Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đừng Hỏi - Du Ngư

Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 100: Nó sống 24



Lâm Gia gấp cuốn album lại, Diêm Tự hỏi cậu: "Cậu nghĩ sao?"

Lâm Gia trả cuốn album cho Diêm Tự, biết Diêm Tự đang nói về mốc thời gian được ghi trong các bản thảo ở nửa sau. Khoảng thời gian này quá dài, nếu một người bắt đầu mở tiệm xăm từ khi 18 tuổi, thì việc hoàn thành các bản thảo đầu tiên đến bản thảo cuối cùng trong suốt 71 năm có nghĩa là người đó đã 89 tuổi.

Tuổi này khá nhạy cảm. Không phải là không thể sống đến 89 tuổi, nhưng để một người ở độ tuổi đó vẫn tiếp tục làm việc thì đáng để suy ngẫm... Nhất là khi tiệm xăm U Linh này vẫn đang hoạt động.

Lâm Gia nói: "Hoặc là các bản thảo không do một người hoàn thành, hoặc thời gian không phải là thời gian sáng tác."

Diêm Tự mở cuốn album ra lần nữa, thành thạo lật đến một trang ở nửa sau, rồi chỉ vào một bức phác thảo.

Lâm Gia rũ mắt. Vị trí ngón tay Diêm Tự chỉ là một bản vẽ mang phong cách rất đặc biệt: Nét hạ bút nhẹ, nét kết thúc lại rất mạnh. Phong cách này gần như xuất hiện trong mỗi bản thảo. Suy ra luận điểm các bản thảo không do một người hoàn thành của Lâm Gia là không thể thành lập.

Ý của Diêm Tự là, thời gian ghi trên các bản thảo khả năng cao không phải thời gian sáng tác, mà mang một ý nghĩa khác. Trừ phi chủ tiệm là một người có tuổi thọ dài hơn người thường.

Liên Diệp nhìn vị trí Diêm Tự chỉ, hỏi: "Hôm nay còn một câu hỏi cho người cá, muốn hỏi về chủ tiệm không?"

"Không." Sau khi loại bỏ đáp án sai của Lâm Gia và chốt lại đáp án, Diêm Tự gấp cuốn album lại. "Vụ hình xăm vẫn là một mớ bòng bong, thêm một ông chủ chỉ làm rối thêm."

Liên Diệp gật đầu: "Cũng đúng..."

Hắn từng nghe Diêm Tự nói, các NPC được cụ thể hóa đa phần đều sẽ giết người. Việc hình xăm xuất hiện trên lưng đã làm hắn sợ chết khiếp, nhưng vì tạm thời chưa có phản ứng xấu, hắn còn chịu được. Nếu thêm một NPC giết người, hắn sẽ không thể chịu nổi.

Giờ đã có cuốn album, dù chưa hiểu rõ ý nghĩa của thời gian trong các bản thảo, nhưng ít nhất cũng là một manh mối. Giải được bí mật thời gian, không chừng sẽ tìm ra nước súp, xem như một tin tốt.

Liên Diệp điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên, lại phát hiện bầu không khí xung quanh đã trở nên trầm lặng.

Diêm Tự không nói, Lâm Gia cũng không nói gì.

Hắn nhìn sang Liên Tâm, thấy cô cũng tái mặt, không nói lời nào.

Hắn lập tức phản ứng lại. Có gì đó đã xảy ra trong lúc hắn điều chỉnh cảm xúc!

"Sao..." Liên Diệp co rúm lại, "Sao vậy?"

Diêm Tự và Lâm Gia không trả lời, mà nhìn chằm chằm vào một điểm nơi xa.

Liên Diệp nhìn theo ánh mắt hai người họ, chỉ thấy một con hẻm dài tối tăm, ngoài sự u ám và tĩnh mịch, dường như không có gì đặc biệt.

Liên Tâm cũng đang nhìn về phía đó. Liên Diệp đành hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Liên Tâm ngẩng lên nhìn anh trai mình: "Anh... anh không nhận ra sao..."

Trái tim Liên Diệp thắt lại, nỗi khiếp sợ khiến giọng hắn cứng đơ: "Nhận ra cái gì? Em nói thẳng ra đi."

Liên Tâm tái mét mặt mày: "Âm thanh dừng rồi."

Liên Diệp vội ngẩng đầu lên.

Âm thanh 'sột soạt' trên bầu trời không biết đã dừng lại từ khi nào.

Cũng buồn cười, lúc âm thanh 'sột soạt' vang lên thì mọi người sợ hãi, giờ nó dừng lại, sự tĩnh lặng cũng khiến họ sợ hãi không kém.

Giống như bình yên trước cơn bão, nguy hiểm đang âm thầm tiến đến.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh hoàn toàn.

Nghe rõ mồn một tiếng thở của mọi người.

Mọi người hô hấp rõ ràng có thể nghe.

Bất ngờ...

Lâm Gia kêu: "Ở đó!"

Đồng thời, Diêm Tự lao đi.

Chờ Liên Diệp phản ứng lại, Diêm Tự đã như một mũi tên rời cung, phóng vút về phía trước, Lâm Gia theo sát sau anh, con mèo đen mập mạp cũng lao theo chủ nhân, hướng về phía con hẻm tối.

Liên Tâm che miệng, cô đã nhìn thấy gì đó.

Liên Diệp vội vàng hỏi: "Là cái gì?"

"Không biết." Liên Tâm lắc đầu, "Hình như là bóng người."

"Anh." Chỉ còn hai anh em họ đứng đó, sự yên tĩnh khiến cơn hoảng loạn trào dâng, Liên Tâm hỏi: "Chúng ta... chúng ta có nên đuổi theo không?"

"Đi thôi." Liên Diệp kéo tay Liên Tâm. Sự việc diễn ra quá đột ngột, Diêm Tự không nói họ nên ở lại hay đi theo. Liên Diệp không dám ở lại đây, nếu chần chừ thêm, họ sẽ không đuổi kịp Diêm Tự và Lâm Gia.

Hai anh em vội vã chạy theo.

Ở phía trước, Diêm Tự chạy với tốc độ cực nhanh, như một con báo săn lướt gió.

Lâm Gia biết Diêm Tự có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng không ngờ anh lại nhanh đến mức này, thậm chí mèo không thể theo kịp.

Cái bóng kia nấp trong bóng tối con hẻm lén quan sát. Ngay khi chạm phải ánh mắt của họ, nó quay người lẩn sâu vào trong hẻm.

Khi bóng đen chạy trốn, âm thanh 'sột soạt' lại vang lên.

Chưa rõ bóng đen là ai, nhưng Lâm Gia không muốn Diêm Tự mạo hiểm một mình. Cậu không dám lơ là, bám sát phía sau Diêm Tự.

Con hẻm này rất dài, may mắn là chỉ dài chứ không phức tạp. Lâm Gia luôn giữ Diêm Tự trong tầm mắt, dù đã chạy một quãng khá xa nhưng không bị Diêm Tự bỏ lại.

Họ chạy đến cuối con hẻm, trước mặt là một bức tường loang lổ chắn đường.

Lâm Gia thấy Diêm Tự đột ngột dừng lại, xoay người hét lên: "Đừng tới đây!"

Nhưng Lâm Gia đang tập trung vào Diêm Tự, không kịp dừng chân, bất ngờ lao vào lòng Diêm Tự. Cảnh tượng như cửa sổ và thân cây ở bệnh viện, Lâm Gia nhảy cửa sổ vào bị Diêm Tự tiếp được.

Quán tính làm cả hai ngã nhào xuống đất, lăn tròn một vòng. Diêm Tự chống tay xuống đất, hai người mới dừng lại.

"Không sao chứ." Diêm Tự cúi xuống hỏi người trong lòng mình.

"Tôi..." Lâm Gia vừa phát ra một âm tiết, sắc mặt thoắt trở nên cực tệ.

"Sao vậy?" Diêm Tự vội vàng kiểm tra xem Lâm Gia có bị thương không. Từ đầu đến chân, kiểm tra từng chỗ một, không phát hiện vết thương rõ ràng nào trên người Lâm Gia, Diêm Tự nhìn vào khuôn mặt cậu.

Sắc mặt của Lâm Gia vẫn cực kỳ tệ, thậm chí đồng tử còn hơi giãn ra.

"Lâm Gia!" Diêm Tự vội ngồi dậy, ôm lấy Lâm Gia, "Cậu sao vậy?"

Lâm Gia không đáp lại, há miệng thở d ốc.

Diêm Tự đưa tay định chạm vào mặt cậu, Lâm Gia bỗng chộp lấy tay Diêm Tự.

Diêm Tự trong lòng căng thẳng, liên tục gọi tên cậu.

Mèo vận sức cả bốn chân, vừa chạy vừa kêu: "Đèn! Đèn! Lâm Gia sợ tối!"

Con hẻm vốn đã tối, phần cuối hẻm còn tối hơn.

Mèo nhảy tới, lục lọi túi áo Diêm Tự: "Điện thoại đâu, điện thoại của anh đâu?"

Diêm Tự ngẩn người, vội lấy điện thoại ra, bật đèn flash.

Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Diêm Tự không khỏi gọi tên Lâm Gia.

"Tôi không sao..."

Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần Diêm Tự gọi tên, Lâm Gia dần tỉnh lại.

Nhìn mèo, nhìn chiếc điện thoại sáng đèn flash trên tay Diêm Tự, Lâm Gia liền hiểu tình hình hiện tại, chẳng qua bây giờ cậu không cần giải thích với Diêm Tự.

Phát hiện mình đang đè lên vai phải bị thương của Diêm Tự, Lâm Gia đứng dậy.

Sắc mặt vẫn chưa hồi phục, Lâm Gia nhìn bức tường cuối con hẻm.

Hỏi: "Người đâu?"

Sau lưng có tiếng động, Diêm Tự cũng đứng dậy. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt Lâm Gia, hỏi một câu không liên quan: "Vừa rồi... mèo nói cậu..."

"Anh, anh Gia!"

Trong hẻm nhỏ, giọng Liên Diệp và Liên Tâm vang lên.

Chẳng mấy chốc, hai anh em họ Liên xuất hiện từ trong bóng tối, đến trước mặt họ.

Lâm Gia lại hỏi: "Người đâu?"

Diêm Tự hít sâu một hơi, biết Lâm Gia không muốn đề cập chuyện của mình.

Ánh mắt anh quét từ đầu đến chân Lâm Gia vài lần, xác định cậu không sao, Diêm Tự mới nói: "Vào tường rồi."

"Tường?" Hai anh em họ Liên nhìn bức tường ở cuối con hẻm.

Trong tầm nhìn tối tăm, bức tường này là điểm cuối con hẻm. Nhưng giờ nhìn kỹ, bức tường này giống như chắn ngang con hẻm.

Theo thói quen trước đây, Diêm Tự chắc chắn sẽ đuổi theo bóng người đó mà đâm vào tường. Nhưng Diêm Tự biết Lâm Gia luôn theo sát mình, nên đã khẩn cấp dừng lại.

"Vậy... bây giờ..." Liên Diệp phát hiện Lâm Gia cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, "Chúng ta cũng đi qua bức tường này sao?"

Diêm Tự nhìn Lâm Gia.

Manh mối của họ đứt đoạn ở mốc thời gian, bóng người không rõ từ đâu xuất hiện này bỗng thay thế cho manh mối bị ngắt.

Đã qua hơn nửa ngày, Diêm Tự thực sự không muốn tối nay Lâm Gia lại không có đầu mối nào mà bị kéo vào hình xăm.

Chắc chắn phải đi xuyên bức tường này.

Nhưng.

Lâm Gia vừa thoát khỏi trạng thái k1ch thích, tình hình bên kia bức tường chưa rõ, không biết có bị tối hay không, Diêm Tự lo cho cậu.

"Cầm lấy." Diêm Tự đưa điện thoại cho Lâm Gia.

Lâm Gia không nhận, cậu nhìn ra Diêm Tự định một mình đi vào tường.

Cậu nhàn nhạt: "Đội trưởng Diêm, anh không nhận ra chúng ta không thể rời khỏi đây sao?"

Bị từ chối khiến Diêm Tự hơi bực, thầm nghĩ: Ông dồn toàn bộ lực chú ý vào cậu thì phát hiện được cái gì hả?

Hai anh em họ Liên nghe vậy thì quay lại nhìn phía sau.

Sau lưng họ xuất hiện một bức tường.

Lâm Gia nhìn Diêm Tự: "Cùng đi thôi, có gì chiếu cố lẫn nhau."

Diêm Tự kéo tay Lâm Gia, nhét điện thoại vào tay cậu, cáu kỉnh nói: "Không cần cậu chiếu cố, cậu tự lo cho mình là được."

Lâm Gia trầm mặc một chút: "Được."

Diêm Tự tức đến bật cười, đá nhẹ con mèo, ra hiệu cho nó theo sát Lâm Gia.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 101: Nó sống 25



Diêm Tự vẫn là người xung phong. Anh kéo Lâm Gia về phía sau, không cho cậu đứng quá gần bức tường.

Rồi mới đưa tay chạm vào mặt tường.

Lâm Gia luôn chú ý đến hành động của Diêm Tự. Dưới ánh sáng đèn flash, cậu thấy lòng bàn tay của Diêm Tự dán lên mặt tường. Bàn tay như chạm vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng nhỏ. Mặt tường giống như mặt nước, lấy lòng bàn tay Diêm Tự làm trung tâm, lan ra xung quanh từng vòng gợn sóng.

Liên Diệp và Liên Tâm nhìn đến ngây người, bất cứ thứ gì phi lý trong bụng cá đều dễ khiến họ khiếp sợ.

Diêm Tự thăm dò đưa tay vào sâu hơn, Lâm Gia thấy cả cánh tay anh chìm vào trong tường.

Bất chợt...

Lâm Gia thấy Diêm Tự nhíu mày, ngay sau đó giống như có gì đó bên trong tường bắt lấy anh, trong nháy mắt, nửa người Diêm Tự bị kéo vào tường.

Lâm Gia bất giác đưa tay ra kéo Diêm Tự, nhưng vừa chạm vào cánh tay liền bị Diêm Tự hất mạnh.

"Đừng theo vào!"

Hai tay nắm hụt, ngón tay vì hành động của Diêm Tự mà tê rần.

Chỉ một thoáng ngẩn người, bức tường phía sau đã chặn đường rút lui của họ, nhưng ngoài điều đó ra, không có chuyện gì khác xảy ra. Theo cân nhắc, cậu chỉ cần chờ Diêm Tự vào trong tường mang tin tức ra ngoài.

Nhưng cậu đã từ chối lời đề nghị của Diêm Tự, thậm chí theo bản năng muốn kéo lấy Diêm Tự.

Lâm Gia mím môi, có hơi khó tin.

Mình không còn là mình nữa.

Trong nháy mắt hoảng hốt, nửa thân còn lại của Diêm Tự cũng bị kéo vào tường, Liên Diệp và Liên Tâm lo lắng hét lên.

Lâm Gia nhìn bức tường. Bề mặt tường như hợp nhất với cửa vào cổ mộ, trong tầm mắt, cậu như nhìn thấy Diêm Tự hai lần nhảy vào cửa hang đen kịt.

Trong lòng thoáng động, Lâm Gia tiến lên đi xuyên qua tường, vừa chạm vào mặt tường liền cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt, toàn thân cậu bị nhấn chìm.

Mèo vội vàng đuổi theo.

Tầm nhìn tối đi trong chốc lát, Lâm Gia chưa kịp giơ điện thoại của Diêm Tự lên, ánh sáng đã trở lại.

Thậm chí còn sáng hơn con hẻm không biết bao nhiêu lần.

Phía bên kia bức tường hóa ra là một căn hộ ba phòng, Lâm Gia đang đứng trong phòng khách của căn hộ, trên đầu có đèn dây tóc chiếu xuống.

"Đã bảo cậu đừng theo tôi mà?"

Bên cạnh vang lên giọng Diêm Tự.

Lâm Gia thấy Diêm Tự đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, tựa hồ muốn nhìn thấu nguyên nhân cậu đi theo.

Lâm Gia tinh ý nhận ra, từ sau khi rời tiệm xăm U Linh, Diêm Tự to gan hơn rất nhiều.

Cậu đón lấy ánh mắt Diêm Tự: "Tôi nói rồi, đi cùng nhau."

Diêm Tự khẽ cười, vừa định nói thì mèo rơi xuống từ trên không.

Diêm Tự nhanh chóng đỡ lấy nó trước Lâm Gia, vài giây sau, Liên Tâm và Liên Diệp cũng như ảo thuật xuất hiện trong phòng khách.

"Đây là... đâu?"

Liên Tâm ngạc nhiên. Bức tường rêu mốc và loang lổ luôn mang lại cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, vì thế ban đầu cô cho rằng phía bên trong tường cũng sẽ ẩm thấp và tối tăm, không ngờ lại là một căn phòng sáng sủa như thế này.

"Tốt quá, mọi người đều ở đây." Liên Diệp nói.

Đối với hai người mới, thay đổi môi trường không đáng sợ bằng việc phải tách khỏi hai đại ca.

Câu "mọi người đều ở đây" có nghĩa là Lâm Gia, Diêm Tự, mèo, và hai anh em họ Liên đều có mặt, nhưng bóng người dẫn họ đến đây lại không thấy đâu.

Diêm Tự là người vào đây đầu tiên, nếu anh không đề cập đến bóng người, hiển nhiên là bóng người không ở trong căn hộ ba phòng này.

Xem ra người tạo ra âm thanh "sột soạt" đó cố tình dẫn họ đến đây, giờ tìm người cũng không còn ý nghĩa gì.

Sau khi chắc rằng mình không bị tách khỏi Diêm Tự, Lâm Gia mới bắt đầu quan sát căn hộ này.

Bên trong căn hộ không có nhiều đồ đạc, thứ thu hút sự chú ý nhất là một chậu hoa được đặt giữa phòng khách. Tiếp đến là hai bức tường phòng khách, trên cao vắt ngang một sợi dây thừng treo vài cái móc thịt lơ lửng trên đầu họ.

Liên Tâm phát hiện vài cái móc treo thịt kỳ lạ này: "Loại móc này thường dùng để treo lạp xưởng hoặc thịt khô, nhưng chúng phải treo dưới ánh mặt trời. Trong phòng khách không có cửa sổ, sao lại treo lạp xưởng thịt khô ở đây?"

Liên Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng móc treo thịt không phải thứ đáng sợ, hắn chỉ thấy lạ thôi.

Thấy Lâm Gia và Diêm Tự đang lục tìm phòng khách, hắn cũng bắt đầu tìm kiếm.

Rất nhanh, hắn sờ được thứ gì đó giữa tay vịn và đệm ghế sofa, móc ra thì phát hiện là răng, nhưng không phải răng người, bèn gọi: "Anh, em tìm được răng, nhưng không biết là răng của con gì."

Nghe vậy Diêm Tự nhìn sang, Liên Diệp bước đến bên cạnh Diêm Tự đưa cho anh xem răng mình tìm được.

Trong khi đó, Liên Tâm phát hiện một thứ khác kỳ lạ, đó là cửa chính của căn hộ, vị trí lỗ mắt mèo bị thay bằng một chiếc gương tròn. Mặt gương hướng vào trong nhà. Liên Tâm nhìn vào, cô thấy hình ảnh của mình trong đó.

Cái này còn kỳ lạ hơn móc treo thịt trên đầu. Mắt mèo thường để người trong nhà nhìn ra ngoài, nhưng thiết kế này hoàn toàn phá vỡ mục đích ban đầu.

Thấy Liên Diệp đang nói chuyện với Diêm Tự, Liên Tâm liền gọi Lâm Gia: "Anh Gia, trên cửa có một chiếc gương tròn."

Lâm Gia đã sớm phát hiện cái này, không chỉ thế, cậu còn phát hiện nhiều thứ hơn Liên Diệp và Liên Tâm. Cậu thấy dưới chân bàn trà bằng gỗ đặt cạnh tường có vài hạt gạo, trên bàn có một cây kéo, phần đầu nhọn của nó chĩa thẳng vào chậu hoa giữa phòng.

Ngoài ra, Lâm Gia đã mở ba cánh cửa khác trong căn hộ, nhưng khi đi qua chúng, cậu lại quay trở về phòng khách.

So với cửa lặp, Lâm Gia để ý đến bức tranh Quan Công dán trên đèn trần hơn.

Hai chân của Quan Công dán ở chỗ cao nhất là đèn, còn đầu lại ở phần thấp, ngang bằng với mấy cái móc treo thịt.

Đây là một bức tranh Quan Công dán ngược.

Theo tầm mắt Lâm Gia, Liên Tâm phát hiện ra bức tranh Quan Công. Vì bức tranh đã phai màu theo năm tháng nên khi đèn bật sáng, bức tranh hơi khó thấy.

Móc treo thịt và gương tuy kỳ lạ nhưng không làm Liên Tâm cảm thấy sợ, riêng bức tranh Quan Công thì khác.

Liên Tâm lập tức nhớ đến lời của người để lại tin nhắn tên là Hướng Càn ở tiệm nước.

Hắn ta nói rằng mình có một người bạn đã chết. Hắn ta đã nhìn thấy hình xăm Quan Công mở mắt trên lưng thi thể của bạn mình.

Liên Tâm trợn to mắt, nhìn kỹ bức tranh Quan Công trên đầu. Bức tranh Quan Công này cũng là Quan Công mở mắt!

Quan Công nhắm mắt làm lơ, mở mắt giết người!!!

"Á á á á á!"

Liên Tâm hoảng tới mức chạy đến bám chặt lấy anh trai mình.

Liên Diệp hỏi có chuyện gì, Liên Tâm chỉ lên trần nhà.

Diêm Tự và Liên Diệp cùng nhìn lên bức tranh Quan Công, sắc mặt cả hai đều thay đổi. Thậm chí sắc mặt của Diêm Tự còn tệ hơn Liên Diệp, anh không kìm được mà nhìn Lâm Gia một cái.

Người ta thường dán chữ "Phúc" ngược để chơi chữ với âm "Phúc đã đến", mang ý nghĩa may mắn.

Mà lúc này, bức tranh Quan Công mở mắt dán ngược có nghĩa là...

Quan Công đã đến.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 102: Nó sống 26



Do sự xuất hiện của bức tranh Quan Công, dù Liên Tâm và Liên Diệp chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc dán ngược thì vẫn cảm thấy sợ hãi. Nhìn móc treo thịt, hạt gạo, răng, gương và kéo, họ đều cảm thấy khiếp hoảng.

"Chúng ta mau đi thôi." Liên Diệp nói.

Cửa chính ngay trước mặt họ, tại sao lại phải ở lại trong căn nhà có Quan Công đã đến!

Nói xong, Liên Diệp liền đi mở cửa. Cửa không khóa, hắn mở ra dễ dàng.

Ngay sau đó, hắn sững sờ tại chỗ.

Phía bên kia cửa là phòng khách, trong đó có bốn người và một con mèo. Ba người một con mèo đang nhìn người vừa mở cửa, mà bóng lưng của người mở cửa đó...

Liên Diệp nuốt khan, 'rầm' một tiếng đóng sập cửa lại.

Liên Tâm đứng gần Liên Diệp nhất, cũng thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, sợ đến mức không nói nên lời.

Liên Diệp cảm thấy hình xăm sau lưng nóng rực như bị đốt, cứng ngắc quay đầu lại, hỏi Lâm Gia: "Chúng ta đang ở trong hình xăm?"

Hắn không hỏi Diêm Tự, vì Lâm Gia mới là người từng vào hình xăm.

Ban đầu Lâm Gia cũng nghĩ như vậy, nên cậu đã thử chạm vào tường. Nhưng tường rất chắc chắn, không giống da người.

Nhưng Lâm Gia không vội phủ nhận câu nói của Liên Diệp. Nếu lúc trước cậu vẫn còn băn khoăn về thứ tự của dòng chữ "Nó chết" rồi mới đến "Nó sống," thì bây giờ cậu có một phỏng đoán.

Có lẽ "Nó sống" không phải chỉ trạng thái hình xăm hoạt động, mà là chỉ hình xăm từ trạng thái tĩnh đã chuyển thành một thứ có thể chủ động hút người vào bên trong.

Nếu giả thuyết này đúng, nơi mà họ đang đứng đã quá rõ ràng ... bên trong hình xăm của người đã chết.

Chính xác hơn là "Quan Công mở mắt."

"Đại khái là vậy," Lâm Gia nói.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia suy tư vài giây: "Cơ hội để hình xăm sống dậy là có ai đó chết trong nó."

Vậy là, thực ra cả hai lần Lâm Gia rơi vào hình xăm đều có khả năng chết, hoàn toàn không nhẹ nhàng như lời cậu kể lại.

Diêm Tự từ ánh mắt Lâm Gia thấy được đáp án, anh lại nhìn quanh căn nhà: "Tôi nói quá nhẹ."

Liên Diệp và Liên Tâm thót tim, bất an mà nhìn Diêm Tự.

Diêm Tự nói: "Hoặc là hình xăm cần ăn thịt người mới sống dậy, rồi bắt đầu ăn những người khác."

Ánh mắt quay về Lâm Gia: "Người tạo ra âm thanh dẫn chúng ta đến đây, chắc chắn có liên quan đến hình xăm này."

Anh muốn tìm đáp án tương đồng từ trong mắt Lâm Gia.

Mặt Liên Diệp trắng bệch: "Nói cách khác, chúng ta sẽ bị hình xăm ăn thịt."

Lâm Gia nói: "Nghĩ cách thoát ra trước đã."

Cậu dời mắt, bắt đầu xem xét lại các thứ kỳ lạ trong căn phòng.

Liên Tâm nghe lời cậu, lo lắng hỏi: "Chúng ta có thể thoát ra được không?!"

"Tại sao lại không?" Lâm Gia bình tĩnh đáp, như thể núi sụp xuống trước mặt cũng không khiến cậu thay đổi sắc mặt, "Nếu chúng ta có thể thoát khỏi hình xăm của mình, thì sao không thể thoát khỏi hình xăm của người khác?"

Chắc chắn có cách thoát ra, giống như trong hình xăm "Cửu Long Di Quan" chỉ cần điểm mắt rồng là có thể rời đi, "Hổ Đói Lên Núi" đánh ngất con hổ là có thể thoát ra, "Quỷ Yến" chỉ cần ăn hết thứ ghê tởm là có thể thoát ra, trong "Mặt trái Bồ Tát" chỉ cần nhìn thẳng vào tượng Phật là có thể rời đi. Vậy thì "Quan Công Mở Mắt" chắc chắn cũng có cách rời khỏi đây.

Nếu không có cách, người cá hà tất phải mất công bày trò phức tạp làm gì, biến thành quái vật ăn thịt bọn họ luôn cho lẹ.

"Nhưng..." Liên Diệp không cố ý tạt nước lạnh Lâm Gia, "Chúng ta không thể thoát ra được mà."

Đây là một căn hộ ba phòng, phòng khách nối liền bốn cánh cửa, một cửa chính, ba cửa phòng ngủ. Nhưng bất kể mở cửa nào, họ cũng quay lại phòng khách này.

Giống một vòng lặp chết chóc.

Chưa kể trên đầu họ còn có một bức tranh Quan Công mở mắt. Quan Công đến để giết người, chờ khi Quan Công thực sự đến, họ sẽ không còn đường thoát.

Liên Tâm hỏi: "Anh Gia, cách thoát ra có liên quan đến Quan Công không?"

Dù sao trong mỗi hình xăm trước đó, cách thoát ra đều liên quan đến chủ thể của hình xăm.

Nhưng Lâm Gia lại nhìn về phía các đồ vật khác. Ánh mắt cậu lướt qua chiếc gương trên cửa, hạt gạo, răng, móc treo thịt, kéo, và chậu hoa không thể bỏ qua giữa phòng khách.

"Đều là vật trấn tà đúng không?" Bên tai vang giọng Diêm Tự. Hắn nghịch răng, "Chiếc răng này giống như răng nanh."

Lâm Gia biết Diêm Tự đang nói "răng nanh" theo nghĩa đen, chứ không phải răng của động vật có vú nói chung.

Diêm Tự đang ám chỉ răng chó.

Nhưng chưa chắc là đúng.

Ngành kiến trúc xây dựng thường gắn liền với phong thủy, Lâm Gia vốn không quan t@m đến huyền học, nhưng nghe nhiều cũng biết một chút.

"Trong huyền học, chó có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể thấy, và chúng sẽ nhe răng sủa để xua đuổi tà ma," Lâm Gia nói, "Nhưng răng này đã bị nhổ ra."

Lâm Gia nâng mắt, nhìn móc treo thịt, chậm rãi giải thích, người khác đều chăm chú theo dõi cậu: "Có người cho rằng móc treo vào ban đêm sẽ thu hút những thứ 'không sạch sẽ'. Sau khi phơi xong thịt, móc sẽ không được treo mà cất đi nơi khác."

"Kéo là hung khí, chắc tôi không cần giải thích thêm." Lâm Gia nói, "Còn gạo, theo thuyết ngũ cốc trừ tà, nhưng thực ra trong phong tục tang lễ, gạo mang ý nghĩa là lương thực cho người chết, để người chết có cái ăn ở dưới đó. Về gương, tại sao có câu nói không nên đặt gương ở đầu giường, gương là vật trấn tà hay chiêu tà, tôi cũng không cần nói thêm nữa."

Diêm Tự "ồ" một tiếng: "Những thứ này đều là vật chiêu tà."

Cuộc trò chuyện của hai người làm Liên Diệp và Liên Tâm rợn hết tóc gáy.

Liên Tâm ngẩn người, nhìn về phía cửa, thấy khung cảnh phòng khách, mọi người trong phòng khách đều bị phản chiếu trong gương nhỏ trên cửa, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị.

Cô không dám đứng gần cửa, vội vàng chạy tới đứng cạnh Liên Diệp.

Cô liếc nhìn bức Quan Công, cảm giác rùng mình nổi lên trong lòng.

Liên Tâm chợt nghĩ ra gì đó, nói: "Có khi nào những thứ này được dùng để triệu hồi Quan Công không?"

Mặc dù cô cảm thấy giả thuyết này có vẻ hợp lý, bức Quan Công mở mắt thực sự tạo cảm giác không may, nhưng cô vẫn không thể phủ nhận rằng câu nói của mình hơi sai sai.

Dùng vật chiêu tà để triệu hồi Quan Công mở mắt? Rõ là ngược đời! Từ xưa đến nay, Quan Công luôn là biểu tượng của chính nghĩa.

Lâm Gia đã sớm nghĩ đến suy luận của Liên Tâm, cũng mắc kẹt ở sự bất hợp lý trong logic này.

"Chậu hoa thì sao?" Diêm Tự hỏi, "Có gì đặc biệt không?"

Ánh mắt Lâm Gia hướng về chậu hoa giữa phòng khách.

Hoa trắng tinh khiết tỏa hương thơm, nhụy h0a màu hồng nhạt.

Đây không phải là một loài hoa phổ biến, nhưng vừa khéo Lâm Gia biết về nó.

Bộ phận hậu cần từng đặt một chậu hoa như vậy ở góc hành lang. Có lần Lâm Gia đi thị sát chi nhánh công ty, cậu tình cờ nhìn thấy.

Không có gì đặc biệt, chỉ đơn thuần nhìn hơi lâu hơn một chút. Nhân viên chi nhánh hiểu sai ý, qua hôm sau, giám đốc lên tổng công ty xin lỗi vì đã đặt chậu hoa hàm tiếu ở hành lang.

Hoa hàm tiếu là loài cây thường được sử dụng trong cảnh quan sân vườn, bộ phận hậu cần chọn vì nó phát triển nhanh và dễ cắt tỉa. Nhưng Lâm Gia làm việc trong ngành bất động sản, và ngành xây dựng kiêng kỵ loài hoa này.

Bởi vì hoa hàm tiếu thường khiến người ta liên tưởng đến "mỉm cười nơi chín suối".

Căn phòng này không có một thứ gì tốt đẹp, theo logic thông thường, thứ duy nhất không liên quan đến tà ma là Quan Công.

Nhưng Quan Công trên đầu họ lại là Quan Công mở mắt.

Bụng cá bốn sao, Lâm Gia chìm vào tự hỏi khá dài.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 103: Nó sống (27)



Chương 103: Nó sống (27)

"Là trận pháp à?"

Diêm Tục lên tiếng hỏi bên tai.

Lâm Gia nghiêng đầu nhìn hắn, Diêm Tục nói: "Thấy anh trầm ngâm lâu vậy, không biết thêm suy đoán của tôi có thể cho anh thêm ý tưởng không."

Không phải là không thể.

Kỳ Môn Độn Giáp cũng thuộc về duy tâm, mở cửa phòng khách luôn dẫn về phòng khách đúng là có thể liên tưởng với trận pháp.

Nhưng Diêm Tục chỉ đưa ra ý tưởng, hắn thật sự không hiểu biết về mấy thứ siêu hình như Lâm Gia. Trên thực tế, hắn luôn là người một lòng đi theo chủ nghĩa duy vật trước khi bị cuốn vào thế giới đáy biển.

Nhưng Diêm Tục muốn nói thêm vài lời với Lâm Gia, hắn nhìn ra được Lâm Gia đang cố ý né tránh mình, chỉ những lúc như thế này mới bằng lòng nói thêm mấy câu.

"Liệu trận pháp có liên quan đến mấy thứ này không." Diêm Tục nói.

"Đại loại vậy." Lâm Gia nói.

Dù sao thì trong nhà cũng không còn thứ gì khác.

Diêm Tục đưa tay lên gõ vào móc treo thịt trên đầu, khiến một hàng móc câu đung đưa trên sợi dây.

Liên Diệp vội hỏi: "Vậy phải làm như thế nào?"

Lâm Gia nói: "Khôi phục lại những thứ này đã."

Mọi người nghe theo, Diêm Tục cố định lại móc treo thịt, Liên Diệp nhét răng chó trở lại khe hở giữa đệm ghế và tay vịn sofa, Lâm Gia thì đặt lại cái kéo lên bàn trà, phần mũi nhọn hướng thẳng vào chậu hoa trong phòng khách.

"Như vậy được rồi phải không?" Liên Diệp hỏi, đang định thử mở cửa thì nghe thấy giọng nói hờ hững của Lâm Gia, "Mấy thứ này đã như vậy từ lúc cậu tiến vào rồi."

Ý là đặt những đồ vật đó về lại chỗ cũ chỉ là khôi phục chứ không phải phá trận.

"Vậy..." Liên Diệp không hiểu.

Diêm Tục nói: "Thử đổi vị trí xem sao?"

Hắn hỏi Lâm Gia: "Có khớp không?"

Lâm Gia đáp: "Ừ."

Quả thực đây là một cách phá trận.

Nhưng Lâm Gia không nói phải đổi như thế nào. Anh nhìn những vật trấn tà được trả về vị trí cũ, móc treo thịt trên dây thừng không có vấn đề, kéo trên bàn cũng không có vấn đề, vị trí hạt gạo rơi cũng không có vấn đề, răng chó quá nhỏ, lọt vào khe hở giữa tay vịn và đệm ghế cũng không còn vấn đề gì, thậm chí cái gương treo ở cửa chính cũng đã nằm ở đúng vị trí của mắt thần.

Lâm Gia đi đến mép bàn, đưa tay định đổi vị trí giữa kéo và gạo, nhưng vừa vươn tay ra đã bị Diêm Tục giữ lại.

"Để tôi." Diêm Tục nói.

Lâm Gia không nói gì, để Diêm Tục đi làm.

Diêm Tục đổi vị trí giữa kéo và gạo xong thì quay lại nói với Liên Diệp: "Liên Diệp, mở cửa ra thử xem."

Liên Diệp đứng ngay ở cửa, nghe vậy thì căng thẳng mở cửa ra. Sau đó cậu ta lại nhìn thấy cảnh tượng giống hệt trước khi mở cửa.

Trận vẫn còn, chưa bị phá, vị trí không đúng.

Diêm Tục lại bắt đầu đổi vị trí, hắn đổi lần nào Liên Diệp lại mở cửa lần đó. Thậm chí Diêm Tục còn gỡ cả tấm gương trên cửa xuống, đổi vị trí tất cả mọi thứ một lần nhưng mở cửa ra vẫn là cảnh tượng làm người ta nghẹt thở kia.

"Chẳng nhẽ phải phá hủy những thứ này?" Liên Diệp hỏi.

Cũng chỉ có thể như thế, hoặc là cả căn phòng này hoàn toàn không có trận pháp, nhưng khả năng đó lại làm người ta rơi vào tuyệt vọng. Liên Diệp không muốn nghĩ như thế, cậu ta rất muốn thoát khỏi căn phòng này.

"Không phải." Diêm Tục quả quyết.

Liên Diệp nhìn Diêm Tục đầy khó hiểu, lại thấy Diêm Tục nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Gia.

"Thứ nhất là mấy thứ này không dễ phá hủy." Liên Diệp nhìn ra được, có vẻ như Diêm Tục đang đối chiếu đáp án với Lâm Gia, "Phá hủy một thứ chiêu tà thì khả năng cao sẽ bị tà vật nhắm đến."

Lâm Gia cũng nghĩ vậy thật, thế nên cách phá trận mà anh nghĩ tới mới là đổi vị trí chứ không phải phá hủy.

Nhất thời cảm thấy hơi khó khăn.

Diêm Tục lại gắn lưỡi câu vào.

Mọi người nhìn lên móc treo thịt, bỗng nhiên Liên Tâm thất thanh kêu lên.

Mèo cũng giật cả mình, nhảy phắt tới bên chân Lâm Gia.

"Sao thế?" Liên Diệp bị Liên Tâm dọa sợ, nhưng dù sao cũng là em gái ruột, sợ đến mấy thì cậu ta vẫn kéo Liên Tâm tới cạnh mình để bảo vệ cô theo bản năng.

Vì không thích Liên Diệp, cũng không coi trọng Liên Diệp, hành động này của Liên Diệp lại làm Lâm Gia hơi sửng sốt.

Liên Diệp run bần bật nhưng vẫn đứng ra bảo vệ, Lâm Gia nhìn ra được tình thân không pha trộn lợi ích từ trong đó.

Anh mím môi dưới.

Việc bị bắt cóc hồi nhỏ đã đủ để chứng minh, anh không có tình thân, cũng chưa từng được ai bảo vệ.

Lâm Gia không nhìn nữa, vừa định nói gì đó thì lại sửng sốt thêm một lần nữa.

Diêm Tục đang đứng trước mặt anh, không chạm vào anh. Nhưng Lâm Gia thấy một tay của Diêm Tục vòng ra sau lưng, hồi đội trưởng đội tuần tra còn súng, hắn giắt súng sau thắt lưng.

Đây là động tác lấy súng vô thức của Diêm Tục, cũng là... sự bảo vệ vô thức của Diêm Tục dành cho anh.

Lâm Gia khẽ nhếch môi, tim đập thình thịch.

Không, Diêm Tục đã luôn bảo vệ anh từ khi vào bong bóng cá tới giờ, thậm chí cái lúc ở trên cây cạnh cửa sổ của Bệnh viện phụ sản Nghi Lạc, Diêm Tục cũng từng vươn tay ra đỡ anh, đó cũng là...

Bảo vệ.

Nhận ra súng của mình đã bị tịch thu từ đời nào, Diêm Tục sờ hụt nhưng cũng không tỏ ra lúng túng, hắn quay lại nhìn Lâm Gia rồi hỏi Liên Tâm: "Sao thế?"

Tiếng hét đột ngột vào lúc này thật sự thử thách thần kinh mọi người.

Liên Tâm nuốt khan, Liên Diệp vội nói: "Bọn anh ở đây, em có vấn đề gì cứ nói ra, đừng có ngập ngừng nữa sốt ruột lắm."

Liên Tâm hít sâu một hơi rồi nói: "Em nhìn thấy Quan Công chớp mắt."

Những người khác ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công, nhưng lúc này tượng Quan Công vẫn trong trạng thái mở mắt như trước chứ không chớp mắt.

Liên Tâm nói: "Em vừa thấy Quan Công chớp mắt thật, chắc không phải nhìn nhầm đâu, em không biết nữa. Nhưng mà... mọi người có cảm thấy không? Ánh mắt của Quan Công... và ánh mắt của bóng người dẫn chúng ta tới đây hơi giống nhau..."

Liên Tâm cũng phát hiện bóng người kia khi nó âm thầm quan sát bọn họ.

Để tăng độ tin cậy trong lời mình nói, Liên Tâm tiếp tục: "Em cảm thấy độ cong mắt của họ khá giống nhau, chưa kể ánh mắt nhìn người khác rất giống, cảm giác bị nhìn chằm chằm mà nó mang tới cũng giống."

Dù sao Liên Tâm cũng là người phát hiện ra kẻ nhìn lén đầu tiên, Lâm Gia và Diêm Tục đều không phản bác cô.

Quan Công mở mắt mang tới áp lực nặng nề hơn những thứ chiêu tà kia rất nhiều, Diêm Tục nhìn chậu hoa: "Hay đổi cả vị trí của chậu hoa?"

Trước đó bọn họ không đưa chậu hoa vào danh sách thay đổi vị trí, vì việc di chuyển một chậu hoa tươi tốt cao bằng nửa người rất tốn sức.

Giờ xem ra chỉ có thể di chuyển thử xem sao.

Lâm Gia lại nói: "Không."

Diêm Tục: "Anh nói thử xem?"

Lâm Gia nhìn Diêm Tục, anh mơ hồ nhận ra Diêm Tục đang cố ý bắt mình nói chuyện.

Có lời phủ định trước đó của hắn, Diêm Tục đủ thông minh để tự suy nghĩ.

Nhưng anh vẫn quyết định cho Diêm Tục thỏa mãn.

"Đây là hoa hàm tiếu." Lâm Gia nói, "Chỉ là tên nghe không hay thôi, thực chất không coi là vật thu hút tà ma."

Vì vậy anh mới chú ý nhiều hơn tới những vật khác, nhưng giờ sự chú ý của anh lại quay trở về, sau đó nhìn lên bức tượng Quan Công trên đầu.

Suy tư hai giây, Lâm Gia đi tới chỗ dưới bức tượng Quan Công.

Ngay khi định lần theo ánh mắt của tượng Quan Công, Diêm Tục lại nói: "Để tôi."

Lâm Gia vốn định nói "Không cần", nhưng lời từ chối đã lên đến cổ họng rồi lại ngừng.

Anh...

Hơi thích sự bảo vệ của Diêm Tục.

Diêm Tục đi tới, Lâm Gia nhường chỗ cho hắn. Diêm Tục nhìn theo ánh mắt của Quan Công, những người còn lại thì nhìn theo ánh mắt của Diêm Tục, thấy được điểm cuối tầm mắt là chậu hoa.

Lâm Gia thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Diêm Tục hỏi: "Có cần chuyển chậu hoa đi không?"

Dù sao Liên Tâm cũng đã thấy Quan Công chớp mắt, giờ phải kiểm chứng xem Quan Công có đang nhìn chậu hoa hay không.

Lâm Gia: "Ừ."

Liên Diệp vội nói: "Anh, để em giúp."

"Không cần." Diêm Tục đủ sức, một mình hắn là đủ để di chuyển chậu hoa cao nửa người này.

Nhưng khi đang di chuyển, một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng lại đặt lên phía bên kia của chậu hoa.

Diêm Tục hơi sững sờ, không cần ngẩng đầu hắn cũng biết đôi tay đó là của ai.

Dù không nên nghĩ đến những chuyện khác vào lúc này, nhưng Diêm Tục vẫn không kìm được.

Hắn cố tình nói: "Khỏi cần, tôi tự làm được."

Lâm Gia chẳng quan tâm tới hắn.

Diêm Tục khăng khăng: "Không cần thật."

Lâm Gia nhắc nhở: "Đội trưởng Diêm, vết thương của cậu."

"À." Dường như đến giờ Diêm Tục mới nhớ ra mình có vết thương trên vai, hắn nói, "Được, vậy cùng nâng lên."

Hai người hợp sức di chuyển chậu hoa rồi lại nhìn tượng Quan Công, nhưng họ phát hiện ánh mắt Quan Công không đi theo chậu hoa mà vẫn nhìn vào giữa căn phòng.

Lâm Gia lại nhìn vào chính giữa phòng khách một lần nữa theo hướng nhìn của Quan Công, không còn chậu hoa nên sàn nhà đã lộ ra.

Anh nhanh chóng phát hiện ra màu sàn nhà không khớp, chưa kể còn có một khe hở ở viên gạch lát.

Diêm Tục đã đi tới, ngồi xổm xuống gõ lên viên gạch.

Tiếng "cốc cốc" giòn tan.

Có khoảng trống bên dưới viên gạch.

Diêm Tục đưa tay muốn cạy gạch lên, nhưng được một nửa lại như nhớ ra điều gì, hắn quay lại nhìn Lâm Gia xin ý kiến.

Lâm Gia gật đầu.

Lúc này Diêm Tục mới đưa tay lần theo khe hở giữa các viên gạch, đào một mảnh nhỏ của gạch lát ra, sau đó thì thuận lợi hơn nhiều.

Diêm Tục lần lượt gỡ từng chút của viên gạch, Liên Diệp Liên Tâm nín thở theo dõi, sợ lại có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra từ dưới viên gạch.

Lâm Gia trầm ngâm đứng sau Diêm Tục, ngón tay anh hơi cong lên, anh bắt chước Liên Diệp và Diêm Tục, lén lút làm động tác bảo vệ.

Chỉ có con mèo ngồi xổm trên bàn trà vốn không ai để ý nãy giờ nhìn thấy động tác bảo vệ hơi trúc trắc này của Lâm Gia.

Không bao lâu sau, Diêm Tục đã gỡ được viên gạch lên, một cái lỗ không bằng phẳng lộ ra trước mắt.

Cái lỗ không lớn lắm, chỉ to bằng nắm tay nhưng khá sâu, không nhìn được bên dưới là gì, chỉ có thể thò tay vào mò.

Đương nhiên Liên Tâm không dám, Liên Diệp cũng không dám.

Lâm Gia thì càng khỏi phải nói, anh không thích những mảnh vỡ từ gạch lát sàn rơi vào người mình, làm bẩn quần áo của mình.

Việc cứ thế được đẩy cho Diêm Tục một cách nghiễm nhiên, Diêm Tục tự nguyện, chẳng dị nghị gì.

Trước đây hắn là đao của Trần Xỉ, chính hắn cũng biết. Chẳng qua làm đao cho Trần Xỉ thì có thể duy trì trật tự ở thế giới đáy biển, mà trật tự thường tượng trưng cho hòa bình.

Hắn là người mềm lòng, không muốn nhìn thấy cảnh mọi người giết hại lẫn nhau.

Giờ hắn muốn trở thành đao của Lâm Gia.

Diêm Tục xắn tay áo rồi thò tay xuống cái lỗ. Nhưng cánh tay hắn có cơ bắp rắn chắc, cơ tay bị kẹt trong lỗ thủng, khiến cho việc thăm dò trở nên khó khăn.

Mà cái lỗ này không nhẵn nhụi, rất dễ cứa rách da trên cánh tay Diêm Tục, vài giọt máu chảy ra, cọ lên thành của cái lỗ.

Liên Diệp kêu một tiếng: "Anh ơi, anh chảy máu rồi."

Diêm Tục thản nhiên: "Không sao."

Hắn đã gần tới nơi, đưa tay xuống sâu thêm một chút, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm vào thứ gì đó lạnh và cứng.

Hắn quay đầu nói cho Lâm Gia: "Cảm giác giống như..."

Vì quay đầu đột ngột, Lâm Gia chưa kịp giấu đi vẻ lo lắng trên mặt.

Bị Diêm Tục nhìn thấy.

Hết chương 103.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 104: Nó sống (28)



Chương 104: Nó sống (28)

Lâm Gia đã phát hiện biểu cảm của mình có gì đó không ổn từ vẻ ngạc nhiên trên mặt Diêm Tục, nhưng lúc này lại lấp li3m giấu đi thì thành ra để ý quá.

Anh chỉ thoáng nhíu mày rồi hỏi: "Là gì?"

Diêm Tục nói: "Hẳn là đá."

Liên Diệp Liên Tâm thở phào nhẹ nhõm, buông bỏ mọi tưởng tượng về những thứ bên trong cái lỗ.

Lâm Gia cũng không lo lắng cho Diêm Tục nữa, ánh mắt lại dời xuống cánh tay rắn chắc kia của Diêm Tục: "Có lấy ra được không?"

Đúng là hơi khó lấy, chưa kể bị kẹt quá lâu nên cánh tay bắt đầu tụ máu, càng khó để lấy đồ bên trong.

Liên Diệp xung phong: "Để em cho."

Nếu Diêm Tục đã nói ở trong là đá thì cậu ta cũng không sợ.

"Được." Diêm Tục không trì hoãn thêm cũng không cậy mạnh, hắn rút tay mình ra.

Lâm Gia nhìn thấy một vòng máu trên tay hắn, anh quay đầu ra hiệu bằng mắt với mèo.

Vừa nãy khi lấy thuốc cho Diêm Tục ở hiệu thuốc, anh có lấy thuốc sát trùng.

Diêm Tục ở bên cạnh tự lấy thuốc trong túi áo trước bụng ra, vừa chọn thuốc sát trùng vừa cúi đầu cười.

Lâm Gia: "..."

"Lấy được rồi!"

So với Diêm Tục thì Liên Diệp có vóc người như chú gà con lấy dễ hơn rất nhiều.

Lâm Gia không để ý tới Diêm Tục nữa mà nhìn Liên Diệp.

Thứ Liên Diệp lấy ra là một cục đá thật, trông rất bình thường.

"Tại sao lại đặt cục đá ở đây." Liên Diệp không hiểu ra sao, "Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không lẽ bên dưới cục đá vẫn còn thứ gì đó?"

Liên Diệp nói xong lại bỏ cục đá ra, duỗi tay quơ loạn trong lỗ. Nhưng cậu ta không móc được gì nữa, ngón tay đã chạm đến đáy.

"Đây không phải đá thường." Lâm Gia lại gần, nhưng anh không cầm viên đá lên mà chỉ đứng nhìn.

"Là đá gì ạ?" Liên Tâm hỏi.

Lâm Gia nói: "Đá Thái Sơn."

"Đá Thái Sơn?" Liên Tâm tỏ ra kinh ngạc, "Là đá lấy từ núi Thái ạ? Quào, anh Gia giỏi thật, thế mà cũng nhìn ra được!"

Lâm Gia đã miễn dịch với mấy lời khen, dù là khen chân thành cũng thế.

"Đá Thái Sơn có kết cấu cứng chắc, âm vang trầm ổn, trọng lượng nặng, kết cấu dày, thường xuất hiện dưới dạng các vân đá thẩm thấu hoặc bán thẩm thấu," Lâm Gia bình tĩnh nói, "Dân gian truyền rằng đá Thái Sơn có thể trấn tà."

"Trấn tà?!" Liên Tâm kinh ngạc.

Đây là cụm từ tích cực đầu tiên bọn họ nghe được kể từ khi rơi vào ăn nhà này.

"Nhưng tại sao phải chôn đá Thái Sơn ở đây, lại còn..." Liên Diệp buông tay áo xuống, đứng dậy rồi nhìn chậu hoa hàm tiếu đã bị đẩy qua một bên, "đặt ở dưới chậu hoa này."

"Vẫn chưa hiểu à?"

Thái độ của Lâm Gia với Liên Diệp hơi tệ. Chính anh cũng không phát hiện ra, nhưng Diêm Tục đứng cạnh lại biết.

"Những thứ chiêu tà thì lộ rõ ở ngoài." Nhưng dù sao Liên Diệp cũng là người lấy đá Thía Sơn ra, Lâm Gia vẫn giải thích, "Còn thứ trấn tà lại nằm dưới lòng đất, nói lên điều gì?"

Liên Diệp suy nghĩ, Liên Tâm lại nhanh chóng đưa ra đáp án: "Tà áp chính?"

"Ừ." Lâm Gia nói.

"Vậy..." Liên Tâm muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói gì, có ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nhưng cô không thể nắm bắt được.

"Đội trưởng Diêm." Lâm Gia nhìn về phía người cao nhất nhóm là Diêm Tục, Diêm Tục đã xử lý xong vết thương nhẹ trên cánh tay.

Và khi Lâm Gia nhìn sang thì Diêm Tục đã hiểu ý, hắn buông tay áo rồi đi tới cầm viên đá Thái Sơn.

Sau đó hắn di chuyển bàn trà tới dưới móc câu và giẫm lên đó.

Rồi hắn giơ cao viên đá Thái Sơn qua cả đầu mình và móc treo.

Lâm Gia nhìn Diêm Tục rồi lại nhìn tượng Quan Công.

Từ lúc Liên Diệp lấy đá Thái Sơn từ dưới nền đất lên, ánh mắt Quan Công không hề rời khỏi viên đá Thái Sơn đó.

Thế nên đúng là Quan Công không nhìn chậu hoa, cũng không phải nhìn viên gạch nứt, từ đầu đến cuối, Quan Công đều nhìn hòn đá Thái Sơn này.

Khi Diêm Tục cầm hòn đá đi, ánh mắt Quan Công cũng di chuyển theo.

Hành động của Diêm Tục khiến Liên Tâm chợt hiểu ra, cô nắm bắt được ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.

"Tà không áp chính!"

Viên đá Thái Sơn được Diêm Tục giơ lên cao qua cả móc treo thịt, lúc này chính là tà không áp chính!

Ngay khi Liên Tâm nói ra câu này, Lâm Gia thấy cuối cùng Quan Công cũng nhắm mắt lại.

Anh đi tới cửa chính của căn phòng và đẩy cửa ra.

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của những người khác. Liên Diệp nhìn ra ngoài rồi ngẩn ra, sau đó bật khóc vì vui mừng!

Cuối cùng!

Cuối cùng thì phía bên kia cánh cửa không phải là phòng khách lặp đi lặp lại nữa.

Lâm Gia bước ra ngoài trước, mèo nhớ kỹ lời dặn của Diêm Tục nên lập tức đuổi theo Lâm Gia.

Diêm Tục nhảy khỏi bàn trà, nói "Đi thôi" với Liên Diệp và Liên Tâm rồi cũng đuổi theo Lâm Gia.

Ra khỏi cửa, Lâm Gia lập tức bật đèn pin trên điện thoại của Diêm Tục, anh đã quay về con ngõ kia.

Không để ý đến những người phía sau, nương theo ánh đèn pin, Lâm Gia nhìn thấy bức tường chắn lối ra ở con hẻm đã biến mất, không chỉ vậy, con đường phía trước, cũng chính là bức tường mà họ từng đi xuyên qua cũng không còn nữa.

Đây vốn là điểm cuối của con ngõ, khi không còn tường chắn, ánh sáng tự nhiên tràn vào.

Lâm Gia nghe thấy Liên Tâm: "Ôi tốt quá, ra được ngoài rồi, cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng vậy."

Bầu trời bao la và xanh thẳm, ánh nắng trải khắp chân trời.

Nhưng đột nhiên...

Một bóng người vụt qua trong tầm nhìn của họ, do ánh sáng đầy đủ nên Lâm Gia có thể nhìn rõ bóng người đó đang mặc bộ đồng phục gì, hai mũi chân cùng hướng thẳng về phía anh.

Tiếng sột soạt kia chính là âm thanh của mu bàn chân cọ vào mặt đất khi bóng người đó chạy.

Lâm Gia không đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ chìm vào suy tư.

Những người khác cũng nhìn thấy, Diêm Tục đã có suy đoán trong lòng, hắn nói: "Tới chỗ người cá trước."

Bọn họ lọt vào căn nhà này, nhất định phải để lại thông tin cho những người khác, cũng phải đến chỗ người cá xem liệu có ai khác để lại tin tức gì không, vì dù sao tiếng sột soạt kia cũng đã bị cụ thể hóa phóng đại lên, khả năng cao không chỉ có mỗi bốn người họ rơi vào căn nhà này.

Còn đâu có thể vừa đi vừa thảo luận.

Lâm Gia cũng nghĩ như vậy, mọi người lập tức tới chỗ người cá.

Diêm Tục đi nhanh hơn mấy bước, sóng vai với Lâm Gia, hắn biết giờ Lâm Gia không còn muốn so đáp án nữa, lại càng không có phần thưởng cho đáp án chính xác.

Nhưng hắn vẫn nói: "Tôi có một suy đoán, anh nghe thử xem có giống những gì anh nghĩ không."

Lâm Gia nói: "Cậu nói đi."

Diêm Tục nói: "Trước hết là về mì nước. Về cơ bản thì không có gì bất ngờ, "nó" ám chỉ hình xăm, "đã chết" nghĩa là hình xăm tồn tại trên người mọi người. "Nó sống", ý chỉ hình xăm cắn nuốt bọn họ."

Lâm Gia không nhịn được mà đáp: "Ừ."

Diêm Tục lại nói: "Sau khi hình xăm cắn nuốt bọn họ thì sẽ sống lại và tự tìm đến những người khác, đây là trạng thái "nó sống". Với trạng thái này và tình huống trong hai đêm anh rơi vào hình xăm, độ khó sẽ dần tăng lên nếu muốn rời khỏi hình xăm."

"Tôi đã nghĩ rồi, anh đã biết điểm mắt cho rồng chính là chìa khóa rời khỏi hình xăm, dù có nhiều mắt hơn thì cũng chỉ là vấn đề thời gian. Vậy nên nếu hình xăm muốn sống lại, chắc chắn nó sẽ không cho mọi người đủ thời gian, chắc chắn sẽ có hạn chế, nếu không thoát khỏi hình xăm trong thời gian nhất định thì sẽ mãi mãi không ra được nữa. Chưa kể tôi đoán giới hạn thời gian chắc chắn sẽ giảm dần khi độ khó tăng lên."

Diêm Tục nói một mạch rất nhiều lời, nói xong thì nhìn Lâm Gia.

"Tôi biết." Lâm Gia đã đoán được khi phải điểm mắt cho tận ba con rồng vào đêm thứ hai, anh nhìn Diêm Tục, "Đội trưởng Diêm chỉ nghĩ đến thế này thôi à?"

"Đúng là không chỉ có thế." Diêm Tục nói, "Nhưng đó là chuyện quan trọng nhất."

Lâm Gia dừng bước, thế này là...

Lần đầu tiên Diêm Tục thẳng thắn với anh như vậy.

Diêm Tục nói: "Giờ tôi sẽ nói về hình xăm."

Lâm Gia cụp mắt: "Ừ."

Người này chỉ có nhiệm vụ đánh bóng trực diện, đánh xong là lập tức rút tay về.

"Nhìn từ cuốn album hình xăm thì số lượng hình xăm chắc chắn nhiều hơn số lượng người vào bong bóng cá."

"Giờ nói về bóng người." Diêm Tục nói.

Diêm Tục nói rất rành mạch, lời ít ý nhiều: "Tôi phát hiện ra bộ đồng phục cảnh sát trên người cái bóng đó, tức là có câu chuyện."

Đúng là vậy, nếu bóng người chỉ phục vụ mục đích dẫn họ vào hình xăm thì cái bóng đó chẳng việc gì phải mặc đồng phục cảnh sát.

Đồng phục cảnh sát tượng trưng cho một câu chuyện, và mì nước chính là câu chuyện đó.

Liên Tâm và Liên Diệp bên cạnh nghe mà sửng sốt, đây là cuộc trò chuyện giữa hai anh lớn, bọn họ không dám xen vào cuộc đối thoại giữa Diêm Tục và Lâm Gia chỉ vì những gì bản thân chưa rõ.

"Mà vì có nhiều hình xăm, nên tôi có xu hướng thiên về giả thuyết mỗi hình xăm đều có một câu chuyện riêng trong bong bóng cá này, mà khi tổng hợp lại tất cả những câu chuyện trong hình xăm, ta sẽ có nước dùng."

Diêm Tục nói.

Đáp án khớp nhau.

Theo chiến thuật trước đây của Lâm Gia khi dụ dỗ Diêm Tục, hẳn là anh sẽ đưa cho Diêm Tục một gói lương khô.

Nhưng không có.

Anh chỉ có một viên kẹo đắng ngắt nhưng lại quá xấu hổ để lấy ra.

Thế nên Lâm Gia không tiết lộ đáp án của mình, anh chỉ nói: "Đội trưởng Diêm nói rất có lý."

Diêm Tục hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng ổn định tâm trạng, hắn nói: "Anh thì sao, có suy nghĩ gì không?"

Hắn thay đổi suy nghĩ, để cho Lâm Gia nói, còn hắn sẽ so đáp án.

Dù sao Diêm Tục cũng đã nói nhiều như vậy, Lâm Gia thuận thế nói theo: "Tôi nhìn thấy rõ bộ đồng phục trên người cái bóng đó, trông có vẻ giống đồng phục cảnh sát kiểu 89."

"Trong cuốn album, thời gian ghi trên bức "Quan Công mở mắt" là ngày mùng 5 tháng Bảy năm 1989, đồng phục cảnh sát kiểu 89 được sử dụng từ tháng Sáu năm 1989 đến năm 1999, xem như khớp với mốc thời gian của "Quan Công mở mắt", hình xăm hẳn là một loại ẩn dụ, Quan Công không nhất thiết phải là Quan Công thật, mà có thể... chính là bóng người đó."

Nhiều cụm từ có thể được thế vào hai từ "tà" và "chính", Quan Công đại diện cho "chính", cảnh sát cũng đại diện cho "chính".

Đây là chuyện không cần nghi ngờ nữa, quả thực Quan Công mở mắt là một điều kiêng kỵ trong quy tắc xăm hình, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Vậy nên việc ghép cảnh sát với Quan Công với nhau không có gì mâu thuẫn.

Lâm Gia nói: "Khoảng thời gian trên cuốn album quá dài, nhiều khả năng không phải là thời điểm sáng tác, mà là thời điểm nhân vật chính qua đời."

"Nếu cảnh sát chính là Quan Công, vậy thì tôi đoán sau khi đồng phục kiểu 89 được triển khai, tức là vào một thời điểm nào đó sau tháng Sáu năm 1989, viên cảnh sát này đã đến cổ trấn. Mà theo tình huống "tà áp chính" trong hình xăm, có lẽ anh ta đã gặp chuyện gì đó và qua đời vào ngày mùng 5 tháng Bảy năm 1989. Sau đó, Tiệm Xăm U Ảnh đã diễn họa lại câu chuyện của anh ta thành tác phẩm "Quan Công mở mắt", mà mở mắt có lẽ cũng ám chỉ rằng viên cảnh sát này chết không nhắm mắt, hoặc là nỗi lòng còn chưa nguôi."

Giống như những gì Diêm Tục nghĩ, đáp án khớp nhau.

Diêm Tục nói: "Hôm nay còn một câu hỏi người cá nữa."

Lâm Gia đáp: "Được."

Diêm Tục khẽ cười.

Liên Diệp thật sự không thể theo kịp câu chuyện giữa hai người, lượng thông tin quá nhiều, đến câu hỏi người cá cuối cùng cũng rất khó hiểu!

Không nhịn được nữa, Liên Diệp hỏi: "Câu hỏi người cá là gì ạ?"

Liên Tâm chê trách: "Anh hai ngốc thật đấy. Còn hỏi gì được nữa, đương nhiên là hỏi xem "Quan Công mở mắt" có phải ám chỉ viên cảnh sát kia không đó!"

Hết chương 104.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 105: Nó sống (29)



Chương 105: Nó sống (29)

Trong lúc nói chuyện thì mọi người cũng tới chỗ người cá. Bọn họ không đi hỏi người cá trước mà tới chỗ để lại thông tin trước.

Đúng như Lâm Gia và Diêm Tục nghĩ, không chỉ có bốn người họ vào "Quan Công mở mắt", có người khác cũng đi vào.

Thông tin dưới mặt đất đã nhiều hơn, có hai người chết trong "Quan Công mở mắt".

Đây không phải tin tốt, vì có nhiều hình xăm mà số người lại ít. Ít người thì sẽ có một số hình xăm không thể tiến vào tìm hiểu tận gốc mà chỉ có thể dựa vào câu hỏi người cá. Nhưng đối với những chi tiết nhỏ không rõ trong hình xăm, chưa chắc đã có thể đặt được câu hỏi người cá chuẩn xác.

Trên mặt đất còn có bút tích của Hướng Càn, anh ta cũng thuận lợi thoát khỏi "Quan Công mở mắt", thời gian sớm hơn những người khác nên thông tin để lại cũng sớm hơn tin về người tử vong.

Anh ta viết rằng: Hỏi người cá Quan Công trong "Quan Công mở mắt" có phải cảnh sát không, đáp án là đúng.

Vậy là ba câu hỏi người cá an toàn đã được dùng hết, hỏi nữa sẽ kích hoạt nhiệm vụ người cá.

Liên Diệp hạ giọng ngờ vực: "Không lẽ vị này cũng lấy được album? Nhưng anh ta có tới Tiệm Xăm U Ảnh đâu."

Thời gian của "Quan Công mở mắt" trong album là cơ sở chính để Lâm Gia và Diêm Tục đi đến kết luận này, nếu không có album thì không thể cho ra kết luận như thế.

Liên Tâm từng có tiền án nói chuyện bị người cá coi thành câu hỏi người cá nên giờ phải nói khẽ nhất có thể, gần như chỉ dùng khẩu hình: "Hẳn là chuỗi rồi, anh Gia chẳng bảo có rất nhiều tiệm xăm trong cổ trấn còn gì?"

Nhưng Lâm Gia nhớ, tên của những tiệm xăm đó không giống nhau.

Nhưng đây chỉ là chi tiết vụn vặt, Lâm Gia tạm thời gác lại. Nếu nhiều tiệm xăm cùng có cuốn album thì càng chứng minh thời gian trong album không phải thời điểm sáng tác, không phải thời điểm sáng tác thì chỉ có thể là thời điểm tử vong.

Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng thu được rất nhiều manh mối. Trời đang tối dần, nên quay lại nhà trọ chờ đến đêm lại vào hình xăm.

Lâm Gia cầm viên phấn lên, viết lại địa chỉ quán nước giải khát mà Hướng Càn đã để lại trước đó.

Đêm qua có rất nhiều người lần đầu bước vào hình xăm, sự hoang mang có thể khiến họ bỏ lỡ nhiều chi tiết, nhưng đêm nay họ có thể rơi vào hình xăm một lần nữa, thậm chí cả những người chưa từng có hình xăm cũng có khả năng bị cuốn vào.

Trong tình huống hình xăm thì nhiều mà số lượng người lại ít, việc trao đổi manh mối trở nên quan trọng hơn nhiều.

Làm xong những việc này, Lâm Gia đặt viên phấn xuống, anh định lấy khăn tay trong túi ra để lau tay theo bản năng.

Nhưng lúc rời khỏi nhà của Diêm Tục, anh đi quá gấp, việc thế chỗ cho Diêm Tục cũng được quyết định trong vội vàng, trong túi lấy đâu ra khăn tay.

Diêm Tục thấy vậy thì chìa tay ra.

Lâm Gia nhìn Diêm Tục.

Diêm Tục nói: "Dù sao tôi cũng đủ bẩn rồi, thêm chút bụi phấn trên tay anh cũng không sao."

Lâm Gia do dự một chút, nhưng cái tính cách ưa sạch sẽ làm anh không nhịn được mà lau bụi phấn trên ngón tay vào tay áo của Diêm Tục.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của Diêm Tục, tinh tế ma sát hai ngón tay, còn đâu không hề chạm vào người Diêm Tục.

Liên Diệp nhìn cảnh này thì gãi đầu, cậu ta biết bản thân không có cơ hội với Diêm Tục.

Liên Diệp lại nhìn sang Lâm Gia, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Trời khi nãy còn tươi sáng giờ đã trở nên âm u, mọi người rời khỏi chỗ người cá và quay lại nhà trọ.

Cả ngày hôm nay chưa ăn uống gì, lại trải qua bao nhiêu chuyện nên ai nấy đều đói đến mức bụng dán vào lưng.

Vừa về tới nhà trọ, Liên Tâm và Liên Diệp lập tức chạy vào bếp.

Lâm Gia ngồi trên xích đu, mèo thì cuộn tròn trên đùi anh. Anh nhìn thấy Diêm Tục vội vàng bước từ ngoài vào, nhìn thấy mồ hôi trên trán Diêm Tục, thấy hắn gấp gáp liếc tới đây, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn đi thẳng vào bếp.

Diêm Tục vào trong bếp thì lập tức lấy chiếc sạc điện thoại mới lấy từ cửa hàng ở bên ngoài ra.

Điện thoại sắp hết pin, hắn vừa mới biết Lâm Gia sợ bóng tối, dù Lâm Gia chưa từng nói về bóng tối bên trong hình xăm, nhưng từ lượng pin còn lại sau khi Lâm Gia mượn điện thoại của hắn là biết, hình xăm chín con rồng kéo quan tài mà Lâm Gia rơi vào là một nơi tối đen như mực.

Nhưng bây giờ điện thoại của hắn không còn nhiều pin. Chắc chắn đêm nay Lâm Gia sẽ lại bước vào hình xăm, đương nhiên hắn phải làm điều gì đó cho Lâm Gia.

Mèo nhìn bóng dáng Diêm Tục, nó nói: "Hình như Diêm Tục rất thích cậu."

Dù sao thì Diêm Tục cũng là bản thể, tình cảm của Diêm Tục dành cho Lâm Gia mãi không được đáp lại, thành thử ra nó cũng thấy buồn.

"Cậu..." Mèo nhớ lại lúc ở trong căn nhà ba phòng ngủ, khi Lâm Gia mơ hồ làm động tác bảo vệ, nó đánh bạo hỏi: "Không thích Diêm Tục thật à?"

Lần trước khi bị hỏi như vậy, Lâm Gia đã nhanh chóng phủ nhận. Bây giờ mèo lại hỏi lần nữa, sau này nó và Diêm Tục sẽ dung hợp, có lẽ dung hợp xong Diêm Tục sẽ có được ký ức của mèo.

Vậy thì Lâm Gia hẳn là nên thẳng thắn nói với mèo một cách rõ ràng, rằng anh không thích Diêm Tục.

"Vết thương của cậu ấy rất nặng, nếu nhiễm trùng sốt cao, mày nghĩ đây là tin vui trong bong bóng cá bốn sao à?" Lâm Gia nói.

Đây là giải thích cho lý do tại sao anh muốn lấy thuốc cho Diêm Tục.

Mèo thấy Lâm Gia nói có lý, nhưng lại cứ cảm giác sai sai ở đâu, nó ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu đã vậy thì sao cậu không tự làm."

Lâm Gia nói: "Tránh hiểu lầm."

Mèo méo cả miệng, không phản bác nổi.

Một lát sau, Diêm Tục ra khỏi nhà bếp, hẳn là đã sạc điện cho điện thoại.

Trong bếp có thiết bị sạc thật.

Hắn đi về phía Lâm Gia, Lâm Gia lập tức cảnh cáo mèo: "Đừng có nói linh tinh đấy."

Diêm Tục dừng lại khi còn cách xích đu nửa mét.

Thực ra Diêm Tục rất thích nhìn mèo và Lâm Gia gần gũi với nhau, dù sao thì mèo cũng là một phần của hắn, Lâm Gia và mèo thân thiết, nói cách khác, có phải sẽ không bài xích hắn như vậy không?

"Điện thoại sạc đầy rồi." Diêm Tục rất muốn lén kéo mèo sang một bên để hỏi thăm tình hình sợ bóng tối của Lâm Gia, nhưng hắn muốn biết từ chính miệng Lâm Gia hơn nên đã nhịn lại.

"Có thể cho tôi xem đồng hồ điện thoại của mèo không?" Diêm Tục nói.

Mèo nhìn Lâm Gia, thấy Lâm Gia đồng thì dùng hai chân trước tháo chiếc đồng hồ điện thoại đeo trên cổ.

Diêm Tục nhân cơ hội giúp đỡ, tiến tới lấy đồng hồ điện thoại từ tay con mèo, tiện thể lại gần Lâm Gia thêm một chút.

Hắn cầm đồng hồ điện thoại lên xem cổng sạc, đó là một loại cổng không phổ biến lắm.

Mèo nói: "Không giống cổng sạc điện thoại của cậu phải không? Nếu không giống thì trả lại cho tôi."

Thế là Diêm Tục bèn thò tay vào túi trước bụng của mình lục lọi một hồi, hắn lấy ra vài chiếc hộp nhỏ chứa các loại sạc, sau đó lựa trong mấy cái hộp nhỏ này để lấy ra cái có cổng sạc phù hợp.

Trông như Doraemon vậy.

Lâm Gia không nhịn được mà khẽ cười.

Vừa cười xong, Lâm Gia đã nhận ra Diêm Tục đang nhìn mình.

Lâm Gia không cười nữa, anh giải thích: "Chỉ là không ngờ đội trưởng Diêm lại chu đáo như vậy."

Diêm Tục đáp: "Không liên quan đến chu đáo."

Chỉ liên quan đến người mà hắn muốn chu đáo thôi.

Diêm Tục không nói ra điều này.

Đương nhiên Lâm Gia cũng không vạch trần, chỉ khẽ nói lời cảm ơn với Diêm Tục.

"Đừng khách sáo." Diêm Tục nói, "Trong bếp hết xì dầu rồi, Liên Diệp bảo tôi ra ngoài tìm xì dầu, tôi tiện đường mua sạc điện thôi."

Lâm Gia không đáp lại.

Đương nhiên Lâm Gia không tin cái cớ vụng về như thế. Trong bếp dù thiếu xì dầu thì họ cũng đang ở trong trong bong bóng cá bốn sao, một bữa ăn không có xì dầu thì đã sao.

Chắc chắn Diêm Tục đã ra ngoài để tìm sạc cho anh, đến mèo cũng nhận ra điều đó.

Nhưng Diêm Tục không thừa nhận.

Lâm Gia nghĩ có lẽ Diêm Tục không muốn gây áp lực cho anh nên mới viện lý do như vậy.

Đến khi Lâm Gia nhìn về phía Diêm Tục lần nữa, hắn đã cầm chiếc đồng hồ điện thoại của mèo trở lại bếp.

Nhà bếp ở tầng một, từ chỗ của Lâm Gia có thể nhìn thấy cửa sổ bếp.

Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tục cắm sạc cho đồng hồ điện thoại, trong lúc sạc cho đồng hồ cũng không quên kiểm tra lượng pin điện thoại của mình.

Sau đó Diêm Tục còn nói chuyện gì đó với Liên Diệp.

Rồi Diêm Tục vừa cười vừa đi ra khỏi bếp.

"Liên Diệp luộc ức gà cho mày." Diêm Tục nói với mèo. "Họ không biết khẩu vị của mày, hay là mày... tự vào xem sao đi?"

Lại là một cái cớ vụng về, trên đời này chỉ có Lâm Gia và Diêm Tục biết mèo biết nói chuyện, sao mèo có thể thảo luận vấn đề nêm nếm với Liên Diệp được.

Diêm Tục chỉ muốn tìm cách tách mèo ra để nói chuyện riêng với Lâm Gia.

Mèo không nghĩ nhiều, nó nhảy khỏi đùi Lâm Gia rồi chạy vào bếp.

Mánh khóe của Diêm Tục thành công, nhưng khi ngẩng lên, hắn lại bắt gặp Lâm Gia đang nhìn mình bằng ánh mắt rất phức tạp.

"Sao vậy?" Diêm Tục hỏi.

Lâm Gia đáp: "Đội trưởng Diêm muốn nói gì với tôi mà đến mức phải tìm cớ đuổi mèo đi thế?"

Diêm Tục vốn là bản thể của mèo, điều này khiến hành động đuổi mèo đi của hắn rất buồn cười.

Nhưng Diêm Tục chẳng quan tâm, hắn nói: "Chuyện anh sợ bóng tối là thế nào?"

Lâm Gia đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi này của Diêm Tục, anh đáp: "Mèo biết."

Với tiền đề Diêm Tục và mèo là một, câu này có nghĩa là anh không định nói thêm lần nữa.

Diêm Tục gật đầu rồi nói: "Nếu một hình xăm đại diện cho một câu chuyện, tôi tự hỏi câu chuyện về chín con rồng kéo quan tài là gì. Nếu liên quan đến ngôi mộ cổ trên ngọn núi đó, tôi đoán khả năng cao câu chuyện của chín con rồng kéo quan tài bắt nguồn từ việc chín người cùng xuống mộ, và tôi không tin chuyện đó xuất hiện ở cổ trấn này là một sự trùng hợp, chắc chắn chín người chết trong mộ kia có liên quan đến cổ trấn này."

Diêm Tục nói một hơi dài không nghỉ, Lâm Gia hơi sững người, chăm chú nhìn Diêm Tục.

Anh vốn đã chuẩn bị đủ lý do để từ chối nói thêm cho Diêm Tục, nhưng Diêm Tục lại không hỏi thêm gì nữa.

Dường như người này đã biết trước rằng mình sẽ bị từ chối, nhưng vẫn lựa chọn hỏi. Khi nhận ra kết quả đúng như mình dự đoán thì hắn chỉ đơn giản là chuyển sự quan tâm của mình sang một chủ đề khác, mà chủ đề đó vẫn liên quan đến Lâm Gia.

Lâm Gia bỗng cảm thấy ngực nhói lên đau đớn.

Anh đau lòng vì sự tinh tế và biết điều của Diêm Tục.

Anh khẽ co ngón tay lại, như đang nắm một viên kẹo mà mình không dám đưa ra.

Có một khoảnh khắc, anh đã muốn trao nó đi.

Nhưng cuối cùng...

Lâm Gia khẽ mấp máy môi, sau đó thu tay lại: "Ừ."

"Ban đêm gió lớn, vào trong nhà đi, chắc họ nấu cơm sắp xong rồi." Nhận ra Lâm Gia thậm chí còn không muốn thảo luận manh mối với mình, Diêm Tục lại một lần nữa biết điều giấu đi nỗi thất vọng của bản thân, hắn khẽ nhướng mày, nở một nụ cười với Lâm Gia.

Hết chương 105.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 106: Nó sống (30)



Chương 106: Nó sống (30)

Đây là một bữa tối rất im lặng, ban đầu Liên Diệp vẫn còn bình thường, trên đường về phòng sau khi cơm xong, cậu ta đã nhũn chân ngã xuống đất.

Liên Tâm không đỡ kịp anh trai, Diêm Tục đưa tay ra giúp.

Liên Diệp nhìn Diêm Tục bằng đôi mắt đỏ hoe: "Anh, liệu tối nay em có ra khỏi hình xăm được không?"

Diêm Tục nói: "Được."

Liên Diệp: "Thật sao?"

Diêm Tục nói: "Đêm qua khi cậu còn chưa biết gì mà vẫn có thể thoát ra, đêm nay đã biết trước rồi, sao lại phải lo không ra được khỏi hình xăm?"

Diêm Tục nói rất chắc chắn như đã biết trước kết quả. Liên Diệp sụt sịt mũi, nặng nề gật đầu: "Vâng! Chắc chắn em có thể ra được khỏi hình xăm."

Liên Tâm rất lo cho anh trai mình: "Anh Diêm, nếu đêm không ngủ thì có phải sẽ không rơi vào hình xăm không?"

Bẫy tử vong của bong bóng cá bốn sao sao có thể hóa giải bằng cách đơn giản như thế, Diêm Tục cười nói: "Có thể thử. Nhưng tôi vẫn khuyên nên đi ngủ, ít nhất rơi vào hình xăm khi ngủ thì cơ thể cũng đã được nghỉ ngơi."

Liên Tâm nghe ra được hàm ý trong lời nói của Diêm Tục, cô thất vọng nói: "Vâng em biết rồi."

Sau đó Liên Tâm và Liên Diệp về phòng, Diêm Tục quay lại xem Lâm Gia thế nào.

Đêm nay hắn vẫn ở chung phòng với Lâm Gia.

Phòng là của Lâm Gia, chủ nhân căn phòng còn chưa về nên Diêm Tục không tiện đẩy cửa vào, hắn đứng chờ Lâm Gia bên ngoài.

Lâm Gia lại nói: "Đêm nay ngủ riêng đi."

Diêm Tục thấy Lâm Gia lần lữa chưa về phòng thì đoán được ngay, hắn cười nói: "Không."

Lâm Gia muốn né tránh hắn, muốn coi thường hắn, Diêm Tục chấp nhận.

Nhưng chia phòng thì không.

Lâm Gia nói: "Đội trưởng Diêm cũng thấy rồi còn gì? Dù cậu có ở trong phòng tôi hay không, dù cậu có ngủ cùng giường với tôi hay không, thì cậu cũng không thể vào hình xăm cùng tôi."

Diêm Tục đối diện với anh, khoảng cách giữa hai người rất gần mà cũng rất xa.

Diêm Tục nói: "Ít nhất tôi sẽ biết anh rơi vào hình xăm lúc nào, với cả..."

Diêm Tục nhìn vào mắt Lâm Gia: "Tôi muốn biết tình huống của anh trước tiên."

Lâm Gia mím môi dưới: "Vô nghĩa."

Diêm Tục không muốn nhiều lời với Lâm Gia, hắn đẩy thẳng cửa phòng Lâm Gia ra rồi tự vào.

Cửa rộng mở, Diêm Tục ngồi trên cái ghế kia, hắn còn cố ý đổi hướng ghế quay ra đối diện cửa, đối diện thẳng Lâm Gia.

Lâm Gia đọc được ý khiêu khích trong mắt Diêm Tục, anh bất lực thở dài, người này lại chọn đúng lúc này để bướng.

"Tùy cậu." Lâm Gia xoay người đi sang phòng khác.

Mới được vài bước đã nghe thấy tiếng động phía sau, ngay sau đó tay anh đã bị Diêm Tục túm lấy.

Lâm Gia ngước lên, Diêm Tục kìm nén sự tức giận: "Đêm nay anh còn phải vào trong hình xăm, tôi không dám chọc giận anh không vui ngay trước lúc đó, nhưng có thể..."

Diêm Tục nói: "Cho tôi một lý do."

Lâm Gia nói: "Tôi vốn không thích ở chung với cậu."

Được rồi.

Lâm Gia thắng.

Diêm Tục nói: "Anh đi ngủ đi."

Lâm Gia nói: "Đừng có đứng canh ở cửa phòng tôi."

Diêm Tục: "..."

Lâm Gia: "Tôi sẽ mở cửa, nếu cậu muốn tôi thuận lợi thoát khỏi hình xăm thì đừng đứng trước mắt tôi làm phiền tôi."

Mèo nhìn hai người cãi nhau mà nín thở.

Những lời Lâm Gia nói rất quá đáng, Diêm Tục gật đầu: "Được, anh nghỉ ngơi đi, những cái khác nói sau."

Hắn nói xong quay về phòng ban đầu của mình.

Mèo theo Lâm Gia về phòng, nó bám sát Lâm Gia, muốn hỏi Lâm Gia thế này là sao, tại sao lại ăn nói độc địa với Diêm Tục như thế.

Nhưng vừa nhả được một chữ đã bị Lâm Gia lườm cho nín.

Mèo: "..."

Đồng hồ điện thoại của mèo và điện thoại của Diêm Tục đều đã đầy pin, Lâm Gia vệ sinh xong thì nằm lên giường, anh vô ý chạm vào điện thoại của Diêm Tục, phát hiện người này đã bỏ mật khẩu.

Chỉ cần chạm tay vào là màn hình sẽ mở ra, chưa kể độ sáng màn hình còn được chỉnh lên tối đa, chức năng đèn pin ở ngay vị trí dễ thấy nhất trên màn hình.

Lâm Gia nhìn điện thoại.

Anh nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến mức anh còn chưa ngủ đã bị kéo vào trong hình xăm.

Đêm khuya trĩu nặng, tiếng gió ồn ào.

Có người sẽ mất đi sinh mệnh trong đêm.

Đêm nay Lâm Gia phải điểm mắt cho sáu con rồng mới có thể ra khỏi hình xăm, anh ra khá sớm, sắc trời bên ngoài vẫn tối, có vẻ phải khá lâu nữa trời mới sáng.

Mèo lại tê liệt ngã xuống giường, khi điểm mắt cho rồng, nhiều lần nó suýt rơi vào trong miệng rồng, sợ đến mức lông trên người xù hết cả lên.

Cửa phòng vẫn mở, gió đêm tràn vào, chiếc ghế trong phòng trống vắng.

Lâm Gia ra ngoài cửa xem, anh không thấy Diêm Tục.

Anh rời khỏi phòng và đi đến cửa phòng Diêm Tục, cửa sổ phòng Diêm Tục không kéo rèm nên Lâm Gia có thể thấy bên trong qua ánh trăng.

Bên trong trống rỗng, không có bóng dáng của Diêm Tục.

Mèo đuổi theo, nó ngồi trên bệ cửa sổ: "Ơ, Diêm Tục đâu?"

Lâm Gia: "Khả năng cao là cũng vào hình xăm rồi."

Mèo nói: "Nhưng sau lưng Diêm Tục đâu có hình xăm?"

"Ban đầu tao có không?" Giọng Lâm Gia rất bình thản, "Ngày thứ mấy rồi."

Mèo: "... À."

Mèo thấy vẻ mặt đoán trước của Lâm Gia: "Á! Tôi biết rồi! Cậu bắt Diêm Tục về phòng là vì cậu cảm thấy đêm nay Diêm Tục cũng sẽ rơi vào hình xăm mới. Nhưng nếu hai người ở chung thì chắc chắn Diêm Tục sẽ không được nghỉ ngơi đủ. Thế nên cậu cũng không cho Diêm Tục ở ngoài trông chừng!"

Lâm Gia không lên tiếng, anh thừa nhận.

Mèo "xùy" một tiếng: "Cậu không biết lựa lời mà nói à? Tính cậu rất là xoắn nhé! Thời buổi nào rồi còn chơi cái trò "tôi bí mật làm vậy vì muốn tốt cho em"."

Lâm Gia liếc mèo: "Mày là người nghe lời chắc?"

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia trực tiếp coi mèo như Diêm Tục, như đang muốn trút hết bực bội của mình.

Trước đó anh vẫn nói tử tế, nhưng tại Diêm Tục khiêu khích nên anh mới phải nói tàn nhẫn hơn.

Mèo vừa định nói gì đó, đột nhiên...

Nó rơi từ trên cửa sổ xuống, Lâm Gia lao tới đỡ theo bản năng.

Khi đỡ được mèo, anh phát hiện cả người nó nóng như lửa thiêu, nóng đến mức anh phải buông tay ra theo bản năng.

Mèo vẫn rơi xuống đất.

Nhiệt độ như thế đương nhiên không bình thường, Lâm Gia lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.

Trước đó Diêm Tục bị thương thì mèo không có phản ứng gì thật. Nhưng dù sao mèo cũng là một phần của Diêm Tục, nếu Diêm Tục cận kề tử vong thì chắc chắn mèo sẽ có phản ứng dây chuyền.

Diêm Tục.

Đã gặp chuyện.

Trong một khoảnh khắc, Lâm Gia trở nên trì độn. Anh chưa từng nghĩ bản thân sau khi gặp chuyện lại có phản ứng não bộ trống rỗng như thế này, thậm chí đến khi tỉnh táo hơn, một cảm giác hoảng hốt hoang mang dâng lên trong đầu, nỗi lo âu tràn ra như cỏ dại.

Lâm Gia đứng im tại chỗ, nhưng lại như bị từng cơn sóng thần nuốt chửng.

Anh ngây người nghĩ, hóa ra lo lắng là như thế này.

Lại nghĩ, nếu Diêm Tục gặp chuyện thì mình phải tính toán thế nào?

Nếu Diêm Tục gặp sự cố, vậy thì đương nhiên kế hoạch rời khỏi thế giới đáy biển của anh sẽ thất bại, anh phải lập kế hoạch mới.

Vậy thì kế hoạch là...

Lâm Gia nhận ra suy nghĩ của mình ngắt quãng và dính chặt vào với nhau. Mỗi một lần tính toán bị đứt đoạn cũng đều có tiếng la hét "Diêm Tục gặp chuyện rồi", tiếng kêu ấy càng ngày càng lớn như đang đánh thức điều gì đó.

Một lúc lâu sau, Lâm Gia mới nghĩ rằng giọng nói này hẳn là đang đánh thức lương tâm của anh.

Mèo đã nóng đến ngất đi, Lâm Gia cố chịu đựng nhiệt độ cao để đưa mèo về phòng.

Anh ngồi trên cái ghế Diêm Tục từng ngồi, lúc thì nhìn mèo, lúc lại nhìn điện thoại của Diêm Tục.

Cứ thế lặp đi lặp lại không biết mệt.

Chẳng biết qua bao lâu, anh nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

"Anh Gia." Liên Diệp đứng ngoài cửa với sắc mặt tái mét, cậu ta hỏi, "Anh Diêm đâu ạ?"

Lâm Gia quay đầu lại mới nhận ra trời đã sáng rồi. Liên Diệp vào trong hình xăm lần thứ hai cũng đã thoát khỏi hình xăm rồi, nhưng Diêm Tục thì không.

Anh bị ánh nắng làm cho cay mắt, lập tức không dám nhìn về phía mặt trời nữa.

Lâm Gia không quan t@m đến Liên Diệp, anh tới bên giường đưa tay ra sờ mèo.

Cơn sốt cao của mèo đã hạ, nhưng nó vẫn còn đang hôn mê.

Không biết có phải ý thức tồn tại trong cơ thể mèo đã bị thiêu thành tro rồi hay không, chỉ còn lại một con mèo với nhiệt độ cơ thể bình thường.

Liên Diệp không biết tình hình, lại hỏi: "Anh Diêm không ở cùng anh ạ?"

Một lúc lâu sau, Lâm Gia mới rỉ được một chữ khản đặc từ trong cổ họng: "Không."

Liên Diệp cảm thấy Lâm Gia rất kỳ lạ, thực ra cậu ta biết Lâm Gia không thích mình nên đương nhiên Lâm Gia cũng không muốn mình tiếp xúc với Diêm Tục, cậu ta nói: "Em tìm anh Diêm có việc thật, em nhìn thấy vài chi tiết trong hình xăm."

Lâm Gia không nói gì.

Liên Diệp đứng ở cửa, bỗng như nhận ra gì đó: "Đừng bảo anh Diêm..."

Hình xăm có hạn chế thời gian, điểm này đã được thống nhất khi so đáp án với Diêm Tục hôm qua.

Và trời sáng chính là hạn chót, trời sáng rồi mà còn chưa rời khỏi hình xăm thì chứng tỏ...

Lâm Gia đột nhiên nghẹt thở, tầm nhìn chợt tối sầm, giống như quay lại cái ngày anh bị bắt cóc hồi còn bé, anh bị trùm kín đầu không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được trái tim mình đập từng tiếng kinh hoàng.

Đúng vậy, thực ra anh rất sợ, rất tuyệt vọng, anh đã từng khúm núm cầu xin van nài bọn bắt cóc.

Đến khi về nhà, anh lại chờ bố mẹ trở về trong căn nhà tối om. Chờ đến tận sáng sớm, cuối cùng bố mẹ giải quyết xong công việc cũng về.

Họ hỏi Lâm Gia chi tiết vụ bắt cóc: "Chúng không làm con bị thương chứ?"

Thế nào mới được coi là bị thương, tra tấn thể xác hay tra tấn tinh thần?

Nếu như là thể xác thì không có. Nhưng nếu là tinh thần, Lâm Gia có, anh đã phải chịu sự tra tấn to lớn vô cùng.

Vì ngay từ đầu cha mẹ không nhận điện thoại của bọn bắt cóc, anh đã nghĩ cha mẹ đã lựa chọn khoản tiền chuộc khổng lồ thay vì con trai mình. Vì thế mà anh đau khổ, cũng sợ hãi lo lắng. Sau đó anh được về nhà, anh nghĩ mình đã hiểu lầm cha mẹ rồi, cho đến một giây trước khi vào nhà anh vẫn còn nghĩ như thế, nhưng căn nhà trống không đã chứng minh sự lựa chọn của cha mẹ, đó là lợi ích của tập đoàn.

Khi đó tập đoàn đang chuẩn bị niêm yết, lợi ích là trên hết.

Về sau, Lâm Gia tiếp quản công ty.

Có một lần vào ngày giỗ cha mẹ, tập đoàn lại có một phi vụ hợp tác quan trọng, anh đã chọn lợi ích.

Lợi ích cao hơn tất thảy, đây là thứ duy nhất anh học được từ cha mẹ mình.

Lâm Gia hít một hơi thật sâu, không biết vì sao anh lại nghĩ đến chuyện này.

Suy nghĩ của anh không còn chịu kiểm soát nữa, trong lòng anh lợi ích cao hơn huyết thống, lợi ích cao hơn tình yêu, lợi ích cao hơn tất cả, nguyên nhân chính là như thế, viên kẹo kia anh luôn trì hoãn không lấy ra, giờ thì tốt rồi, anh sẽ mãi mãi không cần lấy viên kẹo ấy ra đưa cho người khác nữa.

Hết chương 106.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 107: Nó sống (31)



Chương 107: Nó sống (31)

"Ơ? Các anh đang làm gì vậy ạ?"

Liên Tâm đi vào, cô không hiểu hiện tại là sao.

Liên Diệp dựa vào khung cửa, nức nở nói: "Anh Diêm không thoát được ra khỏi hình xăm, anh Diêm chết rồi."

Liên Tâm sửng sốt, cô không tưởng tượng nổi: "Anh Diêm chết rồi?"

Liên Diệp bật khóc: "Tối qua vẫn còn tốt mà, sao anh Diêm lại..."

Có người bật cười phía sau Liên Tâm: "Sao tôi lại chết rồi vậy."

Liên Diệp ngẩn người, ngẩng phắt đầu lên.

Diêm Tục đứng sau lưng Liên Tâm, trên người lấm lem bùn đất, mặt cũng nhọ nhem bẩn thỉu.

Liên Diệp vẫn đang chết trân: "Anh Diêm không chết!"

"Không thì tôi là ai? Ma à?" Diêm Tục vỗ lên vai Liên Diệp, nói cho Liên Diệp mình còn sống bằng cảm giác chân thực.

Liên Diệp mừng khôn xiết, muốn nhào tới ôm Diêm Tục.

Diêm Tục lại chạm ngón tay lên ngực Liên Diệp: "Nếu vui vẻ vì tôi còn sống thì tôi muốn bữa sáng có bánh trôi."

Liên Diệp: "Em đi làm cho anh ngay."

Liên Diệp lại như nhớ ra chuyện gì: "Anh, đêm qua em vào hình xăm..."

Diêm Tục nói: "Nói sau đi."

Liên Diệp nhìn ra được Diêm Tục đang rất mệt, đành gật đầu kéo Liên Tâm đi.

Bọn họ vừa đi, lối vào phòng cũng thoáng hẳn.

Diêm Tục không cần vào cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, Lâm Gia đang ngây ra nhìn mình, khi Diêm Tục nhìn sang thì Lâm Gia lập tức nhìn sang chỗ khác.

Rõ ràng người này rất muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại bị lý trí áp chế, chỉ có thể siết chặt tay.

Diêm Tục chưa từng thấy Lâm Gia như vậy bao giờ, mà thực ra hắn và Lâm Gia vốn cũng chẳng ở cùng nhau nhiều.

"Anh nghĩ tôi chết rồi à?" Diêm Tục đứng ở cửa hỏi.

Đúng, hắn biết thừa nhưng vẫn hỏi.

Nếu không có kết luận cuối cùng của Lâm Gia, làm sao Liên Diệp dám khẳng định hắn chết rồi được. Đương nhiên là do Lâm Gia không thấy mình khi trời sáng, cho là mình không thể thoát khỏi hình xăm.

Mà việc trời sáng là giới hạn thời gian cũng chỉ có thể do Lâm Gia nói cho Liên Diệp.

Diêm Tục nghĩ như thế, cũng nói như thế, trực tiếp phá tan lời phủ nhận sắp ra khỏi miệng Lâm Gia.

Lâm Gia nhìn mèo, mèo vẫn còn hôn mê. Anh lại nhìn Diêm Tục rồi nói: "Không chết là được."

Diêm Tục nhìn chằm chằm Lâm Gia: "Có phải anh đã nghĩ xong rồi không, phải làm gì để rời thế giới đáy biển sau khi tôi chết."

Lâm Gia không nói gì, đúng là anh đã nghĩ như vậy, nhưng anh không nghĩ ra được nếu Diêm Tục chết thì tiếp theo anh nên làm gì.

Phát hiện Lâm Gia không nhìn mình, Diêm Tục một mực bắt Lâm Gia thấy, hắn đi tới trước mặt Lâm Gia, đứng rất gần anh.

Lâm Gia muốn lùi về sau, hắn lại đưa tay túm lấy cổ áo anh, không cho người trốn đi.

Lâm Gia cúi đầu, hắn dùng tay còn lại giữ lấy cằm Lâm Gia, ép anh ngẩng lên.

"Dù sao anh cũng ra khỏi hình xăm rồi, tôi cũng không cần phải băn khoăn đến tâm trạng của anh, sợ anh rơi vào hình xăm trong tình trạng tâm lý bất ổn, ảnh hưởng đến việc thoát ra của anh nữa." Thực ra Diêm Tục cũng không chắc chắn trong lòng, hắn nói oang oang cả đống lời chủ yếu là để tiếp thêm can đảm cho bản thân, "Nhìn tôi, Lâm Gia."

Lâm Gia nhìn hắn: "Nếu cậu chết, tôi sẽ gia nhập ban quản lý."

Đây là một tính toán khác của Lâm Gia sau khi Diêm Tục chết.

Diêm Tục nói: "Anh đã bị liệt vào sổ đen của ban quản lý, quên rồi à? Anh thế chỗ chịu tội thay tôi, Trần Xỉ sẽ không cho anh gia nhập."

Lâm Gia nói: "Tôi tự có cách của mình."

Diêm Tục nói: "Cách gì?"

Lâm Gia mím môi dưới: "Tôi không phải nói cho cậu biết, với lại cậu cũng chưa chết đúng không?"

Diêm Tục nói: "Vì anh vốn chưa từng nghĩ tới."

Lâm Gia: "."

Diêm Tục dò xét sắc mặt Lâm Gia: "Xem ra tôi nói đúng rồi."

Sự tức giận hơi ánh lên trên mặt Lâm Gia: "Dù sao cậu cũng từng giúp tôi, tôi không làm được cái việc tính toán lên kế hoạch khi cậu còn chưa rõ sống chết, hài lòng chưa?"

"Tôi không hài lòng." Diêm Tục cười cười, "Là anh tiếp cận tôi trước, là anh cố ý dụ dỗ tôi, là anh làm tôi nảy sinh tình cảm với anh, cuối cùng anh tránh né tôi, không để ý đến tôi, coi thường tôi, tại sao tôi phải hài lòng?"

Lâm Gia không đáp được câu này, anh chỉ có thể nói: "Chẳng phải đội trưởng Diêm không trách tôi sao?"

Diêm Tục nói: "Chứ không thì sao? Tôi ép được à? Nếu ép thì anh sẽ cho tôi thứ tôi muốn chắc?"

Lâm Gia hỏi: "Thế giờ cậu đang làm gì đây?"

Diêm Tục: "Tôi muốn biết rốt cuộc chỗ này của anh đang nghĩ cái gì?"

Diêm Tục nói xong thì chỉ vào ngực Lâm Gia, ngón tay cảm nhận được nhịp tim của anh.

Nhìn người này mà xem, rõ ràng đối mặt với tình huống sống còn nhưng giờ đã khôi phục lại như ban đầu, tim cũng không hề đập loạn.

Lâm Gia: "Tôi chẳng nghĩ gì cả."

Diêm Tục phớt lờ lời phản bác của Lâm Gia: "Nếu không nghĩ gì thật, tại sao phải thế chỗ cho tôi."

Lâm Gia nói: "Tôi từng giải thích rồi."

Ngay sau đó, Diêm Tục lại chất vấn: "Thuốc thì sao?"

Lâm Gia ngẩn ra: "Thuốc gì?"

Người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diêm Tục buông Lâm Gia ra rồi đi tới đầu giường, cúi người mở ngăn kéo lấy thuốc mà Lâm Gia đã lấy trong hiệu thuốc hôm qua ra.

Hắn cầm cái túi tới, huơ huơ trước mặt Lâm Gia: "Đây là cái gì?"

Lâm Gia im lặng, một lát sau mới đáp: "Vết thương của cậu không ổn, tôi không muốn cậu hiểu lầm, nhưng giờ cậu đang hiểu lầm rồi."

Diêm Tục cười lạnh: "Tôi còn thấy thái độ của anh đối với Liên Diệp không tốt, tại sao?"

Lâm Gia: "Tôi không thích người mới."

Diêm Tục: "Thế Liên Tâm thì sao?"

Lâm Gia: "..."

Lần đầu tiên, Lâm Gia nhận ra vậy mà Diêm Tục có thể hung hăng như thế. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Diêm Tục đã làm đội trưởng đội tuần tra nhiều năm, hẳn là sẽ phải làm mấy việc như thẩm vấn gì đó.

Lâm Gia hỏi ngược lại: "Cậu coi tôi là phạm nhân để thẩm vấn đấy à?"

Diêm Tục: "Nếu có thể đánh cho nhận tội, tôi chỉ muốn dùng hết đủ loại hình phạt lên người anh."

Lâm Gia im lặng, người này quá thành khẩn, thành khẩn đến mức anh không biết nên nói gì.

"Nhưng," Lâm Gia lại nghe Diêm Tục nói, "Lâm Gia, tôi thật sự chỉ muốn nghe một lời nói thật từ anh."

Không chờ Lâm Gia đáp, Diêm Tục lại nói: "Tôi chỉ muốn một câu nói thật của anh, nếu đáp án không phải điều tôi muốn, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh nữa. Tôi sẽ tiếp tục giúp anh rời khỏi thế giới đáy biển, đợi anh đi rồi chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau."

Lòng Lâm Gia chùng xuống, anh nhớ đến cái điện thoại mình đã nhìn cả một đêm.

Diêm Tục khẽ hỏi: "Anh có thích tôi không?"

Đây là lần thứ ba Lâm Gia bị hỏi có thích Diêm Tục hay không, lần đầu tiên đáp án của anh là không thích. Lần thứ hai anh đã chuyển đề tài. Lần thứ ba...

Lâm Gia nhìn Diêm Tục bụi bặm mỏi mệt, trên người hắn có vết bùn đất.

Với năng lực của Lâm Gia, làm sao có thể không đoán được vụ hiểu lầm sáng nay là vì sao.

Đêm qua Diêm Tục bị từ chối thấp thỏm không yên tâm, thế là trong đêm đen quỷ quyệt, hắn đã đi một mình tới ngọn núi được cụ thể hóa kia.

Hắn từng nói với Lâm Gia, suy đoán của hắn là câu chuyện chín con rồng kéo quan tài có liên quan đến mộ cổ, vì thế hắn lại vào trong mộ cổ tìm thêm manh mối.

Nhưng đột nhiên, hắn rơi vào hình xăm.

Lâm Gia thử đặt mình vào vị trí của hắn, nếu trên người Diêm Tục có hình xăm, anh có thể làm đến mức nào?

Chỉ e ngay cả mộ cổ cũng không xuống.

Anh không biết yêu người khác, anh chỉ quan tâm lợi ích của mình.

"Đội trưởng Diêm." Lâm Gia bình tĩnh nói, "Cậu từng hỏi tôi vì sao sợ tối nhỉ?"

Diêm Tục nhìn anh.

Lâm Gia nói: "Tôi đã từng kể với mèo, giờ tôi sẽ kể lại đơn giản cho cậu một lần, hồi bé tôi từng bị bắt cóc."

Sắc mặt Diêm Tục thay đổi thấy rõ.

Lâm Gia: "Khi ấy công ty chuẩn bị lên sàn, để tránh những phiền toái không cần thiết, bố mẹ tôi không báo cảnh sát mà đã trả một khoản tiền chuộc khổng lồ."

Diêm Tục nói: "Họ không sợ bọn bắt cóc lấy tiền rồi sẽ giết con tin à? Bố mẹ anh..."

Lâm Gia ngắt lời hắn: "Tôi đã cầu xin, thế nên bọn bắt cóc thả tôi ra. Sau khi về nhà, bố mẹ tôi vẫn còn đang bận công việc, trong nhà tối om. Từ đó trở đi, tôi tò mò về sức hấp dẫn của lợi ích, cuối cùng bị lợi ích thao túng."

"Trong mắt tôi chỉ có hai thứ, thứ có thể cho tôi lợi ích, và thứ không có giá trị gì." Lâm Gia ngước lên, "Đội trưởng Diêm, với tôi mà nói, thích cậu không có giá trị gì."

Sắc mặt Diêm Tục tái mét.

Hắn có được đáp án mình muốn từ miệng Lâm Gia, nhưng vẫn phải chịu đả kích nặng nề.

"Nó sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của tôi, đẩy tôi vào tình thế nguy hiểm, như thế chỗ gánh tội cho cậu vậy." Lâm Gia chậm rãi nói, "Nó sẽ khiến cảm xúc của tôi lên xuống thất thường, như vừa rồi tin cậu chết khiến tôi nhất thời không biết phải làm sao, tôi ghét cảm giác tâm trí trống rỗng như vậy."

"Đội trưởng Diêm, cậu thấy đấy." Lâm Gia như một đao phủ đáng ghét, anh không cho người kia một đao cho xong chuyện, mà dùng con dao sắc lóc từng miếng da miếng thịt của đối phương, để người đó chảy máu đầm đìa, "Chuyện thích cậu chỉ mang đến cho tôi giá trị tiêu cực, tôi vốn định dùng lý trí của mình để mài mòn nó, nhưng cậu đã tới đòi tôi nói thật, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết. Đúng vậy, Diêm Tục, tôi thích cậu."

"Ừ." Sắc mặt Diêm Tục đã trắng như tờ giấy, "Tôi xin lỗi."

Diêm Tục xin lỗi, giật lùi kéo dài khoảng cách với Lâm Gia.

Lâm Gia lại vẫn bất động.

Anh nhìn Diêm Tục lùi về sau, buồn cười thật, vậy mà Diêm Tục lại còn xin lỗi anh.

Lâm Gia mím môi, chịu đựng cơn đau nhói lên trong ngực, một lần nữa mở miệng: "Diêm Tục, cậu nhìn đi. Ngay cả tình cảm của mình tôi cũng có thể biến thành lợi ích, tôi là người lọc lõi tính toán như vậy đấy."

Diêm Tục lên tiếng, giọng khàn đến mức không nghe nổi: "Đừng nói bản thân như vậy, anh rất tốt, lọc lõi tính toán không mang nghĩa xấu, ít nhất với tôi thì không mang nghĩa xấu."

"..." Lòng Lâm Gia căng ra đến khó chịu, anh xoay người quay lưng về phía Diêm Tục, "Tôi đã cố gắng tự phân tích tình cảm này. Nhưng tôi không thu được gì, tình cảm quả thực rất vô lý. Cậu nói tôi né tránh cậu, không quan t@m đến cậu, coi thường cậu, nguyên nhân không phải là vì tôi nghĩ tình cảm chỉ có hại không có lợi, mà vì nó mang lại xác suất rất lớn tôi sẽ làm tổn thương cậu vì những lợi ích khác trong tương lai."

"Thực ra tôi rất muốn ở bên cậu, nhưng tôi chỉ có một viên kẹo đắng ngắt không hề ngọt ngào, cá nhân tôi thấy không cần phải tặng nó cho cậu." Lâm Gia dừng một chút rồi nói, "Có lẽ cái chết của cậu đã làm tôi bị sốc, tôi không thể giải thích được sự thay đổi của mình nữa."

"Giờ tôi muốn trao đi viên kẹo này." Lâm Gia nói, "Nếu cậu bằng lòng nhận."

Đằng sau không có tiếng động, Lâm Gia cụp mắt.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.

Diêm Tục lao tới từ phía sau, ôm anh vào trong ngực.

Giọng của Diêm Tục rơi xuống bên tai anh:

"Có là thuốc độc, em cũng muốn."

Hết chương 107.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 108: Nó sống (32)



Chương 108: Nó sống (32)

Liên Tâm giúp đỡ Liên Diệp chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Liên Diệp nói: "Anh Diêm không ở trong phòng, anh thấy hình như anh Diêm mới từ đâu về ấy, sao hai người lại đụng mặt nhau thế?"

Liên Tâm nói: "Em không biết, lúc em ra khỏi phòng tìm các anh thì vừa khéo thấy anh Diêm về."

Liên Diệp "À" một tiếng, lòng vẫn còn sợ hãy: "Cũng may, anh sợ chết đi được."

Liên Tâm nói: "Anh, anh phản ứng mạnh thế, đừng bảo anh thích anh Diêm nhá?"

Em gái thì tất nhiên sẽ biết xu hướng tính dục của anh mình.

"Nếu anh Diêm mất, em nghĩ anh Gia sẽ còn quan tâm chúng ta à?" Liên Diệp cũng không chối, cậu ta nói, "Đúng là anh có hơi hơi thích anh Diêm, nhưng đến hôm qua thì không còn nữa rồi."

Liên Tâm: "Hở? Nghe như kiểu anh có thể kiểm soát vụ thích hay không ấy nhỉ?"

Liên Diệp nói: "Không phải, em không nhận ra anh Gia che chở anh Diêm như bảo vệ con à? Anh hoàn toàn không chen vào nổi."

Liên Tâm: "Ớ? Anh Diêm và anh Gia á?"

Liên Diệp trợn mắt nhìn em gái: "Giờ em mới biết à?!"

Liên Tâm: "Xin đấy, em cũng có phải gay đâu, em không có gay radar."

Lúc ăn sáng, Liên Tâm còn cố ý quan sát, phát hiện đúng là như thế thật, cô nhìn thấy bánh trôi anh Gia không ăn hết đã bị anh Diêm xử lý, vừa ăn anh Diêm còn vừa cười ngây ngô.

Lâm Gia: "..."

Liên Tâm: "..."

Mấy tên gay này...

Trên đường tới chỗ người cá sau khi ăn sáng, Diêm Tục chen tới bên cạnh Lâm Gia: "Có việc quên nói cho anh."

Lâm Gia nghe.

Diêm Tục nói: "Đêm qua em đã quay lại mộ cổ một lần."

Lâm Gia cũng không ngạc nhiên, anh hỏi: "Thuận lợi không?"

Người đã quay lại thì đương nhiên là thuận lợi, điều Lâm Gia thật sự muốn hỏi là Diêm Tục xuống mộ có gặp phải chuyện gì hay không.

Diêm Tục nhìn Lâm Gia: "Anh có thể thẳng thắn quan tâm em mà."

Lâm Gia mím môi dưới: "Có gặp nguy hiểm không?"

"Tàm tạm." Diêm Tục cười nói, "Em phát hiện ra chín người kia bị chết ngạt, nhưng các căn phòng trong mộ cổ lại rất thông thoáng không có gì chặn lại, ngoài cái đó ra thì trên người họ không có vết thương nào cả."

Lâm Gia không hỏi Diêm Tục đưa ra kết luận như thế nào, nhưng qua lời Diêm Tục nói, không khó để nghe ra hắn đã tiếp cận nguy hiểm, anh hơi nhíu mày.

"Lần sau đừng có đâm đầu vào chỗ chết như thế nữa." Lâm Gia nói.

Dù giọng Lâm Gia vẫn điềm nhiên nhưng Diêm Tục nghe ra được sự quan tâm của anh dành cho mình.

Diêm Tục càng cười tươi hơn, hắn đồng ý: "Vâng."

Lâm Gia suy nghĩ một chút: "Ý em là có người chặn cửa vào."

Anh nhớ đến tượng thần đặt ở cửa động: "Là tượng thần à?"

"Em cũng nghĩ thế." Diêm Tục nói, "Dù không đạt đến tiêu chuẩn cho vua nhưng mộ này không hề nhỏ, em kiểm tra kỹ một lượt thì còn có chỗ cất giấu bảo vật, nhưng không có bảo vật nào hết."

Lâm Gia chờ Diêm Tục nói ra phỏng đoán của mình.

"Có thể xác định thân phận của chín người rồi, là nhà khảo cổ học. Trong mộ trống trơn, chỉ có người bên khảo cổ mới cảm thấy hứng thú với một ngôi mộ không có bảo vật." Diêm Tục nói, "Chắc chắn cái chết của chín người có liên quan đến cổ trấn, em có hai suy đoán, thứ nhất, cổ trấn có truyền thuyết nào đó, dân trong trấn cho rằng các nhà khảo cổ học đã đánh động đến thần Phật, thế nên mới tức giận chặn luôn lối vào ngôi mộ. Thứ hai, người trong cổ trấn ngấp nghé bảo vật trong mộ, tiện đà giết người luôn."

Lâm Gia nói: "Nếu là giả thuyết thứ nhất thì các nhà khảo cổ học đã bị đuổi đi ngay từ lúc đào mộ rồi."

Diêm Tục nói: "Đáp án khớp rồi, em cũng thiên về khả năng thứ hai."

Lâm Gia gật đầu: "Ừ, đúng là chín con rồng kéo quan tài dù không tượng trưng cho hoàng đế thì cũng phải là người có địa vị cao. Nghề nghiệp của chín nhà khảo cổ học chính là thân phận của họ, sau khi họ chết, có người đã lấy cảm hứng từ đó để thiết kế hình xăm chín con rồng kéo quan tài."

Diêm Tục tiếp lời: "Chín người lặng lẽ chết trong mộ, nếu có người biết về chuyện này thì đương nhiên sẽ có người đưa thi thể của họ ra ngoài, tuy nhiên xác của họ vẫn ở trong mộ cổ, chứng tỏ họa sĩ biết chuyện nhưng lại không tiết lộ ra ngoài.

"Người đó là một thành viên trong cổ trấn." Lâm Gia liếc nhìn Diêm Tục, "Đội trưởng Diêm, Tiệm Xăm U Ảnh ở ngay trong cổ trấn, đây là một đáp án rất rõ ràng."

Diêm Tục nói: "Em muốn nói chuyện thêm với anh mà."

Lâm Gia: "Em có thể nói về chuyện khác, tôi không từ chối em."

Diêm Tục nói: "Tự anh nói đấy nhé, đúng là em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."

Lâm Gia nhìn hắn, lý trí nói: "Tôi sẽ trả lời tùy câu."

Diêm Tục nói: "Bọn bắt cóc thì sao? Cứ kệ thế à?"

Lòng Lâm Gia mềm nhũn, anh nói: "Về sau tôi thu thập chứng cứ, bọn chúng vào tù rồi."

"Thế thì được." Diêm Tục gật đầu, "Bệnh sợ bóng tối của anh là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, anh từng đi khám chưa?"

Lâm Gia: "Đi rồi, không có tác dụng đáng kể."

Diêm Tục lo lắng: "Chỉ cần bị tối là sẽ xuất hiện triệu chứng căng thẳng à?"

Lâm Gia nhớ đến hôm qua, lúc anh đuổi theo Diêm Tục thì ngay từ đầu chỉ toàn tâm đuổi theo, hoàn toàn không để ý tới bóng tối trong ngõ nhỏ, về sau tỉnh táo lại thì mới bị k1ch thích.

Anh nói tình cảm không có giá trị gì với mình, nhưng vụ này vả ngay thẳng mặt.

Lâm Gia thả lỏng: "Ừ."

Diêm Tục nói: "Sau khi bị kích ứng thì phải làm như thế nào?"

Lâm Gia nói: "Cần ánh sáng và..."

Anh ngừng một lát: "Để tôi nghe thấy tiếng người."

"Tiếng người?"

"Ừ." Vẻ mặt Lâm Gia không có dấu vết nói dối, "Nói bừa gì gì đó, để tôi biết có người ở cạnh mình là được."

Diêm Tục: "Được."

Diêm Tục đáp xong thì Lâm Gia nói: "Em rơi vào hình xăm."

Diêm Tục: "Vâng."

Lâm Gia: "Chuyện như thế nào."

Diêm Tục lời ít ý nhiều: "Cháy lớn."

Sau đó Diêm Tục mở cuốn album ra, lật đến trang cuối cùng và chỉ vào bức cuối cùng.

"Biển lửa vô tận", thời gian là ngày 12 tháng Mười hai năm 2022.

Diêm Tục: "Nếu không có gì bất ngờ, sau lưng em sẽ là hình xăm này."

Lâm Gia nói: "Tôi phải xem thì mới biết đúng hay không được."

Tự nhiên Diêm Tục lại ngượng ngùng: "Thì... thì trên album cũng có rồi mà."

"Đội trưởng Diêm." Lâm Gia nói, "Đừng nói với tôi là em ngượng."

"Em thì ngượng cái gì." Diêm Tục kéo cổ tay áo, làm bộ định cởi áo, "Giờ xem luôn không?"

Lâm Gia: "... Thôi bỏ đi."

Tới chỗ người cá, không ai đi hỏi người cá, quả thật cũng chẳng biết nên hỏi gì.

Lâm Gia thấy có thêm hai thông báo tử vong dưới đất.

Diêm Tục nói: "Tới quán nước giải khát trước đi, chắc mọi người đều tới dó."

Hôm qua họ để lại địa chỉ dưới đất, nghĩa là họ cần tập trung lại.

Thế nên bọn họ lại tới quán nước giải khát, ngồi vào đúng chỗ đã ngồi lần trước để chờ mọi người đến đủ.

Hướng Càn tới sớm hơn họ một chút, thấy người đến cũng chẳng chào hỏi Diêm Tục mà nói luôn: "Mấy người để lại thông tin à?"

Diêm Tục đáp: "Làm sao?"

Lâm Gia ngồi bên cạnh nhìn, vẫn không thể bỏ qua được việc hành vi không tôn trọng của những người khác đối với Diêm Tục.

Không phải là muốn người khác kính trọng, chỉ là anh cảm thấy điểm này hơi đáng ngờ.

"Tôi phát hiện nét chữ ghi địa chỉ khác với nét chữ ghi thông tin tử vong." Hướng Càn nói, "Nhưng các vị đông người nên tôi không biết có phải do một người khác trong nhóm các vị viết không."

Diêm Tục nói: "Tin tức tử vong không phải do chúng tôi lưu lại."

"Ồ." Một lát sau, Hướng Càn nói, "Tôi nhớ mấy người có dẫn mèo theo, mèo đâu rồi?"

Diêm Tục nói: "Sợ chạy lung tung nên nhốt trong phòng rồi."

Diêm Tục và Hướng Càn trò chuyện đôi ba câu, sau đó Diêm Tục đi lấy mấy chai nước.

"Cảm ơn." Liên Diệp và Liên Tâm cũng có.

Cuối cùng Diêm Tục mới đặt chai nước dành cho Lâm Gia trước mặt mình, còn chu đáo mở sẵn nắp.

Trong lòng Liên Tâm: Á á!

Trời đã sáng, bọn họ uống nước lạnh trong lúc chờ những người khác. Chai nước đã thấy đáy, những người khác cũng lục tục đi tới.

So với lần tập trung trước thì số lượng lần này ít hơn hẳn. Tất nhiên cũng không cần phải ghi lại lý do tập trung, ai cũng biết mục đích họ ở đây là gì.

Người đã đông hơn, Hướng Càn nói: "Có bao nhiêu người rơi vào hình xăm hôm qua, ý tôi là hình xăm "Quan Công mở mắt" ấy, với lại còn không vào ban đêm."

"Tôi."

"Tôi cũng vào."

Diêm Tục đã nói với Hướng Càn về chuyện này khi nãy nên cả bàn bọn họ im lặng.

Hướng Càn nói: "Vậy thì hẳn là mọi người đã biết "nó sống" nghĩa là gì rồi nhỉ?"

Những người ở đây đã đoán được, Hướng Càn lại hỏi: "Ai là người ghi lại thông tin tử vong?"

Có người đáp: "Là tôi, nhưng họ không chết đêm qua mà chết trong "Quan Công mở mắt", tôi thấy người cá nuốt thi thể của bọn họ."

Dù tử vong tượng trưng cho tin dữ, nhưng lại là điều bình thường trong bong bóng cá.

Có người thở phào nhẹ nhõm.

Nếu họ chết trong hình xăm vào ban đêm, nếu những hình xăm trên lưng họ không được phát hiện kịp thời, điều đó có nghĩa là họ sẽ mãi mãi mù tịt về những hình xăm mới, những người khác muốn biết thêm về hình xăm thì chỉ có thể đi vào trong những hình xăm đã sống lại.

Chết vào ban ngày coi như cũng may.

Dù Hướng Càn không phải là người để lại lời nhắn tập trung, nhưng nghiễm nhiên đã thành người chủ trì, anh ta nói: "Trước khi trao đổi thông tin, tôi đề nghị những người có hình xăm mới nói trước."

Có người đứng dậy, đi tới trước mặt mọi người giống như lần trước, sau đó quay lại để lộ lưng mình ra.

Hình xăm của người này là "Thập giá trăng sao", anh ta cho mọi người xem xong thì nói: "Có một người phụ nữ đang sinh con dưới cây thánh giá, tôi đỡ đẻ xong thì thoát ra ngoài."

Nhóm Lâm Gia không phải những người duy nhất có được album hình xăm, khi người này triển lãm hình xăm trên lưng, một số người bắt đầu lật xem album.

Không quá giống hình "Thập giá trăng sao" trong album, sau lưng người này cũng có một cây thánh giá được trang trí bằng hình sao và trăng lưỡi liềm, nhưng trên thánh giá lại khắc hình khuôn mặt em bé.

Lại còn đang cười.

Liên Diệp sởn da gà: "Trẻ con sinh ra thì phải khóc chứ, sợ quá."

Khuôn mặt của đứa bé chân thực đến mức gây ra hiệu ứng uncanny valley*, Liên Tâm che mặt không dám nhìn nữa.

*Uncanny Valley (Thung lũng kỳ lạ hoặc quái đản) là một khái niệm bí ẩn thu hút sự chú ý của các nhà khoa học, tâm lý học và nghệ sĩ trong nhiều thập kỷ qua. Nó mô tả cảm giác sợ hãi và rờn rợn khi con người đối mặt với những vật thể nhân tạo có độ giống người ở mức độ cao.

Diêm Tục có suy đoán trong lòng, khi hắn nhìn Lâm Gia thì Lâm Gia cũng nhìn về phía hắn.

Nhưng giờ không phải lúc đối chiếu đáp án, người này đi xuống lại có người tiến lên.

Người này chẳng nói chẳng rằng mà cởi áo để lộ hình xăm, hình xăm của người này cũng có thập giá, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, chẳng qua kích cỡ nhỏ hơn, những hình chữ thập này nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn, giống như đang nắm tay.

Người này nói: "Một người phụ nữ bị nhốt trong vòng tròn thập giá này, tôi đẩy một vài cây thánh giá ra, cứu được người phụ nữ xong thì ra ngoài."

Về cơ bản thì hình xăm sau lưng mọi người đều có trong album, Diêm Tục lật xem rồi chỉ vào một bức tranh.

Là tấm ngay trước bức "Biển lửa vô tận", nhưng cũng có sự khác biệt giữa hình ảnh trong album và thực tế, hình xăm trong album là hình thánh giá, trăng và sao chồng lên nhau, nhưng phần dưới cùng dường như đã bị vỡ, có thể thấy rõ các mảnh vỡ nhỏ trên bản vẽ.

Sau khi hai người này trình bày xong, Hướng Càn hỏi: "Còn ai nữa không?"

Diêm Tục đưa album cho Lâm Gia rồi đứng dậy: "Tôi."

Mọi người nhìn về phía Diêm Tục, ai cũng ngẩn ra.

Hướng Càn cũng ngây người: "Của cậu là chín con rồng kéo quan tài mà?"

"Đúng là có chín con rồng kéo quan tài thật, nhưng không phải của tôi." Diêm Tục giải thích sơ qua rồi cởi áo.

"Shh..."

Trước khi nhìn thấy hình xăm của Diêm Tục, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là những vết sẹo chi chít trên người hắn.

Liên Diệp nói: "Sao anh Diêm lại bị thương nhiều như vậy?"

Cậu ta nhìn về phía Lâm Gia.

Lâm Gia lại nhìn Diêm Tục, anh thấy Diêm Tục xoay người lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy hình xăm kia, anh lập tức sững sờ.

Hết chương 108.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 109: Nó sống (33)



Chương 109: Nó sống (33)

Hình xăm sau lưng Diêm Tục không có màu mực như bọn họ, mà mang màu của lửa giống như tiêu đề "Biển lửa vô tận" trong album.

Lặng ngắt như tờ.

Lâm Gia nhìn chằm chằm hình xăm của Diêm Tục, trong khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng hiểu tâm trạng của Diêm Tục khi nhìn hình xăm của mình.

Chất vấn tại sao sau lưng lại có hình xăm như vậy, chất vấn tại sao bản thân không thể làm gì, chất vấn tại sao hình xăm không hiện ra trên người mình.

Nhưng phản ứng của Diêm Tục và anh khác nhau, khi Diêm Tục đang lo sốt vó thì Lâm Gia vẫn tránh né, không quan tâm và khinh thường.

Sự im lặng làm Diêm Tục nhận ra điều gì đó, hắn xoay người nhướng mày, trao cho Lâm Gia ánh mắt "đừng lo".

Đồ ngốc.

Diêm Tục mặc áo lại, về chỗ ngồi ban đầu cùng với ánh mắt của tất cả mọi người.

Mọi người lập tức hiểu ra trước đó Diêm Tục miêu tả hình xăm vì ai, cũng hiểu ra đồng tính mà Diêm Tục nói là thế nào, và người hắn thích là ai.

Nhưng vì hình xăm đỏ lửa của Diêm Tục mà không có ai cười nhạo, chỉ còn lo lắng.

Nhưng nỗi lo của họ khác với Lâm Gia, họ lo cuối cùng hình xăm màu đỏ sẽ cắn nuốt mình, còn Lâm Gia chỉ lo lắng cho chính Diêm Tục mà thôi.

"Được rồi đừng nhìn nữa." Hướng Càn lên tiếng, kéo lại sự chú ý của mọi người.

Hướng Càn nói: "Mọi người đã thấy các hình xăm mới xuất hiện rồi, giờ nói đến tình huống đêm qua khi vào hình xăm đi."

Hướng Càn vẫn chưa tiến vào trong hình xăm nên anh ta không thể mở đầu trước, chỉ có thể chờ người khác.

Liên Diệp lên tiếng trước, cậu ta vừa cho mọi người xem hình xăm vừa nói: "Hình xăm của tôi là "Bữa tiệc ma quỷ", đêm nay về cơ bản giống đêm hôm trước, nhưng thức ăn trên bàn nhiều hơn."

Vì giữ mạng nên cậu ta phải nốc hết nguyên cả một bàn những thứ ghê tởm vào trong dạ dày. Ăn không được cũng phải cố mà nuốt, nuốt đến mức khi thoát khỏi hình xăm, bụng cậu ta vẫn âm ỉ đau.

Lâm Gia nhìn hình xăm sau lưng Liên Diệp, không có gì thay đổi so với lần trước, thứ duy nhất to lên chính là cái bàn trống.

"Nhưng tôi phát hiện ra một chuyện." Liên Diệp nói.

Đây là điều mà Liên Diệp đã muốn nói với Diêm Tục vào buổi sáng, chẳng qua bị tin Diêm Tục chết cắt ngang, Liên Diệp nói: "Tôi phát hiện có ít vụn giấy trong đống đồ ăn hỗn độn đó."

Lời cậu ta nói lập tức làm mọi người chú ý.

Hướng Càn đứng gần cậu ta hỏi: "Vụn giấy? Trên đó có nội dung gì không?"

Liên Diệp gật đầu rồi hồi tưởng lại: "Hình như tôi thấy được mấy chữ "thân xác hiển hiện", nhưng tôi cũng không chắc mình có nhìn nhầm không. Với lại tôi còn phát hiện..."

Mọi người chờ Liên Diệp nói tiếp, Lâm Gia thì nhíu mày lấy cuốn album từ tay Diêm Tục, lật tới nửa phần sau và nhìn chằm chằm vào hình xăm "Thập giá trăng sao" kia, sau đó trầm ngâm suy nghĩ.

"Những con quỷ ngồi xung quanh tôi đều là nữ." Liên Diệp nói.

Thực ra không thể nhìn rõ được chi tiết này từ hình xăm sau lưng Liên Diệp, nhưng có thể thấy trên bản vẽ của bức "Bữa tiệc ma quỷ", những con quỷ ngồi vây quanh bàn tiệc có đặc điểm của nữ giới.

Họ cầm thức ăn trên bàn lên một cách vô hồn, sau đó nhét vào miệng.

Liên Diệp nói xong thì đến lượt người có hình "Hổ đói lên núi" sau lưng lên tiếng, nhưng anh ta không cởi áo cho mọi người xem hình xăm nữa mà nói thẳng: "Không có khác biệt quá lớn, nhưng con hổ khỏe hơn một chút, tôi phải mất nhiều công sức hơn thì mới thoát ra được. Không cần xem hình xăm đâu, dù sao mọi người cũng xem trước đó rồi, chắc chắn không có thay đổi gì lớn, chưa kể mọi người cũng có album rồi nên không cần phí thời gian."

Không ai phản đối, người này kể về "Hổ đói lên núi" xong thì tiếng lật album lại vang lên trong quán nước.

Lật tới trang "Hổ đói lên núi" trong album, hình vẽ trong album không khác nhiều so với hình xăm của người nọ. Trong hình, con hổ đói đang đi lên núi, điểm khác biệt duy nhất là dù hổ đói gầy trơ xương nhưng hai mắt vẫn to tròn sáng ngời, ẩn trong đó là nét hung dữ.

Ngay sau đó là người có hình Bồ Tát sau lưng lên tiếng, lần nào anh ta cũng nói rất ít, nhưng hôm nay sắc mặt anh ta rất tệ: "Đối diện với Bồ Tát như trước không còn tác dụng nữa, tôi phải giơ tay ra vuốt."

Anh ta vẫn nhớ rõ cảm giác lúc đó: "Cảm giác khi chạm vào rất kỳ quái, không giống chạm vào tượng đá nhẵn nhụi, mà cứ dính dính."

Trong lần tập trung trước, chỉ có từng này hình xăm, còn lại chính là chín con rồng kéo quan tài của Lâm Gia.

Vừa khéo hai người trước đó cũng không cho mọi người xem hình xăm của mình, Diêm Tục nói đúng, chắc chắn anh sẽ không chịu cho mọi người xem sau lưng, Lâm Gia cũng nói luôn: "Đêm đầu tiên tôi phải vẽ một mắt, đêm thứ hai tôi điểm mắt cho ba con rồng, đêm thứ ba phải điểm mắt cho sáu con rồng."

Trước đó khi thay Lâm Gia kể lại về chín con rồng kéo quan tài, Diêm Tục nói mình đã tiến vào hai đêm, vì vậy mọi người cũng không ngạc nhiên với việc Lâm Gia đã vào trong hình xăm đến lần thứ ba.

Nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Gia lại thêm phần kính nể, trong tình huống độ khó gia tăng, Lâm Gia vào hình xăm ba đêm liền mà vẻ mặt vẫn điềm nhiên như cũ.

Lâm Gia nói xong thì việc trao đổi thông tin hình xăm cũng kết thúc.

Dù sao người để lại địa chỉ yêu cầu tập trung cũng là Lâm Gia, Hướng Càn bèn trao lại quyền chủ trì cho Lâm Gia.

Lâm Gia không đi tới trước mọi người mà vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Diêm Tục nói: "Có cần em lên không?"

Dù sao hắn cũng cảm thấy Lâm Gia không thích nói chuyện.

"Không sao." Lâm Gia nói.

Như đang mở cuộc họp, anh thoáng ngẩng lên nói: "Hôm nay gọi mọi người tới đây không chỉ để trao đổi về hình xăm."

Tiếng bàn tán xôn xao trong quán ngừng lại khi Lâm Gia lên tiếng, mọi người cùng nhìn về phía anh.

Lâm Gia nói: "Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu trong bong bóng cá, tôi không cần nói chắc mọi người cũng tự hiểu. Dù tốc độ người cá biến dị trong bong bóng cá bốn sao khá chậm, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, hẳn là ai cũng biết rồi."

Anh nói xong câu này thì sắc mặt mọi người cũng nặng nề hơn. Hôm nay họ cũng đã tới chỗ người cá, ai cũng nhìn thấy thực ra người cá đã bắt đầu biến dị.

"Chắc hẳn mọi người cũng có suy đoán về mì nước rồi, tôi cũng có vài phỏng đoán, trong quá trình tôi nói sau đây, nếu ai có cách giải thích khác tôi, tôi hi vọng mọi người hãy lên tiếng sau khi tôi nói xong, tôi không thích bị cắt ngang khi đang thuyết trình."

Diêm Tục nhếch môi nhìn Lâm Gia.

Lâm Gia nói lại những ý tưởng mà mình đã thảo luận cùng Diêm Tục tối hôm qua: "Mỗi hình xăm là một phép ẩn dụ liên quan đến cổ trấn, cuối cùng xâu chuỗi lại sẽ ra nước dùng, có ai có ý kiến khác không? Giờ có thể nói."

Mọi người không dị nghị, chủ yếu đều suy luận giống như Lâm Gia.

Lâm Gia gật đầu: "Nếu đã không có dị nghị vậy thì tới vấn đề chính. Số lượng câu hỏi người cá an toàn mỗi ngày là có hạn, nhiều hình xăm như thế thì chắc chắn không thể có được đủ các câu trả lời từ người cá, tôi cần mọi người tiếp thu ý kiến lẫn nhau để cùng gom góp lại thành câu chuyện cho từng hình xăm."

Lâm Gia nói xong thì nhìn Diêm Tục, Diêm Tục biết Lâm Gia đang muốn phân chia công việc nên cũng ngồi thẳng lưng lên.

Nhưng ánh mắt Lâm Gia lại lướt qua hắn mà dừng lại ở Liên Diệp và Liên Tâm: "Phiền hai người ghi chép lại."

Diêm Tục: "..."

Hắn hạ giọng nói với Lâm Gia: "Em cũng làm được mà."

Lâm Gia nhìn vai phải của hắn, Diêm Tục hiểu luôn: "Được rồi."

Liên Tâm: "Vâng ạ!"

Liên Diệp lập tức đi tìm giấy bút.

Lâm Gia nói tiếp: "Nếu ghép lại được thành một câu chuyện coi như xong, nếu có thông tin chưa rõ thì xác nhận bằng câu hỏi người cá. Mọi người thấy sao?"

Logic của Lâm Gia rõ ràng, chưa kể bọn họ cũng đã trì hoãn quá lâu trong bong bóng cá rồi, vì vấn đề thời gian nên họ không thể vào từng hình xăm một để tìm manh mối, hiện tại cũng chỉ có thể tìm nước dùng bằng cách tổ chức họp.

Tất cả cùng ngồi ngay ngắn lại.

"Vậy đi theo thứ tự trong album." Lâm Gia nói, "Trước hết nói về bức tranh đầu tiên, "Thập giá trăng sao", thời gian là ngày 12 tháng Mười hai năm 1951."

"Về hình xăm này, tôi có một suy đoán." Lâm Gia nói, "Ba chi tiết sao, trăng và thập giá ngoài tạo thành hình xăm thì còn có thể tạo thành một thứ khác."

Mọi người nhìn Lâm Gia chằm chằm, có người cũng lấy điện thoại ra, mở mục Ghi chú để ghi lại những thông tin quan trọng.

Diêm Tục tiếp lời: "Là gì?"

Lâm Gia: "Logo của một giáo phái tà đạo."

Nghe Lâm Gia nhắc như vậy, có người chợt nhớ ra: "Hội Thánh Đức Chúa Trời Toàn Năng*? Nhưng tôi nhớ người sáng lập ra giáo phái tà đạo này đã trốn sang Mỹ vào năm 2000, so thời gian thì không khớp."

*Hội Thánh Đức Chúa Trời Toàn Năng là một phong trào tôn giáo mới được thành lập tại Trung Quốc vào năm 1991. Giáo lý cốt lõi của hội này là Chúa Giêsu Kitô trở lại Trái Đất trong thời của họ với tư cách là Đức Chúa Trời Toàn Năng nhập thể, lần này không phải là một người đàn ông mà là một phụ nữ Trung Quốc.

Lâm Gia nói: "Nếu là thời điểm người sáng lập sinh ra thì sao?"

Mọi người gật đầu, có người nói: "Thế thì có khả năng, nhưng không thể xác minh được chuyện này, liệu có cần hỏi người cá không?"

Mới nói về hình xăm đầu tiên đã phải hỏi người cá, rõ ràng đây không phải hiệu suất mà Lâm Gia mong muốn.

Anh nói: "Có thể liên hệ bức tranh này với "Bữa tiệc ma quỷ"."

Hướng Càn cúi đầu suy ngẫm: "Ừ, thời gian này chính là ngày sinh của người sáng lập. Chẳng phải cậu "Bữa tiệc ma quỷ" đã nói còn gì? Cậu ấy nhìn thấy vụn giấy khi đang ăn, mà trên giấy có mấy chữ "thân xác hiển hiện" gì đó. Tôi đã từng nghe về giáo phái tà đạo này, bọn chúng dùng Kinh Thánh làm vỏ bọc để tạo ra mấy giáo điều như "Lời nói hiện ra trong thân xác". Hơn nữa, giáo lý tà đạo của chúng cũng nhấn mạnh cái gì mà "Lấy hình dạng một người phụ nữ phương Đông để biểu hiện nhục thân". Chuyện này không cần hỏi người cá, tà giáo này truyền lại rằng thời gian sinh ra của người sáng lập chính là mốc này, tôi đã từng đọc báo cáo liên quan, hơn nữa "Thập giá trăng sao" đã xuất hiện, mọi người đều thấy rồi, nó mang hàm ý sinh ra."

Đã có người xem bản tin, thế nên chỉ còn lại một câu hỏi người cá, mọi người xác nhận rằng "Thập giá trăng sao" là ẩn dụ cho tà giáo.

Liên Diệp nói: "Nhưng có liên quan gì đến cổ trấn? Không lẽ sáng lập tà giáo đó sinh ra ở cổ trấn này?"

"Không." Hướng Càn nói, "Tôi nhớ người này sinh ra ở vùng Đông Bắc, mà cổ trấn này rõ ràng là kiến trúc Giang Nam. Đây không phải nơi sinh ra của người sáng lập, nếu muốn liên hệ với cổ trấn thì có thể là tà giáo này đã lan truyền đến đây, và người vẽ bức tranh này muốn tưởng nhớ? Hoặc do hoàn cảnh nào đó mà sáng tác ra bản phác thảo này."

Lâm Gia nói: "Tôi không có ý kiến."

Diêm Tục cũng nói: "Tôi giống anh ấy, không có ý kiến."

Những người khác cũng không có ý kiến, Liên Tâm và Liên Diệp ghi vào giấy: Thập giá trăng sao, người sáng lập sinh ngày 12 tháng Mười hai năm 1951, tà giáo lan truyền đến cổ trấn Nghi Lạc.

"Ớ!" Liên Tâm phát hiện một chi tiết, "Anh Gia, thời gian của bức "Biển lửa vô tận" ở cuối cùng cũng là ngày 12 tháng Mười hai."

Hết chương 109.
 
Back
Top Bottom