Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 530: Chương 530



Thằng nhóc này thật sự dám nghĩ.

Tới giờ đi ngủ nhưng cả nhà không ngủ được, quá hưng phấn.

Tống Sở cùng Giang Bác cách một mặt tường nói chuyện.

Tô Chí Phong đứng dậy đi đổ nước rửa chân còn nghe tiếng hai đứa thì thầm, ông về phòng nói với Mã Lan đang đọc sách: “Bà nói xem, chúng đã lớn vậy rồi mà còn quấn quýt lấy nhau, cảm giác mãi không lớn nổi.”

Mã Lan lật một trang sách, nói: “Đây là tình cảm thâm sâu, đừng lo, chờ chúng lớn tự nhiên sẽ tốt hơn. Tôi còn đang lo sau này chúng lập gia đình sẽ không thân thiết như vậy nữa. Ông xem tôi với các chị, lúc nhỏ cũng thân thiết lắm, sau khi lấy chồng thì ngăn cách, ài.”

Ngẫm lại đúng là thương cảm, Tô Chí Phong cảm thấy bọn nhỏ thân thiết như vậy cũng tốt, miễn cho càng lúc càng xa lạ.

Tưởng tượng hai đứa nhỏ về sau cảm tình không tốt, ông làm cha thấy lòng buồn bã.

Sau khi dọn sang nhà mới, nhóm Tống Sở thoải mái hơn nhiều.

Cách trường học chỉ có mười phút đi xe, không cần xe jeep đưa, cô và Giang Bác cưỡi xe máy điện eMule liền có thể đi và về.

Hiện tại xe máy điện eMule không phải vật hiếm lạ gì trong thủ đô, cơ quan đều có, không bắt mắt.

TBC

Sáng sớm, người nhà họ Tô ra cửa đi học.

Tô Chí Phong và Mã Lan mới leo lên xe thì bỗng có một người phụ nữ trung niên xách giỏ tới gần chào, cười tươi hỏi: “Cả nhà ông bà mới dọn tới hả?”

Mã Lan thấy là hàng xóm thì cười nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua mới chuyển lại đây, đồng chí cũng ở bên này sao?”

“Tôi ở sân phía trước.” Người phụ nữ cười trả lời, tiếp đó tò mò hỏi: “Các người được cơ quan xếp chỗ ở ư?”

Không thể nói thật ra, Mã Lan gật đầu ậm ừ.

“Sao lại chia nhà này cho các người vậy nhỉ, chẳng phải nói không thể sắp xếp sao?”

Người phụ nữ trung niên lẩm bẩm rời đi, không còn vẻ thân thiện với vợ chồng Mã Lan.

Mã Lan thấy người phụ nữ kia đỏng đảnh bỏ đi, bà nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Người này là ai vậy chứ?”

Tô Chí Phong nói: “Thôi kệ đi, chắc là muốn ở căn nhà này nhưng không được.”

“Thì liên quan gì chúng ta? Chúng ta cũng chỉ là được sắp xếp vào ở.”

Mã Lan hơi khó chịu, còn tưởng là hàng xóm tốt muốn làm quen, dù gì nhà cũng sát nhau, ai mà không muốn làm tốt mối quan hệ?

Kết quả vừa đến đã gặp loại người như vậy.

“Đi thôi, đến trường.”

Trong sân bên kia, người phụ nữ vừa bắt chuyện với Mã Lan xách giỏ vào nhà.

Bọn họ cũng ở tứ hợp viện, nhưng không phải một gia đình ở lại, tuy có sân nhỏ trước cửa nhưng nhà trước nhà sau có đến mấy hộ gia đình, phải chen chúc với nhau.

Người phụ nữ cau mày vào nhà, càu nhàu với người đàn ông đang ăn sáng: “Ông Lưu, căn nhà một sân bên hẻm Đông có người vào ở rồi.”

Nghe lời này, người đàn ông trung niên đang ăn cơm dừng đũa: “Bà nghe ai nói?"

"Không nghe ai, sáng nay tôi đi chợ vừa lúc ghé ngang qua đó thì thấy có người ra khỏi nhà. Ông nói xem, nghe bảo quốc gia muốn giữ căn nhà này nên không xếp người vào ở mà, sao giờ lại có người ở?”

Nhà của bọn họ tuy rộng rãi hơn nhà của người bình thường, nhưng ai mà không muốn ở nhà riêng lẻ? Nếu không thì ho khan một tiếng, cách vách cũng có người nghe được, khách đến nhà cũng cảm thấy mất mặt.

Lẽ ra chức vị nhà bọn họ không thấp, là người của chính quyền.

Còn là cán bộ chính quyền thủ đô! Vậy mà bị xếp ở chung nhà với người khác, coi có được không?

Thủ đô không thiếu tứ hợp viện, nhưng nhà lớn đều xếp mấy gia đình ở chung, chỉ có nhà một sân mới có thể sắp xếp một gia đình ở.

Nhưng loại nhà này thông thường bị dùng làm văn phòng của chính quyền.

Khó khăn lắm bên hẻm Đông mới trống một nhà, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, vậy mà đã xếp người vào ở.

"Ông Lưu, ông hãy tìm người hỏi thăm đi, phải chăng là nhà ai đi quan hệ, nếu vậy nhà chúng ta cũng đi quan hệ.”

Lưu Tứ Bình gật đầu, để đũa xuống, đứng dậy đội mũ, chuẩn bị đi hỏi thăm người ở trong căn nhà kia có thân phận như thế nào.

Tin tức của gia đình kia không khó hỏi thăm ra, văn phòng đầu hẻm cũng có thể tra được tin tức. Không có gì đặc biệt, nguyên gia đình đều là phần tử trí thức học đại học. Nguyên nhân được vào ở thì không ai biết, đại khái có thể là móc nối quan hệ, dù sao có thể học đại học thì ít nhiều gì cũng tiếp xúc với giáo sư già này nọ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 531: Chương 531



Lưu Tứ Bình có chút kiêng kỵ, cảm thấy chuyện không đơn giản, nhưng ngẫm lại thân phận phần tử trí thức thì bật cười.

Gần đây đám phần tử trí thức không yên phận, làm ầm ĩ một số chuyện.

Lãnh đạo lớn đang phiền lòng vì chuyện này, có mấy người vì quan niệm khác nhau mà tranh luận suốt ngày, dựa theo xu thế này thì không lâu sau có lẽ căn nhà đó sẽ trống chỗ.

Bởi vì là cưỡi xe máy điện eMule, cho nên Tống Sở cùng Giang Bác không gây chú ý như lúc trước, trực tiếp cưỡi đến bên dưới tòa nhà dạy học.

Kết quả vẫn dẫn tới một ít náo động.

Hai người vào lớp, đám bạn học xúm lại: “Hai người còn có loại xe điện này nữa ư? Sở Sở, nhà các người làm gì mà có loại xe này? Cậu biết không? Ở quê bọn tớ chỉ có huyện ủy mới có một chiếc, mọi người bình thường chỉ cưỡi xe đạp, không nỡ đi xe này.”

Tống Sở hỏi: “Có xe sao lại không đi?”

TBC

“Thì sợ làm hỏng, cậu không biết đâu, trước khi có xe này thậm chí không nỡ đi xe đạp luôn ấy, dù sao cũng là thứ đắt tiền quý trọng mà. Thảo nào hay nói thủ đô tuyệt vời, dân chúng trong nhà đều có thể cưỡi xe điện.”

Tống Sở: "..."

Bạn học khác cũng không ngừng hâm mộ. Người trẻ tuổi, ai không muốn sở hữu một chiếc xe chứ?

Nhưng không ai hỏi kỹ Tống Sở và Giang Bác, dù sao đào bới sâu là hành vi không lễ phép.

Lúc ăn cơm trưa, Tống Sở nói với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em còn tưởng bên thủ đô có nhiều xe điện như vậy nghĩa là cả nước đều có, không ngờ ít người dùng như thế.”

Giang Bác nói: “Quá nghèo."

Tống Sở: "..."

Giang Bác nói: “Anh sẽ cố gắng để nhiều người được đi xe điện hơn.”

Xét cho cùng, cũng là vì thiếu tài liệu và nguồn năng lượng, chỉ cần khai phá thêm nguồn năng lượng mới và tài liệu giá rẻ thay thế thì sớm muộn cũng giải quyết được vấn đề này.

“Buổi chiều anh đi viện nghiên cứu, sau này không có lớp học anh đều sẽ đi viện nghiên cứu làm việc.”

“A, vậy là anh Tiểu Bác vừa phải học vừa phải làm việc, cực khổ quá rồi.”

Nghe giọng nói lo lắng của Tống Sở, Giang Bác nhoẻn miệng cười: “Không khổ cực."

Nhưng anh không muốn hai người xa nhau quá lâu.

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác đừng vất vả như vậy, anh không cần học chương trình học của khoa văn học cũng được, không cần đến trường cũng không sao, anh lo làm việc đi.”

Giang Bác mím môi, có chút không vui vẻ: “Muốn đi học.”

Tống Sở cảm giác hình như Giang Bác giận, dỗ dành anh: “Rồi rồi, anh đi học. Vậy lúc bình thường anh đừng vất vả quá, nếu không được thì buổi tối em về sẽ dạy học bù cho anh. Em hứa sẽ ghi lại hết, anh chỉ cần làm tốt chuyện anh muốn làm, chương trình học giao hết cho em.”

Nghe lời này, Giang Bác mắt sáng lên: “Ừm, về sau anh chỉ đi học nửa ngày, buổi chiều đi viện nghiên cứu, buổi tối em dạy bù cho anh.”

"Được rồi." Tống Sở đồng ý ngay, cô cũng hữu dụng với anh Tiểu Bác chứ không phải cản trở: “Khi nào rảnh em sẽ cùng anh đi viện nghiên cứu, làm trợ lý cho anh.”

Tâm trạng của Giang Bác càng tốt hơn nữa, cảm thấy chính mình có thể làm nhiều việc hơn.

Buổi chiều, Giang Bác trực tiếp đi viện nghiên cứu.

Trong viện nghiên cứu có khá nhiều hạng mục, đều là phân nhánh từ chỗ Giang Bác.

Chỉ riêng hạng mục thông tin vô tuyến đã có vài cái.

Bởi vì Giang Bác cung cấp sách khiến tiến độ nghiên cứu và phát triển của bọn họ rất nhanh, chỉ riêng trạm phát điện, hai năm nay đã tăng thêm hai cái, giảm bớt vấn đề điện lực cho quốc gia rất nhiều.

Còn về thông tin vô tuyến, ngoài mặt là sắp xây dựng trạm cơ sở mặt đất thông tin vô tuyến, nhưng trên thực tế bọn họ đã thăng cấp điện thoại di động, chờ khi trình làng sẽ là sản phẩm đời đầu, còn sản phẩm đời thứ hai chỉ sử dụng trong nội bộ đặc biệt.

Các thay đổi lớn nhỏ khác diễn sinh ra càng ngày càng nhiều không đếm xuể.

Căn cứ vào những thứ này, địa vị của Giang Bác luôn đặc biệt nhất trong viện nghiên cứu. Biết Giang Bác chịu đến viện nghiên cứu đi làm, sở trưởng Thái đã sớm có chuẩn bị, ông ta lấy ra một số hạng mục nghiên cứu không tốn quá nhiều thời gian cho Giang Bác lựa chọn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 532: Chương 532



Dù sao Giang Bác hiện tại còn nhỏ, không thể bắt anh làm việc quá độ.

Giang Bác phát hiện những hạng mục cần làm thật nhiều.

Anh ngẫm nghĩ nói: “Thành lập internet trước đã, sau khi xong internet thì có thể thông qua máy vi tính tiến hành chỉ đạo."

“Hạng mục đó chúng tôi chưa có tiến triển gì lớn.”

Sở trưởng Thái có chút hổ thẹn, lúc trước chuyên gia Tô đề xuất kiến thiết internet thì bọn họ chỉ là từ đó làm ra thông tin vô tuyến, nhưng đến cuối cùng vẫn dựa vào thành quả thông tin vô tuyến mà chuyên gia Tô làm ra.

Về sau bọn họ cũng ý thức được tầm quan trọng của internet, tăng thêm sức người sức của, nhưng đối với thứ mới mẻ này, dù có sách mà chuyên gia Tô cung cấp thì bọn họ cũng khó mà làm ra ngay được.

Giang Bác biết ngay là kết quả sẽ như này, anh cũng hiểu không thể trách nhân viên nghiên cứu khoa học thời này, dù sao cũng cách biệt trình độ khoa học kỹ thuật nhiều năm.

“Để tôi.”

Thế là Giang Bác đi vào viện nghiên cứu, nhận hạng mục thứ nhất là nghiên cứu thiết bị internet.

Bởi vì quyết định mỗi ngày đều đến viện nghiên cứu, Giang Bác không định mang công việc về nhà làm. Hệ thống công nghiệp to như vậy, không thể dựa vào một mình anh, còn cần bồi dưỡng người khác.

Giang Bác định ở trong phòng thí nghiệm làm từng bước, hướng dẫn một số người phụ tá.

Miễn cho một hạng mục làm mấy năm, lỡ dở việc.

Hơn nữa buổi tối anh còn phải học bù, không có thời gian làm việc.

Nghe sắp xếp của Giang Bác, sở trưởng Thái suýt chút mừng muốn khóc, lập tức chuẩn bị nghiêm khắc sàng lọc nhân viên.

Kỹ thuật không giỏi, loại; giác ngộ tư tưởng không cao, loại; năng lực học tập không mạnh; loại luôn.

Chuyện Giang Bác làm nghiên cứu và phát triển trong viện nghiên cứu cũng được báo cáo cho lãnh đạo lớn.

Dạo này tâm trạng của lãnh đạo lớn khá tệ, trong khi các hạng công việc của quốc gia chính thức phát triển không ngừng thì có một số người đứng ra đòi cải cách, thảo luận tính chất quốc gia.

Gần đây vì chuyện này mà tranh luận không ngớt, khiến lãnh đạo lớn nhức đầu.

Ông lo nhất là làm lớn chuyện sẽ có trục trặc gì, với hình thế trước mắt, ông không muốn đất nước xảy ra chuyện.

Nghe bên viện nghiên cứu báo cáo tình huống, tâm trạng đó của lãnh đạo lớn càng thêm kiên định.

Tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm.

Bất kỳ kẻ nào phá hoại, cũng đều sẽ là kẻ thù của nhân dân.

Bởi vì cần cố gắng nhanh chóng khiến máy vi tính kết nối được mạng, thực hiện công việc phụ đạo nghiên cứu khoa học qua mạng, mỗi ngày Giang Bác đều rút ra hơn một nửa thời gian ở trong phòng thí nghiệm dẫn dắt đoàn đội.

Trong khoảng thời gian này, Tống Sở vẫn luôn học trên lớp.

Ban đầu còn có người hỏi, đợi qua mấy ngày, mọi người quen rồi nên không còn ai hỏi nữa. Dù sao Giang Bác cũng đặc biệt nhất trong lớp, người duy nhất không cần lên lớp cũng có thể lấy hai bằng, bận rộn không thấy bóng người cũng là bình thường, ngay cả giáo viên cũng đều không hỏi.

Giang Bác không ở lớp, Tống Sở cũng không nhàn rỗi, luôn dẫn dắt câu lạc bộ văn học của mình tranh thủ mỗi tuần nhận bản thảo, cô còn tự viết một số truyện ngắn rèn luyện hành văn.

TBC

Từ khi lên đại học Tống Sở tạm thời không định xuất bản sách nữa.

Thật ra, Tống Sở nhớ lại sách mình đã viết cảm giác có chút hơi tệ, nếu đổi lại là cô của hiện tại viết nhất định có thể viết càng tốt hơn.

Cho nên vì không để lãng phí đề tài, Tống Sở quyết định dùng truyện ngắn rèn luyện cách hành văn trước. Cô đã có ý tưởng cho cuốn sách kế tiếp, bây giờ rèn luyện rồi thu thập tư liệu đến lúc đó chỉ cần trực tiếp động bút.

Nhưng Tống Sở phát hiện văn chương gần đây thu được hơi mẫn cảm, dường như đang phê phán cái gì đó.

Tống Sở cảm thấy như vậy không tốt, bọn họ còn là học sinh, khi chưa hiểu gì thì đừng lý luận suông.

Tống Sở đánh tiếng với bạn học trong câu lạc bộ văn học, về sau cố gắng đừng viết nội dung về mặt này.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 533: Chương 533



Học sinh viết văn nói: “Nhưng không chỉ mình chúng ta nghĩ vậy, giáo sư già trong khoa của chúng ta cũng đề cập trên lớp, nói rằng chúng ta hiện tại không bằng Trung Hoa Dân Quốc dân chủ."

Những bạn học khác cũng gật đầu, ít nhiều gì họ cũng từng nghe qua quan điểm này.

Tống Sở nhíu mày nói: “Nhưng chúng ta không cần học theo bọn họ, chúng ta còn chưa đi vào xã hội, cái gì cũng đều không hiểu, hơn nữa chúng ta được đi học chẳng phải là nhờ chính sách quốc gia tốt sao? Chúng ta đừng tự tạo thêm phiền phức.”

TBC

Một số học sinh khư khư cố chấp: "Cô sao nói vậy, có một số việc không tốt thì chúng ta phải nói ra, hãy nhớ lại lúc trước chúng ta vận động học sinh như thế nào đi, đó cũng là thanh niên cùng tiến bộ đấy thôi?”

Các văn thanh là như thế, chỉ cần cho rằng mình đúng thì sẽ kiên trì đến cùng, dù Tống Sở có quan hệ tốt với họ nhưng cái gì cần nói họ cũng sẽ nói ra.

Tống Sở quyết định tạm thời không thu bản thảo, dù nhận cũng tạm thời không phát hành.

Cô về nhà nói cho nhóm người Mã Lan biết chuyện này.

Giang Bác nói: “Mặc kệ bọn họ."

"Anh Tiểu Bác trong khoảng thời gian này ít ở trường học, có một số chuyện anh không rõ đâu, em cảm giác bọn họ gần đây hơi kỳ lạ.”

Mã Lan lau trán, tính thời gian thì khoảng năm này đã xuất hiện mâu thuẫn rồi, không thể thay đổi, dù đã biến đổi lớn như vậy nhưng vẫn có người chạy ra phát biểu cái nhìn khác nhau.

Mã Lan cảm giác thời gian này còn đến sớm hơn thời gian cũ, có lẽ mới chỉ nhú mầm, nhưng đây không phải điềm lành.

Chẳng lẽ bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển khiến ai đó bành trướng, đứng ra kiếm chuyện?

Tô Chí Phong nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, mấy người hay nói chuyện đấy là những người hay la ó đúng không? Mấy hôm trước giáo sư có đề cập vấn đề này với tôi, tuy chúng tôi làm giáo dục nhưng chúng tôi cũng hiểu một đạo lý, phổ cập giáo dục không thể nói suông, không có tiền thì không thể làm giáo dục, có phải cải cách hay không cũng giống như vậy không?"

Mã Lan đã có kinh nghiệm về việc này, vô cùng đồng ý nói: “Tất nhiên, không có tiền thì sao cải cách? Toàn quốc có bấy nhiêu tài sản, nếu hoàn toàn mở rộng thị trường, bị kẻ làm ăn lòng dạ hiểm độc từ giữa kiếm giá chênh lệch thì dân chúng mới thật sự sống khổ.”

Giang Bác ghét bỏ nói: “Đã nghèo vậy rồi còn tranh đấu làm gì.”

Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."

Tống Sở lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm sao đây?”

"Yên lặng theo dõi biến động đi." Mã Lan thở dài nói: “Việc quốc gia lớn như vậy không phải chúng ta muốn là có thể nhúng tay vào, lo làm tốt chuyện của mình, tranh thủ thời gian có hạn mà học cho tốt.”

Điều bây giờ Mã Lan lo lắng là sẽ đi theo lối cũ trong kiếp trước của bà, chưa học xong đại học thì trường đóng cửa, vậy thì đau lòng lắm.

Gia đình bọn họ toàn là phần tử trí thức, đến lúc đó có khi nào xảy ra chuyện không? Tuy rằng trong nhà có Tiểu Bác, nhưng lỡ như có bất trắc thì sao?

Khác với cha mẹ và Sở Sở, Giang Bác trừ phát biểu ghét bỏ ra hoàn toàn không lo lắng hướng đi tương lai.

Chỉ cần quốc gia này không còn nghèo thì trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề.

Nguyên nhân xảy ra vấn đề xét cho cùng cũng là vì sinh hoạt không như ý, giống như bên trong căn cứ chiến tranh thời mạt thế, bởi vì sống không vừa ý nên muốn sinh sự, phát động chiến tranh căn cứ.

Vì điều này mà Giang Bác càng tập trung trong phòng thí nghiệm.

Trước kia Giang Bác sẽ trực tiếp đưa một chồng tư liệu, bắt bọn họ dựa theo tư liệu làm thành phẩm, hoặc là đưa một quyển sách để bọn họ học kiến thức căn bản rồi tự đi nghiên cứu phát triển. Lần này Giang Bác chính thức tham dự hạng mục, làm từng bước trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn làm ra quá trình giải toán.

Giang Bác làm tinh tế như vậy là vì muốn hướng dẫn nhiều người mới hơn nữa.

Các chuyên gia cùng Giang Bác nghiên cứu và phát triển khoa học rất vui với điều này, mỗi người đều chuẩn bị một đống kiến thức chuyên nghiệp chờ hỏi anh.

Giang Bác: "..."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 534: Chương 534



Vì tương lai ráng nhịn vậy.

Có Giang Bác dẫn dắt, mới hơn một tháng mà việc nghiên cứu và phát triển internet đã có tiến bộ rất lớn, đã đến giai đoạn máy chủ.

Khi Giang Bác đề xuất ra lý luận máy chủ thì tập thể liền choáng ngợp, máy chủ đơn giản mà có công năng khổng lồ như vậy.

Máy vi tính này sau khi có internet thì công năng trò chuyện không thua gì điện thoại di động.

Vừa lúc trạm cơ sở mặt đất điện thoại di động của quốc gia đã xây xong, tuy hiện chỉ mới dùng thử trong khu vực thủ đô cộng thêm xây dựng nguyên bộ phương tiện khác, nhưng tính ra cũng đã mất hơn một năm.

Mặc dù lâu hơn thời gian đã hứa hẹn với Giang Bác, nhưng tất cả nhân viên tham gia công việc vẫn hưng phấn ôm nhau, nước mắt lưng tròng.

Trong ngày tuyết rơi, bọn họ mừng muốn khóc, mặt đỏ ửng.

Lãnh đạo thứ hai ở trước mặt mọi người gọi điện thoại cho lãnh đạo lớn chờ trong văn phòng, dùng số điện thoại di động Hoa quốc là một và hai, mở loa ngoài.

Vì để mọi người đều biết, còn đặt loa khuếch đại bên cạnh điện thoại di động.

Mọi người nín thở yên lặng chờ khoảnh khắc điện thoại bắt máy.

Khi đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của lãnh đạo lớn, tất cả mọi người kích động đến mức mắt đỏ hoe.

Lãnh đạo thứ hai cúp điện thoại, cười nói: “Tôi tuyên bố điện thoại di động của Hoa quốc chúng ta trò chuyện thành công!”

Dứt lời, hiện trường rộ lên tiếng hò reo và vỗ tay kịch liệt.

Bọn họ đều biết điều này đại biểu cho cái gì. Đại biểu bọn họ dẫn đầu ngành thông tin, Hoa quốc đã đuổi kịp và vượt qua thế giới về mặt này.

Đám công nhân từng xây dựng trạm dưới tuyết rơi đều cởi nón, lau nước mắt trên mặt, cảm thấy vất vả lâu như vậy là đáng giá.

Giang Bác không có lộ mặt, chỉ cùng Tống Sở ngồi ở trong xe nhìn cảnh này, xem xong không đợi mọi người tản ra bọn họ đã cho lái xe đi.

Đến viện nghiên cứu, Giang Bác lấy hai bộ điện thoại di động, bởi vì sử dụng hằng ngày nên trên này không có số hiệu.

Tống Sở nâng điện thoại, cảm thấy nặng trĩu, giống cục gạch, ước chừng balo của cô cũng không chứa nổi thứ nặng như vậy.

Tống Sở buồn rầu không biết bỏ cái này ở đâu, cuối cùng quyết định không mang vào trường học, rất bất tiện. Hơn nữa mới vừa phát hành, mang thứ này theo quá rêu rao.

Nhưng Tống Sở vẫn rất kích động cùng Giang Bác thử nói chuyện, nghe giọng nói từ phía đối diện cảm giác đặc biệt thân thiết.

Tống Sở lén nói với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em vẫn hoài niệm đồng hồ của chúng ta hồi trước hơn, tiện lợi nhiều.”

Giang Bác nhất thời cảm thấy gánh nặng đường xa, muốn làm ra thứ đó cần toàn bộ hệ thống công nghiệp lên hai cấp bậc.

Hai người ôm điện thoại di động như cục gạch về nhà.

Vợ chồng Mã Lan đã trở về, nghe chuyện này hai người lập tức cầm dùng thử.

Nghe âm thanh trong điện thoại di động, Mã Lan lộ vẻ mặt hoài niệm, nhớ những bộ phim Hongkong từng xem.

Tô Chí Phong lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, thật sự không có dây.

TBC

“Thật sự làm ra rồi, mấy người nói xem khoa học kỹ thuật rốt cuộc thần kỳ đến mức nào? Sao cảm giác cái gì cũng đều làm ra được."

“Thì đó, chỉ có mình không ngờ tới, không có gì mà khoa học không làm được." Mã Lan hoài niệm những sản phẩm công nghệ cao trong ký ức đời trước. Không nói thứ khác, smartphone là vật phẩm thần kỳ không thể rời tay.

Như là trong tay có điện thoại là có cả thế giới.

Tô Chí Phong cười nói: “Nhìn bộ dạng của bà chắc chắn như thế, có lòng tin quá nhỉ.”

“Khụ khụ, tôi tin tưởng vào con trai thôi, đúng không nào con trai?”

Mã Lan nhìn Giang Bác, bà đặc biệt tin vào con trai mình, di động đã ra đời, hơn nữa còn đang nghiên cứu và phát triển mạng internet, trình độ khoa học này đã sớm hơn hai mươi năm so với lịch sử nên bà tin sẽ chờ được.

Giang Bác gật đầu: "Về sau sẽ phát triển đến bộ dạng trong lòng mẹ.”

Tống Sở hỏi: “Mẹ, trong lòng mẹ thì đất nước sẽ phát triển đến mức nào ạ?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 535: Chương 535



Mã Lan hoài niệm nói: “Mẹ cảm thấy sẽ có một ngày chúng ta không cần ra ngoài đường, chỉ cầm một chiếc di động cũng có thể xem tv, có thể mua đồ, có thể làm tất cả điều mình muốn.”

Tô Chí Phong phì cười, giơ ngón tay cái: “Sức tưởng tượng rất tuyệt."

Rất thích hợp viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà con gái đã viết hồi nhỏ.

Tống Sở cũng cảm thấy mẹ rất lợi hại, điều mẹ mong mỏi hơi giống với sinh hoạt được viết trong tiểu thuyết mà cô xem thời mạt thế, tiếc rằng cô chưa từng trải nghiệm qua sinh hoạt đấy.

“Mẹ tuyệt quá, sức tưởng tượng rất tốt.”

Mã Lan: "..."

Giang Bác nghiêm túc nhìn Mã Lan: “Mẹ cảm thấy quốc gia cần bao nhiêu năm mới có thể đạt đến trình độ đấy?”

Mã Lan: “Sao mẹ biết được, chắc là bốn, năm mươi năm?"

Giang Bác nhíu mày, cảm thấy không nên như vậy. Tuy rằng quốc gia này rất lạc hậu, nhưng nếu muốn đạt đến trình độ đó không nên lâu như vậy. Cho dù không có anh tham dự thì cũng không thể chậm đến thế, cảm giác rất không khoa học.

Chẳng lẽ anh đã đánh giá cao năng lực của quốc gia này rồi?

Xem ra phải dốc sức nhiều hơn nữa, không thể để bốn mươi năm mươi năm sau mới đạt đến trình độ đấy, chờ tới lúc đó thì anh và Sở Sở đã già rồi.

Mãi sinh hoạt trong hoàn cảnh lạ như vậy là sự giày vò với Giang Bác.

Mã Lan thấy con trai không tiếp tục hỏi gì thì thầm thở phào.

Có một số chuyện không phải bà không muốn nói cho người trong nhà, nhưng bà cảm thấy một người mà sống hai đời thì có hơi kỳ lạ.

Thí dụ như tuổi đời trước cộng thêm đời này thì bà lớn hơn đồng chí Tô Chí Phong hai mươi mấy tuổi, lúc không suy nghĩ thì có thể coi như không có nó nhưng nếu nói ra… bà cảm thấy rất mất tự nhiên, không muốn bị nhìn với ánh mắt khác lạ.

Trừ điện thoại di động ra, tứ hợp viện cũng lắp một cái điện thoại bàn.

Bây giờ gọi điện thoại bàn khá tiện, không cần người chuyển tiếp trung gian, chỉ cần nhấn thêm số khu vực là có thể gọi thẳng đến khu vực muốn gọi. Tín hiệu cũng tốt hơn nhiều, không giống lúc trước nói vài câu sẽ bị rè hoặc lộn đường dây.

Lắp xong điện thoại, bọn họ lập tức gọi điện về quê, để lại số điện thoại nhà mình, sau này liên hệ tiện lợi hơn nhiều.

Hiệu trưởng Tô nghe nói thông tấn của quốc gia đến cấp độ này thì rất vui, đặc biệt khi nghe nói điện thoại di động đã ra đời ở thủ đô, ông cụ còn suýt khóc.

Hiệu trưởng Tô kích động nói:

“Cha có xem báo rồi, quốc gia càng lúc càng mạnh, thật tốt.”

Tô Chí Phong nói: “Cha và mẹ khi nào rảnh hãy tới đây xem, chỗ mới của bọn con rất tốt. Nhà bây giờ rộng rãi hơn nhiều, đủ phòng ở, dựa theo tình huống này không chừng Tết năm nay bọn con lại không thể trở về."

Hiệu trưởng Tô đương nhiên muốn đi xem, nhưng bị công việc níu chân, định bụng chờ qua vài năm nhà máy không cần mình nữa thì sẽ đi thủ đô, nhìn xem trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia đã phát triển đến mức nào rồi.

Được nhìn thấy quốc gia mạnh lên, sau này dù ông cụ nhắm mắt cũng có thể cười.

Tin tức này cũng truyền đến đại đội Mã Gia.

Người nhà họ Mã biết Mã Lan lắp điện thoại trong nhà thì rất hãnh diện.

Ngẫm lại xem, toàn bộ công xã chỉ có văn phòng công xã có điện thoại, ngay cả đại đội cũng chưa lắp.

TBC

Vậy mà trong nhà con gái của bà cụ lại có, đây chẳng phải là oách như văn phòng công xã à?

Lý Tứ Hỷ còn nói: “Con gái của tôi nói thủ đô bây giờ còn có điện thoại di động gì đó, không cần dây, mang ra ruộng làm việc vẫn có thể nhận điện thoại.”

Mọi người làm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bà cụ: “Thật không vậy? Có thứ như vậy thật sao?”

Lý Tứ Hỷ nói: “Lừa các người làm gì, con gái của tôi nói đây là khoa học, dù sao chỉ cần có tri thức thì cái gì cũng có thể làm ra."

"..." Một đám người lại có tiếp thu mới về kiến thức.

Người có kiến thức đúng là lợi hại, có thể làm ra điện thoại không cần dây. Nếu con cái nhà mình học được kiến thức thì có khi nào cũng làm ra thứ này được không?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 536: Chương 536



Các thôn dân đại đội Mã Gia không có văn hóa, không có kiến thức, tư tưởng của họ đơn giản trực tiếp vậy đấy.

Trong lòng họ hừng hực muốn cho đám nhỏ đang đi học nhà mình phải chăm chỉ vào, học thật nhiều kiến thức.

Về sau bắt bọn nhỏ cũng làm điện thoại không dùng dây cho nhà mình.

Lại có người hỏi nhà họ Mã:

“Sao nhà các người không kêu đứa nhỏ làm điện thoại kia cho mình?”

Lý Tứ Hỷ trợn trắng mắt: “Dù có thì chúng ta cũng không thể sử dụng bây giờ, phải chờ quốc gia làm trạm gì đó, tóm lại là thứ rất lợi hại. Bây giờ cả nước chỉ mình thủ đô có, chờ khi nào chỗ chúng ta có chắc chắn Mã Lan sẽ làm cho một cái, lúc đó cho các người xem.”

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lý Tứ Hỷ mà đám người ghen tỵ không thôi, về nhà liền hung hăng đốc thúc con trai con gái học tập.

“Không cần biết là con trai hay con gái, lo chăm học vào, ai học giỏi thì tiếp tục học. Học không giỏi thì lăn về làm ruộng kiếm điểm công!”

Tống Sở đưa điện thoại di động của mình cho Mã Lan và Tô Chí Phong, dù sao hai trường học cũng cách xa, có điện thoại sẽ tiện liên hệ hơn.

Cô và Giang Bác dùng chung một cái.

Chờ khi nào thể tích của cục gạch này nhỏ hơn chút cô sẽ dùng, chứ bây giờ rất cồng kềnh.

Giang Bác tỏ vẻ đồng ý, khi nào anh đi viện nghiên cứu sẽ để lại điện thoại di động cho Sở Sở, anh ở viện nghiên cứu tiện liên hệ, còn bình thường anh sẽ giữ điện thoại cô không cần tốn sức giữ gìn.

Giang Bác hứa hẹn: “Qua một, hai năm anh sẽ làm đồng hồ cho em.”

Chờ làm ra internet là anh có thể ở trên mạng cùng lúc ôm mấy hạng mục nghiên cứu, ước chừng trong một, hai năm có thể đạt trình độ đó.

Mắt Tống Sở sáng rực, cô thích đồng hồ điện thoại hơn, vừa có thể xem thời gian vừa có thể liên lạc.

TBC

“Anh Tiểu Bác, chỉ cần một, hai năm là làm ra được thật ư? Vậy chẳng phải là chúng ta chưa tốt nghiệp đại học đã dùng được rồi sao?”

Giang Bác thấy Tống Sở vui như vậy thì khẽ ừ, kiên định để lại hứa hẹn.

Vì để tăng nhanh tiến độ nghiên cứu, Giang Bác hiếm khi tăng ca, lúc này mỗi ngày đều làm thêm một tiếng đồng hồ trong viện nghiên cứu.

Chỉ thêm vào một tiếng cũng đã trợ giúp rất lớn cho tiến độ internet.

Đầu năm 1966, ải khó máy chủ internet đã bị ‘công phá’.

Đối với các chuyên gia của viện nghiên cứu thì đúng là đã thắng trận, từ nay bọn họ đã hoàn toàn nắm giữ được hạng mục nghiên cứu khoa học này.

Sau này có cải tiến cũng chỉ cần từ phần cơ bản nghiên cứu lên, không còn mù quáng s* s**ng nữa.

Bọn họ trước tiên thực nghiệm trong viện nghiên cứu, nối mạng tất cả máy vi tính.

Giang Bác đã thành lập một mạng lưới khu vực nội bộ, chia sẻ tư liệu trong một khu vực.

Hiện tại Giang Bác đang chỉ đạo nhóm nhân viên nghiên cứu ‘ngôn ngữ Hoa’ thử biên soạn một phần mềm giao lưu, có thể gửi chữ, hình ảnh và văn kiện. Còn công năng webcam thì tạm thời chưa thể đạt đến.

Dưới sự chỉ điểm của Giang Bác, viện nghiên cứu đã dùng ngôn ngữ Hoa biên soạn ra đời đầu tiên của phần mềm chat trực tuyến.

Phần mềm chat này tên là CC.

Cài đặt phần mềm, sau đó gửi tin nhắn chữ lên rồi tiếp đó thử gửi báo cáo thực nghiệm lên.

Đều thành công.

Có một điều khó chịu là tốc độ mạng siêu chậm, gửi một tệp lên cũng phải mất mười phút.

Sở trưởng Thái kích động dí sát vào màn hình máy tính, nhìn văn kiện và tin nhắn phía đối diện gửi qua, kích động nói: “Đủ rồi đủ rồi, cái này đã đủ dùng!"

Không nói thứ khác, chỉ riêng khoản trao đổi tin nhắn đã rất tuyệt, về sau các loại luận đề đều có thể thông qua máy vi tính giao lưu, bớt nhiều công sức.

Giang Bác: "..."

Xài đỡ vậy.

Khi ở nhà anh cũng có thể thông qua máy vi tính trong nhà chỉ đạo trực tiếp hạng mục trong phòng thí nghiệm, không cần mỗi ngày tới đây.

Cần làm video call, phải có camera, phải thăng cấp internet, nếu không thì không thể thuận lợi tạo webcam.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 537: Chương 537



Thực nghiệm thành công, Giang Bác còn nhắc nhở các chuyên gia nghiên cứu ngôn ngữ Hoa nhớ làm tường lửa: "Nếu không thì tùy thời đều có thể bị người khác ăn cắp thông tin.”

“Chắc không đâu, máy vi tính ở trong phòng thí nghiệm của chúng ta, bình thường nhiều người trông chừng, ai có thể lấy?"

Giang Bác trực tiếp ngay tại chỗ làm mẫu trộm sạch số liệu trong máy vi tính của phòng nghiên cứu sinh vật học khác.

“Vậy đấy, nếu không phải bởi vì mạng chậm thì quá trình này sẽ không vượt qua mười phút."

Một đám chuyên gia sợ hết hồn.

Bọn họ còn cho rằng đây là vũ khí khoa học siêu phàm, không ngờ lại có tai họa ngầm lớn như vậy.

Nếu để đặc vụ học được chiêu này thì về sau chẳng phải sẽ như vào chốn không người ư?

Các thành viên tổ nghiên cứu ngôn ngữ Hoa buổi tối cũng không dám ngủ, đều ôm máy vi tính tiến hành nghiên cứu tường lửa mà Giang Bác nói.

Giang Bác không nói cho họ biết thời này làm gì có ai sở hữu kỹ thuật như vậy, internet hiện tại cũng không thể đạt tới hiệu quả đó. Ít nhất cần mười năm nữa mới có thể xuất hiện loại tình huống này, nhưng anh không ngại tăng áp lực cho những người trong viện nghiên cứu.

Từ khi được mẹ kể thời gian phát triển khoa học kỹ tương lai, anh cảm thấy mình đã đánh giá cao các đồng chí này, nên nhất định phải cho họ chút áp lực.

Thủ đô hiện tại không thiếu máy vi tính, trên cơ bản mỗi cơ quan đều có một chiếc, nhưng network thì chỉ có viện nghiên cứu cùng Giang Bác và lãnh đạo lớn của quốc gia kết nối được internet.

Bởi vì khi nghe Giang Bác nhắc nhở làm tường lửa, bọn họ cảm thấy trước khi làm ra được thì tốt nhất đừng cho quá nhiều máy vi tính kết nối mạng, nếu không sẽ rất đáng sợ.

Máy vi tính của Tống Sở cũng lên mạng được.

Giang Bác còn cài phần mềm chat cho cô.

Hai người chưa kịp chơi đã bị Tô Chí Phong và Mã Lan giành mất, hai vợ chồng mỗi người một bên, nhắn tin cho nhau vui đến quên trời đất.

Tô Chí Phong lần nữa cảm khái, khoa học quả thực quá thần kỳ.

Mã Lan lại nhớ tới đời trước lúc nhỏ luôn xin nhau nick QQ thì không khỏi hoài niệm.

TBC

Chờ mòn mỏi trời đến tối cha mẹ mới rời khỏi máy, Tống Sở và Giang Bác mới được sử dụng.

Hai người đều không ngủ, ở trong phòng mình dùng máy vi tính tán gẫu, cảm thấy đặc biệt mới mẻ.

Mỗi tội tốc độ internet chậm như rùa, gõ chữ nhanh quá sẽ dễ bị dính chữ.

Đặc biệt trong nhóm bạn tốt của Giang Bác còn có một chuỗi nick, có nhóm lãnh đạo lớn, có thành viên của mỗi hạng mục trong viện nghiên cứu. Lúc cả đám tin nhắn ập tới thì có khi còn bị lag tắt cả máy, mấu chốt là phía đối diện vẫn vui vẻ chat. Trước kia không tiện giao lưu, giờ có vũ khí thần kỳ này, gặp phải vấn đề gì liền muốn nhắn tin hỏi, Giang Bác lần nữa online vẫn tiếp tục bị lag.

Tống Sở ở phòng kế bên gõ vách tường hỏi: “Anh Tiểu Bác offline rồi sao, anh định ngủ ư? Vậy em cũng ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

Giang Bác vịn trán.

Bởi vì internet mà Giang Bác lại chui vào phòng thí nghiệm, không rảnh ôn bài cuối kỳ.

May có Tống Sở ghi chép mang trở về cho anh học bù.

Tống Sở học rất tốt, cô hứng thú với văn học nên khá hào hứng, chỉ hơi lo cho Giang Bác.

Bởi vì bên khoa số học đã thông báo với Giang Bác là phải tham gia thi cuối kỳ.

Tuy thời gian thi của hai bên không trùng, nhưng thời gian vẫn rất chặt chẽ, vừa thi khoa văn học xong đã phải chạy qua khoa toán học thi tiếp.

Dù sao thì song bằng cũng không dễ lấy, không tính tần suất lên lớp, lúc bình thường kiểm tra trắc nghiệm không đi cũng không sao, nhưng phải thi cuối kỳ, nếu không thì làm sao biết tình hình học tập của học sinh?

Chủ nhiệm khoa văn học còn nói Tống Sở nhắn với Giang Bác là đừng thấy áp lực, dù bọn họ là học sinh của đại học Bắc Kinh cũng không bắt buộc mỗi môn đều ưu tú, giỏi một môn cũng rất bình thường.

Tống Sở thuật lại nguyên văn cho Giang Bác.

Giang Bác đang nghiên cứu với ban hạng mục nghiên cứu internet làm cách nào nâng cao tốc độ net, sau khi nghe Tống Sở nói, anh vốn định bảo sẽ không tham gia thi.

Nhưng thấy ánh mắt lo lắng của Tống Sở thì Giang Bác đổi lời: “Không sao, toán học rất đơn giản."

Tống Sở an tâm, còn an ủi anh: “Anh Tiểu Bác, người thông minh không phải mỗi lần đều thi được hạng nhất, nếu không được hạng nhất anh cũng đừng có gánh nặng tâm lý."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 538: Chương 538



Cô sợ Giang Bác đã quen ưu tú, lỡ thi được hạng hai sẽ không vui vẻ.

Giang Bác khó hiểu nhướng mày.

Tống Sở bèn nói: “Em nghe nói bên khoa toán học có mấy người rất giỏi, đặc biệt có một thiên tài rất nổi tiếng, nổi tiếng trong đại học Bắc Kinh luôn ấy.”

Nghe Tống Sở khen người khác là thiên tài khiến lòng Giang Bác chua xót, toàn thân toát ra tia khó chịu.

Thiên tài ư?

Rốt cuộc là tài cỡ nào?

Bản thân anh còn chưa được nghe Sở Sở gọi một tiếng thiên tài đấy.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi." Giang Bác gõ bàn phím lóc cóc, màn hình lại bị lag.

Tống Sở thấy thế cười gượng, cảm thấy may mắn vì anh Tiểu Bác tốt tính, bình tĩnh nên mới không ném bàn phím.

Đến ngày thi cuối kỳ, Tống Sở cùng Giang Bác đến trường, hai người thi chung một lớp.

Mỗi lần thi xong một môn Tống Sở sẽ đến văn phòng giáo viên chờ Giang Bác, còn anh thì đi thi ở khoa toán học.

Viện trưởng Viên làm giám khảo rốt cuộc nhìn thấy bạn học Tô Giang Bác mà ông ấy mong đợi đã lâu.

Từ khi biết Giang Bác không hứng thú với số học, thà tốn thời gian ở lại khoa văn học viết sách chứ không chịu đến khoa toán học tham gia thi đấu do ông ấy tổ chức, trong lòng ông đã hơi thất vọng với học sinh này, cảm thấy dù có thiên phú đến đâu mà bị làm hỏng như vậy thì sớm muộn gì sẽ tiêu hao hết thiên phú đó. Viện trưởng như ông ấy trừ khổ sở, trừ nản lòng thoái chí ra không có biện pháp khác.

Lúc này nhìn thấy Giang Bác ngồi trong phòng học làm bài, viện trưởng Viên thở dài, chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Viện trưởng Viên giả bộ vô tình đi tới gần Giang Bác.

Ông vốn định xem học sinh này bỏ bài tới mức nào, nhưng ông ấy vừa lại gần thì anh đã dọn dẹp đồ đạc, sau đó đặt bài thi lên mặt bàn, giơ tay xin nộp bài.

Trời lạnh nên Giang Bác không thích ở đây lâu, hơn nữa Sở Sở còn đang chờ, anh phải đưa cô về nhà sớm.

Giang Bác cứ thế nộp bài ra khỏi phòng ngay trước mặt viện trưởng Viên, lúc sắp rời đi hai người còn thoáng nhìn nhau, một người trong mắt mang theo đau lòng, một người lộ ánh mắt hoang mang.

“. . .”

Chờ người rời đi, viện trưởng Viên tức giận bước nhanh đến cạnh bàn của Giang Bác, cầm bài của anh lên xem.

Kết quả bài thi viết tràn đầy, hoàn toàn khác với trạng thái mà viện trưởng Viên tưởng tượng.

Viện trưởng Viên lập tức cầm bài thi của Tô Giang Bác đi văn phòng phê duyệt.

Tất cả đáp án đều đúng, một số phương pháp giải đề còn vượt cấp độ.

Học sinh này không học một tiết nào nhưng lại có thể làm bài vượt cấp độ?

Đầu ngón tay viện trưởng Viên khẽ run đặt bài thi xuống.

Nghỉ đông, Tống Sở ở trong nhà viết một truyện ngắn gửi cho tạp chí, tiện thể dùng máy vi tính sửa sang lại tư liệu của mình, lưu trữ văn kiện điện tử, sau này sáng tác cũng tiện lợi hơn nhiều.

Giang Bác vì vậy còn cố ý biên soạn một kho tư liệu cho cô, lưu trữ tư liệu giống như trang sách.

Nhìn Giang Bác hai tay mười ngón lướt phím viết trình tự, Tống Sở sùng bái mắt sáng rực.

TBC

“Anh Tiểu Bác có nghĩ em học được cái này không?”

Giang Bác ngừng gõ: “Không cần học."

Tống Sở: "..."

Nghỉ đông Giang Bác cũng không nhàn rỗi, phải nâng tốc độ net lên, chuyện này không thể làm xong trong một thời gian ngắn bởi vì còn cần cả phần cứng của máy vi tính theo kịp, nếu không vẫn sẽ đứng máy như thường. Trên thực tế, tốc độ net vốn đủ cho việc chuyển chữ nhưng phần cứng không theo kịp.

Cho nên Giang Bác để bên viện nghiên cứu nâng cấp phần cứng trước. Hiện tại có máy vi tính và di động, nên anh luôn ở nhà trao đổi qua hai thứ này, lúc thời tiết tốt Giang Bác mới ghé viện nghiên cứu dẫn dắt bọn họ làm nghiên cứu ngay tại chỗ.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng rất bận, hai người ở trong trường học rất được tôn trọng, một người đi theo giáo sư làm nghiên cứu đề mục sinh viên cao học, một người làm trợ thủ cho giáo sư.

Cả gia đình bận rộn như con quay, định sẵn mùa xuân không thể về. Dưới quê ủng hộ họ, dù sao học tập và làm việc mới là quan trọng hàng đầu, có ăn cơm tất niên hay không cũng không sao.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 539: Chương 539



Dưới quê gửi đến một tin tốt, Từ Mỹ Lệ rốt cuộc đậu bằng kế toán, hơn nữa thành tích còn khá tốt.

Bởi vì chuyện này, Từ Mỹ Lệ năm nay muốn mời cả gia đình đến nhà mình ăn cơm tất niên, nói là muốn chúc mừng, còn nói nhờ có anh Tiểu Bác bà mới đạt được kết quả như vậy, đáng tiếc Tiểu Bác không trở về không thể ăn bữa cơm do tự tay bà ta làm.

Mã Lan nghe được tin này rất vui, nói với Tô Chí Phong: “Không ngờ chị dâu lại tiến bộ tới như vậy.”

Tô Chí Phong vuốt m.ô.n.g ngựa:

“Nhờ em đi đầu kéo chị ấy theo đấy.”

Tống Sở cũng lại gần nịnh: “Đúng rồi, nhờ mẹ đi đầu.”

“Khụ khụ, cũng không tốt như hai cha con nói.” Mã Lan cười, trong lòng vui như hoa nở.

Bởi vì không về quê ăn Tết, gia đình Mã Lan định mua đồ ăn dự trữ nhiều một chút, năm nay ăn Tết xôm tụ trong tứ hợp viện.

Hơn nữa bởi vì tứ hợp viện nằm ở khu vực phồn hoa, tiện dạo phố nên Tống Sở và Giang Bác hiếm có đi dạo phố đầu năm.

Gia đình bốn người cùng nhau đi trung tâm thương mại mua quần áo và giày mới, Tống Sở còn mua kẹp tóc.

TBC

Mua đồ xong gia đình vui vẻ về nhà, Mã Lan chuẩn bị buổi tối tự mình nấu một bữa cơm tất niên.

Ban đêm, nồi lẩu còn đang sôi thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa.

Âm thanh rất dồn dập.

Nghe âm thanh này, Mã Lan cảm thấy không ổn.

May mà Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đều ở đây, hai người cẩn thận giẫm lên bậc thang nhìn ra ngoài, thấy có mấy người mặc đồng phục và quân trang đứng ở bên ngoài.

Tuy rằng mặc đồng phục, nhưng trên mặt đầy sát khí, nhìn liền biết là đến không có ý tốt.

Hai người cũng không sốt ruột, bọn họ biết gần đó có người mặc thường phục bảo hộ.

Chu Đại Sơn mở cửa.

Cửa lớn vừa mở ra, người nọ đã xông vào: “Chúng tôi đến điều tra, có người tố giác người ở trong này làm chủ nghĩa tư bản, có ngôn luận phản động.”

Mã Lan ở trong phòng nghe lời này thì đầu óc ù đặc, cái gì? Đâu phải lúc này, còn quá sớm, dù bà học dở lịch sử nhưng vẫn còn nhớ thời gian đại khái, không thể nào lịch sử bị thay đổi. Mà dù lịch sử thay đổi cũng không nên tìm gia đình của bà, bọn họ vô cùng yên phận.

Chu Đại Sơn chắn người ở cửa lớn, không cho tiến lên thêm: “Hãy lấy ra giấy chứng nhận của các người.”

Người kia lấy ra giấy chứng nhận của mình, là người của văn phòng XX, còn cầm lệnh điều tra.

Tiểu Vũ tức giận, bọn họ mỗi ngày đề phòng điệp viên nỗ lực che giấu chính mình, kết quả không bị đặc vụ đi ra phá hoại mà gặp một đám người rảnh rỗi ăn hại. Tiểu Vũ lấy bằng công tác của mình ra, giấy chứng nhận này dùng để ứng phó người ngoài, cũng lệ thuộc quân khu.

Đối phương xem xong không nể nang, nói là có lệnh điều tra, nơi này có người làm chủ nghĩa tư bản, có ngôn luận phản động nên phải mang về điều tra.

Chu Đại Sơn không nói nhiều, định thả tín hiệu.

Giang Bác ở trong nhà gọi điện thoại cho lãnh đạo lớn: “Xin chào, đã quấy rầy ngài, có người chạy tới nhà tôi nói muốn điều tra chúng tôi.”

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn: “. . .”

Vài phút sau, một đám người mặc quân trang đến dẫn nhóm người này đi, còn nói rõ tình huống cho nhóm Mã Lan rằng đây là hành vi tư nhân, tuyệt đối không phải tổ chức sắp xếp.

Mã Lan sợ c.h.ế.t khiếp, gật đầu liên tục, bà cũng không rõ tình huống thế nào.

Tống Sở thì khẩn trương nắm tay Giang Bác và Mã Lan, sợ hãi hỏi: “Chắc họ sẽ không đến nữa chứ?”

Tô Chí Phong cũng khá căng thẳng với tình huống này, nhưng làm người đàn ông trưởng thành trong nhà, ông phải biểu hiện bình tĩnh: “Đừng sợ, người đã bị bắt đi, không sao đâu.”

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn cũng nghe ngóng tình huống, nhưng bởi vì quá đột ngột nên rất khó để tìm hiểu cụ thể, chỉ biết nhà bọn họ bị người ta tố giác.

"Mọi người không cần lo lắng, bên ngoài có cảnh vệ mặc thường phục, bởi vì biết không phải đặc vụ nên mới không kịp thời đi ra. Chúng tôi mà thả tín hiệu là bọn họ tùy thời sẽ xông tới bảo hộ các người, chắc đây là hành vi cá nhân.”
 
Back
Top Bottom