Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Đế Lắm Lời

Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 20: Chương 20



Tạ Trầm đã dùng kế tỏ ra yếu thế để dụ địch vào bẫy, rồi lại lấy chính bản thân mình ra làm mồi nhử, nhằm mục đích kéo dài thêm thời gian, sau đó lại phối hợp một cách vô cùng chu đáo và cẩn thận với tất cả các bên, cuối cùng cũng đã thành công trói gọn được cả Thịnh Vương lẫn Thái hậu.

Nàng nghe mà cứ gật gù liên tục, rồi lại thật thà hỏi một câu.

“Vậy thì ta đã chạy theo suốt cả một đoạn đường dài như vậy, vai trò của ta ở đây là gì.”

Trong toàn bộ kế hoạch này, ai ai cũng đều có một vai trò riêng của mình, tất cả đều phối hợp với nhau một cách vô cùng ăn ý và nhịp nhàng.

Chỉ có một mình nàng, từ Nam ra Bắc, rồi lại từ Bắc trở về Nam, chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi nhưng cuối cùng lại chẳng làm được việc gì ra hồn cả.

Như thế này chẳng phải là làm cho nàng trông rất vô dụng hay sao.

Cậu, nhị thúc và cả biểu ca của nàng nghe xong, đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau làm ra những phản ứng giống hệt nhau một cách đến đáng sợ.

Người thì huýt sáo, người thì vờ tìm đồ, người thì lại đập muỗi, tất cả đều giả vờ như đang rất bận rộn, rồi lại nhìn trời nhìn đất, nhất quyết không chịu nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Không biết nữa.”

“Chắc là để cho đủ người thôi.”

“Chắc là làm linh vật may mắn đấy.”

Cuối cùng, phụ thân của nàng chính là người đã phá tan bầu không khí bối rối và ngượng ngùng này.

“Có lẽ con chỉ đơn giản là thích được chạy rong trên đường mà thôi.”

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đúng là một trận thanh quân trắc thật là ‘vinh quang’ làm sao.”

Tạ Trầm dùng ngón tay trỏ của mình gõ nhẹ lên trán nàng, giọng nói có chút bất lực.

“Ngốc ạ, chẳng phải trẫm đã nói trước với nàng toàn bộ kế hoạch rồi hay sao.”

Có sao. Có thật vậy sao.

Hắn đã nói những gì mà tại sao nàng lại không hề hay biết một chút nào cả. Nàng chắc chắn là lúc đó đã vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi mất rồi. Không thể nào trách nàng được.

Nhờ ơn của Thịnh Vương và Thái hậu.

Bọn họ đã gây ra cả một đống lộn xộn và hỗn loạn, để rồi cuối cùng lại để cho nàng và Tạ Trầm phải đứng ra lo liệu dọn dẹp.

Tiền để dập tắt đám cháy, tiền để dọn dẹp hiện trường, tiền để sửa chữa lại những căn phòng đã bị cháy rụi, tiền để trồng lại cây cỏ hoa lá, rồi lại còn cả tiền trợ cấp và bồi thường tổn thất tinh thần nữa… tất cả lại là một khoản chi khổng lồ.

Nàng xem xét sổ sách mà cảm thấy đau cả đầu, Tạ Trầm thấy vậy liền phất tay một cái, ra lệnh tịch thu toàn bộ gia sản của nhà mẹ đẻ Thái hậu và cả phủ đệ của Thịnh Vương nữa.

Vừa mới được yên ổn được có hai ngày, nàng lại kiếm cớ để chạy về nhà.

“Nàng muốn về Trấn Quốc Công phủ để tổ chức tiệc đầy tháng à.” Tạ Trầm đặt cây bút lông trên tay xuống.

Nàng đứng ngay trước bàn làm việc của hắn, vẻ mặt lộ rõ sự thành khẩn.

“Ừm ừm, đúng vậy ạ.”

“Ai đầy tháng vậy.”

Hắn gãi gãi đầu rồi đoán mò.

“Nàng có cháu trai rồi à. Hay là con ch.ó vàng ở trước cửa nhà nàng vừa mới đẻ con xong.”

“Không phải đâu ạ.” Nàng liên tục lắc đầu. “Là ta.”

“…Nàng ư.”

“Đúng vậy, chính là ta.”

Nàng nghiêm túc nói.

“Ngày kia chính là ngày ta tròn hai trăm ba mươi mốt tháng tuổi đấy.”
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 21: Chương 21



Hắn im lặng không nói gì.

Có thể bịa ra được một cái cớ ngớ ngẩn đến như vậy, cũng đủ để chứng tỏ rằng nàng thật sự rất thích được về nhà.

Vào một ngày đẹp trời, nàng cùng với phụ thân của mình ngồi phơi nắng, vừa ăn hạt dưa, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.

Ông nói rằng, ở kinh thành có một vị nữ y mới mở một tiệm bán phấn son, quảng cáo rằng loại kem ngọc trai ở tiệm của bà ta có thêm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, vừa có tác dụng làm trắng da lại vừa giúp cho làn da được trẻ hóa.

Mẫu thân của nàng đã mua không biết bao nhiêu là hũ về dùng, ông vì tò mò nên đã lén lấy trộm hai thìa để dùng thử, cảm thấy bản thân mình như trẻ lại được đến mười tuổi.

Nàng nhìn ông, rồi bỗng nhiên.

“Ọe.”

Phụ thân nàng giật mình, vội vàng ném hạt dưa đang cầm trên tay xuống, rồi sờ sờ lên mặt mình.

“Con gái à, năm đó phụ thân của con chính là mỹ nam đứng thứ ba phẩy một năm tư của kinh thành đấy nhé, dù cho bây giờ không còn được thanh xuân như xưa nữa, nhưng một người đàn ông năm mươi mốt tuổi vẫn là một đóa hoa đấy. Sao có thể xấu đến mức làm cho con phải buồn nôn được chứ.”

Ánh mắt ông lúc này lộ rõ ba phần hoảng sợ, bốn phần không tự tin, một phần nghi hoặc, và đến chín mươi hai phần là tự vấn bản thân.

Nàng cố gắng hết sức để an ủi tinh thần vốn đã rất mong manh của ông, rồi giải thích.

“Cha à, không phải đâu ạ… chỉ là, ọe.”

Trước khi đi ngủ vào tối hôm đó, nàng hiếm khi nào lại không đuổi Tạ Trầm ra ngoài, mà lại nằm ngay trước mặt hắn, để cho hắn ôm nàng vào lòng rồi cùng nhau trò chuyện.

Bàn tay hắn thật ấm áp, giống như một chiếc túi chườm nóng đang đặt nhẹ nhàng trên bụng nàng vậy.

Nàng hỏi.

“Chúng ta nên đặt tên con là gì thì hay nhỉ.”

Hắn buột miệng nói ra.

“Thạch Mộ Dao.”

“Quê mùa quá đi mất, dừng lại ngay.” Nàng định đưa tay lên bịt miệng hắn lại, rồi khâu luôn cho xong chuyện.

Thế là hai người liền đổi sang một chủ đề khác, cùng nhau thảo luận xem tại sao hắn lại thích nàng.

Nàng cố gắng hồi tưởng lại.

“Có phải là vì năm đó Thái hậu không chịu thêu túi gấm cho ngươi, còn ta thì lại thêu đúng không.”

Tạ Trầm khẽ “Ừ” một tiếng.

“Có phải là vì ta xinh đẹp không.”

Lại một tiếng “Ừ” nữa.

“Có phải là vì ta nấu ăn ngon không.”

Lần này thì hắn lại im lặng.

Nàng tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.

“Ý của ngươi là gì hả. Ngươi cho rằng ta nấu ăn không ngon có đúng không.”

“Không, không phải đâu mà.” Hắn vội vàng kéo tay nàng lại, rồi hôn nhẹ lên đó.

“Yêu một người thì có cần phải có lý do hay sao. Yêu dung mạo của nàng ư. Hay là yêu tài hoa của nàng. Hoặc là yêu những món ăn mà nàng nấu. Nhưng một tình yêu mà lại có lý do thì còn được tính là tình yêu nữa hay sao. Ta yêu nàng, chỉ đơn giản là vì nàng chính là nàng mà thôi, chỉ có vậy.”

Nàng nghe xong thì cảm thấy vô cùng hài lòng, gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi lại quay trở lại câu chuyện ban đầu.

“Vậy thì ý của ngươi vẫn là nói rằng ta nấu ăn không ngon có đúng không hả.”

Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nghiêng người qua rồi véo nhẹ lên má nàng.

“Thôi, mau ngủ đi.”

Dải ngân hà trên bầu trời đêm vẫn đang sáng lấp lánh.

Khép đôi mi lại, một giấc mơ thật đẹp.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nàng và Tạ Trầm, một đời này sẽ cùng nhau bạc đầu.
 
Back
Top Bottom