Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 10: Hoà ly?



Cha Lâm cho rằng nếu dùng biện pháp mềm, A Vô chắc chắn sẽ lui lại một bước, không ngờ A Vô lạnh lòng tới mức này, hắn lập tức không yếu thế nữa, mà lạnh giọng nói: “Cố Vương phi, mọi việc đều nên để lại một đường, sau này còn dễ gặp nhau, nếu ngươi phả hỏng đường lui, cẩn thận bản thân mình cũng ngã vào!”

A Vô không nói nữa, trực tiếp tiễn khách.

Buổi chiều, A Vô báo quan, Đại Lý Tự tiếp nhận án kiện này, Lâm Khuynh Tuyết cũng bị gọi tưới, nhưng đến chiều tối nàng ta đã được thả ra.

Chứng cứ không đủ.

A Vô suýt nữa thì chết, mà Lâm Khuynh Tuyết nhờ có sự giúp đỡ của người nhà cùng Cố Trường Quân, chỉ bị nhốt trong nhà lao nửa ngày.

Hoá ra, lực lượng của một mình nàng lại yếu đuối như thế.

Trong viện.

A Vô ngẩng đầu nhìn trời, hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, nhưng trong lòng lại lạnh run.

Rõ ràng đã biết đến kết quả này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thăm dò.

Tới cuối cùng, vẫn là mình tổn thương.

Trong hơi say, trên mặt A Vô hai hàng nước mắt, vết thương trên người đau đớn, trong lòng lại giống như ngàn vạn cây kim đâm vào.

Sau hoàng hôn là bóng đêm vô tận.

A Vô ngồi trong sân suốt một đêm, chảy hết nước mắt.

Ngày hôm sau, tất cả mọi lời đồn đều được trấn áp, Lâm Khuynh Tuyết giống như không có việc gì, tiếp tục sống cuộc sống phú quý của nàng.

Kể tử đó, viện của A Vô thành lãnh viện, ngay cả hạ nhân cũng không muốn tới gần.

Nửa tháng sau.

Vết thương của A Vô khỏi hắn, nhưng để lại vết sẹo rất khó coi.

Nhìn bản thân mình trong gương đồng, A Vô khẽ nhếch môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lại không có chút ý cười nào.

Nàng… đã đến lúc rời đi rồi.

Đêm, trăng sáng sao thưa.

Cuối cùng thì Cố Trường Quân cũng bước vào viện của A Vô.

A Vô cũng không kinh ngạc, ngược lại đang chờ hắn đến.

Trước bàn đá, A Vô đã uống say đến chếnh choáng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất giống một đứa trẻ vô tư hồn nhiên.

“Ngươi đến rồi à?”

A Vô rót một ly rượu cho Cố Trường Quân, kêu lên: “Tới đây, chúng ta uống rượu…”

Cố Trường Quân nhíu mày: “Sao ngươi uống thành như vậy?”

A Vô trở nên ngoan ngoãn, lần đầu tiên Cố Trường Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

“Không sao cả, ta không có say, chỉ là hôm nay tâm trạng tốt, nhịn không được mà thèm rượu.

Cố Trường Quân cho rằng nàng đang nói mát, mày càng nhíu lại, “Chuyện lúc trước…”

“Muốn sống sót phải dùng bản lĩnh, chuyện lần trước là ta không biết tự lượng sức mình, ta thua rồi!”

Hoá ra Đại Lý Tự cũng không công bằng, hoá ra xuất thân thật sự rất quan trọng, hoá ra hai bàn tai trắng chính là đau khổ như thế…

A Vô lại uống đầy một chén rượu, rượu mạnh vừa vào cổ, nỗi đau giảm đi.

Có đôi khi, rượu thật sự là một thứ tốt.

Cố Trường Quân cướp cái ly trong tay A Vô, “Đừng uống!”

A Vô lảo đảo đứng dậy, vướng ngá, rơi vào trong ngực Cố Trường Quân, nàng tham lam mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Trường Quân, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc, ta kém nàng chỗ nào…”

Cố Trường Quân vừa định bế A Vô lên, A Vô đột nhiên đẩy hắn ra, trực tiếp nâng bình rượu lên, uống từng ngụm một.

“Cố Trường Quân, chúng ta hòa li đi.”

A Vô buông bình rượu xuống, nhìn thẳng vào Cố Trường Quân, trong mắt không có men say.

Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của A Vô chọc giận Cố Trường Quân, hắn túm chặt lấy cổ tay của A Vô, giận dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

A Vô ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Chúng ta hòa li đi!”

Thấy người phụ nữ này không giống như đang nói đùa, càng không giống nói linh tinh sau khi say, trong lòng Cố Trường Quân bỗng nhiên có một ngọn lửa giận, hắn nắm lấy cằm của A Vô, lạnh giọng nói: “Bổn vương chỉ có goá vợ, không có bỏ vợ!”

Nghĩa là, nàng vẫn luôn phải sống trong địa ngục ư?

A Vô quay mặt đi, giọng nói khàn khàn, “Cố Trường Quân, ngươi thật sự quá tàn nhẫn! Biết rõ là ta yêu ngươi, ngươi lại nạp thiếp khiến cho ta ghê tởm, biết rõ Lâm Khuynh Tuyết hận ta muốn ta chết, ngươi lại ở sau lưng bao che nàng, ngươi đối xử với ta như vậy, thật sự công bằng ư?”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 11: Phía sau nàng, chỉ có chính mình



Viện nhỏ yên tĩnh, giọng nói bi thương, không khí áp lực.

Cũng không biết qua bao lâu, A Vô đẩy Cố Trường Quân ra, duỗi tay cởi vạt áo.

Sau khi cởi áo ngoài ra, vài vết sẹo xấu xí xuất hiện trước mặt Cố Trường Quân, “Ta trúng độc, ngươi nói không phải do Lâm Khuynh Tuyết làm, ta nhịn; Ta bị ám sát, nếu không phải được người ta cứu, hôm nay có lẽ ngươi đã đứng trước mộ của ta, không… Ta chết rồi, có lẽ ngươi cũng không thèm đến mộ của ta nhìn một cái.”

Nhìn vết sẹo trên người A Vô, Cố Trường Quân không thể rời mắt, hoá ra người phụ nữ này phía sau là đau khổ như vậy sao?

“Ngươi buông tha ta đi, ta không muốn chết, ta còn chưa tìm được một người thật sự quan tâm đến ta…”

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, không có ai quan tâm nàng, nhưng quãng đời còn lại vẫn còn vài thập niên nữa, nếu tiếp tục ở lại nơi này, nàng sẽ cô đơn cả đời cho đến ra, đi ra ngoài một chút, biết đâu có thể gặp được người thật sự quan tâm đến nàng.

Thế giới lớn như vậy, sẽ luôn có một người sẽ quan tâm nàng chứ?

Khi A Vô nói lời này, đôi mắt tản ra ánh sáng, mặc dù sống trong địa ngục, nàng vẫn khát vọng được yêu.

Cố Trường Quân không hiểu hai chữ hối hận viết như thế nào, trong thời khắc này lại nổi lên cảm giác hối hận.

Ban đầu, chẳng lẽ không phải là A Vô tổn thương hắn trước hay sao?

Trong thời điểm hắn nghèo túng nhất, A Vô đi vào bên cạnh hắn, lấy thủ đoạn không quang minh này, tình cảm buồn cười kia trong mắt hắn chỉ là một loại thủ đoạn tiếp cận hắn.

Tình yêu của nàng có mang theo mục đích, hắn không phải là nên hận nàng hay sao?

Giờ khắc này, Cố Trường Quân vẫn mê mang.

Cuộc nói chuyện đêm đó, hai người cũng chưa có nhận thức chung, nhưng mong muốn rời phủ của A Vô càng trở nên mãnh liệt.

Tại Tuyết Uyển.

Kể từ sau khi ám sát thất bại, Lâm Khuynh Tuyết lo lắng hãi hùng trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện ra, cho dù nàng làm gì, nàng vẫn luôn có thể bình yên thoát hiểm.

Nàng có được đồ vật mà A Vô không bao giờ có được, là người nhà, là quyền lực!

Phía sau nàng là một đám người đứng ra bảo vệ nàng, mà phía sau A Vô chỉ có một mình nàng ta.

Cho dù làm thiếp, rồi có một ngày nàng cũng sẽ bò lên đầu A Vô!

Vì muốn thử xem A Vô rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của mình, Lâm Khuynh Tuyết sau khi ám sát không thành, vẫn nghênh ngang mà tới viện của A Vô.

“A Vô, gần đây có khoẻ không?”

Bụng của Lâm Khuynh Tuyết hơi nhô lên, vì muốn để A Vô chú ý, nàng còn cố tình ưỡn bụng, lẩm bẩm: “Dạo này ta bụng to, Vương gia sợ ta xảy ra chuyện, không chịu cho ta ra ngoài, cả ngày bắt ta phải nằm, ta đã sắp chán chết rồi…”

A Vô biết mục đích lần này Lâm Khuynh Tuyết tới đây, nàng ta là báo cho nàng biết, cho dù đứa trẻ trong bụng không phải là của Cố Trường Quân, nàng cũng có cách làm nó biến thành con của Cố Trường Quân!

Thật ra Lâm Khuynh Tuyết chính là một kẻ ngu xuẩn. Lúc trước nàng nói những lời đó chẳng qua là thử Lâm Khuynh Tuyết mà thôi, nhưng ai biết được Lâm Khuynh Tuyết sợ chuyện bị lộ, phái người đi ám sát nàng.

Cử chỉ này chắc chắn là chứng minh một sự thật: Lâm Khuynh Tuyết mang thai không phải là con nối dõi của Cố Trường Quân.

“Lâm Khuynh Tuyết, người làm trời nhìn, ngươi phải cẩn thận báo ứng!”

“Ngươi!”

Lâm Khuynh Tuyết giận đến nỗi trợn trừng hai mắt, lạnh lùng nói: “Ta không biết báo ứng là gì, nhưng ta biết, ngươi sẽ rất nhanh phải hối hận vì những gì ngươi nói với ta!”

Sau khi ném xuống những lời này, Lâm Khuynh Tuyết mang theo một bụng lửa giận rời đi.

Tiểu Mai vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, nghe thấy lời này, nàng vừa giận vừa lo, “Vương Phi, vì sao nàng đã phái người ám sát ngài, lại vẫn có thể bình yên vô sự?”

A Vô khẽ thở dài, “Tiểu Mai, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này không phải lúc nào cũng công bằng.”

Tiểu Mai không hiểu, nhưng thấy vương phi nhà mình vẻ mặt mệt mỏi, nàng không tiếp tục hỏi nữa.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 12: Chạy trốn



Lúc hoàng hôn, A Vô vào thư phòng tìm Cố Trường Quân, nhưng chưa nói được hai câu, hai người đã xảy ra tranh chấp.

“Thả ta đi khó như vậy hay sao? Hay là mặt mũ của Cố Vương gia ngươi không thể chấp nhận được việc hoà ly với một nữ nhân như ta?”

Cố Trường Quân lạnh lẽo nhìn nàng, “Có phải ngươi định rời đi với tam đệ không?”

A Vô sững sờ, việc này thì liên quan gì tới Tam hoàng tử?

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng với Tam Hoàng tử chỉ có duyên vài lần gặp nhau, sao có thể cùng hắn rời đi được?”

Vì muốn tăng cường binh lực ở biên cảnh, trong một năm tới, Tam Hoàng tử đều phải luyện binh ở biên cương, mấy ngày nữa Tam Hoàng tử sẽ phải rời khỏi hoàng thành, mà lúc này A Vô lại ầm ĩ muốn rời đi, điều này khiến cho Cố Trường Quân không thể không nghĩ nhiều.

“Tốt nhất là như vậy!”

“Vậy thì thư hoà ly…”

“Cái này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ khi ta chết, nếu không ngươi sẽ không được rời khỏi ta.”

Nghe thấy lời này, A Vô không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Là có nghĩa hắn bắt đầu tiếp nhận nàng, hay nghĩa là hắn chỉ muốn lôi kéo nàng cùng sống trong địa ngục?

Lời này có quá nhiều ý nghĩa, nàng gấp không chờ nổi, muốn biết suy nghĩ thật sự của Cố Trường Quân.

Cố Trường Quân lãnh đạm nhìn nàng một cái, “Ngươi nói xem?”

Một trái tim nhiệt huyết, trong nháy mắt bị đóng băng.

A Vô cười khổ một tiếng, “Ta hiểu rồi!”

Sau khi ra cửa, A Vô quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Thật ra cho dù ngươi lừa gạt ta, ta cũng sẽ vui lòng làm vương phi bị bỏ rơi của ngươi, chỉ tiếc là, ngay cả nói dối ngươi cũng không muốn nói với ta.”

Hắn dùng mọi kiên nhẫn và dịu dàng dành cho Lâm Khuynh Tuyết, lại không muốn nói một lời tình cảm lừa dối với nàng.

Chính là hắn đã ép nàng đi tới tuyệt lộ!

Đêm, trăng rằm treo trên đầu cành.

A Vô thu thập đơn giản, tuy Cố Trường Quân không cho nàng rời đi, nhưng nàng cứ cảm thấy, số mệnh của mình là sẽ rời đi.

Chiếc áo mỏng mùa đông mà nàng may kia là quà sinh nhật mà nàng muốn tặng cho Cố Trường Quân, hiện tại xem ra quà này có vẻ là không tặng được rồi.

Bên ngoài sân, hai bóng người lén lút đang theo dõi.

Kể từ khi Lâm Khuynh Tuyết lấy đi quyền quản lý vương phủ, viện của A Vô và xung quanh đó không còn hộ vệ tuần tra nữa.

Bóng đêm tối dần, hai người mặc áo đen nhảy qua tường, ngồi canh ở cửa sổ.

Tiểu Mai đổ nước trở về, phát hiện ở phía trước cửa sổ có bóng đen, nàng to gan cầm lấy chổi đánh tới, phát hiện là hai bóng người mặc áo đen, lập tức hô to lên: “Các ngươi là ai? Người đâu!”

A Vô ở trong phòng nghe được tiếng kêu, chạy ra thì thấy Tiểu Mai đã bị người mặc áo đen đá xuống đất.

A Vô vội vàng kêu to cứu mạng, nhưng bốn phía im ắng, căn bản không có ai đi ngang qua.

Người mặc áo đen vội vàng chạy về phía A Vô, một đao chém vào vai của A Vô, dường như chỉ trong nháy mắt, bả vai của A Vô đều là máu. Nhìn thấy thế, đôi mắt Tiểu Mai trở thành màu đỏ tươi, nàng đột nhiên sinh ra suy nghĩ độc ác, đánh ngã người mặc áo đen xuống đất.

“Vương phi, chạy mau đi, phía dưới tường vây sau núi có một cái hang động, ngài có thể chạy trốn từ nơi đó…”

A Vô không muốn bỏ lại Tiểu Mai, trong thời khắc nàng quay đầu lại, một người mặc áo đen khác đâm xuyên qua bụng của Tiểu Mai.

Máu nhuộm đỏ đôi mắt của A Vô.

Tiểu Mai đau vô cùng, trong lúc giãy giụa, nàng nắm hòn đá lên, đập vào đôi mắt của người mặc áo đen.

Hai người mặc áo đen, một người còn chưa bò dậy, một người đau đến nỗi không mở được mắt, A Vô nắm tay của Tiểu Mai lên, hai người liều mạng chạy trốn.

Thấy hai người sắp chạy ra khỏi viện, người mặc áo đen lại đuổi theo.

Nhìn mặt của A Vô, Tiểu Mai đột nhiên tránh thoát khỏi tay của nàng, xoay người đóng cửa viện lại, nhốt hai tên mặc áo đen ở bên trong, mà nàng ở bên ngoài giữ cửa thật chặt.

“Vương phi, đi mau lên, ngài nhất định phải sống sót.”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 13: Nhà ở dưới suối vàng



A Vô liều mạng lắc đầu, Tiểu Mai khóc lóc nói: “Vương Phi, ta sống không nổi nữa, ngài chạy mau, thế giới này nhất định sẽ có người đang đợi ngài…”

Tiểu Mai cũng là xuất thân làm ăn mày, khi sắp đói chết thì được A Vô nhặt về Vương phủ, trong mắt của Tiểu Mai, A Vô chính là thân nhân của nàng.

Cửa rung động ầm ầm, Tiểu Mai liều mạng lôi kéo.

“Cầu xin ngài, chạy mau…”

A Vô đầy mặt nước mắt xoay người đi, không dám quay đầu lại mà chạy.

Từ xa, Tiểu Mai nhẹ giọng nói: “A Vô tỉ tỉ, cảm ơn tỉ…”

Chờ đến khi cửa bị phá, A Vô đã chạy đến sau núi, hai người kia vì để hả giận, đã chém thêm mấy đao lên người Tiểu Mai, phóng hoả đốt lửa toàn bộ viện.

A Vô chạy ra ngoài để tránh bị theo dõi, đành phải trốn tới miếu ở ngoài thành.

Vì muốn biết được tình hình của Tiểu Mai, A Vô dùng chút công phu, cải trang giả dạng vào thành.

Nhưng nàng ngàn lần không ngờ được là, bản thân mình lại trở thành tội phạm bị truy nã!

Chân dung của nàng bị dán ở mục thông báo, tội danh là hại chết con nối dõi Hoàng thất.

Trong nháy mắt, quá nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng.

Hoảng sợ, phẫn nộ, căm hận…

Không biết là trải qua bao lâu, trên mặt A Vô không có biểu tình gì, đẩy đám người ra, đi từng bước ra ngoài thành.

Dọc theo đường đi, nàng nghe được rất nhiều lời đồn đãi.

“Cố Vương phi thật sự quá độc ác, loại nữ nhân như thế sao không chết đi?”

“Nghe nói nàng sợ sự việc bị bại lội, còn chém chết nha hoàn bên cạnh mình, phóng hoả đốt viện của chính mình.”

“Nhất định phải bắt lấy nữ nhân ác độc này, nhốt nàng vào lồng heo…”

Lâm Khuynh Tuyết vì muốn hãm hại nàng, không ngờ nhẫn tâm phá bỏ con mình, mà Cố Trường Quân không nghi ngờ chút nào, trực tiếp coi nàng là tội phạm bị truy nã!

Tiểu Mai đã chết rồi, nàng cũng không có chỗ nào để đi.

Trong lòng, chỉ còn lại thù hận.

Ba ngày sau, A Vô nhờ một kẻ ăn mày gửi một phong thư cho Vương phủ, hy vọng có thể gặp mặt Cố Trường Quân lần cuối cùng.

Nhưng thư lại bị Lâm Khuynh Tuyết bắt lấy.

Hoàng hôn, ngoài thành, trên cầu treo.

A Vô đứng ở đầu cầu, lẳng lặng nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới cầu, hai bờ sông thường xuyên truyền đến tiếng quạ kêu, hoàng hôn màu vàng là sự ấm áp duy nhất ở nơi này.

Khi Lâm Khuynh Tuyết mang theo một đám đông người tới, A Vô lại không bất ngờ chút nào.

“Con khốn, nơi này sẽ là phần mộ của ngươi!”

Lâm Khuynh Tuyết dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, không nhìn ra là người vừa mới sảy thai, vì muốn thấy thảm trạng của nàng khi chết, Lâm Khuynh Tuyết ngay cả thân thể của mình cũng không màng.

Đón gió, A Vô cong khoé miệng lên, cười một cách quyến rũ.

“Lâm Khuynh Tuyết, ngươi cho rằng lá thư kia thực sự là gửi cho Cố Trường Quân hay sao? Không, đó chỉ là công cụ để ta dẫn ngươi đến đây thôi!”

Nói xong, A Vô đột nhiên nhằm vào Lâm Khuynh Tuyết.

Lâm Khuynh Tuyết thét chói tai loi về phía sau, những người nàng mang theo vội vàng bảo vệ nàng ở phía sau, nhưng A Vô vẫn chạm phải góc áo của Lâm Khuynh Tuyết.

“Bắt lấy nàng cho ta!”

A Vô tránh thoát khỏi truy kích, chạy trốn tới cầu treo.

Gió càng lúc càng to, mặt sông bắt đầu tản mát sương mù.

A Vô đột nhiên cười ha ha, giống như lệ quỷ đòi mạng.

Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức nuốt nước bọt, đầy mắt là sự hoảng sợ.

“Lâm Khuynh Tuyết, ngươi đã giết Tiểu Mai của ta, ta muốn cho ngươi cả đời này sống không bằng chết!”

A Vô cố ý chọn nơi này bởi vì có chỗ để giấu cổ, vừa rồi cố ý chạm vào quần áo của Lâm Khuynh Tuyết là vì muốn dính hương phấn trên tay nàng lên người Lâm Khuynh Tuyết.

Dưới sự che lấp của sương mù, cổ sẽ dựa theo mùi hương mà tìm được Lâm Khuynh Tuyết, sau đó sẽ chui vào thân thể của nàng, làm cho nàng cả đời này sẽ bị cổ tra tấn!

Lâm Khuynh Tuyết đầy mặt là kinh hoảng, quát lên: “Giết nàng cho ta!”

Mọi người vây quanh, A Vô thân trúng rất nhiều vết dao.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến.

Ở giữa cầu treo, A Vô không rõ sống chết.

Đầu cầu, Cố Trường Quân đi bước một tới.

Đột nhiên, A Vô mở mắt ra, giọng nói lạnh như băng: “Đừng tới đây!”

Cố Trường Quân dừng chân lại, dường như trong nháy mắt hắn đã nhớ tới buổi tối lần trước A Vô nhảy vào sông, vì không muốn k*ch th*ch A Vô, hắn cố gắng làm giọng nói trở nên ôn hoà hơn: “Ta tới đón nàng về nhà…”

Nhà ư? Ở đâu?

A Vô cả người đầy máu, chỉ có khuôn mặt nhỏ kia tái nhợt đến đáng sợ.

“Đúng vậy, ta nên về nhà rồi…”

Nói xong, trước mặt Cố Trường Quân, A Vô nhảy vào sông.

Nhà của nàng, ở dưới suối vàng!
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 14: Tìm kiếm



Bùm một tiếng, A Vô biến mất ở mặt sông.

Cố Trường Quân muốn nhảy theo xuống, nhưng Lâm Khuynh Tuyết nhào tới, giữ chặt hắn lại, “Vương gia, đừng! Từ nơi này nhảy xuống căn bản không thể sống!”

Cả người Cố Trường Quân đang run rẩy, hắn đẩy Lâm Khuynh Tuyết ra, nhảy theo xuống.

Hắn không thể để A Vô cứ như thế biến mất trong thế giới của hắn!

Nữ nhân kia tự ý xâm nhập vào cuộc đời của hắn, không có lệnh của hắn, nàng không được phép rời đi!

Thấy Cố Trường Quân không do dự chút nào mà nhảy khỏi cầu, Lâm Khuynh Tuyết tê liệt ngã xuống cầu treo, khóc lóc nói: “Vì sao? Nàng tốt như vậy sao? Ngươi thà không sống cũng phải đi cứu nàng ư?”

Luận xuất thân, luận cầm kỳ thư hoạ, luận đối nhân xử thế, nàng kém A Vô chỗ nào?

Nhưng kể từ khi gả vào Vương phủ, ánh mắt của Cố Trường Quân không dừng lại trên người nàng. Năm đó chính là Cố Trường Quân đã tuyên bố là không phải nàng thì không gả, vì sao A Vô lại cướp mất trái tim của hắn?

Đều là do A Vô sai, nàng đáng chết!

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Lâm Khuynh Tuyết ngẩng đầu, chỉ thấy anh trai của nàng xuống ngựa, vội vàng chạy tới nơi này.

“A Vô đâu?” Vừa mở miệng, Lâm Vân Hiên dò hỏi tình hình của A Vô.

Lâm Khuynh Tuyết kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói: “Đã chết rồi!”

Lâm Vân Hiên sửng sốt, sau đó là nổi giận, “Sao có thể chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy người anh trai luôn luôn ôn hòa lại tức giận với nàng, Lâm Khuynh Tuyết đầy mặt là kinh ngạc: “Ca ca, huynh mắng ta vì một người ngoài ư?”

Tin A Vô chết làm cho Lâm Vân Hiên mất đi kiên nhẫn, lúc này hắn cũng không rảnh lo lắng cho cảm xúc của Lâm Khuynh Tuyết, ngữ khí rất không kiên nhẫn, hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Muội không phải là sảy thai sao? Sao lại mang theo người xuất hiện ở đây?”

Mấy lời chất vấn của Lâm Vân Hiên làm cho lửa giận trong lòng Lâm Khuynh Tuyết hoàn toàn bùng nổ, nàng chỉ vào mặt sông, tức giận nói: “Đồ tiện nhân kia đã chết rồi! Nàng ta nhảy xuống từ nơi này, Cố Trường Quân cũng nhảy xuống theo, ngươi cũng muốn nhảy sao?”

Vì sao hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời nàng lại giữ gìn A Vô như thế?

Nàng mới là em gái của Lâm Vân Hiên, mới là tình yêu trong lòng của Cố Trường Quân, không phải sao?

Vì sao A Vô muốn cướp đi đồ vật thuộc về nàng?

Lâm Khuynh Tuyết giãy giụa đứng lên, đưa người mau chóng rời đi.

Lúc này, sương mù trên mặt sông càng ngày càng nặng, chân trời dâng lên một mảnh trăng rằm, sắp vào đêm.

Một điều kiện ác liệt thế này, muốn tìm người ở dưới dòng sông đang chảy xiết là vô cùng khó khăn.

Trước khi lên xe ngựa, , Lâm Khuynh Tuyết vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.

Trên cầu treo đã không còn ai

Anh trai của nàng cũng nhảy xuống theo rồi.

Một hai người này, chỉ vì A Vô, tính mạng cũng không cần.

Lâm Khuynh Tuyết nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy đố kỵ và độc ác.

A Vô, ngươi thật sự đáng chết.



Đêm.

Tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang, trăng rằm đỏ rực.

Bên bờ sông, hai người đàn ông ướp đẫm nằm trên bờ cát, mệt đến nỗi thở phì phò.

Vì tìm A Vô, Cố Trường Quân không ngừng không nghỉ mà tìm hai canh giờ, nếu không phải có sức lực tốt, có lẽ hắn đã sớm chết chìm rồi, mà Lâm Vân Hiên, cũng không biết có phải là có tâm trạng đền bù hay không, hắn cũng ở trên sông tìm kiếm khoảng hai canh giờ.

Đáng tiếc, đều không thu hoạch được gì.

Chờ sau khi tiếng th* d*c dừng lại, hai người không hề hé răng mà đánh nhau ở bờ sông.

Ngươi một quyền, ta một chân, giống như đều coi đối phương trở thành nơi trút giận.

Đánh mệt, hai người lại nằm xuống một lần nữa.

Làm như vậy giống như không có ý nghĩa gì, nhưng không đánh cho đối phương một trận, hai người đều tức tối trong lòng.

Gió lạnh thổi qua, hai người ướt đẫm giống như không có chút cảm giác nào.

Sau không bao lâu, Cố Trường Quân lại nhảy xuống sông, Lâm Vân Hiên cũng mau chóng nhảy vào sông.

Hai người lang thang không có mục tiêu, thậm chí ngay cả sống chết của A Vô cũng không biết, nhưng bọn họ giống như phát điện, nhận định chỉ cần đi tìm thì sẽ có hy vọng.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 15: Tình yêu đã mất



Sau nửa đêm.

Gió lạnh hơn, mặt sông gợn sóng phập phồng nhiều hơn.

Đây đã là lần thứ ba Cố Trường Quân vào nước, thể lực của hắn đã sớm tiêu hao quá mức, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ lỡ bất luận một cơ hội nào.

Cuối cùng, Cố Trường Quân té xỉu ở bờ sông.

Cách chỗ hắn không xa, Lâm Vân Hiên cũng ngã xuống.

Đêm tối qua đi, sáng sớm đã đến.

Nắng sớm màu vàng nhạt sớm chiếu trên mặt sông, bốn phía cây rất xanh, đẹp giống như một bức tranh sơn thuỷ.

Cố Trường Quân mở mắt ra, giữa núi non trùng điệp mặt trời đỏ rực mọc lên, mặt sông cuộn sóng, mọi thứ giống y hệt ngày hôm qua.

Mặc dù chưa từ bỏ ý định, Cố Trường Quân cũng nhận rõ một điều.

A Vô biến mất rồi!

Nàng tự tiện xông vào cuộc sống của hắn, cuối cùng tự tiện rời đi.

Lệnh truy nã kia, thật ra chỉ là một thủ đoạn hắn ép A Vô về phủ, là hắn làm sai, là hắn đã ép A Vô tới tuyệt cảnh.

Cố Trường Quân giơ tay che đôi mắt lại, nước mắt chảy ra giữa những ngón tay, người đàn ông đỉnh thiên lập địa nam này đã khóc.

Cách đó không xa, Lâm Vân Hiên ôm bụng đi tới, tối hôm qua khi lặn xuống nước, đụng vào đá ngầm, bị thương.

“Cố Trường Quân, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện A Vô không việc gì, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

Nói xong, Lâm Vân Hiên xoay người rời đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Trường Quân mới từ bờ sông rời đi.

Phía sau, nước sông như cũ chảy về phía đông.

Chỉ là, tình yêu của hắn bị mất ở chỗ này.

*

Nửa tháng sau.

Tại vương phủ.

Lệnh truy nã A Vô đã sớm rút từ nửa tháng trước, vì tìm A Vô, Cố Trường Quân tìm người tinh thông biết bơi xuống sông tìm kiếm, nhưng đều không thu hoạch được gì.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Có người nói A Vô đã chết, có người nói nàng không chết, nhưng trốn rồi.

Lời đồn xôn xao, nhưng đều không có chứng cứ.

Trong thư phòng.

Trước bàn công văn, Cố Trường Quân đang bốn phía địa bản đồ và dòng chảy của sông, chưa thấy thi thể của A Vô, hắn cũng không tin là A Vô đã chết, mặc dù tỉ lệ A Vô còn sống vô cùng nhỏ, hắn vẫn phải thử đến cuối cùng.

Luôn có những người như thế, khi hạnh phúc ở trong tay, không biết quý trọng, sau khi mất đi rồi, lại đau khổ truy tìm.

Có lẽ đây chính là tính người.

Ngoài cửa, Lâm Khuynh Tuyết cầu kiến, nhưng Cố Trường Quân không gặp.

Suốt nửa tháng này, Lâm Khuynh Tuyết đã muốn gặp Cố Trường Quân vô số lần, thuận tiện giải thích nguyên nhân nàng đi gặp A Vô, nhưng Cố Trường Quân không gặp nàng một lần nào.

Lúc đầu, Lâm Khuynh Tuyết còn tưởng rằng Cố Trường Quân chỉ là tạm thời không gặp nàng, nhưng sau suốt nửa tháng Cố Trường Quân đều mặc kệ nàng, Lâm Khuynh Tuyết mới hoảng lên.

Cho dù là việc nàng phái người ám sát A Vô, hay là việc nàng sảy thai giá hoạ cho A Vô, hai việc này tuyệt đối không thể để Cố Trường Quân tra ra, nếu không kết cục của nàng nhất định sẽ rất thảm.

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết càng luống cuống, vì muốn xử lý tốt hoàn toàn việc sau này, Lâm Khuynh Tuyết đành phải trở về Lâm gia tìm kiếm hỗ trợ.

Tại Lâm phủ.

Lâm Khuynh Tuyết không có tìm mẹ Lâm bàn bạc, mà trực tiếp tìm tới cha Lâm, không dám giấu giếm chút nào mà nói rõ nguyên do mọi chuyện với cha Lâm.

Nghe Lâm Khuynh Tuyết nói xong, cha Lâm tát một cái vào mặt Lâm Khuynh Tuyết, tức giận nói: “Đồ ngu xuẩn nhà ngươi, sao ngươi lại cho rằng ra tay ở Vương phủ, Cố Trường Quân sẽ không biết?”

Nếu những việc mà Lâm Khuynh Tuyết làm bị Cố Trường Quân biết, vậy thì Lâm gia nhất định sẽ chịu liên lụy!

Lâm Khuynh Tuyết bị tát đến nỗi ngã xuống đất, mặc dù như vậy, nàng cũng không dám khóc, tính tình nàng ngày thường ầm ĩ, là bởi vì nàng biết chỉ cần chuyện không nghiêm trọng, phụ thân của nàng đều sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, nàng cần thiết phải nói rõ ràng.

“Cha, con gái biết sai rồi, cha nhất định phải giúp giúp con.”

Lâm phụ tức giận đến trợn tròn hai mắt, “Ngươi bảo ta làm sao có thể giúp ngươi? Lần trước ngươi phái người ám sát A Vô bị Tam hoàng tử bắt được nhược điểm, nếu không phải không có đủ chứng cứ, ngươi đã sớm bị bắt vào nhà giam! Ngươi làm việc cũng không lo trước lo sau, điểm này, A Vô tốt hơn ngươi một vạn lần!”

Một câu cuối cùng lại chọc giận Lâm Khuynh Tuyết, nàng ôm mặt kêu to: “Nàng ta cho dù có tốt, cũng không phải con ruột của ngài!”

Lâm phụ giơ lên tay, vừa định tát một cái, mẹ Lâm tới, che chở Lâm Khuynh Tuyết ở sau lưng, oán giận nói: “Lão gia, ngươi làm gì vậy? Tuyết Nhi chính là tâm can bảo bối của chúng ta!”

“Mẹ…” Lâm Khuynh Tuyết bổ nhào trong lòng ngực của mẹ Lâm, khóc như hoa lê dính hạt mưa.

Mẹ Lâm đau lòng muốn chết, ôm Lâm Khuynh Tuyết vào trong lòng ngực, xoay người trách cứ cha Lâm, “Ngươi có chuyện thì không thể nói tử tế sao? Nhìn ngươi đánh Tuyết Nhi đến nỗi…”

Cha Lâm tức giận đến nỗi phất tay áo, “Con hư tại mẹ! Nó còn tiếp tục như vậy, toàn bộ Lâm gia của chúng ta đều chôn cùng với nó!”

Mẹ Lâm nhíu mày, “Nghiêm trọng như vậy sao? Ngài làm thừa tướng, Hiên Nhi là Hộ Quốc Đại tướng quân, hai người chẳng lẽ đều không bảo vệ được Tuyết Nhi sao?”
 
Back
Top Bottom