Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đừng Hỏi - Du Ngư

Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 90: Nó sống 14



Diêm Tự nhíu mày, như thể sau ba ngày tìm kiếm khổ sở cuối cùng thấy Lâm Gia trong bụng cá. Anh bước nhanh tới, nắm lấy vai Lâm Gia: "Cậu không phải đã về rồi sao? Sao lại ở đây?"

Anh hỏi câu mà mèo đã hỏi Lâm Gia nãy giờ. Mèo và Diêm Tự có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng.

Lâm Gia nghe giọng nói vội vã của Diêm Tự không giấu nổi lo lắng: "Hay là có chuyện gì xảy ra?"

Lâm Gia im lặng, cậu mở miệng định nói: Tôi muốn cho anh kẹo, nếu anh không ngại kẹo không ngọt, chúng ta có thể thử.

Nhưng xuất khẩu lại biến thành: "Đội trưởng Diêm, tôi bị trẹo chân."

Thôi.

Nếu viên kẹo là đắng, thì không cần cần lấy ra, cậu xấu hổ không dám để Diêm Tự nếm kẹo của cậu.

Mèo ngơ ngác: Hả?

Liên Diệp và Liên Tâm nhìn Lâm Gia bằng ánh mắt kỳ quái.

Diêm Tự nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của Lâm Gia: "Chân nào?"

Lâm Gia im lặng, định lùi lại, nhưng Diêm Tự không cho, giữ chặt không cho cậu lùi nửa bước. Ngay sau đó, ống quần Lâm Gia bị kéo lên, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh trước tầm mắt Diêm Tự.

Da trắng, không hề có dấu hiệu sưng tấy.

Lâm Gia thấy Diêm Tự định đưa tay chạm vào, sắp chạm tới da thịt thì dừng lại.

Người này chợt nhớ ra, Lâm Gia không muốn mình chạm vào.

"Chân nào?" Diêm Tự hỏi.

Lâm Gia rũ mắt nhìn ngón tay lơ lửng của Diêm Tự, mím môi: "Chân trái."

Mắt cá chân ấm áp được ngón tay Diêm Tự phủ lên: "Chỗ này?"

Lâm Gia nhắm mắt: "Ừm."

Diêm Tự rất muốn nói "Tôi cõng cậu", nhưng rồi lại nghĩ Lâm Gia chắc chắn không đồng ý.

Cơ cõng hay không phụ thuộc vào mức độ chấn thương của Lâm Gia, nếu Lâm Gia không thể đi được, thì ý muốn của cậu không quan trọng.

Diêm Tự hỏi: "Đi được không?"

Bằng mắt thường không thể phân biệt được tình trạng chấn thương của Lâm Gia, nên anh đành phải hỏi.

"Đi được." Lâm Gia đáp.

Diêm Tự gật đầu, không bất ngờ với câu trả lời của Lâm Gia, nói: "Đi hai bước thử xem."

Nghe có vẻ không tin lời Lâm Gia.

Lâm Gia không muốn Diêm Tự vừa ra khỏi cổ mộ cổ phải thêm gánh nặng, nên nghe lời đi vài bước để anh kiểm tra.

Thấy Lâm Gia không có vấn đề gì nghiêm trọng, Diêm Tự thở phào nhẹ nhõm, gọi Liên Diệp tới đỡ hộ.

Liên Diệp không có ấn tượng tốt với Lâm Gia, nhưng nể mặt Diêm Tự, hắn bước lên một bước: "Anh Gia, để em đỡ anh."

Lâm Gia tránh tay Liên Diệp, làm hắn lúng túng nhìn về phía Diêm Tự.

"Không cần." Lâm Gia nói, "Tôi tự..."

Chỉ kém một chữ nữa là nói xong, Diêm Tự đã bế mèo lên, đặt lên vai mình, mỉm cười trào phúng: "Tôi biết cậu không thích ai động chạm, nhưng đây là tình huống đặc biệt, được chứ?"

Lâm Gia: "..."

Lâm Gia nói cảm ơn Liên Diệp, đồng ý để hắn đỡ mình.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia vài lần, suy xét đến chân Lâm Gia, anh thả chậm bước chân, đi song song cùng Lâm Gia mà vẫn duy trì khoảng cách: "Quy mô cổ mộ không lớn, không xứng với Cửu Long di quan."

Liên Diệp và Liên Tâm nghe Diêm Tự kể về cổ mộ. Liên Diệp thắc mắc: "Anh, hai cái này có liên quan gì à?"

Vì Liên Diệp đỡ Lâm Gia, nợ ân tình Liên Diệp, Diêm Tự giải thích cặn kẽ: "Rồng thường đại diện cho hoàng thất, là một biểu tượng của địa vị."

Liên Tâm nghe hiểu: "Em hiểu rồi, nghĩa là quy mô của cổ mộ phải tương xứng với thân phận của chủ mộ. Ý của anh Diêm là, với quy mô này, thân phận của chủ mộ không cao, chứ đừng nói đến chín con rồng, một con cũng không xứng?"

Diêm Tự đồng ý, quay sang nhìn Lâm Gia: "Nhưng trong mộ lại có chín người chết."

Lâm Gia định nói chuyện. Liên Diệp vội nói: "Chín người chết? Họ đều mặc đồ bảo hộ ạ?"

Diêm Tự đáp đúng.

Nghĩ tới ký ức không hay, Liên Diệp rùng mình.

Lâm Gia định mở miệng, Liên Diệp lại tiếp tục hỏi Diêm Tự: "Có chín người chết, nhiều như vậy. Anh Diêm, anh ở trong mộ không sao chứ."

Lâm Gia nghe thấy Diêm Tự trả lời: "Tôi không sao."

Liên Diệp và Liên Tâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, anh không biết đâu, anh đi lâu như thế, em và Liên Tâm lo cho anh lắm."

Phiền phức.

Lâm Gia im lặng, không còn ý định nói chuyện với Diêm Tự nữa.

Nhưng khi nghe Diêm Tự giải thích về cổ mộ, Lâm Gia cũng có cùng suy nghĩ với Diêm Tự, khả năng cao cổ mộ không liên quan đến Cửu Long di quan. Bởi vì quy mô cổ mộ không lớn, nếu chủ mộ có mơ ước kiếp sau làm hoàng đế thì phải rất chú trọng đến kiến trúc ngôi mộ, không thể để chín người chết oan trong mộ phá hỏng phong thủy.

Chưa kể, Diêm Tự nói chín người đó đều mặc đồ bảo hộ, mà đồ bảo hộ là sản phẩm hiện đại, điều này đủ để chứng minh rằng chín người chết trong mộ không phải là người được chôn theo chủ mộ.

Nghĩa là trước tiên đã có ngôi mộ, sau đó chín người vào mộ, rồi chín người đó chết trong mộ. Tuy nhiên, con số "chín" này quá nhạy cảm, nếu nói mộ không hề liên quan gì đến Cửu Long di quan thì cũng không hợp lý.

Lâm Gia có khuynh hướng cho rằng, trước hết có ngôi mộ, rồi đến chín người, cuối cùng mới là Cửu Long di quan. Có lẽ Cửu Long di quan là một kiểu minh họa ngụ ý, giải thích hoặc ghi chép lại sự việc trước đó liên quan đến "mộ" và "chín người".

Cậu ngẩng đầu nhìn Diêm Tự, thấy hai anh em Liên Diệp và Liên Tâm đang quấn lấy Diêm Tự trò chuyện. Mặc dù cậu đứng rất gần ba người, nhưng lại cảm giác như bị tách ra khỏi họ.

Diêm Tự nói: "Phải đi nhanh lên."

Giải thích xong tình hình hiện tại với anh em họ Liên, Diêm Tự nhìn sắc trời rồi lo lắng liếc về phía Lâm Gia.

Lâm Gia nói: "Tôi ổn."

Diêm Tự không nói gì thêm.

Bầu trời càng lúc càng tối, họ phải nhanh chóng quay lại trấn cổ trước khi trời hoàn toàn sụp tối. Nhưng Diêm Tự vẫn bước chậm hơn một chút.

Anh dẫn đầu nhóm, mang theo mèo trên vai, đá văng mấy viên đá dọc đường có thể khiến Lâm Gia vấp ngã, đảm bảo Lâm Gia có thể đi thuận lợi hơn.

Lại đá văng một viên đá, Diêm Tự hỏi mèo: "Sao cậu ấy trẹo chân? Bị ngã à?"

Mặc dù Diêm Tự đi chậm, nhưng khoảng cách giữa anh và những người phía sau đủ xa, chỉ cần mèo nói nhỏ thì anh em họ Liên sẽ không nghe thấy.

Mèo câm lặng một lát: "..."

Mèo cũng rất muốn biết tại sao Lâm Gia bị trẹo chân. Lâm Gia muốn làm gì hả? Sao không báo trước với nó? Nó phải trả lời Diêm Tự thế nào đây?

"Ờm..." Mèo quay đầu liếc nhìn Lâm Gia, thấy cậu đi đường núi không dính một vết bùn. Trong khi người khác đã lấm lem bùn đất, thì Lâm Gia vẫn trời quang trăng sáng kìa, làm gì có dấu vết té ngã.

Mèo nói dối thay Lâm Gia: "Cậu ấy đi vội quá, bất ngờ bị trẹo chân thôi."

Diêm Tự im lặng một lúc.

Tuy rằng anh rất mong Lâm Gia có thể quay về trước khi trời tối, nhưng khi nghe cậu vội vàng đến mức bị trẹo chân, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

"Ồ." Diêm Tự không biết nên cảm thấy thế nào.

Dù sao cũng là bản thân, mèo thử an ủi anh: "Lâm Gia là vậy, anh không phải không biết. Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ở dưới cổ mộ không bị thương chứ?"

Tuy anh em họ Liên đã hỏi rồi, mèo vẫn muốn quan tâm tới Diêm Tự một chút.

Diêm Tự nói: "Gặp ma."

Mèo hoảng sợ, suýt nữa ngã khỏi vai Diêm Tự, phải cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng, thế mà thấy Diêm Tự cười.

Mèo nhạy cảm hỏi: "Anh cười tôi nhát gan đấy hả?"

Diêm Tự nói: "Tao không cười gì cả, chỉ nghĩ về bản thân thôi."

Lâm Gia nói anh chính là con mèo, Diêm Tự chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Lúc này, anh càng tin tưởng tuyệt đối vào lời Lâm Gia. Nhìn mèo, Diêm Tự nhớ lại khoảng thời gian mình mới bước vào thế giới đáy biển.

"Ban đầu cũng rất sợ, nhưng sĩ diện không nói, cố tỏ ra cứng rắn. Sau này, dần dần không còn sợ nữa." Diêm Tự bộc bạch với mèo.

Mèo bớt kháng cự với Diêm Tự, không kìm được than thở: "Lâm Gia thường xuyên ghét bỏ tôi đấy."

Diêm Tự nửa đùa nửa thật nói: "Không chừng cậu ấy đã có định kiến với mày từ đầu, nên Lâm Gia... mới không thích tao."

Mèo đáp lại: "Không có tiền đồ, biết rõ người ta cố tình tiếp cận còn cố thích."

Diêm Tự đáp trả: "Người ta ghét bỏ mày mà mày vẫn cứ bám lấy."

Mèo cãi lại: "Tôi là ý niệm của anh mà. Ngay cả bản thân anh còn không thoát khỏi sức hấp dẫn của Lâm Gia, thì làm sao tôi có thể thoát được."

Một người một mèo cứ cãi qua cãi lại, không nhận ra phía sau có một ánh mắt đang nhìn về phía họ.

Trước khi trời hoàn toàn tối hẳn, cả nhóm cuối cùng cũng trở lại nhà trọ. Bữa tối chắc chắn không thể làm kịp, Diêm Tự bảo Liên Diệp và Liên Tâm mau chóng về phòng, thiếu một bữa cũng không chết đói.

Sau đó gõ cửa phòng Lâm Gia.

Cửa không khóa, Diêm Tự hạ quyết tâm phải trông chừng người, cho dù Lâm Gia không ra mở cửa, anh vẫn tự đẩy cánh cửa ngăn cách giữa mình và Lâm Gia.

Lâm Gia đang rửa mặt, có lẽ không nghe thấy tiếng gõ cửa. Con mèo bị thương cuộn tròn ở cuối giường, chuẩn bị đi ngủ.

Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Diêm Tự ngồi xuống chiếc ghế mà tối qua anh đã mang lên phòng, chờ Lâm Gia ra ngoài.

Không lâu sau, Lâm Gia tắt vòi nước, bước ra khỏi phòng tắm.

Diêm Tự ngẩng đầu lên, ngây người.

Lâm Gia có lẽ đã tắm sơ, cậu không dùng khăn tắm không rõ nguồn gốc trong phòng tắm mà mặc thẳng áo sơ mi.

Giọt nước trên người thấm ướt chiếc áo trắng, vải áo dán chặt vào người, làn da trắng ngần thấp thoáng như ẩn như hiện.

Lấy lại tinh thần, Diêm Tự quay đầu đi: "Cậu nghĩ thế nào?"

Lâm Gia xắn ống tay áo, rõ ràng thấy Diêm Tự quay đầu về hướng khác, nhưng đó lại là phía cửa sổ, nên anh lại nhìn thẳng phía trước.

"Lời của đội trưởng Diêm cũng là ý của tôi." Lâm Gia nghĩ gì thì Diêm Tự cũng có thể nghĩ được.

Cửa sổ chưa được đóng kín, luồng gió lạnh ban đêm len lỏi qua khe hở chui vào phòng.

Lâm Gia bước ngang qua Diêm Tự, kéo rèm lại.

Diêm Tự nhíu mày, cổ mộ vốn không liên quan nhiều đến Cửu Long di quan, vì thế anh càng lo lắng hơn, lo rằng tối nay Lâm Gia sẽ bị nhốt trong quan tài lần nữa, lo cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng Lâm Gia chẳng chút sốt ruột chút nào. Diêm Tự nhìn theo cậu, cậu lại lần nữa bước ngang qua anh.

Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Gia: "Cùng nhau..."

Nửa câu còn lại chưa kịp thốt ra, đôi mày vốn nhíu lại càng sâu hơn.

Anh định nói là ngủ chung, dù sao thì đêm qua mèo và Lâm Gia đều bị kéo vào trong quan tài, nên anh muốn ngủ cùng giường với Lâm Gia để đề phòng. Nhưng nhìn phía sau lưng Lâm Gia, anh thấy dưới lớp áo mỏng có thứ gì đó.

"Hình như sau lưng cậu có gì đó." Diêm Tự nói.

Lâm Gia hỏi: "Là gì?"

Diêm Tự đáp: "Hình như là một hình vẽ. Có phải hình xăm của cậu không?"

"Tôi không có hình xăm." Lâm Gia cân nhắc có nên để lộ lưng cho Diêm Tự xem không.

Cơ mà Diêm Tự đã đi vòng ra phía sau cậu.

Nếu tiếp tục tránh né thì có vẻ quá cố ý, Lâm Gia hỏi: "Là hình gì?"

Diêm Tự muốn vuốt phẳng lớp áo ẩm ướt, nhưng lại sợ chạm vào Lâm Gia khiến cậu không thoải mái, nên anh chỉ có thể lờ mờ nhìn hình vẽ qua lớp áo.

Rốt cuộc đó là hình gì, nhìn không rõ lắm.

Diêm Tự không muốn đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nên càng chăm chú hơn.

Đang nhìn, Lâm Gia bất ngờ cởi áo sơ mi, để lộ làn da trần tự nhiên của mình.

Lâm Gia hơi nghiêng đầu, hỏi: "Là hình gì?"

Diêm Tự nghẹn giọng: "Là hình xăm."

Câu trả lời không mấy bất ngờ, Lâm Gia lại hỏi: "Hình xăm gì?"

Phía sau im lặng một lát: "Là Cửu Long di quan."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 91: Nó sống 15



Con mèo vốn đã sắp ngủ, nghe thấy hai người trò chuyện liền mở mắt ra. Nó nhảy xuống từ đuôi giường, nhìn thấy hình xăm trên lưng Lâm Gia, nó giật mình: "Vãi chưởng."

Sắc mặt Diêm Tự cực kỳ khó coi.

Tuy nhiên đương sự Lâm Gia lại bình tĩnh vô cùng. Lúc Diêm Tự nói rằng trên lưng cậu có thứ gì đó giống như hình xăm, Lâm Gia đã đoán được là hình Cửu Long di quan. Cậu không hỏi Diêm Tự mà quay sang hỏi mèo: "Cả chín con rồng đều có mắt?"

Mèo nhìn chằm chằm vào lưng Lâm Gia, lông hơi dựng lên: "Chỉ... chỉ có một con rồng có mắt."

Nếu cả chín con rồng đều có mắt thì còn đỡ. Điều khiến người ta sợ hãi là trong số chín con, chỉ có một con rồng có mắt. Hơn nữa, mắt của con rồng này có màu đỏ đậm, giống như bị nhuộm bằng máu.

Đêm qua, Lâm Gia đã dùng máu để điểm mắt cho một con rồng, mới có thể ngồi quan tài thoát khỏi không gian đó.

Hiện tại, không nghiêng không lệch, trên lưng Lâm Gia xuất hiện một hình xăm, hình ảnh là chín con rồng kéo quan tài, và chỉ có một con rồng có mắt.

Không gian đó rốt cuộc là gì, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Ngay cả mèo cũng hiểu ra: "Chẳng lẽ chúng ta bị kéo vào hình xăm trên lưng cậu?"

Lâm Gia: "Có lẽ vậy."

Cậu từng chạm vào ranh giới không gian, bây giờ nhớ lại cảm giác đó, thực sự giống như da người.

Mèo bỗng nghĩ tới cái gì, không giấu nổi hoảng sợ: "... Có phải nước mì ám chỉ hình xăm không."

Sặc sỡ, hình xăm là sặc sỡ.

Chết, hình xăm sao có thể là vật sống?

Nó sống...

Sắc mặt Diêm Tự càng thêm khó coi.

Anh không nói hai lời liền cởi áo của mình, để trần nửa trên.

"Tôi có hình xăm không?" Anh hỏi.

Không rõ là hỏi Lâm Gia hay hỏi mèo.

Lâm Gia và mèo đồng thời nhìn về phía Diêm Tự. Anh xoay người lại, để lộ phần lưng của mình.

Con mèo nhìn vào lưng Diêm Tự, còn Lâm Gia lại nhìn vào phần vai phải.

Vết thương mà mèo xử lý không được tốt, trên vai phải Diêm Tự chỉ có một miếng băng gạc, băng gạc bị máu thấm đẫm từ lâu, vì không được thay kịp thời đã chuyển thành màu nâu đáng sợ.

Lâm Gia nhớ lại, cậu từng nhìn thấy một hiệu thuốc khi băng qua trấn cổ. Tối nay thì không kịp, sáng mai có thể đến hiệu thuốc lấy ít thuốc và gạc. Trước khi thay băng gạc phải dùng nước muối s1nh lý, tránh nhiễm trùng.

Vừa nghĩ, ánh mắt Lâm Gia vừa di chuyển xuống dưới. Cậu thấy những vết sẹo khác trên cơ thể Diêm Tự, không nhiều, nhưng cũng không ít.

Trong đó vết sẹo dài nhất kéo từ hõm eo đến phía trước cơ thể.

"Không có," mèo ở bên cạnh nói, "nhưng tại sao anh có nhiều vết thương thế?"

Con mèo vẫn chưa hợp nhất với bản thể, nó dựa vào người khác để nhận biết bản thể là ai, chứ hoàn toàn không nhớ tại sao bản thể lại có nhiều vết thương như vậy.

Lâm Gia thì biết.

Kể từ khi người này bước chân vào thế giới đáy biển, đầu tiên là thành viên cốt cán của Toái Vân, sau đó là đội trưởng Đội Tuần Tra. Dù ở vai trò nào, công việc của anh cũng là liều mạng vì người khác. Không bị thương mới lạ, không mất mạng là may mắn rồi.

Bây giờ không còn danh phận, nhưng vẫn đang liều mạng vì người khác.

Lâm Gia lại nhìn phần vai Diêm Tự, miếng băng gạc dính hờ trên vết thương vai phải. Từ góc băng gạc hé ra, không khó để nhìn thấy vết thương bên dưới bị rách do vận động mạnh, máu tươi đang trào ra.

Diêm Tự khi từ cổ mộ trở về chỉ nói về tình hình trong mộ, không đề cập chút nào về cách anh thoát khỏi chín con ma đột tử. Giờ khỏi cần anh nói, vết thương trên người đã nói lên tất cả. Việc trốn thoát không hề suôn sẻ chút nào.

Lòng Lâm Gia lại bị kim đâm vài cái.

"Không có đúng không?" Giọng của Diêm Tự trầm xuống, anh xoay người lại.

Lâm Gia nhìn vết sẹo bắt đầu từ hõm eo của Diêm Tự, có lẽ là vết thương do dao gây ra. Vết rạch dài như vậy chắc là vì lưỡi dao chém sâu vào cơ thể, sau đó người cầm dao còn thọc mạnh thêm một phát.

"Đợi tôi một lát." Diêm Tự xoay người rời đi.

Mèo hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Đi đâu được? Đi tìm Liên Diệp và Liên Tâm, xác nhận xem trên lưng họ có hình xăm hay không.

Lâm Gia nhìn vết sẹo trên người Diêm Tự.

Vết thương nặng như vậy, có phải suýt nữa thì chết rồi không? Tại sao người này vẫn không biết sợ, vẫn cứ liều mạng vì người khác.

"Diêm Tự." Trước khi Diêm Tự mở cửa, Lâm Gia gọi anh lại.

Diêm Tự quay đầu lại, Lâm Gia mới nhận ra tiếng gọi ấy không trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mà là vô thức thốt ra.

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Diêm Tự, Lâm Gia mở miệng: "Đừng đi."

Cậu hơi lưỡng lự, không muốn Diêm Tự trở thành lưỡi dao chỉ biết liều mạng vì mình.

Diêm Tự không chịu nghe: "Tôi đi rồi về ngay."

Lâm Gia nói: "Trời tối rồi."

Diêm Tự dừng bước.

Trời đã tối, nếu đi tìm Liên Diệp và Liên Tâm để xác nhận có hình xăm hay không, Lâm Gia rất có thể sẽ bị kéo vào trong hình xăm.

Nhưng nếu không đi, Diêm Tự sẽ không thể yên tâm về hình xăm trên lưng Lâm Gia.

Lâm Gia hỏi: "Trước khi phát hiện hình xăm, anh định nói gì?"

Diêm Tự đứng bên cửa, ánh sáng trong phòng không chiếu đến anh, trông như đang đứng trong bóng tối.

Sắc mặt u ám không rõ.

"Tôi nói," Diêm Tự, "ngủ cùng nhau đi."

Lâm Gia: "Được."

Diêm Tự ngẩn người, nhìn Lâm Gia. Cố gắng tìm trên gương mặt Lâm Gia dấu hiệu đùa giỡn.

Lâm Gia nhìn ra suy nghĩ của Diêm Tự, quay người sửa sang chăn gối, đưa lưng về phía anh: "Tôi quý mạng, có đội trưởng Diêm ở đây, sẽ dễ thoát khỏi hình xăm hơn."

Diêm Tự không nói gì thêm, anh vào wc tắm rửa qua loa. Khi anh trở ra, Lâm Gia và mèo đã nằm trên giường.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, Lâm Gia nằm phía trong, chừa chỗ phía ngoài cho Diêm Tự.

Gối đầu chỉ có một cái. Đèn chính trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ đèn đầu giường.

Diêm Tự nhường gối cho Lâm Gia, còn mình thì gấp quần áo lại, kê dưới đầu thay gối.

Trong lòng anh không yên.

Nếu mọi người đều có hình xăm, có thể giải thích rằng đó là cơ chế của bụng cá này. Nhưng chỉ có Lâm Gia có, nghĩa là chỉ mình Lâm Gia bị nhắm đến, chỉ có cậu ấy.

Thật sự không thể yên lòng, Diêm Tự nghiêng đầu, nhìn Lâm Gia đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Góc nghiêng của Lâm Gia vẫn thật hoàn mỹ.

"Lâm Gia." anh nhẹ giọng gọi.

Hơi thở rất nhẹ vẫn phả vào tai Lâm Gia. Lâm Gia mở mắt, nghiêng đầu nhìn Diêm Tự.

Diêm Tự hỏi: "Tại sao thay tôi gánh tội?"

Rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.

Căn phòng rất yên tĩnh, mèo cuộn mình ở cuối giường. Ánh sáng từ đèn đầu giường nhuốm lên giọng nói Diêm Tự một chút cảm xúc không cam lòng.

Lâm Gia đáp: "Đội trưởng Diêm và mèo vẫn chưa hợp nhất, tôi không thể để anh gặp chuyện."

Nói xong, Lâm Gia nghe thấy một tiếng thở dài bên người.

Thở dài xong, giọng nói chán chường của Diêm Tự truyền đến: "Việc tìm tài liệu J0001 là do tôi bồng bột. Lúc đó tôi không biết mình là bản thể của mèo. Nhưng cậu yên tâm, tôi hứa với cậu, sau này tôi sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động."

Diêm Tự nói nhiều thật, Lâm Gia không nghe lọt bao nhiêu. Bàn tay giấu dưới chăn từ từ nắm chặt lại. Lâm Gia đoán là Diêm Tự đang buồn.

Diêm Tự nói tiếp: "Con người tôi không thích nghe lời người khác, thỉnh thoảng máu nóng dồn lên não hành động có hơi bốc đồng. Nhưng việc tôi gây ra, tôi sẽ tự gánh chịu. Sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, không cần phải giúp tôi."

Lâm Gia đồng ý: "Chỉ lần này thôi."

Diêm Tự: "Vẫn nên... nói lời cảm ơn cậu."

Lâm Gia: "Không cần. Hôm nay đội trưởng Diêm xuống mộ giúp tôi tìm manh mối, chúng ta coi như huề nhau."

"Cậu..." Nói đến đây, Diêm Tự im lặng, rõ ràng là anh đã nuốt lại những lời cảm tính.

Điều chỉnh lại cảm xúc, Diêm Tự mới hỏi: "Có tự tin không?"

Không đầu không đuôi, Lâm Gia lại hiểu. Dạo gần đây, hình như cậu luôn có thể hiểu được ý tứ Diêm Tự, thậm chí nhiều lúc Diêm Tự chưa nói, chỉ cần nhìn vào nét mặt anh, Lâm Gia đã biết Diêm Tự đang nghĩ gì.

Diêm Tự đang hỏi Lâm Gia có tự tin thoát ra khỏi hình xăm đêm nay hay không.

Nói là hỏi Lâm Gia, Diêm Tự đang tìm kiếm sự an toàn từ Lâm Gia thì đúng hơn. Anh không biết liệu cả hai có cùng vào hình xăm không, sợ mình bị bỏ lại, càng sợ hơn Lâm Gia vào trong hình xăm sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm gia ngẫm nghĩ, nói: "Đưa điện thoại của anh cho tôi."

Diêm Tự đưa điện thoại của mình cho Lâm Gia.

Lâm Gia bật sáng màn hình, điện thoại vẫn còn khá nhiều pin. Chẳng qua có khóa màn hình.

Lâm Gia hỏi: "Mật khẩu?"

Diêm Tự: "Sáu số 6."

Nhịn không được, Lâm Gia bật cười.

Mật khẩu đơn giản thế này không giống phong cách sinh viên đại học.

"Thế là đủ rồi." Lâm Gia cầm điện thoại Diêm Tự, nghiêng đầu nhắm mắt lại.

Diêm Tự vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt sáng rực.

Lâm Gia nói: "Một bụng cá bốn sao thôi, không làm khó được tôi."

Diêm Tự cười khẽ: "Ừ, cậu rất mạnh. Từ lần đầu gặp cậu, tôi đã biết."

Lâm Gia: "Vậy nên đừng lo lắng cho tôi."

Diêm Tự thở dài.

Anh không biết Lâm Gia thật sự không hiểu, hay là cố tình né tránh. Khi thích một người, dù biết người đó rất mạnh thì vẫn cứ lo lắng cho họ.

"Tôi sẽ cố." Diêm Tự chỉ có thể nói vậy.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 92: Nó sống 16



Giường lại rung lắc, Lâm Gia mở choàng mắt.

Cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước nên không thực sự chìm vào giấc ngủ. Vừa rơi vào quan tài, Lâm Gia liền quay đầu nhìn bên cạnh.

Diêm Tự ngủ cùng cậu, trước khi bị bóng tối ảnh hưởng, Lâm Gia cần xác định xem Diêm Tự có đến cùng không.

Không có.

Lâm Gia chưa kịp phân biệt cảm giác của mình là nhẹ nhõm hay tiếc nuối thì triệu chứng kích ứng với bóng tối bắt đầu xuất hiện.

Cậu thở d ốc, cơ thể và linh hồn như bị một luồng sức mạnh không thể cưỡng lại kéo vào vực sâu vô tận, nhưng một ý niệm cứ mãi đuổi theo cậu.

Trong con hoảng hốt, Lâm Gia nhìn thấy ý niệm màu xanh lam tụ thành một bàn tay khổng lồ. Cậu theo bản năng vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào một thứ lạnh lẽo.

Cậu giật mình.

Cứ như linh hồn quay về cơ thể, trong bóng tối mịt mù hiện lên hai con mắt sáng rực... mắt mèo.

Giọng nói sốt ruột của mèo vang lên trong không gian kín: "Lâm Gia, Lâm Gia."

Lâm Gia cảm nhận được mèo đang lay vai mình, cậu khàn giọng nói: "Điện thoại..."

Anh đang cầm điện thoại của Diêm Tự.

Mèo vẫn ngu như ngày nào: "Cái gì?"

Lâm Gia thở mạnh: "Điện thoại... trong tay tao."

"Ồ ồ ồ." Mèo cuối cùng cũng hiểu, nhanh chóng lấy điện thoại từ tay Lâm Gia, "Mật khẩu?"

Lâm Gia nhớ rất rõ: "Sáu số 6."

Âm thanh mèo loay hoay với điện thoại vang lên bên tai, không lâu sau, đèn flash của điện thoại được bật lên.

Ánh sáng lọt vào đồng tử, tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng, Lâm Gia nghe thấy mèo phàn nàn: "Cậu nên nói có điện thoại từ sớm chứ, làm tôi lo chết đi được."

Nể mặt điện thoại của Diêm Tự, Lâm Gia nói: "Xin lỗi, tối quá, chưa kịp chuẩn bị."

Mèo ngẩn người: "Cậu..."

Nương ánh sáng từ mèo, Lâm Gia quan sát xung quanh. Kết quả không ngoài dự đoán, cậu lại lọt vào quan tài.

"Cậu có bị thứ gì dơ bẩn bám vào người không?" Mèo cẩn thận hỏi nhỏ.

Lâm Gia: "..."

Điều chỉnh lại cảm xúc, Lâm Gia nhanh chóng tìm được vị trí các mối nối rồi đấm vào quan tài như lần trước.

Nhờ kinh nghiệm lần trước, lần này Lâm Gia không tốn quá nhiều sức, nhanh chóng tách các mối nối. Nhưng dù cẩn thận thế nào, đập vào quan tài gỗ đào bằng tay không vẫn khiến tay bị rách da chảy máu.

Lâm Gia đẩy nắp quan tài, trước mắt vẫn là bóng tối vô tận. Cùng với chín sợi xích sắt quấn quanh quan tài.

Mèo lo lắng nói: "Giống hệt lần trước."

Nếu cảnh tượng lần này khác đi một chút có lẽ sẽ khiến người ta yên tâm hơn. Nhưng cảnh tượng giống hệt như lần trước, cách thoát ra cũng giống hệt, luôn mang lại cho người ta cảm giác bất an.

Giống như bình yên trước cơn bão.

Lần này điện thoại nhiều pin, Lâm Gia cầm điện thoại cẩn thận sờ s0ạng quanh quan tài một lượt.

Không có manh mối gì mới, cậu cau mày.

Đã là đêm thứ hai của bụng cá bốn sao. Trong mấy bụng cá trước, đến đêm thứ hai, Lâm Gia ít nhiều sẽ có suy đoán về 'nước súp'. Sau đó, cậu chỉ cần tìm kiếm manh mối hoặc thông qua người cá để xác nhận suy đoán của mình.

Nhưng hiện tại, Lâm Gia gần như không có chút manh mối nào về nước súp.

Dù biết rằng 'nó' trong 'nước súp' đại khái ám chỉ hình xăm, không gian cậu đang ở chính là hình xăm trên lưng cậu.

Rồi sao nữa?

'Nước súp' muốn truyền đạt điều gì? Muốn họ tìm ra ý nghĩa của hình xăm hay gì?

Nếu là như vậy, tại sao trong số những người vào bụng cá bốn sao này, chỉ có mình cậu có hình xăm, và chỉ có mình cậu rơi vào hình xăm? Tại sao Diêm Tự ở ngay bên cạnh vẫn bị hình xăm từ chối?

Nếu chỉ cần tìm ra ý nghĩa của hình xăm trên lưng, hiện tại Lâm Gia có thể nói ra luôn.

Cửu Long di quan, phần lớn là rồng đoản mệnh, điều này có thể liên quan đến chín thi thể trong mộ.

Diêm Tự nói chín người trong mộ đều mặc đồ bảo hộ. Lâm Gia đồng ý với suy đoán của Liên Diệp về danh tính của chín người đó, rất có khả năng là các nhà khảo cổ.

Chín nhà khảo cổ vào cổ mộ, vô tình chết trong đó. Vì vậy, trên lưng cậu xuất hiện hình xăm Cửu Long di quan.

Nhưng quá đơn giản. Như thể chỉ cần một mình cậu là có thể hoàn thành toàn bộ 'nước súp'.

Còn những người khác thì sao? Họ vào đây chỉ để làm cảnh thôi à?

Lâm Gia đã quan sát thông tin về những đám mây rơi xuống ở trung tâm treo thưởng. Tầng mây càng ít sao, càng ít người bị cuốn vào, ngược lại, tầng mây nhiều sao sẽ cuốn vào càng nhiều người.

Một tầng mây sẽ liên tục hạ xuống nâng lên, cho đến khi nó bị đánh tan.

Tầng mây bốn sao mà cậu và Diêm Tự đang ở trong không phải là tầng mây mới. Nghĩa là, mỗi lần đám mây bốn sao này hạ xuống, sẽ cuốn vào mười sáu người, và mỗi lần đều chết mười sáu người.

Lặp đi lặp lại, không biết đã có bao nhiêu nhóm mười sáu người bị chôn vùi ở đây, bị người cá nuốt chửng.

Chỉ dựa vào điều này thôi đã đủ chứng minh rằng, tầng mây bốn sao này không hề đơn giản, Cửu Long di quan chỉ là một phần rất nhỏ của nó.

Lâm gia ngước mắt, ánh đèn trong tay chiếu về phía xa.

Những sợi xích sắt khổng lồ nằm yên lặng trên mặt đất.

Mèo nhớ lại đêm trước đó, không khỏi run bần bật.

Nó nhìn Lâm Gia bước theo một sợi xích sắt tiến về phía trước, có chút không nhấc nổi chân, sợ Lâm Gia sẽ bỏ rơi mình: "Lâm Gia, cậu đợi tôi với."

Lâm Gia dừng lại, liếc con mèo sợ đến nỗi không dám bước. Cậu quay người lại, bế mèo lên ôm vào lòng.

Mèo đáng thương yếu ớt nói: "Tưởng tượng lát nữa phải vẽ mắt cho rồng là tôi sợ rồi."

Lâm Gia nói: "Có thể nghĩ cái khác."

Mèo: "Hu hu, ví dụ như?"

Lâm Gia hỏi: "Lúc xuống núi, mày và Diêm Tự nói gì với nhau?"

Mèo đáp: "Không nói gì cả, anh ta chỉ hỏi cậu có bị ngã không."

Lâm Gia hỏi: "Mày trả lời thế nào?"

Mèo không nhớ mình đã trả lời Diêm Tự thế nào, nói: "À đúng rồi, cậu chắc chưa biết đâu, thật ra Diêm Tự cũng rất nhát gan."

Lâm Gia khựng lại: "Anh ấy nhát gan?"

Mèo nói: "Đúng vậy! Chính anh ta tự nói, hồi mới vào thế giới đáy biển, anh ta sợ đến không ngủ được, nhưng vì sĩ diện nên cố gồng mình."

Lâm Gia hình dung cảnh tượng đó: "Hóa ra cũng biết sợ à."

Cùng thời gian đó.

Tào Kỳ có cảm giác cơ thể lơ lửng, bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt không còn là nơi hắn nghỉ chân, mà là một căn hộ ba phòng ngủ. Hắn đang đứng trong phòng khách.

Tuy đây là lần đầu tiên Tào Kỳ vào bụng cá bốn sao, trực giác mách bảo hắn rằng mình đã rơi vào bẫy chết của bụng cá.

"Hướng Càn, Hướng Càn, Hướng Càn!"

Tào Kỳ gọi tên bạn thân của mình, vì đây là lần đầu tiên vào bụng cá bốn sao, hắn cố ý tìm bạn đi cùng. Người bạn này là thiên tài trong việc phá tan tầng mây cá, có cậu ta bên cạnh, Tào Kỳ rất yên tâm.

Nhưng bây giờ...

Tào Kỳ rất rõ mình yếu đến mức nào, nên khi rơi vào bẫy chết của bụng cá, suy nghĩ đầu tiên của hắn là phải tìm bạn mình.

Chỉ cần có bạn thân ở đây, hắn mới có cơ hội sống sót.

"Hướng Càn."

Tào Kỳ liên tục gọi, nhưng không có tiếng đáp lại.

Bạn thân không có ở đây, trong căn nhà này hình như chỉ có mỗi mình hắn...

Trái tim Tào Kỳ như ngừng đập, máu trong cơ thể cũng trở nên lạnh buốt.

Lúc này hắn mới cứng đờ nhìn quanh căn nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chậu hoa nằm chính giữa phòng khách.

Là hoa gì, Tào Kỳ không biết chủng loại. Nhưng bất kể hoa có đẹp và rực rỡ đến đâu, xuất hiện ở đây thì quá bất thường.

Vì không có bạn bên cạnh, Tào Kỳ cứ có cảm giác một cây làm chẳng nên non.

Để giữ cho mình tỉnh táo không bị nỗi sợ hãi cắn nuốt, Tào Kỳ cố hết sức tránh nhìn vào chậu hoa giữa phòng.

Ánh mắt hắn rơi vào những chỗ khác, nhìn kỹ xung quanh, biểu cảm của hắn ngày càng tệ đi, càng lúc càng khó coi.

Cho đến khi hắn ngước lên nhìn trần nhà.

Trong phút chốc, trái tim ngừng đập bỗng tăng tốc đập "thình thịch thình thịch", tích tắc nhảy vọt lên tận cổ họng.

Hắn muốn hét to.

Nhưng sợ hãi tột cùng khiến hắn không thể phát ra âm thanh, cổ họng bị quả tim lấp kín chỉ có thể phát ra những tiếng "khụ, khụ, khụ".

Không thể ở đây .

Tuyệt đối không thể ở đây.

Phòng này...

Có ma!!!!

Trong phòng khách có bốn cánh cửa, ba cửa phòng ngủ và một cửa chính. Tào Kỳ gần như lăn lộn về phía cửa, đẩy mạnh cánh cửa lao ra ngoài.

Sau đó hắn ngã vào một phòng khách.

Chính giữa phòng khách đặt một chậu hoa.

Hơi thở Tào Kỳ đông cứng lại. Hắn ngước đầu lên, lại thấy thứ đó trên trần nhà.

Chất lỏng ấm áp chảy ra... Hắn bị dọa tè ra quần.

Quá kinh khủng, chưa bao giờ hắn cảm nhận sợ hãi khủng khiếp đến vậy... Đó là sự kinh khủng mà tầng mây một sao, hai sao, ba sao đều không thể sánh bằng, khiến thần kinh hắn căng thẳng đến tột độ.

"Khụ, khụ khụ..."

Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy hắn, lớn đến mức hắn không thể nói ra tiếng.

Tào Kỳ dùng cả tay lẫn chân bò dậy từ dưới đất, tay dính đầy nước tiểu cũng không thèm quan tâm.

Rời khỏi đây, quá kinh khủng, hắn chưa từng thấy thứ gì đáng sợ đến thế.

Hắn sẽ chết!!!!

Tào Kỳ lại vọt tới cạnh cửa, mở cửa lao ra ngoài. Rồi lại đi vào phòng khách căn hộ. Ở giữa phòng khách là một chậu hoa.

Tào Kỳ trợn tròn hai mắt, ngay bên cạnh chậu hoa, hắn nhìn thấy... nước tiểu còn nóng hổi của mình...

Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, cổ họng như bị rỉ sét, từ từ ngước nhìn lên trần nhà, thứ kinh hoàng vẫn ở đó.

"A a a a a a a a!"

Cuối cùng, Tào Kỳ hét lên.

Như một con kiến hoảng loạn không đường thoát, dưới ánh nhìn của thứ trên trần nhà, hắn không ngừng mở cửa lao ra ngoài, rồi lại quay về phòng.

Như một vòng tuần hoàn.

"AAAAAAAAA..."

Đầu óc trống rỗng, không còn biết mình đang làm gì. Bản năng sinh tồn thôi thúc hắn kéo lê đôi chân đã mềm nhũn mau chạy trốn.

Hắn mở cánh cửa lớn thông ra phòng khách, rồi quay trở lại phòng khách. Hắn mở cửa một phòng ngủ, và lại quay về phòng khách. Hắn mở cửa phòng ngủ thứ hai, vẫn quay lại phòng khách. Hắn đẩy cửa phòng ngủ thứ ba, hắn...

Quay về phòng khách.

Dẫm lên đống nước tiểu lan khắp sàn.

Toàn thân thảm hại nồng nặc mùi khai.

Lần cuối cùng, Tào Kỳ ngẩng đầu, nhìn về phía trần nhà.

"AAAAAAAAAAAAAAA."

"Cứu với..."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 93: Nó sống 17



Sáng sớm, Lâm Gia mở mắt.

Đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Diêm Tự.

Lâm Gia ngồi dậy trên giường, trước khi Diêm Tự hỏi, cậu hỏi trước: "Tôi biến mất phải không?"

Diêm Tự trả lời: "Cả người cậu biến mất."

Sau khi phát hiện Lâm Gia biến mất, Diêm Tự vẫn luôn trông chừng cạnh giường.

Lâm Gia gật đầu, không ngạc nhiên với câu trả lời này.

Nếu chỉ là hồn lìa khỏi xác, sao có thể mang theo cả mèo và điện thoại của Diêm Tự.

Diêm Tự hỏi: "Cậu thấy sao?"

"Tôi ổn." Lâm Gia trả lại điện thoại cho Diêm Tự, pin chỉ còn rất ít.

Nhìn lượng pin còn lại, Diêm Tự nhíu mày: "Lần này tình hình thế nào?"

Mức tiêu hao pin thể hiện rõ gian nan mà Lâm Gia đã trải qua trong hình xăm.

Lâm Gia nói: "Vẫn là Cửu Long di quan."

Diêm Tự nhíu mày sâu hơn: "Giống như tối qua?"

Lâm Gia đáp: "Phần lớn là giống."

Diêm Tự nhìn cậu: "Không giống chỗ nào?"

Lâm Gia nói: "Lần này tôi vẽ mắt cho ba con rồng."

Trong không gian mà Lâm Gia bị kéo vào đêm qua, mèo đã dùng máu trên mu bàn tay Lâm Gia để vẽ mắt rồng.

Rồng sống dậy, nhưng không thể lay chuyển xích sắt, chứ đừng nói đến việc kéo quan tài phá vỡ không gian.

Vì thế Lâm Gia tiếp tục cùng mèo điểm mắt cho con rồng thứ hai, nhưng con rồng thứ hai sống dậy, quan tài vẫn không nhúc nhích.

Khi điểm mắt cho con rồng thứ ba, máu trên mu bàn tay Lâm Gia đã khô, cậu bảo mèo cào rách da tay mình để tiếp tục dùng máu điểm mắt rồng.

Mãi đến lúc đó, quan tài gỗ đào mới bị kéo đi. Ba con rồng kéo quan tài cùng sáu con rồng hóa đá khác, phá tan kết giới.

Mèo ngã nhào xuống giường: "Độ khó tăng mạnh."

Lâm Gia không nói gì, Diêm Tự nhìn mèo.

Độ khó tăng lên rõ ràng, nếu tối nay Lâm Gia lại rơi vào không gian đó, có lẽ sẽ không chỉ dừng ở việc vẽ mắt cho ba con rồng.

Nhưng nếu có đủ thời gian, việc điểm mắt cho nhiều con rồng không phải là vấn đề lớn.

Sợ là sợ hạn chế thời gian. Việc điểm mắt cho một con rồng đêm trước và ba con rồng đêm qua đều vừa vặn trong khoảng thời gian cho phép trốn thoát.

Nếu không việc tăng độ khó sẽ vô nghĩa.

Lâm Gia nhìn Diêm Tự: "Đội trưởng Diêm, anh có thể xem giúp tôi hình xăm trên lưng tôi không?"

Cậu vốn định nhờ mèo xem, nhưng mèo chính là Diêm Tự, khi cả mèo lẫn Diêm Tự đều có mặt, nhờ mèo xem lưng có vẻ hơi gượng ép.

Diêm Tự ngẩng đầu.

Lâm Gia gỡ nút áo, cởi áo sơ mi ra, để lộ phần thân trên săn chắc của mình trước mắt Diêm Tự.

Cậu quay lưng, để Diêm Tự nhìn hình xăm trên lưng mình.

Diêm Tự: "Cậu..."

Chỉ cần nghe một âm tiết phát ra từ cổ họng Diêm Tự, Lâm Gia đã biết hình xăm trên lưng mình thế nào, dù không nhìn thấy lại rất rõ ràng.

"Ba con rồng được vẽ mắt, trong đó có một con có móng vuốt bị buộc vải."

Lâm Gia nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng Diêm, có phải vậy không?"

Mèo nhảy lên phía sau lưng Lâm Gia: "Ôi vãi, Lâm Gia, xuất hiện thật này! Thật luôn!"

Diêm Tự trầm giọng hỏi: "Cậu làm?"

"Tôi bảo mèo làm." Lâm Gia đáp, "Đội trưởng Diêm, tôi cần ảnh chụp."

Lúc điểm mắt cho con rồng đầu tiên, để chứng minh mình thực sự đã rơi vào trong hình xăm, Lâm Gia xé một mảnh vải, bảo mèo trèo lên con rồng lớn, buộc vào móng vuốt của nó.

Phía sau có tiếng "tách" vang lên, Diêm Tự đưa điện thoại cho Lâm Gia.

Nhìn bức ảnh chụp lưng mình trên điện thoại, Lâm Gia vẫn giữ gương mặt bình đạm.

Mọi thứ đều đúng như cậu dự liệu. Cậu đã rơi vào trong hình xăm trên lưng, hình xăm đóng băng tại thời điểm cậu rời khỏi.

Trong bức ảnh, chỉ có ba con rồng đang bay lên, dùng sức kéo một cỗ quan tài gỗ đào và sáu con rồng hóa đá khác.

Lâm Gia và mèo nằm trong cỗ quan tài, nên không thể xác định liệu có hình của họ trong hình xăm hay không.

Diêm Tự đoán ra ý nghĩa của việc buộc vải vào móng rồng: "Cậu muốn chứng minh hình xăm này là sống?"

Lâm Gia quay đầu lại, thấy gương mặt tối tăm của Diêm Tự. Cậu mím môi hỏi: "Đội trưởng Diêm có ý tưởng gì không?"

Diêm Tự vừa định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp: "Anh, anh Diêm!"

Đó là Liên Tâm, giọng cô lộ rõ nôn nóng sợ hãi.

Hiển nhiên đã có chuyện xảy ra.

Diêm Tự đành dừng lại, mở cửa. Ở bên ngoài là Liên Tâm nước mắt lưng tròng.

Diêm Tự hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Liên Tâm khóc đến mức không thở nổi: "Anh, lưng của anh hai... lưng của anh ấy đột nhiên xuất hiện một hình xăm."

Diêm Tự sững người, quay ngoắt về phía Lâm Gia.

Lâm Gia đã mặc lại áo. Cậu nói: "Anh đi đi."

Diêm Tự liền theo Liên Tâm ra ngoài, đi xem hình xăm trên lưng Liên Diệp là gì, có giống với Lâm Gia – cũng là Cửu Long di quan tài hay không.

Lâm Gia nhìn theo bóng Diêm Tự biến mất nơi góc khuất, rồi hạ mắt xuống. Cậu quay lại phòng rửa mặt qua loa, sau đó mới bước ra ngoài, tiến về phòng Liên Diệp.

Mèo nhanh chóng nhảy xuống giường. Nhưng đêm qua quá căng thẳng, việc leo ba con rồng làm nó chưa thể bình tĩnh lại, toàn thân mềm nhũn.

Thấy Lâm Gia ra ngoài, nó vội vàng gọi cậu lại, nhảy lên vai cậu, muốn ngồi nhờ trên vai cậu để đi xem hình xăm trên lưng Liên Diệp.

Lâm Gia lại nhấc mèo khỏi vai, vứt xuống đất.

Vẻ mặt lạnh lùng: "Tránh xa tao ra."

Mèo: "???????"

Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa nãy vẫn còn êm đẹp.

Phòng của Liên Diệp ở ngay bên cạnh, ồn ào nhốn nháo.

Lâm Gia bước vào đúng lúc Liên Diệp đang cởi áo, để lộ lưng cho Diêm Tự xem.

Liên Diệp mặc áo ba lỗ, đây cũng là lý do Liên Tâm phát hiện hình xăm trên lưng hắn, vì áo ba lỗ không che được vùng lưng rộng với hình xăm lớn.

Diêm Tự nhìn qua một lần, hỏi: "Tối qua cậu gặp chuyện gì?"

Sắc mặt Liên Diệp rất tệ, bị Diêm Tự hỏi, gương mặt càng tệ hại.

Hắn nuốt nước bọt mấy lần mới có thể nói thành lời: "Em đang ngủ, đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, như là nhảy bungee."

Diêm Tự cảm nhận được hơi thở Lâm Gia đến gần, nhìn qua Lâm Gia.

Lâm Gia chỉ miêu tả không gian hình xăm, không nói về cảm giác khi rơi vào đó.

Liên Diệp nói: "Em lập tức mở mắt, nhưng sau khi mở mắt, em không còn ở trong phòng nữa, mà là... mà là..."

Hắn lộ vẻ sợ hãi.

Diêm Tự dựa vào tường, nhưng vì Lâm Gia đã đến, anh di chuyển sang một bên, nhường chỗ cho Lâm Gia.

Chờ Lâm Gia đứng im, Diêm Tự mới bảo Liên Diệp: "Đừng vội, cứ từ từ kể."

Liên Diệp hít sâu mấy hơi, dù sao cũng là người mới, nghe chuyện Lâm Gia rơi vào không gian đã đủ sợ rồi, đến lượt mình càng hoảng loạn hơn.

Hắn kể lại đứt quãng: "Em xuất hiện trong rừng sâu."

Liên Diệp khó nhọc thuật lại những thứ kinh khủng đã trải qua đêm qua, Liên Tâm bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm.

Liên Diệp nói: "Ban đầu, em nghĩ mình đang ở ngọn núi có cổ mộ mà chúng ta đã đến vào ban ngày. Nhưng không phải..."

Diêm Tự hỏi: "Sao cậu biết không phải?"

Liên Diệp nói: "Ngọn núi mà chúng ta đến vào ban ngày có một con đường lên núi rất rõ ràng, nhưng ngọn núi em đến đêm qua thì không có. Ngọn núi đó chỉ toàn là cây, em đi mãi mà không thấy đường."

"Hơn nữa..." Liên Diệp nuốt mạnh một ngụm nước bọt, trán đẫm mồ hôi, "Sương mù rất dày, tầm nhìn rất hạn chế, xung quanh không rõ là tiếng gió thổi qua rừng hay tiếng ma quỷ khóc than, rất đáng sợ."

"Em cứ đi mãi, đi mãi, không dám dừng lại một giây." Liên Diệp đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Diêm Tự, mong tìm được chút cảm giác an toàn từ anh: "Nhưng em đi mãi không tìm thấy đường xuống núi, lúc đó em đoán mình không phải ở ngọn núi ban ngày, mà rơi vào không gian kỳ lạ đó, chỉ là không gian em rơi vào khác với của anh Gia."

"Em rất sợ."

"Em cứ đi." Liên Diệp cứ nhắc đi nhắc lại từ "đi", có thể thấy lúc ấy hắn hoảng loạn cỡ nào.

Lâm Gia mất kiên nhẫn, liếc sang Diêm Tự.

Diêm Tự nói vài lời an ủi rồi hỏi: "Cậu đã đi suốt đêm sao?"

"Không... không." Liên Diệp nói, "Em đi đến mệt, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi. Em dự định nghỉ một lúc rồi sẽ tiếp tục đi... Em đoán là mình đã nghỉ được khoảng năm phút, tới khi ngẩng đầu lên, em nhìn thấy phía trước..."

Đúng lúc quan trọng thì Liên Diệp lại nuốt khan một lần nữa.

Lâm Gia dứt khoát cúi đầu chỉnh lại cúc tay áo, đồng hồ về đúng vị trí.

"Cậu nhìn thấy..." Diêm Tự nói, "Một cái bàn Bát Tiên."

Liên Diệp đột ngột ngẩng đầu lên: "Anh... anh làm sao biết được? Chẳng lẽ anh cũng rơi vào không gian này?"

Diêm Tự không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Rồi sao nữa?"

Tưởng Diêm Tự cũng trải qua cùng một tình cảnh, không phải một mình mình đối mặt, thần kinh căng thẳng của Liên Diệp thả lỏng một chút.

"Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, xung quanh bàn có rất nhiều người ngồi. Khi họ thấy em, họ vẫy tay gọi em lại gần."

Liên Diệp nói: "Em tưởng họ là người bình thường, nên em đến gần. Anh, anh có đến đó không?"

Diêm Tự đáp qua loa, "Tiếp đi."

Liên Diệp kể tiếp: "Họ kéo em ngồi xuống, rồi đẩy đồ ăn tới trước mặt em."

"Lúc đó em đói, định ăn một chút, nhưng khi cúi xuống, em mới phát hiện..."

Liên Diệp không nhịn được mà rùng mình: "Trên bàn không phải đồ ăn, toàn là mấy đồ vật ghê tởm. Những người đó cũng không phải người, họ là... quỷ..."

"Làm sao cậu thoát ra được?" Lâm Gia hỏi.

Liên Diệp nhìn Lâm Gia: "Em van xin họ tha cho em, họ nói em phải ăn hết đồ ăn trên bàn thì mới được rời đi."

Lâm Gia hỏi: "Cậu ăn hết?"

Nhớ tới những thứ tởm lợm trên bàn, đến giờ hắn vẫn còn cảm giác sâu bọ lúc nhúc trong dạ dày: "Ọe..."

Hắn đã ăn hết.

Liên Diệp nôn khan, Liên Tâm vội vàng rót cho Liên Diệp một ly nước.

Liên Diệp hai mắt đẫm lệ, nhìn Diêm Tự: "Anh, Liên Tâm nói sau lưng em có hình xăm, em không có xăm hình. Trường bọn em không cho phép xăm mình, đây không phải hình xăm của em."

Diêm Tự không kiềm chế được mà nhìn Lâm Gia, Lâm Gia cũng không xăm mình.

Liên Diệp lo lắng hỏi: "Anh... hình xăm sau lưng em là gì?"

Liên Tâm nhìn không biết, nên Liên Diệp đành hỏi Diêm Tự.

Sau một lúc im lặng, Diêm Tự trả lời: "Quỷ yến."

—————————————-

*Quỷ yến: Bữa tiệc của ma quỷ
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 94: Nó sống 18



Hai từ ngắn ngủn của Diêm Tự khiến Liên Diệp chìm vào lặng im chết chóc.

Liên Tâm mở to mắt: "Quỷ... Quỷ yến?"

Diêm Tự gật đầu. Anh nghĩ đến hình xăm trên lưng Lâm Gia, con rồng bị buộc mảnh vải quanh móng.

Còn hình xăm trên lưng Liên Diệp là một chiếc bàn Bát Tiên, xung quanh bàn có nhiều chiếc ghế, quỷ quái mặt mũi hung tợn ngồi đầy trên ghế. Nhưng có một chiếc ghế trống, hơn nữa trên bàn chỉ có đ ĩa trống, không có thức ăn.

Thoạt nhìn hình xăm như dừng lại ở khoảnh khắc Liên Diệp ăn hết đồ ăn.

Biết được điều này, Liên Diệp lại chìm vào im lặng, khuôn mặt tái nhợt không giống người sống.

Liên Tâm nhịn không được. Tuy rằng ban đầu hai anh em đã nói với Diêm Tự rằng anh không cần chịu trách nhiệm về tính mạng của họ, nhưng khi thật sự đối mặt với chuyện này, Liên Tâm vẫn cầu xin Diêm Tự giúp đỡ Liên Diệp.

Không chờ Diêm Tự trả lời, Liên Diệp ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, rồi lại nhìn Diêm Tự.

Trước đó Lâm Gia đã rơi vào không gian "Cửu Long di quan", Diêm Tự vẫn luôn tìm cách cứu cậu.

Tìm cách chứ không phải có cách, nghĩa là Diêm Tự cũng bó tay không có biện pháp nào.

Liên Diệp lau nước mắt, nói với Diêm Tự: "Anh, em sắp chết phải không?"

Chữ "chết" khiến Diêm Tự cau mày. Hình xăm xuất hiện trên lưng Liên Diệp, cũng có trên lưng Lâm Gia, thời gian xuất hiện còn sớm hơn Liên Diệp, có thể là từ đêm trước, nhưng đêm qua mới phát hiện...

"Cậu sẽ không..."

Diêm Tự chưa kịp nói hết, Liên Diệp lại nói: "Anh, nếu em chết, anh có thể chăm sóc em gái em được không? Em biết điều này rất vô lý..."

Liên Diệp cắt lời Diêm Tự hai lần liên tục, Lâm Gia chợt lên tiếng: "Sẽ không chết."

Giọng điệu rất chắc chắn.

Mọi người trong phòng nhìn về phía Lâm Gia.

Liên Diệp cũng nhìn Lâm Gia, ánh mắt đầy khát vọng muốn biết cách sống sót.

Lâm Gia nói tự tin như vậy, chẳng lẽ đã có cách?!

Lâm Gia nói: "Đêm nay cậu sẽ lại vào hình xăm, nhưng nội dung như cũ, chỉ cần tiếp tục ăn hết những thứ đó là có thể ra ngoài."

Diêm Tự ngồi nghe, trong lòng căng thẳng.

Lâm Gia không phải đang an ủi Liên Diệp, mà đang thuật lại kinh nghiệm hai lần vào hình xăm.

"Sao anh biết đêm nay..." Liên Diệp ngẩn người, rồi suy nghĩ cẩn thận, "Anh Gia, tối qua anh lại vào không gian Cửu Long di quan?"

Giọng điệu Liên Diệp cực kỳ phức tạp. Một mặt hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đêm qua hắn có thể thoát khỏi không gian 'Quỷ yến', thêm lời Lâm Gia đảm bảo, dù tối nay có bị kéo vào Quỷ yến chắc cũng bình an không bị gì.

Mặt khác, nghĩ đến việc đêm nay sẽ lại bị kéo vào không gian 'Quỷ yến', lang thang một mình trong rừng sương mù, ngồi cùng quỷ quái ăn mấy món kinh tởm, hắn vô cùng kháng cự.

Liên Diệp không thể không hỏi: "Anh Gia cũng có hình xăm sao? Là... là Cửu Long di quan ạ?"

Liên Tâm chợt nghĩ: "'Nó' trong nước mì là hình xăm chăng?! 'Nó sặc sỡ', không phải hình xăm sặc sỡ hay sao? Nhưng 'nó chết', 'nó sống' nên lý giải thế nào?"

Liên Diệp co rúm lại: "... Có phải là ban ngày nó chết, ban đêm nó sống không?"

Liên Diệp Liên Tâm đồng thời nhìn về phía Diêm Tự, như đang chờ đợi anh xác nhận câu trả lời.

Lâm Gia nhìn về phía Diêm Tự.

Diêm Tự nói: "Bây giờ vẫn chưa thể nói rõ được, trước tiên đến chỗ người cá xem tình hình thế nào."

Liên Diệp và Liên Tâm lộ vẻ thất vọng, hiểu rằng đáp án của Diêm Tự không khớp với suy đoán của họ.

Nhưng lại trùng khớp với Lâm Gia, hiện tại manh mối còn quá ít. Chỉ dùng manh mối nước mì để suy đoán thì rõ là vô nghĩa.

Huống hồ suy luận 'nó' sống chết dựa vào chu kỳ ngày đêm thì hơi trẻ con, chỉ có Diêm Tự mới đáp lại những giả thuyết nhàm chán này.

Liên Diệp và Liên Tâm tiếp tục hỏi Diêm Tự vài câu khác, nhưng không còn liên quan đến Lâm Gia nữa. Cậu xoay người rời khỏi phòng.

Mọi người trong phòng nhìn bóng dáng Lâm Gia đột nhiên rời đi. Liên Diệp thốt lên từ đáy lòng: "Anh Gia giỏi thật, rất kiên cường. Không như em, em sợ đến mức nhũn chân."

Diêm Tự nhìn theo Lâm Gia qua cửa sổ, ánh mắt chăm chú: "Cậu ấy quả thực rất giỏi."

Liên Diệp nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục lại. Dù đêm qua không ăn gì, nhưng sáng nay chẳng ai có hứng thú ăn uống.

Vì thế cả nhóm rời khỏi nhà nghỉ đi về phía bờ sông, nơi có người cá.

Liên Diệp vẫn ủ rũ hỏi Diêm Tự: "Anh, hôm nay mình sẽ hỏi người cá cái gì?"

Hôm qua Lâm Gia rơi vào không gian "Cửu Long di quan", nên Diêm Tự đã hỏi người cá về cổ mộ. Vậy hôm nay có hỏi người cá về "quỷ yến" không?

Diêm Tự nói: "Không hỏi."

Liên Diệp: "... Ơ?"

Liên Diệp biết Diêm Tự thích Lâm Gia, nhưng bị đối xử thiên vị vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hôm qua Lâm Gia bị kéo vào không gian hình xăm, Diêm Tự đã hỏi người cá vấn đề liên quan...

Diêm Tự giải thích: "Cậu và Lâm Gia đều có hình xăm trên lưng, nhưng hình xăm không giống nhau. Nếu hình xăm là 'nó' trong nước mì, muốn tìm được nước súp thì phải xem có bao nhiêu người có hình xăm."

Liên Tâm đã hiểu: "Chúng ta đến chỗ người cá không phải để hỏi, mà để xem liệu còn ai khác có hình xăm, và hình xăm của họ trông như thế nào."

Diêm Tự gật đầu: "Thông minh."

Lâm Gia và mèo đi phía sau ba người. Mèo nói: "Tôi cảm thấy cậu có gì đó không ổn."

Lâm Gia nhàn nhạt: "Không ổn chỗ nào?"

Mèo nói: "Chỗ nào cũng không ổn. Mặt mũi căng đét như bị ai đó chọc giận. Chẳng lẽ là tôi?"

Mèo cố nhớ lại liệu mình có làm gì chọc giận Lâm Gia hay không. Lâm Gia vẫn nhàn nhạt: "Không."

Mèo hỏi: "Vậy cậu bị bệnh à?"

Lâm Gia: "Không."

Mèo định nói tiếp, Lâm Gia ấn mặt nó xuống: "Im lặng đi."

Mèo bị bịt miệng vật lý, đôi mắt nhìn Lâm Gia qua kẽ ngón tay. Mèo thầm nghĩ, từ lúc vào bụng cá đến giờ, con người này cứ quái quái thế nào ấy, chắc chắn là có vấn đề.

Trong lúc trò chuyện, nhóm đã đến chỗ người cá. Tuy không có ai ở đó, nhưng có thông tin được viết bằng phấn.

Là một địa chỉ ở trấn cổ.

Liên Tâm: "Là người khác để lại sao?"

Diêm Tự quay lại nhìn Lâm Gia, dùng ánh mắt hỏi Lâm Gia có nên đi hay không.

Lâm Gia: "Đi."

Rõ ràng, địa chỉ này do người khác để lại. Phấn vốn dĩ được dùng để ghi lại các câu hỏi cho người cá và tình hình tử vong, việc để lại một địa chỉ như thế này hẳn là có chuyện quan trọng cần tập hợp thảo luận.

Rất có thể sự việc khiến người dùng phấn viết địa chỉ liên quan đến hình xăm sau lưng.

Xem ra tính đến hôm nay, người có hình xăm trên lưng không chỉ Lâm Gia và Liên Diệp, mà còn có những người khác.

Địa chỉ này không cách chỗ người cá quá xa, thị trấn cổ cũng có biển chỉ dẫn.

Năm phút sau, nhóm Lâm Gia đến địa chỉ được viết bằng phấn. Đó là một tiệm đồ uống, bên trong có vài chiếc bàn, đủ để làm nơi thảo luận.

Thời điểm Lâm Gia bước vào, trong tiệm đã có mấy người.

Người dùng phấn viết chữ cũng có mặt, vẻ mặt trầm trọng ngồi ở quầy bar. Thấy đám Lâm Gia đến, hắn ta liền đứng dậy nói: "Địa chỉ là tôi để lại, có chuyện xảy ra. Mọi người vào trong ngồi đi, đợi thêm vài người nữa rồi nói, đỡ phải lặp lại từng người một, phiền lắm."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 95: Nó sống 19



Lâm Gia thế nào cũng được. Bốn người cùng mèo tìm một chỗ ngồi xuống.

Mang theo thú cưng vào bụng cá là một việc hiếm thấy, nhưng đây là bụng cá bốn sao, không ai để ý đến con mèo.

Những người đến quán trước họ hoặc đang mải mê suy nghĩ, hoặc trao đổi thì thầm với nhau. Người để lại địa chỉ sau khi giải thích đơn giản cũng ngồi về quầy bar, cầm nửa cốc nước lạnh, sắc mặt trông rất nghiêm trọng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ mọi người đến đủ.

Lâm Gia quan sát một lượt những người trong quán rồi thu lại ánh mắt.

Người dám vào bụng cá bốn sao phần lớn chỉ quan tâm bản thân, tính cách trầm ổn, không có hứng thú về mèo là bình thường. Nếu người khác mang mèo vào bụng cá, Lâm Gia cũng không quan tâm.

Nhưng điểm bất thường nằm ở chỗ, trong nhóm họ có Diêm Tự.

Theo lý mà nói, những người giỏi xoay sở trong tầng mây lẽ ra nên cố gắng tạo quan hệ tốt với quản lý, vì trong thế giới đáy biển, sẽ luôn có kẻ nhòm ngó cá linh của họ. Một người ở trong bụng cá lợi hại cỡ nào cũng khó một quyền địch bốn tay ở thế giới đáy biển. Mà Diêm Tự chính là đội trưởng tuần tra, họ cần sự bảo vệ của anh.

Nhưng khi gặp Diêm Tự trong bụng cá, không ai tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng ai chào hỏi anh. Xét về mặt xã giao, Lâm Gia cho họ 0 điểm.

Không biết phải đợi bao lâu buổi thảo luận mới bắt đầu, Liên Tâm và Liên Diệp đi tới quầy lấy nước. Lâm Gia thấp giọng hỏi Diêm Tự: "Việc anh rời khỏi đội tuần tra đã công khai chưa?"

Hoặc là mọi người đã biết Diêm Tự bị ban quản lý sa thải.

"Chưa." Diêm Tự đang nghĩ về hình xăm sau lưng Lâm Gia, nghe Lâm Gia hỏi thì quay sang: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"

Lâm Gia hơi hất cằm, cằm nghiêng về phía đám người.

Diêm Tự nhìn theo, nhanh chóng hiểu ý Lâm Gia, anh nói: "Người cao tay là nguồn cung cấp chính cá linh. Ngay cả ban quản lý cũng phải nhường họ ba phần."

Một đáp án ngoài dự đoán của Lâm Gia.

Lâm Gia nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ban quản lý thu gom nhiều cá linh để làm gì?"

Diêm Tự đáp: "Đây là bí mật tối cao." Sợ Lâm Gia hiểu nhầm là anh không muốn nói, Diêm Tự bổ sung: "Ngay cả Trần Xỉ cũng không được tiếp xúc."

Bầu không khí huyền nghi quỷ dị bất chợt bao trùm.

Sắc mặt Lâm Gia không thay đổi, chăm chú lắng nghe Diêm Tự.

Trước đây Diêm Tự cũng từng tò mò, nhưng thông tin này còn khó tìm hơn cả tầng mây J0001, bất đắc dĩ đành từ bỏ.

"Có lẽ là để thúc đẩy mọi người vào bụng cá." Diêm Tự nói.

Lâm Gia nhận ra đây là câu kết thúc chủ đề, hình như anh không mấy hứng thú với chủ đề này.

Lâm Gia không nói thêm gì, chỉ nhìn Diêm Tự, thấy sự thờ ơ trên gương mặt anh, giống như cách anh không quan t@m đến việc rời khỏi thế giới đáy biển.

Người nhìn thấy tin nhắn ở chỗ người cá và tìm đến địa chỉ dần nhiều lên.

Tuy nhiên không phải tất cả đều có mặt, số người trong tiệm chưa đến mười sáu. Những người không đến có lẽ không quan t@m đến việc thảo luận chung, hoặc bất hạnh bỏ mạng.

Lâm Gia thấy người để lại tin nhắn ở quầy bar lấy điện thoại ra xem giờ. Sau khi kiểm tra thời gian, người này đứng dậy, quay mặt về phía mọi người.

"Không đợi nữa, chúng ta bắt đầu thôi." Người này nói.

Âm thanh trong quán vốn không lớn, sau câu nói đó, mọi người đều im lặng nhìn về phía hắn ta.

Mèo chiếm một chỗ ngồi cũng ngẩng đầu nhìn.

Dù mèo đã phần nào đoán được lý do mọi người tụ tập, nhưng thời gian chờ đợi đã biến khoảnh khắc này trở nên cực kỳ trang nghiêm.

Là hai người mới đến, Liên Diệp và Liên Tâm khá căng thẳng.

"Chắc hẳn đã có người bị kéo vào hình xăm, và sau lưng xuất hiện hình xăm rồi nhỉ." Người này nói.

Sét đánh ngang tai.

Có người lộ vẻ mơ hồ, cũng có người nghiêm mặt. Mọi người trao đổi ánh mắt, rất nhanh, những người mơ hồ nhận ra rằng ba ngày bình yên chỉ là từ góc nhìn của mình; còn những người nghiêm mặt thì hiểu rằng hình xăm xuất hiện là cá biệt, không phải tất cả mọi người đều có hình xăm sau lưng.

Lâm Gia nhìn về phía người để lại tin nhắn. Hắn ta là người duy nhất có vẻ mặt thoải mái trong đám đông.

Cậu thích các cuộc họp giới tinh anh, vì điều này sẽ giúp rất nhiều chuyện làm ít công to.

Người để lại tin nhắn cũng quan sát biểu cảm của mọi người, nói: "'Nó' trong nước mì hẳn là hình xăm. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để biết có bao nhiêu hình xăm."

Suy đoán của người này về nước mì trùng khớp với Lâm Gia và Diêm Tự.

Người này tiếp tục: "Chữ 'bao nhiêu' này có hai nghĩa. Ý thứ nhất là có bao nhiêu người đã bị kéo vào hình xăm và có hình xăm xuất hiện trên cơ thể. Ý thứ hai là có bao nhiêu loại hình xăm."

Lâm Gia – người bị kéo vào hình xăm suốt hai đêm và có hình xăm trên lưng, bình tĩnh lắng nghe.

Cậu đoán rằng người này cũng chẳng biết nhiều hơn họ.

"Có ý gì?" Một người vốn cảm thấy bình yên lên tiếng hỏi, "Chẳng lẽ loại hình xăm cũng khác nhau?"

Sau đó hắn nhận được ánh mắt khẳng định từ người để lại tin nhắn.

"Làm phiền những ai có hình xăm sau lưng show ra được không?" Người để lại tin nhắn cười khổ, vì ngoài từ "show ra", hắn ta thực sự không biết nên dùng từ nào khác.

Cuộc họp này vốn là một buổi trao đổi manh mối, một người đứng dậy tiến về phía người để lại tin nhắn.

Người để lại tin nhắn lùi lại một bước, nhường "sân khấu" cho người đầu tiên show hàng.

Người đến thành thạo cởi áo, xoay người. Phía sau có một hình xăm, hình ảnh không phải Cửu Long di quan, cũng không phải Quỷ yến, mà là hình một con hổ đói đang leo núi. Con hổ rất gầy, xương sườn của nó nhô lên rõ ràng qua lớp da lông.

Diêm Tự nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm.

Liên Diệp vội hỏi: "Anh, hình xăm này bị sao vậy?"

Hình ảnh con hổ thường xuất hiện trong các hình xăm, so với "Cửu Long di quan" sau lưng Lâm Gia hay "Quỷ yến" sau lưng Liên Diệp, thì con hổ đói leo núi này trông chẳng khác gì một meme vui nhộn.

Diêm Tự nhìn chằm chằm vào hình xăm sau lưng người kia, "Thông thường, hổ leo núi đại diện cho việc ngừng chinh chiến, rửa tay gác kiếm; còn hổ xuống núi đại diện cho việc chuẩn bị xông pha giang hồ, vang danh thiên hạ."

Liên Tâm hỏi: "Thế hình xăm sau lưng người này có nghĩa là rửa tay gác kiếm sao?"

"Hình xăm có nhiều quy tắc." Diêm Tự trầm giọng nói, "Xăm hổ thường yêu cầu con hổ phải khỏe mạnh, béo tốt, vì xăm hổ đói sẽ..."

"Gây họa."

Sắc mặt của Liên Diệp và Liên Tâm thoáng chốc tối xuống, những người hiểu về hình xăm trong đám đông cũng có sắc mặt tương tự Diêm Tự.

Không ai muốn xăm một con hổ đói, ngay cả khi họ không biết ý nghĩa của nó, thì một con hổ đói chẳng thể uy mãnh bằng một con hổ béo tốt.

Thông thường, những người xăm hình chia làm hai loại: Một là xăm để mang ý nghĩa nào đó, hai là xăm cho đẹp. Nhưng con hổ đói này không có ý nghĩa đặc biệt, cũng không đẹp.

Một cảm giác kỳ quái lập tức bao trùm lên đám người.

"Chẳng phải nói là bị kéo vào hình xăm sao? Bị kéo vào như thế nào?" Một người không biết hỏi.

Người có hình xăm hổ đói leo núi đáp: "Giống như nằm mơ, nhưng rất thật."

"Cụ thể là như thế nào?" Lại có người hỏi.

"Tối qua tôi bị kéo vào hình xăm. Ban đầu tôi không biết đó là hình xăm, chỉ nghĩ rằng bị cơ chế của bụng cá đưa đến một không gian nào đó." Người này nói. "Trên đường tôi gặp một con hổ đói, tôi lo nó sẽ bất ngờ vồ tới, nên đã ném đá vào nó."

"Sau khi hạ gục nó, tôi trở về đây." Người kia nói, "Lúc đi ngang qua gương, tôi phát hiện ra hình xăm này."

Vì là một con hổ đói, đuôi của nó uốn cong từ lưng lên đến vai, nên người này tình cờ phát hiện hình xăm trên lưng mình.

"Anh nói mình đã ném đá con hổ?" Một người khác hỏi.

"Đúng vậy." Người kia đáp.

"Cho tôi xem lại hình xăm của anh được không?"

Người kia lại quay lưng lại, để lộ hình xăm. Trong hình xăm, con hổ đói đang bước đi trên đường lên núi, trên trán có vài vệt màu đỏ.

Ban đầu mọi người không nghĩ vệt đỏ là vết thương do đá ném, nhưng sau khi nghe đương sự kể lại, vệt đỏ trên đầu hổ bỗng mang một ý nghĩa khác.

Đương sự chỉ biết rằng sau lưng mình xuất hiện một hình xăm, chứ không biết chi tiết hình ảnh.

Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt đương sự sầm lại: "Chắc là vết thương tôi gây ra cho con hổ, có lẽ nó chưa chết, chỉ bị tôi đánh ngất."

Điều này một lần nữa chứng minh giả thuyết nước mì "nó sống."

Diêm Tự không nhịn được liếc nhìn Lâm Gia, nhưng sắc mặt Lâm Gia vẫn bình thường, không có gì biến hóa.

"Còn ai có hình xăm nữa không?" Người để lại tin nhắn hỏi.

Liên Diệp định nói mình cũng có, thì một người khác đứng lên và bước ra trước mắt mọi người.

Người đó không nói gì mà cởi thẳng áo, để lộ hình xăm sau lưng.

Bầu không khí vốn nghiêm túc càng thêm căng thẳng.

Người này cũng có một hình xăm, là hình một vị Bồ Tát.

Liên Diệp nhìn hình xăm của người đó, rồi nhìn những người khác. Mọi người vẫn giữ vẻ mặt khó coi, thậm chí sau khi nhìn thấy hình xăm thì trầm mặc.

Bị sự trầm mặc ảnh hưởng, Liên Diệp không khỏi hoảng hốt.

Tuy không biết vị Bồ Tát này là ai, cơ mà so với Cửu Long di quan, Quỷ yến hay Hổ đói leo núi, thì Bồ Tát trông rất hiền từ, không đáng sợ.

Phù hợp thẩm mỹ của nghệ thuật xăm mình.

Nhưng phản ứng của mọi người không giống như vậy. Liên Diệp nhỏ giọng hỏi Diêm Tự: "Anh, hình xăm này có vấn đề gì sao? Em thấy Bồ Tát này trông hiền lành mà."

Diêm Tự mở miệng: "Phật tổ hoặc Bồ Tát là vị thần bảo hộ, xăm Bồ Tát cần chú trọng đến chữ 'ôm'."

Liên Diệp và Liên Tâm không hiểu, con mèo cũng không hiểu, nó nhảy lên đùi Diêm Tự, đợi anh giải thích.

Liên Diệp hỏi tiếp: "Chữ 'ôm'... nghĩa là gì?"

Diêm Tự giải thích: "'Ôm' nghĩa là xăm Bồ Tát lên ngực, thể hiện rằng 'trong lòng có Phật' chứ không phải 'quay lưng lại với Phật'. Hình xăm này ở sau lưng, cậu nghĩ sao?"

Sắc mặt Liên Diệp và Liên Tâm khẽ đổi.

Liên Tâm nói: "Vậy thì không liên quan gì đến chữ 'ôm'..."

Lúc này, anh em họ Liên mới hiểu tại sao Bồ Tát trông hiền lành, nhưng mọi người lại có vẻ mặt nghiêm trọng đến vậy.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 96: Nó sống 20



So với hình xăm sau lưng, mọi người muốn biết hơn về tình huống hắn bị kéo vào hình xăm.

"Trong hình xăm có một ngôi đền, trong ngôi đền có một bức tượng thần," người này nói đơn giản, "Tôi đối mặt với bức tượng, sau đó rời khỏi hình xăm."

Diêm Tự nghe mà nhíu mày. Lâm Gia phải vẽ rồng điểm mắt mới thoát khỏi hình xăm, Liên Diệp phải ăn hết đồ ăn mới ra được, ngay cả Hổ đói lên núi cũng phải đánh ngất hổ mới thoát ra.

Lời kể của người này quá đơn giản, đơn giản đến mức như che giấu gì đó.

Không đợi Diêm Tự hỏi, người khác có cùng suy nghĩ nhanh miệng hơn: "Chỉ đơn giản vậy?"

"Nếu mọi người cho rằng tượng Phật tr@n truồng không tính là gì thì đúng vậy, đơn giản vậy thôi." Hắn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Câu nói vừa dứt, mọi người chìm vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị.

Liên Tâm nghĩ ra gì đó, nói: "Tạo ra một bức tượng thần Phật như thế chẳng phải là sự xúc phạm sao? Và việc người này đối mặt với bức tượng có lẽ cũng là một sự xúc phạm."

Vậy là cái khó của hình xăm này nằm ở chữ "xúc phạm."

Người đó trở lại vị trí cũ, người để lại tin nhắn ngẩng đầu lên: "Còn ai có hình xăm nữa không?"

Liên Diệp nhìn Diêm Tự, nhận được cái gật đầu của anh, hắn giơ tay lên.

Mọi người đều quay sang nhìn họ, Lâm Gia đón lấy ánh mắt của đám người.

Đa số ánh mắt dồn vào Liên Diệp, chỉ có một số ít nhìn qua Diêm Tự, nhưng không tỏ vẻ gì, rồi chuyển sang Liên Diệp.

So với việc đội trưởng tuần tra cũng ở trong bụng cá, việc xem xét hình xăm tiếp theo quan trọng hơn.

Lâm Gia lặng lẽ quan sát những ánh mắt này. Trong mấy bụng cá trước, người khác nhìn thấy Diêm Tự liền sợ tới mức hồn vía lên mây, còn người ở đây thì y như mắt mù tai điếc, hoàn toàn khớp với lời Diêm Tự: Ban quản lý còn phải nể mặt người gặt cá linh "năng suất cao".

Thậm chí Lâm Gia còn suy nghĩ sâu hơn.

Diêm Tự có tiếng xấu ở thế giới đáy biển, đám Tiếu Dao luôn gọi anh là "chó điên." Vì Diêm Tự có súng, khả năng cao từng có hành vi trực tiếp nổ súng. Khẩu súng của Diêm Tự là cấp trên giao cho, đại biểu quyền lợi tiền trảm hậu tấu.

Sở hữu vũ khí như thế ở thế giới đáy biển, thêm danh tiếng tệ hại cực điểm, nhưng đám người này lại không ngán Diêm Tự, thậm chí còn phớt lờ anh.

Phải chăng vì cấp trên đã nhấn mạnh không được động vào họ, ngay cả Diêm Tự cũng phải kiềm chế cái nết của mình?

Nếu vậy, lý do Diêm Tự giải thích về việc "Thúc đẩy mọi người vào bụng cá" không còn hợp lý.

Bản thân lời giải thích này vốn đã vớ vẩn nực cười.

Sau khi được Diêm Tự gật đầu, Liên Diệp đứng dậy, học theo hai người trước đó bước lên sân khấu "show hàng."

Tuy không phải chuyện lớn, nhưng trở thành tâm điểm chú ý vẫn làm hắn căng thẳng.

Lâm Gia phát hiện hắn liếc nhìn Diêm Tự nhiều lần.

Lâm Gia trầm mặc một lát: "..."

Cậu tạm gác lại nghi vấn "tại sao ban quản lý cần nhiều cá linh như vậy", đổi thành suy nghĩ "Thằng nhóc này hình như có cảm tình với Diêm Tự".

Chắc chỉ có cảm tình thôi, vì Liên Diệp và Diêm Tự mới quen nhau. Trong hoàn cảnh này mà có cảm tình với Diêm Tự cũng là điều dễ hiểu, Diêm Tự vốn là người dễ được yêu mến.

Nhưng Liên Diệp và Diêm Tự không hợp nhau.

Với tính cách của Liên Diệp, hắn không thể hỗ trợ Diêm Tự, thậm chí sẽ trở thành gánh nặng cho anh.

Lâm Gia cảm thấy mình cần ngăn chặn cảm tình này trước khi nó lên men. Hiện tại trong mắt Diêm Tự không có Liên Diệp, nhưng nếu sau này Diêm Tự cũng có cảm tình với hắn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch rời khỏi thế giới đáy biển của cậu.

Cụ thể sẽ ảnh hưởng như thế nào, Lâm Gia tạm thời chưa thể nói rõ. Nhưng dù sao, bản thân cậu vốn là kẻ ích kỷ chỉ biết lợi ích. Một khi rời khỏi thế giới đáy biển, Diêm Tự muốn ở bên ai thì ở, cậu sẽ không quan tâm cũng không phá hoại.

Lâm Gia lặng lẽ tháo khuy tay áo ném xuống đất.

Chiếc khuy lăn lộc cộc trên sàn, Lâm Gia đá nhẹ về phía chân ghế Diêm Tự.

Ánh mắt vô tình chạm vào con mèo đang nằm trên đùi Diêm Tự.

Mèo nhìn cậu bằng ánh mắt không thể hiểu được, nó thấy rõ là cậu tự tháo khuy áo ra.

Lâm gia mở miệng, nhẹ giọng gọi: "Đội trưởng Diêm."

Diêm Tự liền nhìn về phía cậu.

Lâm Gia nói: "Khuy áo của tôi rơi rồi."

Mèo: "."

Diêm Tự: "Ở đâu?"

Lâm Gia: "Dưới chân anh."

Diêm Tự cúi xuống nhặt khuy áo cho Lâm Gia. Lâm Gia nhận lấy: "Cảm ơn."

Cậu cố gắng gắn lại chiếc khuy bằng một tay, nhưng thử vài lần đều không thành công, khuy áo lại rơi xuống đất.

Diêm Tự kiên nhẫn không thấy phiền nhặt lên: "Để tôi làm cho."

Lâm Gia do dự một lát rồi đưa tay ra. Trong lúc Diêm Tự giúp cậu gắn lại chiếc khuy, Lâm Gia ngẩng đầu lên nhìn Liên Diệp.

Khẽ gật đầu, thay mặt Diêm Tự cổ vũ Liên Diệp.

Phát hiện Diêm Tự một chốc sẽ không ngẩng đầu lên nhìn mình, Liên Diệp hít sâu một hơi, cởi áo ra, để lộ hình xăm sau lưng cho mọi người xem.

Vì đã kể cho Diêm Tự nghe về trải nghiệm đêm qua, lần thứ hai Liên Diệp kể lại không còn quá khó khăn, không vấp lắm.

"Còn ai nữa không?" Người để lại tin nhắn hỏi.

Trước mắt trong số mười sáu người, có ba người kể về hình xăm của mình. Người để lại tin nhắn nghĩ rằng vẫn còn người có hình xăm.

Trên thực tế đúng là vậy, Lâm Gia vẫn chưa kể về hình xăm của mình.

Chiếc khuy đã được Diêm Tự gắn xong, Lâm Gia đang muốn đứng dậy thì bị Diêm Tự giữ tay lại.

Lâm Gia ngước mắt, nghe thấy Diêm Tự nói: "Sau lưng tôi có hình xăm."

Liên Diệp và Liên Tâm không hiểu gì, bối rối quay sang nhìn Diêm Tự. Người có hình xăm sau lưng chẳng phải là Lâm Gia sao...

Lâm Gia từ bỏ ý định đứng dậy, không giống như anh em họ Liên, trên mặt cậu không chút bối rối.

Cậu quá hiểu vì sao Diêm Tự nói vậy.

Mọi người nhìn về phía Diêm Tự, người để lại tin nhắn hỏi: "Đội trưởng Diêm, anh cũng có hình xăm à?"

Diêm Tự: "Ừ."

Xác nhận Lâm Gia sẽ không đứng dậy, Diêm Tự mới thả tay cậu ra. Mọi người đang chờ Diêm Tự cho họ xem hình xăm sau lưng, nhưng anh vẫn ngồi yên không cử động.

"Cửu Long di quan." Diêm Tự nói.

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của mọi người lập tức trầm xuống đáy.

"Cửu Long di quan..." Có người nói, "Đứng top ba hình xăm kiêng kỵ, Cửu Long di quan?"

Người để lại tin nhắn hỏi: "Đội trưởng Diêm, anh có thể cho chúng tôi xem không?"

Diêm Tự: "Không được."

Không đợi mọi người nói gì, Diêm Tự kéo khóe môi, cười bổ sung: "Tôi là đồng tính, không thể cởi áo trước mặt một đám đàn ông được, không vượt qua được rào cản tâm lý."

Ngón tay Lâm Gia khẽ co lại.

Tính cách của cậu là vậy, cậu không đời nào khoe lưng trước mặt mọi người. Điều này chắc chắn sẽ khiến mọi người khó chịu, Diêm Tự đoán được trước nên đã thay mặt Lâm Gia.

Chỉ là Lâm Gia không ngờ rằng Diêm Tự lại thẳng thắn tuyên bố xu hướng tính dục của mình.

Rõ ràng những người này đều biết Diêm Tự, rõ ràng không lâu trước đó... Diêm Tự có lẽ vốn không phải là người đồng tính.

Câu "Tôi là người đồng tính" khiến sắc mặt của mọi người hơi kỳ, ánh mắt họ nhìn Diêm Tự có khinh thường, có tò mò, và có buồn cười. Diêm Tự vẫn giữ vẻ dửng dưng, chỉ thỉnh thoảng liếc sang Lâm Gia... Bởi vì anh nghe một người nói rằng, hình xăm Cửu Long di quan đứng top ba trong danh sách hình xăm kiêng kỵ.

Giây phút này, Lâm Gia không thể phủ nhận.

Tình cảm của Diêm Tự chân thành, thẳng thắn và thuần khiết hơn cậu.

Trong một giây, rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi chạy qua đầu Lâm Gia, mong muốn chiếm hữu tình cảm chân thành tha thiết nhiệt liệt này.

Nhưng ngay sau đó lại trở về suy xét đầy tiếc nuối: Cậu không biết yêu, chỉ giỏi làm tổn thương người khác mà thôi. Thứ "kẹo" của cậu, rất đắng.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 97: Nó sống 21



Xem ra đồng tính không phổ biến ở thế giới đáy biển, nhưng ít ra người khác không cố chấp đòi xem hình xăm Cửu Long di quan sau lưng Diêm Tự.

Chỉ nghe Diêm Tự kể lại bằng miệng.

Nói xong Cửu Long di quan, Diêm Tự chưa kết thúc: "Tôi bị kéo vào hình xăm hai đêm liên tiếp."

Lời này vừa dứt, biểu cảm trêu chọc của mọi người lập tức trở nên nghiêm túc.

Diêm Tự trầm giọng: "Độ khó sẽ tăng lên."

Liên quan đến tính mạng, mọi người vội hỏi chi tiết. Những gì Diêm Tự biết là những gì Lâm Gia đã kể, anh chỉ tóm tắt đơn giản lại những gì Lâm Gia đã nói, lược bỏ chi tiết con mèo.

Nghe xong, đa phần mọi người không tỏ ra ngạc nhiên: "Câu 'nó sống' trong nước súp có lẽ ám chỉ hình xăm sống dậy, độ khó tăng lên là điều hiển nhiên."

Liên Diệp rụt người lại, nhớ đến tối qua hắn đã phải ăn hết mớ thức ăn kinh tởm đầy bàn mới được rời đi, không biết tối nay độ khó sẽ tăng đến mức nào.

"Còn ai có hình xăm nữa không?"

Sau khi Diêm Tự nói xong, người để lại tin nhắn lại mở lời.

Lần này không còn ai trả lời, dù họ không thể nhìn sau lưng mình, nhưng hình xăm sau lưng là dấu hiệu đã bị kéo vào hình xăm.

Họ không nhìn thấy hình xăm sau lưng mình, nhưng biết mình có bị kéo vào hình xăm hay chưa. Nếu chưa, tức là sau lưng không có hình xăm, vì vậy họ lắc đầu làm câu trả lời phủ định.

"Thật ra là còn một người." Giữa những tiếng phủ định, người để lại tin nhắn bỗng nói.

Mọi người nhìn về phía hắn ta, lờ mờ đoán được điều gì đó.

Người để lại tin nhắn ngồi một mình tại quầy bar, trông có vẻ không có đồng đội. Nếu không có đồng đội, rất khó để phát hiện hình xăm sau lưng mình, vậy hắn ta làm sao biết được sự tồn tại của hình xăm?

Chỉ có thể là hắn ta thấy hình xăm sau lưng người khác, mà người này đi đâu không khó đoán.

Quả nhiên, giữa bầu không khí ngầm hiểu với nhau, người để lại tin nhắn mở miệng, ngữ điệu hơi buồn bã: "Người đó là bạn của tôi, lần này tôi và cậu ấy cùng vào bụng cá bốn sao... À xin lỗi, nội dung hơi lạc đề."

Hướng Càn – người để lại tin nhắn cười khổ, trở lại vấn đề chính: "Cậu ấy chết rồi. Trước khi xác cậu ấy bị người cá ăn mất, tôi đã nhìn thấy hình xăm xuất hiện sau lưng cậu ấy."

Chết trong bụng cá là chuyện hết sức bình thường, người chết có thể là bạn của họ, cũng có thể là bạn của mình, có lẽ một ngày nào đó người chết sẽ là chính mình.

Lời an ủi trong bụng cá là thứ sáo rỗng.

Trong bụng cá không có an ủi trước cái chết, không có câu chia buồn, họ chỉ có thể tìm cách tránh khỏi tử vong từ người đã chết.

"Hình xăm trông như thế nào?" Có người hỏi.

"Quan Vân Trường." Hướng Càn mở miệng, "Quan Vân Trường mở mắt, dưới chân đạp một người."

Cửu Long di quan chỉ khiến sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi, còn Quan Công mở mắt lại gây xôn xao.

"Người dưới chân là ai?" Có người hỏi.

Hướng Càn nói: "Chính là bạn của tôi."

Không khí nặng nề càng trở nên khó kiểm soát. Giữa tiếng xôn xao, có người nói: "Thảo nào."

Thảo nào có người chết trong hình xăm này.

Liên Diệp và Liên Tâm không hiểu gì hết, không biết hình xăm Quan Công thuộc loại cấm kỵ nào.

Lâm Gia nhận ra họ muốn biết câu trả lời từ Diêm Tự, với ý định dập tắt thiện cảm của Liên Diệp, cậu nhanh chóng nói trước: "Hình xăm Bồ Tát cần phải 'ôm', Quan Công bắt buộc phải là Quan Công nhắm mắt."

Nghe từ "bắt buộc" trong câu nói của Lâm Gia, Liên Diệp và Liên Tâm cả kinh trong lòng.

Liên Tâm vội hỏi: "Anh Gia, Quan Công mở mắt có nghĩa là gì..."

Lâm Gia: "Quan Công mở mắt giết người."

Liên Tâm giật mình, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Giết... giết người..."

Lâm Gia không giải thích thêm, cậu nhận ra có nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Diêm Tự.

Có người nhận ra điểm mấu chốt: "Trong các hình xăm đều có phần trống, dù là Hổ đói lên núi, Bồ Tát, Yến quỷ hay Cửu Long di quan, trong hình xăm không hề xuất hiện người bị kéo vào hình xăm. Nhưng Quan Công mở mắt lại xuất hiện người bị kéo vào hình xăm. Có vẻ như chết trong hình xăm sẽ trở thành một phần của hình xăm."

"Quan Công mở mắt" và "Cửu Long di quan" đều đứng trong top ba bảng xếp hạng các hình xăm cấm kỵ. Giờ đã có người chết vì "Quan Công mở mắt," "Cửu Long di quan" liền trở thành tâm điểm chú ý.

Diêm Tự cũng nhận ra ánh mắt của những người xung quanh. Bị ảnh hưởng, giữa mày anh không giấu được lo lắng đối với Lâm Gia.

Nếu không quan tâm thì không lo lắng. Lâm Gia vui vẻ tiếp nhận sự lo lắng của Diêm Tự dành cho mình.

"Nước súp chắc chắn liên quan đến hình xăm. Hình xăm rất nhiều, không biết sau này có xuất hiện hình xăm mới hay không. Thời gian có hạn, manh mối thì nhiều, mọi người cố gắng hợp tác nhé." Hướng Càn đề nghị, rồi nhìn về phía Diêm Tự, "Đội trưởng Diêm cũng ở đây, hay là để đội trưởng làm chứng, đến lúc đó chia đều cá linh."

Những người khác không phản đối, cá linh của tầng mây bốn sao rất có giá trị, họ không phải kiểu người tham tiền quên mạng.

Vấn đề còn lại là liệu Diêm Tự có đồng ý làm chứng hay không.

Diêm Tự thất thần đồng ý.

Hướng Càn tiếp tục: "Mọi người cũng thấy đấy, hình xăm sẽ thay đổi dựa theo tình huống của đêm trước. Phần lớn các hình xăm đều có phần trống, và chỉ khi chết trong hình xăm, nó mới trở nên hoàn chỉnh. Sau khi hình xăm hoàn chỉnh không biết thứ gì sẽ xuất hiện. Mọi người tự cẩn thận. Nếu có gì xảy ra, nhớ để lại lời nhắn tại chỗ người cá."

Nhắc đến người cá, có người chợt nhớ ra, hỏi: "Ngọn núi đó là chuyện gì vậy?"

Lâm Gia chỉ dùng phấn để ghi lại câu hỏi người cá, chi tiết cụ thể về ngọn núi thì những người khác không biết.

Lâm Gia cướp lời giải thích trước khi Diêm Tự kịp nói, tóm tắt ngắn gọn về tình hình ngọn núi và chín xác chết trong cổ mộ.

Mọi người cau mày. Những gì Lâm Gia kể khác xa với manh mối nước mì cung cấp.

Có người nói: "Hình xăm quá nhiều, cố gắng đừng đặt câu hỏi người cá làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình."

Liên Diệp ngơ ngác hỏi Diêm Tự: "Anh, câu hỏi người cá chẳng phải dùng để xác nhận manh mối sao? Tại sao không thể hỏi, lại còn câu hỏi người cá sẽ làm ảnh hưởng đến mình?"

Người trả lời Liên Diệp vẫn là Lâm Gia. Lâm Gia nói: "Hình xăm trừu tượng, số lượng nhiều. Trừ phi là câu hỏi người cá chính xác, nếu không, các câu hỏi mơ hồ sẽ không cho ra đáp án mong muốn, ngược lại làm lệch hướng suy nghĩ."

Liên Diệp vẫn chưa hiểu lắm.

Lâm Gia: "Giống như cậu đến trường tìm một người, nhưng không nói rõ lớp và khối, chỉ dựa vào tên mà tìm, người cậu tìm được chưa chắc là người cậu muốn tìm."

Liên Diệp cái hiểu cái không, có vẻ vẫn chưa rõ lắm: "À."

Liên Tâm hỏi thẳng vào vấn đề: "Vậy cổ mộ có liên quan đến hình xăm của anh Gia không?"

Lâm Gia dừng một chút, không khỏi quay sang nhìn Diêm Tự. Vì thế bất ngờ đối diện với ánh mắt của Diêm Tự.

Trong lúc cậu thao thao bất tuyệt, Diêm Tự cứ nhìn Lâm Gia, bây giờ vẫn đang nhìn, bằng một biểu cảm phức tạp.

Lâm Gia mím môi, dứt khoát nói: "Có."

Chín xác chết trong cổ mộ có thể tương ứng với số lượng chín con rồng trong Cửu Long di quan. Hơn nữa, đây là câu hỏi người cá mà Diêm Tự đã tự đi hỏi,và cũng là anh tự mình xuống mộ. Lâm Gia không muốn Diêm Tự thất vọng.

Liên Diệp và Liên Tâm thở phào nhẹ nhõm, Diêm Tự vẫn nhìn chằm chằm Lâm Gia.

Lâm Gia hỏi: "Sao vậy?"

Biểu cảm trong mắt Diêm Tự quá sâu quá phức tạp, Lâm Gia không thể nhìn thấu.

Diêm Tự rời mắt: "Không có gì."

"Đội trưởng Diêm," Lâm Gia nói, "Có suy nghĩ gì cứ nói thẳng."

Diêm Tự quay lại nhìn Lâm Gia, nghe lời Lâm Gia, nói thẳng: "Không suy nghĩ gì cả, chỉ ước gì người bị xăm Cửu Long di quan là tôi thôi."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 98: Nó sống 22



Lâm Gia vô tình kéo bung khuy tay áo.

Tâm trí cậu bị xáo trộn trong một giây, ngay sau đó tỉnh bơ nắm chặt khuy áo trong tay, giả vờ trấn định ngước mắt, nhưng Diêm Tự không còn nhìn cậu nữa.

Cuộc thảo luận về hình xăm đã kết thúc, hầu hết mọi người đã rời đi. Chỉ còn lại nhóm bọn họ ngồi tại bàn, mỗi người ôm một tâm tư riêng.

Lâm Gia cất khuy áo vào túi, đứng dậy: "Đi thôi."

Tư duy Liên Diệp vẫn còn rối rắm, nghe vậy ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"

Lâm Gia đáp: "Tới tiệm xăm, không lẽ chờ hình xăm sống dậy?"

Vì mọi người nhất trí cho rằng 'nó' trong nước mì là hình xăm, một vài người trong số họ xuất hiện hình xăm trên lưng, nên tất nhiên họ phải đến tiệm xăm, chứ không thể thụ động ngồi đợi hình xăm sống dậy.

Liên Diệp càng thêm bối rối: "Hình xăm sống dậy rồi mà?"

Liên Tâm cũng không hiểu: "Mọi người đã vào trong hình xăm, hình xăm sẽ thay đổi dựa theo tình huống xảy ra trong đó. Chẳng phải hình xăm là vật sống hả?"

Lâm Gia liếc Diêm Tự, thấy Diêm Tự có ý định giải thích, cậu tranh nói trước khi Diêm Tự kịp mở lời: "Tôi không nói hiện tại không đại diện cho việc hình xăm là vật sống. Nhưng hai người có chắc rằng, tình huống hiện tại chứng minh rằng hình xăm đang sống hay không?"

Liên Tâm đáp: "Nếu bây giờ..."

Lâm Gia nhấc mắt, hỏi ngược lại: "Nước mì là gì?"

Y như trả lời câu hỏi của giáo viên trên lớp, Liên Tâm căng thẳng đáp: "Nó rực rỡ, nó chết, nó sống."

Lâm Gia hỏi tiếp: "Theo thứ tự của nước mì, hình xăm sống trước hay chết trước?"

Liên Tâm nghẹn họng: "Chết trước."

Cô lập tức nhận ra lý do vì sao Lâm Gia không coi hình xăm xuất hiện trên lưng là dấu hiệu của việc nó sống. Bởi vì trong ba câu ngắn ngủn của nước mì, trước câu "nó sống" là câu "nó chết."

Tuy nhiên, tình huống mà họ đang gặp phải đã bỏ qua câu "nó chết".

Chi tiết này khiến Lâm Gia chú ý.

Nếu trình tự không cần thiết, vậy tại sao nước mì lại đề cập đến "nó chết"? Nước mì chỉ cần nói "nó rực rỡ, nó sống" là được rồi. Câu 'nó chết' trong nước mì là rất quan trọng.

Còn nếu trình tự này là cần thiết, thì tình huống hiện tại không phù hợp với thứ tự của nước mì. Trừ phi tình huống họ gặp phải, dù là bị kéo vào hình xăm hay hình xăm có sự biến đổi trên lưng, đều được tính là "nó chết". Việc "nó sống" vẫn chưa xảy ra.

Đã giải thích rõ ràng, Lâm Gia đứng dậy rời khỏi tiệm. Cậu đứng trên mặt đường lát đá xanh, ngẩng đầu nhìn đằng xa.

Phía sau có tiếng bước chân đang tiến lại gần, nhưng Lâm Gia không quay đầu lại. Cậu đang nhớ lại tuyến đường cổ trấn trong đầu mình.

Phía bắc cổ trấn xem như khu thương mại, trong ký ức của cậu, phần lớn các tiệm xăm đều nằm ở phía bắc. Không xa tiệm nước mà họ đang đứng có một tiệm xăm.

Tuy nhiên, Lâm Gia chọn một tiệm xăm ở xa hơn. Cậu nhớ cạnh tiệm xăm đó có một hiệu thuốc. Vết thương của Diêm Tự cần được xử lý ngay, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.

"Đi hướng nào?" Diêm Tự đuổi kịp, chờ Lâm Gia chỉ đường.

Lâm Gia đọc một địa chỉ, Diêm Tự gật đầu.

Bốn người một mèo đi về phía địa chỉ mà Lâm Gia nói. Khoảng hai mươi phút sau, họ đến trước một tiệm xăm tên là U Linh.

Trong khi người khác ngước nhìn bảng hiệu cổ kính trước cửa tiệm xăm, Lâm Gia lại nghiêng đầu nhìn cửa hàng bên cạnh.

May là không nhớ nhầm, bên cạnh tiệm xăm đúng là một hiệu thuốc.

"U Linh?" Liên Diệp co người lại, "Sao lại đặt tên thế này."

Vì đêm qua bị kéo vào hình xăm và có thêm hình xăm trên lưng, hiện tại Liên Diệp thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, nhìn thấy chữ "U Linh" liền nhớ ngay đến mấy thứ đã gặp trong hình xăm.

Liên Tâm quay sang hỏi Diêm Tự: "Anh, có vào không?"

Diêm Tự không trả lời, ánh mắt dừng trên người Lâm Gia. Lâm Gia vẫn đứng trước cửa, tạm thời chưa có dấu hiệu sẽ bước vào.

Anh thấy Lâm Gia hơi nghiêng đầu, bèn nhìn theo.

Là...

Một hiệu thuốc.

Tim Diêm Tự đập nhanh hơn một chút, nhưng không kéo dài lâu. Lâm Gia bước vào tiệm xăm.

Diêm Tự vò đầu. Cũng phải, Lâm Gia luôn cẩn trọng, tất nhiên sẽ quan sát xung quanh. Tiệm thuốc chỉ tình cờ nằm cạnh tiệm xăm thôi, chẳng có ý gì khác.

Mèo thấy Lâm Gia vào trong liền nhảy từ vai trái Diêm Tự xuống, chạy theo vào tiệm xăm.

Liên Diệp và Liên Tâm cũng muốn đi theo Lâm Gia, nhưng nhìn thấy tên tiệm xăm liền dừng chân lại, do dự nhìn Diêm Tự, chờ anh quyết định.

Diêm Tự nhấc chân đi vào tiệm xăm.

Vết thương trên vai phải so với những vết thương trước đây thật sự không đáng nhắc đến. Mỗi tội do không được xử lý đúng cách nên thường xuyên đau nhức. Nếu ở thế giới đáy biển, Diêm Tự đã mặc kệ nó, nhưng ở đây anh phải cẩn thận. Nếu vết thương bị nhiễm trùng, cơ thể sẽ suy yếu.

Anh không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm Gia.

Anh sẽ đi lấy thuốc, nhưng trước hết cần kiểm tra xem tiệm xăm có gì bất thường không, rồi mới đi lấy thuốc.

Nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, Lâm Gia liếc nhìn bóng dáng Diêm Tự. Cậu nhíu mày, không biết người này không nhìn thấy tiệm thuốc, hay là không quan t@m đến vết thương của mình.

"Tình hình thế nào?" Diêm Tự đến bên cạnh Lâm Gia, vừa lật tìm manh mối vừa hỏi.

Tiệm xăm này không lớn, chỉ có một mặt tiền. Mặt tiền này được chia thành hai phần: phần phía trước là khu vực kinh doanh, phần phía sau được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ, dùng làm khu vực nghỉ ngơi của chủ tiệm.

Thậm chí không cần phải vào trong tiệm xăm, chỉ cần đứng bên ngoài cũng có thể quan sát toàn bộ bên trong tiệm.

Bình thường, không thấy có vấn đề gì.

Lâm Gia vào trước mọi người không đến hai phút, nên cậu chưa phát hiện ra cái gì. Thêm nữa, sự chú ý của cậu vẫn đang nằm ở việc Diêm Tự có đi lấy thuốc hay không.

"Không có," Lâm Gia nói, "nhưng mà..."

"Anh!" Liên Diệp gọi lớn.

Diêm Tự quay đầu, thấy Liên Diệp và Liên Tâm phát hiện ra thứ gì đó, đang vẫy tay gọi anh tới.

Diêm Tự lại xem, hai anh em nhà họ Liên tìm được một cuốn sổ dày cỡ hai đốt ngón tay. Là một cuốn album trưng bày hình xăm.

Lâm Gia nhìn ba người lật cuốn album, dưới chân có cái gì đó chạy qua.

Con mèo định chạy tới, bỗng phần cổ bị siết chặt, tứ chi bay lên cao. Da lông quanh cổ bị kéo căng đến ngạt thở, nó không khỏi kêu một tiếng: "Éc..."

Lâm Gia mặt không biểu cảm cúi xuống, xách con mèo muốn đi hóng hớt lên.

Ba người đang chăm chú lật cuốn album, không chú ý đến động tĩnh chỗ Lâm Gia và mèo, cũng không nghe thấy tiếng kêu của nó.

Mở album ra, Diêm Tự tìm "Cửu Long di quan" trong các hình mẫu, Liên Diệp và Liên Tâm thì tìm "Quỷ Yến".

Đáng tiếc là lật qua lật lại cả cuốn album, đừng nói "Cửu Long di quan" với "Quỷ Yến", ngay cả hình xăm của người khác cũng không thấy.

"Sao lại không có..." Liên Diệp thất vọng tột độ. Tuy tìm kiếm mẫu hình xăm sau lưng bọn họ chưa chắc có tác dụng gì, nhưng hình xăm trên lưng ngày càng rõ nét trong khi họ chẳng biết gì về chúng, cảm giác bất lực này dễ khiến người ta mất niềm tin.

Diêm Tự hẵng còn lật album. Anh lật ít nhất mười lần, cuối cùng dừng lại ở nửa sau album.

Giống như bố cục tiệm xăm, album này cũng được chia làm hai phần: Nửa đầu là các hình xăm mẫu mà họ đã xem mười mấy lần, còn nửa sau thì trống trơn.

Liên Tâm hỏi: "Anh, có vấn đề gì sao?"

Diêm Tự lật cuốn album trên tay, nhìn bìa và góc cạnh của nó. Có nhiều chỗ bị mòn, có lẽ do bị lật giở nhiều, bìa và các góc đều bị bẩn.

Vết bẩn này không chỉ xuất hiện ở nửa đầu album, mà từng trang nửa sau trống trơn cũng có dấu vết tương tự. Thậm chí có một trang bị dính dầu mỡ.

Vết dầu mỡ này không hoàn chỉnh, thiếu mất một phần, giống như bị cắt bỏ có chủ đích.

Vết bẩn chứng mình rằng, từng có dầu mỡ văng lên nền trang giấy và tấm ảnh. Chẳng qua ảnh chụp biến mất, nên mới tạo thành vết dầu mỡ nửa vời.

"Nửa sau có ảnh." Diêm Tự nói.

Quá hiển nhiên, nếu phần sau không có ảnh, sẽ không có nhiều vết lật mòn như vậy. Những vết mòn này chứng minh rằng nửa sau từng có ảnh, nhưng vì lý do nào đó mà chúng đã biến mất.

Diêm Tự nhìn từng trang giấy nền ở nửa sau. Tất cả đều nguyên vẹn, không có dấu vết bị xé ảnh.

Anh xem kỹ các ảnh mẫu ở nửa trước được dán vào trang nền. Tấm hình được dán bằng keo dính rất chắc. Nếu xé tấm hình ra, chắc chắn sẽ làm rách trang nền.

Để xác nhận suy đoán này, Diêm Tự xé thử một tấm hình.

Quả nhiên, dù anh cẩn thận đến đâu cũng khó tránh hỏng trang nền.

"Vậy các bức hình đâu rồi?" Liên Diệp hỏi.

"Bị người cá giấu rồi." Diêm Tự nhìn bức hình bị xé trên tay.

Chỉ có một cách để xé bức hình mà không làm hỏng trang nền: Bị người cá ẩn đi.

Người cá trong bụng cá nhiều sao thường giấu manh mối, ép người bị cuốn vào bụng cá phải hỏi nó.

Liên Tâm nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi hỏi người cá, để bức hình ẩn hiện ra hả?"

Diêm Tự gật đầu. Anh siết chặt tấm hình trong tay, tấm hình bị bóp nhăn.

Anh ngẩng đầu tìm Lâm Gia. Kinh nghiệm mách bảo anh rằng nửa sau album chắc chắn có manh mối liên quan đến hình xăm.

Ba ngày, cuối cùng anh cũng lần ra được một chút manh mối về hình xăm. Anh vội vàng muốn báo cho Lâm Gia biết tin này, nhưng khi ngẩng lên, anh không thấy bóng dáng Lâm Gia

"Ơ, anh Gia đâu rồi?" Liên Tâm nói.

Liên Diệp nói: "Vừa nãy còn ở đây mà."

Tim Diêm Tự trùng xuống, gương mặt cũng tối sầm lại.

"Lâm Gia!"

Anh tìm quanh trong tiệm, không thấy Lâm Gia đâu.

Giờ vẫn là ban ngày, chẳng lẽ ban ngày cũng bị kéo vào hình xăm?!

Tấm hình trong tay bị Diêm Tự bóp chặt thành một cục. Liên Tâm vội nói: "Anh, chắc không sao đâu, anh trai em vẫn còn ở đây mà. Anh Gia chắc không bị kéo vào hình xăm đâu."

Diêm Tự lúc này trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nhờ lời nhắc của Liên Tâm, anh phần nào bình tĩnh lại.

"Chắc là anh Gia đi ra ngoài." Liên Tâm hít mũi nói: "Có thể do mùi trong tiệm không dễ ngửi."

Tiệm xăm này có một mùi đặc trưng, là mùi mực xăm. Do trữ lâu ngày, chất hữu cơ lên men sản sinh ra mùi lạ.

Diêm Tự vội bước ra khỏi tiệm, vẫn không thấy Lâm Gia. Tim anh thắt lại, định đi tìm nơi khác.

Tiệm thuốc bên cạnh truyền đến âm thanh lờ mờ.

"Lát nữa đưa mấy loại thuốc này cho Diêm Tự."

Là giọng Lâm Gia.

Diêm Tự đi đến cửa hiệu thuốc, cuối cùng cũng thấy Lâm Gia ở trong hiệu thuốc.

Giây phút này anh thật sự muốn nhốt Lâm Gia lại, không cho cậu chạy lung tung nữa.

Lâm Gia bỏ nước muối s1nh lý vào bịch ni lông, ném cho mèo: "Nói là mày lấy."

Nghe ngoài cửa có động tĩnh, Lâm Gia nhìn cửa hiệu thuốc.

Ngoài cửa trống trơn, không có gì.

Lâm Gia thu hồi tầm mắt, nói với mèo: "Đừng có lỡ miệng, không là tao giết mày."

"..." Diêm Tục dán lưng vào tường cạnh cửa, tim đập thình thịch.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 99: Nó sống 23



Bị đe dọa, mèo không dám chất vấn, câu "Tại sao cậu không tự đưa thuốc cho Diêm Tự" nghẹn trong cổ họng. Nó tủi thân ngậm túi thuốc, theo sau Lâm Gia trở lại tiệm xăm.

Khi quay lại, ba người kia vẫn đang xem album hình xăm, hoàn toàn không nhận ra cậu đã rời đi một lúc. Chứng tỏ cuốn album có vấn đề, nếu không họ sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.

Lâm Gia quan sát sơ xung quanh để chắc chắn rằng không còn manh mối nào khác, rồi đứng chờ bên cạnh.

Một lát sau, Diêm Tự quay đầu lại.

Lâm Gia đợi Diêm Tự báo cáo tình hình. Diêm Tự giơ cuốn album trong tay: "Có vấn đề."

Lâm Gia hỏi: "Là gì?"

Diêm Tự tóm tắt tình hình với Lâm Gia: "Phải hỏi người cá."

Không đợi Lâm Gia trả lời, Diêm Tự quay lại hỏi hai anh em họ Liên: "Biết cần hỏi gì không?"

"Anh đang kiểm tra tụi em à?" Liên Tâm lẩm bẩm, "Anh đã nói rõ như vậy, nếu tụi em không biết phải hỏi gì thì quá ngu rồi."

Liên Diệp nói: "Hỏi về album, chủ yếu là tìm ra các hình xăm bị ẩn ở nửa sau album."

Diêm Tự khen ngợi: "Thông minh."

Lâm Gia: "..."

Nếu như đó được coi là thông minh, thì tiêu chuẩn thông minh của Diêm Tự đúng là thấp.

Thấp đến mức khiến người ta giận sôi.

Đã quyết định hỏi người cá, không còn lý do gì để nán lại tiệm xăm. Mùi trong tiệm thực sự khó ngửi, Lâm Gia rời đi trước.

Diêm Tự nhìn theo Lâm Gia, ra hiệu cho anh em họ Liên đuổi theo. Chờ hai người đã rời khỏi tiệm xăm, Diêm Tự mới ra ngoài, vừa đi được một bước thì bị mèo gọi lại.

"Nè." Mèo nói, "Thuốc chuẩn bị cho anh, vết thương của anh cần được thay băng."

Diêm Tự liếc túi thuốc mà mèo ngậm, cúi xuống nhận lấy: "Là mày chuẩn bị hay Lâm Gia chuẩn bị?"

Mèo không do dự đáp: "Tôi."

Diêm Tự: "Ồ."

Diêm Tự thầm cười lạnh trong lòng. Anh phát hiện một điều thú vị, ý niệm của mình thò khuỷu tay ra ngoài, hướng về Lâm Gia.

Lâm Gia nghĩ rằng sau khi hợp nhất với mèo, anh sẽ mất đi ký ức của nó à?

Diêm Tự nhìn mèo. Thật sự sẽ mất ký ức sao?

Anh và Lâm Gia có quan điểm trái ngược nhau. Anh tin rằng sau khi hợp nhất, anh sẽ nhớ rõ mọi ký ức từ góc nhìn của mèo, sẽ nhớ tất cả khoảnh khắc ở bên Lâm Gia, và nhớ mọi thứ mà mèo và Lâm Gia cùng nhau thực hiện.

Mèo thấy Diêm Tự cười hề hề, nó hỏi: "Anh tức đến phát điên rồi hả?"

"Đúng vậy." Diêm Tự nhấc mèo lên, thực sự tức đến phát điên. Anh muốn biết rốt cuộc Lâm Gia có ý gì, muốn biết liệu anh có đang nghĩ nhiều hay không.

Mèo nói: "Anh cũng biết mà, Lâm Gia ác tâm lắm, sao mà nhớ mua thuốc cho anh, cho nên đừng giận nhá."

Diêm Tự oán giận, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Lần đầu tiên tao mong chờ được hợp nhất với mày."

Mèo đáp: "Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng..."

Nhìn vẻ mặt Diêm Tự, mèo lập tức im bặt.

Lâm Gia đi đường, bước chân không quá nhanh, đang đợi mèo giao thuốc cho Diêm Tự.

Chốc lát sau, cậu nghe thấy tiếng động phía sau, đoán rằng Diêm Tự đã nhận được thuốc, nhưng không quay đầu lại.

Liên Diệp và Liên Tâm phát hiện túi thuốc trong tay Diêm Tự. Liên Diệp vội hỏi: "Anh, anh khó chịu hả?"

Liên Tâm cẩn thận hơn, nhận ra là thuốc trị thương, lo lắng hỏi: "Anh, thuốc này là của anh sao? Anh bị thương ạ?"

Diêm Tự thản nhiên đáp: "Bị thương chút thôi, không đáng ngại."

Vừa nói, ánh mắt anh vừa hướng về phía Lâm Gia. Cứ thế nhìn chằm chằm vào dáng người cao ráo phía trước, cho đến khi họ trở lại chỗ người cá.

Vì Diêm Tự là người đề xuất hỏi người cá, nên Lâm Gia đứng chỗ đống phấn, khom lưng nhặt một viên lên.

Diêm Tự bước đến: "Để Liên Diệp viết đi, cho cậu ấy rèn luyện."

Lâm Gia nhìn Diêm Tự. Nếu Diêm Tự đã nói, cậu sẽ không tranh phần việc này, giơ tay đưa viên phấn cho Diêm Tự.

Nhưng Diêm Tự không nhận, nghiêng người vẫy tay ra hiệu cho Liên Diệp – người đi chậm hơn vài bước: "Liên Diệp, lại đây."

Liên Diệp chạy đến, Diêm Tự nói: "Cậu viết đi."

Liên Diệp vội vàng đáp: "À vâng, dạ."

Hắn giơ hai tay trước mặt Lâm Gia, Lâm Gia giao viên phấn cho hắn, mặt vô cảm lui lại mấy bước, nhường chỗ cho Liên Diệp viết thông tin.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia, rồi nhìn Liên Diệp: "Đừng căng thẳng."

Liên Diệp trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

Diêm Tự bắt đầu hỏi người cá. Anh bước qua mặt đất ẩm ướt, đứng trước mặt người cá.

Người cá trong bụng cá nhiều sao biến dị chậm hơn so với tầng mây ít sao. Vì chúng tận hưởng quá trình tạo ra những cạm bẫy chết người.

Sự tình liên quan đến Lâm Gia, Diêm Tự không chần chừ thêm nữa, giơ cuốn album mẫu lấy từ tiệm xăm trước mặt người cá: "Cuốn album mẫu này có phải có phần sau không?"

Người cá đáp: "Đúng."

Đây là câu trả lời tất nhiên, Diêm Tự không quay lại bên cạnh Lâm Gia ngay, mà cúi đầu lật phần sau cuốn album. Quá trình cụ thể hóa trong bụng cá nhiều sao diễn ra rất nhanh, ngọn núi cao còn có thể xuất hiện trong vài giây, chứ đừng nói đến nửa cuốn album.

Cách người cá một khoảng, Lâm Gia đọc dòng chữ Liên Diệp đã ghi lại, xác nhận không có sai sót, mới ngẩng đầu nhìn Diêm Tự.

Thấy Diêm Tự cúi đầu lật sổ, lúc này Liên Tâm với vẻ mặt kỳ lạ bước tới.

"Anh hai, anh Gia." Liên Tâm nhăn mặt, không ngừng nhìn quanh, "Hai người có nghe thấy âm thanh gì không?"

Liên Diệp đang định lắng nghe thì Lâm Gia đột ngột ngắt lời: "Đừng nói!"

Ánh mắt người cá đã hướng về phía họ, nó đã nghe thấy câu hỏi của Liên Tâm.

Sắc mặt của Liên Diệp và Liên Tâm tái mét, người cá ngoác miệng cười toe toét: "Đúng."

Tiếng trả lời khiến Diêm Tự ngẩng đầu, quay lại nhìn về phía họ, lập tức chạy về phía họ. Liên Diệp hốt hoảng nói: "Tiêu rồi, gây chuyện rồi."

Liên Tâm sợ đến mức mặt trắng bệch, trào nước mắt.

Sột soạt...

Sột soạt...

Cứ như bầu trời được gắn loa phóng thanh, tiếng 'sột soạt' vang lên khắp bầu trời cổ trấn.

Người cá cụ thể hóa câu hỏi vô tình của Liên Tâm.

Lo trong lúc hoảng loạn Liên Tâm hoặc Liên Diệp sẽ hỏi thêm và bị người cá nghe thấy, Lâm Gia nói: "Đi theo tôi."

Cậu bước đến vị trí xa hơn, rồi quay đầu ném cho hai anh em ánh mắt cấm cãi.

Cả hai run rẩy đi theo, Diêm Tự cũng nhanh chóng chạy tới chỗ họ.

Cách người cá đủ xa, Liên Diệp lập tức quở mắng: "Em bị làm sao thế? Anh đã nhắc bao nhiêu lần rồi, không được nói lung tung trước mặt người cá!"

Liên Tâm muốn biện minh, nhưng vừa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng 'sột soạt' trên bầu trời, sợ tới mức cúi đầu nức nở, không dám nói lời nào.

"Đã hỏi gì vậy?" Diêm Tự tới gần hỏi.

"Xin lỗi anh." Liên Diệp đẩy Liên Tâm ra sau lưng mình, "Liên Tâm không cẩn thận..."

"Liên Tâm hỏi bọn tôi có nghe thấy âm thanh gì không." Lâm Gia ngắt lời Liên Diệp, dừng vòng lặp xin lỗi vô dụng, tóm tắt tình hình cho Diêm Tự, rồi nhìn thoáng qua Liên Tâm đang co quắp bất an.

"Không tính là sai lầm." Lâm Gia nói, "Ít nhất cũng nhắc nhở người khác về sự tồn tại của âm thanh."

Câu hỏi của Liên Tâm là 'có nghe thấy âm thanh gì không', và câu trả lời của người cá là khẳng định. Chúng tỏ Liên Tâm thực sự đã nghe thấy âm thanh, người cá chỉ phóng đại âm thanh vốn đã tồn tại, nhắc nhở người khác về nó.

Liên Tâm đáng thương nhìn Lâm Gia: "Thật không ạ?"

Lâm Gia: "Cô nghĩ tôi đang an ủi à?"

Liên Tâm lắc đầu, thành thật đáp: "Không, anh Gia không giống kiểu người sẽ an ủi người khác."

Tuy là một câu hỏi vô tình, nhưng vẫn được coi là câu hỏi dành cho người cá. Diêm Tự cầm lấy viên phấn từ tay Liên Diệp, quay lại chỗ để lại thông tin, bổ sung câu hỏi thứ hai cùng đáp án của người cá.

Lâm Gia hỏi: "Âm thanh cô nghe thấy có giống vậy không?"

Liên Tâm gật đầu: "Hình như là tiếng 'sột soạt', nhưng âm thanh rất nhỏ, lúc ấy em không chắc là mình có nghe nhầm không."

Lâm Gia hỏi thêm: "Nghe thấy khi đang đợi Diêm Tự hỏi người cá hay sao?"

Liên Tâm lại lắc đầu: "Thực ra... trên đường đến đây em đã nghe thấy âm thanh đó, nhưng khi nhìn theo âm thanh lại không thấy gì cả. Em tưởng là do mình quá căng thẳng."

Ban đầu Liên Tâm không mấy bận tâm về âm thanh đó, vì thính giác của cô không tốt lắm, nên việc cô nghe thấy mà người khác không nghe thấy có vẻ không hợp lý. Thành ra cô tưởng mình nghe nhầm.

"Nhưng âm thanh đó không biến mất, nó như thể đang theo dõi chúng ta."

Nghĩ đến việc âm thanh này thực sự tồn tại, Liên Tâm đã cảm thấy sợ hãi, lộ rõ vẻ hoảng loạn. "Khi chờ anh Diêm hỏi người cá, âm thanh càng rõ ràng hơn, nên em mới đến hỏi mọi người. Em xin lỗi, lúc đó em sợ quá, quên mất lời dặn của anh Diêm, thật sự xin lỗi."

Nghe Liên Tâm nói vậy, Lâm Gia nhìn nơi xa. Trước mắt cậu là một trấn cổ rộng lớn, những khe hở giữa các ngôi nhà tạo thành các con hẻm kéo dài, như mạng nhện quấn quanh toàn bộ trấn.

Với môi trường địa lý như vậy, nếu có thứ gì đang theo dõi họ, quả thực rất khó phát hiện.

Câu hỏi vô tình của Liên Tâm đối với người cá không hẳn là chuyện xấu.

Liên Diệp nhỏ giọng hỏi: "Anh Gia, có ai đang theo dõi chúng ta ư?"

"Ai?" Lâm Gia thu lại ánh nhìn, quay sang Liên Diệp. "Cô nên hỏi là thứ gì đang theo dõi chúng ta."

Sắc mặt Liên Diệp lại tái thêm.

Không bao lâu sau, Diêm Tự quay lại sau khi để lại thông tin. Anh đưa cuốn album mẫu cho Lâm Gia.

"Đã có nửa sau." Diêm Tự nói.

Lâm Gia nhận lấy nhanh chóng lật qua phần đầu, sau đó nhìn phần bị người cá che giấu.

Mặc dù đều là hình mẫu, nhưng phần đầu và phần sau có sự khác biệt rõ ràng.

Phần đầu giống như hình ảnh sưu tầm trên mạng, thậm chí còn có watermark chính chủ. Phần sau không phải là hình xăm mẫu cho khách hàng của tiệm xăm U Linh, mà là các bức phác thảo.

Trong các bức phác thảo này, Lâm Gia nhìn thấy "Cửu Long Di Quan", "Quỷ yến", "Quan Công Mở Mắt"... và cả một số bức chưa từng xuất hiện trên lưng ai.

Đặc biệt là ở góc dưới bên phải của mỗi bức phác thảo đều ghi rõ thời gian sáng tác, cụ thể đến ngày, tháng, năm.

Khoảng cách thời gian giữa các bức phác thảo là rất lớn. Ví dụ, hai bức liên tiếp "Thập Tự Giá Sao Trăng" và "Quan Công Mở Mắt", bức "Thập Tự Giá Sao Trăng" được sáng tác vào ngày 12 tháng 12 năm 1951, còn bức "Quan Công Mở Mắt" được sáng tác vào ngày 5 tháng 7 năm 1989.

Bức "Cửu Long Di Quan" có thời gian sáng tác là ngày 8 tháng 12 năm 2018, và bức phác thảo cuối cùng có tên "Biển Lửa Bất Tận" được sáng tác vào ngày 12 tháng 12 năm 2022.

Tổng cộng kéo dài suốt 71 năm.
 
Back
Top Bottom