Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 500: Chương 500



Sợ cậu ta không thi đậu.

Không nghĩ tới kết quả vẫn rất tốt.

Bà Lôi vì vui mừng mà ánh mắt đều đỏ lên: "Cũng may năm nay nó bắt kịp thời cơ tốt, không thi đỗ vào trường Đại học Quân sự chính quy, nhưng vừa lúc có thêm một Trường Quân sự khác mới thành lập tuyển sinh, mà số người thi lại không nhiều, nên nó liền được điều đến bên kia học tập. Mặc dù không thể thi vào trường đại học chính, nhưng có thể theo học Trường Quân sự, chúng tôi cũng hài lòng rồi."

Giang Bác vừa nghe Lôi Hổ không thi đậu nguyện vọng thứ nhất, khóe miệng hơi rủ xuống, cảm thấy có chút không hài lòng.

Nhưng Tống Sở lại rất vui mừng, ánh mắt tỏa sáng, anh Hổ Tử nhất định rất vui.

"Đúng rồi, ngày mai cha tụi nhỏ sẽ đi báo tin cho nó."

Bà Lôi cười ngỏ ý muốn mời gia đình họ ăn một bữa cơm, cảm ơn hai anh em Sở Sở đã giúp đỡ con trai nhà mình.

Con nhà mình bà biết rõ, nếu như không nhờ có Sở Sở giám sát cùng Tiểu Bác chỉ dạy, tuyệt đối không có khả năng thay đổi lớn như vậy, cũng không có khả năng có thành tích như thế.

Điều này đã thay đổi cả cuộc đời của con trai họ.

Cảm ơn thế nào cũng không đủ.

Mã Lan nói: "Vậy chúng ta cùng chúc mừng, nhà chúng tôi cũng chuẩn bị mời khách."

Bà Lôi lấy làm sửng sốt, mới nhớ ra Mã Lan cũng tham gia kỳ thi đại học, vì thế cười nói: "Chúc mừng bà."

Mã Lan cười nói: "Hai nhà chúng ta cùng có chuyện vui nha."

Chuyện con trai lớn của ông Lôi thi đậu đại học, ở toàn bộ quân khu chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp sân lớn.

Bà Lôi không lan truyền khắp nơi, nhưng Thủ trưởng Lôi lại không giấu được, dọc đường đi ra ngoài gặp người quen đều nói hai câu.

Vì thế, đợi đến khi ông ấy đi tới khu quân sự, tất cả mọi người trong sân lớn nhà quân khu đều đã biết.

Đứa nhỏ ở sân lớn quân khu năm nay thi đậu đại học cũng không chỉ có một mình Lôi Hổ, cùng một lứa với Lôi Hổ còn có hai người thi đậu. Nhưng hai người kia từ nhỏ đến lớn đều thuộc loại con cái học tập tốt nên thi đậu cũng không ngạc nhiên, mà Lôi Hổ thì khác, tuy rằng sau này mọi người đều biết hai anh em họ Lôi bị mấy thằng nhóc khác hãm hại, nhưng bản thân vẫn đúng là một đứa rất nghịch ngợm.

Đứa nhỏ nghịch ngợm đấy yên lặng thành thật một năm, thế mà lại thi đậu đại học, hơn nữa còn là Trường Quân sự nha.

Nếu như không có thư thông báo, bọn họ đều hoài nghi Thủ trưởng Lôi khoác lác.

Có người có quan hệ tốt với Thủ trưởng Lôi, còn hỏi thăm đứa nhỏ làm sao thi đậu đại học.

Thủ trưởng Lôi nói: "Giống tôi, nên nó thông minh thôi."

“.....”

Lời này ai cũng không tin, Thủ trưởng Lôi mặc dù có thiên phú về phương diện chiến tranh, nhưng đối với tri thức văn hóa thì không phải là người tài giỏi.

Sau đó Lôi thủ trưởng còn nói thêm: "Đương nhiên, một phần cũng nhờ hai đứa nhỏ hàng xóm cạnh nhà chúng tôi, hai đứa nhỏ đó đầu óc rất tốt, hàng năm đều xếp thứ nhất, thứ hai trong trường. Con cái nhà người ta đúng là thông minh có khác, tùy tiện chỉ bảo một chút, thêm đầu óc lanh lợi của Lôi Hổ nhà tôi nên mới đậu vào trường đại học đấy!"

Mọi người tự động biết rõ ý nào giả ý nào thật, sau cùng suy nghĩ một hồi mới đưa ra kết luận: Lôi Hổ – Con trai cưng của Thủ trưởng Lôi đậu đại học nhờ sự thông minh của con nhà người ta chỉ bảo…

Cả nhà Tống Sở không biết về những điều này.

Sáng sớm, Tô Chí Phong đã đưa cả nhà ra ngoài để gọi về quê báo tin vui.

Bên ngoài trời vẫn còn rất nóng, nhưng có lẽ vì có nhiều người đã nhận được thông báo trúng tuyển và muốn gọi điện báo tin vui nên rất nhiều người đứng ở bưu điện.

TBC

Cả nhà Tống Sở đều phải xếp hàng dài để chờ gọi điện.

Tống Sở vừa quạt vừa nói: "Không có điện thoại thật sự quá bất tiện."

Giang Bác nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô và gật đầu đồng ý.

—--
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 501: Chương 501



Xếp hàng cả buổi rốt cuộc mới đến lượt. Tô Chí Phong phụ trách gọi điện thoại, Giang Bác thì tiện thể gửi 'tư liệu kế toán' mà anh đã tổng hợp nội dung trọng tâm xong cho bác gái cả Từ Mỹ Lệ.

Tô Chí Phong đang gọi điện cho văn phòng xưởng máy móc, lúc này hiệu trưởng Tô chưa tan tầm, hiện tại mà gọi qua ông cụ sẽ bắt máy ngay.

Hiệu trưởng Tô thấy có cuộc gọi đến, biết chắc là Mã Lan có tin tức tốt.

Sau khi bắt máy, quả nhiên ông cụ nghe thấy tin tốt.

Hiệu trưởng Tô ở trong văn phòng vui vẻ vỗ bàn.

“Con dâu của tôi thi đậu đại học rồi!”

Người trong văn phòng lập tức buông công tác xúm lại, thi đậu đại học, đây là việc lớn đấy.

Nhóm Tô Chí Phong nghe một chuỗi tiếng chúc mừng từ ống loa điện thoại, không cần nhìn cũng biết bầu không khí tràn ngập hân hoan.

Nhóm Tống Sở cũng nghe được, vui vẻ toét miệng cười nói:

"Anh Tiểu Bác, mọi người đều rất vui đó, làm sinh viên đúng là hãnh diện!”

Giang Bác gật đầu, tuy anh không thể vui vẻ như chính mình thi đậu đại học, nhưng đúng là cũng cảm giác được hân hoan trong lòng mọi người.

Sau khi tắt cuộc gọi với hiệu trưởng Tô, Tô Chí Phong lại gọi điện thoại cho công xã, nhờ họ nếu gặp cán bộ của đại đội Mã Gia thì truyền tin giúp.

Không còn cách nào, đại đội không có điện thoại, chỉ có thể truyền lời kiểu này, như vậy vẫn nhanh hơn viết thư.

May mà bên công xã biết người tên Mã Lan, dù sao con cái của bà quá nổi tiếng, không muốn biết cũng khó.

Sau khi biết chính Mã Lan cũng đậu đại học thì bên công xã rất trọng thị. Tuy Mã Lan là con gái gả đi, nhưng bà sinh ra và lớn lên ở đây, cũng là người của công xã bọn họ, thi lên đại học là vinh dự cho toàn bộ công xã.

Vì thế bên công xã đặc biệt sắp xếp nhân viên liên lạc đi đại đội Mã Gia báo tin vui.

Bên đại đội Mã Gia đang bận rộn ra đồng làm việc.

Nhân viên liên lạc không cần vào đại đội, thế là đứng trên bờ ruộng kêu lên: “Đội trưởng Mã, đội trưởng Mã! Đồng chí Mã Lan trong đội của các người thi đậu Đại học Sư phạm Thủ đô rồi!”

TBC

Tin tức này giống như tiếng sét giữa trời xanh, chớp mắt đã lan truyền ra.

Các mảnh ruộng kề sát nhau, truyền qua truyền lại nguyên đại đội Mã Gia đều biết, thậm chí đại đội liền kề cũng hay tin.

Lý Tứ Hỷ suýt ngã ngồi trong ruộng.

Quả thực mừng muốn khóc.

Lý Tứ Hỷ kích động còn hơn lúc trước cháu ngoại trai của mình làm ra phân bón, cảm giác này hoàn toàn khác nhau, bà cụ cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng, con gái của bà cụ thành sinh viên rồi!

Mã Tam Căn kích động còn hơn bà cụ, vài bước đã leo lên bờ ruộng, đuổi theo nhân viên liên lạc gặn hỏi có đúng là thật không.

Mã Tam Căn lẩm bẩm: “Con bé từ nhỏ đã thông minh, tôi nói rồi mà, con bé có khiếu học lắm, có tiền đồ. Mấy người không chịu tin, lúc trước còn không cho con bé học cấp 3, nếu không thì đã sớm thi đậu."

Đội trưởng Mã làm vẻ mặt lúng túng, chuyện này không liên quan tới ông ta, lúc ấy ông ta vẫn chỉ là nhân viên ghi điểm quèn.

Sau khi được nhân viên liên lạc nhiều lần khẳng định thì đại đội Mã Gia cũng náo nhiệt lên.

Đây là nhiều năm qua đại đội Mã Gia lần đầu có một sinh viên.

Trước kia cũng có người học cấp 3, mỗi năm một người, hai tên con trai nhưng đều không thi đậu đại học, học hết cấp 3 thì quay về. Đại học rất khó thi vào, không một người thi đậu.

Cho nên ở trong lòng mọi người thì sinh viên giống như là người trong truyền thuyết, nếu nói theo kiểu cũ thì là sao Văn Khúc.

Bây giờ Mã Lan đã thành sao Văn Khúc.

Thì ra con gái cũng có tiền đồ như vậy.

Một đám con trai mà không bằng một đứa con gái, hơn nữa lớn tuổi rồi mới đi thi, thật sự không thể so sánh.

Trong âm thầm, tâm trạng của nhiều người bất giác phát sinh chút biến đổi.

Đại Nha, Nhị Nha tự tin nói với các đồng bạn:

“Về sau chúng ta cũng phải giống như dì vậy, làm sinh viên!”

Trong lòng bọn trẻ có thêm một hy vọng mơ hồ, làm một sinh viên quang vinh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 502: Chương 502



Sắp tới ngày khai giảng, gia đình bốn người nhà họ Tô đều bận rộn, vội làm thủ tục nhập học, bận rộn sắp xếp công việc.

Bởi vì trong nhà có con nít nên Mã Lan và Tô Chí Phong không chọn nội trú, xin chứng minh tình huống đặc biệt, mỗi ngày về nhà ở.

Nhà họ Lôi ở kế bên cũng bận rộn, Lôi Hổ vào Trường Quân sự, trường học cách hơi xa, mỗi tháng chỉ có thể về nhà một lần.

Bởi vì xa nên phải sớm đi trường học báo danh.

Tống Sở cùng Giang Bác tiễn Lôi Hổ ra khỏi sân lớn, trên đường đi lại gặp đám nhóc ở sân lớn, chúng đều hâm mộ nhìn Lôi Hổ cõng hành lý rời đi, cảm thấy rất oách.

Lôi Hổ lúc này đã là một thiếu niên chính chắn, không còn giống như trước kia cùng đám nhóc phá làng phá xóm.

Trước cửa sân lớn, Tống Sở dặn cậu ta đi trường học nhớ chăm chỉ vào, đừng vì đã thi đậu đại học thì hoang phế.

Lôi Hổ cảm thấy em gái Sở Sở càng lúc càng giống bà chị, nhưng cậu ta đã quen nghe lải nhải, tưởng tượng sau này không còn được nghe thấy thì cảm giác hơi không quen.

Lôi Hổ cảm khái định sờ đầu của Tống Sở nhưng bị Giang Bác bắt lấy cổ tay, xụ mặt nói:

“Nhớ chăm chỉ học!”

Lôi Hổ: “. . .”

Anh Tiểu Bác thật là càng lúc càng nghiêm túc.

Lôi Báo không nỡ xa anh trai, mếu máo.

Lôi Hổ bị phơi nắng đen như cục than thấm thía nói:

“Em trai, hãy chăm học, anh nói em biết, không có chuyện gì thoải mái hơn là lúc học.”

Lôi Báo cảm thấy anh trai từ lúc đi quân khu tập huấn, sau khi trở về thì thay đổi thành con người khác: “Anh, anh làm gì trong quân khu mà sao trở nên khác với trước kia quá?”

Lôi Hổ nhớ đến trải nghiệm trong quân khu, cuộc huấn luyện làm cậu ta hấp hối, nếm qua một lần khiến cậu ta yêu học tập sâu sắc.

Cố gắng không phải vì tiến tới, mà vì phát hiện đi học mới là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

TBC

Nhưng Lôi Hổ không dám nói lời này với Lôi Báo, sợ em trai trốn luôn, chỉ nói:

“Tóm lại đó là nơi rất tuyệt, em đi sẽ biết.”

Lôi Báo rất tin tưởng Lôi Hổ, nếu anh trai nói nơi đó tốt thì chắc chắn tốt rồi, chờ sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu ta cũng sẽ đi tập huấn!

“Muốn mau tốt nghiệp ghê.”

Tống Sở cũng hâm mộ nhìn bóng lưng của Lôi Hổ:

“Thật hy vọng chúng ta cũng nhanh chóng thi đậu đại học.”

Sau khi khai giảng, người nhà họ Tô bận rộn còn hơn trước kia.

Tô Chí Phong và Mã Lan bận rộn thích ứng sinh hoạt vườn trường, làm quen với bạn học mới. Tống Sở và Giang Bác thì bận học hành, làm sách mới. Tống Sở đang chuẩn bị góp sức vào lĩnh vực thông tin.

Lần trước xếp hàng gọi điện thoại khiến Giang Bác ý thức được, trong nhà không có điện thoại thì không được.

Hơn nữa điện thoại của bưu điện hơi rườm rà, mỗi lần gọi điện thoại cần có người ở giữa chuyển tiếp, có nhiều tạp âm.

Loại điện thoại này dù lắp một cái ở trong nhà cũng bị Giang Bác ghét bỏ, anh muốn thay đổi chúng.

Hơn nữa cha mẹ đi trường đại học, sau này ít thời gian ở nhà, nếu muốn liên lạc sẽ khá rườm rà.

Giang Bác cân nhắc không chỉ thay đổi điện thoại bàn, còn muốn làm ra điện thoại di động để mang theo bên người.

Anh nhớ lần trước đi phòng thí nghiệm nghe bên kia nói bọn họ đang nghiên cứu ra kỹ thuật thông tin từ kỹ thuật internet, anh định đi nhìn xem, nếu có sẵn nghiên cứu thì càng tốt, tiện thể xin thêm một chiếc máy vi tính.

Sở Sở sắp viết sách mới, cần có chiếc máy vi tính riêng để tùy thời sử dụng.

Sở trưởng Thái không thấy mặt Giang Bác suốt kỳ nghỉ nên rất nhớ, khi thấy hai người đến thì ông ta cực kỳ nhiệt tình.

Ông ta còn báo cáo trạng thái công việc hiện giờ với Giang Bác.

Giang Bác cung cấp những cuốn sách đã trợ giúp bọn họ giành được đột phá trọng đại trong lĩnh vực phát điện.

Hiện giờ đã bắt đầu quy hoạch kiến thiết trạm phát điện mới, hai năm sau cung ứng điện của quốc gia sẽ tăng lên gấp đôi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 503: Chương 503



Nghe con số hai năm khiến trán Giang Bác nổi gân xanh.

Anh bỗng hoài nghi kế hoạch thông tin của mình, trạm phát điện cần kiến thiết lâu như vậy ư, vậy thì thiết bị thông tin phải mất bao lâu?

Giang Bác hỏi: “Nghiên cứu thông tin thế nào rồi?”

“Ý cậu muốn hỏi internet hả? Về internet thì chúng tôi mới nghiên cứu ra manh mối thôi, có chút ý tưởng về thông tấn, còn cần nghiệm chứng."

Giang Bác không đợi kịp, bèn nói: “Tôi muốn làm hạng mục thông tấn, để tôi tự làm.”

Sở trưởng Thái giật mình hỏi: “Cậu có ý tưởng mới sao?”

Giang Bác gật đầu, anh cần sử dụng nên phải tự mình ra tay thôi.

Giang Bác nói ra ý tưởng của mình, đầu tiên là điện thoại bàn phải có hiệu quả liên thông trực tiếp chứ không qua nhân viên trực điện thoại chuyển tiếp. Còn có điện thoại di động, phải liên hệ được trong khu vực nhất định.

Sở trưởng Thái giật mình suýt há hốc mồm, nuốt nước miếng.

Thiết tưởng này của Giang Bác quá lớn, phá vỡ ngành thông tấn hiện nay.

Đặc biệt là điện thoại di động gì đó.

Sở trưởng Thái cảm thấy mỗi lần gặp Giang Bác đều phải chuẩn bị tốt tâm lý, nếu không thì trái tim của ông ta sẽ không chịu nổi.

“Cậu nói điện thoại quay số thì tôi còn hiểu được, nhưng điện thoại vô tuyến có thể làm được sao?”

Giang Bác nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra sẽ dùng kỹ thuật gì, chờ một thời gian tôi hoàn thành rồi sẽ đưa cho các người xem.”

Sở trưởng Thái nghe thấy Giang Bác nói lời này, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khẩn trương.

Dù sao mỗi lần thứ có thể khiến vị này tự mình ra tay làm đều là đặc biệt trọng đại, Giang Bác không hứng thú với thứ bình thường.

Ngay cả phát điện cũng chỉ khiến Giang Bác miễn cưỡng ra hai quyển sách, để bọn họ tự nghiên cứu, tuy điều này trợ giúp lớn hơn cho Hoa quốc, nhưng từ khía cạnh khác có thể nhìn ra thứ không có tính đột phá thì vị này khinh thường ra tay.

Giang Bác lại đề xuất muốn đi xem nghiên cứu kỹ thuật thông tin của bọn họ.

Lúc nãy đã nói có chút manh mối, nếu có sẵn thì anh cũng đỡ mất công.

Sở trưởng Thái lau mồ hôi trán, dẫn nhóm Giang Bác đi tham quan phòng nghiên cứu của bọn họ.

TBC

Các chuyên gia đang hưng phấn nghiên cứu kỹ thuật thông tin.

Vốn hạng mục của họ là nghiên cứu internet, nhưng trong quá trình bọn họ không nghiên cứu ra internet, ngược lại được gợi ý từ kỹ thuật thông tin, cứ thế nghiên cứu theo con đường này.

Bọn họ đã mày mò được chút bóng dáng, phỏng đoán chỉ cần tiếp tục nghiên cứu theo hướng này, trong vòng mười năm tuyệt đối có thể nghiên cứu ra tổng đài điện thoại tín hiệu tự động, không cần trung gian chuyển tiếp mà có thể trực tiếp gọi điện đường dài.

Thấy nhóm Giang Bác đến, mấy vị chuyên gia nhiệt tình bày ra thành quả lao động của mình.

Tống Sở cảm thấy bọn họ thật lợi hại, nghiên cứu internet còn có thể tiện thể nghiên cứu điện thoại.

Cô không rành phương diện này nhưng cảm thấy rất lợi hại.

Giang Bác nghe báo mười năm thì mặt đen thui, thầm mừng vì đã đến đây, nếu không thì chỉ dựa vào bọn họ tự nghiên cứu không biết phải chờ bao nhiêu năm.

Tống Sở còn ở bên cạnh khen nức nở:

“Ông, bác, chú, mọi người lợi hại quá! Đúng không hả anh Tiểu Bác?”

Giang Bác: " Ừm.”

Anh tỏ vẻ khẳng định thành tích nghiên cứu của các đồng chí này: “Khá lắm.”

Các chuyên gia có chút tự hào.

Dù sao nghiên cứu ra kỹ thuật mới, có một số người mất nhiều năm cũng không tìm được phương hướng, hiện tại bọn họ đã có thể dự kiến thành công trong tương lai.

Giang Bác nghiêm túc nói: “Tạm dừng nghiên cứu, hãy nghỉ ngơi đi, chờ tôi sắp xếp.”

Các chuyên gia ngẩn người, không hiểu ra sao.

Sở trưởng Thái hắng giọng, nói cho họ biết ý tưởng của Giang Bác.

Đám người nghe xong mắt sáng rực.

“Chuyên gia Tô có gì cần chúng tôi hỗ trợ không? Chúng tôi không cần nghỉ, tùy thời có thể làm việc. Chúng tôi cũng có thể hỗ trợ về mặt kỹ thuật.”

Giang Bác thở dài, nhìn bọn họ như vậy khiến anh không thể thốt ra từ ‘mấy người siêu chậm’.

Giang Bác nói:

“Giai đoạn đầu tôi tự mình làm được.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 504: Chương 504



Tống Sở ‘dịch’ giùm: “Ý của anh Tiểu Bác là mọi người hãy tạm nghỉ dưỡng sức, giai đoạn sau còn có nhiệm vụ rất lớn.”

Giang Bác gật đầu.

Thì ra là vậy, các chuyên gia đã hiểu. Thân thể là vốn liếng cách mạng, bọn họ cứ cặm cụi làm, đúng là rất cần nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.

“Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh!”

Lúc ra viện nghiên cứu, sở trưởng Thái tự mình tiễn hai người đi. Giang Bác xin một chiếc máy vi tính, sở trưởng Thái tỏ vẻ sẽ đưa đơn xin, chắc sẽ nhanh chóng được phê duyệt, đến lúc đó sẽ đưa tới nhà họ luôn.

Trên đường về, Tống Sở ngồi hàng ghế sau vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bác, mọi người đều cố gắng nhỉ, sau này chúng ta chắc chắn sẽ càng lúc càng mạnh.”

Mỗi lần nhìn các ông các bác và các chú trong viện nghiên cứu là Tống Sở cảm thấy đặc biệt cảm động. Bọn họ dường như vĩnh viễn đều không biết mệt là gì.

Giang Bác khẽ ừ, tuy rằng tiến độ rất không như ý, nhưng tinh thần đáng khen.

Tống Sở bỗng nói: “Anh Tiểu Bác cũng thay đổi rồi.”

“Hả?”

Tống Sở vui vẻ nói: “Trở nên ngày càng tốt.”

Lúc trước ở phòng thí nghiệm anh Tiểu Bác luôn không quan tâm người khác, còn bây giờ đã chịu nghe các ông, các bác và chú nói chuyện, cũng nguyện ý khích lệ bọn họ.

“Thật tốt!”

Tuy Giang Bác không biết mình thay đổi chỗ nào, nhưng nghe Tống Sở nói càng lúc càng tốt thì trên mặt lộ ra nụ cười: “Sẽ tốt hơn nữa.”

Mới qua hai ngày, bên viện nghiên cứu đã đưa máy vi tính tới cửa lắp đặt.

Tống Sở và Giang Bác, mỗi người được một chiếc vi tính.

Đãi ngộ này có thể nói là rất tốt. Tuy rằng hiện tại quốc gia tự chủ nghiên cứu và phát triển máy vi tính, nhưng chế tác cũng không nhiều, dù sao giá thành cao, nhiều cơ quan trọng yếu đều cần máy vi tính, cung không đủ cầu, một số viện nghiên cứu chỉ sở hữu hai chiếc.

Theo Mã Lan biết thì đại học của bọn họ đang có một chiếc máy vi tính, người bình thường không được dùng, vậy mà trong nhà bọn họ lại có hai chiếc.

Mã Lan nhìn hai đứa nhỏ gõ lóc cóc trước máy vi tính, bà lại gần nhìn. Con gái thì vẫn viết sách, con trai viết xem không hiểu.

Thấy hai đứa nhỏ bận rộn, Mã Lan không quấy rầy, trực tiếp đi ra ngoài.

Đến buổi tối ăn cơm Mã Lan mới hỏi một câu: “Tiểu Bác gần đây bận gì vậy?”

Giang Bác trả lời: “Làm điện thoại cố định và điện thoại vô tuyến ạ.”

TBC

Tô Chí Phong và Mã Lan sửng sốt.

Mới chớp mắt con trai đã chuyển qua làm điện thoại? Thằng nhỏ này không có thứ gì mà nó không biết sao?

Mã Lan giật mình nhất nhà.

Không nói đến điện thoại cố định này từ đâu ra, nhưng điện thoại vô tuyến có phải là điện thoại di động không?

Điện thoại di động là lâu thật lâu sau mới được phát minh ra, dù sao lúc bà còn nhỏ điện thoại di động cũng là thứ hiếm lạ, thông thường toàn dùng máy nhắn tin.

Nếu thật sự làm ra thì chẳng phải là phát triển kỹ thuật bay vọt rồi sao?

Tim Mã Lan đập nhanh.

Tô Chí Phong hỏi:

“Điện thoại còn có thể vô tuyến? Cũng là phát tín hiệu rồi phiên dịch hay gì?”

Mã Lan nói: “Chắc phải là nói chuyện trực tiếp chứ, mang theo bên người, nhưng khẳng định thể tích sẽ không nhỏ.”

Giống như một cục gạch to.

Tống Sở có chút lo lắng: “Nếu nó lớn quá thì sao chúng ta mang theo?”

Tô Chí Phong và Mã Lan:

“. . .”

Nếu thật sự có thứ như vậy thì ai rảnh lo lắng có thể mang theo được hay không, dù phải khiêng nó cũng sẽ luôn giữ bên mình.

Giang Bác hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tạm bỏ trong túi sách cõng đi, dùng tạm. Về sau cố gắng nhanh chóng thăng cấp giảm nhỏ sức nặng.”

“. . .”

Nghe hai đứa nhỏ nghiêm trang nói những điều này, hai vợ chồng vùi đầu ăn cơm.

Con trai với con gái chuyện gì cũng dám nói ra.

Giang Bác từng tiếp xúc điện báo vô tuyến, cũng từng làm máy vi tính, nên không quá xa lạ với phương diện thông tin, anh nắm rõ trình độ thông tin hiện tại.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 505: Chương 505



Qua mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng Giang Bác xác định chọn kỹ thuật có thể thực hiện được trong trình độ kỹ thuật hiện nay. Kiến thiết trạm dưới đất nhận và phát tín hiệu, sử dụng kỹ thuật vô tuyến tổ ong phủ lên.

Điện thoại vệ tinh gì đó thì đừng mơ.

Phương diện này dính đến nhiều kỹ thuật thông tin, bất đắc dĩ kỹ thuật thông tin của Hoa quốc lúc này cực kỳ lạc hậu, Giang Bác không chiếm được chút xíu tiện lợi nào.

TBC

Anh bất đắc dĩ thầm mừng vì đã làm ra mạch tổ hợp nếu không thì hiện tại còn phải làm nó.

Tuy rằng bận rộn, nhưng Giang Bác vẫn nhớ kỹ sinh nhật của Tống Sở, anh tranh thủ hoàn thiện kỹ thuật thiết bị thông tin di động trước ngày một tháng mười lễ Quốc Khánh. Anh còn cho Sở Sở quyền đặt tên nó xem như quà sinh nhật.

Tống Sở: “Gọi là điện thoại anh Bác đi?”

Giang Bác: " "

Mã Lan phun ra nước đường đỏ:

“Ha ha, còn không bằng gọi là điện thoại di động.”

Tô Chí Phong: “. . .”

Đặt tên kiểu gì vậy.

Tống Sở đỏ mặt nói: “Gọi là điện thoại ‘đại ca lớn’ cũng được, thuận miệng, cảm giác cũng rất hợp với anh Tiểu Bác. Tiểu Bác là anh lớn trong anh lớn, siêu lợi hại!”

(*) Đồng nghĩa của dtdd, từ gốc là ‘đại ca đại’, người Trung Quốc gọi điện thoại di động bằng từ này, mà từ đại ca còn có nghĩa là anh lớn.

Mã Lan nuốt nước miếng, không không không, bà chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đừng bảo là thật sự lấy tên theo nghĩa đấy nhé.

Cuối cùng vẫn không dùng cái tên kia, Tống Sở đặt cho nó cái tên hết sức thông thường:

“Điện thoại Yêu Nước.”

Dù sao người làm ra và người sử dụng thứ này chắc chắn đều yêu nước.

Tống Sở cũng lấy ra khăn quàng mình mua cho Giang Bác.

Thủ đô vào tháng mười đã bắt đầu lạnh, về sau sẽ ngày càng lạnh, Tống Sở là người thủ đô có kinh nghiệm, tỏ vẻ phòng lạnh là quan trọng nhất, nên cô quyết định tặng khăn quàng ấm áp cho Giang Bác.

Nhưng

Tống Sở thẹn thùng nói:

“Định tự mình đan nhưng khó quá.”

Giang Bác quấn khăn quàng, mỉm cười nói: “Anh rất thích.”

Giang Bác thật sự thích, còn chưa bắt đầu mùa đông mà đã quấn khăn quàng.

Các học sinh và giáo viên trong trường: “. . .”

Bạn học Tiểu Vũ ngồi bàn trước bọn họ còn lo thay cho anh: “Đồng chí Tô Giang Bác, cậu không khỏe hả? Hay là cảm thấy yếu trong người?”

Giang Bác nói: “Tôi rất khỏe.”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác, không lạnh thì đừng dùng, chờ lạnh hơn một chút hãy dùng.”

“Anh thích, rất đẹp.” Giang Bác nghiêm túc nói.

Tống Sở nghe vậy, trong lòng có chút hân hoan: “Thật hả? Đồ em chọn đương nhiên đẹp rồi, em cũng cảm thấy mình rất có mắt thẩm mỹ.”

Giang Bác gật đầu biểu thị tán thành.

Tiểu Vũ: ". . . "

Giang Bác mang kỹ thuật thông tấn điện thoại và kỹ thuật điện thoại tự động quay số đến viện nghiên cứu.

Giang Bác nói: “Điện thoại cố định thì sao cũng được, nhưng điện thoại di động mất bao lâu mới làm ra thành phẩm?”

Các ánh mắt khẩn thiết nhìn những kỹ thuật này, sau khi phân tích thì vui vẻ đưa ra kết luận, trong vòng năm năm có thể thực hiện trải đều tín hiệu ở các thành phố quan trọng toàn quốc.

Giang Bác hỏi:

“Nếu chỉ tính bên thủ đô thì sao?”

Giang Bác hỏi xong lại sợ các chuyên gia mệt xỉu, khách khí bổ sung thêm:

“Thật ra cũng không quá sốt ruột."

Chuyên gia kỳ cựu bèn nói:

“Chắc một năm.”

Giang Bác cảm thấy có thể chấp nhận con số này, vừa lúc khi ấy anh và Sở Sở lên đại học. Có điện thoại di động thì hai người có thể luôn liên lạc với cha mẹ.

Quốc gia hành động khá nhanh, viện nghiên cứu vừa hiểu thấu kỹ thuật, bên lãnh đạo lớn đã tự mình phê chuẩn công việc kiến thiết của hạng mục này, muốn người cho người, muốn vật cho vật.

Qua Nguyên Đán, trạm cơ sở bên thủ đô đã bắt đầu xây dựng.

Khó khăn duy nhất là quá ít công nhân có thể sử dụng, những công nhân này chưa từng kiến thiết trạm cơ sở, không có kinh nghiệm, hiệu suất tự nhiên cũng không cao.

Vì đẩy nhanh tốc độ, tuyết rơi lớn bọn họ vẫn làm việc ở bên ngoài.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 506: Chương 506



Lúc Tống Sở cùng Giang Bác ngồi xe jeep đi xem thì cô đau lòng rơi nước mắt: “Trời lạnh lẽo như vậy sao còn phải ở bên ngoài làm việc?”

Giang Bác cũng không hiểu, nhưng anh bảo đảm với Tống Sở: “Anh không giục bọn họ.”

Tiểu Vũ thì hiểu: “Không cần ai giục việc xây trạm cơ sở, mỗi người đều phải giành giật từng giây. Nếu không làm nhanh lỡ tụt hậu hơn quốc gia chủ nghĩa đế quốc quá nhiều thì sao?”

Giang Bác nói: “Có thể khiến bọn họ dừng lại không?”

"Bọn họ sẽ không vui vẻ." Tiểu Vũ khẳng định nói: "Đừng đánh nhiễu công tác của họ, đi thôi.”

Nói xong lái xe đi.

Hai đứa trẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những người này làm việc trong tuyết rơi nhưng tràn ngập sức sống, dường như đang làm việc gì rất quan trọng.

Mà đây đúng là công việc cực kỳ quan trọng.

Sau khi về nhà, tâm trạng của Tống Sở hơi ủ rũ, ghi lại cảnh tượng nhìn thấy hôm nay, về sau nếu lại xuất bản sách thì cô phải viết chuyện này vào sách của mình, cho mọi người đều xem, biết rằng trong góc mà mọi người không thấy đó có một đám người như vậy.

Trong lòng Giang Bác cũng hơi khó chịu, anh vốn định sau khi làm xong kỹ thuật thông tin sẽ để mặc bọn họ tự làm, bây giờ anh quyết định chuyên môn viết một số sách dạy về mặt thông tin để bọn họ học tập.

Những người này liều mạng như thế chỉ vì lo bị lạc hậu, nên chỉ cần kỹ thuật không lạc hậu là được rồi, rất đơn giản.

Mùa xuân này, gia đình bốn người ở lại thủ đô.

Một mặt là do giao thông bất tiện, mặt khác là vì quá bận rộn.

Tô Chí Phong và Mã Lan học hành trong đại học không thoải mái chút nào, có thể nói là bận còn hơn đi làm. Trong cơ quan chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, nhưng ở trong trường học, vì nhiều kiến thức mà thời gian học tập lại có hạn nên phải cố gắng hơn trước kia rất nhiều.

Bởi vì vậy mà Mã Lan làm mẹ nhưng không thể nấu cơm trưa tình yêu cho bọn nhỏ, luôn là nhân viên cần vụ Tiểu Vương phụ trách sinh hoạt cơm nước hàng ngày cho hai đứa.

Tống Sở và Giang Bác thì càng khỏi phải nói, họ sắp thi tốt nghiệp, phải ôn tập bài học, tranh thủ thi đậu đại học mà mình muốn. Bây giờ mỗi ngày Tống Sở chỉ viết cỡ một nghìn chữ tiểu thuyết, thời gian khác dùng để ôn bài. Dù cô đặt nền móng vững chắc rồi nhưng cũng không dám sơ sẩy việc học, Giang Bác thì mỗi ngày viết sách về thông tin kỹ thuật.

Cả mùa xuân gia đình họ đều bận tối mặt tối mày.

Sau khi tựu trường, cuốn tiểu thuyết phần một của Tống Sở cũng hoàn thành.

TBC

Bởi vì quyển sách này quá dài, cô quyết định chia ra ba phần.

Viết xong bản thảo phần một, Tống Sở nhờ Tiểu Vũ đưa cho bác lãnh đạo lớn giúp.

Dù sao bác lãnh đạo lớn cũng từng nói khi nào viết xong phải đưa cho ông ấy xem, nếu viết hay thì có thể giúp cô xuất bản.

Tống Sở muốn bác lãnh đạo lớn đọc trước, nếu ông cảm thấy hay thì dù không đồng ý xuất bản cho cô, cô cũng có thể tự mình gửi bản thảo cho cô Út mình ở tỉnh thành.

Tiến độ của Giang Bác cũng xấp xỉ với Tống Sở, anh tổng kết xong kiến thức về thông tin liền đưa cho viện nghiên cứu.

Tống Sở khẩn trương nằm sấp bên bệ cửa sổ: “Anh Tiểu Bác, không biết cuốn sách này của em có thể xuất bản không nhỉ?”

Giang Bác nghiêm túc suy nghĩ một lúc nói: “Chắc là được, nghe nói còn có thể tự trả tiền xuất bản, nhà mình có tiền.”

Tống Sở: ". . . "

Bản thảo của Giang Bác được đưa thẳng đến căn cứ bí mật, tiếp đó lại lựa chọn hạt giống ưu tú về mặt thông tin tiến hành học tập nghiên cứu.

Giang Bác đưa tặng kỹ thuật thông tin điện thoại vô tuyến miễn phí khiến lãnh đạo và các chuyên gia Hoa quốc nhìn thấy tương lai của ngành thông tin, họ quyết định dốc hết sức phát triển ngành thông tin, trong nhiều đại học đều tăng thêm chuyên ngành này, muốn bồi dưỡng nhiều nhân tài.

Tuy lãnh đạo lớn quan tâm tình hình xây dựng trạm cơ sở dưới đất, nhưng trong lúc bận rộn cũng rút thời gian xem bản thảo của Tống Sở.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 507: Chương 507



Quyển sách phần một của Tống Sở tên là Phong Hỏa Cân Quắc.

Tổng cộng chỉ hơn hai trăm nghìn chữ, mỗi ngày cô rút ra thời gian rảnh gõ máy vi tính, bắt đầu từ mùa hè năm ngoái viết đến hiện tại cũng đã hơn nửa năm.

Với ánh mắt của lãnh đạo lớn thì hành văn còn thiếu chút độ cứng, so sánh với những tác giả thật sự thì còn cách biệt nhiều.

Chuyện này thì bình thường, cô dù sao cũng còn nhỏ, không có kinh nghiệm với đời và thời gian lắng đọng, nhưng câu chuyện ngược lại rất khúc chiết.

Trong xã hội cũ, một gia đình họ Thẩm hoàn toàn không có mụn con trai, họ nuôi bốn đứa con gái.

Gia đình bị các xóm giềng tư tưởng phong kiến cười nhạo, rồi chiến loạn đến. Khi chiến tranh kéo tới, cả thôn đều loạn, những xóm giềng cười nhạo bốn chị em gái đều được chị cả và chị hai thông minh trợ giúp bọn họ tránh bị giặc đánh. Còn em ba và em út thì bởi vì đi thị trấn báo tin mà thất lạc với người nhà, trong lúc bị thất lạc bọn họ luôn gặp những khó khăn khác nhau. Cuối phần một vừa lúc là em út bị giặc bắt, vốn đầy nguy hiểm, nhưng cô út Thẩm thông minh dựa vào tài ăn nói kích động tù binh và Hán gian trong trại tù, sắp nội ứng ngoại hợp cùng nhau chạy trốn.

Đọc những tình tiết này, lãnh đạo lớn không kiềm được bật cười.

TBC

Ông cảm thấy tư tưởng của con nít thật đơn thuần, suy nghĩ quá đơn giản, nhưng đọc khiến người thoải mái.

Loại sách báo thông tục dễ hiểu như vậy có thể đọc giải trí, còn có thể chọn lựa một ít đoạn ngắn tiến hành tinh giản, chụp thành phim, ưm, phải xem hưởng ứng thế nào đã.

Tống Sở biết bác lãnh đạo lớn luôn bận rộn nên ngại đi hỏi tình huống thế nào, ngoan ngoãn chờ.

Cô vừa chờ vừa ôn tập, đợi gần một tháng mới được đến hồi âm.

Nhà xuất bản của thủ đô đã đồng ý sẽ xuất bản cuốn sách này của Tống Sở, tên bìa là lãnh đạo lớn viết cho cô.

Tống Sở không biết điều này có ý nghĩa thế nào, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm ơn bác lãnh đạo lớn đã giúp mình, vẻ mặt của cô tràn đầy vui sướng.

"Anh Tiểu Bác, xuất bản rồi, không cần bỏ tiền nữa! Em vẫn có thể xuất bản sách!”

Giang Bác thấy cô vui như thế thì cũng vui theo, thầm cảm kích những người khiến Sở Sở vui vẻ.

Anh cảm thấy chờ sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc sẽ viết thêm vài cuốn sách.

Bởi vì sách của Tống Sở là bên thủ đô xuất bản, in ấn toàn quốc nên lưu trình hơi phức tạp.

Mãi khi nhóm Tống Sở sắp thi lên đại học mới chính thức bán ở các nơi.

Tống Sở vội làm giai đoạn tiến lên đợt cuối cho thi lên đại học, không cố ý quan tâm tình huống sách của mình, nên không biết sách bán đắt như tôm tươi ở các nơi.

Thời này ít có sách thích hợp cho người trưởng thành giải trí, một ít phần tử trí thức thích xem tác phẩm văn học của những nhà văn lớn, nhưng cũng có một phần đồng chí trình độ văn hóa không cao nhưng cũng thích tìm kiếm sách đơn giản đọc, đặc biệt là các đồng chí nông dân, bọn họ không biết nhiều chữ.

Lúc sách của Tống Sở xuất bản cả nước, lãnh đạo lớn tự tay viết tên sách, thế là chẳng cần tuyên truyền cũng có nhiều người nghe tiếng tìm mua.

Sau khi đọc nội dung, một số người cảm thấy có hoa không quả, nhưng một số khác đọc nó như tiểu thuyết, cảm thấy nội dung mới mẻ độc đáo, tình tiết cao trào lên xuống, khiến người đọc không ngừng được.

Đặc biệt là nhiều đồng chí nữ trẻ tuổi, làm việc xong buổi tối nằm trên giường đọc sách, thường sẽ thay mình vào nữ chính trong sách, cảm thấy nữ chính thông minh cơ trí, giỏi võ nữa, quả thực là đàn bà còn hơn đàn ông.

Một vài đồng chí nữ còn lưu truyền một câu thế này: phụ nữ mà chơi thật thì đàn ông chỉ xứng xách dép.

Không phải phụ nữ dở, chỉ vì không có cơ hội được giáo dục. Nhìn mấy chị em trong sách đi, bởi vì mỗi người đều học được bản lĩnh nên khi tai nạn tới trước mặt, họ chẳng những tự bảo vệ mình còn có thể trợ giúp người khác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 508: Chương 508



Một ít cán bộ của hội liên hiệp phụ nữ còn cố ý mua sách, cầm đi đọc cho các xã viên của mỗi đại đội nghe. Các xã viên bình thường nghe văn kiện từ tai này lọt qua tai kia, nhưng nghe đọc truyện thì rất tích cực, bưng bát cơm chạy đi sân phơi lúa xếp hàng yên lặng nghe kể chuyện.

Phải công nhận, nhiều xã viên tìm thấy cảm giác quen thuộc trong câu chuyện.

Hàng xóm cười gia đình người ta không đẻ được con trai coi như đứt dòng giống hơi bị giống mình.

“. . .”

Trong khi sách bán hết nhanh, Tống Sở và Giang Bác rốt cuộc cũng gia nhập kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên trong cả hai thế giới mình đã sống.

Mã Lan và Tô Chí Phong còn cố ý xin phép nghỉ học, muốn đi cùng thí sinh. Buổi tối hai vợ chồng cố ý chỉ kinh nghiệm thi đại học cho hai đứa nhỏ, tuy con mình thông minh, nhưng biết bao nhiêu đứa trẻ thông minh mà lúc thi đại học lại phát huy thất thường đấy thôi.

Tống Sở bị hai vợ chồng nghiêm túc làm căng thẳng thần kinh, đinh ninh thi lên đại học siêu khó, sẽ phải trèo non lội suối, thậm chí còn suy xét nếu thi rớt sẽ làm gì tiếp theo.

Sau khi cô vào trường thi, cầm bài thi mới phát hiện có khác gì với lúc thi bình thường đâu?

Tống Sở cũng không biết có phải mình thấy ảo giác hay không mà sao bài thi này đơn giản còn hơn lúc thi thử?

Đề mục này quá cơ bản.

Tống Sở và Giang Bác chung một trường thi, chẳng qua hai người cách khá xa.

Giang Bác ngồi ở hàng cuối cùng, anh có chút lo lắng cho Tống Sở, thường liếc nhìn cô.

Vì thế, giáo viên giám thị nghiêm túc đứng trước bàn của anh.

Giang Bác ngẩng đầu cùng giám thị ánh mắt giao nhau, tiếp đó cúi đầu viết chữ. Giống như không cần suy nghĩ, anh trực tiếp viết ra đáp án, tốc độ viết siêu nhanh, nét chữ ngay ngắn đẹp mắt. Sau khi viết xong, Giang Bác lật úp bài thi, tiếp tục xem Tống Sở.

Giáo viên giám thị: “. . .”

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc sau hai ngày, tất cả thí sinh giống như bồ câu được thả tự do chạy như điên ra khỏi phòng.

Đám người xúm lại so đáp án, đặc biệt là học sinh trong lớp của nhóm Tống Sở, biết Giang Bác và Tống Sở thành tích tốt nên khi hai người đi tới cửa đã bị bao vây.

“Sở Sở, đề phân tích cuối cùng cậu ghi cái gì?”

Tống Sở nói:

“So đáp án không hay lắm đâu, sẽ ảnh hưởng tâm trạng, dù sao thi xong rồi thì cứ kệ nó đi.”

"Không không không, mình so cho vui thôi, sẽ không ảnh hưởng tâm trạng, chỉ là tò mò đáp án.”

Tống Sở nhớ lại, sau đó nói sơ đáp án.

“Thôi tàn đời, chúng ta làm không giống nhau."

Mấy cô gái sắc mặt nhiều màu.

Bên cạnh lại có cậu trai hỏi Giang Bác đề tài học, anh thuận miệng nói ra đáp án tiêu chuẩn.

Một đám học sinh ôm đầu khóc rống.

Tống Sở cùng Giang Bác: ". . ."

Sao hứa là sẽ không bị ảnh hưởng tâm trạng mà?

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Tống Sở mới quan tâm tình huống sách của mình, sau đó biết sách phát hành rất tốt, siêu được hoan nghênh. Cô còn nhận được nhiều thư gửi bên nhà xuất bản.

Vốn nên sớm đưa cho Tống Sở, nhưng biết cô bận thi đại học nên không đưa tới.

Tống Sở nằm sấp trên giường xem thư độc giả gửi cho mình.

Lúc viết sách Tống Sở dùng tên thật làm bút danh, các người đọc đều thân thiết gọi cô là ngài Tống.

Đa số thư giục cô viết phần hai, một số người đọc nữ nói về lý tưởng của mình sau khi đọc sách.

TBC

Bọn họ nói đọc sách của Tống Sở xong rất hâm mộ bốn chị em trong sách, dù thất lạc nhưng bốn chị em có cha mẹ không ngừng tìm kiếm mình, cũng có bản lĩnh học từ nhỏ.

Còn bọn họ sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, không có quyền lợi nhận giáo dục ngang hàng như các anh em trai của mình, lại làm nhiều việc hơn.

Bọn họ đang suy nghĩ rốt cuộc đồng chí nữ có chỗ nào kém hơn đồng chí nam? Tại sao cùng là làm nhiều việc nhưng nhận được đãi ngộ lại sai lệch quá nhiều.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 509: Chương 509



Chẳng lẽ chỉ riêng bởi vì đồng chí nữ phải đi lấy chồng sao? Bọn họ hỏi bốn chị em gái ở trong sách lợi hại như vậy, về sau cũng sẽ gả cho người chứ? Hay là kén rể? Nếu kén rể, có phải là cũng chỉ có thể khuất phục hiện thực, tìm một số người đàn ông cực kỳ tệ không?

Tống Sở đọc thư xong quay đầu nhìn Giang Bác đang cúi đầu vẽ tranh.

Giang Bác ngước đầu nhìn Tống Sở, trong mắt mang theo nghi vấn.

Tống Sở cẩn thận quan sát anh, tiếp đó tò mò hỏi: “Anh Tiểu Bác, em có một câu hỏi siêu nghiêm túc muốn hỏi anh.”

Giang Bác gật đầu, nói: “Hỏi đi.”

Tống Sở hỏi: "Anh Tiểu Bác có đồng ý ở rể không?”

Giang Bác ngây ra một lúc, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng đỏ ửng, môi mấp máy, dường như không biết nên nói sao.

Tống Sở nhíu mày, cô nghĩ rằng đồng chí ưu tú như anh Tiểu Bác nếu đồng ý ở rể thì chứng minh còn có rất nhiều đồng chí nam ưu tú cũng sẵn lòng. Cho nên đồng chí nữ dựa vào cái gì không thể cưới đồng chí nam? Nhưng trông anh Tiểu Bác không thích lắm.

"Anh Tiểu Bác cũng không muốn sao?"

“Muốn chứ!” Giang Bác nói một câu, tiếp đó cúi đầu.

Tống Sở lộ vẻ mặt vui sướng bất ngờ: “Thật không?”

Giang Bác cúi đầu, khẽ ừ.

Lúc ở mạt thế anh không kết hôn, Giang Bác vốn không biết hai người muốn sống với nhau suốt đời thì phải kết hôn, nhưng sau khi đến đây, nhìn cha mẹ mới biết hai người muốn bên nhau suốt đời thì bắt buộc phải kết hôn.

Nếu không kết hôn, Sở Sở sẽ lấy người khác, cô không thể nào luôn ở trong nhà.

Giang Bác không quan tâm bên nào cưới bên nào gả, dù sao chỉ cần có thể luôn sống cùng nhau như thế này thì tốt rồi.

Tống Sở rất vui, ưu tú như anh Tiểu Bác, sếp lợi hại như vậy mà nguyện ý "Gả cho" đồng chí nữ, sự thật thắng hùng biện!

"Anh Tiểu Bác đúng là đàn ông lý tưởng của nữ giới!”

TBC

Giang Bác: ". . ."

Tống Sở kể cho Giang Bác nghe thắc mắc của bạn đọc: "Anh Tiểu Bác, giờ thì em có thể đặc biệt tự tin nói cho các bạn đọc của mình là đồng chí nữ chỉ cần có tài thì cũng có thể cưới được đồng chí nam ưu tú, ở rể không xấu hổ!”

“. . .”

Mặt Giang Bác hết đỏ, khóe môi co giật, lặng lẽ cầm tờ bản thảo của mình đi xuống phòng sách dưới lầu.

Cuối tháng sáu, Tô Chí Phong và Mã Lan nghỉ hè.

Theo lẽ thường thì bọn họ sẽ về thăm quê, nhưng bây giờ hai người không có thời gian trở lại.

Dù nghỉ hè Tô Chí Phong cũng phải theo thầy hướng dẫn cùng nghiên cứu đề mục giáo dục, còn phải xuống dưới tiến hành khảo sát, hiểu rõ tình huống giáo dục của Hoa quốc hiện nay.

Mã Lan là thành viên của hội sinh viên, hiện giờ thành viên không nhiều nhưng quyền lợi rất lớn, bà cần phụ giáo viên chiêu sinh, nên không có thời gian về nhà. Đành phải gọi điện về quê nói rõ tình huống, cũng mời nhóm hiệu trưởng Tô đến thủ đô chơi.

Hiệu trưởng Tô bận việc, không rảnh, người khác càng không có thời gian. Ngược lại bọn nhỏ la hét đòi đi.

Tô Bảo Cương giờ đã mười lăm tuổi, ở gia đình khác thì tuổi này đã có thể làm công việc thay cha mẹ, là người gồng gánh gia đình. Hai năm nay Tô Bảo Cương đã hiểu chuyện hơn, nên cậu có thể dẫn đám trẻ khác cùng đi thủ đô.

Tống Sở nghe nói bọn họ sắp đến thì siêu vui vẻ, sớm dọn dẹp nhà cửa.

Mã Lan cũng dọn phòng cho khách, thêm giường gấp trong phòng ngủ chính, đến lúc đó Tô Chí Phong cùng mấy bé trai ngủ ở phòng này, còn bà thì mang theo Sở Sở và Bảo Phương ở trong phòng của Tống Sở.

Giang Bác: “. . . có có lẽ con ngủ giường lạ không được.”

Mã Lan vung mạnh tay: “Không sao, vậy mẹ mang nhóm Sở Sở đi ngủ phòng chính.”

Tô Chí Phong nói: “Con trai, đàn ông đàn ang mà không thể ngủ giường lạ, yếu ớt thế, coi chừng sau này bị đồng chí nữ ghét bỏ."

Giang Bác nhếch miệng không nói chuyện.

Lúc nhóm Tô Bảo Cương đến thủ đô thì Tô Chí Phong và Mã Lan đều có nhiệm vụ, Tống Sở cùng Giang Bác lên xe đi đón. Bởi vì có nhân viên cần vụ Tiểu Vương, còn có nhân viên cảnh vệ Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn nên hai vợ chồng không quá lo.
 
Back
Top Bottom