Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 48: Tình nhân thế thân của ảnh đế (48)


Khóc đến mệt, Mạc Chi Dương mới buông hắn ra, cái mũi và đôi mắt đều hồng hồng hết lên, lúc cậu khóc xong nhìn rất dễ thương."

Khóc đến giống như trái dâu tây, đỏ rực."

Thẩm Trường Lưu đau lòng hôn lên gương mặt toàn nước mắt của cậu, nước mắt chua xót cũng nhắc nhở hắn, thiếu chút nữa đã mất đi cậu."

Hức."

Mạc Chi Dương lại khóc nấc một cái, vội vàng dùng tay đem miệng che lại, như thế nào cũng không dừng được, đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, không biết làm sao.Làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ, quả nhiên là thần tiên bảo bối dâu tây tinh!Thẩm Trường Lưu kéo tay cậu, thấy cậu còn khóc nấc: "Anh có một biện pháp, có thể trị khóc nấc, muốn thử xem không?"

"Được, hức~" Mạc Chi Dương vội đem miệng che lại."

Ô ô ô hức~ anh gạt em~" Mạc Chi Dương giống như bạch tuộc gắt gao cuốn lây hắn, lưng tựa vào vách tường, bởi vì kích thích làm đến nỗi lưng cọ xát tường giấy, sau lưng đau rát, tiếng rên rỉ trộn lẫn với tiếng khóc nấc, đều phát ra từ trong miệng cậu.Nghe cậu còn nấc, động tác của Thẩm Trường Lưu càng thêm tàn nhẫn, hôn lấy môi cậu, đem tiếng khóc nấc cùng tiếng rên rỉ đều nuốt vào, nhưng việc này cũng rất mê sảng , Dương Dương nấc một cái, sẽ càng thêm khẩn trương mà kẹp chặt, làm đến bản thân hắn muốn ngừng cũng ngừng không được.Cũng không biết thời gian lâu như thế nào, đứng cũng đứng không nổi, thoát lực dựa vào người hắn: "Trường Lưu, ngô ha~ từ bỏ, em mệt mỏi lắm~""Dựa vào bả vai anh, không mệt."

Thẩm Trường Lưu căn bản không cho cậu cơ hội, từ huyền quan chuyển tới sô pha.Bàn trà thật lạnh a!Mạc Chi Dương quỳ ghé mặt lên bàn, nức nở khóc loạn, mặt bàn pha lê lạnh băng đều bị nhiệt nóng che mờ, còn chưa được buông tha, cậu liền biết trước, một kiếp như thế này nhất định sẽ xảy ra, chỉ hy vọng không bị tinh tẫn thân vong.Ý thức dần mơ hồ, Mạc Chi Dương dựa đầu lên vai hắn, người này còn bế cậu lên tới phòng ngủ chơi tiếp, khi đi lầu thang, lại không cẩn thận phát ra tiếng kêu: Ngô ha~~"Bây giờ không nấc nữa phải không?"

Thẩm Trường Lưu nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu."

Ân~~" Hiện tại em không nghĩ muốn nấc, nhưng lại đặc biệt muốn đánh anh, Mạc Chi Dương há mồm cắn bả vai hắn, còn không có dùng sức, một lúc sau bị hung hăng đỉnh, mê sảng đến trực tiếp ngất xỉu.Thật khổ sở, đôi mắt Mạc Chi Dương mê mang, eo toan thật rồi, mệt mỏi quá thật mỏi mệt, không ngờ đang sống sờ sờ lại không bị thao chết, thật là may mắn, cảm tạ trời cao làm tôi còn sống."

Dương Dương."

Thẩm Trường Lưu cũng chưa rời rời giường, vẫn luôn bồi cậu ngủ, thấy người tỉnh lại còn trợn tròn mắt dại ra nhìn trần nhà, mò lại gần hôn một chút lên khoé môi cậu: "Làm sao vậy?"

Muốn đem đầu anh lấy xuống, anh cảm thấy như thế nào?Mạc Chi Dương quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên một ngọn lửa lớn, cúi người cắn một ngụm lên vai hắn, lúc này là thật sự dùng sức.Bị cắn đến đau, Thẩm Trường Lưu cũng không kêu một tiếng, thậm chí còn chủ động đem người ấn vào trong lòng ngực mình, để tư thế cắn của cậu không quá mệt mỏi.Cắn một ngụm, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, lúc sau Mạc Chi Dương buông ra, nhìn dấu răng đã rỉ máu, lại nhẹ nhàng thổi hai cái: "Hô hô~ có đau hay không?"

"Không đau, em vui vẻ anh liền không thấy đau."

Thẩm Trường Lưu cũng biết đêm qua hắn làm quá mức, nhưng hắn khắc chế không được, liều mạng muốn đòi lấy cậu, làm cậu không thể rời khỏi hắn.Hiện tại hắn mới hiểu được, không phải cậu không rời khỏi hắn, mà là chính hắn không cách nào rời khỏi cậu được.Mạc Chi Dương quay đầu nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời đã sáng, đột nhiên khó khăn nói: "Em thật mệt mỏi, ngày mai còn phải đi tiễn Lục học trưởng."

Em đem gã đưa đến trước mặt anh, anh cần phải quý trọng cơ hội này, nên động thủ thì phải động thủ.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 49: Tình nhân thế thân của ảnh đế (49)


"Không sao, anh tiễn người giúp em cũng được."

Thẩm Trường Lưu cười xoa xoa đầu tóc lộn xộn của cậu.Mạc Chi Dương gật gật đầu, không có dị nghị: "Cũng được."

Thẩm Trường Lưu cũng chưa quên, ngày hôm qua Lục học trưởng nói gì với Dương Dương.Nhắm mắt lại, Mạc Chi Dương nằm trong lòng ngực hắn, cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút đáng tiếc.Lục Lương Lân tôi đã cho anh cơ hội, thời điểm đêm qua tôi cự tuyệt, nếu anh nghe lời rời đi, vậy có thể có khả năng sống tiếp, nhưng anh anh lại lì lợm không chịu, vậy tôi đây cũng không có biện pháp cứu anh.Ngày hôm qua cậu cố ý nhắc tới Lục học trưởng, hôm nay lại cố ý bại lộ tin tức, cho nên trận này, là một mũi tên trúng hai con chim.Người trong lòng ngực lại ngủ, Thẩm Trường Lưu thật cẩn thận đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.Ngủ một giấc tỉnh dậy, thân thể được thư giãn không ít, ngồi dậy một chút, lại ngửi được mùi hương kỳ quái từ khe cửa phòng ngủ bay vào, làm người buồn nôn.Mạc Chi Dương xốc chăn lên, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi trắng, tùy tay lấy cái thảm lông qua khoác lên người, mở cửa đi đến nơi phát ra mùi hương.Đầu sỏ gây tội ở trong phòng bếp, tản mát ra hương vị khiến người buồn nôn, trên bếp điện từ có một nồi đồ vật đen xì.Mạc Chi Dương bọc thảm lông muốn chạy đi, lại bị đồ trong nồi miễn cưỡng ngừng bước chân, bóp mũi: "Mau đổ!"

Thẩm Trường Lưu có chút bất đắc dĩ, đem một nồi kia bưng lên đi vào WC, đưa đến chỗ nó nên đi.Mùi hương trong phòng còn đọng lại, cũng mặc kệ thời tiết lạnh, Mạc Chi Dương chạy nhanh đi mở cửa sổ cho thông gió, bằng không lại đang sống sờ sờ bị hun chết, người có thể đem đồ ăn làm thành như vậy, cũng thật tài giỏi, cẩu nam nhân này thật sự ngu xuẩn."

Anh là chỉ muốn nấu cháo cho em."

Thẩm Trường Lưu có chút bất đắc dĩ, bản thân hắn 32 năm chưa từng vào bếp.Mạc Chi Dương đối với thị giác của mình sinh ra nghi ngờ: "Đó là....cháo?"

Thẩm Trường Lưu đột nhiên có chút ủy khuất, muốn cho Dương Dương kinh hỉ, sợ cậu đói nên mới nghĩ nên nấu cháo, nhưng sự trước mặt chứng minh: "Anh thật vô dụng, không làm được việc."

Lại bắt đầu biểu diễn tài nghệ trà xanh, Mạc Chi Dương chửi thầm: Ngài có thôi đi không, trên giường thì bồng cháy, nam chủ này, không phải bệnh kiều hắc hoá, thì chính là bị trà xanh bám vào người."

Không sao, em dạy cho anh."

Mạc Chi Dương kéo tay hắn qua, hướng phòng bếp đi vào: "Học từ từ sẽ biết, đời chúng ta còn dài."

"Gạo không cần bỏ nhiều, đong một cốc đầy là được."

Mạc Chi Dương tay phải kẹp thuốc, dựa vào bệ bếp chỉ huy: "Phải vo gạo."

"Vo gạo?"

Vẻ mặt Thẩm Trường Lưu ngây ngốc.Quả nhiên, anh không được, thật ngu ngốc.Mạc Chi Dương nhẫn nại tính tình giảng cho hắn biết nên làm thế nào, một điếu thuốc chưa chút được mấy lần.Cuối cùng một nồi cháo trắng tinh thơm phức, xuất hiện ở trên bàn cơm, so sánh với cái nồi đen tuyền trước đối lập mãnh liệt.Quả nhiên, Thẩm Trường Lưu thật vui vẻ, một tay đem người cùng thảm lông ôm vào trong lòng ngực: "Quả nhiên, có Dương Dương anh mới biết được nên làm thế nào."

Pua* em?(*): PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.

Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".A, Mạc Chi Dương biết hắn có ý gì, nhưng cũng tùy hắn.Ngày hôm sau 10 giờ sáng, Mạc Chi Dương đưa hắn ra cửa."

Anh tiễn hắn ta xong liền trở về."

Thẩm Trường Lưu đổi giày cho tốt, lại nhịn không được kéo người đang ngoan ngoãn vào trong lòng ngực xoa tóc một chút: "Ngoan ngoãn ở nhà."

Ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, Mạc Chi Dương dùng sức gật đầu: "Ân, vậy anh đi sớm về sớm."

"Thẩm Trường Lưu kia, có thể trược tiếp đem Lục Lương Lân hành chết không a?"

Hệ thống suy đoán, hơn nữa khả năng thoạt nhìn rất lớn.Mạc Chi Dương thấy không sao cả, nhún nhún vai: "Chúng ta liền đến vái"
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 50: Tình nhân thế thân của ảnh đế (50)


Nhưng quỷ dị chính là mãi cho đến 3 giờ chiều, Thẩm Trường Lưu còn chưa trở về, gọi điện thoại qua cũng tắt máy."

Hắn sẽ không bị Lục Lương Lân giết phản lại chứ?"

Hệ thống đột nhiên có chút lo lắng.Đối với cái này, Mạc Chi Dương tin tưởng cẩu nam nhân kia, mười Lục Lương Lân cũng đều đấu không lại: "Sao có thể, chờ xem."

Bây giờ cho đến 8 giờ tối, trong khoảng thời gian này Mạc Chi Dương vẫn luôn gọi điện thoại cho hắn, nhưng lại không có ai bắt máy.Thẳng đến 11 giờ tối, Mạc Chi Dương chờ đến mệt, ở trên ghế sô pha ngủ gật, di động kêu lên một tiếng nhận được tin nhắn.Không nhanh không chậm cầm lên xem, lại phát hiện là một số di động không biết tên.Nhắn tới tin: Thẩm Trường Lưu ở trong tay chúng tôi, hạn trong hôm nay lấy ra 500 vạn tiền mặt đến nội thành đường 181 hoa hoè ở kho hàng bỏ, nếu báo cảnh sát chúng tôi liền giết con tin."

Nhất định là phải báo nguy trước a."

Hệ thống nhìn cậu ngồi bất động trên sô pha, tựa hồ như đang tự hỏi cái gì.Mạc Chi Dương đột nhiên ý thức được vấn đề, ngược lại cười ra tiếng: "Không!"

Nói xong, đi đến phòng ngủ lấy thẻ ngân hàng lúc trước mẹ Thẩm cho cậu, đi lấy xe lái ra ngoài.Đường 181 hoa hoè là một đống kho hàng hoang phế đã lâu, Mạc Chi Dương dừng xe lại, từ ghế điều khiển đem xuống một rương hành lý rất to."

Cậu thật sự muốn đi sao?"

Hệ thống có chút do dự.Mạc Chi Dương đẩy rương hành lý, cười với hệ thống: "Tao chính là bạch liên hoa đơn thuần ngốc nghếch, sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Trường Lưu đi tìm chết?"

Thấp thỏm đi đến trước cửa sắt, cửa sắt đóng chặt, bị ánh trăng mạ lên một tầng cảm giác quỷ dị, vươn tay muốn gõ cửa, kết quả cuốn mành chốt được khởi động, chậm rãi mở ra, âm thanh kim loại răng rắc, có vẻ phá lệ kinh khủng.Cửa lớn được mở ra cảnh tượng bên trong dần xuất hiện trước mắt, bên trong trống rỗng ánh đèn lờ mờ, Mạc Chi Dương đang muốn đi vào, lại bị người trụ lại: "Dương Dương, em đừng tới đây."

Nhìn kỹ lại, bên trong kho hàng có ba người, mỗi người đều mang một cái mặt nạ, thân hình cường tráng.Trong đó có một người đeo mặt nạ màu đỏ, chính là người bắt cóc Thẩm Trường Lưu, dao trên tay ghì lại bả vai hắn, cậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, phát ra âm thanh nức nở: "Tôi đã đem tiền đến, cầu xin các người đừng làm hại đến anh ấy!"

Người bắt cóc Thẩm Trường Lưu ánh mắt ý bảo đồng loã đứng gần Mạc Chi Dương nhất, người mang mặt nạ màu đen đi tới một phen cướp lấy rương hành lý, đẩy hai cái kéo rương hành lý ra bắt đầu kiểm nghiệm tiền.Sau khi xác định không có vấn đề gì, mới đối với người đeo mặt nạ màu đỏ gật đầu."

Cậu có báo cảnh sát không?"

Mặt nạ màu đỏ tựa hồ có chút không yên tâm."

Không có không có, tôi lấy tiền xong liền đến đây."

Mạc Chi Dương nói xong muốn tiến lên một bước lại bị họng súng người kia bức lui, bắt đầu nghẹn ngào: "Tôi không có báo cảnh sát, mấy người thả anh ấy ra được không!"

Thẩm Trường Lưu bị bắt cóc, thấy cậu muốn khóc lại không đành lòng: "Lục Lương Lân này quả thực là kẻ điên!"

Nghe thấy câu này Mạc Chi Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế này, hiểu rõ chuyện gì xảy ra: "Lục Lương Lân?!"

"Câm miệng!"

Người đàn ông mang mặt nạ màu đỏ đột nhiên táo bạo lên, họng súng chỉ vào Mạc Chi Dương: "Hai người các cậu đều phải chết!"

Thừa cơ hội này, Thẩm Trường Lưu đột nhiên dùng động tác, chân phải câu lấy người đàn ông bắt cóc mình, sau đó một chiêu đem người quăng ngã trên mặt đất, không kịp phản ứng, cướp lấy dao trên tay, chống lên trán gã: "Đừng nhúc nhích, ai dám lại đây gã liền chết!"

Trong nháy mắt tình huống đột nhiên xoay chuyển.Mặt khác hai người kia muốn tiến lên, nhưng lại bởi vì người cầm đầu bị bắt cóc nên ngừng bước chân lại.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 51: Tình nhân thế thân của ảnh đế (51)


Hiện tại bắt cóc bị con tin phản lại, Thẩm Trường Lưu đem người cầm đầu túm lên, dùng cánh tay khoá trụ cổ gã, dao kề lên huyện thái dương gã: "Đều tránh ra."

Mạc Chi Dương bừng tỉnh, vội vàng tiến lên, lập tức trốn ở phía sau hắn: "Trường Lưu!"

"Không sao, chúng ta chậm rãi lui ra ngoài."

Thẩm Trường Lưu bắt con tin, còn không quên trấn an Dương Dương, bảo hộ cậu chậm rãi đi ra ngoài cửa: "Dương Dương mau đi lấy xe."

Việc đã đến nước này, phối hợp diễn xiếc đã xong, Mạc Chi Dương gật gật đầu, xoay người đi nhanh, đem chiếc xe đậu ở cách đây không xa lái đến.Xe dừng lại bên cạnh hắn, Mạc Chi Dương mở cửa ghế phụ ra: "Trường Lưu!"

Thẩm Trường Lưu ánh mắt ra hiệu cho cậu, sau đó dùng sức đem người trên tay đẩy ra, xoay người nhảy lên ghế phụ.Mạc Chi Dương giẫm chân ga trực tiếp lái xe đi, Thẩm Trường Lưu vội đóng cửa xe lại, lúc này mới xem như kết thúc hoàn toàn.Xe lao ra đường phố yên tĩnh không người, Mạc Chi Dương đánh tay lái quẹo phải, hướng tới đường lớn chạy đi, nhưng tay đang điều khiển tay lái run rẩy rất lợi hại.Thẩm Trường Lưu thấy không ổn, lập tức nắm lấy cổ tay của cậu: "Dương Dương em không sao chứ?"

"Em....em sợ hãi!"

Mới vừa rồi do sốt ruột nên không lo lắng, hiện tại nghĩ tới, Mạc Chi Dương bắt đầu nghĩ mà sợ, sắc mặt trắng bệch tay run rẩy không ngừng.Như vậy còn để cậu lái xe sẽ xảy ra chuyện mất, Thẩm Trường Lưu nhanh tay để cậu phanh xe, đổi chỗ ngồi tự mình lái xe.Nơi này xung quanh đều là khu công nghiệp, cho nên thời điểm này không có người, Mạc Chi Dương sắc mặt trắng bệch, đai an toàn cũng quên cài, vẫn luôn nhìn phía trước, chờ đến khi xe vào đường phố phồn hoa, trái tim trong lòng ngực cuối cùng cũng được thả xuống.Cả người tê liệt ngã xuống ghế phụ, tự lẩm bẩm nói, đem kiếp nạn sinh tử lớn vừa mới trải qua, bây giờ hồi tưởng lại bộ dáng nghĩ mà sợ, diễn vô cùng nhuần nhuyễn: "Tại sao lại như vậy?"

Nhìn xung quanh chỗ này cũng an toàn, Thẩm Trường Lưu ngừng xe bên đường, cởi bỏ đai an toàn, cúi người qua ôm lấy người đang run bần bật kia, ôn thanh an ủi: "Không sao, bây giờ đều không sao rồi."

Mạc Chi Dương dường như thực sự sợ hãi, một phen ôm chặt lấy hắn, không ngừng hỏi: "Tại sao lại như vậy, sao lại thế này?"

"Thật ra, đây là âm mưu của Lục Lương Lân, gã vốn dĩ tính toán để em đi tiễn gã cơ, sau đó bắt cóc em, rồi muốn tiền chuộc, nhưng gã không nghĩ tới người đến là anh, thế nhưng vẫn đem anh trói lại.

Lúc đó anh không có phòng bị nên mới bị đánh ngất, vừa tỉnh lại em đã tới rồi."

Nói một đống từ, nhưng thật ra là thiên y vô phùng*, Mạc Chi Dương nằm ở trong lòng ngực hắn, tự trách lại ủy khuất: "Đều do em, không nghĩ tới Lục Lương Lân thật ra là loại người như thế, thực xin lỗi Trường Lưu, là em hại anh."(*): không có sơ sót , lỗ hổng nào."

Tri nhân tri diện bất tri tâm*, Dương Dương việc này anh không trách em."

Thẩm Trường Lưu ngữ khí phóng nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, trấn an nói: "Em cũng không biết sẽ như vậy mà, Lục Lương Lân bụng dạ khó lường, lừa em là gã đáng chết, anh sẽ bảo vệ em."(*): Biết người biết mặt nhưng không biết lòngDương Dương, thế giới này đều là người xấu, chỉ có mình anh là tốt, như vậy em mới không thể rời khỏi anh.Mạc Chi Dương dựa vào trong lòng ngực hắn, nghe hắn vô điều kiện, dùng sức gật gật đầu: "Trường Lưu, anh yên tâm về sau em sẽ lại không tùy tiện tin tưởng người khác."

Thật ra trận này kế hoạch lổ hổng chồng chất, thời điểm ngay từ đầu Mạc Chi Dương cũng đã đoán được chuyện là như thế nào.

Vừa vào cửa, có thấy cái bọn cướp nào mà thời điểm bắt cóc còn dùng dao chỉa vào bả vai không?Cái khác không nói, chỉ có một điều, gia thế Lục Lương Lân căn bản không có khả năng có tiền mướn bọn bắt cóc nhất bang này tới.Cùng lắm, em tính kế anh một lần, anh tính kế em một lần, hai ta huề nhau.Nhưng Lục Lương Lân ở đâu?
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 52: Tình nhân thế thân của ảnh đế (52)


Tình huống hiện tại chỉ có thể về nhà trước, nhưng Thẩm Trường Lưu vẫn còn làm bộ làm tịch báo cảnh sát, chờ đợi bên kia xử lý.Chuyến này Mạc Chi Dương diễn đến mệt, được Thẩm Trường Lưu trấn an liền đi về ngủ trước, vừa nằm xuống liền ngủ mất.Đem người ôm vào trong ngực, bồi cậu ngủ, trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác, Lục Lương Lân vốn đang bị bắt giữ, đề phòng có biến động gì đó nhưng bây giờ cũng không cần nữa.Người trong lòng ngực gắt gao ôm lấy hắn, thật giống như sợ hắn rời đi, nhẹ nhàng vén tóc trên trán cậu ra nhìn dung nhan đang ngủ của cậu rất đáng yêu.Quả nhiên, Dương Dương chính là bảo bối tốt nhất thiên hạ.Thời điểm Mạc Chi Dương tỉnh lại mới phát hiện người đã không thấy đâu, lười đi tìm hắn, tên gia hỏa này đoán chừng đã đi giải quyết tốt hậu quả, dọn đồ xong liền đi dạy học.Sáng sớm Thẩm Trường Lưu lái xe đi đến biệt thự tại bờ biển không người cư trú, vừa mới xuống xe liền có một người tiến lên đón: "Thẩm tiên sinh."

Nhìn thấy hắn biểu tình Thẩm Trường Lưu lại không thể nào tốt, mày hơi nhăn: "Đêm qua cậu lấy dao chỉa vào em ấy, làm em ấy sợ hãi thì phải làm sao?"

Người hắn nói đương nhiên là Mạc Chi Dương, người đàn ông dáng người cường tráng cúi đầu: "Thực xin lỗi Thẩm tiên sinh."

Chỉnh tốt nút thắt âu phục, Thẩm Trường Lưu cất bước đi vào cửa biệt thự, căn biệt thự này đã lâu không có ai ở đồ vật đều được dùng vải trắng che lại, bàn trà ở phòng khách đã được dời đi, Lục Lương Lân bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất.Nhìn qua còn tốt, ít nhất còn thở dốc được, đi đến bên cạnh mặt gã nhìn xuống: "Thế nào?

Còn chưa chết?"

"Mày, mày làm như vậy là phạm pháp!"

Lục Lương Lân còn chưa phản ứng được đây là chuyện gì, gã đã tính toán để Mạc Chi Dương tới tiễn gã, thuận tiện kích động cậu để cậu rời đi cùng gã.Kết quả người tới không ngờ lại là Thẩm Trường Lưu, còn ngang nhiên mang theo không ít người, trực tiếp đánh gã trói lại, hành vi thổ phỉ như vậy gã còn chưa từng thấy đâu."

Có phải Tô Bạch đáp ứng mày, chỉ cần đem Dương Dương từ bên cạnh tao cướp đi liền viết thư tiến cử cho mày, để mày tiến vào ban nhạc Ani?"

Thẩm Trường Lưu nữa ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt này của Lục Lương Lân, thật chán ghét.Lục Lương Lân không nghĩ tới hắn đã biết, nhưng bây giờ gã không thể thừa nhận, liền thề thốt phủ nhận: "Không phải, tôi thật sự thích A Dương."

Nói như vậy ngược lại chạm trúng nghịch lân của Thẩm Trường Lưu, duỗi tay xách cổ sau của gã lên, trực tiếp dùng sức ấn mặt gã xuống đất khiến gã không thể động đậy: "Chỉ bằng mày cũng xứng thích Dương Dương?

Lúc trước cũng có cô gái tên Tiêu Nhàn, mày biết không?"

"Ô ô."

Cả khuôn mặt Lục Lương Lân đều bị ấn trên sàn nhà động đậy cũng động không được, toàn thân bị trói ra sức giãy giụa."

Cô ta a, tao kêu kim chủ cô ta tặng cho cô ta một chiếc du thuyền, sau đó động tay động chân chiếc thuyền đó, cô ta còn thật vui vẻ ra biển, đến bây giờ còn chưa vớt được xác đi?"

Thẩm Trường Lưu buông tay ra, đứng dậy, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau tay, phảng phất như vừa rồi chạm vào cái đồ vật gì ghê tởm lắm: "Tao còn rất nhiều biện pháp, để cho một người lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thế giới này, mà mày....."

Lúc này đây Lục Lương Lân xác thật cảm nhận được sự sợ hãi, gã không nghĩ tới sẽ là cái kết quả này, sớm biết sẽ như vậy gã tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm loại chuyện này."

Tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi, tôi không dám, cho tôi thêm vài cái mạng cũng không dám nữa!"

Âm thanh người này thật làm người ta cảm thấy ghê tởm, Thẩm Trường Lưu đem khăn tay ném xuống đất, cũng không để ý tới lời xin tha của gã.Dương Dương chỉ có thể là của hắn, ai cũng đừng nghĩ có thể đem người từ bên cạnh hắn cướp đi, nếu ai có tâm tư đó vậy không thể trách hắn.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 53: Tình nhân thế thân của ảnh đế (53)


Chuyện này Thẩm Trường Lưu phân phó không cần nói cho cha mẹ hắn, bên phía Mạc Chi Dương cũng phải giữ kín như bưng, nhưng rất kỳ quái chính là thời điểm cha Thẩm, mẹ Thẩm nhìn thấy, hai người này càng thêm nồng nhiệt.Chuyện này vẫn là Thẩm Trường Lưu ít nhiều đem sự việc hắn làm bộ bị bắt cóc nói cho cha mẹ hắn, kết quả trong mắt hai vị, Mạc Chi Dương trở thành cừu con bị sói xám lừa gạt.Không ai để ý Lục Lương Lân nữa, có lẽ cũng không ai tìm thấy gã.

Thời tiết bây giờ càng thêm lạnh, ngày mười một tháng mười hai, một hồi tuyết đầu mùa khắp nơi đều kết một tầng băng mỏng trắng tinh.Trận tuyết đầu mùa này hơn một giờ đã ngừng, Mạc Chi Dương đem canh gà bỏ vào thùng giữ ấm cầm theo đồ liền đi ra ngoài.Lái xe đến phía trước một toà nhà lớn, cầm theo đồ đi vào ấn thang máy lên lầu 17, trong thời gian này Thẩm Trường Lưu vẫn luôn ở trong này đóng phim, cậu cũng thường xuyên tới đưa canh dưa cơm.Thời tiết lạnh, Mạc Chi Dương ở trong thang máy, nhìn thang máy đi lên, nhẹ nhàng hà một hơi khói trắng, kéo áo trên người lại cho kín, đột nhiên hỏi: Dựa theo nhiệm vụ, có phải sẽ cùng Thẩm Trường Lưu ở đây cả đời không?"

Dựa theo yêu cầu của nguyên chủ, xác thật là như vậy."

Hệ thống gật gật đầu: "Nhưng nguyên nhân thân thể rời đi không tính."

Thang máy đinh một tiếng cửa liền mở ra, Mạc Chi Dương đi ra khỏi thang máy, trên hành lang bên trái có không ít người vây quanh, cất bước đi qua, mọi người bên ngoài đứng yên lẳng lặng nhìn.Trận diễn này, là vai diễn Thẩm Trường Lưu cùng người bị hại phối hợp diễn, Mạc Chi Dương đứng rất xa chỉ nhìn thấy sườn mặt của cẩu nam nhân.Thẩm Trường Lưu soái thật sự, cùng hắn trãi qua cả đời không tính là tốt, cũng không tính là không tốt, chẳng qua chỉ là nhiệm vụ mà thôi.Đạo diễn kêu "Cắt!"

Một đống người nháy mắt hơi buông lỏng xuống, Thẩm Trường Lưu quét mắt một cái liền nhìn thấy Dương Dương ở bên trong đống người, đi qua: "Sao em lại tới đây?"

"Em đến đưa canh cho anh."

Mạc Chi Dương nhấc tay giơ thùng giữ ấm lên, cười khanh khách.Hôm nay Thẩm Trường Lưu mặc một chiếc áo khoác dài có lông màu nhạt, phim đô thị đều có thói quen mặc tư phục, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, kéo căng áo khoác ra đem người bọc lại, ôn thanh hỏi một câu: "Có lạnh không?"

"Không lạnh."

Mạc Chi Dương dựa vào trong lòng ngực hắn, dùng tay không dấu vết chọc cơ ngực hắn, người đàn ông này dáng người thật tốt, làm sao có thể được như vậy?Người phụ trách vẫn luôn nhìn lén, thẳng đến khi hai người đi đến chỗ nghỉ ngơi lúc này mới hỏi nhiếp ảnh gia: "Cậu thanh niên kia?"

"Đó là bạn trai nhỏ của Thẩm ảnh đế, thường xuyên đến đưa cơm cho anh ấy."

Không trách nhiếp ảnh gia thấy nhiều.Đóng máy cùng ngày, mọi người theo lý là muốn đi chúc mừng nhưng Thẩm Trường Lưu đã chuẩn bị tốt để cùng Dương Dương trãi qua lễ Giáng Sinh nên từ chối đi, vội vàng chạy ra, Dương Dương còn chờ hắn ở cửa.Mạc Chi Dương mang dày rất kín, nhưng không chịu nổi cửa trống không ở nhà cao tầng này, gió lạnh thổi như dao băng xuyên qua da thịt.Dứt khoát tránh ở sau trụ, khéo cao khăn quàng cổ che khuất mũi miệng ngay cả di động cũng không muốn chơi, tay mới thò ra đã bị đông cứng.Thẩm Trường Lưu đi ra nhìn thấy Dương Dương tránh sau trụ, bước nhanh đến căng áo khoác, đem người bao lấy ấn vào trong ngực: "Chờ lâu không?"

"Đi thôi."

Nơi này lạnh quá.Sri Lanka thời tiết thích hợp, ban đêm cách đó không xa đột nhiên có pháo hoa bắn lên, âm thanh pháo hoa nổ thật mạnh dẫn đầu đánh thức Thẩm Trường Lưu, hai tay vội che lại tai cho người đang ngủ say trong lòng ngực.Thấy cậu không bị đánh thức, Thẩm Trường Lưu mới thở phào nhẹ nhõm: "Dương Dương, chúng ta kết hôn đi."

Những lời này bị âm thanh pháo hoa lấn át, ngoại trừ hắn thì không có người nào nghe được.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 54: Tình nhân thế thân của ảnh đế (54)


Thẩm Trường Lưu bằng vào nhân vật này mà nhận được sự hoan nghênh nhất, nhận được hai giải thưởng danh hiệu nam chính cùng ảnh đế.Mạc Chi Dương rất tinh tế thắt nơ cho hắn, lại cảm thấy không ổn liền điều chỉnh một phen, lúc này mới hài lòng gật đầu, lại phát hiện hắn xuất thần: "Anh đang suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

Tay trái Thẩm Trường Lưu đút vào trong túi, nắm lấy hộp vuông kia: "Để em đi lễ trao giải cùng anh, em sợ không."

Mạc Chi Dương ôm lấy eo hắn: "Có anh ở đó em liền không sợ."

Hai người tuy rằng công khai tình yêu rất nhiều, nhưng cùng nhau xuất hiện ở trước mặt thuyền thông, vẫn là lần đầu tiên, đi qua thảm đỏ, đèn flash không ngừng chớp, ồn ào náo nhiệt."

Có sao không?"

Thẩm Trường Lưu gắt gao nắm lấy tay người bên cạnh lại hỏi thêm một lần.Này đã là lần thứ ba rồi, Mạc Chi Dương bị hỏi đến có chút bất đắc dĩ, thò lại gần thì thầm với hắn: "Còn tốt."

Nào ngờ Thẩm Trường Lưu không biết ngại ngùng, hướng theo tư thế sườn mặt cậu, làm trò trước mặt mọi người mà hôn cậu một chút, sau đó cười nói: "Không sao đâu, có anh ở đây."

Mạc Chi Dương oán trách trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại không nói gì, hai người tay nắm tay càng thêm chặt.Người trên đài trao giải nói: "Nam chính tốt nhất năm nay chính là Thẩm Trường Lưu!"

Hội trường nháy mắt phát ra một trận hô hào vỗ tay, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mọi người đều vì hắn mà vui vẻ, Mạc Chi Dương cũng vì hắn mà vui vẻ, thật lòng vui vẻ.Người đàn ông này tuy rằng vừa chó vừa khờ, có đôi khi còn đặc biệt trà xanh, nhưng không thể không thừa nhận, giờ phút này, hắn được ánh đèn vây quanh, bản thân cậu cũng vì hắn mà tự hào.Thẩm Trường Lưu lên đài nhận thưởng, cầm cúp trong tay, hưng phấn đến thanh âm cũng có chút run rẩy, nhưng lại không phải vì hắn đoạt giải, mà là một sự kiện khác."

Hôm nay đoạt giải, muốn cảm ơn người trong đoàn phim, bọn họ đều rất nỗ lực."

Thẩm Trường Lưu có chút hồi hộp điều chỉnh microphone một chút: "Hôm nay tôi cũng có một việc muốn nói với mọi người, tôi quyết định rời khỏi giới giải trí."

Quả nhiên, lời vừa nói ra, như một hòn đá làm sao động cả mặt hồ, thậm chí mọi người ở đây và người chủ trì đều ngây ngốc, không biết nên nói gì, Mạc Chi Dương rất nghi hoặc, làm gì vậy?Thanh âm nói nhỏ khe khẽ dưới khán đài ngày càng nhiều, Thẩm Trường Lưu tiếp tục nói: "Chuyện này cũng không phải là nhất thời xúc động, mà là kết quả đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, còn nguyên nhân, tôi không hy vọng các vị nghiên cứu tìm tòi."

Vì sao không nói nguyên nhân, vì Thẩm Trường Lưu không hy vọng sẽ có người đối với Dương Dương nói ra nói vào, khi hắn rời khỏi chắc chắn có không ít fans điện ảnh đến làm loạn, đến lúc đó Dương Dương nhất định sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích."

Mặt khác, tôi ở đây cũng có một chuyện muốn tuyên bố, từ trước tới nay nhiều năm như vậy, mặc kệ làm chuyện gì tôi cũng đều chưa bao giờ cảm thấy thật sự vui sướng, nhưng sau này khi gặp được em ấy thì đã không còn như trước, giống như được ngâm trong hủ mật ong dâu tây vậy, luôn ngọt đến tận đáy lòng, sinh hoạt cũng có màu sắc.Nhưng có đôi khi tôi sẽ cảm thấy đáng tiếc, vì không gặp được em ấy sớm hơn một chút."

Thẩm Trường Lưu nói xong, tay trái vói vào trong túi, lấy ra một hộp nhẫn, làm trò trước mặt mọi người mà quỳ một gối xuống, đem cúp trong tay tùy tiện bỏ qua một bên, mở hộp nhẫn ra: "Tình cảm cả đời anh dành cho em là tình cảm chân thành nhất, Dương Dương em nguyện ý kết hôn cùng anh không?"

Trận cầu hôn này nằm ngoài dự đoán, Mạc Chi Dương không nghĩ tới hắn đột nhiên làm như vậy, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nín khóc mà cười, làm trò trước màn ảnh cùng người trước mặt, gật gật đầu, ảnh ngược trong mắt đều là ánh nước.Bị tiếng vỗ tay vây quanh trên đài, Mạc Chi Dương nhìn người đàn ông quỳ trước mặt, vươn tay ý bảo hắn mang nhẫn lên cho cậu, nhưng lại không biết vì sao, tay hắn vẫn luôn run rẩy, một hai lần cũng chưa mang lên: " Anh run cái gì?"

"Khẩn trương!"
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 55: Tình nhân thế thân của ảnh đế (55)


Cũng không biết vì sao, hiện tại Thẩm Trường Lưu giống như một tên thanh niên tính tình bồng bột.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Mạc Chi Dương cũng nhịn không được cười ra tiếng, vừa nãy còn làm không được, hiện tại càng ngượng ngùng hơn.Nhẫn rốt cuộc được đeo lên, Thẩm Trường Lưu khó có thể che giấu được sự kích động của mình, đứng dậy, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói: "Về sau anh nhất định học tam tòng tức đức làm người đàn ông tốt."

Quả nhiên, những lời này khiến xung quanh vang lên từng đợt tiếng cười, nhưng chỉ có Thẩm Trường Lưu mới biết được, những lời này rất nghiêm túc.Mạc Chi Dương nhìn nhẫn trên tay, rất vừa tay cậu, nhịn không được nhào vào lòng ngực hắn, đôi mắt bình tĩnh nhắm lại.Hôm nay mọi người ai oán không ngờ Thẩm Trường Lưu lại rời khỏi giới nghệ sĩ, ngày hôm sau liền tuôn ra tin tức thiếu gia tập đoàn Thẩm thị đính hôn, chỉ thay đổi thân phận cùng đăng báo.Hiện tại mọi người mới hiểu được, bây giờ hắn không làm diễn viên nữa là bởi vì phải về kế thừa gia sản chục tỷ.Hôn lễ được diễn ra tại Ireland, là Thẩm Trường Lưu tự mình chọn, bởi vì ở Ireland không thể ly hôn, hoặc là nói điều kiện muốn ly hôn thực hà khắc.

Hôn lễ lớn, nhưng chỉ mời một ít người có thân phận cao."

Trong đời đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy."

Thẩm Trường Lưu gắt gao nắm lấy tay Dương Dương, lòng bàn tay đều là mồ hôi, không biết vì sao, tim hắn đậm liên hồi, cảm giác giống như não của hắn không hoạt động vậy.Mạc Chi Dương có chút muốn cười: "Mau đi vào giáo đường thôi, anh khẩn trương cái gì?

Muốn thoái hôn?"

"Không thể nào, chỉ là vừa vui vẻ vừa hồi hộp."

Cái loại tâm tình này khó có thể miêu tả, Thẩm Trường Lưu biết nên giải thích như thế nào.Hai người gắt gao nắm lấy tay đối phương, cất bước tiến vào giáo đường, giáo đường này thực cổ xưa, nhưng lúc này cũng bởi vì không khí vui mừng nên nó trở nên tươi tắn hẳn ra.Khắp nơi đều trang trí hoa màu trắng, thảm đỏ trên mặt đất được rãi cách hoa màu trắng lên.

Ghế hai bên trái phải đều ngồi đầy người, mỗi người ở đây đều mang nụ cười tràn đầy hạnh phúc, thoạt nhìn tất cả đều tốt đẹp như vậy.Hai người tay nắm tay đi vào giáo đường, tiếng hoà âm bên tai, Thẩm Trường Lưu giờ khắc này cảm thấy có chút không chân thật, cảm giác nắm chặt hạnh phúc ở trong tay, là tốt đẹp như thế đấy.Hắn rốt cuộc có tư cách, cùng Dương Dương ở bên nhau cả đời.Khi trao nhẫn cưới cho nhau, đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến: "Thẩm Trường Lưu, anh không thể kết hôn cùng cậu ta!"

Nhạc đệm ngoài ý muốn, mọi người nhìn về phía cửa, là một người lớn lên rất giống Mạc Chi Dương, trên người còn mặc tây trang màu trắng, cùng tây trang màu trắng trên người Mạc Chi Dương lại giống nhau đến vi diệu.Thấy hắn ta, Thẩm Trường Lưu nhíu mày: Không phải hắn đã đem người này đuổi ra khỏi nước rồi sao?Mạc Chi Dương một phen trực tiếp che lại hai mắt Thẩm Trường Lưu, ghen nói: "Không được nhìn hắn ta, để em giải quyết."

"Nhưng mà....."

Thẩm Trường Lưu bị che lại hai mắt, nhưng vẫn lo lắng Tô Bạch sẽ động tay động chân với Dương Dương.Mạc Chi Dương nhìn người ngoài cửa, trấn an hắn: "Không sao, chỉ một chút liền nên chấm dứt."

Ngoài giáo đường, hai người diện mạo tựa nhau, mặc quần áo giống nhau cùng đứng ở thang lầu giáo đường nói chuyện, nhìn hoa tươi che kín xung quanh, tất cả đều vì bọn họ ở bên nhau mà cảm thấy hạnh phúc, thật châm chọc.Tô Bạch không hiểu: "Vì sao lại biến thành như vậy?"

"Từ nhỏ cậu đã bị chiều hư, mọi người đối tốt với cậu cậu đều xem là điều đương nhiên, bởi vậy kết quả như thế cũng không phải là thực bình thường hay sao?"

Mạc Chi Dương cảm thấy Tô Bạch này vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn.Không biểu cảm nhìn hắn ta, Mạc Chi Dương không tính buông tha hắn ta, hùng hổ doạ người: "Mấy năm nay, cậu chỉ xem Thẩm Trường Lưu như đường lui của mình, một người chờ cậu chơi đến mệt mỏi vừa quay đầu liền có đường lui, không phải sao?"
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 56: Tình nhân thế thân của ảnh đế (56)


"Không phải, tôi cũng thích hắn."

Tô Bạch thề thốt phủ nhận, nhưng ở lời nói tiếp theo ánh mắt lại sinh ra một tia do dự, lại thực nhanh sa vào lời nói dối bên trong của chính mình: "Nếu tôi không thích hắn, sao có thể tới đây, thân phận địa vị tài hoa của cậu, đều không xứng với hắn."

Nhìn biểu tình của hắn ta, Mạc Chi Dương đều thu vào trong mắt: "Cậu như thế nào còn tưởng rằng trong đoạn tình cảm này tôi là bên yếu thế vậy?"

Thấy Tô Bạch còn không hiểu rõ những lời này có ý gì, Mạc Chi Dương cười lắc đầu, tiến đến bên tai hắn ta: "Cậu không hiểu, từ đầu đến cuối đều là tôi điều khiển cảm xúc của Thẩm Trường Lưu, tôi muốn anh ấy khóc anh ấy phải khóc, muốn anh ấy cười anh ấy sẽ cười, đem lòng người tới nói, cậu vĩnh viễn không đấu lại tôi!"

Thuốc độc dùng vỏ đường bọc lên, nhìn ngon miệng xinh đẹp, sau đó để người ăn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể uống rượu độc giải khát.Giờ khắc này, Tô Bạch mới hiểu được người trước mắt này căn bản không phải đơn thuần như vẫn thấy, tất cả mọi người đều không hay biết gì.Biểu tình từ kinh ngạc đến hoảng sợ, Tô Bạch đột nhiên vươn tay bắt lấy bờ vai cậu: "Cậu, sao cậu có thể như vậy!"

"Bằng không thì sao?"

Mạc Chi Dương tránh khỏi tay hắn ta, bị cấu có chút đau, vỗ vỗ bả vai: "Tôi thế nào?

Chẳng lẽ tiếp tục đứng từ xa nhìn Thẩm Trường Lưu vì cậu mà giãy dụa thống khổ, như vậy mới tốt?"

"Mười lăm năm, phàm là cậu thật sự yêu anh ấy, hay là có chút đồng tình thương hại đều sẽ không như vậy, vậy cậu đâu?

Cậu chỉ nghĩ nhận sự đối tốt của người khác, nhưng lại không muốn trả giá dù chỉ một chút, thậm chí còn sợ hãi Thẩm Trường Lưu trói buộc cậu, cho nên, chỉ như vậy xem ra tôi so với cậu tốt hơn quá nhiều."

Đối mặt với đủ loại chất vấn của Mạc Chi Dương, ban đầu lưng Tô Bạch đứng thẳng nhưng lại bị những lời này từng câu từng chữ đánh cong, lúc trước cho rằng người này tính cách đơn thuần cho nên căn bản không để trong lòng.Hiện tại nhìn lại, chính hắn ta mới là người ngu ngốc, cậu có thể làm Thẩm Trường Lưu cam tâm tình nguyện chui vào lòng bàn tay, thủ đoạn như vậy hắn ta có chỗ nào so được.Thấy hắn ta hiểu rõ, Mạc Chi Dương cũng không muốn nhiều lời, hôm nay chính là ngày vui của cậu, vì thế lui lại một bước nhỏ, nghiêng đầu cười với Tô Bạch: "Như vậy đi, tôi đi về kết hôn trước."

Xoay người đi trên bậc thang, nhưng chưa đi được hai bước lại đột nhiên bị người kêu lại."

Mạc Chi Dương, cậu yêu Thẩm Trường Lưu sao?"

Nghe thấy vấn đề này, Mạc Chi Dương xoay người nhìn hắn ta, nhún nhún vai lộ ra một nụ cười của người thắng, lại không có chính diện trả lời hắn ta.Giờ phút này, Tô Bạch hoàn toàn thua, bản thân hắn ta vốn dĩ có thể thắng nhưng hiện tại lại thua rồi, thua đến rối tinh rối mù, vì sao lại thua?Trong nháy mắt người đã xuất hiện ở cửa, Thẩm Trường Lưu thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ hãi thời khắc quan trọng như vậy lại xảy ra chuyện xấu.Hôn lễ theo lẽ thường cử hành, tất cả mọi người đều vì bọn họ kết hôn mà lên tiếng chúc phúc.Đêm đó, xem như đêm tân hôn, Mạc Chi Dương thừa dịp hắn đi tắm rửa nên đi ra ngoài ban công hút điếu thuốc, ban công khách sạn 5 sao có ghế nằm cùng ô che nắng.Màng đêm nơi xa xa, mây đen nghìn nghịt trên bầu trời, ánh trăng xuyên qua mây chiếu xuống mặt biển cách đó không xa.

Hút một ngụm thuốc, nhắm mắt lại, còn có thể nghe thấy âm thanh sóng biển đánh lên tảng đá.Thẩm Trường Lưu tắm rửa xong đi ra, thấy Dương Dương hút thuốc ở bên ngoài, đi đến, từ phía sau đem người ôm lấy: "Hôm nay là một ngày vui sướng nhất của anh."

Mạc Chi Dương hút ngụm thuốc, nhưng lại không phun ra, tay phải kẹp thuốc vòng lên cổ hắn, đem người kéo xuống, hôn lên, sương khói tại khe hở giữa môi răng hai người tràn ra.Mờ mịt hư vô, không khí nóng bỏng ái muội.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 57: Tình nhân thế thân của ảnh đế (57)


Hai tay Mạc Chi Dương chống trên lan can, thuốc trên tay đã tàn gần hết, chân với eo mềm không chịu được, cố gắng chống đỡ đem một ngụm thuốc cuối cùng hút vào, sương khói theo đừng tiếng rên rỉ từ từ đi ra.Đỉnh đến chỗ kia, tay mềm nhũn điếu thuốc không cẩn thận rơi từ trên ban công rơi xuống dưới lầu, nhưng hiện tại không có ai quản.Gạch dưới lầu ban công đem tàn thuốc dụi tắt, nhưng trên ban công trên lầu lại như cũ hừng hực lửa nóng.Thẩm Trường Lưu thực tuân thủ lời hứa của mình, buổi sáng đi làm, buổi chiều về nhà đúng giờ, hoa dại bên ngoài đều không liếc mắt một cái, dần dà mọi người đều trêu chọc, quả nhiên là người đàn ông tốt tam tòng tứ đức.Sáng sớm một ngày, Mạc Chi Dương dậy sớm làm bữa sáng, ở trong buồn vệ sinh, lỗ mũi đột nhiên chảy ra dòng máu đỏ tươi, thoạt nhìn rất ghê người.Nhưng Mạc Chi Dương đã thấy nhiều nên cũng không quan tâm lắm, vội vàng lau sạch máu mũi, mở chậu nước ra xối đem máu pha loãng, sau đó chảy xuống cống thoát nước: "Còn bao lâu?"

"Nửa năm."

Hệ thống không giấu giếm, bệnh này là của nguyên chủ đem đến, bản thân hệ thống cũng chỉ có thể hỗ trợ ức chế đến bây giờ.Mạc Chi Dương đếm ngày chết, cậu cùng Thẩm Trường Lưu kết hôn cũng chỉ mới mười sáu năm, thứ nên cho đều cho, nếu bây giờ đi chắc là không thành vấn đề.Mười sáu năm, người trong gương cũng không có biến hoá gì nhiều, cố gắng kiềm chế thân thể không khoẻ của mình đi làm bữa sáng cho hắn.Nhưng điều nên đến vẫn sẽ đến, một đêm Thẩm Trường Lưu trải giường chiếu ở bên ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh trong phòng vệ sinh như có thứ gì đó rơi xuống, đi qua đẩy cánh cửa đang khép hờ ra: "Dương Dương."

Một màn bên trong mới thật sự làm người sợ hãi, Dương Dương ngã lăn trên đất, hai bước vọt vào đem người nâng dậy, đến khi nhìn thấy máu mũi chảy ra, tay hắn sợ tới run run: "Dương Dương, Dương Dương!"

Mạc Chi Dương còn sót lại một tia ý thức, cậu vâng một tiếng liền ngất đi.Lúc tỉnh lại, chóp mũi đều là mùi hương của thuốc sát trùng, cụ thể là ở bệnh viện, mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng."

Dương Dương!"

Thẩm Trường Lưu thấy cậu tỉnh lại hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Mạc Chi Dương muốn dụi mắt, lại phát hiện kim châm trên tay mình, lúc này mới từ bỏ: "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm."

Thẩm Trường Lưu sờ nhẹ lên trán cậu, vẫn có chút sốt nhẹ: "Đã kiểm tra, không sao đâu."

Thẩm Trường Lưu cũng chỉ là tự an ủi bản thân, ánh mắt bắt đầu lập loè, Mạc Chi Dương cũng không để ý: "Anh có thể đi tìm Tô Bạch."

"Em đang nói chuyện quái quỷ gì vậy!"

Âm thanh Thẩm Trường Lưu hơi lớn, lại bởi vì cậu bị bệnh nên âm thanh phóng nhẹ lại: "Anh sẽ không đi tìm Tô Bạch, anh chờ em khoẻ lên."

Ngoài cửa, bác sĩ đã tới, Thẩm Trường Lưu hôn hôn cái trán cậu trấn an: "Anh đi ra ngoài trước."

"Thẩm tiên sinh."

Bác sĩ biểu tình do dự, báo cáo trên tay chậm chạp không dám đưa tới: "Mạc tiên sinh....bị ung thư xương, trừ khi trong vòng mười ngày có thể tìm được cốt tủy thích hợp sau đó thay tủy, nhưng thân thể Mạc tiên sinh đã không có biện pháp thừa nhận giải phẫu."

Bây giờ Thẩm Trường Lưu không biết nên làm thế nào, vô lực chậm rãi theo tường trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, gắt gao cắn cánh tay mình, không chịu khóc ra tiếng.Đạt được rồi, cuối cùng cũng mất đi.Mạc Chi Dương ngồi dậy, thấy Thẩm Trường Lưu tiến vào, hốc mắt hắn hồng hồng, vừa thấy đã biết hắn mới khóc: "Trường Lưu, bồi em nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Thẩm Trường Lưu dùng tay áo che lại cánh tay bị mình cắn đến xuất huyết, cởi giày leo lên giường, đem người ôm vào lòng ngực."

Em có thể sẽ không khoẻ lên được, nhưng anh phải khoẻ."

Chẳng qua chỉ một câu như vậy, lại khiến đôi mắt Thẩm Trường Lưu chua xót: "Bác sĩ nói em sẽ thực nhanh khoẻ lại."

"Anh nên hiểu, cuộc sống tám chín phần mười sẽ không như ý nguyện."

Mạc Chi Dương đã trải qua rất nhiều, nhìn thấu cũng không ít.Người khác là tám chín phần mười, còn hắn là thập phần mười, như vậy không công bằng, cậu vừa đi, hết thảy mọi thứ của hắn cũng đều bị cướp đi.Cuối cùng Thẩm Trường Lưu vẫn không thể giữ cậu lại, nhưng thói quen lại sửa không được, vẫn như cũ vừa tan làm liền về nhà.Nhưng đến khi mở cửa ra trong nhà đều trống không, mới kinh ngạc phát hiện, niềm vui sướng của hắn tại hai năm trước đã mai táng.Cong lưng trượt xuống, theo lời của người già, hắn giống như một dã quỷ không nhà để về, ở trong phòng phiêu đãng.Thế Giới 1, Kết thúc!

---------------------------Huhuhu~😭😭😭
Người ở lại là ng đau khổ nhất a
 
Back
Top Bottom