Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 520: Chương 520



Bữa cơm này đều ăn rất vui vẻ, cũng khiến học sinh trong lớp thấy hãnh diện, lên đại học rồi nhiều người biết rõ bạn cùng trường ưu tú có ý nghĩa lớn thế nào với mình.

Không ai muốn bạn cùng trường là người tài trí tầm thường.

Mới vào học đã quen bạn cùng trường ưu tú như vậy, đúng là niềm vui cho đời sinh viên.

Bọn họ còn thương lượng có nên thành lập một tiểu tổ học tập, sau này giao lưu kinh nghiệm học tập, cùng tiến bộ, tránh cho chểnh mảng trong việc học hay không.

Lớp trưởng Nghiêm Chúc nói: “Lớp chúng ta có câu lạc bộ văn học nhỉ, hay là chúng ta làm câu lạc bộ học tập không? Tớ kiến nghị cho đồng chí Tô Giang Bác làm hội trưởng.”

Tôn Á giơ tay đồng ý: “Tớ đồng ý, đến lúc đó nói cho bạn cùng lớp, ai muốn tham gia thì tùy, mọi người cảm thấy thế nào?"

Nghiêm Chúc hỏi Giang Bác: “Bạn Tô Giang Bác thấy sao?”

Giang Bác không thích, anh chẳng cần học hành, nhưng thấy bộ dạng đầy hứng thú của Tống Sở bèn gật đầu.

Tống Sở vui vẻ nhìn Giang Bác, mừng vì anh nhanh chóng dung hợp vào đời sinh viên.

Dưới sự tuyên truyền của lớp trưởng và ủy viên tuyên truyền - đồng chí Tôn Á, các bạn trong lớp đều biết trừ câu lạc bộ văn học ra, lớp còn chuẩn bị làm câu lạc bộ học tập, học sinh siêu giỏi số một toàn trường – đồng chí Tô Giang Bác đảm nhiệm hội trưởng.

Riêng cái tên Giang Bác cũng đã đủ khiến cho một đám người bu đen bu đỏ, rất nhanh đã có nhiều người đến bên này báo danh.

Các học sinh của lớp khác trong khoa văn học khóa thứ 65 đều biết rằng, lớp này có nhà văn làm hội trưởng câu lạc bộ văn học, có học sinh siêu giỏi làm hội trưởng, ghen tỵ quá đi!

Viện khoa học số học, viện trưởng Viên từ sớm đã đến lớp của Giang Bác nhìn, nhưng lại được cho biết là anh không đến.

Viện trưởng Viên buồn bực.

Ông định gặp hạt giống toán học này, muốn tâm sự với anh, cho khích lệ, bàn về khác biệt giữa văn học và số học, kết quả người học sinh này căn bản không đến.

Khỏi hỏi, chắc chắn là đi học bên khoa văn học rồi.

Viện trưởng Viên cảm thấy siêu khó chịu, ông cho rằng học sinh này cực kỳ có thiên phú về toán học, nhiều công thức giải toán mà chính bọn họ cũng không biết.

Hạt giống tốt như vậy định sẵn tỏa sáng ở khoa toán học mới đúng, vì sao mê mẩn văn học?

Viện trưởng Viên lại đi khoa văn học tìm người hỏi thăm tin tức, hỏi cố vấn trường học mới biết Giang Bác chẳng những học ở khoa văn học, còn như cá gặp nước, hiện tại làm mấy chức vụ.

Viện trưởng Viên vuốt đỉnh đầu lưa thưa tóc, học văn thì thôi đi, còn đảm nhiệm nhiều chức vị, đào đâu ra thời gian học toán nữa?

Viện trưởng Viên cảm thấy phải tìm cách khiến học sinh này đi học khoa toán, cứ để mặc như vậy thì học sinh này sẽ bị bên khoa văn học đồng hóa.

Tống Sở cùng Giang Bác ngồi xe về nhà, bởi vì trường học quá xa nhà, không tiện đạp xe.

Khi về nhà thì trời đã tối.

Tống Sở ngồi trên xe cảm thấy đuối sức, tuy rằng tinh thần phấn khởi, nhưng mắt đã lim dim. Cô nghĩ đến một vấn đề, hiện giờ chính mình cùng anh Tiểu Bác đều là ban cán bộ, tùy thời đều có nhiệm vụ, nếu không ở lại trường thì giáo viên và đám bạn học đều không tìm được bọn họ. Dù Tống Sở cực kỳ không nỡ xa cha mẹ ở nhà, nhưng thật ra cha mẹ vì chăm sóc bọn họ mà vất vả đi rồi về hàng ngày.

Sau khi vào đại học, Tống Sở càng thêm hiểu rõ nỗi vất vả của cha mẹ trong trường. Việc học trong đại học rất nặng, có nhiều hoạt động, lúc trước cha mẹ chắc đã bỏ qua nhiều cơ hội vì chăm sóc bọn họ.

TBC

Tống Sở quay sang thương lượng với Giang Bác:

“Anh Tiểu Bác, chúng ta ở xa quá, không phương tiện, hay là nội trú đi.”

Giang Bác: “. . .”

"Hơn nữa đi rồi về như vậy hơi mệt. Lúc trước cha mẹ vì chăm sóc chúng ta nên không thể ở nội trú, mỗi ngày đều phải về nhà, cũng rất vất vả. Nếu hai chúng ta xin nội trú thì cha mẹ cũng có thể ở nội trú, cuối tuần về nhà gặp mặt. Nếu anh không nỡ xa cha mẹ thì lúc nào không có môn học chúng ta đến trường thăm hai người là được.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 521: Chương 521



Giang Bác siết chặt nắm tay: "Không thích ở túc xá, đông người, không thích."

Tống Sở nghe vậy gãi đầu, cô cũng không quen ở chung với nhiều người, nhưng mọi người đều có thể thích ứng, chắc cô cũng sẽ làm được. Có điều anh Tiểu Bác thì hơi khó, anh có yêu cầu rất cao về sinh hoạt.

“Hay là ở ký túc xá một người? Có thể nhờ nhóm bác sở trưởng giúp đỡ, nhưng anh ở một mình có bị sợ không?”

Giang Bác nhanh chóng gật đầu.

Tống Sở: ". . ."

Thôi thì cứ tạm như vậy, rồi sẽ tìm được cách tốt hơn.

Hai người về nhà một lúc thì Tô Chí Phong và Mã Lan mới trở về, ngày đầu khai giảng, bọn họ cũng rất bận.

Trông thấy bọn nhỏ đều ở trong nhà, Mã Lan hào hứng hỏi tình huống trong trường của hai đứa.

Tống Sở vui vẻ kể tình huống ở trường của mình và Giang Bác cho cha mẹ nghe.

Mã Lan nghe con trai con gái của mình ở trường học thoải mái như vậy thì yên lòng, chỉ sợ bọn họ bị người ăn h**p.

“Nhưng con cảm thấy đi học quá xa, không phương tiện." Tống Sở nói: “Mẹ ơi, nếu con và anh Tiểu Bác ở lại trường thì có thể ở chung không? Hình như học sinh nam và nữ phải tách ra.”

Mã Lan trả lời: “Đương nhiên không được, đây là quy củ của trường, tuy hai đứa là anh em cũng không thể ngoại lệ."

Tống Sở gật đầu, tiếp đó nhìn về hướng Giang Bác.

Giang Bác hơi khẩn trương, đầu ngón tay theo bản năng bóp nhau, nhưng không nói câu nào, dường như không có ý kiến gì với bất kỳ sắp xếp nào.

Giang Bác càng như vậy thì Tống Sở càng không yên tâm để anh một mình.

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không yên tâm cho con trai con gái đi ở nội trú.

Mã Lan khuyên nhủ: “Ký túc xá trong đại học không được tốt, đông người, chưa chắc ở chung với bạn cùng lớp. Hai đứa còn nhỏ, không biết cách xử lý quan hệ, nếu thật sự ở trọ thì cha mẹ cũng không yên tâm. Cứ tạm ở như vậy, chờ tới kỳ nghỉ chúng ta đi xem gần trường có nhà cho thuê nào hoàn cảnh tốt chút không.”

Tô Chí Phong đồng ý việc này, sợ con gái còn nhỏ bị người khi dễ. Con trai thì không nhỏ gì, nhưng tính tình này ông sợ thằng nhóc bị người ta đánh.

Sau khi đã quyết định, Mã Lan cười nói: “Còn phải hỏi đồng chí Tiểu Vũ xem coi Tiểu Bác nhà chúng ta có thể ở lại bên ngoài không.”

Dù sao họ vào ở trong sân lớn này cũng vì vấn đề an toàn.

Giang Bác âm thầm thở ra. Anh không muốn ở trọ chút nào, thuê nhà cũng được, anh có thể tìm viện nghiên cứu hỏi xem có thể đổi nhà không, bọn họ không cần căn nhà này nữa.

TBC

Mã Lan bỗng nói:

“Nhưng Sở Sở đã nhắc nhở mẹ, hai đứa là sinh viên rồi, nên có phòng riêng.”

Giang Bác: “. . .”

Mới khai giảng, chuyện chuyển nhà tạm gác lại, ít nhất chờ tới lễ quốc khánh mới có thời gian cho việc này.

Tống Sở không nhắc lại nữa, vui vẻ cùng Giang Bác trải qua đời sống sinh viên nhiều màu.

Cô và ủy viên tuyên truyền Tôn Á thương lượng tổ chức hoạt động góp bài, khích lệ mọi người sáng tác gửi bài, còn định để trống một tháng tổ chức dã ngoại. Đương nhiên, những hoạt động này dựa trên nguyên tắc tự nguyện.

Dù sao cuộc sống sinh viên thuộc về các học sinh, mỗi người có thói quen học của riêng mình, không thể chiếm đoạt thời gian học của người khác.

May mà đa số học sinh trong lớp ủng hộ đề nghị này, Tống Sở vừa tuyên bố là cả đám xin tham gia. Đặc biệt là đồng chí nữ cực kỳ ủng hộ Tống Sở.

Lớp trưởng Nghiêm tìm đến Giang Bác, Nghiêm Chúc đã hai mươi tuổi, xem như lớn tuổi trong lớp, tính cách cũng chính chắn.

Nghiêm Chúc nhìn trạng thái tinh thần mà các học sinh nữ biểu hiện thì biết các cô gái về sau sẽ làm việc lớn, thế là ngồi không yên.

“Bạn Tô Giang Bác, cậu cũng thấy đấy, các học sinh nữ của lớp chúng ta đều khá hoạt bát, bạn học nam không thể tụt lại phía sau, chúng ta cũng nên tổ chức gì đó chứ nhỉ? Chúng ta không thể bị so không bằng họ được.”

Giang Bác nói: “Không sao cả."

Anh sẽ không tranh thắng thua với Sở Sở, miễn cô vui là được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 522: Chương 522



Anh cảm thấy Sở Sở đi học đại học trở nên vui vẻ, vui hơn bất cứ lúc nào khác.

Lớp trưởng Nghiêm vịn trán:

TBC

“Các bạn học nữ dưới sự dẫn dắt của bạn Tô Tống Sở đã phát động nữ quyền, nếu chúng ta không cố gắng sẽ bị người khinh thường."

"Không sao cả."

" Không thể để yên như vậy, không bàn tới vụ không gả không cưới, sợ là muốn ở rể cũng không ai thèm. Chúng ta cần bảo vệ tôn nghiêm của đồng bào nam, chứng minh học sinh nam khoa văn học của đại học Bắc Kinh không phải cục nợ!”

Cái này thì đúng là không thể mặc kệ, Giang Bác nhíu mày hỏi:

“Tổ chức như thế nào?”

"Chúng ta cũng viết gì đó đi.”

Giang Bác nhíu mày, văn vở của anh không bằng Sở Sở.

“Sách của câu lạc bộ văn học là viết văn, cậu là ủy viên học tập vừa là hội trưởng câu lạc bộ học tập, thế thì dạy cho mọi người kỹ xảo sáng tác được không?”

Giang Bác: “. . . Được.”

Không sao, anh sẽ tìm thời gian đọc thêm sách vở.

Tống Sở phát hiện Giang Bác gần đây hơi bận.

Anh mượn nhiều sách từ thư viện, tan học còn nhờ nhóm Tiểu Vũ bê lên xe giùm.

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác, sao anh có thể mượn nhiều sách vậy? Mỗi người chúng em chỉ được mượn ba quyển.”

Giang Bác lấy một xấp thẻ mượn sách ra khỏi túi.

Tống Sở kinh ngạc hỏi:

“Lấy thẻ mượn sách của người khác hả?”

Giang Bác gật đầu, biết anh muốn mượn sách nên Nghiêm Chúc tìm một đống thẻ cho anh, nói là mọi người cực kỳ ủng hộ anh giành ánh sáng cho học sinh nam trong lớp.

Tống Sở cười vui vẻ: “Vậy là anh Tiểu Bác ở chung hòa hợp với mọi người nhỉ.”

Giang Bác không tỏ ý kiến. Những người này tư tưởng đều rất đứng đắn, ở chung không khiến người khó chịu.

“Mà anh Tiểu Bác mượn nhiều sách như vậy làm gì?”

“Viết sách.” Tống Sở không nói tỉ mỉ: “Tiểu tổ học tập muốn viết sách.”

Tống Sở nghe thấy Giang Bác định làm hoạt động đoàn thể nhỏ thì càng vui: “Ngày mai em cũng sẽ bàn với Tôn Á mượn tất cả thể mượn sách của mọi người, mượn nhiều sách học tập. Nhưng với số sách này, một mình anh Tiểu Bác cũng không học hết được, anh nên kêu mọi người đều tham dự vào, như vậy mới có tham dự và cảm giác vinh dự tập thể, anh không thể một mình làm hết mọi việc.”

Giang Bác cảm thấy một mình anh có lẽ làm càng nhanh hơn, nhưng nếu lần sau có việc tương tự thế này, không chừng đám người đó lại tìm anh, thế thì bận lắm.

Giang Bác gật gù học hỏi: “Đúng rồi, anh sẽ xem một phần, còn lại cho bọn họ."

Tuy tốc độ đọc sách của Giang Bác nhanh, nhưng anh không phải cứ cắm đầu đọc, hôm sau đến trường còn sót một chồng sách chưa đọc. Giang Bác giao hết cho Nghiêm Chúc, để mọi người cùng nhau xem, tổng kết trọng điểm trong sách rồi tập hợp lại.

Đúng vậy, phần của bọn họ chỉ là cuốn tập hợp tổng kết kinh nghiệm của người đi trước, không định xuất bản, đến lúc đó cung cấp cho học sinh trong khoa văn học sử dụng.

Nghiêm Chúc không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại cảm thấy Giang Bác có ý tưởng hay, một mình cậu ấy lấy đi một nửa sách: “Yên tâm, tớ sẽ phân ra ngay, trong một tuần là chúng ta có thể tổng kết tất cả tư liệu."

Nghe thấy thời gian này, Giang Bác: ". . ."

Thấy Giang Bác dường như hơi không vừa ý, Nghiêm Chúc nói nhỏ: “Yên tâm đi, tớ đã lén hỏi thăm, bên câu lạc bộ văn học cũng là một tuần nộp bản thảo, sẽ theo kịp. Với lại chúng ta nên nhường bọn họ, dù sao bên kia có nhiều bạn học nữ hơn, đúng không nào?”

Giang Bác cảm thấy rất có đạo lý, cũng không thể làm Sở Sở kém hơn mình, hiếm khi cô hứng thú với việc gì.

Học sinh trong lớp biết hai bên đều đang chuẩn bị ra tác phẩm, lục tục gia nhập trận doanh khác nhau. Đám văn thanh thích viết văn hơn, cảm thấy linh cảm quan trọng hơn thì gia nhập câu lạc bộ văn học của Tống Sở, cùng viết văn góp tác phẩm.

Học sinh chú trọng kỹ xảo sáng tác thì gia nhập bên Giang Bác, định cung cấp tài liệu học tập trợ giúp đám bạn học mới gia nhập vào gia đình lớn khoa văn học.

Cố vấn trường học cô Lý sau khi biết chuyện thì rất vui, cố ý để lại chìa khóa lớp học cố định cho họ dùng vào công việc.

Các lãnh đạo của khoa văn học cũng vui vẻ nhìn đám học sinh mới nhập học tràn đầy sức sống.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 523: Chương 523



Chủ nhiệm của khoa cảm khái: “Nguồn học sinh mới năm nay rất khá, xem ra cải cách tuyển sinh đại học cũng có mang đến tác dụng lớn cho giáo dục, lãnh đạo lớn thật trí tuệ.”

Bên khoa văn học vô cùng náo nhiệt, viện khoa học số học cũng không nhàn rỗi.

Viện trưởng Viên quyết định tổ chức thi đấu toán học cho học sinh mới, ông đưa ra mấy đề mục kiểm tra các học sinh, ông sẽ đưa sách cất chứa của mình cho học sinh nào được hạng nhất.

Đây là sách cất chứa của viện trưởng lớn!

Tin tức truyền ra, các đàn anh đàn chị lớp lớn cực kỳ ganh tỵ, cảm thấy viện trưởng lớn quá tốt với các đàn em mới đến.

Không chỉ bên viện khoa học số học ghen tỵ, khoa khác cũng ghen ghét. Các học sinh yêu thích học tập, mê nhất là số sách của các giáo sư, viện trưởng, nhiều cuốn sách không thể tìm trong thư viện của trường.

Nếu mình có được một cuốn thì cảm giác được ích lợi suốt đời.

Bên khoa văn học cũng đàm luận nếu bọn họ có thể tổ chức hoạt động thì tuyệt.

Nghiêm Chúc nhớ đến Giang Bác thuộc khoa toán học, hỏi anh: “Cậu có đi tham gia không?”

Tống Sở cũng nhìn Giang Bác, cô cảm thấy nếu anh Tiểu Bác tham gia nhất định có thể lấy hạng nhất.

Giang Bác nói: “Không rảnh, bận viết sách rồi, cũng không cần dùng sách đó.”

Tống Sở cảm thấy cũng đúng, năng lực giải toán của anh Tiểu Bác rất mạnh.

Bên viện khoa học số học, viện trưởng Viên chờ cả tuần vẫn không thấy Giang Bác đến báo danh, ngược lại nghe nói vị này lại viết sách.

“. . .”

Lãnh đạo lớn cũng nghe được biểu hiện của Giang Bác trong trường học.

Sở trưởng Thái cảm thấy rất đáng tiếc, đồng chí Tô Giang Bác bỏ qua nhiều thời gian viết sách kỹ xảo sáng tác, đúng là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.

Lãnh đạo lớn thì cảm thấy cũng tốt: "Người trẻ tuổi, tham gia hoạt động như vậy cũng hay, càng có tinh thần phấn chấn."

Sở trưởng Thái nghe vậy thấy có lý, là ông ta đã quá có lòng tham, quên mất đồng chí Tô Giang Bác còn là một thiếu niên.

Các học sinh lớp 1 khoa văn học khóa 65 vùi đầu làm một tuần, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ của mình.

TBC

Nhóm Tống Sở cùng nhau xét duyệt bản thảo, bản thảo nào được thông qua sẽ gửi nhà xuất bản. Nhóm Giang Bác thì tập hợp tư liệu đã tổng kết giao cho người có nét chữ đẹp chép ra.

Thật ra có thể dùng máy vi tính, nhưng thấy nhóm Tống Sở đều là viết tay, cho nên Giang Bác cũng không nói ra ý tưởng dùng kế toán và đánh chữ.

Cuối cùng tìm mấy học sinh viết chữ đẹp trong mấy trung tâm thương mại giúp chép lại bản thảo.

Bận rộn mãi đến lễ quốc khánh mới hoàn thành.

Lúc làm xong, một đám người trẻ tuổi vui vẻ ôm nhau, Giang Bác góp sức nhiều nhất suýt bị nâng lên.

May mà mọi người toàn là người nhã nhặn, không có làm quá mức.

Nhưng Giang Bác vẫn hơi không thích ứng với kiểu ở chung như vậy.

Lúc tan học, vẻ mặt Tống Sở vui tươi nói: “Anh Tiểu Bác, câu lạc bộ văn học chúng em góp bản thảo có hai bài được chọn, sau quốc khánh sẽ đăng trên báo văn học.”

Giang Bác gật đầu.

"Các anh thì sao? Sách thế nào rồi?”

Tống Sở biết nhóm anh Tiểu Bác luôn bận chép sách.

Giang Bác nói: “Viết xong rồi, hôm nay viết xong, định giao cho giáo sư trong khoa xét duyệt.”

“Bọn anh giỏi quá!” Mặt Tống Sở đầy sùng bái nói: “Anh biết không? Nhiều học sinh rất cần sách tham khảo tích lũy tinh hoa như vậy. Lần này thông qua viết bản thảo khiến em phát hiện không phải mỗi người trong khoa chúng ta có thiên phú văn học, đa số dựa vào kỹ xảo sáng tác vững chắc. Anh Tiểu Bác, các anh làm như vậy là giúp cho nhiều học sinh mới bớt đi đường vòng.”

Giang Bác nghe vậy mới có chút cảm giác thành tựu, cảm giác mình đã làm chuyện đúng.

Tống Sở về nhà liền chia sẻ với cha mẹ những việc này.

Mã Lan biểu dương con gái ưu tú của mình, cũng khen con trai, nói với Tô Chí Phong: “Cha nó ơi, tôi cảm thấy sau khi con trai vào đại học thì khác hẳn.”

Tô Chí Phong nói: “Lớn lên."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 524: Chương 524



Mã Lan cười nói: “Xem ra đi đại học Bắc Kinh tốt thật, đều là học sinh có IQ cao, thông minh có tài hoa, con trai kết bạn cũng dễ hơn.”

Giang Bác gật đầu.

Phải công nhận là đầu óc của học sinh xung quanh anh không tệ, là nhóm ưu tú nhất trong các bạn học mấy năm qua của anh.

Ngày mười một lễ quốc khánh, lại là sinh nhật của hai đứa trẻ.

Lần này tổ chức sinh nhật ở bên ngoài, bởi vì đám bạn học biết sinh nhật của hai người nên tổ chức tiệc sinh nhật ở trong trường, cùng nhau chúc mừng sinh nhật.

Tống Sở không cho bọn họ mua quà, vì thế bọn họ viết thiệp chúc mừng, viết thơ ca cho Tống Sở, Giang Bác.

Nghiêm Chúc và Tôn Á làm ầm ĩ nhất, hai người cùng hát bài đoàn kết là sức mạnh.

Tống Sở đứng cạnh Giang Bác, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Anh Tiểu Bác, lần sinh nhật này thật vui, anh có vui không?”

Giang Bác gật đầu.

Tống Sở bưng nước đường đỏ để nguội lên uống một hớp, đang suy nghĩ nên cảm tạ mọi người như thế nào chợt phát hiện mình hơi là lạ.

Giang Bác luôn quan sát Tống Sở, thấy cô thay đổi sắc mặt thì khẩn trương hỏi:

“Em làm sao vậy? Khó chịu hả?”

“Anh Tiểu Bác, em hơi đau bụng, đi vệ sinh một chút.”

Tống Sở ôm bụng chạy mất.

Giang Bác muốn đi theo, nhưng anh không thể vào nhà vệ sinh nữ, đành tìm Tôn Á.

Tôn Á đang đọc diễn cảm bài thơ Nghiêm Chúc viết, nghe lời này liền trả lại bản thảo cho Nghiêm Chúc, chạy đi toilet, vừa đi vừa nói: “Tưởng chuyện lớn gì, đi nhà vệ sinh mà cậu cũng khẩn trương như vậy, làm anh trai đến mức này thì tớ phục rồi.”

Giang Bác: ". . ."

Tôn Á chạy đến toilet thì nghe tiếng khóc của Tống Sở, cô ấy giật thót tim, đừng nói là xảy ra chuyện gì thật rồi. Tôn Á nhanh chóng chạy vào, thấy Tống Sở sợ hãi đứng dựa vào tường.

Tôn Á khẩn trương hỏi:

“Sao vậy Sở Sở? Khó chịu chỗ nào hả? Tớ đưa đi phòng y tế nhé.”

“Tớ tớ chảy máu.” Tống Sở dựa vào hành lang: “Trong bụng chảy m.á.u ra.”

Bụng chảy m.á.u thì lớn chuyện rồi, Tôn Á vội hỏi: “Chỗ nào?”

Tống Sở nức nở nói:

“Trong trong quần.”

Tôn Á: “. . .Cậu. . . tới cái kia rồi.”

“Cái nào?”

“Thì cái đó của con gái ấy, mẹ cậu chưa nói với cậu sao?”

" " Tống Sở lắc đầu: “Nghiêm trọng không?”

“Gì mà nghiêm trọng, không có, nhưng về sau cậu thành thiếu nữ rồi, phải giữ khoảng cách với con trai. Mẹ của tớ nói khi con gái có tức là trong bụng đổ m.á.u thì sẽ có em bé, chúng ta tuyệt đối đừng nắm tay với con trai.”

Tống Sở kinh ngạc hỏi: “Mỗi con gái đều sẽ đổ m.á.u sao?"

“Thì đó, đều phải đổ máu.”

Tống Sở nhớ lúc cấp 3 trong nhà vệ sinh nữ thấy có người thay khăn giấy dính máu, khi cô hỏi thì học sinh kia nói là bị trĩ sang.

Tống Sở cảm thấy kỳ lạ, sao trước kia cô không chảy?

Có Tôn Á giúp đỡ, cuối cùng Tống Sở đi ra nhà vệ sinh, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, rất không thích ứng.

Giang Bác thấy Tống Sở dường như đã khóc, lại gần hỏi.

Tống Sở cảm thấy mất tự nhiên, sợ bị Giang Bác phát hiện ra: “Không có việc gì, anh Tiểu Bác, em ổn.”

Tôn Á nói: “Đúng rồi, cậu là đồng chí nam, đừng hỏi chuyện của con gái.”

Giang Bác mím chặt môi, cảm thấy Sở Sở có bí mật với người khác mà mình lại không biết.

Bởi vì biết Tống Sở đang không khỏe, Tôn Á giải tán cả đám quay về phòng tự học, để cô có thể về nhà chúc mừng với người thân.

Các học sinh nữ đều hiểu chuyện đó, an ủi Tống Sở đừng sợ, đây là bình thường, mọi người đều trải qua.

Tống Sở đỏ mặt gật đầu.

TBC

Giang Bác thì luôn nhìn chằm chằm chỗ Tống Sở.

Nghiêm Chúc hỏi: “Nhìn gì vậy? Con gái đều có bí mật riêng, đồng chí nam chúng ta đừng thám thính riêng tư của bạn học nữ, xấu xa lắm.”

Giang Bác:

Khi lên xe, Giang Bác luôn nhìn chằm chằm Tống Sở, nhìn cô và các cô gái thì thầm với nhau là anh biết họ có bí mật.

Giang Bác ngồi trên xe chờ Tống Sở thổ lộ bí mật với mình, nhưng cô chỉ nhắm mắt dựa vào lưng ghế.

Giang Bác hỏi: “Có gì muốn nói với anh không?”

Tống Sở mở mắt ra, gãi đầu: “Nói cái gì?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 525: Chương 525



Đến bây giờ Tống Sở còn chưa rõ tại sao trước kia mình không bị cái này, cũng muốn hỏi anh Tiểu Bác, nhưng cô bỗng thấy thẹn thùng, cũng không rõ tại sao nữa.

Giang Bác rất muốn hỏi, nhưng nhớ lại Nghiêm Chúc nói làm như vậy là xấu xa, thế là chính mình nhắm mắt dưỡng thần, không nói thì thôi.

Dù sao anh cũng không hứng thú biết chuyện giữa con gái với nhau, có lẽ là chuyện của cô gái khác nên Sở Sở mới không nói cho anh nghe.

Sau khi xe vào sân, Tống Sở chạy một mạch vào nhà, kéo Mã Lan đang nấu bữa tối lên lầu.

Mã Lan cười hỏi: “Về sớm thế? Chẳng phải có tụ hội à?’

Tống Sở vội nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Cô cảm thấy chuyện này cần tìm mẹ giúp đỡ.

Giang Bác đôi mắt trông mong nhìn Sở Sở kéo mẹ lên lầu, có vẻ như có bí mật gì đó, anh mím môi.

Tô Chí Phong đi ra phòng bếp, nhìn thấy con trai xụ mặt thì trêu: “Ôi chà, đi tiệc sinh nhật mà sao ủ rũ vậy? Bây giờ mấy đứa có điều kiện sinh hoạt tốt như vậy, còn có gì không vui? Như cha với mẹ của con ngày xưa thì ’

“Sở Sở có bí mật." Giang Bác ngồi trên sofa nói.

Tô Chí Phong: “. . . Chỉ vì vậy?”

Tô Chí Phong xoa đầu con trai.

Giang Bác: " "

Tô Chí Phong nói: “Con trai à, có bí mật là chuyện bình thường, mẹ của con cũng giấu bí mật với cha. Hơn nữa con gái luôn có một số chuyện không phải đồng chí nam chúng ta nên biết."

Giang Bác: " Chuyện gì?"

“. . . Sao cha biết? Tóm lại chúng ta phải tập quen đi, sau này con có bạn gái thì người ta cũng không thể nào cái gì đều nói với con.”

Giang Bác muốn nói sẽ không tìm bạn gái, nhưng anh cảm thấy mình và Sở Sở là người thân thiết nhất, nếu Sở Sở giấu anh chuyện gì thì sẽ làm anh rất khó chịu, cảm thấy mình và cô không thân thiết đến thế.

Trong phòng, Mã Lan muốn ôm mặt.

Bà lần đầu làm mẹ, không có kinh nghiệm gì, không nói chuyện đó cho con gái biết.

Bà cứ cảm thấy chờ lúc cô mười lăm, sáu tuổi mới nói, cảm thấy con gái còn nhỏ mà nói chuyện này thì hơi kỳ.

Kết quả con gái thế nhưng bất tri bất giác đã lớn lên.

Mười hai tuổi đã có, chắc cũng bình thường? Hơn nữa sinh nhật của Sở Sở là bọn họ tự chọn, không chừng lớn hơn tuổi mười hai.

Mã Lan biết giờ không phải lúc so đo những chuyện này, nhanh chóng trấn an con gái, giáo dục sức khỏe sinh lý cho cô.

Làm mẹ đương nhiên là giảng rõ ràng một ít, Tống Sở rất nhanh được nghe giảng tỉ mỉ. Thí dụ như nắm tay sẽ không có em bé, nhưng ngủ chung giường sẽ bị, cho nên tuyệt đối đừng ngủ cùng chiếc giường với con trai.

Tống Sở nghe lời này thì thở phào, may mắn lúc trước ở mạt thế không có cái này, nếu không thì chẳng phải là có em bé với anh Tiểu Bác rồi sao?

Mặt Tống Sở đỏ bừng.

Quá đáng sợ, cô luôn cho rằng phải uống thuốc đặc biệt kia mới sinh được em bé.

Mã Lan cho rằng con gái bị dọa, bèn nói: “Tóm lại, con phải học cách bảo vệ tốt chính mình nhé."

TBC

Tống Sở nhanh chóng gật đầu, biểu thị tuyệt đối sẽ nghiêm túc bảo hộ chính mình.

Mã Lan nói: “Con và Tiểu Bác phải ở phòng riêng, con gái mới lớn đều phải ở riêng, không thể cùng phòng với con trai, dù với anh trai cũng không được.”

Tống Sở hỏi: “Tại sao vậy mẹ? Con và anh Tiểu Bác không ngủ chung giường mà.”

Lúc ở mạt thế cô và anh Tiểu Bác ngủ chung phòng, bởi vì như vậy an toàn hơn.

Hình như trợ lý khác cũng ngủ chung phòng với người bọn họ phụ trách.

"Không tiện, thí dụ như buổi tối con ngủ làm dơ giường thì sao?”

Tống Sở trả lời: "Anh Tiểu Bác sẽ không cười con.”

“Nhưng con có thấy ngượng không?”

" " Tống Sở gật đầu.

Xấu hổ thật chứ, cảm giác như đái dầm vậy.

Mã Lan nói: “Vì tránh cho lúng túng, phải ngủ riêng.”

Tống Sở gật đầu, nói: “Vậy con đi nói với anh Tiểu Bác, con sợ anh ấy không vui.”

Mã Lan bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tính tình của Tiểu Bác thật là yếu ớt còn hơn con gái.”

Tống Sở che miệng cười: “Thật ra cũng rất đáng yêu."

Mã Lan: " "
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 526: Chương 526



Tính cách con trai con gái nhà mình đúng là đảo ngược.

Tống Sở được Mã Lan chăm sóc rửa mặt súc miệng sạch sẽ, thay đồ rồi mới ra khỏi cửa.

Tô Chí Phong đã nấu cơm xong, bao bánh chẻo nhân thịt heo.

Tô Chí Phong không muốn dò hỏi chuyện riêng tư giữa con gái và vợ, thấy hai mẹ con xuống lầu thì kêu mau lại đây ăn cơm.

Giang Bác giúp đỡ bày đặt bát đũa, ánh mắt thường liếc hướng Tống Sở và mẹ.

Anh phát hiện Sở Sở và mẹ luôn nhìn nhau.

“. . .”

Chắc chắn có bí mật.

Buổi tối, đọc sách xong Tống Sở về phòng nghỉ.

Cô phát hiện khi có cái này thì thân thể khó chịu, bụng luôn ngẫu nhiên đau nhói, trước kia không có nó thật tốt, vậy thì không bị khó chịu.

Nhưng mọi người đều có mà cô thì không sẽ rất kỳ lạ.

Giang Bác ngồi trên giường, thấy Tống Sở hơi nhăn mặt, anh hắng giọng.

Tống Sở hỏi: “Anh Tiểu Bác thấy khó chịu hả?”

Giang Bác lắc đầu.

Tống Sở an tâm, tiếp đó nằm xuống ngủ.

Cô chợt nhớ chuyện nói với mẹ, nằm nghiêng nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em thương lượng chuyện này với anh.”

Nghe lời này, Giang Bác tinh thần tỉnh táo, ngồi xếp bằng quay mặt hướng giường của Tống Sở: “Ừ, em nói đi.”

"Chúng ta lớn như vậy rồi, cảm giác ở chung hơi chật chội, hay là ngủ riêng đi.”

Giang Bác: "!!!"

Thấy Giang Bác xụ mặt xuống, Tống Sở chột dạ, trước kia còn đồng ý luôn ở cùng phòng với anh Tiểu Bác.

Tống Sở ho khan: “Em nghĩ chúng ta đã lớn, ở chung không tiện lắm.”

"Tại sao không tiện?" Giang Bác nhíu mày.

Trước kia bọn họ đều ở chung, có gì bất tiện đâu.

“Chuyện đó” Tống Sở ôm đầu, không biết nói sao.

Thấy vẻ mặt oán trách cô không giữ lời của Giang Bác, cô đành bất chấp đỏ mặt nói: “Em em đến thời kỳ sinh lý, là con gái lớn rồi, khác với trước kia! Mẹ nói con gái lớn nhà người ta đều là ngủ riêng.”

“Thời kỳ sinh lý?”

“Đúng rồi, nó đó, anh Tiểu Bác là con trai sẽ không hiểu đâu.”

“Anh biết, là con gái mỗi tháng có” Giang Bác phổ cập khoa học đến một nửa thì nói không nói được nữa.

Anh nhìn hướng Tống Sở, mặt ửng đỏ.

Không hiểu sao vốn là phổ cập kiến thức khoa học bình thường, nhưng áp dụng lên Tống Sở khiến Giang Bác cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Không khí có chút lúng túng, nhưng Tống Sở vẫn tò mò hỏi: “Sao anh Tiểu Bác biết vậy?”

“Trong sách viết.”

“Vậy sao trước kia em không có? Là lúc ở chỗ ấy á.”

Giang Bác nói: “Có thuốc ức chế, nữ giới vừa sinh ra đã bị tiêm thuốc ức chế.”

Giang Bác biết điều này, vì anh từng thấy trẻ con sinh ra trong phòng thí nghiệm bị tiêm thuốc ức chế, đây là một nhà nghiên cứu khoa học nữ đã nghiên cứu ra, nghe nói là bởi vì người dị năng nữ trong thời kỳ sinh lý dễ dẫn Zombie đến. Hơn nữa có nó rất bất tiện, Giang Bác cũng không rõ cụ thể bất tiện chỗ nào, mỗi lần anh xuất hiện là đám người trong phòng thí nghiệm sẽ ngừng nói về điều này.

TBC

Anh cũng không thích nghe.

Tống Sở thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng mình khác biệt với người của thế giới này, may mắn vẫn như cũ, chẳng qua là tiêm thuốc ức chế.

“Vậy tức là thuốc ức chế đã mất hiệu lực với em? May ghê, nếu không thì sẽ khác với mọi người.”

Đề tài nói đến đây thì Tống Sở đã không xem Giang Bác như người khác giới, cảm giác anh giống như bác sĩ, cô là người bệnh không cần xấu hổ với bác sĩ.

“Anh Tiểu Bác, vậy là tiêm thuốc ức chế sẽ không có em bé phải không?”

Giang Bác đỏ mặt gật đầu.

“Thảo nào.”

Tống Sở ho khan, cảm thấy thuốc ức chế thật tốt.

Cô còn muốn hỏi nếu sinh em bé thì có phải là cần uống thuốc không, vì có một lần cô thấy một trợ lý nói định sinh em bé, sau đó uống một chén thuốc, uống xong không lâu sau bụng đã to lớn.

Đợt đó còn dọa sợ Tống Sở, còn tưởng uống thứ kia sẽ sinh em bé, có một thời gian cô không dám uống nước.

Nhưng rồi Tống Sở ngại hỏi Giang Bác, cảm giác sinh em bé không phải đề tài dễ nói chuyện.

“Khụ khụ, anh Tiểu Bác, dù sao chúng ta cũng phải ngủ riêng, nếu không thì em sẽ ngại lắm. Em đã khác với trước, cần chú trọng chút, anh hiểu chứ?”

Giang Bác ngược lại ngượng ngùng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 527: Chương 527



Bởi vì nhắc đến đề tài này khiến anh đột nhiên ý thức được mình khác với Sở Sở.

Trước kia những kiến thức sinh lý này đối với Giang Bác chỉ là kiến thức lạnh lẽo, chưa từng áp dụng với Sở Sở.

Nhưng bây giờ áp dụng lên cô, Giang Bác không muốn nhớ lại những kiến thức kia, cứ cảm thấy là một loại khinh nhờn

Giang Bác không đáp lại, xoay người nằm trên giường nhìn vách tường.

Tống Sở nói: “Anh… anh Tiểu Bác làm thế là sao hả? Em đã bảo là ngủ riêng.”

“Ừ.” Giang Bác ồm ồm đáp lại, tuy không muốn nhưng chính anh cũng cảm thấy mất tự nhiên, xấu hổ không dám nhìn Tống Sở.

Cô không ngờ thuận lợi như vậy, vui vẻ đi ngủ.

Nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, bụng cũng khó chịu, vừa lo làm bẩn giường, ngủ không yên.

Trừ cảm thụ mới mẻ lúc đầu ra, bây giờ Tống Sở chỉ có một ý tưởng là nhớ thuốc ức chế quá.

Hôm sau lúc ăn sáng, Tống Sở tuyên bố ngủ riêng với Giang Bác.

Mã Lan nhìn con trai, thấy con trai trừ ban đầu mày nhíu lại ra không có cảm xúc khác, bà biết dù anh không muốn nhưng cũng không mãnh liệt phản đối.

Không biết con gái nói kiểu gì mà thuyết phục được con trai yếu ớt của bà.

Mã Lan cười nói: “Tuần này nghỉ chúng ta sẽ dọn phòng, con ngủ trong phòng của cha mẹ.”

Tống Sở lắc đầu, nói: “Không cần đâu mẹ, con ngủ phòng sách tiện hơn.”

Mã Lan nói: “Trên lầu ánh sáng tốt.”

“Con không cần phơi nắng mà, dù sao chỉ là buổi chiều trở về, con thấy như vậy tiện hơn.”

Tống Sở khoát tay nói.

Vì chính mình mà khiến cha mẹ chuyển gian phòng là rất ích kỷ, dù sao ngủ ở đâu đều giống nhau.

Giang Bác để đũa xuống: “Anh ngủ phòng sách."

Tống Sở hỏi:

“Sao vậy? Anh đâu cần xem sách trên kệ.”

Giang Bác kiên định nói:

“Anh thích.”

Tống Sở: " "

Giang Bác tiếp tục ăn cơm, trong lòng nghĩ rằng đến lúc đó anh và Sở Sở một người ở lầu trên, một người ở lầu dưới, khoảng cách thật xa.

TBC

Căn nhà này ở không thoải mái gì hết, nên dọn nhà.

Lúc đi học cả người Tống Sở rất khó chịu, không ngồi yên trên lớp được.

Giang Bác lo lắng hỏi: “Khó chịu à?"

Tống Sở gật đầu: “Vâng ạ.”

Giang Bác mím môi, trong lòng bắt đầu lo lắng, chuyện này không chỉ diễn ra một, hai lần.

Nhưng Giang Bác cũng không thể tạo ra thuốc ức chế kia ngay được, dù sao nó cũng vi phạm quy luật tự nhiên, mặc dù không làm tổn thương thân thể.

Hơn nữa, còn cần rất nhiều dụng cụ tinh vi và nguyên liệu thuốc hơi đặc biệt.

Giang Bác rất lo lắng, lúc hết tiết học, anh cầm ly nước của Tống Sở đi văn phòng giáo sư hứng nước nóng cho cô.

Trong đầu Giang Bác suy nghĩ các kiến thức liên quan thời kỳ sinh lý, vừa đỏ mặt vừa nghĩ, muốn tìm thứ gì đó bồi bổ cho Tống Sở, giảm bớt loại thống khổ này.

"Anh Tiểu Bác thật tốt!”

Tống Sở ôm ly nước ấm, vẻ mặt cảm kích, phát hiện anh Tiểu Bác rất biết cách chăm sóc người khác.

Giang Bác khẽ ừ, trong lòng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, không thể tạo ra thuốc ức chế.

Tống Sở dưỡng hai ngày mới cảm thấy tình huống chuyển biến tốt đẹp, vừa lúc nghỉ cuối tuần, nhóm Mã Lan đề nghị dọn dẹp phòng.

Tiểu Vương biết chuyện này còn cố ý tìm người lại đây hỗ trợ.

Bê giá sách lên lầu, máy vi tính đặt ở hành lang

Tiểu Vương thấy máy vi tính bị đặt ở hành lang thì đau lòng, cảm thấy có nên xin bên trên thay nhà lớn không.

Buổi tối ngày đầu tiên, Giang Bác cực kỳ không thích ứng được.

Anh lật qua lật lại ngủ không yên, đặc biệt là nghĩ tới chuyện cách xa Tống Sở tầng trên tầng dưới thì lòng càng xao động.

Tống Sở ở trên lầu cũng là nửa ngủ nửa tỉnh nhìn hướng vị trí lúc trước Giang Bác ngủ, chỗ đó đã đặt giá sách.

Tống Sở thở dài, cảm thấy đặc biệt không thích ứng.

Hai đứa trẻ đều không thích ứng, tinh thần sa sút.

Giang Bác lên lớp không nghe giảng bài, lúc ăn cơm trưa còn nói với Tống Sở là buổi chiều không đi học, tan trường sẽ đến đón cô.

“Anh Tiểu Bác đi đâu vậy?”

Giang Bác trả lời: “Đi viện nghiên cứu.”

Tống Sở gật đầu, nói: “Anh cũng lâu rồi không làm việc, đừng vì ở bên em mà làm chậm trễ việc của anh, cứ sắp xếp sinh hoạt và công việc của anh đi.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 528: Chương 528



Giang Bác: " "

Buổi chiều, Giang Bác thật sự không đến.

Người trong lớp biết Giang Bác học ở hai khoa, giáo viên cũng không quản anh có lên lớp hay không, cho nên cũng không có người tò mò.

Viện nghiên cứu cách trường học không xa, đi một lúc liền đến.

Giang Bác vừa tới viện nghiên cứu, sở trưởng Thái đã mặt mày hồng hào đi tới, trông thấy anh thì cười càng tươi: “Chuyên gia Tô cũng biết là trạm cơ sở mặt đất của chúng ta sắp xây xong hả?”

Giang Bác suýt quên chuyện này, nghe sở trưởng Thái nói mới nhớ tới chuyện điện thoại di động, tâm trạng tốt hơn.

Anh thậm chí nghĩ về sau có thể dùng điện thoại di động trò chuyện với Sở Sở, vậy thì dù cách xa cũng sẽ không mất ngủ.

Sở trưởng Thái hỏi: “Cậu muốn đi xem không?”

Giang Bác lắc đầu, nói: “Tôi có việc khác."

Sở trưởng Thái hỏi: “Việc gì thế?”

Giang Bác hỏi lại: “Trong viện nghiên cứu có phòng cho nhân viên không?”

“. . .”

Sở trưởng Thái câm nín, sau đó phản ứng lại hỏi: “Cậu muốn xin cấp phòng ở sao? Chuyện này thì không có vấn đề, nhưng cậu bị thiếu chỗ ở ư? Nhà nhỏ quá hay sao?”

Sở trưởng Thái biết nhà của đồng chí Giang Bác ở đâu.

Giang Bác đương nhiên không thể nói là vì cách Sở Sở quá xa nên muốn đổi nhà, anh làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi học không tiện, vừa chậm trễ thời gian vừa chậm trễ công việc."

“Đúng là xa.”

Sở trưởng Thái nghe thấy lý do này thì gật gù.

“Viện nghiên cứu có nhà, cậu muốn kiểu nào?”

Giang Bác trả lời:

“Bốn phòng, có sân.”

Từ cơ sở nhà kiểu Tây thêm một gian phòng, dù sao cũng cần có chỗ chứa máy vi tính, Giang Bác cảm thấy yêu cầu của mình rất hợp lý.

Sở trưởng Thái: " "

Ông ta cần suy nghĩ kỹ lại.

Giang Bác đương nhiên biết chính mình không thể yêu cầu không như vậy, anh hứa hẹn: “Khi không có lớp tôi sẽ đến viện nghiên cứu.”

Sở trưởng Thái lại sờ ngực, cảm thấy chính mình cần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Trước kia Giang Bác đều là ném đồ xuống rồi đi, tuy làm ra cống hiến to lớn cho việc nghiên cứu, nhưng anh không giống một nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp.

Nhưng nếu Giang Bác có thể từ từ tiếp thụ viện nghiên cứu, với năng lực của anh tuyệt đối có thể làm ra cống hiến càng lớn.

Sở trưởng Thái cảm thấy với năng lực của Giang Bác đừng nói là ở nhà lớn có bốn phòng kèm sân, dù muốn ở cố cung khụ khụ!

“Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng xin bên trên.”

Giang Bác trong lòng rất vui vẻ: “Cảm ơn."

Cho dù không vì thuốc ức chế, anh cũng sẽ cố gắng hết sức nâng cao trình độ kỹ thuật của quốc gia này, nên cần đến phòng thí nghiệm nhiều hơn.

Không chỉ mình Giang Bác muốn đổi nhà, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đang thương lượng việc này, sau khi tan học hai người còn nhờ bạn học hỏi thăm xung quanh có nhà cho thuê không.

Nhưng thủ đô không có nhà tư nhân, dù có cũng không phải nhà riêng lẻ, phải ở chung một sân với người khác.

Nếu chỉ có hai vợ chồng thì không sao, nhưng con trai của họ không thể ở trong hoàn cảnh như vậy.

Đông người ồn ào dễ xảy ra chuyện.

Buổi tối về nhà, Giang Bác nói chuyện này cho người trong nhà.

Mã Lan:

“. . . con nói với cơ quan? Cơ quan còn đồng ý sao?"

Giang Bác gật đầu: “Vâng, bên này không được thuận tiện.”

Mã Lan lại một lần nữa sâu sắc cảm thụ được mình yếu đuối nhỏ bé, bà hoàn toàn thành ăn bám con.

Tống Sở hỏi: “Vậy là chúng ta phải chuyển nhà sao?”

Giang Bác hỏi: “Em không thích hả?”

“Không có, nhưng sẽ nhớ anh cả Hổ Tử và anh hai Báo Tử,hơn nữa bà Lôi cũng chưa về.”

Mã Lan nói: “Không sao đâu, chúng ta có thể cho bọn họ phương thức liên lạc, đều ở trong thủ đô, qua lại rất tiện lợi.”

TBC

Tống Sở khẽ vâng, cảm thấy đổi nhà cũng tốt, tiện đi học, có thể tham gia hoạt động đoàn thể nhiều hơn.

Đổi nhà mới, Mã Lan cũng thở phào, dù sao bọn họ cũng không phải người của quân khu, sống trong này, người khác cảm thấy nhà bọn họ thần bí, bọn họ không dám giao tiếp với ai, luôn ngăn cách nên đổi hoàn cảnh cũng tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 529: Chương 529



Chuyện Giang Bác xin đổi phòng rất nhanh được duyệt.

Đương nhiên không phải ở nhà dành cho nhân viên viện nghiên cứu, mà dành cho anh hẳn một gian tứ hợp viện.

Dù sao nhà dành cho nhân viên viện nghiên cứu toàn là người nhà ở lại, họ quen thuộc với nhau, khó giấu thân phận của Giang Bác.

Vì thế sắp xếp một tứ hợp viện, có đủ phòng, nhà đơn, dù muốn qua lại với người xung quanh cũng không sợ đối phương đào móc. Vấn đề an toàn thì không cần lo, gần đó là cố cung, an ninh trật tự rất tốt, còn có thể điều động nhân viên cảnh vệ ở trong tứ hợp viện. Đương nhiên, chủ yếu nhất là theo báo cáo của nhân viên cảnh vệ, đồng chí Tô Giang Bác dường như khá thích tứ hợp viện, vài lần đến đều nhìn chằm chằm.

Vì để Giang Bác ở lại thoải mái, còn xây thêm nhà tắm trong tứ hợp viện, nên sinh hoạt càng tiện lợi.

Cuối tuần, gia đình Mã Lan dưới sự dẫn đường của Tiểu Vương đi xem nhà mới.

Khoảnh khắc thấy nhà mới, gia đình bốn người thì có ba người há hốc mồm.

Mã Lan kéo tay áo của Tô Chí Phong: “Tôi không nằm mơ chứ?”

"Hẳn là không." Tô Chí Phong hắng giọng.

Tống Sở mở to mắt: “Đây là nhà của chúng ta sao?”

Giang Bác không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng rất vui, anh cảm thấy người ở đây đúng là tốt bụng thật, anh còn chưa nói thẳng yêu cầu mà đã sắp xếp căn nhà mơ ước cho anh.

Tiểu Vương mở cửa ra, mang bọn họ vào trong tham quan.

Diện tích của tứ hợp viện này không quá lớn, là sân nhất tiến, có một gian phòng chủ, diện tích rất lớn. Hai bên thì mỗi bên có hai gian phòng nhỏ, hai bên cửa lớn còn có phòng tạp vật.

Không mới mẻ độc đáo bằng kiến trúc kiểu Tây, nhưng sân đủ lớn, to còn hơn sân ở huyện Bình An, rất thoải mái.

Tiểu Vương nói: “Tổ chức suy xét các người không có nhiều thành viên gia đình, nhà quá to sẽ lạnh lẽo, không biết như thế này đã đủ ở hay chưa?”

Mã Lan kích động đến nỗi nói chuyện lắp bắp: “Đủ đủ đủ”

TBC

Không ngờ đời này bà còn được ở tứ hợp viện, đây là nhà giá đắt đỏ. Nếu không phải bà có đủ định lực thì đã kích động đến xỉu.

Tiểu Vương lại nói sắp xếp bảo vệ sau này cho họ nghe. Về sau Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn sẽ vào ở cùng, Tiểu Vương cũng ở chung luôn. Tiểu Vương phụ trách hậu cần, Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ có thể bảo vệ sát bên, vòng ngoài còn có đồng chí khác tuần tra, nên rất an toàn.

Mã Lan cảm động cực kỳ, cảm thấy quốc gia quá tốt với gia đình họ: "Cảm ơn tổ chức chăm sóc chúng tôi!”

“Đây đều là sắp xếp của các lãnh đạo, chuyên gia Tô đã cống hiến quá nhiều."

Mã Lan vẫn cảm thấy biết ơn, đãi ngộ hết chỗ chê, tiếc rằng năng lực của bà có hạn, không thể đền đáp gì nhiều.

Đã có nhà, việc chuyển nhà cũng rất nhanh.

Không cần dọn gia cụ, chỉ cần di chuyển đồ dùng hằng ngày.

Mã Lan vốn cho rằng nhà này là con trai xin được, nên cho anh ở phòng chủ, nhưng Giang Bác mãnh liệt phản đối.

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác rất hiếu thảo.”

Mã Lan cảm động, cảm thấy đời mình đáng giá, con trai có tiền đồ vừa hiếu thảo.

Tô Chí Phong cũng cảm thấy lúc trước mình chưa đủ hiền từ với con trai, không giống người cha tốt, ông dịu dàng sờ đầu của Giang Bác.

Giang Bác: " "

Thế là Tống Sở cùng Giang Bác ở phòng hướng đông, phòng sách ở hướng tây, Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ vì nhắc nhở lẫn nhau nên ở chung phòng hướng tây.

Giang Bác đi vào phòng, gõ vách tường, phát hiện vách tường không dày, anh hỏi Tống Sở:

“Em có nghe thấy lời anh nói không?”

Tống Sở ở trong phòng nói: “Nghe thấy, anh Tiểu Bác, vậy là về sau chúng ta có thể trò chuyện rồi.”

Khóe môi Giang Bác hơi cong lên.

Vì tiện cho việc trò chuyện buổi tối, giường của hai người kề sát một mặt tường.

Mã Lan nhìn hai đứa trẻ như vậy thì hơi buồn cười: “Có muốn đục một lỗ trên tường không?”

Tống Sở rất nghiêm túc nói: “Thôi ạ, dù gì cũng là tài sản nhà nước, không thể phá hư."

Giang Bác cũng lộ vẻ mặt tiếc nuối, trong lòng tính toán cần bao nhiêu tiền mới có thể mua căn nhà này.

Mã Lan: " "
 
Back
Top Bottom