Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh

Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 30: Chương 30



Lợi dụng lúc Tiêu Lẫm uống thuốc, ta lén đi theo sau, thấp giọng hỏi:

“Hứa lão tiên sinh, bệnh của Thái tử có chữa được không?”

Ông nhíu mày nhìn ta như thể ta bị ngốc:

“Không phải đã khỏi rồi sao? Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy.”

Ta không hiểu:

“Nhưng ngoài kia ai cũng nói hắn sắp chết, thân thể suy nhược, bệnh tật triền miên.”

Hứa lão quái kéo ta qua, thì thầm:

“Đó là tin do Hoàng thượng và Thái tử cố ý tung ra. Chuyện của quý nhân, chúng ta không dám nói lung tung đâu.”

Ta gấp giọng hỏi: “Vậy còn việc thổ huyết thì sao?”

Ông vỗ đùi một cái: “Là ta cố ý hạ thuốc mạnh giúp hắn giải độc đó. Trong thời gian ngắn sẽ khiến khí huyết suy kiệt, nhìn như sắp c.h.ế.t thôi.”

Ta c.h.ế.t trân: “Vậy tức là thân thể hắn rất khỏe mạnh sao?”

"Khỏe chán! Vài hôm trước còn chạy nhảy khắp nơi, có hơi tổn hao chút nguyên khí, bồi bổ hai ngày là lại khỏe ngay."

Ta: “……”

Cái tên Tiêu Lẫm đáng c.h.ế.t kia, lại dám lừa ta!

Nào là sống chẳng còn bao lâu, nào là bệnh tật triền miên, tất cả chỉ là kế sách để đối phó Kỳ Vương!

Hứa lão quái kê đơn xong, đưa cho ta:

“Này, mang đi sắc thuốc đi.”

Ta tức đến không chịu nổi, quay người, đập thẳng đơn thuốc vào tay tiểu đồng bên cạnh.

"Về nói với Thái tử nhà ngươi, bổn cô nương đây không hầu hạ nữa!"

Tiểu đồng ngẩn người: “Dạ?”

28

Trước khi rời đi, ta vào cung cầu kiến Hoàng thượng.

Hoàng thượng đang vẽ tranh, cười híp mắt nói: “Gặp trẫm có chuyện gì vậy?”

Ta quỳ xuống, dập đầu thật sâu: “Phụ hoàng.”

Hoàng thượng cười khẩy:

“Con nha đầu không biết xấu hổ này, còn chưa gả vào Đông cung đã gọi trẫm là phụ hoàng rồi.”

Ta vẫn quỳ không đứng dậy.

Hồi lâu sau, Hoàng thượng thở dài: “Ngươi biết từ khi nào?”

Ta đáp: “Hôm bị nhốt trong địa cung.”

Hôm đó lời của Thôi Di có nhiều chỗ sơ hở, luôn thiếu đi một người then chốt.

Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu người âm thầm bảo vệ ta là ai.

Không phải Tiêu Lẫm.

Là Hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng trọng sinh.

Cụ thể bắt đầu từ khi nào, ta không rõ.

Nhưng lần săn b.ắ.n kia, khi ta bị Lục Trì ném vào rừng, người đầu tiên phát hiện và lập tức phái Ngự lâm quân đi tìm, là Hoàng thượng.

Người truyền tin cho Đường Ngự Phong đến địa cung, còn cho cả Ngự lâm quân đi cùng, cũng là Hoàng thượng.

Ta đoán, ông sớm đã nắm đại cục trong tay, cho nên mới nhìn thấu từng hành động của mọi người.

Mà người phát hiện ra điều đó không chỉ có mình ta, Tiêu Lẫm nhất định cũng biết.

Cho nên kiếp này hắn không làm gì cả, chỉ làm một người con hiếu thuận, ngồi chờ Kỳ Vương tự mình phạm sai lầm.

Hoàng thượng than nhẹ:

"Trẫm chỉ mong tác thành cho nhi tử của mình, vậy thì có gì sai?"

Ông nhìn ta:

“Kiếp trước trẫm tùy tiện chỉ hôn, khiến hai đôi vợ chồng đều thành oán lữ, trẫm cũng rất hối hận. Nhưng trẫm thấy ngươi và Thái tử duyên nợ chưa dứt, trong lòng nóng như lửa đốt. Kiếp này trẫm không dám chỉ hôn bừa nữa, ngươi có tính toán gì không?”

Lòng ta rối như tơ vò: “Thần nữ không biết.”

Tình yêu, thù hận, hiểu lầm chằng chịt của kiếp trước, dù có tiếc nuối, cũng chẳng rõ là yêu nhiều hơn hay chấp niệm nhiều hơn.

Ta nghĩ một lúc: “Thỉnh Hoàng thượng cho thần nữ về lại Tĩnh Tư Am.”

Ta muốn tịnh tâm một thời gian.

Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu: “Chuẩn tấu.”

Ta lại trở về núi.

Nhưng không phải Tĩnh Tư Am, mà là một đạo quán mới tên là Vân Hư Quán.

Ta làm quán chủ.

Tiêu Lẫm sau khi khỏi bệnh đã nhiều lần mời ta quay về, thấy ta quyết tâm tu đạo, liền xây một đạo quán đối diện Tĩnh Tư Am, trên ngọn núi bên kia.

Hắn để ta làm quán chủ, không sợ phiền, mỗi ngày đều gửi thiệp tới quấy rầy.

Ta mặc kệ, ngày ngày cầu tiên hỏi đạo.

Càng ngày ta càng cảm thấy làm Thái tử phi chưa chắc đã vui bằng làm thần tiên.

Cho đến một ngày, ta bắt được một kẻ điên trong đạo quán.

Hắn thật sự rất “điên”, cơ bắp đầy mình, khiến không ít nữ đạo sĩ trong quán si mê.

Ta trói hắn lại, giải lên quan phủ.

Vài nữ đạo sĩ có tư tình với hắn khóc lóc cầu xin ta tha cho hắn, ta làm ngơ.

Kẻ điên kia giận dữ gào lên:

“Nam nữ h**n ** vốn là chuyện tự nhiên, ngươi chưa từng trải qua nên ghen ghét người khác, đoạn tình tuyệt dục, ngươi xứng là người tu đạo sao?!"

Một lời của hắn khiến mọi người xung quanh trầm mặc.

Không bao lâu sau, các sư huynh sư tỷ trong quán cũng lần lượt xin xuống núi để cảm ngộ hồng trần.

Ta không biết nên quyết thế nào, bèn đến hỏi lão đạo trưởng.

Ta hỏi: "Hồng trần vướng bận, vừa thương tâm vừa hại thân, cớ sao ai nấy đều mê muội chạy theo?"

Lão đạo trưởng vuốt râu hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự đã bước vào hồng trần chưa? Thật sự đã nhập thế, rồi lại xuất thế được sao?”

Ta bị câu hỏi của lão đạo trưởng làm cho sững người.

Lúc Tiêu Lẫm lại đến, ta vẫn còn canh cánh chuyện kẻ điên kia trong lòng.

Hắn nghe xong, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng có vẻ lại hiểu sai trọng điểm.

Hắn cởi ngoại bào, để lộ vóc dáng cao gầy rắn chắc, nghiêm túc hỏi:

“So với tên điên kia, ta thế nào?”

Ta: “……”

Hắn không ngừng truy vấn, ta chỉ đành qua loa đáp:

“Tốt, tốt, chàng hơn hắn nhiều lắm.”

Hắn liền ngồi xuống bên ta, hai mắt sáng rực:

“Vậy, nàng có muốn thử một lần hồng trần không?”

Ta ngẩn người.

Hắn v**t v* má ta, kề sát, hơi thở phả bên tai:

“Lý đạo trưởng, ái tình ngọt ngào giữa nam nữ, sự thân thiết gắn bó giữa phụ mẫu và hài tử, sự cúng bái của thiên hạ, sự trả giá, từ bỏ và đạt được… nàng đều chưa từng nếm trải.”

“Chưa từng bước vào, sao có thể thành tiên?”

Hắn đẩy nhẹ vai ta, khiến ta ngã xuống giường:

“Cô nguyện giúp nàng, nếm đủ mùi vị của trần gian, lĩnh hội nỗi khổ của chúng sinh.”

“Đến ngày nàng thành tiên, ban cho Cô một viên tiên đan trường sinh bất tử là được rồi.”
 
Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 31: Phiên ngoại – Đường Ngự Phong (1)



Hắn vừa nói vừa đặt từng nụ hôn dày đặc lên vai cổ ta.

Ta bị hắn dỗ đến choáng váng đầu óc, mãi mới tỉnh lại.

Không đúng!

Tên này sao lại vừa ăn vừa đòi gói lại mang về thế chứ!

Vừa muốn hưởng lạc hồng trần, lại còn mơ mộng lấy được tiên đan của ta!

29

Ta tu đạo hai năm, đạo hạnh chưa tăng, trái lại định lực ngày một sa sút.

Bèn dứt khoát hoàn tục, quay về hồng trần.

Sau nhiều lần xác nhận, Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.

Ta lại một lần nữa bước vào cung điện quen thuộc ấy.

Lần này, nơi ấy không còn là chiếc lồng vuông vức, mà là một cánh cửa được mở ra trong kiếp này.

Nhờ sự tôn trọng và yêu thương của Tiêu Lẫm.

Nó đã biến thành một sân viện, một mái nhà, nơi ta có thể tự do ra vào.

Kiếp này thân thể khỏe mạnh, hai tháng sau khi gả vào Đông cung, ta liền mang thai.

Ta cẩn trọng vô cùng, sợ tiểu bảo bối nghịch ngợm lại lén trốn đi.

Tiêu Lẫm cũng vô cùng cẩn thận, ngày ngày hạ triều là đến bầu bạn, nằm úp người lên bụng ta nghe động tĩnh.

Hắn bảo: “Đạp mạnh như vậy, có phải là con trai không?”

Ta thấy bất an, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là con gái, chàng có thích không?”

“Có chứ.”

Hắn mỉm cười ôm ta vào lòng:

“Nàng từng nói, hy vọng ta dạy con bé săn b.ắ.n b.ắ.n cung. Ta nhất định sẽ dạy thật giỏi. Nếu phò mã tương lai không nghe lời, để con bé b.ắ.n một mũi xuyên thủng đầu hắn luôn!”

Bảo bối trong bụng nghe vậy, liền hứng khởi đạp ta một cái.

Ngày ta sinh hạ tiểu công chúa, toàn cung chúc mừng.

Giang Nghĩa Hàm nhờ người đưa tới một món lễ vật đặc biệt.

Chính là miếng ngọc ta từng giành từ tay Tiêu Lẫm.

Giang Nghĩa Hàm chỉ để lại bốn chữ: “Vật hoàn cố chủ”.

Ta đem miếng ngọc trả lại cho Tiêu Lẫm.

Hắn xoa cằm trầm ngâm: “Hửm, Giang Nghĩa Hàm vẫn chưa thành thân phải không? Cô nên đi xem có tiểu thư nào hợp tuổi để cưới vợ cho hắn thôi.”

Ta đẩy hắn ra: “Chúng ta đã thành thân hơn một năm rồi, chàng còn đề phòng người ta sao?”

Tiêu Lẫm tỏ vẻ không vui:

“Hắn là người duy nhất trong hai kiếp khiến ta cảm thấy có nguy cơ bị cướp vợ đấy."

Hắn nắm lấy tay ta, tỏ ra đáng thương rồi dụ dỗ, để ta chạm vào vết sẹo trên n.g.ự.c hắn, mềm giọng làm nũng:

“Tứ Âm, trong lòng nàng hiện tại là ai?”

Ta vuốt nhẹ vết sẹo: “Thái tử.”

Hắn hỏi tới cùng: “Thái tử là ai?”

“Tiêu Lẫm.”

“Tiêu Lẫm là ai?”

“…Phu quân.”

Hắn cười rạng rỡ: “Ừm!”

Phiên ngoại – Đường Ngự Phong

Năm ta năm tuổi, mẫu thân biến mất.

Hàng xóm láng giềng thương hại, nói:

“Phong nhi à, phải nhớ kỹ mẫu thân con nhé, bao gạo này là do bà ấy đổi lấy đó.”

Ta không hiểu, tại sao có gạo rồi thì lại không còn mẫu thân nữa.

Chưa đến nửa năm sau, ta cũng bị phụ thân bán đi.

Bán vào phủ Thôi gia.

Lúc ấy ta còn nhỏ, lại phải làm việc nặng nhọc trong phủ, động một chút là bị đánh.

Quản sự phòng củi và đám tạp dịch không bắt nạt nổi ai khác, liền trút hết lên đầu ta.

Có một lần ta bị đánh quá sợ hãi, len lén trốn trong bụi rậm ngoài vườn.

Một con diều vô tình rơi xuống đầu ta.

Người chạy đến nhặt diều là một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc khắc.

Nàng kinh ngạc kêu lên.

Ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng động lòng trắc ẩn, ngăn lại bọn nha hoàn đầy tớ.

Nàng kéo ta ra khỏi bụi cây, đau lòng nhìn những vết thương đầy m.á.u trên người ta.

“Là ai đánh ngươi thành ra như vậy?”

Ta không dám nói, nói ra sẽ bị đánh còn thê thảm hơn.

Nàng sai người bôi thuốc cho ta, còn ban cho ta một bộ y phục.

Ta không dám nhận.

Nàng ngẩng đầu tự tin nói: “Yên tâm, ngươi chỉ cần nói là Tam tiểu thư ban cho, sẽ không ai dám làm khó ngươi!”

Ta ôm bộ y phục về, còn chưa vào đến nhà thì đã bị đám tạp dịch túm tóc đập vào tường.

“Một nô tài thấp hèn như ngươi mà cũng dám trèo cao kết thân với Tam tiểu thư à?”

Tên tạp dịch đá mạnh ta:

“Tam tiểu thư là bảo bối trong lòng phu nhân, ngươi cũng xứng nhận thưởng sao? Hừ!”

Hắn giật lấy bộ y phục, đánh ta một trận nên thân để xả giận.

Ta uất ức mà không dám nói, chỉ càng thêm rụt rè cẩn trọng, sợ chọc giận bọn họ.

Cứ thế, ta sống trong tuyệt vọng suốt một năm.

Đầu xuân năm sau, khi ta đang quét sân vườn, lại gặp Tam tiểu thư.

Nàng kinh ngạc: "A, ngươi chẳng phải là người hôm đó..."

Ta khắc ghi lời dạy của quản sự, không dám có chút liên quan gì đến nàng.

Vội vàng xoay người bỏ đi, thì bị nàng chặn lại.

“Đứng lại!”

Nàng chạy đến, bực dọc hỏi: “Tại sao thấy ta lại chạy?”

Ta quỳ xuống đáp: “Tiểu nhân thân phận thấp hèn, không dám làm bẩn mắt tiểu thư.”

Nàng chống nạnh: “Bổn tiểu thư không phải loại người kiêu căng ngạo mạn như vậy đâu nhé!”

Nàng cau mày nhìn ta:

“Chẳng lẽ bọn họ vẫn chỉ cho ngươi mặc thứ y phục mỏng manh thế này?”

Ta sợ nàng lại ban thưởng, chọc giận đám quản sự, vội nói:

“Đa tạ tiểu thư, tiểu nhân không lạnh, còn có việc phải làm, xin cáo lui.”

Nàng túm lấy tay áo rách rưới của ta: “Khoan đã, ta còn chưa nói xong đâu.”

Nhưng nàng lại túm đúng vào vết thương, đau đến mức ta hít mạnh một hơi.

Nàng giật mình buông tay: “Sao vậy?”

Ta không dám đáp, nàng nổi giận, xắn tay áo ta lên —

Thấy rõ những vết thương mới chồng lên vết cũ.

Nàng ngập ngừng hỏi: “Lại bị đánh nữa sao?”

Nàng nghiến răng: “Ngươi đừng quay về nữa, đến làm thị vệ cho ta đi, ta muốn ngươi ở lại bên ta.”

Nha hoàn bên cạnh khuyên nhủ: “Tiểu thư, như vậy không hợp lễ nghi, phu nhân sẽ không đồng ý đâu.”

Ta không muốn nàng khó xử, bèn xoay người rời đi.

Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi ta lại.

“Ngươi tên là gì?”

Ta cúi đầu khom người: “Bẩm tiểu thư, tiểu nhân tên là Đường Ngự Phong.”

Nàng gật đầu: “Đường Ngự Phong phải không? Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ tốt.”
 
Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 32: Phiên ngoại – Đường Ngự Phong (2)



Ta tưởng nàng chỉ nói chơi.

Không ngờ vài ngày sau, nàng thật sự làm được.

Đại công tử đích thân đến phòng củi, đón ta đi, đưa ta tặng cho một vị quý nhân.

Người ấy thân phận cao quý, chính là Thái tử.

Tam tiểu thư kéo tay áo Thái tử làm nũng:

“Hắn rất đáng thương, Thái tử ca ca nhất định phải đối xử tốt với hắn đấy nhé.”

Thái tử tuổi còn nhỏ mà trầm ổn già dặn, chỉ đáp:

“Là A Di muội muội đưa đến, ta sẽ cẩn thận xem xét.”

Trước khi chia tay, nàng dặn ta:

"Ngươi ở bên Thái tử điện hạ phải biết cố gắng, sau này được Thái tử coi trọng thì đừng quên ta."

Ta biết, đó là con đường sống duy nhất của ta.

Vì thế ta ba lần dập đầu tạ ơn.

Ta theo Thái tử mười lăm năm.

Ta từng nghĩ, Thôi tiểu thư chắc chắn sẽ là Thái tử phi, chuyện đã như đinh đóng cột.

Nào ngờ, vị trí ấy lại bị một nữ tử khác cướp mất.

Thái tử không thích nàng, còn dặn ta phải đề phòng.

Ta cũng không thích.

Nhưng sau khi canh chừng nàng suốt một tháng, ta vẫn không phát hiện điều gì khả nghi.

Nàng rụt rè, ngoan ngoãn, có chút nhút nhát.

Ta thấy nàng chịu ấm ức cũng không dám nổi giận, chỉ biết co mình trong góc mà âm thầm khóc.

Thấy nàng như vậy, ta lại nhớ đến chính mình khi còn nhỏ.

Một loại cảm xúc khó gọi tên trào lên trong lòng, thúc đẩy ta ra tay thay nàng chỉnh đốn đám hạ nhân.

Nàng là người rất dễ tin người.

Ta chỉ giúp nàng hai lần, nàng đã coi ta là bằng hữu chí cốt, tâm sự với ta không hề phòng bị.

Rõ ràng bản thân không được sủng ái, vậy mà vẫn chọn ra những món tốt nhất tặng cho ta để tạ ơn.

Dần dần, ta nghĩ có lẽ nàng thật sự chỉ là một cô gái đáng thương bị kéo vào sóng gió một cách vô cớ.

Đáng tiếc, nàng quá ngây thơ.

Ngây thơ đến mức chẳng thể sống nổi trong hậu cung.

Không có sự sủng ái của người ở trên, ta cũng không thể che chở cho nàng được bao lâu.

May thay, chẳng bao lâu sau, Thái tử điều tra rõ vụ ám sát không liên quan đến nàng.

Hắn bắt đầu chú ý đến nàng nhiều hơn.

Vị Thái tử xưa nay luôn điềm tĩnh trầm ổn ấy, vậy mà lại bắt đầu tranh cãi tay đôi với Thái tử phi như một đứa trẻ, cố tình gây sự.

Hắn còn thích cùng nàng ăn lẩu, vừa ăn vừa bắt nàng gắp cho mình.

Thái tử phi ghét hắn, toàn nhặt cho hắn những miếng vụn.

Vậy mà hắn không giận, còn ăn đến vui vẻ sung sướng.

Ta nhìn tất cả, chỉ cảm thấy tiếc thay cho Thôi tiểu thư.

Thái tử, đã động lòng rồi.

Hành vi của hắn với nàng chẳng khác nào một con mãnh thú lật bụng ra, đưa điểm yếu cho nàng giẫm đạp.

Là tâm phúc của Thái tử, ta chẳng cần hắn nói cũng có thể đoán được lòng hắn.

Sau khi hắn động lòng, ta càng cẩn thận bảo vệ Thái tử phi.

Ta khuyên nhủ nàng, thay nàng giải quyết những rắc rối vụn vặt.

Nàng đáp lễ, tặng ta đủ thứ tốt đẹp.

Ở trong thâm cung buồn tẻ ấy, nàng xem ta là bằng hữu duy nhất.

Nhưng nàng ngay thẳng quá, khiến Thái tử bắt đầu không vui.

Ta hiểu, Thái tử là người có d*c v*ng chiếm hữu rất cao.

Một khi hắn sinh nghi với ai, thì người đó cách cái c.h.ế.t chẳng xa.

Vì vậy ta chỉ có thể tránh xa Thái tử phi, kẻo lửa giận của hắn lan sang cả ta.

Ta cố giữ thăng bằng, dần dần trở thành cầu nối duy nhất khi hai người xảy ra bất hòa.

Thôi tiểu thư tìm đến ta, lúc đó đã là mười năm sau.

Nàng mặt mày bầm tím, quỳ khóc cầu xin ta:

“Đường Ngự Phong, ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi hãy giúp ta cầu Hoàng thượng ban chỉ hòa ly đi, ta thật sự không thể sống nổi nữa rồi!”

Ta đau lòng vô cùng.

Ta đến gặp người nay đã là Hoàng đế, bẩm báo tình hình.

Hoàng thượng nói, ngài đã ra tay chỉnh đốn nhà Thành Dương Vương, bảo nàng an tâm chờ thời.

Đến lúc đó, nàng làm *nội ứng, sẽ khiến cha con Thành Dương Vương c.h.ế.t sạch sẽ hơn.

(*nội ứng: ngầm phối hợp, làm phản từ bên trong)

Ta đem lời này nói lại cho Thôi tiểu thư.

Nàng không tin.

Nàng khóc hỏi ta: “Còn phải chờ bao lâu? Ba tháng? Năm tháng? Hay ba năm năm năm?”

Nàng gào lên, nước mắt nước mũi tèm lem: “Hắn từng hứa sẽ lập ta làm Thái tử phi! Giờ hắn yêu người khác rồi, mạng sống của ta hắn cũng mặc kệ sao?”

Ta không biết phải giải thích thế nào.

Hoàng thượng giờ đây đến người vợ mình yêu thương nhất cũng chẳng bảo vệ được, làm sao bảo vệ nổi nàng?

“Lý Tứ Âm! Đều là tại ả! Ta hận ả! Nếu không có ả, ta đã không thê thảm đến thế này!”

Thôi tiểu thư đã mất kiểm soát.

Nàng không còn chỉ nghĩ đến việc cầu xin hòa ly nữa, mà muốn làm hoàng hậu.

Nàng liên tiếp đưa ra những nước cờ hồ đồ, thậm chí còn dùng thuốc mê để cưỡng ép ta thuận theo ý nàng.

Ta hận nàng, hận nàng tự hủy hoại chính mình.

Cũng hận chính bản thân mình vô dụng, không thể cứu nàng ra khỏi vũng lầy.

Ta trở thành con rối trong tay nàng.

Nghe theo lời nàng, ta ra tay hạ độc hoàng hậu.

Hoàng hậu vốn đã bệnh nặng lâu ngày, cho dù không ra tay, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Ta tự dối lòng mình rằng ta chỉ đang giải thoát cho nàng.

Nhưng hoàng hậu không hề biết.

Nàng còn cảm ơn ta vì đã đem điểm tâm đến.

Thậm chí còn dịu dàng khuyên ta phải sống cho tốt.

Thậm chí, nàng đã âm thầm mua cho ta một căn nhà bên ngoài cung, chuẩn bị sẵn cho ta một con đường lui.

Nàng – nữ tử mười bảy tuổi gả vào Đông cung, do chính tay ta chăm sóc suốt mười năm, lại bị chính tay ta hại chết.

Ta quỳ dưới thềm cung điện, lặng lẽ rơi lệ.

Ta từng nghĩ, với sự cẩn trọng của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ tra ra điều bất thường.

Ta chờ đợi cái c.h.ế.t đến với mình, dùng cái c.h.ế.t để chuộc lại lỗi lầm, cũng là để đổi lấy một cơ hội sống cho Thôi tiểu thư.

Ta không hối hận.
 
Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 33: Phiên ngoại – Hoàng đế (1)



Ta đã nghĩ, sau khi chết, ta sẽ theo đuổi hoàng hậu trên đường Hoàng Tuyền, tiếp tục bảo vệ nàng.

Nhưng ta đã đánh giá thấp tình cảm của Hoàng thượng đối với hoàng hậu.

Sau khi hoàng hậu mất, Hoàng thượng như người mất đi trụ cột, suy sụp hoàn toàn.

Ngày thứ bảy sau khi hoàng hậu mất, Thôi Di nhờ ta đưa một hộp điểm tâm cho Hoàng thượng.

Đó là loại điểm tâm Hoàng thượng yêu thích nhất.

Nàng muốn lợi dụng điều đó để khiến Hoàng thượng nhớ lại tình xưa.

Hoàng thượng đã nhiều ngày không ăn uống, ta cũng không dám chắc ngài có chịu ăn hay không.

Nhưng Hoàng thượng giữ lại.

Ôm hộp bánh trong tay mà thất thần, lệ rơi như mưa..

“Tứ Âm, chẳng phải nàng thích tiểu hổ con nhất sao? Nhìn một chút đi mà!”

Hóa ra là điểm tâm ấy khiến ngài nhớ lại quá khứ ngọt ngào bên hoàng hậu.

Ta không nỡ nhìn thêm, lặng lẽ rời đi.

Không lâu sau, Hoàng thượng đột ngột băng hà.

Kỳ Vương tuyên bố, Hoàng thượng vì quá đau lòng nên đi theo hoàng hậu.

Ta không tin.

Làm sao có thể?

Hoàng thượng dù đau khổ đến đâu, cũng tuyệt đối không phải hạng người đ.â.m đầu vào quan tài tự tử.

Ta định tra rõ chân tướng, nhưng nhanh chóng bị ngăn cản.

Thôi Di nói với ta: “Đừng điều tra nữa, ta đã cầu xin Kỳ Vương, hắn sẽ tha mạng cho ngươi.”

Ta cảm thấy không ổn: “Tại sao ngươi phải cầu xin hắn? Các ngươi đã làm gì?”

Thôi Di thản nhiên đáp: “Ta đã bỏ thuốc mê vào điểm tâm của Tiêu Lẫm.”

Sấm sét nổ vang bên tai!

Nàng bỏ thuốc, ta đưa vào —

Hóa ra chính tay ta đã hại c.h.ế.t chủ tử của mình!

Ta phát điên: “Tại sao? Tại sao ngươi phải hại hắn? Ngươi không phải thích hắn sao? Ngươi không phải muốn làm hoàng hậu của hắn sao?”

Thôi Di cười lạnh: “Làm hoàng hậu của ai, thì chẳng phải vẫn là hoàng hậu sao?”

Nàng đã thay đổi.

Không còn là Tam tiểu thư cao quý, thanh khiết trong ký ức của ta nữa.

Ta bóp chặt cổ nàng, hận không thể bẻ gãy nó ngay tức khắc.

Ta yêu nàng, nhưng ta cũng trung thành với chủ tử của mình.

Nàng cười khẩy: “Sao? Ngươi định g.i.ế.c ta à? Ra tay đi!”

Nàng từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào tim ta:

“Ngươi vì Tiêu Lẫm mà g.i.ế.c ta sao? Ngươi quên rồi à, ai đã cứu ngươi ra khỏi biển khổ? Tiêu Lẫm là chủ tử của ngươi, thế còn ta thì sao?”

Ta không cách nào phản bác.

Ta từng định xông vào cung, g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Vương để báo thù cho chủ tử.

Nhưng lời cuối cùng của nàng, đã hoàn toàn đánh sập ý chí của ta.

“Đường Ngự Phong, ngươi còn chưa biết đúng không? Ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Tứ Âm, chính là muội muội ruột của ngươi!”

Ta như bị sét đánh giữa trời quang.

Nàng khẽ cười: “Muội muội ruột của ngươi, cùng mẹ khác cha.”

Ta rút đao, đặt lên cổ nàng.

Nàng không chút sợ hãi: “Ngươi đã tự tay hại c.h.ế.t Tiêu Lẫm và Lý Tứ Âm.”

Nàng đưa tay v**t v* bụng mình: “Giờ còn muốn g.i.ế.c cả ta.”

Dừng một chút, nàng nhấn mạnh: “Ồ, và cả… đứa con trong bụng của chúng ta.”

Ta không tin.

Không thể nào.

Nàng mỉm cười: “Ba tháng rồi, chỉ có thể là của ngươi.”

Nàng ghé sát lại: “Ra tay đi, báo thù cho chủ tử và muội muội ngươi đi.”

Khuôn mặt mỹ nhân, so với thuở bé càng thêm quyến rũ mê hoặc.

Nữ tử ta đem lòng ái mộ cả đời, chôn chặt trong tim không dám lộ ra, hóa ra lại là một nữ nhân tâm địa rắn rết đến thế.

Tim gan ta như bị xé nát.

Ta xoay lưỡi đao, đặt ngang cổ mình.

Hoàng thượng, hoàng hậu, Đường Ngự Phong đến để tạ tội.

Phiên ngoại – Hoàng đế

Trẫm không ngờ.

Thái tử mà trẫm dốc lòng nuôi dạy từ nhỏ, lại vì một nữ nhân mà không tiếc tính mạng.

Hắn ngã xuống giữa vũng máu, tay vẫn còn nắm chặt vạt áo nữ tử kia.

Lúc trẫm đến, nàng ta đang quỳ ngoài điện, ánh mắt trống rỗng.

Trẫm hỏi nàng: “Ngươi đang cầu phúc cho Thái tử sao?”

Nàng liên tục gật đầu.

Nhưng trẫm nhìn ra được, nàng chẳng qua chỉ là đang xem trò vui, thậm chí mong Thái tử sớm c.h.ế.t đi cho rồi.

Trẫm giận đến mức suýt nữa muốn g.i.ế.c nàng ngay tại chỗ.

Thái tử đã cầm được máu, trẫm không buồn hỏi han nàng nữa, lập tức bước vào xem tình hình.

Thái tử nằm trên giường, yếu ớt vô cùng, chỉ mơ màng lặp lại một cái tên.

Trẫm ghé tai lại gần.

“Tứ Âm… Lý Tứ Âm…”

Đây là ai? Trẫm chưa từng nghe nói đến.

Lão thái giám thân cận cũng nghe thấy, đảo mắt lia lịa.

Ra ngoài chưa được bao lâu, đã cung kính bẩm báo:

“Bẩm Hoàng thượng, nữ tử kia chính là ái nữ của Lý Khám – thị lang bộ Công, tên là Lý Tứ Âm.”

Trẫm nhìn lướt qua.

Chẳng thể xem là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng tính là đoan trang xuất chúng.

Thái tử nhà trẫm sao lại si mê một nữ tử tầm thường như vậy?

Trẫm rất muốn xử lý nàng, nhưng trẫm hiểu rõ nhi tử mình — xưa nay hắn lạnh lùng xa cách.

Người có thể khiến hắn xả thân cứu mạng, mê man vẫn nhớ mãi không quên, nhất định là yêu đến tận xương tủy.

Thôi thì giữ lại cái mạng của nàng, điều tra rõ rồi g.i.ế.c cũng chưa muộn.

Trẫm lệnh nàng hầu bệnh. Nào ngờ nàng lại tỏ vẻ thất vọng.

Nàng thất vọng? Trẫm còn chưa xử tử nàng, đã là đại ân rồi!

Trẫm còn đặc biệt dặn dò thái y: “Phải trông chừng cẩn thận, kẻo để nàng ta làm hại Thái tử.”

Bởi vì trong đôi mắt của nữ nhân kia, trẫm không nhìn thấy chút gì gọi là tình yêu.

Không lâu sau, thống lĩnh Ngự lâm quân đến báo:

Bắt được hai tên thích khách.

Một kẻ chưa kịp ra tay, đã vì hành động lén lút mà bị bắt.

Một kẻ khác chính là tâm phúc của Thái tử, Đường Ngự Phong.

Sau khi thẩm tra nghiêm ngặt, kẻ chưa ra tay kia đã khai nhận:

Hắn do Kỳ Vương phái tới, giả vờ hành thích để hãm hại Thái tử.

Còn Đường Ngự Phong không chịu khai.

Hắn không nhận mình mưu sát Thái tử, cũng không nhận là Thái tử sai khiến.

Trẫm cảm thấy lạ lùng.

Bởi thanh kiếm của hắn, rõ ràng là chĩa vào Lý Tứ Âm.

Trẫm cho người tra quan hệ giữa hắn và Lý Tứ Âm.
 
Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 34: Phiên ngoại – Hoàng đế (2)



Quả nhiên, là huynh muội cùng mẹ khác cha.

Nhưng Đường Ngự Phong từ bảy tuổi đã vào Đông cung theo hầu Thái tử, Lý Tứ Âm lại là nữ nhi của thiếp thất trong Lý phủ, hai người chưa từng gặp mặt.

Vậy tại sao hắn lại muốn g.i.ế.c muội muội ruột của mình?

Trẫm nghĩ mãi không thông, bèn lệnh cho người tra xét nô tịch của Đường Ngự Phong.

Lần theo manh mối, tra tới Thôi phủ.

Phát hiện hắn có quan hệ thân thiết với Thôi tam tiểu thư — Thôi Di, người lớn lên cùng Thái tử.

Chẳng lẽ đây là chuyện ghen tuông giữa đám nữ nhi?

Trẫm hạ lệnh theo dõi Thôi Di.

Trẫm không yên lòng, lại đến thăm Thái tử.

Đứa con mà trẫm kỳ vọng nhất nằm yếu ớt trên giường, cánh tay bị nữ nhân kia kê làm gối đầu.

Thế mà hắn lại cứ nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt say đắm không rời.

Thậm chí không nỡ cử động, chỉ khẽ dùng đầu ngón tay v**t v* gò má nàng như đang nâng trân bảo.

Trẫm vừa định bước vào quát mắng, thì thái y vội kéo tay trẫm lại:

“Bệ hạ, Thái tử điện hạ không chịu nổi kích động.”

Trẫm thật sự giận!

Trẫm dạy dỗ hắn bao nhiêu năm, dạy hắn phải giữ điềm đạm, phải kiềm chế cảm xúc, cẩn thận từng bước, không để lộ sơ hở.

Vậy mà hắn quên sạch.

Giờ đây, hắn như phát điên vì một nữ nhân.

Không chỉ dung túng nàng, mà còn chẳng nỡ để nàng chịu khổ.

Nghe nói hôm đó vì đêm khuya dậy đắp áo cho nàng mà hắn ra máu, suýt mất mạng.

Trẫm thấy Thái tử này hỏng rồi.

Vì sắc mà mất trí.

Trẫm hạ lệnh theo dõi hắn chặt chẽ.

Nhưng trong suốt thời gian tĩnh dưỡng, hắn không hề hỏi đến chính sự, chỉ lặng lẽ cho người theo dõi tin tức của Lý Tứ Âm.

Nghe nói nàng ra ngoài gặp người nhà sắp xếp cho xem mắt, hắn bệnh chưa khỏi cũng kéo lê thân mình mà theo đến.

Trẫm thật sự không hiểu nổi.

Thái tử như đã trở thành người khác.

Trẫm muốn thử lòng hắn, liền bảo người nói cho Đường Ngự Phong biết sự thật về thân thế của Lý Tứ Âm.

Đường Ngự Phong nghe xong thì vô cùng kinh hãi.

Người bên dưới hồi bẩm:

“Đường Ngự Phong quả thật không biết chuyện, nhưng vẫn không chịu khai là ai sai khiến hắn hành thích Lý Tứ Âm.”

Trẫm liền bịa ra một lý do, sau đó gọi Lý Tứ Âm tới đến trước ngự tiền để đối chất.

Con bé này gan không nhỏ, vậy mà dám ra điều kiện với trẫm.

Trẫm nghe nàng kể xong, liền trầm mặc suy nghĩ.

Chẳng lẽ thế gian thật có chuyện cải tử hoàn sinh?

Cái giấc mộng mà nàng thấy, sao lại chân thật đến thế?

Trẫm lặng lẽ chờ ngày diễn ra đại lễ tế trời.

Quả nhiên, Lệ phi dâng một bát canh có độc.

Y như lời Lý Tứ Âm nói.

Lệ phi mà trẫm sủng ái nửa đời, lại muốn g.i.ế.c trẫm.

Trẫm đau lòng đến tận xương tủy.

Tối hôm đó, trẫm đau đầu không chịu nổi, mê man ngủ một giấc.

Khi tỉnh dậy, trong đầu lại có thêm nhiều đoạn ký ức xa lạ.

Trong mộng, Lý thị vì cứu Thái tử mà chắn một kiếm, thích khách chạy thoát.

Trẫm nghi ngờ Thái tử, lại bị Lý Khám làm cho phiền lòng.

Trẫm liền ban hôn Lý thị cho Thái tử, muốn xem hắn có tâm phản nghịch không.

Trẫm nghĩ, nếu hắn chán ghét nàng, thì Lý thị ắt sẽ chẳng sống được bao lâu.

Khi đó, lại đổi cho hắn một Thái tử phi xuất thân cao quý cũng chưa muộn.

Trẫm chỉ cần thử một năm, giữ nàng sống một năm là đủ.

Nhưng càng nhìn, trẫm lại càng cảm thấy nữ tử này thiện lương ngoan ngoãn, rất giống Huệ phi – sinh mẫu của Thái tử.

Trẫm lại không nỡ để nàng c.h.ế.t quá sớm.

Nhưng Lý thị xuất thân thấp kém, gia giáo lại không tốt, e rằng không gánh nổi cương vị mẫu nghi thiên hạ.

Trẫm nghe theo lời hoàng hậu khuyên, chọn vài nữ tử xuất thân danh môn tặng cho Thái tử làm thị thiếp.

Đến khi mấy người kia đều c.h.ế.t dưới tay người khác, trẫm mới bừng tỉnh —

Thái tử vẫn là Thái tử.

Lý Tứ Âm có thể sống sót đến hôm nay, đều nhờ hắn một tay che chở.

Lúc ấy trẫm mới phát hiện, tình cảm cha con giữa trẫm và hắn đã sớm xa cách.

Thái tử nghi ngờ trẫm cài người vào bên cạnh mình, ngày càng cung kính, nhưng không còn thân thiết như xưa.

Hắn dồn toàn lực chèn ép Kỳ Vương, cả hoàng hậu cũng ngày càng chuyên quyền kiêu căng.

Trẫm ngày càng không vui, cũng ngày càng xa lánh hắn.

Trưởng tử mà trẫm đích thân nuôi dạy từ nhỏ, trẫm từng nghĩ đến việc phế truất.

Nhưng mỗi lần Thái tử phi vào cung thỉnh an, trẫm lại nhớ đến Huệ phi.

Trẫm từng hứa với Huệ phi, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa con duy nhất của nàng.

Là vua, là cha, lời này trẫm không thể nói ra miệng, chỉ có thể trông cậy vào nàng dâu nhỏ này.

Thái tử phi ngơ ngác gật đầu: “Thái tử sẽ hiểu được tâm ý của phụ hoàng.”

Haiz…

Tất cả đều tại trẫm, chỉ vì ban hôn hồ đồ, khiến vợ chồng bọn họ *đồng sàng dị mộng, nảy sinh hiềm khích.

(*Đồng sàng dị mộng: tuy gần gũi bên ngoài, nhưng trong lòng mỗi người lại có những toan tính riêng, suy nghĩ riêng.)

Trẫm c.h.ế.t một cách mơ hồ, chẳng rõ đầu đuôi.

Những ngày cuối đời, Lệ phi luôn túc trực bên giường bệnh.

Trẫm cảm thấy có gì đó không ổn, muốn tìm cơ hội gặp Thái tử, nhưng luôn bị ngăn cản.

May mà Thái tử phi đến thỉnh an, trẫm đành đem chút hy vọng cuối cùng gửi gắm nơi nàng.

Nàng chỉ đau buồn nói: “Hoàng thượng an tâm tĩnh dưỡng.”

Lệ phi ở bên cạnh, ánh mắt đầy sát ý.

Trẫm thầm nghĩ: Thôi xong rồi.

May mắn thay, cuối cùng trẫm vẫn gặp được Thái tử.

Hắn lặng lẽ quỳ bên giường bệnh, không nói một lời.

Trẫm muốn dặn dò nhiều điều, nhưng phát hiện tình cha con đã chẳng còn như xưa, gần như là người dưng.

Trẫm chỉ khẽ vỗ mu bàn tay hắn, thì thầm căn dặn:

"Hãy yêu thương thê tử, yêu dân như con, nhà thuận thì mọi việc tất thịnh."
 
Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Chương 35: Hoàn



Trẫm sợ, sợ hắn trở thành một bạo quân m.á.u lạnh, vô tình vô nghĩa.

Điều duy nhất trẫm hy vọng là hắn sẽ bảo vệ Thái tử phi cho tốt.

Chỉ cần Thái tử phi còn ở bên, thì trong lòng hắn vẫn còn một chỗ dựa.

Trẫm nhớ lại mọi chuyện trong giấc mộng kia, nước mắt già nua tuôn rơi không dứt.

Trẫm bỗng nhận ra —

Kiếp trước trẫm sai đến mức chẳng còn gì để nói.

Nhưng rồi trẫm lại thắc mắc: Vì sao kiếp này Thái tử lại yêu thương Lý thị như phát điên đến vậy?

Trẫm cứ nhìn, cứ nghĩ rồi bật cười.

Hóa ra không chỉ mình trẫm, bọn họ cũng đều trọng sinh cả rồi.

Đêm Nguyên Tiêu.

Trẫm tình cờ bắt gặp Lý thị và Giang Nghĩa Hàm ở tiệm thư họa.

Lý thị e lệ dịu dàng, hai người tình ý quấn quýt.

Thái tử đứng một bên, nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa cắn vỡ cả hàm.

Trẫm thầm quyết định giúp nhi tử một phen.

Đồng thời cũng muốn thử xem, Lý thị có thực sự tuyệt tình như lời đồn hay không?

Trẫm thử ra tay một chút, nàng liền như đổ đậu, khai hết mọi chuyện.

Nàng còn đem trẫm thành phụ hoàng kiếp trước mà khóc lóc kể khổ.

Trẫm cũng đau lòng.

Hóa ra ba năm làm hoàng hậu của nàng là ba năm đầy nước mắt.

Hóa ra trẫm để lại cho Thái tử biết bao nhiêu cục diện rối rắm.

Từ hôm đó, trẫm bắt đầu âm thầm thanh tra lại một lượt.

Từ hoàng hậu, Lệ phi, Kỳ Vương, đến cả huynh đệ thân tín của trẫm — Thành Dương vương.

Thì ra những kẻ này, mỗi người đều ôm lòng riêng.

Bọn họ vì e ngại uy danh của trẫm mà không dám manh động, chứ chưa từng thực lòng trung với giang sơn xã tắc.

Chỉ cần tân quân đăng vị, lòng lang dạ sói lại hiện nguyên hình.

Trẫm không thể để những u nhọt ấy lại cho con.

Trẫm sẽ thay con mình nhổ sạch từng cái một.

Lần đi săn ấy, trẫm phát hiện một người khả nghi.

Tiểu nữ của Tể tướng họ Thôi: Thôi Di.

Lý Tứ Âm từng nói, chính vì trẫm ban hôn hồ đồ kiếp trước mới khiến Thôi Di gả nhầm người, số kiếp bất hạnh.

Vậy nên, kiếp này trẫm không ban hôn nữa, để phụ mẫu nàng tự quyết.

Nhưng nàng ta lại dây dưa với Kỳ Vương, lại còn có quan hệ mập mờ với kẻ thù kiếp trước là Lục Trì.

Trẫm liền cho người âm thầm giám sát.

Quả nhiên nàng ta dám hạ thủ với Lý Tứ Âm.

Trẫm lập tức ra lệnh cho Ngự lâm quân đi theo Thái tử truy tìm.

Loại tình huống anh hùng cứu mỹ nhân thế này, sao trẫm có thể cướp mất cơ hội của con trai được?

Con tốt, dâu hiền, tiền duyên chưa dứt.

Khi ấy, trẫm còn bắt gặp một tiểu binh Ngự lâm quân đang lén lút lẩm bẩm trong góc.

Thấy cậu ta do dự, trẫm liền bước tới hỏi đang lẩm bẩm cái gì.

Vừa nhìn, liền biết đó là nhi tử nhà họ Giang.

Cậu ta không dám nói.

Trẫm nghiêm giọng: “Nói lớn lên.”

Không còn cách nào, hắn đành kể lại tất cả những gì mình đã thấy.

Mười mấy tên Ngự lâm quân đứng cạnh đều nghe rõ mồn một.

Tin đã ra khỏi miệng.

Lão già nhà họ Giang là kẻ sĩ diện nhất thiên hạ, chuyện này mà lan ra, chẳng thể nào thu lại.

Thái tử à, phụ hoàng chỉ giúp con đến đây thôi.

Trẫm làm bao nhiêu việc, cuối cùng, đứa con trai này cũng hiểu ra rồi.

Hắn không còn nhìn trẫm như kẻ thù nữa, bắt đầu chịu mở miệng tâm sự cùng trẫm.

Cha con, quân thần, không cần nói quá nhiều — hiểu là đủ.

Hai cha con cùng bày mưu, chờ xem Kỳ Vương có sa bẫy không.

Lệ phi đã dám hại trẫm, trẫm nhất định phải giết.

Còn Kỳ Vương, trẫm thì lại hơi do dự.

Nếu hắn thực sự có ý mưu nghịch, trẫm tuyệt đối không nương tay.

Trẫm là hoàng đế.

Kẻ nào dám khiêu khích hoàng quyền, dù là cốt nhục ruột thịt, cũng phải giết!

Còn về Thôi Di, chẳng qua cũng chỉ là hạng tiểu nhân nhảy nhót, mọi thứ đều trong tay trẫm.

Trẫm thất vọng vô cùng.

Kỳ Vương có lòng mưu nghịch, lại chẳng có gan cũng chẳng có thủ đoạn.

Một kẻ hồ đồ, mềm yếu, chẳng làm nên trò trống gì.

Trẫm mềm lòng, chỉ giam lỏng hắn, tha cho hắn một mạng.

Gió yên biển lặng rồi, trẫm muốn dưỡng bệnh thật tốt, tranh thủ thêm vài năm nữa thu xếp lại triều cục cho ổn thỏa.

Để đến khi Thái tử tiếp nhận giang sơn, cũng được thuận buồm xuôi gió.

Ai ngờ tiểu tử đó nghe tin trẫm khỏe lại, liền như trút được gánh nặng,

Ngày ngày lại chạy lên núi!

Chạy đi đâu?

Chạy theo vị hoàng hậu kiếp trước của hắn, kiếp này lại mê tu đạo, mộng mơ phi thăng thành tiên.

Nói thực lòng, trẫm thấy hắn đúng là bị tình cảm làm mờ mắt.

Cái cô nương kia, duyên trần chưa dứt, tâm đạo chẳng vững.

Chỉ một chút lưu luyến và yêu thương đã đủ làm nàng mê muội không dứt ra nổi.

Ngay cả người thân từng không mấy yêu thương nàng, nàng còn chẳng nỡ buông.

Lẽ nào lại dễ dàng từ bỏ người đã từng đầu gối tay ấp suốt mười năm?

Nhưng trẫm không nói.

Chuyện của người trẻ, trẫm không nên nhúng tay thêm nữa.

Quả nhiên, chưa đầy hai năm sau, Thái tử lại cùng Lý thị quỳ gối trước mặt trẫm.

Trẫm sớm đã chuẩn bị sẵn thánh chỉ từ trước, mỉm cười nói:

“Lần này không phải trẫm chỉ hôn đâu nhé, là các ngươi tự đến xin đấy.”

Thái tử đại hôn, toàn cung vui mừng.

Trẫm nhìn đôi phu thê không còn là tân nhân, nhưng lại còn hơn tân nhân ấy.

Trong lòng chỉ thấy nhẹ nhõm và mãn nguyện.

Trẫm cuối cùng cũng đã chỉ đúng một lần nhân duyên rồi đấy!

Hoàn.
 
Back
Top Bottom