Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
643,292
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMQF-Xn2gJTMKU4DpXIGeEKstdTf4Gbyeh3SvfB6ATlNIdJCpqJNeHvdH3Lu9B2l_cU5vwGfubdjozeEwgN9aUVUaMgyhZETCZyf3ZZUU-DV0lgkNTceBek25b9yV6biWsAyZvgwKcK1LD4Sj1rnm46=w215-h322-s-no-gm

Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Báo thù, Trùng sinh

Độ dài: 13

Giới thiệu

Sau khi tỷ tỷ bị lạc, phụ mẫu đã nhận nuôi một đứa trẻ.

Nhưng ta và nàng ta không ai vừa mắt ai, quan hệ như nước với lửa.

Sau đó, tỷ tỷ bị thất lạc đã tìm đến, phụ mẫu nhìn tỷ ấy mập mạp quê mùa mà nhíu mày.

Dưỡng tỷ lại công khai lẫn ngấm ngầm chế nhạo.

Ta cười lạnh, quăng một cái tát vào mặt dưỡng tỷ.

Không ai biết được, ta đã được sống lại.

Ở kiếp trước, gia đình ta vì sự xúi giục của dưỡng tỷ, mà đuổi tỷ tỷ đi.

Nhưng sau khi cả nhà ta bị dưỡng tỷ hại đến nỗi tịch biên gia sản và bị trảm, tỷ tỷ lại thề sẽ báo thù cho bọn ta...​
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 1: Chương 1



"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha."

Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu.

Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi."

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận."

Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?"

Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện.

Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt.

Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay.

Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt.

Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ.

Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại.

Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần.

Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ."

Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui."

Liễu Mi Nguyệt thu lại nụ cười: "Nể tình tỷ muội trước đây, ta nhắc nhở ngươi, nếu tỷ tỷ ruột của ngươi trở về, phụ mẫu chắc chắn sẽ bù đắp cho nàng ta gấp đôi."

"Đến lúc đó, sự nuông chiều mà ngươi nhận được cũng sẽ giảm đi một nửa."

Ta nghiêng đầu, thắc mắc: "Vậy ta nên làm gì đây?"

Liễu Mi Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay ta, giọng nói như có chút thôi miên: "Ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta là được."

Ta gật đầu.

Trong ánh mắt vui mừng vừa hiện lên của Liễu Mi Nguyệt, ta đã tát nàng ta một cái.

"Ai cho ngươi lá gan, lại dám ra lệnh cho ta?"

"Ôi, gà rừng mà vọng tưởng biến thành phượng hoàng."

Liễu Mi Nguyệt không thể tin nổi.

Nàng ta hiểu ta, biết tính tình của ta không tốt, đối nhân xử thế cũng ích kỷ lạnh lùng.

Hôm nay nàng ta nói như vậy, lẽ ra ta nên đứng về phía nàng ta mới đúng.

Quả thật, hiện tại ta mới mười tuổi, vẫn còn nhỏ.

Ở kiếp trước, sau khi bị nàng ta xúi giục, ta đã nghĩ rằng tỷ tỷ trở về thì phụ mẫu sẽ không yêu thương ta nữa.

Vì vậy ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn Liễu Mi Nguyệt hãm hại tỷ tỷ.

Tỷ tỷ được nông hộ nuôi lớn, tâm tư thuần khiết.

Nhưng dưới sự hãm hại có chủ ý của Liễu Mi Nguyệt, sự áy náy của phụ mẫu đối với tỷ ấy nhanh chóng tan biến.

Thay vào đó là sự ghét bỏ.

...

Đến tiền viện, ta ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tỷ tỷ của ta, Liễu Song Tuyết.

Tỷ ấy mặc bộ đồ cũ kỹ vá víu, do làm ruộng lâu ngày, da dẻ cũng trở nên đen nhẻm.

Nhưng điều thu hút hơn cả, là thân hình của tỷ ấy.

Nhóm quý nữ ở kinh đô, ai cũng trắng trẻo mảnh mai, béo như Liễu Song Tuyết vậy, chưa từng thấy qua.

Liễu Mi Nguyệt thấy Liễu Song Tuyết, ánh mắt sáng lên.

Nàng ta không ngờ diện mạo Liễu Song Tuyết lại xấu xí như thế.

Có vẻ chỉ cần dùng chút mưu kế nhỏ, nàng ta có thể ngồi vững vị trí trưởng nữ của phủ.

Nghĩ vậy, nàng ta lao vào lòng Liễu mẫu.

Với vẻ mặt vô hại nói: "Mẫu thân, nàng ta là ai vậy?"

Liễu mẫu thở dài, vẻ mặt có phần không nỡ: "Nguyệt nhi, nàng ấy là tỷ tỷ của con."

"Nàng ấy ở bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực, chúng ta phải đối xử tốt với nàng ấy."

Liễu Mi Nguyệt lại giả vờ sợ hãi: "Mẫu thân, bộ dáng của nàng ta trông thật kỳ quái, giống như mã nô vậy."

Những mã nô trong phủ, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung tợn.

Người khác thấy đều sinh ra sợ hãi.

Dừng một chút, nàng ta lại bịt mũi nói: "Cái gì vậy, hôi quá đi."

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Hành động này của nàng ta, khiến Liễu Song Tuyết hơi tự ti lùi lại vài bước.

Nhưng thực tế, trên người Liễu Song Tuyết không có mùi gì, mà ngược lại còn có mùi xà phòng nhè nhẹ.

Liễu phụ nghe vậy chỉ khẽ trách cứ: "Im miệng."

Liễu Mi Nguyệt càng thêm đắc ý.

Ta xoa xoa tay, ngay sau đó đến trước mặt Liễu Mi Nguyệt.

Một cái tát rơi xuống.

Tiện nhân, chỉ cần vài cái tát là sẽ có nề nếp hơn...
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Liễu Mi Nguyệt phản ứng lại, ngay lập tức khóc như hoa lê trong mưa.

"Mẫu thân, muội muội sau lưng ức h.i.ế.p con cũng thôi, giờ lại ngay trước mặt mọi người..."

Nước mắt của nàng ta muốn rơi mà chưa rơi, vẻ mặt đáng thương.

Khiến người khác thấy cũng mềm lòng.

Nhiều năm sống cùng nhau như thế, Liễu mẫu cũng có chút tình cảm với nàng ta.

Nhưng đối diện với tiểu nữ nhi ruột, đương nhiên trong lòng bà sẽ nghiêng về phía ta.

Vì vậy bà trách móc nhìn ta một cái: "Ninh nhi, đừng ức h.i.ế.p tỷ tỷ của con."

Ta bĩu môi, chẳng thèm để tâm.

Liễu Song Tuyết lại ngạc nhiên vì ta sẽ đứng ra bảo vệ tỷ ấy, nhìn ta thất thần rất lâu.

"Mẫu thân, nếu tỷ tỷ đã trở về, vậy những thứ gì đó trong phủ, không phải nên trả về cho chủ cũ sao?"

Ta cố tình kêu lớn.

Liễu Mi Nguyệt nghe vậy, ánh mắt lộ ra sát khí.

"Mẫu thân, nếu Song Tuyết tỷ tỷ đã trở về, thì con cũng nên đi rồi."

"Chỉ là không nỡ rời xa người và phụ thân."

Nàng ta dựa vào lòng Liễu mẫu, thấp thỏm khóc lóc nức nở.

Liễu mẫu lại không chút do dự nói: "Con mãi mãi là nữ nhi của Liễu gia, rời khỏi phủ, con còn có thể đi đâu?"

"Nhưng con không muốn Song Tuyết tỷ tỷ phải chịu uất ức vì con, con đã chiếm hết mọi thứ của tỷ ấy."

Liễu Song Tuyết bên cạnh ảm đạm cúi đầu.

Ta nhếch môi, một cú đẩy khiến Liễu Mi Nguyệt ngã ra.

"Mẫu thân, không bằng như vậy, hãy để tỷ tỷ ở lại trong viện của Liễu Mi Nguyệt cũng được."

"Liễu Mi Nguyệt thích yên tĩnh, để nàng ta ở viện Thanh Trúc đi."

Liễu Mi Nguyệt trừng to mắt, khi nào nàng ta nói rằng mình thích yên tĩnh?

Hơn nữa viện Thanh Trúc, xa xôi hẻo lánh lại nhỏ bé, bảo nàng ta đến đó ở, chẳng phải là đạp lên mặt nàng ta sao?

Liễu mẫu lắc đầu, mặc dù bà có chút áy náy với Liễu Song Tuyết, nhưng bà càng không muốn Liễu Mi Nguyệt đang được cưng chiều phải chịu thiệt thòi.

"Viện Thanh Trúc kia, sao có thể cho người ở?"

Trong lòng ta cảm thấy có chút khó chịu.

Ở kiếp trước, dưới sự xúi giục của Liễu Mi Nguyệt, mẫu thân đã để Liễu Song Tuyết ở viện Thanh Trúc.

Sớm biết mẫu thân thiên vị, nhưng không biết lại thiên vị đến mức này.

Ta thở dài, hỏi: "Vậy mẫu thân định sắp xếp như thế nào?"

Liễu mẫu dường như bị ta hỏi dồn, nhíu mày.

Liễu Mi Nguyệt trừng mắt nhìn ta, không biết hôm nay tiểu tiện nhân này ăn nhầm thuốc gì, sao lại nhắm vào nàng ta như vậy!

Đừng nói gì về tỷ muội tình thâm, tiểu tiện nhân này ích kỷ vô cùng, chắc chắn có mục đích khác.

Liễu Song Tuyết không muốn mẫu thân khó xử, tỷ ấy kiềm chế sự uất ức trong lòng: "Mẫu thân, con ở viện Thanh Trúc cũng được rồi."

Liễu mẫu thở phào: "Cũng không cần đi viện Thanh Trúc, trong phủ còn nhiều viện khác."

Liễu Mi Nguyệt nghe vậy, trong lòng đắc ý.

Ta đứng dậy: "Không được!"

Ánh mắt hướng về phụ thân: "Phụ thân, tỷ tỷ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, giờ chỉ là vật về nguyên chủ, mà hai người cũng không chịu!"

Nếu mẫu thân không nỡ rời xa Liễu Mi Nguyệt, thì ta sẽ từ chỗ phụ thân mà ra tay.

Quả nhiên, Liễu phụ nghe vậy gật đầu đồng ý: "Những gì Ninh nhi nói rất đúng, vậy cứ sắp xếp như vậy đi."

Khác với mẫu thân, phụ thân không có tình cảm sâu sắc với Liễu Mi Nguyệt.

Ông rất thương ta, gần như có cầu tất ứng.

Liễu Mi Nguyệt không cam lòng, nàng ta nước mắt ngắn dài nhìn Liễu mẫu.

Nhưng Liễu mẫu cũng bất lực, dù sao ở trong phủ, Liễu phụ từ trước đến nay luôn là người nói một không hai.

Đáy mắt Liễu Song Tuyết hiện lên sự cảm kích, tỷ ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Muội muội, cảm ơn muội."

Cảm nhận được bàn tay thô ráp của tỷ ấy, ta chợt thấy chua xót: "Cảm ơn gì chứ? Tỷ là tỷ tỷ của muội, không cần phải nói cảm ơn."
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Liễu Mi Nguyệt không ở viện Thanh Trúc.

Liễu mẫu đã sắp xếp cho nàng ta ở tại viện Noãn Khê.

Căn viện này tuy không bằng căn viện cũ của nàng ta, nhưng cũng được coi là khá tốt.

Để Liễu Mi Nguyệt phải chịu thiệt, những ngày này tâm trạng ta rất tốt.

"Ninh nhi, Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức tiệc thưởng xuân, có vài xấp tơ lụa, con chọn xem."

Liễu mẫu chỉ vào những xấp lụa đủ màu sắc.

Ta chỉ tay một cái, chọn lụa màu vàng nhạt.

Thông thường sau khi ta chọn xong, mẫu thân mới cho Liễu Mi Nguyệt chọn.

Lúc này bà cũng quen thói, vẫy tay gọi Liễu Mi Nguyệt: "Nguyệt nhi, con cũng lại đây chọn đi."

Liễu Mi Nguyệt vui vẻ phấn chấn đi tới.

Ta nhìn Liễu Song Tuyết đang im lặng: "Tỷ tỷ, mau lại đây chọn đi."

Liễu Song Tuyết nghe thấy phải vào cung có chút do dự, tỷ ấy chưa từng học qua lễ nghi, sợ làm mất mặt Liễu gia.

"Muội muội, tỷ, tỷ sẽ không đi đâu."

Những ngày này, tuy ta đã dẫn dắt Liễu Song Tuyết giảm béo, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tự nhiên chưa thấy hiệu quả.

Ta cũng cố ý để tỷ ấy gầy một chút rồi mới xuất hiện trước mọi người, nhưng Hoàng đế đã ra lệnh, tất cả các nữ tử nhà quan từ mười tuổi trở lên đều phải tham gia.

Dù nói thân phận của Liễu Song Tuyết ở kinh thành không ai biết đến, nhưng vị đế vương một tay che trời kia chắc chắn đã biết.

Ta an ủi tỷ ấy: "Đừng sợ, đến lúc đó chỉ cần tỷ không chạy lung tung là được."

Liễu Song Tuyết gật đầu.

"Màu xanh lam."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Liễu Song Tuyết thấy Liễu Mi Nguyệt và mình cùng chọn lụa màu lam, vội vàng xua tay.

"Vậy ta chọn màu xanh."

Sự nhút nhát của Liễu Song Tuyết, đã làm hài lòng Liễu Mi Nguyệt.

Nàng ta cong môi cười: "Nếu tỷ tỷ thích thì cứ lấy đi."

"Da của muội trắng, mặc màu tím cũng được."

Câu nói này không chỉ châm chọc Liễu Song Tuyết da đen, mà còn thể hiện phẩm cách khiêm nhường của nàng ta trước mặt Liễu mẫu.

Quả nhiên, trong mắt Liễu mẫu tràn đầy sự hài lòng.

Liễu phụ không có nạp thiếp, không có những chuyện lục đục tranh đấu, Liễu mẫu tự nhiên tâm tư đơn giản.

Ta không thể nhìn nổi nữa: "Mẫu thân, tỷ tỷ mới về phủ không lâu, quần áo không có nhiều, những chất liệu này đều cho tỷ tỷ đi."

Tranh thủ trước khi mẫu thân mở miệng, ta lại nói: "Không phải mẫu thân đã nói, tỷ tỷ ở ngoài chịu nhiều khổ cực, phải đối xử tốt với tỷ ấy hay sao?"

Liễu mẫu lập tức cứng họng.

Không cho Liễu Song Tuyết cơ hội từ chối, ta kéo tỷ ấy đi.

Thấy Liễu Mi Nguyệt chắn ở phía trước, ta lập tức tìm được chỗ để phát tiết.

Ta nhanh chóng đi qua, đẩy mạnh nàng ta, nàng ta lập tức ngã ngồi xuống đất.

"Ôi, không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Người sáng mắt đều biết ta cố ý.

Liễu mẫu đỡ Liễu Mi Nguyệt dậy, nhìn ta bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, suốt ngày hấp ta hấp tấp, cũng không biết giống ai."

"Tỷ tỷ tất nhiên sẽ không trách con."

Nhìn thấy Liễu mẫu vẫn thiên vị ta như thường lệ, ánh mắt Liễu Mi Nguyệt lóe lên sự âm u lạnh lùng.

Đừng để nàng ta tìm được cơ hội...

---

Ngày tiệc thưởng xuân.

Liễu Song Tuyết theo sát ta, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối.

Tỷ ấy chưa từng học qua lễ nghi, thấy động tác của ta thì vội vàng bắt chước.

Ban đầu ánh mắt của mọi người đều dồn vào tỷ ấy mà đánh giá, khi thấy những hành động không đúng mực, lập tức cười ầm lên.

"Ở đâu ra thôn cô này vậy?"

"Không không không, đó chính là thiên kim lưu lạc bên ngoài của Tướng phủ."

"Chậc, nói là một con heo béo cũng không quá."

Nhóm quý nữ quây quần lại với nhau, thì thầm to nhỏ.

Nghe vậy, đầu Liễu Song Tuyết càng cúi thấp hơn.

Lúc này, Liễu Mi Nguyệt dẫn theo mấy qúy nữ đi tới, ánh mắt lóe lên sự đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại đổi sang vẻ mặt thương xót.

"Tỷ tỷ, những lời đó tỷ đừng để trong lòng."

"Tuy tỷ được nông hộ nuôi lớn, lại thường xuyên ngủ cùng heo, nhưng tin rằng không lâu nữa, tỷ sẽ có thoát thai hoán cốt."

Nói xong, không ít phu nhân tiểu thư đều không nhịn được mà bịt mũi, lùi lại phía sau vài bước.

Như thể Liễu Song Tuyết là một thứ bẩn thỉu vậy.
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Thân hình Liễu Song Tuyết hơi run rẩy, vành mắt của tỷ ấy đỏ hoe: "Mỗi ngày ta đều tắm rửa rất sạch sẽ."

Ta nắm tay tỷ ấy, an ủi: "Đừng để ý đến mấy nàng ta, dù mấy nàng ta có chế giễu thế nào, thân phận Đại tiểu thư của tỷ ở Tướng phủ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

"Nhưng..."

Liễu Song Tuyết nhéo nhéo mỡ béo trên người mình, muốn nói lại thôi.

"Yên tâm đi, sau này muội sẽ dẫn dắt tỷ giảm béo, người Tướng phủ chúng ta, không ai là không đẹp cả."

Liễu Song Tuyết gật đầu thật mạnh.

Liễu Mi Nguyệt thấy vậy, hung tợn trừng ta vài cái rồi bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng của nàng ta, cười cười.

Tiết mục chính hôm nay, còn chưa đến đâu.

Rất nhanh, bữa tiệc bắt đầu.

Hoàng hậu nhìn bên ngoài muôn màu sắc mùa xuân, bèn đề nghị ngâm thơ đối câu.

Các tiểu thư khuê các bình thường, việc làm thơ vẽ tranh tự nhiên không có gì khó.

Nhưng Liễu Song Tuyết từ nhỏ bị thất lạc, đừng nói là những thứ như cầm kỳ thi họa này, ngay cả chữ lớn tỷ ấy cũng không biết mấy.

Tỷ ấy cúi thấp đầu, sợ mọi người chú ý đến mình.

Nhưng nếu có cơ hội để làm nhục tỷ ấy, Liễu Mi Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên, Liễu Mi Nguyệt đứng dậy làm một bài thơ, sau đó nhìn về phía Liễu Song Tuyết.

"Tỷ tỷ, nghe nói tỷ vừa làm việc đồng áng, vừa không quên học hành, muội muội thật sự kính phục, hôm nay sao tỷ tỷ không thể hiện tài năng một chút?"

Liễu Song Tuyết lộ vẻ khó xử, khăn tay trong tay tỷ ấy gần như bị vò nát.

"Ta..."

Âm thanh của tỷ ấy yếu ớt như muỗi, khóe miệng hơi run rẩy.

"Này, đừng làm khó dễ Liễu cô nương..."

Lúc này, một giọng nam sang sảng đột ngột vang lên.

Nhưng chưa kịp nói xong, ngay sau đó đã nghe Liễu Song Tuyết đọc hai câu thơ.

Dù không quá xuất sắc, nhưng cũng được tính là không tồi.

Ta nắm tay tỷ ấy đang ươn ướt vì lo lắng: "Đừng sợ."

Liễu Song Tuyết cảm kích nắm lại tay ta: "Vừa rồi suýt nữa tỷ quên, phù, nếu không phải muội nhắc ta thuộc hai câu đó trước, có lẽ tỷ, tỷ sẽ không có mặt mũi gặp người nữa."

Ta mỉm cười, ở kiếp trước vào ngày này, Liễu Mi Nguyệt cũng đã làm khó Liễu Song Tuyết.

Nhìn thấy Liễu Song Tuyết thật lâu không có phản ứng, mọi người đều cười nhạo, nhưng Ngũ hoàng tử Dịch Mộ lại đứng ra.

Hắn ta không chỉ giúp Liễu Song Tuyết giải vây, sau đó còn thường xuyên mời tỷ ấy đi du ngoạn.

Đối diện với một nam nhân dịu dàng khôi ngô thế kia, Liễu Song Tuyết không thể tránh khỏi bị say mê.

Sau đó, trong tiệc thọ của Quý phi, hai người vui vẻ bị mọi người chứng kiến.

Vì thế, Liễu Song Tuyết liền thuận lý thành chương gả cho Dịch Mộ.

Thế nhưng sau đó nửa năm, Dịch Mộ đột nhiên tạo phản.

Nhưng lại không thành công, Tướng phủ lại bị tìm thấy thư xúi giục Dịch Mộ tạo phản, Hoàng đế thấy vậy, dưới cơn giận dữ, đã kê biên tài sản cùng xử trảm cả nhà Tướng phủ.

Dịch Mộ bị giam giữ suốt đời.

Liễu Song Tuyết lúc đó mang thai, Hoàng đế mềm lòng, miễn tội cho Liễu Song Tuyết.

Còn Liễu Mi Nguyệt, lại gả được cho Tam hoàng tử mà may mắn thoát nạn.

Hơn nữa, vì loại bỏ được một đối thủ mạnh như Dịch Mộ, Tam hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, Liễu Mi Nguyệt cũng trở thành Hoàng hậu tôn quý vô cùng.

Còn ta chỉ sau khi c.h.ế.t mới hiểu, cái gọi là tạo phản, hết thảy chẳng qua đều là mưu tính của phu thê Liễu Mi Nguyệt mà thôi.

Nhưng Liễu Song Tuyết biết cả nhà Tướng phủ bị kê biên và trảm hết, hổ thẹn đến cực điểm

Tỷ ấy cho rằng mọi thứ đều là lỗi của mình, nếu không phải tỷ ấy gả cho Ngũ hoàng tử, sao lại hại c.h.ế.t gia đình.

Mang theo hổ thẹn, từ đó tỷ ấy liền bước vào con đường báo thù không quay lại.

Ánh mắt Dịch Mộ không thể tin nhìn về phía Liễu Mi Nguyệt, chẳng phải nói rằng người quê mùa cục mịch này không biết làm thơ sao?

Vậy đây là thế nào?

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Dịch Mộ vỗ tay trước: "Bài thơ này, rất tốt."

Liễu Mi Nguyệt kinh ngạc, ả quê mùa cục mịch này làm sao có thể học được thơ, chẳng lẽ có ai đó giúp?

Nghĩ đến đây, nàng ta nhìn về phía ta.

Nhưng ngay sau đó nàng ta lại lắc đầu, đừng nói hiện giờ ta chỉ mới mười tuổi, ngay cả người thông minh cũng không thể biết trước hôm nay sẽ làm thơ về "Mẫu Đơn".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back