Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 510: Chương 510



Mấy đứa nhỏ lần đầu tiên đi xa nhà, gia đình họ Tô vốn lo cho họ, kết quả chúng nó xuống xe rất là hoạt bát, không có chút gì là không thích ứng khi đến chỗ lạ.

Thấy nhóm Tống Sở, đám nhóc chạy tới ôm chặt hai người.

Tống Sở thì không sao, bọn nhỏ đã lớn, cũng biết không thể tùy tiện ôm, cho nên chỉ có Tô Bảo Phương ôm cô. Giang Bác thì suýt bị nhóm Tô Bảo Cương chen chúc thành thịt băm.

May có nhân viên cần vụ Tiểu Vương đến cứu: “Các đồng chí nhỏ, chúng ta lên xe trước đi, trong nhà đã chuẩn bị dưa hấu."

Trời nóng nực, lời này khiến người không thể từ chối nhất, bọn nhỏ như ong vỡ tổ nhảy lên xe.

Đám nhóc ngồi trên xe, xoe tròn mắt nhìn đường cái, trong mắt mang theo tò mò.

"Thủ đô như thế này sao? To ghê luôn.”

“Đẹp quá đi, đẹp còn hơn tỉnh thành.”

“Bọn họ mặc đồ khác với chúng ta.”

Chứng kiến dọc đường đi mang đến thể nghiệm mới cho đám nhóc.

Đây là thế giới mới trong mắt họ, một thế giới khác hẳn huyện Bình An.

Đặc biệt là đến Khu tập thể Quân đội càng k*ch th*ch mạnh thị giác và cảm giác của chúng.

Thì ra còn có loại nơi ở thế này, trông thật trang nghiêm túc mục.

Tô Bảo Cương bị quân trang hấp dẫn, mắt sáng lấp lánh.

Khí chất của đám quân nhân này dường như khác với bộ phận vũ trang của huyện Bình An.

Vào nhà, Tô Bảo Cương cắn dưa hấu nhưng hồn đã bay đi đâu, sau khi ăn xong thì lại gần hỏi Tống Sở:

“Này Sở Sở, phải làm sao để được làm lính?”

Tống Sở hỏi:

“Chẳng phải anh muốn thi làm nhà khoa học à?”

Tô Bảo Cương hắng giọng rõ to, sau đó nghiêm túc nói cho Tống Sở:

“Lúc nhỏ không biết gì thì có thể ước mơ, nhưng sau khi lớn lên chỉ có thể chọn lý tưởng.”

Tống Sở gãi đầu: “Là sao?”

Tô Bảo Cương không biết phải giải thích thế nào mới cho Tống Sở hiểu được rằng cậu không còn là thiếu niên vô tri thích nằm mơ.

TBC

Tô Bảo Lượng nói mát: “Tức là lớn rồi không thể mơ mộng viễn vông, không thể nào thi đậu tiến sĩ, thi cả đời cũng không thể. Anh Bảo Cương đã nhận rõ sức mình được bao nhiêu rồi.”

Tô Bảo Cương đạp m.ô.n.g cậu bé: “Dẹp đi, anh đây là tự mình hiểu lấy, còn hơn người có văn hóa không biết dùng từ văn minh nha?”

Tô Bảo Phương cùng Tô Bảo Minh che miệng cười.

Tuy Tống Sở không hiểu tại sao lớn lên thì không thể làm tiến sĩ, nhưng cô biết anh Bảo Cương muốn thay đổi lý tưởng, đi lính.

“Anh cả, anh muốn làm quân nhân hả? Cũng tốt đó, chờ có thời gian em đi tìm ông Lôi hỏi xem làm thế nào để thành quân nhân. Nhưng em nghe nói phải thi trường quân đội.”

Tống Sở không rõ điều kiện làm lính, nhưng cô thấy anh em nhà họ Lôi đều phải học trường quân đội, cho nên cảm thấy muốn làm lính có lẽ phải đến trường.

Tô Bảo Cương hỏi: “A? Làm lính cũng phải thi đại học sao? Trước kia đâu có chuyện như vậy.”

Tống Sở nghiêm túc nói: “Có lẽ là bởi vì khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, quốc gia trọng thị văn hóa."

Tô Bảo Cương muốn khóc, cảm giác sau khi lớn lên thì lý tưởng cứ hạ thấp dần.

Giang Bác thấy gai mắt bộ dạng đó của Tô Bảo Cương: “Em đánh dấu trọng điểm, anh lo mà học đi! Thi đại học!”

Tô Bảo Cương rụt vai: “Thì học vẫn học, nhưng anh nghe nói thi lên đại học bây giờ càng lúc càng khó.”

Tống Sở xua tay: “Không khó chút nào, còn đơn giản hơn lúc thi thử bình thường, em và anh Tiểu Bác mới tham gia, đơn giản vô cùng, em còn nộp bài thi trước giờ.”

Mấy đứa nhóc mắt sáng rực hỏi: “Thật không? Thật sự không khó sao?”

“Ừm không khó chút nào.” Tống Sở nói: “Mọi người cứ chăm học là chắc chắn sẽ thi đậu.”

Mấy đứa trẻ an tâm.

Tô Bảo Phương cắn dưa hấu, đắc ý nói:

“Chị không cần thi đại học, chị vào đoàn nghệ thuật."

Tống Sở nói: “Đến lúc đó cũng có thể đi hỏi đoàn nghệ thuật chiêu nữ binh, nhưng dường như cũng không dễ dàng, dù sao cũng là toàn quốc tiến hành tuyển chọn."

Tô Bảo Phương trợn to mắt: “Toàn quốc?"

“Đúng rồi, đương nhiên là mở rộng toàn quốc." Tống Sở rất nghiêm túc trả lời.

Tô Bảo Phương ủ rũ, đã tuyển ít người còn chọn trong cả nước, khó còn hơn thi vào đại học.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 511: Chương 511



Ngày đầu tiên đến thủ đô, ước mơ của nhóm Tô Bảo Cương lần lượt tan biến, đi con đường nào cũng đều chạy không khỏi bước đầu chăm học, cảm giác lòng lạnh lẽo.

Lúc Mã Lan và Tô Chí Phong về trời đã tối, bọn nhỏ đã ăn cơm xong, cũng ăn xong dưa hấu, đang hưởng thụ điều hòa và tám chuyện.

Thấy hai vợ chồng về muộn, nhóm Tô Bảo Cương thổn thức hỏi:

“Học đại học vất vả như vậy sao ạ?”

Tô Chí Phong nghiêm túc giáo dục: “Học hành sao có thể không cực khổ?”

Mã Lan không nhịn được muốn lườm Tô Chí Phong: “Đừng nghe chú của mấy đứa nói bừa, có cực hay không còn tùy vào mỗi người. Chú và dì lớn tuổi, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn người ta. Bởi vậy mấy đứa phải thừa dịp tuổi nhỏ chăm chỉ học, đến tuổi của chú thím thì không cần học nữa, chứ để lớn tuổi như chúng ta mà còn phải đi học thì đáng thương biết bao.”

Nhóm Tô Bảo Cương nghe vậy cảm thấy rất có lý.

Tô Bảo Cương nhớ mẹ của mình: “Mẹ của cháu cũng siêu vất vả, lần trước nhận được tài liệu học mà em ba gửi về cũng khó chịu muốn khóc.”

Tống Sở tò mò hỏi: “Sao lại muốn khóc?”

“Hình như là vì em ba viết nhiều điểm tri thức, nhiều còn hơn trong sách.”

Tống Sở nhìn về hướng Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh thật tốt với bác gái cả!”

Bình thường anh Tiểu Bác hiếm khi viết cho người khác.

Giang Bác bình thản nói: “Vừa lúc nhàn rỗi thế là viết ra một số điểm tri thức hơi cao hơn một chút.”

Tô Bảo Cương cảm thấy nếu mẹ mà nghe được lời này chắc lại khóc, mẹ của cậu còn cho rằng những điểm tri thức được khoanh vùng này đều có trong đề thi, vừa lèm bèm vừa chăm chỉ học, đã học một năm vẫn chưa có tự tin đi thi, nói là khó như vậy phải học thêm một năm nữa cho chắc.

Đêm đầu tiên đến thủ đô, bọn nhỏ không bị lạ giường, nằm xuống liền ngủ, hôm sau đều dậy sớm.

Tô Chí Phong và Mã Lan định xin phép nghỉ cùng chơi với bọn nhỏ vài ngày, nhưng nhóm Tô Bảo Cương từ chối, nói để Tống Sở chơi với họ là đủ, hai người không nên làm lỡ việc học, nếu không sẽ bị ông nội giáo dục.

Trong lòng đám nhóc cũng không muốn người lớn chơi cùng, cảm thấy gò bó.

Cuối cùng vẫn là Tống Sở cùng Giang Bác ngồi ở trong xe, mang theo bọn họ đi dạo cố cung, Trường Thành. Chơi cả ngày, mệt rã rời, nhưng khi ăn vịt nướng thì cả đám hăng hái vô cùng.

TBC

Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ đơn phương quyết định, về sau nhất định phải đến thủ đô phát triển, dù khó khăn cỡ nào cũng quyết tới thủ đô.

Nhóm Tô Bảo Cương cảm thấy thủ đô chẳng những có đồ ăn ngon, nhà cũng to.

Tô Bảo Cương nói: “Tứ hợp viện kia tuyệt thật, cảm giác ở sướng còn hơn nhà kiểu Tây, về sau trong nhà nuôi mấy đứa nhỏ đều đủ chỗ ở, còn dư ra chỗ cho chúng chơi.”

Tô Bảo Minh cười to bảo: “Không biết thẹn, còn đòi nuôi con.”

“Anh sắp mười sáu rồi, sao không thể nói? Mẹ anh còn bảo sang năm nên kiếm bạn gái, quen nhau vài năm, chờ tới tuổi là có thể kết hôn, sau đó tách hộ khẩu cho anh.”

Tống Sở xoe tròn mắt: “A, anh cả đã có thể kết hôn rồi sao?"

Tô Bảo Cương ngượng ngùng: “Khụ khụ khụ, cũng không nhanh như vậy, là có thể quen bạn gái. Ôi, mấy đứa còn nhỏ, khó mà nói chuyện này.”

Tô Bảo Phương hừ một tiếng: “Có gì không thể nói, em đã mười ba tuổi. Tuổi kết hôn của con gái vốn sớm hơn con trai mấy năm, chúng ta là bình đẳng."

Tô Bảo Phương đã có kinh nguyệt, mẹ nói cô bé đã lớn rồi, phải chú ý hơn, không thể nắm tay với con trai, nói là nắm tay sẽ bị cái gì đó.

Tô Bảo Lượng vỗ đầu em gái mình: “Anh còn chưa nói gì đâu, em có ý tứ một chút được không!”

Tô Bảo Phương chu môi.

Vẻ mặt Tống Sở thẫn thờ, cảm giác thời gian trôi nhanh quá, các đồng bạn trước kia còn bé xíu mà bây giờ đã lớn lên có thể đàm luận chuyện tìm người yêu kết hôn rồi.

Tống Sở sờ đầu, phát hiện mình hình như lớn hơi chậm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 512: Chương 512



Giang Bác ngược lại không chú ý đề tài của bọn họ, giương mắt nhìn những tứ hợp viện rộng rãi.

Giang Bác hơi động lòng, nhưng cũng lo lắng, trong lòng đặc biệt rối rắm.

Nhóm Tô Bảo Cương ở lại thủ đô mấy ngày, Tống Sở chẳng những dẫn bọn họ đi những thắng cảnh di tích, ăn đồ ngon, còn đưa bọn họ đi thăm mấy trường học nổi tiếng trong thủ đô.

Ở huyện Bình An không thể nào thấy được những trường học này.

Trước kia luôn nói thi đại học, nhưng bọn nhỏ căn bản không biết đại học là bộ dạng gì.

Giờ đích thân đến xem mới thật sự cảm thụ được học đại học là một chuyện tuyệt vời biết bao. Dù học hành vất vả cỡ nào, nhưng khi tưởng tượng được đi vào đại học như vậy thì cảm giác khó tới mấy cũng chịu đựng được, chỉ cần thi đậu là tốt rồi.

Chơi một tuần, nhóm Tô Bảo Cương thỏa mãn trở về. Nơi này chung quy không phải nhà mình, bọn họ còn phải đi về học.

Tuy chỉ đến vài ngày nhưng bọn họ đã biết được rất nhiều thứ không thể thấy ở huyện Bình An, còn biết nhiều điều trước kia không biết.

Trước khi lên xe lửa, mấy đứa nhỏ ôm nhau, sau khi lên xe, nhóm Tô Bảo Cương còn hét to hướng ngoài cửa sổ xe: “Về sau bọn anh sẽ đến thủ đô nữa! Nhớ chờ nhé!”

Tống Sở đỏ mắt lưu luyến, cực kỳ khó chịu.

Mã Lan dỗ dành con gái:

“Chờ tới kỳ nghỉ lại mời bọn họ đến chơi, hoặc nhà mình về quê.”

Tô Chí Phong nói: “Trên đời bữa tiệc nào cũng phải tàn.”

Mã Lan lườm chồng, bà phát hiện từ khi thầy Tô làm sinh viên cao học thì có khuynh hướng thành mọt sách, không biết dỗ dành gì hết.

Quả nhiên Tống Sở vừa nghe lời này, trái tim đa sầu đa cảm đau nhói, nước mắt ứa ra.

Tô Chí Phong: “. . .”

Giang Bác là người không chịu nổi giọt nước mắt của Tống Sở nhất, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa. Về sau giao thông tiện lợi thì tốt rồi, cũng không xa, khoảng cách này ngồi máy bay chỉ mất hai tiếng.”

Tống Sở lau nước mắt nói: “Nhưng bây giờ còn chưa có máy bay.”

Giang Bác: " Sẽ có, rồi sẽ có video call, chờ khi nào có internet, thăng cấp máy vi tính là sẽ có video call.”

Tống Sở mang theo giọng mũi gật đầu nói: “Ừ.”

Mã Lan chọt cánh tay của Tô Chí Phong: “Nhìn thấy không, học theo con trai của anh kìa.”

Tô Chí Phong cười gượng: “Cái này không học theo được, thằng bé nói ra là dỗ người, còn anh nói ra là gạt người."

Nhóm Tô Bảo Cương đi về khiến Tống Sở khó chịu hai ngày, lại vùi đầu viết sách khiến cô dần quên nỗi buồn biệt ly.

Giang Bác thì đi viện nghiên cứu một chuyến, hỏi tiến triển của điện thoại di động.

Sắc mặt sở trưởng Thái hồng hào nói:

TBC

“Sắp rồi, sắp kiến thiết xong trạm cơ sở thủ đô của chúng ta, ước chừng chờ thêm nửa năm.”

Giang Bác: ". . ."

“Không còn cách nào khác, quốc gia thiếu nhân tài về mặt này, xây trạm cơ sở cũng cần nhà xây dựng.”

Giang Bác mím môi, nói: “Tôi định tự mình nhận hạng mục internet.”

Sở trưởng Thái không rõ vì sao Giang Bác cứ chăm chăm vào internet: “Hiện giờ chúng tôi cũng sốt ruột với hạng mục này.”

Giang Bác trầm giọng nói: “Phải làm nó, cách quê hương quá xa, dùng thứ này có thể gặp mặt."

Sở trưởng Thái hỏi: “Là sao?”

“Dùng thứ này có thể mặt đối mặt giao lưu."

"Ý cậu nói máy vi tính dùng internet là có thể mặt đối mặt với người khác?”

Làm sao có thể Sở trưởng Thái kinh sợ, cảm giác kinh sợ còn hơn là điện thoại di động, tựa như thần thoại truyền thuyết vậy.

Nhưng ông ta theo thuyết duy vật.

Nhưng Giang Bác gật đầu.

" " Sở trưởng Thái ngẫm nghĩ tác dụng của thứ này.

Sở trưởng Thái vốn không mấy hứng thú với internet, cảm giác duy nhất là tiện cho việc truyền tư liệu, chẳng có ích lợi gì.

Nhưng nếu máy vi tính thật sự có công năng như Giang Bác nói thì sẽ khác, từ khía cạnh này thì nó tiện lợi còn hơn điện thoại di động.

Sở trưởng Thái lập tức tỏ vẻ sẽ phê thêm vốn cho hạng mục này, ủng hộ nghiên cứu của Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 513: Chương 513



Giang Bác lắc đầu, nói: “Tôi sẽ mang tư liệu kỹ thuật đến.”

Nói rồi anh vung ống tay áo rời đi.

Thời gian nghỉ hè, anh em Tống Sở luôn ở nhà làm việc.

Suy xét đến chuyện sở trưởng Thái nói bởi vì thiếu nhân tài nên hiệu suất mới thấp, Giang Bác cũng lo lắng thiếu nhân tài kỹ thuật internet, đến lúc đó tiến độ lại chậm. Cho nên trước khi anh biên soạn tư liệu kỹ thuật internet thì viết trước một phần kiến thức cơ bản về tri thức internet.

Tống Sở ở bên cạnh gõ chữ cho phần hai sách mới của mình, thường ngước đầu nhìn Giang Bác, cân nhắc có nên thêm nam chính vào sách không. Nhà xuất bản nói không thể viết có người yêu, nhưng không sao, đợi tới cuối sách viết một đoạn tình cảm cách mạng hữu nghị rồi kết hôn, quả thực hoàn mỹ.

Tống Sở dào dạt hứng thú thương lượng với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em lấy anh làm hình mẫu sáng tạo ra một nam chính gả cho một trong bốn nữ chính được không?”

Giang Bác ngước đầu nhìn cô, xụ mặt từ chối: “Không được!"

Tống Sở: “. . .”

Cuối tháng bảy, thành tích thi đại học đã có.

Vì nhóm Tống Sở ở thủ đô, cộng thêm Giang Bác, nên bên trên đặc biệt chăm sóc, không cần chờ thư thông báo gửi hai người đã được cho biết mình được chọn.

Tống Sở được khoa văn học của đại học Bắc Kinh chọn.

Giang Bác cũng vào đại học Bắc Kinh, nhưng không phải khoa văn học mà là khoa toán học.

Ai kêu ngay lúc đó Tống Sở lo lắng bọn họ không thể học chung trường, nên hai người đồng ý để trường học điều chỉnh cho.

Vì thế bên đại học Bắc Kinh vui vẻ chọn giùm họ.

Giang Bác nghe thấy tin tức này thì sắc mặt đặc biệt khó coi.

Đối với vấn đề này, Tiểu Vương hỏi thăm tin tức cũng câm nín:

“Ngài được tròn điểm thi môn toán, nghe nói giáo viên chấm bài thi chuyên môn còn xin thêm điểm cho ngài, đây là tình huống chưa từng gặp trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ngược lại văn viết trong môn ngữ văn không được lưu loát, bởi vậy dù điểm của ngài cao nhất cả nước nhưng khoa văn học cũng không ai thèm giành.”

Hơn nữa, Giang Bác bị viện trưởng viện khoa học số học yêu tài cướp đi ai dám tranh chứ.

Giang Bác nghe nói là viết không lưu loát, lại bị người khoa khác cướp đi thì mặt đen thui.

Tiểu Vương cũng cảm thấy đồng chí Tô Giang Bác đây là lần đầu tiên nếm mùi bị người 'ghét bỏ'.

Lúc lãnh đạo lớn biết chuyện này còn nói ban chiêu sinh của đại học Bắc Kinh rất biết cách chọn nhân tài.

Tiểu Vương thấy Giang Bác sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói ngay: “Lãnh đạo cấp trên đã trao đổi với học viện, nói là phải tôn trọng lựa chọn của ngài. Viện trưởng già của đại học Bắc Kinh nghe vậy khóc trong văn phòng không thôi, khóc như lũ lụt, nói là hạt giống toán học tốt như vậy, nhà toán học vĩ đại tương lai sắp bị làm lỡ, ông có lỗi với các vị tiền bối của giới toán học.”

Giang Bác: ". . ."

Tống Sở lo lắng hỏi:

“Vậy làm sao bây giờ? Viện trưởng không nỡ buông anh Tiểu Bác, nhưng anh Tiểu Bác không muốn vào đó học, có thể sẽ không cho chúng tôi đi học hay không?”

TBC

“Đương nhiên không phải, về sau mọi người tổng hợp lại tình huống, để ngài treo tên ở hai học viện, muốn đi bên nào học đều được, đến lúc đó chỉ cần tham gia thi là có thể lấy song học vị."

Tống Sở lộ vẻ mặt sùng bái: “Song học vị! Vậy là anh Tiểu Bác dùng cùng một thời gian lấy hai bằng tốt nghiệp rồi, quá giỏi!”

Giang Bác hơi mím môi, tiếp đó nói: “Cũng được."

Hai vợ chồng Mã Lan đi học về, nghe tin con trai con gái đều thi đậu đại học Bắc Kinh thì rất mừng.

Mã Lan mừng muốn khóc, xúc động nói: “Hai đứa đã hoàn thành ước mơ của mẹ rồi.”

Ước mơ hai đời của bà là BGI và đại học Bắc Kinh.

Đời trước là không có năng lực, đời này là không có cơ hội.

Hiện tại con mình thi đậu, Mã Lan cảm giác như ước mơ của mình được thực hiện.

Tống Sở ôm bà: “Mẹ cũng có thể thi tiếp mà, chờ sau này thi làm sinh viên cao học của đại học Bắc Kinh.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 514: Chương 514



Mã Lan không kiềm được rùng mình:

“. . .”

Hôm sau, Tô Chí Phong lại mang bọn nhỏ đi báo tin vui về quê.

"Đều thi đậu? Đều là đại học Bắc Kinh thật ư?”

Đầu dây bên kia, hiệu trưởng Tô vui mừng suýt ngất xỉu.

Tuy biết cháu trai cháu gái có tài, nhưng không học đại học cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, giờ hai đứa thi đậu ông cụ mới cảm thấy viên mãn.

Ông cụ Tô cúp điện thoại, lấy điếu thuốc ra khỏi túi phát cho mọi người: “Đậu rồi, cháu trai cháu gái nhà chúng tôi thi đậu đại học!”

Tống Sở và Giang Bác đều là danh nhân của huyện Bình An, đặc biệt là người của xưởng máy móc càng không xa lạ. Vừa nghe hai người thi đậu đại học Bắc Kinh, cả đám đều vui vẻ mỗi người nhận một điếu thuốc xin phúc.

"Là cố vấn Tô và nhà văn nhỏ Sở Sở, ôi chao, hai người đó chắc chắn phải đậu rồi, đầu óc thông minh thế mà.”

“Huyện Bình An giờ bỗng có hai học sinh đại học Bắc Kinh, thật quang vinh.”

“Ông cụ Tô, giờ thì nhà các người có quá trời sinh viên, thành gia đình phần tử trí thức cấp cao rồi.”

Hiệu trưởng Tô vui vẻ, khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm, vẫn còn có nhiều thành viên gia đình chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Tuy nhóm Tống Sở không ở nhà nhưng hiệu trưởng Tô vẫn tập hợp tất cả người trong nhà lại cùng nhau chúc mừng.

Bà nội Tô mua kẹo mừng phát cho hàng xóm.

Các hàng xóm ăn kẹo trái cây, luôn miệng chúc phúc, nhưng lòng chua xót.

Cái này gọi là người tốt được đền đáp, lúc trước người con thứ ba họ Tô nuôi hai đứa trẻ, hàng xóm còn nói bọn họ thật ngốc.

Giờ thì trong khoảng thời gian này nhà c*̃ họ Tô càng lúc càng tốt hơn, hai đứa trẻ có tiền đồ, ngay cả nhà họ Tô đều giống như dính phúc khí, công việc càng lúc càng tốt, còn đi thủ đô. Giờ thì vợ của con thứ ba họ Tô cũng thi đậu đại học, hai đứa trẻ đậu vào trường học nổi tiếng như đại học Bắc Kinh.

Phúc khí tốt như vậy dù hâm mộ cũng không được, về sau chỉ có thể bắt chước nhà c*̃ họ Tô làm nhiều chuyện tốt, người đang làm, trời đang nhìn.

Không chỉ các hàng xóm, nhiều người trong huyện Bình An cũng bất giác bị ảnh hưởng.

Lúc này tuy rằng tuyên dương khoa học, bài trừ mê tín, nhưng vẫn có nhiều người thầm tin điều này, trước mắt có ví dụ rành rành như thế, khiến người không thể không tin, làm chuyện tốt thật sự có đền đáp.

Hiệu trưởng Tô khoe khoang một vòng, về nhà thì giáo dục cháu nội trai gái khác phải chăm học, chúng ta không thông minh thì phải cần cù.

Có câu gọi là chim ngốc bay trước, cần cù bù thông minh.

Mấy đứa trẻ Tô Bảo Cương: “. . .”

Nói rõ ra chính là bọn chúng ngu ngốc, người này đúng là ông nội ruột của bọn chúng sao.

Từ Mỹ Lệ cảm thấy cha chồng nói rất có đạo lý: “Cha nói đúng lắm, con cũng nghĩ vậy. Phùng San ỷ vào chính mình đầu óc thông minh, không học mà đòi tham gia thi, kết quả không thi đậu thấy không?”

Phùng San liếc chị dâu: “Ít nhất tôi có đi thi, còn hơn ai đó không có lá gan thi. Sở Sở và Tiểu Bác đã đi thi đại học, chị vẫn chưa đi thi, hay là tính thi chung đợt với Bảo Cương?”

Mặt Từ Mỹ Lệ nóng ran: “Tư liệu quá nhiều không học xong, chờ khi nào học xong tôi sẽ đi thi.”

Tô Bảo Cương vuốt sống mũi, không dám nói sự thật cho mẹ mình biết.

Bên nhà họ Mã cũng nhận được tin tức.

TBC

Mới cách một năm trong nhà lại thêm hai sinh viên, cảm giác việc vui đến dồn dập.

Lý Tứ Hỷ lúc bình thường rất keo kiệt, lần này rộng rãi cho con trai đi cung tiêu xã của công xã mua một ít bánh quy trở về, tiếp đó phát cho bọn nhỏ trong đại đội ăn.

Mọi người ngồi xổm trong sân nhà c*̃ họ Mã ăn bánh quy, nghe Lý Tứ Hỷ khoác lác.

Lý Tứ Hỷ nói: “Sinh viên thật tốt, chẳng những không nộp học phí, còn được quốc gia phát tiền lương, đổi cơm trong căn tin, lại không cần làm việc, thoải mái còn hơn công nhân.”

Những người khác vô cùng hâm mộ: “Vậy là gia đình Mã Lan bây giờ được nhà nước nuôi sao?”

“Thì đấy, ai kêu bọn họ là sinh viên.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 515: Chương 515



Tập thể cực kỳ hâm mộ.

Trước kia đều muốn làm công nhân, công nhân ăn lương thực thương phẩm. Nhưng cơ quan không nhận nhiều người, dù nhận cũng không chọn hộ khẩu nông thôn. Hiện tại mới biết thì ra sinh viên càng tốt hơn, không phân biệt hộ khẩu, đều có cơ hội.

Mọi người trong lòng rạo rực, nhớ đến bọn nhỏ nhà mình, nhủ thầm cả nhà Mã Lan đều thi đậu, việc này chứng minh sinh viên cũng không khó lắm nhỉ? Lúc trước không có người thi đậu, nhất định là bởi vì không học đúng bài, không khắc khổ học. Nếu bọn nhỏ nhà mình chăm học, có mình giám sát chặt chẽ thì không chừng cũng thi đậu. Đến lúc đó nhà mình chẳng những hãnh diện, bọn nhỏ về sau cũng có thể vào thành sinh sống, ăn cơm nhà nước, không cần lo lắng chịu đói, dù ruộng bị hạn hán cũng không sợ.

Bởi vì có nhu cầu này, đội trưởng già quyết định mở rộng tiểu học trong đại đội, lúc không có ngày mùa thì cho bọn nhỏ đi học. Nếu con nít của đại đội Mã Gia đều được giáo dục, về sau thi ra ngoài thì toàn bộ đại đội Mã Gia sẽ đổi khác.

Giữa tháng tám, nhóm Tống Sở chính thức nhận được thư thông báo đậu đại học.

Lôi Báo nhà kế bên cũng thi đậu, vào chung trường học với anh trai mình. Hai anh em từ nhỏ đã thân thiết, lên đại học cũng không muốn chia xa.

Hơn nữa Lôi Báo có nhiều thời gian học hơn Lôi Hổ, nên điểm thi cao còn hơn anh trai, bảo đảm đậu vào.

Lôi Báo không chờ nổi ở trong nhà, cầm thư thông báo nhanh chóng đến trường, cậu ta muốn đi tính sổ với anh trai, mắc gì lừa cậu ta! Nói là bộ đội tuyệt lắm, cậu ta đi xong bị huấn luyện lên bờ xuống ruộng đấy.

Lúc đưa Lôi Báo đi, bà Lôi rưng rưng lệ.

Bà Lôi nhìn bên cạnh mình không còn một đứa con, trông thấy Tống Sở và Giang Bác thì hâm mộ Mã Lan vô cùng:

“Nhà các người thật tốt, hai đứa con đều ở bên người."

Mã Lan cười nói: “Đây là vì chúng còn nhỏ, chờ lớn hơn chút đều sẽ bay đi. Đứa nhỏ lúc lớn đều có ý tưởng của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ nhất định phải ủng hộ chúng.”

"Nói cũng phải." Bà Lôi trong lòng thoải mái.

Giống thời bà ấy còn trẻ không để ý trong nhà phản đối, quyết tham gia đội cách mạng.

Làm cha mẹ nuôi con cái rồi mới hiểu tâm trạng của cha mẹ lúc ấy.

Thế là bà Lôi thu thập bọc đồ, xin nghỉ với cơ quan, về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ.

Thủ trưởng Lôi khoác lác xong về nhà không thấy con trai, vợ cũng về nhà mẹ đẻ, căn nhà lạnh lẽo không chịu nổi.

Một mình ông ấy ngồi thẫn thờ trong vườn rau nhà mình.

Tống Sở đi ra hóng mát trông thấy thủ trưởng Lôi, cô nằm sấp trên sân thượng hỏi:

“Ông Lôi không vui ạ?”

“Tất cả đều đi rồi.”

“Ông không nỡ xa họ ạ?” Tống Sở hỏi.

Thủ trưởng Lôi không nói chuyện, bị sĩ diện.

Tống Sở vô tư nói: “Không nỡ xa họ thì đi tìm, dù sao ông cũng đâu bận gì.”

TBC

Thủ trưởng Lôi: " "

Làm vậy mất mặt lắm.

Tống Sở thấy thủ trưởng Lôi không nói lời nào, bĩu môi vào nhà, nói chuyện với Giang Bác đang viết sách, cô đề cập đến thủ trưởng Lôi: “Cứ sĩ diện cùn, cái gì cũng đều không nói, cũng không chủ động, chịu thiệt vẫn là chính mình."

". . ." Tim Giang Bác giật thót, cảm thấy lời này lạ lạ, không biết nên trả lời cô thế nào, đành nghẹn một câu: “Viết sách đi.”

Tống Sở cực kỳ kiêu ngạo nói: “Cuốn thứ hai của em sắp kết thúc rồi.”

Sau đó cô bắt đầu gõ chữ lách cách.

Lần này hai người lại viết xong cùng một lúc.

Tốc độ gõ chữ của Giang Bác rất nhanh, một lần viết hai quyển sách, một cuốn là kiến thức phần cứng máy vi tính, một cuốn là kiến thức về xây dựng internet.

Tống Sở gõ chậm hơn chút, nhưng nghỉ hè hai tháng cô viết được hai trăm nghìn chữ.

Sau khi viết xong, hai người cùng đưa bản thảo cho Tiểu Vũ.

Bản thảo của hai người truyền đi phương hướng khác nhau, một bên là gửi cho cấp trên tối mật, một bên là đưa vào nhà xuất bản, chuẩn bị phát hành cho dân chúng cả nước.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 516: Chương 516



Lãnh đạo lớn nghe báo cáo thì rất vui vẻ, lúc uống trà với lãnh đạo thứ hai có nhắc đến hai đứa trẻ, hai người thương lượng muốn thành lập lớp thiếu niên.

Tuy lãnh đạo lớn có chút phỏng đoán về Giang Bác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đứa trẻ khác dù không có năng lực cỡ như anh nhưng chắc chắn sẽ có đứa trẻ đầu óc thông minh, bẩm sinh đã thông minh thì nhất định sẽ có thành tựu về mặt nghiên cứu khoa học.

Nên lãnh đạo lớn đề xuất thành lập ban thiếu niên trong đại học, chiêu sinh thanh thiếu niên toàn quốc.

Lãnh đạo lớn mỉm cười nói: “Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, câu này dù xưa nhưng không sai.”

Lãnh đạo thứ hai thấy lãnh đạo lớn dốc hết sức làm giáo dục, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan.

Hiện giờ có một số đồng chí có ý kiến khác nhau về mặt tư tưởng, ông luôn lo lắng lãnh đạo lớn sẽ vì những ý kiến đó mà làm ra một số quyết sách bất lợi.

Nay xem ra quốc gia nhanh chóng phát triển, lấy được thành công đã ảnh hưởng lớn đến lãnh đạo lớn.



Khác với sách của Giang Bác bị giấu kỹ, sách mới của Tống Sở nhanh chóng được duyệt và in ấn. Dù sao đã có độc giả cơ sở của phần một, phần hai luôn được mong đợi, vừa bán ra đã có nhiều người mua về nhà.

Phần hai không khúc chiết như phần một, nhưng không hề thấy chán, bởi vì đọc rất sảng khoái.

Nội dung phần này chủ yếu nói về mấy chị em sau khi lớn lên, bọn họ tỏa sáng ở lĩnh vực của mình, đọc mà sướng lên mây.

Càng khiến các đồng chí nữ cảm giác mới lạ là cuối sách mấy vị nữ chính lập gia đình, nhưng phương thức của họ khác với người ta.

Không cưới cũng không gả.

Giống như câu nói của chị cả Thẩm trong bốn nữ chính, cô ấy theo đuổi là nam nữ bình đẳng, không phải bên này lấn lướt bên kia. Đàn ông và phụ nữ không phải kẻ địch, mà là đồng bọn, chiến hữu cách mạng, nên tôn trọng và nâng đỡ cho nhau. Vì thế không lập gia đình, không kén rể, mà là không gả không cưới, cùng nuôi cha mẹ hai bên, họ của con thì rút thăm.

Phương thức kết hôn mới lạ này khiến các đồng chí nữ cảm thấy muốn hướng tới, ngay cả một ít đồng chí nam không có chủ nghĩa gia trưởng quá nặng cũng cảm thấy có thể tiếp thụ.

Dù sao trong hoàn cảnh xã hội chung thời nay cũng là nam cưới nữ gả, dù bọn họ đồng ý cũng khó mà thuyết phục người ngoài. Nhưng nếu như là phương thức này thì chấp nhận được.

Mã Lan đọc sách xong cảm thấy tư tưởng của con gái rất phóng khoáng, hỏi: “Chẳng phải con nói muốn viết kén rể à?”

Tống Sở nghiêm túc nói: “Nhưng con ngẫm kỹ lại, nếu anh Tiểu Bác ở rể rồi sống như cô vợ nhỏ thì cảm giác khá là khó chịu."

Giang Bác: ". . ."

Tống Sở nói: “Cần gì bắt người ta làm cô vợ nhỏ, đều làm trụ cột gia đình, tự quyết định thì được rồi.”

TBC

Mã Lan bật cười, cảm thấy tư tưởng của mình còn không bằng con gái.

Nếu con gái của bà vẫn luôn giống như vậy, không chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến nữ giới Hoa quốc.

Một ngày trước khi khai giảng, Mã Lan ở trong nhà nguyên ngày chọn đồ cho hai đứa con.

Dù sao cũng đều là sinh viên, ăn mặc phải chú ý chút.

Sau này không thể thắt hai b.í.m tóc cho con gái nữa, cột tóc đuôi ngựa sẽ chính chắn hơn, tránh cho quá nhỏ tuổi không quen bạn trong trường học được.

Tô Chí Phong còn lo lắng con gái nhỏ tuổi đi đại học không thích ứng được, định ngày đầu tiên sẽ đưa hai đứa tới trường.

Dù sao là con gái, sẽ yếu ớt một chút.

Giang Bác lập tức từ chối: “Không cần."

Tô Chí Phong nói: “Cha đưa Sở Sở nhà chúng ta chứ không phải đưa con.”

Ông không quan tâm con trai, làm con trai chịu khổ chút không sao, hơn nữa tính tình con trai của ông sẽ chỉ cho người khác chịu khổ.

Giang Bác nói: “Có con rồi.”

Tô Chí Phong nhìn con trai từ trên xuống dưới, phát hiện con trai lớn nhanh như thổi, còn một tháng nữa là mười bốn tuổi mà chớp mắt đã sắp cao bằng ông rồi.

Tô Chí Phong nhớ bộ dạng của hai đứa lúc mới về nhà, gầy guộc nhỏ bé.

Bây giờ đều lớn thành thiếu niên rồi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 517: Chương 517



Tô Chí Phong cảm giác sống mũi hơi cay, đột nhiên trở nên cảm tính, vươn tay sờ con trai: “Lớn rồi, thành đàn ông rồi.”

Giang Bác nghiêng đầu, vẻ mặt hơi không vừa ý, biết anh lớn còn sờ đầu?

Mã Lan che miệng cười: “Thằng bé là trai lớn rồi, đừng chọc nó.”

Tô Chí Phong nói: “Cũng phải, qua vài năm nữa có thể tìm bạn gái rồi, không chừng sẽ tìm được ngay trong trường đại học.”

Trong lòng ông có chút mong mỏi, nếu kiếm sớm chút thì vài năm nữa ông sẽ làm ông nội, tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.

Mã Lan cảm thấy còn sớm, nhưng nếu con trai muốn yêu sớm thì bà sẽ không ngăn cản, dù sao đầu óc con trai tốt như vậy, sẽ không chậm trễ học tập, mười mấy tuổi trải qua tình yêu thuần khiết cũng hay.

Giang Bác đỏ mặt:

“Không thèm.”

Tống Sở nghi hoặc nhìn cha mẹ, tiếp đó nhìn về hướng Giang Bác. Anh Tiểu Bác cũng sẽ tìm bạn gái sao? Giống như anh Cương Tử?

Anh Tiểu Bác sẽ tìm bạn gái như thế nào?

Tưởng tượng bên cạnh Giang Bác bỗng có một cô gái, sau đó thân thiết cùng cha mẹ sinh hoạt, trong lòng Tống Sở hơi khó chịu. Phải chăng sau này anh Tiểu Bác sẽ không chơi với cô nữa?

Nhưng cô không thể ích kỷ, nếu anh Tiểu Bác thật sự tìm bạn gái thì cô phải mừng thay cho anh, vậy là anh Tiểu Bác sẽ có nhiều người thân hơn.

Giống như cha mẹ vậy, cả đời sống cùng nhau, thân thiết khăng khít, hạnh phúc biết bao.

Cô hy vọng anh Tiểu Bác hạnh phúc.

Tống Sở mím môi nở nụ cười, đá lông nheo với Giang Bác.

Giang Bác: " "

Ngày một tháng chín, hai đứa trẻ chính thức đi vào đại học.

Giang Bác mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, còn Tống Sở mặc váy ô vuông màu xanh biếc. Hai người bề ngoài xinh đẹp, đi trong trường thành phong cảnh bắt mắt.

Vẻ đẹp thì không phân tuổi tác. Đặc biệt là thiếu niên nhẹ nhàng nhưng có linh hồn trưởng thành giống như Giang Bác, quả thực khiến người bỏ qua số tuổi của anh. Tống Sở thì vẻ ngoài giống như búp bê.

Hai người đi đường thu hoạch được rất nhiều ánh nhìn.

Đặc biệt là vào lớp của khoa văn học càng hấp dẫn ánh mắt hơn.

Khoa văn học đều là một đám văn thanh, không cưỡng lại được dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn như vậy, các học sinh mê cái đẹp thoáng chốc sản sinh thiện cảm với hai bạn học nam nữ xa lạ này, nở nụ cười thiện ý với họ.

Một cô gái tóc ngắn nhìn thấy Tống Sở thì mắt sáng rực, ôm sách ngồi kế bên, nhiệt tình chào Tống Sở:

TBC

“Chào bạn học, rất vui được gặp cậu.”

Tống Sở cũng rất vui vẻ, bởi vì trong lớp có học sinh thoạt nhìn tuổi xấp xỉ với cô.

Lúc trước học cấp 2 và 3, học sinh nữ xung quanh đều lớn hơn cô mấy tuổi, người ta không thích chơi với cô, cũng không hợp nhau.

Trong lòng Tống Sở vẫn luôn ôm tiếc nuối, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc có bạn cùng lứa.

Các cô gái ngồi gần nhau rất nhanh giao lưu.

Tống Sở hỏi mới biết đối phương tên là Tôn Á, cũng từ xứ ngoài thi vào đây, mới mười ba tuổi, từ nhỏ đã là học sinh giỏi, còn là loại học sinh giỏi trăm phần trăm, một đường vượt cấp.

Tống Sở ồ lên.

Tôn Á để tóc ngắn, vẻ ngoài lanh lẹ, cá tính cũng rất sảng khoái.

Thấy Tống Sở kinh ngạc, Tôn Á khoát tay: “Không có gì to tát, tớ nói cho cậu biết, khoa văn học của chúng ta không phát triển nhiều, nghe nói học sinh khoa tự nhiên mới có nhiều người giỏi, tuổi nhỏ nhất mới mười một tuổi.”

Tống Sở há hốc mồm, còn nhỏ hơn cô.

Vẻ mặt Tôn Á hướng tới nói: "Đúng là thiên tài."

Tống Sở gật đầu, cảm thấy thật sự quá thiên tài. Tiếp đó cô nhìn về hướng Giang Bác, cảm thấy chính mình làm vướng chân anh Tiểu Bác, nếu không vì cô thì anh Tiểu Bác tám tuổi đã lên đại học rồi.

Tiếc thật.

Giang Bác xụ mặt, không thích nghe Tống Sở vui vẻ trò chuyện với người khác.

Tôn Á thấy vẻ mặt khó ở của Giang Bác thì hỏi nhỏ Tống Sở: “Này, cậu quen với người kia không? Thoạt nhìn khó ở chung, trông vẻ mặt của cậu ấy như thể rất ghét tớ.”

Tôn Á khinh thường nhất là loại tài tử văn học cao ngạo.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 518: Chương 518



Tống Sở nói: “Đây là anh Tiểu Bác của tớ, dễ ở chung lắm, tại mới gặp chưa quen nên hơi xa lạ thôi.”

“Hai người là anh em?” Tôn Á kinh ngạc nhìn hai người, tiếp đó cảm khái: “Vậy cha mẹ của hai người còn đẹp tới cỡ nào.”

Tống Sở kiêu ngạo nói: “Cha mẹ của tớ đẹp lắm nha, cha tớ trước kia là thầy giáo nam thần trong trường, mẹ là hoa khôi trong nhà máy.”

“Thảo nào.” Mắt Tôn Á sáng rực nhìn Tống Sở: “Cậu rất xinh, tớ vừa thấy cậu đã siêu thích.”

Tống Sở nhoẻn miệng cười: “Cậu mới đẹp.”

Mặt Giang Bác càng đen, vẻ ngoài đẹp thì có ích gì, anh cũng đẹp vậy!

Qua một lúc sau, cố vấn trường học vào lớp.

Cố vấn trường học là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, họ Lý, thoạt trông rất nghiêm túc phụ trách, nói đơn giản là nghiêm khắc, siêu nghiêm.

Cố vấn trường học đầu tiên là cho các học sinh biết những điều cần chú ý trong trường học, tiếp đó mới bắt đầu cho mọi người tự giới thiệu.

Dựa theo tên, chỗ ngồi, từng người lên bục giảng.

Tống Sở nghiêm túc nghe, mới biết học sinh trong lớp mình đều đến từ trời nam đất bắc, khẩu âm khi nói cũng hơi khác.

Tống Sở cảm thấy rất mới mẻ, đây là trai gái Hoa quốc tụ hợp một chỗ sao?

Đến lượt Giang Bác, Tống Sở lại thuần thục đưa qua bản thảo đã chuẩn bị sẵn.

Giang Bác: ". . ."

Phong cách tự giới thiệu của Tống Sở luôn rêu rao, Giang Bác lắp bắp đọc xong bên dưới bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cảm giác tương phản siêu đáng yêu.

Lúc này học sinh còn không biết từ tương phản đáng yêu, nhưng trong lòng có cảm giác như vậy.

Vốn cho rằng là học sinh cao ngạo không thích nói chuyện, không ngờ tràn đầy k*ch t*nh như vậy, quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ ngoài.

Rất nhiều học sinh mang theo ánh mắt khẩn thiết nhìn Giang Bác.

TBC

Cô Lý cũng vui vẻ nói: “Bạn học Tô Giang Bác được thành tích hạng nhất kỳ thi tuyển sinh đại học đợt này của đại học Bắc Kinh chúng ta, cùng lúc được viện khoa học số học tuyển chọn."

Có thể đến đại học Bắc Kinh đều là học sinh giỏi, học sinh khác vốn còn mang chút kiêu căng, sau khi nghe thành tích của Giang Bác thì xìu xuống.

Trước khi vào học bọn họ đã nghe nói có học sinh khoa văn gần như đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi vào đại học. Đây là khoa văn đó, năng lực phải giỏi tới cỡ nào, không ngờ người như vậy ở trong lớp của mình.

Tống Sở thấy mọi người đều rất thích Giang Bác thì trong lòng cũng vui vẻ.

Đến lượt cô lên bục cũng hào hứng tự giới thiệu một phen.

Nghe tuổi của Tống Sở, ánh mắt người khác nhìn cô trở nên khác biệt.

Còn chưa mười hai tuổi, cảm giác năm nay bạn học mới vào lớp hơi bị khác biệt.

Sâu trong lòng các học sinh có chút áp lực.

Cô Lý lại cười nói: “Bạn học Tô Tống Sở cũng xem như học sinh nhỏ tuổi nhất lớp chúng ta, về sau mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau."

“Cái tên Tô Tống Sở quen tai ghê.”

Lại có học sinh đột nhiên có chút ấn tượng.

Cô gái khác cũng cảm thấy rất quen tai, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay bọn họ mới vừa xem một cuốn sách hay xong.

Có người nói: “Giống tên của tác giả Tống Sở viết Phong Hỏa Cân Quắc.”

Tống Sở gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi là Tống Sở đó.”

Cô Lý cười nói: “Quyển sách này là bạn học Tô Tống Sở viết.”

Lúc trước chiêu sinh, sách xuất bản của Tống Sở nằm trong hồ sơ, việc này cũng là một điểm cộng khi đại học chiêu sinh.

Nghe lời này, học sinh nữ trong lớp ánh mắt nóng bỏng nhìn Tống Sở, không ngờ ngài Tống mà họ thích là bạn học của họ.

Tống Sở đỏ mặt quay về chỗ ngồi.

Vẻ mặt Tôn Á hớn hở nói: “Thì ra cậu là ngài Tống.”

Tống Sở không ngờ mình nổi tiếng trong học sinh như vậy, ngượng ngùng nói: “Cậu cũng đọc sách của tớ rồi hả?”

“Đương nhiên đã đọc, viết hay lắm, quả thực viết ra tiếng lòng của đồng chí nữ bọn tớ! Tớ có thể nói là lựa chọn vào khoa văn học vì muốn giống như cậu sao? Tớ có đọc các quyển sách cậu viết, cậu là tấm gương của tớ!”

Tống Sở: ". . ."

Cảm giác đảm đương không nổi.

Kế tiếp cô Lý bầu ban cán bộ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 519: Chương 519



Hiện tại chưa biết năng lực của ai, nhưng có thể tạm chỉ định, chờ về sau xem tình huống sẽ tiến hành điều chỉnh.

Bởi vì Tống Sở cùng Giang Bác được yêu thích, mọi người nhiệt tình bỏ phiếu để anh trở thành ủy viên học tập trong lớp, Tống Sở thì làm hội trưởng câu lạc bộ văn học trong lớp.

Hết tiết, bọn họ đổi lớp học khác.

Vừa ra cửa, một đám học sinh nữ đã bao vây Tống Sở.

“Bạn học Tô Tống Sở, bạn thật sự là ngài Tống hả?”

“Tớ luôn cho rằng cậu rất lớn tuổi.”

“Tớ siêu thích sách của cậu, làm cách nào mà cậu viết ra được câu chuyện đặc sắc như vậy. Phong Hỏa Giai Nhân có phần ba không?”

“Ý tưởng nam nữ bình quyền của cậu hay quá, cậu còn nhỏ mà sao nghĩ ra được những điều này? Quá thần kỳ. Dựa vào cái gì đồng chí nữ chúng ta nhận đãi ngộ kém hơn đồng chí nam? Nữ giới chúng ta không thể chịu thua! Lãnh đạo lớn cũng nói đồng chí nữ có thể gánh nửa bầu trời!”

Tống Sở sắp bị tâng bốc lên mây, tay nắm chặt bàn tay của Giang Bác, trong lòng rất vui vẻ, cảm giác tìm được nhóm riêng của mình, đây là một đám bạn học có cùng ý tưởng với cô.

Chương trình học của đại học thật sự là khác hoàn toàn với cấp 3.

Đặc biệt là với người thích văn học nhưng chưa được học chính quy giống như Tống Sở, chương trình học của đại học rất thú vị, vừa lúc bù đắp nhiều mặt thiếu sót của cô.

Mới nghe một tiết học mà Tống Sở đã được ích lợi không nhỏ.

TBC

Đặc biệt là giáo viên và các bạn học khác, bởi vì là học sinh giỏi từ các nơi đổ về, nhiều người là học sinh vượt cấp, tuổi xấp xỉ với Tống Sở nên trò chuyện hợp ý, đều là người thích văn học, có nhiều điều để nói.

Tống Sở còn phát hiện các giáo sư đã viết sách mà cô đọc qua cũng ở đây không ít, xem như cảm nhận được tâm trạng của đám bạn học khi biết cô là tác giả của Phong Hỏa Cân Quắc.

Bởi vì cách xa nhà nên giữa trưa hai người ăn trong căn tin trường.

Một số bạn cùng lớp gặp gỡ còn chen chung bàn với họ, thổ lộ cảm tưởng đời sống sinh viên của mình.

“Đến nơi này tớ mới biết cái gì là rong chơi trong biển kiến thức.”

“Đọc sách mà không học đại học, quả thực là tiếc nuối."

“Tớ cảm thấy không vào đại học Bắc Kinh mới là tiếc nuối lớn nhất đời mình.”

Các học sinh thần thái hăng hái.

Bọn họ nói về quê hương của mình, khi biết Tống Sở và Giang Bác là người huyện Bình An thì bọn họ cảm thấy tên của anh quen lắm.

Dù sao huyện Bình An khá nổi tiếng, từng lên báo vài lần.

"Tô Giang Bác Dường như là làm ra phân bón gì đó.”

Tống Sở nhanh chóng gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, là anh Tiểu Bác của tớ.”

Mọi người lại lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về hướng Giang Bác.

Tôn Á hỏi: “Cậu ấy làm phân bón mà sao vào khoa văn học? Chẳng phải nên đi học sinh vật hóa học sao?"

Người khác cũng lộ vẻ mặt tò mò.

Giang Bác liếc qua: “Thích."

Tống Sở giải thích giùm: “Ý của anh Tiểu Bác là anh ấy thích văn học, thật ra anh ấy từng cùng tớ viết sách.”

Tôn Á lại hỏi: “Mà này, trong sách của cậu có một trí giả, sách đó là văn học thiếu nhi, trí giả kia là cậu ấy hả?”

Tống Sở gật đầu.

" "

Nhân vật nguyên hình trong sách xuất hiện ở trước mắt, mọi người tò mò nhìn Giang Bác. Cảm giác này không có cách nào hình dung, nhưng chắc chắn một điều rằng không bị vỡ mộng.

Người ta là loại vừa giỏi văn vừa giỏi lý, văn có thể viết văn chương, lý có thể làm phân bón.

Tống Sở lại nói: “Thật ra anh Tiểu Bác còn được khoa toán học chọn, bình thường sẽ qua bên kia học.”

“. . .”

Có thể vào đại học Bắc Kinh đều là học sinh giỏi hoặc siêu giỏi trong vòng tròn của mình, ai nấy đều kiêu hãnh, cảm thấy mình là bố đời.

Nhưng mới đi học ngày đầu tiên bọn họ đã khắc sâu nhận thức được cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời.

Cả đám cung tay chào: “Ủy viên học tập, chỉ giáo nhiều cho.”

Giang Bác liếc cả đám, ngẫm lại thân phận ủy viên học tập của mình thì hơi không vui, nhưng lại nghĩ Sở Sở là hội trưởng của câu lạc bộ văn học, cùng là ban cán bộ, thế là anh gật đầu, xem như đáp lại mọi người.
 
Back
Top Bottom