mức nào.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 47


Ngày hôm đó Lam Giao vội vàng trở về nhà, hình như cả gia đình họ Lam đã hoàn toàn thức tỉnh hết cả rồi, đồng nghĩa với việc Lam Lâm Nhi sắp tiêu đời!Cô ta khẳng định sẽ bắt cóc cô, chỉ cần cô ta dám xuống tay, cô ta chắc chắn sẽ phải đi tù!Lam Lâm Nhi chúng ta sắp kết thúc rồi, đi tù mới chính là món quà tôi dành cho cô đó!Tận hưởng thời gian tự do cuối cùng đi!________Ngày hôm sau, trường học-----" Cô chính là Lam Giao?

"" Đại thiếu gia Lệ gia, Lệ Túc.

" Lam Giao nhướng mày nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa."

Ngón gió lạ nào thổi anh đến trước mặt tôi thế?

Không biết Lệ thiếu tìm tôi muốn gì đây?

"Thứ đồ chơi này dám mò đến trước mặt bổn bảo bảo kìa, sống an ổn lắm phải không!?"

Chuyện của cô và Lâm Nhi tôi hy vọng có thể giải quyết nhẹ nhàng, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

"" Cô muốn thứ gì tôi cũng có thể đáp ứng.

"Lam Giao nghe anh ta cao cao tại thượng nói xong liền cười khẩy, thứ gì cũng đáp ứng?

Bổn bảo bảo muốn mạng hai người các ngươi, dám cho không?Hơn nữa thứ bổn bảo bảo đây muốn, mi có năng lực lấy được chắc!Dám to mồm ở đây nữa chứ, biết chữ xấu hổ viết thế nào không?Chó con chưa đi hết nửa cuộc đời đã kiêu ngạo, vô tri."

Lệ thiếu gia anh nghĩ thứ tôi cần anh có thể cho à?

Coi trọng bản thân quá rồi.

"" Cái thân anh hiện tại còn không lo xong, bày đặt đến đây bàn điều kiện với tôi.

"" Nói cho anh biết, dù có cho tôi mấy trăm tỷ đi nữa tôi cũng không ngừng tay đâu.

"" Không biết tốt xấu!

" Lệ Túc đanh mặt lại, dù có bị lời của Lam Giao chọc giận hắn vẫn khá bình tĩnh.Lam Giao thấy biểu hiện này của hắn cũng không khỏi coi trọng hắn thêm chút, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi."

Tôi biết tốt xấu hay không để nói sao đi, người trong lòng Lệ thiếu sắp đi tù đến nơi kìa, anh lo mà xoay sở cho cô ta đi, haha.

"Lam Giao tươi cười, trong ánh mắt âm trầm của hắn ta quay đầu bỏ đi.Xui xẻo, bổn bảo bảo phải gặp bạn học Quý để rửa mắt!Nghĩ đến Quý Hoài Chấp, bước chân của Lam Giao càng nhanh hơn, vội vã chạy về lớp.Quý Hoài Chấp nhìn dáng vẻ vội vàng bước đến cửa cô thì nghi hoặc: " Sao vậy?

"" Không phải đi nói chuyện với hiệu trưởng à?

Bộ dáng như gặp phải tà ma này là thế nào đây?

"Lam Giao túm lấy bàn tay hắn xoa xoa, nhăn nhó nói: " Gặp người yêu của Lam Lâm Nhi, hắn ta muốn em buông tha người trong lòng hắn.

"Hôm nay cô lên văn phòng gặp hiệu trưởng, sự trong sạch của cô đã được trả lại, tất nhiên người sắp bị đuổi học hiện tại chính là Lam Lâm Nhi!Quý Hoài Chấp nhìn cô không nói gì, ngón tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay của Lam Giao..Chuyện trên diễn đàn xoay chuyển chống mặt, phong thủy luân chuyển, người bị mắng hiện tại chính là Lam Lâm Nhi.Chuyện nữ sinh kia tự tử cũng không thể giải quyết được gì, một phần là trước đó Lam Lâm Nhi đã dùng tiền để bồi thường, dù có là cưỡng ép thì cũng không thể nói gì khác nữa.Phần còn lại là do Lệ Túc thao túng phía sau, giúp Lam Lâm Nhi tránh án.Đã hai ngày kể từ khi chuyện bị công khai, cô ta không dám đi học, phóng viên ngày nào cũng vây kín cổng trường, thậm chí có người chạy đến gần cổng nhà họ Lam để chờ.Nói tóm lại hiện tại, vấn đề chỗ Lam Giao coi như giải quyết xong, hiện tại người gặp vấn đề đang phát điên rồi....Nghe nói Lam Lâm Nhi ở bệnh viện cùng người nhà họ Lam quấy một trận lớn, cãi nhau đến nỗi ba Lam tức đến ngất xỉu.Lần này Lam Giao cực kì kịp thời mà chạy đến, trước cửa phòng cấp cứu không khí nặng nề không ai nói chuyện với ai.Lam Giao tới như là mang theo luồng gió mới vậy đó, bọn họ đều ngẩn đầu nhìn cô, đặc biệt là cái ánh mắt thù hận tràn trề của người nào đó, Lam Giao đặc biệt vui vẻ."

Giao Giao con gái...

" Bà Lam cực kì tiều tụy, so với ngày đó gặp cô còn xanh xao hơn, bà ấy bước vội đến trước mặt cô.Lam Giao nhìn bà một lúc rồi hơi nhếch môi, khẽ gọi: " Mẹ.

"Bà Lam nghe được một tiếng mẹ của cô hỷ cực mà khóc, bà thật sự rất nhớ cô, nhưng bà không dám nhìn mặt cô..."

Mẹ đừng khóc, nghỉ ngơi chút đi.

" Lam Giao săn sóc đỡ bà ngồi xuống ghế, mọi người nhìn Lam Giao nhất thời đều không nói nên lời.Sao tất cả những gì bọn họ làm ra, cô một chút cũng đều không hận...

Mà bọn họ thì càng thêm dằn vặt...

Chẳng thà cô thù hận, chán ghét...Nhưng này đây cô chính là hoàn toàn vứt bỏ bọn họ ra khỏi cuộc đời rồi....Lam Lâm Nhi đứng ngoài rìa nhìn cảnh gia đình sum họp của bọn họ cực kì gai mắt, nhìn Lam Giao như thể hận không thể chọc thủng một lỗ trên người cô.Nhưng hiện tại cô ta hiểu rằng bản thân không thể làm vậy, cô ta phải cúi đầu để không bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam, lúc nãy cãi nhau ánh mắt của ba rõ ràng là cực kì thất vọng.Cô ta không thể bị đuổi được, làm sao có thể dễ dàng để Lam Giao thắng lợi!Dù có chết cũng phải khiến Lam Giao sống khốn đốn!Lam Giao đang an ủi bà Lam thì cảm nhận được ánh mắt của Lam Lâm Nhi, quay đầu liền thấy cô ta đi về phía mình, còn không hiểu chuyện gì thì bùm một tiếng, Lam Lâm Nhi đã quỳ xuống trước mặt cô rồi."

Giao Giao chị xin lỗi em, chị bị quỷ ám ảnh, là chị có lỗi với em...!

"" Do chị ghen ghét ngu xuẩn mà gây ra những điều sai trái, chị thành thật xin lỗi em....

Chị đã biết sai rồi.

"" Chị không dám cầu xin em tha thứ, chị chỉ muốn nói với em một câu xin lỗi...

Chị có thể... dọn ra khỏi nhà... xin lỗi... xin lỗi...

"" Mong mọi người... hãy tha thứ cho con... huhu... hãy thứ cho con....

"Lam Lâm Nhi dập đầu một cái, nước mắt rơi đầy mặt, khẩn thiết nói lời xin lỗi, yếu đuối đáng thương, nhìn qua thật sự giống như đã hối hận triệt để.Lam Giao bình tĩnh vô cùng, đây là lấy lùi làm tiến sao?

Chấp nhận quỳ xuống vang xin, lại còn chủ động đề xuất muốn dọn ra ngoài.Chậc chậc, khéo léo thật đấy, nhưng bổn bảo bảo sẽ không làm ác nhân, cô ra khỏi nhà rồi thì tiền đâu mà thuê người bắt cóc đây?Hơn nữa nhà họ Lam dù đã tỉnh táo đầu óc, nhưng tình thương bao năm không phải giả, họ sẽ không đuổi cô ta ra khỏi nhà, chỉ là lần này mọi tình yêu thương ấy đã tan vỡ sạch sẽ.Cô không thấy bất bình, bọn họ còn chút tình nghĩa thì cô còn nhìn bọn họ thêm một lần, nếu như lần này bọn họ ác liệt đuổi cô ta đi, đối xử với cô ta như cách trước đi bọn họ đối với cô...Cô sẽ thấy rất ghê tởm... làm vậy có khác nào đem cô và Lam Lâm Nhi đổi vế với nhau đâu.Mắt nhìn Lam Lâm Nhi gục trên đất khóc lóc thảm thiết, Lam Giao khẽ cười, dịu dàng rộng lượng nói: " Xin lỗi tôi thì không cần đâu, dù sao tôi không để trong lòng.

"" Cô nên xin lỗi những người đã yêu thương cưng chiều cô mới phải.

"Lam Giao nói chuyện rất bình thản, thế nhưng vào tai Lam Lâm Nhi thì cô ta lại nghe ra được Lam Giao đang cười nhạo mình.Bàn tay đặt trên đùi, từng ngón bấu chặt lại, móng tay trắng bệch, cách một lớp vải chân váy da thịt trầy xước mà cô ta vẫn không thấy đau.

Mà nỗi hận với Lam Giao lại càng sâu thêm một tầng.Cô ta ngẩn đầu, đôi mắt đẫm lệ, thê lương cười; " Chị biết em hiện tại sẽ không tha thứ cho chị, nhưng chị vẫn muốn xin lỗi...

"" Con xin lỗi mọi người...

"Nói rồi Lam Lâm Nhi thất thỉu đứng dậy bỏ chạy thật nhanh ra ngoài, cô ta bụm mặt thương tâm, đôi mắt lại không có chút khổ sở hối hận nào mà cực kì hung ác, làm người ta phải run rẩy.Lam Giao nỗi nhục quỳ xuống ngày hôm nay tao sẽ bắt mày trả lại gấp mười lần!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 48


Mọi người không ai đuổi theo Lam Lâm Nhi, phần là vì đã hoàn toàn thất vọng, nhìn rõ sự ác liệt của cô ta, phần là nhất thời ngơ ngác trước hành động quỳ xuống ấy.Lam Vũ Trạch liếc nhìn hai đứa em của mình, hé miệng cười: " Hai chú có muốn quỳ xuống không?

Anh nhường chỗ cho?

"Lam Tu Yến, Lam Tử Ngôn: " ........

" Bất cứ lúc nào cũng có tâm tư đi công kích bọn họ à!?Hai người cắn răng im lặng, không đáp lời, lặng lẽ nhìn Lam Giao một hồi, cô vẫn ở đó, vẫn săn sóc an ủi mẹ Lam.Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, ba Lam được đẩy ra ngoài trở về phòng hồi sức, mẹ Lam vội vã đứng dậy hỏi thăm tình hình."

Bác sĩ chồng tôi có sao không?

"" Ông ấy bị tức giận quá độ dẫn đến khó thở, thiếu máu lên não nên ngất xỉu, đã kịp thời cấp cứu nên không sao, người nhà cũng đừng kích động người bệnh.

"" Cảm ơn bác sĩ.

"" Không có gì.

" Bác sĩ gật đầu, nói xong thì quay người rời đi.Lam Tử Ngôn: " Mẹ, ba đã không sao rồi, người đi nghỉ một lát đi.

"" Sáng giờ người vẫn chưa ăn uống gì hết.

"" Đúng vậy, nếu mẹ cũng bệnh tụi con sẽ càng lo lắng.

" Lam Tu Yến nghe em trai nói cũng gật đầu khuyên mẹ mình.Nhưng mẹ Lam lại lưu luyến nhìn Lam Giao đang đứng một chỗ.

Thấy bà quay đầu nhìn mình Lam Giao cười cười có lệ: " Mẹ nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

"" Được, được rồi.

" Mẹ Lam nghe cô nói vậy thì gật gật.Lam Tu Yến nhìn sang Lam Tử Ngôn: " Nhìn cái gì, mau đỡ mẹ đi nghỉ ngơi đi.

"Hắn đưa mẹ Lam vào tay em trai, Lam Tử Ngôn trơn mắt, tay đỡ mẹ mình nhưng ánh mắt thì oán giận nhìn anh trai, hắn còn muốn nói chuyện với Lam Giao nữa mà!

Tại sao lại là hắn!?Lam Tử Ngôn luyến tiếc, từng bước không tình nguyện mà đỡ mẹ mình rời đi.Thấy hết chuyện vui, Lam Giao cũng định về nhà cho khỏe thân, thế nhưng Lam Tu Yến đã quấn lấy cô, Lam Vũ Trạch cũng không chịu nhả ra.Hai người bọn họ trừng qua trừng lại, tranh giành tị nạnh trong im lặng, Lam Giao nhìn đôi tay bị túm lấy của mình, khoé môi run rẩy, hất bọn họ ra, lui lại hai bước, tránh bọn họ như tránh tà."

Đủ rồi đó, hai người tranh chấp cái gì?

"Cô khẽ quát, sao đó quay sang nhìn Lam Tu Yến: " Anh muốn nói chuyện phải không?

Được thôi chúng ta nói rõ ràng một lần đi!

"Dứt lời cô nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này, Lam Tu Yến nghe thấy Lam Giao muốn nói chuyện cùng mình thì hớn hở đi theo, Lam Vũ Trạch nhìn hai người rời đi mà không đuổi theo.Để thằng em trai ngu xuẩn này của hắn xin lỗi cho đã đi, nói không chừng nó lại khóc lóc quỳ xuống đất ấy._________Phòng riêng của một nhà hàng gần bệnh viện.Lam Giao ngồi đối diện Lam Tu Yến, trước mặt là một cốc kem dâu màu hồng phấn đang tỏa ra khói lạnh, cô xúc một muỗng kem cho vào miệng, ngẩn đầu nhìn người vẫn luôn im lặng, cái muỗng chọc chọc hai cái vào phần kem mềm mại trong cốc, giọng thản nhiên:" Muốn nói chuyện gì thì nói đi, anh không muốn nói thì tôi về.

"" Anh, anh...

" Lam Tu Yến lắp bắp nói không rõ câu, đột nhiên hắn không biết bây giờ bản thân nên nói cái gì nữa...Lam Giao thấy hắn như vậy, để tránh mất thời gian thì cô tự nói luôn, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lùng: " Lam Tu Yến anh có nhớ rõ không?

"" Tôi đã từng nói anh không để để tha thứ.

"Lam Tu Yến rũ mắt khẽ gật đầu, đôi tay siết chặt vào nhau run lên, hốc mắt chua sót đỏ ửng: " Nhớ, anh nhớ... anh biết chính mình không xứng.

"" Dừng!

" Lam Giao nghe hắn sắp khóc đến nơi thì giơ tay lên ngăn lại."

Một Lam Vũ Trạch khóc đã nhức đầu rồi, anh đừng có học theo anh ta.

Có học theo tôi cũng không tha thứ cho anh.

"Lam Tu Yến nghẹn lời, mím môi nhìn cô với vẻ uất ức và đau lòng, hơn hết hắn cảm thấy rất ghen tị, anh trai hắn ít nhất vẫn còn có một vị trí nào đó trong lòng em gái.Còn hắn... hắn cái gì cũng không... càng khốn khổ hơn khi chính tay hắn đã đẩy mối quan hệ của anh em bọn họ vào ngõ cụt..."

Giao Giao anh không cầu xin tha thứ... anh chỉ muốn xin lỗi mà thôi, anh có thể dóc hết sức mình để chuộc lại sai lầm...

Có thể dùng cả đời để chứng minh lời xin lỗi của mình...

"" Lam Tu Yến.

" Lam Giao đột ngột lên tiếng cắt ngang lời hắn, đôi mắt cô trong suốt tĩnh lặng không chút rung động.Cô cười đến xinh đẹp dị thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau thấu tâm can: " Anh muốn biết tôi sống như thế nào ở những năm trước 18 tuổi không?

"Tầm mắt cô nhìn hắn trở nên mơ hồ, giống như chìm đắm, bắt đầu lật lại dòng kí ức phủ bụi theo thời gian, cô không cần hắn trả lời, nhẹ giọng nói: " Khi đó mỗi đêm tôi đều phải ngủ cạnh đống rác, có khi rúc lại ở chân cầu.

"" Vì buổi tối sắp vào đông thật sự rất lạnh... chỉ khi chui rúc bên cạnh những túi rác bẩn thỉu, mới có thể nhờ đó che được chút gió.

"" Những khi vài hôm liền tôi không ăn gì hết, vừa đói vừa lạnh, tôi lấy hết can đảm đi gõ cửa nhà người ta xin ăn, mỗi sáng tôi đều ra đường đi xin ăn, buổi tối ngủ dưới nền đất lạnh, co lại trong góc tường u uất.

"" Có những đêm tôi lạnh đến nỗi tay chân đông cứng... những ngày tôi không xin được thứ gì tôi chỉ cảm thấy bụng cồn cào đói khát...

"" Từng đến nỗi... tôi đã... giành ăn với chó hoang bên đường, lúc đó trông thật bẩn thỉu và dơ dáy...

Không còn chút lòng tự tôn nào.

"" Đó là đêm đông lạnh lẽo nhất từ trước đến nay, giữa dòng người ai ai cũng đẹp đẽ, những gia đình hạnh phúc, tôi lại là người nhơ nhuốc nằm trong góc tường, vì giành ăn với chó mà bị cấu xé trầy trụa khắp người.

"" Khi đó niềm mong ước duy nhất trong tôi là nhìn thấy ba mẹ đến đón tôi về, tôi muốn được dỗ dành, tôi không muốn bị gọi là tiểu súc sinh, đứa ăn xin bẩn thỉu, không muốn khi khom lưng uốn gối xin ăn bị đuổi đánh, bị nhìn bằng những cặp mắt chán ghét và xa lánh, không muốn chết đói, chết cóng trong mùa đông lạnh giá.

"" Tất cả chỉ là một giấc mơ, tôi tỉnh lại rồi vẫn nằm bên đống rác, không có ai đón về tôi, không ai tìm thấy tôi, tôi đói đến mức không nghĩ được gì cả, chẳng biết nên đi đâu.

"" Trong lúc mơ màng tôi đều tuyệt vọng nghĩ không ai cần tôi nữa...

Nhưng cuối cùng tôi vẫn còn sống, sống như thế... như thế đã qua cả năm trời...

"" Lúc tôi khốn khổ nhất, các ngươi đang làm gì?

"" Lúc tôi ngất đi vì lạnh, đói đến bao tử sôi lên sùng sục, đau đớn vì bệnh tật, thì chính lúc đó các người đang chăn ấm đệm êm, bận dỗ dành Lam Lâm Nhi giận dỗi.

"" Các người tìm tôi tìm không thấy cuối cùng chữa lành vết thương bằng cách tìm một người khác thế chỗ, cũng được thôi...

Tôi không trách ai.

"" Lam Tu Yến anh có từng tự hỏi bản thân rằng khi mình đang ăn no mặc ấm, cô em gái là tôi đang sống thế nào hay không?

"" Anh có tự hỏi, liệu em gái nhỏ như vậy phải làm thế nào để sống, em gái của mình đang ở nơi nào, đang ra sao, có lạnh lẽo hay không?

"" Anh có biết nếu như sau đó tôi không được người ta đưa vào cô nhi viện tôi sẽ chết vì bệnh hay không?

"" Gần nửa đời trước xem như tôi xui xẻo, nhưng ngày tôi về các người sao lại đối với tôi như vậy?

"" Tôi không hề nói các người nợ tôi... các người có thể lựa chọn bỏ tôi ở lại... vì cái gì muốn đối với tôi như vậy?

"Giọng điệu nỉ non đều đều, không hề tức giận mất khống chế, cứ nhẹ nhàng như vậy rồi phút chốc uất nghẹn đầy nước mắt, từng chữ nghẹn lại trong cổ họng, Lam Giao phát hiện nước mắt trên mặt mình rơi tí tách xuống mặt bàn, cô vội lao đi nước mắt trên mặt.
 
Back
Top Bottom