Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,967
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPJWcKw-KDPLFLPbxfv2BRgD1_gZdZTFu1ijXDqOFwTN9wFi1ZqMCMTFvloREq3PWmwq2b_sarVa8r26ae7HheBMEW5pGuJd_k5wQgN7-kOJd3fFivd9GgJRUEk2VeUxVzeHY-rSLZNc2LOlrORD87s=w215-h322-s-no-gm

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Tác giả: Miss Kim Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì yêu, nàng không ngại khó ngại khổ mà gả cho hắn lúc nghèo túng, mà khi hắn quyền cao chức trọng, hắn lại nở mày nở mặt nghênh thú một nữ nhân khác, nàng lấy cả đời làm tiền đặt cược, cuối cùng thua hai bàn tay trắng.

Ai yêu trước thì thua, đạo lý này nàng hiểu rõ, nhưng lại là khi quá muộn…​
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 1: A Vô



Tuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa.

Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt.

Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ.

“Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!”

A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình.

Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa.

A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?”

A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.”

Ở một tiểu viện hẻo lánh.

A Vô cuộn tròn trong một góc, cái miệng nhỏ ngân nga bài ca dao mà huynh trưởng đã dạy nàng, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Nàng vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, đặt tên là A Vô, ý là hai bàn tay trắng.

Nhưng có một ngày, nàng đột nhiên có được mọi thứ, được phủ Thừa Tướng thu lưu, nàng có huynh trưởng yêu thương nàng. Cung yến năm mười sáu tuổi, nàng gặp gỡ nam nhân khiến cho trái tim nàng đập không ngừng.

Người nhà, tình yêu, nàng đều có.

Chỉ tiếc là, tất cả hạnh phúc này đều là âm mưu.

Thừa Tướng sở dĩ thu lưu nàng, là bởi vì không muốn gả nữ nhi của mình cho Cố Trường Quân tàn phế gãy xương, dung nhan bị huỷ.

Huynh trưởng giữ gìn nàng, chỉ là không muốn nàng phát hiện ra việc này.

Cố Trường Quân cưới nàng, chỉ là bởi vì hắn không cưới được người hắn yêu, mới có thể cưới nàng.

Hiện giờ, Cố Trường Quân đã khôi phục dung nhan, quyền cao chức trọng, sau khi hắn có khả năng có được tất cả mọi thứ hắn muốn, nàng lại một lần nữa trở thành A Vô

Tất cả đều rời xa nàng

Nàng lại một lần nữa hai bàn tay trắng…

Đêm.

A Vô nằm ở trên giường, buổi chiều đã lễ bái một thời gian dài, đầu gối bị tổn thương do giá rét, đại phu bảo nàng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày này.

Tiểu mai bưng chén thuốc tiến vào, má trái thoa một lớp phấn thật dày.

“Vương phi, uống thuốc.”

A Vô đảo qua tiểu mai liếc mắt một cái, một ngụm uống cạn, khi tiểu mai xoay người rời đi, nàng mở miệng hỏi: “Ai đánh ngươi?”

Tiểu mai dừng bước chân, giọng nói hơi hoảng loạn, “Không có, ta không cẩn thận bị đụng.”

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh thấu xương tiến vào.

Nhìn thấy người ở cửa, Tiểu Mai sợ tới mức vội vàng thỉnh an, “Vương gia.”

Cả người Cố Trường Quân tản ra một luồng khí lạnh thấu xương, A Vô ngẩng đầu lên nhìn, tình yêu nồng nhiệt cũng không thể nào giấu đi được cảm giác ghét bỏ và hối hận.

“Ba ngày nữa, Tuyết Nhi sẽ trở thành bình thê vào Vương phủ, ngươi chuẩn bị cho tốt!” Ngữ khí ra lệnh, thái độ lạnh nhạt.

A Vô tự giễu mà cong môi: “Ta biết rồi!”

Gả vào vương phủ ba năm, ở bên cạnh Cố Trường Quân trong lúc hắn bất lực nhất, nàng vẫn luôn nỗ lực hết sức để chăm sóc hắn, lại vẫn không thể so được với ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nàng không ngờ thua đến mức này!

Cố Trường Quân giống như bất mãn với thái độ của A Vô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Đừng gây chuyện gì, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

A Vô quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi!”

Cố Trường Quân nhấp môi, phất tay áo rời đi, gió lạnh trong phòng gào thét, mang đi chút nhiệt độ cuối cùng trong phòng.

A Vô giơ tay, lau lau nước mắt trên khoé mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn.

Nàng vĩnh viễn không thể quên được ba năm trước, cảm xúc của Cố Trường Quân khi xốc lên khăn voan đỏ trên đầu nàng.

Phẫn nộ, hoảng sợ, rất giống như cưới nàng là một loại sỉ nhục.

Nàng cho rằng thời gian có thể thay đổi cái nhìn của Cố Trường Quân đối với nàng, nhưng đã ba năm rồi, sự chán ghét của hắn đối với nàng chỉ tăng không giảm.

Có lẽ, cho dù nàng có làm nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi được cái nhìn của nam nhân này đối với nàng.

Cuộc tình này, ngay từ đầu nàng đã thua rồi
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 2: Trúng độc



Trước tiệc cưới một ngày.

Thừa tướng phu nhân đột nhiên tới tìm A Vô.

“A Vô, voà thời điểm ngươi nghèo túng nhất, là chúng ta nhận nuôi ngươi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi có thể đồng ý với ta một việc không?” Mẹ Lâm vừa mở miệng đã là áp đặt đạo đức.

A Vô ngồi trên giường, trong tay cầm danh sách khách khứa ngày mai, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Thừa tướng phu nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Cái gọi là ăn ngon mặc đẹp trong miệng của mẹ Lâm, chẳng qua là tốt hơn so với hạ nhân một chút mà thôi. Nếu nàng không có giá trị lợi dụng, mẹ Lâm căn bản khinh thường không muốn liếc nhìn nàng một cái.

Bắt đầu từ ngày nàng ở lại phủ Thừa Tướng, cách xưng hô của mẹ Lâm đối với nàng luôn luôn là: Kẻ ăn mày kia!

Nàng sống rất cẩn thận, nỗ lực lấy lòng tất cả mọi người xung quanh, trước kia cha Lâm gặp nguy cơ, chính là nàng đã bày mưu tính kế để giải quyết, hiện giờ huynh trưởng binh bại không đường lui, chính là nàng ở giữa trời đông giá rét quỳ từng bước để cầu xin Cố Trường Quân xuất binh.

Một miếng cơm nóng, đổi lấy sự bình an của Lâm phủ hiện giờ, bọn họ còn muốn ép nàng đến mức nào nữa?

“Ta hy vọng ngươi có thể nhường vị trí chính phi này ra, dù sao thì người năm đó Vương gia thích là Tuyết Nhi.” Lâm mộ nói với dáng vẻ đương nhiên.

A Vô ngừng lại, ánh mắt run rẩy, “Không thể được!”

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của mẹ Lâm lập tức trở nên ác liệt: “Đừng quên là ai đã nhận nuôi ngươi, nếu không có chúng ta ngươi đã sớm chết rồi!”

A Vô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mẹ Lâm, gằn từng chữ: “Không có ta, Lâm phủ của các ngươi đã sớm bị tru di tam tộc từ hai năm trước rồi!”

Hai năm trước, cha Lâm theo Thái Tử phạm vào sai lầm rất lớn, Thái Tử bị phế, cha Lâm cũng có khả năng phải chịu liên luỵ cùng với Thái Tử, chính là A Vô nghĩ ra cách giải quyết.

Kể từ lúc ấy, cha Lâm thấy được tài hoa của A Vô, hắn cố ý gả A Vô cho con trai duy nhất của mình, mặt khác lại tìm một nữ nhân thay thế cho A Vô gả vào vương phủ, nhưng từ trên xuống dưới Lâm phủ đều không đồng ý.

Nói cho cùng, chỉ vì thân phận của A Vô thấp kém!

Mẹ Lâm bị ánh mắt của A Vô bức cho không dám ngẩng đầu, nhưng nghĩ đến việc A Vô chỉ là xuất phân từ một đứa ăn mày, trong lòng nàng không khỏi bốc lên một ngọn lửA Vô danh, rõ ràng chỉ là một đồ đê tiện, dựa vào cái gì có thể đứng trên đầu con gái nàng?

Cuộc nói chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Chiều tối.

Sau bữa tối, A Vô đột nhiên trúng độc, may mà đại phu tới kịp thời, người không sao, nhưng nàng bị hôn mê.

Sau khi Cố Trường Quân biết được chuyện này, phái người tra rõ, nhưng người hạ độc đã cắn lưỡi tự sát, cũng không tìm ra kết quả.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của A Vô trên giường, tâm trạng của Cố Trường Quân nặng nề mà ngồi trông suốt một đêm bên cạnh mép giường của nàng.

Ngày hôm sau là đại hôn.

Cố Trường Quân cho rằng sau khi cưới được người con gái mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay trong lòng hắn vẫn hoảng hốt.

A Vô còn chưa tỉnh.

Tiệc cưới này mới nhìn có vẻ vô cùng phong quang, nhưng vẫn luôn cho người ta có một cảm giác làm cho xong.

Trong tân phòng, nến đỏ lung linh.

“Trắc Phi, Vương gia không tới được, ngài ấy dặn ngài nghỉ sớm một chút.” Nha hoàn ở ngoài cửa nói.

Lâm Khuynh Tuyết gỡ chiếc khăn choàng trên đầu, con ngươi xinh đẹp tràn đầy sự tức giận. Ngày đại hôn mà Vương gia lại không qua đêm trong phòng nàng, sẽ chỉ khiến cho nàng trở thành trò cười!

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết hận A Vô muốn chết!

Sớm biết kết quả là như thế này, nàng đã không xuống tay trước.

Suốt đêm này, vương phủ treo đầy đèn lồng màu đỏ lại có vẻ quá sức tịch liêu.

Giữa trưa ngày hôm sau.

A Vô tỉnh lại, Cố Trường Quân đã mang theo Lâm Khuynh Tuyết vào cung.

“Vương phi, ngài tỉnh rồi ư?”

Đẩy cửa ra, vẻ mặt của Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn A Vô ở trên giường, chạy vội tới.

A Vô nhẹ nhàng đập đập trán, hỏi: “Tiệc cưới của Vương gia thế nào?”

“Vương Phi, ngài vừa mới tình, đừng quan tâm đến chuyện ấy làm gì, ngài muốn ăn gì? Hiện tại Tiểu Mai sẽ làm cho ngài.”

Vì không muốn để Tiểu Mai lo lắng, A Vô muốn ăn một bát cháo trắng.

Sau khi đóng cửa phòng lại, A Vô lại nằm xuống, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Xem ra, tiệc cưới đã kết thúc rồi!
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 3: Thị uy



A Vô nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, thấm vào tóc đen.

Không ai biết, thật ra nàng biết y thuật, hơn nữa y thuật còn không kém. Bữa tối hôm đó, sau khi nàng phát hiện đồ ăn có độc, nàng không lập tức vạch trần, mà tương kế tựu kế.

Nàng không muốn tham gia tiệc cưới của tướng công, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lâm Khuynh Tuyết, ngoài cái đó ra, nàng càng muốn thông qua lần trúng độc này khiến cho Cố Trường Quân ý thức được có người muốn làm hại nàng, kết quả tạm được.

Nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?

Một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong não của A Vô đã tái hiện ra tình cảnh nàng và Cố Trường Quân gặp nhau ba năm trước.

Một kẻ thân phận thấp kém, một người thân chịu tàn tật chịu đủ mọi coi thường.

Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, nàng cho rằng bọn họ giống nhau.

Chỉ tiếc là, vận mệnh không do nàng…

Chớp mắt đã ba ngày qua đi, sức khoẻ của A Vô dần dần tốt lên. Đúng lúc này, Lâm Khuynh Tuyết tới cửa, nói lời dễ nghe là thỉnh an, trên thực tế là muốn A Vô nhường quyền quản lý hậu viện.

“Tỉ tỉ, dù sao ngươi cũng xuất thân từ một kẻ ăn mày, chưa từng đi học tư thục bao giờ, cũng không có kiến thức gì, vẫn nên để muội muội thay thế muội quản lý đi!

Từ trước tới nay Lâm Khuynh Tuyết khinh thường A Vô, càng hận A Vô vừa mới vào phủ Thừa tướng đã cướp đi ánh mắt của anh trai nàng, sau đó ngay cả cha nàng cũng khen A Vô không dứt miệng.

Rõ ràng chỉ là một kẻ ăn mày ti tiện, có tư cách gì để tranh đoạt với nàng?

A Vô không tranh không đoạt, lạnh nhạt nói: “Được, nhưng ngươi phải để Vương gia tới nói điều này với ta.”

Lâm Khuynh Tuyết lập tức tức giận, mở to hai mắt, mắng: “Đồ tiện nhân, ngươi dám cãi lời ta ư?” Trong quá khứ, A Vô chịu đánh chịu mắng, tạo thành sự khinh miệt của Lâm Khuynh Tuyết đối với A Vô, càng không thể nghe được A Vô phản kháng đối với nàng.

A Vô nhíu mày, đối với loại nữ nhân tự cho mình là đúng như Lâm Khuynh Tuyết, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Nếu không có việc gì, ngươi lui ra đi!”

Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, giống như là bị ấm ức gì đó, căm giận rời đi.

Hoàng hôn.

Một mi nfh A Vô đi dạo trong hoa viên.

“Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, hôm nay thần thiếp đã đi thỉnh an tỉ tỉ, thế mà nàng lại cho rằng thần thiếp muốn đoạt quyền, không chỉ có nhục ma thần thiếp, còn nói thần thiếp định hại nàng.”

Vừa mới tới gần hoa viên, A Vô đã nghe lời nói đổi trắng thay đen.

Lâm Khuynh Tuyết với dáng vẻ hoa lê dính hạt mưa, dựa vào lòng ngực của Cố Trường Quân, giống như nàng thật sự bị ấm ức, cứ như thể A Vô thật sự không có lòng khoan dung với nàng chút nào.

“Nàng ấy tính cách hơi kỳ quái, nhưng làm người không tệ.”

Rõ ràng Lâm Khuynh Tuyết không ngờ Cố Trường Quân lại đứng về phía A Vô, lập tức khiếp sợ đến nỗi quên cả khóc.

A Vô khép lại áo choàng, xoay người rời đi.

Sau khi nghe Cố Trường Quân nói lời này, nàng không có chút cảm giác nào.

Nàng yêu Cố Trường Quân ba năm, làm nô làm tì mà hầu hạ hắn ba năm, đổi lại một câu làm người không tệ.

Đối với người khác có lẽ là đủ, nhưng đối với nàng, Cố Trường Quân đã tổn thương nàng sâu sắc.

Hắn vẫn luôn chờ đợi Lâm Khuynh Tuyết, mà nàng vẫn luôn đợi hắn.

Hắn chờ được Lâm Khuynh Tuyết, nàng chờ được một câu làm người không tệ của hắn.

Nàng thua thật rồi!

Ngày tháng tựa thoi đưa, mùa đông này rất nhanh đã qua đi.

Đầu mùa xuân, huynh trưởng Lâm gia chiến thắng trở về.

Ngày hắn chiến thắng trở về, người khắp thành đều ra nghênh đón, chỉ có A Vô, suốt một mùa đông nàng chỉ may một chiếc áo mỏng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Vân Hiên vội vàng ứng phó xong cung yến và ban thưởng xong, ra roi thúc ngựa chạy tới Vương phủ.

Nhưng A Vô không gặp hắn, chỉ sai người gửi lại cho hắn một câu: Năm đó huynh cứu ta một mạng, hiện giờ ta đã trả lại một mạng cho huynh, đủ rồi.

Năm đó, người nhặt nàng về phủ Thừa tướng là Lâm Vân Hiên, ai cũng không biết, mẹ Lâm đã từng ném nàng ra ngoài thành ba lần, lần nào cũng là Lâm Vân Hiên nhặt nàng về.

Cuối cùng, Lâm Vân Hiên thất vọng rời đi.

Vì chúc mừng chiến thắng, Hoàng đế hạ chỉ, hai ngày sau tổ chức tiệc chúc mừng trong cung.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 4: Không tin



Trong viện.

A Vô vừa mới thêu xong một đoá hoa, Lâm Khuynh Tuyết đột nhiên vọt vào, đột nhiên đẩy nàng một cái, mũi kim nhọn đâm vào đầu ngón tay của A Vô, bông hoa đã thêu xong bị nhiễm vết máu, trở thành sản phẩm thất bại.

Tâm trạng tốt đẹp của A Vô không còn nữa, thật vất vả mới thêu được một đoá hoa vừa lòng, thế mà lại bị Lâm Khuynh Tuyết huỷ hoại.

“Con khốn này! Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã gả chồng rồi mà vẫn khiến anh trai ta nhớ mãi không quên!”

Lâm Vân Hiên thắng trận, Lâm Khuynh Tuyết cũng thơm lây, nhưng nàng lại biết được rằng anh trai của nàng từ chối các loại yến hội chỉ vì chạy tới gặp A Vô một lần, điều này khiến cho nàng ghen ghét vô cùng.

Anh trai của nàng, Cố Vương gia, đều nên yêu thương một mình nàng mới đúng!

A Vô không nói gì, mà đứng lên, tát một cái.

Lần đầu tiên Lâm Khuynh Tuyết mắng nàng, nàng đã nhịn, chỉ là nàng không ngờ sẽ không có não đến mức này, từng bước từng bước vượt qua ranh rới của người khác, sẽ đặt mình vào tuyệt cảnh, vì sao Lâm Khuynh Tuyết lại không hiểu rõ điều này? Có lẽ là nàng ta căn bản không muốn hiểu, trẻ con từ nhỏ đã lớn lên trong ổ vàng, muốn cái gì có cái đó, nhận hết yêu thương thiên vị của người khác, Lâm Khuynh Tuyết xem thường nàng hơn bất kỳ ai!

Ông trời cũng không công bằng, có một số người vừa sinh ra đã là người thắng.

Lâm Khuynh Tuyết không ngờ A Vô dám đánh nàng, đứng sững ở bên cạnh rất lâu, sau đó khi A Vô cho rằng nàng muốn đánh trả, Lâm Khuynh Tuyết đột nhiên làm ra một hành động mà nàng không thể nào tưởng tượng được.

Lâm Khuynh Tuyết đâm đầu vào cột gỗ, A Vô vội vàng duỗi tay ra kéo.

Lúc này, Cố Trường Quân vào cửa.

Hành động này của A Vô rất dễ bị người khác nhìn thành nàng đẩy Lâm Khuynh Tuyết. Sắc mặt của Cố Trường Quân lập tức lạnh lẽo, hắn kéo Lâm Khuynh Tuyết lại, ôm nàng vào trong ngực, đồng thời phát hiện trên mặt nàng có dấu bàn tay.

“Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?”

Lần này Lâm Khuynh Tuyết không khóc, mà cắn chặt môi, khi nước mắt sắp chảy xuống, nàng lại cố sức lau đi, dáng vẻ ấm ức mà không dám nói này sẽ chỉ làm người khác càng đau lòng.

Cố Trường Quân ôm chặt nàng, trên mặt đều là vẻ đau lòng, ngay cả an ủi cũng dịu dàng hơn.

Cách đó không xa, A Vô đứng im tại chỗ, hoá ra Cố Trường Quân cũng sẽ dịu dàng, cũng sẽ chân thành, cũng sẽ thâm tình.

Trái tim không thể khắc chế mà run rẩy.

Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bàn tay của Cố Trường Quân rơi lên mặt của A Vô, nàng mới lấy lại được tinh thần.

Nhìn khoé miệng cong lên của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô đột nhiên rõ ràng một điều.

Trong ánh mắt của mọi người, cho dù hiện giờ nàng có là Vương Phi, nhưng bên trong nàng vẫn chỉ là một kẻ ăn mày thô bỉ xấu xa, mà Lâm Khuynh Tuyết là bảo bối được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, vì thế, lời nói của Lâm Khuynh Tuyết càng dễ dàng được người khác tin tưởng.

Cho nên, Cố Trường Quân không cần nghe nàng giải thích, trực tiếp phán xử nàng chính là kẻ ác.

Cảm giác đau rát trên mặt, A Vô há miệng, nhưng trong cổ giống như bị chặn lại, một tiếng cũng không nói nên lời.

Đợi đến khi Cố Trường Quân xoay người, A Vô bước nhanh lên, túm chặt tay của Cố Trường Quân.

“Ta dạy dỗ Lâm Khuynh Tuyết là bởi vì nàng ta liên tiếp làm nhục ta, nhưng ta tuyệt đối không đẩy!”

Ánh mắt lạnh băng của Cố Trường Quân dừng lại trên mặt A Vô, lạnh giọng nói: “Có phải ngươi vẫn luôn nghi ngờ lần trước ngươi trúng độc là do Tuyết Nhi làm không? Ta nói cho ngươi biết, nàng không làm!”

Không ngờ hắn cho rằng nàng đang trả thù Lâm Khuynh Tuyết?

Trong nháy mắt, A Vô buông tay.

Nàng không còn muốn giải thích nữa.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của A Vô, lời nói tiếp theo của Cố Trường Quân cũng không nói được nữa.

Chờ đến sau khi hai người rời đi, sức lực toàn thân của A Vô tan biến. Nàng ngã trên mặt đất, che miệng lại khóc lớn.

Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ kiên cường, vất vả chờ đợi ba năm, nàng nói cho bản thân mình sẽ có báo đáp. Khi nàng bôn ba vì Lâm gia, nàng nói cho bản thân mình là người Lâm gia rồi sẽ có một ngày coi nàng là người nhà. Khi nàng không cha không mẹ, khi nàng sắp chết đói, nàng nói cho bản thân mình số phận có thể thay đổi…

Nhưng hôm nay, cái gì cũng chưa thay đổi.

Nàng vẫn như cũ không có nơi nương tự, như cũ hai bàn tay trắng.

Mệt, thật sự quá mệt mỏi…
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 5: Hiểu lầm



Bóng đêm buông xuống.

A Vô dựa bên cạnh cửa sổ, đêm đầu mùa xuân rất lạnh, nhưng nàng giống như không cảm thấy lạnh, mặc kệ gió lạnh thổi vào mặt.

“Vương phi, nên đi ngủ thôi!”

A Vô gật đầu, sau khi Tiểu Mai lui xuống, nàng một mình một người ra ngoài.

Không có phương hướng, không có mục đích.

Trong đêm tối, A Vô cầm theo đèn lồng đi lại ở trên đầu đường không người, nàng giống như một đứa trẻ lạc đường, nỗ lực tìm kiếm đường về nhà.

Cuối cùng, nàng phát hiện ra chính mình không có nhà để về.

Bờ sông.

Gió càng lạnh thấu xương, lửa trên đèn lồng đã tắt, bóng dáng của A Vô trong gió lạnh có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Lúc này, một chiếc áo choàng dày dặn khoác lên người A Vô.

Không biết từ khi nào, Lâm Vân Hiên tới.

A Vô không chớp mắt nhìn mặt sông, không để ý người tới là ai.

Lâm Vân Hiên biết tâm trạng của A Vô không tốt, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ làm bạn bên cạnh nàng.

Sau nửa đêm, gió ngừng thổi.

A Vô chuẩn bị trở về, cho dù nơi đó không phải là nhà, nhưng đó là nơi trú ngụ duy nhất của nàng.

“Muội không muốn thấy ta như vậy sao?” Im lặng lâu như thế, cuối cùng Lâm Vân Hiên cũng mở miệng.

A Vô ngẩng đầu, ánh mắt không có chút độ ấm nào, lạnh lùng nói: “Vì sao ta lại muốn gặp ngươi? Lúc trước ngươi đã phái người đưa tin cho ta, nói là ngươi binh bại tại Nam Thành, ép buộc ta phải nghĩ cách nhờ Cố Trường Quân phái binh cứu ngươi, còn nói đây là ta nợ ngươi! Ta đã trả lại cho ngươi toàn bộ ân tình rồi!”

Thật ra cho dù không có lá thư kia, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách để cứu Lâm Vân Hiên, chỉ là mọi người đều ích kỷ, khi gặp phải tử vong, điều đầu tiên Lâm Vân Hiên nghĩ đến là chính mình.

Nàng nợ hắn, đã quỳ xong rồi!

“A Vô, không phải như thế, ta chỉ là sợ không về để gặp được muội, ta còn rất nhiều lời muốn nói với muội…”

“Không cần thiết, ta không muốn có một chút quan hệ nào với Lâm gia các ngươi nữa!”

A Vô xoay người, áo choàng rơi xuống đất, Lâm Vân Hiên đột nhiên túm chặt lấy cổ tay của A Vô, cầu xin: “A Vô, ta có thể làm bất cứ chuyện gì để đền bù cho muội, chỉ cần muội tha thứ cho ta…”

A Vô muốn bật cười, người ta luôn là sau khi phạm sai lầm rồi mới đau khổ cầu xin tha thứ, trước khi phạm sai lầm đều làm những gì?

“Các ngươi đang làm gì thế?”

Đột nhiên, trên sườn núi truyền đến tiếng quát phẫn nộ của Cố Trường Quân.

A Vô ném tay của Lâm Vân Hiên ra. Tuy Cố Trường Quân cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng nàng không đến mức để người khác hiểu lầm là nàng yêu đương vụng trộm.

Khi nói chuyện, Cố Trường Quân đã đi tới bên cạnh A Vô, cả khuôn mặt lạnh đến đáng sợ. Sau khi biết A Vô rời phủ, hắn đã tìm nàng suốt cả buổi tối, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại nhìn thấy nàng hẹn hò với người đàn ông khác!

Lúc này, gió mạnh nổi lên, mặt sông gợn sóng phập phồng.

A Vô giải thích: “Ta chỉ là ra ngoài đi lại một chút, gặp Lâm Vân Hiên là ngoài ý muốn.”

“Ngươi cho rằng ta tin sao?”

A Vô cúi đầu, vảnh mắt ửng đỏ, nàng cũng không khẩn cầu Cố Trường Quân coi trọng nàng, nhưng vì sao ngay cả thứ cơ bản nhất là lòng tin cũng không có?

Ở trong mắt hắn, nàng là người xấu xa đến thế sao?

“Vậy thì phải như thế nào ngươi mới tin?” Trong lòng A Vô có một cảm giác tuyệt vọng.

“Cho dù ngươi làm gì, ta cũng không tin!”

Những lời này giống như đã phá bỏ cong rơm cuối cùng của A Vô.

A Vô đột nhiên cười, cười đến nỗi vẻ mặt bi thương, đón gió lạnh như băng, nàng không nói một lời nào, trực tiếp nhảy vào sông.

“A Vô…”

Từ đầu tới cuối đều không nói một câu nào, Lâm Vân Hiên sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó hắn nhảy vào sông, nhưng có người còn nhanh hơn hắn, giống như ngay trong thời khắc mà A Vô nhảy vào nước, hắn đã nhảy xuống theo nàng.

Chờ đến khi Cố Trường Quân cứu A Vô lên, A Vô lạnh đến nỗi run hết cả người, nhưng khoé miệng lại cười: “Cố Trường Quân, thật ra ngươi không có chán ghét ta như trong tưởng tượng đúng không? Chỉ là…”

“Chát!”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 6: Vương phi bị vứt bỏ



Cố Trường Quân tát một cái vào mặt A Vô, tức giận nói: “Ngươi muốn chết như vậy hay sao? Hay là ngươi muốn lấy cái chết ra để uy h**p ta tin lời ngươi nói?”

Cho dù mục đích của A Vô là cái trước hay cái sau, A Vô đều đã thành công rồi, hắn thật sự sợ hãi từ trong đáy lòng, rằng nữ nhân này sẽ chết đi.

A Vô gục đầu xuống, không nói chuyện nữa, cho dù là thân thể hay là tâm linh, nàng đều đã mệt hết cỡ rồi.

Chờ đến sau khi Cố Trường Quân bình tĩnh lại, hắn bế A Vô lên, đi vào xe ngựa.

Trong chỗ tối, có người đã nhìn thấy toàn bộ màn này, sau đó rất nhanh đã biến mất không thấy.

Ngày hôm sau, có một lời đồn đã truyền đi khắp kinh thành.

Cố Vương phi ban đêm hẹn hò với đàn ông, bị Cố Vương gia tự mình bắt gặp.

Trong lúc nhất thời, ba chữ Cố Vương phi thành danh từ dâm phụ.

Tại hậu viện Vương phủ.

Nghe Tiểu Mai nói xong, A Vô khẽ thở dài, lời đồn của con người thật đáng sợ, nếu thật sự không áp được xuống, chớ nói thanh danh của nàng, ngay cả vương phủ cũng sẽ bị liên luỵ.

“Vương Phi, những người đó thật là đáng ghét, rõ ràng không biết cái gì, lại nói giống như là bọn họ tận mắt nhìn thấy.” Tiểu Mai tức giận nói.

A Vô nghĩ ngợi, cầm bút viết phong thư giao cho Tiểu Mai, bảo nàng gửi đi cho Lâm Vân Hiên.

Nàng không biết chuyện này có liên quan tới Lâm Vân Hiên không, nhưng tối hôm qua nếu không phải Lâm Vân Hiên đột nhiên xuất hiện, còn nói vài lời ái muội, chuyện sẽ không thành như vậy.

Tiểu Mai gật đầu, cầm thư, xoay người ra ngoài.

Buổi trưa.

Tiểu Mai khóc lóc trở về, nói: “Vương Phi, Tiểu Mai vô dụng, mới vừa đưa thư cho công tử, phu nhân thừa tướng đột nhiên xuất hiện, đoạt đi rồi!”

Nghe thấy lời này, trong lòng A Vô lạnh một nửa, như vậy đã rõ là Lâm Vân Hiên không có ý định ra mặt giải quyết việc này.

“Không sao cả, ngươi đi xuống đi!”

Sau khi Tiểu Mai lui xuống, một người khác ngoài ý muốn đã tới.

Lâm Khuynh Tuyết với dáng vẻ ương ngạnh kiêu ngạo đi vào, trào phúng nói: “Đồ ăn mày, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

A Vô nhìn cũng không thèm nhìn, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không phải tới đây thỉnh an, có thể đi rồi!”

“Nếu không phải Vương gia bảo ta tới đây lấy sổ sách, ngươi mời ta cũng không tới!”

“Có ý gì?” Trong lòng A Vô tự nhiên có một cảm giác không tốt.

Lúc này, tổng quản phía sau Lâm Khuynh Tuyết tiến lên một bước, nói: “Vương Phi, Vương gia bảo ngài giao sổ sách trong vương phủ cho trắc phi quản lý.”

Mất đi quyền quản lý, vậy thì nàng khác nào một vương phi bị vứt bỏ trong viện đâu?

A Vô cười khổ một tiếng, nói: “Ta biết rồi!”

Chờ sau khi Lâm Khuynh Tuyết cầm sổ sách, mỹ mãn rời đi, A Vô đi tới cạnh cửa sổ, lặng lặng mà nhìn đám người đi xa.

Khi nàng đau khổ, Lâm Vân Hiên thấy chết không cứu, Lâm Khuynh Tuyết bỏ đá xuống giếng, Cố Trường Quân thờ ơ.

Rốt cuộc nàng đã làm sai cái gì? Vì sao tất cả mọi người đối xử với nàng như thế?

Trái tim trở nên lạnh lẽo từng chút từng chút một, cũng từng chút từng chút trở nên tàn nhẫn.

Chớp mắt đã tới tiệc chúc mừng.

Hoàng cung.

Kể từ khi Lâm Vân Hiên đánh thắng trận, giá trị con người của Lâm Khuynh Tuyết nước lên thì thuyền lên, rất nhanh đã đứng vững gót chân trong giới quý phu nhân, tiệc chúc mừng hôm nay nàng đã sớm theo cha mẹ Lâm gia vào cung.

Nghe lời người khác a dua nịnh hót, dưới ánh mắt hâm mộ của các nữ quyến, lòng hư vinh Lâm Khuynh Tuyết đã thoả mãn, lại tuôn ra một tin tức khiến cho toàn bộ nữ quyến hâm mộ, nàng mang thai.

Hiện giờ, địa vị của Cố Vương gia chỉ thấp hơn Hoàng Đế, mà hắn lại vẫn luôn không có con nối dõi, nếu Lâm Khuynh Tuyết sớm có con, vậy thì nàng sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất kinh thành.

Anh trai là đại tướng quân, là người đáng tin cậy bên cạnh Hoàng đế, trượng phu lại là Cố Vương gia quyền cao chức trọng, nhà mẹ đẻ lại là trọng thần trong triều đình.

Chỉ cần Lâm Khuynh Tuyết không gây ra sai lầm gì lớn, cả đời này nàng sẽ là một đối tượng được người khác hâm mộ.

Nghe xong nàng nói, người vây lại nịnh bợ nàng càng nhiều, Lâm Khuynh Tuyết khiêm tốn vài câu, nhưng đắc ý trong mắt sắp tràn ra ngoài.

Đêm buông xuống, bữa tiệc bắt đầu.

Lúc này Lâm Khuynh Tuyết mới phát hiện Cố Trường Quân còn chưa tới. Nghĩ đến vừa rồi mình đã khoe khoang nhiều như thế, nếu Cố Trường Quân ngay cả bữa tiệc chúc mừng của anh trai mình cũng không xuất hiện, vậy thì nàng khẳng định sẽ bị vả mặt.

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết thường xuyên nhìn về phía cửa, trong lòng không khỏi nôn nóng.

Lúc này, thái giám truyền lời kêu lên: “Cố Vương gia, Cố Vương phi đến!”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 7: Mang thai



Ngoài cửa, Cố Trường Quân mặc một bộ mãng bào khí phách, với phong thái hoàng giả không giận mà uy nháy mắt đã cướp đi ánh mắt của mọi người, mà đứng bên cạnh Cố Trường Quân là A Vô ăn diện lộng lấy, sắc đẹp quyến rũ khuynh thành.

Một kẻ ăn mày trước kia nàng vẫn luôn xem thường hiện giờ đã đi bên cạnh Cố Trường Quân, hưởng hết phong cảnh mà ba chữ Cố Vương phi mang đến.

Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, đầy mặt ngoan độc trợn mắt nhìn A Vô, trong lòng toàn là đố kỵ ghen ghét.

Sau khi Cố Trường Quân mang theo A Vô ngồi vào chỗ ngồi, Lâm Khuynh Tuyết có cảm giác rõ ràng là ánh mắt mọi người xung quanh không có cung kính như lúc trước. Nghĩ đến điều gì đó, nàng tìm một lý do để tới đó, còn cố ý trước mặt A Vô nói cho Cố Trường Quân là nàng mang thai.

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết nói xong, khiêu khích liếc nhìn A Vô, ai ngờ trên mặt A Vô vẫn như cũ không có biểu cảm gì, giống như việc nàng mang thai chỉ là một việc không quan trọng không liên quan tới nàng.

Ánh mắt của Cố Trường Quân đảo qua A Vô, cuối cùng dừng lại trên bụng Lâm Khuynh Tuyết, nói: “Rất giỏi!”

Lâm Khuynh Tuyết đầy mặt hạnh phúc bổ nhào vào lòng ngực Cố Trường Quân, cố ý vô tình ngăn cách hắn và A Vô, cười nói: “Vương gia, thần thiếp nhất định sẽ nỗ lực sinh cho chàng một đứa con trai.”

Một màn này khiến cho đôi mắt A Vô đau đớn, để che giấu nỗi đau trong lòng, nàng chỉ có thể giA Vô kiên cường không sao hết.

Nhưng trong mắt của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô chính là không coi nàng ra gì, rõ ràng chỉ là một tiện tì hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì tranh đoạt đồ vật với nàng? Dựa vào cái gì mà lấy tư thái cao ngạo coi thường nàng?

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lâm Khuynh Tuyết lấy trà thay rượu kính A Vô một ly, nhìn cung nữ nâng chén rượu lên, A Vô không có thể từ chối, nhưng trong nháy mắt chén rượu chạm vào môi, A Vô giơ tay áo lên, đổ hết rượu vào trong ống tay áo.

Thấy A Vô đã uống rượu, Lâm Khuynh Tuyết không nhịn được mà cong khoé miệng, nàng chờ xem một màn mất mặt của A Vô.

Khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lâm Khuynh Tuyết lại cảm thấy bụng mình đang quay cuồng, nàng lập tức đứng lên, sắc mặt hoảng loạn dò hỏi nơi đi ngoài, vừa lăn vừa bò mà chạy tới thiên điện.

Khi trò hề của Lâm Khuynh Tuyết xảy ra, hầu hết mọi người đều nhìn về phía này, vì thế nàng vừa giận vừa xấu hổ.

Nhìn bóng dáng chật vật không chịu nổi của Lâm Khuynh Tuyết, sắc mặt A Vô lạnh hơn, dường như phương thức ăn miếng trả miếng vẫn chưa thể khiến cho nàng hả giận.

Lâm Khuynh Tuyết hạ thuốc xổ vào trong rượu của nàng, muốn cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người, mà nàng chẳng qua là tương kế tựu kế. Nàng là một đại phu, muốn hạ chút thuốc cho người khác còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.

Chỉ là, Loại thủ đoạn hèn hạ này của Lâm Khuynh Tuyết khiến cho người ta cảm thấy quá ghê tởm.

Ngày hôm sau.

Lâm Khuynh Tuyết thật khó khăn mới khôi phục một chút, kết quả là chân trước vừa mới bước vào, phía sau đã bắt đầu hắt nước bẩn.

“Vương gia, có phải là hôm qua thần thiếp đã làm gì sai, nếu không vì sao tỉ tỉ lại hạ dược thần thiếp?” Ỷ vào đứa con trong bụng, Lâm Khuynh Tuyết hiện tại không hề sợ hãi.

Cố Trường Quân trực tiếp sai người gọi A Vô tới đây, sau khi đối chất một lượt, Lâm Khuynh Tuyết vô cớ gây rối, “Tỉ tỉ, cho dù ngươi có ghen tuông thì cũng không thể hạ độc đối với đứa trẻ trong bụng ta chứ, kia chính là đứa bé đầu tiên của Vương gia!’

“Lời nào của ngươi cũng nói là ta hai ngươi, chứng cứ đâu?” A Vô lạnh lùng hỏi.

Lâm Khuynh Tuyết không trả lời câu hỏi này, mà cầm lấy tay của Cố Trường Quân, khóc lóc nói: “Vương gia, tỉ tỉ thật là đáng sợ, thần thiếp chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, thần thiếp cùng với hài tử trong bụng cũng không giữ nổi…”

Đây là Lâm Khuynh Tuyết muốn bức tử A Vô, A Vô ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Trường Quân, “Vương gia, ngài có tin ta không?”

Ánh mắt sâu không thấy đáy của Cố Trường Quân dừng lại trên mặt A Vô, một lúc lâu sau mới nói: “Bổn vương không muốn truy cứu việc này.”

“Vương gia…”

Lâm Khuynh Tuyết còn định nói gì, Cố Trường Quân đã đứng dậy rời đi.

Sau khi bóng dáng của Cố Trường Quân biến mất phía sau cửa, Lâm Khuynh Tuyết đã sửa dáng vẻ đáng thương yếu đuối, chanh chua nói: “Coi như ngươi may mắn, nếu có lần sau, ngươi sẽ không dễ dàng tránh thoát như vậy!”

Lâm Khuynh Tuyết vừa định đi, A Vô đột nhiên khẽ mở miệng, lạnh nhạt nói: “Đứa trẻ trong bụng của ngươi thật sự là của Cố Trường Quân ư?”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 8: Bị ám sát



Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Lâm Khuynh Tuyết nháy mắt trắng bệch, nhưng nàng nhất nhanh đã bình tĩnh trở lại, giận dữ nói: “Ngươi đang nói bậy gì đó? Có tin là ta xé nát miệng ngươi không?”

“Năm đó ngươi không muốn gả cho Cố Trường Quân, còn không phải là bởi vì hắn là một phế nhân ư? Hắn mất mấy năm mới chăm sóc thân thể tốt hơn, ngươi cảm thấy hắn có năng lực làm ngươi mang thai nhanh như vậy ư?”

Tối hôm qua sau khi biết được Lâm Khuynh Tuyết mang thai, A Vô đã bắt đầu hoài nghi, thân thể của Cố Trường Quân bị tổn thương rất lớn, không thể nào có con trong vài năm nay được, mà Lâm Khuynh Tuyết gả vào phủ mới ngắn ngủn mấy tháng, nhanh như vậy đã có thai ư?

Tay của Lâm Khuynh Tuyết bắt đầu run nhè nhẹ, nhưng trên mặt nàng không hiện rõ, một mực chắc chắn, “Đứa trẻ trong bung ta chính là của Vương gia!”

“Thật ra đứa trẻ trong bụng ngươi là của ai ta căn bản không thèm để ý, ta chỉ là nói cho ngươi Cố Trường Quân rất khó có con nối dõi mà thôi!”

Nói xong, A Vô xoay người rời đi.

Lâm Khuynh Tuyết ở lại, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, chờ sau khi nàng bước đi run rẩy quay trở về viện của mình, nàng đóng cửa lại, khoá chính mình ở trong phòng.

Hơn một tháng trước, nàng từng hồi phủ tham gia sinh nhật mẫu thân của nàng, bởi vì vui vẻ quá mức, nàng uống nhiều mấy chén. Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân mình cùng một đường huynh quần áo bất chỉnh. Vì thế nàng cũng không dám khẳng định đứa con trong bụng là của ai.

Vì thế, nàng đã cố gắng che giấu hết sức, vì sao A Vô vẫn có thể nhận ra?

Trước khi gả vào Vương phủ, phụ thân mưu lược cao thâm của nàng từng nói với nàng, nhất định phải giữ quan hệ tốt với A Vô, ngàn vạn lần không thể đắc tội với A Vô.

Nàng không tin vào lời nói của phụ thân, cho nên mới phái người hạ độc cho A Vô trước khi tiến vào Vương phủ. Lúc đầu nàng cũng rất sợ hãi, nhưng sau khi nàng toàn thân mà lui, nàng phát hiện ra A Vô cũng không lợi hại như trong miệng của phụ thân nói. Vì thế, nàng mới tiếp tục hết lần này đến lần khác làm hại A Vô.

Hiện giờ A Vô bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ trong bụng nàng, vậy thì nàng cần phải hoàn toàn diệt trừ sự tồn tại của A Vô.

Người chắn đường nàng, phải chết!

Vài ngày sau, A Vô ra ngoại thành dâng hương.

Xe ngựa vừa mới ra khỏi thành, một đám người đã theo đuôi ở phía sau.

Sau khi tới một rừng cây không có người, bọn bắt cóc bao vây quanh xe ngựa.

Các hộ vệ che chở cho A Vô thoát đi, nhưng số lượng bọn bắt cóc vượt xa so với số lượng hộ vệ, rất nhanh từng hộ vệ đã ngã xuống.

Sau khi các hộ vệ hoàn toàn ngã xuống, trên người A Vô cũng trúng mấy đao, Khi nàng cho cho rằng bản thân mình phải chết thảm dưới lưỡi dao, một thân hình màu trắng dừng lại phía trước nàng. Ngay sau đó, người đó đánh gã toàn bộ bọn bắt cóc.

Sau đó là hôn mê, A Vô chỉ nhớ rõ trước mắt đều là màu trắng.

Tại chùa miếu.

A Vô tỉnh lại, vết thương trên người đã băng bó cẩn thận.

“Tỉnh rồi ư?”

Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ bên cửa sổ, A Vô ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không ngờ là Tam hoàng tử!

Kể từ khi Thái tử bị phế, Tam Hoàng tử trở thành người có hy vọng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế nhất, nhưng hắn luôn luôn rất khiêm tốn, không ngờ lại được hắn cứu.

A Vô giãy giụa xuống giường, nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của Tam Hoàng tử.”

Thấy sắc mặt của A Vô tái nhợt, Tam Hoàng tử đỡ nàng dậy, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần suy nghĩ nhiều, sức khoẻ của ngươi còn chưa khoẻ, không cần lộn xộn.”

A Vô nằm lại trên giường, từ trong miệng của Tam Hoàng tử lại biết được, những kẻ bắt cóc đó là do Lâm Khuynh Tuyết phái tới.

“Ngươi định xử lý bọn họ thế nào?”

Thấy A Vô vẫn bình tĩnh, Tam Hoàng tử không khỏi tò mò đối với vị hoàng tẩu này. Những người phụ nữ khác gặp được việc này khẳng định là hoảng sợ vô cùng, hoặc là muốn cầu cứu với tướng công của mình,nhưng A Vô hình như cũng không có ý định này.

“Tam Hoàng tử muốn làm gì thì làm đi!”

Tam Hoàng tử nhướng mày, “Ngươi không muốn nói cho hoàng huynh biết ư?”

A Vô chua xót cười, “Dù sao kết quả cũng không có gì khác, không cần thiết.”

Tam Hoàng tử hiểu rõ, rốt cuộc hai người không quen thuộc, nói thêm hai câu, Tam Hoàng tử rời đi.

A Vô ở trong chùa miếu mấy ngày. Mấy ngày này, ngoại trừ tiểu mai sợ nàng xảy ra chuyện chạy tới, trong vương phủ cũng không có ai lo lắng cho an toàn của nàng, thậm chí còn không ai biết nàng bị thương.

Trong mấy ngày A Vô dưỡng thương, có một lời đồn dần dần phát tán khắp kinh thành, nhưng A Vô cũng không biết.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa



Một b*** chiều tối.

A Vô khởi hành về phủ, Cố Trường Quân bên kia chạy tới chùa miếu, hai người vừa vặn bỏ lỡ nhau.

Mấy ngày nay Cố Trường Quân vẫn luôn ở quân doanh, căn bản không biết A Vô bị thương, chờ đến khi hắn nghe được lời đồn chạy tới chùa miếu, lại bị báo là A Vô đã rời đi.

Trên đường trở về, Cố Trường Quân lại gặp được Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử giao cho Cố Trường Quân một cái túi gấm mà A Vô đánh rơi, vẻ mặt thú vị nói: “Hoàng huynh, huynh là một người thông minh, đừng để bản thân mình phải hối hận.”

Cố Trường Quân cầm lấy túi gấm, mùi hoa nhàn nhạt xông vào mũi, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như trước, “Những lời đồn đãi đó là ngươi tản ra?”

Tam Hoàng tử ngay lập tức ra vẻ bị oan uổng, “Hoàng huynh, sao huynh có thể vu oan cho người khác thế? Ta chỉ nói sự thật cho người ngoài biết mà thôi!” Hai chữ sự thật, Tam Hoàng huynh nhấn rất mạnh.

Cố Trường Quân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, “Cách xa A Vô ra, nàng không phải là người ngươi được phép tiếp cận!”

“Nàng là người của huynh, ta tất nhiên sẽ không chạm vào, nhưng đến một ngày nào đó, nếu nàng không phải là của ngươi, vậy thì ta…”

Tam Hoàng tử còn chưa nói xong, Cố Trường Quân đã đưa tay vào cổ hắn, bóp mạnh một cái, trực tiếp khiến cho Tam Hoảng tử không nói tiếp được nữa.

Khi thấy Tam Hoàng tử sắp hít thở không thông mà chết, Cố Trường Quân mới buông tay, tức giận nói: “Cút!”

Tam Hoàng tử ho mạnh vài tiếng, một lời cũng không nói được.

Sau khi Cố Trường Quân lên ngựa rời đi, Tam Hoàng tử dựa vào cây, khoé miệng cong lên, một nụ cười không rõ cảm xúc.

Trò hay này có lẽ sẽ không khiến hắn thất vọng.

Tại Vương phủ

A Vô vừa trở về viện, hạ nhân đã tới truyền, nói là phu nhân thừa tướng tưới.

A Vô còn chưa biết chuyện về lời đồn đãi, lập tức không muốn gặp bà ta, bảo hạ nhân tìm lý do đuổi bà ta đi.

Ban đêm.

A Vô từ trong miệng của hạ nhân biết chuyện về lời đồn đãi, nghe xong lời hạ nhân nói, vẻ mặt của Tiểu Mai tức giận, “Vương phi, vết thương trên người của ngài là do trắc phi phái người đâm sao?”

Tiểu Mai chỉ biết A Vô bị thương, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì

.

A Vô gật đầu, nàng cũng biết được là ai truyền ra chuyện này, nhưng mục đích của hắn là gì?

Xem kịch? Giúp nàng? Hay là có âm mưu khác?

A Vô cũng không muốn nghĩ về xấu về người khác như thế, nhưng hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết khiến nàng rõ ràng, cần phải luôn luôn có lòng phòng bị.

Nhưng lập tức, nàng chỉ có thể thấy bước nào đi bước ấy.

Sáng sớm hôm sau.

Mẹ Lâm tới cửa, còn cố ý mang theo cả cha Lâm cũng cùng tới.

“Vương Phi, lần này là Tuyết Nhi làm sai, ngươi có thể tha cho nàng không?”

“Lão gia, ông đang nói linh tinh gì đó? Chuyện này không thể nào là Tuyết Nhi lam, khẳng định là nàng ta cố ý tìm người vu tội cho Tuyết Nhi! Ta tới đây là muốn đòi lại công bằng, không phải là xin lỗi!” Mẹ Lâm tức giận hét lên.

Hai người một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng, cho dù là cách làm nào thì A Vô cũng chán ghét.

“Chuyện này ta sẽ giao lại cho Đại Lý Tự, chân tướng là gì đều do Đại Lý Tự định đoạt!”

Cha mẹ Lâm gia đã đến, để nàng hiểu rõ một điều, từ trước tới giờ Lâm gia chưa từng coi nàng là người nhà.

Cha lâm trợn tròn mắt, đột nhiên quỳ xuống đất, khổ sở cầu xin: “Vương phi, cầu xin ngài nghĩ lại, lão thần chỉ có một đứa con gái là Tuyết Nhi, từ nhỏ đã chiều chuộng mà lớn lên, khó tránh khỏi có một chút tính xấu, chỉ cần ngài buông tha cho nó lần này, lão thần nhất định sẽ trông giữ nó thật kỹ!”

Lâm Khuynh Tuyết là bảo bối ,chẳng lẽ nàng là cỏ dại ư? Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ như thế?

A Vô cười lạnh một tiếng, nói: “Thừa tướng đại nhân, đứa con gái tốt của ngài trước khi gả vào vương phủ đã hạ độc ta, chuyện này mới được mấy tháng đã phái thích khách giết ta, ngươi cảm thấy nàng bao dung ta lắm ư?”

Trong lòng cha Lâm kinh hoàng, nhưng cho dù Lâm Khuynh Tuyết có sai cũng là con gái của hắn! Cha Lâm dập đầu với A Vô, “Vương phi, lão thần dập đầu cầu xin ngài, đại ân đại đức của ngài, chúng ta nhất định ghi nhớ…”

Mẹ Lâm ở bên cạnh tức giận nói: “Đồ khốn nạn, ngươi có thể bay lên cành cao, dựa vào Lâm gia chúng ta! Ngươi không cần quá đắc ý, loại người như ngươi, ông trời nhất định sẽ thu thập…”

A Vô nắm chặt hai nắm tay, “Cút hết cho ta!”
 
Back
Top Bottom